Tôi, người dẫn chuyện
----
Lời chế nhạo
----
Loại bỏ mọi kẻ tình nghi, bắt đầu ở cùng một điểm.
Kẻ còn đứng kia sẽ là thủ phạm của mi.
1
Ba ngày sau, tức thứ Tư, ngày hai lăm tháng Năm. Tôi thức dậy vào lúc mười một giờ ba mươi sáng.
"Chắc không thể gọi lúc này là 'buổi sáng' nữa, huh?"
Tôi nâng mình khỏi giường với một cảm giác tồi tệ trong người. Mấy ngày gần đây hôm nào cũng vậy. Tôi không thể thức dậy vào những thời điểm cố định bình thường như mọi lần nữa. Có thể nói cơ thể tôi nó đã từ chối hoàn toàn cái ý tưởng đó. Tất nhiên, một khi đã ngủ quá giờ, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để đến lớp, và nếu tôi chẳng còn tâm trạng nào để đến lớp, thì không có lý do gì mà tôi phải oằn mình dậy sớm cả.
Và thế là bắt đầu ngày thứ năm liên tiếp trong chuỗi những ngày cúp học của tôi, kể từ thứ Năm tuần trước. Với một đứa năm nhất mà đã làm một chuyện như thế này ngay tháng Năm, sẽ chẳng lạ gì nếu tôi phải đúp lớp và học lại. Điều này tôi đã ý thức được từ lâu, nhưng cũng không hoàn toàn phản đối. Và ngoài tôi ra cũng chẳng người nào có quyền phản đối -- dù sao thì, tôi cũng đang trả học phí bằng chính đồng tiền của mình.
...
Kể từ vụ án gần đây, Sasaki-san đã đến gặp tôi liền kề hai ngày thứ Hai và thứ Ba, cùng với Kazuhito-san. Cô ta đặt ra một loạt những câu hỏi nghi vấn liên quan đến cái chết của Mikoko-chan, và đổi lại cho lời khai của tôi, nhả ra một vài mảnh thông tin quan trọng.
Cô ta cho tôi biết rằng thời điểm tử vong của Mikoko-chan đã được thu hẹp xuống giữa khoảng thời gian giữa chín và mười giờ. Họ cũng đã xác nhận một cách quả quyết rằng, cô ấy đã bị sát hại bằng một mảnh vải mỏng thắt vòng qua cổ, loại chất liệu tương tự với mảnh vải trong vụ án của Tomo-chan. Từ đây cảnh sát đã đưa ra kết luận rằng hung thủ trong cả hai vụ án nêu trên đều là cùng một người.
"Điểm khác biệt so với vụ án của Emoto-san là Aoii-san có vẻ như đã bị thắt cổ từ phía trước."
"Từ phía trước?"
"Phải. Emoto-san bị thắt cổ từ phía sau. Dựa vào hình dáng của vết hằn thì có thể nói được như vậy."
"Nói cách khác, Mikoko-chan đã nhìn thấy mặt của kẻ sát nhân?"
"Có thể là vậy," cô ta nói, giọng không cảm xúc. Có lẽ với cô ta, việc một người đã mất có nhìn thấy mặt của kẻ sát nhân hay không, cũng chẳng quan trọng. Chắc chắn nó là một cách nhìn duy trí.
Cô ta cũng đi qua một số chi tiết về bằng chứng ngoại phạm của những thành viên liên quan. Muimi-chan lúc đó đang ra ngoài đi dạo cùng em gái( tên là Muri-chan). Akiharu-kun không có bằng chứng ngoại phạm. Và tất nhiên, tôi đã ở cùng Miiko-san. Nhưng cả ba người bọn tôi đều có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm Tomo-chan bị giết, nên không ai thực sự bị coi là tình nghi chủ yếu, kết luận là vậy.
"Cá nhân tôi không đồng quan điểm, nhưng dường như mấy vị hàm cao chiếu trên đang xem xét đến khả năng rằng đây chỉ là một vụ cướp đi trệch hướng, hoặc là có kẻ bám đuôi nào đó đã đi quá xa."
"Nếu thế, thì không thể nào có hai vụ án liên tiếp cùng xảy ra như vậy được. Trùng hợp như vậy là quá mức kỳ lạ, mà hơn nữa, chẳng có thứ gì bị đánh cắp cả, phải không? Cũng không hề có dấu hiệu của sự chống cự."
"Điều đó tôi biết. Chỉ là nếu coi đây là một món nợ máu ân oán cá nhân, thì ngay từ đầu hai người họ đã chẳng có bất cứ 'kẻ thù' nào cả. Nếu tên sát nhân là cái kiểu 'chống lại cả thế giới' thì may ra -- nhưng nếu vậy chúng ta sẽ lại đụng phải trường hợp án mạng 'ngẫu nhiên' giống như kẻ săn mồi đó."
Tiện đây, vụ án kẻ chặt chém Kyoto đã đi đến hồi ngưng lặng. Số lượng nạn nhân vẫn chưa vượt quá con số mười hai. Nói cách khác, kể từ khi gặp phải Aikawa-san, Zerozaki vẫn chưa hành quyết thêm một nạn nhân nào nữa. Có lẽ hắn đã không còn ở Kyoto, giống như điều Aikawa-san và tôi đã nói. Hắn còn ở Nhật Bản hay không, tôi còn chẳng rõ. Nói qua cũng phải nói lại, nếu tôi mà làm kẻ thù với Aikawa-san, thì đừng nói là Nhật Bản, có khi tôi đã phi thẳng xuống Nam Cực. Thậm chí là ngoài không gian.
"Dù vậy thì vẫn có điều kỳ lạ," Sasaki-san nói.
"Lạ? Cái gì lạ?"
"Camera an ninh. Camera an ninh được lắp đặt cho mục đích phòng chống tội phạm ra vào tòa nhà. Lần trước chính cậu đã nói như vậy."
"Đúng rồi."
"Nhưng trên bản video ghi hình, không có ai có khả năng là tội phạm tình nghi."
"Thế nghĩa là sao?"
"Như cậu nghe đấy. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những cuộn băng tính từ thời điểm Aoii-san trở về nhà -- hay đúng hơn là, khi cậu đưa cô ấy về nhà -- vào lúc mười giờ ba mươi,, nhưng những người duy nhất xuất hiện trong đó là các hộ dân của tòa nhà và cậu, kể từ khi cậu đến đó vào buổi chiều hôm sau."
Nói vậy là sao? Vậy cả tòa chung cư, về bản chất, là một căn phòng kín? Thật là một trò đùa quái gở. Quá phi thực tế. Nhưng nếu có bất cứ khả năng nào nó là thực, thì những phán xét trên kia lại trở thành vô nghĩa.
"Nhưng các camera lắp đặt ở hành lang chắc hẳn phải có góc khuất đâu đó," tôi nói.
"Phải. Chúng tôi đã thử rồi. Việc tiếp cận căn phòng của Aoii-san mà không bước vào phạm vi tầm ngắm của camera an ninh là điều có thể. Bộ khớp động của camera xoay chuyển như thế này này, thấy không. Nhưng chuyện sẽ trở thành không thể nếu không luyện tập và chuẩn bị kỹ càng từ trước, mà hơn nữa, cơ hội thành công là khá thấp. Tại sao lại phải vơ lấy mớ rắc rối ấy vào người làm gì?"
"Nếu không phải như thế thì sao? Nếu kẻ đó lọt vào từ ống thông hơi hay kiểu vậy thì sao?"
"Không thể được. Nơi đó rất cao, và làm vậy cũng rất nguy hiểm. Suy cho cùng thì..." Cô ta thốt ra một tiếng thở dài mệt nhọc, trông có vẻ không phù hợp lắm với tình cách của cô ta. "Tôi cho rằng vụ này sẽ trở thành một cuộc chiến tranh tiêu hao," cô ta nói.
Có lẽ cô ta đang ở giữa một trận rồi.
"Chiến tranh tiêu hao..."
Nhưng cho dù cô ta có sẵn lòng để lộ bao nhiêu thông tin mới mẻ đi chăng nữa, tôi cũng đã dừng việc nghĩ ngợi về chuỗi án mạng này từ lâu. Tất nhiên tôi chưa thăng thiên đến mức khai toàn sáng quả, nhập hồn thoát xác mà chẳng cần phải tốn một giây nghĩ ngợi về nó, nhưng ít nhất tôi cũng thành công một nửa trong việc kìm nén cái phần đó của bản thân mình.
Ngược lại.
Ngược lại, tôi đang hi vọng rằng, sự thực đằng sau những vụ án này sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Tôi không muốn dính líu đến bất cứ điều gì, bằng bất cứ mối liên quan gì đến chúng nữa.
Nhưng đó là điều không thể. Sasa Sasaki-san là một thám tử tinh anh vạn tài. Với tôi, điều này đã rõ như trời quang, chỉ sau vài lần nói chuyện cùng cô ta. Không lạ gì mà cô ta và Aikawa-san có thể kết bạn. Cũng chẳng lâu nữa, Aikawa-san sẽ phơi bày ra sự thật. Có thể cô ta sẽ không moi móc ra được từng chi tiết nhỏ nhặt, nhưng chắc chắn là đủ để tạo nên một câu chuyện mạch lạc rõ ràng.
Và do đó, không cần thiết cho tôi phải nhúng tay nghĩ ngợi làm gì cả. Nói thẳng ra là, hầu hết mọi sự kiện tôi đã nhìn ra được hết. Chỉ một bước nữa thôi, bức tranh toàn cảnh sẽ xuất hiện, và nó cũng chính là bước đi mà tôi không muốn đặt chân tới. Tôi còn chẳng buồn kết án thủ phạm. Đi xa đến mức đột nhập căn phòng của Tomo-chan, và phải gọi cho cả Kunagisa để cậy nhờ sự giúp đỡ, vậy mà đây, tôi đã sẵn sàng, chấp nhận quăng bài và từ bỏ, để lại mọi thứ sau lưng sống sượng và thô kệch như một con khỉ đầu chó không mông.
Nhưng thành thực mà nói, con người tôi vốn đã như vậy. Nửa vời và nhạt nhẽo. Chưa bao giờ tôi nỗ lực, đấu tranh. Tôi không hăng hái. Tôi không nhiệt huyết.
"Được rồi..." Tôi ưỡn ngực, thở một hơi dài, rồi chuyển dòng suy nghĩ. "Có lẽ mình nên đến thăm Tomo một chuyến."
Một con shut-in thì có thể đảm bảo là kể cả lúc này nó vẫn đang ở nhà, nên tôi biết, có đến bây giờ thì cũng chẳng muộn màng gì cả. Có khi chị ta vẫn còn đang ngủ cũng nên, bởi vì giờ là buổi chiều, nhưng tôi chẳng quan tâm. Đây sẽ là cơ hội hợp lý hoàn hảo để cho chị ta một bài giáo giảng răn đe vì đã bán đứng tôi cho Aikawa-san.
Mà hơn nữa, ở cùng với Tomo chắc chắn sẽ giúp tôi vui lên.
Quyết định là vậy, tôi thay quần áo và nhét điện thoại di động vào túi quần. Tôi phân vân một lúc là có nên mượn chiếc Fiat của Miiko-san, hay là đi bộ, hay là đạp xe đạp, nhưng sau cùng tôi đã quyết định đi bộ. Chỉ là tôi có cảm giác hôm nay sẽ là một ngày tốt để đi bộ. Tất nhiên, ba tiếng đồng hồ sẽ bị nuốt đẹp, nhưng đó cũng chẳng phải là điều gì xấu xa lắm.
Tôi ra khỏi phòng, khóa cửa lại, rời khỏi nhà trọ.
Bên ngoài khá dễ chịu. Gần đây không khí hay nồm ẩm nóng nực, nhưng ngày hôm nay tiết trời mát mẻ và khô ráo. Tôi nghĩ, sẽ tốt biết bao nếu thời tiết cứ như thế này mãi, nhưng kể cả tôi cũng không chắc liệu mình có muốn vậy thật hay không.
"Hử?"
Đi được một quãng, tôi ngó thấy ai đó quen quen. Tôi không thể nhớ ra ai, nhưng chắc chắn là người quen. Mà ai nhỉ? Cảm giác như là bọn tôi đã gặp nhau trước đó rồi, nhưng,...
Cậu ta diện trong bộ đồ mang phong cách thời trang đường phố, mái tóc chấm nâu và bộ mặt playboy. Cậu ta đang xách cái túi gì đó có vẻ quá khổ bất thường, để lại một ấn tượng mạnh cho người qua đường, nhưng nó không hợp với phong cách đường phố của cậu ta.
Tôi luôn luôn tự hỏi, tại làm sao mà thời trang đường phố lại trông lệch pha với người Nhật đến vậy. Không phải là chúng không hợp với họ; chỉ là chúng làm cho họ rất bộ tịch và màu mè. Cái này bạn gọi là quốc túy cũng đúng.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, đây là tên quái nào?
Cũng nhận ra tôi, cậu ta chạy về phía này. "Yo!" Cậu ta chào.
"Chào," tôi đáp lại, nhưng tất nhiên là vẫn không nhớ ra. Dù tôi biết cậu ta là sinh viên Đại học Rokumeikan, nhưng tôi không thể gợi lại được một ai có cái khuôn mặt này hết.
"Dạo này thế nào rồi? Má ơi, tôi chẳng biết đường nào với ngả nào cả. Ông biết không, mấy cái thứ địa lý địa lăng. Tôi lạc đường cmnr."
"Ahhhh... đúng đúng," tôi ứng biến. "Đúng, mấy chuyện thế này chắc là cũng hay gặp lắm."
