[Mô phỏng bắt đầu]
[Số lần mô phỏng còn lại: 0]
[Đối tượng mô phỏng: Asano Nao]
[Quan hệ ban đầu: Đơn phương, Bạn bè]
Thật sự đã là bạn bè rồi sao? Minami Yuuki ngạc nhiên.
Cậu liền nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Dù cậu và Asano Nao mới quen nhau một ngày, nhưng cả hai đều đã âm thầm quan sát đối phương từ rất lâu rồi.
[Cậu nhanh chóng thích nghi với cuộc sống sau khi xuyên không. Cậu dùng mưu đột nhập vào nhà Asano, kết bạn với Asano Nao. Vì tiêu sạch tiền sinh hoạt, cậu bắt đầu dùng bữa tại nhà Asano.]
Quả nhiên, phần mở đầu đã thay đổi.
[Trước sự xuất hiện của cậu, Asano Nao vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Cậu là mặt trời chói chang, mang đến cho cô hơi ấm, nhưng cũng sẽ thiêu đốt đi sinh khí của cô.]
[Mỗi lần ăn xong, cậu đều ở lại nhà Asano một lát. Cậu sẽ kéo rèm, mở cửa sổ, tạm thời xua tan đi không khí u ám bao quanh Asano Nao. Asano Nao đã mơ hồ nhận ra điều này. Vào ngày thứ ba họ gặp nhau, trưa Chủ nhật, cô ấy đã không nén được lòng mà hỏi cậu, tại sao lại đến nhà mình.]
[Đối mặt với câu hỏi của cô, cậu chọn...]
[Một, "Tất nhiên là vì tôi yêu cô rồi, đồ ngốc."]
[Hai, "Sống một mình mệt quá, cô làm nô lệ cho tôi đi!"]
[Ba, "Tiền sinh hoạt bị một người phụ nữ xấu lừa hết rồi, không có tiền ăn, đành phải tìm cô bao nuôi thôi."]
[Bốn, Mô phỏng tự do]
Minami Yuuki nhìn các lựa chọn. Phương án ba là sát với thực tế nhất, nhưng phương án hai và một cũng có phần hợp lý, cậu quả thật cũng có những suy nghĩ đó.
Cân nhắc tính cách của Asano Nao và sự phát triển của mối quan hệ, phương án một trực diện hơn. Mà sự thẳng thắn thì bao giờ cũng tốt hơn là vòng vo.
Cậu chọn phương án một.
[Cậu nói với Asano Nao rằng vì cậu đã yêu cô. Chiếc bát trên tay cô rơi xuống đất, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua. Điều này khiến cậu thấy thật thú vị.]
[Cậu nảy ra ý đồ xấu, giả vờ cầu hôn Asano Nao để thưởng thức bộ dạng luống cuống, hoảng loạn của cô.]
[Đúng như dự đoán, Asano Nao đã từ chối cậu. Cô luôn có phản xạ bản năng là kháng cự lại những điều bất ngờ.]
Khung cảnh trong ký ức hiện lên.
"Tại sao lại đến nhà chị?" Minami Yuuki đặt bát xuống, nhìn Asano Nao với vẻ mặt thản nhiên như không, "Tất nhiên là vì tôi yêu chị rồi!"
Giọng cậu quá đỗi bình tĩnh, quá đỗi tự nhiên. Asano Nao ngây người mất hai giây mới dần dần hiểu ra. Tay cô run lên, chiếc bát cơm rơi xuống bàn rồi lăn hai vòng, trước khi vỡ tan trên sàn nhà.
Tiếng bát sứ vỡ dường như là một hiệu lệnh, ráng hồng lập tức lan khắp mặt cô.
"Ế——?"
Asano Nao kéo dài một tiếng, rồi đột ngột lùi người về phía sau. Chiếc ghế cọ xát trên sàn nhà, tạo ra một âm thanh chói tai.
Minami Yuuki bịt tai lại: "Có cần phải ngạc nhiên đến thế không? Chị ngày nào cũng nhìn trộm tôi, tức là cũng có cảm tình với tôi lắm đúng không, đợi tôi đủ tuổi, chúng ta kết hôn nhé!"
"Ế?"
"Dù là đám cưới kiểu Tây hay kiểu Nhật thì tôi đều thích. Cả Shiromuku và váy cưới đều đẹp cả, nên chúng ta sẽ tổ chức hai lần, một lần ở quê chị, một lần ở quê tôi."
"Ế?"
"Sau khi cưới chúng ta sẽ có một cô con gái, cứ gọi là Rikka đi, hy vọng con bé sẽ là một đứa trẻ dịu dàng."
"Ế?"
"Chị giàu lắm đúng không? Sau khi cưới tôi đi làm cũng được, ở nhà với chị cũng được. Nhưng có con rồi thì chắc ra ngoài làm vẫn tốt hơn nhỉ?"
"Ế?"
Não của Asano Nao không thể xử lý một lượng dữ liệu dồn dập như vậy, nó hoàn toàn sập nguồn, biến cô thành một con robot chỉ biết thốt ra những từ cảm thán.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, Minami Yuuki suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Cậu tung đòn bồi: "Chị đồng ý rồi sao? Tôi nghĩ chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ một chút. Tục ngữ có câu chim vụng phải bay sớm, để con gái chúng ta không bị thua ở vạch xuất phát, hay là mình cho con bé ra đời sớm một chút nhé? Tôi thấy mười tháng nữa là đẹp."
