Zerozaki Hitoshiki, kẻ sát nhân.
1
Đại học tư thục Rokumeikan, tọa lạc tại Kinugasa, quận Kita, Kyoto, có tổng cộng ba nhà ăn lớn. Trong số đó, nhà ăn Zonshinkan Chika (được rút gọn lại một cách đáng yêu thành "Zonchi") được cho là nơi đông đúc nhất. Nguyên do có lẽ là vì, nhà ăn này có một thực đơn rất dồi dào phong phú, và ngay cạnh nó là cánh cửa dẫn đến một hiệu sách co-op.
Hôm đó, vì tiết hai trống lớp, tôi đi thẳng một mạch đến nhà ăn Zonshinkan Chika, ngay sau tiết một. Buổi sáng tôi chưa ăn gì -- tôi đã bất ngờ ngủ quên suốt một tiếng đồng hồ -- nên tôi đã tính ăn trưa sớm.
"Giờ này vẫn còn trống quá. Rủi ro kinh doanh là đây," tôi lẩm bẩm một mình, vừa ngẫm nghĩ xem dùng từ "rủi ro kinh doanh" có đúng hay không. Rồi tôi lấy một cái khay.
Giờ thì, ăn gì nhỉ?
Tôi không phải là đứa sành ăn sành uống, vậy nên bình thường thì cái gì tôi cũng bỏ vào miệng được. Cay hay là ngọt, tôi cũng sẽ chiến tất. Nhưng gần đây chuyện đã có khác đi một chút.
Chỉ mới tháng trước thôi tôi đã có bảy ngày điên rồ ở một cái nơi mà, mỗi ngày tôi được phục vụ ba bữa ăn chất lượng cao.
Giờ thì hệ quả là, cái lưỡi tôi nó vẫn còn kẹt lại trong Thị trấn Sang chảnh. Đã cả tháng rồi, chưa có gì làm tôi thốt lên được câu, "Wow, cái này ngon thế." Mỗi lần ăn món-gì-đó, tôi lại cảm thấy nó thiêu thiếu, như thể nguyên liệu chính đã bị bỏ đi.
Nó là một vấn đề không xứng để gọi là một vấn đề, nhưng mà cứ thế này thì tôi cũng phát bệnh. Cho đến giờ nói đến cách giải quyết thì, tôi đã nghĩ ra hai.
Cách thứ nhất khá đơn giản: Cứ ăn đồ ăn ngon.
"Chuyện không thể xảy ra trong căng tin trường học."
Nhưng dù sao cái ý kiến đầu tiên cũng không thể áp dụng được. Không thể - nếu tôi không quay trở lại hòn đảo kỳ dị, biệt lập đó. Phải nói là tôi không hoàn toàn phản đối cái ý tưởng này, nhưng bản thân cũng có những sự dè dặt nhất định.
"Thế nên là không được."
Vâng, tôi đang nói một mình.
Vậy còn lại một kế sách nữa, và nó là một phương pháp bạo-lực. Là phương pháp "đánh cái đứa không nghe lời." Hầu hết các vấn đề cuộc sống đều được giải quyết bằng cách cho đi hoặc nhận lại.
Tôi đi đến quầy donburi, rồi đặt món.
"Xin chào. Làm ơn cho bát kimchi, cỡ lớn. Không cơm."
Bà cô bán hàng soi tôi với một vẻ mặt khó hiểu và nói, "Thế là mỗi kimchi thôi đấy, cháu trai," nhưng mà bà ta vẫn dọn món ra bát như thường lệ. Và như thể nó không là gì, bà ta thả tõm cái bát xuống trước mặt tôi một cách rất điệu nghệ, thể hiện một trình độ chuyên nghiệp vô cùng đáng nể.
Một bát kimchi to bự, đầy ụ như quả núi. Tôi không chắc là trên đời có cái lưỡi nào đủ dai để nhai nuốt xong cái đống này mà vẫn còn giữ được vị giác. Tôi gật đầu ra vẻ hài lòng, đặt cái bát vào khay, rồi thanh toán.
Nhà ăn vô cùng trống trải, nên tôi không biết chọn chỗ nào để ngồi. Trong một tiếng nữa, nơi này sẽ bị lấp đầy bởi sinh viên, những người kết thúc tiết hai sớm hơn thường lệ. Tôi thì không thích đám đông cho lắm, thế nên tôi tự đặt ra thời gian giới hạn. Rồi chọn một ghế ở góc phòng.
"Đớp nào," tôi lẩm bẩm, và cắn miếng đầu tiên.
Cái. Này. Quá. Tởm.
Tôi thực sự phải ăn hết cả một bát này sao? Chẳng phải đây là cái mà người ta hay gọi là hành vi tự tử? Định mệnh nghiệt ngã nào đã khiến tôi lạc vào còn đường này? Tôi đã làm cái gì đây?
"Hay là mình đang bị trời phạt?"
Người ta vẫn nói gieo nhân nào gặp quả nấy.
Từ giờ tôi nên cầm đũa một cách im lặng. Nếu tôi cứ nói chuyện một mình nữa, người ta sẽ nghĩ tôi là một thằng lập dị. Và bên cạnh đó, nói chuyện trong khi ăn là phép tắc xử sự không tốt.
Cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu nổi -- từ cái lưỡi tê tê mất cảm giác nó lan ra khắp cả đầu, tôi không biết mình đang làm cái quái gì, cũng chẳng biết mình là ai nữa, hoặc ai đang nói từ gì, hay thậm chí từ đó là từ gì...
"Yo."
Cô ấy ngồi vào cái ghế đối diện với tôi.
"Xê cái khay đó lui lại một tý, được không?" cô ấy nói. Sau đó cô ấy đẩy cái khay lại về phía tôi và đặt khay của cô ấy lên chỗ trống. Cái khay đó chất cả đống đồ ăn, gồm một đĩa spaghetti Carbonara, salad cá ngừ tảo bẹ, rồi thì hoa quả tráng miệng, tất cả tổng cộng ba lượt món.
Ôi, tư sản.
Tôi nhìn sang bên phải, rồi lại nhìn sang bên trái. Cái nhà ăn vẫn trống trơn. Gọi nó là hoang vu cũng không sai. Vậy mà tại sao cô ấy quyết định ngồi ăn spaghetti ở ngay trước mặt tôi? Chắc là định gây nhau.
"Ôi trời ơi, cái gì thế kia? Toàn là kimchi!" Cô ấy thét lên trước bữa ăn gây sốc của tôi. "Wow! Cậu đang ăn cả một bát đầy kimchi!"
Mắt cô ấy mở to, hai tay giơ lên không trung như là đang banzai. Có khi là vậy thật, hoặc là đang giơ tay đầu hàng. Cũng có khả năng cô ấy là dân Hồi Giáo. Tôi thì thấy sao cũng được, nhưng mà thực tế, có lẽ cô ấy chỉ đang ngạc nhiên.
Mái tóc dài chấm vai của cô ấy có một sắc đỏ nhẹ, được tạo kiểu thành những lọn hơi xoăn xoăn. Quần áo thì hoàn toàn bình thường, cực kỳ đơn điệu và không khác gì phong cách của một sinh viên Rokumeikan. Điều bất ngờ là khi ngồi xuống, cô ấy trông thấp hơn rất nhiều -- nhưng sau đó tôi nhận ra lý do là vì đôi giày London siêu-cao-đế.
Khuôn mặt cô ấy trông cũng trẻ, nên tôi không thể đoán ra liệu cô ấy là sinh viên khóa trên hay cùng khóa. Nhìn vào lối cư xử ăn nói, thì nhiều khả năng là khóa dưới của tôi, ngoại trừ việc tôi là một thằng sinh viên năm nhất, thế nên đó là điều không thể.
"Này. Cậu biết không, nếu cậu không trả lời mình, mình sẽ cô đơn lắm đấy." Cô ấy nhìn tôi chòng chọc bằng đôi mắt cún con.
"Phải," cuối cùng tôi lên tiếng. "Cậu là ai?"
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, không sai. Nhưng chỉ mới tháng trước, tôi có nghe được điều này: Ở cái khoảng không gian nhỏ hẹp được gọi là "trường đại học," có một số lượng lớn bất thường những con người thân thiện và thành thực. Những người lạ này sẽ bắt chuyện với bạn bất kể bạn là ai, và cuộc hội thoại sẽ kéo dài như thể họ và bạn đã là bạn bè mười năm chí cốt -- cho dù bạn chưa bao giờ gặp họ trong đời. Với một gã như tôi, một kẻ rất tệ trong việc ghi nhớ những cuộc gặp gỡ cá nhân, điều này khiến mọi chuyện ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Và cái cô này đích thị là một trong số đó. Sợ rằng mình sẽ bị vướng vào ba cái chuyện chào mời câu lạc bộ, hay tệ hơn là mấy món giáo phái tâm linh, vậy nên tôi đã hỏi câu trên.
Và câu đó làm cô ấy tạo dáng như thể bị sốc nặng: "Wa?! cô ấy nói. "Ôi chúa ơi! Ý cậu là cậu đã quên? Cậu quên rồi sao? Quên thật sao? Ikkun, lạnh lùng quá!"
Huh.
Nhìn biểu cảm thế này, thì chắc đây không phải là lần gặp đầu tiên.
"Ôiiiiii. Mình bị sốc đấy. Nhưng mà làm gì được đâu, phải không? Đúng, không gì cả, mình đoán vậy. Chỉ là trí nhớ của cậu kém thôi, nhỉ? Mà, vậy thì mình xin giới thiệu lại. " Cô ấy dang cả hai tay về phía tôi và nở một nụ cười hết cỡ. "Mình là Aoii Mikoko!"
Mệt rồi đây.
Cho dù có phải là cuộc gặp đầu tiên hay không, thì đây, chắc chắn là, ấn tượng đầu tiên của tôi về Aoii Mikoko.
2
Chuyện cũng đơn giản thôi. Mikoko-chan và tôi là bạn cùng lớp. Không chỉ học chung những môn chính khóa, bọn tôi còn học cùng nhau với nhau ở lớp ngoại ngữ. Hai đứa đã gặp nhau vô số lần, và từng ở trong cùng một nhóm cho lớp huấn luyện trước Tuần Lễ Vàng. Thậm chí còn từng được xếp cặp trong lớp tiếng Anh.
"Ha.... . . vậy mà tôi không nhớ ra cậu, đúng là điên nhỉ."
"Cậu đúng một tên điên!" Cô ấy cười vô tư lự. Cười được như thế này khi mà bị người ta quên mất cả sự tồn tại, thì có hơi ngây ngô. Nhưng tôi nghĩ cô ấy có vẻ là một người tốt bụng.
"Thường thì mình sẽ khó chịu lắm nếu mà bị quên như thế. Có khi là sẽ giận nữa. Nhưng mà tính cậu là vậy, phải không? Cậu không quên những chuyện thực sự quan trọng, nhưng mà cậu quên những điều bình thường," cô ấy nói.
"À, cái đó thì đúng."
Cô ấy nói chuẩn. Đã có lần, tôi quên mình thuận tay trái hay tay phải, và đến lúc ngồi xuống bàn ăn, tôi thấy mình như bị mắc kẹt. Mãi sau cùng, tôi mới biết, hóa ra mình thuận cả hai tay.
"Được rồi, thế cậu thì sao?" Tôi hỏi. "Sao cậu không ở trong lớp?
"Lớp? À, chuyện đó..."
Vì lý do gì đó mà cô ấy trông vui một cách lạ thường. Nhưng mà tôi quên rằng "vui lạ thường" là biểu cảm mặc định của cô ấy. Thành thực mà nói, cho dù tôi đã gặp cô ấy từ trước đó, tôi vẫn không thể nhớ ra bình thường thì cô ấy như thế nào cả. Nhưng dù sao, cô gái tươi cười này cũng không làm tôi khó chịu.
"Mình đang cúp học."
"Năm nhất thì nên đến lớp đều đặn," tôi nói.
"Oi, thôi nào, thế chán lắm. Chán chết. Cái gì ấy nhỉ? A, đúng rồi, lớp kinh tế học. Nó là một tràng dài líu lo nhai nhải không ngừng. Lớp toán cũng thế ấy. Mình là một nhà nhân học chủ nghĩa! Và cậu cũng đang trốn học nữa!"
