Tôi thích truyện romcom.
Tại sao á—?
Sự ngọt ngào và chua chát trong từng rung động của tình yêu tuổi mới lớn, xung đột nội tâm và cảm giác tội lỗi khi bị mắc kẹt giữa nhiều nhân vật nữ, cùng với hương vị ngọt đắng của cuộc sống học đường và cảm giác tuổi trẻ đó như là của chính bạn—
—Thực ra thì đếch phải. Chỉ là, ngoài đời thực, cuộc đời tôi chả có tí tẹo nào liên quan đến mấy chuyện tình yêu tình ái cả.
Thật đấy. Tôi là một thằng siêu cấp hướng nội, một con sói cô độc chính hiệu. Tôi chẳng có tí gì gọi là sức quyến rũ hay ưu điểm để có thể có cho mình một mối quan hệ lãng mạn cả, thế nên dù có muốn thì tôi cũng hết cứu rồi.
Tất nhiên là có vài ba lần trong cuộc đời tôi phải lòng với một cô nàng nào đó. Nhưng cũng chưa bao giờ thành công cả. Tôi thực sự chẳng thể nào nắm bắt được các tín hiệu xã hội cơ bản hay là xem xét các tình huống… à, ừm, không. Tôi thậm chí còn không muốn nhớ lại nữa. Dừng ở đây thôi nhé.
Những điều vừa kể trên đưa chúng ta đến với tình trạng hiện tại của tôi: tuổi = số năm chưa có bạn gái (và vẫn tiếp tục tăng).
Nhưng mà nhé, dù sao tôi cũng là con trai mà. Kiểu gì thì kiểu tôi cũng có những suy nghĩ về những chuyện như vậy chứ.
Kiểu như là, sẽ thế nào nếu một cô gái từ trên trời rơi xuống? Hoặc là nếu tôi trở thành gia sự riêng cho hội chị em sinh năm thì sao? Thế nếu thậm chí một cô gái người Nga thả thính tôi, mà tôi lại chả biết cái vẹo gì về tiếng Nga, lúc đó tôi sẽ xử lý như nào? Hay là, ừm, nếu tôi có tất cả những suy nghĩ đó trước khi một thiên thần giáng thế và bảo tôi là ‘người là một tên vô vọng’ thì chắc đúng tôi là một thằng vô vọng rồi, nhỉ? Thôi im đi.
Nhưng những mộng ảo như thế làm gì có ở thế giới thật hả tôi ơi.
Thế nên một lần nữa — tại sao tôi lại thích romcom?
—Bởi vì tôi quá xa vời với cái thế giới đó.
Nói cách khác, romcom là cách tôi chạy trốn khỏi hiện thực buồn tẻ và nhàm chán này.
Và kết quả của sở thích cỏn con này là gì?
“Chương mới nhất ngày hôm nay rất tuyệt vời, Mikan-san.”
Nằm trên giường, đầu óc thì mơ màng, tôi nhận thấy màn hình điện thoại sáng lên với dòng thông báo.
Đó là tin nhắn của một người bạn qua mạng của tôi, <Ame-chan>, người mà tên thật, khuôn mặt, hay thậm chí nơi ở tôi cũng không biết. Thông thường thì, cô ấy sẽ nói về chương mới nhất của bộ tiểu thuyết tôi đăng lên mạng dưới cái tên <Mikan>.
…Ừ đúng rồi đấy, kết quả là tôi tự ngồi viết một mình. Một câu chuyện romcom. Thực sự tôi đã cố hết sức rồi ha.
Ame-chan là một trong số ít những độc giả của tôi—và là một trong số ít những người hiếm hoi ủng hộ tôi từng những ngày đầu tiên. Và lại một lần nữa, tôi chỉ có đúng 15 người theo dõi…
“Cảm ơn.”
Tôi trả lời, và lời phản hồi đến gần như ngay lập tức.
“Chuyện romcom của Mika-san như một liều thuốc phiện dễ thương vậy. Nó thực sự đã làm tim tôi đập loạn nhịp.”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là tiểu thuyết nghiệp dư thôi ấy mà.”
“Lẽ nào cậu viết những chuyện đó hay như thế là bởi cậu cũng đang trong mối quan hệ như vậy ngoài đời thực?”
