Tôi, người dẫn chuyện,
và Aoii Mikoko, bạn cùng lớp.
----
Đen và Trắng
----
Emthíchanhemyêuanhrấtnhiều.
1
Thứ Bảy, ngày hai mốt tháng Năm, tôi tỉnh giấc từ sáng sớm.
"Đến lúc dậy rồi."
Tôi đã có một giấc mơ tồi tệ. Trong mơ, tôi cảm thấy như mình sắp bị giết, và cũng cảm thấy như mình đang cố giết ai đó. Cả cơ thể tôi bị điều khiển bởi một ý muốn sát hại, nhưng cùng lúc, tôi cũng đang bị hại. Tôi chạy và chạy và chạy và chạy và chạy, nhưng sớm hay muộn thì hình bóng đang đuổi theo tôi cũng lộ diện, hiện nguyên hình thật sự là chính bản thân tôi, và tôi co mình vào trong nỗi khiếp đảm. Cái chết bất đắc kỳ tử chỉ chực chờ ngay phía sau, vậy mà nó vẫn ung dung, khoan thai đến kỳ lạ. Nó là cái kiểu giấc mơ tồi tệ như vậy.
Việc tôi không thể nhớ nó rõ ràng khiến nó trở thành một cơn ác mộng, và chính vì nó là một cơn ác mộng, màn thức giấc đột ngột này mới xảy ra.
Tôi ngồi dậy khỏi tấm futon và xem đồng hồ. Năm giờ ba mươi sáng. Kế hoạch của tôi với Mikoko-chan bắt đầu vào lúc mười giờ, vậy là tôi vẫn còn xấp xỉ bốn tiếng đồng hồ nữa. Chưa nghĩ ra là nên làm gì, tôi bèn gấp tấm futon lại và nhét nó vào trong tủ.
Tôi rời khỏi phòng, tính là chạy bộ một chút cho khuây khỏa, và đây cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài. Tôi khóa cửa lại, chỉ là để đề phòng thôi, nhưng với một ổ khóa cỡ ấy, không chỉ Aikawa-san, mà bất cứ ai cũng có thể đột nhập vào nơi này dễ như ăn kẹo. Chẳng phải là có đồ đạc gì tôi lo bị mất.
Tôi rẽ về hướng đông, chạy xuống phố Imadegawa, rồi lại vòng trở lại một khi Đại học Doshiha đã ở trong tầm mắt. Tôi về thẳng nhà rồi thay ra bộ đồ ướt đẫm mồ hôi. Tại sao, ôi tại sao tôi lại nghĩ ra cái trò chạy nhảy trong tiết trời oi ả như thế này? Mà, hối hận thì cũng đã muộn.
Tôi lấy quyển sách đã mượn được từ thư viện trường và đọc lại phần đang bỏ dở. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã ngấu nghiến cả tấn thời gian, nên từ đó tôi bắt đầu xem qua chiếc phong bao mà Kunagisa đã gửi, cùng với nội dung lá thư bên trong, thứ mà tôi đã ngó qua vài lần.
Bức thư chứa đựng những tài liệu thu thập được từ cảnh sát. Bằng cách nào và do đâu mà Kunagisa kiếm được một thứ như vậy, tôi không hề biết, và giữa bọn tôi cũng đã có cái nguyên tắc không hỏi, không nói này. Dù sao, những gì tôi biết chỉ là, bất cứ nơi nào có dòng điện chạy qua, Kunagisa cũng sẽ tiếp cận được hết, và rằng trong cái đám bạn bè của cô ấy, một đám tội phạm, những kẻ biết hết thảy mọi điều trong toàn cõi thiên hà Milky Way. Tất nhiên, bình thường thì tôi chẳng bao giờ bận tâm đến việc điều tra án mạng. Nhưng trong đó có những tài liệu liên quan đến vụ sát hại của Emoto Tomoe.
"Nhưng thôi nào..."
Tôi lật qua từng trang A4 được ghim lại thành một tập.
Không có thông tin gì thực sự mới mẻ. Tập tài liệu có đi sâu vào một số chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hầu hết đều là những điều không liên quan cho lắm, và ít nhiều thì chúng vẫn chỉ là những thông tin mà Sasaki-san đã cung cấp cho tôi. Khiến tôi bàng hoàng nhận ra rằng, đây là thứ mà tôi đã phải đổi lấy cho màn tra tấn hành hạ của Aikawa-san.
Dẫu vậy, không phải là nó vô giá trị. Có một số thông tin tôi chưa được biết, và xem ra chúng cũng đáng để biết.
"Bằng chứng ngoại phạm đây rồi."
Dựa vào logic đơn thuần, bốn người bạn học đã ở cùng với Emoto Tomoe vào đêm cô ấy bị giết (chúng tôi) là những nghi phạm chính. Tuy nhiên, cả bốn người bọn tôi đều có bằng chứng ngoại phạm, ít ra là đến thời điểm hiện tại. Miiko-san ở phòng bên đã rất rộng lượng làm chứng cho tôi cùng Mikoko-chan, trong khi đó Muimi-chan và Akiharu-kun làm chứng cho nhau. Khả năng hai người họ thông đồng để phạm tội là có khả năng, nhưng dựa trên những điều tra nghiên cứu, dường như cảnh sát không nghĩ như vậy. Cách nói của Sasaki-san dễ gây hiểu nhầm rằng Muimi-chan cùng Akiharu-kun đã đi hát karaoke, chỉ hai người bọn họ, nhưng có vẻ như những sinh viên khác trong trường cũng tham gia vào buổi tiệc. Nói cách khác, bằng chứng ngoại phạm của Muimi-chan lẫn Akiharu-kun đều rất ổn, cũng như tôi và Mikoko-chan. Nhưng nếu để lọc ra một người có chứng cứ thiếu vững chắc nhất, thì đó sẽ là tôi. Dù sao thì Miiko-chan chỉ có thể làm chứng cho những âm thanh cô ấy đã nghe được từ phía bên kia bức tường của căn nhà trọ.
Nhưng tất nhiên, tôi biết mình không phải thủ phạm.
Tiếp theo là danh sách những món đồ xuất hiện trong căn hộ của Tomoe. Lúc đột nhập vào đó cùng Zerozaki, tôi đã nghĩ rằng không có thứ nào bị đánh cắp, nhưng có vẻ như tôi đã lầm. Tài liệu của cảnh sát đưa ra một bản kê khai đầy đủ về mọi chi tiết đồ đạc trong căn hộ, từ vật lớn nhất cho đến vật nhỏ nhất, không sót một thứ gì cả. Cảm giác như là cái khái niệm về riêng tư cá nhân đã không còn tồn tại, nhưng cùng lúc, nó cũng cho bạn một manh mối đầy đủ và toàn diện về tính cách của nhân vật Emoto Tomoe này.
Chỉ có điều là trong bản danh sách vật chứng đó, có một thứ đã bị ghi thiếu đi -- cái vòng cổ dạng nang chứa nước bên trong mà Akiharu-kun đã tặng cho Tomoe-chan như món quà sinh nhật.
Chính mắt tôi đã chứng kiến cậu ta đưa nó cho cô ấy, vậy mà thật lạ là nó không xuất hiện trong bản danh sách. Lời giải thích hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ đến là tên sát nhân đã lấy nó, nhưng hoài nghi lại dấy lên về mục đích của hắn khi làm một chuyện như vậy.
"Nó cũng chẳng đáng giá là bao..."
Trong khi đó, chiếc điện thoại mà cô ấy đã dùng để gọi cho tôi có vẻ được tìm thấy trong túi quần. Những tài liệu có bổ sung và làm vững chắc thêm về những chi tiết của cuộc gọi, dựa trên bản nhật ký cuộc gọi được ghi lại trong bộ nhớ của chiếc máy.
Cũng không có ghi nhận về bất cứ vật thể lạ nào xuất hiện trong căn hộ của cô ấy. Rõ ràng là kẻ phạm tội đã rời đi cùng với mảnh vải mỏng được cho là đã dùng để thắt cổ nạn nhân.
"Mảnh vải... mảnh vải... mảnh vải, eh?"
Tiếp theo là một bản tường trình chi tiết về việc Mikoko-chan đã phát hiện ra cái xác, thông tin mà tôi chưa được nghe trực tiếp từ cô ấy. Cô ấy đã đến thăm Tomo-chan vào buổi sáng hôm đó và gọi điện vào phòng thông qua bộ điện đàm chuông cửa. Nhưng không có tiếng trả lời. Cô ấy cũng không nhấc máy. Nghĩ rằng có chuyện lạ đang xảy ra, Mikoko-chan đã tìm được cách lọt qua cánh cửa khóa bằng bảo mật tự động khi một trong những cư dân của tòa nhà đang rời đi, và hướng thẳng đến phòng của Tomo-chan. Cánh cửa dẫn đến căn phòng không bị khóa. Tôi đã sợ rằng chúng ta sẽ lại phải đối mặt với vụ án phòng kín chết giẫm một lần nữa, nhưng có vẻ không phải như vậy.
