Đời thường nhà Himekoji ② ~ Cá, bách khoa và tình anh em ~
“Anh hai ơi, anh hai!”
Trong một ngày nọ, tại ký túc xá học sinh.
Tôi vừa kết thúc một đoạn bản thảo và đang nghỉ giải lao, thì cô em gái Akiko mặt tươi roi rói chạy đến.
“Xin lỗi anh hai. Anh có chút thời gian không ạ?”
“Ừ, anh rảnh. Có chuyện gì thế em?”
“Vâng. Chuyện là, em vừa tìm được một cuốn sách rất thú vị này!”
Nói đoạn, cô bé chìa ra cuốn sách khổ A4 nãy giờ vẫn giấu sau lưng.
Tựa đề trên bìa ghi là “Bách khoa thư các loài cá ngon”.
“Ồ, một cuốn bách khoa thư về cá à.”
“Đúng vậy ạ. Em mượn từ thư viện trường về đó.”
Với vẻ mặt hớn hở ôm chặt cuốn bách khoa thư, Akiko nói:
“Nếu anh hai thấy được, hai anh em mình cùng đọc cuốn này nhé? Em nghĩ mình sẽ có khoảng thời gian rất vui vẻ đó.”
…Hừm.
Với tôi, một người đâu còn là trẻ con gì nữa, thì đây chẳng phải là một lời đề nghị đặc biệt hấp dẫn cho lắm. Nhưng với cô em gái còn đôi chút tính trẻ con, và hơn hết là một người thầm yêu cá, thì đây lại là một sự kiện khiến tim cô bé đập rộn ràng hơn bao giờ hết.
“Được thôi. Anh cũng vừa rảnh rỗi, hay là cùng em chơi một lát vậy.”
“Hoan hô! Vậy em đi pha trà ngay nhé! Mình phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, để từ từ mà ngắm nghía chiêm ngưỡng chứ! À, cả bánh kẹo nữa!”
Nói luyên thuyên đủ thứ, cô bé vừa nhảy chân sáo vừa vụt ra khỏi phòng.
Thôi thì, thấy em vui là tôi mừng rồi.
Dù sao thì, nhìn thấy nụ cười của em gái chính là niềm vui lớn nhất của tôi. Kể cả em có đòi chơi đồ hàng hay trò bác sĩ đi nữa, tôi cũng sẽ tươi cười mà chấp nhận thôi.
*
Và rồi, năm phút sau.
Cô em gái quay lại, tay ôm cả một bộ ấm trà cùng một núi bánh kẹo.
Cô bé nhanh nhẹn bày chúng ra bàn trà thấp, công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
“Nào, mời anh hai ngồi ạ.”
Akiko đặt một chiếc nệm ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vỗ lên đó, mời mọc tôi.
“Cạnh nhau luôn sao?”
“Vâng, cạnh nhau chứ. Chốn an cư của anh hai không thể là ở đâu khác ngoài đây được.”
“Hai anh em đã lớn tướng thế này mà còn ngồi cạnh nhau đọc sách thì cũng thấy hơi là lạ đấy chứ.”
“Anh hai nói gì lạ vậy. Hai anh em mình cùng đọc một cuốn sách, thì phải ngồi tư thế này là đương nhiên rồi.”
“À ừ, thì cũng phải.”
“Thật ra tư thế tuyệt nhất là chui vào chăn, đặt sách cạnh gối rồi hai đứa cùng đọc cơ, nhưng em nghĩ anh hai sẽ ngại nên em đã nhịn đó. Thôi thì anh hãy chiều lòng em, nhanh nhanh vào chỗ đi ạ.”
“…Giải thích nghe chẳng thuyết phục chút nào, nhưng thôi kệ.”
Vừa cười khổ, tôi vừa ngồi xuống cạnh em gái.
“Mừmừ phu phu~♪”
“Akiko, mặt gần quá đó.”
“Đương nhiên rồi ạ. Hai anh em mình định đọc chung một cuốn sách mà, mặt mà xa quá thì đâu có hợp lý. Đúng ra thì mình nên kề mặt sát vào nhau hơn nữa, để cùng nhau xác nhận tình cảm thắm thiết của hai anh em chứ. Hihi.”
“…Em đang vui lắm à?”