"Này ông, đến trường lại đi. Tôi phải vác xác ra tận chỗ ông đây này. Tôi biết là ông bị sốc về chuyện của Aoii rồi, nhưng mà ey, ông sẽ phải học lại cả một năm đấy. Rồi người ta sẽ gọi ông là 'Con Rồng Đôi'."
Aoii? Cậu ta vừa mới nhắc đến Aoii sao?"
À, phải rồi. Đã hiểu.
"Akiharu-kun, có phải không?"
"Whoa. Cái quái gì thế? Đừng có bảo tôi là ông vừa mới nhớ ra cái đó đấy nhé."
Aikaharu-kun thốt lên một tiếng cười giòn giã, vui vẻ. Tôi chực cảm thấy như cậu ta đã nhìn thấu con người tôi, và chỉ suy nghĩ đó cũng đã khiến tôi ngập trong mồ hôi lạnh.
"Cậu đến đây để gặp tôi sao?"
"Phải rồi. Chỉ là có vài chuyện cỏn con cần nói. Đi nào, theo tôi."
Cậu ta bắt đầu bước đi. Lời giải thích của cậu ta không được thuyết phục cho lắm, nhưng tôi vẫn cứ đi theo như được bảo. Vậy đấy, tôi lại xuôi theo dòng nước.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Đền Kitanotenman. Nó đậu ở đó."
"Cái gì đậu ở đó?"
"Đó là một điều bất ngờ," cậu ta nở một nụ cười khiến tôi hơi chột dạ. "Này, tôi biết ông là cái kiểu tối tăm ảm đạm rồi, nhưng mà cái mặt ông bây giờ trông y như con quạ đực vậy."
"Còn cậu thì trông khá phấn chấn."
"Thì, ông biết đấy. Kiểu như là, cái vụ của Emoto, phải không? Chuyện như vậy đã khiến tôi mạnh mẽ hơn. Có thể là tôi vẫn chưa vượt qua được cú sốc. Cuộc đời đúng là biết trêu người, huh?"
Đó là một cách nói vô cùng bất cần và nhẹ nhàng, nhưng tôi có cảm giác như cậu ta chỉ đang cố cười trừ để xua đi quá khứ. Có phải vậy không? Tôi ngẫm nghĩ trong một thoáng, nhưng sau cùng cũng chẳng kết luận được gì.
"Akiharu-kun, không phải lớp Giáo Dục Đại Cương vừa mới bắt đầu hay sao? Cậu ra ngoài lông bông thế này có ổn không?"
"À, sao cũng được. Tôi chẳng quan tâm đến trường lớp nữa," cậu ta cười. "Tôi chỉ muốn quẩy lên cho thư giãn thoải mãi một chút. Để người đã khuất yên nghỉ, ông hiểu không? Mà hơn nữa, tôi ghét cái lão Inosen đó, nên thực ra tôi cũng chẳng thich đại cương đại cục gì hết."
Đó là viết tắt cho Inokawa-sensei.
"Thật à? Tôi nghĩ ông ta cũng tốt mà."
"Tính cách tốt đẹp và việc tự cho mình là đúng đắn có hơi khác nhau một chút, tôi nghĩ vậy. Cũng không phải là vì cái vụ thời gian giờ giấc. Gã đó lúc nào cũng áp đặt quan điểm của hắn lên người khác, tôi nói có đúng không? Kiểu vậy đấy. Tôi không thích như vậy. Ý tôi muốn nói là, tôi nghĩ ổng không phải là đạo đức giả hay gì, nhưng mà... ờ, kiểu kiểu vậy."
"Huh."
"Mà hơn nữa, có cúp lớp một vài buổi thì điểm chác của tôi cũng chẳng giảm đi là bao. Trường mình dễ như húp cháo. Người ta còn nói nó nổi tiếng vì cho sinh viên thả rông đu dây qua ải vũ môn. Số hai trong toàn vùng Kansai."
Thế chỗ quái nào là số một? Tôi đã định hỏi, nhưng mà tự ngưng mình lại. Nghĩ rằng mình biết càng ít, càng tốt.
Chúng tôi đã đến Đền Kitanotenman, chỉ trong vòng năm phút. Mặc dù là di sản quốc gia, việc nó ở quá gần nhà như thế khiến tôi khó mà trân trọng nó một cách nghiêm túc được, và thực ra đây cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân vào nơi này.
"Lối này, lối này," Akiharu-kun nói, dẫn tôi đến bãi đậu xe. "Đấy nhé."
Cậu ta chỉ tay một cách tự hào vào chiếc Vespa màu trắng. Phiên bản vintage cổ điển. Tôi liếc nhìn qua biển số để thấy rằng, thực ra, nó chính là chiếc Vespa của Mikoko-chan, cũng là chiếc mà tôi đã lái đến nhà cô ấy vào ngày hôm đó.
...
"À phải rồi, còn cái này nữa." Cậu ta đưa cho tôi chiếc chìa khóa khi tôi đang chôn chân ở đó, như trời trồng. Cậu ta lôi ra từ trong chiếc túi xách một cái mũ bảo hiểm và cũng đưa luôn cho tôi. Cái túi to đùng đó đã làm tôi nghi ngờ từ trước rồi, nhưng ai mà đoán được bên trong đó lại là một cái mũ bảo hiểm?
"Akiharu-kun, thế này là..."
"Người ta gọi nó thế nào ấy nhỉ? Chuyển giao quyền sở hữu? Kiểu vậy."
"Ý cậu là... tôi có thể giữ chiếc Vespa này?"
"Phải. Ông thích nó mà, đúng không?" Cậu ta nói, ngồi xuống yên xe chiếc vespa, lưng quay về phía trước. Rồi cười khúc khích. "Aoii bảo rằng cái Vespa này là thứ duy nhất có thể làm ông giật-bíp."
"Này, không phải thế... nhưng làm vậy có ổn thật không? Ý tôi là, nó khá đắt tiền. Chẳng phải chúng ta nên trả nó cho gia đình hoặc người thân nào đó của cô ấy hay sao?"
"Họ đồng ý rồi. Đừng lo."
"Nhưng, ý tôi là, tôi ư? Bọn tôi chỉ vừa mới quen."
"Tôi đã bảo ông rồi, không sao cả. Đây là tâm nguyện của Aoii. Tâm nguyện thực sự của cô ấy." cậu ta nói, vẻ mặt trầm ngâm. "Mà, cơ bản là vậy."
" 'Tâm nguyện' của cô ấy? Ý cậu là sao?"
"À, tức là, một thời gian trước đó -- tuần trước, có thể vậy -- cô ấy đã nói như thế. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, nếu cô ấy bị giết giống như Emoto, tôi phải đưa chiếc Vespa của cô ấy cho Ikkun. Cô ấy tệ thật, ông ạ. Tôi cũng muốn cái này mà. Tôi đã bảo với cô ấy như vậy, và ông biết cô ấy nói gì không? Đừng mơ. Đi chết đi.' Thế là thế quái nào? Bọn tôi đã là bạn bè từ khi còn học trung học."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy?" Chuyện gì? Nếu có chuyện gì? "Vậy nghĩa là sao?"
"À, tôi chẳng biết. Aoii là Aoii. Cô ấy chắc hẳn đã nghĩ về chuyện này chuyện nọ, lúc Emoto bị giết rồi đại loại thế. Nhưng tôi cá là cô ấy đã không nghĩ rằng mình sẽ là người tiếp theo, chắc chắn vậy."
Không... cậu sai rồi.
Nó có ý nghĩa sâu xa hơn thế.
Cậu thực sự vẫn chưa nhận ra?
"Mà dù sao, cứ lấy nó đi. Nghĩ về nó như một món quà của cô ấy."
"Phải, đành vậy."
Tôi nghịch chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, sau đó nhét nó vào túi quần.
"Mua bảo hiểm đi. Tôi cũng không biết thủ tục như thế nào đâu. Ahhhh..." Vẫn ngồi chễm chệ trên yên xe chiếc Vespa, cậu ta vươn tay lên bầu trời, duỗi người hết cỡ, rồi thõng thụp xuống đó. "Mọi thứ loạn hết cả lên."
"Ừ." Tôi hoàn toàn nhất trí. "Muimi-chan sao rồi?"
"Aaaà, cô ấy hả. Cô ấy tệ lắm, ông ạ. Nói như thế này có lẽ sẽ không hay, nhưng mà, thành thực ấy nhé, nhìn cô ấy tôi không thể chịu nổi nữa," cậu ta nói, đảo ánh nhìn khỏi tôi.
Có lẽ cậu ta đang nghĩ về Muimi-chan, có lẽ không. Cho dù là thế nào, những câu đó cũng đã để lộ ra rằng, bên dưới vỏ bọc là cái lối cư xử lông bông, lấc cấc của cậu ta, thực sự chứa chan lòng trắc ẩn cho người khác.
Thú vị thật; vậy cậu ta là kiểu người như vậy. Một con người quá đỗi tử tế đến mức không thể nhận diện được bản thân. Tự cho rằng bản thân không có gì đặc biệt, cậu ta che giấu giá trị thực sự của mình dưới cái mã ngoài của một anh chàng bảnh chọe. Cậu ta là một con cừu trong bộ đồ chó sói.
Hoàn toàn đối nghịch với một con sói đội lốt loài cừu -- như tôi.
"Sau khi chuyện xảy ra -- ý tôi là, sau cái chết của Aoii -- tôi đã đến đó một lần. Đến chỗ của Atemiya. Ở trung tâm Senbontera-no-uchi. Cô ấy còn buồn hơn cả Aoii vào cái hồi mà Emoto qua đời. Eh, nhưng biết thế nào được? Hai người đó đã thân nhau từ lâu lắm rồi. Nói họ lớn lên cùng nhau cũng đúng."
"Cô ấy tệ thế sao?"
"Trời ơi, ông phải chứng kiến cái cách mà cô ấy nhìn tôi. Tôi, tôi đấy. Ý tôi là, thôi nào. Làm sao mà cô ấy lại nhìn tôi cái kiểu như vậy? Cô ấy chẳng ăn uống gì. Có khi còn chẳng thèm ngủ. Nếu ta để cô ấy như vậy, chắc là cô ấy chết mất. Tôi muốn làm gì đó cho cô ấy, nhưng... kiểu như là, một thằng như tôi thì nói được cái gì đây? Tôi mới chỉ biết Aoii từ hồi trung học. Bọn tôi chưa bao giờ gần gũi đến thế." Trong khi đó, tôi mới chỉ biết cô ấy có một thời gian ngắn trong trường đại học. Kể cả không phải như vậy, tôi cũng không có từ nào cho Muimi-chan cả. "Nếu mà bắt được kẻ nào đã làm chuyện này, cô ấy sẽ tàn sát hắn mất."
"Muimi-chan?"
"Ừ. Ý tôi là, nếu mà là cô ấy thì có khi sẽ thế thật. Nhưng bạn bè là phải vậy, đúng không?"
"Nhưng cô ấy sẽ phạm tội, cho dù nạn nhân của cô ấy là một kẻ sát nhân."
"Thì, chắc chắn rồi. Ông nói đúng. Nhưng không phải những chuyện như thế vẫn xảy ra hay sao? Những thời điểm mà ông hất văng mọi thứ luật lệ xã hội và luân thường đạo lý, sang vệ đường?
"Hất văng..."
"Phải. Chúng thực sự chỉ là những khoảnh khắc trong tích tắc, như một ánh chớp vậy. Rồi nhận thức giác quan của ông lại quay về. Không thoải mái chút nào. Hmm, nhưng những chuyện như vậy chắc là không bao giờ xảy ra với một gã như ông đâu, nhỉ?" Cậu ta phát biểu một cách tự tin.
"Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là trông ông như đã hất văng mọi thứ sang vệ đường từ lâu rồi," cậu ta cười, trỏ một ngón tay vào tôi. "Heh, chỉ là tôi đang cướp lời của Aoii. Nói xem, ông có phiền không nếu tôi nói về Aoii một chút?"
"Không sao."
"Nếu thế thì, chuẩn bị nghe nhé, anh bạn. Tự nhiên tôi lại muốn nói về cô ấy," cậu ta nói. "Có lẽ cô ấy đã khá quyết tâm kể từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ông. 'Chắc là mình sẽ đổ cái cậu đó thôi,' cô ấy bảo vậy... Ông đã biết là cô ấy khá thích ông, phải không?"
"Có thể nói như thế."
"Thành thực mà nói nhé, lúc đầu tôi chẳng hiểu gì cả. Vì là bạn của cô ấy, nên tả thế này thì có hơi lạ, nhưng Aoii là một cô gái đáng để ước ao. Ý tôi muốn nói, không phải chỉ vì cô ấy xinh. Chuyện đó không có liên quan gì đến một cô gái đáng để ước ao cả. Gái xinh, sau cùng vẫn chỉ là gái xinh."
"Cậu không thích gái xinh sao?"
"Tôi ghét họ. Nhìn họ lúc nào cũng như đang âm mưu gì đó."
Đó đâu phải là lỗi của gái xinh, tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không bận xen ngang.
"Nhưng với cô ấy, thì... kể cả khi cô ấy đang âm mưu gì đó, cô ấy cũng sẽ phun toạc hết ra. Cô ấy để cho mọi cảm xúc tuôn trào ra bên ngoài. Không có phía sau mà cũng chẳng có phía trước. Cô ấy giống một cái băng dính hai mặt."
Tôi không thực sự hiểu phép so sánh đó.
"Cả đời này, tôi chưa bao giờ gặp một ai mà mặt-trong của họ được phơi bày ra ngoài nhiều như cô ấy, và đó là tính từ hồi tiểu học. Tôi đã còn tưởng cô ấy bị thần kinh hay gì cơ. Ai mà chẳng vậy, khi nhìn thấy một người như thế, phải không? Ông sẽ nghĩ, "Êu, êu ơi, cái con nhỏ này bị làm sao vậy?!"
