You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 82

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Tập 01 - Chương 03: Cậu đã có người bạn thuở nhỏ giống motip trong light novel rồi mà vẫn..."

Sau chuyện dọn dẹp bãi biển và cả vụ chiếc nhẫn với Takeuchi-san, tôi về nhà và ngồi viết tiểu thuyết trên điện thoại. Tôi không có máy tính, với lại cũng chẳng rành công nghệ cho lắm, vậy nên tôi thường viết bằng ứng dụng ghi chú trên điện thoại. Chỉ là phong cách của tôi nó vậy thôi.

Giờ thì, đoạn highlight của chương này…

“Yamada-kun, lúc nào cậu cũng vô cùng tốt bụng và rất ngầu. Đừng quan tâm người khác nghĩ gì. Vậy nên, hãy cứ tự tin lên nhé.”

“Anna…”

Nói rồi, hai má của Anna ửng hồng.

Tôi luôn nghĩ bản thân chẳng có gì nổi bật, lúc nào cũng tự hạ thấp mình, Nhưng những lời đó đã cứu lấy tôi—

“..............Hehe.”

Lại thế nữa rồi. Tôi lại đưa câu chuyện thực tế của mình vào tiểu thuyết. Mà còn chẳng tinh tế chút nào—toàn tự làm quá lên. Cậu ấy có nói vậy với tôi quái đâu. Nhưng nhờ vậy mà, nếu phải nói với chính bản thân mình thì, hoá ra chương mới này đọc cũng hay đấy chứ.

Vừa viết, tôi vừa nhớ lại ngày hôm nay, một sự kiện tuyệt đối romcom lúc chúng tôi quay lại trường hiện lên trong đầu tôi.

“Thật đấy, hai người nên mau mau mà cưới nhau đi!!!!!!”

Tại sao Kanagawa-san lại nói vậy với chúng tôi? Tôi với lại Takeuchi-san á? Không đời nào. Sao mà có chuyện đó được?

Mà thôi, ngồi viết chương mới cho xong đã. Sau khi xong xuôi, tôi ném chiếc điện thoại sang chiếc gối bên cạnh rồi bế Megu lên. Nó cào cửa phòng tôi từ nãy đến giờ nên tôi đã cho vào phòng rồi lờ đi. Tôi bế vào lòng rồi vuốt ve cô nhóc.

Rồi cánh cửa phòng tôi đột nhiên mở ra.

“Oniiiiiiii-chan? A Megu, em đây rồi!”

“Này, gõ cửa rồi hẵng vào chứ……?”

Ema chỉ hờ hững nói “À, xin lỗi nha.” rồi cứ thế xông vào, ngồi phịch xuống ghế bàn học của tôi rồi dùng hai tay ôm lấy phần tựa lưng.

“Thứ bảy tuần sau anh không phải làm việc phải không?”

“Hử? À ừ, anh rảnh. Sao vậy?”

“Vậy thì tốt. Gia đình Kurumi-chan sẽ tổ chức buổi cắm trại hằng năm và có vẻ nhà Tanaka chúng ta cũng sẽ tham gia đó.”

Kurumi-chan. Chỉ nghe đến cái tên đó thôi cũng đủ khiến tôi sởn gai ốc.

Kurumi là bạn thuở nhỏ của tôi—cả hai bằng tuổi và nhà cũng ở cạnh nhau. Hai gia đình chúng tôi rất thân thiết nên cả hai đã chơi chung với nhau từ khi còn nhỏ, nhưng…

“Từng này tuổi rồi mà vẫn đi chơi với gia đình hàng xóm à…?”

“Thôi mà, sẽ vui lắm đó. Nếu lúc đó anh rảnh thì cứ đi đi, nha?”

“Không phải là anh không muốn đi đến thế, nên là… ừm, chắc vậy…”

“Cũng lâu lắm rồi nhỉ? Lần cuối hai nhà cùng đi chơi cùng nhau ý.”

Tôi chẳng buồn đáp lại, Ema cúi xuống nhìn mặt tôi.

“Sao thế, onii-chan?”

Đã là học sinh cấp ba cả rồi. Mọi thứ giờ đã khác. Tôi giờ đã thay đổi— và cô ấy cũng vậy… Ugh…

Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ giải lao tiết hai. Tôi đang đi đến chỗ máy bán hàng tự động kiếm gì đó để uống thì vô tình nghe được giọng bối rối của một tên con trai nào đó.

