Sau giờ học, trong căn phòng học nơi ánh hoàng hôn màu cam nhạt nhẹ nhàng chiếu vào góc phòng. Trong không gian yên tĩnh chỉ có mình tôi và cô gái tóc vàng xinh đẹp, âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc yếu ớt của đồng hồ treo tường, vang vọng, đều đặn, chậm rãi đến khó chịu.
"Em thích anh từ lâu rồi, Tanaka-kun! Xin hãy hẹn hò với em!"
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua khung cửa sổ mở, lật tung tấm rèm làm mái tóc vàng óng mượt của cô gái đó rung rinh nhẹ nhàng. Nó lướt nhẹ qua má như thể muốn làm mát tôi.
Khi cơn gió đã lắng xuống, tôi mở miệng đáp lại.
"—Tớ cũng thích cậu, từ rất lâu rồi…!"
"Em hạnh phúc quá, Onii-chan…!"
Nước mắt dâng trào trong khóe mắt của cô gái khi cô chạy vào vòng tay tôi.
"Ừ, tớ cũng rất hạnh phúc. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau—…Onii-chan á?"
"Onii-chan!"
“Khoan đã, không, Tớ đâu phải Onii-chan của cậu.”
“Onii-chan!”
Liếm. Cô gái xinh đẹp ấy liếm má tôi.
“Ờm, cái gì đấy? Hahaha… nhột quá… hả? Sao cậu lại liếm tớ?”
“Onii-chan!”
Liếm.Liếm. ...Liếmliếmliếmliếmliếmliếmliếm!!
“Haha… V-vậy ra đây là cách cậu thể hiện tình cảm hả? …Ghê quá! Mùi hôi thật đấy! Hửm!? Mùi gì thế này!? Ghê quá! Cứ như động vật vậy—ugh! Kinh quá!”
LIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾMLIẾM!!
“Aaaaaaaahhhhhhhhhh!!”
◇
“Onii-chan!”
Mở mắt ra, Megu, chú cún thuộc giống Pomechiwa ba tuổi nhà tôi (♀, ngáo vl), đang liếm láp khắp mặt tôi. Vậy ra đó là một giấc mơ hả. Liếm một cái nữa thôi là tôi sẽ trở nên ghét những nhân vật nữ chính tóc vàng mất.
“Trời ạ, cuối cùng anh cũng chịu dậy rồi! Nào, Megu, đủ rồi.”
Bên cạnh giường tôi là một cô gái tóc ngắn—Ema. Cô em gái kém tôi một tuổi.
Khi Ema ra lệnh, Megu tự mãn ngồi phịch xuống ngực tôi và nhìn tôi chằm chằm như thể ở đây nó làm vua. Trông giống con nhân sư hay gì đó ấy nhỉ.
“Chào buổi sáng, Onii-chan.”
“Ema… thật đấy à, em có thể dừng việc dùng Megu liếm mặt để gọi anh dậy được không…”
“Nhưng mà, nếu thế thì còn lâu anh mới chịu dậy. Đúng không, Megu?”
Megu ngáp dài một cách lười biếng, và Ema vùi mặt vào tấm lưng trắng mịn của Megu rồi nói "Ngoan quá~♡" ... Tại sao chuyện này lại xảy ra trên bụng mình thế?
Tôi bế Megu lên và ngồi dậy, rồi cũng ngáp theo nó.
"Trời ạ, tóc anh lại rối tung hết cả lên rồi. Anh phải sấy tóc ngay sau khi tắm xong trước khi đi ngủ chứ. Anh biết thừa tóc mình dễ bị xơ mà."
"Ugh, dừng lại đi..."
Ema nheo đôi mắt đã mở to của mình lại vì bực bội và bắt đầu vuốt mái tóc rối bù của tôi. Bị em gái xoa đầu... Tôi cũng chỉ là một con thú cưng thôi sao?
Hài lòng, Ema bế Megu lên và đứng dậy.
"Mẹ đang rất giận vì bữa sáng của anh bị nguội kia kìa. Ngoài ra, anh nhớ chải lại đầu tóc trước khi đến trường đấy."
"Rõ rồi ạ..."
◇
Gần đây, cảm giác như mùa hè vẫn còn đó mặc dù đã là tháng Chín. Trời rất nóng. Và dù đã cuối tháng, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết liệu mùa thu có bao giờ đến không. Mà trên hết, việc đạp xe đến trường lên ngọn đồi dốc đến vô lý đó khiến tôi đẫm mồ hôi mỗi sáng. Nghiêm túc mà nói, ngày nào tôi cũng sống trong chế độ yếu đuối và vô dụng..