"Và cuối cùng."
Ký tự x trên y.
Cảnh sát cho rằng đây là "việc làm của thủ phạm," cũng dễ hiểu thôi. Chính Sasaki-san đã nói rằng cái chết của Emoto Tomoe gần như là ngay lập tức, điều đó có nghĩa rằng không thể nào mà cô ấy viết được lời nhắn tuyệt mệnh đó. Điều này tôi cũng đã nhận ra. Một lần nữa, câu hỏi lại dấy lên về việc tại sao mà tên sát nhân lại làm một chuyện như vậy. Để lại một dấu vết ở hiện trường gây án -- rốt cục thì đây cũng không phải là Jack the Ripper.
"Đã hết."
Đó là những thông tin mà tôi cho là có ích. Nhưng sau cùng thì, ý tưởng của tôi về vụ án này vẫn không hề thay đổi.
Và điều đó hoàn toàn ổn, tôi nghĩ vậy.
Căn cứ vào những thông tin này, một số lượng không nhỏ những khả năng vụn vặt và thứ yếu đã bị thải loại. Từ đây tôi có thể thu hẹp dần dần những khả năng còn lại. Nhưng cho đến lúc này, có thể nói được rằng, một quá trình suy luận cơ bản đang bắt đầu hình thành.
"Nhưng dù thế..."
Tôi đang làm chuyện quái gì đây? Tại sao tôi phải làm tất cả những việc này?
Có phải là vì Tomo-chan?
Hay là vì Mikoko-chan?
Đi xa đến mức bỏ công tìm kiếm thu thập những tài liệu đó, rồi tiêu tốn ra cả đống thời gian -- tất cả là vì cái gì?
"Mình nên nói chuyện với Sasaki-san một lần nữa, huh..."
Vẫn còn những điều mà tôi muốn hỏi. Một vài khả năng chưa thể loại bỏ được. Tôi sẽ không coi đây là đáp án, cho đến khi nắm gọn 100 phần trăm trong tay.
Tôi nhét tập giấy trở lại tấm phong bao, xé nó thành từng mảnh, rồi ném tất cả vào sọt rác. Nếu có ai đó bất chợt trông thấy đống tài liệu này, tôi sẽ gặp rắc rối. Mà dù sao tôi cũng đã soi xét chúng một cách kỹ lưỡng, tỉ mỉ nhất có thể, nên hầu hết các thông tin đã được dung nạp vào bộ nhớ.
Giờ thì.
Vẫn còn hơn một giờ đồng hồ nữa cho tới khi Mikoko-chan đến đây. Coi như là hai giờ đi, nếu cộng thêm cái tính cao su của cô ấy.
Tôi nằm bệt xuống sàn nhà và nghĩ ngợi thêm một chút.
Về kẻ sát nhân?
Không.
Về sự lố bịch của bản thân tôi.
May mắn là, thời gian phía trước vẫn còn rất lâu.
Cuộc sống chỉ mới bắt đầu.
2
Mikoko-chan đến đúng giờ như đã hẹn.
"Hôm nay mình không muộn!" Cô ấy nhí nhảnh, quăng cả hai cánh tay lên phía trước và thực hiện điệu chào kiểu Đức quốc xã. Sự hăng hái này dễ khiến người ta lầm tưởng với một đứa tâm thần trốn trại. Về diện mạo thì, bên trong cô ấy mặc một bộ tank-top (một dạng áo ba lỗ) và bên ngoài khoác một chiếc quần yếm rộng thùng thình. Đầu cô ấy nằm gọn trong một chiếc mũ vành màu vàng nhìn như là mới ăn cắp của một đứa mẫu giáo hay gì vậy (không có ý gì đâu nhé). Có gì đó khá dễ thương về mấy sợi tóc lưa thưa chấm đỏ của cô ấy thò ra dưới vành mũ. Bộ tank-top nhỏ có hơi quá đáng, làm cô ấy trông như đang mặc mỗi chiếc quần yếm, mà cái đó thì, ờ, nói sao nhỉ... thực ra, tôi cũng chẳng quan tâm.
"Vậy chúng ta đi được chưa?"
Tôi đã bắt đầu rời khỏi, nhưng cô ấy dừng tôi ngay lập tức. "A, chờ-chờ-chờ chút xíu," cô ấy nói, đẩy tôi lại vào phòng và tự ý bước vào mà chưa được mời. Lần trước cô ấy cũng làm vậy. Có lẽ xâm phạm lãnh thổ là một trong những sở thích của cô ấy. Một sở thích bất hợp pháp, có thể nói vậy.
"Hôm nay mình có mang đến cho cậu cái này. Để cám ơn vì đã dành thời gian với mình."
Vừa nói cô ấy vừa mở chiếc túi xách -- một chiếc túi xách Boston khác hẳn với cái ví cô ấy thường đeo -- và lôi ra món đồ nhìn giống như chiếc hộp bento, được quấn gọn gàng bằng tấm khăn vuông bản. Khi cô ấy tháo nó, tôi mới nhận ra đây là một chiếc hộp nhựa nhãn hiệu Tupperware.
"Wow, cái gì thế?"
"Quà vặt đấy," cô ấy nói như khoe khoang, rồi mở cái hộp ra. Bên trong là sáu miếng bánh khoai lang mật được dập khuôn theo logo Mont Blanc. Chỉ cần nhìn vào hình dáng của mấy miếng bánh này tôi cũng đoán ra được chúng là đồ tự làm.
"Wow, vậy là cậu cũng làm bánh nữa hả."
"Ừ. Nhưng nếu không ngon thì cũng đừng chê nhé."
"Tôi ăn được không?"
"Tất nhiên rồi. À, phải." Cô ấy lấy ra từ trong túi xách một cái phích nước du lịch, đưa cho tôi một chiếc cốc, rồi đổ đầy vào đó. Nó là trà đen, hiệu Marco Polo, không hơn không kém. Cô ấy đã chuẩn bị đến mức này, để bù đắp cho cái sự thật nghiệt ngã rằng tôi chẳng có gì hơn ngoài nước máy. Cô gái này thật sự không biết bỏ sót là gì.
Tự rót cho mình một cốc trà, cô ấy lóe lên lên nụ cười tươi rói. "Cụng ly nào."
Tôi cụng ly với cô ấy và bỏ vào miệng một miếng bánh khoai mật. Vị ngọt tê tái thấu khắp từ đầu lưỡi rồi tràn xuống cuống họng, lan ra khắp mọi nơi trong miệng tôi. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi nó là khoai mật, nhưng với tôi thì đây là một lượng đường không hề bình thường.
"Khá ngọt, nhỉ?" Biểu cảm của tôi lộ rõ.
"Ừ. Mình yêu đồ ngọt lắm."
"Thật sao." Tôi gật đầu rồi tọng một miếng khác vào miệng. Phải. Ngọt. Nghĩ lại thì suốt từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì, nên cái vụ này hóa ra cũng tiện. Cơ mà, chẳng phải Mikoko-chan đã từng nói là cô ấy ghét đồ ngọt lắm sao? Có thể cô ấy đã nói vậy, có thể không. Tôi chẳng nhớ nổi nữa.
Mà, sao cũng được.
Sau cùng thì, cô ấy vẫn là con gái. Cái đám bọn họ thất thường như thế nào, bạn biết rồi đấy.
Chỉ trong vòng năm phút, mấy miếng bánh khoai mật đã được tiêu hóa hết.
"Mikoko-chan, cậu khá giỏi trong mấy việc bếp núc nấu nướng này đấy, nhỉ?"
"Ừ. Vì mình là một đứa trẻ rập chìa."
"Trẻ rập chìa... là cái gì?"
"Uhh, nó có nghĩa là một đứa trẻ rất hay ở nhà một mình. Những đứa trẻ mà có bố mẹ đi làm, thường phải mang theo chìa khóa nhà đến trường học của chúng, đúng không?"
"Tại sao?"
"Um, bởi vì nếu lúc đi học về mà không có ai ở nhà, cánh cửa sẽ bị khóa, nhỉ?" Cô ấy tiếp tục, vẻ mặt khá lúng túng. "Thế nên đó là lý do họ gọi chúng là trẻ rập chìa."
"Ồ... tôi hiểu rồi."
Tôi lảng tránh ánh mắt của Mikoko-chan, rồi ngước nhìn lên trần nhà để che giấu biểu cảm của mình.
Ha, thế đấy, tôi nghĩ. Vậy là cũng có những kiểu gia đình như vậy.
"Ikkun, mình nói gì không phải à?"
"Huh? Tại sao?"
"Mặt cậu lúc này nhìn lạ lắm."