"Giờ tôi không có lớp."
"Thật sao?"
"Thật. Tôi chỉ học tiết một và tiết năm trong các ngày thứ Sáu."
Cô ấy lại vung tay lên trời. "Không phải như thế tệ lắm sao? Thế là sáu tiếng đồng hồ buồn tẻ."
"Buồn tẻ không nhất thiết là điều tồi tệ."
"Hm, mình nghĩ sự buồn tẻ, bản thân nó đã được định nghĩa là một điều "tồi tệ" rồi. Mỗi người mỗi ý, có lẽ vậy." Cô ấy vừa nói vừa bắt đầu quấn spaghetti quanh cái dĩa. Làm đi làm lại mà vẫn không quấn xong. Tôi đoán là để thức ăn lên đến miệng cô ấy, thì vẫn còn lâu. Nhưng mà ngay lúc đó, cô ấy đặt cái dĩa xuống và chuyển sang dùng đũa. Cố quá hóa không.
"Này..." tôi nói
"Hửm? Gì - gì?"
"Vẫn còn khối chỗ ngồi trống."
"Ừ, đúng. Mình nghĩ là tý nữa thì chỗ này sẽ chật kín thôi," cô ấy nói.
"Nhưng bây giờ nó vẫn còn trống, phải không?"
"Đúng rồi. Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn ăn một mình, thế nên nhấc đít đi ra chỗ khác, babe." Tôi muốn nói như vậy. Nhưng rồi tôi thấy nụ cười của cô ấy -- một nụ cười vô hại, không biết rằng mình sắp bị từ chối hoàn toàn -- kể cả tôi cũng thấy hơi thương.
"Kh... không có gì."
"Hửm? Cậu đúng là một gã kỳ quặc." Cô ấy bĩu môi ra. "À, nhưng mà mình nghĩ nếu cậu không kỳ quặc, cậu sẽ không còn là cậu nữa. Sự kỳ quặc giống như là đặc điểm nhận dạng của cậu, nhỉ?"
Dù là không cố ý, tôi không thể không cảm thấy mình đang bị sỉ nhục. Nhưng dẫu sao vẫn không tệ bằng việc lãng quên hoàn toàn một người mà bạn đã tiếp xúc cả tháng trời. Thế nên tôi dẹp ý nghĩ đó đi và chuyển trọng tâm trở lại cái bát kimchi.
"Ikkun, cậu yêu lắm kimchi hả?"
"Không phải thế."
"Nhưng mà chỗ đó là cả một núi kimchi. Kể người Hàn cũng không ăn nhiều như vậy trong cùng một lúc."
"Thì, tôi có lý do riêng," Tôi vừa nói vừa tọng vài miếng kimchi vào miệng. Vẫn còn hơn nửa trong bát. "Lý do không có gì đặc biệt, nhưng mà nó là vậy."
"Lý do gì?"
"Cậu tự suy ra đi đã."
"Huh? À, được,... oke." Mikoko-chan khoanh tay và bắt đầu nghĩ ngợi. Tất nhiên, để đoán ra được cơ sự gì dẫn đến việc tôi phải ăn cả một bát đầy kimchi là điều không hề đơn giản. Sau vài giây suy nghĩ, cô ấy buông tay xuống một cách hững hờ. Cô ấy thực sự là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc.
"À, đúng, mà này, mình có câu này muốn hỏi cậu. Mình nghĩ đây là một cơ hội tốt để hỏi. Có được không?"
"Ừ, tất nhiên."
Không phải cụm từ "một cơ hội tốt" thường được dùng để chỉ điều gì đó bất ngờ xảy ra hay sao? Theo tôi được biết, thì Mikoko-chan đây đã đến và ngồi trước mặt tôi như ý muốn của cô ấy.
Hoặc có lẽ điều đó cũng chẳng quan trọng.
Cô ấy vẫn nở nụ cười khi đặt ra câu hỏi. "Ikkun này, hồi đầu tháng Tư đã có một thời gian cậu không đến trường, phải không? Tại sao thế?"
"Ơ..." Đũa tôi ngừng chuyển động. Miếng kimchi tôi đang gắp đã rơi trở lại bát. "À, thì..."
Chắc hẳn là cái mặt tôi lúc đó trông tội nghiệp lắm, bởi vì Mikoko chan nhanh chóng khua khua tay hoảng hốt và nói, "Ồ, nếu chuyện khó nói ra, thì đừng lo. Mình chỉ tò mò thôi, chỉ có vậy. Như là, bộ phim Bí Ẩn Chưa Được Giải Đáp, nhân vật chính Mikoko-chan!"
"Không, không có gì khó nói cả. Chuyện cũng đơn giản, thật đấy. Lúc đó tôi đang đi nghỉ mát. Trong khoảng một tuần."
"Nghỉ mát?" Cô ấy chớp chớp mắt như dã thú. Biểu cảm của cô ấy rất dễ đoán đọc. Điều đó làm tôi dễ nói chuyện với cô ấy -- cô ấy thực sự là một người biết lắng nghe.
"Nghỉ mát? Cậu đã đi đâu?" Cô ấy hỏi lại.
"Một hòn đảo hoang ngoài biển Nhật Bản, cũng khá tình cờ."
"Tình cờ?"
"Đúng. Một sự tình cờ lớn. Mà dù sao, đó là lý do khiến tôi dính vào cái vụ kimchi này."
Cô ấy gãi đầu, cũng dễ hiểu thôi. Tôi thì lại là một đứa lười thâm căn cố đế, nên đừng mong tôi giải thích tất cả. Đúng hơn là, giải thích thế quái nào được?
"Dù sao, chỉ là nghỉ mát thôi. Không có gì đặc biệt."
"Huh. Thật vậy sao."
"Cậu đã nghĩ nó là cái gì?"
"Ồ, không..." Cô ấy đỏ mặt. "Mình chỉ nghĩ là có-thể, uh, như là cậu bị đau ở đâu đó và phải nằm viện phục hồi hay đại loại thế."
Tại sao và bằng cách nào mà ý tưởng đó xuất hiện trong đầu cô ấy là một bí ẩn đối với tôi, nhưng đúng ra mà nói, đối với một đứa sinh viên vừa mới vào trường mà đã bỏ học ngay ở tuần đầu tiên, thì không còn lý do hợp lý nào nữa, và chắc chắn nó cũng nghe lọt tai hơn là "tôi đi nghỉ mát."
"Mình hiểu rồi. Vậy là cậu có một chuyến đi tốt nghiệp muộn."
"Yeah, kiểu như vậy. Tôi không thể làm bảo lưu được, thế nên cuối cùng nó ăn sang cả tháng Tư," tôi nhún vai, nhưng tất nhiên sự thật hoàn toàn khác xa. Từ tiểu học cho đến bây giờ, chưa một lần tôi cảm thấy mình đã "tốt nghiệp." "Chuyến đi tốt nghiệp" thì chắc chắn là tôi chưa có bao giờ. Giải thích tất cả những tình huống xung quanh sự việc sẽ chỉ kéo dài lê thê vô ích, mà nó cũng không phải chuyện tôi muốn nói nhiều, vậy nên tôi cứ hùa theo cách hiểu của cô ấy.
"Hmm..." Cô ấy nói, dường như không bị thuyết phục cho lắm. "Vậy là cậu đi một mình?"
"Ừ."
"Hiểu rồi." Và rồi, chỉ như thế, nụ cười rạng rỡ đã quay trở lại. Như thể mọi điều mơ hồ đã bị xua tan. Như thể cô ấy không hề có vỏ bọc. Cô ấy thành thật với cảm xúc của bản thân, đến mức làm tôi ghen tỵ.
Mà...
Tôi không chắc.
"Vậy, Mikoko-chan... Tại sao cậu lại ở đây?"
"Huh?"
"Tôi nghĩ là cậu có chuyện gì muốn nói, phải không? Ý tôi là, cậu đến và ngồi ở ngay đây khi mà cả căn phòng đầy ghế trống."
"Huh..." Cô ấy hơi nheo mắt lại và hạ thấp ánh nhìn, xuống ngang ngực tôi. "Vậy là mình không thể ngồi với cậu trừ khi mình có chuyện gì để nói?"
"Huh?" Lần này đến lượt tôi gãi đầu.
Cô ấy tiếp tục nói. "Có phải... có phải mình đang làm phiền cậu? Chỉ là mình thấy cậu ngồi đây khi vừa đi ngang qua, nên mình nghĩ là chúng ta có thể ăn cùng nhau."
"A, hiểu rồi."
Vậy là cô ấy chỉ muốn có người để ăn cùng. Tôi là cái kiểu thích làm mọi thứ một mình, kể cả ăn, nhưng có rất nhiều người coi thời gian ăn uống cũng là lúc để họ trò chuyện cùng nhau. Chắc chắn Mikoko-chan là một trong số đó. Vì đã cúp học, nên cô ấy không tìm được bạn để ăn cùng, vậy nên cô ấy tìm và chọn người quen đầu tiên mà cô ấy nhìn thấy -- tôi.
"Vậy, nếu tất cả chỉ có vậy, thì không sao cả," tôi nói với cô ấy.
"Cám ơn cậu. Nhẹ cả lòng. Nếu cậu mà nói không, không biết mình đã làm gì."
"Cậu không biết?"
"Hm? Ừ. Có lẽ sẽ như thế này," cô ấy nói, rồi giả vờ cầm cái khay tưởng tượng bằng hai tay, rồi bất ngờ xoay cổ tay một phát. "Kiểu thế đó."
"Được rồi..." Cho dù tôi biết là cô ấy chỉ đang đùa, tôi cũng hơi nhẹ nhõm về việc đã kiềm lại việc nói không. Thực tế thì, những phản ứng như vậy với cô ấy không phải là không thể. Một người có khả năng biểu lộ cảm xúc hạnh phúc một cách tự do như vậy thì cũng có thể biểu lộ sự giận dữ ở một mức độ tương đương.
"Mà, dù sao tôi cũng rảnh. Nếu chỉ nói chuyện thôi thì cũng được," tôi nói.
"Cám ơn."
"Vậy, chúng ta đang nói về chuyện gì đây?"
"À, ừm.. . . "
Vì tôi nhắc cô ấy bất thình lình như vậy, cô ấy bắt đầu cọ cọ đôi đũa một cách lo lắng. Có lẽ là đang cố nghĩ ra một chủ đề.
Tôi có thể đã quên cô ấy là ai, nhưng chắc chắn trong một tháng qua, ít nhất cô ấy đã nắm được sơ sơ các mặt tính cách của tôi. Vậy thì cô ấy định nói với tôi cái gì? Tôi, một đứa dốt nát, thiếu hiểu biết về cuộc sống, đến mức đã từng nghĩ rằng bóng đá là bóng chày được chơi bằng chân? Đến lúc hiểu ra, tôi mới thấy nó thật hài hước, như thể là tôi đang nhìn vào ai khác.
Cô ấy vỗ hai tay vào nhau, có vẻ như đã nghĩ ra gì đó. "Cậu có nghĩ là thế giới này đã trở nên điên rồ không?" cô ấy nói.
"Huh? Như thế nào?"
"Ý mình là... ơ, cậu biết đấy, kẻ săn mồi ấy. Kể cả cậu cũng phải biết về chuyện đó."
Kể cả tôi.
Kể cả tôi -- cụm từ này khá là xúc xiểm. Tuy vậy nó là chuyện đã xảy ra, và tôi thì cóc biết "kẻ săn mồi" là tên quái nào cả. "Đừng có nói với tôi như thể tôi là một thằng ngu! Tất nhiên tôi biết!" Một cơn cuồng nộ như thế có lẽ sẽ là tương đối chính đáng, nhưng mà "Im đi! Thế *** nào mà tôi biết được nó là cái gì, đồ óc heo?!" có thể sẽ không phù hợp trong tình huống này.
"Hm? Làm sao thế, Ikkun?" cô ấy hỏi.
"À, không có gì. "Kẻ săn mồi" là cái gì?"
