Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

77 166

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

870 3394

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

432 2834

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

482 1803

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

29 5

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

12 46

Volume 3 - Chương 4

Chương 4: Ý Định Thật Sự của Makina

“Cậu ổn chứ, Yotsy?”

“Ừm, tớ không sao! Chắc là do suy nghĩ nhiều quá nên đầu óc hơi cháy xém một chút…”

Tôi đổ gục xuống ghế băng một cách uể oải, còn Makina thì lo lắng ngồi cạnh tôi. Koganezaki và Emma đã về trước rồi. Nghe đâu Koganezaki cũng có vé năm của thủy cung, và hai người họ chỉ đến để xem buổi biểu diễn cá heo hôm nay thôi. Không hiểu sao... chuyện đó nghe tự do một cách khó tả, đến nỗi tôi cảm thấy hơi ganh tỵ.

“Vậy thì tranh thủ nghỉ một chút đi,” Makina nói. “Tớ cũng mỏi chân quá trời! Không ngờ đi thủy cung mà lại đi bộ nhiều đến vậy đó, ha?”

“Ừ... Nhưng mà, xin lỗi vì bắt cậu phải đợi tớ nha.”

“Tất nhiên là tớ sẽ đợi rồi! Vì tụi mình đang hẹn hò mà, đúng không?”

Chỉ một từ “hẹn hò” thôi cũng đủ khiến tim tớ lộn một vòng. Nhưng Makina nói câu đó nghiêm túc đến mức nào cơ chứ? Thành thật mà nói, tôi chẳng thể đoán nổi.

“Cô gái lúc nãy... tên gì nhỉ, Koganezaki à? Cô ấy có nói gì với cậu không?” Makina hỏi.

“Hử?” Tôi bật ra một tiếng ngơ ngác.

“Cô ấy là bạn của cậu, đúng không?” Makina tiếp lời. “Tớ không thấy giống bạn gái cho lắm, nhưng mà cũng khó nói lắm…”

“B-Bạn thôi, đúng rồi! Koganezaki chỉ là bạn thôi!” Tôi vội vàng thanh minh. Đường hướng dẫn đến một hiểu lầm cực kỳ nguy hiểm vừa ló dạng, nên tớ lập tức dập tắt ngay.

“Ừ, tớ đoán vậy mà!” Makina đáp không chút do dự. Có vẻ cô ấy cũng không để tâm thật.

“Tụi tớ chỉ tám chuyện thôi, kiểu như ‘Trời ơi, không ngờ lại gặp nhau ở đây, trùng hợp ghê ha!’ đại loại vậy đó.”

“À, ra vậy,” Makina đáp, rồi chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi cứ thế lặng lẽ nhìn cô ấy. Không biết giờ Makina đang nghĩ gì nhỉ? Thật ra thì... không chỉ lúc này, mà từ lúc cô ấy xuất hiện trước cửa nhà tôi, cô ấy đã nghĩ gì vậy?

“Hmm...”

“Y-Yotsy?”

“Hmmmmmmmmm…”

“Y-Yotsy, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”

“Á?!” Tôi giật bắn người khi nhận ra mình đã nhìn Makina đến nỗi người tự lúc nào đã nghiêng tới sát mặt cô ấy, mũi suýt chạm mũi. Gương mặt xinh đến quá đáng của Makina đỏ bừng lên, và tôi thì hoảng hốt lùi lại hết cỡ, không biết phải biện minh ra sao. Không—không được, đây hoàn toàn không phải là khoảng cách đúng đắn giữa hai người bạn thanh mai trúc mã!!

“Thật tình, đừng nhìn tớ kiểu đó nữa! Cậu làm tớ hồi hộp đó,” Makina nói.

U-Uwaa... Cô ấy dễ thương quá trời mỗi khi ngượng! Và giờ thì tôi lại bắt đầu nghĩ linh tinh, tất cả là lỗi của cái câu cuối cùng Koganezaki nói lúc chia tay!

“H-Hồi hộp gì chứ! Cậu quen bị người khác nhìn chăm chăm rồi mà, đúng không?” Tôi lắp bắp, ý thức rõ ràng đây là một cái cớ rất tệ. Nhưng mà...

“Chứ từ khoảng cách đó thì tớ chắc cậu thấy cả lỗ chân lông của tớ rồi còn gì.”

“Á!”

…Cô ấy đánh trả không hề báo trước…

“Mà hơn hết... khi bị cậu nhìn, tớ còn hồi hộp hơn bất kỳ ai khác nhìn nữa...”

“Guh?!”

…và bồi thêm một đòn chí mạng khiến tôi như muốn bay khỏi hành tinh này! Cô ấy đáng yêu đến mức khiến tim tôi thật sự bỏ qua một nhịp!! Một nhịp tim, mất tích!!!

“N-Nhưng tớ chỉ là một con bọ nước tầm thường đứng trước cậu... Không, là một mẩu rác bị thời gian bỏ quên bên vệ đường, hoàn toàn không xứng đáng để cậu hồi hộp vì tớ…”

“Cậu đang trôi đi đâu vậy, cả về cảm xúc lẫn thời gian luôn đó. Cái kiểu nói chuyện đó là thời đại nào vậy hả?”

Thua toàn tập với pha đáp trả đó rồi!

“Thật đấy, Yotsy. Cậu đang trêu tớ phải không?” Makina phồng má.

“K-Không có đâu, tớ đâu dám!” Mà aaah, gần quá gần quá gần!!! Makina giờ đã tiến lại gần sát quá mức cần thiết, khiến đầu óc tôi hú còi cảnh báo loạn xạ! Tôi biết là giờ mới nhận ra thì muộn quá rồi, nhưng lúc đó, tôi mới thật sự hiểu ra một điều—Makina là một idol, còn tôi chỉ là một cô gái trung học bình thường sống trong khu dân cư bình thường. Cô ấy là một sinh vật sống hoàn toàn khác biệt, đến từ một chiều không gian hoàn toàn khác, và chỉ đúng khoảnh khắc đó thôi, tôi mới thực sự cảm nhận được luồng ánh sáng chói lóa mà cô ấy tỏa ra!

Này, Koganezaki... Không thể nào cậu nghiêm túc nghĩ rằng Makina lại thích tôi đấy chứ?! Không đời nào! Cũng như con người không thể nào yêu... ếch! Tim tôi đập như trống trận. Cô ấy hoàn toàn chiếm trọn sự chú ý của tớ! Koganezaki từng nói rằng các mối quan hệ rồi sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng nếu mối quan hệ của bọn tôi mà thay đổi kiểu đó thì chắc tôi không sống nổi mất!

Tụi tôi đúng là bạn thuở nhỏ, nhưng thật lòng mà nói thì, đó là thứ duy nhất kết nối tôi và Makina hiện tại. Nếu tôi tạo ra khoảng cách, cô ấy sẽ bỏ lại tôi sau lưng với tốc độ ánh sáng, còn nếu lại gần hơn nữa, khí chất tỏa sáng của cô ấy sẽ đè bẹp tôi ngay lập tức. Nhưng dù sao thì, tôi cũng rất vui vì tụi tôi đã gặp lại nhau! Tôi không muốn bị xa cách với cô ấy, mà cũng không muốn bị cô ấy thổi bay thành bụi vũ trụ nữa!

Đúng vậy—giữ mối quan hệ bạn thời thơ ấu là lựa chọn tốt nhất! Như thế thì Yuna và Rinka cũng sẽ yên tâm... không phải là tôi đang lấy họ làm cái cớ đâu nhé! Như vậy là dở hơi lắm!

Một khi đã quyết định rồi, thì chỉ còn một điều cần làm thôi! Tôi phải tận dụng buổi hẹn hôm nay để củng cố lại sợi dây gắn kết bạn bè từ thuở bé này—và tôi biết chính xác cách phải làm gì rồi!

“Quyết định vậy nhé!” tôi hét lên và bật dậy khỏi ghế.

“Khoan, gì cơ?” Makina ngơ ngác hỏi.

“Đi thôi nào!”

“Hả?! Đi đâu cơ chứ?!”

“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là… một bất ngờ!!!” tôi reo lên rồi cắm đầu chạy đi, chẳng mảy may để tâm đến vẻ bối rối của Makina… dù lại để tâm rất nhiều đến nhân viên thủy cung, những người ngay lập tức ra dằn mặt và buộc tôi phải hạ tốc độ xuống còn một bước đi bộ khỏe mạnh.