Sắc giọng cô ấy không phải lo âu, bồn chồn, mà đã gần như là hoảng hốt. Tôi lắc đầu và nói, "Không, không có gì." Đúng, không gì cả. Làm sao mà tôi phải bận tâm về một chuyện như vậy?
"Vậy chúng ta khởi hành được chưa? Cậu muốn đi đâu nào?"
"Huh?"
"Cậu nói cậu muốn đi mua sắm, đúng chứ? Tôi nhớ là cậu đã nói vậy. Shinkyogoku? Nhà ga Kyoto? Hay là cậu muốn xuống tận Osaka?"
"À. Umm. Umm."
Cô ấy bắt đầu rối lên. Đến cả chuyện này mà cũng chưa nghĩ tới sao? Suốt một hồi mắt cô ấy đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng cuối cùng cũng phải quay lại về phía tôi và nói, "Uh, ch-chỗ nào cũng được."
Nói gì cơ?
"Không thể như vậy được. Cậu là người muốn đi mua sắm cơ mà."
"Không có nơi nào mà cậu muốn đi cùng mình hay sao?"
"Tôi thực sự không cần gì cả. Thậm chí, sống trong một cái phòng như thế này, vứt đi được cái gì thì hay cái đó. Mua sắm để làm gì? Vô nghĩa. Không phải là tôi ghét những điều vô nghĩa. Chỉ là tôi thực sự không có cái gì cần mua cả. Cậu muốn mua cái gì?"
"À, ừm, quần áo với mấy thứ đại loại."
"Huh."
"Và mình cũng muốn đi ăn nữa."
"Vậy thì đến Kawara-machi."
"Oke," cô ấy nói.
Có thể tôi không phải là kiểu người quyết đoán, nhưng Mikoko-chan thậm chí còn tệ hơn. Tại sao đến cả việc lựa chọn nơi cô ấy sẽ đi mua sắm mà tôi cũng phải quyết định? Tất nhiên, hỏi những câu như vậy chỉ thêm phần vô ích.
"Được rồi, đi thôi," tôi nói, rồi hai đứa cùng nhau rời phòng. Chúng tôi đi bộ một lúc cho đến khi gặp trạm trung chuyển Senbon Nakadachiuri, rồi đứng đó để chờ xe buýt đi Shijokawara-machi. Chỉ trong vòng năm phút, tuyến xe 46 đã đến nơi. Chúng tôi bước lên xe, và may mắn tìm được một cặp ghế trống. Tôi ngồi xuống nghế trong cùng, còn cô ấy ngồi cạnh tôi.
"Mà này, cậu đến chỗ tôi bằng chiếc Vespa của cậu, phải không?"
"Phải, Vespa của mình. Vespa của mình," cô ấy nói, biểu cảm lo lắng. Dường như cơn thịnh nộ của tôi ngày hôm trước đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí cô ấy. Có thể là tôi đã làm hơi quá, nhưng nhiều khi, kể cả tôi cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Thực ra, chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa.
"Vậy là cậu sẽ phải quay lại để lấy nó..."
"Không sao đâu. Chỉ cần mình bắt xe buýt, chi phí cũng tương tự! Giá cả phải chăng trong phạm vi thành phố!"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
"Thế là cậu không có dự định mua một chiếc ô tô hay xe gắn máy gì hả?"
"Không. Dù không có thì tôi cũng chẳng cảm thấy bất tiện."
"Hmm..." Cô ấy gật đầu. "Tomo-chan cũng vậy. Cô ấy có bằng lái, nhưng lại chẳng mua xe. Cô ấy bảo chỉ muốn dùng nó để làm bằng chứng nhận dạng."
"Đúng thế đấy, đó cũng là điều mà tôi đang làm."
"Mình hiểu rồi. Có lẽ ai cũng vậy cả. Nhưng mình thì muốn được cầm lái ngay khi có bằng."
Nghĩ lại thì, tôi có nhớ mang máng rằng cô ấy đã nói gì đó về chuyện đến trường lái xe và cả việc bố cô ấy sẽ mua cho một chiếc ô tô nếu cô ấy lấy được bằng.
"Thỉnh thoảng tôi cũng lái xe nữa," tôi nói. "Ô tô mượn của Miiko-san."
"Hm-hm."
Cái khoảnh khắc tôi đề cập đến Miiko-san, khuôn mặt của Mikoko-chan hoàn toàn tẻ ngắt. Đến thời điểm này, kể cả một thằng như tôi cũng có thể rút ra được kết luận rằng, để có được một cuộc hội thoại vui vẻ với Mikoko-chan về Miiko-san, là điều không thể.
"Wow, vậy là Tomo-chan cũng đã có bằng lái."
"Uhm. Được đến đâu thì hay đến đó mà."
"Tôi hiểu rồi. Mà này, ngày hôm qua với ngày hôm kia cậu có đến trường không?"
"Uhm. Mình đã không thấy cậu."
Đó là bởi vì tôi đã không đến trường vào ngày hôm qua lẫn ngày hôm kia. Cầm trong tay những tài liệu có được từ Kunagisa, tôi có cả đống thứ phải suy nghĩ. Không phải là tôi bỏ bê bổn phận người học sinh hay gì, nhưng nó cũng không phải là ưu tiên cao nhất.
"Nhưng mà mình đã gặp Akiharu-kun và Muimi-chan. Mình đã bàn với họ về việc tổ chức một lễ tưởng niệm cho Tomo-chan. Cậu phải đến nhé."
Chỉ trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc thôi, tôi đã do dự. "Được, chắc chắn rồi. Nhớ mời tôi đấy," tôi đáp. Tôi không thể nói liệu mình đã thành tâm đồng ý, hay chỉ buột miệng vậy vì cảm thấy khó xử. Biết tính tôi, thì bạn có thể nói nó là vế sau, nhưng trong trường hợp này, nó nghiêng về vế trước.
Chiếc xe buýt chở bọn tôi đã đến Shijokawara-machi, và hai đứa cùng rời khỏi xe.
"Ooooke! Hôm nay, chúng ta quẩy hết mình!" Cô ấy tuyên bố, hai cánh tay dang rộng. Và rồi cô ấy nở với tôi một nụ cười -- đó là nụ cười đẹp đẽ nhất, truyền cảm nhất, tự do nhất mà tôi từng được thấy trong suốt cả cuộc đời mình.
"Chào tạm biệt nhé, bi quan! Hôm nay chúng mình phải thật vui! Đúng không, Ikkun?!"
"Đúng, chính xác đấy."
"Yeah! Mikoko-chan, tốc lực tối đa!"
Trong sáu tiếng đồng hồ sau đó, Mikoko-chan làm đúng như đã tuyên bố, đó là chạy lòng vòng từ đầu bên này sang tới tận đầu bên kia của khu Shinkyogoku, như thể cô ấy đã thực sự quên hết về Tomo-chan.
Chạy nhảy khắp nơi.
Vui chơi khắp chốn.
Chế ngự ác tà.
Mê say hồn dại.
Đùa bỡn.
Điên rồ.
Như thể cô ấy đã vỡ tan.
Như thể cô ấy đã héo tàn.
Như thể bị nung chảy.
Nhảy múa điên cuồng.
Tung bay rảo bước.
Xoay vòng.
Như thể cô ấy đang giành giật, cầu xin.
Như thể cô ấy đang kiềm mình, e ngại.
Như thể thân đang hoại, và linh hồn hóa dại, nhưng bằng cách nào đó, người ta vẫn nhầm cô ấy với một nàng tiên.
Như một đứa trẻ ngây thơ, vô tội.
Một thực thể tinh khôi, trong sáng.
Cô ấy tự do thể hiện những cảm xúc của mình ra bên ngoài -- cười vui, giận dữ, và đôi lúc với đôi mắt ngấn lệ, để rồi sau đó lại nở một nụ cười hân hoan.
Kể cả tôi, kể cả tôi, kẻ tình cờ đứng bên.
Tôi, Thứ Đồ Bỏ Đi.
Hoặc cũng có thể là cô ấy đã sẵn sàng để đối diện với định mệnh của mình. Với tôi, người đã không thể cứu cô ấy -- không, người đã không cứu cô ấy -- điều này chẳng hơn gì ngoài một lời biện hộ, nhưng tôi vẫn không thể ngừng băn khoăn.
Có thật sự là cô ấy đã nhận ra định mệnh của mình hay không?
"Wow, thời gian trôi nhanh quá, nhỉ? Mình không thể tin nổi."
"Thì, cũng như Einstein đã nói. 'Khi bạn ngồi cạnh một cô gái xinh xắn, hai giờ dường như hai phút. Khi bạn ngồi trên một cái lò nướng đỏ lửa, hai phút tưởng như hai giờ,' " tôi nói, như thể Einstein là bạn bè chí cốt của tôi hay gì vậy.
