Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 95

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5947

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Volume 3 - Bonus Truyện Ngắn 3

Hé Lộ Giờ Học Phụ Đạo Của Yotsuba

“Mnghbluhhh… Nóng chảy người luôn…”

Tháng Tám sắp sửa kết thúc, và cái thời tiết ngoài kia lúc tôi lê bước đến trường nóng đến mức không chỉ đáng bị gọi là “nóng rát”—mà nó gần như định nghĩa luôn cả từ đó.

“Mikiii, bật điều hòa lên đi mà…” tôi rên rỉ.

“Nhà trường đã yêu cầu hạn chế hóa đơn tiền điện, nên rất tiếc là cô không thể bật máy lạnh chỉ cho mỗi một học sinh đâu,” Miki đáp lại, dù rõ ràng cô ấy cũng đang bị cái nóng đánh gục không kém tôi là bao. Cô ấy nằm bẹp trên bục giảng, trông hết sức rệu rã, và mấy cái nút áo vest lúc nào cũng được cài ngay ngắn nay cũng bị bung ra kha khá.

Miki Abiko là giáo viên ở trường tôi. Cụ thể thì, cô ấy là giáo viên xui xẻo đã phải đảm nhận lớp học phụ đạo cho học sinh đầu tiên trong lịch sử trường chuyên… tạch kiểm tra—chính là tôi đây.

“Làm ơn màaa,” tôi rên. “Cô cũng sắp gục tới nơi rồi còn gì?”

“Cô ổn,” Miki đáp. “Thoải mái hay không là do cách mình nhìn nhận thôi. Với tư duy đúng đắn thì ngay cả cái nóng nhất...cũng sẽ...thấy...mát mẻ hơn...”

“Cô lẩm bẩm gì mà em nghe chả hiểu luôn ấy!”

Tôi có cảm giác là chưa có học sinh nào trong lớp từng thấy Miki—hay nói đúng hơn là cô Abiko, theo cách người ta thường gọi cô ấy—trong bộ dạng tả tơi và kiệt sức như bây giờ. Cô chỉ lộ ra bộ mặt thật ấy khi chỉ có tôi với cô thôi, và tôi tin chắc đó là dấu hiệu cho thấy quan hệ của chúng tôi thân thiết đến mức cô có thể thoải mái bộc lộ bản thân!

“Bạn cùng phòng của cô dạo này phiền muốn chết đi được,” Miki lầu bầu.

“Khoan đã—bạn cùng phòng?!”

“À,” Miki phát ra một tiếng cụt ngủn. Rõ là cô lỡ miệng rồi, và tôi thì tuyệt đối không để chuyện đó trôi qua mà không moi tiếp!

“Cô sống với ai à, Miki?! Là nhạc công quèn trong ban nhạc vô danh nào đó hả?! Diễn viên thất nghiệp?! Hay—đừng nói với em là một tên ăn bám chơi pachinko cả ngày chứ?!”

“Hazama, cô lúc nào cũng sốc vì trí tưởng tượng phong phú của em vào những lúc thế này, nhưng cô bắt đầu nghi ngờ về cách em nhìn nhận cô rồi đấy,” Miki lườm tôi, lộ vẻ khó chịu.

A, hớ rồi! Tôi lại để não tự động chuyển sang chế độ phim truyền hình rồi!

“Cô e là người cô đang sống cùng vừa hết sức bình thường vừa có công ăn việc làm đàng hoàng—tức là hoàn toàn trái ngược với những kịch bản kịch tính mà em vừa tưởng tượng ra,” Miki nói.

“Oooh,” tôi xuýt xoa. “Nhưng mà, ý em là, nếu cô đang hẹn hò với người ta, thì chắc chắn đó phải là người siêu tuyệt vời mới xứng với cô chứ…”

“Đó là điều hoàn toàn trái ngược với những gì em vừa ngụ ý cách đây không lâu, em có nhận ra không?”

“Ah-ah-ah, không có đâu ạ,” tôi đáp. “Nếu không phải thế này thì chắc chắn phải thế kia! Cô là người có cuộc sống ổn định, đã vậy còn ngầu với xinh nữa! Thế thì người yêu cô nhất định phải hoặc là cực kỳ vô vọng, hoặc là cực kỳ hoàn hảo—một trong hai thôi! Chắc chắn luôn!”

“Và em rút ra kết luận đó từ đâu vậy?”

“Từ phim tình cảm với manga shoujo là chính ạ!”

“...”

Agh! Ánh mắt lạnh lùng ấy, nó thiêu đốt em mất thôi! Cái ánh nhìn mà chỉ cần liếc qua là đủ hiểu: “Bớt nói lại và tập trung học đi!”

“Thôi thì...nếu bắt buộc phải xếp bạn cùng phòng cô vào một trong hai kiểu người đó, chắc tôi sẽ chọn kiểu đầu tiên,” Miki nói.

“Hở? Thật ạ?” tôi ngạc nhiên.

“Thật,” Miki thở dài. “Cả hai chúng tôi đều thường xuyên phải làm thêm giờ, nhưng chỉ có một người là vẫn cố gắng làm việc nhà cho dù công việc có bận đến đâu! Còn người kia thì cứ liên tục trốn tránh phần việc của mình, khiến cô phải làm hết mọi thứ, ngay cả khi cô đã mệt đến mức đứng cũng không nổi nữa!”

Đôi bàn tay siết chặt của Miki nói lên tất cả—cô ấy không hề phóng đại đâu. Đúng là một người phụ nữ đã kiệt sức đến tận xương tủy!

“Cô mà than thở mấy chuyện này với học sinh thì cũng đủ hiểu là cô mệt đến mức nào rồi. Trời ơi, cái nóng này đang giết chết cô thật đấy,” Miki rên rỉ rồi gục mặt xuống bàn thêm một chút nữa.

Cô trông thật sự mệt mỏi, và vì không nghĩ ra cách gì hay hơn, tôi bèn nhẹ nhàng xoa đầu cô để an ủi. Miki cứ nằm im lặng như thế...và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là:

Làm người lớn, chắc cũng khổ sở lắm.