Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

145 1848

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

108 1316

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

23 39

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

149 1819

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

92 468

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Toàn văn - Chương 18: Đã đến lúc thả câu rồi

[Senju Kazumi hết sức ngạc nhiên, cô ấy cứ ngỡ bạn chỉ muốn chơi nhạc cho vui, không ngờ bạn lại coi đó là mục tiêu cả đời mình.]

[Bạn lấy kèn trumpet ra, trổ tài cho cô ấy xem. Senju Kazumi không am hiểu âm nhạc, nhưng cô ấy nghe ra được bạn thổi khá hay. Cô ấy khen kỹ thuật thổi kèn xô-na của bạn, bạn lịch sự đính chính lại rằng đây là kèn trumpet.]

[Bầu không khí hòa hợp giữa hai người, khiến Asano Nao đang lén lút theo dõi trên lầu vô cùng khó chịu. Cả tuần nay, ngày nào cô cũng ngồi trước máy tính, qua camera đặt ở tầng dưới để quan sát bạn và Senju Kazumi.]

Khung cảnh ký ức hiện lên.

Trong phòng ngủ tối om, Asano Nao mặc bộ đồ ngủ màu nâu, ngồi xếp bằng trên giường. Ánh sáng từ chiếc laptop đặt trên đùi hắt lên, khiến gương mặt cô loang lổ đủ màu.

Cô gập laptop lại, quẳng sang một bên rồi nằm vật ra giường, khiến tấm ván kêu lên một tiếng kẽo kẹt.

Không có sự tức giận, chỉ có nỗi u buồn và oán giận. Cô oán trách sự yếu đuối của bản thân, rõ ràng Minami Yuuki đã bảo cô hãy giả làm bạn gái để Senju Kazumi ở tầng dưới hết hy vọng, vậy mà cô lại vì sợ hãi mà không dám xuống lầu đối mặt với cô gái kia.

Cô trở mình, chiếc gối mềm mại úp vào mặt, làm cô khó thở, lồng ngực cũng thấy bí bách.

Cô với lấy laptop, đặt trước mặt rồi mở màn hình lên. Senju Kazumi trên màn hình trông rất hiền lành, gương mặt mộc mạc không trang điểm, ngũ quan giản dị, ánh mắt dịu dàng, tất cả đều không có chút tính công kích nào.

Hay là mình dậy thay đồ, xuống gặp cô ấy, nói cho cô ấy biết, Yuuki-chan là của mình?

Dũng khí dần trỗi dậy trong lồng ngực, cô chống tay lên giường, đứng dậy tự khích lệ.

Mày nhất định làm được, Asano Nao!

Cô rảo bước tới tủ quần áo, kéo cửa ra.

Bên trong, từng bộ đồ thể thao được xếp thành hàng, vô cùng ngăn nắp.

Đỏ, lục, lam, tím, bộ dày, bộ mỏng, bộ dài, bộ ngắn, không thiếu thứ gì.

Nên mặc bộ nào xuống dưới bây giờ?

Làm sao có thể mặc đồ thể thao xuống dưới được chứ!

Senju Kazumi ở dưới nhà đang mặc đồng phục học sinh, đồ thể thao mà so với đồng phục JK thì thua chắc!

Với cả, mặc đồ thể thao xuống dưới sẽ làm liên lụy đến Yuuki-chan mất?

Biết đâu cô Senju Kazumi kia sẽ rêu rao khắp trường: “Này biết gì chưa, bạn gái của Minami Yuuki mặc đồ thể thao đấy!”. Rồi người ta sẽ đáp lại: “Thật á? Quê mùa thế, không ngờ tên Minami Yuuki đó lại thích kiểu con gái nhà quê như vậy!”.

Cuối cùng, hàng chục bạn học sẽ vây quanh Minami Yuuki, vừa vỗ tay vừa đồng thanh chế nhạo: “Đồ nhà quê! Đồ nhà quê!”.

Xin lỗi, tôi là tội đồ!

Asano Nao kéo cửa điện thờ trong phòng, quỳ xuống trước bức ảnh và chiếc khăn tay của Minami Yuuki được thờ bên trong rồi bắt đầu sám hối.

Dũng khí tan biến sạch sành sanh, cô nằm rạp trên sàn, cảm thấy trạng thái lý tưởng nhất của mình chính là cứ ngoan ngoãn thu mình trong phòng, không gặp gỡ ai, không gây phiền phức cho ai.

Mùi gỗ thoang thoảng bay vào mũi cô, đó là mùi của sự mục nát.

Có lẽ, cô chỉ nên mục ruỗng ở một nơi không ai hay biết.

Dưới lầu, dù là Yuuki-chan hay Senju Kazumi, ai cũng tràn trề sức sống, cô hoàn toàn lạc lõng với họ. Một khúc gỗ mục vô duyên nằm giữa rừng cây xanh tươi chỉ làm hỏng cả bầu không khí.

Nỗi buồn và sự oán giận trong lòng cô tan biến, trái tim nguội lạnh như tro tàn. Hơi lạnh từ sàn nhà truyền lên trán, cô nghĩ xem mình nên trốn vào xó xỉnh nào.

Căn nhà và số tiền tiết kiệm này cứ để lại cho Yuuki, một người như cô không đáng được hưởng thụ, cô chỉ cần một căn nhà tồi tàn, có nước lã với bánh bao chay là đủ sống rồi.

Đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên, rồi nối tiếp không ngừng.

Tách, tách, tách, tách…

Cô ngoảnh đầu lại, không biết từ lúc nào, cửa phòng ngủ đã mở, Minami Yuuki đang đứng cạnh cô, một tay cầm máy quay, một tay cầm điện thoại.

Tiếng “tách” là âm thanh chụp ảnh của điện thoại.

“Tư thế này khêu gợi thật đấy, chị đang quyến rũ tôi đấy à?” Minami Yuuki ngồi xổm phía sau cô, càng lúc càng nhấn nút chụp nhanh hơn.

Những cảm xúc đã bị sự tự ti cuốn đi bỗng trỗi dậy trong lòng Asano Nao, cô luống cuống cả chân tay, vừa lăn vừa bò lùi vào góc tường cạnh cửa.

“Cậu đang làm gì thế!” Cô che đi gương mặt đỏ bừng.

“Quay phim với chụp ảnh bình thường thôi mà.” Minami Yuuki tiến đến trước mặt cô, tiếng “tách tách” lại vang lên.

Cầm cả máy quay lẫn điện thoại xông vào phòng ngủ con gái, thế nào cũng không thể gọi là bình thường được!

Khoan đã, hay đây là mốt bây giờ?

Lòng Asano Nao rối như tơ vò, cô hé ngón tay nhìn Minami Yuuki đang cười đầy gian xảo xem lại ảnh và video.

Chàng thiếu niên ấy luôn dễ dàng gảy lên dây đàn trong lòng cô, khiến cô vừa xấu hổ, vừa phiền muộn.

Cô sợ đám đông chính là vì người khác khiến cô bất an, khiến cô đau khổ, nhưng nỗi đau khổ thuần túy ấy lại không giống với sự phiền muộn mà Minami Yuuki mang lại.

Nỗi đau khổ chỉ toàn vị chua chát, còn sự phiền muộn lại xen lẫn vị ngọt ngào.

Cô đắm chìm trong vị ngọt ngào ấy.

“Ể? Đây là gì vậy?” Minami Yuuki phát hiện ra điện thờ, ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì hết!” Asano Nao vội đóng cửa điện thờ lại, che đi báu vật của mình.

“Chà, tôi biết tỏng chị là một kẻ biến thái mà, nên không cần giấu đâu.” Minami Yuuki nắm lấy tay cô đang giữ trên cánh cửa, mở điện thờ ra lần nữa.

Lòng bàn tay cậu ấm áp, bao phủ lấy mu bàn tay lành lạnh của Asano Nao, sự chênh lệch nhiệt độ nhỏ nhoi ấy lại truyền đi một luồng hơi nóng đủ để khiến toàn thân cô bỏng rẫy.

Cùng với cái chạm tay là lồng ngực và tấm lưng áp sát vào nhau. Lồng ngực rắn chắc của Minami Yuuki dán vào lưng cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc của cậu.

Sự gần gũi đột ngột này như một bùa định thân, khiến cô bất động, đầu óc quay cuồng.

“Cái này đúng là ghê gớm thật.” Minami Yuuki nhìn vào những thứ được bài trí trong điện thờ.

“Xin lỗi, tôi sẽ dẹp đi ngay.” Asano Nao giật mình bừng tỉnh. Cô không dám nhúc nhích, chỉ cần cử động là sẽ chạm vào người Minami Yuuki.

Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, gần như không thở nổi.

“Tôi không có ý trách chị, nói đúng hơn là, có chút vui.” Minami Yuuki buông tay Asano Nao ra.

Asano Nao lập tức đóng cửa điện thờ, thoát khỏi vòng tay Minami Yuuki, rồi quỳ ngồi đối diện cậu.

Có chút vui? Cô nhìn Minami Yuuki.

“Chiếc khăn tay tôi tặng lần trước, không ngờ chị lại đặt ở một nơi trang trọng thế này.”

Minami Yuuki xoa cằm, nói: “Nghĩ lại thì, tôi vẫn luôn được chị chăm sóc, hay là thế này đi, mỗi tháng tôi tặng chị một món quà, được không?”

“Quà ư?” Lòng bàn tay Asano Nao bắt đầu run rẩy.

Thần linh hỡi, tại sao người luôn ưu ái con đến vậy!

Cô mừng rỡ đến mức muốn dập đầu lạy tạ.

“Chị muốn món quà thế nào?” Minami Yuuki hỏi.

“Đồ mà cậu đã dùng qua!” Asano Nao buột miệng trả lời không cần suy nghĩ.

“Thẳng thắn ghê, vậy quyết định thế nhé, để tôi về nghĩ xem tháng này nên tặng chị món gì.” Minami Yuuki cầm máy quay, rời khỏi phòng.

[Bạn nhận ra sự tồn tại của Senju Kazumi đã tạo một cú sốc quá lớn với Asano Nao, khiến cô rơi vào trạng thái trầm uất. Để xoa dịu nỗi muộn phiền này, bạn đã hứa rằng, mỗi tháng trôi qua, bạn sẽ tặng Asano Nao một món quà.]

[Món quà không chỉ đơn thuần là món quà, nó còn là sợi dây diều níu giữ Asano Nao. Nếu Asano Nao muốn có món quà tiếp theo, cô sẽ không thể rời xa bạn.]