"Huh?!" Mikoko-chan nói với một cái nhìn của kẻ thắng cuộc. "Có khi nào? Có khi nào cậu đang khen mình xinh?"
"Thì, tôi nghĩ là tôi sẽ không phủ nhận," tôi nói vậy, đơn thuần chỉ vì mục đích của cuộc hội thoại. Nếu có bài học gì ngày hôm nay đã dạy tôi, thì đó là việc trả lời cô ấy quá thẳng thắn sẽ chỉ lôi tôi vào những sự vụ không cần thiết.
Lúc này trên tay phải của tôi là ba chiếc túi giấy shopping, hai chiếc trên tay trái và hai bọc ni lông đằng sau lưng. Bên trong hầu hết đều là quần áo, nên không có cái nào quá nặng, nhưng tôi thực sự đã sốc khi thấy Mikoko-chan đốt cạn mấy chiếc thẻ tín dụng mười ngàn yên của cô ấy, hết cái này đến khác. Kunagisa cũng là một con nghiện mua sắm, nhưng trong trường hợp của cô ấy là hàng đặt online từ nhà, nên để được chứng kiến một con người có thể hoang xài đến mức này ngay trước mắt, quả thật là một trải nghiệm mới lạ đối với tôi.
"Giờ thì... chúng ta đi đâu đó ăn uống rồi quay về thôi nhỉ?"
"Yeah, yeah! Wowww!"
"Gì thế?"
"Cậu hỏi mình, mình vui lắm!" Cô ấy nở một nụ cười hết cỡ.
Hôm nay cô ấy thật sự vui. Thế quái nào mà cô ấy lại vui được đến mức đó?
Từ đây, hai đứa chúng tôi bước vào một cửa hiệu ở Kiya-machi, một nơi có phong cách của tiệm ăn Nhật Bản hòa lẫn với tiệm cafe. Nhà hàng hai trong một. Nội thất bên trong được trang trí để trông giống một nhà tù, và nhân viên của quán, người thì mặc đồ tù nhân, người thì hóa trang nữ cảnh sát, nhưng bất chấp sự kỳ quái của nơi này, đồ ăn và giá cả đều khá tử tế. Tôi đã từng đến đây với Miiko-san một lần trước đó, và cả hai đều nhất trí rằng nó là một trong ba nhà hàng ổn nhất ở thành phố, nhưng có lẽ chuyện này tôi không nên kể cho Mikoko-chan. Aikawa-san toàn đưa tôi đến mấy quầy bar phục vụ rượu cồn Nhật Bản, Kunagisa thì suốt ngày ăn quà vặt, và hầu hết những người tôi biết đều ăn uống cầu kỳ kiểu cách. Nếu nghĩ kỹ, hóa ra có được một người mà tôi có thể đi cùng đến những nơi như thế này thì thật là một điều đáng quý.
Một nữ cảnh sát (giả) đến xà lim nơi chúng tôi đang ngồi.
"Hai người có muốn uống gì không?" cô ấy nói. Mikoko-chan gọi một ly cocktail, và tôi thì một ly trà ô long.
"Cậu thực sự không uống, nhỉ?"
"Nguyên tắc đấy. Cũng kiểu như Muimi-chan dập tàn trước mặt người không hút thuốc."
"Haha, đúng rồi! Cậu biết không, thực ra Tomo-chan là người đã khuyên cô ấy làm vậy. Tomo-chan hiếm khi đòi hỏi gì từ bạn bè, thế nên kể cả Muimi-chan cũng nghe lời cô ấy răm rắp."
"Nghĩ lại thì, cô ta cũng không giống kiểu người quan tâm đến việc người khác nghĩ gì."
"Ừ, nhưng cậu biết không, cô ấy bảo là sẽ bỏ thuốc."
"Huh."
"Sẽ tốt cho sức khỏe!" Cô ấy nói, khua đi bầu không khí ảm đạm sắp sửa hiện lên. Đúng lúc đó, đồ uống đã đến nơi. Cô hầu bàn đặt ly cocktail xuống trước mặt tôi và ly trà ô long xuống cho Mikoko-chan. Tôi tạm lờ đi rồi bắt đầu gọi món.
"Vậy cậu và Muimi-chan đã là bạn thân từ hồi tiểu học, huh?" Tôi hỏi.
"Ừ. Từ lúc đó cô ấy đã hút thuốc rồi."
"Vậy mà cô ta vẫn cao kều."
"Ừ. Nhưng mình nghĩ là cô ấy sẽ còn cao nữa nếu không hút thuốc." Thật khó để tưởng tượng ra điều đó. "Cậu biết không, cô ấy từng là một kẻ bắt nạt. Mãi cho đến trung học mới thay đổi."
"Hơi bị muộn đấy."
"Cô ấy đã gặp Tomo-chan, rồi thì, um, vài chuyện đã xảy ra. Kiểu thế đấy, blah blah blah."
Vài chuyện.
Phải, tôi đoán là có vài chuyện đã xảy ra. Họ đã ở bên nhau một thời gian dài.
"Còn cậu thì sao?" Tôi hỏi.
"Hm?"
"Cậu nói nghe như Tomo-chan có ảnh hưởng rất lớn lên Muimi-chan, nhưng với cậu thì sao? Và cả Akiharu-kun?"
Cô ấy chìm vào im lặng trong một thoáng, rồi thở dài. "Cậu biết không, mình đã luôn nghĩ rằng những mối quan hệ con người là vấn đề lâu dài," cô ấy nói. "Cậu bỏ ra một thời gian dài để làm quen với người khác, và rồi đến một ngày nào đó, cậu cảm thấy 'ngấm'. Đó là những gì mình đã nghĩ. Nhưng mình sai rồi. Mình sai, Ikkun ạ. Cậu không cần phải biết một ai đó quá lâu hay là cảm thấy 'ngấm' để bị cuốn hút bởi họ."
"Cậu nghĩ tại sao mà Tomo-chan bị giết?"
"L...làm sao mình biết được một chuyện như thế?" Cô ấy cúi đầu. "Không có lý do nào để cho Tomo-chan phải chết cả. Cũng không có lý do để người ta phải giết cô ấy."
"Thực ra, tôi nghĩ nguyên nhân mà chúng ta giết người khá đơn giản," tôi nói, lờ cô ấy đi. "Sự cản trở. Nếu có một yếu tố nào đó đang can thiệp vào cuộc sống của cậu, bước hợp lý tiếp theo sẽ là cố gắng loại bỏ nó đi. Cũng giống như đá một viên sỏi ra khỏi đường ray tàu hỏa."
"Nhưng Tomo-chan --"
"Phải, Tomo-chan đã luôn đứng ngoài, không bao giờ lấn lướt, không bao giờ bước quá ranh giới,. Nói cách khác, cô ấy chẳng thể nào trở thành một 'sự cản trở' với bất-kỳ-ai. Ngay từ đầu, cô ấy đã không phải kiểu người đó.'
"Uh-huh."
"Hiểu theo một nghĩa khác, cô ấy không phải là một đối tượng cần bị 'loại bỏ.' Càng không có ai có thể thù hằn, ác tâm hay độc địa với cô ấy, và cũng đồng nghĩa với việc, không có lý do gì để giết cô ấy cả. Cô ấy không làm phiền đến bất kỳ ai."
Mi chỉ đang sống,
và điều đó
làm phiền người khác.
"Nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Ý tôi muốn nói, Tomo-chan không phải là một nhà tu hành ẩn dật trên Núi Phú Sĩ. Cô ấy là một sinh viên đại học bình thường, sống một cuộc đời sinh viên bình thường. Và như vậy , cô ấy phải tạo dựng những mối quan hệ cá nhân, cho dù cô ấy có thích hay không. Giờ hãy để tôi hỏi cậu một câu, Mikoko-chan, và xin hãy dùng chính kiến của bản thân cậu. Tạo dựng một mối quan hệ cá nhân là như thế nào?"
"Um..." cô ấy nói, biểu cảm bối rối. "Um, mình không chắc lắm, nhưng có thể nó giống như việc làm thân với ai đó, mình nghĩ vậy."
"Đúng, đúng rồi. Cậu nói rất đúng, Mikoko-chan. Giờ nếu cậu làm cho câu đó rõ ràng hơn, về bản chất nó có nghĩa là 'lựa chọn một ai đó.' Nhưng hãy nghĩ về điều này một chút. Để lựa chọn ai đó cũng có nghĩa là từ bỏ một người khác. Bản thân hai hành động 'lựa chọn' và 'từ bỏ' giống như hai mặt đối lập của một đồng xu. Tôi không nói đến những chuyện như là cậu chỉ được có một người bạn thân hay là một người yêu duy nhất. Những thế song tiến tới lui như vậy là không phù hợp trong tình huống này. Điều tôi muốn nói đó là, về mặt logic, không ai có thể được yêu quí bởi tất cả mọi người, và người đó cũng không thể thân thiết với bất cứ ai mà anh ta, hay cô ta đã 'từ bỏ.' "
"Hmm... Có thể là khó lắm -- để được yêu quí bởi tất cả mọi người, nhưng ý mình là -- mình không nghĩ nó là điều không thể. Ừ, nếu tính đến tất cả mọi người trên thế giới này, thì có lẽ nó không thể, nhưng mình nghĩ ít nhất là nó có thể với những người xung quanh bản thân."