◇◇◇

Thủy cung Rừng Đại Dương được chia thành ba khu vực lớn. Khu đầu tiên chúng tôi ghé qua là khu vực tái hiện đại dương quanh Nhật Bản, còn sân khấu biểu diễn cá heo là khu thứ hai. Giờ đây, cả hai đứa vừa đi hết khu cuối cùng, nơi giới thiệu các loài sinh vật biển đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi đã xem sơ đồ mặt bằng trước và cố tình dẫn Makina đi theo hướng ngược lại so với tuyến tham quan gợi ý, tất cả là để giữ một chỗ đặc biệt cho phần cuối cùng. Giờ thì chúng tôi đã sắp quay lại khu biểu diễn cá heo, và điều đó có nghĩa là... chúng tôi sắp gặp được nó.

“Á!” tôi kêu lên. “Nhìn kìa, nhìn kìa!”

“Hở...?” Makina nghiêng đầu. “‘Khu động vật biển có vú’...?”

Chính xác! Đây là khu vực dành riêng cho các loài động vật biển có vú! Nói vậy nghe có vẻ chúng mạnh mẽ dữ dội, kiểu như cầm súng và chào nghiêm quân đội, nhưng thực ra thì đây là những loài được yêu thích nhất tại bất kỳ thủy cung nào. Trong số đó, nổi bật nhất chính là... chim cánh cụt! Khu trưng bày chim cánh cụt ở thủy cung này nổi tiếng lắm, đến mức còn có cả khu vuốt ve luôn ấy! Một hàng dài các gia đình đang xếp hàng chờ để được chạm vào một chú chim cánh cụt. Đúng là vua của thủy cung – gọi là “đế vương” quả không sai!

Nhưng mà tôi không dẫn Makina đến xem chim cánh cụt. Thay vào đó, tôi đưa cô ấy đến một khu trưng bày nằm hơi khuất ở bên cạnh. “Nhìn kìa, tụi nó kìa! Nhìn đi! Nhớ ra gì chưa?” tôi chỉ tay vào cái bể.

Nó nằm lùi lại ở góc khu vực nên chẳng mấy ai để ý, nhưng mấy chú hải cẩu sau tấm kính chẳng hề bận tâm đến sự thiếu vắng khán giả, cứ lăn ra phơi nắng, sống cuộc đời hải cẩu một cách an nhiên hết mức.

“Hải cẩu...?” Makina nói, đầu lại nghiêng thêm một lần nữa, lần này là nghiêng kiểu nghi ngờ. Rõ ràng là cô ấy không hiểu sao tôi lại đắc ý đến thế.

“Cậu còn nhớ lần trước tụi mình đến đây, cậu đã nằng nặc đòi đi sở thú thay vì thủy cung không?”

“C-Cậu lại lôi chuyện đó ra nữa à? Nhắc lại một lần đã xấu hổ lắm rồi mà...” Makina làu bàu.

“Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi! Nhưng thật đấy—cậu còn nhớ chuyện sau đó thế nào không?”

“Sau đó thế nào là thế nào cơ?” Makina hỏi lại, mà nghe vậy là tôi biết ngay: cô ấy hoàn toàn không nhớ.

“Hồi đó, mình chỉ muốn làm điều gì đó khiến cậu vui lên,” tôi bắt đầu kể. “Thật ra, mình cũng cảm nhận được là cậu đã bắt đầu thích thú với thủy cung rồi, nhưng mình vẫn muốn cậu vui hơn nữa... nên mình mới dẫn cậu đến xem hải cẩu.”

Tôi có hơi dùng trí tưởng tượng để lấp đầy vài khoảng trống trong ký ức – tôi không nhớ rõ cụ thể mình đã làm gì hay nghĩ gì lúc đó – nhưng khi kể lại với Makina, cảm giác như mình đang sống lại khoảnh khắc ấy thật sự. Hồi đó, cả hai đứa cũng đứng trước chuồng hải cẩu thế này, và tôi đã nói với cô ấy rằng:

“Nhìn kìa! Giống như là tụi mình đang ở sở thú ấy!”

Lúc đó, tôi thấy mình nghĩ ra một ý tưởng thiên tài. Sở thú cũng có hải cẩu mà! Thế thì nếu ta đứng trước chuồng hải cẩu, nghĩa là đang ở sở thú và thủy cung cùng lúc rồi còn gì!

“Nhưng cậu biết chuyện gì xảy ra sau đó không, Makina? Cậu đã khóc.”

Tôi đã quên mất rằng đối với Makina, chuyện đó không chỉ đơn giản là muốn đi sở thú. Hôm đó là sinh nhật cô ấy, và lẽ ra cô ấy sẽ đi với ba mẹ. Nhưng cuối cùng, họ đột ngột có việc phải đi làm, để lại Makina với tôi như một giải pháp thay thế... và tôi đã vô tình gợi lại tất cả những cảm xúc ấy.

“Họ hứa rồi, vậy mà vẫn bỏ tớ lại... Có khi nào ba mẹ ghét tớ rồi không?” Makina đã nói thế, rồi ngồi xổm xuống, co ro thành một cục trước chuồng hải cẩu.

Thế là tôi – tôi của ngày xưa – hoảng loạn hoàn toàn. Tôi chỉ muốn làm gì đó, bất cứ điều gì, để cô ấy ngừng khóc... và trong cơn cuống quýt, tôi đã ôm chầm lấy cô ấy thật chặt!

“Ba mẹ cậu không ghét cậu đâu!” tôi đã hét lên. “Không đời nào họ ghét Makimaki cả!”

“Nhưng mà...”

“Bố mình từng nói rồi! Bố đi làm là để lo cho mình! Mình tin chắc ba mẹ cậu cũng vậy đó!”

Tôi chỉ muốn an ủi cô ấy. Chỉ cần nước mắt ngừng rơi, chỉ cần gương mặt ấy bớt đi vẻ buồn bã dù chỉ một chút. Dù gì thì hôm đó cũng là sinh nhật của cô ấy mà. Nhìn bạn mình khóc vào ngày sinh nhật—tôi không chịu được.

“Và biết không? Mình sẽ là món quà sinh nhật cho cậu!”

“Hở...?”

“Mình biết là không thể thay thế cho ba mẹ cậu được, nhưng vẫn muốn làm điều gì đó! Mình sẽ ở bên cậu! Mình hứa sẽ là người bạn thân nhất của cậu từ hôm nay luôn!”

Có thể tôi không nhớ chính xác từng từ từng chữ. Lúc đó lâu lắm rồi, mà tôi thì lại đang rất rối, nên chắc chắn trí nhớ có hơi sai lệch. Nhưng dù thế...

“Cậu sẽ ở bên mình...?” Makina đã hỏi lại. Đúng như tôi mong muốn, nước mắt cô ấy bắt đầu khô lại. Chi tiết đó, tôi nhớ rất rõ. “Thật không? Cậu hứa chứ? Mãi mãi luôn?”

“Ừ! Mãi mãi luôn!”

Giờ nghĩ lại, tôi thấy “mãi mãi” là một khái niệm thật nhẹ tênh khi phát ra từ miệng một đứa trẻ mẫu giáo. Nhưng lúc đó, nó có ma lực gì đó—một cảm giác thật sự là “mãi mãi, mãi mãi”—và tôi tin Makina cũng cảm nhận như vậy.

“Mãi mãi à? Còn hơn cả ba mẹ luôn hả?” Makina đã hỏi.

“Ừ đó!” Tôi đồng ý, dù lúc ấy chắc tôi còn chẳng hiểu mình vừa nhận lời cái gì. Chỉ cần thấy cô ấy cười trở lại là tôi nói được hết.

“Hee hee!” tôi bật cười khúc khích. “Giờ nghĩ lại, hồi nhỏ mình đúng là một đứa trẻ phiền phức, nhưng cậu thì—cậu dễ thương vô cùng luôn đó, Makina!” tôi nói, vẫn chìm đắm trong hồi ức.

“O-Ôi trời, thôi đi mà, Yotsy!” Makina lúng túng phản bác, mặt đỏ như gấc.

Aww, nhìn kìa! Cô ấy đang xấu hổ kìa!

Đây chính là điều tôi hướng đến bấy lâu nay—một ký ức cũ chỉ riêng Makina và tôi chia sẻ, không ai khác biết đến. Đây là bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi rằng tôi là bạn thuở nhỏ của cô ấy!

Tôi đâu có kết bạn với cô ấy vì cô ấy là thần tượng. Tôi đã thích cô ấy từ rất lâu trước đó rồi... Dù, ừm, có quên mất cô ấy một thời gian, nhưng điều đó không có nghĩa là tình cảm tôi dành cho cô ấy đã phai nhạt! Chúng tôi đâu có giận nhau hay cãi vã gì đâu!

“Cậu vẫn nhớ chỗ này đúng không, Makina? Tớ cá là mọi thứ đang dần quay trở lại với cậu rồi đấy,” tôi nói, cố rũ bỏ cơn u sầu đang rình rập trước khi nó kịp bám lấy tôi, rồi chuyển thế chủ động của cuộc trò chuyện sang cho cô ấy.

