Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 151

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3569

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Toàn văn - Chương 10: Chị ơi, em đói, cho em ăn cơm

Khi tiếng chuông cửa vang lên lần đầu, Asano Nao cứ ngỡ đó là ảo giác của mình. Dạo gần đây cô có mua sắm gì trên mạng đâu, làm sao có người giao hàng đến được.

Mãi đến khi tiếng chuông thứ hai dội vào tai, cô đành phải chấp nhận một sự thật: có khách đến nhà.

Tiếng chuông lanh lảnh xuyên qua không gian tối om và trống trải của tầng một, nhuốm thêm vài phần âm u. Cô rùng mình, đặt tấm ảnh của Minami Yuuki xuống, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới bước xuống lầu.

Cầu thang đã lâu không được tu sửa, một tấm ván gỗ kêu lên kẽo kẹt. Cô bật đèn phòng khách, rồi tiến ra cửa chính.

Chuông cửa lại vang lên lần thứ ba.

Cô áp mắt vào lỗ nhìn trên cửa, dòm ra bên ngoài.

Ngoài cửa, ánh đèn đường soi rọi gương mặt người khách. Thân hình cao ráo, đôi mắt ươn ướt, cặp môi hơi mỏng, tất cả đều là những đường nét Asano Nao vô cùng quen thuộc. Chúng hợp lại thành một con người vừa thân quen lại vừa xa lạ.

Sao cậu ta lại ở đây! Asano Nao hoảng hốt lùi lại một bước dài. Cái mắt mèo trên cửa tựa như con mắt hung tợn của một con dã thú nào đó, đang trừng trừng nhìn cô, khiến cô khiếp sợ.

Chẳng lẽ chuyện chụp lén đã bị phát hiện rồi sao? Lúc cậu ta đi học buổi trưa, đã liếc về phía cửa sổ nhà mình, lẽ nào đã nhận ra từ lúc đó?

Rõ ràng mình đã làm theo hướng dẫn trên mạng, dựng lên một căn phòng chụp lén được quảng cáo là tuyệt đối không thể bị phát hiện cơ mà!

Asano Nao đem phán đoán liều lĩnh của mình liên kết với hành tung bất thường của cậu thiếu niên hôm nay. Trưa cậu ta mới đến trường, chẳng lẽ là vì cả đêm trằn trọc khổ sở chuyện bị cô chụp lén, nhìn trộm, nên ngủ quên mất?

Nếu đúng là vậy, thì cậu ta đã phát hiện ra hành vi xấu xa của cô từ hôm qua rồi.

Và bây giờ, sau hai ngày suy nghĩ, cậu thiếu niên cuối cùng đã hạ quyết tâm, tìm đến tận cửa để nói chuyện phải quấy với cô!

Cậu ta sẽ nói gì đây?

Sẽ là “Lũ giòi bọ còn sạch sẽ hơn mày, chấm dứt ngay cái hành vi ghê tởm của mày đi”, hay là “Tôi báo cảnh sát rồi, bà già biến thái chết tiệt”?

Dù là vế nào đi nữa, Asano Nao cũng không muốn nghe. Cô sợ hãi những lời lẽ đó, cứ đứng chết trân sau cánh cửa, mặc cho chuông cửa không ngừng reo vang.

Sau tiếng chuông thứ tư, Asano Nao lấy chút can đảm, ghé mắt qua lỗ nhìn, định bụng quan sát nét mặt của Minami Yuuki để phán đoán tâm trạng của cậu.

Bóng dáng cậu thiếu niên bị khúc xạ qua mắt mèo nên có hơi biến dạng, nhưng vẻ đẹp của cậu thì không hề suy suyển. Asano Nao đã khắc ghi mô hình 3D của bóng hình ấy vào trong tâm trí, cô có thể dùng năng lực tính toán của bộ não để bù đắp cho phần quang sai đó.

Khoan đã, bây giờ không phải là lúc nhìn trộm!

Asano Nao tự véo vào đùi mình một cái. Xem mặt, xem mặt cậu ta đi!

Tiếng chuông thứ năm vừa dứt, cậu thiếu niên không cho cô cơ hội phỏng đoán, đã quay người bước về phía ánh đèn đường sáng rực.

Cậu đi ra lề đường, đứng trong quầng sáng đèn hắt xuống mặt đất, rồi thò tay vào túi quần lấy điện thoại. Chiếc điện thoại móc theo một chiếc khăn tay màu trắng rơi ra, nhưng cậu hoàn toàn không hay biết.

Chiếc khăn tay lẻ loi nằm trên mặt đất. Cậu thiếu niên đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Toàn bộ sự chú ý của Asano Nao giờ đây đều dồn vào chiếc khăn tay. Cô nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Muốn có nó, mình muốn có chiếc khăn tay đó!

Thế nhưng, khăn tay lại rơi ở bên ngoài, ngay ven đường.

Cảm giác rạo rực trong lòng bỗng chốc tan biến. Cô không muốn ra ngoài, không muốn bước ra ven đường.

