Minami Yuuki kéo rèm ra. Ánh nắng ban mai rực rỡ xuyên qua ô kính, rọi lên bộ đồ ngủ màu xanh nhạt của cậu. Làn gió lùa qua khe cửa se lạnh, còn ánh nắng chiếu lên người thì lại ấm áp.
Cậu trông thấy mái ngói của nhà Asano, một kiểu kiến trúc bây giờ đã hiếm thấy.
Cậu tự hỏi, cái chết và nỗi u uất sau cùng của Asano Nao, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu trong thâm tâm cô?
Nếu mình thật sự nên duyên vợ chồng với Asano Nao, làm thế nào để tránh được kết cục này?
Thôi, cứ xem tổng kết trước đã.
[Tổng kết lần này]
[Giai đoạn đã trải qua: Theo đuổi, Yêu đương nồng cháy, Biến cố]
[Điểm: 79]
[Đánh giá: Cậu và cô ấy đã cùng nhau trải qua một cuộc đời bình dị, có nụ cười, có nước mắt, có hạnh phúc và cả tiếc nuối. Đứa con mà hai người mong đợi đã mang đến những thay đổi bất ngờ.]
[Thanh toán: Cậu nhận được [Điểm kỹ năng*1]]
Hóa ra biến cố là do con cái. Minami Yuuki thở dài.
Giao diện tổng kết biến mất, và những dòng chữ mới hiện lên.
[Bạn đã hoàn thành một mối tình trọn vẹn]
[Bạn có thể sử dụng chế độ [Mô phỏng tự do] tại bất kỳ thời điểm nào]
[Trong lần mô phỏng mới với [Asano Nao], bạn có thể chọn một thời điểm bất kỳ từ cuộc đời mô phỏng trước để bắt đầu, không cần phải chơi lại từ đầu.]
[Số lần mô phỏng còn lại: 2. Máy mô phỏng thân ái nhắc nhở: Số lần mô phỏng sẽ được hồi lại một lần mỗi tuần. Bạn cũng có thể nhận những món quà chứa đựng tâm ý từ đối tượng mô phỏng ngoài đời thực để tăng số lần mô phỏng.]
Minami Yuuki đang định tiếp tục mô phỏng thì khựng lại.
Tốc độ hồi lại số lần mô phỏng quá chậm, trong khi cách còn lại để có thêm lượt là phải nhận quà ngoài đời thực, mà còn phải là món quà chứa đựng tâm ý từ đối tượng có thể mô phỏng.
Hiện tại có tổng cộng bốn đối tượng mô phỏng, phải tìm cách để bốn người này tặng cho mình món quà thật ý nghĩa.
Không một chút do dự, cậu rút điện thoại, lướt qua danh bạ rồi nhấn vào số được lưu là "Kokoa".
"A lô? Anh hai?"
Giọng em gái đầy vẻ hoang mang, như người vừa tỉnh giấc mộng, đầu óc còn chưa bắt kịp với thực tại.
Có lẽ việc Minami Yuuki gọi điện cho con bé là một chuyện quá đỗi khó tin, khiến nó nhất thời không phân biệt được giữa mơ và thực. "Chủ nhân cũ của thân xác" này vốn dĩ chẳng mấy khi quan tâm đến cô em gái.
"Gấp hạc giấy cho anh," Minami Yuuki nói.
"Ể?"
"Rồi gửi qua đây cho anh."
"Hửm?"
"Phải thật tâm vào đấy."
"Tại sao chứ!" Minami Kokoa cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên. "Với lại em còn đang ở trường mà!"
"Trông cậy vào em cả đấy. Đợi anh nghỉ hè về sẽ mua cho em một món quà thật to." Minami Yuuki vừa dùng tình cảm để lay động, vừa dùng lợi ích để dụ dỗ.
Hết cách rồi, đây là yêu cầu của máy mô phỏng. Trong bốn người có thể mô phỏng hiện tại, Asano Nao thì cậu còn chưa gặp ngoài đời, hai cô em họ Minami Ruri và Minami Kobato thì không thân lắm, chỉ có cô em gái ruột Minami Kokoa là nghe lời cậu nhất.
Muốn có quà để mở khóa thêm lượt mô phỏng, chỉ đành trông cậy vào Kokoa thôi.