Tất nhiên là tôi không hỏi về định nghĩa trong từ điển, một kẻ đi săn mồi. Cô ấy trố mắt nhìn tôi trong kinh ngạc.
"Cậu đang đùa, phải không? Đây là một trò đùa sao? Ikkun, nó ở trên khắp các bản tin đấy. Không thể nào có chuyện cậu không biết được, nếu cậu đang sống ở Kyoto."
"Nhà tôi không có TV, và tôi cũng không mua báo."
"Thế còn Internet?"
"À, tôi không có cái máy tính nào cả. Ở trường tôi cũng chẳng dùng mấy."
"Ôi Chúa ơi, Ikkun sống trong hang!" cô ấy nói, như bị ấn tượng. "Đây là một quy tắc đạo đức hay gì sao?"
"Có thể, theo một cách hiểu. Nói thế nào nhỉ... tôi không thích sở hữu của cải."
"Quá ngầu! Cậu cứ như là một nhà triết học cổ đại vậy! Wow!" Cô ấy vỗ tay thích thú. Không biết cô ấy có nói như vậy được nữa không nếu cô ấy biết được cái lý do - một lý do thực tế và hoàn toàn tẻ ngắt: chỉ là vì phòng tôi quá nhỏ.
Ý tôi là, báo giấy cũng chiếm nhiều chỗ lắm.
"Lúc cậu nói "nếu sống ở Kyoto,' có phải ý cậu là cái vụ 'săn mồi' này đang xảy ra ở đây?"
"Ừ, đúng vậy. Bây giờ chuyện đó đang khá là nổi. 'Nỗi kinh hoàng ở Cố Đô!' Vài điểm du lịch còn hủy tour nữa."
"Wow... tệ quá nhỉ."
"Sáu người đã bị sát hại! Và nó vẫn đang xảy ra! Thủ phạm chưa được biết đến!" Trông cô ấy như đang say rượu, giọng hứng thú. "Hắn ta đâm họ bằng một con dao và moi ruột họ văng ra khắp nơi! Ghê, nhỉ?"
"..."
Bỏ qua chuyện chúng tôi đang ở giữa bữa ăn đi. Sau cùng thì, tôi là đứa phải chịu một phần trách nhiệm vì đã để cuộc nói chuyện rẽ theo hướng này. Nhưng làm sao mà cái cô này có thể thảo luận về việc người khác bị sát hại với một niềm hân hoan như vậy?
Sự vô tư của con người ta đôi khi cũng thật đáng sợ.
"Sáu người, huh? Thế có nhiều không?"
"Nhiều! Nhiều quá là nhiều luôn!" Giọng nghe khoác lác, cứ như thể cô ấy là người đã giết bọn họ vậy. "Ở nước ngoài thì có thể không, nhưng giết người hàng loạt rất hiếm ở Nhật Bản! Tin này hơi bị giật gân, cậu biết đấy."
"Huh. Thế hóa ra đó là lý do mà mấy cái xe tuần tra đang đi vòng vòng khắp mọi nơi."
"Đúng. Ở Shinkyogoku còn có người của lực lượng cảnh sát cơ động. Làm mình nhớ đến Lễ Hội Gion." Cô ấy cười khúc khích.
"Wow, bó tay luôn. Tôi không biết gì về chuyện này cả."
Vừa gật đầu nghe lời giải thích của cô ấy, bằng cách nào đó mà tôi biết Kunagisa sẽ thích cái chuyện này lắm. Kunagisa, cho những ai chưa biết, là tên của Kunagisa Tomo, một trong những người bạn hiếm hoi của tôi. Đúng ra là, người bạn duy nhất của tôi. Kunagisa Tomo là một chuyên gia về điện tử và kỹ thuật cơ khí, một đứa mười chín tuổi tự giam mình trong nhà, có bộ tóc xanh dương và một niềm đam mê nhiệt huyết trong việc thu thập các thông tin từ những vụ việc như thế này.
Không như tôi, cô ấy không hề mù mờ về những diễn biến đang xảy ra trên thế giới. Trái lại, cô ấy còn là một chuyên gia tìm kiếm thông tin, và có lẽ cô ấy đã biết chuyện kẻ săn mồi này mà chẳng cần tôi phải nói gì cả. Thực tế là, có khi cô ấy đã ra tay hành động cũng nên.
"Vậy nó bắt đầu từ khi nào?"
"Khoảng đầu tháng Năm, có lẽ thế? Mình nghĩ là vậy. Tại sao?"
"Ồ, tôi chỉ hỏi thôi."
Miếng kimchi cuối cùng đã trôi xuống họng tôi. Lưỡi tôi, hay đúng hơn là cả vòm miệng, đã hoàn toàn méo mó biến dạng. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám phung phí đồ ăn và nói "cái này không ngon" nữa. Bạn có thể thấy, chỉ mới một bát kimchi thôi mà đã dễ dàng phá hủy mọi nguyên tắc của tôi, đây có lẽ không phải là vấn đề về vị giác. Hoặc cũng có thể là do bụng dạ.
"Mà, tôi xong rồi. Hẹn gặp lại cậu vào lúc khác." Tôi đặt đũa xuống và chuẩn bị đứng dậy.
"Á! Từ từ! Từ từ đã, được không?! Cậu đi đâu thế?!" Mikoko trườn toài ra để dừng tôi. "Chờ một chút đã, Ikkun!"
"Ý cậu là sao, tôi đang đi đâu? Tôi ăn xong rồi nên có thể sẽ sang hiệu sách một lúc."
"Mình chưa xong!" Tôi nhìn vào khay của cô ấy. Thực vậy, đồ ăn trong khay vẫn còn hơn một nửa.
"Nhưng tôi xong rồi."
"Đừng làm mình buồn mà. Đợi đến khi mình ăn xong đi, nhé?"
"Tại sao tôi phải làm một chuyện vô nghĩa như thế?". . . là câu mà tôi không đủ cứng để nói ra. Dù sao tôi cũng là cái kiểu xuôi-theo-dòng-nước.
"Được rồi. Đằng nào tôi cũng rảnh." Tôi không có việc cấp thiết gì phải làm, mà thực sự tôi cũng chưa no lắm.
Tôi nghĩ là lần này mình có thể ăn uống cho đàng hoàng hơn một chút. "Chờ tý, tôi muốn mua cái gì đó."
Tôi đi ra quầy bán đồ ăn từ đằng sau ( điều này là vi phạm nội quy) và nhìn lên cái menu trên tường, ngẫm nghĩ xem có nên lấy một bát Gyudon hay không. Chúa ơi nó còn đắt hơn cả Yoshinoya. Có lẽ lấy cái gì khác vậy.
"Lại kimchi nữa hử?" Bà cô ở quầy tính tiền xen vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
"Vâng."
Thế là hết.
Lỡ rồi.
"Thôi đừng tiếc rẻ con gà quạ tha." Mà chờ đã, hay đây là cái mà người ta gọi là "tầm-nhìn-20/20?"
Chỉ một thoáng sau, tôi đã nhận được một bát kimchi to bự khác (lần này bà cô cho tôi thêm một chút phần dư) và ngồi xuống trước Mikoko-chan.
"Cái gì đây? Có luật chơi gì ở đây mà mình không biết không?" Cô ấy nói.
"Không cần lo đâu. Thế chúng ta đang nói đến đâu rồi?"
"Hm? Ừm, cái gì ấy nhỉ? Mình quên rồi."
"Được rồi. Thế cậu có muốn nói về chuyện lớp học?"
Cô ấy lắc đầu quả quyết.
"Tại sao? Trong tiết đầu ngày hôm nay có vài thứ mà tôi chưa hiểu lắm, vậy nên tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Đó là một lớp bắt buộc, vậy chắc cậu cũng phải học đến đó rồi, nhỉ? Sự thiếu khả năng của giáo sư để giải thích cho rõ ràng cũng là một phần nguyên nhân, nhưng mà cậu nghĩ sao?"
"Mình nghĩ sao? Mình nghĩ là chẳng có cậu con trai nào trên đời này khi nói chuyện với một cô gái mà lại đề cập đến một chuyện như thế, khi mà bài kiểm tra còn chưa đến!
Tôi chỉ đang đùa, nhưng mà dường như cô ấy giận thật. "Làm sao thế? Cậu không thích học à?"
"Không ai thích học cả."
"Điều đó nghe không chính xác lắm. Nhưng nếu cậu ghét học như vậy, thì học đại học làm gì?"
"À, đó là một câu hỏi cấm kỵ. Nếu cậu hỏi câu đó, câu chuyện sẽ kết thúc. Ý mình là... tất cả mọi người đều như vậy, phải không?"
Dường như tôi đã vô ý chạm phải một vấn đề nhạy cảm, và bỗng nhiên trông cô ấy khá u sầu. Nhớ lại thì, tôi đã từng nghe ai đó nói rằng các trường đại học ở Nhật Bản không phải là môi trường cho những người có ý định và mong muốn học tập, mà chúng chỉ là nơi khởi đầu, là bước chuẩn bị để người ta tiến vào xã hội.
"Hể, đó cũng là một cách nghĩ."
"Cậu có thích học không?" Cô ấy hỏi.
Tôi nhún vai.
Tất nhiên là không.
Thực ra, tôi còn ghét nó.
"Nhưng mà dùng để giết thời gian cũng không tệ đâu. Hoặc là để thoát ly khỏi thực tại."
"Bản thân việc học đã là thực tại rồi." Cô ấy thở dài một cách nặng nề. Rồi cô ấy tiếp tục bữa ăn của mình, gắp salad trong im lặng.
Hmm. Một đĩa spaghetti, một bát salad lớn và đồ tráng miệng, khẩu phần này cho một cô gái dưới hai mươi tuổi thì có phải là điều bình thường? Tôi không biết ai phù hợp để lấy làm tiêu chuẩn so sánh - tất cả những người tôi quen, người thì kén ăn, người thì phàm ăn, người thì liên tục bỏ bữa hay đại loại thế -- cho nên tiêu chuẩn đánh giá là thứ mà tôi không có. Nhưng nhìn bề ngoài, Mikoko-chan không quá mảnh khảnh, cũng không hề béo mập, vậy nên có lẽ, với cô ấy, cái khẩu phần này là phù hợp.
"Umm, mình không ăn được nếu cậu cứ nhìn mình như thế," cô ấy nói.
"Ồ, xin lỗi."
"Không sao."
Cô ấy lại tiếp tục ăn. Khi vừa ăn gần xong, cô ấy ngó lên nhìn tôi với vẻ mặt thăm dò. Thực vậy, suốt cả bữa ăn tôi bị nhìn trộm liên tục, nhưng mà bây giờ cô ấy thì mới thể hiện một cách rõ ràng, đưa ánh mắt nhìn tôi như thể có điều gì đó muốn nói.
Và đúng vậy, suy đoán của tôi hóa ra lại chính xác.
Có vẻ như sau khi đã suy xét rất kỹ và quyết định nói ra, cô ấy đặt đôi đũa xuống mà không dùng đến món tráng miệng. Vừa nở một nụ cười tinh nghịch, cô ấy rướn mình về phía trước, đưa mặt vào gần tôi.
"Này, Ikkun," cô ấy nói.
"Ừ... ?"
"Sự thực là, mình có chuyện này muốn nhờ cậu."
"Không cậu không có."
"Mình có đấy." Cô ấy tựa người trở lại chiếc ghế. "Ngày mai cậu có rảnh không?"
"Nếu cậu định nghĩa 'rảnh' là không có kế hoạch dự định nào, vậy thì tôi nghĩ mình sẽ nói có hơn là không."
"Um, cậu nói có hơi khó hiểu."
"Tôi vốn đã như vậy," tôi vừa đáp vừa nhai kimchi. "Nói cho đơn giản là -- tôi rảnh."
"Thật sao? Cậu rảnh? Ồ, thế thì tốt rồi!" Cô ấy áp hai tay vào trước ngực với một vẻ mặt hân hoan thực sự. Làm cho một người hạnh phúc đến mắt ngấn lệ tuôn như thế này chỉ vì không có kế hoạch vào thứ Bảy, thì dường như là hơi quá.
