Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

77 166

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

870 3393

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

432 2834

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

482 1802

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

29 5

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

12 46

Volume 3 - Interlude III

Chuyển cảnh III: Makina Oda

“Maki!”

“Hmm...? Có chuyện gì à, Mio?”

Đã bốn năm trôi qua kể từ khi tôi ra mắt với tư cách là idol Maki Amagi. Mùa hè đầu tiên sau khi tôi bước chân vào cấp ba, và tôi vừa kết thúc một buổi luyện tập cho bài hát mới sắp được công bố. Đó là lúc Mio Kuruma—một thành viên khác của Shooting Star—gọi tôi lại.

Mà... gọi là “gọi lại” thì nghe có vẻ nhẹ nhàng quá so với thực tế. Cô ấy túm lấy vai tôi, mạnh đến mức thấy đau, trán nhăn lại và ánh mắt sắc như dao. Đó là kiểu biểu cảm mà các quản lý của chúng tôi tuyệt đối không bao giờ để cho công chúng nhìn thấy—một biểu cảm chứa đầy tức giận và địch ý. Nếu cô ấy túm tôi lại như thế chỉ để buôn chuyện thời tiết thì chắc tôi đã bật cười, nhưng tôi không mong may mắn đến vậy.

“Tôi nghe nói cậu định tạm ngừng hoạt động,” Mio nói.

Biết ngay mà. Có vẻ như cuộc nói chuyện này sẽ mệt mỏi y như tôi đã đoán. “Tin đồn lan nhanh thật,” tôi đáp.

“Thì đáng lẽ làm gì có tin đồn nào?! Sao cậu không nói với bọn tôi trước?!” Mio gắt lên. Chính là kiểu bùng nổ cảm xúc mà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Mio vốn thẳng thắn và bốc đồng, nhưng hôm nay cô ấy còn bốc lửa hơn bình thường.

Thật không may—cho cô ấy—tôi đã mệt nhoài sau buổi luyện tập. Thực sự, tôi chỉ muốn về nhà, tắm rửa rồi học bài, không phải dây dưa thêm gì nữa. “Chúng ta nói chuyện sau được không?” tôi hỏi.

“Còn gì nữa mà nói? Cậu đùa à?!” Mio hét lên. “Tôi nói thật đấy! Cậu đáng lẽ phải nói với tụi này ngay từ khi cậu bắt đầu nghĩ đến việc tạm nghỉ chứ!”

Tôi suýt nữa đã thở dài, nhưng kịp kìm lại. Với tâm trạng kích động của cô ấy lúc này, tôi có linh cảm là mình mà thở dài là sẽ ăn tát ngay. Dù vậy, nếu có bị tát thì cũng chẳng oan.

Mio gia nhập công ty cùng thời điểm với tôi. Tôi thì là tay ngang, đăng ký kiểu bất chợt, còn cô ấy thì khác—cô ấy đã qua đủ loại đào tạo từ trước. Được bố mẹ chiều chuộng, ngày nào trông cô ấy cũng như đang tận hưởng từng khoảnh khắc một. So với tôi—người chỉ có mỗi ký ức làm điểm tựa—thì đúng là một trời một vực.

Ban đầu, trong các buổi học, Mio luôn là người nhận được lời khen từ giáo viên và sự ngưỡng mộ từ các bạn. Còn tôi thì... tệ toàn diện. Cũng không tệ đến mức bị chú ý, vì hầu hết mọi người cũng tệ như tôi, nên tôi dễ dàng chìm vào nền. Tôi nghi ngờ là hồi đó Mio còn chẳng hề biết đến sự tồn tại của tôi. Nói chúng tôi là “đồng nghiệp” có khi cũng hơi quá lời.

Cả hai cùng gia nhập công ty trong một tháng. Đó là mối liên hệ duy nhất giữa chúng tôi... cho đến khi nhóm Shooting Star được thành lập, và cả hai bị buộc phải làm việc chung. Nhóm có “thông điệp” là tất cả thành viên đều là bạn thân, và tôi được chọn làm “bộ mặt” của nhóm, còn Mio là người đứng thứ hai. Trên sân khấu hay ngoài đời, chúng tôi phải luôn kè kè bên nhau.