"Tôi tán thành."
"Ừ, nhưng không phải là cô ấy đần đâu. Cô ấy cũng không thần kinh. Thậm chí cũng chẳng phải là thiếu chín chắn hay IQ thấp hay gì cả. Thực ra, cô ấy còn khá thông minh và nhạy bén, theo cách riêng của cô ấy."
"Tôi đồng ý."
"Ngay cái lúc mà tôi nhận ra điều này, thực sự mà nói, tôi đã ghen tỵ. Ý tôi là, tôi không thể làm được như vậy. Nghe đơn giản lắm, như là khóc khi ông muốn khóc, cười khi ông muốn cười, nhưng với những thằng như bọn mình, đó là điều không thể. Chúng ta luôn tỏ ra mạnh mẽ và áp đặt những thứ logic kỳ quái vào mọi chuyện. Cơ bản thì, đó là một lối sống lệch lạc. Vậy để nói, Aoii thật sự may mắn; cô ấy có thể buồn bã tức giận nếu những điều tồi tệ xảy ra. Cô ấy có thể vui mừng phấn khởi khi những chuyện vui xảy đến. Nhưng tôi còn không thể thấu hiểu được cảm xúc ghen tỵ của mình. Vậy là nó chuyển thành nỗi bực dọc."
"Chẳng phải là có lớp học dạy về mấy thứ như vậy sao?"
"Ừ. Giáo dục luận thuyết... hay kỹ năng mềm... cái gì đại loại đó. Tôi cũng đang tham gia đây. Họ nói thế nào ấy nhỉ? Thế hệ trẻ hiện đại đang thiếu đi vốn từ vựng cần thiết? Tôi nghĩ chuyện đó khá đúng. Chúng ta không có đủ những từ ngữ để diễn tả bản thân, nên chúng ta thậm chí còn không biết mình đang tức giận vì điều gì. Kể cả khi đang thực sự buồn bã, chúng ta cũng chỉ nói rằng mình đang bực. Nhưng Aoii thì khác. Cô ấy diễn tả chân thật và chính xác những gì cô ấy cảm thấy."
"Cậu chắc hẳn có rất nhiều điều hay để nói về cô ấy," tôi nói với bộ mặt thờ ơ hết mức có thể. "Akiharu-kun, đã bao giờ cậu nghĩ đến việc hẹn hò cùng cô ấy chưa?"
Cậu ta nở một nụ cười khúc khích xấu hổ, nhưng mặt khác, biểu cảm không thể đọc được. "Thì, dù sao tôi cũng là một thằng con trai, nên bảo rằng chưa bao giờ thì sẽ là nói dối. Chưa kể khi gặp nhau lần đầu, tôi vẫn còn là một nam sinh trung học ngay 'thẳng'. Và hồi đó, tôi đã không tin mối quan hệ bạn bè khác giới là có thể."
"À phải, tôi đã từng nghe đến mấy người như vậy."
Nhưng tôi cũng không tin mối quan hệ bạn bè cùng giới là có thể.
"Nhưng thực ra, với cô ấy chuyện không phải là như thế. Với Atemiya hay Emoto cũng vậy, kiểu như là, họ rất ưa nhìn, ông cũng thấy đấy, nhưng mà nó kiểu như... ông không thấy 'lửa' trong mình, hay đúng hơn, cảm xúc trong ông héo úa."
" 'Héo úa' là cách hay để miêu tả. Tôi không thể không đồng ý với cậu ở điểm này."
"Đúng không? Với cô ấy nó là như vậy đấy. Mà dù thế nào thì cô ấy vẫn là một người con gái tốt. Emoto cũng vậy, nhưng xung quanh cô ấy luôn có cái cảm giác xa cách này. Không phải lỗi của cô ấy, nhưng mà vẫn."
"..."
"Mà, dù sao đi nữa. Tôi thích Aoii, chuyện tình cảm bỏ sang một bên. Chẳng phải là tôi sẽ dốc hết sức mình để làm cho cô ấy hạnh phúc, nhưng tôi cũng không muốn thấy cô ấy buồn rầu. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Nếu cô ấy thích một ai đó, tôi phải giúp, ông hiểu không?"
"Hmp."
"Ông chính là 'ai đó' đấy."
"Phải, tôi biết. Cô ấy đã tự mình nói với tôi."
"Ồ," cậu ta gật đầu. "Nghe này, tôi không biết là có nên nói ra điều này không..."
"Nếu cậu không muốn, thì không cần phải nói."
"Không, tôi sẽ nói. Chuyện là lúc đầu, tôi đã phản đối. Không chỉ tôi -- Atemiya và cả Emoto cũng phản đối. Đặc biệt là Emoto. Cô ấy cực kỳ buồn bã và nói những thứ kiểu như 'ai cũng được ngoại trừ cậu ta.' Cô ấy còn dọa sẽ cắt đứt với Mikoko-chan nếu cô ấy theo đuổi ông."
"Vậy là mấy người không thích tôi."
"Ông không ngạc nhiên?"
"Tôi đã quen với việc bị ghét. Ngược lại, tôi mà được thích thì mới là lạ."
"Ồ. Nhưng bọn tôi không thực sự ghét ông. Bọn tôi còn chưa nói chuyện với ông lần nào. Nhưng vấn đề ở đây là -- kể cả lúc này tôi vẫn cảm thấy, cho dù biết rằng ông là người tốt, nhưng vấn đề là, có gì đó hơi rờn rợn về ông."
"..."
"Như là ông có thể dễ dàng giết một người."
"Nào nào, đừng đùa như vậy."
"Đừng hiểu nhầm tôi, anh bạn, tôi không nói là ông đã giết ai cả, nhưng kiểu như là ông đang rất muốn, và suốt mọi lúc, ông kìm nén nó với một bộ mặt thẳng tắp. Những thứ đang dồn nén trong ông sẽ phải tốn đến mười gã như tôi để chặn lại. Như là ông chỉ đang giả vờ làm người."
"Geez."
Tôi trả lời lãnh đạm nhất có thể, nhưng trong lòng tôi đang huýt sáo. Nếu tôi mà có gan để thừa nhận, chắc hẳn tôi đã tặng cho cậu ta một tràng vỗ tay tán thưởng. Bị nhìn ra và lột vỏ chỉ trong vòng chưa đầy một tháng là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Không lạ gì mà cậu ta và Tomo-chan lại là bạn.
"Nhưng Aoii thực sự ngang ngạnh. Cô ấy không có bất cứ ý định nào từ bỏ ông, thế nên bọn tôi cũng phải hùa vào. Nhưng bọn tôi đề nghị với cô ấy là phải làm một bài kiểm tra. Ông hiểu không, để xem xem liệu cái nhân vật Ikkun này có thực sự xứng đáng với cô ấy."
"Vậy cả bữa tiệc sinh nhật chỉ là vì mục đích đó."
"Ông hiểu ra rồi đấy. Ý tôi là, về danh nghĩa thì nó vẫn là tiệc sinh nhật của Tomo-chan." Cậu ta thở ra một tiếng kêu rên rỉ và khom người về phía trước. "Nhưng chết là hết. Câu chuyện đã không còn. Điều đó đúng với cả Emoto, lẫn Aoii."
"Akiharu-kun," tôi hỏi, cố gắng để cắt phần âm điệu ra khỏi câu nói. "Cậu nghĩ ai là người đã giết Mikoko-chan?"
"Làm như tôi biết. Tôi thậm chí còn không muốn biết. Nếu một ngày nào đó tôi tìm ra, tôi sẽ ghét bỏ, khinh miệt hắn, bất kể kẻ đó là ai. Nhưng tôi không thích phải ghét người khác hay là mấy thứ oán giận bực bội. Như thế tệ lắm, ý tôi là, tôi nói có đúng không?"
"Huh." Tôi nuốt lấy từng lời của cậu ta và gật đầu nhẹ. "Đúng, cậu nói phải."
Thú vị thật. Vậy là Akiharu-kun đã vạch ra con đường của riêng cậu ta. Còn tôi thì sao? Con đường nào là con đường mà tôi nên chọn?
Tôi cảm thấy ánh mắt của ai đó và quay người lại. Những người duy nhất ở đây chỉ là khách du lịch và một nhóm học sinh đang đi dã ngoại thực tế.
"Huh? Sao thế?" Akiharu
"À, không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy như đang bị theo dõi."
"Hmm. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của ông."
"Ừ, có thể. Nhưng gần đây, thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy nó mỗi khi rời khỏi căn hộ."
"Có lẽ là hồn ma của Aoii."
"Ừ, có lẽ. Phải, có lẽ vậy."
Có thể cậu ta chỉ đang đùa, nhưng với tôi, có chút sự thật trong lời nói ấy.
"Hup," cậu ta vừa ngáp vừa nhảy xuống khỏi chiếc Vespa. "Vậy, hôm nay chit chat như thế là đủ rồi. Dù sao thì, nó đã thuộc về ông."
"Ừ, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
"Nhớ đấy. Nó là kỷ vật của Aoii."
"Ừ. Tôi sẽ gọi nó là chiếc Mikoko."
"À..." Akiharu-kun rên, "Tốt hơn đừng làm vậy," cậu ta nói. "Ông không nên gắn tên cho xe cộ. Những thứ như vậy chỉ gây ra sự ủy mị không cần thiết."
"Nếu nó là một kỷ vật, thì nó đã ủy mị ngay từ đầu rồi."
"À, cũng phải." Cậu ta gật đầu. "Nhưng đừng gọi nó là chiếc Mikoko." Cậu ta duỗi người thêm một lần nữa. "Ahh. Vậy là, chuyển Vespa đã xong, nói về Aoii cũng đã xong; giờ tôi có thể toại lòng ra đi được rồi."
"Huh?" Có gì đó về cách nói của cậu ta làm tôi bối rối. Một cảm giác hoài nghi tràn ra ở đầu lưỡi, nhưng sau cùng tôi vẫn buột miệng hỏi. "Thế nghĩa là sao? Cậu nói nghe như thể cậu sắp sang đến thế giới bên kia hay gì vậy."
"Hahaha. Không, chỉ là..." Môi cậu ta cong lên, nở thành một nụ cười bại trận, hoặc đúng hơn là từ bỏ. "Tôi chỉ vừa mới nhận ra rằng mình sẽ là người tiếp theo bị giết."
"Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là như tôi đã nói đấy. Hoặc cũng có thể chẳng phải như vậy. Mà thôi nhé, gặp lại ông sau," cậu ta nói mà không cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Cậu ta vẫy tay chào tôi, xoay lưng lại về phía Đền Kitanotenman, và bắt đầu bước đi. Tôi đã định dừng cậu ta lại, nhưng lại quyết thôi trước khi kịp cất tiếng.
Tôi thở dài.
Chiếc Vespa di chúc.
Tôi tự hỏi liệu mình dùng nó có ổn hay không, nhưng vì một lý do nào đó mà tôi biết rằng, nếu tôi không dùng nó, thì sẽ chẳng còn ai khác. Có nó chắc hẳn cuộc sống sẽ tiện hơn một chút. Và tôi cũng sẽ không phải mượn chiếc Fiat của Miiko-san mãi nữa. Có lẽ đó cũng là điều mà Mikoko-chan đã ước ao bấy lâu nay.
Có điều gì đó hơi buồn cười về chuyện đó. Chỉ một chút thôi.
"Chắc là mình lại phải mua chỗ đậu xe rồi."
Tôi không biết thủ tục như thế nào cả. Quyết định là sẽ hỏi Miiko-san về chuyện đó, tôi quay trở về nhà.
2
Whoa. Có phải Mikoko-chan đấy không?
Yup, đúng rồi. Đã lâu không gặp, Ikkun.
Uhhh, oh. Ra là vậy. Đây là một giấc mơ.
Ahaha. Cậu nhanh nhạy đấy, Ikkun. Một người duy thực chủ nghĩa như cậu thì phải như vậy. Hay cậu là một nhà lãng mạn chủ nghĩa? Có khi là cổ điển chủ nghĩa cũng nên. Nửa này nửa kia, có lẽ vậy. Vậy thì cậu phải là một-phần-ba bi quan chủ nghĩa.
Tôi không chắc lắm đâu.
Phải.
Này, thực ra cậu không phải là Mikoko-chan, có đúng không?
Ấy chà. Cậu bắt được tôi rồi. Vậy, cậu nghĩ tôi là ai?
Tôi chịu. Ai?
Cậu phải quyết định. Sau cùng thì nó cũng là giấc mơ của cậu.
Oke, vậy thì cậu là Tomo-chan đi.
Điều gì làm cậu nghĩ vậy? Cậu có thể sai đấy. Tôi có thể là Kunagisa-san hoặc Aikawa-san hoặc Muimi-chan hoặc Akiharu-kun hoặc Miiko-san hoặc Suzunashi-san hoặc cũng có thể là bất kỳ ai.
Tôi có thể nói chuyện với bất cứ ai tôi muốn. Tôi không thể nói chuyện với cậu. Cậu là người duy nhất tôi không thể nói chuyện cùng cho dù có muốn.
Dối trá. Cậu biết là vẫn còn những người khác.
Không, không, không. Tôi không còn muốn nói chuyện với họ nữa rồi.
Oke, được thôi. Nếu cậu đã nói vậy. Thế thì, nói chuyện đi. Hãy cùng thảo luận về tất cả những điều chúng ta chưa có cơ hội để nói cùng nhau vào ngày hôm đó.
Thật sao? Được rồi, tất nhiên. Vậy thì nhân đây, có một câu hỏi tôi muốn dành cho cậu.
Gì thế?
Cậu có hận kẻ sát nhân không?