“Hứm,” Makina phụng phịu. “Tất nhiên là tớ nhớ. Với mô tả như thế thì sao mà quên được chứ? Mà... tớ cũng không biết phải nói sao về cái con nhóc tớ ngày xưa nữa... Biết là trẻ con thật, nhưng nhìn lại thì đúng là thảm hại.”

“Không hề thảm hại chút nào!” tôi lập tức phản đối. “Nếu tớ mà ở trong hoàn cảnh của cậu lúc đó, chắc tớ đã khóc lóc om sòm rồi!”

“Nhưng nếu cậu khóc, thì tớ cũng chẳng dỗ nổi đâu. Có khi lại ngồi ôm nhau khóc luôn ấy chứ. Hồi đó, tớ lúc nào cũng ghen tỵ với sự dịu dàng và kiên cường của cậu,” Makina nói, mắt vẫn dõi theo bầy hải cẩu, dù trông như không thực sự nhìn vào chúng. Ánh mắt cô ấy như đang nhìn xa xăm—tựa như đang hướng về hai đứa trẻ của quá khứ.

“Nhưng mà này, Yotsy!” Makina đột ngột quay người lại nhìn tôi chằm chằm.

“Híiick?!” Tôi giật bắn người.

“Nếu cậu còn nhớ rõ như thế, thì chắc chắn cậu cũng phải nhớ chuyện xảy ra sau đó nữa chứ?!”

“Sau đó là gì cơ?”

“Lời hứa đó!”

“Lời hứa...?” Giờ nghĩ lại, hình như lúc mới gặp lại nhau, cô ấy cũng từng nhắc đến một lời hứa gì đó thì phải? Khi ấy, tôi đã cảm thấy có gì đó khác thường—rằng cô ấy không nói đến lời hứa “tớ sẽ trở thành thần tượng”—dựa theo phản ứng của cô lúc đó. Nhưng tôi không ngờ chủ đề đó lại bất ngờ trồi lên ngay lúc này! “Ý cậu là lời hứa tụi mình đã nói ngay sau đó...?”

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Đầu óc trống rỗng như thể bị xóa sạch. Tôi bắt đầu tự hỏi có khi nào mình đã bị ngất xỉu và không còn nhớ gì sau thời điểm đó nữa không! Nhưng có gì đó vẫn không đúng. Chỉ cần đứng nhìn bầy hải cẩu cùng Makina, nhắc lại những kỷ niệm khác là bao ký ức đã ùa về rồi còn gì. Nhưng khi Makina hỏi về chuyện sau đó và tôi hoảng loạn, thì mọi thứ lại mờ nhòe đi hết. Có vẻ như chỉ khi tôi lo lắng về chuyện phải nhớ, thì trí nhớ tôi mới bị “tắt” đi như vậy. Quả thật, tôi cũng không hiểu tại sao đầu óc mình lại hoạt động kiểu đó... nhưng dù gì đi nữa, sự thật vẫn là tôi không thể nhớ ra.

“Ư ư ư...” Tôi rên rỉ khi cố moi óc suy nghĩ.

“Cậu thật sự không nhớ gì sao?” Makina hỏi.

“Ugh! Xin lỗi mà...”

“Không sao đâu! Nếu cậu không nhớ được, thì... tớ sẽ giúp cậu nhớ lại! Tớ có khối ý tưởng trong đầu luôn đấy!”

“Hở?”

Trước khi tôi kịp hỏi lại “ý tưởng gì”, một mùi hương nồng nàn của hoa bất chợt ập tới khiến tôi choáng váng. Khoan đã... cái gì thế này—?!

“M-M-Makinaaaaaa?!”

“Đấy! Giống hệt như hồi đó luôn, đúng không?”

Cái gì đang xảy ra vậy?! À thì... rõ ràng quá còn gì! Cô ấy ôm tôi bất ngờ! Nhưng... tại sao chứ?!

“Người ta bảo rằng để nhớ lại chuyện cũ, tốt nhất là nên lặp lại đúng những hành động mình đã làm lúc đó, đúng không? Cũng giống như lý do cậu đưa tớ tới chỗ mấy con hải cẩu này vậy.”

“Ờ... ừm...”

“Hồi đó là cậu ôm tớ trước, tất nhiên rồi... nhưng chuyện đó thì tạm bỏ qua nha?”

“Tớ... không chắc chuyện đó có thể bỏ qua được đâu,” tôi nói lúng túng. Tôi biết là cô ấy không có ý nhấn mạnh phần đó, nhưng càng ít điều gây xao lãng, thì tôi lại càng bị hút vào sự hiện diện của cô ấy. Đó là bản chất của một cái ôm mà! Tôi sẽ để tâm đến mùi hương từ người cô ấy. Đến hơi ấm. Đến mái tóc mềm mại. Đến cả hơi thở phảng phất trên làn da tôi.

“Tớ cảm nhận được rất rõ, Yotsy. Thậm chí còn nghe được tiếng tim cậu đang đập,” Makina thì thầm, như thể đang đọc được suy nghĩ của tôi, rồi càng siết chặt vòng tay hơn nữa.

“M-Makina,” tôi lúng búng, “đây là nơi công cộng mà? Có thể có người đang nhìn thấy đấy!”

“Không ai để ý đâu. Ai cũng mải mê với bầy chim cánh cụt rồi. Họ chẳng thèm nhìn tụi mình đâu. À... trừ mấy con hải cẩu thì có.”

Tôi không rõ là nó có hiểu được chuyện gì đang diễn ra không, hay chỉ là tình cờ, nhưng đúng lúc ấy, một con hải cẩu ngáp dài một cái trông thật buồn cười. Dù sao thì, tôi cũng có cảm giác rằng, ngay cả khi có người đang nhìn, Makina cũng sẽ không buông tay. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chắc chắn là thế.

“Thấy không, Yotsy? Giống hệt như ngày xưa. Có khiến cậu nhớ lại chút gì không?”

“Eeep...”

“Tớ vẫn nhớ như in... như thể mới xảy ra hôm qua vậy.”

13b54a6f-65df-4bcf-a565-e588c5e5c3fd.jpg

Tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn chẳng nhớ ra dù chỉ một chút xíu… Mà nói thật thì, chuyện này có đúng là đã xảy ra như vậy hồi đó đâu chứ?! Makina đâu có khóc lần nào trong cuộc hội ngộ này! Trái lại, cô ấy còn cười nữa kìa—mà còn là kiểu cười mờ ám đầy dụ dỗ mới chết chứ! Rồi sau đó, cô ấy ngửi tôi.

“Ahh... Tớ thích mùi của cậu lắm, Yotsy,” Makina lẩm bẩm.

“Thích” á?! Khoan, không sao—cô ấy chỉ đang nói về mùi hương của tôi thôi. Mà nếu tôi có mùi gì thật thì chắc cũng chỉ là mùi nước xả vải hạng phổ thông mà nhà tôi hay dùng thôi ấy!

Makina rõ ràng đang trong một tâm trạng gì đó rất lạ. Cô ấy cứ ôm tôi chặt dần chặt dần, và tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, hoặc là tim tôi sẽ nổ tung, hoặc là cột sống tôi sẽ gãy trước khi tôi kịp nhớ ra cái gì!

“M-Makina?” tôi thốt lên.

“Ưmmm... mềm mại... xù xù...”

Cái gì của tôi mềm mại với xù xù cơ chứ?! Cô ấy cứ cưng nựng tôi như đang ôm một chú cún con dễ thương vậy. Cọ má vào tôi, vuốt lưng tôi, rồi ôm tôi sát rịt không rời. Nói thật thì, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ nghiêm túc về định nghĩa "bạn thanh mai trúc mã".

Bạn thanh mai trúc mã thường đối xử với nhau kiểu này sao? Ý tôi là... chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã mà, nên chắc là đúng rồi ha? Ừm, chắc đây chính là kiểu quan hệ như vậy đó! Bất kể ai nói gì đi nữa, hai đứa tôi vẫn là bạn thuở nhỏ... chắc là thế!

Dù tôi có cố trấn an bản thân đến mấy rằng mọi chuyện đều ổn và bình thường, thì tình huống này vẫn cứ như sắp nuốt chửng tôi. Tôi như đang chết chìm trong nó. Aura idol lấp lánh vĩnh viễn tỏa ra từ Makina đang kéo tôi chìm nghỉm như thể tôi đang bị dìm dưới nước vậy!

“Cảm ơn mọi ngườiiiii đã đến nhaaa!”

Hả?! Gì thế?! Ai vừa lên tiếng trong đầu tôi vậy?!

“Chào mừng tất cả đến với buổi diễn live đầu tiên của Yotsuba Hazama!”