"Không được không được!" Asano Nao điên cuồng lắc đầu, tay xua lia lịa.
Cô lùi ngang như một con cua, vừa khua đôi càng, vừa di chuyển đến góc tường. Góc tường 90 độ mang lại cho cô cảm giác an toàn.
"Là không được sinh sớm sao? Chị lại là một người phụ nữ truyền thống à?"
"Tất cả đều không được!"
Asano Nao nép mình vào góc tường, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô không phải đang kháng cự Minami Yuuki. Cô đã mơ thấy những cảnh này vô số lần, nhưng cô biết rõ đó chỉ là mơ, và chúng khó lòng trở thành hiện thực.
Vì vậy, khi nghe những lời của Minami Yuuki, cô không cảm thấy vui mừng, mà ngược lại là hoảng sợ.
Giống như một chú mèo con nghe tiếng gọi, vui vẻ chạy đến bên bát cơm, nhưng lại thấy chủ đổ cả một bịch thức ăn vào bát, chất cao như ngọn núi nhỏ. Dù là chú mèo tham ăn nhất cũng phải sững người một lúc, hoảng hốt tột độ, tự hỏi có phải đã có chuyện gì không, hay đây là bữa ăn cuối cùng của mình.
"Lại từ chối dứt khoát thế!" Minami Yuuki ôm đầu, giả vờ đau khổ, "Mối tình đầu của tôi, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi!"
Ở trong góc tường an toàn, Asano Nao dần bình tĩnh lại. Cô hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
Mình vừa nói gì thế nhỉ, tại sao mình lại từ chối cơ chứ!
Nếu được trời cho một cơ hội nữa, cô chắc chắn sẽ nói, được, không vấn đề gì, chúng ta vào phòng ngủ ngay bây giờ đi!
Liệu có thể làm lại từ đầu không?
Sự ngượng ngùng hóa thành hối hận, khiến cô buồn bã. Cô ôm gối, len lén nhìn Minami Yuuki.
Chàng trai đang cười với cô, một nụ cười đầy ý xấu.
Thì ra là giả!
Gương mặt Asano Nao vốn đã đỏ vì ngượng, giờ lại thêm một phần tức giận.
Cô không dám lườm Minami Yuuki, chỉ đành cúi đầu, lí nhí mắng: "Đồ xấu xa!"
"Thật ra là vì tôi hết tiền rồi." Minami Yuuki trở nên nghiêm túc, "Lần đầu đến Misaki, tôi lỡ tiêu hết tiền sinh hoạt. Nếu chị đuổi tôi đi, tôi chỉ còn nước nhịn đói đến tháng sau thôi."
"Làm ơn hãy trả lời như vậy ngay từ đầu đi!" Asano Nao ngồi xổm xuống, thu dọn mảnh vỡ và cơm rơi vãi.
Cảm xúc dần lắng xuống, lòng cô cũng dần trở nên u sầu. Cô nghĩ đây là lỗi của mình, là do cô đã tự mình tin vào lời đùa của Minami Yuuki để rồi mặt đỏ tía tai. Chỉ cần là người có tinh thần bình thường, sẽ chẳng ai coi một lời tỏ tình như thế là thật cả, phải không?
Asano Nao, mày đúng là một kẻ tự luyến! Yuuki-chan làm sao có thể để mắt đến mày được!
Cô nhìn Minami Yuuki, thấy cậu vẫn đang cười, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu sự hiểu lầm tự luyến của cô khiến cậu khó xử, thì tội của cô lớn thật.
Minami Yuuki bước tới bên cạnh, cúi xuống cùng cô nhặt những mảnh sứ vỡ.
"Không phải nói đùa đâu." chàng trai nói.
"Hửm?" Tay Asano Nao khựng lại. Mép mảnh sứ sắc lẹm cứa vào lòng bàn tay cô, vết thương nóng rát, một giọt máu nhỏ xuống sàn nhà.
"Hộp cứu thương ở đâu?" Minami Yuuki vội đi lấy thuốc cho cô.
Asano Nao ôm lấy tay, ngồi sụp tại chỗ. Cô lấy tay kia sờ lên dái tai đang nóng hừng hực, trong đầu chỉ vang vọng lời nói vừa rồi của chàng trai.
Không phải nói đùa, nghĩa là sao?
[Asano Nao nhận ra lời tỏ tình của cậu là một trò đùa ác ý, cô có chút bực bội. Sự việc lần này đã khiến mối quan hệ của hai người có một thay đổi nhỏ. Dù Asano Nao không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô đã thực sự nảy sinh một ý nghĩ: có lẽ, cô có thể có được cậu.]
[Thứ hai, đến ngày đi học, cậu đã nhờ Asano Nao chuẩn bị cho mình một hộp bento. Hộp bento rất thịnh soạn, khiến cô bạn cùng lớp hay để ý đến cậu phải kinh ngạc.]
[Tan học, cô bạn đó gọi cậu lại, hai người đi ra sau khu nhà học.]
Một nhân vật mới xuất hiện sao? Minami Yuuki ngạc nhiên. Cô bạn cùng lớp hay để ý đến mình, là ai nhỉ?
Cậu không tìm được câu trả lời trong ký ức. Chủ nhân cũ của cơ thế quá thờ ơ, còn cậu thì mới đi học được một ngày.