Cái kẻ đã giết tôi? Câu trả lời đúng như cậu đã nghĩ thôi -- không hề dù chỉ là một chút. Chúng ta đã nói về điều này ngày hôm ấy rồi, nhỉ? Tôi đã nói rằng mình muốn được tái sinh. Rằng tôi ghét bản thân mình. Không một giây phút nào mà tôi nghĩ cái chết của mình là một điều bất hạnh.
Nghe như cậu chỉ đang nói vậy.
Ừ thì, đúng rồi. Bất cứ điều gì mà cậu đặt thành lời cũng đều nghe giống vậy. Nói xem, Ikkun, cậu có bao giờ đọc tiểu thuyết trinh thám hay không?
Tôi không đọc nhiều. Đã từng có một thời gian, nhưng giờ tôi chỉ đọc chúng khi tôi cần phải giết thời gian. Nhưng cơ bản là tôi biết tiểu thuyết trinh thám là như thế nào.
Tôi hiểu rồi. Tôi thì là một fan cuồng nhiệt. Cái gì tôi cũng sẽ đọc, nhưng trinh thám là thể loại tôi thích nhất. Chúng rất dễ hiểu. Nhưng có một điều mà tôi không hài lòng lắm, đó là cách mà chúng luôn đặt trọng tâm quá mức vào động cơ của những kẻ phạm tội. Ý tôi là, tôi biết, để giết một người thì cần phải có một lý do thỏa đáng. Dù sao thì, rủi ro cũng là rất cao.
Phải. Một người tôi quen cũng đã từng nói như vậy. Rủi ro cao, lợi nhuận thấp. Cơ mà, cái gã đó hóa ra lại là một thất bại của loài người, kẻ chỉ có thể chứng minh bản thân hắn bằng sự giết chóc.
Nhưng, cậu biết không, một động cơ chẳng khác gì hơn một lời biện hộ. Một lời bào chữa nhằm tìm kiếm sự đồng cảm. Khi cậu nghĩ về chuyện đó, tất cả đều suy ra đến vấn đề về đạo đức của mỗi cá nhân. Cậu có biết câu nói này không? 'Một người đàn ông giết không phải vì anh ta, mà là vì công lý và lợi ích của những người khác.' Nhưng níu cái ná lại một chút. Thế nghĩa là sao, 'vì lợi ích của người khác'? 'Công lý' cái gì cơ? Tôi chẳng biết.
Tôi cũng không biết. Nghe như một lời tự biện hộ nhằm thỏa mãn bản thân. Tôi không biết kẻ giết cậu đã nghĩ gì. Hoặc cũng có thể là tôi không muốn biết.
Tại sao không?
Bởi vì tôi không thể cảm nhận được bất cứ lý do nào trong đó cả. Ý tôi muốn nói là, cái chết của Mikoko-chan cũng không hề rõ ràng, nhưng với trường hợp của cậu, mọi chuyện cứ như thể chưa hề được tính toán. Như thể cái chết của cậu đã được ứng biến.
Ừ, có thể. Nhưng có quan trọng không? Tôi không tức giận, cũng chẳng buồn bã vì mình đã chết. Thật vậy, tôi không hề nói dối. Tôi không hề oán hận dù chỉ là một chút.
Và giờ thì cậu sẽ được tái sinh thành Mikoko-chan?
Yup.
Những cô ấy cũng chết rồi.
Cô ấy chết rồi, phải không?
Cậu cảm thấy thế nào về chuyện đó? Ngoài cái chết của cậu ra, cậu cảm thấy thế nào với kẻ đã đưa Mikoko-chan đến cái chết? Cũng không oán hận gì sao?
Tôi nghĩ là mình không có ý kiến.
Không phải như vậy hơi lạnh lùng sao? Hai người là bạn mà, đúng không?
Thật buồn cười là tôi lại nghe được điều đó từ cậu.
Tôi cũng có một người bạn.
Kunagisa-san? Hay có khi nào là Miiko-san? Tôi biết không phải là Muimi-chan lẫn Akiharu-kun, đúng không? Nhưng tôi nghĩ cậu cũng như tôi thôi, Ikkun ạ -- cho dù một người bạn có chết, tôi cũng không cảm thấy buồn bã. Tôi biết buồn là như thế nào, nhưng chỉ là tôi không thể đặt chân vào mảng khái niệm đó được. Chắc hẳn là tôi thiếu thốn về mặt cảm xúc hơn một người bình thường.
Không thể nói là tôi không hiểu.
Có lẽ nó là vấn đề niềm tin? Như thể tôi đã phải hứng chịu một vết thương chí mạng, phá hủy niềm tin của tôi vào những người khác. Một người đã từng phải chịu đựng sự hành hạ sẽ không bao giờ có thể tin vào bất cứ ai, cho đến suốt cuộc đời còn lại của họ.
Tôi nghĩ là cậu đã đi hơi xa rồi đó.
Cậu không nghĩ vậy đâu.
Có, tôi nghĩ vậy đấy.
Không, cậu không nghĩ vậy.
Phải, tôi không.
Những kẻ đã hiểu ra rằng con người thích phán xét về nhau nhiều như thế nào, sẽ không bao giờ có thể tin được ai. Người Nhật về cơ bản là như vậy. Lấy ví dụ đi, hãy giả sử rằng bạn của một người nào đó đang bị bắt nạt bởi một nhóm người. Số ít chọi với số đông. Giờ thì, rõ ràng điều đúng đắn phải làm là đứng lên vì người bạn. Nhưng một người bình thường sẽ không làm như vậy. Họ sẽ đi theo số đông. Con người là một giống loài sống theo bầy đàn. Thậm chí họ còn không quan tâm bầy đó có những ai. Tất cả những gì quan trọng với họ, đó là họ phải có một nhóm bầy, và có những người đang ở cùng với họ. Nhóm người đó như thế nào, hoàn toàn không quan trọng. Điều đó không có ý nghĩa, cũng không có giá trị gì cả. Và một khi cậu đã nhận ra sự thực nghiệt ngã này, tin vào người khác là điều không thể. Ví dụ nhé, cậu có gia đình không, Ikkun?
Nếu không có thì tôi đã chẳng sống để mà đứng ở đây.
Ý tôi không phải vậy.
Phải, họ vẫn còn sống khỏe mạnh. Tôi nghĩ họ ở đâu đó xung quanh vùng Kobe. Dù vậy thì chúng tôi chưa gặp nhau hàng năm trời rồi. Giờ cậu nhắc đến chuyện này, Mikoko-chan cũng đã từng nói rằng tôi không phải là kiểu con cái quan tâm đến cha mẹ. Cũng đúng. Tôi còn chưa nhìn thấy mặt họ kể từ hồi sơ trung. Cậu có thể gọi tôi là một đứa con hư.
Có vẻ như gia cảnh của cậu có một vài vấn đề.
Không, chẳng phải. Không phải đâu. Chúng tôi thực sự chẳng có bất cứ vấn đề gì cả. Nếu cái thằng tôi mà nhận thức được bất cứ vấn đề nào, có lẽ tôi đã không trở thành một con người như bây giờ. Vậy cậu thì sao? Cậu có gia đình không?
Uh-uh. Cảm giác như không có ai cả. Đó là lý do mà tôi chọn đại học xa nhà. Mikoko-chan và những người khác có lẽ cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
Ý cậu là cậu còn không thể tin được gia đình của chính cậu?
Phải, đúng rồi. Đến bản thân mình mà tôi còn không thể tin được. Tôi không nhớ là ai đã nói "không có gì là chắc chắn trong cuộc đời này," nhưng đó là những gì tôi cảm thấy. Cảm giác như cả thế giới thật quá mỏng manh và dễ vỡ, như thể nó sẽ sụp đổ và tan thành từng mảnh nếu bị thúc dù chỉ là một cái thúc nhẹ nhất. Nhưng thực ra, không phải là thế giới, mà chỉ là bản thân tôi.
Có vẻ cậu là một thứ đồ bỏ đi.
Vậy đấy. Ý tôi là, nghĩ về nó xem. Liệu cậu có thể coi một con người chưa bao giờ khóc kể từ khi chào đời là nguyên vẹn? Tôi có thể nở một nụ cười, nhưng vậy có là đủ để nói rằng tôi là một con người tử tế?
Tôi cũng vậy. Từng có thời gian tôi cho rằng nó là tính cách cá nhân.
Giờ thì sao?
Giờ thì không còn như vậy nữa. Tính cách cá nhân có thể đi bốc phân được rồi. Trở nên khác biệt không hẳn đã là tốt. Bất cứ người nào đã từng ngẫm nghĩ về những khác biệt tâm căn căn cố hữu của con người sẽ không bao giờ giáo giảng những điều vô nghĩa như vậy. Người ta hay nói về "những kẻ được chọn," những cá nhân kỳ tài xuất chúng đã để lại dấu ấn của họ trong lịch sử. Những người đó có lẽ đều đã mất trí cả. Nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là những con người bình thường. Họ không phải là những kẻ bị ruồng bỏ ngoài xã hội. Họ chỉ là những con người bình thường, ngoại trừ việc họ đã bị vỡ hỏng. Nhưng Tomo-chan này. Từ những gì cậu nói, tôi thấy cậu không tin Muimi-chan, Akiharu-kun, lẫn Mikoko-chan, và cũng chẳng có bất cứ niềm tin nào ở họ.
Phải. Tôi sẽ không chối bỏ sự thật đó. Thực ra, đó là điều mà tôi sẽ xác nhận. Cậu biết không, cậu trong tất cả mọi người phải hiểu hơn ai hết nỗi tự ti mà tôi cảm thấy. Cậu biết Mikoko-chan là một cô gái tốt thế nào rồi. Akiharu-kun cũng rất tốt, và Muimi-chan thì thuộc một giống người quý hiếm ngày nay, những con người hết lòng vì bạn bè của họ. Việc tôi không thể tin được những con người như thế, cho dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể nghĩ về họ như những người bạn thực sự, làm tôi cảm thấy mình thật ghê tởm. Họ đã cho tôi quá nhiều tình yêu thương, và tôi thì không thể cho họ thứ gì cả.
Tôi hiểu. Nó là cảm giác tội lỗi.
Phải, nó đấy. Vậy thật tốt là một kẻ như tôi đã chết đi.
Vậy còn Mikoko-chan thì sao?
Đó là vấn đề của Mikoko-chan. Tôi đã chết rồi. Không còn gì cho tôi nữa cả. Và Ikkun, đây không phải là điều mà cậu muốn nói với tôi, phải không?
Tôi không biết. Có vô số điều mà tôi muốn nói. Không, thực ra chỉ có một vài. Ý tôi là chỉ có duy nhất một điều.
Nói đi.
Liệu tôi có đáng được sống?
Ahhh, giờ thì đó mới là một câu hỏi hay.
Với tư cách là một con người, một thành viên không đem lại bất cứ lợi ích gì cho xã hội này, liệu tôi có quyền được sống?
Tôi nghĩ mình cũng có thể tự đặt ra câu hỏi tương tự. Ý tôi là, nếu tôi chưa chết. Mà... để trả lời cho câu hỏi đó, tôi chỉ có một từ cho cậu.
Huh? Đó là gì?
Nó là ---
Beepbeepbeepbeepbeepbeepbeepbeep.
Thứ âm thanh điện tử ồn ào làm tôi tỉnh giấc. Tôi ngáp một hơi, rồi ngồi dậy.
Không phải ngồi dậy từ tấm futon, mà là ngay từ sàn nhà nơi tôi đã ngủ. Tôi đã có một giấc mơ tồi tệ. Nó là cái kiểu giấc mơ tiến triển theo ý nó muốn và hoàn toàn tự phát, đến mức khiến tôi kinh tởm với chính bản thân mìn. Như thể tôi đã hoàn toàn nhìn thấu linh hồn của Tomo-chan chỉ sau một giờ nói chuyện.
Và đây tôi vẫn không thể rũ bỏ được cái cảm xúc kỳ lạ rằng, giấc mơ ấy có thể là thật.
"Nhưng mình đang làm cái quái gì vậy, đàm luận với người đã chết?"
Có khi nào tôi vẫn còn cảm thấy một chút nuối tiếc?
Beepbeepbeepbeepbeepbeepbeep. Nói cách khác kể cả bây giờ—
beepbeepbeepbeepbeepbeepbeepbeep—kể cả bây giờ, tôi —beepbeepbeepbeepbeepbeep—
Thôi, hãy tạm để điều đó sang một bên.
Không phải chuông đồng hồ báo thức. Nó là nhạc chuông từ chiếc điện thoại di động của tôi. Tôi không thích để lời bài hát, thế nên nhạc chuông vẫn được để ở mặc định, nhưng kể cả thế cái thứ âm thanh này vẫn không hề dễ chịu. Tôi cầm điện thoại lên và bấm nhận.
"Alo. Xin chào?"
"..."
Huh. Không có hồi đáp. Tôi không thể cảm nhận được hơi thở ở đầu dây bên kia. Có thể là tín hiệu yếu.
"Xin chào? Có nghe thấy tôi không?"
.....
"Xin chào? Ai ở bên đó có nghe thấy tôi không? Không sao?"
Sự im lặng. Kỳ lạ thật. Có lẽ cái điện thoại này hỏng rồi. Mà, gần đây tôi có ném nó vào máy giặt đồ. Nhưng thiết bị điện tử hiện đại không mỏng manh đến thế. Cũng có thể, đây chỉ là một trò đùa.
"Nếu không nói gì, tôi sẽ cúp máy đây, oke? Được không?"
Không đúng lúc chút nào, nhưng bất ngờ tôi lại nhớ đến cái lần mà Mikoko-chan đã gọi điện và phát rồ lên vì tưởng là gọi nhầm số.