"Không thèm, sao em lại phải gấp hạc giấy cho anh? Có phải anh chỉ gọi cho em khi cần nhờ vả thôi không!" cô em gái lầm bầm.
"Đây là lời thỉnh cầu cả đời của anh." Minami Yuuki nói bằng giọng chân thành, tất nhiên là chỉ giả vờ.
"Nói gì mà nghiêm trọng thế! Vậy... gấp giúp anh cũng được." Thái độ của Minami Kokoa mềm xuống hẳn.
Trong ấn tượng của cô bé, anh trai mình là một người có gì nói nấy, thẳng tính. Một người như vậy mà lại đưa ra "lời thỉnh cầu cả đời", cô bé tin tám phần, nghi hai phần, cả người bất giác căng thẳng.
Thật đáng tiếc, anh trai của cô bé giờ đã biến thành một thiếu niên thời đại mới, dẻo mồm dẻo miệng, chuyên gia đi lừa gạt mấy cô gái nhỏ.
"Cảm ơn em nhiều. Cứ lúc nào rảnh thì gấp một chút là được. Trước mắt cứ gấp khoảng một hai tiếng, tối gửi qua cho anh xem thử. Tiền giấy và phí gửi anh sẽ trả."
Minami Yuuki không biết màn "cày quà" này của mình có thành công không, nên định thử trước.
"Nói trước nhé, không phải anh định cầm hạc giấy em gấp đi tặng cho cô nào ở ngoài đấy chứ?" Minami Kokoa ngờ vực hỏi.
"Dĩ nhiên là không. Anh sẽ cho vào một cái lọ thủy tinh trong suốt thật to, đặt ở đầu giường, mỗi tối trước khi ngủ sẽ thành kính vái lạy trong niềm cảm kích vô bờ."
"...Cũng không cần phải long trọng đến thế đâu."
"Vậy giao cho em nhé, yêu em."
Minami Yuuki dập máy, chẳng hề bận tâm câu nói khách sáo cuối cùng của mình đã gây ra cú sốc lớn đến nhường nào cho cô em gái ngây thơ.
Quẳng điện thoại lên giường, cậu lại chui vào chăn, định bụng sẽ tiếp tục mô phỏng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Một số lạ không lưu tên.
Minami Yuuki nhấn nút nghe.
"Có phải em Minami Yuuki không?" một giọng đàn ông trung niên vang lên.
Là giọng của thầy chủ nhiệm. Minami Yuuki liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.
Tiết học buổi sáng sắp hết, chuyện cậu cúp học đã bị lộ.
Cậu lập tức chuyển sang chế độ yếu ớt: "Em xin lỗi thầy ạ, khụ khụ khụ, em ngủ quên mất, khụ khụ khụ khụ!"
"Em không sao chứ? Bị ốm à?"
"Đầu em hơi choáng ạ, khụ khụ, chắc là bị cảm rồi."
"Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Thầy sẽ xin phép cho em nghỉ một ngày. Nhớ giữ ấm nhé. Bố mẹ em có ở nhà không?"
Minami Yuuki trở nên cảnh giác. Đột nhiên nhắc đến bố mẹ là ý gì? Thầy chủ nhiệm này định báo cho phụ huynh sao?
Nếu cậu ốm thật, thầy nói chuyện với bố mẹ để hỏi thăm là chuyện bình thường. Nhưng nếu cậu không ốm, chỉ cần hai ba câu là lời nói dối của cậu sẽ bị vạch trần.
Không ngờ lại gặp phải một thầy chủ nhiệm vừa có trách nhiệm lại vừa thâm sâu!
Cậu vội nói: "Em không sao đâu thầy, khụ, không nặng đến thế đâu ạ. Em sẽ đến trường ngay."
"Được."
Điện thoại vừa ngắt, Minami Yuuki liền đá tung chăn, miễn cưỡng đứng dậy.
Thôi kệ, đằng nào cũng phải đi học.
Trong lúc vệ sinh cá nhân, cậu mở bảng thuộc tính của mình ra.
Lần mô phỏng này cậu nhận được một điểm kỹ năng. Hiểu theo nghĩa đen thì điểm kỹ năng dùng để tăng cấp kỹ năng.