Đợi đã, đó là tôi à?! Tôi á, làm idol á?! Yotsuba, không! Ngừng lại đi! Dùng tên thật làm nghệ danh là quá nguy hiểm rồi... mà khoan, đấy không phải vấn đề chính bây giờ!!!

Tất cả là tại cái aura idol của Makina. Nó đã nuốt chửng tôi, và khi bị nuốt chửng như vậy, cái tôi bên trong tôi đã vô tư kiểu, “Ồ, thì ra mình cũng là idol à?”

“Này, mọi người có muốn biết một bí mật không? Thật ra tớ là bạn thanh mai trúc mã của Maki Amagi đấy!”

Khôngggg! Đừng lấy tên Makina ra làm bàn đạp để leo lên showbiz!

“Okay, nghe nè! Tớ sẽ hát đĩa đơn debut của mình, ‘Tớ Yêu...ờm...?’”

Aaaaahhh, đến tiêu đề bài hát cũng không nghĩ ra nổi vì vốn từ quá kém luôn! Nhưng mà cũng chẳng sao cả, vì đây không phải lúc để làm mấy chuyện đó!!!

“M-Makinaaa,” tôi lắp bắp gọi.

“Sao? Cậu nhớ ra gì chưa?” Makina hỏi.

“Chưa, và nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ bắt đầu có mấy ý tưởng kỳ cục mất...”

“Ồ? Thế thì sao chứ? Cứ việc nghĩ thật nhiều ý tưởng kỳ cục đi! Tớ chẳng ngại đâu!”

“Làm ơn đừng làm tình hình tệ thêm nữa,” tôi rên rỉ. Tôi biết mình hơi áy náy khi không theo mạch trêu chọc nhẹ nhàng của cô ấy, nhưng ý tưởng lần này nên bị chôn vùi từ trứng nước thì hơn. Tôi biết chắc một điều rằng nếu cứ để nó phát triển, thì cũng chẳng giúp tôi nhớ ra lời hứa nào cả... à thì, chắc vậy.

“Hmm. Có vẻ ôm ấp không hiệu quả rồi,” Makina nói.

“C-Chắc vậy,” tôi đáp.

“Vậy thì... tớ sẽ phải cho cậu một gợi ý thôi!” Makina nói, buông tôi ra khỏi vòng tay nhưng ngay sau đó lại nắm lấy tay trái tôi bằng cả hai tay cô ấy.

“Có phải cậu đang tận hưởng chuyện này thật không đấy?” tôi lườm.

“Lúc đó, vào sinh nhật tớ, tớ đã rất vui khi nghe cậu nói rằng cậu sẽ mãi ở bên tớ... Thế nên tớ đã kể cho cậu nghe một điều bí mật mà tớ giữ kín từ ngày đầu gặp nhau.”

“U-Ưmmm... Makina?” tôi lắp bắp.

Makina nâng tay tôi lên, từ từ đưa lại gần cô ấy, rồi cúi người xuống... và hôn nhẹ vào gốc ngón áp út của tôi. Tôi nghẹn lại thành một tiếng kêu lạ lùng.

“Hee hee! Có lẽ tớ đang làm hơi ngược thứ tự rồi đó~” Makina cười khúc khích, nụ cười ấy trông vừa ngượng vừa đáng yêu. Và khoảnh khắc ấy, tôi như thấy lại hình ảnh Makina ngày bé—cô bé với nụ cười y hệt như thế.

“Cậu sẽ ở bên tớ mãi chứ...?” Makina thuở nhỏ nói. Giọng cô bé vang lên rõ mồn một trong đầu tôi. “Thật hả? Cậu hứa rồi đó nha? Ở bên tớ mãi mãi nhé?”

“Ừ! Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!”

“Mãi mãi luôn á? Còn lâu hơn cả ba mẹ luôn á?”

“Ừ!”

Tôi đã nhớ lại phần đó rồi. Nhưng giờ đây, tôi cuối cùng cũng nhớ được điều xảy ra tiếp theo.

“Vậy thì... Yotsy?”

“Gì vậy?”

“Chúng mình cưới nhau đi!”

“Hở?”

Đúng vậy. Cô ấy đã cầu hôn tôi... Nhưng hồi đó, tôi còn chẳng hiểu "cưới nhau" là gì.

“Tớ đọc trong sách tranh rồi,” Makina khi ấy nói. “Khi hai người yêu nhau, họ có thể cưới nhau! Rồi họ sẽ hôn nhau, và, umm... trở thành một gia đình!”

“Họ hôn nhau? Rồi làm gia đình...?”

Tôi còn chẳng hiểu gì về việc hôn, nhưng khái niệm gia đình thì tôi hiểu. Gia đình nghĩa là ba mẹ tôi. Là Sakura và Aoi. Là những người luôn ở bên tôi, cùng tôi cười, cùng tôi vui như điều hiển nhiên... và khi nghĩ như vậy, Makina cũng cảm thấy giống một phần của gia đình ấy. Vì thế, tôi gật đầu mà không chút do dự.

“Okay! Cưới thì cưới!”

“Thật không? Yaaaay!” Makina hét lên, mặt cô bé rạng rỡ như mặt trời. Rồi cô nắm lấy tay trái tôi. “Họ làm thế này trong sách tranh á!” cô nói, rồi hôn lên ngón tay tôi.

Chỉ là một cảnh trong truyện cổ tích. Một câu chuyện được dịch sang tiếng Nhật từ ngôn ngữ nào đó chẳng ai biết. Chúng tôi không biết hôn nghĩa là gì, cũng chẳng biết ngón đeo nhẫn có ý nghĩa gì... Nhưng chúng tôi vẫn thực hiện nghi thức ấy một cách nghiêm túc đến mức buồn cười, tổ chức một "lễ cưới" nho nhỏ của riêng mình.

Đợi đã... Có phải đó chính là lời hứa không? Có phải Makina đã giữ gìn lời hứa cưới nhau mà chúng tôi từng thốt ra hồi mẫu giáo—khi còn chưa hiểu gì về nó—cho đến tận bây giờ?!

Tôi nghĩ chắc chẳng ai xem chuyện đó là nghiêm túc lúc bấy giờ đâu. Ba tôi là người đưa đón hôm ấy, chắc ông đã nghe hết đoạn hội thoại rồi phẩy tay cho qua. Nhưng với Makina, chuyện đó là nghiêm túc. Dù chẳng hiểu mình đang làm gì, dù chẳng ai khác để tâm. Và tôi thì... cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi?

“Gyaaah?!” tôi hét toáng. Cái cô bé kia là ai vậy, sao lại nhìn tụi tôi như thế?! Không hiểu từ lúc nào, một bé gái—chắc là mới học tiểu học—đã lặng lẽ tiến lại gần và dán mắt vào bọn tôi! Chắc là con bé chán xem chim cánh cụt quá nên tạt qua đây!

Im lặng vài giây. Con bé nhìn tôi. Tôi nhìn lại.

Aaaahhh! Con bé há miệng ra rồi! Chắc chắn nó sắp gọi mẹ tới! Tôi chỉ còn vài giây trước khi con bé hét lên kiểu “Mẹ ơi, mấy chị kia đang làm cái gì kỳ lạ kìa!” và tôi thì—

“Là Maki đó!”

Makina và tôi đồng loạt giật mình. O-Ồ, ra là thế! Okay!!!

Hóa ra, trong lúc hấp tấp ôm tôi, Makina đã làm rơi mũ. Thế là mất nửa phần cải trang rồi, và cặp kính giả cũng không đủ để che được aura idol của cô ấy nữa! Tôi toát mồ hôi hột, và Makina cũng thế. Con bé kia thì không sao. Vấn đề thực sự là—

“Hả? Đó là Maki hả?!”

“Đúng rồi! Maki Amagi đó!”

“Họ đang quay cái gì ở đây à?”

“Mà khoan, không phải cô ấy đang tạm ngừng hoạt động sao?”

Ô-Ô-Ôi trời, làm sao đây?! Tiếng hét của con bé đã thu hút toàn bộ đám đông xem chim cánh cụt, giờ thì tất cả đang ùa lại phía chúng tôi! Cuộc náo loạn này chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn, cho đến khi—

ÙỲNH!!!

“Hả?!”

“Cái quái gì thế?!”

Bất chợt, một tiếng nước bắn tung tóe vang lên. Nghe như thể có ai đó vừa ném một tảng đá khổng lồ xuống hồ bơi vậy, khiến ánh nhìn của mọi người lập tức bị kéo khỏi bọn tôi trong thoáng chốc. Tôi cũng ngoảnh đầu theo phản xạ, và thấy một con hải cẩu đang lững lờ trôi trong làn nước...

