Ngưng cảnh hồi tưởng lại, Minami Yuuki quay đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ ngoài cửa sổ.
Ký ức là thứ chuyên chở cảm xúc, khi nhìn thấy nỗi buồn của Asano Nao qua cảnh hồi tưởng, lòng cậu cũng bất giác nặng trĩu.
Giữa bầu trời xanh biếc, vầng dương vàng óng tỏa sáng lộng lẫy, ánh nắng thật dịu dàng. Cậu kéo rèm cửa ra thêm một chút để nhiều ánh sáng hơn có thể chiếu lên người mình.
Cậu nghĩ về Asano Nao, về tâm trạng lo được lo mất của cô.
Cậu có thể thấu hiểu cảm xúc của Asano Nao, và chính vì thấu hiểu nên mới thấy khó xử.
Nỗi u uất của Asano Nao trong lần mô phỏng cuộc đời trước, và sự kháng cự với việc gần gũi trong lần mô phỏng này, có lẽ cũng liên quan đến thứ cảm xúc ấy.
Đúng là một cô gái ngây thơ.
Minami Yuuki chợt nghĩ đến một câu nói – “Một khi đã sở hữu được vầng trăng, sau này nếu phải sống trong một thế giới không có nó, đó quả là một điều kinh khủng biết bao”.
Niềm vui có được một thứ gì đó chưa bao giờ đến một mình, đi cùng với nó luôn là nỗi sợ hãi sẽ mất đi.
Asano Nao là một người u sầu và bi quan. Cô không có đủ tự tin để nắm giữ vầng trăng của mình, lúc nào cũng canh cánh nỗi lo mất mát. Nỗi sợ hãi thường dễ dàng lấn át niềm vui, khiến cô chìm trong đau khổ.
“Chậc, đúng là một người phụ nữ phiền phức.”
Minami Yuuki buông một câu ghét bỏ, nhưng trong lòng lại càng thêm yêu chiều, thương mến.
Cậu dịch người sang phía có nắng, nằm xuống và tiếp tục mô phỏng.
Cảnh hồi tưởng bị gián đoạn lại bắt đầu.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ âm u.
Asano Nao vội vàng lau mặt rồi nhấn nút nghe.
Trên màn hình, bóng dáng Minami Yuuki hiện ra.
“Tối thế, chị đi ngủ rồi à? Đang làm gì đấy?”
Năng lượng trong giọng nói của cậu thiếu niên đã xua tan đi áng mây u ám trong lòng Asano Nao.
Cô rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên Minami Yuuki gọi video cho cô. Dù đây không phải lần đầu cô nhìn thấy cậu qua màn hình điện thoại, nhưng những lần trước đều là xem lại video đã quay, còn lần này là trực tiếp.
“Đang chơi game.” Cô căng thẳng xoay điện thoại, hướng camera vào chiếc laptop trên bàn học.
Ơn trời, cô vẫn chưa tắt game đi, nếu không thì đã phải thú nhận là mình vừa mới khóc.
“Tôi đang ăn tối đây, cảm giác không ngon bằng đồ chị nấu. Muốn về nhanh quá đi mất. Tại sao khóa luyện tập nước rút lại phải ở nội trú cơ chứ, phiền thật. Nhưng mà, các giáo viên trong đợt tập huấn này rất giỏi, nghe nói ngày mai còn có một giáo viên danh tiếng đến nữa, tôi cảm thấy mình có thể tiến bộ rất nhiều.”
Minami Yuuki chuyển sang camera sau để cho Asano Nao xem bữa tối của mình, rồi kể về tình hình trong ngày.
Asano Nao bỗng cảm thấy chột dạ. Những lời nói chân thành và tự nhiên của cậu thiếu niên càng làm nổi bật sự dơ bẩn trong tâm hồn cô.
Asano Nao, mày thật là bẩn thỉu quá đi!
Yuuki-chan rõ ràng đang học hành chăm chỉ, sao mày lại có thể đoán già đoán non rằng cậu ấy đang làm chuyện xấu trong khu rừng kia chứ!
Đã thế lại còn tưởng tượng ra một cách chi tiết nữa!
Đầu óc đen tối quá đi mất!
“Chị ăn tối chưa?” Minami Yuuki chuyển lại camera trước.
“Xin lỗi!” suy nghĩ trong lòng Asano Nao bật ra thành lời.
“Hửm? Chị làm gì có lỗi với tôi à? Làm bẩn khăn tay của tôi rồi sao? Tôi thì không bận tâm đâu, nhưng tuyệt đối đừng làm thế với chiếc chìa khóa nhé, nó chỉ là chìa khóa nhà thuê thôi.”
Asano Nao mất hai giây để hiểu ra, mặt cô nóng bừng: “Tôi không có làm chuyện đó!”
Trên màn hình, cậu thiếu niên nở một nụ cười gian xảo. Cậu đang trêu cô.
Cô không ghét trò trêu chọc này, dù lần nào cô cũng xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào trong chăn.
“Này, Minami-kun đang gọi cho ai thế?” Từ trong điện thoại, một giọng nói thứ ba bất ngờ vang lên.
Tim Asano Nao thắt lại. Chưa kịp để cô phản ứng, một cái đầu khác đã xuất hiện trên màn hình.
Đó là một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ vest công sở, gương mặt trang điểm đậm.
“Đừng nhìn lung tung chứ, Inoue-sensei.”
“Là giáo viên, cô quan tâm học sinh một chút là chuyện bình thường mà?”
Người phụ nữ tên Inoue vẫy tay với camera: “Chào em, cô là giáo viên chủ nhiệm của cậu nhóc này. Cô nhớ nó chỉ có một cô em gái học cấp hai, vậy em là cô bạn gái bí mật mà nó hay nhắc tới à? Cô còn tưởng đây chỉ là cái cớ để nó từ chối các bạn nữ khác.”