“Thôi mà, cậu vẫn giận sao? Tớ xin lỗi rồi mà.”

Tôi đứng lại trước khi đến được chỗ máy bán nước và trốn đằng sau cột tường.

Yajiuma đang năn nỉ một cô gái. Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa sang bên với dây buộc tóc màu xanh, thân hình mảnh mai giống người mẫu với đôi mắt sắc sảo, đầy cuốn hút. Một cô nàng xinh đẹp—còn thanh niên kia trông rất sợ hãi.

“Cậu giận vì buổi tiệc sau hội thao đúng không? Tớ chỉ bảo bạn để tớ được ở một mình với cậu thôi mà. Tớ chỉ muốn thân với cậu hơn thôi. Tớ không có ý xấu gì đâu. Tớ rất xin lỗi, Yamashita-san.”

“Ugh, nói thật nhé, cậu phiền phức lắm đấy. Cậu định đeo bám tôi đến bao giờ vậy hả?”

Yamashita-san cuối cùng cũng nhìn thanh niên kia, thở một hơi dài lạnh lùng như thế đang rất ghét bỏ cậu ta. Nhưng cậu kia không hề chùn bước.

“...Cho đến khi cậu tha lỗi cho tớ.”

Nghe những lời nói đó, Yamashita-san nhướng mày.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng.

“Thế chính xác cậu muốn tôi tha lỗi cho cậu vì cái gì? Ngay từ đầu tôi đã không có ý định muốn dây dưa với cậu rồi thì giận cái gì? Tôi không biết cậu và bạn cậu bày ra mấy trò mèo đấy để làm gì, nhưng thậm chí tôi còn không thèm nói chuyện với mấy tên như cậu. Tôi không buồn phí thời gian để giận những người tôi chưa bao giờ để ý. Mà sao cậu cứ làm như kiểu ấn tượng của tôi về cậu đang đi xuống hay gì đó thế? Từ đầu làm gì có mà đi xuống. Làm gì có cái ‘hảo cảm’ đó đâu mà rớt được. Ý là, sao cơ? Cậu nghĩ tôi đột nhiên ghét cậu hay gì á? Cậu còn chẳng lọt nổi tầm mắt của tôi. Giống như nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi ý. Cậu có cảm xúc gì với mấy người họ không? Làm gì có, đúng không? 

Không, khoan đã— cái này còn tệ hơn cả thế. Mà kệ đi. Cậu biết sao không? Vì cậu đã rất cố gắng để cố chấp phá hoại cuộc sống của tôi, tốt thôi. Kể từ hôm nay, tôi sẽ ghét cậu đúng như cậu muốn. Vậy cuối cùng chúng ta cũng có ‘tiến triển’ rồi nhỉ, tôi nhờ cậu một việc nhé—đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa được không?

—Bíp. Cạch.

Nói xong, Yamashita-san mua lon trà sữa rồi rời đi. Thanh niên vừa bị cô ấy xé xác đứng yên như trời trồng, trông giống đống vụn gỗ thật đấy— hoàn toàn bị phá hủy. Má ơi. Nghe dữ dội cứ như màn trình diễn rakugo vậy. Bầu không khí xung quanh xuống dưới mức đóng băng… Thôi chịu rồi, giờ làm sao lấy đồ uống được nữa…

Tôi quay trở lại lớp học, và khi đi qua những học sinh khác, tôi có nghe thấy mấy lời thì thầm.

“Này, kia là Yamashita-san à? Cô gái cực ghét con trai ở lớp 4 đấy à. Thái độ thật hết chỗ nói.”

“Phí quá nhỉ. Một trong những nữ sinh đẹp nhất năm nhất mà. Tớ nghe nói cậu ấy còn từ chối lời tỏ tình của đàn anh nữa đấy.”

Yamashita-san, cô nàng ghét con trai…

“Tanaka-kun!”

“T-Takeuchi-san? Sao thế?”

Quay trở lại phòng học, Takeuchi-san ngay lập tức chạy đến chỗ tôi. Như mọi khi, cô nàng hôm nay cũng rất xinh đẹp.

