Epilogue: Bình yên vốn không nằm trong ván bài số phận
“Vậy, Yotsuba à?”
Tôi rụt người lại. “Hả?”
“Trước hết, tớ nghĩ bọn tớ nên cảm ơn cậu vì đã dũng cảm kể hết mọi chuyện cho bọn tớ nghe. Phải không, Rinka?”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Đó là ngày hôm sau buổi hẹn với Makina. Tôi đã vắt óc suy nghĩ cách giải quyết tình huống sao cho ổn thỏa với tất cả mọi người… và sau khi hoàn toàn thất bại trong việc nghĩ ra được bất cứ phương án nào, tôi quyết định rằng, ít nhất là trong lúc này—hay đúng hơn là do không còn lựa chọn nào tốt hơn—tôi nên đến gặp Yuna và Rinka, và thú nhận hết tất cả những gì đã xảy ra.
Vừa hay hôm đó ba mẹ, Sakura và Aoi đều ra ngoài, mà Yuna với Rinka thì cũng đã đòi qua nhà tôi chơi từ lâu rồi, nên tôi mời hai người họ đến. Một lần nữa, tôi lại tiếp đón họ bằng một cú cúi gập đầu sát đất ngay trước cửa ra vào. Sau đó tôi dẫn họ vào phòng khách, lại phủ phục cúi đầu thêm phát nữa, rồi kể hết mọi chi tiết về buổi đi chơi với Makina, từ đầu đến cuối. Nói thật thì, dạo này tôi bắt đầu thấy mình khá quen với cái trò cúi đầu xin lỗi rồi đấy!
“Nè, Yotsuba?” Rinka lên tiếng. Vì mặt tôi còn đang dí sát xuống sàn nên tôi không thấy rõ biểu cảm của cậu ấy, nhưng giọng nói nghe hơi lạnh lùng.
“Tớ muốn hỏi là… cậu định để bao nhiêu cô gái tỏ tình với cậu thì mới thấy đủ vậy?”
“Ugh!” Tôi bật ra một tiếng rên.
“Thiệt đó,” Yuna nói tiếp. “Đầu tiên là tớ, rồi tới Rinka, rồi đến hai em gái cậu, và giờ là cô bạn thời thơ ấu nữa! Tớ có phải là người đầu tiên thật không vậy? Với cái tốc độ này, chắc chưa tới một năm cậu sẽ cán mốc ba chữ số luôn đó.”
“Không bình thường chút nào…” tôi rên rỉ. “Tớ thề là cậu là người đầu tiên mà…”
Tôi còn chẳng giải thích nổi vì sao lại thành ra như vầy. Chẳng lẽ tôi đã vô tình khám phá ra công thức bí mật dẫn đến siêu cấp đào hoa?! Dù gì thì, điều đó cũng không làm thay đổi sự thật rằng đám con trai vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi!
“Ờm, nhưng mà,” tôi lắp bắp. “Tớ chỉ nghĩ thế này, có vẻ như mọi chuyện bắt đầu từ lúc tớ quen hai cậu thôi…?”
“Ý cậu là lỗi tại bọn tớ?” Yuna hỏi.
“K-Không phải vậy! Ý tớ là, biết đâu một chút sức hút trời ban của hai cậu dính sang người tớ nên trông tớ bớt lù đù vô hình hơn chút ấy mà…”
“‘Lù đù vô hình’ á?” Rinka nhắc lại. “Yotsuba này, tự ti tới mức nào đó là sẽ bị hiểu lầm là đang giả bộ đó, biết không?”
“Hở?!”
“Tiện thể thì, thôi cúi đầu đi là vừa,” Yuna nói thêm.
“Hưuuuuh?!” Nhưng tôi nghiêm túc mà! Tôi đã dốc hết ruột gan ra để giải thích mà! Giờ cả trò cúi đầu cũng bị cấm luôn sao?! Nhưng dĩ nhiên, tôi chẳng có quyền phản bác gì, đành ngoan ngoãn ngồi thẳng lên.
“Thật tình,” Yuna nói. “Nhìn mặt cậu kìa! Tớ biết phải nói gì với bộ dạng như vậy đây?”
“Hở?” Tôi ngơ ngác.
“Trông cậu như sắp bật khóc tới nơi ấy! Cảm giác như bọn tớ đang bắt nạt cậu vậy,” Yuna thở dài, nhưng cuối câu lại không nhịn được cười.
“Bọn tớ không giận gì cậu đâu, Yotsuba,” Rinka nói. “Tớ có sốc, ừ thì có, nhưng mà điều đó cũng dễ hiểu thôi mà! Ai mà chẳng sốc khi nghe bạn gái mình vừa bị một cô gái khác cầu hôn?”
“Ah...” Tôi lẩm bẩm. Nghe cũng có lý. Nếu Yuna hay Rinka mà kể tôi nghe một câu chuyện như vậy, chắc tôi cũng sốc đến nằm bẹp mấy ngày liền.
“Vậy?” Yuna hỏi. “Hy vọng là cậu không định nói với bọn tớ là cậu đã đồng ý đấy nhé?”
“Đ-Không đời nào! Dĩ nhiên là tớ từ chối rồi!”
“Vậy... cậu từ chối hả?”
“Tớ... cũng chưa hẳn là...”
“Tất nhiên rồi,” Rinka thở dài.
“Tất nhiên”?! Gì mà tất nhiên chứ, Rinka?! Ý cậu là sao?!
“Cậu ấy, phải nói sao nhỉ... đôi lúc lại thiếu quyết đoán đến phát mệt,” Rinka nói.
“Y như mấy nhân vật chính trong manga. Kiểu người được mọi cô gái vây quanh dù chẳng làm gì, cũng chẳng để ý gì,” Yuna thêm vào.
Tôi đang bị mắng té tát. Tôi không thể nào đồng tình với so sánh biến tôi thành nhân vật chính... nhưng cũng... không thể... phản bác được...!