"Tôi không thấy vậy. Tôi nghĩ thế đấy. Con người ta không tốt đẹp như cậu tưởng. Có những loài cầm thú ở ngoài kia chỉ coi người khác như mẫu vật để cắt xẻo. Có những thứ màu xanh lam chỉ có thể nhìn thấy thế giới qua những con số 0 và 1. Có những quý cô Nhân Loại Vô Song luôn luôn tỏ ra cay độc với cả thế giới, chưa kể là với những người khác. Có những tên thầy bói, những kẻ đã nhìn thấy tất cả hi vọng và tuyệt vọng trong khắp cõi đời này và vẫn ung dung giễu cợt. Những họa sĩ coi sự tồn tại của chính bản thân họ -- và kể cả những người khác -- chẳng gì hơn ngoài một yếu tố phong cách. Và thậm chí còn có có những con người chỉ có thể phân loại kẻ khác thành hai: hoặc tốt - hoặc xấu."
"..."
"Giờ thì cậu có nghĩ rằng sự nhận thức rõ ràng của Tomo-chan về điều này chính là lý do cô ấy né tránh mở lòng với người khác hay không? Cô ấy đang cố để tạo ra một lượng kẻ thù ít nhất có thể."
"Tomo-chan không phải... là kiểu người đó," Mikoko-chan nói, giọng cô ấy mờ nhạt, khiến tôi gần như không nghe thấy. Dường như cô ấy đã biết rằng những khẳng định của mình ngay từ đầu chẳng có cơ sở nào cả. "Nhưng cho dù điều đó là đúng, sự thật vẫn không thay đổi là cô ấy đã bị giết."
"Cậu nói phải. Tomo-chan đã cố để không bao giờ thân mật quá mức với ai, và cùng lúc, cô ấy thể hiện kỹ năng tuyệt vời để che giấu điều đó."
Nó là điều mà tôi không thể làm.
Cho dù tôi có cố đến mức nào đi chăng nữa.
"Nhưng kể cả vậy, cô ấy vẫn bị gết. Tomo-chan đã bị giết. Đến đây thì, Mikoko-chan, hãy nghĩ một chút về tên sát nhân hàng loạt đã gây chấn động dư luận mấy ngày gần đây. Gã này là một kẻ giết người bừa bãi. Chỉ cần rơi vào tầm nhìn của hắn, hoặc ngược lại, không rơi vào tầm nhìn của hắn, chỉ cần bất chợt đụng phải vai hắn, hoặc kể cả chưa đụng vào vai hắn, cũng đủ trở thành một lý do để hắn giết người ta. Hắn giết như một cỗ máy. Tự động. Máy móc. Với một tên sát nhân kiểu này, kể cả Tomo-chan cũng có thể là mục tiêu. Kể cả tôi cũng có thể."
"Vậy là Tomo-chan bị giết bởi kẻ săn mồi?"
"Có lẽ không. Theo như Sasaki-san -- vị thám tử đó, ý tôi là vậy. Có lẽ đó là điều duy nhất mà họ biết chắc chắn. Giờ thì, nếu cậu không phiền, tôi sẽ đổi chủ đề một chút, và cho tôi hỏi cậu câu này: Đã bao giờ cậu cảm thấy rằng, có quá nhiều người trên thế giới này chưa?"
Bị bất ngờ bởi câu hỏi đột ngột của tôi, cô ấy quay đi. Dù vậy, tôi vẫn chờ đợi câu trả lời trong im lặng.
"Nhưng không ai có thể giết người khác chỉ vì lý do đó được," cô ấy nói. "Ikkun, cậu có thể tha thứ cho ai đó vì tội giết người hay không?"
"Không," tôi trả lời mà không hề do dự. "Tha thứ hay không, chẳng phải là vấn đề. Vấn đề thực sự cốt lõi và căn bản hơn rất nhiều. Đó là, giết người là tội ác xấu xa nhất. Tôi có thể xác nhận điều đó. Thứ dục vọng nhằm chiếm đoạt mạng sống của người khác là cảm xúc bẩn thỉu, nhơ nhuốc nhất mà một con người có thể có. Để hy vọng để cầu nguyện để ước ao cho cái chết của một người khác là một hành động độc ác và vô vọng. Nó là thứ tội lỗi vượt qua mọi sự cứu rỗi. Nó là một sự tàn bạo vượt trên mọi lời tạ tội, và tôi sẽ bị đày xuống hố sâu của Địa Ngục nếu phải tha thứ cho một điều như vậy."
Giọng tôi khô khan và tàn nhẫn, như thể tôi đã không còn là tôi.
Hoàn toàn vô nghĩa.
Vậy ai mới thực sự là kẻ vô vọng ở đây?
"Bất cứ kẻ nào dám tước đoạt mạng sống cũng đều phải đi xuống Địa Ngục, không có ngoại lệ."
"Nh... nhưng... " Cô ấy nấc nghẹn trong sự khiếp đảm trước lời tuyên bố gan góc của tôi, nhưng tuy thế vẫn thều thào ra được một lời phản đối. "Như là, nếu người đó đang bị mắc kẹt trong tình thế nguy hiểm? Như là, nếu cậu đang đi dưới công viên Kamogawa vào buổi đêm, và rồi kẻ săn mồi Kyoto tiến về phía cậu với một con dao? Cậu sẽ chỉ đứng đó để cho hắn giết mình sao?"
"Không, tôi sẽ kháng cự lại."
"Phải không?"
"Cậu nói phải. Và có thể tôi sẽ dùng lực quá mức và lỡ tay giết hắn. Điều đó có thể xảy với tôi cũng tương tự như với bất kỳ ai khác. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ nhận ra rằng, khi tôi đang lấy đi mạng sống của ai đó để bảo tồn mạng sống của bản thân tôi -- tôi đã phạm tội. Tôi sẽ hiểu ra được rằng, tội lỗi mà mình phạm phải đã bám rễ quá sâu, quá chặt và kể cả khi đã chết, tôi cũng sẽ không được dung tha."
"Nhưng cậu sẽ bị giết đấy! Tự vệ trong một tình huống như thế là điều bình thường thôi mà, phải không?"
"Chỉ cần nghĩ như vậy, cũng có nghĩa là cậu đã trở thành một kẻ tội đồ. Hãy cùng làm rõ điều này ngay bây giờ," tôi nói lạnh lùng. "Tôi có thể giết người."
"..."
"Cho dù là vì lợi ích của bản thân tôi hay một người nào khác, tôi vẫn có thể giết hại một con người. Tôi có thể xóa tan sự tồn tại của kẻ đó, lấy đi mạng sống của kẻ đó, cho dù hắn là bạn tôi, hay là người thân của tôi. Cậu nghĩ là vì sao?"
"Vì sao ư? Mình không biết," cô ấy lo âu. "Mình không tin đâu. Cậu rất tốt bụng. Mình không tin là cậu có thể làm những chuyện như vậy."
"Tôi có thể đấy. Không nghi ngờ gì cả. Lý do là vì tôi không thể thấu hiểu được nỗi đau của kẻ khác."
"..."
"Lấy ví dụ, tôi có một người bạn này, bị thiếu đi hầu hết mọi cảm xúc con người. Cô ấy lúc nào cũng cực kỳ-vui vẻ, lúc nào cũng vui bất kể là cô ấy đang làm gì, nhưng đơn thuần chỉ vì cô ấy không biết đến bất cứ thứ xúc cảm nào khác. Kết quả là, cô ấy không thể hiểu vì sao mà người khác lại buồn bã hay tức giận."
Cô ấy chỉ có thể nhìn thế giới theo một cách đó. Không bao giờ có thể phân biệt giữa thiên đường và thiên đường đã mất.
"Tôi cũng giống vậy. Không, tôi còn tệ hơn nhiều. Tôi không thể hiểu được sự đau khổ của người khác dù chỉ là một chút. Tại sao? Bởi vì tôi cũng không thể cảm nhận được nỗi đau của chính mình, những thứ cảm xúc như 'đau đớn' hay 'chịu đựng.' Ý nghĩ về cái chết thậm chí không làm tôi bận tâm. Chẳng phải là tôi muốn chết, nhưng tôi không có cái gọi là ý chí phản kháng. Và điều này dẫn đến câu nói đầu tiên."