“Thì, ừm, mấy người bạn cùng lớp đang lên kế hoạch đi karaoke hôm nay. Chúng tớ cũng mời cả con trai nữa, và tớ nghĩ có thể… cậu muốn đến chứ?”

Hả!? Takeuchi-san, mời tôi—một tên hướng nội siêu cấp bình thường—đi chơi sau giờ học với đám nổi tiếng kia á!? Đã đến lúc rồi sao? Cuối cùng tôi cũng đã thay đổi rồi sao?

… Khoan, chờ đã.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

“Ngay từ đầu tôi đã không có ý định muốn dây dưa với cậu.”

Tôi kìm nén cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng và cố nặn ra nụ cười.

“X-Xin lỗi nhé, hôm nay tớ bận mất rồi.”

“Ô… V-Vậy à… Tiếc quá nhỉ.”

“Ừm… Hẹn cậu lần khác nhé.”

Tôi lướt qua cô nàng và trở về chỗ ngồi, đột nhiên tôi nghe thấy những lời thì thầm sau lưng.

“Này, Tanaka vừa từ chối Takeuchi-san á…?

“Thật á? Không ngờ luôn… Phí quá nhỉ…”

Tôi cũng nghĩ vậy đấy! Nhưng mà—sau khi chứng kiến Yamashita-san hạ đo ván tên kia bằng những lời đó, mấy người nghĩ tôi dám mạo hiểm để hứng chịu kết cục như hắn à? Tôi chỉ là nhân vật nền thôi. Tôi biết vị trí của mình chứ. Với lại, đi karaoke rồi tôi làm gì—hát mấy bài trong anime à?

Từ chối lòng tốt của cậu ấy như vậy…

“Được rồi, đi đi.”

“Gâu!”

Vèooooooo!

Năm giờ chiều. Sau khi đi học về và cho Megu đi dạo, tôi lau chân cô nhóc, và thả nó xuống đùi— thế là nó ngay lập tức phóng thẳng vào chạy quanh nhà hết tốc lực. Chẳng biết tại sao nữa, nhưng đó đã là thói quen của nó sau khi đi dạo rồi.

Ngon rồi. Vậy là xong hết đống việc cần làm hôm nay.

Bố sẽ về muộn vì đi uống với đồng nghiệp, mẹ thì làm ca đêm, và Ema ra ngoài đi ăn với bạn rồi. Thế nghĩa là… cả tối nay tôi được ở một mình. Tự do muôn năm!

Ăn mì ramen vào bữa tối đúng là có hơi buồn đối với một nam sinh cấp ba đang phát triển, mà kệ đi. Tối nay, cuối cùng tôi đã có thể xem được bản không che vùng sáng của một bộ romcom harem có hơi táo bạo—trên màn hình lớn đó! 

Với kế hoạch cực kỳ thú vị đó trong đầu, tôi phi thẳng về phòng mình.

“Mừng cậu về~”

“Tớ về rồi đây~... Hả, cái gì!?”

Một cô nàng buộc tóc đuôi ngựa sang bên bằng chiếc dây buộc tóc màu xanh dương, thanh hình mảnh mai như người mẫu, và đôi mắt sắc lẹm, cuốn hút.

Cô nàng xinh đẹp đó, Yamashita-san— bằng một cách thần kỳ nào đó đang nằm trên giường tôi.

“T-Tại sao…?”

Tại sao Yamashita-san, cô nàng ghét con trai, lại ở trên giường của tôi…?

“Chào nhé, đồ otaku biến thái.”

“Ư, Ừm… ừm… hửm…?”

Yamashita-san, vừa mới vô tư buông lời chê bai tôi một cách thẳng thừng, đang nằm sấp trên giường tôi trong bộ đồng phục học sinh, có vẻ như cậu ấy đang đọc một cuốn light novel—Liệu Cậu Có Yêu Kẻ Biến Thái Nếu Cô Ấy Dễ Thương Chứ?—chắc hẳn cậu ấy đã cuỗm nó từ giá sách của tôi rồi. 

"...Này." 

Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, cô ấy đưa cho tôi cuốn sách bìa mềm. Thế là tôi ngập ngừng cầm lấy. 

"Ờ, à… cảm ơn…" 

"Rita, cậu vẫn thích những thứ như này à?" 