“Sự việc lần này đã làm rõ một điều với tớ,” Yuna nói.
“Tớ cũng vậy,” Rinka đồng tình.
“Hở?! Đ-Điều gì cơ? M-Mấy cậu không định...?” Tôi lắp bắp trong hoảng loạn khi một viễn cảnh tồi tệ nhất vụt qua trong đầu. Tôi lập tức lao xuống sàn, ôm chặt lấy chân hai người họ! “Tớ xin lỗi màaaa! Tớ hứa sẽ ngoan ngoãn! Tớ sẽ sửa đổi, nên làm ơn, đừng bỏ tớ màaaa!!!”
“Bỏ cậu?!” Yuna hoảng hốt.
“Y-Yotsuba, bình tĩnh lại đi!” Rinka kêu lên.
“Tớ van xin đó! Nếu hai cậu bỏ tớ, tớ không biết phải sống sao nữa!” tôi gào lên. Phải thừa nhận là tôi đang hành xử y như một đứa ngốc, nhưng tôi vẫn níu lấy hai người họ như thể mạng sống mình phụ thuộc vào điều đó. Tôi hoàn toàn không trách họ nếu họ từ bỏ một đứa vô vọng như tôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mình sẽ thế nào nếu thiếu họ nữa rồi!
“Thôi nào,” Yuna thở dài. “Có ai nói sẽ bỏ cậu đâu chứ?!”
“N-Nhưng...”
“Thôi, Yotsuba, ngồi dậy đi—ấy da, nước mũi chảy tùm lum rồi kìa!” Rinka la lên.
“B-Bhuuuuh!” tôi nấc. Tưởng tượng đến viễn cảnh bi kịch đó khiến nước mắt nước mũi tôi chảy ra không kiểm soát nổi. Dù tôi đang trông thảm hại hết chỗ nói, Yuna vẫn nhẹ nhàng xoa lưng tôi, còn Rinka thì lấy khăn tay lau mặt tôi. Hai người tốt bụng quá... Tôi yêu hai người nhiều lắm...
“Cậu đúng là đồ ngốc, Yotsuba,” Yuna nói. “Cậu thật sự nghĩ bọn tớ sẽ bỏ cậu à? Tụi tớ mới là người lo sợ cậu sẽ bỏ bọn tớ cơ mà!”
“Hả...?”
“Nói thật thì, bọn tớ cũng không thích việc cậu đi chơi với người khác đâu, dù chỉ là vờ diễn thôi,” Rinka thú nhận. “Bọn tớ đã sợ cậu sẽ dần xa bọn tớ.”
“Yuna... Rinka...” Tôi thấy ngực mình thắt lại. Những lo lắng mà Koganezaki từng nói ở thủy cung đều là thật, và chính tôi là người đã khiến bạn gái mình cảm thấy như vậy. “Tớ xin lỗi!” tôi nói. “Suốt thời gian qua tớ chỉ nghĩ cho bản thân mình...”
“Chuẩn luôn!”
“W-Wha—?!” tôi há hốc. Tiếng hét của Yuna như xé tan bầu không khí ảm đạm quanh tôi. Tôi ngẩng lên và thấy cả Yuna lẫn Rinka đều đang cười tươi. Vì sao thì tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
“Giờ thì ai cũng đồng ý một chuyện rồi ha: cứ để cậu tự do thế này thì không biết cậu còn vướng vào bao nhiêu rắc rối nữa,” Yuna nói. “Cậu cứ lông bông hết chỗ này tới chỗ kia, va phải người ta rồi làm họ thích cậu... mà trái tim bạn gái cậu đâu chịu nổi chuyện đó hoài được!”
“Không phải bọn tớ muốn kiểm soát cậu hay gì đâu nhé,” Rinka nói, “nhưng cũng phải đặt giới hạn thôi. Với cái đà này thì không sớm thì muộn cũng có người rút dao ra ấy chứ.”
“C-Cái gì, có người định đâm tớ á?!” tôi la lên, nhưng cơn sốc chỉ kéo dài đúng một giây trước khi tôi nhớ ra rằng tôi hiện đang cùng lúc hẹn hò với Yuna và Rinka, và nếu fan club của Sacrosanct mà biết chuyện thì chắc tôi tiêu đời rồi. Đó là còn chưa tính tới hàng chục, thậm chí hàng trăm ngàn fan của Maki Amagi mà tôi có lẽ đã vừa kết thêm thù. Bị đâm có khi còn là nhẹ đó! “O-Ôi trời, biết làm sao bây giờ?!”
“Không sao đâu!” Yuna tuyên bố dõng dạc. “Từ giờ bọn tớ sẽ trông chừng cậu cho kỹ!”
“Đừng lo—bọn tớ sẽ không để ai cướp mất bạn gái quý giá của bọn tớ đâu,” Rinka nói thêm, kèm theo một cái nháy mắt đầy lả lơi.
Tôi cũng chẳng biết nên nghĩ gì về tất cả chuyện này... nhưng nếu Yuna và Rinka đã khẳng định rằng mọi chuyện ổn cả và tôi không cần lo lắng, thì tôi đành phải tin lời họ thôi!
“Vậy thì quyết định thế nhé!” Yuna đứng dậy. “Giờ thì bắt đầu thôi nhỉ? Phải không, Rinka?”
“Chuẩn.” Rinka cũng đứng lên. “Tụi này không định nhường cậu cho ai đâu, Yotsuba, dù là bạn thuở nhỏ cũng vậy!”
Hai người quay về phía tôi, còn tôi thì ngây ra như nai bị ánh đèn pha chiếu trúng. “Ờ, ừm... hai cậu?” tôi lắp bắp.
“Này, Yotsuba? Cậu nói hai em gái của cậu tối nay về trễ phải không?” Yuna hỏi.
“Ừ... Sakura học thêm hè ở trung tâm luyện thi, còn Aoi đi sinh nhật bạn.” Tôi gật đầu xác nhận.