Và thế là, vẫn như mọi khi, tôi đến lớp 1-C của Trường trung học phổ thông Uozumi.
…Hàaaa. Buồn thật đấy..
Đầu tiên nhé, tôi cực ghét khoảnh khắc bước vào lớp học. Ngay khi tôi bước vào, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi, và ngay khi họ nhận ra "A, ra là Tanaka", thế là mọi sự chú ý đều tan biến như không có chuyện gì xảy ra. Việc tôi có mặt ở đây hay không không quan trọng, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự hiện diện này khiến mọi người phải dành một giây chỉ để nhận ra tôi. Khoảnh khắc đó thật sự rất đau đớn.
Tôi ngồi vào bàn học của mình ở giữa lớp, treo ba lô sang một bên và thở dài.
—Và rồi, chẳng còn gì nữa cả..
Ừm. Như bạn thấy đấy, tôi là một kẻ cô độc. Trong mấy bộ truyện romcom, việc trở thành một cậu học sinh trung học bình thường được xem như một kiểu hình mẫu lý tưởng nào đó, nhưng thực tế thì trông thế này đây. Thực ra, cuộc sống học đường của tôi hóa ra còn tệ hơn cả những gì tôi nghĩ. Mọi thứ không nên diễn ra như thế này. Mà quan tâm làm gì chứ. Tôi có tận 15 người theo dõi trên mạng cơ mà. Nghĩa là, gần bằng nửa lớp rồi. Dia, tôi quả thật là một người vô cùng tuyệt vời mà.
Ngay cả bản thân cũng thấy mệt mỏi vì lời tự mãn đó, tôi liếc nhìn đồng hồ. Lúc này là 8:10 sáng. Nhận ra rằng mình vẫn phải ngồi trong lớp thêm bảy tiếng nữa khiến tôi muốn phát điên. Tôi rất ghét những lúc thế này. Chẳng có gì để làm cả.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi rút điện thoại ra để kiểm tra lượt xem của chương mới nhất mà tôi đã đăng tải lên hôm qua. Ồ, có thêm hai người đọc kể từ hôm qua này! … Chỉ có hai người thôi, hà.
—Và đó là lúc chuyện này xảy ra.
“…Tanaka-kun, cậu đang làm gì vậy?”
THỊCHTHỊCHTHỊCH!!!
Một giọng nói trong trẻo và ngây thơ ập vào tai tôi, khiến tôi vội vàng giấu điện thoại đi. Tôi quay lại—và đúng là cô gái đó. Một cô nàng dễ thương với mái tóc dài vừa phải, bồng bềnh, đang ngậm một que Pocky dâu tây.
“T-Takeuchi-san!?”
“Ehehe~ chào buổi sáng nhé!”
“C-chào buổi sáng…!”
Tôi vô tình trả lời như một con vẹt không biết cách nói sao cho chuẩn.
Cô ấy là Takeuchi Yuzuri, học cùng lớp tôi. Cô ấy cực kỳ nổi tiếng và được coi là một trong những cô nàng dễ thương nhất trường. Theo thuật ngữ romcom, cô nàng này sẽ vào vai “nữ chính thiên thần” kinh điển. Là cô gái được yêu mến nhất trong lớp, thân thiện với mọi người—cả nam và nữ—và như bạn thấy đấy, cô ấy thậm chí còn nói chuyện với một kẻ tự kỷ như tôi. Đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại—mọi thứ về cô ấy đều rất đáng yêu.
Trong khi đó, tôi đang vùng vẫy như một nhân vật nền tuyệt vọng bám víu vào địa vị của mình.
Tại sao một người như Takeuchi-san lại nói chuyện với tôi vào sáng sớm thế này…?
“T-t-thế còn cậu, Takeuchi-san? Có chuyện gì thế?”
“À ừm, đúng rồi!”
Cô ngồi xuống ghế ngay trước mặt tôi và xoay Pocky như thể đó là một cây đũa thần.
“Ừm, vậy thì! Là về công việc ủy ban của chúng ta vào giờ nghỉ trưa hôm nay!”