"K-Không, ý tớ là… ừm…" 

Nào, bình tĩnh lại. Đây chính xác là lý do tại sao mày lại là một thằng otaku u ám đấy… 

Sau cùng, khi tôi ngước nhìn, cô nàng hơi nheo mắt lại và mím môi hờn dỗi. 

Gương mặt xinh đẹp ấy thật quá mức để nhìn chằm chằm dù chỉ vài giây. Tôi vội quay đi. Thế tôi nhìn đi đâu á? Đôi chân trần đó chứ còn đâu nữa, lại còn không chút phòng bị nào. Váy thì hơi bị vén lên, và ngay phía trên đùi, tôi gần như có thể thấy đường cong của một thứ mà chắc chắn không nên nhìn thấy. 

Vừa lúc ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, cậu ấy liền chống tay ngồi dậy và trừng mắt nhìn tôi, hai má hơi ửng hồng. 

"...Đồ biến thái." 

"C-Chỉ là cuốn sách thôi mà! Ai quan tâm chứ! Liên quan gì đến cậu đâu!" 

"Khi người bạn thời thơ ấu của mình là một kẻ biến thái, thì đó thật sự là vấn đề của tớ đó." 

Đúng vậy. Đây là cô gái mà Ema đã nhắc đến trước đó. Cô bạn thuở nhỏ của tôi. 

Yamashita Kurumi. 

Một Yamashita-san ghét con trai như vậy… lại là bạn thời thơ ấu của tôi đó.

"Gâu! Gâu!" 

Nhận thấy có khách, Megu lon ton chạy vào phòng và bắt đầu nhảy nhót trước mặt Kurumi. 

"Megu-chaaaan ♡ Hôm nay em cũng mềm mại quá đi ♡" 

Kurumi rạng rỡ, hai má cô ấy dịu lại khi bế Megu lên. 

"Hehehe~ Dễ thương quá đi~ ♡" 

Gương mặt ấy trông thật hạnh phúc, thật khó tin đây là cùng một người đã không thương tiếc xé xác cái thanh niên kia vào sáng nay. 

Tôi gãi đầu bối rối và cố gắng đưa mọi chuyện trở lại đúng hướng. 

"...Cậu vào nhà kiểu gì thế?" 

"Tớ mượn chìa khóa của Ema-chan. Này, trả lại cậu đó." 

"Vậy ra Ema à…" 

Tôi nhận lại chìa khóa và để lại tập 1 của cuốn Biến Thái Dễ Thương lên giá, thở dài vì sự trơ tráo táo bạo của Kurumi. Cô ấy đặt Megu xuống, rời khỏi giường và đảo mắt dọc theo gáy sách trên giá đầy light novel của tôi như thể đang thẩm định chúng. 

"Chắc chắn cậu không thể có bạn gái được đâu khi cứ ru rú trong phòng đọc toàn sách khiêu dâm thế này. Có lẽ nếu cậu ngừng lãng phí thời gian vào mấy đống rác rưởi này, biết đâu cậu có thế sống thực tế hơn." 

"Kệ tớ… Với lại, light novel không phải là sách khiêu dâm nhé. Hơn nữa, nếu bỏ đọc light novel là có bạn gái thì đã chẳng có ai phải chịu khổ rồi." 

Sao mọi người cứ luôn cho rằng light novel chỉ toàn là truyện khiêu dâm vậy? 

Cảm thấy hơi chán nản, tôi nhìn chằm chằm vào bìa một bộ truyện tựa Gimai Seikatsu và lẩm bẩm, "Nhưng chúng thú vị lắm mà…" Kurumi thấy vậy liền ôm đầu. 

"Aaa... cậu chính thức đạt đến trình độ mà con gái thật không còn làm cậu thỏa mãn nữa rồi… Hết thuốc chữa rồi." 

"Đ-Đâu có!" 

"Hà… và cậu thật sự có một người bạn thời thơ ấu, giống hệt như trong những mô típ light novel sáo rỗng ấy…" 

"Haha, bạn thời thơ ấu ngoài đời thực hoàn toàn khác với—Hự!"

Đứng cạnh tôi trước giá sách, Kurumi đột nhiên tung một cú đấm thẳng vào sườn tôi. 

"S-Sao cậu lại đánh tớ…?" 

"Bởi vì đó là điều cuối cùng tớ muốn nghe — từ cậu." 