Nhưng... khung kỹ năng của cậu lại trống trơn.
Chẳng hiểu máy mô phỏng thống kê kỹ năng kiểu gì mà cậu không có lấy một cái.
Tạm gác lại đã.
Sau khi lau mặt, cậu nhặt bộ đồng phục học sinh dưới đất lên. Đó là một bộ đồng phục kiểu Tây màu xanh đậm, lấm tấm vết bẩn.
Cậu nhíu mày mặc đồ, may là chỉ có chiếc quần bị bẩn, áo sơ mi vẫn còn sạch.
"Thân xác cũ" này quá lôi thôi, quá lười biếng. Tuy ngày xưa cậu cũng lười, nhưng ít ra còn có người giặt giũ quần áo, dọn dẹp phòng ốc giúp.
Mặc xong đã hơn mười một giờ. Cậu tiện tay ăn nốt nửa cái bánh mì còn thừa trong tủ lạnh cho bữa trưa, rồi xách cặp ra khỏi nhà.
Khi đi ngang qua phía sau nhà Asano, cậu ngoảnh đầu, liếc về phía cửa sổ phòng sách của họ.
Cửa sổ tối om. Asano Nao đã biến phòng sách thành một căn phòng tối, cô có thể nhìn ra ngoài, nhưng người ngoài tuyệt đối không thể nhìn vào trong.
Rời mắt đi, Minami Yuuki chợt có một cảm giác kỳ lạ. Ngoài đời cậu và Asano Nao chưa từng gặp nhau, nhưng trong thế giới mô phỏng, họ đã có với nhau một đứa con.
Có nên tìm cách tiếp cận Asano Nao không?
Thôi, đến trường trước đã.
Mười một giờ mười lăm, cậu đứng ngoài cửa lớp. Tiết ba đã qua được một nửa, sự xuất hiện của cậu lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.
Thầy giáo không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho cậu vào.
Một ngày học trôi qua thật vô vị. Giờ ra chơi không ai đến bắt chuyện với Minami Yuuki. Khả năng giao tiếp của "thân xác cũ" quá tệ, khiến cậu trở thành một kẻ vô hình mà lại chẳng hề vô hình trong lớp. Nói là chẳng hề vô hình, là bởi vì vẻ ngoài điển trai của cậu vẫn được vài bạn nữ âm thầm để ý.
Hơn ba giờ chiều, tan học, Minami Yuuki về nhà và phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
—Cậu hết sạch tiền ăn.
Đầu tháng gia đình đều gửi tiền sinh hoạt, giờ mới giữa tháng tư, mà "thân xác cũ" đã tiêu sạch sành sanh.
Minami Yuuki ngơ ngác nhìn quanh phòng. Căn hộ nghèo rớt mồng tơi, điện thoại, máy tính đều là đời cũ. "Thân xác cũ" đã tiêu tiền vào đâu?
Cậu lục lại ký ức rồi lặng người đi.
Thế mà cậu ta lại nướng sạch tiền sinh hoạt vào việc donate cho một nữ streamer!
Mà lại còn là một streamer ảo không hề lộ mặt, livestream chỉ có mỗi cái mô hình hoạt hình!
Ít ra cũng phải chừa lại tiền mua bánh mì gặm chứ! Người NEET như Asano Nao còn biết quản lý tài chính hợp lý!
Bảo sao lúc mình mới tới, sắc mặt của cơ thể này trông tệ hại đến vậy, hóa ra là suy dinh dưỡng!
Giờ phải làm sao? Chịu đói thì không được rồi. Xin tiền bố mẹ? Hay là vay tiền em gái?
Vừa mới đến Misaki đã gây chuyện, nếu để bố mẹ biết, khéo họ lại bắt cậu dọn về. Cậu không muốn kết thúc cuộc sống tự do này.
Còn vay tiền em gái, chưa bàn đến chuyện mở lời thế nào, con bé làm gì có tài khoản ngân hàng, chẳng lẽ lại nhét tiền vào phong bì rồi gửi qua cho cậu?
Sau một hồi cân nhắc, Minami Yuuki thở dài.
Chỉ còn nước đi ăn bám thôi.
Cậu nhìn về phía nhà Asano.