Câu trả lời chắc chắn là không rồi. Đúng là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi bị kẹt giữa những tình huống harem tréo ngoe, nhưng như đã nói, tôi hoàn toàn trái ngược ở ngoài đời thực—một thực thể vô hồn, cô đơn và đói khát tình yêu. Câu chuyện trên chỉ là những ảo tưởng của tôi mà thôi. Chỉ là ảo tưởng… À, có thể tôi có dùng một vài cô gái mà tôi quen ngoài đời thực làm cảm hứng chăng? Đến tôi cũng chẳng thể khẳng định được…
Mà thôi, trả lời cái đã.
“Không đời nào, Tôi làm gì có bạn hay bạn gái ở trường. Đây chỉ là câu chuyện ‘giả định’ của tôi. Tất cả chỉ là mộng tưởng thôi.”
“Thật sao? Cậu chắc chứ?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Cậu không có thân với bạn nữ nào à? Có thể sẽ có chuyện gì đó nảy sinh đó. Mộng tưởng đâu nhất thiết phải là trong giấc mộng đâu!”
Mộng tưởng đâu nhất thiết phải là trong giấc mộng à… Có thật là vậy không nhỉ?
Tôi nghĩ đến những người con gái mình quen biết— những người có thể là cảm hứng nhân vật trong câu chuyện của tôi. Nhưng tôi chẳng thể tượng tượng nổi một người như tôi, một thằng siêu cấp hướng nội, có thể có bất kì mối quan hệ lãng mạn nào với bất cứ ai trong số họ cả.
“Không. Không có chuyện đó đâu.”
Tôi không muốn bị tra hỏi thêm về vấn đề này. Càng nói, tôi càng thấy rõ rằng mình thật sự là một người cực kỳ nhàm chán. Vậy nên tôi chỉ nhắn, “Tôi phải viết chương mới đây,” và thoát hộp thoại với Ame-chan như thể đang trốn chạy vậy. Tôi mở trang web tôi hay sử dụng để đăng truyện lên, đắp chìm vào lối thoát với hiện thực.
…Nếu có thể, tôi cũng muốn có cho mình một câu chuyện romcom với các bạn nữ chứ.
Nhưng chuyện đó là không thể. Luôn luôn là như vậy. Không đời nào chuyện như vậy có thể xảy ra trên cuộc đời của tôi từ giờ trở đi.
Tự nhủ với lòng mình như vậy, tôi đăng nhập tài khoản và mở phần ‘Trang của tôi’ như thường lệ. Đó là lúc tôi để ý thấy chấm thông báo màu đỏ trên biểu tượng cái chuông ở góc phải trên cùng. Ai đó đã bình luận trong truyện của tôi.
“Bình luận à… Không biết họ viết gì nhỉ. Mong là không quá nặng lời.”
Tò mò, tôi nhấp vào phần bình luận.
—Và đó là lúc mọi chuyện bắt đầu.
Tới Tanaka Rita-kun
Tớ đã thích cậu từ lâu lắm rồi.
Nhớ lúc có người bảo chúng ta, ‘Hai người nên mau chóng kết hôn đi’ chứ?
…Vậy giờ chúng mình làm vậy thật nhé?
……………..C-Cáiiiiiiiiiiii quái gì thế nàyyyyyyyyyyy!?
Tôi dụi mắt và cẩn thận đọc lại từng chữ một. Nhưng dù cho có đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa, dù cho tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa, tin nhắn đó không phải gửi đến <Mikan>, tác giả của bộ truyện— mà đó rõ ràng là lời tỏ tình đến chính tôi, Tanaka Rita.
“A-Ai lại đi viết cái này cơ chứ…”
Tên người dùng chỉ đơn giản có mỗi chữ “C”. Chỉ có đúng một chữ cái. Nên là tôi chẳng thể biết được ai là người gửi.
Nhưng nếu tôi hiểu đúng những dòng tin đó thì, người gửi chắc hẳn phải là một trong những cô gái mà, đã cùng với tôi, bị trêu rằng “Hai người nên kết hôn sớm đi” như thể chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo, là một cặp trời sinh vậy.
Và… có ba cô bạn hiện lên trong đàu tôi.
Có vẻ tôi quên không nhắc.
Đây chính là câu chuyện về cách mà một tên otaku nghiện romcom như tôi bị cuốn vào hàng loạt sự kiện giống hệt như romcom ngoài đời thật.
Cùng tua ngược lại để xem tôi, một tên siêu cấp tự kỉ, và ba cô gái kia lại có thể rơi vào cái tình huống “Hai người nên kết hôn sớm đi” như thế nào nhé