Tôi biết chứ. Biết rõ là đằng khác, và tôi vẫn hành động như một nhân vật chính trong truyện romcom bị bất ngờ vì thiếu cảnh giác.
Trong khi tôi vẫn đang bị thu hút bởi phép thuật ấy, Takeuchi-san, giờ đã là một phù thủy thực thụ, bắt đầu liến thoắng một cách nghiêm túc khi cô ấy giải thích về công việc của ủy ban.
Chúng tôi cùng làm trong ủy ban. Có vẻ như nhiệm vụ hôm nay đáng ra là đã được giao cho lớp khác, nhưng do kế hoạch đột ngột thay đổi nên được chuyển cho chúng tôi. Và có vẻ như Takeuchi-san đã tình nguyện đảm nhận thay họ. Thật là tử tế quá đi…
“Chuyện là vậy đấy! Xin lỗi nhé, tớ tự ý nhận luôn mà quên không hỏi cậu…”
“K-không, không sao đâu! Giờ nghỉ trưa, đúng không? Tớ hiểu rồi…!”
Sau đó Takeuchi-san, với đôi má hơi ửng hồng, đưa cây Pocky của cậu ấy cho tôi.
“…Này, cầm lấy!”
“Hửm, cậu chắc chứ…?”
“Ừ! Cậu cứ ăn đi! Cứ coi đây là lời cảm ơn nhé? Hay là xin lỗi? Thôi là gì cũng được hết.”
“À, không, thực ra, cậu không cần phải cảm ơn tớ hay gì đâu! Chỉ là công việc của ủy ban thôi mà…”
“Không sao, không sao♪”
Trong lúc tôi còn đang do dự, Takeuchi-san nghiêng người nói “Aah~♪” và đưa đầu cây Pocky vào miệng tôi.
“V-vậy thì…”
…Rắc.
Tôi cầm lấy que và nhai, liếc nhìn Takeuchi-san với đôi mắt hơi cụp xuống. Ánh mắt chúng tôi hoàn toàn chạm nhau, và cô ấy mỉm cười với tôi.
“Có ngon không? Dạo này nhé, Yuzu cực thích Pocky luôn đó!”
“T-thật sao! Ừm, ngon lắm…!”
Thực sự rất ngon—cả về hương vị lẫn tình huống.
“Yuzurin~? À, xin lỗi nhé, tớ có đang làm phiền không?”
Một giọng nói vang lên từ phía bên kia lớp học. Có vẻ như thời gian để được nói chuyện với Takeuchi-san cũng có giới hạn nhỉ. Mà tránh làm sao được—cô ấy nổi tiếng thế kia mà.
“À, xin lỗi, Tanaka-kun, tôi phải đi đây…”
“À, ừm! Không sao! Cảm ơn vì cây Pocky nhé!”
“Ưm! Gặp lại sau!”
Takeuchi-san nhanh chóng rời đi. Khi quay lại với nhóm bạn của mình, cô ấy đột nhiên phồng má và đấm nhẹ vào vai một người trong số họ. Dễ thương quá thể.
“Xin lỗi màaaaaa… À mà, Yuzurin, cậu lại ăn vặt đấy à? Cậu lúc nào cũng đang nhai cái gì đó, cứ như một con sóc vậy.”
“…Răng tớ to đến vậy sao?”
“Không phải thế—chỉ là cậu trông giống một con vật nhỏ dễ thương thôi.”
“Ehh~ Yuzu muốn được gọi là xinh đẹp hơn là dễ thương nhé.”
“Ờ thì, nếu cậu cứ ăn vặt suốt như vậy thì khó lắm.”
“T-tại sao ăn vặt thì tớ không thể được gọi là xinh đẹp được cơ chứ…?”
“Rồi, Rồi, chúng ta cũng phải sửa cả cái tính ngốc nghếch đó nữa.”
Dần dần, vòng tròn đám đông xung quanh Takeuchi-san lớn dần. Cũng có một vài cậu trai xen vào nữa.
“Này, Takeuchi~ Cho tớ một cái nữa.”
“Takeuchi, lại ăn nữa hả? Haha.”
Từ xa, tôi ngắm nhìn cảnh Takeuchi-san được bạn bè quan tâm yêu mến, và chia sẻ Pocky của cô ấy ngay cả với những tên con trai khác.
Những người như vậy thực sự tồn tại à—tốt bụng với mọi người, ngay cả những kẻ cô độc. Cô nàng ấy giàu lòng trắc ẩn. Hay nói đúng hơn, cậu ấy đúng là một thiên thần.