Quan trọng hơn, chuyện này có vẻ không ổn. Tôi có cảm giác như mình lại sắp bị kéo vào chuyện gì khác nữa.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy là nếu tôi rảnh, sẽ có chuyện tốt xảy đến với cậu, hử? Có qua có lại mới toại lòng nhau, phải không? Đúng, cũng giống như là chuỗi thức ăn. Một vòng tuần hoàn khép kín." Tôi nói.
Cô ấy còn không thèm nghe. "Ừ. Mà dù sao, nếu ngày mai cậu rảnh, hi vọng là bọn mình có thể đi cùng nhau!"
Cô ấy nghiêng hai bàn tay đang chập vào nhau sang một bên, tỏ vẻ nài nỉ. Tư thế thành khẩn, cầu xin ấy không hơn một trò gian lận là mấy. Hiếm có một tên đực rựa nào còn sống trên đời này mà lại không đầu hàng. Kể cả tôi cũng muốn đầu hàng.
Dù vậy, tôi vẫn từ chối một cách không thương tiếc.
"Không," tôi nói.
"Huhhh?! Tại sao?!" Cô ấy thét lên. "Cậu rảnh mà, phải không?"
"Ừ, đúng. Nhưng mà tôi đã nói rồi, tôi không ghét sự buồn tẻ. Có những lúc người ta chỉ muốn dành cả ngày mà không làm gì, đúng không? Tất cả mọi người đều có những lúc cảm thấy như vậy. Tất cả đều muốn thoát ly khỏi sự hối hả, vội vã của cuộc sống, giải thoát bản thân khỏi sự ràng buộc với những mối quan hệ con người. Tất cả đều có quyền sắp xếp ra những khoảng thời gian để suy ngẫm về cuộc sống của họ. Chỉ là thời gian như thế, thì tôi có nhiều hơn một chút."
"Nhưng-nhưng-nhưng! Làm sao mà cậu có thể từ chối như vậy khi còn chưa nghe mình giải thích?! Thật điên rồ! Giống như là một đám học sinh lớp tám thành lập ban nhạc, nhưng cuối cùng tất cả đều chơi bass!"
So sánh thú vị đấy.
Nhìn kỹ thì, có vẻ như cô ấy sắp khóc đến nơi. Nói vậy nghĩa là nước mắt đang chực trào ra ở khóe mắt cô ấy rồi. Tình huống này tôi không mong muốn.
Tôi nhìn xung quanh. Sắp đến lúc khu nhà ăn chật kín người, và sinh viên đang bắt đầu ùa vào ngày một đông. Lúc này tôi muốn tránh gây sự chú ý ( ý tôi là, à, làm một hot girl phải khóc) nhiều nhất có thể. Nhưng mà thôi nào, ai mà lại khóc chỉ vì bị từ chối bởi cái chuyện cỏn con như vậy?
"Được rồi, được rồi, bình tĩnh đi. Tôi sẽ nghe cậu nói. Thôi nào, đây, cho cậu ít kimchi."
"Được rồi," cô ấy nói, sụt sịt.
Mikoko-chan làm như được mời và gắp vài miếng kimchi bỏ vào miệng. "Waa!"Cô ấy kêu lên the thé, và thế là nước mắt bắt đầu chảy thật.
"Aaa, cay... " cô ấy khóc thành tiếng.
"Thì, nó là kimchi mà. Kimchi mà không cay thì còn gì là kimchi."
Người ta bảo còn có loại kimchi ướp đường nữa, nhưng vì luôn chọn vị cay, nên tôi chưa được thấy bao giờ. Mà không thì cũng chẳng sao.
"Uuuiii, cậu tệ quá. Xấu tính... Thôi, mà chúng ta đang nói về chuyện gì nhỉ?"
"Kẻ săn mồi?"
"Không! Chúng ta đang nói về chuyện ngày mai!"
Rầm! Cô ấy đập tay xuống mặt bàn. Chắc là giận thật rồi. Có lẽ tôi đã đi hơi xa.
"Umm, cậu có biết Emoto-san không?"
"Dù có biết hay không, tôi cũng chẳng nhớ được."
"Cô ấy học cùng các lớp chính khóa với bọn mình. Tóc cô ấy thế này này." Cô ấy dí hai nắm tay vào sát hai bên mang tai, nhưng mà kể cả với tư thế mô tả đáng yêu này, hình ảnh "Emoto-san" và kiểu tóc của cô ấy vẫn nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.
"Nhận ra cô ấy dễ lắm. Cô ấy luôn đeo mấy thứ phụ kiện lấp lánh."
"Huh. Mà, tôi không thực sự để ý người khác lắm. Tên đầy đủ của cô ấy là gì?"
"Emoto Tomoe. Tomo từ 'sự thông thái' và e từ 'điềm phúc lành.' "
Tên khá hay. Nghe như nó có thể lộn ngược lại và đi bằng đầu. Tôi cảm thấy như đã nghe ở đâu rồi, nhưng mà cũng không thể biết chắc. Tôi chỉ không muốn liệng ra mấy câu trả lời kiểu như, "À phải, phải, tôi biết con bé đó rồi. Là cái đứa đeo kính áp tròng, phải không?" Và cũng rất có thể là Mikoko-chan sẽ ném trở lại mặt tôi cái câu kiểu như, " Mình lừa cậu đấy! Trong lớp ta làm gì có ai như thế! Ahahaha, xem ra có ai đó đã xỏ quần nhầm ống! Nya-nya-nya!"
Và thế là trứng sẽ bay vào mặt tôi tới tấp, trò dối trá của tôi sẽ bị vạch trần. Dù Mikoko-chan có lẽ sẽ không làm những chuyện như vậy.
"Nickname của cô ấy là Tomo-chan."
"Thế thì không được rồi."
"Hử? Tại sao không?"
"Không có gì. Chỉ là vấn đề cá nhân." Tôi lắc đầu. "Xin lỗi. Tôi vẫn không thể nhớ ra."
"Hiểu rồi," cô ấy cười. "Nhưng nếu cậu đã không nhận ra mình, có lẽ chẳng cần nói ra cũng biết cậu sẽ không nhớ cô ấy. Nếu cậu mà nhớ ra cô ấy, chắc mình sẽ bị sốc mất."
Lập luận này tôi không hiểu lắm, nhưng chỉ cần cái trí nhớ vứt đi của tôi không làm cô ấy giận, tôi nghĩ là cũng đáng. Mặc dù cái logic lập luận có gì đó hơi tối nghĩa.
"Mà, được rồi. Vậy còn Atemiya-san? Atemiya Muimi-san? Mình gọi cô ấy là Muimi-chan."
"Bạn cùng lớp nữa?"
Cô ấy gật đầu. "Rồi còn có Usami Akiharu-kun. Akiharu-kun là con trai, nên chắc cậu phải nhớ cậu ấy, nhỉ?"
"Trí nhớ của tôi hoạt động trong môi trường trung-hòa-giới-tính." "Và chắc chắn cậu không phải là người bênh vực nữ quyền."
Cô ấy thở dài một tiếng to và rõ ràng là cường điệu. Như thể tôi đã làm gì sai vậy. Nhưng mà tại cái trí nhớ của tôi mà, nhỉ?
"Mà dù sao, vậy là có Tomo-chan, Muimi-chan, và Akihari-kun. Tối mai bọn mình sẽ tổ chức một buổi tiệc nhậu."
"Huh. Dịp gì thế?"
"Là sinh nhật của Tomo-chan!" Vì lý do nào đó mà giờ cô ấy trông giống như một đứa nhóc thích khoe khoang. Cô ấy ngồi đó, tay chống hông, ngực ưỡn ra, phải công nhận là cũng dễ thương. "Mười bốn tháng năm! Tuổi hai mươi hạnh phúc!"
Nếu Tomo-chan này là bạn cùng lớp của tôi, cô ấy là một năm nhất. Có lẽ cô ấy vào đại học muộn một năm. Hoặc có thể cô ấy cũng trở về từ nước ngoài như tôi. Không thực sự quan trọng.
"Mà, mình mới mười chín thôi. Sinh nhật của mình là vào ngày hai mươi tháng tư."
"Huh," tôi nói.
Tôi thực sự chẳng quan tâm.
Cô ấy tiếp tục. "Umm, vậy, vì ngày mai là sinh nhật Tomo-chan, nên mình nghĩ bọn mình sẽ tổ chức một buổi tiệc bình thường, nhẹ nhàng thôi."
"Huh. Tiệc tùng mà chỉ một nhóm mấy đứa thân quen nhỉ."
"Ừ, thì. Bọn mình ai cũng thích không khí nhộn nhịp om sòm, nhưng mà không ai muốn có cả đống người cả, vậy cậu thì thế nào?"
"À. Vậy bốn người là khá hợp lý, huh."
"Huh?" Cô ấy ngạc nhiên.
"Có thêm người thứ năm sẽ phá vỡ cân bằng."
"Huh? Gì cơ?"
"Vậy, chào tất cả mọi người giúp tôi. Và chúc mừng sinh nhật cậu."
"Có phải sinh nhật mình đâu! Này, chờ đã, ý mình là đừng đứng dậy và rời đi như thế! Cậu còn chưa biết nửa kia của câu chuyện nữa!"
"Người ta nói hiểu biết mới chỉ là một nửa trận đánh," tôi nói.
"Không phải là như vậy!"
Cô ấy túm lấy tay áo tôi khi tôi đang định rời đi và ép tôi ngồi xuống. Nhưng cho dù cuộc nói chuyện mới chỉ được một nửa, ít nhiều tôi cũng có thể đoán ra điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Thôi được rồi. Vậy là bây giờ cậu định bảo tôi tham gia buổi tiệc nhậu... buổi tiệc sinh nhật, phải không?"
"Woa! Wow, chính xác luôn." Cô ấy lại vung tay lên trời tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng mà lần này là dỏm. Có lẽ không phải là cô ấy có vỏ bọc; cô ấy chỉ là một nữ diên viên dở tệ. "Tuyệt vời, cứ như cậu có ESP ấy nhỉ, Ikkun."
"Đừng nói về chuyện đó. Chủ đề đó không hay gì cả." Tôi thở dài. "Nhưng mà thế nào đây? Tôi còn không biết mấy người đó, phải không?"
"Có cậu biết mà. Họ là bạn cùng lớp của cậu."
À, phải.
Có thể tôi mắc chứng mất trí nhớ. Từ trước đến giờ tôi vẫn không giỏi ghi nhớ người khác, nhưng gần đây nó đang chuyển biến tệ đi. Ba người học cùng lớp kia không nói, nhưng ngoài họ ra, chẳng có lấy một người ở Đại học Rokumeikan này mà tôi nhớ mặt.
Nhưng có một lời giải thích hợp lý cho chuyện đó: nó đơn thuần là hệ quả của sự thờ ơ đối với người khác. Chẳng liên quan gì đến chức năng trí não của tôi. Nó cũng không phải là một tật. Cũng không phải là do mất thiếu cơ quan bộ phận nào cả.
Chỉ là tôi, ngay từ đầu, đã là một thứ đồ vỡ nát, hư hỏng.
"Có khi nào tôi đã quên rằng, mấy người đó thực ra là bạn bè thân thiết của tôi hay gì không? Tôi nghĩ, kể cả tôi cũng không quên bạn bè mình là ai bao giờ."
Biểu cảm của Mikoko-chan hơi đượm buồn. "Mình nghĩ đó không phải là vấn đề," cô ấy nói. "Có lẽ là cậu chưa nói nhiều lắm. Ý mình là, cậu luôn có đôi mắt khép hờ, quắc và sắc, như thể cậu đang lao tâm suy nghĩ về điều gì đó, hay là tràn đầy sự khinh miệt. Kể cả bây giờ cũng vậy. Thế nên hơi khó để lại gần cậu. Cứ như đang có một bước tường trước mặt cậu vậy. Hoặc là màn chắn AT của cậu đang hoạt động hết công suất. Và mặc dù như vậy, lúc nào cậu cũng ngồi ở chính giữa lớp học."
Tôi muốn bảo cô ấy để tôi yên. Mặc xác tôi đi. Tôi muốn bảo cô ấy đừng có nói chuyện với tôi làm gì nếu cô ấy cảm thấy như vậy. Nhưng tôi đã không nói gì cả.