“Đương nhiên rồi ạ. Vì đã lâu lắm rồi em mới được cùng anh hai đọc sách mà.”
“À, phải rồi ha.”
Khi chúng tôi còn nhỏ, tôi thường được em gái nài nỉ kể chuyện hay đọc sách tranh như thế này. Akiko từ bé đã rất thích làm nũng với tôi, và thói quen đó đã kéo dài cho đến ngay trước khi chúng tôi bị gửi đến các gia đình khác nhau. Nay nó lại được “hồi sinh” một cách vui vẻ như thế này, việc cô bé hưng phấn ra mặt cũng chẳng có gì lạ.
“Nào, mau mở bách khoa thư đi ạ. Akiko không chờ nổi nữa rồi!”
“À ừ, em không nói anh cũng mở thôi. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, mình gần nhau quá rồi đó? Hơi thở của em cứ phả vào mũi anh nãy giờ, anh thấy hơi khó chịu đấy.”
“Cố chịu đi ạ. Hai anh em mình đọc chung một cuốn sách là phải vậy mà.”
“Không chỉ vậy, ngực em cứ chạm vào tay anh mãi đấy.”
“Là chuyện không thể tránh khỏi mà. Khoảng cách gần thế này thì không thể tránh khỏi va chạm cơ thể được ạ.”
“Mà nãy giờ tay em cứ chồng lên tay anh đấy.”
“Lúc anh hai ngồi xuống cạnh em, thì tình cờ là vị trí nó vậy thôi ạ. Nếu anh bận tâm thì anh thua đó.”
…………
Thôi vậy.
Dù rõ ràng là hơi bất thường, nhưng nhìn khuôn mặt cực kỳ ngây thơ và hớn hở của em gái, thì mọi chuyện lặt vặt khác bỗng trở nên chẳng đáng bận tâm. Bình thường có các thành viên hội học sinh khác nên tôi luôn cố gắng kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng cũng phải "chiều" em một chút, nếu không em sẽ lại dỗi mất. Nghe bảo hoa đẹp mấy mà không tưới nước thì cũng héo úa cả thôi.
“Thôi được rồi. Vậy mình bắt đầu nhé.”
“Vâng ạ! Em đợi mãi!”
Akiko "Ồ!" lên một tiếng, giơ hai tay lên hưởng ứng lời tôi nói. Đọc sách chung thôi mà cũng hăng hái đến mức này… Sao mà dễ thương thế không biết. Trực giác mách bảo rằng tinh thần "chiều chuộng" thường ngày của tôi hôm nay sẽ bùng nổ hết mức.
“Xem nào, mình mở trang nào nhỉ. Bắt đầu từ trang đầu tiên nhé?”
“Ôi không anh hai. Anh nói gì lạ vậy.”
Akiko lắc ngón trỏ, "chụt chụt chụt", rồi nói:
“Chắc anh hai không quên luật lệ địa phương của nhà Himekoji mình chứ ạ?”
“Luật lệ địa phương?”
Nghe vậy, tôi vặn vẹo cổ nghĩ ngợi… nhưng chẳng mấy chốc đã nhớ ra.
À đúng rồi, phải rồi, chúng tôi có luật lệ riêng ấy nhỉ.
Để tôi giải thích. Những quy tắc mà tôi và Akiko đã đặt ra khi xem các loại bách khoa thư như sau:
① Chuẩn bị một cuốn bách khoa thư phù hợp.
② Đặt bách khoa thư trên sàn hoặc bàn (đóng lại, úp mặt bìa lên trên).
③ Một trong hai anh em, tôi hoặc em gái, ra hiệu lệnh và mở bách khoa thư.
④ Dùng ngón tay chỉ vào vật thể mình yêu thích được ghi trên trang vừa mở.
⑤ Kể cho đối phương nghe vật mình chọn tuyệt vời đến mức nào, ai thuyết trình hay hơn thì thắng.
Cơ bản là lặp lại các bước ① đến ⑤ cho đến khi chán.
Hả? Nghe không thú vị lắm ư?
Ừ thì đúng vậy, là trò chơi trẻ con mà, nên bạn có nghĩ thế cũng không có gì lạ. Luật lệ cũng không quá chặt chẽ, hơn nữa thoạt nhìn cũng khó hiểu nữa.
Nhưng thực ra, khi chơi thật thì đây lại là một trò chơi khá gay cấn và thú vị đấy.
Ví dụ, nếu vật thể yêu thích của Akiko trùng với của tôi, thì người chỉ tay trước sẽ có quyền ưu tiên… nhưng vì sau đó phải thuyết trình về vật đã chọn, nên cả tôi và Akiko đều rất nghiêm túc. Về cơ bản, chúng tôi sẽ chọn vật dễ thuyết trình nhất đối với mình, tức là những thứ hợp gu, hoặc những thứ mình có kiến thức sâu rộng về chúng. Tuy nhiên, cũng có lựa chọn là cố ý chọn “những thứ đối phương dễ thuyết trình” để chặn đường họ. Đương nhiên, những quyết định như vậy phải được đưa ra chỉ trong khoảng một giây, và sự căng thẳng lúc đó cũng khá là đặc biệt.
Thế nhưng, ngay cả khi đã chiếm được lợi thế ở đầu trận, cũng không thể chủ quan. Chiến thắng không nằm ở việc chọn gì, mà ở chỗ thuyết trình về nó khéo léo đến mức nào.
Mặc dù gọi là “thuyết trình” cho tiện, nhưng nội dung thì sao cũng được. Chẳng hạn, khi mở bách khoa thư về vũ khí và chỉ vào chiếc xe tăng “Mark IV”, bạn có thể kể về quá trình phát triển của loại xe chiến đấu do Anh sản xuất này, hay những chuyện bên lề khi Mark IV lần đầu tiên tham gia trận chiến xe tăng. Nhưng cũng có thể hoàn toàn thay đổi chủ đề và kể một câu chuyện lịch sử bịa đặt, nghe rất chân thực, chẳng hạn như “Mark IV là phiên bản kế nhiệm của chiếc Mark II, một mẫu xe nổi tiếng một thời của hãng Toyota.” Phần này là ngẫu hứng, đôi khi là đấu trí, hay thậm chí là phô diễn những kiến thức "trên trời dưới bể". Nói tóm lại, chỉ cần trình bày một bài nói chuyện đầy sức sống và khiến đối phương phải thừa nhận rằng nó hay hơn của họ, là mọi chuyện ổn.
Trên đây, chắc bạn cũng đã nắm được luật chơi rồi chứ? Tóm lại, bạn có thể hiểu nó như một trò chơi kết hợp giữa đánh bài karuta và trò đố vui oogiri là gần đúng nhất.
Hả? “Trò chơi nhảm nhí gì vậy?” ư? Đúng rồi, trẻ con nghĩ ra mà. Tóm lại, khi còn nhỏ, tôi và Akiko hễ rảnh là lại chơi trò này không biết chán. Vì chúng tôi mở nhiều loại bách khoa thư nên kiến thức đơn giản được mở rộng, lại phải vắt óc suy nghĩ nên cũng là một cách rèn luyện trí não, có vẻ cũng rất tốt cho việc giáo dục nhỉ? Chắc vậy đó.
“Ok ok, anh nhớ rồi. Phải rồi, có luật đó nữa chứ.”
“Phu phu, anh hai đã nhớ ra chưa ạ? Cái sự phấn khích và xúc động đó – điệu nhảy tưng bừng khi chiến thắng, và nỗi tiếc nuối mất ngủ khi thất bại đó!”
“Ơ, đâu đến mức lớn lao vậy? Anh nhớ mình chẳng có điệu nhảy tưng bừng nào khi thắng, mà dù có thua thì đêm vẫn ngủ ngon lành mà?”
“Nào anh hai, bắt đầu đi ạ! Dồn hết toàn tâm toàn ý, dùng hết trí lực và thể lực, đối đầu bằng tất cả sự tồn tại của chúng ta trong trận chiến tột đỉnh này!”
Bỏ qua lời trêu chọc của tôi, cô em gái cứ thế tự mình hăng hái.
Thì ra, Akiko lại say mê trò chơi này đến thế… Nói thật, đây chỉ là một cách giết thời gian đơn thuần, một trò chơi trẻ con, nhưng mà tinh thần hăng hái của em lại phi thường quá. Nếu em đã hăng hái đến vậy, thì tôi cũng phải đối phó thật nghiêm túc thôi… Mà nghĩ đến đó, không hiểu sao mình cũng thấy hứng lên rồi đó.