"Được rồi, tôi cúp máy đây. Bắt đầu đếm ngược. Năm, bốn, ba, hai--"
....
Whoa. Tôi nghe thấy gì đó. Nhưng âm thanh quá nhỏ.
"Tôi xin lỗi, tôi không nghe thấy. Làm ơn nói lại có được không?"
"Công Viên Kamogawa."
"Tôi xin lỗi? Kamogawa?"
"... sẽ chờ ở Công Viên Kamogawa..."
Giọng nói mờ nhạt, lúc lên lúc xuống, chữ lọt chữ không. Tôi không thể đoán ra được liệu giọng nói là của nam hay nữ, già hay trẻ. Âm sắc mập mờ, khó đoán, nên tôi cũng không thể hiểu được người gọi ở đầu dây bên kia đang muốn truyền tải điều gì.
"Tôi xin lỗi? Làm ơn nói lại. Và ai đây?"
"Mikoko."
Giọng nói kết thúc ở đó, và cuộc gọi bị ngắt.
Tôi liệng chiếc điện thoại xuống mặt sàn, đứng lên và duỗi thẳng cánh tay. Trần nhà thấp đễn nỗi tôi có thể với đến nó nếu tôi rướn mình hết cỡ. Ai sống ở trên tôi ấy nhỉ?
À, phải rồi, đứa anh trai mười-lăm-tuổi và cô em gái mười-ba-tuổi. Hai đứa đó thân thiết đến mức khiến cả tôi cũng phải mỉm cười. Tất nhiên chúng nó chỉ đang sống le lắt qua ngày, nên phản ứng kiểu đó có lẽ cũng không phù hợp lắm.
Căn nhà trọ có ba tầng cao, mỗi tầng hai phòng, có nghĩa là tổng cộng sáu phòng, hai trong số đó còn bỏ trống. Cặp anh trai em gái ở tầng trên nằm cạnh phòng của ẩn sĩ già. Ông ta là tín đồ Cơ Đốc,điều đó có nghĩa là hơi va chập với phong cách ultra-Nhật Bản của Miiko-san, nhưng hai người họ không phải là kẻ thù. Cả hai phòng nằm ở tầng một đều đang bỏ trống, nhưng chủ nhà nói sẽ có người đến ở vào tháng sau. Một nơi như thế này mà thu hút được khách thuê như thế thì cũng khá là ấn tượng.
Tôi lại ngả mình xuống sàn nhà và nhặt chiếc điện thoại lên. Sau khi kiểm tra lịch sử cuộc gọi, tôi đã biết rằng, chắc chắn là, cuộc gọi đến từ một số máy lạ.
Vậy là có người đang chờ ở đó? Được rồi, ổn thôi. Cái đó thì ổn. Vấn đề nằm ở điều mà người gọi đã nói sau đó, khi tôi hỏi tên. Người đó đã trả lời như thế nào?
" 'Mikoko'... phải, chắc chắn là mình đã nghe 'Mikoko.' "
Trên đời này chắc chẳng còn ai có một cái tên kỳ quái như thế nữa. Nhưng cùng lúc, đó không thể nào là Mikoko. Cô ấy đã chết. Nếu người chết có thể xài được điện thoại, cả mạng lưới viễn thông đã sụp xuống hố rác từ lâu.
....
Với lượng thông tin ít ỏi mà tôi đang có, nghĩ ngợi thêm nữa sẽ không tốt lành gì cả. Có điều gì đó về chuyện này khiến tôi cảm thấy hơi trống rỗng.
Tôi xóa lịch sử cuộc gọi trong máy và kiểm tra giờ hiển thị trên màn hình LCD.
Mười một giờ ba mươi tối.
Thứ Tư, ngày hai mươi lăm tháng Năm.
....
Huh. Ngày hôm nay tôi đã làm cái gì ấy nhỉ?
Hình như tôi đã thức dậy vào buổi chiều. Rồi tôi đi thăm Kunagisa, trên đường đụng phải Akiharu-kun, nhận lấy chiếc Vespa của Mikoko-chan, trở về căn hộ để hỏi Miiko-san về vụ đặt chỗ gửi xe, lại phát bực với cái vụ đặt chỗ gửi xe vì nó quá lằng nhằng, rồi sau đó đi ngủ trong một hấp.
"Trong một hấp? Mình bị làm sao thế này?"
Tôi là cái gì, một thằng nhóc?
Mà dù sao, lúc đó là khoảng hai giờ chiều. Những điều đã xảy ra từ lúc đó đến bây giờ, tôi không có ký ức nào cả, có nghĩa là tôi đã ngủ gần mười tiếng đồng hồ liên tục. Như thế là quá đủ để Công Chúa Ngủ Trong Rừng trố mắt lên trong khinh bỉ. Tôi chỉ thức có ba tiếng đồng hồ trong cả ngày hai mươi lăm tháng Năm.
"Dạo gần đây mình ngủ như chết...."
Mà thế nào đi nữa, có cái vụ gọi điện này. Một cuộc gọi kỳ quái, méo mó, không có nội dung, chỉ có từ ngữ. Tôi còn không biết những từ ngữ đó có ý nghĩa gì. Hay đúng hơn, nghĩa của những từ đó là điều duy nhất tôi biết.
"Mà, sao cũng được."
Tôi có hai lựa chọn. Một, tôi có thể làm theo yêu cầu của người gọi và đi ra Công Viên Kamogawa; hoặc hai, tôi có thể lờ nó đi. Giờ thì, rõ ràng là, lý lẽ thường tình sẽ quyết định rằng phương án thứ hai là lựa chọn đúng đắn. Nhưng tôi thì chẳng biết một cấc về lý lẽ thường tình. Và bên cạnh đó, tôi không thể chỉ ung dung ngồi đây khi mà người gọi tung ra một cái tên như thế. Không mất quá lâu để tôi đưa ra quyết định cuối cùng.
Tôi rửa mặt và thay quần áo.
"Đây là mới là cái chuyện vô nghĩa nhất mà mình từng gặp trong một thời gian dài."
Tôi để lại một lời nhắn và rời khỏi tòa nhà. Tôi ngồi lên chiếc Vespa của mình, thứ đang phải đậu trái phép ở một con hẻm gần đó cho tới khi tôi đặt được một chỗ gửi xe. Tôi đã có thể đi bộ, nhưng Công Viên Kamogawa ở khá xa. Người gọi đã không đưa ra bất cứ thời điểm cụ thể nào, nhưng tôi nghĩ rằng càng sớm càng tốt.
Tôi rẽ trái về phố Imadegawa và lái thẳng.
Dù vậy, xoay trở về dòng suy nghĩ ban đầu, tôi vẫn băn khoăn, giấc mơ đó là như thế nào?
Tôi không tin vào ma quỷ, ác linh, kiếp sau hay mấy thứ kiểu vậy, nhưng tôi cũng không chắc là chúng không tồn tại. Sau cùng thì, luôn có những hiện tượng mà con người chưa thể giải thích được, và tôi cũng không cứng đầu đến mức sẽ khẳng định về một lĩnh vực gì đó mà mình hoàn toàn không biết. Vậy để nói là, đây không phải là văn học cổ điển hay gì, nên cũng chẳng phải là có ai đã bước vào giấc mơ của tôi. Nó đơn thuần chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng, và chỉ của riêng tôi.
"Như thế không phải là sự lưu luyến sao? Một khao khát?"
Dù thế nào đi nữa, nó chỉ là một ảo ảnh. Không đáng để mất công nghĩ ngợi. Điều quan trọng là, người đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi không phải là Mikoko-chan, mà là Tomo-chan. Chắc chắn đây là một tội lỗi.
"Đối diện với tội lỗi của cậu. Nó là sự trừng phạt dành cho cậu." Suzunashi-san đã nói với tôi như vậy vào một ngày tháng Hai. Cô ấy không phải thầy bói, nhưng cô ấy có thể nhìn thấu tôi. Cô ấy là kiểu người luôn khiến bạn phải kính trọng, nhưng cùng lúc, cũng không bao giờ làm bạn cảm thấy tự ti. Có lẽ đó là một điều hiếm thấy.
Tôi lái xe qua phố Horikawa, Torimaru, Kawara-machi, rồi cuối cùng là Kamogawa. Cho dù lúc này đang là nửa đêm, tôi cũng không thể lái xe gắn máy xuyên qua công viên được, vậy nên tôi đậu nó nằm cạnh một cây cầu và rẽ xuống bờ sông, nơi được biết đến với cái tên Công Viên Kamogawa.
"Agh, vậy, giờ thì sao?"
Cái tên Công Viên Kamogawa, trong thực tế, đại diện cho một khoảng đất khổng lồ đến mức lố bịch. Nó không rộng, mà chính xác ra, nó dài. Cả khu vực đối diện của bờ sông cũng được coi là một phần của nó. Chẳng có một thằng ngốc nào ở toàn cõi Kyoto sẽ thu xếp một điểm hẹn ở đây mà không đưa ra tên đường cụ thể.
"Mà, sao cũng được."
Có lẽ tôi chẳng cần phải quá nghiêm túc về một cuộc gọi ngẫu nhiên như vậy làm gì. Tôi bắt đầu bước đi, xuôi theo hướng chảy của dòng sông. Nhìn vào đồng hồ, lúc này đã là quá nửa đêm. Giờ là thứ Năm, ngày hai mươi sáu tháng Năm. Bỗng nhiên tôi nhận ra, không còn bao lâu nữa là tháng Năm sẽ kết thúc. Nơi đây cũng nhắc tôi nhớ rằng, cũng nằm cùng một phía với dòng sông này, ngay dưới chân cầu Shijo, Zerozaki đã suýt giết tôi. Vào thời điểm ấy, cả Tomo-chan lẫn Mikoko-chan vẫn còn sống.
Cảm giác như đã rất lâu rồi. Và không chỉ là tưởng tượng của tôi.
Tôi quay người lại. Cũng khó nói, bởi vì trời rất tối, nhưng dường như không có ai ở quanh cả. Cho dù tôi cảm thấy điều gì đó.
Một ánh nhìn.
"Hmm..."
Tôi cũng đã cảm thấy nó vào buổi chiều khi đang ở cùng Akiharu-kun. Cậu ta bảo rằng nó có thể là hồn ma của Mikoko-chan, nhưng liệu có khả năng nào thực tế hơn? Lời giải thích dễ hiểu nhất sẽ là cảnh sát đã gửi đi một người nào đó để theo dõi tôi. Sau cùng thì, tôi có liên quan đến cái chết của cả Tomo-chan và Mikoko-chan.
"Nhưng thôi nào, vào giờ này sao?"
Bên cạnh đó, chẳng có lý do nào làm họ phải lén lút như vậy cả. Vậy nên chuyển sang khả năng tiếp theo. Một hình bóng vô danh đã mời gọi tôi qua điện thoại, và khi tôi đến địa điểm gặp mặt, tôi cảm thấy ánh nhìn của ai đó. Thực sự chỉ có một lời giải thích hợp lý ở đây.
...
Tôi cảnh giác hơn một chút và tiếp tục bước đi. Ánh nhìn kỳ lạ dường như đã biến mất. Giờ đang là ở giữa phố Maruta-machi và tôi bắt đầu cảm thấy mình như một thằng ngốc. Tôi đang làm cái quái gì ở đây?
"Có lẽ là mình nên về."
Tôi trèo ngược trở lên bờ đê để sang đường, đi qua cầu sang phía bên kia bờ sông và hướng xuống công viên phía dưới. Tôi nghĩ là thay đổi khung cảnh một chút cho lượt về cũng hay. Nhìn ra lòng sông, tôi thấy một vài con vịt đang bơi loanh quanh. Có phải đó là lý do vì sao mà nó được gọi là Sông Kamogawa -- Sông Vịt hay không? Người ta thật sự đặt tên cho dòng sông chỉ vì một lý do lãng xẹt như vậy.
Tôi đã nghĩ là sẽ về nhà cho nhanh để đi ngủ, nhưng rồi tôi nhận ra là mình vừa mới ngủ dậy. Dù sao cũng đã ra đến đây rồi, có lẽ sẽ không tệ lắm nếu tôi chạy xe một vòng quanh Kyoto. Nếu cứ xuôi theo dòng sông, tôi có thể đến được Maizuru. Đó sẽ là một cách hay để làm quen với chiếc xe mới có của tôi, chưa kể là có thể giết chút thời gian.
Vừa nghĩ ngợi về mấy điều như vậy, tôi tiếp tục rảo bước. Khi vừa đến Phố Imadegawa, tôi bắt gặp một bóng đen đang nằm trên mặt đất. Nằm bên cạnh nó là một chiếc xe đạp bị đổ. Hơi khó để nhìn ra vì trời đã tối, nhưng dường như đó là hình dáng của một người bị ngã. Cơ thể nằm bất động, lưng quay về phía tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải là một người vô gia cư đang nằm ngủ, nhưng nếu vậy thì sẽ không có chiếc xe đạp nằm cạnh. Có lẽ ai đó đã uống rượu ở Kiyamachi rồi ngã ngựa khi đang đi ngang qua công viên. Mặc dù không mấy đồng cảm, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc người ta như vậy được. Mái tóc dài, đen nhánh của người này làm tôi tin rằng đây là một phụ nữ.
"Cô có sao không?" Tôi gọi với, nhưng không có tiếng trả lời. Cứ như là người này đã chết. Thực ra, cũng rất có khả năng. Chỉ ngã khỏi một chiếc xe đạp thôi cũng đủ để giết chết một người, nếu họ tiếp đất không đúng cách. Nếu đang say rượu thì còn dễ chết hơn nữa. Tôi đã nghĩ là cứ đi tiếp, nhưng làm vậy thì không ổn cho lắm, nên tôi bước đến và vỗ vào vai người đó.