Kimchi tôi đã ăn hết. Hai bát đầy khá là quá tải, và tôi thì đang no đến chết. Có lẽ tôi sẽ không đụng vào kimchi trong một thời gian rất dài nữa.
"Nhưng cậu với mình là bạn, phải không?" Cô ấy hỏi.
"Phải không?"
"Phải chứ còn gì!" Cô ấy lại dậm tay xuống bàn. Có vẻ cô ấy có thói quen đập vào những thứ xung quanh khi bị xúc động. Nếu tôi có định trêu cô ấy, chắc tôi sẽ phải tránh xa đôi tay mảnh khảnh đó. Nói vậy là, tôi phải tránh xa cô ấy mỗi khi tôi trêu cô ấy. Có lẽ chọc giận cô ấy trên điện thoại thì tốt hơn.
Ể, mà, tại sao tôi đã lên kế hoạch quấy rối?
"Và, vậy, điều tự nhiên là, thỉnh thoảng mình lại kể với bạn bè về cậu, đúng không?"
"Có lẽ."
"Và bạn bè mình nghĩ, ' Này, cái mặt hắn nhiều lúc trông như cái bánh đa thiu vậy, nhưng mà có vẻ ngầu ghê đấy', nhỉ?"
"Có thể xảy ra."
"Vậy cũng không có lạ gì nếu họ muốn làm bạn với một người trông ngầu ngầu, cho dù hắn là một tên lập dị, phải không?"
"Thì, ai cũng có những cám dỗ riêng."
"Thế nên đó là điều mình muốn nói," cô ấy nói.
"Điều gì?"
"Điều đó."
Cô ấy ngước lên nhìn tôi với một ánh mắt hau háu, mong đợi. Tôi giả vờ là mình đang uống trà để khỏi bị nhìn. Nhưng một tách trà chắc chắn sẽ không đủ để hồi sinh lại cái miệng tê tái của tôi.
"Huh. Tôi hiểu rồi," tôi nói.
"Cậu hiểu rồi?"
"Đây cũng là cơ hội tốt, thế nên tôi tính là tối mai sẽ về nhà bố mẹ."
"Đừng có lập kế hoạch. Hồi Tuần Lễ Vàng cậu còn không thèm về nhà!"
Cô ấy lại đập bàn nữa. Việc cô ấy biết tôi làm gì vào Tuần Lễ Vàng khiến tôi hơi khó chịu, nhưng mà, có thể là tôi đã nói cho cô ấy mà quên mât.
"Nhưng mà cậu biết đấy... nó gần Ngày Của Mẹ hay đại loại thế."
"Ngày đó hết từ tuần trước rồi! Mà hơn nữa, cậu đâu phải là kiểu người sẽ hết mình quan tâm đến cha mẹ!"
Câu này hơi bị cay nghiệt. Nhưng mà cho dù điều đó là đúng, cô ấy thực sự nghĩ là một đứa mười-chín-tuổi còn không thèm quan tâm đến cha mẹ hắn, thì sẽ đối xử tốt hơn với một đứa bạn cùng lớp? Có lẽ cô ấy đã quá hào hứng, đến mức chẳng còn biết mình đang nói gì nữa.
"Thôi mà, mình xin cậu đấy. Mình đã nói với bọn họ là sẽ đưa cậu đến. Mình sẽ bị mất mặt."
"Dường như là đang có hiểu lầm gì ở đây, nên để tôi nói cho rõ -- Tôi không phải là kiểu người cậu sẽ thấy vui khi nói chuyện cùng. Người ta còn bảo tôi sáng như mây giông là vậy."
"Wow, nghe thảm quá." Cô ấy cắn môi, nhìn hơi ủ rũ. "Thôi nào, Ikkun. Giúp mình lần này như một ân huệ đi. Mình biết như vậy là ích kỷ, nhưng mà này, mình sẽ trả cả tiền đồ uống nữa."
"Xin lỗi, tôi không uống rượu."
Đó là sự thật.
"Tại sao không?"
"Tôi từng tu cả chai vodka trong một hớp." Tôi không dám nói cho cô ấy chuyện đó đã kết thúc như thế nào, nhưng dù sao, kể từ lúc đó tôi đã thề sẽ không bao giờ đụng vào chất cồn lần nào nữa. Có thể tôi không phải là một gã thông minh, nhưng mà tôi cũng không ngốc đến nỗi không rút ra được bài học kinh nghiệm.
"Wow, kể cả người Nga cũng không làm như vậy." Cô ấy thực sự ngạc nhiên. "Mình hiểu rồi... Vậy là cậu không uống được. Hm, giờ sao đây?"
Cô ấy lại chìm vào suy nghĩ lần nữa. Dường như cô ấy cũng hiểu ra việc một gã không uống rượu xuất hiện ở một bữa tiệc nhậu nó sẽ như thế nào. Bản thân cô ấy có lẽ đã là dân uống rượu hạng nhẹ.
Tuy vậy...
Máu tôi không lạnh đến mức sẽ bỏ rơi cô gái đang ngồi trước tôi đây, biểu cảm vô cùng phiền não.
Chết tiệt... Tôi để mình bị cuốn vào mọi thứ quá dễ dàng. Chấp nhận vì lòng thương hại đã là một chuyện. Nhưng để bản thân bị kéo theo chỉ vì tình huống bất ngờ xảy ra, thì thật chẳng ra đâu với đâu.
"Được rồi, được rồi. Chỉ cần cậu thấy ổn với việc tôi ngồi giữa phòng quắc mắt."
"Hmm, mình nghĩ là như vậy sẽ khó chịu kinh lắm, nhưng mà cậu biết không, mình nghĩ... Chờ đã, cậu bảo là cậu sẽ đi?" cô ấy nói.
Rồi cô ấy nhào người về phía trước. So sánh thế này có thể hơi khiếm nhã, nhưng mà cô ấy giống như một con chó được chủ nó tung đồ ăn cho vậy. Một con mèo sẽ tiếp cận với sự cảnh giác, sẽ nghi ngờ khả năng có bẫy, nhưng Mikoko-chan hoàn toàn không phòng thủ gì hết. Có thể về mặt bề ngoài, cô ấy giống mèo, nhưng mà về mặt tính cách, cô ấy là chó không sai.
"Như vậy có thực sự ổn không? Cậu sẽ đến thật ư?"
"Ừ, ổn. Dù sao tôi cũng rảnh."
Kể cả tôi cũng hơi bị hãi hùng bởi sự thẳng thừng của chính mình. Nói nhẹ nhàng hơn không được sao? Mà kể cả vậy, cô ấy vẫn thét lên vui sướng...
"Woaaaa! Cám ơn cậu!" Cô ấy cười trong sáng.
Tôi trả lời bằng cách nhấp nốt ngụm trà. Cô ấy cũng đã kết thúc món tráng miệng rồi, nên có lẽ đã đến lúc tôi nên rời đi.
"A, chờ một chút. Cho mình số điện thoại của cậu. Mình sẽ gọi."
"Hm? À... " Tôi lôi cái điện thoại di động ra khỏi túi. "Oke, nó là... à, ừ, tôi quên rồi."
"Đã hiểu. Được, để mình cho cậu số của mình vậy, gọi mình đi."
Tôi nhập số của cô ấy vào như được bảo và bấm gọi. Âm thanh một bản nhạc chuông kêu lên từ trong chiếc túi nhỏ của cô ấy. David Bowie. Gu âm nhạc khá được.
"Oke, đã nhận. Này, Ikkun, điện thoại của cậu không có dây móc."
"À, ừ. Tôi không thích mấy thứ nữ tính như vậy."
"Dây móc là nữ tính sao?"
"Thì, tôi không phải là chuyên gia hay gì, nhưng mà chúng chắc chắn là không nam tính cho lắm."
"Mmm, có lẽ là không," cô ấy ngạc nhiên.
"Vậy nhé," tôi nói, bước khỏi ghế ngồi cùng với cái khay. "Hẹn gặp lại ngày mai, Mikoko-chan."
"Ừ! Đừng có mà quên mình nữa đấy!"
Cô ấy vẫy tôi hết cỡ, đáp lại, tôi chỉ vẫy nhè nhẹ, rồi rời khỏi phòng ăn. Sau khi trả lại khay và thìa dĩa, tôi đi thẳng đến hiệu sách co-op. Tất nhiên, là hiệu sách trong khuôn viên trường đại học, thì những lựa chọn chủ yếu là sách học thuật hàn lâm, còn phục vụ cho mục đích giải trí thì tương đối hạn chế. Nhưng điểm cộng của nó là giảm giá 10 phần trăm cho mọi đầu sách, và vì lý do gì đó (tôi cũng tự hỏi) mà cái hiệu sách này có một lượng lớn bất thường những sản phẩm tạp chí, vậy nên nó thường khá đông.
Tôi đi đến khu vực bầy bán tiểu thuyết và chọn một cuốn.
Chờ đã. Huh? Có gì đó làm tôi chợt nảy ra.
"Chờ một chút. Có phải Mikoko-chan gọi mình là 'Ikkun' không nhỉ?"
Giờ nhớ lại cuộc gặp của bọn tôi, cái nickname mà cô ấy dùng khá nổi bật. Tôi còn không nhận ra lúc cô ấy dùng nó -- nhưng tôi nghĩ trong quá khứ cũng chưa có ai gọi tôi một cách thân quen quá mức như vậy. Tôi nghĩ ngợi một lúc, nhưng mà vẫn không thể nhớ ra. Tôi không nhớ trước đó cô ấy có gọi tôi như vậy hay không, nhưng cùng lúc, tôi cũng không nhớ là cô ấy đã không gọi tôi như vậy. Mà dù sao, tôi còn chẳng nhớ Mikoko-chan nữa,huống chi là ba cái chuyện lặt vặt về việc cô ấy gọi tôi ra làm sao.
"Ê, thế nào cũng được."
Thế nào cũng được. Tôi bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết ngay trong hiệu sách.
Đúng.
Không có gì to tát cả.
Cũng chẳng phải vấn đề sống còn.
Thế giới vẫn tươi đẹp.
Cho dù Thiên Đường có rỗng không.
3
Một vết thương chí mạng là gì?
Là khi đầu người ta bị chặt.
Đúng, rõ ràng là cái đó.
Là khi trái tim bị bóp nát.
Rõ là vậy.
Là khi bộ não bị phá hủy.
Tất nhiên.
Là khi hơi thở ngừng trôi.
Đó là cũng là một ý hay.
Nhưng khi tôi nói đến "vết thương chí mạng," tôi không ám chỉ những điều tầm thường như vậy.
Tôi đang nghĩ về một thứ khác. Một vết thương chí mạng là một chấn thương quá dữ dội, quá mãnh liệt, đến mức bạn sẽ rơi vào một trạng thái mà khi đó, bạn sẽ không còn là một con người nữa -- một con người không còn là con người. Bạn sẽ không thể sống nổi một cuộc sống bình thường cho dù bạn vẫn đang tồn tại. Nó là khi bạn bị băm thành từng mảnh nhỏ sau khi trở thành nạn nhân của một nghịch lý tương đối, thứ được tạo ra bởi bản thân lý lẽ.
Đó mới là một vết thương chí mạng.
Nói cách khác, thất bại.
Chìa khóa dẫn đến cánh cửa sự thực ở đây là, kể cả sau một thất bại thê thảm, chúng ta vẫn tiếp tục sống.
Thế giới này ảm đạm một cách tàn nhẫn như vậy.
Nó quá tử tế, tử tế đến mức nghiệt ngã. Nó là Thiên Đường của ác quỷ.
Hoặc có thể tôi sẽ nói bạn không thể chết.
Đúng, bạn không chết.
Bạn chỉ chịu đựng.
Bạn chịu đựng trong thống khổ cùng cực.
Và bạn vẫn phải sống tiếp. Mãi mãi, vô tận.
Vô nghĩa, nhưng bạn vẫn sống tiếp.
Cuộc đời không phải là một trò chơi điện tử, không phải là vì không có nút reset, mà là vì không có Game Over. Cho dù nó đã "over" từ rất lâu rồi, ngày mai vẫn đến. Kể cả khi màn đêm đã hạ, bình minh lại ló lên. Khi mùa đông kết thúc, mùa xuân lại tuôn tràn. Cuộc sống thật muôn hình vạn vẻ.