“Cô đừng có thân thiết một cách tùy tiện như thế, sẽ dọa chị nhà em sợ đấy.”
“Có gì mà phải sợ chứ!” Inoue Takako chào Asano Nao, “Cô là Inoue Takako, chào em.”
“Chào cô ạ.” Asano Nao khó khăn lắm mới nặn ra được một câu.
Lòng cô rối như tơ vò.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ lạ hoắc thế này!
Mà người này còn mặc vest! Còn trang điểm nữa! Trông nguy hiểm quá, đây là kiểu phụ nữ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt như nhìn rác rưởi!
Asano Nao co rúm người lại, sự rụt rè kéo cô lùi bước.
Muốn chạy trốn, bây giờ cúp máy được không nhỉ?
Không được, không được, đó là giáo viên của Yuuki-chan, lỡ mình cúp máy đột ngột làm cô ấy giận, rồi cô ấy gây khó dễ cho Yuuki-chan thì phải làm sao!
Hay là giả vờ điện thoại hết pin? Hoặc tín hiệu chập chờn?
Nếu mình mà có tài diễn xuất đó, thì đâu đến nỗi phải trốn ru rú trong nhà!
Nhưng cứ nói chuyện thế này, thể nào mình cũng sớm làm trò cười cho thiên hạ, làm Yuuki-chan bẽ mặt mất thôi!
Mình đúng là đồ vô dụng.
Đợi Yuuki-chan về, mình phải tạ tội thế nào đây? Mười triệu yên có đủ không? Có cần phải chặt ngón út không? Hay là kiểu ba nhát sáu lỗ đang thịnh hành ở nước bên kia biển?
Tinh thần cô lại tuột dốc không phanh.
“Chậc chậc chậc…”
Cô nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Inoue Takako. Sắp bắt đầu chế nhạo rồi sao?
“…Nhìn kỹ mà xem, cái mũi xinh xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn này, lại cả lồng ngực đầy đặn này nữa…”
Định tấn công ngoại hình mình sao? Asano Nao căng cứng cả người.
“…Lại còn là một mỹ thiếu nữ ngực khủng nữa chứ! Cậu nhóc nhà cậu cũng có mắt nhìn phết!” Inoue Takako vỗ mạnh vào lưng Minami Yuuki.
“Dĩ nhiên rồi.” Minami Yuuki đáp.
Hả, không phải là định công kích mình sao? Asano Nao dè dặt ngước mắt lên, liếc nhìn Inoue Takako.
“Cái ánh mắt như thỏ con này, lại còn thuộc tuýp nhút nhát nữa! Khá hợp với tính cách của cậu nhóc đấy.” Inoue Takako vỗ càng mạnh hơn, “Mà nói mới nhớ, không lẽ cậu đã dùng thủ đoạn dọa dẫm gì con bé phải không?”
“Không hổ là cô giáo, đoán chuẩn thật đấy.” Minami Yuuki giơ ngón cái.
Cậu quay lại nhìn Asano Nao: “Đúng không, Nao-neechan!”
“Hả? Vâng… vâng ạ.” Asano Nao hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết gật đầu trong mơ màng.
“Chết tiệt, lại dám phát cẩu lương trước mặt tôi!” Inoue Takako nghiến răng.
Cô nói dọa dẫm chỉ là đùa thôi, không ngờ hai người họ lại hùa theo, diễn một màn tán tỉnh tình tứ.
Cô quay đi: “Cô đi đây, không làm phiền hai đứa tình tứ nữa.”
Minami Yuuki cười khẽ, dựng điện thoại lên bàn rồi cầm đũa lên.
Cậu nói với Asano Nao: “Chị không sợ chứ, Inoue-sensei tuy hay nói đùa nhưng là người tốt.”
“Vâng vâng ạ.” Asano Nao gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng ý với lời của Minami Yuuki.
Cô giáo này chắc chắn là một người rất tốt bụng, bởi vì cô ấy đã nói dối, khen mình xứng đôi với Yuuki-chan, còn khen mình xinh đẹp nữa.
Một người giáo viên sẵn sàng bóp méo cả sự thật chỉ vì để người khác cảm thấy dễ chịu, sao có thể là người xấu được!
[Bạn đã an ủi Asano Nao qua cuộc gọi video, đồng thời nhân cơ hội thúc đẩy kế hoạch trị liệu. Bạn đã lường trước rằng Inoue Takako chắc chắn sẽ tò mò ghé qua xem. Cuộc gặp mặt trực tuyến đầu tiên đã thành công mỹ mãn.]
[Trong tuần tiếp theo, bạn gọi cho Asano Nao hai cuộc điện thoại mỗi ngày. Dưới sự sắp đặt của bạn, thường xuyên có các bạn học hoặc giáo viên khác chen vào. Những người chen vào đều cởi mở và tốt bụng, và dưới sự dẫn dắt của bạn, họ đều hết lời khen ngợi vẻ đẹp của Asano Nao.]
[Bạn muốn dùng cách này để giúp Asano Nao xây dựng sự tự tin. Tuy nhiên, Asano Nao dường như lại coi tất cả những lời khen đó là những lời nói dối tử tế.]
[Điều này khiến bạn không tài nào hiểu nổi, và một giả thuyết nảy sinh trong đầu bạn. Lẽ nào, nhận thức của Asano Nao về nhan sắc của chính mình có vấn đề? Ngay khi khóa luyện tập nước rút kết thúc, bạn đi thẳng đến nhà Asano, vào thẳng vấn đề và yêu cầu Asano Nao tự chấm điểm cho ngoại hình của mình.]