"Có muôn vàn những 'điểm dừng' ngăn cản con người ta giết chóc lẫn nhau. Một trong những cái hữu hiệu nhất có lẽ là những suy nghĩ như, 'ôi, làm vậy chắc sẽ đau lắm' hay 'ôi, mình thấy tội nghiệp cho gã này.' Có phải vậy không? Phải rồi. Ví dụ, tôi chắc chắn là cậu đã từng muốn đánh một người trước đó rồi, đúng chứ? Nhưng cuối cùng có lẽ cậu đã không đập hắn nhừ tử ra hay gì đâu, phải không?"
"Mm. Mình chưa từng đánh một ai cả."
"Nhưng tôi cá là cậu đã muốn, nhỉ?"
Cô ấy không trả lời. Đây là câu trả lời rõ ràng và trọn vẹn nhất mà cô ấy từng đưa ra. Nhưng đây không phải là tội lỗi gì cả. Sống trên đời này mà chưa từng nghĩ xấu về ai, thì là điều không tưởng, kể cả khi bạn đã bay lên Thiên Đàng.
"Tôi nghĩ rằng về cơ bản thì tôi đang nói đến khả năng thấu cảm. Cậu hiểu được cảm xúc của người khác, cậu cảm thấy lòng nhân ái cậu dành cho họ, và thấu cảm với họ. Tất nhiên, không phải lúc nào đây cũng là một điều tốt. Nỗi ghen ghét và niềm đố kỵ đều bắt rễ và khởi nguồn từ sự thấu cảm. Sự am hiểu về xúc cảm con người. Nó là một phẩm chất vừa tinh anh mà cũng đáng nguyền rủa."
Và nếu bạn có khả năng thấu hiểu được cảm xúc của tất cả mọi người, giống người phụ nữ ở trên hòn đảo đó, tất cả những gì bạn có thể làm sẽ chỉ là phát điên.
"Nhưng lúc này hãy dừng lại việc chau truốt triết lý về được và mất," tôi nói. "Điểm mấu chốt ở đây là, tôi không có những 'điểm dừng' đó. Đầu đuôi về những vấn đề xúc cảm, tôi chẳng biết gì. Và kết quả là, tôi phải tự kìm nén bản thân mình. Làm vậy cực kỳ khổ sở. Không vui gì đâu. Nhưng bằng cách nào đó mà tôi đã chế ngự được con quái vật đang nằm trong tôi."
Cái lá gan tôi cũng không phải là nhỏ, để sống mà phải giữ một con quái vật như vậy ở bên mình.
"Ikkun..."
"Ngày qua ngày, lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sắp nổ tung. Và đó là lý do tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ sát nhân. Làm sao tôi có thể? Bản thân sự tồn tại của một kẻ sát nhân đã là điều đáng ghê tởm. Đáng thương hại. Tôi căm ghét tất cả những kẻ sát nhân từ đáy lòng mình. Tôi hận chúng bằng cả trái tim. Tôi muốn giẫm nát bọn chúng hết cả thảy."
"..."
"Đùa thôi, tôi không nghĩ thế đâu," tôi nói.
Đồ ăn đã đến. Mikoko-chan đặt thêm rượu cồn, còn tôi gọi một cốc nước. Chúng tôi ngồi nhấp những miếng thức ăn trong im lặng.
"Nói đi, Ikkun..."
"Ừ?"
"Tại sao cậu lại kể cho mình nghe những chuyện này?" Cô ấy hỏi, buồn bã. Ngày hôm nay đã vui như vậy mà.
Tôi lắc đầu mà không nói gì cả. Nó chắc chắn là một cử chỉ vô cùng lạnh lùng. "Tôi chỉ nghĩ là cậu sẽ muốn nghe nó. Tôi đã sai sao? Không, đúng chứ? Và, tôi cũng đã muốn cậu biết rằng tôi chỉ là một thứ đồ bỏ đi."
"Đồ bỏ đi? Sao cậu có thể nói một điều tồi tệ như vậy. Về chính cậu?"
"Chính vì là về tôi, nên tôi mới có thể nói được vậy. Nếu tôi không phải là thứ đồ bỏ đi, thì tôi cũng chỉ là thất bại của loài người. Cậu không nghĩ vậy sao? Thực ra, người ta hay nói về tôi như vậy lắm. Bất cứ ai đã gần gũi với tôi dù chỉ là một chút cũng đã từng nói vậy. 'Cậu mất trí rồi," họ nói vậy đấy. 'Bất thường.' 'Dị hợm.' 'Kỳ quái.' 'Giả tạo.' Và tất cả đều đúng cả."
"Ikkun..." Mikoko-chan nói, giọng lo lắng. "Cậu nói nghe như cậu đang định tự sát."
"Tôi sẽ không tự sát đâu. Tôi hứa đấy."
"Cậu... hứa sao?"
"Phải. Lời hứa đến kẻ đầu tiên tôi giết."
Một khoảng lặng.
Tôi ngoạm lấy một miếng bít tết. "Chỉ đùa thôi," tôi nói. "Không may là, đời tôi nó không thú vị đến thế. Và tôi cũng không đủ lãng mạn để có thể đặt ra một lời hứa phi thường như vậy. Tôi chỉ là một đứa bình thường với nhiều lỗ hổng. Lý do thật sự mà tôi sẽ không tự sát, đó là, ờ, trông tệ lắm. Cậu biết không, kiểu như là tôi đang chạy trốn khỏi lỗi lầm của chính mình vậy. Tất nhiên, tôi đã đang chạy trốn khỏi lỗi lầm của chính mình rồi, nhưng mà tôi không muốn để người ta thấy được."
"Ikkun, mình biết là cậu không giống những người khác, nhưng... nếu cậu tự sát, mình sẽ khóc đấy. Mình biết là mình sẽ khóc. Hãy đặt những thứ cậu còn hổng sang một bên đi. Cậu vẫn đang sống một cuộc sống bình thường mà, phải không?"
"Một thứ đồ bị hỏng vẫn có thể sửa được. Những thứ phải bỏ đi, đơn giản là vì không thể."
Mikoko-chan thốt ra một tiếng thở dài. "Cứ như là mình đang nói chuyện với Tomo-chan vậy."
"Hmm? Cô ấy hay nói mấy chuyện kiểu này lắm sao?"
"À, không hẳn. Ý mình là, cô ấy sẽ không mở lòng với ai nhiều đến thế. Nhưng nếu bọn mình có một cuộc trò chuyện 'thực sự,' mình chắc nó cũng sẽ như thế này thôi."
"Nếu vậy..."
Nếu vậy, quả thật là đáng tiếc. Lẽ ra tôi đã có thể có được một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Emoto Tomoe.
Nếu tôi đã... nếu tôi đã có?
Nếu thế thì sao?
Ai sẽ được cứu? Tôi thực sự nghĩ rằng cô ấy có thể được cứu? Còn lâu.
Hoặc đúng hơn, chẳng phải là vì bọn tôi đã nói chuyện mà...
"Cậu biết không, về Tomo-chan," tôi nói mà không nhìn Mikoko-chan. "Tôi nghĩ rằng cô ấy đã không oán giận kẻ sát hại cô ấy. Tôi chắc chắn cô ấy đã không oán giận gì cả, dù chỉ là một chút."
"... Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Eh, chỉ là linh cảm thôi. Chẳng có lý do gì hết. Nhưng đó là điều tôi nghĩ. Cô ấy không phải là kiểu người có thể oán giận."
Tôi thậm chí còn có gan để dùng thì hiện tại thay vì thì quá khứ.
Thì hiện tại.
"Tất nhiên, họ nói cô ấy bị thắt cổ từ phía sau, nên có lẽ cô ấy còn không nhìn thấy mặt của kẻ giết người. Cho dù cô ấy có muốn, tôi nghĩ cô ấy cũng không thể oán giận hắn," tôi nói.
"Mặt của... kẻ giết người..." Mikoko-chan nhắc lại. "Kẻ đã giết cô ấy..."
"Nhưng dẫu sao Tomo-chan có lẽ sẽ chẳng để tâm đến chuyện đó. Ý tôi là không quan trọng ai đã giết cậu, kết cục vẫn không thay đổi. Chết là hết. Chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Cậu vẫn cứ chết, cho dù đó là lỗi của ai. Hơn nữa, Tomo-chan cũng giống tôi -- ngay từ đầu cô ấy đã thiếu đi ý chí kháng cự. Cô ấy không thích bản thân mình lắm. Hôm đó chính cô ấy đã nói với tôi. Cô ấy muốn được tái sinh thành cậu."
Nghe thấy điều đó, Mikoko-chan chỉ chực khóc. Cô ấy cố gắng để cầm nước mắt, nhưng vẫn tiếp tục thốt lên tên của Tomo-chan một cách yếu ớt.