"Cô có sao không?" Tôi hỏi lại một lần nữa. Không có động đậy, dù chỉ là một inch.
"Cô có sao không?" Tôi hỏi lại một lần thứ ba, và quyết định lật người này lại. Cái khoảnh khắc tôi nhấc lấy bờ vai, người này, bất động nãy giờ, bật dậy với một tốc độ khó tin và xịt vào mặt tôi một thứ sương phun gì đó.
Tôi cố để nhảy về đẳng sau, nhưng không kịp. Một cơn đau tê tái chạy dài qua má trái của tôi. Ngay khi nhận ra là mình vừa phải nhận một cú đấm, tôi ngã huỵch xuống bờ sông, lưng chạm đất mà không kịp xoay mình.
Kẻ tấn công đứng dậy.
Không ổn rồi. Cho dù là do tôi bị đấm, hay là vì thứ sương phun lúc nãy, mắt tôi cũng không thể tập trung. Thứ đó là cái quái gì thế? Chắc không phải Mace. Tôi gắng sức để nâng cơ thể chập choạng của mình dậy, một chân chống gối và tay trái đỡ xuống, nhưng kẻ tấn công lao đến rất nhanh. Tôi từ bỏ ý định đứng dậy và thay vào đó, bắt đầu lăn người, hùng hục xoay lộn, nhiều hơn mức cần thiết. Khi tôi đã cách kẻ tấn công khoảng mười mét, tôi bắt đầu chống chân đứng dậy.
Bóng người vẫn đứng yên trước mặt tôi. Tôi có thể thấy đó là một người với chiều cao tương đối, nhưng tôi không thể đoán ra được khổ người chính xác. Thị giác của tôi vẫn chưa quay trở lại. Đó không phải là thứ duy nhất có cảm giác bất ổn. Chân, gối, đầu, tất cả đều tệ. Tôi nghĩ là mình có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Một cảm giác không hề dễ chịu. Như thể tôi sắp đang rơi vào một cái hố. Phải. Nói cho đơn giản thì, tôi cảm thấy... buồn ngủ.
Đầu gối là thứ duy nhất lúc này đang giữ cho tôi khỏi ngã.
Thuốc xịt gây mê? Và không chỉ là loại dung dịch pha chế anti-biến thái mà bạn thường thấy; đây là liều cực-mạnh. Không chỉ mắt tôi, mà toàn bộ mọi chức năng vận động của tôi đều đã bị vô hiệu hóa. Có lẽ những món kiểu này rất thịnh ở Mễ quốc, nhưng ở nước Nhật này tôi chưa thấy nó dù chỉ một lần.
Kẻ tấn công tiến tới, mỗi lúc một gần. Kể cả với đôi mắt mù mờ, tôi vẫn có thể nhìn ra con dao nằm trong tay người đó. Một con dao. Zerozaki Hitoshiki. Kẻ săn mồi Kyoto. Tâm trí của tôi giờ là một mớ bòng bong.
"Tại sao?"
"Ai? Tại sao? Tất nhiên, những chuyện như vậy chẳng còn quan trọng."
Trí óc đã rối quẫn, nhưng tôi cũng hiểu được thiếp đi vào một thời điểm như thế này sẽ tệ như thế nào. Chắc chắn là đồng nghĩa với cái chết, hoặc một thứ gần như tương tự.
Chết tiệt. Đây không phải là lúc để do dự, nhưng tôi không muốn gây ra bất cứ thương tích nào cho cơ thể mình. Tôi không thể không do dự. Tất nhiên, kẻ tấn công vẫn đang tiến tới với bước chân thong thả. Và tôi thì sẽ ngủ gục trong vài giây nữa. Nhưng tôi biết chỉ có đây mới là lối thoát duy nhất của mình.
Tay phải hay tay trái?
Tôi phân vân trong một khoảnh khắc trước khi quyết định tay phải. "Chúa ơi là Chúa. Mình là ai, Nenbutsu no Tetsu hay gì sao?" Bằng bàn tay phải, tôi nắm chặt ngón cái của tay trái. Tôi ngập ngừng chỉ trong khoảng hơn một giây, rồi sau đó, bẻ ngược nó về phía sau, bằng hết sức lực có thể.
"Gyyyyaaaaahhhhh!" Tôi thốt lên một một tiếng thét cào xé đến đinh tai nhức óc, vang dội khắp Công Viên Kamogawa.
Giờ thì nó đã gãy, hoặc là khớp đã trật. Dù thế nào đi nữa, thì cơn buồn ngủ của tôi cũng đã tan biến. Tôi cố hết sức để tập trung, và thị giác, cơ quan vận động lẫn sự cảnh giác đều đã quay về mức bình thường. Cơn đau chạy dài khắp cơ thể khi tôi đứng dậy để đối mặt với kẻ thù.
Kẻ tấn công phủ mình trong một bộ đồ đen hoàn toàn, mặt nạ trùm đầu đen, găng tay cũng màu đen. Không hề thấy tóc. Mái tóc đen dài mà tôi đã thấy lúc trước chỉ là một bộ tóc giả. Thị giác của tôi cũng đã quay trở lại, nhưng khung cảnh tối tăm không cho phép tôi đoán ra được thân hình của kẻ tấn công. Đây chắc hẳn phải là nguyên nhân đã khiến tôi lúc đầu nghĩ rằng hắn là một cái bóng. Giờ tôi mới nhận ra là kẻ tấn công tôi đã trùm kín thân thể và chuẩn bị cho một cuộc mai phục. Người này nhìn giống một kẻ sát nhân hơn là Zerozaki-- và cũng giống một kẻ săn mồi hơn nhiều.
"Khỉ thật... mi là ai?"
Tất nhiên, không có lời đáp. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng thở rợn rạo của kẻ tấn công. Kẻ đó, cho dù là bất cứ ai, cũng đang chĩa dao về phía tôi và dần dần bước đến. Tôi chẳng có một thứ gì để làm vũ khí, điện thoại di động tôi cũng đã để lại trong phòng. Tôi còn chẳng thể gọi nhờ giúp đỡ.
"Mà, không còn cách nào khác..."
Tôi đứng vào thế tấn, và bắt đầu thu hẹp khoảng cách với kẻ thù. Bị ngạc nhiên bởi hành động này, kẻ mặc đồ đen tiến về phía tôi với con dao chậm khoảng một giây. Tôi toan tung ra một cú đấm móc hàm, và tất nhiên là đã trượt khi kẻ thù ngả mình về phía sau và một lần nữa, vung con dao về phía tôi.
Kẻ mặc đồ đen đi bước tiếp theo. Hắn nhào tới tôi với con dao trong tay. Nhưng nó là di chuyển của một kẻ học việc. Người này chẳng là gì so với Zerozaki, và tránh đòn đánh của hắn chỉ là một nhiệm vụ đơn giản. Tuy nhiên, trong khi lùi người về phía sau, ngón cái của tôi va vào thành ngực. Một cơn đau sốc dữ dội chạy xuyên qua khắp cơ thể.
!
Tôi hối hận vì đã bẻ gãy nó. Đáng ra tôi chỉ cần tước một cái móng hay đại loại thế. Hoặc, nếu nhất thiết phải bẻ gãy cái-gì-đó, tôi nên chọn ngón út. Tại sao tôi lại đi bẻ ngón cái? Tôi là ai, một thằng ngu hay sao? Cái gì cũng có giới hạn của nó chứ.
Tất nhiên, kẻ mặc đồ đen đã không để tuột mất cơ hội này, và cho tôi một cú đẩy thật mạnh. Mất thăng bằng, tôi ngã đập lưng. Không tốn một giây, kẻ thù đã cưỡi lên người tôi. Với sự điềm tĩnh rất không hợp lý trong tình cảnh này, tôi hồi tưởng lại về tình huống tương tự đã xảy ra vào tháng trước. Giờ thì lần đó tôi đã giải quyết nó như thế nào?
Không cho tôi một giây để nghĩ, con dao xiên xuống. Nó được nhắm thẳng vào mặt tôi -- không, động mạch cảnh của tôi. Tôi tận dụng mọi khả năng còn lại ở trong mình để xoay đầu sang bên phải, né sát con dao. Nó đã cắt qua một vài lớp da. Tôi đang chảy máu. Kẻ mặc đồ đen rút con dao ra khỏi mặt đất nơi bờ sông, và chuẩn bị cho một cú đâm khác. Chỉ vừa khi tôi nghĩ rằng sẽ không còn đường thoát nữa, bàn tay của kẻ tấn công dừng lại. Nhìn xuống tôi như thể đang quan sát, hắn quăng con dao đi.
Chưa kịp đoán ra ý nghĩa ẩn đằng sau hành động này, kẻ tấn công tung một cú đấm vào mặt tôi. Vẫn là má trái. Khoảnh khắc tiếp theo, bên má đối diện cũng nhận phải một cú tương tự. Giờ thì, má trái nhận được đòn đấm thứ ba. Rồi lại má phải. Kẻ tấn công tiếp tục thọc thụi không ngừng, tung vô số những cú đấm vào mặt tôi, không chừa một chỗ.
Tôi đã ngừng suy nghĩ về cơn đau từ lâu. Tôi chỉ có thể cảm thấy như não mình đang kêu lốp bốp.
.....,
Bỗng nhiên, màn đánh đập dừng lại.
Nhưng chẳng mất quá lâu để tôi biết được rằng đây không phải là một hành động dung tha khoan nhượng. Kẻ mặc đồ đen kẹp cả hai cánh tay quanh vai trái của tôi. Từ đây cũng có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi cố để kháng cự, nhưng cơ thể tôi đã không còn nghe lời. Cái thứ sương phun gây mê đó đã len lỏi vào đến vùng lõi. Thêm cả cơn đau này, chắc chắn tôi có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ.
Ngoài trừ vào khoảnh khắc đó, một cơn đau thấu xương bắn xuyên qua vai trái của tôi với một âm thanh răng rắc kinh khủng, đánh bật tôi trở lại trạng thái tỉnh. Kẻ mặc đồ đen đã bẻ trật khớp vai của tôi mà không hề do dự. Và hơn hết, kẻ tấn công bắt đầu đấm vào đó.
"Nggaaaahhhhhh!!!" Nó là tiếng thét vang lên từ Địa Ngục. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng dây thanh khí của mình lại có âm lực hủy diệt đến mức ấy.
Kẻ này là ai? Hắn làm tất cả những chuyện này để làm gì? Hắn không định giết tôi. Đây không phải là một hành vi thủ sát; nó đơn thuần chỉ là phá hủy. Với kẻ tấn công này, tôi chẳng hơn gì ngoài một thứ đồ vật để bị phá hủy. Một món đồ để bị tháo rời, giống như trò chơi xếp hình.
Tiếp đó, kẻ tấn công nhắm vào vai phải.
"Ghrr..." Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cố nâng mình dậy, vùng vẫy khỏi cú kẹp của kẻ tấn công, và tung một cú đấm thẳng vào tim của hắn. Lực tác động yếu một cách kỳ lạ, như là tôi đang đấm một tờ tạp chí. Chiếc áo đen này chắc hẳn đã được giấu trong đó một loại đồ bảo hộ.
Ngón tay cái đã gãy tã, tôi không thể dùng tay phải được nữa. Kẻ mặc đồ đen hất nó sang một bên như thể nó không là gì và lại kẹp chặt vai phải của tôi.
Tôi không còn đủ tỉnh táo để đẩy nó ra một lần thứ hai. Tôi nghe thấy một âm thanh khô khốc, răng rắc từ rất xa. Nhưng cơn đau ở ngay đây, ngay bên cạnh tôi. Một cơn đau thống thiết chạy khắp từ hai vai tôi lên đến bộ não, và xuyên qua cả màn sương gây tê.
Và sau đó, cũng như lúc trước, kẻ tấn công bắt đầu thụi vào cái khớp mới trật. Và, từ đó, nhắm thẳng vào tim tôi. Âm thanh của tiếng xương gãy. Một chấn động lan đến đôi vai rệu rạo, và một cơn đau tê tái theo sau nó.
"Uhuhh... ahhh..."
Tôi thở hổn hển. Tác động của cú đấm đã lan đến phổi. Cho dù nó có phải là mục tiêu của kẻ tấn công hay không, tôi cũng không biết, nhưng dù thế nào đi nữa, đây mới chỉ là màn mở đầu. Kẻ tấn công kẹp lấy quai hàm tôi. Này, này, nào, này, nghiêm túc sao? Chỉ tra tấn được đến thế này cũng đã là hết cỡ rồi. Nhưng không có thì giờ để đặt ra câu hỏi. Tôi đã nghĩ là nên cắn ngón tay của kẻ tấn công, nhưng tôi để mình do dự.
Kẻ mặc đồ đen kéo chệch hàm tôi với một lực cực mạnh. Âm thanh rạn nứt có lẽ nhỏ hơn nhiều so với đôi vai kia, nhưng cơn đau kéo theo thì không gì có thể so sánh. Và, như thể đã trở thành một thủ tục, kẻ tấn công làm một cú đấm móc gọn nhẹ vào góc hàm của tôi.
Không có âm thanh nào phát ra. Tôi còn chẳng buồn thét.
Cho phép tôi được nói lại.
Đây là một hành vi thủ sát. Bản thân sự hủy hoại của nó là không liên quan ở đây. Rõ ràng là kẻ này đang định tra tấn tôi đến chết. Hắn sẽ làm tôi chịu đựng cho tới khi tôi chết.
Chặt xẻ tôi, mảnh từng mảnh.
Kẻ mặc đồ đen ngập ngừng đôi lát, có lẽ là để nghĩ ra liệu pháp tra tấn tiếp theo.