Tôi gục xuống sàn. Trong đầu tôi, tiếng chuông báo hiệu KO vang lên rõ ràng. Chuyện bạn thời thơ ấu gì đó bỏ qua một bên—những cô gái mà chỉ cần không vừa lòng hay vừa ý cái là liền đấm người thật sự không phải gu của tôi. Ừ, chuẩn luôn. 

Nằm trên sàn, bị Megu liếm má, tôi hỏi, 

"...Vậy, rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?" 

"À, đúng rồi." 

Kurumi ngồi xuống giường tôi, nghịch lọn tóc đuôi ngựa bên vai và mân mê các ngón chân. 

"...Hôm nay không có ai nấu cơm tối cho cậu đúng không?" 

"À, ừ. Khoan đã — sao cậu lại biết chuyện đó…?" 

"Ema-chan nói với tớ. Vậy nên… tớ nghĩ có lẽ tớ sẽ nấu cho cậu. Cậu muốn ăn không?" 

Tôi lập tức đứng dậy. 

"Ồ, ra vậy. Cậu chắc chứ? Tớ hoàn toàn đồng ý—" 

"C-Cậu đồng ý thật á? Ư-Ừm, tớ đoán là tớ có thể, không phải là tớ thực sự quan tâm hay gì đâu nha~" 

"Hả? À ý là, tớ không cố ép cậu hay gì đâ—Á!? Cái—!?" 

"Đi thôi nào!" 

Kurumi đột ngột đứng dậy và đấm vào bụng tôi lần nữa. Khi cô ấy nói câu đó với một vẻ mặt khác thường đầy mãnh liệt, tôi lại thấy mình quỳ xuống sàn một lần nữa. 

"Chẳng hiểu nổi nữa rồi…" 

Dù sao đi nữa, vấn đề bữa tối của tôi đã được giải quyết một cách bất ngờ—và vì vậy, tôi rất biết ơn. 

Ngay sau khi tôi sinh ra, bố mẹ tôi chuyển đến căn hộ hiện tại. Cùng lúc đó, nhà Yamashita—gia đình Kurumi—cũng chuyển đến ở nhà bên cạnh. Mẹ của Kurumi lúc đó đang mang thai cô ấy. Bố mẹ chúng tôi rất hợp nhau, và không lâu sau đó, Kurumi chào đời. Đó là cách chúng tôi trở thành bạn thời thơ ấu, cùng tuổi nhau. 

Nếu Takeuchi-san là nữ chính kiểu thần tượng thuần khiết trong một câu chuyện tình cảm học đường, thì Kurumi sẽ là nữ hoàng băng giá giữ khoảng cách với các cậu trai—hoặc có lẽ là kiểu bạn thời thuở nhỏ tsundere. Nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng sự thật là mối quan hệ của chúng tôi lại chẳng hề ngọt ngào như vậy. 

Chúng tôi từng chơi với nhau khi còn bé, nhưng khi bắt đầu học tiểu học, cô ấy có rất nhiều bạn còn tôi dần mờ nhạt. Đến cấp hai, chúng tôi đã trở nên xa cách, và khi vào cấp ba, chúng tôi hầu như không nói chuyện ở trường. Thật lòng mà nói, giữa chúng tôi đã có một khoảng cách khá khó xử kể từ đó rồi. 

Tuy nhiên, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn duy trì những tương tác hàng xóm, như bây giờ chẳng hạn. 

Chúng tôi rời khỏi nhà tôi, cho Megu ăn, và sau đó đi sang nhà Kurumi. 

"À mà Rita này, tớ nghe nói cậu cũng đi cắm trại à?" 

Kurumi liếc nhìn tôi khi chúng tôi đi đến cửa trước nhà cô ấy. 

"À, ừ. Ema cứ cằn nhằn mãi thôi…" 

"...Hehehe." 

Kurumi khẽ cười một tiếng kỳ lạ khi cô ấy thay dép đi trong nhà. 

"Sao…?" 

"À… k-không có gì? Tớ chỉ nghĩ đó là một cơ hội tốt để một kẻ suốt ngày ở trong nhà như cậu ra ngoài thôi." 

"Trời ạ… Không biết bao giờ cậu mới bớt lo chuyện bao đồng nhỉ." 