…Hoặc đó là những gì tôi đã nghĩ lúc đó.
◇
Lần đầu tiên tôi gặp Takeuchi-san trong giờ sinh hoạt lớp, không lâu sau khi chúng tôi nhập học, khi đó mọi người đang phân công các vị trí cho ủy ban.
Lớp trưởng, ủy ban thể thao, ủy ban văn hóa, ủy ban đạo đức công cộng—các vị trí đều đã có chủ. Duy chỉ có mỗi ủy ban tình nguyện là không ai giơ tay.
Ủy ban tình nguyện. Họ giúp đỡ các hoạt động làm đẹp trong và ngoài trường, hỗ trợ hội học sinh và xử lý đủ các loại nhiệm vụ trong những sự kiện. Đôi khi họ thậm chí còn đại diện cho trường tại các sự kiện cộng đồng. So với các ủy ban khác, công việc ở đây vất vả đến mức khó tin, chẳng khác nào một người thợ đa năng cả.
"Nếu không có ai tình nguyện, vậy thì quyết định bằng cách rút thăm nhé."
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Murakami-sensei, có vẻ chán nản khi nói lên điều đó, vẫn giữ sự nghiêm nghĩ của đầu kỳ học. Tôi đã nghĩ rằng chuyện sẽ chẳng liên quan gì đến mình. Đó là những gì tôi nghĩ—cho đến khi nghe lời cô nói. Những từ ngữ đó đó đột nhiên khơi dậy trong tôi cảm giác như mình cũng có một phần trách nhiệm.
Nếu không có ai tình nguyện, thì sẽ có người không muốn làm chuyện này bị buộc phải làm. Chỉ cần nghĩ đến thôi, bất kể đó là ai, cũng khiến lồng ngực tôi cảm thấy thắt lại.
Tôi đã luôn là người như vậy. Ngay cả khi không liên quan gì đến mình, khi nghe tin một người nổi tiếng qua đời hay một vụ bê bối nào đó cũng khiến tâm trạng tôi rối bời trong hai ngày. Nhìn thấy ai đó gặp rắc rối khiến tôi tưởng tượng mình ở vị trí của họ và cảm thấy rất lo lắng.
Tôi chưa bao giờ kể với ai về mặt đó của mình—nghe có hơi đạo đức giả. Nhưng mà, tôi chỉ không thể lờ đi tình huống trước mắt như thể đó là vấn đề của người khác như vậy được.
“…Tanaka-kun, em tự nguyện làm sao?”
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã giơ tay mất rồi.
Và ngay lúc đó, tên tôi được viết trên bảng đen. Tôi ngay lập tức hối hận, nghĩ rằng mình đã quá lo lắng mà không có lý do. Nhưng rồi—
“Tiếp theo là vị trí của con gái. Nếu không ai xung phong, thì—”
“Em sẽ làm!”
Cắt ngang bầu không khí u ám, một bàn tay giơ thẳng lên vô cùng tự tin—đó là Takeuchi-san.
Đó là ngày đầu tiên tôi nhận ra cô ấy xinh đẹp như một thiên thần như thế nào.
Ngay cả khi đó, Takeuchi-san đã rất nổi tiếng và luôn là trung tâm của cả lớp rồi.
Và bây giờ, tôi làm chung ủy ban với cậu ấy.
Tôi đã nuôi hy vọng. Có lẽ cuối cùng khoảnh khắc tuổi trẻ của mình cũng đến rồi, tôi đã nghĩ vậy đấy.
Nhưng tôi sớm nhận ra một điều: Takeuchi-san chỉ là một cô gái thực sự tốt bụng. Càng hiểu thêm về cô ấy, tôi càng không tin rằng chỉ cần ở cùng một ủy ban là tôi đã trở nên đặc biệt.
Truyện là Truyện. Thực tế là thực tế. Là một người viết về chúng, tôi biết chúng khác nhau như thế nào.
Nhưng mà…
“Tanaka-kun!”
“V-vâng!”
Dù thế nào đi chăng nữa, khi Takeuchi-san đến bắt chuyện, tôi không thể không cảm thấy phấn khích…!
Đúng như đã hứa, vào giờ nghỉ trưa. Trên đường đi tưới hoa ngoài sân - một nhiệm vụ thường ngày của ủy ban tình nguyện—Takeuchi-san gọi tôi từ phía sau.