Cô nghĩ, biết đâu Minami Yuuki sẽ sớm phát hiện mình làm rơi khăn tay rồi quay lại tìm.

Khoan đã, vậy có nghĩa là, nếu bây giờ không ra nhặt, chiếc khăn tay sẽ sớm rời xa cô mãi mãi!

Kể cả Minami Yuuki không quay lại tìm, thì mấy đứa trẻ hay các bà nội trợ đi ngang qua cũng có thể nhặt nó lên mất!

Báu vật của cô, sẽ bị những kẻ qua đường không biết hàng làm vấy bẩn, bị họ chà đạp!

Cạch—

Bộ não cô còn chưa kịp ra quyết định, bàn tay đã ấn tay nắm cửa, mở toang cánh cửa.

Cửa đã mở rồi, thì ra nhặt báu vật về thôi!

Cô cẩn trọng bước một bước, thò đầu qua khe cửa để quan sát tình hình.

Đêm khuya thanh vắng, trên đầu an toàn, phía trước an toàn, hai bên an toàn!

Hành động được!

Cô bất ngờ đẩy mạnh cửa, sải bước dài, nhanh mà khẽ tiến ra lề đường. Như một tên trộm vặt, cô nhanh gọn và chuẩn xác nhặt phắt chiếc khăn tay trên đất lên, rồi lùi về trước cửa nhà mình.

Xúc cảm mịn màng, mềm mại của chiếc khăn tay truyền đến từ lòng bàn tay. Đã lâu lắm rồi trái tim cô mới đập rộn ràng đến thế.

Nửa người đã bước vào trong nhà, một tay nắm chặt tay nắm cửa, cô cảm thấy mình đã ở trong vùng an toàn. Không thể cưỡng lại sự cám dỗ của chiếc khăn tay, cô đưa nó lên trước mặt, đặt dưới mũi. Mùi hương long não dịu nhẹ len vào khứu giác, khiến cô ngây ngất.

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng đông cứng trên môi.

Trong bóng tối ngay cạnh nhà cô, một bóng người quen thuộc bước ra.

Minami Yuuki đang giơ điện thoại, camera chĩa thẳng vào Asano Nao.

Nụ cười rạng rỡ trên môi cậu khiến Asano Nao như rơi xuống vực thẳm, như bị dìm vào nước đá. Cái lạnh buốt và sự run rẩy cùng lúc ập đến, chẳng rõ cái nào đến trước, cái nào là hệ quả của cái nào.

Thôi xong rồi.

Không chỉ bị phát hiện, mà còn bị quay phim lại!

Bà ơi, cháu xin lỗi bà, bà phải sống thật kiên cường nhé. Bố mẹ ơi, con sắp về với bố mẹ rồi đây!

Vầng trăng ló ra từ sau đám mây, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lên mái những ngôi nhà xung quanh. Từ phía xa vọng lại một tiếng còi xe chói tai.

Minami Yuuki cầm điện thoại, bước đến trước cửa nhà Asano, tiến thẳng về phía cô.

Asano Nao vội lùi lại hai bước để nhường lối. Cô đã quá kinh hãi, đầu óc trống rỗng không thể đưa ra bất cứ phản ứng nào.

Minami Yuuki bước vào nhà, rồi đóng sầm cửa lại.

Cậu lấy một đôi dép lê màu hồng từ tủ giày ra xỏ vào, đi dọc hành lang vào phòng khách. Bộ sofa vải đã sờn cũ, dây TV cuộn tròn một góc, không hề cắm điện.

Phía sau sofa là phòng ăn, và sau đó là khu bếp bán mở.

Minami Yuuki ngồi xuống bàn ăn. Mặt bàn rất sạch sẽ, mọi ngóc ngách trong nhà đều tinh tươm. Asano Nao quả là một người ưa sạch sẽ.

Lúc này, người phụ nữ trong bộ đồ thể thao sạch sẽ ấy đang đứng sau lưng Minami Yuuki, cúi gằm mặt, run lẩy bẩy.

Cô đưa chiếc khăn tay cho Minami Yuuki, bàn tay run đến mức không kiểm soát nổi.

Chẳng cần lời lẽ thăm dò, chẳng cần giải thích dông dài, ngay lúc này, Minami Yuuki là kẻ thống trị, còn Asano Nao là người bị thống trị.

Không nhận lấy chiếc khăn tay, Minami Yuuki gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Tôi đói rồi."

Asano Nao vẫn đứng im. Lời nói của cậu thiếu niên quá đỗi kỳ lạ, quá phi lý, khiến cô nhất thời không thể tiếp thu được.

"Có gì ăn không?" Minami Yuuki hỏi lại.

Asano Nao giật nảy mình, cô lắp bắp: "Xin... xin cậu chờ một chút."

Không dám chậm trễ, cô chạy vội vào phòng ngủ chính ở tầng một.

Lúc đi ra, tay cô cầm một chiếc thẻ ngân hàng. Cô quỳ rạp xuống theo tư thế dogeza, hai tay dâng thẻ cho Minami Yuuki.

"Xin... xin cậu vui lòng nhận cho, mật khẩu là 2130," cô nói.