“Vậy thì tụi mình có thể từ từ mà làm rồi,” Rinka nói.
“Từ từ mà làm cái... gì cơ...?” Tôi run rẩy hỏi lại.
Yuna và Rinka từ từ tiến lại gần, khiến tôi hoảng quá phải lùi dần về phía sau theo phản xạ. Nhưng mà, tôi đâu có lùi mãi được—sớm muộn gì cũng hết chỗ trốn.
“Không thể để cô gái nào khác làm cậu lung lay được... nên tụi này sẽ đảm bảo rằng trong mắt cậu chỉ có tụi này thôi, dù phải mất bao lâu để khắc sâu điều đó,” Yuna nói.
“K-Khắc sâu vào...?!”
“Lần trước tụi mình phải hoãn vụ khách sạn tình yêu lại... nhưng giờ nghĩ lại, lần đầu tiên diễn ra tại nhà cậu nghe cũng hợp lý lắm chứ,” Rinka nói thêm.
“L-Lần đầu tiên...?!” Ý cô ấy là... chẳng lẽ nào...? Mà còn có thể là gì khác được nữa chứ?!
“Nhắc lại đi—bạn gái của cậu là ai nhỉ?” Yuna hỏi.
“Tụi này sẽ khiến cậu nhớ thật kỹ câu trả lời,” Rinka nói.
Họ dồn tôi sát vào tường, và khi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt ngay trước mặt, tôi nuốt nước bọt cái ực, rồi gắng gượng lắm mới nói được một câu:
“V-Vậy... phòng tớ ở trên lầu...”
Và rồi... Yuna và Rinka đã khiến tôi hiểu rất rõ, một cách cực kỳ tường tận, rằng ai mới là bạn gái của tôi và làm bạn gái của họ thật sự nghĩa là gì. Họ đã dạy tôi một bài học mà trái tim lẫn cơ thể tôi sẽ không bao giờ quên được.
◇◇◇
Điều khá bất ngờ là sau buổi hẹn ở thủy cung hôm đó, suốt phần còn lại của kỳ nghỉ hè tôi không gặp lại Makina thêm lần nào nữa. Bọn tôi vẫn nhắn tin qua lại đôi chút, nhưng có vẻ cô ấy thực sự đang bận rộn chuẩn bị cho một việc gì đó mà tôi mãi vẫn không thể nắm rõ được. Yuna và Rinka trong suốt thời gian ấy vẫn có phần cảnh giác, nhưng rốt cuộc, kỳ nghỉ hè của chúng tôi cũng kết thúc mà không có thêm sự cố nào khác. Và tất nhiên, khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì cũng đồng nghĩa với việc... bạn biết rồi đấy.
“Uể oải quá đi...”
“Còn sớm mà chị đã than vãn thế à, Yotsuba?” Sakura nói.
“Nghe cứ như zombie ấy!” Aoi cũng lên tiếng.
“Chị thấy mình đúng là zombie thật mà,” tôi rên rỉ. “Chẳng phải ai cũng vậy sao?! Nghỉ hè hết rồi còn gì!”
Sáng hôm ấy là buổi lễ khai giảng ở trường tôi. Tôi đang nằm ườn trên ghế sofa, vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ. Nghĩ lại, tôi chợt nhận ra rằng mình vừa trải qua một mùa hè mãn nguyện nhất trong đời. Dĩ nhiên, không phải mọi chuyện đều suôn sẻ, và tôi vẫn còn nhiều điều phải suy nghĩ sau kỳ nghỉ... nhưng dù sao đi nữa, mùa hè đã khép lại, và mùa thu đang chực chờ trước mắt. Dù tôi có mong hay không thì thời gian vẫn cứ thế trôi đi.
“Giá như lễ khai giảng đừng bao giờ đến... thì kỳ nghỉ hè cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc...”
“Xin lỗi, chuyện đó là không thể rồi,” Aoi đáp.
“Thôi nào,” Sakura thở dài. “Chị định nằm dài trong bộ đồ ngủ đó đến bao giờ nữa hả? Dậy đi, thay đồ mau lên!”
“Uể oải quá...”
“Thế thì đành vậy. Aoi!”
“Rõ luôn!”
“Hả? Aoi? Sakura?!” tôi la lên khi Aoi ôm chặt lấy tôi không cho nhúc nhích, còn Sakura thì bắt đầu cởi bộ đồ ngủ trên người tôi ra! Hai đứa không nhẹ tay chút nào, nhưng thật lòng mà nói thì tôi cũng không để tâm lắm. Thậm chí, được các em gái giúp thay đồ như thế này còn khiến tôi thấy như mình vừa được nhận một phần thưởng đặc biệt chỉ dành cho mấy bà chị gái như tôi!
“Nhìn cái đầu tóc rối bù này xem! Chị có chải đầu không vậy?” Sakura càu nhàu trong lúc nhẹ nhàng chải tóc tôi.
“Ừm... Em nghĩ em biết cách giúp chị thư giãn rồi! Để em mát-xa cho nha,” Aoi nói rồi vòng ra sau ghế sofa, bắt đầu xoa bóp vai cho tôi.
Khoan đã nào... đây chẳng phải là màn tái xuất của quán bar em gái sao?! Không—cảm giác này giống như một viện dưỡng lão dành cho chị gái thì đúng hơn, vì cách hai đứa đang chăm sóc tôi ấy! Đây là dịch vụ điều dưỡng tại nhà do em gái đảm nhiệm!
“Heh... Heh heh heh,” tôi bật cười. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như thể mình vừa được lên thiên đường vậy.
“Rồi, thế là xong... Ôi trời—Yotsuba!” Sakura quát lên rồi vỗ nhẹ vào má tôi.
“Whoa! Suýt nữa thì chị ngủ quên luôn,” tôi nói.