“Trời ạ! Chúng ta cùng chung một ủy ban mà. Đừng cứ vậy mà làm mà không có tớ chứ…”
“X-xin lỗi! Tớ nghĩ mình sẽ làm phiền vì cậu đang nói chuyện với bạn mà…”
“Không được nghĩ như vậy nữa nhé! Lần sau cứ gọi tớ là được! Hoặc là tớ sẽ gọi cậu!”
“U-Ừm. Cảm ơn.”
Dù có hơi bị tổn thương, cậu ấy vẫn nói chuyện như thể không có chuyện gì. Quả thật là một người tốt mà.
Chúng tôi ra sân, lấy bình tưới từ nhà kho và đổ đầy nước. Như thường lệ, chúng tôi đứng đối diện nhau ở hai đầu của luống hoa dài và cùng nhau tưới nước từ trái sang.
“Tớ đã nói một lần rồi, nhưng thực sự thì cậu không cần lần nào cũng phải làm thế này với tớ đâu. Có muốn thay luân phiên như các lớp khác không?”
Mỗi lớp thay phiên nhau làm nhiệm vụ tưới nước. Hầu hết các lớp đều có hai thành viên ủy ban thay phiên nhau. Nhưng bất cứ khi nào đến lượt lớp chúng tôi, Takeuchi-san luôn đi cùng để chúng tôi cùng làm với nhau.
“Không sao đâu! Hai người thì vui hơn một mà!”
M-một thiên thần thực sự.
Khi tôi đứng đó sững sờ trước lòng tốt thánh thiện của cô ấy, cô nàng liếc nhìn tôi với vẻ mặt hơi lo lắng, chờ đợi câu trả lời của tôi.
“A… cậu không muốn làm với Yuzu sao…?”
“K-không, không phải vậy! Thực ra tớ r—khụ, khụ. T-tớ vui lắm! Vậy nên nếu cậu thấy ổn, thì tới cũng vậy.”
“Thật sao…? Tốt quá rồi…”
Thông thường, tôi chỉ là một nhân vật phụ. Nhưng chỉ trong những khoảnh khắc này, tôi được độc chiếm thiên thần của cả lớp—và không phải vì tôi ép buộc hay gì cả, mà vì cô ấy chọn như vậy. Quãng thời gian này là niềm vui duy nhất trong cuộc sống cấp ba của tôi.
“À, nhắc mới nhớ! Tiết sáu sinh hoạt ngày mai chúng ta sẽ quyết định sẽ làm gì trong lễ hội văn hóa đấy. Cậu có biết không, Tanaka-kun?”
“T-thật sao? Tớ không biết… Có vẻ hơi sớm nhỉ.”
“Nhà trường muốn tránh việc trùng với các lớp khác, nên họ giục chúng mình quyết định sớm đấy!”
Những thông tin đó không thể đến được tới những kẻ cô độc như tôi. Thật đáng xấu hổ.
Nhưng dù vậy, Takeuchi-san luôn trò chuyện với tôi rất thoải mái. Thành thật mà nói, điều đó giúp tôi được chữa lành rất nhiều.
“Đối với những học sinh năm nhất, có lẽ là làm triển lãm nhỉ! Các học sinh lớp trên đã làm những thứ như nhà ma, cây thông Noel rồi, à mà còn một vài lớp còn định chơi lớn làm tàu lượn siêu tốc nữa cơ!”
“Woa, nhiều lựa chọn như vậy sao?”
“Đúng vậy! Nhưng Yuzu muốn làm một cung thiên văn!”
“Cung thiên văn? Cho lễ hội văn hóa á? Làm thế nào được?”
“Với bìa cứng và rèm che nắng, chúng mình tạo ra một mái vòm lớn giống như một túp lều tuyết rồi! Sau đó, dựng máy chiếu và chiếu đèn lên trần nhà. Tớ nghe nói trông sẽ rất đẹp đấy!”
Takeuchi-san khẽ cười khúc khích như thể đang tưởng tượng ra mọi thứ trong đầu vậy.
"Mong đến lễ hội văn hóa quá đi~"
Thành thật mà nói, là một con sói cô độc, có lẽ tôi sẽ chỉ giết thời gian một mình và cũng không tận hưởng lắm. Nhưng nhìn thấy cô ấy cười như vậy, tôi thực sự muốn lễ hội là một khoảng thời gian vui vẻ—cho cô ấy. Suy nghĩ đó cũng khiến tôi mỉm cười.
“Hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp."
Khi tôi nói vậy, Takeuchi-san gật đầu hai lần với sự nhiệt tình hơn hẳn và, không hiểu sao, cứ nhìn tôi như lơ lửng trong khi vẫn nghiêng bình tưới nước.
"... Khoan đã, hả!? Takeuchi-san! Cậu tưới cùng một chỗ nhiều quá rồi!"
"Ể! À! Ahaha… xin lỗi, tớ có hơi lơ là chút…”
Chuyện gì vậy? Tôi có nói gì kỳ lạ lắm à?
"Này, Yuzurin!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ tòa nhà trường học. Cả hai chúng tôi đều giật mình nhìn lên.
“Chi-Chiyo-chan! Có chuyện gì thế?”
Đó là Kanagawa Chiyo, bạn của Takeuchi-san ở lớp 3-C, đang nhìn xuống chúng tôi từ cửa sổ hành lang tầng bốn. Cô ấy là kiểu thủ lĩnh của lớp—thân thiện với mọi người. …Ờm, trừ tôi ra, tôi đoán vậy.
“Chúng tớ định đi đến chỗ máy bán nước tự động! Cậu muốn uống nước cam như mọi khi chứ?”
“Ehh! Thật sao!? Cảm ơn cậu~!”
“Ừm~! Tớ sẽ đợi cậu sau đó nhé~!”
Sau khi xác nhận, Kanagawa-san vẫn tiếp tục nhìn chúng tôi vì một lý do nào đó.
“G-gì thế!?”
Takeuchi-san phồng má và cau mày nhìn cô ấy.
“À không có gì~ Tớ chỉ đang nghĩ là, dạo này hay người lúc nào cũng ở bên nhau nhỉ~!”
Cô ấy đang ở quá xa nên tôi không nhìn rõ, nhưng tôi thề là tôi có thể nghe thấy tiếng cười “fufu” yếu ớt vọng xuống.
“Trời ạ, Chiyo-chan!”
“Hehehe~ Được rồi, gặp lại sau nhé~!”
Sau khi bị Takeuchi-san trách mắng, Kanagawa-san cuối cùng cũng chịu quay vào. Có vẻ cậu ấy đi rồi. Nhưng mà, cô ấy cười cái gì thế?
“…Khoan đã! Này, Takeuchi-san! Nước kìa! Tràn hết cả ra rồi!”
Lần này, cậu ấy đổ nước lên bê tông, còn không gần đống hoa nữa.
Takeuchi-san… quả thực hơi kỳ quặc mà.
◇
“Được rồi, giờ thì bỏ phiếu nhé!”
Tiết sáu, cái ngày sau khi tưới nước cho luống hoa. Trong giờ sinh hoạt, đại diện ủy ban văn hóa Kanagawa-san xem qua danh sách các ý tưởng về lễ hội văn hóa được viết trên bảng đen bởi thành viên nam khác đảm nhận vai trò thư ký.
Giống như Takeuchi-san đã đề cập, các lựa chọn bao gồm nhà ma, tàu lượn siêu tốc, cung thiên văn, và cả nghệ thuật bìa cứng, triển lãm tranh tái chế chai nhựa, tranh mosaic, kiệu Nebuta và các tác phẩm chiếu sáng.
“Chúng ta có nên bàn luận trước khi bỏ phiếu không?”
“Không đời nào chúng ta làm tàu lượn siêu tốc đâu. Quá phiền phức.”
Ngay khi cuộc thảo luận bắt đầu, ý tưởng về tàu lượn siêu tốc do các thành viên của Câu lạc bộ Khoa học Sáng tạo đề xuất đã ngay lập tức bị nhóm các tên con trai nổi tiếng bác bỏ. Một trong những cậu trai đề xuất chuyện đó thì lẩm bẩm, "K-không sao... nếu chúng ta không làm được thì..." Tội chưa kìa... chắc hẳn cậu ấy thật sự rất muốn thử nhỉ...
"Tranh mosaic nhạt nhẽo với nhàm chán lắm, đúng không? Còn tái chế chai nhựa thì có hơi ghê chăng? Về cơ bản là chúng ta đang sử dụng rác mà ai đó đã uống đấy."