Nó là một nghịch lý tuyệt đối -- cho dù bạn hứng trọn một đòn chí mạng, bạn vẫn không thể chết. Điều đó cũng giống như hỏi một người nhìn thấy gì phía sau lưng trong lúc anh ta đang di chuyển với vận tốc nhanh hơn cả ánh sáng. Một câu hỏi không có câu trả lời.
Cho dù tiềm năng của bạn không còn, bạn vẫn sống tiếp. Bạn làm nó, làm đi làm lại. Bạn làm lại cuộc đời của bạn, làm đi làm lại.
Nhưng cũng giống như khi bạn photo ra một triệu bản, mỗi lần bạn in ra một bản, "bản thân" bạn lại 'sờn' đi một chút.
Và thậm chí bạn nghĩ...
Tôi có thực sự là tôi, hay là...
... đã trở thành thứ gì khác từ rất lâu rồi?
Phải chăng tôi đã thoái hóa?
Cũng giống như nhân vật chính trong một vụ án không thể bỗng nhiên biến thành một kẻ ngoài cuộc thờ ơ, bạn cũng không thể trở thành khán giả của vở kịch cuộc đời bạn.
Và đó, những người bạn của tôi, đó mới là chí mạng.
"Nói cách khác, như là tư tưởng chi phối vật chất..." Tôi lẩm bẩm. Vừa suy nghĩ về những thứ vô nghĩa như vậy, tôi vừa gặm cái burger McDonald's phiên bản mới. Combo năm trăm hai mươi lăm yen.
Kimchi chắc hẳn đã phát huy tác dụng, vì khẩu vị của tôi giờ đã quay trở lại bình thường. Một cái hamburger McDonald's đã lại ngon lành như xưa. Sau cùng, với tư cách một người Nhật, không đời nào tôi có thể tiếp tục sống mà không thể thưởng thức McDonald's.
Giờ đã là 7:30 tối.
Địa điểm: Shijokawara-machi, Phố Shinkyogoku.
Sau khi tiết năm kết thúc, tôi đã quyết định là sẽ đi xem đám cảnh sát cơ động mà Mikoko-chan đã nhắc đến, và cái cẳng tôi nó đã dẫn tôi đến tận đây chỉ để giết thời gian.
Bên cạnh cái khay đựng hamburger là một tờ tạp chí, thứ mà người ta hay gọi là tờ tuần san. Tôi đã mua nó ở hiệu sách co-op, và trên trang bìa có ghi, "Phóng sự kỳ chuyện: Jack the Ripper đã sống dậy tại Thành Phố của Ác Quỷ!"
"Nhạt nhẽo."
Cái cảm giác tuyệt vọng ghê gớm mà tờ tạp chí này đem lại là lý do thứ hai làm tôi mua nó. Lý do thứ nhất là vì nó đề cập đến câu chuyện về những vụ án "kẻ săn mồi" mà Mikoko-chan đã nói cho tôi.
Tôi đớp hai miếng khoai chiên, cắm cái ống vào, rồi hút chút cola. Tôi bắt đầu lật từng trang của tờ tuần san. Trang đầu tiên đặt hình ảnh đầy sống động của một cái xác làm hình nền, kèm theo khổ chữ to, phông Gothic: "Tên Quái Vật Sát Nhân Kẻ Làm Rung Chuyển Kyoto!"
Thực sự là điềm gở.
"Vậy là người ta trưng ra cả những bức hình như thế này... " Tôi lẩm bẩm, vừa lật hết trang này đến trang khác. Tôi đã xem qua hết cả một lượt những chi tiết của các đầu tin, vậy nên ít nhất tôi cũng biết chút chút về vụ án, cho dù không phải là mọi thứ.
Giới truyền thông đặt tên cho vụ tàn sát này là "Kẻ Săn Mồi Giết Người Hàng Loạt Kyoto." Nó không phải là cái tên hay nhất thế giới, cơ mà, có lẽ một vụ như thế này thì chẳng cần gì tên. Dù vậy, cái từ 'kẻ săn mồi' không đưa ra một mô tả chính xác lắm về tên tội phạm. Tôi luôn nghĩ kẻ săn mồi thì phải hơi giống những kẻ lén lút, bám đuôi người ta trên phố và gây hại cho họ. Nhưng trong trường hợp này, thủ phạm dẫn dụ những nạn nhân vào những khu vắng vẻ, sát hại họ bằng một con dao sắc, và cuối cùng chặt những cái xác thành nhiều phần. Có vẻ như "kẻ giết người hàng loạt" thì phù hợp hơn là kẻ săn mồi. Và tất nhiên bạn cũng có thể so sánh vụ này với vụ án Jack the Ripper.
"Sáu người rồi, huh? Không tệ," tôi lẩm bẩm và nhét tờ tạp chí trở lại cặp sách.
Yeah, sáu người. Như Mikoko-chan đã nói, sáu người trong một tuần là một mất mát khá lớn. Có lẽ là chưa từng có tiền lệ. Trước khi xảy ra vụ thứ ba, lực lượng cảnh sát đã được triển gửi đi mọi khu vực nhằm phục vụ cho việc giám sát. Thậm chí cảnh sát chống bạo loạn cũng đã được triển khai, vậy mà những vụ giết người vẫn tiếp tục xảy ra, như thể tên sát nhân đang cười vào họ.
Những nạn nhân bị sát hại không có mối quan hệ liên quan nào. Có trẻ, có già, có nam, có nữ: Kẻ sát nhân không chừa một ai. Cảnh sát (và tất cả những người khác) đều nhận định rằng những vụ án đã xảy ra đơn thuần chỉ là một chuỗi những hành vi lạm dụng bạo lực bừa bãi.
Do đó nạn nhân thứ sáu có lẽ chưa phải là người cuối cùng. Sự giết chóc sẽ vẫn tiếp diễn. Chỉ cần con quái vật này còn thảnh thơi ngoài kia -- hoặc cho đến khi hắn tự quyết định dừng lại -- vẫn sẽ có thêm nạn nhân. Thậm chí có thể là tối nay. Có thể là ngay bây giờ.
"Đến cuối cùng tất cả đều là vô nghĩa, huh?" Tôi nhìn ra ngoài Phố Shinkyo-goku từ cửa tiệm McDonalds.
Cảnh vật vẫn như vậy. Khách du lịch và học sinh trên đường đi thực tế ít hơn mọi khi, nhưng nó vẫn khá đông đúc -- đám nhóc con tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ đang túa ra. Bạn có thể nói rằng thời điểm này là lúc chúng ra ngoài để đánh dấu lãnh thổ.
Không một ai, hoàn toàn không có ai đang đi trên con phố ngay lúc này thực sự nghĩ đến khả năng họ có thể là nạn nhân tiếp theo.
Tất nhiên, mọi người vẫn đang có chút cảnh giác. Một vài người rõ ràng là đang cảm thấy hơi bất an về việc các đơn vị cảnh sát cơ động đang tản ra khắp nơi này đến nơi khác. "Thật là lộn xộn," có thể đó là những gì họ nghĩ, nhưng chỉ có vậy. Nhiều nhất là họ sẽ chỉ về nhà sớm hơn bình thường một chút.
Nhưng sâu trong tâm can, tất cả mọi người đều tin rằng họ sẽ về được đến nhà.
Nó là như vậy. Rất ít người có thể chấp nhận được một thực tế nghiệt ngã rằng họ có thể là người tiếp theo phải chết.
Đúng, xác suất để trở thành một trong những nạn nhân tiếp theo tương đối thấp: "Những nạn nhân đó chắc hẳn là rất đen đủi." Một ý nghĩ tồi tệ, nhưng ngoài vậy ra người ta còn nghĩ được cái gì nữa?
Mà dù sao... có lẽ tôi cũng nên hòa lẫn vào với đám đông vô tự lự này? Nghĩ vậy, nhưng khi tôi vừa đứng dậy khỏi ghế, thì bỗng thấy chiếc điện thoại rung lên trong túi quần. Tôi không biết số máy người gọi đang hiển thị trên màn hình là của ai. Nhưng tôi cũng không muốn lờ nó đi. Tôi nâng máy lên và bấm nhận.
"Ciao! Mikoko-chan đây!"
Chưa chi đã quá khích. Không lạ gì nếu cô ấy đang giơ ngón tay cái lên với tôi ở đầu bên kia, mặc dù có thể là không. Nhưng kể cả khi không biết ai đang ở đầu bên kia, cô ấy vẫn sôi nổi và thân mật quá mức. Lỡ gọi nhầm số thì sao? Một đóm lửa nhỏ đã ánh lên le lói trong ý nghĩ của tôi.
"Ê? Này, là Mikoko-chan đây. Có chuyện gì thế?"
Tôi không trả lời.
"Uhh... Có phải Ikkun đấy không?"
Tôi lại im lặng.
"Xin chàoooo? Đấy là Ikkun, phải không?"
Tôi vẫn không trả lời.
"Mình nhầm rồi? Huh? Nhầm rồi!"
Tôi vẫn im lặng.
"Gahhh! Cứ như là đã chuẩn bị xong xuôi cho buổi tập thể dục uốn dẻo trên radio -- cái chương trình thể dục thể thao phát sóng trên radio ấy -- thế mà cuối cùng lại "Chúng ta muộn mất rồi, thế nên hãy nhảy Chicken Dance thôi"! Tôi xin lỗi, tôi gọi nhầm số!"
Cuối cùng tôi lên tiếng: "Không, đúng số đấy. Thế nào rồi?"
"Woaa!" Cô ấy hét lên trong kinh ngạc. "Huh? Gì cơ-?" Cô ấy lắp ba lắp bắp, rối loạn. Cuối cùng, cô ấy thở một tiếng dài, nên tôi nghĩ cô ấy đã bình tâm trở lại. Tôi cũng nghĩ là chỉ vài giây nữa thôi sự bình tâm sẽ biến thành cơn giận dữ.
"Cha mẹ ơi! Nó là cái điện thoại! Cậu phải nói gì đó! Nếu cậu mà không nói mình sẽ thất kinh mà chết mất! Ikkun, tên đểu cáng! Đồ con rắn! Đồ... đồ quái vật!"
Tôi không nghĩ là tôi đã làm gì tệ đến thế.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi mà."
Tôi đã không định im lặng lâu như thế, nhưng mà tôi cũng không nghĩ là cô ấy sẽ bật ra mấy câu trả lời hài hước đến vậy. Trước khi nhận ra thì tôi đã quên mất cả việc lên tiếng.
"Trời ạ... Mà thôi không sao. Dù sao cũng đúng là cậu rồi."
Cô ấy rên rỉ. Kể cả tôi cũng thấy hơi tội. "Umm," cô ấy bắt đầu lại, trở về bình thường. "Đây là cuộc gọi công việc! Công việc ngày mai!"
"Cậu biết không, cậu không cần phải hét lên đâu. Ở đây yên tĩnh lắm."
"Hm? Giờ cậu đang ở đâu?" Cô ấy hỏi.
"À, ờ, tôi đang ở nhà. Chỗ nhà trọ."
"Ồ. Mình vẫn đang ở trường. Có vài việc mình phải nói với thầy Inokawa, thế nên mình vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm thôi. Không phải nơi đó hơi bị tuyệt sao?! Sách ở khắp mọi nơi!"
Inokawa-sensei dạy lớp đại cương. Một trợ lý giáo sư hơi lập dị, ông ta khá nổi tiếng với đám sinh viên, nếu bạn bỏ ngoài tai sự thật rằng ông ta quá nghiêm khắc về vấn đề giờ giấc. (Nếu bạn chưa ngồi vào chỗ khi chuông vào lớp báo điểm -- kể cả bạn đã ở trong lớp và đang chuẩn bị ngồi vào chỗ khi chuông đang reo-- ông ta vẫn sẽ đánh vắng bạn).
"Umm, phải rồi, về chuyện ngày mai. Ngày mai cậu có ở nhà không?"