Chúng tôi đi ra ngoài và chỉ cần bước năm bước thì tôi nói, 

"Xin phép cả nhà~" 

Kurumi, vừa ngân nga vui vẻ, vừa mỉm cười mừng tôi vào nhà. Chắc chắn cô ấy lạnh lùng với con trai ở trường, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Thường thì cô nàng này là khá dịu dàng ấy chứ. À, ngoại trừ những cú đấm mà tôi đã lãnh trọn hôm nay. 

Bố mẹ cô ấy không có nhà, có lẽ cả hai đều đi làm giống như bố mẹ tôi. 

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ phòng khách. 

"...A! Rita-kun! Khoan đã? Sao anh lại ở đây!?" 

"Yo, Sora. Lâu rồi không gặp nhỉ. Kurumi sẽ nấu bữa tối cho anh, nên là, ờ—woa…" 

Em gái của Kurumi, người con thứ trong gia đình ba chị em, Sora, chạy đến và ôm chầm lấy tôi một cách nồng nhiệt. Em ấy luôn đặc biệt quấn quýt tôi—hoàn toàn trái ngược với Kurumi. 

"Em… em lớn hơn rồi này." 

"150 cen-ti-mét đó!" 

"Đã vậy rồi á!? Tuyệt quá~" 

"Hehehe~ ♡" 

Cười giống Kurumi thật đấy… 

"Này, Sora? Đừng có bám dính lấy cậu ấy như thế. Em đang làm phiền cậu ấy đấy." 

"Ể? Đâu có đâu~ Hehehe~ Rita-kun~ ♡" 

"Ugh… con nhóc này…" 

"Này, này… Tớ không bận tâm lắm đâu—" 

"Cậu tốt nhất là đừng có bối rối vì một đứa học sinh tiểu học đấy nhé." 

Oái… 

Kurumi nhanh chóng đi về phía phòng khách, và tôi cũng đi theo, kéo Sora đi cùng.

Nhà của Kurumi đúng kiểu nhà tôi soi từ gương ra—các phòng bên phải ở đây lại nằm bên trái, bếp thì ngược lại, thậm chí cả phòng tắm nữa. Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy kỳ lạ và mất phương hướng. 

"À, Azuki-chan. Lâu rồi không gặp." 

"Rita-kun…!" 

Em gái út của Kurumi, học sinh lớp một, đang ngồi lặng lẽ trước TV chơi game. Em ấy vẫn còn bé xíu—chắc chắn là bé nhất rồi. 

"Anh đến chơi hả, Rita-kun?" 

"Ừ. Kurumi mời anh qua." 

Kurumi đeo một chiếc tạp dề màu xanh chanh trong bếp. Chiếc tạp dề đó trông rất hợp với cô ấy 

"Azuki, em vẫn luôn nói muốn gặp Rita đúng không?" 

"K-Kurumi-onee-chan, chị cũng vậy mà…!" 

"Gì chứ? Đâu có." 

"E-Em xin lỗi…" 

"Đừng có gay gắt với em ấy như vậy… tội nghiệp con bé." 

Tôi xoa đầu Azuki, và em ấy cười rạng rỡ. Dễ thương quá… 

"Hai đứa, ra chơi với Rita đến khi bữa tối xong nhé." 

"Yay! Cùng chơi Sma—ờm, trò này đi!" 

Sora nhún nhảy tại chỗ vì quá khích. Cơ thể con bé có thể đã lớn, nhưng sự trưởng thành rõ ràng vẫn chưa theo kịp. 

"Để anh nói cho mà biết, anh… thực ra chơi cũng khá giỏi đấy."

Và tôi bị đánh bại ngay lập tức. 

Ngồi trên ghế sofa, hai bên là hai cô bé học sinh tiểu học, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn vào màn hình TV. W-Wow, hai đứa nó giỏi thật… (mồ hôi) 

Nhìn có vẻ như Azuki-chan đang chiếm thế thượng phong. Em ấy tung ra những combo với độ chính xác tuyệt đối, gây sát thương như một game thủ chuyên nghiệp. Đối với một học sinh lớp một, em ấy đáng sợ một cách tài tình. 

Nên dĩ nhiên, Azuki thắng. 

"Azuki! Em cứ 'spike' tớ mãi thôi — không công bằng! Với lại chơi nhân vật DLC ăn gian quá!" 