“Và suýt nữa phá hỏng hết công sức của tụi em luôn ấy!” Sakura phản pháo. “Thật là, Yotsuba. Em biết là chị đang chán nản vì kỳ học mới bắt đầu, nhưng cũng nên nhớ hôm nay là ngày nghỉ hè cuối cùng của tụi mình chứ! Không thể lãng phí như này được đâu!”
“Đúng đó! Sau khi chị đi học, tụi em sẽ đi mua sắm đó nha,” Aoi nói thêm.
Ugh... Tôi ghen tị quá chừng luôn! Nhưng mà, dẫu vậy tôi cũng không thể cản trở niềm vui trọn vẹn của các em gái trong những giây phút cuối cùng của kỳ nghỉ hè được. Dù trong lòng vẫn lởn vởn ước ao giá mà trường tôi cũng nghỉ lâu như trường tụi nó, tôi vẫn phải cố gắng vượt qua thôi! Cố lên, Yotsuba! Cố lên nào...!
“Mnggh... Mraaah!” tôi rống lên!
“Cố lên chị Yotsuba!” Aoi cổ vũ.
“Chỉ đứng dậy thôi mà cũng khó thế hả? Chị ghét đi học đến mức đó luôn à?” Sakura thở dài.
“Không phải là chị không muốn đi học!” tôi phản đối. “Chỉ là, ờm thì...”
“Phải phải. Đây nè,” Sakura nói rồi đưa tôi bộ đồng phục được gấp gọn gàng. “Và đứng thẳng lên đi! Cứ cúi gập như vậy trông lôi thôi lắm.”
“Trời ơi... Có ai thấy mấy giây phút cuối của kỳ nghỉ hè như tan biến mất mỗi lần mặc đồng phục lại sau kỳ nghỉ không?” tôi lầm bầm.
“Chị không cần lo chuyện đó đâu!” Aoi nói. “Giây phút cuối của kỳ nghỉ hè của chị là từ đời nào rồi ấy!”
“Uể oải quá...” tôi rên rỉ, không còn gì để phản bác, rồi bắt đầu mặc vào bộ đồng phục thân quen—tuy không phải là lâu rồi chưa mặc, vì mới tuần trước tôi vẫn còn học phụ đạo, nhưng mà bạn hiểu ý tôi mà!
“Chà, em cũng hiểu cảm giác của chị thôi,” Sakura nói. “Mùa hè của chị bận rộn thật đấy.”
“Ừ,” tôi thở dài.
“Không—không phải em đang nói chuyện về tụi mình đâu nha!” cô bé kêu lên. “Chỉ là... dạo gần đây chị ra ngoài nhiều lắm, với nhiều người nữa... Nên, nếu em nói là em hơi thấy cô đơn thì cũng không sai... Nhưng hơn hết là, em thấy vui khi được thấy chị sống một cuộc sống đầy đủ như vậy.”
“Sakura...”
“Em tin là chị sẽ ổn thôi khi quay lại trường!” Aoi nói. “Chắc chắn sẽ có rất nhiều điều vui vẻ đang chờ trong mùa thu, cả mùa đông nữa! Rồi chị sẽ quên luôn cái nỗi buồn sau kỳ nghỉ cho xem!”
“Aooii...” Hai đứa hiểu tôi quá mức luôn! Chúng vừa dịu dàng, vừa tinh tế! Từ ánh mắt, giọng nói cho đến từng cái chạm tay—tất cả đều ấm áp vô cùng, tiếp thêm cho tôi một luồng năng lượng mạnh mẽ.
“Với lại,” Sakura nói tiếp, “mùa hè có kết thúc thì mấy chuyện quan trọng cũng đâu có thay đổi! Tụi em vẫn là em gái của chị mà, bất kể là mùa nào!”
“Tụi em sẽ luôn bên chị, dù có bao nhiêu năm trôi qua! Hàng chục năm cũng vậy!” Aoi nói thêm.
“Ừ... Cảm ơn nhé, Sakura! Cảm ơn, Aoi!” tôi nói. Vừa mới than thở chuyện đi học xong, mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã xúc động đến mức ôm chầm lấy hai đứa. Vừa mới chuẩn bị ra khỏi nhà đi học thôi mà tôi đã suýt khóc rồi!
“Trời ạ, chị đúng là mít ướt thật luôn... Cẩn thận không là nhăn hết đồng phục đấy,” Sakura càu nhàu.
“Hee hee!” Aoi bật cười. “Em chắc chắn là chị sẽ ổn thôi! Dù có chuyện gì xảy ra thì tụi em vẫn luôn ở bên chị!”
Tôi thật sự có những đứa em gái tuyệt vời nhất thế gian này—tôi thầm nghĩ, một lần nữa bị sự xúc động nhấn chìm. Nhờ có tụi nó mà tôi đã gom đủ năng lượng để rời khỏi nhà thành công... dù là chỉ vừa đủ.
◇◇◇
Tôi lên đường, băng qua khu dân cư trên đường tới trường. Hầu hết học sinh trường Eichou đi tàu vào buổi sáng. Tất nhiên tôi không phải người duy nhất đi bộ mỗi ngày, nhưng tôi vẫn chưa từng gặp ai khác đi bộ từ khu nhà mình cả. Vì vậy, lúc hòa vào dòng học sinh đổ từ ga tàu gần nhất về trường, tôi lúc nào cũng chỉ có một mình. Cũng tiện thật đấy, nhưng tôi phải thú nhận là đôi lúc thấy hơi cô đơn... Từ sau khi học kỳ một kết thúc, tôi đã bắt đầu đi đường vòng để gặp Yuna và Rinka, nhưng vẫn còn một quãng hai mươi phút tôi phải đi một mình.