"Tomo-chan... Tomo-chan... Tomo-chan."
Tôi chứng kiến điều này, không chút mủi lòng. Hoàn toàn, thật sự, không một chút cảm xúc.
"Mikoko-chan, cậu nghĩ ai là thủ phạm?"
"Cậu biết không, cậu có vẻ rất quan tâm đến chuyện đó," cô ấy nói với một chút hoài nghi. "Cậu đã điều tra nghiên cứu hay gì sao?"
"Phải," tôi trả lời thành thật. "Tôi chỉ tò mò thôi. Tôi muốn gặp kẻ đó, cho dù hắn là ai. Tôi muốn hỏi hắn vài câu. Mà đúng hơn, tôi muốn tra khảo kẻ này. Cậu biết không, kiểu như, 'Mi có thể biện hộ cho sự tồn tại của chính mình không?"
"Ikkun," Mikoko-chan nói. "Cậu đáng sợ lắm, cậu biết không?"
"Vậy sao? Cá nhân tôi không nghĩ vậy, nhưng mà cũng có thể."
"Cậu áp đặt nguyên tắc của mình lên người khác. Mình không biết diễn tả nó thế nào nữa. Giống như khi cậu coi bản thân mình là một phần của thế giới, cậu coi tất cả những người khác chỉ như... một thứ phụ tùng. Không, không phải phụ tùng. Nếu một thứ phụ tùng biến mất, cả bộ máy sẽ sụp đổ, nhưng nếu một hoặc hai người phải biến mất, cậu cũng sẽ chẳng quan tâm."
"Không đến mức đó đâu."
"Mình thực sự không nghĩ rằng cậu là kiểu người có thể giết hại ai đó, Ikkun ạ. Nhưng mình cá là cậu cũng sẽ không do dự mà bảo họ đi chết."
"..."
"Mình nói có đúng không? Ý mình là, hỏi kẻ đã giết Tomo-chan một câu hỏi như vậy có khác nào nói rằng, 'Mi không đáng được sống"? Như thế thì thật tàn nhẫn. Thật quá tàn nhẫn. Ikkun, cậu có hiểu không?"
"Có," tôi bật lại. "Tôi hoàn toàn hiểu rõ. Tôi hoàn toàn nhận thức được tội lỗi của mình và bản chất của những lời lảm nhảm vô nghĩa mà tôi phun ra, cũng như sự thật rằng một kẻ như tôi xứng đáng thuộc về ngục tầng sâu nhất của chốn âm phủ. Có người đã từng nói với tôi, rằng những vụ án mạng là kết quả của việc 'đi quá xa' hay 'dùng quá nhiều lực,' nhưng trong trường hợp của tôi, tôi hoàn toàn có thể giết, một cách có chủ đích và có chủ ý. Tôi thuộc về một cái giống hiếm hoi, tàn tạ, một loại người có thể lấy đi mạng sống mà không cần cho phép bản thân hay lừa gạt bản thân hay chối bỏ bản thân hay thỏa mãn bản thân."
"Nhưng mà cậu căm ghét bản thân, chắc chắn vậy."
"Tôi là thằng khổ dâm mà," tôi nói như không có gì xảy ra. "Và lại còn là kiểu cực kỳ ghê tởm. Nhưng nó là lối sống của tôi, phong cách của tôi, quyết đoán của tôi. Tôi không có ý định từ bỏ nó."
"Ừ, mình cũng nghĩ là không."
Trông cô ấy hơi buồn.
Như thể cô ấy đang nhìn vào ai đó ở rất xa.
Một người đã đi mất.
Một ánh nhìn phù du, khó nhọc.
Biểu cảm của cô ấy.
Thần thái của cô ấy.
Tất nhiên đó là vì cô ấy chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, và cũng không cố để làm vậy.
Tôi có thể hiểu được.
Tôi có thể cảm được.
Như thể tôi đã làm nên kỳ tích: thấu hiểu cảm giác của một người.
"Nhưng đó..." cô ấy nói.
Đây là, bên cạnh như điều khác:
Một cảm xúc yêu thương.
Một hình hài xinh đẹp.
Một lời bộc lộ đa cảm.
Một bầu không khí xa cách.
Một ánh hào quang vô sắc.
Một nghịch lý phi thường.
Không thể thờ ơ.
Một cơn ác mộng quay cuồng.
Tưởng như thực tại sắp vò nát và sụp đổ.
Tôi đã ước ao một tri kỷ. Tôi đã đối mặt với tri kỷ.
Niềm hoan lạc khi bị đánh đập.
Sự thỏa mãn khi bị xuyên qua.
Nỗi ngây ngất khi bị xẻ nhỏ.
Chặt thành từng mảnh, chém thành từng mảnh.
Một lỗ hổng chết người.
Trái tim quặn lại.
Bộ óc sắc buốt .
Nụ cười.
"Đó là Ikkun mà mình yêu," cô ấy nói.
3
Có một người đang ngồi xổm trước nhà trọ của tôi. Trông rất côn đồ. Tôi đến gần hơn, tự hỏi đó là ai, chỉ để phát hiện ra rằng (mà tôi cũng đã đoán được phân nửa) đó là Aikawa-san. Tóc của cô ta có hơi khác so với hôm thứ Tư, có lẽ là đã đi cắt. Nó là cái bộ tóc trơn láng mà mấy vị nổi tiếng thỉnh thoảng xài, cái kiểu mà có bộ mái thẳng băng xén một hàng chấm ngang lông mày. Cộng thêm với cái hình thể vô đối, kiểu tóc này làm cho cô ta giống người mẫu hơn bao giờ hết. Giá mà cô ta đã không ngồi chồm hỗm như một đứa du côn học đường.
"Yo," cô ta nói khi trông thấy tôi. Cô ta đứng lên và đến chào. Nụ cười châm biếm của cô ta vô tâm vô tính, khỏi nói, nhưng mà trông hơi giống một con mèo. "Vậy hẹn hò thế nào rồi?"
"Chị theo dõi bọn tôi đấy à?"
"Tôi chỉ ngó thấy cậu ở Shinkyogoku. Nên tôi đến để trêu cậu đây."
"Tôi... hiểu rồi."
Cái bà này rảnh rỗi đến mức nào vậy? Tôi bị ngạc nhiên đấy. Không thể nào nắm bắt được người phụ nữ này. Cô ta sẽ làm cái gì tiếp theo ư, chẳng ai biết. Một bóng ma quỷ quyệt.
"Vậy là tóc chị được cắt rồi, huh? Muốn thay đổi không khí hay sao?"
"Nói chính xác là, tóc tôi bị cắt," cô ta vừa nói vừa túm lấy bộ mái.
"À, phải, tôi cũng nghĩ vậy."
"Ừ. Như thế này này" -- xoẹt -- "với một con dao quân sự. Nếu chỉ chậm hơn một giây thôi, mắt trái tôi đã lòng tong. Tôi phải thừa nhận, kể cả tôi cũng thấy hoảng."
Vậy là cô ta đã đến gặp tên thợ làm tóc tệ hại nhất mọi thời đại.
"Có lẽ là tôi sẽ để nó thế này một thời gian nữa. Cậu nghĩ sao? Có hợp không?"
"Aikawa-san, với chị thì kiểu tóc nào cũng hợp hết. Chị là một người phụ nữ đẹp mà."
"Aww, cậu dễ thương quá đi. Nhưng tôi đã bảo bao - nhiêu - lần rằng đừng có gọi tôi bằng tên họ hả, đồ chết tiệt?"
Cô ta làm một miếng võ khóa đầu và đánh bật não tôi ra trước khi buông tha. Rồi cô ta nở với tôi nụ cười ma mãnh ấy.
Tôi không thể nào bực tức với người phụ nữ này được. Nếu bạn mà làm vậy, đừng có mong mà chạy thoát.
"Vậy? Hẹn hò thế nào? Có chuyện gì với cô bé kia rồi? Hmm? Hmm? Nào nào, nói cho chị đây nghe đi. Nếu cu gặp phải trắc trở, chị có thể tư vấn cho."
"Tôi nghĩ là chị hiểu nhầm rồi, Ai... ờ... Jun-san. Cô ấy chỉ là một trong những nhân chứng liên quan đến vụ án mạng."
"Hmm? Ồ. Thật sao. Vậy... có khi nào đó là Aoii Mikoko?" Tôi gật đầu. Mặt cô ta ngây ra. "Hmm," cô ta nói. "Tôi hiểu rồi. Mà dù sao, nếu mới chỉ giờ này mà cậu đã quay về, thì chắc là cơ hội cũng xịt."
Tiện đây, lúc này là mười một giờ đêm.