Lại là ánh mắt đó. Mio trừng mắt nhìn tôi, vẫn nắm chặt lấy vai tôi. Nếu một fan nào đó nhìn thấy cảnh này chắc ngất ngay tại chỗ. Đó không phải là ánh mắt kiên định—mà quá dữ dằn để là như thế. Đó là ánh mắt của giận dữ, thù địch... và ghen tị. Cô ấy đã luôn nhìn tôi như vậy kể từ khi bắt đầu để ý đến tôi, và nó luôn khiến tôi khó chịu.

“Sao không nói gì đi?!” Mio quát. “Cái chuyện tạm nghỉ này từ đâu ra vậy?!”

“Không phải bất ngờ gì đâu. Kế hoạch đã có từ đầu rồi,” tôi đáp.

“Ý cậu là ‘từ đầu’ là sao?”

“Là từ trước khi tôi debut làm idol.”

“Hả?!”

Trời ơi... Tôi chỉ muốn về nhà, tắm rửa, ăn gì đó rồi học bài... Tôi còn một đống việc phải làm tối nay, sáng mai lại có ghi hình, rồi lại tiếp tục, rồi lại luyện tập. Lịch của tôi kín mít từ sáng tới tối, và khỏi phải nói là không còn thời gian để đến trường. Tôi vào được một trường cấp ba chuyên nghệ thuật với điều kiện ưu tiên công việc, và số buổi tôi đến lớp từ đầu năm đến giờ đếm chưa hết một bàn tay.

Hồi cấp hai, tôi đã phải đến trường đủ số buổi và học thêm hàng đống tiết phụ đạo mới đủ điều kiện thi cấp ba. Chuyện đó từng dồn tôi đến giới hạn chịu đựng, và tôi đã gây ra không ít rắc rối khi tự ép mình đi học. Thời gian, nói đơn giản, là cực kỳ quý giá. Tôi không thể phí một phút nào—một giây cũng không.

Và cuộc nói chuyện này rõ ràng là lãng phí.

“Trước cả khi debut á?! Cậu đang nói cái gì vậy—”

“Tôi nghĩ là mình đã giải thích khá rõ rồi. Thế là xong chứ?” tôi cắt ngang, nở nụ cười vẫn luôn dùng với Mio. “Nói tôi nghe đi—lúc công ty báo cho các cậu biết, họ có nhờ cậu đến tra khảo tôi không?”

Mio thở hắt ra. “C-Cậu đang nói cái gì thế...?”

Tôi biết chắc là không. Tôi đã học ở công ty từ hồi cấp hai, và chủ tịch công ty là người luôn theo dõi sát sao tôi từ đó đến giờ. Có lẽ họ còn hiểu cuộc đời tôi rõ hơn cả bố mẹ tôi. Họ biết tôi đã cố gắng thế nào để đủ điều kiện thi cấp ba, biết tôi khao khát được sống cuộc sống học đường bình thường như bao người, biết tôi đã nỗ lực ra sao để giành thời gian học mỗi ngày dù lịch làm việc dày đặc.

Chủ tịch biết tất cả điều đó, nên khi tôi đề nghị tạm nghỉ để tập trung học hành, họ đã đồng ý—dù có hơi lưỡng lự. Tôi đoán họ đã nói với các thành viên khác trong nhóm để chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của tôi, và mong họ sẽ ủng hộ quyết định ấy. Chứ tôi chưa từng nghĩ họ sẽ sai các thành viên khác đến thuyết phục tôi đổi ý.

“K-Không đời nào! Tôi tự đến đây nói cho cậu biết cậu đang quá ích kỷ! Cậu có biết chuyện này sẽ gây rắc rối cho tụi tôi đến mức nào không?!” Mio cuối cùng cũng hét lên.

Tôi vẫn giữ giọng lạnh nhạt và khách quan, còn cô ấy thì không buồn che giấu cảm xúc gì nữa. Cô ấy giận đến mức buột miệng nói ra lý do thật sự khiến cô ấy đến đây, dù có lẽ còn chưa tự nhận ra điều đó.

“Tụi mình vừa lên cấp ba mà! Từ giờ sẽ có nhiều thời gian để làm việc hơn bao giờ hết!”

“Chính xác. Đó là lý do tôi không muốn phí thời gian của mình,” tôi đáp lại, giọng đanh lại. Cơn tức giận của cô ấy đã lây sang tôi. Tôi đã quá mệt mỏi—thể xác, tinh thần, và cảm xúc—và giờ thì tôi không thể tiếp tục giả vờ là phiên bản hoàn hảo của bản thân nữa.

“Ý cậu là sao? Cậu đang nói chuyện với tôi là phí thời gian à?!” Mio quát.

Tôi im lặng, và trong chốc lát, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cậu bị gì vậy? Tự dưng nói chuyện với tôi như thể người lạ từ bao giờ thế?”

Tôi đã khiêu khích cô ấy, và giờ thì cô ấy đang đáp trả—dù rõ ràng chính cô ấy mới là người xông vào gây chuyện trước. Dù sao thì, việc cô ấy giờ đây cố ý gây sự là điều không thể rõ ràng hơn.

“Đúng là bọn mình hay phải làm việc với người lớn hay các tiền bối idol, nên phải lịch sự là điều đương nhiên... Nhưng mà, ai giữ cái thái độ đó cả sau cánh gà chứ, nghiêm túc đó?” Mio đảo mắt. “Cậu nghĩ làm vậy trông chín chắn hơn à? Không có đâu—trông chỉ như một đứa ra vẻ ta đây đáng ghét thôi!”

Lần này thì tôi thật sự thở dài. Tôi đoán vậy mà. Cô ấy thật sự không hiểu tôi. Thậm chí là không hiểu nổi điều căn bản nhất về tôi. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm. Chúng tôi chỉ đơn thuần là thành viên cùng nhóm idol. Không phải bạn bè, càng không phải gia đình. Và dù có thế nào đi nữa... tôi vẫn sẽ giữ được cô ấy.

“Tôi đi đây. Chúc một ngày tốt lành,” tôi nói, phủi đi lời xúc phạm trẻ con của Mio—và cả bàn tay đang đặt trên vai tôi—rồi bước ra phía cửa.

“Gì cơ—này!” Mio hét lên, nhưng tôi không để tâm đến lời phản đối của cô ấy mà cứ thế bước đi.

Giữa mùa hè, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh khi bước ra khỏi phòng—chắc là vì buổi luyện tập vừa rồi khiến tôi toát mồ hôi quá nhiều. Đầu tôi cũng bắt đầu đau âm ỉ. Cuối cùng, tôi phải tìm một góc hành lang vắng vẻ để ngồi xuống nghỉ một chút. Tôi muốn đi tắm, nhưng sẽ thật phiền phức nếu Mio đuổi theo tới tận phòng thay đồ. Và trên hết là...

“Yotsy,” tôi thì thầm, buông ra cái tên mà tôi đã muốn gọi biết bao lâu nay.

Ở nơi không ai có thể thấy—ở cái góc âm u nhỏ bé ấy—tôi có thể tự nhốt mình trong thế giới riêng... và được là chính mình. Tôi có thể thì thầm với cô gái sẽ mãi mãi là của riêng tôi.

“Hôm nay tôi đã cố gắng hết sức rồi đó, Yotsy. Cậu chắc chắn sẽ tự hào về tôi, đúng không? Cậu sẽ khen tôi rằng tôi đã nỗ lực thế nào, và làm tốt ra sao... phải không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà tôi luôn mang theo bên mình, dù đi đến đâu—một bức ảnh từ thời mẫu giáo. Trong đó là hai cô bé, một đứa nhỏ rụt rè và buồn bã, còn đứa kia thì cười rạng rỡ như pháo hoa, ôm lấy bạn mình thật chặt.