Mà thật ra thì, tôi cũng vốn quen với việc ở một mình rồi. Ít nhất là hồi năm nhất, tôi chẳng để tâm gì đến chuyện đó. Hồi cấp hai cũng vậy, mà phần lớn thời tiểu học cũng thế. Tôi chưa từng có bạn, nên đã quen với việc cô độc... hay đúng hơn là tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng mình quen rồi. Nhưng giờ thì khác. Tôi đã có bạn bè, còn có cả bạn gái nữa... và càng quen với điều đó bao nhiêu, tôi lại càng ghét phải ở một mình bấy nhiêu. Giờ chỉ cần đoạn đường ngắn đến trường thôi cũng đủ khiến nỗi cô đơn dâng lên trong lòng rồi.
“Yotsubaaa!”
“Gì cơ...hả?” Kỳ lạ thật—hình như tôi vừa nghe thấy một giọng nói thì phải! Mà lại là cái giọng tôi cứ nghe suốt dạo gần đây nữa... K-Không, chắc là tôi tưởng tượng thôi. Là dư âm của những ngày hè đã qua, đang cố dụ dỗ tôi quay lại trong vòng tay hoài niệm của nó! Cám dỗ của ác quỷ mùa hè... À không, đúng hơn là thiên thần mùa hè...?
“Yoooootsuuubaaa!”
“Lại nữa... Khoan, cái gì?!” Tôi kêu lên và khựng lại giữa đường. Lần này, giọng nói đó to đến mức không thể nhầm lẫn, và đúng lúc ấy, thiên thần tóc bạch kim kia nhảy phốc ra từ một con đường nhỏ và bay vụt qua trước mặt tôi! Là Emma!
“Đúng là Yotsuba rồi!” Emma reo lên. Cô ấy xuất hiện với tốc độ không tưởng—phải nói là ngang xe thể thao luôn ấy—và suýt chút nữa thì đâm sầm vào bức tường bên kia đường! Nhưng ngay trước khi va vào đó, cô ấy nhấc chân lên, đạp vào tường, xoay một vòng giữa không trung rồi—bộp!—hạ cánh một cách duyên dáng ngay trước mặt tôi!
“Ô-Ôi trời! Tuyệt thật đấy!” Tôi tròn mắt.
“Thật vậy, và chào buổi sáng nhé!” Emma đáp lại.
“Ừ! Chào buổi sáng, Emma... khoan đã, khoan! Em làm gì ở đây thế?!”
“Em cảm nhận được chị! Nên em đến gặp chị đó!”
“Oooh, cảm nhận được chị hả! Rồi, nghe cũng hợp lý!” Tôi gật gù.
Tất nhiên, một phần trong tôi cũng thắc mắc, Khoan, sao mà cô ấy cảm nhận được mình? Nhưng mà với Emma thì chắc là thật đấy. Mà thôi, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Dù sao thì mình cũng đâu hiểu nổi!
“À mà này, đã lâu rồi mới thấy em mặc đồng phục đó nha! Hợp cực kỳ luôn ấy!”
“Hee hee! Cảm ơn nhiều nha!” Emma cười tít mắt.
Cô ấy hơi nhỏ con, nên mặc đồng phục trung học trông cứ như một đứa trẻ mặc đồ của chị gái vậy, nhưng chính cái cảm giác kỳ lạ ấy lại khiến bộ đồ càng thêm hợp với cô ấy! Cô ấy mặc đẹp thật đấy, thật sự dễ thương đến mức khiến tôi muốn ôm về nhà luôn...
“Emma!”
“Ah! Chị yêu quý của em!”
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ về một hành vi phạm pháp, Koganezaki đã chạy tới từ đúng hướng Emma xuất hiện ban nãy.
“Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi... là đừng có tự ý chạy lung tung như thế?” Koganezaki thở hồng hộc, hai tay chống gối.
Tôi chưa từng thấy cô ấy mệt mỏi như vậy bao giờ! Nhìn cũng hay hay—à không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó! “Ơm, cậu ơi! Tớ có nước...à, thật ra là trà đá thôi, nhưng cậu uống cũng được!” Tôi đưa cô ấy chai nước lúa mạch mà mình lúc nào cũng để sẵn trong cặp.
“Cảm ơn,” Koganezaki nói rồi cầm lấy chai nước. Có vẻ cô ấy khát lắm; tu một hơi dài rồi mới thở phào. “Ahhh! Đúng là đang cần cái này.”
“V-Vâng, nhìn cậu là biết luôn,” tôi nói.
“Cảm ơn lần nữa, Hazama... Mà nghĩ lại thì, cậu làm gì ở đây thế?” Koganezaki hỏi.
“Thì tớ đâu có làm gì đâu? Tớ đi học mà! Lúc nào tớ cũng đi đường này mà.”
“À... Tớ hiểu rồi,” Koganezaki gật đầu kiểu như vừa hiểu ra một chuyện gì đó to tát lắm. Rồi cô ấy thở dài một cái, cúi đầu xuống. “Emma?”
“Vâng thưa chị yêu quý!”
“Chị biết em háo hức muốn gặp Hazama, nhưng mà lao ra gặp người ta mà không nói trước gì như vậy thì chỉ khiến cô ấy thêm phiền thôi.”
“Hở...? Phiền sao? Em có làm phiền thật ư?” Emma ngơ ngác nhìn sang tôi với ánh mắt sốc toàn tập.
“Ơ, không có—”
“Hazama, cho tớ mượn một lát,” Koganezaki ngắt lời tôi, rồi kéo tay tôi ra chỗ khác cách một đoạn ngắn.
Emma không đi theo, nhưng vẫn dõi theo chúng tôi với đôi mắt buồn bã, và tôi bắt đầu thấy tội lỗi với em ấy rồi.
“Tớ nói chuyện này vì muốn tốt cho cậu: đừng chiều theo mấy ý tưởng bốc đồng của con bé nhiều hơn mức cần thiết,” Koganezaki nói đủ nhỏ để Emma không nghe thấy.
“Hả?” Tôi ậm ừ.