Mikoko-chan đã nốc vào người cả đống chất cồn, và hậu quả là không thể tránh khỏi. Cô ấy ngất xỉu mê man giữa nhà hàng. Tôi đã phải nhấc cô ấy lên lưng, đưa cô ấy về tít Horikawa Oike, bước hẳn vào căn hộ, đặt cô ấy lên giường, khóa cửa lại, rồi bắt xe buýt về nhà. Lần này trông cô ấy không giống như đang giả vờ ngủ.
"Quá tệ, cậu trẻ ạ. Có muốn tôi giúp cậu xoa dịu nỗi đau này không?" Cô ta trêu.
"Tôi đã nói rồi, chuyện không phải như thế... mà quan trọng hơn" -- tôi quyết định xoay chuyển chủ đề trước khi cô ta trở nên phiền phức hơn nữa -- "vậy là gã thợ tóc này, cái kẻ đã sửa mái cho chị -- có khi nào, đó là Zerozaki?"
"..."
Biểu cảm khuôn mặt của cô ta biến dạng.
Và trở nên vui thích lạ kỳ.
"Phải. Một thằng nhóc quá đỉnh luôn. Vẫn chỉ là một tên sát nhân hạng hai, nhưng với tư cách của một sát thủ dùng dao, hắn giỏi như hạng một. Hắn biết chính xác múi cơ nào, bó cơ nào mà một con người phải di chuyển để tạo ra xung tốc lực cao nhất. Nhìn đây," cô ta nói, xắn tay áo phải lên. Cánh tay của cô ta bó trong một mảnh băng trắng đã nhuốm máu đỏ. "Và hắn ung dung bước đi mà chẳng có lấy một vết xước. Thực sự, quá đỉnh. Tôi nghĩ cái tên 'Zerozaki' xứng đáng với hắn."
"... Hắn còn mạnh hơn chị sao?"
"Vấn đề ở đây không phải là mạnh hay yếu. Nếu nói về sức mạnh đơn thuần, tôi có thể tự hào nói rằng mình thượng trên hắn vài bậc. Tôi phải thừa nhận là hắn nhanh đáng sợ, nhưng mà vẫn còn chậm một trăm năm nữa thì mới đủ trình đối phó với tôi."
Aikawa-san, kẻ tự yêu mình. Sự tự tin không có đối thủ.
"Mặc dù vậy, một khi đã quyết tâm chạy trốn, hắn thực sự đáng-gờm. Hẵn cũng bình tĩnh một cách ngạc nhiên. Mang cái danh hiệu quái vật sát nhân, tôi đã nghĩ máu hắn phải nóng hơn thế một chút. Vậy mà hắn chỉ giống y như cậu đã nói."
"Thế nghĩa là sao?"
"Hắn tương đồng với cậu. Tôi chưa thể lọc ra chính xác một sự tương đồng nào cụ thể, nhưng chỉ có thể nói là hắn giống cậu," cô ta nói, giọng đầy châm biếm. "Một thằng bệnh khổ dâm và một thằng bệnh bạo dâm. Cặp đôi hoàn hảo."
"Vậy nói cách khác..." Tôi nói, lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận nhất có thể,"Ờ, ờm, vậy nói cách khác, chị tìm thấy Zerozaki và chị để hắn chạy thoát?"
"Hmm?!" Cô ta mỉm cười ghê rợn và véo má tôi. "Xin lỗi, tôi vừa nghe thấy gì từ cái miệng hư hỏng này ấy nhỉ? Huh? Gì thế hả? Aikawa Jun chỉ là một đứa con gái thích chạy lòng vòng chu mỏ khoác lác, ý cậu là vậy sao?"
"Không, ý tôi không phải vậy. Mà trước tiên, chị đâu còn đủ tiêu chuẩn làm 'con gái' nữa..."
Quéoooo.
Huh. Ai mà biết được má lại có thể đàn hồi đến mức này?
"Eh, mà tôi nghĩ là cậu nói đúng," cô ta nói, thả mặt tôi ra. Cô ta gãi gãi đầu với một biểu cảm chán chường. "Có lẽ là tôi vẫn còn một vài thứ phải học. À, không biết gã mặt xăm đó có còn ở Kyoto này không."
"Nếu tôi là Zerozaki, chắc chắn tôi sẽ lẩn sang một tỉnh khác."
"Phải, tôi biết," cô ta nói, vai thõng thượt. "Thật là một mớ bòng bong. Chẳng phải là tôi có bất cứ ý định nào để hắn chạy thoát."
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô ta khi nói lên câu này, tôi cũng chỉ biết lấy làm tiếc cho Zerozaki. Aikawa-san đã nói là làm.
"Vậy, tôi làm phiền cậu thế thôi," cô ta nói. Cô ta duỗi thẳng lưng mình rồi bắt đầu rời đi. Rõ ràng là cô ta đã đi bộ đến đây thay vì ngồi trong chiếc Cobra như mọi lần. "Mà đúng hơn, tôi làm phiền cậu xong rồi. Mà, sao cũng được. Chúc ngủ ngon. Mơ ngọt ngào nhé."
"Jun-san. Tôi hỏi chị điều này có được không?" Tôi nói khi cô ta đã quay lưng bước đi.
"Gì thế?"
"Chị có thể tha thứ cho một kẻ sát nhân không?"
"Huh? Hỏi lạ vậy? Đây là ẩn dụ hay gì hả?"
"À, thì, để tôi nói rõ hơn... chị có cho rằng giết hại một người khác là ổn hay không?"
"Có, tôi nghĩ vậy." Cô ta trả lời ngay lập tức. "Chết thì chết thôi. Heh heh," cô ta nở nụ cười cay độc. "Giả như là cậu giết được tôi. Cứ xõa đi, chết tiệt. Quả đất vẫn xoay vòng," cô ta nói điềm tĩnh, rồi vẫy tay chào tôi và biến mất khỏi tầm nhìn.
Khỉ thật.
"..."
Giá mà tôi có thể bất cần được như vậy. Như một chiếc cốc đổ đầy với mọi niềm giễu cợt. Cuộc sống sẽ thú vị làm sao.
"Mình thực sự khờ khạo."
Tôi phát bệnh với chính mình.
Không chỉ phát bệnh, mà còn ghê tởm.
"Nhưng dù vậy, Aikawa-san ơi, tất cả đều chỉ là vô nghĩa."
Tôi bước vào nhà trọ và đi lên phòng mình mà không chạm mặt bất kỳ ai. Tôi cho tay vào trong túi quần để lấy chìa khóa phòng, nhưng lại sờ thấy một vật thể lạ. Tôi lôi nó ra và nhìn kỹ.
Đó là chìa khóa căn hộ của Mikoko-chan.
"..."
Để đưa cô ấy được vào trong, tôi đã phải lấy nó ra từ túi xách của cô ấy, tất nhiên là không xin phép. Tôi không thể để cửa phòng mở toang như vậy, nên đã mượn chiếc chìa để khóa nó lại. Lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ thả nó qua hòm thư, nhưng vì nó bị gắn vào chiếc chìa khóa Vespa, nên cuối cùng tôi đã mang nó về nhà, định là hôm sau sẽ mang trả cùng với chiếc Vespa. Tôi không biện hộ gì đâu, chỉ là tôi muốn phóng thử một vòng.
"Mà, đâu chỉ có chiếc Vespa với cái chìa khóa là mình phải đem trả."
Có thể tôi là một kẻ chán đời, ngô nghê, và hơi khốn nạn, nhưng một khi đã dành quá nhiều thời gian cho một ai đó, tôi cũng không thể làm ngơ họ.
Aoii Mikoko.
"Tôi nhớ rồi, Mikoko-chan."
Tôi bước vào phòng và ngả mình xuống sàn nhà, không bận trải futon.
Đó là ngày đầu tiên của tôi ở trường đại học sau khi trở về từ hòn đảo kỳ quái đó. Tôi còn không phân biệt nổi bên nào là trái, bên nào là phải theo hệ thống đo lường Nhật Bản, và chính Mikoko-chan là người đầu tiên đã mở lời bắt chuyện với tôi.
"Rất vui được gặp cậu! Có điều gì mà cậu chưa hiểu hay không?" Cô ấy thân thiện và rạng rỡ. Cử chỉ ân cần của một cô gái đang giúp đỡ một người bạn cùng lớp đã nhập học muộn.
Tôi đã cảm thấy cực kỳ phiền phức. Và chỉ biết ơn một chút. Có lẽ là vì, ở đâu đó trong nụ cười tươi sáng, trong trẻo ấy dội lại một hình ảnh thân quen về người bạn thân thiết, quý giá màu xanh dương của tôi.
"Đây là một kiệt tác thực sự," tôi nói như Zerozaki Hitoshiki, rồi nhắm mắt lại.
Không nghĩ về ngày mai.
Không nghĩ về vụ án.
Không nghĩ về kẻ săn mồi.
Không nghĩ về vị thám tử tư, khế ước nhân lẫn người bạn duy nhất của tôi.
Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa.