Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 07 - Chương 5

28 tháng Bảy (phần sau)

Công việc làm thêm mệt nhoài ở nhà hàng bên bờ biển cuối cùng cũng kết thúc, màn đêm buông xuống. Cuối cùng thì tụi con trai ký túc xá bọn tôi cũng đến lúc được "chuyển đổi chế độ".

Ăn ngấu nghiến bữa tối, cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ đang vây lấy rồi tắm rửa xong xuôi, thì ai nấy cũng đã chạm đến giới hạn chịu đựng.

Chẳng ai bảo ai, mọi người lặng lẽ trải nệm futon, rồi lần lượt chui vào chăn nằm.

Ngay cả Akiko, người nổi tiếng với sự dẻo dai, cũng không ngoại lệ.

Ai nấy đều như thể không thể cử động dù chỉ một ngón tay, ngay cả việc thở thôi cũng cảm thấy nặng nề, nếu không ngủ một giấc thì không tài nào chịu nổi. Giữa lúc mọi người xung quanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say sưa, ý thức của tôi cũng dần bị kéo vào màn đêm thăm thẳm──.

…Nếu như một ngày kết thúc nhẹ nhàng như thế thì có lẽ đã là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng sau một giấc ngủ ngắn, tôi lại tỉnh giấc và ngồi dậy khỏi nệm.

Không phải tôi không ngủ được.

Ngược lại hoàn toàn là đằng khác, thành thật mà nói thì tôi chỉ muốn ngủ vùi như chết sau ngày hôm nay. Nhưng cơ thể và hoàn cảnh không cho phép. Về cơ bản, tôi có thói quen viết bản thảo mỗi ngày, và còn hứa với Jinno-san là sẽ báo cáo tiến độ bản thảo mỗi ngày nữa chứ.

Trong căn phòng tối mờ chỉ có một bóng đèn ngủ, tôi lúi húi lấy máy tính xách tay ra và ngồi vào bàn.

Vừa ngáp vừa khởi động máy. Mở phần mềm soạn thảo văn bản lên, và thế là cuộc chiến đơn độc của tôi bắt đầu. Tôi đọc lại phần bản thảo đã viết hôm qua, cố gắng chuyển não sang chế độ làm việc.

"………… "

Mặc dù nói thế, nhưng quả thực không thể ngay lập tức được. Vừa buồn ngủ vừa mệt. Hơn nữa lại còn là môi trường không quen thuộc. Tôi chưa đủ chuyên nghiệp để có thể chuyển đổi ngay lập tức trong tình cảnh này.

À phải, nhắc đến môi trường không quen thuộc thì…

Cái căn phòng lớn rộng thênh thang này cũng vậy… nhưng hơn hết thảy, chính là những thành viên đang nằm ngủ thành hàng quanh tôi đây.

Akiko, Nasuhara-san, Ginbei, Hội trưởng, và cả Arisa cũng thế. Tất cả đều nằm nghiêng mình, ngủ say sưa với hơi thở đều đều.

Nghĩ lại thì, thật là một "khung cảnh" đáng kinh ngạc.

Mới nửa năm trước thôi, tôi chưa bao giờ mơ đến việc mình lại ở trong tình cảnh này.

Lúc đó tôi đã ra mắt với tư cách là một nhà văn, và đang từng bước chuẩn bị để giành lại em gái, những sự chuẩn bị đó cũng đang đến cao trào rồi──thế nhưng khi đó tôi vẫn còn được coi là một học sinh cấp ba bình thường. Nhưng giờ thì, có lẽ không còn là "bình thường" được nữa rồi. Nếu mà tôi nói mình vẫn bình thường, chắc sẽ bị mọi người đánh cho một trận tơi tả mất.

Dù sao thì, tôi vẫn bận lòng.

Không, tất nhiên không phải theo ý nghĩa đen tối nào đâu nhé? Đối với tôi, những cô gái ở đây đều là những người rất quan trọng, nên tuyệt đối tôi không bao giờ có những ý nghĩ bậy bạ đâu. Dù sao thì tôi cũng là người có vị trí nhất định, lại còn được Saeki-sensei và nhiều người khác tin cậy nữa chứ. Chẳng lẽ lại làm những chuyện vô liêm sỉ như thế, phải không?

……

…………

………………

"──Phì!"

Khà khà.

Hahahahaha.

Đùa thôi mà?

Mấy người nghĩ tôi sẽ suy nghĩ thanh lịch như thế hả?

Được rồi. Đến lúc rồi.

Mấy cô gái kia đã kiệt sức ngủ mê mệt, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

Đám ngốc này. Lại dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài thường ngày của tôi – không, của **ta** – mà lơ là cảnh giác.

Quả thực, thường ngày ta vẫn luôn toát ra vẻ ngoài "trai cỏ", vô hại chẳng chút nguy hiểm gì. Nhưng đó chẳng qua là vì có lý do, để tiện bề xoay sở trong xã hội này mà thôi.

Nghĩ kỹ mà xem.

Xung quanh ta toàn là gái đẹp, lại còn sống dưới một mái nhà, hơn nữa đứa nào đứa nấy đều hoàn toàn không chút đề phòng. Không những thế, thậm chí còn có kẻ chủ động tiếp cận ta nữa là.

Thờ ơ, vô hại thì càng tiện lợi, và vì nó phát huy tác dụng nên ta mới cố tình tỏ ra lạnh nhạt… nhưng trong tình cảnh như thế, mấy người nghĩ một người đàn ông bình thường lại không có chút phản ứng nào sao?

Không, ta có thể khẳng định chắc chắn.

Chuyện vô lý đó là không thể xảy ra.

Không, không được phép xảy ra.

Đã là đàn ông, cứ "cỗ bàn dọn sẵn" là phải xơi thôi.

Nhưng cũng phải biết chọn hoàn cảnh. Có cơ hội mà cứ tùy tiện xơi bừa bãi thì đó chẳng qua chỉ là loài vật.

Đã là đàn ông, à không, ít nhất là để ta vẫn là ta, thì không thể đứng chung sân với lũ cá đực tham mồi ấy được.

Dù mồi ngon treo trước mắt cũng không vội vồ lấy, mà bình tĩnh chờ đợi thời cơ tốt nhất, hoàn hảo nhất đến rồi ung dung hành động. Thế mới gọi là ngầu chứ, đúng không?

Và giờ đây, cơ hội tuyệt vời đã đến.

Mấy cô gái kia đã tiêu hao hết thể lực vì công việc nặng nhọc ban ngày, lại bị vẻ ngoài thường ngày của ta đánh lừa, và ngu ngốc phơi bày dáng vẻ không chút phòng bị trước mặt đàn ông.

Đúng lúc rồi.

Dù cho có trường hợp mấy cô gái kia có nổi đóa lên mà khiếu nại đi chăng nữa, ta cũng đã có sẵn đủ mọi sự chuẩn bị và tính toán để xử lý, nên không thành vấn đề.

Giờ thì, ta nên "xơi" ai trước đây nhỉ?

Anastasia hay Ginbei, Arashi hay Arisa──không, đã đến nước này rồi thì thà một lần lo liệu cho tất cả cũng không tệ──

……

…………

………………

Đùa thôi.

Làm gì có chuyện đó.

Thoát ra khỏi thế giới ảo tưởng, tôi "phù" một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Uhm.

Thật không hay ho chút nào.

Nói thật thì, đây là một thói quen của tôi, không đáng được khen ngợi.

Nó giống như một nghi lễ nhỏ trước khi tôi bắt đầu viết bản thảo vậy.

Dù tôi là một tác giả mới vào nghề thì nói ra điều này nghe có vẻ khoa trương, nhưng hầu hết các nhà văn đều là kiểu người cần phải trải qua một bước nào đó để có thể nhập tâm vào thế giới của tác phẩm.

Đương nhiên rồi, phải không?

Chỉ có một số ít thiên tài mới có thể viết bản thảo một cách trôi chảy như hơi thở, với cùng một tâm trạng như cuộc sống thường ngày, không cần bất kỳ sự chuyển đổi nào. Và thật không may, tôi không nằm trong số đó.

Tóm lại, những ảo tưởng vừa rồi chính là như vậy.

Đó là nỗ lực đáng thương, cần thiết để khơi dậy cảm xúc đến mức tối đa và nhập tâm vào tác phẩm.

Bởi vì thể loại tôi đang viết là loại có thể gọi là tiểu thuyết khiêu dâm, nên trước và sau khi bước vào chế độ viết, tôi thường bị cuốn theo và trở nên… mất kiểm soát. Xin lỗi vì đã để lộ bộ mặt khó coi này.

Có lẽ cho đến khi hoàn thành công việc viết lách đêm nay, tôi sẽ cứ như thế này thôi, xin hãy rộng lòng tha thứ.

Thôi được.

Vậy là tôi cũng đã dần nhập tâm vào chế độ làm việc rồi, bắt đầu thôi nào.

Hiện giờ tôi đang viết phần tiếp theo của "Chuyện tình cấm đoán". Akio, nhân vật chính bị chia cắt với em gái Akina yêu dấu, đã rơi vào cuộc sống tăm tối, trở thành một kẻ du côn đúng nghĩa, rượu chè, thuốc lá, gái gú… thứ gì cũng làm tới bến. Anh ta đang cố gắng chữa lành sự phẫn nộ và đau buồn không lối thoát khi không có người yêu thương nhất bên cạnh bằng cách tự làm đau mình – tôi hiện đang viết phân đoạn này.

Akio, sống qua ngày với nghề bảo kê ở khu phố đèn đỏ, có một nhân tình.

Cô ta tên là Karuizawa Ekaterina.

“Này Akio,”

Ekaterina ngồi trên lan can cửa sổ trong căn phòng bốn chiếu ẩm mốc, trong bộ dạng khêu gợi, khỏa thân chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nói với giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc.

“Anh định day dứt với người phụ nữ trong quá khứ đó đến bao giờ?”

“...Nói gì vậy?”

“Đừng giả vờ không biết. Hàng ngày ôm tôi thì anh phải hiểu chứ.”

Vừa vuốt mái tóc vàng buộc hai bím, vừa nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh, Ekaterina tiếp tục nói.

“Ngay cả khi anh chiếm lấy đôi môi của tôi, khi anh vuốt ve tôi, và ngay cả khi anh kết thúc trong tôi. Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn thấy bóng hình của ai đó xuyên qua tôi, phải không? Tôi không nói anh chỉ được nhìn riêng tôi, nhưng khi đang ôm tôi thì anh nên tự trọng một chút chứ? Nếu không thì tôi cũng mất hứng đấy.”

“...Hừ. Đừng đặt điều.”

“Không phải đặt điều. Vốn dĩ Akio, con người anh là—”

“Thật nực cười. Lời thuyết giáo của một người phụ nữ đội lốt hóa trang thì ta không cần nghe đâu.”

“? Ý anh là sao?”

“Ta đã điều tra ra rồi, rằng cô là con gái độc nhất của gia tộc Karuizawa đã bị phá sản. Cũng biết rằng cô muốn thiết lập mối liên kết với gia tộc Tonoooji, gia đình của ta. Chắc cô đã giả dạng thành tiếp viên quán rượu theo lệnh của cha để tiếp cận ta… Thật đáng tiếc nhỉ.”

“………… ”

“Bất ngờ đến mức không nói nên lời à? Thật đáng tiếc là không thể đạt được mục đích. Đây là quả báo vì đã đánh giá thấp ta.”

“...Anh biết chuyện đó—và vẫn... ôm tôi sao?”

“À, cảm giác khá tuyệt đấy chứ? Nếu không biết cô là kẻ thù của ta, có lẽ ta đã tận hưởng cảm giác ôm ấp thêm một chút. Điểm đó ta có hơi hối tiếc.”

“──Tên khốn nạn!”

Ekaterina giận dữ lao tới với vẻ mặt phẫn nộ.

Nhưng đương nhiên, cô ta làm sao là đối thủ của Akio được. Không chút biến sắc, Akio nắm lấy khớp tay Ekaterina và vật cô ta xuống nệm.

“Kyaa!?”

“Hừ, thật thảm hại. Đây là kết cục của tiểu thư danh gia vọng tộc đã suy tàn sao…”

“Khụ──Giết tôi đi!”

“Giết cô sao? Đừng đùa, ai lại làm chuyện lãng phí như vậy. Cô vẫn còn giá trị lợi dụng.”

“Không đời nào. Tôi không muốn bị ai lợi dụng thêm nữa. Nếu phải tiếp tục cuộc đời bị người khác sai khiến như thế này thì thà rằng──”

“Hãy làm người phụ nữ của ta đi, Ekaterina.”

“Ế?”

Nghe lời Akio, Ekaterina đang vùng vẫy muốn thoát ra liền khựng lại.

“Cô là một người phụ nữ tuyệt vời. Xứng đáng làm bạn đời của ta.”

“N-nói gì ngu ngốc vậy… Ai lại đi theo anh!”

“Ta không hứng thú với tài phiệt đã sa cơ. Ta cũng chẳng bận tâm đến những kẻ đứng sau giật dây cô. Nhưng ta bị cô cuốn hút. Đến mức ta, người chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ trong tim, dù chỉ trong chốc lát cũng đã quên mất cô ấy.”

“Hừ. Ai lại tin những lời đường mật như thế chứ? Tôi và anh là kẻ thù mà.”

“À, đúng vậy. Nếu xét mối quan hệ giữa ta và cô, thường thì sẽ chẳng ai tin đâu. Nhưng Ekaterina, chính cô đang muốn tin điều đó. Trái với những lời cô nói.”

“Tôi ư? Thật là đặt điều quá đáng──”

“Mỗi đêm, ta đã ôm cô không biết bao nhiêu lần. Và cô cũng đã khao khát ta mãnh liệt hơn bất cứ ai khác. Đó là tất cả. Là sự thật không thể chối cãi.”

“………… !”

“Hãy thành thật đi Ekaterina. Việc giả dối với bản thân, hãy kết thúc vào ngày hôm nay đi.”

Ekaterina cắn môi, quay mặt đi.

Nhưng điều đó không kéo dài được lâu.

Cuối cùng, cô cất lên một giọng nói rất nhỏ.

“...Hứa đi.”

“Cái gì?”

“Rằng anh sẽ chỉ nhìn tôi. Rằng anh sẽ chỉ yêu tôi. Nếu anh làm thế thì──”

“Được. Ta sẽ chỉ nhìn cô. Ta sẽ chỉ yêu cô. Ta thề sẽ giữ lời hứa.”

“...Akio!”

Ekaterina rơi lệ, khao khát anh mãnh liệt, và Akio đáp lại bằng sự mãnh liệt gấp bội.

Dĩ nhiên, trong lòng Akio không có tình yêu hay ham muốn đối với người phụ nữ trước mặt.

Đối với anh, điều quan trọng, điều anh cần yêu thương, chỉ có duy nhất em gái Akina. Trong lòng thầm cười khẩy, Akio lại quyết tâm mới──sẽ sớm giành lại em gái bằng mọi giá. Để làm được điều đó, anh sẽ lợi dụng mọi thứ. Trước hết, Ekaterina này sẽ là một trong những quân cờ cần thiết cho anh. Để biến cô ta thành một quân cờ xuất sắc, hiện tại anh sẽ tận hưởng cô ta một cách triệt để.

……

…………

………………

"Hừm."

Viết đến đó, tôi buông một tiếng thở dài.

Giờ thì làm thế nào đây?

Dù có vẻ hơi rẻ tiền một chút, nhưng tạm thời thì có lẽ cũng đến mức này thôi. Thậm chí có cảm giác còn là khá tốt cho một khởi đầu "khởi động".

Vấn đề trước mắt là tôi không quen với tiểu thuyết phiêu lưu, và vì sử dụng người quen làm motif cho nhân vật nên khi trở lại trạng thái bình thường thì lại có cảm giác hơi... khó tả. Chà, cái này gọi là bệnh nghề nghiệp của nhà văn, và tôi phải chấp nhận nó như cái giá phải trả để sống bằng nghề này thôi, nhưng…

"Phư phư. Đồ hư hỏng, Akki."

──Tôi lạnh sống lưng.

Một tiếng thì thầm từ phía sau.

Không cần quay lại cũng biết là ai.

"Ai mà ngờ đêm hôm khuya khoắt lại lén lút dậy làm gì, lại còn viết tiểu thuyết nữa chứ. Mà lại là tiểu thuyết khiêu dâm nữa."

Cảm giác dựa vào lưng, đôi tay vòng qua cổ. Và hơi thở phả vào gáy.

"Không. Không phải vậy đâu, Nasuhara-san. Chuyện này có lý do──"

"Lý do? À phải, chắc là có lý do. Ai làm gì cũng phải có lý do thôi, làm gì có chuyện không có lý do nào. Vấn đề ở đây là..."

Đầu ngón tay cô ấy lướt trên má tôi.

Cử động ấy như một con đỉa sặc sỡ sống ở vùng nhiệt đới.

"Anh viết một cuốn tiểu thuyết như thế này. Và anh đã che giấu nó từ trước đến giờ──sai rồi sao?"

"Không, khoan đã. Hiểu lầm rồi. Nghe tôi nói. Chuyện này là…"

"Tôi không muốn nghe anh biện minh, mà vốn dĩ cũng chẳng cần thiết. Điều tôi muốn nói bây giờ, chỉ là một câu nói rất đơn giản."

Và rồi cô ấy nói.

Để thổi vào tai tôi, những lời thì thầm của ác quỷ.

"Hãy trở thành nô lệ của tôi. Khi đó, tôi sẽ quên hết mọi điều tôi đã thấy đêm nay. Và anh có thể tiếp tục cuộc sống của mình như trước đây."

"N-nô lệ? Nói gì ngốc vậy──"

"Nếu anh không muốn, à thì cũng không sao cả, nếu vậy thì thôi. Lúc đó, tôi sẽ tuyên bố bí mật của anh, và để mọi người biết sự thật. Lúc đó mới là cảnh đáng xem chứ nhỉ? Mọi người sẽ phản ứng thế nào khi biết những điều anh đã che giấu, và anh đã làm gì đằng sau những vỏ bọc đó."

"Chứ!?"

"Và nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ đề xuất với mọi người thế này: Chúng ta hãy cùng nhau nắm giữ bí mật của Akki, và cùng nhau biến Akki thành nô lệ của chúng ta."

"H-hừm, thật là ngớ ngẩn. Đề xuất đó làm gì có ai chấp nhận."

"Ai mà biết được nhỉ? Tự mình nói thì cũng hơi quá, nhưng tôi nghĩ cá nhân tôi cho rằng một cuộc đàm phán như thế thì chẳng khó khăn gì cả. Chà, nếu anh nghĩ đó là ngớ ngẩn, thì chắc là vậy thật. Trong suy nghĩ của anh, thì là thế."

"………… !"

"Thôi thì tôi cũng không bận tâm đâu, đằng nào thì anh cũng sẽ trở thành nô lệ của tôi. Này Akki, anh thích kiểu nào hơn? Bị một mình tôi biết, một mình tôi sở hữu, hay là bị người khác ngoài tôi biết, và bị mọi người trêu đùa?"

"Đ-đợi đã, khoan đã──"

"Không đợi đâu."

Tay phải, tay trái của Nasuhara-san. Bắt đầu mò mẫm trên cơ thể tôi.

"Khụ!? Đ-đang làm gì vậy!?"

"Yên nào."

Thật đáng kinh ngạc, kỹ thuật của cô ấy lại vô cùng chính xác.

Dù không thể nào biết được, cô ấy nhắm vào điểm yếu của tôi, một cách dịu dàng, nhưng dai dẳng.

"──Ugh!?"

"Im lặng đi. Mọi người sẽ tỉnh giấc đấy."

Lời thì thầm cù lét tai đang làm tan chảy lý trí của tôi.

Cảm giác mềm mại chạm vào da thịt.

Một mùi hương vừa chua vừa ngọt, vừa kỳ lạ nhưng lại vô cùng dễ chịu.

Tinh chất hỗn hợp từ cô gái tên Nasuhara Anastasia, như một loại axit nào đó, đang nhanh chóng ăn mòn tôi.

Giới hạn đã đến một cách dễ dàng.

"Á!"

Quay người lại thật nhanh, tôi đẩy Nasuhara-san ngã xuống.

Hai mắt chúng tôi chạm nhau.

Nasuhara-san vẫn như thường ngày.

Đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ, lạnh lùng đến tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong mắt cô ấy, tôi trông như thế nào nhỉ──chắc chắn là một tên du côn mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt như thể sắp bị cắt ngón tay vậy.

Thân hình Nasuhara-san được chiếu sáng bởi bóng đèn ngủ.

Vạt áo yukata trên vai cô ấy trễ xuống, để lộ một phần ngực trắng mịn, mềm mại một cách khêu gợi. Cổ họng tôi trồi lên tụt xuống cố nuốt nước bọt không có.

"Phư phư. Được thôi."

Nasuhara-san cười.

"Anh muốn làm gì thì làm, muốn làm tôi ra trò gì cũng được. Tôi sẽ chấp nhận tất cả."

"………… "

"Hay là để tôi làm anh ra trò gì đó thì sao? Nếu vậy thì anh sẽ không thể quay đầu được nữa đâu. Tôi sẽ khiến anh tận hưởng trong tôi hết lần này đến lần khác, đến giọt cuối cùng."

"………… "

"Và rồi anh sẽ thuộc về tôi, từ đầu tóc đến móng tay. Đừng nói với tôi rằng đến nước này rồi mà anh còn không muốn chứ──"

Tôi không nghe hết câu.

Vô thức vồ lấy, Nasuhara-san khẽ kêu lên một tiếng kiều diễm, mặc dù nhỏ, nhưng rõ ràng.

Tiếng kêu ngọt ngào đó càng khiến tôi phấn khích hơn, tôi dồn hết sức lực để càn quét người phụ nữ trước mặt──

……

…………

………………

"Hả!?"

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Hình như tôi đã vô thức ngủ gật. Dù không có dấu nước dãi, nhưng khi chạm vào má, tôi thấy rõ ràng vết hằn của bàn phím.

Uhm, không được rồi. Có vẻ như cơ thể tôi không chịu nổi sự mệt mỏi ban ngày. Dù tôi tự cho rằng mình tràn đầy động lực, nhưng từ cổ trở xuống lại hoàn toàn không theo kịp.

Vừa gãi đầu vừa ngoảnh lại phía sau.

Ở đó có năm thành viên khác trong ký túc xá, đang ngủ say như thể quên cả thở.

Dĩ nhiên, Nasuhara-san cũng ở đó. Cô ấy có vẻ đang ngủ say hơn bất cứ ai khác, và đương nhiên việc cô ấy tỉnh dậy rồi tựa vào lưng tôi thì chỉ có thể là mơ hoặc ảo tưởng mà thôi.

Oa.

Giờ thì mặt tôi nóng ran lên.

Không được không được. Vì tôi đã dùng Nasuhara-san làm nhân vật tham khảo, theo kiểu "motif từ những điều gần gũi", nên hình ảnh đó đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cả trong giấc mơ. Thật đúng là, bó tay thật.

Dù sao thì, để bảo vệ danh dự của tôi, tôi phải nói rằng tôi không phải lúc nào cũng chìm đắm trong những ảo tưởng như vậy. Việc lấy Nasuhara-san, một đồng nghiệp trong hội học sinh và cùng phòng ký túc xá, làm nguồn cảm hứng cho những tưởng tượng như thế, thật là không thể chấp nhận được. Việc lấy cô ấy làm hình mẫu cho nhân vật trong tiểu thuyết khiêu dâm cũng có phần bất đắc dĩ không nhỏ, điểm này mong mọi người hãy xem xét.

Aizzzz.

Trong lúc biện minh trong lòng như thế, tim tôi vẫn đập thình thịch. Bất kể nội dung ra sao, Nasuhara-san là một mỹ nhân không thể chê vào đâu được, chắc là sau này tôi sẽ ít nhiều để ý đến cô ấy mất… Thôi nào, đây cũng là cái nghiệp của nhà văn, đành phải chấp nhận thôi sao?

Trong cơn tuyệt vọng, tôi hít một hơi thật sâu.

Dù đã phải chịu nhiều "tổn thương", nhưng hạn chót không chờ đợi tôi. Tôi phải hoàn thành chỉ tiêu ngày hôm nay bằng mọi giá thì mới có thể ngủ được.

Tuy nhiên, viết tiếp cảnh vừa rồi thì quả thực bút khó lòng mà chạy. Có lẽ tốt nhất là chuyển sang một cảnh khác đang viết dở. Tôi thuộc tuýp người không viết truyện theo trình tự từ đầu đến cuối, mà cứ viết những cảnh mình nghĩ ra bất chấp trình tự thời gian, rồi cuối cùng mới lắp ghép lại như một trò chơi xếp hình, nên trong những lúc như thế này thì cách đó rất hữu ích.

Cuộn file văn bản xuống, tôi phát hiện ra một cảnh vừa vặn.

Cảnh đó đại loại như thế này:

Akio, nhân vật chính trải qua những ngày tháng suy sụp sau khi bị cướp mất em gái, một ngày nọ đã gặp lại một người quen cũ.

Akio luôn quan tâm đến người bạn đó, dù cho đã xa cách. Người bạn kia cũng chưa từng giây phút nào quên đi tình bạn với Akio, vì thế mối quan hệ của hai người nhanh chóng được hàn gắn. Họ lại thân thiết với nhau như xưa.

Tuy nhiên, người bạn đó – tên là Kanisawa Kinnosuke – biết được Akio đang sống một cuộc đời tăm tối, hoàn toàn khác hẳn Akio trước đây, và anh ta quyết tâm dốc hết sức mình để giúp Akio hoàn lương…

"Dừng lại đi, Akio! Hãy tỉnh ngộ đi!"

Ở một góc phố nhỏ trong mưa lớn, Kinnosuke dốc hết sức kêu lên từ tận đáy lòng.

Nhưng Akio lại đứng dưới ánh đèn đường, không che ô, tạo ra một vẻ mặt mỉa mai.

"Dừng lại, là dừng lại cái gì, Kinnosuke?"

"Vô ích thôi, đừng có giả vờ. Chuyện cậu đang lên kế hoạch này nọ để giành lại em gái, tôi đều biết cả. Đừng có làm những chuyện ngu ngốc đó nữa."

"Phư──"

Nhưng nét mặt Akio càng thêm vẻ mỉa mai.

"Có vẻ cậu đang hiểu lầm gì đó, nhưng tôi không hề che giấu chuyện này. Nếu muốn, tôi có thể che giấu đến cùng, và có thể hành động để cậu không hề hay biết gì đâu, Kinnosuke."

"...Ý cậu là sao?"

"Không hiểu à? Đương nhiên là thế rồi. Bởi vì ngay từ đầu tôi đã có ý định kéo cậu vào kế hoạch của tôi."

"Nói gì ngu ngốc vậy. Chuyện đó hoàn toàn ngớ ngẩn."

Kinnosuke lắc đầu với vẻ mặt đau khổ.

"Akio. Những gì cậu đang làm, dù cho luật pháp không truy cứu, thì cũng đã đủ để làm tổn hại đến chữ tín rồi. Tôi sẽ không giúp cậu đâu."

"Thế à?"

"Đúng vậy. Thậm chí tôi với tư cách là bạn thân của cậu, còn có nghĩa vụ phải ngăn cản cậu nữa."

"Không. Tôi không nghĩ vậy."

Akio tuy nhiên vẫn điềm nhiên, thậm chí như thể đắc thắng. Anh trực tiếp bác bỏ lập luận của người bạn thân.

"Cậu sẽ theo tôi, Kinnosuke. Chuyện đó, nếu nhìn lại từng chi tiết trong mối quan hệ của chúng ta từ trước đến giờ, sẽ nhanh chóng rõ ràng."

"………… "

"Vốn dĩ việc chúng ta gặp lại nhau ở thành phố này không phải là ngẫu nhiên. Cậu đã giả vờ là ngẫu nhiên, nhưng sự thật không phải vậy. Cậu đã bỏ nhà, đi đường xa đến đây để gặp tôi, phải không? Tôi đã điều tra ra rồi."

"………… "

"Người đầu tiên nhìn ra cậu không phải là con trai mà là con gái, cũng là tôi. Ánh mắt của tôi không thể nào sai được. Bởi vì tôi hiểu rõ cậu hơn bất kỳ ai khác."

"...Quả thật cậu nói đúng. Nhưng tôi vẫn──"

"Kinnosuke. Đừng bỏ rơi tôi. Hãy làm chỗ dựa cho tôi."

Trước lời đó, cô gái với nét mặt vẫn còn vương vấn của một thiếu niên, đã tỏ ra vô cùng bàng hoàng. Người mà cô ấy yêu thương suốt bao năm, chưa bao giờ lại cầu xin sự giúp đỡ như thế này.

Cắn môi, Kinnosuke đứng lặng trong sự giằng xé.

Akio nhẹ nhàng ôm lấy vai, ôm lấy thân hình cô ấy.

"──!? Đ-đang làm gì…!"

"Không thích sao?"

"Không phải chuyện thích hay không thích! Làm chuyện như thế này giữa đường thế này… không hay chút nào…!"

"Không sao đâu. Nếu là cậu."

"...!"

Sự kháng cự vốn đã yếu ớt, hoàn toàn chấm dứt.

Hai bóng hình ôm chặt lấy nhau, chỉ có tiếng mưa rơi vang lên như một điệu nhạc.

"...Tôi có một điều kiện."

Cuối cùng, Kinnosuke cất lên một giọng nói rất khẽ.

"Nếu cậu chấp nhận điều kiện đó, tôi sẽ đi theo cậu, Akio. Bằng không, kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu."

"Điều kiện là gì?"

"Hãy biến tôi thành phụ nữ. Không phải ai khác, mà bằng chính tay cậu. Đó là mong ước duy nhất, vô giá của tôi. Cho dù cậu có người phụ nữ đã quyết định trong lòng rồi──"

Im lặng.

Bầu trời đêm mưa ngày càng nặng hạt.

Và rồi.

"...Được. Nếu cậu mong muốn vậy."

Akio ôm Kinnosuke thật chặt, thật chặt.

Kinnosuke cũng đáp lại, bám víu vào Akio như thể cầu xin.

Trong một góc phố nhỏ dưới trời mưa như trút, dưới ánh đèn đường. Vượt qua mối quan hệ bạn bè, hai người đã cùng nhau bước sang một trang mới, mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

……

…………

………………

"Hừm."

Viết đến đó, tôi buông một tiếng thở dài.

Giờ thì làm thế nào đây?

Dù sao thì tôi cũng đang viết theo đúng ý tưởng ban đầu, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác không thật sự cuốn hút.

Cốt truyện có vẻ quá đơn giản không?

Hay là bối cảnh có vẻ không thật sự phù hợp?

Mặc dù vậy, việc đột nhiên thay đổi nhiều thứ khi cốt truyện đã định hình là một điều liều lĩnh, và xét đến thời hạn, dành quá nhiều thời gian cho phân đoạn này cũng không ổn—nhưng đây lại không phải là một cảnh nhẹ nhàng. Có lẽ một giải pháp là bất chấp khó khăn để thực hiện một sự thay đổi căn bản──

Chính lúc đó.

Tôi cảm thấy có ai đó ở sau lưng.

Vừa định quay lại theo phản xạ,

"Đ-đừng nhìn!"

Một giọng nói nhỏ nhưng sắc bén đã khiến tôi khựng lại theo phản xạ.

"Giọng nói đó… Ginbei sao?"

"Ugh."

Giọng nói nghẹn ngào khiến tôi tin chắc. Người ở sau lưng quả nhiên là bạn thân đã gắn bó bao năm.

"Chết tiệt, sao cậu lại phát hiện ra chứ…!"

Từ phía sau mà tôi không thể nhìn thấy, Ginbei cằn nhằn với giọng điệu oán trách.

"Tôi thấy cậu đang tập trung làm việc gì đó, cứ tưởng là không sao chứ."

"Không, dù cậu nói thế thì… Mà này Ginbei, cậu sao vậy? Cậu có vẻ ngủ rất say, lẽ nào thật ra cậu không ngủ được à? Vậy để tôi làm người nói chuyện với cậu nhé? Ngược lại với cậu, tôi thì đang trong giờ làm việc mà cứ ngủ gật miết thôi. Tôi nghĩ nếu nói chuyện thì cơn buồn ngủ cũng sẽ tan đi phần nào."

"Không. Cậu cứ tiếp tục làm việc đi. Công việc mà cậu mang tận đến đây thì chắc hẳn đang rất gấp rút. Tôi không muốn làm phiền cậu đâu. Tôi không mong muốn điều đó. Thay vào đó, nói là thay vào đó thì cũng hơi kỳ lạ──"

Cô ấy nói dở câu, rồi im lặng một lúc.

Trong khoảnh khắc im lặng kỳ lạ đó, tôi định quay đầu hỏi "Chứ?" thì Ginbei, có vẻ nhận ra ý định của tôi, vội vàng dùng cả hai tay giữ đầu tôi lại.

Rồi sau đó, thêm một lúc nữa.

Sau khoảng thời gian dài hơn lúc nãy, một hơi ấm xuất hiện trên lưng tôi.

Tuyệt đối không phải là cảm giác như có gió ấm thổi vào hay mồ hôi chảy rịn xuống lưng. Vài giây sau, khi tôi nhận ra hơi ấm đó là của da thịt người, và nguồn gốc của hơi ấm đó chỉ có thể là một, tôi suýt nữa thì thốt lên thành tiếng, nhưng…

"Im lặng đi. Làm ơn đấy."

Nghe lời van nài tha thiết, tôi vội ngậm miệng lại.

Dù vậy, trong tình huống này, không hỏi rõ thì không được. Dù là qua lớp áo phông mặc ở nhà, nhưng tôi cảm nhận Ginbei rất rõ ràng, điều đó có nghĩa là, có lẽ, Ginbei không hề mặc một mảnh vải nào. Mà tôi thì chưa đạt đến trình độ giác ngộ để có thể giữ bình tĩnh trong tình cảnh này.

"...Này Ginbei."

Với giọng nói nhỏ hết mức có thể,

"Cậu, lẽ nào không mặc quần áo──"

"Đừng nói hết câu."

Giọng Ginbei cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Nếu không tôi sẽ chết vì tức tưởi ở đây mất, kết thúc cuộc đời không mấy dài của mình trong sự phẫn uất tột cùng. Coi như là lời cầu xin cả đời đi. Tôi thề sẽ không bao giờ yêu cầu cậu làm chuyện gì quá đáng nữa. Nên làm ơn, ít nhất là bây giờ, chỉ bây giờ thôi. Hãy cứ để tôi như thế này."

"Dù cậu nói thế thì…"

"Làm ơn đi, Akito. Tôi lạy cậu đấy."

Bị cầu xin đến mức đó, tôi đành không thể nói không.

Không. Ngay cả khi không có biểu hiện bằng lời, tôi có lẽ cũng không thể từ chối. Tôi cảm nhận được sự run rẩy cực độ từ cô ấy truyền qua lưng. Chỉ cần một chút chạm nhẹ, hoặc chỉ cần tiếp tục trò chuyện thế này, thứ gì đó đang giữ cho cô ấy cân bằng có thể sẽ vỡ tan.

Trong căn phòng chỉ thắp một bóng đèn ngủ. Tôi quay lại với máy tính xách tay và tiếp tục viết.

Có lẽ, chẳng cần lời nói nào cả.

Ginbei hẳn cũng không mong muốn điều đó.

Thật tình thì tôi cũng nghĩ tình huống này khá là kỳ lạ──nhưng lạ lùng thay, vì là bạn thân tri kỷ, tôi tự mình cũng phải ngạc nhiên rằng mình dần quen với việc bị một cô gái không mặc quần áo ôm từ phía sau.

Tất nhiên, có lẽ là do cơn buồn ngủ từ sự mệt mỏi ban ngày đã ảnh hưởng, và hơn hết là vì Ginbei đã mong muốn như vậy… tôi đã thành công trong việc tiếp tục viết bản thảo.

Đây có lẽ chính là lý do vì sao tôi và cô ấy có thể là bạn thân.

Có lẽ không ai hiểu được, nhưng, đây chính là hình ảnh thật, và hình ảnh nên có của chúng tôi.

Với hơi ấm sau lưng, tôi gõ bàn phím.

Chặn hết tiếng gió, tiếng ngáy, tôi lao đầu vào viết, với tốc độ nhanh hơn, với văn phong hào hứng hơn trước, câu chuyện về Akio và Kinnosuke, những nhân vật do tôi tạo ra──

……

…………

………………

"Hả!?"

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Không biết từ lúc nào tôi đã lơ mơ ngủ gật. Dù không có vết nước dãi, nhưng khi chạm vào má, tôi thấy rõ ràng vết hằn của bàn phím.

Vội vàng kiểm tra màn hình… Ôi chết tiệt, chuyện quái gì thế này. Màn hình chi chít những ký hiệu không thể giải mã được. Khôi phục lại cái này sẽ tốn không ít thời gian đây.

Vừa cật lực nhấn phím backspace, tôi vừa nhớ lại những gì mình vừa trải qua.

Ôi trời.

Dù sao thì cũng là một giấc mơ kỳ lạ.

Không ngờ mình lại mơ thấy chuyện như thế với Ginbei. Dù đã bị nhắc nhở nhiều lần rồi, nhưng xem ra mình vẫn mệt mỏi thật.

Vì là trong mơ nên tôi vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng nghĩ kỹ lại thì, thật là một nội dung khủng khiếp! Ginbei khỏa thân ôm mình từ phía sau, chuyện đó là giấc mơ của tên biến thái cuồng tưởng nào vậy chứ? Tiếp sau giấc mơ về Nasuhara-san, mình có vấn đề rồi.

Chà, như mọi người đoán, nhân vật Kinnosuke đúng là lấy motif từ Ginbei, và tôi là kiểu người viết khá nhập tâm vào tác phẩm. Việc tôi mơ thấy giấc mơ như vậy là có lý do hợp lý, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn ôm đầu hoặc chạy thục mạng, hay nói chung là muốn hét thật to lên một tiếng.

Thôi bỏ qua chuyện đó đã.

Hãy bình tĩnh lại nào, tôi ơi.

Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nếu cứ rối trí thế này thì không thể tiếp tục được. Tôi lo lắng không biết sáng mai mình có thể nhìn thẳng vào mắt Ginbei mà nói chuyện được không, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng là của ngày mai trở đi. Bây giờ, trước hết phải giải quyết từng việc một trước mắt đã.

Hít một hơi thật sâu.

Cố gắng chuyển hướng suy nghĩ, và nghĩ đến việc tiếp theo cần làm.

Phần của Kinnosuke coi như đã tạm xong. Có lẽ đây là lúc nên chuyển sang một cảnh khác, cũng là để thay đổi không khí.

Cuộn file văn bản xuống… Ồ, cảnh này có vẻ vừa vặn đây.

Akio, nhân vật chính, đang từng bước chuẩn bị để giành lại em gái.

Tưởng chừng con đường đó rất suôn sẻ, nhưng rồi anh ta lại gặp phải một bức tường.

三ノ宮楓 (Sanomiya Kaede), nữ thủ lĩnh của khu phố nhỏ nơi Akio làm bảo kê, biết được mưu đồ của anh, và đã bắt đầu gây áp lực.

"Lộ tẩy hết rồi đấy, cậu bé."

Trong một căn phòng thuộc dinh thự xa hoa, căn cứ của Kaede.

Akio hiện đang ở trong tình thế nguy hiểm nhất.

"...Nói gì vậy?"

"Ôi chao, định giả vờ không biết à?"

"Giả vờ gì đâu. Vì không biết gì nên mới hỏi vậy."

"Hừm, cậu nói thế à. Được rồi, được rồi."

Kaede tựa vào gối tay, ngồi khuỵu một chân, tiếp tục cười nhếch mép.

Nhưng trái ngược với vẻ mặt, ánh mắt cô ta sắc lạnh, thanh đao bên cạnh như ngầm uy hiếp. Dù ngồi một cách tự nhiên nhưng không hề có chút sơ hở nào. Ngay cả khi bị sát thủ tấn công từ mọi phía vào lúc này, cô ta chắc chắn sẽ dễ dàng đánh trả.

Bởi lẽ, Sanomiya Kaede là một nữ kiếm khách nổi tiếng. Với những tên du côn hạng thường, chỉ cần nhìn vào mắt cô ta là đã đủ run chân, bị cô ta lườm một cái thì chắc chắn sẽ tè ra quần mà cầu xin tha mạng. Cô ta là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Akio vẫn không hề nhúc nhích.

Anh ngồi thẳng lưng, vẫn không hề nao núng dù phải đối mặt trực diện với ánh mắt của Kaede.

Tuy nhiên, nếu giả sử phải quyết đấu với nữ thủ lĩnh này, liệu anh có thể chống cự được bao lâu? Anh tuyệt đối không có ý định thua, nhưng nếu hỏi liệu anh có cơ hội chiến thắng không, thì anh cũng phải lắc đầu. Khi đối mặt một chọi một, không ai cản trở, anh càng nhận ra sâu sắc rằng… Sanomiya Kaede này, không phải là một đối thủ tầm thường.

"Này Akio. Họ của cậu là gì?"

"Okubo. Sao lại hỏi chuyện đó?"

"Đó là tên giả để che giấu thân phận. Tên thật của cậu là Tonoooji Akio. Là con trưởng của một danh gia vọng tộc mà ít người biết đến. Hơn nữa, cậu còn có một em gái đúng không? Em gái đó hiện đang được gửi ở nhà Torisugawa. Đây cũng là một danh gia vọng tộc không hề thua kém nhà Tonoooji──ôi, đừng có ý định làm gì lạ nhé?"

Akio vô thức toát ra sát khí, nhưng Kaede lại điềm nhiên hóa giải.

"Tôi không có ý định đấu kiếm với cậu ở đây đâu. Chỉ cần cậu hiểu rằng thân phận và mục đích của cậu đã bị tôi biết rồi là đủ. Đúng không?"

"...!"

Akio khẽ tặc lưỡi.

Anh đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có ngày như vậy, nhưng thật phiền phức khi bị một đối thủ khó nhằn nắm được điểm yếu. Giả sử anh đánh bại được Kaede này, thì đối phó với hàng trăm đàn em của cô ta cũng là điều khó khăn. Hơn nữa, việc Kaede tiết lộ bí mật một chọi một như vậy chứng tỏ cô ta đã có những tính toán nhất định. Trong tình huống này, không hành động hấp tấp là thượng sách.

"Đúng vậy, thế là tốt rồi. Tôi rất thích những người đàn ông thông minh đấy."

Cười nhếch mép, Kaede đứng dậy.

Cô ta bước tới, ngồi xổm bên cạnh Akio, dùng ngón tay nâng cằm anh lên.

"Giờ thì. Tôi đã nắm được điểm yếu của cậu, đã trói buộc hành động của cậu. Muốn luộc muốn nướng thì tùy ý tôi, đúng không?"

"Muốn tôi làm tình phu của cô à?"

"Biết rồi đấy chứ."

Không chút thắc mắc.

Đôi môi của Kaede, mềm mại ngoài sức tưởng tượng, đã chiếm lấy đôi môi của Akio.

Mãnh liệt. Nhưng cũng đầy tinh tế.

Akio vẫn bình thản chấp nhận điều đó, và nụ hôn kéo dài mấy chục giây cuối cùng cũng kết thúc.

"Khà khà… Được đấy, ánh mắt của cậu."

Kaede, bắt đầu lộ ra vẻ mặt của một người phụ nữ quyến rũ, không phải của một kiếm khách.

"Cậu có vẻ mặt không bao giờ khuất phục, dù có chết đi chăng nữa. Nhưng việc chinh phục một người đàn ông cứng đầu như vậy cũng là một niềm vui."

"Cứ thoải mái dùng cơ thể tôi đi. Kể từ khi dấn thân vào chốn giang hồ này, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi tâm thế."

"Khà khà khà. Thật là một người đàn ông cứng cỏi. Nếu vậy thì tinh thần đó, tôi sẽ thử xem sao. Xem ai sẽ gục ngã trước, là cậu hay là tôi."

Tôi không để cô ta nói hết.

Đôi môi của Akio, đã quyết tâm, lần này lại chủ động chiếm lấy đôi môi của Kaede.

Anh đẩy Kaede ngã xuống, vật lộn trên tấm chiếu cứng, và khi lưỡi anh lướt trên gáy cô ta, những tiếng rên rỉ ngọt ngào lập tức rung lên từ cổ họng cô ấy──

……

…………

………………

"Hừm."

Viết đến đó, tôi buông một tiếng thở dài.

Giờ thì làm thế nào đây?

Nhiều cảnh nóng liên tiếp như thế này thì quả thực tôi không khỏi lo lắng là sẽ trở nên rập khuôn. Nhưng hiện tại thì tôi đã vượt qua được điểm đó rồi phải không? Ưm, không biết nữa, nếu không đọc lại sau này thì những điều cần nhận ra cũng không thể nhận ra được.

Tuy nhiên, như mọi người đoán, nhân vật tôi đang viết hiện tại chính là người quen nào đó. Nhưng nếu bắt chước quá nhiều mà không có chút sáng tạo nào, thì có lẽ cũng hơi… lạ. Dù nói ra bây giờ thì cũng đã muộn rồi, nhưng bản thảo này sớm muộn gì cũng sẽ được xuất bản trên tạp chí hoặc thành sách, và tôi linh cảm rằng nếu các nhân vật quá giống người thật thì sớm muộn gì cũng tự mình rước họa vào thân.

Mặc dù vậy, không chỉ riêng Sanomiya Kaede, mà các nhân vật khác cũng có xuất xứ tương tự, nên việc có thêm một hai nhân vật dễ bị lộ thân phận cũng không ảnh hưởng mấy… Không, không đời nào, mỗi khi có thêm một nhân vật "màu xám", thì mọi thứ lại càng tiến gần đến "màu đen" hơn, đó là lẽ thường tình mà.

"Thì ra là thế. Ra là chuyện này đây."

Máu trong người tôi như đông lại.

"Cái này thì không thể biện minh được rồi, Himenokouji Akito. Chứ không phải màu xám đâu, mà là màu đen tuyền đấy. Đúng không nào?"

Vì quá sốc nên cơ thể tôi cứng đờ, đến cả quay đầu cũng không được, nên không thể nhìn thấy để xác nhận. Nhưng tất nhiên, giờ cũng không cần xác nhận nữa. Vòng tay qua vai tôi, nhìn chằm chằm vào màn hình chi chít bản thảo, nụ cười nhếch mép như cáo bắt được mồi đó. Chắc hẳn đó là người mà tôi đáng lẽ ra không bao giờ nên để bị nắm thóp nhất.

"Anh làm bộ như thể chẳng hề có hứng thú với chuyện trai gái gì cả, thế mà không ngờ trong đầu lại toàn là những ảo tưởng như thế này thì tôi cũng chịu thua đấy. Mà nói thật thì, ngược lại tôi cũng hơi yên tâm chút đấy? Cậu đúng là một người khắc kỷ trong chuyện đó đến mức cứ như là tu sĩ vậy mà, ừm hửm?"

"...Vâng. Cái đó. Chuyện này thì… đó là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm cái cóc khô gì! Dù có viện cớ hùng hồn đến long trời lở đất thì những gì cậu đang làm cũng chẳng thay đổi được đâu. Chẳng phải là bằng chứng rành rành nữa, mà là bắt tại trận rồi đó cha nội!"

"Khoan đã, không phải thế! Xin hãy nghe tôi nói. Việc này có lý do sâu xa..."

"Này, nói thật chứ, tôi lại chẳng muốn cậu hiểu lầm đâu đấy nhé? Tôi có mắng mỏ gì cậu đâu. Ngược lại, tôi còn thấy vui, thấy mừng nữa là đằng khác đấy! Đáng để nấu xôi gấc ăn mừng luôn ấy chứ."

Vừa nói, đầu ngón tay của bà Chủ tịch lướt nhẹ nhàng, *tư rư rư*, trên lưng tôi.

Tôi cố gắng hết sức kìm nén tiếng rên sắp bật ra, còn bà Chủ tịch thì nhìn tôi, vẻ mặt như thể muốn nói "Đứa bé ngoan ghê nhỉ", rồi cất lời:

"Nhưng mà, khách sáo quá rồi, Himenokoji Akito à. Giữa đêm khuya khoắt một mình vò đầu bứt tai, lìu tìu viết lách như thế thì cô đơn quá còn gì. Cậu vừa là cấp dưới của tôi, lại vừa là người sống chung dưới một mái nhà. Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói ra là được rồi mà."

"? Giúp đỡ? Giúp gì cơ? Tôi đâu có cần giúp đỡ nào──"

"Nói tầm bậy tầm bạ. Mấy cái thể loại tiểu thuyết cậu đang viết ấy, chỉ dựa vào trí tưởng tượng trong đầu thôi thì làm sao có chân thực được. Phải đích thân trải nghiệm thì mới có thể tạo ra tác phẩm khiến độc giả phải tấm tắc khen ngợi được, đúng không?"

"──!?"

"Ối. Làm ồn thế là mấy người khác tỉnh giấc mất đấy!"

Bàn tay bà Chủ tịch lần mò trên ngực tôi, suýt nữa thì tôi lại không kìm được tiếng.

"Mà nói vậy chứ, tôi đâu có ý định uy hiếp cậu. Tôi vốn dĩ không thích ép buộc. Phải đôi bên tự nguyện thì mới phát huy hết được kỹ năng chứ. Quan trọng nhất, đây là công việc chung của đàn ông và đàn bà, nếu nhịp thở đôi ta không hòa hợp, làm sao mà 'vở diễn' này thăng hoa được."

Những lời quyến rũ của bà Chủ tịch, thế mà tôi chỉ có thể dốc hết sức lắng nghe. Bởi vì bàn tay của bà Chủ tịch không chỉ lần mò trên ngực tôi mà đã bắt đầu lan khắp cơ thể, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để kìm nén tiếng rên rỉ trước kỹ năng quá đỗi tinh xảo đó.

"Khặc khặc, không cần phải cứng nhắc thế đâu. Cứ giao cho tôi, nhất định sẽ không tệ bạc với cậu đâu. ...Không, nói đúng hơn, không lâu nữa đâu, chính cậu sẽ là người khao khát tìm đến tôi. Không tin hả? Đừng lo, rồi sẽ có lúc cậu buộc phải tin thôi, dù không muốn."

Đó là sự thật.

Hoàn toàn đúng như lời bà Chủ tịch nói, kỹ năng của bà chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: phi thường. Trước những ngón tay như muốn khoét rỗng mọi khoái lạc, tôi dần mất đi ý chí và sức lực chống cự, buông xuôi phó mặc cho bà.

Bà Chủ tịch thấy tôi như vậy thì hài lòng nheo mắt, những ngón tay di chuyển ngày càng mãnh liệt, điêu luyện, bắt đầu cuộc "xâm lược" hòng đọa đày tôi đến tận xương tủy.

…………

………………

"Uây!"

Vừa chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, tôi ngẩng mặt khỏi bàn phím.

Lại là cái mô típ này sao… Dù mệt mỏi đến đâu thì chuyện này cũng hơi quá đáng rồi đấy.

Vừa nén một tiếng ngáp dài, tôi đảo mắt nhìn căn phòng lờ mờ chỉ có một chiếc đèn ngủ. Mọi người, bao gồm cả bà Chủ tịch, đều đang say giấc nồng. À, đúng rồi. Dù thế nào đi nữa thì không thể có chuyện diễn biến "như mơ" đúng nghĩa đen đó được... Đáng lẽ tôi muốn nói thế, nhưng riêng với bà Chủ tịch thì có vẻ chuyện như vậy lại có thể xảy ra thật, mà điều đó lại làm tôi lo. Hơn nữa, cái giấc mơ vừa rồi không ai khác tự là bộ não của tôi tạo ra, nghĩ đến điều đó lại khiến tôi muốn ôm đầu, hay nói đúng hơn là muốn lăn lộn gào thét.

Thôi bỏ qua chuyện đó đã.

Ngủ kém đến mức này thì tôi buộc phải cảm nhận rõ ràng sự uể oải rồi. Vốn dĩ, việc tiếp tục làm việc trong tình trạng ngủ gật liên tục này là điều vô lý, nhưng nếu không hoàn thành chỉ tiêu thì tôi lại thấy khó chịu, ôi dào, thói quen thật là ghê gớm nhỉ. Ghê gớm nhưng cũng đáng sợ. Dù trong tình cảnh tồi tệ thế này, cơ thể vẫn cứ tự động làm việc. Cái cảm giác trách nhiệm cứ lấn át cơn buồn ngủ. Theo một nghĩa nào đó, có lẽ tôi cũng nên tự công nhận mình là một kẻ "gần như" chuyên nghiệp chăng.

Thôi, trước mắt cứ làm theo cách thông thường, hít thở thật sâu đã.

Sau đó dùng bình nước làm ẩm cổ họng, rồi lấy khăn ướt lau mặt.

Được rồi.

Tươi tỉnh hơn một chút rồi. Nào, quay lại làm việc thôi.

Viết tiếp cảnh với Sanomiya Kaede thì quả thật là hơi kì cục nên tôi kích hoạt mô típ quen thuộc. Cuộn file văn bản, tìm kiếm cảnh tiếp theo cần bắt tay vào viết.

Vậy thì, có lẽ là cảnh này đây?

Trong khi qua lại với nhiều cô gái khác nhau, Akio dần xây dựng được một vị trí vững chắc trong thế giới ngầm.

Cơ hội để giải cứu em gái dường như đã chín muồi, và anh sẵn sàng trở thành quỷ dữ hay La Sát vì cô bé. Thế nhưng, có duy nhất một mối lo sau lưng anh. Đó là cô gái đã từng là con gái của gia đình mà Akio từng nương tựa một thời gian, và từng có lời hứa hôn với anh – Washidera Marisa.

"Tại sao ạ!? Tại sao lại như vậy hả anh hai!"

Trước tiếng kêu đau đớn của Marisa, Akio lại lạnh lùng lắc đầu.

"Em phải biết chứ, Marisa. Chúng ta dù đã cố gắng lén lút gặp lại nhau, nhưng giờ vị trí của anh và em đã khác biệt quá nhiều. Em là tiểu thư danh gia vọng tộc, còn anh là kẻ lang thang không thể ngẩng mặt bước đi dưới ánh mặt trời. Không chỉ em, mà cả gia đình Washidera đã cưu mang anh cũng sẽ gặp rắc rối."

"Không, không phải vậy đâu! Cha mẹ cũng đều mong anh Akio sớm quay về, họ đang ngày đêm ngóng chờ điều đó!"

"Đó là vì họ không biết con người anh bây giờ. Nếu họ biết anh đã sống sót đến ngày hôm nay bằng cách nào, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Hơn nữa, Marisa, em vẫn còn là một đứa trẻ."

"Đúng là Marisa còn nhỏ thật! Nhưng Marisa sẽ lớn nhanh thôi! Marisa sẽ không bao giờ làm vướng chân anh hai đâu ạ!"

"Thôi đi. Anh sẽ không đưa em theo. Em hãy ở lại đây."

"Không! Không!"

Vừa rưng rức nước mắt lắc đầu, Marisa lao vào lòng anh.

Nhưng Akio, dù không đẩy cô ra, lại không ôm lấy vai hay ôm lấy eo cô. Anh chỉ hơi buồn rầu nhìn xuống vị hôn thê cũ, và lạnh lùng nói:

"Anh muốn em được hạnh phúc, Marisa. Nếu ở bên anh, em sẽ chỉ gặp khổ thôi. Hãy nghe lời cha mẹ, tìm một người bạn đời tốt, và xây dựng một gia đình ấm êm. Anh mong ước một tương lai như vậy cho em."

"Hạnh phúc của Marisa là được ở bên anh hai! Một cuộc đời không có anh hai thì có nghĩa lý gì ạ!"

"Hãy nghe lời anh đi. Anh không còn xứng đáng ở bên em nữa rồi. Chỉ việc xuất hiện trước mặt em thế này thôi là anh đã phạm cấm kỵ quá nhiều rồi... Nào Marisa, ngoan đi."

"Không! Nhất định không!"

Marisa, vị hôn thê cũ đang làm mình làm mẩy, Akio vừa mỉm cười cay đắng, nhưng vẫn nhìn xuống cô bằng ánh mắt ấm áp.

Thế rồi đôi mắt anh đột ngột ánh lên sự lạnh lùng đặc trưng của những kẻ sống trong thế giới ngầm:

"Đến giờ rồi. Tạm biệt em."

Marisa vẫn bám víu, lắc đầu thật mạnh, thật mạnh.

"Nào. Buông ra đi. Anh phải đi rồi."

Marisa vẫn lắc đầu. Lắc đi lắc lại.

"Nhất định không chịu nghe lời sao. Vậy thì... anh sẽ, dù phải giết em, cũng sẽ rời khỏi đây."

"...!?"

"Em hẳn biết anh là người nói lời giữ lời mà. Nếu có thể, anh cũng không muốn phải làm cái trò đó đâu."

"............"

"Đây là lần cuối cùng. Buông ra."

Marisa nhận ra sự nghiêm túc của Akio.

Nếu cứ thế này, anh chắc chắn sẽ làm đúng như lời đã nói.

Đối với Marisa, cái chết không hề đáng sợ. Chẳng đáng là gì so với việc bị Akio bỏ rơi. Nhưng cô không thể để người đàn ông mình yêu phải phạm tội.

Ý nghĩ đó đã làm suy yếu cánh tay của Marisa.

Sự ràng buộc vốn đã yếu ớt giờ đây hoàn toàn mất đi hiệu lực, Akio không gặp chút kháng cự nào, giành được tự do.

Marisa run rẩy bờ vai, cúi đầu xuống.

Akio chỉ liếc nhìn bóng dáng đó một cái, lặng lẽ quay gót chân – rồi anh dừng lại.

Có một bàn tay yếu ớt đang nắm lấy gấu áo anh.

Nếu là bàn tay cố kéo anh trở lại một cách mạnh bạo, Akio chắc chắn đã dùng sức loại bỏ đúng như lời đã tuyên bố. Nhưng trước bàn tay quá đỗi mỏng manh, yếu ớt đó, anh gần như bị ép buộc, bị "khâu" đứng lại tại chỗ.

"Xin hãy rủ lòng thương."

"...Marisa?"

"Con không dám nói sẽ ở bên anh mãi mãi. Chỉ đêm nay thôi, chỉ một đêm thôi. Anh có thể ở bên con được không?"

Gương mặt cúi gằm vẫn vậy.

Chỉ có những rung động không ngừng, giờ đây còn mạnh gấp đôi lúc trước:

"Đây là lời cầu xin cuối cùng của con. ...Xin hãy biến Marisa, thành người lớn."

"............"

Đó không phải là một lời cầu xin có thể chấp nhận.

Cô bé là con gái của một gia đình mang ơn lớn, hơn nữa vẫn còn là trẻ con. Cô còn có trách nhiệm phải cưới một người chồng tốt, trở thành một người vợ trinh thục để bảo vệ gia tộc.

Nhưng.

"Được rồi. Anh sẽ thực hiện mong muốn của em."

Có lẽ đó là chút nhân tính cuối cùng của Akio đã sa vào vòng địa ngục. Anh hiểu rằng từ chối thẳng thừng là con đường đúng đắn. Nhưng anh không thể nào gạt bỏ lời cầu xin quyết tử của Marisa.

"Anh hai... Em vui quá..."

Cô gái một lần nữa ôm chặt lấy anh, và Akio đón nhận.

Anh ôm lấy vai, ôm lấy eo Marisa, rồi cướp đi đôi môi cô. Marisa đáp lại một cách vụng về, nhưng đầy say mê. Giống như một đứa trẻ sơ sinh tìm đến bầu sữa mẹ.

Mưa bắt đầu lất phất từ lúc nào, rồi nhanh chóng nặng hạt hơn.

Giữa màn mưa trắng xóa bao phủ thành phố, bóng hình hai người cũng dần hòa tan vào khung cảnh đó—

…………

………………

"Hừm."

Viết đến đó, tôi buông tay gõ phím, thở phào một tiếng.

Giờ thì làm thế nào đây.

Cứ lặp đi lặp lại một mô típ có vẻ hơi nhàm chán, nên tôi thử viết một cảnh có không khí khác biệt. Liệu có thành công không nhỉ?

Không, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cảnh của Kin'nosuke và Marisa lại có vẻ khá giống nhau... Không, nhưng mà không thể tránh được, vị trí của Kin'nosuke và Marisa có nhiều điểm chung. Cả hai đều là những người quen cũ của nhân vật chính, và trong dòng thời gian hiện tại thì họ sống cách khá xa nhau. Chà, vì có một ai đó và một ai đó làm mẫu nên việc trùng lặp cũng là điều khó tránh khỏi.

Tuy nhiên, có một điều là.

Mặc dù có xu hướng tham khảo quá nhiều từ cuộc sống xung quanh tác giả, nhưng việc diễn biến câu chuyện khiến nhân vật chính trở nên "bá đạo" và "đào hoa" thì cũng đành chịu thôi. Bởi vì, mọi người vẫn thích thể loại này mà, đúng không. Ngay cả trong thể loại giải trí, những tác giả được gọi là "bậc thầy", hay những tác phẩm đoạt giải danh giá, dù bị chê là "một mô típ" hay "thuận tiện cho cốt truyện", thì vẫn được đánh giá cao khi kể những câu chuyện như thế này.

Mà hơn nữa, bản thân tôi là một kẻ tập sự, lại còn là trụ cột của gia đình, nên không có thời gian mà kén chọn đâu. Chỉ có thể viết những gì có thể viết, viết những gì mình cho là hay nhất trong khả năng, cứ thế mà viết một cách quên mình──

"Khịt khịt. Anh hai thật hư hỏng quá đi."

"!?"

Thật sơ suất.

Quá say mê vào tác phẩm đến mức hoàn toàn không nhận ra hơi thở phía sau.

"Cứ tưởng nửa đêm thức dậy làm gì, hóa ra lại viết loại tiểu thuyết này. Thật là, thật là không được tí nào đâu."

Takanomiya Arisa.

Vị hôn thê của tôi – à, theo một số người thì là thế – một cô gái mới mười hai tuổi.

"Anh hai. Nhân vật Marisa này, có phải là lấy Arisa làm mẫu không ạ?"

"Không, khoan đã. Không phải đâu, đây là──"

"Không có gì là không phải cả. Giải thích cũng vô ích thôi. Rõ ràng đây là Arisa, cho nên anh hai là người hư hỏng."

Tôi cứng họng không thể nói nên lời.

Không thể biện minh được, thật lòng mà nói, chính tôi cũng cảm thấy vậy. Hơn nữa, trong khi các nhân vật khác gần như cùng tuổi với tôi, thì Arisa lại hoàn toàn "out" về mặt tuổi tác.

"Này, anh hai."

Arisa tựa vào lưng tôi, thì thầm bên tai.

"Không lẽ anh hai đang bị... ức chế sao?"

"Cái gì!? Arisa, em nói linh tinh cái gì vậy!"

"Chứ còn gì nữa. Em không thể nghĩ ra lý do nào khác để viết mấy cuốn tiểu thuyết "nhạy cảm" như thế này cả."

"Không, không phải thế đâu. Anh đâu có viết vì sở thích riêng. Việc này có lý do của nó."

"Vậy thì, anh hãy cho Arisa nghe lý do đó đi."

"Không, cái đó thì..."

Không thể nói được.

Việc tôi viết tiểu thuyết với nội dung như vậy là một bí mật, chính vì là bí mật nên tôi mới có thể viết những cảnh "nhạy cảm" đến thế, và lấy những người thân cận làm mẫu.

"Anh hai không nói được đúng không."

Arisa như thể đắc ý, càng ôm chặt lấy tôi. Vui vẻ như sắp hát nghêu ngao, hai chân đung đưa như cái đuôi chó:

"Ham!" (Cắn yêu)

"! Anh hai, Arisa à!?"

"Không được lên tiếng. Mọi người khác sẽ tỉnh giấc mất."

"Không không không. Khoan đã, thật sự đấy!"

Việc tôi lên tiếng là điều đương nhiên.

Bởi vì đôi môi Arisa vừa cắn yêu vào tai tôi, *ham ham*. Nếu có ai mà bị thế mà không lên tiếng thì xin hãy giới thiệu cho tôi. Tôi cá là người đó cũng sẽ la lên thôi.

Vì nụ cắn yêu của Arisa ẩn chứa một khoái lạc đủ sức khiến người ta phải run rẩy chỉ với một hành động như vậy.

"Khịt khịt. Thích không ạ?"

Arisa lại dùng ngón tay mân mê vành tai tôi:

"Nếu anh hai giao cho Arisa, Arisa sẽ làm những chuyện còn thích hơn nhiều nữa. Arisa đã học được rất nhiều thứ rồi, nên cũng biết rõ về những chuyện như thế này đó."

"Khoan đã!? Cái đó không thể nghe lọt tai được đâu!? Em phải giải thích cho anh rõ ràng chuyện đó là sao!"

"Vâng. Vậy thì Arisa sẽ dùng cơ thể của anh hai để giải thích."

"Dùng cơ thể? Em nói cái gì──"

Tôi chưa kịp nói hết câu.

Bởi vì Arisa thổi hơi vào tai tôi, tạo ra một khoái cảm không thể tin nổi, và tôi lại suýt nữa lên tiếng.

Arisa khẽ cười khúc khích khi tôi cố gắng kìm nén tiếng nói của mình:

"Trong tiểu thuyết của anh hai, Marisa đã cầu xin đúng không ạ. Cầu xin được biến thành người lớn. Nhưng em nghĩ điều đó thật lạ. Anh hai lúc nào cũng xem Arisa như con nít, nhưng về mặt này thì em nghĩ anh hai còn con nít hơn nhiều đó."

"Đ, điều đó có nghĩa là gì──"

"Vậy nên đêm nay, Arisa sẽ biến anh hai thành người lớn."

"Ấy!? Không được đâu, chuyện đó tuyệt đố──"

Vẫn như thường lệ, tôi không được phép nói hết câu.

Những ngón tay của Arisa lướt trên lưng, cánh tay, và đùi tôi, mỗi lần như vậy là một cảm giác như bị điện giật ập đến. Kỹ thuật của Arisa thật tuyệt vời. Cái cách cô bé tỉ mỉ, kỹ lưỡng "khoét" từng khoái cảm ra khỏi cơ thể tôi, đã đạt đến trình độ của một yêu nữ lão luyện. Tôi chỉ còn biết mặc cho mình bị xô đẩy như chiếc lá khô trôi dạt trên sóng.

"Tiểu ác quỷ"

Một từ ngữ thoáng hiện lên trong đầu tôi, rồi nhanh chóng bị cuốn trôi bởi cơn khoái lạc dâng trào.

Trong căn phòng lờ mờ, với ranh giới mong manh giữa tội lỗi (chỉ cần một bước sai là các bạn cùng phòng sẽ thức giấc) và khoái lạc, tôi đã hoàn toàn bị mắc kẹt vào bẫy của cô gái mà tôi vẫn luôn tin rằng là một cô em gái đáng yêu—

…………

………………

"...Lại nữa."

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tôi không khỏi tự trách bản thân.

Chuyện này rốt cuộc phải lặp lại bao nhiêu lần thì mới chịu thôi đây. Hơn nữa, lần này lại còn "hạ độc" cả Arisa, hóa thân của sự thuần khiết vô tội... Nếu Nasuhara-san biết được thì chắc cô ấy sẽ bóp cổ tôi mất. Hoặc ngược lại, cô ấy sẽ truy hỏi cặn kẽ chi tiết giấc mơ, nhưng đương nhiên những giấc mơ như vậy đối với tôi chính là lịch sử đen tối. Kể từ giây phút này, chúng sẽ bị phong ấn vĩnh viễn, là một thứ cực kỳ nguy hiểm.

Thế mà ngày hôm nay, đúng là một ngày kinh khủng. Lại liên tục mơ những giấc mơ như vậy với những người bạn thân thiết. Không như Arisa trong mơ, lẽ nào tôi thực sự đang bị "ức chế" ư?

À, nói thật chứ.

Sau khi đã kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, lại còn trong trạng thái "lên đồng" để viết tiểu thuyết, mà những cô gái xinh đẹp lại cùng ngủ trong một phòng. Phải nói rằng, khi tất cả những điều kiện này hội tụ, việc xảy ra những chuyện không lường trước cũng là điều dễ hiểu thôi, tôi nghĩ vậy. Thành thật mà nói.

Tuy nhiên, dù có bất kỳ lý do nào đi chăng nữa, cũng có một giới hạn không thể vượt qua. Lần này, tôi cảm thấy mình đã vượt xa cái giới hạn đó rất nhiều, thành thật mà nói, tôi thực sự rất bất an. Nếu ai đó trong số bạn bè của tôi mà nhìn thấy nội dung giấc mơ của tôi, nói trắng ra thì cuộc đời tôi coi như chấm dứt luôn. Thật sự là lần này tôi đang đi trên sợi dây thừng mong manh quá mức rồi.

Được rồi.

Tôi quyết định rồi.

Hãy cố gắng lên nào, tôi ơi. Lần này, nhất định không được ngủ gật. Tôi sẽ làm việc với tâm thế như thể nếu lần này ngủ gật thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cứ coi cái nơi này là một nhà trọ mùa hè thì không được. Hãy nghĩ rằng mình đang cắm trại giữa bão tuyết, gần đỉnh núi Everest lạnh giá. Như vậy thì không thể nhắm mắt một cách thoải mái được.

Nào, đã tập trung được chưa?

Khoan đã. Tôi cần thêm mười giây nữa.

Không chờ được. Chỉ còn năm giây. Năm, bốn, ba, hai, một.

...Được rồi.

Tiêm xong tinh thần rồi. Hiện giờ, tôi đang ở trong tình thế "một giấc ngủ là một cái chết". Hãy thận trọng bắt tay vào viết.

Cuộn file văn bản, tìm cảnh tiếp theo cần xử lý. Vì đã liên tục viết cảnh "ướt át", mà kết quả lại chẳng ra hồn gì, nên tôi sẽ thử chuyển sang một cảnh có phần khác lạ hơn.

Đúng vậy, ví dụ như cảnh này thì sao nhỉ?

Cảnh mà tôi chọn lần này, là một cảnh trong mơ.

À, xin lỗi. Nói như vậy có thể khó hiểu. À ừm, tức là một câu chuyện trong phần tiếp theo của "Chuyện tình bị cấm đoán" đó.

Một ngày nọ, nhân vật chính Akio nằm mơ.

Giấc mơ về Akina, em gái mà anh tha thiết mong được gặp lại.

Trong cuộc gặp gỡ như mơ đó – à, tức là anh đã gặp lại em gái trong giấc mơ, xin lỗi vì thường xuyên gây rắc rối như vậy – Akio cuối cùng cũng tìm thấy giây phút bình yên.

Dù chỉ là trong mơ, nhưng đối với anh, đó là một thế giới, một tương lai quá đỗi ngọt ngào, anh hoàn toàn không chút nghi ngờ, dốc hết sức mình, đắm chìm vào đó.

Trong giấc mơ đó, Akio cuối cùng cũng được ở riêng một mình với em gái, trải qua những giây phút tĩnh lặng và yên bình mà anh hằng mong ước.

"Anh hai. Em hạnh phúc lắm."

Trong phòng khách ngập nắng xuân ấm áp, hai người ngồi cạnh nhau trên sofa.

Anh em có lẽ yêu thương nhau nhất thế giới đang trò chuyện những điều bình dị.

"Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như thế này. Một cuộc sống ấm áp, không có chuyện gì xảy ra. Một cuộc sống không bị ai làm phiền, cũng không cần làm phiền ai – và trên hết, anh hai luôn ở bên em. Ôi, thật tuyệt vời biết bao..."

"Anh cũng hạnh phúc lắm."

Vừa vuốt ve đầu em gái, người anh cũng mỉm cười mãn nguyện:

"Tiền bạc hay danh vọng, anh đều không cần. Nếu cần hy sinh điều gì, anh sẵn lòng trả giá. Miễn là có thể có em – miễn là em ở bên anh, anh không cần gì khác nữa."

Không phải là không cảm thấy đau xót.

Bị gọi là kẻ ngoại đạo, giẫm đạp lên vô số người, lợi dụng tất cả những gì trong tầm tay, anh mới có thể đến được đây.

Sẽ có người căm hận. Sẽ có người khinh bỉ.

Nhưng đó chính là con đường anh đã tự mình bước sai. Dù có vô số con đường để chọn, nhưng anh chỉ có một con đường duy nhất phải đi.

Không phải là không cảm thấy đau xót – nhưng anh không hề hối hận một chút nào.

Đây chính là, những gì đang có trong tay, là thế giới anh hằng mong ước, là thế giới nên có.

"Anh hai, anh hai."

"Ừm. Gì vậy em?"

"Bữa tối nay mình ăn gì đây anh?"

"Để anh xem nào. Em muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được. Anh muốn ăn gì, em sẽ vui vẻ nấu, vui vẻ ăn cùng anh."

"Cái kiểu 'ăn gì cũng được' là khó nghĩ nhất đấy. Nếu em nói thế thì anh cũng chỉ có thể nói 'em muốn ăn gì anh ăn nấy' thôi."

"Thì ra là vậy. Vậy thì, bánh xếp thì sao ạ?"

"Bánh xếp à. Ưm, đương nhiên là món ngon, anh cũng rất thích. Nhưng mà, dù sao thì mùi vị sẽ lưu lại, hơi đáng sợ nhỉ."

"Đúng là vậy thật. Vậy thì, thịt bò nướng thì sao ạ?"

"Ồ, ý hay đấy. Thịt bò nướng vừa ra lò, nước thịt chảy ra khi cắt, anh rất thích."

"Vậy là quyết định rồi nhé!"

"Không, nhưng mà khoan đã? Đã mất công làm món thịt bò nướng sang trọng như vậy thì mình phải chuẩn bị thịt ngon chứ. Mà muốn mua thịt ngon thì đương nhiên là tốn kém rồi, trừ những dịp đặc biệt như Giáng sinh ra, một ngày bình thường như hôm nay mà làm món đó thì anh thấy hơi không hợp lắm thì phải."

"Thì ra là vậy, có lý ạ. Vậy thì, hay là mình làm mì ống luôn đi. Không tốn nhiều tiền và công sức, mà quan trọng nhất là ngon. Lúc bí thì mì ống, đây đúng là 'vũ khí' tuyệt vời nhất rồi."

"Mì ống à, đúng rồi, có cách đó nữa chứ. Món ăn thân thiện với dân nghèo, lại nằm trong số món anh rất thích. Đúng là một ý tưởng không tồi chút nào."

"Thế chứ lị, thế chứ lị."

"Nhưng mà... Đúng là một lựa chọn "chuẩn bài" đấy, nhưng lại thiếu một cái gì đó để quyết định. Nếu đã bàn bạc thế này thì anh nghĩ, nếu không có một kết luận đủ 'sáng chói' thì lại có cảm giác như 'chân mềm nhũn' vậy đó."

"Hừm hừm, anh nói đúng ạ."

"Đúng không?"

"À mà anh hai. Em chợt nhận ra điều này."

"Gì vậy em?"

"Không lẽ anh hai đang cố tình bới móc từng lời đề nghị của em, chỉ đơn giản là để trêu chọc em và tự mình vui vẻ hay sao – nghi vấn này giờ đang sục sôi trong em, làm em khó chịu quá. Em tin anh hai mà em yêu thương không phải là người làm như vậy, nhưng vạn bất đắc dĩ nên em vẫn xin được xác nhận lại. Em đoán sai đúng không ạ?"

"À, anh xin lỗi. Đúng hoàn toàn 100%."

"Mụ mụ mụ! Em đã cố tình hỏi vòng vo để tạo lối thoát cho anh, dù em biết chắc là đúng rồi mà! Sao anh cứ phải cố tình lao thẳng vào giữa bãi mìn như thế chứ! Không thể tin được, thật sự là không thể tin được! Anh hai thật ngốc! Đồ đáng ghét!"

"Á ha ha. Thôi nào, thôi nào."

Vừa mặc kệ cô em gái đang giận dỗi, tôi vừa nghĩ thầm.

Đương nhiên cô bé cũng không giận thật đâu. Cô bé hiểu rất rõ mục đích của người anh, chỉ là muốn tiếp tục cuộc trò chuyện tầm phào này thôi.

Vì dù sao, thời gian để nghĩ món ăn tối thì có mà đầy.

Hơn nữa, như đã nói từ đầu, bất kỳ món nào mà có thể ăn cùng em gái thì anh đều thích cả. Dù là món tầm thường đến đâu, dù là món kỳ lạ đến đâu, miễn là có thể thưởng thức cùng em gái thì đều vượt xa bất kỳ sơn hào hải vị nào.

Cái hạnh phúc được cùng người mình yêu thương từ từ suy nghĩ về một việc có thể quyết định trong một giây, đó là ăn gì.

Để tận hưởng trọn vẹn điều cuối cùng đã đạt được này, người anh tiếp tục những cuộc trò chuyện hời hợt.

Người em gái cũng hiểu ý anh, cố tình tham gia vào cuộc trò chuyện tưởng chừng ngốc nghếch đó.

Đó là giây phút trong mơ, một giấc mơ đã được mong ước bấy lâu.

Trong phòng khách ngập nắng xuân ấm áp, hai anh em ngồi cạnh nhau trên sofa. Sự gắn bó của họ sẽ kéo dài mãi mãi không bao giờ kết thúc—

…………

………………

"Hừm."

Tôi tạm dừng tay gõ phím, đọc lại bản thảo vừa viết.

Xem thế nào đây.

Dù chỉ là chuyện trong mơ, nhưng tôi muốn tin rằng không khí của tác phẩm đã thay đổi ít nhiều. Nhân vật chính Akio dự kiến sẽ lao vào một cuộc chiến tranh đẫm máu từ đây về sau. Thậm chí, chính vì cảnh ngay trước đó khá ấm áp, mà sự tàn khốc của cảnh ngay sau đó lại càng nổi bật hơn. Chà, vì tôi đã cố tình tạo hiệu ứng nghệ thuật như vậy nên kết quả này cũng là điều đương nhiên thôi.

Ưm.

Tuy giờ mới nói thì hơi muộn, nhưng không khí chung của tác phẩm có hơi căng thẳng quá không nhỉ? Tôi cũng đang băn khoăn không biết có nên lấy phong cách tác giả theo hướng này để "bán" hay không.

Mà nói thật thì các nhân vật của tôi tự mình thấy quá đơn điệu. Hầu hết là bản sao của những người xung quanh, nên tôi cảm thấy nó gần như là một dạng tiểu thuyết tự truyện. Nếu tôi định sống bằng nghề nhà văn, việc "lấy sạch ruột gan" như vậy có lẽ không tốt, nhưng mà tôi là một kẻ tập sự, làm sao có thể tham gia vào cuộc chơi với những tác phẩm "giấu nghề" được, nghĩ vậy thì có lẽ còn sớm trăm năm nữa.

Có lẽ, nếu có nhiều thời gian hơn, tôi sẽ tự nguyện chỉnh sửa lại. Nhưng như mọi người đều biết, hạn chót đã kề cổ rồi──

"Anh hai đang làm gì vậy ạ?"

Xương sống tôi lạnh toát.

...Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc. Tôi đâu phải đồ ngốc. Tôi cũng có khả năng học hỏi như người bình thường mà.

"À, không có gì đâu. Chẳng có gì to tát cả."

"Thế ạ? Không lẽ anh hai nóng quá khó ngủ sao?"

"À ừ. Cũng gần giống vậy."

"Hừm hừm. Hôm nay nóng thật mà."

Vừa nói, người ngồi xuống cạnh tôi không ai khác chính là Akiko Himenokoji, cô em gái quan trọng nhất thế giới của tôi.

"Em cũng thấy nóng quá nên tự nhiên tỉnh giấc rồi. Nếu anh không phiền, em có thể ở bên cạnh anh được không ạ? Em sẽ không làm phiền đâu."

"Ừm... cũng được."

"Yay! Vậy thì em sẽ ở đây nha!"

Vừa liếc nhìn Akiko vui vẻ giơ hai tay lên, tôi cố gắng tỏ ra lạnh nhạt nhất có thể. Tôi tiếp tục công việc của mình.

Được rồi.

Lần này mình đã xử lý bình tĩnh được rồi nhỉ?

Cả ngày hôm nay tôi bị những giấc mơ gián đoạn làm cho tinh thần rã rời rồi. Nếu không giữ bình tĩnh trong lúc này, tôi sẽ kiệt sức đến mức không thể viết bản thảo được nữa. Chà, khác với những giấc mơ trước, Akiko này không làm chuyện "táo bạo" gì cả, đó cũng là một điểm cộng. ...Mà nói cho cùng, đây cũng chỉ là chuyện trong mơ thôi, việc mình xử lý tốt hay không cũng đâu có ý nghĩa gì. Thôi kệ đi. Coi như đó cũng là một phần của giấc mơ.

Nào, tiếp tục tiểu thuyết thế nào đây.

Dù rất muốn tự mình chỉnh sửa lại bản thảo, nhưng vì hạn chót đang cận kề nên ý tưởng đó bị gạt bỏ. Vậy thì, chỉ còn cách tiếp tục theo hướng hiện tại thôi, nhưng từ giờ trở đi, nên phát triển câu chuyện theo hướng nào mới là đúng đắn?

Câu chuyện đang đi đến hồi kết, dự kiến sẽ đẩy tất cả các nhân vật và những người xung quanh vào một cuộc đấu tranh lớn. Điều đầu tiên tôi phải nghĩ đến là ai sẽ rời đi và ai sẽ sống sót. Càng nhiều người chết hoành tráng thì càng gây cấn, và kết thúc với sự xuất hiện của tất cả các ngôi sao thì càng nhiệt huyết,

"Anh hai đang viết tiểu thuyết sao. Em không biết anh hai có sở thích đó đó. Hơn nữa, việc thức dậy giữa đêm khuya để viết thì hẳn là một sở thích mà anh hai rất đắm chìm vào rồi."

Akiko bên cạnh tôi lên tiếng.

"Mà còn đang viết cảnh có anh em nữa chứ, thật là một diễn biến bất ngờ. Nhưng đối với Akiko thì, lại thấy khá hợp gu đó!"

"Ừm... ừm, đúng thế..."

Tôi trả lời bâng quơ, tiếp tục suy nghĩ.

Việc để nhiều người chết và tất cả các ngôi sao cùng xuất hiện là điều đã được xác định. Từ đó, liệu có ý tưởng nào để làm cho câu chuyện thêm kịch tính hơn không? Hừm, để xem nào... Rốt cục thì có lẽ là thế này. Để Akina, em gái, chết đi, hoặc để Akina phản bội Akio – đây có lẽ là cú lật kèo lớn nhất có thể nghĩ ra. Còn lại thì chỉ có những chiêu trò "như từ trên trời rơi xuống" như việc tác giả là tôi xuất hiện trong câu chuyện, nhưng nếu làm đến mức đó thì có lẽ độc giả sẽ không theo kịp đâu.

Tuy nhiên, diễn biến như thế này có lẽ hơi quá nghiêng về hướng giải trí một chút rồi. Dù sao thì thể loại mà tôi đang viết nghiêng về Giải thưởng Chagawan hơn là Giải thưởng Naomoto. Nếu chỉ viết mà nghĩ đến việc làm sao cho hấp dẫn, e rằng lại có kết quả không như ý. Biên tập viên Jinno-san hình như đánh giá cao "nhiệt huyết" theo tuổi trẻ của tôi, có lẽ cứ để ngòi bút tự do bay bổng, không quá câu nệ tính nhất quán thì sẽ cho ra kết quả tốt hơn chăng,

"À mà hai anh em mà anh hai đang viết, trông giống y chang em và anh hai nhỉ?"

Cô em gái lại bắt chuyện.

"Cách nói chuyện cũng rất giống, những đoạn đối thoại thì gần như y hệt. Mà còn rất thân thiết nữa... Hưm hưm, đối với Akiko thì đây là một dấu hiệu rất tốt ạ. Đây có thể nói là một minh chứng cho việc anh hai đã thức tỉnh tình yêu anh em cấm đoán đấy ạ."

"Ừm. Đúng thế..."

Tôi vẫn không màng bận tâm, tiếp tục rèn giũa ý tưởng.

Nhưng mà, tôi nghĩ rằng, chỉ những nghệ sĩ không cần lo nghĩ về cuộc sống thì mới có thể viết theo ngòi bút tự do. Những người có những điều cần bảo vệ, huống hồ là những người viết tiểu thuyết rõ ràng coi đó là kế sinh nhai như tôi, thì viết theo hướng bán chạy, tức là những tác phẩm có tính giải trí cao, sẽ có tỷ lệ thắng và tỷ lệ sống sót cao hơn.

Thế nhưng, tôi ngoài đời lại được đánh giá cao nhờ "tính nghệ thuật" (có vẻ là như vậy) và ra mắt, nhưng sau khi tự hỏi mình liệu có thể sống bằng nghề đó được không, kết quả là tôi đang cố gắng nghiêng một chút về hướng giải trí như cuốn sách đang viết, nhưng lại không thể hoàn toàn chuyển hướng, rồi ngòi bút chậm, dẫn đến giao hàng cũng chậm trễ. Tình trạng "phù hợp" và "sở thích" cách xa nhau như thế này, rốt cuộc làm thế nào mới có thể giải quyết được đây?

Không thể sao?

Khó khăn lắm sao?

Nhưng nếu không vượt qua được điều đó, thì dù sao tương lai cũng không có gì cả,

"Nhưng mà anh hai vẫn còn hơi yếu ở khâu cuối đấy. Đã là hư cấu rồi thì cứ thế mà táo bạo hơn nữa đi chứ, Akiko nghĩ vậy đó. Cảnh hai anh em dành thời gian thư thả bên nhau cũng hay đấy, nhưng phải có cảnh yêu đương nồng cháy thì hai anh em chúng ta mới thêm tỏa sáng chứ. Ví dụ nhé, cứ mạnh dạn mà 'chụt'! rồi 'gập'! đẩy đổ nhau xuống, rồi hai đứa cùng nhau trải qua một đêm say đắm──"

"...Này Akiko."

"À, anh đừng bận tâm ạ. Toàn bộ chỉ là em tự độc thoại thôi. Anh hai cứ tiếp tục công việc của mình đi."

"Không, nói vậy chứ..."

Tôi thầm nghĩ, đừng có nói những điều vô lý như vậy chứ. Có ai mà có thể tập trung được khi có một cái loa phóng thanh đầy những ảo tưởng như thế ngồi bên cạnh chứ,

"............"

Và rồi tôi im bặt.

Cái gì thế này?

Có gì đó không ổn thì phải?

Theo mô típ từ trước đến nay, đây là chuyện trong mơ, và từ trước đến giờ tôi đều bị mọi người trong mơ trêu đùa một cách ngon lành, nên lần này tôi đã quyết tâm không để chuyện đó xảy ra nữa. Nhưng mà, có vẻ như có gì đó khác lạ.

Nghe có vẻ hơi kỳ cục trong tiếng Việt, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó bất thường vì không hề có sự bất thường nào cả.

Nói đúng hơn là cái "chất lượng" của Akiko – từ cách nói chuyện, hành động, thái độ – đều mang một vẻ thực tế kỳ lạ.

"? Có chuyện gì vậy ạ?"

Giọng Akiko vang lên đầy nghi hoặc.

Đến lúc này, tôi mới dần lấy lại được tiêu điểm ý thức.

"Này Akiko."

"Vâng."

"Em véo má anh một cái được không. Mạnh vào. Đừng ngại."

"Hở? Sao tự nhiên lại thế?"

"Cứ làm đi. Làm đi."

"Vâng. Nếu là anh hai nhờ thì, đành vậy ạ."

Dù có chút bối rối, Akiko vẫn đưa tay véo má tôi.

*Chụt*.

*Chụt chụt*.

*Chụt chụt chụt chụt chụuuuuuuuuuuut*──

"Anh hai ơi."

"Gì vậy em?"

"Anh không đau sao? Em đã véo hết sức không chút nợ nang nào luôn đấy ạ."

"Không, đau chứ. Đau đủ mọi nghĩa. – Cảm ơn em, anh không sao rồi."

"À, vâng."

Akiko dè dặt buông tay.

Ừm.

Tình hình này không ổn rồi.

"Anh hai ơi."

"Gì vậy em?"

"Tại sao anh lại để em véo má? Cứ như thể anh đang nghi ngờ tình huống hiện tại không phải là mơ vậy."

"Không không, em nói gì vậy. Chỉ là anh hơi buồn ngủ thôi, nên nhờ em giúp anh tỉnh ngủ thôi mà."

"Mà sao trán anh lại bóng nhẫy mồ hôi dầu thế kia?"

"Mồ hôi dầu nghe ghê quá. Đây là mồ hôi bình thường thôi mà. Em thấy không, hôm nay trời nóng khó ngủ đúng không? Thế nên anh lỡ đổ mồ hôi nhiều lúc nào không hay đấy mà."

"Với lại, trông anh xanh xao lắm."

"Không, anh đâu có xanh xao gì. Căn phòng tối lờ mờ chỉ có một chiếc đèn ngủ mà, có lẽ vì thế nên em thấy vậy thôi."

Vừa đáp lời một cách tỉnh bơ, trong lòng tôi tim đập thình thịch.

Uoa.

Tiêu rồi.

Nếu là mơ thì mong mau tỉnh dậy. Không, chính vì không phải mơ nên tôi mới lo lắng đây.

Akiko đang ngồi cạnh tôi bây giờ. Chắc chắn là người thật.

Việc tôi lơ mơ làm việc đã phản tác dụng. Tôi đã gây ra một chuyện "não tàn" là không phân biệt được mơ và thực, rồi lại còn tự mình dẫn đến một diễn biến tệ hại nhất – đó là sự cố lớn khi cuốn tiểu thuyết tôi đang viết lại bị người không nên thấy nhất nhìn thấy.

Đương nhiên Akiko không biết rằng tôi kiếm sống bằng cách viết tiểu thuyết.

Huống hồ, cô bé làm sao có thể biết bút danh của tôi là Shindou Kouichirou được.

Nhưng điều tệ hại hơn là Akiko lại là một fan cuồng của Shindou Kouichirou, và còn là độc giả trung thành của tác phẩm tiêu biểu "Chuyện tình bị cấm đoán" của ông ấy.

Và điều tệ hại hơn nữa là "Chuyện tình bị cấm đoán" là một tiểu thuyết xoay quanh chủ đề tình yêu loạn luân cấm đoán, lấy tôi và Akiko làm mẫu, và bản thảo tôi đang viết ngay tại đây chính là phần tiếp theo của "Chuyện tình bị cấm đoán".

Tiêu rồi.

Chuyện này không đùa được đâu.

"Anh hai, anh hai."

Trái ngược với tôi đang lạnh toát đến xương tủy, giọng Akiko lại vui vẻ đến lạ thường:

"À mà em nghĩ này. Cuốn tiểu thuyết mà anh hai đang viết, không phải giống với 'Chuyện tình bị cấm đoán' sao?"

Và lần này, tôi thật sự đông cứng lại.

Đúng những lúc như thế này, sao cô em gái này lại tinh tường một cách kỳ lạ thế chứ! Tôi nhìn thấy đúng lúc chưa có tên nhân vật nào xuất hiện, nên tôi còn nuôi hy vọng mong manh là có thể lấp liếm được mà!

"Mà nữa anh hai. Em vừa nhận ra điều này."

"Hô, hô hô. Em nhận ra điều gì?"

"Nếu nghĩ kỹ lại thì tên của nhân vật chính và nữ chính trong 'Chuyện tình bị cấm đoán' là Akio và Akina đấy ạ."

"Hê, hề. Thế à."

"Vâng ạ. Rất giống tên của em và anh hai."

"Thế sao? Có giống không? Anh nghĩ chỉ là trùng chữ 'Aki' (秋) thôi mà, trên đời này có biết bao nhiêu cái tên như vậy mà."

"Không không phải thế đâu ạ, giống lắm chứ. Và em thì nghĩ, thật là một sự trùng hợp tuyệt vời làm sao. Em đã xúc động đến mức nghĩ rằng nội dung cuốn tiểu thuyết này chắc chắn là chỉ ra tương lai của em và anh hai, nên một phần em cũng trở thành fan của Shindou Kouichirou đó."

"Hê, thế à. Ghê gớm thật. Đúng là sự thật ít người biết nhỉ. ...À mà này, cũng muộn rồi, hay là mình về giường ngủ đi thôi nhỉ? Mai đi làm thêm chắc chắn sẽ bận lắm đấy."

"Không sao đâu ạ. Em tự tin vào sức khỏe của mình mà."

"Không, Akiko không sao nhưng anh thì sao chứ? Hứ aaaaaa... Em thấy không, anh ngáp nhiều thế này cơ mà. Nhanh ngủ thôi, ngủ thôi."

"Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng mà. Anh hai hãy chịu khó ở bên em thêm một chút nữa thôi."

Dù cố gắng tìm cách chạy trốn, tôi vẫn bị gương mặt nghiêm túc của em gái lấn át.

Ôi, gay go rồi! Bình thường thì tôi có thể dùng lời lẽ mà lấp liếm mọi chuyện, nhưng giờ tôi đang hoảng loạn nên không thể phát huy hết phong độ. Những lúc như thế này thì mình đã xử lý thế nào nhỉ? Không được rồi, hoàn toàn không nghĩ ra gì cả.

"Anh hai. Em nghĩ chuyện này không phải ngẫu nhiên đâu."

Tim tôi co lại.

"...Cái, cái gì cơ?"

"Chẳng phải là vậy sao. Akio và Akina, không chỉ tên giống nhau mà còn bao gồm cả cách nói chuyện nữa, đều giống y hệt chúng ta! Giống đến mức quá đáng, không thể nào nói là ngẫu nhiên được. Giống nhau đến mức này thì việc cho rằng có lý do hợp lý nào đó sẽ tự nhiên hơn."

"Không không phải thế đâu. Người ta nói 'sự thật còn ly kỳ hơn tiểu thuyết' mà, đúng không? Những sự trùng hợp không thể tin được theo lẽ thường thì xảy ra đầy rên khắp thế giới này. Chắc chắn ngay lúc này đây, cũng đang có rất nhiều sự trùng hợp kỳ diệu xảy ra đấy."

「Quả thật là vậy cũng nên. Nhưng nếu cứ vội vã kết luận chỉ vì ‘đó là sự trùng hợp’, rồi sau này mọi chuyện lại rối tung cả lên, những trường hợp như thế xảy ra nhan nhản trên khắp thế giới mà. Bất cứ chuyện gì mà em thấy có điểm bất thường, mình không nên bỏ qua mà phải tìm ra câu trả lời cho rõ ràng. Đó mới là điều quan trọng, anh không nghĩ thế sao?」

「Chuyện đó thì…」

Anh ta ậm ừ, cứng họng không nói nên lời. Bởi vì Akiko nói hoàn toàn có lý.

「Em nghĩ là… tác giả của『Mối Tình Cấm』, Shindo Koichiro, rất có thể là một người quen biết rất rõ về hai anh em mình đấy.」

Tim tôi như muốn nổ tung.

Tiếng hét chực trào lên cổ họng, tôi phải dồn hết sức lực để nuốt ngược vào. Thế mà trong lúc đó, Akiko vẫn cứ thao thao bất tuyệt kể về suy luận của mình.

「Cũng không chỉ là quen biết bình thường đâu, em nghĩ đây là một người nắm rất rõ những điều thầm kín của hai anh em mình. Là các bạn ở ký túc xá chăng? Không phải rồi, Hội trưởng Hội học sinh, hay Nasuhara-san, Ginbei-san, hay Arisa-chan cũng không thể biết rõ về hai anh em mình đến vậy. Vậy thì… những người bên nhà Arisugawa hoặc Takanomiya? Không, đúng là những vị đó thuộc hàng người hiểu rõ chúng ta, nhưng cũng phải có giới hạn chứ. Vậy thì—」

「…Vậy thì sao?」

「Chỉ còn một khả năng duy nhất thôi. Một người biết rõ về chúng ta hơn cả các bạn ký túc xá, hơn cả những người ở nhà Arisugawa hay Takanomiya rất nhiều. Tức là, danh tính thật của Shindo Koichiro… danh tính thật của tác giả『Mối Tình Cấm』chính là…」

Gulu, cổ họng tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt đặc quánh.