"À, có. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?" Tôi hỏi. "Không không. Nếu chúng ta lên địa điểm gặp mặt, có thể sẽ bị lạc nhau, phải không? Thế không ổn, vậy nên mình sẽ đến đón cậu ở khu nhà trọ. Mình mới mua xe máy này, nên cũng muốn lượn quanh vài vòng. Vậy, bốn giờ nhé. Mình đến chỗ cậu lúc bốn giờ được không?"
"Yeah, không sao, nhưng mà... cậu có biết căn nhà trọ ở đâu không?"
"Huh? Ồ, không vấn đề gì." Cô ấy có vẻ bối rối. "Ý mình là, bọn mình có danh sách địa chỉ khi mới vào lớp, nên mình đã biết rồi."
"Địa chỉ thôi có đủ không?"
"Mình biết Kyoto rõ lắm, thế nên là o-ke-đi. Cậu ở Senbon Nakadachiuri, phải không?"
"Huh?" Tôi hỏi. Có cái gì đó hơi đáng ngờ về cái cách mà cô ấy nói, nhưng nếu cô ấy đã bảo là biết, thì tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì.
"Ổn thôi," tôi đáp lại.
"Được rồi. Vậy thế nhé. Hmm, đã gọi rồi nên mình cũng muốn nói chuyện lâu hơn một chút, nhưng giờ mình phải đến trường dạy lái. Mình đã hẹn người ta rồi, nếu không đi thì muộn mất."
"Huh. Trường dạy lái huh."
"Ừ. Thế còn cậu thì sao? Có bằng chưa?"
"Tôi có. Dù chỉ là cho loại tự động."
Nếu mà cái việc lấy bằng nó không phiền phức đến vậy, tôi có thể lái được tất cả mọi thứ, nhưng mà đó là bí mật.
"Mình hiểu rồi," cô ấy nói. "Mình đang thi loại xe số. Mình đang đến cái tuổi mà muốn có bốn bánh để đi, cậu biết không? Bố mình hứa là sẽ mua cho mình một cái ô tô một khi mình lấy được bằng. Yup. Dù sao, hẹn gặp cậu ngày mai. Bbbbyeeee!
Cô ấy cười khúc khích rồi tắt máy. Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại một lúc trước khi bỏ nó lại vào túi quần.
Phải rồi. Bọn tôi có kế hoạch vào ngày mai, nhỉ? Nó vẫn chưa trôi tuột khỏi bộ nhớ, nhưng mà cũng suýt soát. Cứ thế này thì, đến mai tôi sẽ lại quên. Có lẽ, tốt nhất là tôi nên viết "Kế hoạch với Mikoko-chan ngày mai" vào lòng bàn tay, giống như mấy thằng nhóc tiểu học đần độn ấy.
Ồ, nhưng mà nếu cô ấy gặp tôi ở nhà trọ, có lẽ cũng chẳng quan trọng là tôi có nhớ hay không. Đằng nào tôi cũng ở đó cả ngày. Tôi để bút lại vào cặp sách.
Lần này tôi mới thực sự bước ra khỏi McDonald's. Đã hơn tám giờ tối, các cửa hiệu cũng chuẩn bị đóng cửa. Bỗng nhiên có gì đó nảy ra trong đầu tôi.
"À, phải rồi. Quà sinh nhật."
Có lẽ tôi nên tranh thủ lúc đang ở ngoài để mua một món quà. Nó là lẽ thường tình thôi -- dù tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là một đứa hiểu biết lý lẽ thường tình.
Cơ mà, tôi cảm thấy hơi gượng gạo khi phải làm chuyện này. Có lẽ tôi chẳng cần phải gắng sức để trở thành một kẻ thân thiện tốt bụng hay gì cả. Nghĩ ngược nghĩ xuôi, cuối cùng tôi vẫn ngó vào một cửa hiệu đồ lưu niệm ở gần đó.
Emoto Tomoe. Giờ thì, cô ấy là kiểu người như thế nào? Tôi không có lấy một mẩu ký ức về con người này. Một khi tôi gặp tận mặt, có thể tôi sẽ nhớ ra. Nhưng mà lúc này cho dù có nghĩ đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nhớ nổi. Có lẽ cô ấy không phải là kiểu người lập dị hay là quá nổi bật. Có khi còn hơi trầm hơn mức bình thường. Cái kiểu mà đọc sách trước giờ lên lớp thay vì hí húi nghịch điện thoại.
Chờ đã... nhưng chẳng phải Mikoko-chan đã nói rằng cô ấy là một người khá điệu đà và còn đeo cả phụ kiện lấp lánh hay sao? Huh. Tôi chẳng biết tý gì. Một hình ảnh mờ nhạt cũng không.
Rồi còn có hai người kia nữa: Atemiya Muimi-chan và Usami Akihari, phải không nhỉ? Tôi cũng cố để nhớ lại họ, nhưng vô ích.
"Ế, nếu mà là bạn của Mikoko-chan, thì chắc họ cũng sẽ chẳng kỳ dị lắm."
"Hãy nói cho tôi biết bạn của anh là ai, tôi sẽ nói cho anh biết anh là người như thế nào." Cervantes đã nói câu đó, nhưng nếu bạn đảo ngược nó lại, thì vẫn hoàn toàn có lý. Không cần phải lo gì cả.
Vừa nghĩ, tôi vừa lấy một hộp bánh trên khay trưng bày. Nó là một loại bánh yatsuhashi vị quế được ép khuôn hình tam giác và bọc nhân đậu đỏ. Một món bánh Nhật Bản hoàn toàn truyền thống. Ba mươi miếng, một nghìn hai trăm yen.
"Hm..."
Yatsuhashi được làm từ bột gạo, quế và đường. Kyoto và yatsuhashi có thể được coi là hai từ đồng nghĩa. Nếu không có yatsuhashi, thì không phải là Kyoto. So với yatsuhashi, Chùa Kiyomizu, Lễ hội Lửa Daimonji, hay Big 3 Festivals đều không là gì cả. Đền thờ Shinto và Chùa Phật Giáo cũng không là gì cả. Nếu bạn chưa ăn yatsuhashi, tức là bạn chưa biết 80% của Kyoto.
Được rồi.
Vậy đã quyết định là Tomo-chan sẽ nhận được bánh vào ngày sinh nhật. Tôi không muốn làm cô ấy phải bận tâm với một món đồ cô ấy không thể dùng, và tôi cũng nghĩ nó sẽ hợp khi uống rượu. Ê chờ đã, đồ ngọt có đi với rượu cồn hay không? Tôi không uống nên tôi cũng chẳng biết. Mà dù sao, nó cũng không phải là đồ không ăn được.
Và rồi tôi thấy lạnh cả sống lưng.
Như thể một luồng nitơ lỏng đang tràn vào từng đốt tủy sống. Như thể toàn bộ cơ thể tôi đã đóng băng vĩnh cửu và không khí bên ngoài có thể đốt cháy tôi bất cứ lúc nào. Chỉ một phần chức năng cơ bản của bộ não còn hoạt động. Tôi cảm thấy một áp lực kinh khủng đang chực đè nén. Nếu không giữ được bình tĩnh, chắc chắn tôi sẽ bị nghiền nát.
Nhưng tôi không quay lại nhìn. Tôi cố để tập trung, trấn tĩnh bản thân nhiều nhất có thể, và đẩy cái hộp yatsuhashi cho người bán hàng. Người này đeo một đôi khuyên tai màu nâu, tóc đuôi ngựa màu nâu, và một nụ cười không thật sự chuyên nghiệp.
"Xin cảm ơn," Người bán hàng bọc gói quà lại cho tôi, tôi trả đúng giá. "Xin hãy quay lại vào lần sau," người bán hàng tươi cười và cúi đầu nhẹ. Chắc chắn kiểu làm dịch vụ thành tâm này là thứ nắm bắt được trái tim của khách du lịch, tôi nghĩ vậy, dù hơi không liên quan. Tôi rời khỏi cửa hàng và đi ra phố Shijo.
Đó là lúc tôi cảm thấy nó. Một ánh nhìn dữ dội đến mức một khi đã phát hiện ra, bạn không thể tránh nó, một ánh nhìn hung tợn đến mức, bạn sẽ không thể không để ý. Không, thứ này còn hơn cả một ánh nhìn.
Nó là sát ý.
100 phần trăm sát ý. Thuần túy. Không hề có -- dù chỉ một phần một triệu cảm xúc; không có sự thù hằn, gây hấn, lẫn đùa cợt -- làm vẩn đục sự thuần túy của sát ý này. Cả cơ thể tôi tràn đầy với một cảm giác vô cùng tồi tệ. Cảm giác này đã vượt quá những sự khó chịu nhức nhối thông thường.
Tôi bước đi.
Cảm giác ấy bám theo tôi.
Tôi bước đi thêm chút nữa.
Cảm giác ấy vẫn bám theo.
"Nói cách khác, mình đang bị theo dõi," tôi lẩm bẩm.
Từ khi nào? Ở đâu?
Tôi không biết.
Nó quá rõ ràng đến mức tôi không cần nhìn lại.
Nó quá rõ ràng đến mức tôi không cần cảm đoán.
Điều đó có nghĩa là kẻ đó biết tôi đã nhận ra. Sự thực rằng tôi vẫn đang bị theo đuôi là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Không ổn rồi," tôi vừa thở dài, vừa len lỏi qua đám đông. Kỳ lạ. Tôi nghĩ là mình đã bỏ mọi hiểm nguy lại sau lưng... lại hòn đảo ở ngoài khơi đó. Bị bám theo đến tận đất nước này, đến tận thành phố này, không hơn, quả thật là điều không thể tin nổi, chưa nói đến việc bị giết. Tôi đã phải nhờ đến kỹ năng của Kunagisa để xác nhận điều đó.
Vậy tức là...
Đây là một hành động ngẫu nhiên.
Thứ đầu tiên mà tôi nghĩ đến là bài báo trên tờ tạp chí.
Kẻ rạch nội tạng.
"Aww, chết tiệt," tôi tự nhủ. Định mệnh nghiệt ngã nào đã đẩy tôi vào con đường này? Nói như Mikoko-chan, chuyện này "giống như là thành lập một Onyanko Club thứ hai, nhưng mà thành viên toàn là vũ công dự bị." Nghĩ lại thì, tôi cóc hiểu nó có ý nghĩa gì cả. Có lẽ là không nên cố gắng trở thành ai ngoài chính mình, tôi nghĩ vậy. Chỉ là tôi đang hoang mang.
Nhưng cho dù người đang đi cách một nghìn bước phía sau tôi đây là kẻ săn mồi trứ danh, hay là một tên sát nhân tâm thần hạng ba, hay là ai đó có mối thù hằn với tôi...
Có gì đó vẫn không đúng. Nó không chỉ vô lý, mà còn khó hiểu đến mức ngu ngốc.
Thứ tôi cảm thấy là sự bất an. Đúng, sự bất an mà bạn thường cảm thấy khi bạn nhận ra hình ảnh phản chiếu trong gương đang nhìn lại bạn. Đến lúc này tôi đã có thể quả quyết rằng, lằn ranh đỏ mà thường ở phía trước, giờ đã ở phía sau.
"Lại một sự vô nghĩa nữa?" Tất nhiên đó chỉ là một ảo tưởng.
Điều quan trọng bây giờ là đang có ai đó đang bám theo tôi. Đó là điều chắc chắn. Và chỉ một lúc nữa thôi, tôi sẽ bị giết. Đó cũng là điều chắc chắn. Với hai sự thật hiển nhiên này đang xoay mòng mòng trong đầu, tôi không có thời gian để bị phân tán bởi xúc cảm. Dù sao thì, lựa chọn của tôi cũng bị giới hạn.
Còn, hoặc mất.
"Aaa, rắc rối khốn nạn thật," tôi lẩm bẩm.
Tôi rẽ từ Phố Shinkyogoku sang Phố Shijo. Phía bên kia tụ điểm taxi là một hàng dài ô tô. Vào thời điểm này trong ngày, Phố Shijo cực kỳ đông đúc, đến mức đi bộ còn nhanh hơn là lái xe. Ở một thành phố như Kyoto, nơi có quá nhiều đèn giao thông đến mức lố bịch, một chiếc xe đạp sẽ là phương tiện hiệu quả nhất để di chuyển.
