Chúng tôi, Mắt Kính và Cuộc Thi
À mà này, nói thì hơi đột ngột nhưng có một chuyện tôi để ý từ lâu rồi.
"Này, Akiko!"
"Dạ? Có chuyện gì vậy anh hai?"
"Mắt kính của em đâu rồi?"
Tại phòng Hội học sinh trường St. Liliana, sau buổi học tan trường.
Tôi, Himenokouji Akihito, bỗng chợt nảy ra ý định hỏi cô em gái Himenokouji Akiko.
"Dạo này em chẳng đeo mắt kính chút nào cả, nhưng anh nhớ là trước đây chúng ta đã hứa rồi mà? Rằng em sẽ đeo kính đàng hoàng, trừ những lúc chỉ có hai anh em mình thôi."
"Hả!?"
Mọi cử động của Akiko đang sắp xếp tài liệu cho cuộc họp bỗng khựng lại.
"Anh cũng tạm bỏ qua vì em vẫn sinh hoạt bình thường được, nhưng rõ ràng là việc một đứa cận như em sống mà không có kính thì cực kỳ nguy hiểm. Nên là, đừng có bướng nữa, đeo kính vào đi. Nghe rõ chưa?"
"À ừm, nhưng mà..."
Em gái tôi bắt đầu viện cớ, mắt liếc ngang liếc dọc.
"Như anh hai đã nói, dù không đeo kính em vẫn sinh hoạt thường ngày được mà. Nghĩa là, em không phản đối việc có kính sẽ tiện lợi hơn, nhưng nếu xét cả những mặt lợi khi không đeo kính thì..."
"Em không nghe lời anh hai nói à?"
"K-Khoan đã! Trước khi anh tung tuyệt chiêu câu đó ra, xin hãy nghe em nói thêm một chút nữa!"
Cắt ngang lời biện hộ dài dòng, cô em gái níu lấy tôi.
Nhân tiện, để giải thích cho những ai không biết hoặc quên thì: Hình như dạo gần đây thị lực của cô bé đã giảm sút đáng kể, đến mức phải tìm cách khắc phục.
Không cần phải nói, thị lực suy yếu thì rất bất tiện, và quan trọng hơn là cực kỳ nguy hiểm. Chép bài trong giờ học chắc chắn là một cực hình, và nếu không thể phân biệt được màu đèn tín hiệu khi ra ngoài thì có thể dẫn đến tai nạn chết người bất cứ lúc nào.
Dù hiện tại chưa có vấn đề gì đáng kể xảy ra, nhưng với tư cách là một người anh, tôi muốn em gái mình đeo kính càng nhiều càng tốt. Thế nhưng,
"À thì, anh hai này. Em nghĩ rằng đeo kính thực sự không tốt chút nào."
Dù thế nào đi nữa, cô em gái này vẫn cực kỳ ghét việc đeo kính.
"Tại vì kính vướng víu lắm anh ơi. Rồi nó dễ bị rơi ra vì những chuyện nhỏ nhặt, và đeo lâu thì đầu em cứ đau nhức mãi."
"Cái đó thì anh biết rồi, nhưng nếu thị lực đã tệ rồi mà còn không đeo thì còn gì là mắt nữa?"
"Không sao đâu ạ. Hiện tại em vẫn xoay sở được. Ở lớp em được xếp ngồi gần bảng, còn khi đi ngoài đường thì em chú ý gấp mấy lần bình thường luôn."
"Chỉ vì bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra không có nghĩa là tương lai cũng sẽ không có gì đâu, đúng không?"
"Cái đó thì... cũng đúng ạ."
"Nếu không thích đeo kính thì sao không thử dùng kính áp tròng?"
"Em đã nói với anh rồi mà, làm sao em có thể làm cái việc động trời là nhét vật lạ vào mắt chứ?"
"Gì mà ghê gớm thế... Mà nói đến kính thì dạo này cũng có nhiều loại thời trang lắm chứ. Nếu em thấy cái hiện có vướng víu thì sao không mua một cái mới xem?"
"Tiền anh hai vất vả kiếm được, làm sao em có thể lãng phí vào chuyện đó được. Thà để dành còn hơn là mua kính."
"Vậy thì hay là phẫu thuật chỉnh thị luôn? Nghe nói phẫu thuật Lasik dạo này giá cũng giảm rồi mà."
"Đeo kính áp tròng còn không dám, huống chi là phẫu thuật. Làm sao em có thể làm cái chuyện kinh khủng đó chứ?"
Đúng là kiểu "nói đông nói tây", "lý sự cùn".
Thường ngày, em gái tôi vốn nổi tiếng là ngoan ngoãn, nhưng trong chuyện này thì lại bướng bỉnh một cách lạ lùng.
"Thôi được rồi, anh biết là em ghét đeo kính tận xương tủy. Nhưng mà trước khi em về sống cùng anh lần nữa, em vẫn đeo kính bình thường mà đúng không?"
"Vâng."
"Vậy thì có sao đâu chứ, đâu cần phải ghét bỏ đến thế. Cứ chấp nhận kính như một người bạn đồng hành của mình đi. Và cùng nó trải qua mỗi ngày đi."
"Không thể đâu ạ. Giữa em và chiếc kính đã tồn tại một vết nứt không thể hàn gắn được nữa rồi. Cố gắng hàn gắn vết nứt này chẳng có lợi gì cho cả em và chiếc kính cả. Nó cũng vô ích như việc cố gắng phục hồi mối quan hệ của một cặp vợ chồng đã hết yêu vậy. Thà tìm một người bạn đồng hành mới càng sớm càng tốt, còn hơn cứ mãi tiếc nuối những gì đã mất đi."
"Mà khác với chuyện trai gái, trường hợp của em thì chẳng có người bạn đồng hành mới nào để tìm cả..."
Kính cũng không, kính áp tròng cũng không, phẫu thuật chỉnh thị cũng không nốt, thế thì còn cách nào nữa đây.
"Tóm lại là vì những lý do đó, em không muốn đeo kính. Cho dù điều này có khiến anh hai ghét bỏ Akiko đi chăng nữa, em cũng cam lòng chấp nhận. Đến mức đó thì em ghét hình ảnh mình đeo kính lắm rồi."
"Anh thì lại thích hình ảnh Akiko đeo kính lắm chứ."
"Em sẽ không bị những lời đường mật đó lừa đâu."
"Mà nói thật thì, có lẽ chỉ có mỗi em nghĩ là mình không hợp đeo kính thôi đúng không? Có ai khác nói vậy đâu?"
"Không hề! Cô Nasuhara lúc nào cũng nói mà. 'Himenokouji-san đúng là, nói không ngoa thì bây giờ có thể ghi danh vào sách Kỷ lục Guinness, đáng kinh ngạc đến mức cằm rớt cả ra, trông không hợp với kính mắt chút nào hết' hay đại loại thế. Mà cô ấy còn nói với cái mặt không cảm xúc khó chịu đó nữa chứ. Thiệt tình, cái người đó ác ý thật đấy!"
"Dựa vào ý kiến của cái người đó làm gì không biết..."
Nasuhara Anastasia, đúng là một cô nàng phản diện không ai sánh bằng, luôn kiếm chuyện với Akiko trong mọi việc mà. Xem ra cô em gái này quá đỗi thật thà, có vẻ như không hề nghi ngờ lời người khác nói, đúng là làm tôi phát mệt. Mà thôi, đó cũng là một điểm tốt của em ấy.
...
...............
..................
Không, nhưng mà tôi chợt nghĩ.
Hình ảnh Akiko đeo kính cũng đâu đến nỗi tệ đâu nhỉ?
Đâu phải là không hợp gì đâu nhỉ? Không lẽ chỉ có mình tôi nghĩ thế thôi sao?
*
"Hừm, tôi thấy cũng đâu có tệ đâu."
Tối hôm đó, tại phòng ăn kiêm phòng họp của ký túc xá học sinh.
Sau khi ăn tối xong và đang nghỉ ngơi, tôi giải thích mọi chuyện cho các thành viên Hội học sinh và xin ý kiến, người đầu tiên lên tiếng là Chủ tịch Hội học sinh, Nikaido Arashi.
"Thực ra thì, với tôi và Phó chủ tịch, hình ảnh Himenokouji Akiko đeo kính mới là quen thuộc hơn. Cho đến khi học kỳ mới bắt đầu – nói đúng hơn là cho đến khi Himenokouji Akihito, cậu chuyển trường đến, thì Himenokouji Akiko vẫn đeo kính bình thường mà."
"À... đúng rồi nhỉ, đúng là như vậy."
"Mà đúng là Akiko không có vẻ gì là thích đeo kính cho lắm. Bây giờ nghĩ lại thì, cô bé ấy luôn cố gắng tháo kính ra những lúc không cần thiết đúng không."
"Đúng thế đấy ạ, hình như cô em gái của tôi rất ghét kính. ...Vậy Nasuhara-san nghĩ sao?"
"Không hợp."
Phó Chủ tịch Hội học sinh tóc vàng trả lời ngay lập tức, không chút chần chừ, với vẻ mặt không cảm xúc thường thấy.
"Nếu có cuộc thi chọn người không hợp đeo kính nhất thì cô ta có thể đại diện Nhật Bản ngay lập tức, trông không hợp hơn cả việc Aho no Sakata mặc váy cưới, và tôi nghĩ nếu đưa cho em bé xem thì chúng sẽ khóc ré lên."
"Ơ thế sao? Tôi lại không nghĩ là đến mức đó đâu."
"Không hề, không hợp. Tôi có thể khẳng định rằng đeo kính thà đội tóc giả còn hơn."
"Không không. Nói đến mức đó thì có vẻ hơi cực đoan quá rồi."
"Không phải vậy đâu. Nó lệch lạc như việc thêm đậu nành lên cà ri vậy."
"Cái kết hợp đó, đối với tôi thì lại hoàn toàn hợp mà."
"Tóm lại, nếu tôi đã nói là không hợp thì là không hợp. Về chuyện này, tôi không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào."
Nasuhara-san vẫn kiên quyết không thay đổi thái độ của mình.
"Thế thì, Ginbee nghĩ sao?"
"À, không biết nữa. Khó nói lắm."
Người bạn thân của tôi, giữ chức vụ kế toán Hội học sinh, nhún vai với vẻ mặt hơi giễu cợt.
"Vì tôi chưa từng gặp hình ảnh Akiko-kun đeo kính bao giờ cả. Chẳng có cách nào để đánh giá được."
"À, phải rồi. Đúng là thế thật."
"À mà nếu cho phép tôi đưa ra nhận định cá nhân thì, tôi nghĩ hình ảnh Akiko-kun đeo kính cũng hoàn toàn được thôi. May mắn cho cô bé, cô bé có ngoại hình rất ưa nhìn. Và theo kinh nghiệm sống chung thì hình như gu thời trang của cô bé cũng không có vấn đề gì. Nghĩa là Akiko-kun dù đeo kính nào đi nữa thì cũng có thể biến nó thành phong cách riêng của mình được thôi."
"Ừ ừ. Tôi cũng nghĩ vậy đó."
"Thế thì Akiko-kun. Sao cô không thử đeo kính ở đây một chút xem?"
"Không đời nào."
Cô em gái tôi từ chối thẳng thừng.
Với hàng lông mày cau lại, bờ vai rụt rịt, và đôi má hơi phồng ra – cái dáng vẻ như một chú chuột hamster đang trong tư thế đe dọa này cho thấy "chỉ số ngoan ngoãn" của em gái tôi đã giảm xuống dưới mức âm xa lắc rồi. Dù tôi có nói gì đi nữa thì em ấy cũng sẽ không nghe lời đâu.
"Đừng nói lời tuyệt tình như thế chứ, hãy nghe lời tôi đi. Chúng ta là bạn bè của nhau mà."
"Không đời nào."
"Chúng ta cùng nhau nấu ăn mỗi ngày với tư cách là người trực nhật nấu ăn ở ký túc xá này. Mối quan hệ giữa cô và tôi còn sâu sắc hơn cả việc cùng thuộc một Hội học sinh, và hơn cả việc cùng ăn chung một nồi cơm. Vậy mà cô vẫn không chịu nghe lời tôi sao?"
"Em không nghe. Đúng là Ginbee-san đã giúp đỡ em rất nhiều, nhưng chuyện đó khác."
"Trong số những người ở đây, người hiểu rõ Akihito nhất là cô và tôi. Dựa vào mối quan hệ đó cũng không được sao?"