Lần này, lời bác bỏ đến từ nhóm bạn nữ nổi tiếng—cùng nhóm với Takeuchi-san và Kanagawa-san. Những ý tưởng nghệ thuật đó rõ ràng là do giáo viên gợi ý, lấy từ các cuộc triển lãm của những năm trước.
"Thôi nào, trông cũng được mà. Có vẻ cũng khá dễ làm nữa."
Hầu hết những tên đực rựa có vẻ không có động lực để làm. Ừ thì, công bằng mà nói, triển lãm thì làm sao mà hào nhoáng như mấy vở kịch hay quầy hàng được.
Có người hỏi, "Chính xác thì triển lãm bìa cứng thì chúng mình làm cái gì nhỉ?"
"Những năm trước, họ đã làm khủng long, rô bốt, thậm chí là cả lâu đài. Cũng phù hợp với ngân sách vậy, vì vậy tôi rất khuyến khích các em làm cái này", giáo viên trả lời.
Khi các học sinh nam bày tỏ sự hứng thú với những lời như "Whoa, có thể làm được vậy thật sao?", một trong cậu trai cốt cán của lớp - một người trong nhóm nổi tiếng - hưởng ứng nhiệt tình hơn với ý tưởng tàu lượn siêu tốc trước đó.
"Cũng không khó làm đâu, và nếu chúng ta tạo ra thứ gì đó thật lớn, tác động sẽ rất khủng khiếp. Nghe rất hoàn hảo, phải không?"
"Tớ vẫn muốn làm gì đó có thể tận dụng toàn bộ lớp học cơ, nhà ma chẳng hạn!"
Nghe thấy những lời tranh cãi, Kanagawa-san đột nhiên sáng bừng lên.
"Vậy tại sao nếu chúng ta không làm nó kết hợp với chiếu sáng? Giống như, làm một lâu đài lớn bằng bìa cứng này, thắp sáng lên rồi làm tối cả căn phòng! Giống như lâu đài của Lọ Lem ở Dis—!"
"Ồồ! Nghe huyền bí thật đấy nhỉ"
"Đúng vậy, ý tưởng hay đấy!"
Nhờ gợi ý thỏa hiệp của Kanagawa-san, cuối cùng cả lớp cũng bắt đầu thống nhất. Đúng như mong đợi của một người lãnh đạo - cô ấy biết cách tập hợp mọi người lại với nhau. Nhưng mà…
“Được rồi, dựa vào đó mọi người hãy bỏ phiếu nhé. Có thể vẫn còn những người có ý tưởng khác, vì vậy hãy giữ phiếu ẩn danh— rồi úp xuống bàn nhé.”
—Và sau đó,
“Được rồi! Quyết định vậy nhé!”
Dự án của lớp chúng tôi sẽ là một lâu đài làm bằng bìa cứng.
Và thế là tiết chủ nhiệm kết thúc. Thành thật mà nói, tôi không quan tâm lớp chọn gì.
Điều khiến tôi ấn tượng nhất là cung thiên văn mà Takeuchi-san đề xuất… chỉ có một phiếu bầu.
◇
Sau buổi sinh hoạt và trong cuộc họp thường kỳ của ủy ban vào cuối ngày hôm đó, Takeuchi-san trông có hơi không ổn. Ngay cả khi tôi cố gắng nói chuyện với cô ấy, cô vẫn hoàn toàn mất tập trung—và tôi liên tục bắt gặp cô ấy liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Bây giờ, sau cuộc họp, chúng tôi đang ở trong phòng thay đồ và đổi sang giày đi bên ngoài, và ngay khi tôi nhìn về phía cô ấy—chuẩn cmnr, mắt của chúng tôi chạm nhau. Sau đó, cô nàng lập tức hoảng loạn và quay mặt đi chỗ khác.
“Ta-Takeuchi-san, có chuyện gì vậy?”
“Ể!? G-gì cơ!? K-không có gì!?”
“Không, chỉ là… lúc nãy cậu hành xử lạ lắm.”
“K-k-k-kỳ lạ!? S-sao lại thế được!?”
Thôi nào, không chỉ có mỗi một chuyện đó…
“Thôi được rồi, nếu không muốn thì cậu không cần phải nói với tớ đâu…”
Tôi không định ép một người rõ ràng là không muốn nói chuyện. Hơn nữa, loại người cô đơn nào lại nghĩ rằng việc can thiệp vào chuyện của Takeuchi-san là ổn chứ?