Khoan đã. Tôi thề là nó còn đang lăn lộn trên mặt đất cách đây một giây mà... K-Khoan đã, không thể nào?! Đ-Đừng nói là... nó đang tìm cách giúp bọn tôi thoát thân?! Nó lao xuống nước để đánh lạc hướng mọi người à?!

“Yotsy!” Makina kêu lên. Cô ấy hẳn là người đầu tiên bắt kịp âm mưu của con hải cẩu, vì ngay lập tức nắm tay tôi kéo chạy trốn khỏi hiện trường. Xét đến mức độ nổi tiếng của cô ấy, chỉ cần một người nhận ra thôi cũng đủ để tin tức lan đi khắp thủy cung rồi, nên bọn tôi quyết định chuồn khỏi đó càng nhanh càng tốt.

◇◇◇

“Haaah... haaah...”

“Cậu ổn chứ, Yotsy?!”

“T-Tớ ổn mà... Thật đấy... Chỉ là tớ không giỏi chạy cho lắm thôi...”

Bọn tôi đã bỏ lại thủy cung sau lưng và lao về phía nhà ga nhanh nhất có thể... trong khoảng một, hai phút. Sau đó thì tôi đâm sầm vào giới hạn thể lực của mình như đập vào tường vậy. Cảm giác thật thảm hại, nhất là khi Makina chẳng hề thở dốc tí nào. Nhưng nghĩ lại thì, công việc của cô ấy là hát và nhảy, nhảy rồi lại hát, lặp đi lặp lại suốt ngày—thể lực của cô ấy phải cực tốt là điều đương nhiên. Còn tôi... thể lực thảm hại là điều khỏi bàn.

“Xin lỗi, Yotsy. Tất cả là do tớ,” Makina nói.

“K-Không phải đâu! Cậu là người nổi tiếng, những chuyện như thế này xảy ra là điều bình thường mà! Không sao cả!” tôi nói. Chỉ với một người nhận ra cô ấy thôi mà đã gây nên bao rắc rối thế kia, tôi chỉ có thể tưởng tượng nổi Makina đã phải trải qua bao nhiêu tình huống khó chịu, bất tiện từ trước đến giờ. “Mà này, trong lúc chạy cậu không bị thương hay gì đấy chứ?!”

“Không, tớ ổn mà. Cú nhảy xuống nước đó đến đúng lúc, vừa kịp tạo cơ hội để tớ thoát trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát... Nhưng cậu chắc là ổn chứ?”

“Ổn! Tớ hoàn toàn ổn luôn! Tớ có phải người nổi tiếng đâu nên chả ai để ý đến tớ cả!”

“Ồ?” Makina nói. “Tớ không chắc là như vậy đâu. Tớ nghĩ có người để ý đến cậu nhiều lắm đấy.”

“Hả?! Ai cơ?!” tôi hét lên. So với Makina, tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt—mà thực ra còn không bằng, chắc cũng chỉ như khung nền thôi! Ai lại để mắt đến người như tôi chứ, và nếu có thật thì ưu tiên của họ có vấn đề rồi!

“Tớ chứ ai!” Makina nói.

“Tất nhiên là cậu hả?!”

“Hee hee hee!” Makina bật cười khúc khích. “Tớ thích nhìn cậu hoảng loạn như vậy lắm, Yotsy. Càng nhìn càng muốn trêu ấy,” cô ấy nói kèm một nụ cười ngọt ngào.

Tôi biết cô ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng vẫn thấy gai cả sống lưng. Bọn tôi là bạn thuở nhỏ mà... Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi! Tôi lặp đi lặp lại câu đó trong đầu. Thế nhưng càng lặp, một phần trong tôi càng tự hỏi: bạn thuở nhỏ thì phải cư xử với nhau thế nào mới đúng?!

Cặp bạn thuở nhỏ duy nhất tôi biết là Yuna và Rinka, và hai người họ thân nhau vô cùng. Luôn ở cạnh nhau, luôn đồng điệu, luôn sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn... hay đại loại vậy. Tôi và Makina thì không giống thế, tất nhiên rồi. Bọn tôi không có cả một quãng đời dài bên nhau, do khoảng thời gian bị gián đoạn. Nhưng cô ấy vẫn là người bạn thuở nhỏ duy nhất tôi có, và tôi thực sự muốn giữ gìn, thậm chí là vun đắp thêm mối quan hệ đó từng chút một. Đó là lý do tôi dẫn cô ấy đi xem hải cẩu—tôi nghĩ nếu đánh thức được hoài niệm, hai đứa có thể tiến gần hơn đến tình bạn ngày xưa. Thế mà...

“Cưới nhau đi!”

Hóa ra, đến trải nghiệm duy nhất về tình bạn thuở nhỏ mà tôi có cũng không phải là khuôn mẫu đáng tin cậy. Nhìn lại, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải chính khát khao giữ lấy mối quan hệ bạn bè này đã khiến tôi vô thức gạt đi phần ký ức đó. Cậu vẫn nghiêm túc với chuyện này sao, Makina? Ngay cả bây giờ cũng vậy...?

Thông thường, kiểu chuyện đó chỉ được nhắc đến để tạo không khí vui vẻ hoặc chọc ghẹo nhau thôi. Một thứ thuộc về quá khứ và nên nằm yên trong quá khứ. Nhưng chuyện lần này có vẻ hơi khác. Một phần là vì Makina có vẻ rất sốt sắng muốn tôi nhớ ra lời hứa ấy—cũng sốt sắng như tôi vậy. Và một phần khác, là vì lời hứa còn lại... Lời hứa trở thành idol. Nghe thì ngớ ngẩn, nhưng cô ấy đã thực sự giữ đúng lời. Có lẽ đó là bằng chứng cho thấy những lời hứa đó vẫn còn rất quan trọng với cô ấy? Có phải điều đó cũng đồng nghĩa là cô ấy vẫn muốn cưới tôi? Không, chuyện đó thì... không khả thi... Nhưng liệu có phải Koganezaki đã đúng, và Makina thật sự có tình cảm với tôi theo kiểu đó?

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi biết là mình có thể đang hiểu lầm tất cả. Mà thực ra, tôi còn hy vọng mình hiểu lầm nữa cơ. Nhưng nếu không phải... nếu Makina thực sự yêu tôi... thì tôi phải làm gì đây?!

Khoan, sao tôi lại phải hỏi chứ?! Tôi đã có bạn gái rồi mà! Mà lại còn tới hai người!!!

“Biết đâu đấy? Có khi cậu liều đến mức ba-timing cả ba người cùng lúc thì sao.”

Aaaaaa! Đừng có dụ dỗ tớ nữa, đồ ác quỷ, Koganezaki! Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu! Dù tớ có từng làm vài trò ngớ ngẩn trong quá khứ, nhưng đến mức đó thì thật sự điên rồi!

“Yotsy?”

“Fwaugh?!”

“Ô, cuối cùng cũng phản ứng rồi! Tớ gọi cậu nãy giờ đấy nhé?”

“À, ừ... xin lỗi,” tôi lắp bắp đáp.

Hai đứa đang đi dọc theo một đoạn đường dài dẫn từ thủy cung về nhà ga. Bọn tôi đã thoát khỏi đám fan của Makina và giờ chỉ đang tản bộ, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi như trước. Nghĩ kỹ thì cả ngày hôm nay, thời gian bọn tôi nắm tay nhau còn nhiều hơn không ấy chứ, nhưng chỉ đến bây giờ tôi mới bắt đầu để tâm đến hành động đó.

“Hôm nay mình nên làm gì tiếp nhỉ?” Makina hỏi. “Trời cũng sắp tối rồi, nhưng mà về nhà luôn thì có hơi sớm quá ha.”

“Ừ, cũng đúng nhỉ...” tôi lắp bắp.

Thành thật mà nói, tâm trạng tôi lúc này rối như tơ vò, đến mức chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ được bước tiếp theo là gì nữa… nhưng ngược lại, tôi cũng biết rằng nếu không giải quyết chuyện này ngay bây giờ, tôi sẽ chỉ tiếp tục day dứt mãi mà thôi. Tôi muốn hiểu được Makina thật sự đang nghĩ gì, dù chỉ một chút thôi, kể cả khi mục đích của cô ấy là điều mà tôi chẳng hề mong muốn.

“Nhưng mà… mình nên đi đâu bây giờ nhỉ?” tôi cuối cùng cũng cất tiếng. “Chỗ nào mát mát một chút thì tốt ghê...”

Chúng tôi đã chạy nhảy dưới trời nắng gay gắt cả buổi, mà bên trong thủy cung thì cũng chẳng mát mẻ gì cho cam. Cái nóng thật sự bắt đầu ngấm vào người tôi.

“Vậy thì, mình biết một chỗ hoàn hảo luôn!” Makina đáp.