"Không được."
"Tôi và cô đều thích nấu ăn, và chúng ta còn thường xuyên trao đổi những công thức bí mật với nhau. Hơn nữa, chúng ta còn truyền cảm hứng cho nhau để tạo ra những ý tưởng món ăn mới, và điều đó được thể hiện trong thực đơn hàng ngày... Vậy mà cô vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ sao?"
"Không thay đổi."
"Tôi và cô, với tư cách là những người thân thiết với Akihito, còn bí mật than vãn về anh ấy để giải tỏa căng thẳng. Để mối quan hệ đó tiếp tục được duy trì trong tương lai, chúng ta không thể phá bỏ bức tường tâm lý ở đây được sao?"
"Không được. Dù có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không đeo kính ở đây."
Ginbee cố gắng thuyết phục đủ điều, còn Akiko thì khăng khăng không chịu thay đổi thái độ.
À thì, đúng như dự đoán. Một khi cô em gái này đã trở nên như thế này, thì chỉ dựa vào lời khẩn cầu hay chiêu "khóc lóc" thôi thì khó mà lung lay được em ấy.
Mà nói thật thì hai người này, không biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết đến thế rồi nhỉ. Dù đôi khi họ cũng cãi vã nhau, nhưng nếu họ có thể hòa thuận thì tôi cũng rất mừng.
Và chuyện than vãn gì đó thì cứ coi như tôi chưa từng nghe thấy vậy. Nếu cứ mãi bận tâm đến chuyện đó thì sẽ không thể tiếp tục được. Mặc dù tôi tò mò lắm...
"Chà, giờ phải làm sao đây?"
Ginbee nhìn tôi với dáng vẻ bó tay.
"Như cậu thấy đấy, cô em gái chẳng có vẻ gì là chịu nghe lời khuyên của chúng ta cả."
"Đúng là vậy nhỉ."
"Chúng ta có thể thử mọi cách, thuyết phục cả đêm cũng được, nhưng đó không phải là cách khôn ngoan cho lắm. Mà dù có ép buộc cô bé đeo kính bằng cách nào đi nữa thì kiểu gì cũng sẽ không kéo dài được đâu."
Ưm.
Thôi được, đây cũng là một cơ hội tốt. Tôi muốn tìm cách xóa bỏ định kiến và ấn tượng xấu của em gái về kính, và khiến em ấy đeo kính một cách tự nguyện nếu có thể. Liệu có giải pháp nào tốt không nhỉ?
"Hừm. Nếu đã vậy thì tôi cũng có ý kiến không tồi đâu."
Và mỗi khi có chuyện gì đó, người được giao nhiệm vụ lại chính là Chủ tịch Hội học sinh của chúng ta.
"Mà cũng vì thấy thú vị nên nhân tiện, chúng ta biến nó thành một sự kiện luôn đi. Mục tiêu là tổ chức vào cuối tuần này, mọi người cứ chuẩn bị tinh thần như thế nhé."
"Vâng. Một sự kiện ư?"
Câu chuyện ban đầu chỉ là muốn em gái tôi đeo kính, thế mà giờ lại trở nên kỳ lạ thế này.
"Thôi nào, đừng bận tâm làm gì. Kiểu này thì cứ vui là thắng thôi, chi bằng biến nó thành một sự kiện rồi tận hưởng cho vui, còn hơn là cứ mãi nhức đầu suy nghĩ những chuyện phiền phức."
"Vâng."
Không biết là thế nào nhưng hình như mọi chuyện đã thành ra như vậy.
Vị Chủ tịch này đúng là hay quyết định mọi thứ theo cảm hứng ngay tại chỗ... Với tư cách là người phải theo sau, tôi cũng thấy vất vả lắm chứ, thật đó.
...Thế thì?
Rốt cuộc người này định tổ chức sự kiện gì đây?
*
Và thế là, cuối tuần đó.
Trên bàn trong phòng ăn kiêm phòng họp của ký túc xá học sinh, hàng trăm chiếc kính mắt đủ màu sắc được bày biện thẳng hàng.
Số lượng ước chừng khoảng một đến hai trăm chiếc. Đủ sức để mở một cửa hàng nhỏ.
"Hừm. Nhìn thế này thì cũng hoành tráng thật nhỉ."
Chủ tịch nhìn hàng kính bày la liệt như một buổi triển lãm, hài lòng thở phào một tiếng.
"Kiếm được nhiều hơn tôi nghĩ, chừng này là đủ cho sự kiện lần này rồi. Mấy lời tuyên bố của tôi cũng có giá trị chứ."
"Vâng. Mà nói thật, cô tìm đâu ra nhiều thế?"
"Theo mối quan hệ với người quen, tôi đã nhờ một hãng kính mượn về. Mà thôi, gia đình tôi cũng có chút mối quan hệ như thế mà."
Chủ tịch ưỡn ngực lớn, khịt mũi tự mãn.
Mà đúng là, không thể không ngưỡng mộ cái cách cô ấy đã sắp xếp được nhiều thứ như vậy.
Có loại gọng tròn, có loại gọng vuông.
Có loại bằng kim loại, có loại bằng nhựa.
Không chỉ có màu tối và màu sáng, mà còn có cả những chiếc kính với họa tiết vân đá hay chấm bi.
Là một người có thị lực 1.5 không cần đeo kính, những vật dụng này vốn rất xa lạ với tôi, chưa bao giờ tôi có hứng thú để nhìn kỹ chúng. Nhưng nhìn thế này mới thấy kính mắt có rất nhiều kiểu dáng đa dạng, quả là thú vị.
"Thật ra thì, nhìn nhiều loại kính được bày ra thế này thôi, em thấy cũng hơi thú vị, hoặc là 'thế này cũng được đấy chứ' ạ."
"Đúng không? Nghe cậu nói vậy thì tôi thấy công sức bỏ ra cũng đáng đấy."
"Vâng, ừm, chuyện đó thì tốt rồi. Nhưng rốt cuộc cô muốn làm gì? Ban đầu em nhớ là mình nói chuyện làm sao để Akiko chịu đeo kính mà?"
"Đừng có hấp tấp đẩy nhanh câu chuyện thế chứ. Đàn ông vội vàng thì không được lòng phụ nữ đâu, đó là lẽ thường tình trên toàn thế giới đấy?"
"Vâng."
"Thế thì."
Chủ tịch nhìn quanh những người đang có mặt ở đây – tôi, Akiko, Nasuhara-san, Ginbee.
"Chúng ta hãy tổ chức một buổi trình diễn thời trang đi. Một buổi trình diễn thời trang chỉ với kính mắt, do các thành viên Hội học sinh thực hiện."
"Trình diễn thời trang? Kính mắt sao?"
"Ừ đúng rồi đó. Để chữa cái tật ghét kính của Himenokouji Akiko thì cách tốt nhất là cho cô bé thấy được cái hay của kính. Với chừng này kính được bày ra thì chắc kiểu gì cũng sẽ tìm được một cái hợp ý thôi, đúng không nào."
"Vâng, ra là vậy."
À thì, tuy cũng có lý nhưng tôi cảm thấy cách làm này có vẻ hơi bạo lực. Cơ bản thì nó chẳng khác gì việc ép một người ghét ớt chuông ăn ớt chuông để loại bỏ tính kén ăn cả.
"À, nếu ép buộc thì sẽ thành ra thế thôi. Không phải vậy, mà là phải khiến Himenokouji Akiko tự nguyện muốn đeo kính, đó mới là mục tiêu."
"Hừm. Cụ thể là làm thế nào?"
"Ồ, chuyện đơn giản thôi. Các cô nàng xinh đẹp của Hội học sinh sẽ đeo kính và thể hiện sức hút của chúng. Như vậy thì bất cứ ai ghét kính cũng sẽ bị đánh gục ngay lập tức, sẽ tái khám phá ra vẻ đẹp của kính, rồi rưng rức nước mắt và ngay tại chỗ chuyển sang làm tín đồ của hội mê kính mắt thôi."
"Không, tôi nghĩ chuyện không đơn giản đến thế đâu..."
Cô em gái tôi đơn thuần đến mức nào cơ chứ.
À thì, đúng là em ấy đơn thuần thật. Nhưng nếu dễ dàng thích kính như vậy thì đã chẳng phải khổ sở từ đầu rồi.
"Thôi nào, chuyện gì cũng phải thử mới biết được. Hay là cậu có ý tưởng nào hay hơn không?"
"À, nếu nói thế thì đúng là. Tôi chẳng có ý tưởng nào đặc biệt cả."
"Đúng không? Vậy thì cứ thử làm đã. Dù không có kết quả đi nữa thì cũng là một cách giải tỏa căng thẳng tốt mà."
"Hừm. Chà, nếu nói vậy thì tôi cũng không có lý do gì để phản đối."
"Đúng không. Cậu hiểu ra rồi đấy."
"Mà nói đi nói lại thì, Chủ tịch vẫn là Chủ tịch, vẫn là thủ lĩnh của chúng ta nhỉ."
"Đúng không. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi đấy?"
"Thì cũng phải đánh giá đúng chỗ thì mới được chứ. Chủ tịch luôn nghĩ cho Akiko mà chuẩn bị những biện pháp như thế này. Rồi còn biến nó thành một sự kiện mà tất cả thành viên Hội học sinh đều có thể tham gia nữa chứ. Nói gì thì nói, người làm được những chuyện như thế này, không ai khác ngoài Chủ tịch cả."
"Khà khà khà. Có khen tôi cũng không cho gì đâu nhé?"
"Không không, cứ để em khen đi. Không cần cho gì cũng được ạ."
"Khà khà, nghe cậu nói thế thì mừng quá."
"Vậy thì? Thực ra thì lòng thật của cô là gì?"
"À đúng rồi. Nói thẳng ra thì tôi viện cớ đủ thứ đấy, nhưng nói chung là tôi muốn ngắm mấy cô nàng ứng cử viên nhân tình đáng yêu của tôi đeo kính thôi."
"Tham vọng lộ rõ như ban ngày rồi."
Dù đã dự đoán trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị lừa một cách triệt để.
Vừa khen cô ấy xong, vậy mà lúc nào cô ấy cũng làm người khác thất vọng, thật đó.
"Nhân tiện, sự kiện lần này cũng kiêm luôn kỳ thi tuyển chọn để xếp hạng các ứng cử viên nhân tình đó. Cố gắng thể hiện thật tốt nhé, các cậu."
"...Cô nghĩ rằng sau khi nghe câu đó, sẽ có người còn ở lại tham gia sao?"
"Thôi nào, đừng làm mặt khó coi thế. Được lợi đôi đường, ba đường thì có gì xấu đâu."
"Người được lợi chủ yếu chỉ có mình cô thôi chứ?"
"Đúng rồi, đúng là hiện tại có thể là vậy."
Chủ tịch vừa xoa cằm cười tủm tỉm – với vẻ mặt thư thái như thể đã dự đoán trước được diễn biến này, vừa đưa ra đề xuất tiếp theo.
"Thế thì chuyện này thì sao? Ai đeo kính đẹp nhất, cậu sẽ là người chấm điểm, thế thì sao?"
"Tôi á? Là giám khảo sao?"
"Đúng rồi. Và người đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng là quyền được hẹn hò với cậu."
"Khoan đã, khoan đã. Cô đang nói gì vậy?"
Tôi cuống cuồng.
"Hẹn hò" nghĩa là cái "hẹn hò" đó đúng không? Chỉ riêng việc làm giám khảo thôi đã là một trách nhiệm khá lớn rồi, mà phần thưởng còn do tôi trao nữa, thì chẳng phải tôi sẽ là người vất vả một mình sao, hoặc là gì gì đó.
"Đồng ý."
Nhưng tôi đã lỡ mất thời điểm phản đối rồi.
Nasuhara-san, người nãy giờ vẫn đang nghịch mấy sợi tóc chẻ ngọn và nghe chuyện với vẻ không mấy hứng thú, lập tức phản ứng nhanh như chớp.
"Thực ra thì, tôi luôn tự tin rằng mình thuộc đẳng cấp thế giới về khoản hợp đeo kính. Để chứng minh điều đó, tôi không thể không tham gia sự kiện lần này được."
"Đẳng cấp thế giới ư... Hình như từ trước đến giờ cô có đeo kính bao giờ đâu? Khác với cô em gái tôi, thị lực của cô vẫn tốt mà."
