[Tổng kết lần này]
[Điểm số: 80]
Chỉ hơn lần mô phỏng trước có một điểm thôi à. Minami Yuuki thở dài.
Cũng đúng, so với lần trước, cuộc đời lần này chỉ khác ở chỗ không có con cái. Đây vừa là một điều may mắn, nhưng cũng là một nỗi tiếc nuối.
[Các giai đoạn đã trải qua: Giai đoạn theo đuổi, Giai đoạn nồng cháy, Giai đoạn êm đềm]
[Lời bình: Tình yêu của hai người tuy có sóng gió nhưng vẫn khá thuận lợi, cả hai đã cùng nhau trải qua một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng trong lòng cả cậu và cô ấy đều ẩn chứa những tiếc nuối. Cả đời cậu chỉ biết chiều chuộng cô ấy, cậu đã không thể thực hiện được hoài bão của mình, điều đó khiến cậu tiếc nuối và khiến cô ấy mặc cảm tội lỗi.]
[Kết toán: Bạn nhận được điểm thuộc tính [Tinh thần*1]]
Nhận được một điểm tinh thần, không tệ chút nào. Nếu cậu hiểu không lầm, chỉ số tinh thần hẳn là liên quan đến ý chí và trí tuệ của cậu.
Cậu liền cộng điểm thuộc tính ngay.
[Tinh thần: 9]
Chỉ số tinh thần giờ đã cao bằng chỉ số mị lực.
Cậu thử nghiệm một chút và phát hiện trí nhớ của mình đã tốt lên. Cậu lôi cuốn sách ảnh từ gầm giường ra, lật nhanh qua các trang rồi nhắm mắt lại, cậu có thể nhớ được số đo của tất cả người mẫu.
Khả năng tính nhẩm cũng được cải thiện. Cậu phân loại các người mẫu dựa theo số đo, quá trình tính toán diễn ra rất nhanh chóng.
Chỉ riêng việc hai năng lực này được nâng cao đã đủ đáng kinh ngạc. Trong lần mô phỏng đầu tiên, cậu đã đỗ Đại học Waseda. Nếu bây giờ đi theo con đường tương tự, cậu chắc chắn có thể đỗ vào Đại học Misaki.
Có nên đi theo con đường đại học không? Cậu bất chợt nghĩ đến kế hoạch tương lai, hiện giờ, trang kế hoạch vẫn còn bỏ trắng.
Thôi cứ tới đâu hay tới đó, bây giờ chưa cần vội.
Cậu mở bảng điều khiển của máy mô phỏng và tiếp tục đọc những dòng chữ trên đó.
[Bạn đã hoàn thành một cuộc đời hạnh phúc (Điểm số ≥ 80)]
[Bạn nhận được một cơ hội Mô phỏng Tự do]
[Bạn nhận được một cơ hội Trích xuất Kỹ năng]
Hai phần thưởng mới xuất hiện trên máy mô phỏng.
Mô phỏng Tự do thì không cần phải nói nhiều. Trong các lần mô phỏng cuộc đời, lựa chọn này luôn xuất hiện, nó tuyên bố có thể đưa Minami Yuuki hòa mình vào bối cảnh, cảm nhận chân thực mọi thứ xung quanh. Để sử dụng, cần phải tiêu tốn năm cơ hội mô phỏng.
Minami Yuuki xoa cằm.
Cậu nhớ ra, trong lần mô phỏng trước, cậu đã có được quyền sử dụng chức năng Mô phỏng Tự do bất cứ lúc nào.
“Nói cách khác, mình có thể chọn một phân cảnh nào đó sau khi kết hôn, dùng Mô phỏng Tự do để tự mình trải nghiệm một đêm?”
Phần thưởng này quả là tuyệt vời!
Để dành lần sau dùng vậy.
Minami Yuuki rời mắt khỏi Mô phỏng Tự do và nhìn sang phần thưởng mới thứ hai – Trích xuất Kỹ năng.
Đây là cái gì?
Cậu nhấn vào đó.
[Bạn có muốn sử dụng cơ hội Trích xuất Kỹ năng?]
[Bạn có thể chọn một cuộc đời mô phỏng để trích xuất toàn bộ kinh nghiệm trong lĩnh vực mà bạn giỏi nhất ở cuộc đời đó]
Mô phỏng Tự do đã khiến Minami Yuuki ngạc nhiên lắm rồi, nhưng Trích xuất Kỹ năng còn tuyệt vời hơn.
Mô phỏng Tự do chỉ sung sướng nhất thời, còn Trích xuất Kỹ năng có thể mang lại khoái cảm cả đời! Đó là kinh nghiệm của cả một cuộc đời cơ mà!
Nếu cậu chọn con đường học thuật trong mô phỏng, trở thành một học giả, thì khi sử dụng Trích xuất Kỹ năng, cậu sẽ nhận được toàn bộ kiến thức và tài năng trong lĩnh vực nghiên cứu đó!
Trong mô phỏng cuộc đời cậu học được gì, cậu sẽ có được thứ đó!
Một thứ tốt như vậy, dĩ nhiên phải dùng ngay. Để xem nào, trong bốn lần mô phỏng cuộc đời, mình đã học được những gì.
Lần mô phỏng thứ nhất, tốt nghiệp là kết thúc, toàn thời gian chỉ để học, chắc là có thể nhận được trọn bộ kiến thức trung học.
Lần mô phỏng thứ hai, cũng kết thúc ngay sau khi tốt nghiệp, toàn thời gian chỉ để chạy bộ, chắc là có thể nhận được kiến thức điền kinh chuyên nghiệp.
Lần mô phỏng thứ ba, nửa đời đầu ân ái triền miên với Asano Nao, nửa đời sau dấn thân vào thương trường, chắc là có thể nhận được một ít kiến thức kinh doanh.
Lần mô phỏng thứ tư, cả một đời chỉ toàn ân ái triền miên, chắc là có thể nhận được toàn bộ các tư thế với Asano Nao.
“…”
Mình đã làm cái quái gì vậy!
Minami Yuuki che mặt, đau đớn tột cùng.
Minami Yuuki ơi là Minami Yuuki, sao mày lại có thể thiếu chí tiến thủ, sao lại có thể ăn không ngồi rồi như thế! Với tài năng của mày, sao mày có thể buông xuôi như vậy!
Trong bốn lần mô phỏng cuộc đời, thứ duy nhất có vẻ hữu dụng là kiến thức kinh doanh từ cuộc đời thứ ba. Nhưng cậu giờ mới mười sáu tuổi, không thể nào bỏ học đi kinh doanh ngay bây giờ được? Hoàn toàn không dùng được!
Vừa rồi khi đọc lời bình của máy mô phỏng “cậu đã không thể thực hiện được hoài bão của mình, điều đó khiến cậu tiếc nuối và khiến cô ấy mặc cảm tội lỗi”, Minami Yuuki chẳng có cảm xúc gì. Dù sao thì hoài bão lớn nhất của cậu là sống một cuộc đời thoải mái ăn không ngồi rồi, điều đó đã thành hiện thực trong thế giới mô phỏng rồi. Mãi đến bây giờ, cậu mới hiểu được tấm lòng của máy mô phỏng!
May mà vẫn còn một cơ hội mô phỏng.
Minami Yuuki vội vàng nhấn “Không”, quyết định không sử dụng cơ hội Trích xuất Kỹ năng, để dành cho sau này.
Cơ hội mô phỏng cuối cùng không thể lãng phí được. Minami Yuuki suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc xem cuộc đời này nên làm gì.
Giá mà có thêm nhiều cơ hội mô phỏng thì tốt biết mấy.
Cậu nghĩ đến cô em gái và gọi điện cho em.
“Kokoa à, em gấp hạc giấy đến đâu rồi? Tối qua có gửi đi chưa?” cậu hỏi thẳng.
“Tối thì làm sao mà đi gửi được! Người ta vừa mới gói hàng mang đi rồi!” Giọng Minami Kokoa có vẻ gắt gỏng.
Nhưng đây không phải kiểu gắt gỏng của sư tử trên thảo nguyên vồ linh dương, máu me be bét, mà là kiểu hờn dỗi của một chú mèo con đang vồ vào tay chủ, vừa làm nũng vừa lăn lộn.
Giọng nói này không những không đáng sợ, mà còn mang lại một cảm giác khoái trá đặc biệt.
Có lẽ, đây chính là tâm lý của mấy kẻ biến thái thích bị người khác mắng chửi? Minami Yuuki chợt giác ngộ.
“Alô? Sao im re vậy? Tiền giấy với tiền ship anh trả cho em đi, cả tiền em phải uống nước tăng lực để thức đêm gấp giấy cho anh nữa! Tất cả là năm nghìn yên!”
Lời của cô em gái khiến Minami Yuuki giật bắn mình khi nghĩ đến cái ví rỗng tuếch của cậu. Năm nghìn yên chắc chắn là nói khống, nhưng kể cả một nghìn yên, cậu cũng chẳng có.
Đành phải câu giờ thôi.
Cậu hạ giọng, nói thật chậm: “Tại lâu rồi anh không được nghe giọng Kokoa, nên thấy hơi nhớ.”
“Ể?”
Đầu dây bên kia sững sờ, một lúc lâu sau mới có tiếng đáp lại: “Chẳng phải hôm qua mình mới gọi điện sao?”
Vẻ gắt gỏng trong giọng nói đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng, pha chút ngượng ngùng.
“Một ngày cũng là lâu lắm rồi. Chẳng biết bao giờ mới nhận được hạc giấy của Kokoa nhỉ? Ở Misaki tuy nhộn nhịp thật, nhưng không có người nhà bên cạnh lúc nào cũng thấy cô đơn. Có hạc giấy của em bầu bạn, chắc sẽ đỡ hơn.”
“…Anh chờ chút, em đi gọi người giao hàng ngay, đổi sang dịch vụ Takkyubin cho nhanh!”
Điện thoại cúp máy. Cô em gái không những không đòi tiền nữa mà còn tự nguyện nâng cấp dịch vụ chuyển phát.
Nếu dùng Takkyubin, chắc chỉ khoảng ba ngày là hàng từ tỉnh Ino sẽ đến Misaki.
Không biết mấy con hạc giấy đó có đổi ra lượt mô phỏng được không.
Thôi thì đợi ba ngày vậy. Ngoài Kokoa ra, cũng có thể trông đợi một chút từ phía Asano Nao. Chỉ cần tìm một cái cớ, là có thể khiến bà chị NEET ru rú trong nhà này gửi tặng một món quà chứa đựng tấm lòng.
Còn bây giờ, tiếp tục mô phỏng thôi!
Không cần nghĩ xem cuộc đời mô phỏng này phải làm gì nữa, cứ để cho bản thân trong thế giới mô phỏng tự quyết định!
[Bạn có muốn tải lại một cuộc đời mô phỏng đã trải qua?]
Không!
Bắt đầu lại từ đầu!
Tình hình hôm nay đã khác hôm qua. Cậu và Asano Nao đã trở thành bạn thân, xây dựng được một tình bạn sâu sắc!
Điều này sẽ mang lại thay đổi gì cho cuộc đời mô phỏng sắp tới?
Cậu có chút mong chờ.