“Thật hả?” tôi hỏi lại, hơi bất ngờ.

“Trước khi đến đây, mình có tìm hiểu mấy cửa hàng xung quanh, và mình có để ý một quán cà phê muốn rủ cậu đi nếu tụi mình có thời gian,” Makina giải thích.

“Cà phê hả... Nghe hay đó!” tôi nói. Nghe là thấy hợp để tụi mình nói chuyện rồi! Trừ khi quán đông quá thôi. Khi đó thì nguy cơ bị lộ thân phận của Makina sẽ cao lắm...

“Hee hee!” Makina bật cười. “Đừng lo—mình đoán được cậu đang nghĩ gì rồi, nhưng không sao đâu!”

Makina rốt cuộc dắt tôi tới một quán cà phê nhỏ mang phong cách hiện đại, cách đó chỉ khoảng năm phút đi bộ. Bên trong đang phát nhạc jazz, và dù có một vài khách khác, ai nấy đều ngồi thư giãn và không để ý đến xung quanh. Cảm giác như kiểu nơi mà người lớn hay lui tới, làm tôi thấy hơi hồi hộp... mà cũng hơi háo hức nữa.

“Xin chào quý khách,” một bồi bàn chào. “Hai người ạ?”

“Vâng, làm ơn,” Makina đáp, giọng như thể đã quá quen thuộc rồi. “Tầng trên còn chỗ không ạ?”

“Vâng, tất nhiên. Mời hai cô theo tôi,” bồi bàn đáp, rồi dẫn chúng tôi lên tầng hai.

“Ồ, ủa?” tôi khẽ buột miệng khi bước lên hết cầu thang.

“Tầng trên có mấy phòng riêng,” Makina giải thích. “Là chỗ hoàn hảo nếu cậu muốn nói chuyện mà không sợ ai nghe trộm đấy!”

Trong lúc chúng tôi trò chuyện nhỏ nhẹ, bồi bàn đưa hai đứa vào một phòng riêng. Nó làm tôi liên tưởng đến mấy phòng karaoke—không to lắm, nhưng đủ rộng để ngồi thoải mái.

“Mình chưa bao giờ vào quán cà phê có phòng riêng thế này luôn đó,” tôi nói.

“Hay ghê ha?” Makina cười. “Hình như chủ quán này thích làm mấy thứ mới lạ, nên đã thử đủ kiểu mô hình khác nhau ở đây luôn. Dù vậy thì mình cũng chỉ trích lại từ trang web của họ thôi, chứ không rành đâu!”

Trong phòng có một chiếc máy tính bảng để gọi món. Chuyện đó thì tôi cũng không lạ—gần đây mấy chuỗi nhà hàng lớn cũng hay dùng kiểu đó—nhưng thấy quán tư nhân mà dùng vậy thì đúng là hiếm thật.

“Nghe đâu cũng có người thuê chỗ này để họp online hay làm việc từ xa nữa đó,” Makina tiếp lời.

“Wow thật,” tôi trầm trồ. Dù không phải chưa nghe mấy từ đó bao giờ, tôi cũng chưa bao giờ có cơ hội sử dụng. Mọi thứ ở đây như mở ra một cánh cửa nhìn vào thế giới người lớn, khiến tôi vừa hồi hộp vừa háo hức.

“Cậu muốn gọi gì nè, Yotsy? Đừng ngại giá cả nha! Hôm nay mình mời đó.”

“Hả? Cậu không cần đâu, mình tự trả phần mình đượ—gí?!”

T-Trời ơi, đắt vậy á?! Một ly cà phê đen mà giá tới cỡ đó á?! Tiền kiểu đó có mà học sinh tụi mình lấy đâu ra dễ dàng được!

“Hee hee! Mình nói rồi mà, để mình bao,” Makina tủm tỉm.

“Xin lỗi nha,” tôi thở dài. “Vậy mình lấy trà đá.”

“Okay nha~!”

Chẳng mấy chốc, trà đá của tôi và cà phê sữa đá của Makina được mang đến. Chúng tôi cuối cùng cũng có thể ngồi thư giãn… mà cũng không được lâu. Giờ là lúc để bắt đầu cuộc nói chuyện thật sự rồi.

“Nè, Makina?” tôi gọi.

“Gì vậy?”

“Chuyện, ừm... chuyện lời hứa khi nãy,” tôi bắt đầu. Tôi quyết định phải nói ra trước, vì tôi biết chắc rằng nếu bỏ qua lúc này, tôi sẽ cứ lần lữa mãi cho tới khi hết cơ hội. Hơn nữa, tôi cũng khá chắc Makina dắt tôi tới đây chính là để nói về chuyện đó, nên cũng lấy được một chút dũng khí để mở lời.

“Để mình đoán nhé. Cậu nhớ lại rồi, đúng không?” Makina nói, nở một nụ cười ngây thơ đến hoàn hảo.

Tim tôi lại lỡ mất một nhịp. Tôi biết chắc không thể sai được—cả hai chúng tôi đều nhớ tới cùng một chuyện, và đối với cô ấy, lời hứa năm xưa không phải chỉ là một ký ức đã cũ.

“Cậu biết không, hồi mình chuyển đi và tụi mình xa nhau, chính lời hứa đó là thứ đã tiếp thêm sức mạnh cho mình,” Makina nói, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. Câu mở đầu đó nặng trĩu đến nỗi tim tôi bắt đầu đập dồn dập hơn. “Hồi đó ba mẹ mình đã bắt đầu rạn nứt rồi. Mình mới mẫu giáo thôi mà cũng cảm nhận được rằng ba người tụi mình sẽ không thể làm một gia đình mãi mãi.”

Câu chuyện mà Makina kể khiến tôi hoàn toàn sửng sốt, vượt xa mọi tưởng tượng trước đó. Hóa ra, Makina chính là lý do duy nhất khiến bố mẹ cô ấy chưa ly hôn. Không phải vì tình yêu thương gì cả—họ quyết định ở lại với nhau cho đến khi cô ấy tốt nghiệp trung học chỉ vì trách nhiệm. Vậy nên, khi Makina nói với họ rằng mình muốn trở thành thần tượng, theo một nghĩa nào đó, điều đó lại hóa ra thuận lợi cho tất cả mọi người.

“Dù sao thì, lúc tôi đi học các lớp đào tạo, họ cũng chẳng cần phải bận tâm chăm sóc tôi. Và ngay cả khi họ nghĩ tôi đang theo đuổi một điều không tưởng, thì việc giúp tôi tiến gần đến ước mơ chắc cũng khiến họ bớt cảm thấy tội lỗi phần nào,” Makina nói.

“Makina...”

“Thôi nào, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ủ rũ đó nữa! Nếu mọi chuyện không thành ra như thế thì tôi còn khó thực hiện lời hứa hơn nhiều, nên cuối cùng như vậy cũng coi như là ổn rồi.”

Tôi biết chắc rằng nếu tôi trải qua những điều như Makina—nếu gia đình tôi tan vỡ như gia đình cô ấy—thì tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Nhưng Makina đã vượt qua, bởi cô ấy có lời hứa làm điểm tựa. Lời hứa với tôi.

“Tôi đã nghĩ rằng nếu mình trở thành thần tượng và giữ được lời hứa, thì biết đâu đấy? Có thể lời hứa kia cũng sẽ thành hiện thực, và hai chúng ta sẽ trở thành một gia đình. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi thấy mọi thứ xứng đáng rồi.”

Tài năng của Makina phát triển như vũ bão. Cô ấy có thể hát, có thể nhảy, có thể diễn xuất, và thậm chí còn có khí chất sân khấu cùng khả năng trò chuyện bẩm sinh. Khi lớn lên, các kỹ năng của cô càng được mài giũa. Cô ấy có mọi yếu tố cần thiết để một thần tượng có thể thăng tiến trong ngành giải trí, và cùng lúc đó, khi Makina bước vào trung học cơ sở, nhóm nhạc thần tượng Shooting Star được thành lập. Chỉ sau buổi biểu diễn đầu tiên, họ đã trở thành cái tên được cả ngành chú ý, và cơn sốt mang tên họ bùng nổ chẳng bao lâu sau đó.

“Đó cũng là lúc bố mẹ tôi bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác. Trước kia họ cãi nhau xem ai sẽ phải nhận quyền nuôi tôi sau khi ly hôn, nhưng đến lúc đó, họ lại bắt đầu tranh cãi xem ai sẽ được nuôi tôi.”

“Ý cậu là...?”

“Trong mắt họ, tôi có giá trị hơn nhiều với tư cách là Maki Amagi so với Makina Oda ngày trước.”