"Một tài năng thực sự thì hiển nhiên ngay cả trước khi được chứng minh. Hay đúng hơn, chính vì nó hiển nhiên không cần phải chứng minh nên mới được gọi là tài năng thực sự."
"Ưm... nghe có vẻ hiểu nhưng lại không hiểu."
Hay đúng hơn là nghe cứ như đang chơi chữ vậy.
Cứ như đang lảng tránh vậy, hay là đang chơi trò ngụy biện.
"Trên hết, điều khiến tôi hứng thú là việc có thể chứng minh được ngay tại đây một sự thật hiển nhiên mà tôi đã luôn chứng minh suốt hai năm qua – rằng tôi vượt trội Himenokouji Akiko-san về mọi mặt."
"...Cậu đúng là luôn kiếm chuyện với em gái tôi nhỉ..."
"Điều đó cũng không thể tránh khỏi đâu. Bởi vì đó là chuyện mà tôi đã lặp đi lặp lại mỗi khi gặp mặt hàng ngày, đến mức nó đã trở thành một phản xạ có điều kiện kiểu chó của Pavlov, đã ăn sâu vào thói quen sinh hoạt của tôi rồi. Việc tôi vượt trội hơn em gái cậu đã là chuyện hiển nhiên như định luật bảo toàn khối lượng vậy, và việc định luật này bị phá vỡ sẽ dẫn đến sự sụp đổ của mọi lẽ thường tình trên thế giới, một vụ nổ lớn với năng lượng kinh hoàng hơn cả Big Bang..."
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Không hiểu rõ lắm nhưng dù sao thì cũng hiểu rồi."
Chắc là cô ấy ghét Akiko lắm lắm luôn.
Dù sao thì chúng ta cũng có duyên mà ở chung với nhau, tôi cũng muốn họ thân thiết với nhau, nhưng cũng có những người chẳng thể hòa hợp được. Nhưng thôi, tôi vẫn muốn cố gắng tác động để em gái và Nasuhara-san không còn cãi vã nhau nữa.
"Nếu đã vậy thì tôi cũng xin tham gia nhé."
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Ginbee cũng bày tỏ ý muốn tham gia.
"Akiko-kun là em gái của Akihito, bạn thân của tôi. Hiện tại cô bé còn là đồng nghiệp trong Hội học sinh, và là người sống chung dưới một mái nhà nữa. Việc tôi ra tay giúp đỡ cô bé thì có thể nói là một lẽ đương nhiên."
"À thì, được giúp đỡ thì tôi rất cảm ơn, và tôi cũng rất mừng khi cậu nghĩ về em gái tôi như vậy, nhưng..."
"Có vấn đề gì sao?"
"Không phải, chỉ là cái cách làm nó cũng kỳ lạ rồi, mà phần thưởng còn là được hẹn hò với tôi gì gì đó... Mấy chuyện đó thì hơi, cậu biết đấy, hơi..."
"Có sao đâu chứ. Cậu cũng là đàn ông mà, hãy chịu khó giúp đỡ em gái mình một chút đi. Hơn nữa, chuyện hẹn hò gì đó, tôi nghĩ nó rất phù hợp làm phần thưởng cho một sự kiện như thế này. Hơn nhiều so với việc chuẩn bị một phần thưởng nghiêm túc, khuôn phép đấy."
...Thật bất ngờ.
Theo như tôi biết, Saruwatari Ginbee Haruomi vốn là điển hình của một người có tính cách 'nghiêm túc và khuôn phép'. Ví dụ, khi còn nhỏ chơi đùa cùng bạn bè, mỗi lần mấy đứa con trai chơi những trò ngu ngốc, cô ấy luôn cau mày.
"Làm mặt ngạc nhiên như thế thì tôi thấy tổn thương lắm đó. Tôi chỉ đơn giản là đang tuân thủ câu nói 'Nhập gia tùy tục' thôi mà."
"Nghĩa là sao?"
"Thì Hội học sinh ở đây chẳng phải là một tổ chức như thế sao? Vừa làm việc một cách nghiêm túc, vừa coi trọng tinh thần tự do, phóng khoáng đúng không? Nếu đã vậy thì với tư cách là một thành viên của Hội học sinh, tôi cũng nên đọc được không khí và nói những lời phù hợp với tình huống. Nếu nói những lời quá cứng nhắc ở đây thì có thể sẽ làm tổn hại đến tinh thần đồng đội một cách vô ích."
"À mà... đúng là cũng có lý, cái kiểu nói đó."
"Tất nhiên, khỏi cần nói cũng biết – tôi có bị cái đề nghị tầm thường như được hẹn hò với Akihito làm xiêu lòng hay không, thì dĩ nhiên là không hề đâu. Giả sử Chủ tịch đề nghị một thứ gì đó khác ngoài hẹn hò, thì tôi cũng sẽ không hề bất mãn, không hề do dự mà đồng ý tham gia sự kiện lần này. Chuyện đó, chắc cậu đã hiểu rõ rồi chứ?"
"À, chuyện đó thì cậu đừng lo. Tôi không hề nghĩ dù chỉ một chút là cậu tham gia sự kiện lần này vì muốn hẹn hò với tôi đâu. Mà nói thật thì tôi là bạn thân của cậu đấy? Làm sao những chuyện Ginbee nghĩ mà một người đã gắn bó lâu năm như tôi lại không biết được chứ?"
"...À đúng rồi, phải rồi. Tôi là 'bạn thân' của cậu mà. Đã gắn bó sáu năm trời, thậm chí có thể gọi là thanh mai trúc mã nữa. Thế thì, những chuyện tôi nghĩ gì gì đó, chắc cậu có thể nhìn thấu một cách rõ ràng như nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt vậy nhỉ."
"Ơ? Gì? Sao tự nhiên cậu lại giận dữ vậy?"
"Khoan đã!"
Khi tôi đang ngạc nhiên nhìn Ginbee đột nhiên dỗi, Akiko chen vào giữa.
"Mọi người cứ tự tiện quyết định như thế thì khó cho em lắm! Mà nói thật thì, chuyện này đâu có lợi gì cho em đâu chứ!"
"Có gì mà không lợi đâu?"
Chủ tịch cười đáp.
"Sự kiện này ai cũng có thể tham gia, và quyền nhận phần thưởng thì mọi người đều bình đẳng. Nếu Akihito, người chẳng có lợi lộc gì đặc biệt mà còn dám than phiền thì cũng đành, chứ em mà càu nhàu thì chẳng đúng lý chút nào cả."
"Nhưng mà, ai đeo kính hợp nhất thì thắng, như thế thì rõ ràng là bất lợi cho em mà! Trên thế giới này làm gì có ai đeo kính không hợp bằng em chứ!"
"À mà, nếu không thích thì không tham gia cũng được mà?"
"Cách nói đó thật xảo trá! Mà nói thật thì, ban đầu câu chuyện này là để chữa cái tật ghét kính của em mà, đúng không?!"
"Đúng rồi, chính xác. Nên tôi mới tổ chức sự kiện này chứ. Nếu không làm thế này thì cô bé chẳng chịu đeo kính đâu, và tôi hy vọng đây sẽ là cơ hội để cô bé thay đổi định kiến về kính theo chiều hướng tốt hơn một chút. Tôi nhắc lại nhé, tất cả mọi thứ đều là vì cô bé đó!"
"Mừm...!"
"Nhưng thôi, tôi cũng không ép buộc gì đâu. Tôi cũng biết là cô bé ghét kính mà, và tôi cũng không nghĩ ép buộc sẽ mang lại kết quả tốt đẹp. Không chỉ đẩy tới mà đôi khi cũng cần lùi lại, đó là điều quan trọng trong cuộc đời. À mà thôi, dù thế nào đi nữa thì sự kiện vẫn sẽ được tổ chức thôi. Mà không có cô bé, tụi này tự làm thôi."
"Mừm mừm mừm...!"
"Nếu vậy thì quyền hẹn hò với Himenokouji Akihito sẽ rơi vào tay người khác ngoài cô bé thôi, nhưng thôi đành vậy. Quyền lợi là thứ mà chỉ người chiến đấu và giành chiến thắng mới xứng đáng có được. Ai mà bỏ cuộc chạy trốn mà còn nói này nói nọ thì thật là nực cười... À mà, cô bé lúc nào cũng nói yêu anh hai nhất thế giới mà, không muốn cái quyền hẹn hò với Himenokouji Akihito sao?"
"Aaaarrrggg... Em biết rồi, em biết rồi mà!"
Akiko hét lên với giọng điệu bị dồn vào đường cùng, gần như phát điên.
"Em làm, em cũng sẽ làm! Em cũng sẽ tham gia sự kiện và giành chiến thắng! Đeo kính trước mặt anh hai, chỉ nghĩ thôi đã thấy chân run rẩy sợ hãi lắm rồi, nhưng dù sao em cũng sẽ cố gắng hoàn thành!"
"Được lắm, nói hay lắm. Đúng là cấp dưới đáng yêu của tôi – tôi muốn nói vậy đó. Nhưng mà cô bé ghét đeo kính thật sự đấy nhỉ. Đến mức gần như là mắc chứng sợ hãi rồi chứ."
Tôi cũng đồng ý với Chủ tịch đang sửng sốt.
Việc "đeo kính" dường như là một việc gây căng thẳng cực độ cho cô em gái tôi. Chỉ riêng lời tuyên bố quyết tâm dài dòng cũng đủ thấy em ấy đang cố gắng tự vực dậy tinh thần một cách gượng ép rồi.
Ưm... Cách đây không lâu, em ấy đâu có biểu hiện phản đối dữ dội đến thế với kính đâu nhỉ. Em ấy cũng từng đeo kính trước mặt tôi rồi, và trước khi về sống cùng tôi thì việc đeo kính dường như là phong cách tiêu chuẩn của em ấy.
Để Akiko trở nên gay gắt đến mức này cũng là trách nhiệm của một người bảo hộ như tôi. Đến nước này rồi, nếu không làm gì đó thì sẽ rất tệ đây.
Nhân tiện, tôi không hề nhớ là mình đã đồng ý chuyện làm giám khảo, hay chuyện quyền hẹn hò với tôi sẽ làm phần thưởng cả. Nhưng thôi, nếu là vì em gái thì chẳng có lý do gì để từ chối cả. Hơn nữa, trong cộng đồng này, quyền phủ quyết của tôi chỉ được công nhận giá trị như một gói túi sưởi đã dùng xong mà thôi.
...Và, đó là chuyện của riêng tôi.
Buổi trình diễn thời trang kính mắt gì đó, rốt cuộc sẽ được tổ chức theo quy trình nào? Với tư cách là người chấm điểm, tôi nên dựa vào tiêu chí nào để cho điểm hay đánh giá hơn thua đây?
"Thôi nào, đừng bận tâm đến mấy chuyện vụn vặt làm gì."
Chủ tịch cười sảng khoái.
"Nói gì thì nói, đây cũng chỉ là một trò chơi, một lễ hội náo nhiệt thôi mà. Cứ thoải mái mà làm theo quy trình và chấm điểm là được."
"Vâng."
"À mà, cứ vui là được. Tôi giao toàn quyền cho cậu đó. Miễn sao không khí sôi nổi là tôi chẳng có gì phải phàn nàn cả."
"Vậy thì tôi sẽ dựa vào sở thích của tôi – dựa vào tiêu chí của tôi để phán xét nhé. Như vậy có được không?"
"Được thôi. Chẳng sao cả."
"...Nasuhara-san thì sao? Cô có chấp nhận không?"
"Không vấn đề gì, vì người thắng cuộc sẽ là tôi mà. Ginbee cũng thấy ổn chứ?"
"Ể? Không, tôi thì với điều kiện đó thì hơi... Chỉ để Akihito làm giám khảo thôi thì rõ ràng chỉ có thể đưa ra phán đoán thiên vị thôi... Hơn nữa tôi cũng không tự tin lắm..."
"Ôi xin lỗi. Tôi không nghe rõ cô vừa nói gì, cô có thể nói lại một lần nữa được không? À mà thôi, đến nước này rồi, chắc Ginbee cũng không nói lời chùn bước đâu, dĩ nhiên là tôi nghĩ mình sẽ nghe được một ý kiến khẳng định. Dù sao cũng để xác nhận thôi mà, đúng không?"
"Đ-Được rồi, tôi làm, tôi chấp nhận điều kiện đó. Thiệt tình, sao các cô lại có thể tự tin đến thế... Tôi thật không hiểu nổi..."
Ginbee miễn cưỡng đồng ý.
Và khi mọi chuyện đã diễn ra theo hướng này, Akiko hẳn là không còn lựa chọn nào nữa. Dù có từ chối đi nữa thì sự kiện cũng sẽ tiếp tục mà không có Akiko mà thôi.
"Tuyệt vời. Vậy thì bắt đầu thôi nào."
Chủ tịch tuyên bố khai mạc với giọng điệu thoải mái, và một cuộc chiến cam go trái ngược hoàn toàn với giọng điệu đó đã bắt đầu.
"Vậy thì ai đi trước nào? Nếu không ai đi thì tôi sẽ đi đó."
"Vậy thì để tôi."
Người giơ tay không chút do dự chính là Nasuhara Anastasia.
Với sự hào hứng và tự tin nhất vào sự kiện này, cộng thêm kinh nghiệm từng đoạt vương miện số một trong cuộc thi Miss St. Liliana trước đây, cô ấy đã xuất hiện ngay lập tức.
"Tôi xác nhận với Akki, người làm giám khảo nhé. Sự kiện này không có quy tắc cụ thể nào đúng không?"
"À ừm, đúng thế. Dường như mọi chuyện đang diễn ra theo hướng đó."
"Tôi hiểu rồi."
Cô ấy gật đầu với khuôn mặt không cảm xúc thường ngày, rồi bắt đầu xem xét kỹ lưỡng những chiếc kính được bày trên bàn.
Chẳng mấy chốc, Nasuhara-san đã chọn một chiếc kính. Gọng nhựa màu đỏ, tròng kính hơi dẹt. Tuy thời trang và sành điệu nhưng lại là một sản phẩm không có gì nổi bật.
"Vậy thì tôi đi chuẩn bị đây. Xin chờ một chút."
Nói rồi, Nasuhara-san đi ra khỏi phòng ăn kiêm phòng họp.
"...Chuẩn bị, cô ấy sẽ làm gì nhỉ?"
"Ai mà biết? Không biết nữa."
"Dù sao thì đây cũng là một buổi trình diễn thời trang mà. Chắc là tập luyện các tư thế chuẩn trước gương, đại loại vậy thôi chăng?"
"Đó là thủ đoạn hèn hạ đúng chất Nasuhara-san. Cô ấy là người bất chấp thủ đoạn để giành chiến thắng, đúng là một người được khắc họa bằng sự hèn hạ và đê tiện."
Chúng tôi còn lại trao đổi ý kiến với nhau, nhưng dù sao thì người xung phong đầu tiên là Nasuhara Anastasia. Với sự tôn trọng dành cho cô ấy, người không hề sợ hãi áp lực của người mở màn, chúng tôi vừa trò chuyện phiếm vừa chờ đợi Nasuhara-san xuất hiện trở lại.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút, bốn phút, năm phút.
Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, rồi ba mươi phút nữa trôi qua, khi ai cũng bắt đầu nghĩ rằng dù không có quy tắc gì nhưng như thế này thì có hơi quá đáng không, chuẩn bị quá lâu rồi không, thì Nasuhara-san cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong bộ đồ bơi.
Mà lại là một bộ bikini khá táo bạo.
...............
...............
...............
...............
Trong khi tôi, Chủ tịch, Ginbee và Akiko đều trố mắt ngạc nhiên, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Thì tình hình của Nasuhara-san vẫn chưa dừng lại ở đó.
Cô ấy đặt một chiếc máy cassette có vẻ hơi cổ điển, không biết lấy từ đâu ra, xuống sàn, rồi bật công tắc và nhạc bắt đầu.
Một bản nhạc không lời mang phong cách sôi động và ảo diệu, đúng chất nhạc nền thường được dùng trong các buổi trình diễn thời trang, bắt đầu vang lên, và biểu cảm của Nasuhara-san lập tức thay đổi.
Với vẻ mặt chuẩn của một người mẫu, không còn vẻ vô cảm thường ngày, cô ấy bắt đầu sải bước đi quanh phòng với một bước đi mẫu chuẩn mực.
Cô ấy vận dụng tối đa tay chân dài của mình, sải bước uyển chuyển, khoe trọn vòng ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn, đúng là một buổi trình diễn thời trang, một màn trình diễn mà ngay cả người mẫu hàng đầu cũng phải ngưỡng mộ. Thế nhưng đây lại là một ký túc xá học sinh cũ kỹ xây từ bảy mươi năm trước, không phải nơi để trình diễn những mẫu đồ bơi mới nhất.
Dần dần, khi nhạc nền đạt đến cao trào, động tác của Nasuhara-san càng trở nên mạnh mẽ hơn, và vào khoảnh khắc bản nhạc đột ngột kết thúc. Nasuhara-san tạo một tư thế pose cuối cùng hoàn hảo như những thần tượng âm nhạc biểu diễn cuối bài hát – và buổi trình diễn thời trang độc diễn đột ngột bắt đầu đã kết thúc tại đó.
"Thế nào?"
"Không, cô hỏi 'thế nào' thì..."
Trước Nasuhara-san đang hỏi với tư thế pose đó, nhưng với khuôn mặt không cảm xúc thường ngày, tôi chỉ có thể ấp úng.
Thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu để nhận xét nữa.
"– Khà khà khà, ồ thì ra là thế. Phó Chủ tịch làm được đấy chứ, đúng là cấp dưới đáng yêu của tôi."
Trừ Chủ tịch đang vỗ tay một mình, tôi nghĩ ai cũng có chung suy nghĩ.
Nasuhara Anastasia. Rốt cuộc cô ấy đang nhắm đến điều gì, và muốn đi đến đâu đây.
"À ừm... thôi thì, cô đã vất vả rồi?"
"Không cần lời động viên đâu. Tôi chỉ đơn giản là đã dốc toàn lực để giành chiến thắng trong cuộc thi này, và đã thể hiện một màn trình diễn tốt nhất có thể mà thôi."
"À ừm. Ra là vậy."
Mà đúng là cô ấy đã dốc toàn lực thật.
Chỉ là cái hướng nỗ lực nó hơi nghiêng ngả quá.
"Thế thì sao? Kết quả thế nào?"
"Ừm thì. Ít nhất thì cũng rất ấn tượng."
"Ồ, cảm ơn. Nhưng điều tôi muốn hỏi không phải là chuyện đó. Chúng ta đang tham gia một sự kiện mà người đeo kính hợp nhất sẽ thắng, đúng không?"
Thật bất ngờ. Hình như cô ấy vẫn hiểu rõ mục đích chính.
À thì, đúng là dễ bị thu hút bởi bộ bikini, nhưng Nasuhara-san vẫn đeo chiếc kính gọng đỏ mà cô ấy đã chọn ban nãy – nhưng dù nhớ mục đích sự kiện, cô ấy lại bỏ rơi cái kính đi đâu mất rồi?
"Akki đúng là không có mắt nhìn gì cả. Cậu không nhận ra rằng sự kết hợp giữa bộ đồ bơi và màn trình diễn của tôi đã phát huy tối đa sức hút của chiếc kính này hay sao?"
"Không, đúng là Nasuhara-san đeo kính cũng hợp đấy... nhưng mà màn trình diễn của cô thì quá sức mạnh mẽ, hay nói đúng hơn là hơi siêu thực quá. Cô ấy không hề chọn thời điểm hay hoàn cảnh phù hợp, thành ra khó mà bình luận được."
"Mấy lời dạo đầu lằng nhằng quá. Hãy nói thẳng kết luận đi."
"Ừm. Nasuhara-san, tôi nghĩ cô có tố chất làm nghệ sĩ hài đấy."
"Thật thất lễ. Tôi sẽ hãm hiếp cậu đó."
Tôi đã chuốc lấy sự tức giận rồi. Mặc dù tôi đã đưa ra một lời nhận xét ngắn gọn đúng theo yêu cầu.
Nhân tiện, hình như phụ nữ không bị áp dụng tội hiếp dâm, nhưng vẫn bị truy tố tội quấy rối tình dục cưỡng bức, nên cần cẩn thận. Đó là kiến thức bổ ích.
"Nhưng mà đúng thế, dù sao thì cách trình diễn thế nào cũng được, Nasuhara-san đeo kính rất hợp mà. Về điểm số thì tôi nghĩ là cao đó."
"Hừm hừm. Kết quả hiển nhiên thôi."
"Mà nói thật thì, không phải buổi trình diễn thời trang kính mắt, mà cứ như 'Nasuhara Anastasia - Trên Sân Khấu' thì đúng hơn."
"Tôi đã xác nhận trước rồi là không có quy tắc cụ thể nào, nên tôi nghĩ không ai có quyền nói gì về cách tôi làm đâu."
"À thì, đúng là vậy thật."
"Nhân tiện thì, tôi cũng có ý định muốn Akki thấy rõ được cơ thể tươi trẻ của tôi, cái mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn vồ vập lấy."
"Tôi biết rõ là vóc dáng của cô chuẩn như người mẫu rồi, nhưng tiếc là cái kiểu ham muốn đó lại chẳng được kích thích chút nào..."
Thậm chí ở điểm đó thì có lẽ còn phản tác dụng nữa là đằng khác.
Cảm giác đó, tôi nghĩ, gần giống với tâm lý thích cái thấp thoáng hơn là phô bày hoàn toàn da thịt – à, không, có lẽ hơi khác nhỉ? Thôi kệ, điều đó cũng không quan trọng.
“Ừm, vậy là màn trình diễn của Nasuhara-san đã kết thúc ở đây. Tiếp theo thì sao đây?”
Vừa khai màn đã gặp phải một màn biểu diễn "chơi trội" như vậy, ngưỡng cửa từ giờ trở đi chắc chắn đã bị đẩy lên rất cao. Ít nhất thì những người tiếp theo sẽ khó mà thắng được bằng cách tạo ấn tượng đơn thuần nữa – xét về mặt đó, chiến lược "xung phong" của Nasuhara-san có thể nói là hoàn hảo, nhưng mà, không biết phải làm sao đây.
“Thế thì, đến lượt tôi nhỉ?”
Thế nhưng, loại bất lợi nhỏ nhặt đó chẳng đáng để người này bận tâm.
“Để lũ hậu bối khoe khoang hết thế mạnh của chúng nó, thì cái 'uy tín tiền bối' của tôi cũng bị ảnh hưởng chứ. Nào, lần này mình cũng phải dốc hết sức mới được… Vậy nhé, chủ tịch hội đồng giám khảo, cậu thấy sao?”
“À vâng. Nếu hội trưởng đã nói vậy thì cứ thế đi ạ.”
“Ừ đấy. Thế thì tôi chọn ngay “người tình” của mình đây nhé, hí hí.”
Hội trưởng, miệng lẩm bẩm ngân nga giai điệu vui vẻ, bắt đầu chọn lựa cặp kính.
“Tuyệt vời, chọn cái này đi. Thế thì các cậu chờ một chút nhé, tôi sẽ chuẩn bị nhanh rồi ra ngay.”
Nói rồi, cô ấy hăm hở rời khỏi phòng ăn kiêm phòng họp.
“…Hình như cô ấy rất tự tin, có lẽ có chiêu trò gì đó chăng?”
“Cái tên “năm nào cũng động dục” đó tự tin thì lúc nào cũng vậy thôi.”
“Thôi thì cứ đợi xem tài nghệ của cô ta thế nào. Dù sao thì cô ta cũng là Hội trưởng Hội học sinh của Học viện Thánh Liliana, chắc sẽ không có chuyện khiến chúng ta phải kinh ngạc theo nghĩa tiêu cực đâu nhỉ.”
Akiko, Nasuhara-san, Ginbee mỗi người một câu bình phẩm. Nhưng rốt cuộc thì hội trưởng định dùng chiêu gì để tham gia cuộc thi đây –
Và mười phút sau.
Câu trả lời cho nghi vấn ấy đã được sáng tỏ.
Một cách rõ ràng đến mức ai cũng có thể thấy rằng cô ấy thực sự muốn giành chiến thắng.
“Đã để mọi người đợi lâu.”
Giọng nói thanh thoát vang lên, khiến đôi mắt của Akiko, Ginbee, và thậm chí cả Nasuhara-san – người hiếm khi lộ cảm xúc – cũng tròn xoe kinh ngạc.
“Tôi không thể táo bạo như Nasuhara-san, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mong mọi người giúp đỡ.”
Người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn, rạng rỡ đó – một quý cô mặc chiếc váy liền thân dáng dài khoác ngoài áo cardigan, mái tóc màu hạt dẻ nhạt điểm xuyết chiếc kẹp hoa linh lan, và đeo một cặp kính gọng bạc mảnh –
Không ai khác chính là Hội trưởng Hội học sinh của chúng ta, Nikaido Arashi, tự mình. …Chắc vậy.
“Ơ? Xin hỏi, đây là… ai ạ?”
“…Là hội trưởng chăng. Ít nhất thì chiều cao và vóc dáng y hệt.”
“…Đúng vậy, nếu không phải là có kẻ khả nghi đột nhập vào ký túc xá này, thì quý cô đây chính là hội trưởng đó. À, nhưng mà cái này thì…”
Mọi người chết lặng cũng là điều dễ hiểu.
Xem ra không chỉ Ginbee, mà cả Akiko và Nasuhara-san cũng là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này.
Nói thật, ngay cả tôi, người đã dự đoán trước và từng nhìn thấy "sau khi biến hình" của cô ấy, cũng phải ngạc nhiên đến mức á khẩu. Đối với họ mà nói, chắc cảm giác như thể ban ngày ban mặt chứng kiến cảnh trăm quỷ về đêm vậy.
“Hì hì.”
Mặc kệ chúng tôi, vị Hội trưởng đã hóa trang thành công rực rỡ ấy bắt đầu bước đi đầy tự tin.
Với những bước chân thanh thoát đến mức dường như có thể “huyễn thị” ra khung cảnh một khu nghỉ dưỡng mùa hè đầy nắng gió phía sau, cô ấy đi một vòng quanh phòng.
Từ dáng vẻ đường hoàng tự tin cho đến bầu không khí thanh lịch và sang trọng tràn ngập xung quanh – dù theo một hướng hoàn toàn khác với Nasuhara-san, đây vẫn là một màn trình diễn tuyệt vời không thể phủ nhận.
“Ghê quá! …À mà, tôi muốn nói thế, nhưng mà tiếc là lại hợp với cô ấy một cách tự nhiên…”
“Vậy mà cô ta lại giấu đi con át chủ bài này. Hay thật đó.”
“Đúng vậy, quả là không còn cách nào khác ngoài ngả mũ chào thua. Một nhân vật hoàn toàn đối lập với người được mệnh danh là “kẻ săn mồi” đáng sợ… Tôi dám khẳng định, nếu bây giờ gặp Hội trưởng ở ngoài phố, chắc chắn tôi sẽ không thể nhận ra.”
Akiko, Nasuhara-san và Ginbee cũng không còn cách nào khác ngoài vỗ tay hưởng ứng màn này. Khi Nikaido Arashi – người thường chẳng bao giờ che giấu sự thô tục và hào sảng của mình – lại làm điều này mà không một lời báo trước, thì mọi người chỉ còn biết bó tay mà thán phục.
“Mọi người thấy sao ạ?”
Vị Hội trưởng ung dung hoàn thành màn trình diễn, bước trở lại trước mặt chúng tôi và cúi chào.
“Thật đáng xấu hổ, tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi ạ.”
“…À, ờm, xin lỗi Hội trưởng ạ.”
“Vâng?”
“Nếu Hội trưởng cứ ở cái phiên bản đó, thì mọi người sẽ bị mất hứng mất. Nếu có thể quay trở lại dáng vẻ ban đầu thì tốt quá ạ.”
“Ối xin lỗi. Nếu vậy thì tôi sẽ thay đồ ngay, mọi người chờ tôi một chút nhé.”
Hội trưởng nở nụ cười không chút khó chịu nào, rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.
Và chờ đợi một lúc.
“Này. Xin lỗi nhé, để các cậu chờ lâu.”
Hội trưởng, trở lại phong cách thường ngày của mình, quay lại mà không hề để lộ một chút dấu vết nào của màn hóa trang ngoạn mục vừa rồi.
“Thế nào? Màn trình diễn của tôi đó?”
“…Thế nào mà thế nào. Chỉ có thể nói là… ngán ngẩm thôi.”
“Khắc khắc khắc. Nghe giọng đó thì chắc là… có vẻ như đã có tác dụng rồi nhỉ.”
“À không, nếu nói là có tác dụng thì tôi thấy hơi khác đấy.”
Nói đúng hơn, cảm giác giống như là gặp phải kẻ cướp trên đường đêm vậy.
“Nhưng chắc chắn là rất ấn tượng. Tôi đã lầm rồi.”
“Ôi chao, được cậu nói thế tôi cũng vui đấy.”
“Mà nói thật, Hội trưởng này, dù sao thì cô cũng nên giữ cái phong cách đó luôn đi. Như vậy chúng tôi dễ giao thiệp hơn nhiều, và tôi nghĩ mọi người xung quanh cũng sẽ đánh giá cô cao hơn hiện tại đó.”
“Không không, không được đâu. Tuy tôi không đến mức không thể sống với cái nhân cách đó, nhưng mà như thế gò bó lắm, chịu không nổi. Nếu cứ giả vờ làm tiểu thư cả ngày, tôi sẽ stress mà chết mất. Tôi chỉ muốn tích lũy ham muốn thôi, và nguyên nhân của chứng đau vai thì tôi chỉ muốn đổ cho cặp ngực đồ sộ của mình thôi đấy, tôi nói thật.”
“À…”
“Chuyện này đáng lẽ là con át chủ bài tôi dành riêng để biến các cậu thành người tình đó. Giờ thì đã dùng mất một quân bài rồi… Đã thế này thì dù bằng mọi giá tôi cũng phải thắng sự kiện lần này. Sau đó giành được quyền hẹn hò với cậu, rồi muốn được qua đêm êm đềm ở khách sạn tình yêu lắm đây.”
“Hẹn hò thì được, chứ chuyện qua đêm êm đềm ở khách sạn tình yêu thì không có trong cam kết đâu nhé. Mà Hội trưởng này, rõ ràng cô nói đây chỉ là trò chơi thôi mà, sao lại nghiêm túc muốn thắng đến thế?”
“Khắc khắc khắc. À, đó cũng là một phần trong chiến lược thôi.”
“Mà này, cả Nasuhara-san lẫn Hội trưởng đều chẳng liên quan gì đến kính nhiều nhỉ? Hội trưởng thì nổi bật hơn hẳn cái kính.”
“Nhưng mà nhìn hợp mà đúng không?”
“Ừm, thì đúng là vậy thật.”
Đáng tiếc là tôi không thể phản bác được điều đó.
Dáng vẻ đeo kính của Hội trưởng, so với Nasuhara-san cũng không hề kém cạnh chút nào, rất hợp. Hơn nữa, cả hai người này đều chọn kính rất khéo léo, dù bình thường chẳng bao giờ đeo kính.
Quả thật, cuộc cạnh tranh này bất ngờ trở nên hỗn loạn.
Theo tôi thấy, trình độ của hai người đó ngang tài ngang sức. Tiếp theo sẽ đến lượt Ginbee và Akiko, không biết họ sẽ dùng chiêu gì để đối đầu với những người đi trước đây.
“À, vậy thì, tiếp theo là đến lượt Ginbee hay Akiko đây. Ai đi trước?”
“Mư… ưm…”
“Ư… ưm…”
Tôi thúc giục sự kiện tiếp diễn, nhưng hai người còn lại chỉ ấp úng và không chịu động đậy.
Mà cũng phải thôi, màn trình diễn của người đầu tiên và thứ hai quá đỗi xuất sắc. Chứng kiến cảnh đó thì ai mà chẳng cảm thấy chùn bước.
Hơn nữa, theo như tôi biết, Ginbee lẫn Akiko đều không phải là người khéo léo trong những trò biểu diễn thế này. Thêm vào đó, ngay từ đầu họ đã không mấy hứng thú với sự kiện này. Với tình hình diễn biến như thế này, yếu tố thứ tự không thể xem nhẹ được nữa, không biết phải làm sao đây…
“Ginbee-san, mời chị trước ạ!”
Trong lúc tôi đang nghĩ thế, Akiko đã ra quyết định nhanh hơn một bước.
Với nụ cười, cô ấy khéo léo lùi lại một bước, đẩy Ginbee ra phía trước một cách tương đối, và tỏ rõ ý định cố gắng tránh vị trí thứ ba.
“…Em. Đó chẳng phải là một hành động hèn hạ sao?”
Ginbee, người bị đẩy ra làm vật hiến tế, đỏ hoe mắt nhìn Akiko, nói:
“Ngay từ đầu, sự kiện lần này là được tổ chức vì em, và các thành viên khác, bao gồm cả anh, đang ở vị trí hợp tác với em. Vậy mà em lại muốn lùi lại, để anh đi trước là ý gì đây? Đây lẽ ra em phải là người tiên phong đứng ra chứ.”
“Em không nghĩ vậy ạ. Làm người cuối cùng cũng khó khăn lắm đó.”
“Vậy thì em làm trước đi.”
“Không ạ. Em nhường Ginbee-san.”
“Đừng có dùng cái từ ngữ nghe hay ho như ‘nhường’ khi mà em đang đẩy cái thứ không ai muốn cho người khác chứ. Có gì đâu, Akiko-kun cứ làm trước đi. Khác với em, anh không quen đeo kính, thế nên ở đây em nên…”
“Mà này, Ginbee.”
Không thể nhìn nổi nữa, tôi đã lên tiếng giúp đỡ.
“Vì Nasuhara-san và Hội trưởng đã trình diễn xong rồi, nên sự kiện lần này coi như đã hoàn tất rồi đó, em không cần phải cố gắng làm đâu nhé? Ngay từ đầu em cũng không hứng thú mấy, mà dù thắng sự kiện này đi chăng nữa, cái phần thưởng quan trọng kia cũng chẳng đáng là bao.”
Nếu Akiko trong tình huống này nói “không tham gia” thì còn nói làm gì, nhưng Ginbee không hề mong muốn điều đó, nên tôi nghĩ cô ấy không cần phải làm – đó là ý định của tôi, nhưng,
“…Không thể như vậy được.”
Bất ngờ thay, thái độ của Ginbee thay đổi hẳn.
Vừa hơi phồng má, cô ấy nói:
“Tôi đã nói rằng tôi sẽ ‘tham gia’ buổi biểu diễn này. Một khi đã nói ra điều gì đó mà lại thay đổi, thì không chỉ tôi mà cả danh tiếng của gia đình Sarawatari cũng sẽ bị tổn hại. Là người được sinh ra trong một gia đình coi trọng sự tín nhiệm và lời hứa, tôi phải cố gắng hết sức để tránh tình huống như vậy.”
“À, nói thế thì nói, nhưng thực ra thì Ginbee không tham gia cũng chẳng sao cả. Với lại, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, đâu cần phải ép buộc làm những điều mình không thích chứ?”
“Tức là Akihito hoàn toàn không kỳ vọng gì vào tôi sao.”
“Không, không phải vậy.”
“Muốn nói là tôi chẳng hợp với kính gì cả, làm cũng vô ích sao.”
“Không, tôi nói là không phải vậy mà.”
“Thật khó chịu. Cực kỳ khó chịu. Tôi phải phục hồi lòng tự trọng bị tổn thương của mình càng nhanh càng tốt. Dù tôi thiếu khả năng về thời trang hơn Nasuhara-kun và Hội trưởng, nhưng lần này tôi sẽ dùng hết trí tuệ và tài năng để giành chiến thắng.”
…Ừm.
Xem ra sự quan tâm của tôi lại gây tác dụng ngược rồi.
Ginbee tức giận dồn hết sức vào đôi vai nhỏ bé của mình, bước tới bàn và bắt đầu cân nhắc lựa chọn cặp kính sẽ đeo.
“Mụm mụm mụm…”
Cô ấy xem xét các cặp kính với vẻ mặt như một thương nhân đang chọn kim cương thô, nhưng có vẻ vẫn chưa tìm được cặp kính nào ưng ý.
Cô ấy là kiểu người khá tùy tiện với đồ dùng cá nhân, chỉ cần sạch sẽ tối thiểu và phù hợp với hoàn cảnh là được. Vì phải sống trong cảnh nghèo túng theo chính sách của gia đình trong một thời gian dài, nên cô ấy không dành nhiều tiền bạc và thời gian cho thời trang. Khác với Nasuhara-san hay Hội trưởng, có lẽ Ginbee sẽ khó ứng biến trong những tình huống như thế này.
“Ôi trời. Kệ thôi, đến đâu thì đến vậy!”
Sau một hồi phân vân khá lâu, cuối cùng cô ấy cũng quyết định.
Chọn một cặp kính gọng tròn kiểu John Lennon hay dùng, cô ấy vội vã rời khỏi phòng ăn kiêm phòng họp. Mặc dù không có quy tắc như vậy, nhưng cô ấy cũng có vẻ như đang có ý định chuẩn bị gì đó.
“…Ginbee-san sẽ dùng chiêu gì đây?”
“Nào, không biết là thế nào đây nhỉ? Mà dù có kế hoạch gì đi nữa, chắc cũng sẽ không làm gì quá phô trương đâu nhỉ. Lúc như thế này, con bé đó lại là đứa rụt rè, hay xấu hổ, khác hẳn tôi và hội phó.”
“Đừng có đánh đồng hội trưởng và tôi nhé. …Mà Ginbee-chan, xét cho cùng thì cô bé đó vốn dĩ đã rất dễ thương rồi. Dù có dùng kế hoạch gì đi chăng nữa, chắc chắn kết quả sẽ rất, rất dễ thương thôi.”
Akiko, Hội trưởng, Nasuhara-san mỗi người một câu bình luận. Nhưng ngay cả tôi, người gắn bó với Ginbee lâu nhất, cũng thấy khó mà đoán trước được điều này.
Ngay từ đầu, nếu là Ginbee ngày trước, chắc chắn cô ấy sẽ không tham gia một sự kiện như thế này. Cô ấy sẽ giữ khoảng cách với chúng tôi khi chúng tôi làm ồn, và thường nói những câu kiểu như "Thôi nào. Các cậu cũng nên lớn đi chứ." Suy nghĩ như vậy, thì cô ấy cũng đã thay đổi khá nhiều trong một thời gian ngắn. Tất nhiên, lý do chính có lẽ là do cô ấy chuyển đến Học viện Thánh Liliana và bắt đầu giao du với những người trong Hội học sinh.
“Ố. Cô ấy quay lại rồi kìa?”
Và sau vài phút chờ đợi.
Ginbee một lần nữa xuất hiện – nhưng.
Hmm?
Cứ tưởng cô ấy sẽ chuẩn bị gì đó, nhưng sao chẳng thấy có gì thay đổi cả? Tuy có đeo cặp kính kiểu John Lennon, nhưng quần áo thì vẫn y như lúc nãy. Nếu thế thì đâu cần phải ra khỏi phòng làm gì nhỉ?
Khoan đã?
Dáng vẻ cô ấy có gì đó khác lạ.
Mặt cô ấy đỏ bừng, mắt không ngừng đảo quanh, co rúm lại như chú chó Maltese ướt mưa, dường như đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng. Đối với một người vốn nổi tiếng với sự lạnh lùng pha chút mỉa mai, đây là một điều khá bất thường.
Tôi có cảm giác rằng việc không tự tin với dáng vẻ đeo kính thôi – chưa đủ để giải thích mức độ căng thẳng này. Chẳng lẽ Ginbee còn định làm gì đó nữa sao?
“Ư… ư…”
Dưới sự chú ý của mọi người, cô ấy cứ véo véo hai tay, liên tục hít thở sâu, dường như đang chuẩn bị tâm lý cho điều gì đó.
Cuối cùng, cô ấy đột nhiên nhìn chằm chằm, nín thở.
Đưa tay phải và tay trái lên,
“…Nyan!”
Cô ấy nói.
Với giọng nói gần như tan biến, không nhìn thẳng vào mắt chúng tôi.
““““…………””””
Tôi, Akiko, Nasuhara-san, Hội trưởng, cả bốn chúng tôi đều im lặng với vẻ mặt ngơ ngác.
“…Vậy là màn trình diễn của tôi kết thúc rồi.”
Ginbee phá vỡ sự im lặng do chính mình tạo ra, gỡ kính với vẻ mặt cau có.
Vẫn như cũ, à không, còn đỏ hơn lúc nãy nữa.
“…Sao vậy, mọi người đều im lặng cả thế. Chẳng phải đã nói là không giới hạn nội dung trình diễn sao? Nếu vậy thì đâu có lý do gì để phản ứng bằng sự im lặng như thế này với những gì tôi đã làm chứ.”
“À, không, cái đó thì không sao đâu. Đúng không?”
Tôi thúc giục, và mọi người ngoại trừ Ginbee đều gật đầu nói:
“À vâng, đúng là vậy ạ. Chỉ là, chúng tôi bất ngờ quá, không biết nói sao nữa.”
“Đúng rồi. Tôi còn bị đứng hình một lúc đó. Hoàn toàn khác so với những gì tôi dự đoán mà.”
“Đúng vậy. Bị bất ngờ thật. Rất nhiều.”
Các thành viên Hội học sinh nhìn nhau với vẻ mặt khó tả.
Thấy phản ứng đó, Ginbee càng đỏ mặt hơn, nói:
“Nà, này các cậu, đừng có phản ứng nửa vời như thế chứ. Bên này cũng khó mà phản ứng lại được đây này.”
“Dù cô nói vậy thì bên chúng tôi cũng khó mà phản ứng lại được đó chứ. Đúng không mọi người?”
“Đúng vậy. Một phần là quá bất ngờ, còn bản thân màn trình diễn cũng… nửa vời sao ấy. Cậu ta vừa làm vừa xấu hổ dữ dằn, làm chúng tôi cũng ngượng theo, giá mà cậu ta quyết tâm hơn chút thì tốt rồi.”
“Đúng vậy đó. Ginbee cứ gượng ép làm những điều mình không quen, lộ hết ra cả, nên chúng tôi cũng cảm thấy khó xử.”
“Mư… gự…!”
Bị mọi người bình luận một cách lạnh lùng, mặt Ginbee đỏ bừng như một con bạch tuộc vừa luộc chín.
“Tô… tôi sẽ không bao giờ làm lại cái chuyện này nữa đâu… Con người ai cũng có cách sống phù hợp với bản thân mình. Nếu đi chệch khỏi đó thì cuộc đời chẳng có gì tốt đẹp cả… Vậy mà tôi lại biết mà vẫn làm, tôi thật là ngu ngốc làm sao.”
“Ôi, không hẳn đâu Ginbee-chan. Nhờ vậy mà chúng tôi mới được thấy một mặt dễ thương của cậu mà bình thường không thể thấy đó.”
“Cái đó thì có lợi ích gì cho tôi đâu chứ. Nếu không thắng được sự kiện này thì đúng là phí công vô ích. Chỉ toàn phí hoài sự xấu hổ mà thôi.”
“Không sao đâu. Giả sử, nếu cậu vì quá xấu hổ mà không thể ngẩng mặt lên nhìn đời nữa, đến mức không thể lấy chồng được, thì tôi sẽ cưới cậu. Nha?”
“Nha cái gì mà nha, em nói cái gì vậy hả?”
…Đại loại thế.
Bất kể cảm nhận của đương sự thế nào, thì màn trình diễn của Ginbee đã khiến không khí trở nên sôi nổi hơn là điều chắc chắn.
Ôi trời, nhưng thế này thì kết quả cuộc đấu trở nên khó lường quá rồi. Ginbee, khác với hai người đi trước, hoàn toàn không quen với việc đứng trước đám đông, nhưng có lẽ chính điều đó lại phát huy tác dụng chăng.
Hiện tại, trong mắt tôi với tư cách là giám khảo, điểm số của ba người đã hoàn thành phần thi hoàn toàn ngang nhau.
Giờ chỉ còn chờ kết quả của người cuối cùng mà thôi.
“Ư…!”
Thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, vẻ mặt của Akiko đanh lại.
Cô em gái của tôi nãy giờ còn thản nhiên bình phẩm màn trình diễn của Ginbee, nhưng thực ra thì cô ấy đâu có tư cách đó. Bởi vì vị trí cuối cùng, là người "đại tràng" sẽ đến lượt cô ấy.
Vậy thì, Akiko – người cuối cùng phải đứng ở vị trí khó khăn nhất, và cũng là người không hề mong muốn đeo kính nhất trong sự kiện này – rốt cuộc sẽ dùng cách nào để giành chiến thắng đây?
“…Anh ơi, xin lỗi anh.”
“Hửm? Gì thế?”
“Em xin phép tạm dừng một chút được không ạ? Gọi là thời gian suy nghĩ đó ạ. Em muốn dành thêm chút thời gian để cân nhắc mọi thứ.”
“À, em vẫn chưa quyết định được chiến lược sao. Nhưng đúng là đây là thời điểm quyết định thắng thua, nên muốn suy nghĩ kỹ càng cũng là lẽ thường tình thôi.”
“Vâng đúng vậy ạ. Bởi vì em lại rơi vào tình huống khá khó khăn là được diễn cuối cùng. Nên em cũng không thể làm như bình thường được, cảm giác áp lực hơn mọi khi ạ.”
“Ừ ừ. Anh hiểu cảm giác đó mà.”
“Nếu lúc này không thể kết thúc thật hoành tráng, thì cả sự kiện cũng sẽ trở nên cụt ngủn, buồn tẻ mất. Vì mọi người đã cố gắng hết mình cho đến giờ, em mong anh có thể cho em thêm một chút thời gian nữa được không ạ?”
“Ừ ừ. Anh cũng phải hỏi ý kiến mọi người đã, nhưng chắc là được thôi.”
“Cảm ơn anh. Quả đúng là anh hai của em.”
“Thế nào? Em muốn có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ?”
“À vâng. Khoảng chừng một năm ạ?”
“Rõ ràng là định bỏ chạy mà.”
Không phải là vĩ đại gì cả, mà rõ ràng là bỏ trốn trước trận địa.
Nếu đây là chiến trường, chắc chắn sẽ bị bắn chết tại chỗ không cần hỏi.
“Akiko. Anh thật thất vọng đó? Đến nước này rồi mà em vẫn còn nói vậy sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà không còn cách nào khác chứ ạ! Tại sao mọi người lại có thể đạt được điểm cao chót vót như vậy chứ!? Thế này thì tính toán của em rối tung cả lên mất rồi!”
“Em nói vậy thì anh cũng chịu thôi.”
“Kế hoạch ban đầu của em là mọi người sẽ cùng nhau thi đấu ở một đẳng cấp thấp hơn, kiểu ‘cá mè một lứa’ ấy ạ! Nếu vậy thì dù em không hợp với kính, có thể vẫn sẽ xoay sở được một chút!”
“Ừm. Tiếc thật đó, không được như ý muốn.”
“Hơn nữa, trên hết là anh còn sẽ thương hại em gái dễ thương của mình và ‘phù phép’ thêm điểm cho em mà!”
“Đã quá lạc quan rồi đó…”
Không phải là nhìn xa trông rộng kém cỏi nữa, mà phải nói là quá mức mơ mộng.
Thật vô tư đến mức quân đội thời trước và sau Chiến tranh Thái Bình Dương cũng phải chào thua.
“Vì vậy, đối với phần đánh giá của em, anh hãy ‘thiên vị’ một chút ạ!”
“Đừng có đường đường chính chính yêu cầu chấm điểm gian lận như thế. Hãy theo tinh thần thể thao mà làm một cách công bằng đi.”
“Xin anh đó! Em không tiếc tiền đâu ạ!”
“Và đừng có công khai ám chỉ hối lộ như thế chứ.”
“Anh nói là không cần tiền sao!? Thế thì thay vì tiền, em sẽ tặng anh một nụ hôn thưởng, anh thấy sao ạ!?”
“Cái đó thì đúng hơn là phần thưởng cho em thì phải?”
“Được rồi, vậy thì không phải nụ hôn mà là hẹn hò với em ạ!”
“Cái đó là phần thưởng dành cho người chiến thắng sự kiện này mà?”
Tôi thở dài một tiếng, nói:
“Thôi đi Akiko. Đúng là anh chiều em, nhưng anh cũng biết lúc nào nên làm gì. Anh không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp mà mọi người đã tạo ra đâu. Cụ thể mà nói, anh với tư cách là giám khảo, sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Sẽ không vì em là em gái mà cho điểm cao bất thường đâu. Ngay cả khi đây là một sự kiện mang tính giải trí một nửa như thế này đi nữa.”
“Hả…!”
“Akiko. Em hiểu ý anh nói chứ?”
“Ư… ư… Vâng…”
“Tốt. Vậy em có thể nghe lời anh nói chứ? Sẽ không mè nheo làm anh khó xử chứ?”