"N-Nhưng mà…" 

"Aaa, chơi với Azuki chán quá! Rita-kun, chúng ta chơi riêng hai người đi!" 

"K-Không, anh không nghĩ đó là ý hay—" 

"Feh… fehhh… feeehhhhhh..." 

"A-Azuki-chan!?"

Azuki đột nhiên bật khóc và trèo lên lòng tôi, ôm chặt lấy tôi. 

"Thấy chưa!? Thật là không công bằng! Lúc nào em toàn khóc ăn vạ thôi!" 

Tôi hơi hiểu cảm giác của Sora. Khi Kurumi và Ema còn nhỏ cũng vậy, tôi luôn phải nhường nhịn, và nếu tôi hơi cứng rắn dù chỉ một chút thôi, họ sẽ khóc và chạy mách mẹ. Tôi nhớ rất rõ điều đó. 

Mà, tình hình này cũng đang vượt quá tầm kiểm soát. Tôi thoát khỏi trò chơi và quay lại màn hình chính. 

"A-Anh nghĩ mình hơi chán Smash Bros rồi. À, hay là mình xem YouTube gì đó đi… Dạo này anh thích xem Kimagure Cook lắm… A, nhưng có lẽ nó không phù hợp với học sinh tiểu học lắm nhỉ. Ahaha…" 

Tôi xoa đầu Azuki khi em ấy bám lấy tôi như một chú gấu koala nhỏ. 

"Azuki-chan, không ai cố ý bỏ rơi em đâu, được chứ?" 

"...Hehehe♪" 

Lại nữa rồi — cùng một kiểu cười với Kurumi. 

"Vậy thì chị cũng xem trên lòng Rita-kun! Tránh ra, Azuki!" 

"Khôngggg… Tớ cũng muốn xem với Rita-kun màaaa…" 

P-phải làm sao đây…? Cứ tranh nhau mãi thôi. Mà nghiêm khắc với trẻ con thì lương tâm tôi cắn rứt lắm. 

Sau đó, một giọng nói đáng tin cậy vang lên từ phía sau. 

"Này! Sora, Azuki! Không được đánh nhau! Rita không phải là nguồn tài nguyên vô hạn đâu!" 

""Vâng ạ…"" 

Khoảnh khắc Kurumi trách mắng họ, cả hai cô bé lập tức im lặng. 

"Rita, cậu cũng đừng có chiều hư tụi nó quá. Cậu phải cứng rắn hơn thì chúng mới nghe lời." 

"X-Xin lỗi nhé…" 

"Alexa, bật YouTube lên." 

Kurumi thản nhiên ra lệnh cho Alexa trong khi đang nấu ăn trong bếp. Cô gái này không phải là quá đảm đang sao? Đến nước này, cô ấy giống một người mẹ hai con hơn là một người chị gái. Ở trường, Kurumi là người luôn mạnh mẽ, quyết đoán, một nhà lãnh đạo mà mọi người ngưỡng mộ. Mặc dù bây giờ cô ấy bị gọi là ghét con trai, nhưng trước đây cô ấy là bạn của tất cả mọi người—cả con trai lẫn con gái. 

Ngay cả tôi, người bạn thời thơ ấu của cô ấy, cũng không thực sự biết tại sao Kurumi lại bắt đầu bị gọi như vậy. Cô ấy luôn hơi gay gắt với tôi, nhưng đến một thời điểm nào đó, cô ấy bắt đầu lạnh lùng với tất cả bọn con trai. Thực sự thì tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Khi tôi hỏi, cậu ấy chỉ nói "Vì họ kinh tởm" hoặc "Họ phiền phức." Tôi không khỏi thắc mắc—đã có gì xảy ra vậy? 

Cuối cùng, bữa tối đã sẵn sàng, và tôi ngồi vào bàn cùng ba chị em. 

"Lần cuối tớ ăn đồ cậu nấu là khi nào nhỉ, Kurumi? Cảm giác như cả thế kỷ rồi ấy." 

"Không lâu đến thế đâu. Tớ cũng từng nấu ăn ở nhà cậu vài lần rồi, không nhớ sao?" 

Cơm trắng, thịt và khoai tây hầm, canh đậu phụ và rau komatsuna luộc. Một bữa ăn cân bằng, rõ ràng là đã được suy nghĩ kỹ lưỡng. 