“Hãy thử tưởng tượng hậu quả có thể xảy ra. Hãy nghĩ xem cảm giác sẽ ra sao nếu cậu phải sống với nỗi lo rằng bất kỳ lúc nào, ở bất cứ đâu, Emma có thể xuất hiện đột ngột.”
“Ơ, thôi nào—ở đâu, bất cứ lúc nào? Chuyện đó...khá là...có khả năng thật ấy chứ...”
Tôi không nói Emma là kiểu người vô tâm hay thiếu suy nghĩ đâu. Nhưng mà, cho dù tôi đang hẹn hò, đang học trên lớp, hay đang ăn tối với gia đình—trong bất kỳ tình huống nào có thể tưởng tượng được—tôi hoàn toàn có thể hình dung ra cảnh Emma đột nhiên xuất hiện với nụ cười thường trực của cô ấy!
“Tớ sẽ nói cậu biết cảm giác đó là gì: cậu sẽ sống trong sợ hãi, lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ một giây nữa thôi là con bé sẽ xông vào cuộc sống em. Rồi chẳng mấy chốc, cậu sẽ bắt đầu giật mình bởi cả bóng mình đổ, lúc nào cũng nghĩ rằng nó đang rình rập quanh đây, cho tới khi cậu trở thành một mảnh đời run rẩy.”
“Đừng nói là chuyện đó từng xảy ra với ai rồi chứ?!”
“Ồ không. Chưa từng,” Koganezaki đáp tỉnh bơ.
Chưa từng á?! Nghe cậu nói như thật luôn đó!
“Thực ra thì, đây là lần đầu tiên Emma trở nên bám dính một ai đó như vậy,” cô ấy nói tiếp. “Tớ thì không hiểu nổi tại sao, nhưng... phải thừa nhận là, có thể cậu thực sự có gì đó đặc biệt.”
“Đ-Đặc biệt...? Ý cậu là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Cứ như là cậu có sức hút với người khác. Trước là Sacrosanct, rồi tới mấy đứa em gái, và giờ thì đến cả một idol... Cậu không có mua loại nước hoa đáng ngờ nào từ một kẻ khả nghi trong hẻm tối gần đây chứ?”
“Cậu nghĩ tớ bỏ tiền mua mấy thứ đồ mờ ám để rơi vào tình cảnh như bây giờ hả?!”
“Mà nghĩ lại thì, chắc không phải gần đây. Không khớp thời gian—cậu gặp Sacrosanct ngay khi vừa vào cấp ba mà. Vậy thì hợp lý nhất là cậu bắt đầu ‘đầu độc’ từ lúc đó luôn, với hy vọng xây dựng lại hình tượng của mình...”
“Tớ không có! Tớ không hề đầu độc ai cả, lúc đó hay bây giờ cũng vậy!” Tôi phản đối kịch liệt! Không đời nào tôi để cô ấy nghĩ tôi là loại người nguy hiểm, dùng thủ đoạn mờ ám để ép người khác thích mình!
“Ừm, tớ nghĩ chắc cậu không phải kiểu đó,” Koganezaki dễ dàng nhượng bộ. May là trông cô ấy không có vẻ nghiêm túc ngay từ đầu. “Dù sao đi nữa, bỏ qua việc vì sao Emma lại để mắt đến cậu, điều tớ muốn nói là nếu cậu chiều chuộng con bé quá mức, chính cậu sẽ là người phải chịu hậu quả. Emma vẫn còn quá ngây thơ với thế giới này. Nó hoàn toàn không có ác ý... nhưng sự ngây thơ ấy có thể khiến cậu gặp đủ rắc rối. Có thể cậu nghĩ cái giá đó là đáng, nhưng nếu vì vậy mà cậu cảm thấy khó xử, thì chính Emma cũng sẽ buồn theo.”
“Tớ hiểu rồi...” Tôi miễn cưỡng thừa nhận.
Tôi đã vô tình chạm mặt Emma kha khá lần trong suốt kỳ nghỉ hè, và thật lòng thì tôi rất vui vì cả hai đã thân thiết hơn nhiều so với lúc đầu. Tôi vui vì em ấy quý tôi... hay nói đúng hơn, vì em ấy đã cho tôi bước vào thế giới của em ấy. Dù sao thì, Koganezaki cũng có lý. Việc Emma bất ngờ xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào—lúc đầu thì có thể thấy vui thật đấy, nhưng theo thời gian thì chắc chắn sẽ càng lúc càng khó chịu hơn. Tôi không nghĩ là mình sẽ ghét em ấy dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng nếu tôi bắt đầu thấy phiền dù chỉ một chút, và em ấy nhận ra được điều đó... Nói chung, đó là tình huống mà tôi muốn tránh bằng mọi giá.
“Yotsuba...?” Emma rụt rè cất tiếng.
“Emma,” tôi nói, quay lại nhìn em ấy.
“Em... làm phiền chị sao? Có phải... em đang gây rắc rối không?”
“Em... Em... tất nhiên là không rồi!” tôi kêu lên.
Mình không thể từ chối em ấy được! Mình không thể nào làm thế được! Mình quá thích khoảng thời gian bên em ấy để có thể làm điều đó!
“À! Hay là... tụi mình gọi điện cho nhau nhé?”
“Gọi điện?” Emma nhắc lại.
“Ừ! Hôm trước chị có cho em số điện thoại rồi đấy nhớ? Gặp mặt trực tiếp thì vui thật, nhưng đôi khi gọi điện nói chuyện cũng hay mà, đúng không?”
Tôi không thể bảo là em ấy có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi cũng không muốn khiến khoảng cách giữa hai đứa ngày càng lớn hơn. Tôi đã dốc hết mọi chút thông minh mình có để nghĩ ra cách duy trì mối quan hệ này!
“Gọi điện hay lắm! Không nhìn thấy người đối diện nên sẽ càng tò mò không biết người đó đang làm gì, biểu cảm ra sao! Dù hơi hạn chế thật, nhưng chính vì không biết nên mình sẽ càng nghĩ về người đó nhiều hơn, và khi gặp lại trực tiếp thì sẽ cảm động hơn gấp bội luôn ấy!”