“Nhưng... điều đó thật sai trái,” tôi nói. Chỉ nghe thôi mà lòng tôi đã quặn đau đến mức gần như không thể chịu nổi. Điều tồi tệ nhất là Makina không hề tỏ ra quá xúc động. Đây là bi kịch của chính cô ấy, vậy mà trông cô cứ như chẳng hề bận tâm. Cô đã biết cảm xúc thật của bố mẹ mình, đã chịu đựng hết tất cả, đã chấp nhận, rồi tiếp tục bước đi... và suốt quá trình đó, cô ấy hoàn toàn cô đơn, gồng mình gánh vác mọi thứ mà không có ai bên cạnh.

“Thật ra tôi đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ tạm thời này từ rất lâu rồi,” Makina nói. “Tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng với công ty quản lý. Tất nhiên họ cố gắng thuyết phục tôi bỏ ý định, nhưng gần đây mọi người đã bắt đầu nhận ra rằng một học lực tốt có thể mở rộng cơ hội nghề nghiệp lâu dài cho các thần tượng. Có nhiều dữ liệu ủng hộ điều đó, và tôi đã tận dụng để thuyết phục họ.”

“Nhưng, nếu cậu chỉ đi tìm mấy dữ liệu đó sau khi đã quyết định nghỉ ngơi, thì chuyện mở rộng cơ hội đâu phải mục tiêu thật sự, đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi chỉ muốn trở nên độc lập trước khi bố mẹ tôi chính thức ly hôn,” Makina giải thích. “May mắn là toàn bộ thu nhập từ công việc thần tượng của tôi từ đầu sự nghiệp đến giờ đều được gửi vào tài khoản tiết kiệm cá nhân. Tôi chắc chắn bố mẹ tôi đã rất muốn nhúng tay vào, nhưng họ không bao giờ dám mở lời về chuyện tiền bạc với tôi. Có lẽ họ nghĩ như vậy là thô lỗ, hoặc vì lòng tự trọng không cho phép họ cầu xin con gái mình, hay đại loại thế.”

Tôi vẫn nhớ bố mẹ của Makina là những người rất chăm chỉ. Cả hai đều có việc làm và dường như đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Cảm giác như Makina đã khéo léo tận dụng điều đó theo cách rất riêng... Dù sao thì, câu chuyện của cô ấy đã khiến tôi rối tung cả đầu. Nghiêm túc mà nói, cô ấy chắc đã phải lên kế hoạch về tài khoản ngân hàng từ hồi còn học tiểu học ấy chứ! Làm sao mà làm được vậy cơ chứ?!

“Ngôi nhà cũ của chúng tôi được rao bán ngay khi tôi công bố kỳ nghỉ, và tôi đã mua lại rồi dọn vào ở luôn. Phải chạy vạy đủ kiểu mới làm được chuyện đó, nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng diễn ra đúng như tôi dự tính.”

“Ờ...”

“À, xin lỗi nhé! Nghe mấy chuyện này chắc chán lắm hả?” Makina bật cười ngượng ngùng khi nhận ra tôi đang sững người vì sốc trước quy mô khủng khiếp của cuộc đời cô ấy. “Cậu là người đầu tiên tôi kể tất cả mọi chuyện này đấy, Yotsy. Dù sao thì... cũng không phải là câu chuyện vui vẻ gì.”

“Nh-Không sao đâu mà! Tôi thật sự rất vui vì cậu đã chia sẻ! Chỉ là tôi cảm thấy tức giận vì mình không thể làm gì để giúp cậu trong suốt khoảng thời gian ấy,” tôi thốt lên. Dù vậy, trong khi Makina đang trải qua biết bao sóng gió, tôi thì lại chỉ lo nghĩ đến bản thân mình. Tôi đã ghen tị với Maki Amagi, ám ảnh đến mức không hề nhận ra cô ấy chính là Makina. Thế nên, có lẽ tôi cũng chẳng có tư cách gì mà nói rằng “giá như tôi có thể giúp được cậu.”

“Nhưng cậu đã giúp rồi,” Makina nói, rồi nghiêng người qua bàn, nắm lấy tay tôi. Tôi nuốt khan khi cô nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm. “Tôi vượt qua được tất cả là nhờ có cậu, Yotsy! Nếu không có lời hứa giữa chúng ta, tôi đã không thể nào trụ nổi.”

“Nhưng khi tôi hứa là hồi mẫu giáo cơ mà! Đó là tôi của ngày xưa!” tôi phản đối. “Tôi cũng muốn chúng ta quay lại như trước, nhưng... tôi không còn là người mà cậu từng nhớ nữa. Tôi không nghĩ mình có thể đáp lại kỳ vọng của cậu.”

“Không đúng. Cậu vẫn là cậu, Yotsy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa,” Makina lắc đầu. “Tôi biết điều đó ngay khi nhìn thấy cậu lần nữa. Ánh mắt mà cậu nhìn tôi chưa bao giờ giống bất kỳ ai khác.”

Ờ-Thì... có thể đúng thật đấy... nhưng chắc cũng vì tôi là một trong số hiếm người ở Nhật có thể nhìn thẳng vào mắt cậu mà không nhận ra cậu chính là Maki Amagi thôi!

“Cậu nhìn thấy toàn bộ con người tôi, Yotsy. Cậu thấy cả Maki Amagi lẫn Makina Oda. Cậu không quan tâm đến việc có thể thu lợi được gì từ tôi—cậu chỉ đối xử với tôi như một người bạn, và ở bên tôi chỉ vì tình bạn đó. Giống như trước kia vậy,” Makina nói, rồi với tay vào túi lấy ra một tấm ảnh. Tấm ảnh đã cũ lắm rồi, nhưng tôi có thể thấy cô ấy đã giữ gìn nó rất cẩn thận.

“À... Là chúng ta,” tôi nói.

“Đúng thế. Tấm ảnh này là bùa may mắn của tôi suốt bao năm qua,” Makina nói.

Đó là ảnh của hai đứa tôi, mặc chiếc tạp dề nhỏ—đồng phục mẫu giáo của bọn trẻ hồi đó. Makina trông như vừa bị bất ngờ, đôi mắt mở to, còn tôi thì đang ôm chầm lấy cô ấy trong một cái ôm gấu bự... Và nếu tôi nhớ không lầm, tôi cũng có một bản sao của tấm ảnh đó ở đâu đó thì phải.

“Đây là bức duy nhất chỉ có hai đứa mình,” Makina nói. “Những lúc mọi thứ trở nên quá khó khăn, những khi tớ tưởng mình không thể chịu đựng thêm nữa, tớ lại nhìn vào nó và nghĩ đến cậu. Lúc nào cũng vậy... luôn tiếp thêm cho tớ dũng khí cần thiết. Hì hì—này nhé, tớ đã mang bức ảnh này lên sân khấu trong buổi biểu diễn đầu tiên của mình đó! Suốt buổi diễn, nó nằm trong túi áo tớ đấy!”

“Th-Thật á?” Ờm... nghe hơi ngượng đấy! Mà này, hình tượng của tôi trong lòng Makina được phóng đại đến cỡ nào vậy?! Làm sao mà tôi—một người hết sức bình thường—lại trở thành thiên thần hộ mệnh cho một trong những thần tượng nổi tiếng nhất nước được chứ? Mấy đứa em gái tôi mê tôi lắm (ít ra thì tôi tưởng thế), mà nếu nghe câu chuyện này, chắc tụi nó cũng sẽ phán là hoang đường quá mức cho phép luôn!

“Này, Yotsy...? Tớ xin lỗi,” Makina nói.

“Hả? Tự dưng xin lỗi cái gì vậy?!” tôi hỏi lại.

“Bởi vì... tớ đã nói dối cậu.”

“Cậu nói gì cơ?” Hả? Cô ấy đang nói cái gì vậy? Tôi mù tịt luôn! Nhưng nhìn vẻ mặt Makina lúc đó—như đứa trẻ biết trước sắp bị mắng—thì tôi hiểu rằng chuyện cô ấy định nói chắc chắn là chuyện nghiêm túc.

“Thật ra thì... cái vụ tớ bị phóng viên theo dõi ấy, là tớ bịa ra hết!” Makina hét lên.

“Hả...?”

Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. À... giờ nghĩ lại, đó chính là lý do ban đầu khiến chúng tôi ra ngoài chơi hôm nay, đúng không nhỉ? Cô ấy bảo rằng giới truyền thông nghi ngờ cô đang hẹn hò với một nam diễn viên, nên cô phải đi chơi với tôi để đánh tan nghi ngờ đó. Dĩ nhiên là tôi đâu có quên chuyện đó! Chỉ là... cũng không phải lúc nào tôi cũng để tâm tới nó.

“Không thể loại trừ khả năng hôm nay có người bám theo tụi mình thật, nhưng nếu có thì cũng chẳng liên quan gì đến câu chuyện tớ bịa ra,” Makina nói tiếp. “Còn cái vụ nam diễn viên gì đó tớ từng hợp tác ấy? Tớ bịa hết đó.”