"Được rồi, chắp tay nào." 

Kurumi, ngồi đối diện tôi, nói như thể đó là một thói quen. Các em gái của cô chắp tay lại, và tôi cũng làm theo. Kurumi đỏ mặt, có lẽ do xấu hổ khi bị nhìn thấy hành động như một người chị cả đúng nghĩa. 

"I-Itadakimasu…" 

""Itadakimasu~!"" 

Nói xong, tôi gắp một miếng khoai tây hầm. Woah… ngon quá. Thật lòng mà nói, nó có vị giống đồ ăn mẹ tôi nấu hơn cả đồ ăn mẹ tôi nấu nữa. Khoan đã… đừng nói với tôi — Kurumi là mẹ ruột của tôi đấy chứ!? 

"...Ngon không?" 

Kurumi hé mắt nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng. 

"Ừ, thật sự rất ngon! Tớ quên mất tớ thích đồ cậu nấu đến thế nào rồi." 

Không giống như đồ ăn mẹ tôi nấu, món này có cảm giác… có chủ ý. Như thể được làm bằng cả tấm lòng vậy. 

"Hehe… hehehe~♪" 

Khi tôi liếc nhìn cô ấy trong lúc nhai thêm miếng nữa, tôi thấy cô ấy đang nhìn xuống với một nụ cười ngốc nghếch trên mặt, hẳn là rất vui vì được tôi khen. Sora, ngồi cạnh tôi, nhún vai. 

"Nhưng bình thường cũng đâu có cầu kỳ thế này đâu." 

"Alexa, tiêu diệt con bé." 

"Cậu yêu cầu cái gì với Alexa vậy…?" 

Không giống như hai người kia, Azuki lặng lẽ ngồi bên cạnh Kurumi, bình tĩnh ăn bữa tối của mình. Em ấy nhận thấy tôi đang nhìn và nở một nụ cười tươi rói với tôi. Muốn bắt về nuôi quá… 

Sau đó Sora gắp một miếng thịt và khoai tây bằng đũa và đưa cho tôi. 

"Nè, Rita-kun, há miệng ra nào~!" 

"Ể, không, anh tự ăn được mà… Vẫn còn phần của anh đây này, thấy không…?" 

"Này! Sora! Thế là bất lịch sự đấy!" 

"Thôi mà. Cuối cùng anh ấy cũng ở đây rồi, để em chiều anh ấy một chút đi. Há miệng ra nào~!" 

Mmgh—miếng thịt hầm bị nhét thẳng vào miệng dù tôi có muốn hay không. Sora quay sang Kurumi với một nụ cười tự mãn. 

"Chị không định đút cho Rita-kun ăn à, Onee-chan?" 

"Ha—HẢ!?" 

Sora nhếch mép với ý đồ xấu xa khi Kurumi lúng túng vẫy tay. 

"K-Kurumi… cậu không cần phải ép mình đâu, thật đấy…" 

"Đ-Đúng vậy! Tớ thà chết chứ không làm chuyện như thế đâu!" 

Đến mức đó cơ à!? 

Ở trường, cô ấy là Yamashita-san—cô nàng ghét con trai khét tiếng. Nhưng xung quanh tôi, cô là người hay cằn nhằn, lo toan mọi thứ, và thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu móc mỉa trong khi làm việc đó. Một người bạn thời thơ ấu mà dù thế nào đi nữa thì tôi không thể nào ghét được. 

Biết được một khía cạnh của cô ấy mà không ai ở trường có cơ hội thấy—nghe cũng không tệ lắm nhỉ. 

Có lẽ mình sẽ dùng chuyện này vào tiểu thuyết nhỉ…

Rakugo (落語) là một loại hình nghệ thuật kể chuyện Nhật Bản truyền thống, trong đó một người kể chuyện duy nhất (rakugoka) ngồi trên một tấm nệm và sử dụng quạt giấy (sensu) và khăn tay (tenugui) làm đạo cụ để kể một câu chuyện hài hước hoặc cảm động. Người kể chuyện thay đổi giọng điệu và cử chỉ để thể hiện các nhân vật khác nhau trong câu chuyện. sống cùng em kế (hoặc chung một mái nhà của nhà wings nhé ae)