Từ đây, kẻ mặc đồ đen nắm lấy cổ tay phải tôi và nâng cả cánh tay lên, nắm lấy ngón cái bằng một tay.
Ngón cái đã gãy của tôi.
!
Hehehe.
Tôi nghe thấy nụ cười khoái trá của kẻ tấn công.
Tôi đã bị sốc. Với tôi, không có gì đáng sợ và kinh khủng hơn là một con người có thể đánh đập và hành hạ ai đó đến mức này và vẫn nở được một nụ cười sảng khoái.
Kẻ mặc đồ đen lẩm bẩm thứ gì đó mà tôi không thể nghe rõ, rồi thả ngón cái của tôi ra để chuyển sang ngón trỏ. Tôi có thể đoán được kế hoạch tiếp theo sẽ là bẻ gãy nó. Và không chỉ ngón trỏ của tôi. từ đây, kẻ tấn công sẽ chuyển sang ngón giữa, ngón áp út, ngón út, rồi bàn tay trái. Và sẽ tới bàn chân tôi. Có lẽ xương trong người tôi sắp bị bẻ hết. Rồi sẽ đến da thịt tôi bị xé toạc. Và, một khi tôi đã bị chẻ năm chẻ bảy, có lẽ hắn sẽ thương lòng mà giết tôi đi.
Tôi đã không còn ý chí kháng cự. Thực ra, tôi còn không hiểu vì sao mà mình lại kháng cự. Đáng lẽ tôi nên để thứ sương phun đó làm mình ngủ thiếp đi ngay-từ-đầu. Ít nhất, tôi sẽ không phải kinh qua màn tra tấn hành hạ này. Tôi bẻ ngón cái của mình để làm cái quái gì? Nhưng dù thế nào đi nữa, có lẽ tôi cũng sẽ lại tỉnh giấc vì cơn đau. Tôi cũng sẽ phải nhận lấy màn tra tấn, không có gì khác cả. Nếu là như vậy, đích đến sau cùng cũng sẽ tương tự. Chỉ là tôi đã đi theo một con đường khác.
Cũng chỉ như lần ấy -- một màn kịch đã được sắp đặt từ trước.
Tôi cảm thấy như đang trông thấy bản thân mình từ rất xa.
Tôi đang ngồi xem chính mình sắp bị giết, từ phía bên kia bờ sông.
Tôi đang nghĩ gì, để nhìn thấy chính bản thân mình như vậy?
Ồ, thôi nào, thật là.
Thật là lố bịch.
Tầm thường và vô nghĩa.
Hoàn toàn vô nghĩa.
"Làmm cái gì thế kiaaaaaaaaa?!"
Một tiếng thét rung trời lở đất.
Đôi mắt trống rỗng của tôi đảo về hướng phát ra nguồn âm, từ phía đối diện của bờ sông. Nhưng không có ai ở đó cả. Chỉ có một cái bóng nhỏ, mảnh dẻ đang lao về phía này, ngược theo dòng chảy.
Tôi thậm chí còn không cần phải đoán ra xem đó là ai. Tôi biết người này rõ như tôi biết chính bản thân mình.
"Nàayyyyyyyyyy!"
Zerozaki
Zerozaki Hitoshiki.
Zerozaki Hitoshiki đang hú hét khi hắn nhảy lên từ mép sông và phi lên bờ đê. Kẻ mặc đồ đen dường như bị bất ngờ bởi địch thủ mới đến này, nhưng sau một hồi suy xét tình huống, hắn thả tay tôi ra và rút lui khỏi người tôi. Kẻ tấn công chắc hẳn đã phải nhận ra rằng, Zerozaki không phải là một kẻ địch mà người ta có thể đọ lại từ một tư thế tầm thấp.
Cách tôi và kẻ tấn công chỉ còn một khoảng, Zerozaki lôi ra một con dao và phi nó về hướng này. Không phải là để nhắm vào kẻ tấn công, mà đúng hơn là một lời cảnh cáo dùng để xua hắn khỏi tôi. Khi sang được đến bờ này của con đê, Zerozaki xen vào giữa tôi và kẻ tấn công. Hắn chộp lấy con dao đã quăng đi lúc trước, và giơ lên trong thế phòng thủ trước Zerozaki.
"Hahhh... " Zerozaki thốt ra một hơi dài như thể đang điều chỉnh lại nhịp thở. "Sao mi lại để cho kẻ khác đập mi như vậy? Đứng dậy đi chứ!" Hắn chế nhạo. Tôi đã định nói lại gì đó, nhưng với bộ hàm trật lất, điều này là chuyện không tưởng.
"Mà, sao cũng được. Giờ thì có lẽ là ta sẽ phải nói chuyện với mi," Zerozaki nói, đối mặt với kẻ mặc đồ đen. "Vậy mi muốn gì đây? Có thể mi sẽ không muốn nghe điều này từ ta, nhưng mi biết là mình đang phạm tội, có phải không? Tấn công, hành hung và cố ý giết người. Mi có nhận ra điều đó không hả? Mi không biết điều gì là được phép và không được phép hay sao?"
Có vô số những lời đáp đũa mà kẻ-tấn-công có thể bật lại được trong tình huống này, nhưng không có lời nào được cất lên cả.
Kẻ mặc đồ đen thận trọng lùi lại một bước. Dường như kẻ tấn công vô danh này coi Zerozaki, với tất cả sự thong thả của hắn, với sự thiếu cẩn trọng của hắn, như một mối đe dọa thực sự.
"Hmm. Có vẻ như cái đống đồ bỏ đi đang nằm đây có vài vết thương khá là tởm lợm, và ta cũng không muốn giết ai để gây thêm sự chú ý, thế nên nếu mi muốn chạy, cứ thoải mái mà chạy," Zerozaki nói sau một thoáng suy nghĩ. Kẻ mặc đồ đen lại lùi thêm một bước nữa, cẩn trọng coi xét Zerozaki. Dường như hắn vẫn đang cố để đưa ra một quyết định.
"Sao thế? Ta đã nói là sẽ để mi đi, thế nên nhanh nhanh mà biến đi. Nhanh."
Kẻ mặc đồ đen không trả lời.
Zerozaki thốt ra một tiếng thở dài cường điệu. "Nếu mi vẫn muốn làm chuyện này, thì ta cũng rất vui lòng giết mi. Mi sẽ bị băm thành từng khúc, chặt thành từng mảnh trước cả khi mi kịp nhận ra. Ta không tốt bụng đến mức sẽ tỏ lòng thương hại đối với những đứa muốn được cắt xẻo. Nhưng mà, này, ít ra thì mi sẽ là con số mười ba may mắn. Ta sẽ xẻ xác mi ra rồi xếp thành một hàng cho tất cả cùng được chiêm ngưỡng."
Và đó là lời tuyên bố không khoan nhượng.
Kẻ mặc đồ đen quay người lại và phi ra hướng Imagdegawa.
"Đúng rồi, đúng rồi," Zerozaki nói, miệng cười khoái trá. Rồi hắn quay về chỗ tôi. Bộ mặt xăm trổ đó bước vào tầm nhìn của tôi, chỉ để mờ đi sau một thoáng. Dường như hiệu ứng gây mê của cái thứ thuốc xịt kia đã đạt đến một tầm cao mới.
"Hm? Này này, đừng có ngủ. Ít nhất cũng cho ta địa chỉ của mi cái đã."
Hắn nắm lấy vai tôi và lắc. Tất nhiên, cả hai bên vai tôi đều đã bị trật khớp, thế nên nó đau như bệnh dại, nhưng đến lúc này, tôi chẳng còn quan tâm.
"Ugh..." Với chút ý thức còn sót lại, và bằng bộ hàm trật khung, tôi nói cho hắn địa chỉ của mình.
3
Ký ức tiếp theo của tôi bắt đầu vào thứ Sáu, ngày hai mươi bảy, khoảng chín giờ sáng.
"Yo. Chào buổi sáng, mặt trời bé con."
Zerozaki ở ngay cạnh mặt tôi. Tôi nhìn vào khuôn mặt của hắn trong mê mụ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bản thân Zerozaki thì, mặt khác, trông khá thoải mái, và có vẻ thực sự mừng vì tôi đã tỉnh dậy.
"Bây ơi, nơi này quá đỉnh. Gần như không thể tìm ra từ cái địa chỉ đó. Và mấy người ở đây cũng điên điên nữa. Ta sang mượn băng gạc từ cái con bé phòng bên, và nhìn mặt ta nó còn chẳng chút ngạc nhiên. Ta chưa bao giờ gặp một đứa con gái nào như thế cả. Nhưng mi tỉnh dậy là ta mừng rồi. Chắc là thiếu ngủ lắm, huh? Cá là mi đã phải trải qua khá nhiều."
"Uhhh..."
Tôi chống tay xuống để nhổm dậy. Một cơn đau cực liệt nhói toàn thân tôi. "Gah!" Tôi buông tay theo phản xạ và ngã sụp xuống, nhưng bằng-cách-nào-đó đã đỡ lại được bằng khuỷu tay trái.
"Có cố gắng đấy. Nó bị gãy rồi, biết không hả. Ý ta là ngón tay của mi. Ta đã cố gắng hết sức để tọng cái hàm với đôi vai của mi trở về chỗ cũ, nhưng một cái xương gãy thì ta cũng bó tay. Ta có sơ cứu qua loa cho mi, nhưng chắc là mi vẫn phải ghé thăm nhà thương môt chuyến."
Nhìn vào bàn tay phải, tôi thấy ngón cái của mình đã được cố định với một đống băng gạc, dây cước và một thanh nẹp. Mặc dù còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn chính thống, nhưng có vẻ như hắn đã săn sóc cho nó cẩn thận. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác là lạ trên khuôn mặt mình. Dường như quai hàm của tôi cũng đã được cố định, với cao dán và băng gạc. Zerozaki chắc hẳn đã chăm sóc cho tôi khi tôi đang ngủ.
"Cám ơn," tôi nói.
"Khỏi cần," hắn nói, khua khua tay cáu kỉnh. "Nhưng cái ngón cái đó trông cũng khá tệ. Đời sống tinh thần sẽ hơi bất tiện đấy, mi hiểu không," hắn trêu. Có lẽ nỗi đau của kẻ này là niềm vui của kẻ khác, cho dù là sát nhân hay không.
"Không sao. Ta thuận cả hai tay."
"Thật á?"
"Ban đầu ta thuận tay trái, nhưng đã chỉnh lại khi còn nhỏ và chuyển sang tay phải. Nhưng một giáo viên ta ghét đã bảo rằng 'đũa phải cầm vào tay phải,' thế nên ta lại chuyển sang tay trái để trêu tức bà ta. Đó là hồi lớp ba."
"Mi đang đùa."
"Ừ, xin lỗi."
Tôi gượng mình để tỉnh táo. Dậy lúc này không phải là khó khăn gì, nhưng đầu tôi đang xoay mòng mòng.
"Này, thế cái Vespa đâu?"
"Huh? Mi nói gì cơ?"
"À, không có gì."
Có lẽ nó đã bị bỏ lại ở Imadegawa, dưới chân cầu. Chắc tôi sẽ phải ra đó để lấy lại. Đấy là, nếu nó chưa bị cuỗm mất. Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là, Zerozaki đã vác xác tôi về đến tận đây chỉ bằng cái thân hình nhỏ xíu của hắn. Sức mạnh cơ bắp của gã này thực sự đáng để nể phục.
Zerozaki, mặt khác, dường như chẳng nghĩ gì nhiều về chuyện đó, và vẫn ung dung như trời bể.
"Nhưng chuyện quái gì đã xảy ra ở đó thế? Không thể tin được là ta và mi đã kết thúc trong một nước hòa, thế mà mi vẫn để cho một con gà bụng ỏng đít eo đập mi bầm dập," hắn nói. Cái lý do của hắn có phần sơ sài.
"Trận với mi là đặc biệt. Ừ... ý ta là, kiểu vậy." Tôi nâng minh dậy, cẩn thận để không chạm phải ngón cái. "Ngày hôm qua... chờ đã, có phải là hôm qua nữa không? Ta nhận được một cuộc gọi nói rằng hãy đến Công Viên Kamogawa. Nhớ lại thì rõ ràng nó là một cái bẫy, nhưng đằng nào thì, ta cũng đã sụp bẫy. Thế nên, tình cảnh hiện tại đây."
"Wow. Mi là gì, một thằng ngu hả?"
Thực vậy. "Ừ, ta biết ta đần," tôi nói. "Nhưng để ta hỏi mi cái này đã. Mi đang làm gì ở Kyoto? Chẳng phải mi rời đi rồi sao?"
"Huh? Sao mi biết?"
"Vụ giết chóc đã dừng lại."
"À, phải, cái đó. Ừ, ta đã rời đi một thời gian. Ta bị tấn công bởi một bà chị màu đỏ nào đó. Ả ta vừa điên mà vừa nhanh như gió vậy, bây ạ. Ta quăng cái xe của mình vào ả và ả vẫn cứ hùng hục lao vào ta như thể nó chẳng là gì. Nó là cái xe phân khối lớn, phân khối lớn đấy mi biết không. Con mụ này là cái thứ quái quỷ gì vậy? Mà dù sao, ả thì khăng khăng đòi bắt ta, mà ta thì chẳng đời nào địch lại, thế nên ta chuồn sang Osaka. Tất nhiên là ả đuổi theo. Thế nên ta quay về Kyoto, bởi vì bây biết không, người ta thường nói, nơi an toàn nhất chính là dưới bóng tối của kẻ thù. Mà dù sao, cái ngày ta quay trở lại, khi đang lê lết trên đường thì ta nghe thấy tiếng gào rú như con chó trụi lông, nên ta chạy đến hướng phát ra thứ âm thanh, để rồi thấy hóa ra là mi, đang bị tẩn cho bầm dập bởi cái thứ màu đen đó."