“Vâng…”
“Tốt. Vậy Akiko, bây giờ đến lượt em đó. Hãy trình diễn thật tốt cho mọi người xem nhé. Nếu không làm được thì sẽ bị coi là bỏ cuộc và em sẽ bị loại đó?”
“Ư… ư…”
Thấy thái độ cương quyết của tôi, Akiko buồn bã rũ vai.
“Hừm… Thì ra, cũng nói được những lời cứng rắn đấy chứ.”
“Đúng vậy. Hơi bất ngờ đó.”
“Ừm. Cứ tưởng Akihito sẽ như mọi khi, lại nói những lời thiên vị em gái chứ. Có lẽ nên xem xét lại suy nghĩ của mình rồi.”
Hội trưởng, Nasuhara-san, Ginbee cũng thi nhau bình luận, dường như đang đánh giá lại tôi.
Ôi trời, đối với tôi thì điều này thật bất công làm sao.
Ngay từ đầu, buổi biểu diễn kính mắt lần này là một sự kiện để tôi huấn luyện nghiêm khắc cô em gái cứng đầu của mình. Và hơn thế nữa, mục đích ban đầu là để “cải thiện chứng nghiện anh trai của Akiko”, nên các thành viên Hội học sinh mới tập trung tại ký túc xá này. Vì vậy, việc tôi nghiêm khắc với em gái là điều hiển nhiên rồi.
Tôi cảm nhận rõ rệt rằng ánh mắt mọi người nhìn tôi đều qua một lăng kính định kiến. Chắc chắn tôi cần phải cho mọi người biết thế nào là “uy nghiêm của một người anh” đối với Himenokoji Akihito.
“Vậy Akiko, là như vậy đó.”
“Ư… ư…”
“Mau chọn kính đi. Đừng để mọi người chờ lâu.”
“Huhu~”
Bị tôi thúc giục, cô em gái lảo đảo tiến lại bàn và bắt đầu lựa chọn kính.
“Anh ơi, nhưng mà, em không biết đâu là kính tốt, kính xấu gì cả. Từ đầu em đã không thích kính rồi, thậm chí còn rất ghét nữa, nên làm sao mà biết được cái gì hợp với mình chứ…”
“Akiko. Đến nước này rồi thì đừng có lẩn tránh nữa.”
“Mụm!”
“Dù là Hội trưởng hay Nasuhara-san, thì ngay cả Ginbee cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Anh sẽ không cho phép em nói là em không làm được đâu.”
“Au~…”
“Anh nhắc lại một lần nữa để em nhớ, ngay từ đầu sự kiện này là vì em đó nhé? Em hiểu rõ rằng mọi người khác đang giúp đỡ em, đúng không?”
“Ư… ư… Nhưng mà…”
“Làm thì làm, không làm thì không làm. Hãy dứt khoát lên.”
“Hả!”
Trước giọng điệu mạnh mẽ của tôi, Akiko dường như cũng đành chịu thua.
Cô ấy ngừng nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, và quay mặt về phía hàng kính với vẻ mặt quyết tâm.
“Ư ư ư…”
Như một đứa trẻ đến cửa hàng đồ ăn vặt với nắm tiền lẻ ít ỏi, cô ấy tròn xoe mắt, chăm chú chọn kính. Nhưng chỉ biết ngắm nghía mà không thể quyết định được. Nếu đây là truyện tranh, chắc chắn đôi mắt của Akiko lúc này sẽ được vẽ với hiệu ứng xoáy ốc.
“Ư ư ư…”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, có lẽ cô ấy bắt đầu lo lắng. Vẻ mặt Akiko cứng đờ rõ rệt, những giọt mồ hôi dầu lấm tấm trên trán. Tiếng lẩm bẩm thoát ra từ khóe môi cũng dần dần lớn hơn theo từng khoảnh khắc.
………… 。
Hmm.
Nhưng mà cái này, có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Cái sự ghét kính của cô em gái tôi đã đạt đến mức độ của một loại dị ứng hay chứng ám ảnh sợ hãi nào đó rồi.
Mà không, ghét đến mức đó sao?
Dù có tự nhận thức được rằng mình không hợp với kính (nhưng thực ra thì rất hợp), việc có phản ứng từ chối triệt để đến mức này thì hơi bất thường. Có lẽ có nguyên nhân cụ thể nào đó chăng?
… 。
………… 。
……………… 。
Nhưng mà, có lẽ việc tôi không nhận ra được cho đến khi cô ấy trở nên như thế này là lỗi của tôi.
Kể từ khi tôi và em gái bắt đầu sống cùng nhau trở lại cho đến nay đã khoảng hai tháng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, chứng ghét kính của em gái đã phát triển đến mức này, và với tư cách là người giám hộ của cô ấy, tôi không thể nào làm ngơ được.
Đành chịu.
Tuy không định dùng ở đây – nhưng hãy dùng con át chủ bài đã chuẩn bị trước vậy. Đúng là câu nói "lo xa thì không phải lo" thấm thía thật.
“Akiko. Thật sự không được sao?”
“Huhu…”
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt rơm rớm nước mắt như thế chứ. …Được rồi, anh hiểu rồi, giờ anh sẽ làm cho Akiko không thể không đeo kính được nữa vậy.”
“…?”
Tôi mỉm cười với cô em gái đang nghiêng đầu, rồi lấy từ trong túi ra một thứ.
Một chiếc hộp hình chữ nhật, vừa vặn trong lòng bàn tay.
Chiếc nơ màu hồng, được gói bằng giấy kẻ caro xanh trắng.
“Đây là…?”
“Mở ra xem đi.”
Tôi thúc giục, cô em gái làm theo, mở hộp ra,
“! Cái này là…!?”
“Ừm. Là quà đó. Tặng Akiko.”
Bên trong là một cặp kính.
Một cặp kính dành cho con gái, thiết kế hơi thô nhưng vẫn tinh tế.
“Anh đã mua cái này vì nghĩ có thể sẽ có lúc cần dùng đến. Anh đã đau đầu suy nghĩ mãi để tìm ra cặp kính hợp với Akiko nhất đó.”
“Ể, ể, nhưng mà cái này—”
“À xin lỗi, thực ra anh không biết chính xác thị lực của Akiko là bao nhiêu. Nên tạm thời anh đã lắp đại một chiếc tròng kính bất kỳ vào. Sau này phải đến tiệm kính lại để lắp tròng kính phù hợp nhé.”
“Không, không phải chuyện đó, à không, chuyện đó cũng quan trọng, nhưng mà, ừm.”
“À không sao đâu. Cái này là tiền túi của anh, nên không liên quan đến ngân sách gia đình đâu. Mà cũng không phải là món đồ đắt tiền gì nên em đừng bận tâm. Từ giờ trở đi, anh phải nhịn không uống cà phê lon sau bữa ăn một thời gian đó.”
“Thật, thật sao ạ!? Sao lại thế được, lấy từ tiền tiêu vặt của anh hai mà – không nhưng mà, điều em muốn nói không phải chuyện đó đâu ạ.”
“Anh muốn Akiko dùng nó.”
Tôi mỉm cười lại với cô em gái đang bối rối phản bác.
Với tất cả tình yêu thương mà tôi có, gửi gắm vào đó.
“Akiko có thể ghét kính, nhưng anh thì lại rất thích em đeo kính đó. Tất nhiên, xét về mặt bảo vệ an toàn cho bản thân nữa, kính cũng rất quan trọng mà. Đối với anh, vì Akiko thì tiền bạc chẳng đáng gì cả, và dù có bị em ghét đi chăng nữa, nếu anh nghĩ đó là điều đúng đắn cho em, anh sẽ làm hết sức mình. Trước đây cũng vậy, và sau này cũng vậy, anh sẽ mãi làm như thế. Bởi vì đối với anh, em là cô em gái quan trọng nhất trên thế giới này mà.”
“Hả…!”
“Nếu em thực sự ghét kính đến vậy, thì thật sự là chỉ cần thỉnh thoảng thôi cũng được. Một ngày một lần, hay thậm chí một tuần một lần cũng được. Nếu không phải vì bản thân em, thì vì anh cũng được. Vậy nên, em đeo thử cặp kính đó đi được không?”
“…………Ư… ưm.”
Nghe lời yêu cầu của tôi, cô em gái với đôi má ửng hồng cứ liên tục đảo mắt và ngượng ngùng, nhưng rồi,
“…Nhất định, đừng có cười em nha?”
“Tại sao? Tại sao anh lại cười em chứ? Anh không bao giờ cười em đâu. Có thể sẽ cười vì vui thôi.”
“Tuyệt đối không được ghét bỏ em đâu đó?”
“Anh ghét em sao, điều đó mới thật sự là không thể có được. Từ nay về sau, mãi mãi không bao giờ. Nếu lỡ mà có ghét em thì đã ghét từ lâu lắm rồi chứ không phải bây giờ. Nếu không thì ngay từ đầu anh đã không muốn sống cùng em lại, dù phải làm phiền rất nhiều người khác. Anh nói có đúng không?”
“…Vâng. Em hiểu rồi.”
Cuối cùng cô ấy cũng đã hạ quyết tâm.
Ánh mắt sợ hãi biến mất. Cô ấy nhìn xuống cặp kính trong tay với vẻ mặt như đang đối mặt với một trận đấu quan trọng nhất đời, rồi.
Với động tác tay mềm mại như khi cắm hoa trên đĩa hoa nhọn, cô ấy đeo gọng kính lên hai tai.
“…Thế nào ạ?”
“Ừm.”
Tôi mỉm cười với cô em gái đang hỏi một cách lo lắng.
Một nụ cười từ tận đáy lòng, tự nhiên như đã dự đoán trước.
“Hợp đó. Ừm, rất hợp.”
“Có đáng yêu không ạ…?”
“Đương nhiên rồi. Đáng yêu lắm, cực kỳ đáng yêu.”
“…Hì hì.”
Khoan thai, Akiko nở một nụ cười ngây thơ như trẻ con.
Thấy chưa.
An ủi hơn là sinh ra dễ dàng hơn. Cuối cùng thì mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như thế này thôi mà. Vẫn là cô em gái rắc rối – mà cũng chính vì những điều đó mà cô ấy lại dễ thương.
Nếu có vấn đề gì đó, thì đó là.
Ánh mắt từ những người tham gia khác ngoại trừ Akiko đang nhìn tôi đau đớn khủng khiếp, cùng với những lời xì xào “đã được sắp đặt trước…” “đua ngựa có dàn xếp…” “như lừa đảo vậy…” cứ vang lên đầy khiêu khích. Mà, cũng đành chịu thôi đúng không? Ngay từ đầu, đây là một sự kiện để cải thiện chứng ghét kính của Akiko mà. Kết quả tốt là tất cả đều tốt, đúng vậy đó.
“Nào, nào mọi người. Thế nào rồi ạ?”
Thế nhưng, có lẽ Akiko không nhìn thấy tình hình đó chăng.
Với vẻ mặt hưng phấn như một cánh đồng hoa mùa xuân, Akiko quay sang các thành viên Hội học sinh đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Hì hì. Là quà của anh hai đó ạ? Hì hì.”
“““…”””
“Ôi, vui quá đi mất. Đã bao nhiêu năm rồi em mới nhận được quà từ anh hai nhỉ… Kể từ khi gặp lại sau sáu năm, anh ấy đã làm nhiều điều tử tế cho em, nhưng chưa bao giờ tặng quà dưới hình thức cụ thể cả.”
“““…”””
“Không không, không phải là vì em không nhận được món quà nào hữu hình từ anh hai mà em dỗi đâu ạ? Mà thật ra, những món đồ hữu hình thì ai mà chẳng có thể tặng được cơ chứ? Nên ngược lại, em nghĩ anh hai thật tuyệt vời khi thể hiện tình cảm bằng những thứ vô hình. Em càng yêu anh hai nhiều hơn khi anh ấy cố gắng yêu thương em bằng những thứ không có hình dáng cụ thể – tuy nhiên, nếu anh ấy thể hiện tình cảm bằng những cách cụ thể như thế này thì lại càng vui hơn nữa ạ! Kyaaa!”
“““…”””
Ừm.
Mà này, Akiko-san? Anh biết em đang vui sướng bay bổng rồi, nhưng cũng nên đọc hiểu không khí một chút chứ. Em có thể không quan tâm, nhưng nếu anh cứ tiếp tục bị những ánh mắt lạnh lùng của Hội trưởng, Nasuhara-san và Ginbee đâm chọt nữa, thì trái tim nhỏ bé của anh sẽ sớm bị đóng băng mất thôi.