“Ừm… dù sao thì, giờ tớ sẽ về nhà. Cậu đang đợi Kanagawa-san, đúng không?”
“À, ừm…”
“Yuzurin, Tanaka-kun.”
Đúng lúc đó, Kanagawa-san xuất hiện ở phòng thay đồ. Có vẻ như cuộc họp ủy ban của cô nàng cũng đã kết thúc. Và đó cũng là tín hiệu để tôi rời đi.
Nhưng rồi Kanagawa-san nói,
“À đúng rồi, Yuzurin—cậu đã hỏi Tanaka-kun về chuyện đó chưa?”
…Chuyện đó? Hỏi tôi về chuyện gì đó sao? Chuyện gì vậy?
“U-Ừm… vẫn chưa.”
“Ờ, nhưng nếu cậu không hỏi bây giờ, có thể sẽ không có cơ hội khác đâu đấy biết không? Kiểu gì cậu cũng phải hỏi thôi mà.”
“Nhưng… lỡ như tất cả chỉ là do tớ tưởng tượng thì sao…”
Khoan đã, cái gì? Về tôi sao? Tôi đã làm gì sao? Mình kéo khóa quần rồi đúng không? …Có phải là do lông mũi mình chăng!?
Không, khoan đã. Cô ấy có bị sốc như vậy chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế không? Không đời nào. Mình chắc chắn đã làm hỏng chuyện rồi. Trước mặt người duy nhất trong lớp thực sự tử tế với mình sao. Trời ơi, đúng là mình mà.
…Hết cứu rồi.
Cố gắng cứu vãn chút ít còn lại, tôi hoảng loạn xoa mũi. Và rồi—
“Ừm…!”
Takeuchi-san lên tiếng, mặt đỏ bừng.
“V-vâng…!?”
“Ph-phiếu bầu cho cung thiên văn trong lúc bỏ phiếu đó… là cậu đấy à, Tanaka-kun…!?”
……………A. Ồ.
Cảm ơn trời. Ra là vậy. Tôi đã chuẩn bị cho điều gì đó như, “Của cậu đang thò ra ngoài kìa!” hoặc tệ hơn nữa cơ.
Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi bình tĩnh nhớ lại.
“À, đúng rồi… là tớ đấy. Cậu đã nói rằng mình muốn làm cung thiên văn, nên tớ nghĩ là… có lẽ cậu đã đổi ý vì chỉ có mỗi một phiếu bầu.”
Takeuchi-san nhìn tôi, ánh mắt kia run rẩy—nhưng vẫn nhìn thẳng vào tôi.
“…Takeuchi-san?”
“C-Ca… Ca… cảm ơn cậu…”
“U-ừm… không có gì.”
“Tốt rồi nhé, Yuzurin.”
“Th-Thôi đi! Xấu hổ lắm! Đi nào, Chiyo-chan!”
“Hả!? Đã đi rồi sao? Cậu không muốn nói chuyện với Tanaka-kun nữa à?”
Takeuchi-san bĩu môi và có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều. Sau đó, ngay trước mặt tôi, cô ấy bắt đầu lục lọi chiếc ba lô màu hồng của mình.
“…Cái ày… cho cậu…”
Lưỡi cô ấy cứng ngắc như chưa bao giờ được cứng, cô rút ra một hộp Takenoko no Sato và đưa cho tôi.
“C-cậu tặng tớ á!? Cả hộp luôn!?”
Cô gật đầu rất nhanh, hai lần. Tôi do dự, không chắc mình có thể thực sự được nhận cả hộp không, nhưng Kanagawa-san mỉm cười và nhẹ nhàng động viên tôi.
“Cứ nhận đi.”
“C-cảm ơn…!”
Ngay khi tôi nhận nó, Takeuchi-san quay lại, kéo Kanagawa-san đi cùng, và cuối cùng rời đi—cô bạn thân của cô ấy cười khúc khích suốt dọc đường.
…Vậy là Takeuchi-san là fan của Takenoko, à.
Đây cũng vậy. (Đỏ mặt)
ポメチワ tôi tra trên gg thì nó là giống phốc sóc, chả biết đúng không. Tên gọi “Takenoko-no-sato” có nghĩa là “ngôi làng măng” trong tiếng Nhật, sản phẩm bánh được hãng trình bày giống như những mầm măng non, biểu tượng cho sự tươi mới và phát triển trong văn hóa Nhật Bản.