“Vậy ạ? Vậy tức là... em sẽ càng vui hơn khi được gặp chị trực tiếp ạ?”
“Đúng rồi! Vui hơn nhiều luôn!”
“Nhiều đến thế sao? Thật vậy sao?!” Emma reo lên, mắt long lanh ánh sáng phấn khích.
Tôi có hơi cảm giác như mình vừa dùng chiêu dụ con nít giúp việc hộ, nhưng mà tôi đâu có nói dối, với lại em ấy có vẻ tin sái cổ rồi, nên tôi đoán là chuyện này chắc ổn cả rồi... hy vọng là vậy.
Không biết Koganezaki nghĩ sao nhỉ? Tôi liếc sang nhìn cô ấy, tò mò xem cô sẽ có biểu cảm như nào, thì thấy cô đang mỉm cười với Emma bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp hệt như một người mẹ đang nhìn con gái ruột của mình. Tôi... chắc là có thể coi đó là dấu hiệu tốt?
Cảm giác như với cô, Emma quan trọng đến mức hạnh phúc của Emma là ưu tiên hàng đầu. Mà cũng đúng thôi—tôi cũng y chang vậy mỗi khi dính đến Sakura và Aoi mà! Biết đâu nếu tôi hiểu Emma rõ hơn nữa, tôi sẽ có thể cho Koganezaki lời khuyên về em ấy, giống như cô từng khuyên tôi về hai đứa em gái của mình!
“Nhưng mà... nếu muốn gặp chị nhiều hơn bây giờ nữa... chắc em phải yêu chị mất, thật đấy!” Emma nói thêm, áp hai tay lên má và cười ngại ngùng.
“Hả?” Yêu tôi? Ừm, đợi chút đã. Cái “yêu” mà em nói là kiểu yêu nào—?
Bốp!!!
Aaaah! Vai tôi!!
“Hazama? Có thể cho tôi mượn cậu một chút được không?” Koganezaki nói, tay siết lấy vai tôi với nụ cười rạng rỡ hoàn hảo đến phát sợ mà tôi từng thấy trên mặt cô ấy.
“V-Vâng ạ,” tôi trả lời, nước mắt rơm rớm, vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Thành thật mà nói, tôi chỉ biết ơn vì mình chưa tè ra quần ngay tại chỗ.
◇◇◇
Và thế là học kỳ hai của tôi khởi đầu bằng một cú nổ hỗn loạn… ngay cả trước khi tôi đến được trường.
Tôi chợt nghĩ: Khoan đã… chẳng phải cái này cũng giống hệt kỳ nghỉ hè sao?! Buổi sáng của tôi bắt đầu bằng cảnh mấy đứa em gái làm loạn, sau đó Emma bất ngờ xuất hiện như tia chớp làm tôi hú hồn hú vía, rồi Koganezaki đến để lên lớp tôi một trận. Và tiếp theo, đương nhiên là…
“Yotsuba, sao hôm nay cậu lại toe toét thế kia?”
“Có chuyện gì xảy ra trong lễ khai giảng à? Cậu cười từ lúc quay về lớp đến giờ luôn đấy.”
…Tôi được gặp lại Yuna và Rinka! Không những thế, họ còn đang ngồi ngay trước mặt tôi trong lớp học quen thuộc của chúng tôi nữa chứ!
“Heh heh heeeh…”
“Nhìn cái mặt kìa! Giá mà cậu biết mình trông luộm thuộm đến mức nào bây giờ,” Yuna thở dài.
“Công bằng mà nói, đây đúng là lần đầu đấy,” Rinka nhận xét.
Sáng hôm đó, trước lễ khai giảng, cả lớp đã bốc thăm để xác định sơ đồ chỗ ngồi cho học kỳ mới. Kết quả liên quan là: Rinka ngồi bàn thứ hai từ cuối lớp, cạnh cửa sổ, còn Yuna ngồi ngay cạnh cô ấy. Còn tôi thì ngồi ngay sau lưng Yuna… nghĩa là bàn của ba đứa tạo thành một nhóm hoàn hảo! À, còn chỗ ngồi sau Rinka—tức bàn cuối cùng ở dãy cạnh cửa sổ—thì để trống vì lớp tôi có nhiều bàn hơn số học sinh một chút. Nói cách khác, không chỉ về mặt cảm giác mà về mặt thực tế, chúng tôi thật sự có một góc riêng hạnh phúc nho nhỏ của riêng ba đứa trong lớp học!
“Đây là lần đầu tiên tớ may mắn thế này trong một cuộc bốc thăm luôn đấy!” tôi reo lên.
“Xin lỗi nhé—cậu có thể lặp lại điều đó được không, cô nàng vào được trường này nhờ lăn bút chì?” Yuna châm chọc.
Rinka bật cười. “Cá nhân tớ thì nghĩ cậu xứng đáng với điều đó đấy. Cậu từng nói là các buổi học bù của cậu suôn sẻ lắm mà, đúng không?”
“Đúng rồi! Cô Miki bảo tớ làm worksheet còn tốt hơn cả—” Tôi bắt đầu kể, nhưng chưa nói dứt câu thì—như thể bị gọi tên mà hiện ra—giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi, cô Miki Abiko, bước vào lớp.
“Xin lỗi vì tôi đến muộn,” Miki nói tỉnh bơ khi bước lên bục giảng. Cũng đã khoảng mười lăm phút kể từ khi lễ khai giảng kết thúc, và tôi quả thật cũng đang thắc mắc sao giờ này rồi mà cô vẫn chưa đến. “Giờ thì, để bắt đầu, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới.”
Hở?!
“Ý cô là lớp mình có học sinh trao đổi á?!” một bạn trong lớp kêu lên.
“Cơ bản là vậy, tuy nhiên nói chính xác thì đây là học sinh chuyển trường từ một khu vực khác,” Miki trả lời.