Nhớ lại diễn biến trong ngày, khu thủy cung vốn khá tối nên nếu có ai lén chụp hình thì chắc chắn tôi đã thấy ánh flash rồi. Nhưng không hề có chuyện đó xảy ra, và Makina cũng đâu có tỏ vẻ lo lắng hay chú ý gì tới chuyện bị theo dõi... ít nhất là tôi nghĩ vậy.

“Ồ, thế à. Tớ đâu có biết,” tôi đáp.

“Tớ xin lỗi! Thật lòng thì tớ định đợi hết ngày rồi mới nói thật cơ! Nhưng dù thế nào đi nữa thì tớ vẫn đã nói dối...”

Makina cúi đầu thật sâu, trông đầy áy náy. Khi tôi nhìn cô ấy, chỉ có một câu bật ra ngay trong đầu.

“Ôi, may quá!” tôi thở phào.

“Cái... Hả?” Makina ngớ người.

Thực lòng mà nói, tôi chẳng giận gì chuyện cô ấy nói dối cả. Ngược lại là đằng khác—tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vậy nghĩa là cậu đâu có bị theo dõi gì đâu, đúng không? Mà vậy thì cậu sẽ thực sự được nghỉ ngơi trong thời gian tạm ngừng hoạt động, sẽ không bị phân tâm khi học... Tóm lại là toàn tin tốt không à!” tôi nói. Chắc là nếu chịu khó nghĩ kỹ hơn thì tôi đã nêu được vài ví dụ cụ thể, nhưng tôi đã tốn quá nhiều thời gian trong cuộc trò chuyện này để tự quẩn quanh với mớ suy nghĩ của mình rồi, nên không muốn sa lầy thêm nữa. “Với lại, ngoài mấy chuyện đó ra thì hôm nay tớ thật sự rất vui! Nhẹ cả lòng luôn á!”

“À...” Makina khe khẽ thở ra. Trông cô ấy có vẻ vô cùng bối rối, trong khi tôi thì đang phơi phới tinh thần! Sẵn sàng nhâm nhi ly trà đá giá cắt cổ như một người lớn thực thụ—và—

“Tớ yêu cậu, Yotsy.”

“Pffgwaugh?! Cái—?!”

“Á, xin lỗi! Câu đó trượt khỏi miệng tớ mất rồi!” Makina hét lên, rồi bắt đầu cuống cuồng xua tay như thể muốn xóa bỏ lời mình vừa nói... nhưng tôi nhận ra ngay rằng rất có thể, cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Giữa Yuna, Rinka, Sakura và Aoi, tôi đã từng nghe bốn người bày tỏ cảm xúc với mình theo kiểu như vậy, và tuy Makina không bộc trực hay táo bạo bằng mấy người kia, nhưng sự chân thành và xúc cảm mãnh liệt trong lời nói đã nói lên tất cả. Tôi rành mấy vụ này rồi mà! Tin tôi đi, tôi biết tôi đang nói gì!

“Ugggh,” Makina rên rỉ, mặt đỏ như cà chua chín, mắt ngân ngấn lệ.

Tôi cảm nhận rõ cô đang cực kỳ hối hận vì đã buột miệng nói ra điều đó. Còn tôi, trái lại, đã phần nào lường trước khả năng này rồi, nên—trừ cái màn sặc nước ra—coi như phản ứng cũng ổn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi... ugggh, nhưng mà vẫn thấy mệt mỏi ghê!

“Nhưng mà, Makina, tớ—” tôi bắt đầu.

“Tớ biết,” Makina ngắt lời tôi. “Cậu đã có người yêu rồi. Tớ biết mà.”

“Ừm...”

“Nhưng mà đâu phải là hai người kết hôn rồi đâu!”

“Cái gì cơ?!” Ủa khoan, đây không phải là phản ứng tôi mong đợi chút nào luôn!

“Trên TV đầy mấy tình huống như vậy còn gì! Có nhân vật yêu một người suốt bao năm, rồi cuối cùng bỏ họ để kết hôn với người khác!”

“Ừ thì, đúng là có thật... nhưng đó chỉ là tình tiết thôi mà!”

“Nói cách khác, dù cậu đang có người yêu thì tớ vẫn còn cơ hội! Mà cậu nghĩ xem—tớ là thần tượng đó nha! Tớ là Maki Amagi đó biết chưa? Tớ có thể nuôi cậu sống sung sướng suốt đời mà không cần làm việc luôn á!”

Tôi có thể tin là cô ấy thật sự giàu đến thế... nhưng trời ơi, chuyện này đúng y như lời tiên tri của Koganezaki rồi còn gì!

Mắt Makina ánh lên sự quyết tâm rạng rỡ, còn nụ cười trên mặt cô thì sáng bừng và chân thành hơn tất cả những lần trước đó kể từ khi chúng tôi gặp lại. Dù lời tỏ tình có là vô tình thốt ra, cô vẫn xoay chuyển tình thế và giành lại thế chủ động một cách ngoạn mục!

“N-Nhưng mà... cưới xin á?” tôi nói. “Cả hai ta đều là con gái, nên cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đâu thể kết hôn được, đúng không?”

“Phản biện: Hà Lan, Bỉ, Tây Ban Nha, Canada...”

“Ơ?”

“Đã có kha khá quốc gia hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới rồi, và ngày càng có nhiều nơi như vậy nữa! Tụi mình chỉ cần chuyển tới một nước như thế là xong!”

“N-Nhưng còn sự nghiệp idol của cậu—”

“Tớ có dư tiền tiết kiệm để cả hai sống dư dả, mà chỉ cần đăng video lên mạng là tớ cũng kiếm được thu nhập đều đều rồi! Thậm chí nếu kịch bản xấu nhất xảy ra, tớ vẫn có thể nghiêm túc kiếm việc mới và nuôi cậu đàng hoàng! Tớ sẽ không để cậu thiếu thốn bất cứ thứ gì đâu!”

"M-Makina tự tin quá! Mà còn thuyết phục nữa chứ!" Dù sao thì, cô ấy cũng là một cô gái bằng tuổi tôi, vậy mà đã tự mình tích góp được một khoản tiền khổng lồ đến nực cười. Tôi nhớ đã nghe ai đó quan trọng nói rằng, những người có năng khiếu vượt trội trong lĩnh vực chuyên môn của mình thì, nếu thật sự quyết tâm, họ cũng sẽ tỏa sáng ở nhiều lĩnh vực khác nữa. Nên tôi chắc chắn Makina có thể làm rất tốt trong nhiều công việc ngoài nghề idol. Nhưng không được! Tôi đã có Yuna và Rinka rồi mà!

“À, không cần vội đâu,” Makina nói. “Mình đâu có đòi cậu phải trả lời ngay lập tức hay gì đâu!”

“Đợi đã, không, vấn đề không phải là—”

“Phù... Nói hết ra được thấy nhẹ cả người! Ôi trời, cà phê sữa ở đây ngon quá!”

Makina, khoan đã—không thể nói xong xuôi hết mọi chuyện rồi tỉnh bơ thảnh thơi thế này được! Bây giờ không phải lúc để ngồi nhấm nháp cà phê đâu đó nha! Chúng tôi vừa đi từ câu chuyện gia đình nặng trĩu cảm xúc đến việc thú nhận rằng vụ paparazzi chỉ là bịa đặt, rồi đột ngột nhảy sang màn tỏ tình toàn lực... rồi còn cầu hôn nữa chứ, trời ơi! Đầu tôi bị nhồi nhét một lượng thông tin quá tải từ lúc đặt chân đến quán café đến giờ, mà não tôi vẫn chưa xử lý xong nổi một nửa! Tôi chỉ muốn giúp cô bạn cũ Makina giải quyết rắc rối của mình thôi mà... vậy bây giờ tôi phải làm sao mới được đây?!

“Cậu cứ gọi thêm trà đá nếu muốn nha, Yotsy! Hôm nay mình bao hết, cậu gọi thêm một lát bánh cũng được luôn đó! Không sao đâu mà!” Makina nói, với nụ cười thảnh thơi như thể mọi ưu phiền đã bay biến hết. Và đúng là vậy thật. Nhưng mà... nhưng mà...!

“T-Tuyệt ghê... V-Vậy mình gọi thêm ly nữa... Hee hee...”

“Hoàn hảo luôn!”

Cuối cùng thì, tôi chẳng tiến thêm được chút nào trong việc nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo cả. Thực tế là, tôi gần như từ bỏ luôn việc suy nghĩ, để mặc bản thân bị dòng chảy của buổi hẹn cuốn đi, rồi cứ thế tận hưởng phần còn lại của cuộc hẹn.