"Vậy chuyện là như thế. Hiểu rồi."
Hắn liến táu qua đoạn sau của màn phân trần, như thể đã chán phải giải thích. Nhưng cơ bản là tôi đã hiểu. Cơ bản, nếu có một điều mà tôi đã rút ra được, đó là tôi đã may mắn, thực sự may mắn.
Hoặc là, kẻ mặc đồ đen đã không may mắn cho lắm.
"Nhưng bây này, cái bà chị màu đỏ đó là ai thế? Ta cứ tưởng là mình đã đụng phải Cái Chết Đỏ."
"Đó là Aikawa-san," tôi nói. Chẳng phải là tôi đang trả ơn hắn hay gì, nhưng có vẻ sẽ là không công bằng nếu tôi cho Aikawa-san thông tin về hắn mà không cho lại hắn một điều tương tự. Cơ mà, tôi không chắc là một gã như tôi sẽ có thể dùng một từ như là bất công.
"Aikawa?" Zerozaki nói, hình xăm của hắn méo xệch đi. "Mi vừa nói 'Aikawa' sao? Ý mi là Aikawa Jun?"
"Ồ, mi biết cô ta? Vậy thì ta khỏi phải giải thích nữa nhỉ?"
"Không, ta mới chỉ nghe về ả từ 'Đại Ca,' chỉ thế thôi. Chết tiệt, tại sao, trong tất cả, lại phải là Aikawa Jun cơ chứ?" Hắn than thở. "Không còn hi vọng nữa rồi."
"Cô ta nổi tiếng lắm sao?"
"Cô ta tai tiếng. Mi có biết họ gọi cô ta như thế nào không? 'Bão táp và Xung kích,' 'Chiến binh Hùng mạnh,' 'Cọp Đỏ Nhăn nhở,' 'Sát Nhân Ngàn Mạng,' 'Đại Bàng Sa Mạc'... Họ đã dặn ta là đừng có bao giờ dính vào ả."
"Mi quên một cái rồi."
"Huh?"
" 'Nhân Loại Vô Song Khế Ước Thám Tử,' " Tôi nói, và Zerozaki không trả lời. Biểu cảm của hắn lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Khi phải đối đầu với một kẻ thù như Aikawa Jun, kể cả hắn cũng không thể làm ngơ.
"Mẹ kiếp, bây ơi, không ổn rồi. Như thế này là quá sức cho một kiệt tác..." Hắn lẩm bẩm. Rồi gật đầu nhẹ. "Vậy nhé." Hắn đứng dậy. "Ta phải đi đây."
"Gì? Đi luôn sao?"
"Phải. Ta thực sự không nên ăn không ngồi rồi như thế này nữa. Xem ra có chuyện cần phải làm cho xong. Ở đây thêm chỉ càng vô ích, và với tình trạng của mi lúc này thì cũng không nói được gì nhiều. Hơn nữa, giờ ta đã là tội phạm truy nã. Không thể nấn ná ở một chỗ nào quá lâu."
"À, được rồi."
Tất cả đều là sự thật. Khi tôi cho Aikawa-san mô tả về Zerozaki, tin tức chắc hẳn đã lan đến tai cảnh sát. Cô ta không còn là kẻ thù duy nhất của hắn nữa. Với Zerozaki, dành cả ngày ở trong một căn phòng như thế này chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
"Nếu mi ra đầu thú thì sao?"
"Không phải ý tồi, nhưng ta sẽ cho qua," hắn cười. "Nhớ giải quyết lấy những vấn đề của mi. Ta thấy trên báo rồi. Cái con bé Aoii mà mi nói đến đã bị giết, phải không?"
"Ừ, phải."
"Xem ra cả hai chúng ta đều có vài thứ rắc rối cần phải giải quyết."
"Ừ. Đây là mớ bòng bong lớn nhất từ trước đến nay."
"Bên này cũng vậy. Nhưng hey, nó là cuộc sống. Là con đường ray chúng ta đã chọn. Dù sao thì, với ta là vậy."
"Có lẽ sau vụ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa," tôi nói.
"Không nghi ngờ gì," hắn cười. "Tạm biệt."
Cứ như thế, hắn rời khỏi phòng tôi. Còn lại một mình trong phòng, tôi quay về tấm futon và nằm xuống. Hoặc là hắn đã chăm sóc tôi rất cẩn thận, hoặc là vết thương của tôi ngay từ đầu cũng không quá nghiêm trọng, bởi vì tôi gần như chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Tất nhiên, có-thể tôi vẫn cần phải đến bệnh viện để kiểm tra cái xương bị gãy.
Giờ thì, tôi cần phải ngủ. Thuốc xịt gây mê vẫn còn tác dụng sao? Không, không phải vậy. Chỉ là mệt mỏi. Tại sao gần đây tôi lại ngủ nhiều đến vậy?
"À, mình hiểu rồi. Mình chỉ thiếp đi, chứ không phải là ngủ."
Sau cùng thì, tôi đã đạt đến giới hạn của mình. Tôi nhắm mắt tại, để dành việc đến bệnh viên sau khi ngủ một giấc. Có lẽ tôi đang dấn mình quá sâu. Tôi đã cố để không nghĩ về Tomo-chan và Mikoko-chan, nhưng thực ra lúc nào tôi cũng nghĩ về họ. Giấc mơ của tôi chắc chắn là bằng chứng cho việc đó. Tôi vẫn chưa tìm ra cách nào để đặt ra một lời kết luận cho vụ án mạng này.
Lúc này, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Cú điện thoại bẫy, kẻ mặc đồ đen, để ngủ dậy hẵng tính.
"Này."
Nhưng ngay bây giờ tôi còn chẳng thể ngủ được. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, và một giọng nói vang lên. Tôi oằn mình trở dậy và lê ra để mở. Zerozaki đã quay lại.
"Gì thế? Quên gì sao?"
"Kiểu vậy. Ta quên nói cho mi một điều này." Hắn lại bước vào phòng tôi và ngồi xuống, chân khoanh lại. Tôi cũng trở về tấm futon và ngồi xuống cùng hắn.
"Rồi, có gì không? Màn từ biệt của mi lâm ly bi đát vậy cơ mà."
"Thì, ta quên chuyện này. Mi muốn thế nào nữa? Này, kiểm tra điện thoại của mi đi."
"Huh? Tại sao?"
"Mi có vài cuộc gọi nhỡ khi đang ngủ."
"Huh. Vào lúc nào?"
"Mới sáng nay. Nó cứ 'beep beep beep beep' liên tục. Phiền ơi là phiền. Chẳng phải mi tỉnh giấc vì nó hay sao?"
Vừa nghe Zerozaki càm ràm, tôi vừa nhìn vào lịch sử cuộc gọi. Số máy quen thuộc. Tôi đã thấy nó trước kia.
"À, phải, là Sasaki-san," tôi nhận ra. Số điện thoại này thuộc về vị thám tử đang đang đắm mình vào một trận chiến tiêu hao, Sasa Sasaki-san. Giữa khoảng tám và chín giờ sáng nay, điện thoại của tôi đã nhận được bảy cuộc gọi từ số máy của cô ta. "Không biết cô ta muốn gì."
"Ta không nhấc máy, nên đừng hỏi ta. Điện thoại của mi cơ mà, phải không? Nếu mi tò mò, gọi lại cho cô ta xem."
"Được rồi."
Tôi nhập vào số máy của cô ta.
"Mà ai là Sasaki cơ? Ta cảm thấy như đã nghe cái tên ấy đâu đó rồi."
"Ta nghĩ là mình đã nhắc đến cô ta ở quán karaoke. Cô ta là cái bà chị thám tử vô toàn thập diện đó."
"À, đúng rồi," hắn nói với một biểu cảm phức tạp. Có lẽ gần đây cái từ thám tử không làm hắn thoải mái cho lắm. Tất nhiên, với tôi thì ấn tượng không mạnh đến thế.
Tín hiệu đã kết nối, và chuyển sang chuông chờ. Tôi đợi vài giây.
"Alo, Sasa đây," giọng nói của Sasaki-san vang lên.
"Chào, tôi đây."
"Lúc nãy cậu đang làm gì thế?"
"Không gì cả, chỉ ngủ."
"Tôi hiểu rồi... Rồi, không sao." Giọng nói của cô ta có gì đó cực kỳ điềm đạm và trầm tĩnh. Nghe như là cô ta đang gượng mình để trở nên điềm đạm và trầm tĩnh. Điều đó có nghĩa là lúc này, cô ta chẳng điềm đạm và cũng không hề trầm tĩnh.
"Sasaki-san, có chuyện gì xảy ra sao? Hay là chị có điều gì muốn hỏi tôi?"
"Có chuyện xảy ra rồi," cô ta nói. "Usami Akiharu-kun đã bị sát hại."
Bỗng nhiên.
Mọi chuyện.
Chắp nối.
"Usami-kun sao?"
"Phải."
"Chị chắc chứ?"
"Trông tôi có giống kiểu người sẽ bịa ra một lời nói dối như vậy không? Sáng nay ở trường học, một sinh viên đã phát hiện ra cái xác. Cậu ta đã bị thắt cổ, cũng giống như Emoto-san và Aoii-san. Tôi đang ở hiện trường vụ án đây."
Giờ cô ta nhắc đến, đúng là giọng cô ta như đang cố để không gây sự chú ý. Có lẽ vây quanh cô ta lúc này đang là viên chức cảnh sát, nhân viên khám nghiệm và những kẻ tò mò.
Akiharu-kun.
Chẳng phải cậu ta đã nói rằng mình sẽ là người tiếp theo? Kỳ lạ là, lời nói của cậu ta đã trở thành sự thực.
"Thật là..."
Nhưng đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu Akiharu-kun đã tìm ra sự thật, vậy điều dễ hiểu là cậu ta sẽ tiên liệu được cái chết sắp xảy ra với mình. Đã biết được điều này, vậy mà cậu ta vẫn để mình bị giết, không khác gì cả.
"Tôi muốn hỏi một vài điều, nếu cậu tới được..."
"Trước đó," tôi cắt lời, "Tôi muốn hỏi chị về xác của Akiharu-kun. Chị có phiền không?"
"Hỏi đi." Như thể cô ta đã ngửi thấy điều gì đó khác lạ trong giọng nói của tôi, nhưng cô ta không phản đối. "Tôi sẽ trả lời bất cứ điều gì có thể."
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu. Có ký tự 'x trên y' nào ở hiện trường vụ án không?"
"Có," cô ta trả lời sau một thoáng im lặng. "Nhưng lần này rất lạ. Chúng tôi chưa thể chắc chắn điều gì, nhưng lần này bằng chứng cho thấy nó được viết bởi chính nạn chân. Phải. Nhưng sao cậu lại hỏi? Cậu băn khoăn về điều gì hay sao? Hay là cậu đã đoán ra ý nghĩa của ký tự x trên y đó?"
Không, không phải vậy.
Tôi đã đoán ra ý nghĩa của ký tự đó từ lâu rồi. Hoặc đúng hơn là, nó không có ý nghĩa gì cả. Giờ đây nó không phải là vấn đề chính.
"Không, không phải thế. Được rồi, vậy là sau đây tôi đến đồn cảnh sát?"
"Cám ơn. Vậy đi. Lúc nào cậu đến được?"
"Chiều nay... không, tối nay."
"Được rồi, thế thì tôi sẽ--"
Tôi cúp máy khi cô ta đang nói. Nếu không làm vậy, chắc tôi buột miệng mất. Cái đầu tôi lúc này đang không được lạnh cho lắm. Tôi liệng chiếc điện thoại xuống mặt sàn bằng một lực ném hung bạo không hề phù hợp với một đứa như tôi.
"Ê này, mi làm cái gì thế?" Zerozaki nói trong kinh ngạc. "Mi điên rồi à? Đừng có quăng điện thoại đi như vậy. Nhìn món đồ tội nghiệp kìa."
"Cái này người ta gọi là xả hơi," tôi nói lim dim. "Tức là, kìm nén cơn giận của bản thân bằng cách trút nó lên một đồ vật vô tri."
"Phải, cái đó ta biết rồi." Hắn nhặt chiếc điện thoại lên, kiểm tra xem nó có bị hỏng hóc gì không, rồi đặt nó xuống cách xa khỏi tôi.
"Thế có chuyện gì?"
"Akiharu-kun vừa mới bị giết."
"À, vậy là, wow..." hắn nói, tò mò như thể bị ấn tượng. "Vậy là người thứ ba rồi đấy nhỉ? Hàng nóng đây, bất kể thủ phạm là ai. Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Ta không rõ thời điểm cậu ta bị giết, nhưng họ chỉ mới tìm thấy cái xác. Thế nên vụ án mạng chắc hẳn đã xảy ra trong khoảng chiều thứ Tư cho đến sáng nay."
"Hmm. Một kiệt tác nữa đây. Ba vụ thắt cổ chỉ trong mười ngày. Khá là điên. À, nhưng chắc là ta không có quyền để nói vậy. Vậy còn kẻ sát nhân thì sao? Ai là thủ phạm?"
Zerozaki nói như thể nó là điều bình thường và tầm thường nhất thế gian.
Tôi phì phèo bực dọc. "Kẻ sát nhân? Ý mi là kẻ đã giết Emoto Tomoe kẻ đã giết Aoii Mikoko, kẻ đã tấn công ta ở Công Viên Kamogawa, và giờ đã giết Usami Akiharu?"
"Còn ai nữa?"
"Quá rõ ràng rồi." Tôi nói lên cái tên bằng một lời tuyên bố đanh thép chắc nịch đến cả tôi cũng bị ấn tượng. "Hiển nhiên là Atemiya Muimi."