Đó là cô ấy. Yotsuba Hazama. Yotsy yêu dấu của tôi.

Từ khi bức ảnh ấy được chụp đến nay đã là bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ? Tôi tự hỏi không biết bây giờ Yotsy đang làm gì? Liệu cô ấy có biết tôi đã trở thành idol không? Nếu có thì chắc tôi sẽ xấu hổ chết mất, mà kỳ lạ thay, một phần trong tôi lại mong là cô ấy chưa biết... mà nghĩ kỹ thì, điều đó cũng rất “Yotsy”. Lúc nào cô ấy cũng vui vẻ, tràn đầy năng lượng, luôn khiến tôi và mọi người mỉm cười... nhưng cũng hơi đãng trí nữa. Có lẽ “mộng mơ” là từ đúng hơn.

Cô ấy luôn ở đó khi tôi khó khăn. Khi tôi buồn, cô ấy sẽ xuất hiện từ lúc nào không hay, để an ủi tôi. Dĩ nhiên, cô ấy cũng luôn ở bên tôi trong những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc! Tôi nghĩ hầu hết các cô gái đều từng mơ về một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích... và với tôi, Yotsy chính là hoàng tử ấy.

Giờ cô ấy đã trở thành người như thế nào? Vẫn giống như xưa chứ? Hay đã thay đổi đến mức tôi chẳng còn nhận ra nữa? Và hơn hết... cô ấy còn nhớ lời hứa của hai đứa không?

Càng nghĩ, tôi càng thấy lòng mình trĩu xuống. Biết đâu đấy, Yotsy trong ký ức tôi giờ đã không còn tồn tại. Tôi đã trở thành Maki Amagi trong ngần ấy năm qua, và đâu có gì đảm bảo rằng Yotsy cũng không trải qua một sự thay đổi tương tự. Càng nghĩ, tôi càng thấy sợ. Sợ đến ngày gặp lại cô ấy.

“Không,” tôi nói, lắc đầu. “Kể cả nếu cô ấy thay đổi rồi, cũng không sao cả.”

Vì nếu Yotsy mà tôi từng biết không còn nữa... thì tôi sẽ khiến cô ấy quay lại.

“Tôi sẽ có được mọi thứ mình muốn, và tôi sẽ không dùng mánh khóe để đạt được điều đó. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, từ tốn, và tự mình giành lấy tất cả bằng đôi tay này.”

Giống như khi tôi thi tuyển vào công ty hiện tại. Khi tôi được chọn ra mắt chuyên nghiệp. Khi tôi giành được vị trí center của Shooting Star. Khi tôi tổ chức concert đầu tiên ở arena và bán sạch vé. Khi tôi lần đầu xuất hiện trên TV. Khi tôi được chọn làm khách mời thường xuyên của một show hàng tuần. Ngay cả với phim truyền hình—tôi bắt đầu bằng những vai quần chúng, rồi từng bước từng bước vươn lên đến vai chính. Công ty cũng đã hỗ trợ rất nhiều, tất nhiên rồi... nhưng tôi vẫn biết rõ, phần lớn thành công này là do chính tôi tạo nên.

“Tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy... Không bao giờ. Không phải Yotsy... Dù có chuyện gì xảy ra... tôi cũng sẽ không buông tay!”

Tôi lặp lại lời thề đó với chính mình, hết lần này đến lần khác. Tôi là Maki Amagi. Tôi là idol hàng đầu của Nhật Bản. Tôi thật tuyệt vời. Tôi thật mạnh mẽ. Không ai có thể sánh được với tôi. Và điều đó có nghĩa là... không đời nào Yotsy lại không yêu tôi được. Cho nên...

“Chỉ thêm một chút nữa thôi, Yotsy. Mình sẽ đến tìm cậu sớm thôi... nên chờ mình nhé?”

Tôi nhìn vào bức ảnh, nơi cô bé với nụ cười rực rỡ đang ôm lấy tôi ngày ấy, và mỉm cười.

be8ce8ea-49db-4911-a881-b14ba3ae01c5.jpg