“À, vậy thì, là như vậy đó.”
Vậy là tự giải quyết.
Tôi ngắt lời cô em gái vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, và bắt đầu tổng kết.
“Cảm ơn mọi người. Đến đây, thời gian trình diễn của các thí sinh xin được kết thúc. Nhờ mọi người đã thể hiện những màn trình diễn tuyệt vời, nên đây là một cuộc đấu vô cùng gay cấn. Với tư cách là giám khảo, đây là một sự kiện rất khó để chấm điểm, có thể gọi là tiếng kêu mừng rỡ. Thật sự, mọi người đều rất tuyệt vời.”
“““…”””
“À, tiện thể xác nhận lại với Akiko nhé. Mọi người đã cố gắng đến mức này rồi, từ giờ em sẽ đeo kính chứ? Không cần cả ngày đâu, chỉ khi cần thiết là được rồi.”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ. Kính vẫn còn hơi khó chịu, nhưng em nghĩ mình cũng đã thích nó hơn một chút rồi… Hơn nữa, em không thể làm điều gì bất hiếu như không dùng quà anh hai tặng được ạ.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi. – Vậy đó, nhờ vậy mà mục đích ban đầu của chúng ta đã đạt được rồi, anh nghĩ vậy. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Tôi cúi đầu chào, nhưng chỉ có Akiko vỗ tay. Ánh mắt từ những người khác vẫn còn đau nhói.
Mà, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Trong tình huống này thì cũng đành chịu. Nguyên nhân chính cũng là do tôi mà ra.
“Nào. Bây giờ tôi xin công bố kết quả chấm điểm. Người chiến thắng cuộc thi kính mắt được tổ chức đột xuất ngày hôm nay là –”
Keng keng keng keng, đùng.
Tôi thử tạo sự chờ đợi bằng tiếng trống rộn ràng trong đầu, nhưng phản ứng từ những người khác ngoài Akiko đã hạ xuống gần như tuyệt đối không độ.
Có lẽ không nên làm màu thêm nữa, tốt nhất là công bố càng sớm càng tốt.
“Vậy thì tôi xin công bố! Người chiến thắng lần này là – Sarawatari Ginbee Haruomi-san! Xin chúc mừng! Hoan hô, vỗ tay, vỗ tay!”
Dù có cố gắng thổi bùng không khí một mình cũng được, tôi vẫn thử làm như vậy.
Nhưng tất cả mọi người, ngoại trừ tôi, đều trố mắt im lặng.
Ngay cả Akiko, người cách đây ít phút còn tươi cười rạng rỡ, và cả chính Ginbee, người chiến thắng.
“…À, mọi người? Tôi đã công bố người chiến thắng rồi đó, mọi người không có phản ứng gì sao? Ít nhất cũng hãy cùng nhau tạo ra một kết thúc đẹp đẽ chứ.”
“…Không. Khoan đã.”
Ginbee giơ tay, đại diện cho những người đang ngơ ngác.
“Chuyện này là sao vậy? Chiến thắng? Tôi ư? Tại sao?”
“Không, tại sao gì mà tại sao. Vì anh là giám khảo nên anh đã quyết định thế thôi.”
“Không không. Không không không.”
Ginbee lắc đầu, vẻ mặt như không hiểu chuyện gì.
“Trong tình huống này, tại sao lại là tôi chứ. Tôi chỉ đơn thuần là, bắt chước mèo một cách vụng về thôi mà? Đó cũng là một kế sách bất đắc dĩ trong lúc tuyệt vọng.”
“Không, màn trình diễn của em rất tốt mà? Đúng là không có kỹ thuật như Nasuhara-san hay Hội trưởng, có lẽ là do sự ngây thơ đã phát huy tác dụng, nhưng dù sao thì Ginbee đã làm rất tốt. Điều đó Nasuhara-san và Hội trưởng chắc cũng đồng ý thôi. Rất rất dễ thương mà.”
“Dễ th…!? À, không, chuyện đó thì gác lại, nhưng vẫn là kỳ quặc. Akihito đã thiên vị em gái đến thế, còn đặc biệt mua kính cho em ấy, rồi còn khen em gái đeo kính dễ thương nữa – đáng lẽ ra nên chọn Nasuhara-kun hoặc Hội trưởng thì còn hơn là tôi –”
“Không sao đâu. Anh là người quyết định một mình như vậy mà.”
Tôi đã xác nhận ngay từ đầu rồi.
Rằng tôi có thể phán xét theo sở thích và tiêu chuẩn của riêng mình hay không.
Và đã được chấp thuận, không ai phản đối cả, nên đến nước này rồi mà còn phản đối tiêu chuẩn chấm thi thì tôi cũng chịu.
Mà nói thật, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho Ginbee thắng.
Đầu tiên là Akiko bị loại ngay từ đầu. Mọi người có thể quên rồi, nhưng ngay từ đầu, các thành viên Hội học sinh chuyển đến ký túc xá là để “cải thiện chứng nghiện anh trai của Akiko”, hoặc để thay đổi ấn tượng về Akiko – người bị coi là “con nghiện anh trai” đỉnh cao trong trường – theo hướng tốt đẹp hơn một chút. Nếu cho Akiko thắng rồi phần thưởng lại là hẹn hò với tôi, thì đúng là “sai trái từ gốc” còn gì.
Mặt khác, việc cho Hội trưởng hay Nasuhara-san thắng thì hoàn toàn đáng để cân nhắc. Ít nhất thì kết quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc cho Akiko thắng.
Tuy nhiên, để Ginbee giành chiến thắng thì với tôi, điều đó lại... thuận tiện hơn rất nhiều. Thứ nhất, Ginbee là bạn thân lâu năm, chúng tôi cũng đã đi chơi với nhau vài lần rồi, nên rào cản tâm lý giữa hai đứa không đáng kể. Và thứ hai, tôi còn nợ Ginbee kha khá ân tình, nhân dịp này muốn trả lại phần nào đó.
Nếu cuối tuần này rủ cậu ấy đi đâu đó chơi, mời ăn bánh ngọt, rồi lựa giúp một bộ đồ nào trông hợp mắt, có lẽ sẽ không còn bị cậu ấy cứ cằn nhằn mãi về mấy chuyện xích mích ngày xưa nữa đâu. Quả thực, đây là một quyết định tính toán lộ liễu, chẳng giấu giếm gì. Dẫu vậy, đã là quyết định thì vẫn là quyết định.
Và đây là quyết định của tôi – trưởng ban giám khảo, người được giao toàn quyền.
Hơn nữa, theo đánh giá của tôi thì lần này, màn thể hiện của tất cả mọi người đều một chín một mười. Cho nên việc tôi đưa ra quyết định cuối cùng vì chút lý do cá nhân riêng tư thì e rằng cũng chẳng đáng để mà xoi mói đến thế đâu nhỉ? Vốn dĩ đây chỉ là một sự kiện mang tính giải trí, nửa đùa nửa thật mà thôi.
“...Đại khái là vậy đó. Có vấn đề gì không? Hay là nên dùng phương pháp khác, giám khảo theo kiểu nghiêm túc hơn một chút nhỉ?”
“Ừm... không... .”
Trước lời tuyên bố của tôi, Ginbee im bặt.
Chủ tịch, Nasuhara, và cả Akiko cũng có vẻ bối rối, chẳng thể phản bác lại.
“Thôi vậy, lần này người chiến thắng là Ginbee. Chúc mừng cậu nhé, Gin.”
“À, ừ. Ừm, cảm ơn... Không, nói sao nhỉ, tôi vẫn cảm thấy không được thỏa đáng cho lắm.”
“Phần thưởng cho người chiến thắng hình như là hẹn hò với tôi thì phải. Cậu tính sao? Dù có đi chơi với tôi thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nếu bận thì tôi nghĩ không cần phải miễn cưỡng đâu.”
“! Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn đó. Không nhận chiến lợi phẩm đã giành được thì thật là trái với bản chất của người nhà Saruwatari. Cho dù đó là thứ vô giá trị, tầm thường đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn phải tìm ra giá trị của nó và biến nó thành tiền – đó là phương châm của gia đình tôi. Chuyện cùng Akihito dạo phố thì trước đây cũng đã từng vài lần rồi, giờ nhắc đến thì chẳng có gì mới mẻ hay đáng để mong chờ nữa, nhưng dù vậy tôi vẫn kiên quyết thực hiện cuộc hẹn hò này với cậu, và nhất định phải thu về thứ gì đó có ích. Ừ.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đi chơi đâu đó trong thời gian sớm nhất nhé. Tôi sẽ nghĩ thử xem nên đi đâu, nhưng nếu Ginbee cũng có chỗ nào muốn đi thì cứ nói nhé? Tôi sẽ cố gắng đáp ứng kỳ vọng của cậu hết mức có thể.”
“Ư, ừm, tôi đã rõ. ...Nhưng mà, hẹn hò thì biết đi đâu đây? Lần này không phải là kiểu trà nước gì đó trên đường tan học đâu... Tôi hoàn toàn không có chút kiến thức nào về một cuộc hẹn hò đúng nghĩa là như thế nào cả...”
“À, nhân tiện Akiko này.”
“Dạ, dạ?”
“Tôi hỏi lại lần nữa nhé, từ giờ cô sẽ đeo kính cẩn thận chứ?”
“Ơ? Ờm thì, cái đó...”
“Không lẽ, tôi không nghĩ vậy đâu, nhưng cô sẽ không gây sự chỉ vì thua cuộc và không được hẹn hò chứ?”
“...Anh ơi, em có một câu hỏi ạ.”
“Gì vậy?”
“Chỉ mình Ginbee-san được hẹn hò với anh thôi sao ạ?”
“Ừ. Tất nhiên rồi, là như vậy đấy.”
“Ơ, không thể nào, quá đáng! Vậy còn buổi hẹn hò với em thì sao ạ?!”
“Làm sao mà được, cô đã thua cuộc mà? Người thua cuộc mà lại đòi nhận phần thưởng của người thắng thì lạ lùng quá đấy.”
“Vậy thì em yêu cầu tái đấu! Chúng ta hãy chơi lại trận vừa nãy đi ạ!”
“Không được, không được đâu. – Thôi được rồi, vậy là mọi người đã vất vả rồi. Đặc biệt là Chủ tịch, người đã lên kế hoạch cho sự kiện lần này và chuẩn bị rất nhiều kính. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
“Ừm... à cái đó thì cũng không sao cả đâu...”
“Và tôi cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến Nasuhara-san, người đã mở màn cho sự kiện. Tôi nghĩ chính nhờ Nasuhara-san đã tiên phong tham gia mà sự kiện lần này mới thành công tốt đẹp. Cảm ơn cô nhé, thật sự đấy.”
“...Cái đó thì là vấn đề chiến lược của tôi, nên không sao cả đâu...”
“Vậy thì, đã là vậy rồi. Chúng ta cùng dọn dẹp thôi. Để thắt chặt tình bạn như những thành viên của hội học sinh, và cả như những người cùng sống chung ký túc xá, tôi nghĩ chúng ta nên thường xuyên tổ chức những sự kiện như thế này. Một lần nữa, xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã vất vả rồi ạ~”
*
Vậy là, cuộc thi kính mắt tưởng chừng như chỉ là một dòng chảy tự nhiên đã kết thúc tốt đẹp.
Điển hình cho câu “cá đã xổng thì luôn là con cá to”, tất cả mọi người trừ Ginbee đều tỏ vẻ tiếc nuối về kết quả thắng thua. Nhưng dù sao thì, cuộc thi vẫn là cuộc thi, và kết quả vẫn là kết quả.
Vấn đề là tôi, người đã móc hết tiền túi ra mua kính cho em gái, giờ lại không thể tránh khỏi việc tốn kém cho buổi hẹn hò với Ginbee nữa... À mà thôi, than vãn về chuyện đó thì cũng hèn mọn quá. Dù gì thì tôi cũng là trụ cột gia đình, tiền đã tiêu rồi thì kiếm lại nhiều hơn là được thôi, ừ.
Nhưng mà hẹn hò với Ginbee à... Thực tế chắc cũng không phải là cái gì quá trang trọng, mà chỉ là đi chơi quanh quẩn đâu đó thôi. Khi nào, ở đâu, và làm gì thì tốt nhỉ?
Nasuhara Anastasia.