Minami Yuuki bật cười thành tiếng.

Cậu quay người lại, đối diện với Asano Nao, vắt chéo chân: "Chị đúng là tự giác đến đáng sợ, chẳng hổ là kẻ biến thái nhìn trộm tôi, chụp lén tôi, lại còn nhặt khăn tay của tôi đưa lên mũi ngửi."

"Thành thật xin lỗi! Tôi không dám tái phạm nữa đâu!"

"Tôi có bảo chị phải sửa đâu. Thẻ ngân hàng thì thôi, làm cho tôi chút gì ăn được không, tôi đói quá rồi."

Asano Nao bán tín bán nghi. Cô vào bếp, lấy cơm đã nấu sẵn trong tủ lạnh ra hâm nóng, chiên một đĩa tempura, rán một phần trứng cuộn tamagoyaki, và nấu một bát súp miso ăn liền.

Cậu thiếu niên ăn rất nhanh, xem ra cậu không hề nói dối.

Việc này khiến đầu óc Asano Nao rối như tơ vò, không thể nào hiểu nổi tình hình hiện tại.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Ăn xong, Minami Yuuki đặt đũa ngay ngắn lên trên bát, quay sang cảm ơn Asano Nao.

Thấy vẻ mặt cô vẫn còn đầy lo lắng, cậu bèn an ủi:

"Chị yên tâm đi, tôi không có ý định truy cứu trách nhiệm của chị đâu. Chỉ là đói bụng nên qua ăn cơm thôi. Miễn là chị đừng dùng dao rọc giấy kề cổ tôi, bắt tôi làm nô lệ cho chị, hay là bắt nhốt tôi trong tầng hầm tối tăm là được."

"À phải rồi," Minami Yuuki nói thêm, "tôi cũng không hề ghét chị đâu."

Thiên thần, đúng là một vị thiên thần! Asano Nao cảm động đến phát khóc. Nếu Minami Yuuki ngay lúc này mà lập ra một giáo phái, cô chắc chắn sẽ là tín đồ ngoan đạo nhất, sẵn sàng hiến dâng tất cả tiền tiết kiệm và nhà cửa để phụng sự giáo chủ!

Nghĩ đến việc mình lại dám có những suy nghĩ bẩn thỉu đến thế với một thiên thần trong sạch dường ấy, lại còn làm ra những chuyện dơ dáy như vậy, cảm giác tội lỗi thiêu đốt trái tim cô.

Từ nay về sau, mỗi lần nhìn trộm, chụp lén xong, nhất định phải nhìn vào ảnh của Minami Yuuki mà tự kiểm điểm trong một tiếng đồng hồ!

"Vậy, tôi về đây," Minami Yuuki nói.

Bụng đã no, thức ăn lại ngon, cậu rất hài lòng.

"Khăn tay," Asano Nao nhắc cậu, đừng quên chiếc khăn tay ở góc bàn.

"À, cái khăn tay này tôi dùng từ hồi nhỏ, giờ người ta có ai dùng khăn tay nữa đâu. Đây chỉ là mồi để nhử chị thôi, tặng chị đấy."

Một cảm giác hạnh phúc mênh mông như bầu trời bao trọn lấy Asano Nao. Là chiếc khăn tay mà Yuuki-chan hồi nhỏ đã dùng! Cô thật sự có thể sở hữu một thánh vật như thế này sao!

"Buổi sáng chị mấy giờ dậy?"

"Bảy giờ."

"Thế chị ăn sáng lúc nào?"

"Khoảng bảy rưỡi, muộn nhất là không quá tám giờ."

"Tôi hiểu rồi. Tạm biệt nhé, chị."

Tiếng bước chân của Minami Yuuki vọng lại từ hành lang, qua khỏi huyền quan, rồi tiếng cửa mở ra và đóng lại vang lên một tiếng "cạch" rồi "pặc".

Trong nhà, chỉ còn lại một mình Asano Nao.

Nếu không phải vì chiếc khăn tay vẫn nằm ở góc bàn, và những món ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, Asano Nao đã ngỡ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ đáng thương của mình.

Cô nhớ lại đoạn đối thoại của Minami Yuuki trước khi cậu rời đi, rồi đưa tay ôm lấy đôi má đang nóng bừng.

Những lời đó có ý gì? Tại sao cậu ta lại hỏi giờ ăn sáng?

Lẽ nào đúng như cô đang nghĩ?

Asano Nao thoạt đầu vui mừng, rồi lại bắt đầu hoài nghi. Không phải hoài nghi lời nói của Minami Yuuki, mà là hoài nghi chính đôi tai và cái miệng của mình.

Đoạn đối thoại đó có thật sự tồn tại không? Hay chỉ là mình nghe nhầm?

Mình có thật sự đã trả lời là bảy rưỡi không? Có nói nhầm thành sáu rưỡi hay bảy giờ không?

Lúc nãy đáng lẽ phải dùng máy ghi âm ghi lại mới phải!

Niềm mong đợi đan xen với sự tự hoài nghi khiến cô vừa mừng rỡ, lại vừa phiền muộn.