Chẳng còn đường nào để trốn thoát. Dù sao thì đây cũng là lỗi của tôi, vì đã cố chấp phát huy cái gọi là “tinh thần chuyên nghiệp” một cách kỳ cục, không màng đến hoàn cảnh mà gắng sức hoàn thành bản thảo. Tôi biết rõ mình đã mệt mỏi rã rời đến mức ngủ gật không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn cố sức vùng vẫy một cách vô ích, rốt cuộc lại dẫn đến tình cảnh này. Đến nước này thì chỉ còn cách dứt khoát chấp nhận, thành tâm chờ đợi giây phút cô em gái khám phá ra bí mật của mình thôi—

「Là bố và mẹ của chúng ta! Ngoài hai người đó ra thì không thể là ai khác được!」

…………

………………

「Hả?」

「‘Hả?’ gì mà ‘hả?’ hả anh trai! Là bố và mẹ của chúng ta chứ ai! Một trong hai người họ, hoặc cũng có thể là hai người cùng chấp bút, nhưng nói tóm lại, tác giả Shindo Koichiro của『Mối Tình Cấm』chỉ có thể là bố và mẹ chúng ta mà thôi! Bởi vì hai người ấy thì đương nhiên là hiểu rõ chúng ta hơn bất kỳ ai rồi còn gì!」

「…Không. Không không. Khoan đã Akiko.」

Nhận thấy sự bình tĩnh đang nhanh chóng trở lại, tôi phản bác lại cô em gái.

「Bố mẹ đã mất sáu năm rồi mà. Chính vì vậy mà chúng ta mới phải chia lìa, mỗi người được gửi nuôi ở một nhà khác nhau đó thôi.」

「Họ đâu có mất! Bố mẹ vẫn còn—」

「Suỵt! Lớn tiếng quá. Mọi người đang ngủ đấy.」

Tôi vội vàng nhắc nhở, cô em gái bĩu môi nhưng cũng chịu im lặng. Thế nhưng.

Chuyện gì thế này. Thành thật mà nói, tôi khá là kinh ngạc đấy.

Chẳng lẽ Akiko… vẫn chưa chấp nhận được sự thật về bố mẹ đến tận bây giờ sao…?

Đúng là hai anh em chúng tôi, không, cả những người khác nữa, không một ai có thể xác nhận cái chết của bố mẹ. Một ngày nọ sáu năm về trước, chiếc máy bay chở bố mẹ đã rơi xuống Thái Bình Dương, và đám tang được cử hành với hai chiếc quan tài trống rỗng. Vậy nên, quả thật trên thế gian này không có gì đảm bảo rằng hai người đó đã chết.

「Không, nhưng mà Akiko—」

Lời tôi nói dở chừng lại ngưng bặt.

Nhìn vào đôi mắt em gái tràn đầy hy vọng và phấn khích, sáng lên một màu trong veo, tôi chẳng thể nói thêm lời nào nữa.

Ra vậy.

Akiko đã luôn nghĩ như thế sao. Tôi thật vô tâm khi không nhận ra điều đó. Phải chăng việc Akiko lớn lên thành một cô bé hơi khác người cũng có một phần nguyên nhân từ nhận thức của em về bố mẹ? Không, trên hết, có lẽ đây vẫn là trách nhiệm của tôi, một người anh, kiêm luôn người giám hộ thay cho bố mẹ.

Không.

Thôi đi.

Sự phát triển như thế này không hợp với hai anh em chúng tôi.

Để có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và bình yên, tôi đã phải vất vả mới giành lại được em gái. Sự u sầu không phải phong cách của tôi. Nó không hợp với chúng tôi.

Với cái đầu đã lấy lại được sự bình tĩnh, tôi suy nghĩ. Làm thế nào để lấy lại được cái không khí vô tư, ngây thơ đó đây? Nước cờ tốt nhất trong tình cảnh này là gì?

Và sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi.

Trong vô vàn lựa chọn, tôi quyết định cung cấp một thông tin mà Akiko chắc chắn sẽ hứng thú nhất – một thông tin có thể khiến bố mẹ bay biến khỏi đầu em trong chốc lát, ngay tại thời điểm này.

Bởi vì đó chính là điều ưu tiên hàng đầu đối với tôi: Làm cho người em gái quý giá hơn bất cứ ai khác cảm thấy an lòng.

「…Này Akiko.」

「Vâng!」

「Tiếc thật, nhưng Akiko đoán sai rồi. Người viết『Mối Tình Cấm』không phải bố, cũng không phải mẹ. Là anh đấy.」

「…Hả?」

「Anh là Shindo Koichiro đó. Anh debut với『Mối Tình Cấm』, sau đó thỉnh thoảng cũng viết tiểu thuyết để kiếm nhuận bút, lấy đó làm phí sinh hoạt cho hai anh em mình. À, biên tập viên phụ trách là Jinno-san đúng không? Anh ta theo đến chỗ làm thêm ở nhà hàng bãi biển là để đòi bản thảo của anh đó. Tiện thể nói luôn, bản thảo mà anh đang viết ngay trước mặt em đây chính là phần tiếp theo của『Mối Tình Cấm』đấy.」

「…………」

Nếu đặt tiêu đề cho bộ dạng của Akiko lúc này, có lẽ sẽ là『Sét đánh giữa trời quang』. Tôi nghĩ khuôn mặt em ấy bây giờ trông sẽ giống hệt lúc có một chiếc UFO hạ cánh trước mắt, rồi từ trong đó, một lũ người ngoài hành tinh đông đảo xuất hiện và đồng bộ trình diễn điệu Awa Odori.

「…Ơ…ừm…」

Akiko xoa xoa vầng trán, hỏi.

「Những điều anh vừa nói đều là sự thật ư? Anh không nói đùa để trêu em đó chứ?」

「Ừ. Hoàn toàn là sự thật. Anh thề có Chúa là không sai chút nào, không hề có một lời nói dối hay lừa gạt nào trong đó.」

「…………」

「Em có cảm nghĩ gì không?」

「…Xin lỗi. Cho em một chút thời gian.」

「Ừ. Cứ thoải mái đi.」

Thấy tôi hối thúc, em gái khoanh tay, chìm vào suy nghĩ miên man.

Em nhắm mắt, vặn vẹo cổ.

Nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm.

Vò đầu bứt tóc, lắc đầu, nhíu mày vẻ lo lắng,

「Khoan đã. Dừng lại!」

Tôi vội vàng bịt miệng cô em gái đang mở to mắt, định hét lớn.

「Mọi người đang ngủ đấy. Tự kiềm chế đi, tự kiềm chế đi.」

「Ưm! Ưm ưm ưm!?」

「Thôi nào, bình tĩnh lại. Hít thở sâu, hít thở sâu. Theo anh này, hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Một hai ba!」

「…Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra.」

Bị tôi bịt miệng, Akiko đành phải làm theo.

Cứ thế một lúc.

Akiko dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh, giọng nói hạ xuống nhưng cảm xúc vẫn đang dâng trào.

「Anh à.」

「Khoan đã. Anh biết em có nhiều điều muốn nói, nhưng khoan đã.」

Tôi mỉm cười.

「Dù là người đã ‘bật mí’ thì anh cũng phải nói, chỗ này không thích hợp để nói chuyện đó đâu. Không phải chỉ có hai anh em mình, mọi người đều đã làm thêm mệt nhoài, và ngày mai cũng còn rất nhiều việc phải làm. Vậy chi tiết hơn thì để lúc khác, sớm thôi, em thấy sao?」

「Không được! Thế thì quá đáng quá! Từ trước đến giờ anh trai đã khiến em chờ đợi rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ em phải trải qua một sự chờ đợi khủng khiếp đến thế này!」

「Đành vậy, thật lòng mà nói thì anh cũng nghĩ thế. Nhưng hôm nay, em nghe lời anh thì tốt hơn. Hôm nay anh hơi mệt rồi. Làm mấy chuyện nặng đầu hơn nữa thì hơi bị… em hiểu mà, đúng không?」

「Ưm… Nếu anh trai ở trong tình trạng như thế, thì em đành phải nén nước mắt mà chịu thôi…」

「Thay vào đó thì sao? Hôm nay em có thể ngủ cạnh anh.」

「Ếch!? Thật không ạ!?」

「Này. Lớn tiếng quá.」

「Anh trai, người luôn kiên quyết không ngủ cùng em, không chỉ bình thường mà ngay cả trong chuyến đi tập huấn này cũng vậy, giờ lại—!?」

「Ừ. Hôm nay là đặc biệt thôi.」

Có lẽ đó là một phút bốc đồng.

Nếu suy nghĩ kỹ, đó có thể là một lựa chọn sai lầm, hoặc chỉ là sự phục vụ chu đáo.

Nhưng dù sao thì, hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra… tôi nghĩ thỉnh thoảng làm như vậy cũng không sao. Chắc là những lúc người lớn tự dưng thèm uống rượu, chính là những lúc như thế này.

À, mà các bạn khác cũng đang ngủ cạnh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra đâu. Thế nên tôi tự cho phép mình quyết định như vậy.

「Thôi được. Nếu đã vậy thì đi ngủ sớm thôi. À mà anh cũng nói trước nhé, dù ngủ cạnh anh thì em cũng phải ngoan ngoãn ngủ đấy nhé. Và nhớ hành xử đúng mực như một tiểu thư đàng hoàng đấy.」

「Em biết rồi ạ. Akiko là một đứa trẻ ngoan nên sẽ không làm anh trai phiền lòng đâu. …Mà này anh trai, anh có nhớ lời hứa không?」

「Cái vụ hè này có thể ngủ cùng nhau trần truồng một lần ấy hả? Đương nhiên anh nhớ rồi. Nếu Akiko muốn thực hiện quyền đó ngay bây giờ, anh nghĩ lời hứa đó nên được ưu tiên.」

「Không đâu. Akiko là một đứa trẻ biết ý nên sẽ không nói ra những lời như vậy đâu. Hơn nữa, chỉ riêng việc được ngủ cạnh anh trai thôi đã đủ khiến tim em sung sướng rộn ràng rồi. Chỉ vậy thôi đã hoàn toàn mãn nguyện rồi ạ. Em sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa đâu.」

「Nghe em nói vậy thì anh đỡ lo hơn rồi.」

Đại loại là thế.

Tôi và Akiko đã nằm cạnh nhau, trên hai chiếc đệm đặt sát nhau, sau một thời gian dài xa cách.

「Ưm hì. Thật hạnh phúc biết bao nếu từ mai trở đi cũng được ngủ như thế này!」

「Chỉ là đặc biệt hôm nay thôi. Không làm thế thì em sẽ lập tức được đà lấn tới ngay ấy mà.」

「Hừm, anh trai thật là đáng ghét. Nhưng hôm nay em vui nên em sẽ cười và tha thứ cho sự lạnh lùng của anh.」

「Đừng nói mấy chuyện ngớ ngẩn nữa, ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đấy.」

「Đừng nói thế chứ, hãy nói chuyện thêm một chút đi mà. Chỉ một chút thôi, một chút xíu thôi cũng được.」

「Đành chịu vậy… mà nói chuyện gì bây giờ chứ?」

「Chuyện gì cũng được ạ. Thật sự là chuyện gì cũng được. Chỉ riêng việc được nói chuyện với anh trai thế này trước khi ngủ thôi đã là một tình huống cực kỳ thú vị đối với em rồi ạ.」

「Chậc, rõ ràng là mệt mỏi nên mới chui vào chăn nằm thế này… Vậy thì, chúng ta nói chuyện về bữa sáng ngày mai đi. Trước hết, bắt đầu bằng việc đoán xem món canh miso sẽ có những nguyên liệu gì nhé.」

「Vâng ạ. Em bầu một phiếu cho đậu phụ và đậu phụ chiên.」

「Dễ đoán quá. Chỗ này gần biển nên anh nghĩ họ sẽ dùng hải sản đấy. Có lẽ canh miso rong biển là khả năng cao nhất.」

「Ồ, có lý ạ. Nhưng em có cảm giác những người sống gần biển thì đã ăn chán những thứ đánh bắt được dưới biển rồi. Vậy nên, khả năng đậu phụ và đậu phụ chiên vẫn là cao nhất ạ.」

「Không không. Anh thấy những người nhà Saeki rất coi trọng sự hiếu khách đấy. Họ có vẻ là những người tốt bụng, hơn nữa lại kinh doanh dịch vụ mà. Nên anh nghĩ, để phục vụ cho những người làm thêm như chúng ta, họ sẽ chuẩn bị những nguyên liệu món canh miso mà chúng ta thích nhất. Vì thế, hải sản là chắc chắn rồi. Đúng vậy, canh miso với sò ốc tươi sống cũng là một khả năng cao đấy.」

「Không không, vẫn là đậu phụ và đậu phụ chiên. Đó là chắc chắn rồi.」

「Thế là em chỉ đang kể những món canh miso em thích thôi phải không?」

「Hehe. Bị anh phát hiện rồi ạ.」

「À mà, ban đầu cũng không chắc là sẽ có món ăn kiểu Nhật nên nói chuyện này cũng vô ích thôi.」

「Không không, không phải thế đâu ạ. Bình thường mà nói, chắc chắn sẽ có món ăn kiểu Nhật. Bữa tối cũng toàn món kiểu Nhật, và ở những nhà trọ kiểu này thì như vậy là điều tự nhiên thôi mà—」

Những gì tôi nhớ được chỉ đến đoạn này.

Trong khi các bạn bè đang ngủ say bên cạnh, chúng tôi thì thầm trò chuyện cho đến khi không biết từ lúc nào tôi đã chìm vào giấc ngủ. Dù cho bản năng sinh tồn mãnh liệt nhất là giấc ngủ thì vẫn không có cách nào chống lại được — mà, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý định chống cự gì.

Ôi chao.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã diễn biến ngoài dự kiến. Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng một ngày nào đó bí mật sẽ bị lộ, nhưng không ngờ mình lại tự mình nói ra chuyện tiểu thuyết với Akiko. Mặc dù có nhiều lý do bất khả kháng, nhưng đây lại là một sự cố buộc tôi phải thay đổi lớn trong kế hoạch cuộc đời mình. Cái giá phải trả cho việc đã cố gắng thức khuya, nỗ lực viết lách để kịp thời hạn nộp bản thảo, lại bất ngờ hiển hiện dưới hình thức này.

Thế thì chẳng còn cách nào khác. Với sự hỗn loạn lớn đã xảy ra ngay từ ngày đầu tiên làm thêm, tôi vừa ôm đầu suy nghĩ, vừa đối mặt với lựa chọn khó khăn về cách vượt qua kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu này…