Thông báo bất ngờ đó lập tức khiến cả lớp xôn xao. Tất nhiên, ba đứa tôi cũng hào hứng không kém mọi người!
“Học sinh chuyển trường á?! Đây là lần đầu tiên luôn đúng không?!” tôi hỏi. “Năm nhất không có ai, mà tớ nhớ là các lớp khác cũng không có luôn!”
“Đúng thế,” Yuna đồng tình, “với cả bài kiểm tra chuyển vào trường cao Eichou vốn đã nổi tiếng là cực kỳ khó, nên chắc bạn đó phải giỏi lắm mới vào được.”
“Thú vị đây,” Rinka nói. “Thế ai hiếm hơn nhỉ? Học sinh chuyển trường hay là Yotsuba?”
“Ơ, dĩ nhiên là Yotsuba rồi. Có thể an tâm mà nói là bạn mới không đậu bằng cách tung bút chì.”
Các bạn trong lớp bắt đầu dồn dập hỏi Miki những câu quen thuộc—bạn đó là nam hay nữ, vân vân—nhưng Yuna và Rinka đã nhanh chóng chuyển hướng sang trêu chọc tôi. Thật ra, tôi cũng bị bất ngờ không kém trước diễn biến đột ngột này, và một lần nữa tôi lại bị ấn tượng bởi sự điềm tĩnh của hai người đó dù trong tình huống có sốc cỡ nào đi nữa.
Mà nghĩ kỹ thì, khó mà tưởng tượng được có chuyện gì khiến mình hồi hộp hơn lúc ở cạnh hai người này. Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi. Ý tôi là, có gì khiến tim đập mạnh hơn việc đi chung với hai trong số những cô gái xinh đẹp nhất hành tinh cơ chứ? Tôi thấy hơi tội cho học sinh chuyển trường kia khi phán xét họ trước khi gặp mặt, nhưng tôi tin chắc rằng dù người đó là ai đi nữa, tôi cũng sẽ không bị dao động gì đâu!
“Vậy thì,” Miki nói, “mời em vào lớp và tự giới thiệu nhé.”
“Vâng ạ!” một giọng nói tươi sáng và đầy sức sống đáp lại từ hành lang.
Hả...? Có phải tôi đã nghe giọng đó ở đâu rồi không nhỉ...? Tôi còn đang băn khoăn thì mọi thắc mắc lập tức tan biến vào khoảnh khắc cô bước vào lớp—không, vào chính khoảnh khắc đầu ngón chân của cô ấy bước qua ngưỡng cửa.
Cả lớp lặng người trước vẻ ngoài của cô—kể cả tôi, Yuna, và Rinka cũng vậy. Cô mảnh mai và xinh đẹp, với thân hình toát lên vẻ trưởng thành như người lớn, mái tóc dài óng ả lấp lánh trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớp học. Ánh mắt cô tràn đầy tự tin, sống mũi thanh tú, và một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. Với vài bước chân nhẹ nhàng từ cửa lớp đến cạnh bục giảng, cô đã thu hút trọn vẹn ánh nhìn của cả lớp và biến không gian ấy thành của riêng mình. Cô dừng lại với sự duyên dáng và chính xác như người mẫu trình diễn trên sàn catwalk, đảo mắt nhìn quanh lớp học...cho đến khi ánh mắt ấy chạm đến tôi, và cô mỉm cười.
“Rất vui được gặp mọi người,” cô nói. “Mình tên là Oda Makina, và từ hôm nay sẽ là bạn cùng lớp của mọi người.”
Cả lớp xôn xao. Một cái tên vừa hiện lên trong đầu tất cả bọn họ, tôi biết rõ điều đó—và không phải là cái tên mà cô ấy vừa tự giới thiệu. Và đúng như tôi đoán...
“Oda... Makina...?” Yuna lẩm bẩm.
“Đừng nói là... không lẽ đó là...?” Rinka sửng sốt không kém.
Một giây sau, cả hai đồng loạt quay phắt sang nhìn tôi.
Chỉ có một số rất ít người biết đến cái tên Oda Makina.
Nhưng mọi người—và tôi thật sự muốn nói là mọi người—đều nhận ra cô gái trước mặt tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy chính là Amagi Maki, cô thiếu nữ mười bảy tuổi nổi tiếng nhất Nhật Bản.
“Em sẽ ngồi vào chiếc bàn còn trống, Oda-san. Còn các em, cô biết là mọi người có rất nhiều câu hỏi, nhưng làm ơn hãy chờ cho đến khi tiết sinh hoạt kết thúc rồi hãy hỏi,” cô Miki lên tiếng.
Trong lớp tôi chỉ có một chỗ trống duy nhất. Chính là chỗ ngồi ở hàng cuối, sát cửa sổ. Chính là chỗ ngồi ngay cạnh tôi!
Cả lớp vẫn chưa hết rạo rực, nhưng Makina vẫn ung dung tiến bước giữa những ánh mắt dán chặt vào mình, dáng vẻ bình thản như thể đã quá quen với điều đó. Cô ấy đi qua giữa Yuna và Rinka, rồi ngay trước khi ngồi xuống...
“Rất mong được học cùng cậu, Yotsy,” cô ấy thì thầm bên tai tôi.
Trên gương mặt Yuna và Rinka thoáng qua một biểu cảm sững sờ giống hệt nhau. Chỉ trong tích tắc đó thôi, họ đã hiểu hết mọi chuyện. Makina bất ngờ xuất hiện trong vai trò học sinh chuyển trường, và tôi thì chỉ còn biết ngồi đơ ra, mồ hôi lạnh vã ra như thác đổ.
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?! Rồi cuộc sống học đường của tôi sẽ ra gì nữa đây?!
Yuri Tama: Từ Bánh Xe Thứ Ba Thành Bộ Ba Thiêng Liêng – Phần Ba: Hết