Cách thứ hai là, đi bộ. Cách thứ ba có lẽ là dùng ván trượt.
Tôi đến trường bằng xe bus, vậy nên phương án thứ hai là lựa chọn duy nhất. Tôi suy nghĩ xem nên đi hướng nào chỉ trong một khoảng khắc trước khi rẽ về hướng đông.
Sau khi chờ đèn đỏ, tôi sang đường ở Phố Kawara-machi. Nếu tôi cứ đi thẳng theo đường này, nó sẽ dẫn tôi đến Đền Yasaka. Từ đó, nếu rẽ xuống phía nam, tôi sẽ đến được Chùa Kiyomizu. Nó là sơ đồ đường đi cho những người muốn tham quan đền chùa ở Kyoto. Nhưng tôi thì không phải người tham quan, và cũng không có ý định đi đến tận Đền Yasaka.
Tôi như đang ngồi trên ổ kiến lửa. Tôi cảm thấy ánh nhìn sắc nhọn đầy áp lực đang tiến lại ngày càng gần. Và một khi nó bắt kịp tôi, thứ áp lực đó sẽ phun trào, và biến thành bạo lực.
"Aa... gay go rồi." Giờ là tháng Năm và tôi đang ở đây, ngập trong mồ hôi lạnh. Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi bồn chồn như thế này? Chắc chắn không phải là từ lúc tôi rời khỏi hòn đảo nhỏ kỳ quặc đó. Vậy mà cùng lúc, cảm giác của tôi bây giờ khác biệt hoàn toàn với thứ tôi cảm nhận được lúc đó.
Tôi bồn chồn, và do đó tâm tôi tĩnh tại.
Tôi đã hiểu ra rằng, một khi tôi ở trạng thái bồn chồn, thất bại là điều không thể xảy ra.
"Phù..."
Và tôi đã đến Sông Kamo. Thay vì đi qua Cầu Shijo, tôi rẽ sang bậc thang bên cạnh nó và đi xuống bờ sông. Bất cứ khi nào mặt trời ló rạng, vô số những cặp đôi trẻ tuổi sẽ lấp kín bờ sông này. Ý kiến cá nhân của tôi, bờ sông này, nơi nối một hàng những cặp trai gái ngẩn ngơ, là một trong những địa điểm phải-thấy khi ở Kyoto. Và khi ánh trăng soi xuống, bờ sông sẽ là nơi lui tới của đám bợm rượu sau những buổi tiệc tùng. Sau khi đã chè chén thâu đêm, họ sẽ ngủ luôn tại nơi này. Những kẻ say xỉn này là tập hợp từ đám sinh viên đại học tít cho đến những nhân viên công sở.
Những kẻ say rượu và và những kẻ đang yêu có một điểm chung: Họ là một đám phiền phức đi loanh quanh kéo theo niềm hạnh phúc của mình và ném nó vào mặt người khác. Nhưng không có thời gian để mà lải nhải về triết lý. Không quan trọng tôi nghĩ gì về đám say rượu và những cặp tình nhân, lúc này chỉ có một điều đáng lưu tâm. Bờ sông vào lúc này đang hoàn toàn vắng vẻ. Trống không. Những đôi tình nhân đã về nhà, và những kẻ say xỉn vẫn đang còn say xỉn.
Nói cách khác, nó là tình huống hoàn hảo.
Và lại còn ở dưới chân cầu nữa, quá tiện, phải không?
Tôi lẩn vào bóng tối của cây cầu ngay khi tôi đi xuống bờ sông. Âm thanh của xe cộ vượt qua trên đầu. Tiếng người đang tãn gẫu đi qua cầu. Nó là một thứ âm thanh hỗn độn om sòm. Nhưng như vậy vẫn là không đủ để át đi tiếng bước chân của gã này.
Lạo xạo.
Âm thanh của sỏi đá.
Tôi lẩm nhẩm và quay người lại.
Hắn ta bật ra một âm thanh rời rạc khi đối mặt với tôi.
Cảm giác của tôi vào lúc này có lẽ là sự bối rối hoàn toàn. Sự bối rối bình thường, hằng ngày và chỉ vậy.
Có một chiếc gương đang ở trước mặt tôi.
Hoặc là tôi đã nghĩ vậy.
Hắn ta cao dưới một mét năm hai, chân tay dài và mảnh như một cành hoa. Hắn mặc quần sooc sọc lông hổ; giày da chống trượt; tay áo màu đỏ, dài, đầu trùm mũ áo paca; và một bộ vest chiến thuật. Hai bàn tay đeo găng, nhưng rõ ràng không phải là vì một mục đích hèn nhát như là để che giấu dấu vân tay, bởi vì chúng là găng tay hở ngón. Theo suy đoán của tôi, chúng được dùng với một mục đích thâm hiểm hơn nhiều -- đó là để ngăn con dao trượt khỏi tay vì mồ hôi.
Mái tóc dài của hắn được bó lại ở phía sau và liệng qua liệng lại như thể hắn là vũ công. Tai phải của hắn đeo ba chiếc khuyên, và hai sợi dây móc trông giống như dây móc điện thoại treo lủng lẳng ở bên tai trái. Cặp kính râm thời trang khiến biểu cảm của hắn không thể đọc được, nhưng một hình xăm hung hung tợn, được xăm thẳng, chạy dài suốt một bên mặt phải của hắn, khiến sự quái dị của tên này càng trở nên rõ ràng.
Hắn khác tôi ở hầu như mọi khía cạnh. Sự tương đồng của bọn tôi giới hạn lại ở tuổi tác và giới tính.
Và vậy mà tôi cảm thấy như tôi đang nhìn vào trong gương.
Vậy nên tôi bối rối.
Và người bạn mới của tôi cũng bối rối như vậy.
Dù thế, hắn vẫn đi nước đầu tiên. Hắn cho tay phải vào trong một chiếc túi của chiếc áo vest, và chỉ một khoảnh khắc sau, hắn đã vung ra một con dao nhỏ, bề ngang năm centimet. Không hề có dù chỉ một động tác thừa. Như thể hắn đã vượt qua giới hạn của một con người bình thường. Ánh sáng và âm thanh dường như bị bẻ cong xung quanh hắn.
Cho dù giả sử tôi đang quan sát tất cả những thứ này với góc nhìn của một kẻ qua đường, cho dù đã biết đây chính là kẻ sát nhân, kỹ năng của hắn vẫn quá hoàn hảo, đến mức tôi có thể gọi đó là nghệ thuật.
Không có lối thoát.
Nhưng tôi vẫn xoay xở để tránh được con dao bằng cách ngả phần thân trên về phía sau. Tất nhiên, bình thường thì điều này là không thể. Cơ thể tôi không kém nhanh nhẹn hơn người bình thường, nhưng chắc chắn tôi cũng không phải là Mary Lou Retton. Tôi không có đôi mắt nhanh nhạy lẫn cơ thể dẻo dai cần có để đánh bại ứng cử viên cho chức vô địch đấu dao thế giới.
Tuy vậy, cũng như một chiếc xe tải đang tiếng thẳng đến nơi bạn đứng với tốc độ một trăm dặm một giờ, bạn vẫn có thể thấy được nó ở cách đó vài dặm, và tôi nghĩ chúng ta có thể đồng ý được rằng tránh nó là nhiệm vụ không quá khó khăn.
Cũng như vậy, tôi đang ước tính đòn chém tiếp theo của kẻ tấn công. Đòn đánh rõ ràng đến mức như thể tôi đã đợi nó từ năm năm trước.
Tôi luống cuống chộp lấy cái túi sách, rồi vung nó lên, hi vọng sẽ đập được vào mặt hắn ta. Nhưng không cần đến một chuyển động phức tạp, hắn di chuyển cổ họng để né đòn đánh của tôi như thể hắn đã chờ nó từ mười năm trước.
Vì phải căng người ra để tránh đòn tấn công của hắn, tôi vấp ngã về phía sau. Tất nhiên, tôi sẽ không làm một chuyện ngu ngốc như là lăn người để đứng lên. Chỉ một cánh tay bị lãng phí trong một động tác như thế cũng sẽ tạo ra cơ hội hoàn hảo cho kẻ giết người. Như tôi đã lo sợ, hắn xoay người lại từ cú chém trượt, và nhắm thẳng vào động mạch cảnh của tôi. Không ổn rồi. Không có cách nào để tránh nó từ vị trí này. Tôi đã nghĩ là mình có thể thực hiện một cú lăn lố bịch để né đòn đánh. Nhưng trong khoảng khắc tiếp theo, hay khoảnh khắc tiếp sau nữa, bất kể là tôi trườn toài trên mặt đất một cách thảm hại như thế nào, hắn ta cũng sẽ thọc một dao vào sống lưng tôi. Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng đến mức như thể tôi là kẻ tiên tri ấy.
Dù sao đi nữa, né tránh là điều không thể. Giải pháp đơn giản là nhận nó. Tôi khua khuỷu tay lên trước con dao.
Địch thủ của tôi xoay cổ tay, chuyển hướng chém. Hệ quả là, động lượng thừa thãi từ khuỷu tay tôi khiến tôi xoay người chẳng vì cái gì cả. Điều này khiến cho toàn bộ mặt trước, bao gồm cả nội tạng, chưa nói là tim và phổi, phơi ra trước mặt kẻ thù.
Phía sau cặp kính râm, đôi mắt hắn dường như đang cười nhẹ.
Với một cú xoay dao nữa, hắn nhắm thẳng vào tim tôi.
Một khoảnh khắc ngưng lại.
Và rồi con dao chiến thuật xiên xuống với tốc độ tăng đôi. Sát ý sẵn sàng để hủy diệt mạng sống của hắn quá mạnh, làm cơ thể của hắn di chuyển với một tốc lực không thể quan sát bằng mắt thường.
Hắn không cho tôi đủ thời gian để thở. Đúng vậy: Tôi còn không có thời gian để thở.
Nhưng tôi đã biết đòn này sẽ đến từ trước cả khi tôi được sinh ra.
!!
Con dao xé toạc một vài lớp áo của tôi và dừng lại. Ngón trỏ và ngón giữa của tôi đã dừng nó lại -- bằng cách hất tung cặp kính râm của địch thủ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Hắn có tim tôi, và tôi có đôi mắt của hắn. Nếu bạn đặt hai thứ lên bàn cân, rõ ràng là sức nặng không cân bằng, nhưng vấn đề ở đây không thể đặt được lên bàn cân. Với đối thủ, đâm xuyên qua da thịt và xương tôi để phá hủy trái tim còn dễ hơn ăn kẹo. Nhưng như vậy cũng đủ để cho tôi móc toạc hai đôi mắt của hắn.
Điều ngược lại cũng đúng.
Tôi có thể hy sinh quả tim của mình để phá hủy cầu mắt của hắn, và hắn cũng có thể hy sinh đôi mắt của mình để lấy tim tôi. Do đó, tiến thoái lưỡng nan.
Chúng tôi giữ nguyên tư thế đó như trong năm giờ, hoặc đúng hơn là năm giây, và rồi: "Đây là một kiệt tác," hắn ta nói, vung con dao sang bên cạnh.
"Chỉ là vô nghĩa mà thôi." Tôi rút ngón tay lại.
Hắn lùi lại khỏi tôi, tôi từ từ đứng lên, phủi cát bụi khỏi quần áo và đứng thẳng.
Trận đấu của bọn tôi là một trò hề -- nhưng mà thực sự nó diễn ra quá đồng điệu, như thể đã được định sẵn. Tôi mệt nhoài.
"Ta là Zerozaki," kẻ thù của tôi nói, vừa chỉnh lại cặp kính cong vêu của hắn. "Zerozaki Hitoshiki. Vậy mi là tên quái nào hả, Ngài Bản Sao?”
Câu hỏi này để lại một dư vị chua ngắt trong miệng tôi. Giống như đang nhìn thấy bản thân hỏi người khác tên của chính mình.
Và đó -- đó là cuộc chạm trán đầu tiên giữa kẻ bàng quan yếm thế và con quái vật sát nhân.
Điều kỳ lạ, hôm đó là thứ Sáu ngày mười ba.