“Được rồi, vậy bắt đầu nhé. Ai tấn công trước, ai sau đây?”
“Sao cũng được ạ. Tình trạng của em hôm nay tốt hơn bao giờ hết, nên dù diễn biến thế nào em cũng không có cảm giác sẽ thua đâu ạ.”
“Ồ, em nói mạnh miệng đấy chứ. Vậy anh sẽ là người mở trang, Akiko tấn công trước. Một trận đấu một hiệp không đấu lại, không giới hạn thời gian, có quyền bỏ cuộc, được chứ?”
“Không vấn đề gì ạ. Nào, bắt đầu đi thôi. Nhanh nhanh lên anh!”
“Đừng vội thế chứ. Vậy chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Thôi được rồi, xin lỗi vì đã dài dòng.
Cuối cùng, phần chính của chuyện này – trò chơi mà cả thế giới chỉ có hai người chơi – bắt đầu đây.
“Ready?”
“I’m ready!”
Tôi xác nhận Akiko gật đầu, chờ đợi nhịp thở của cả hai hòa vào nhau. Akiko hơi đổ người về phía trước, tay phải sẵn sàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Sự quyết tâm của cô bé mạnh mẽ đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng. Đương nhiên, tôi cũng không hề kém cạnh về tinh thần.
“…GO!”
Đồng thời với tiếng hiệu lệnh, tôi mở trang sách.
Chỉ trong tích tắc, tôi quét nhanh thông tin các loài cá đủ màu sắc vào võng mạc, trong khoảnh khắc đó tìm ra giải pháp tối ưu nhất, rồi không chần chừ đập mạnh tay xuống trang giấy!
*Bóc!*
*Bình!*
Hai bàn tay tạo ra âm thanh gần như đồng thời – nhưng chỉ nhanh hơn một chút, là tay của Akiko.
“Hyahou! Em nhanh hơn anh phải không ạ?!”
“Ứm…”
Cô em gái giơ cả hai tay lên trời, còn tôi thì bĩu môi. Ở lượt đi đầu tiên, quyết định cả trận đấu, có vẻ tôi đã chậm một nhịp rồi.
“Hơn nữa, loài cá anh hai chọn và loài em chọn đều là ‘cá chim trắng’… Ngay từ lượt đầu tiên đã trùng rồi này!”
“Đúng vậy. Nhưng tay Akiko nhanh hơn anh một chút, nên quyền chọn ‘cá chim trắng’ thuộc về Akiko. Anh sẽ phải chọn một loài cá khác trên cùng trang đó… Em giỏi đấy Akiko. Tay nghề vẫn không mai một nhỉ.”
“Ôi không, anh hai mới đúng là người giỏi đó, dù đã bỏ lâu rồi mà động tác tay vẫn nhanh nhạy như vậy.”
Nói rồi Akiko mỉm cười,
“Mà nói thật, vì hôm nay em đã tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi để luyện tập hình dung, nên kết quả này là đương nhiên. Nếu cứ thế mà chậm một nhịp, thì chẳng phải tất cả những nỗ lực của em từ trước đến nay đều vô ích sao?”
“Thật sao. Hèn gì anh bị em qua mặt.”
Tôi tỏ vẻ thán phục như thể vừa bị "chơi một vố", nhưng ngẫm lại thì, để chuẩn bị cho một trò chơi chỉ có hai người chơi, thì em có vẻ hơi… quá đáng rồi đấy.
“Này Akiko.”
“Vâng?”
“Hay là Akiko rảnh rảnh hơn anh nghĩ nhiều không?”
“Thô lỗ quá! Anh phải nói là đó là thành quả của sự nhiệt huyết mà em đã đặt vào trò chơi này chứ!”
“Ừ thì đúng là, về nhiệt huyết thì em hơn anh rồi. Người chủ động rủ đấu cũng là Akiko, người tìm cuốn ‘Bách khoa thư các loài cá ngon’ từ thư viện về cũng là Akiko.”
“Thấy chưa? Chiến đấu là phải quyết định thắng thua từ trước khi bắt đầu… Em đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay nên không có sơ hở nào đâu. Em xin lỗi nhưng riêng hôm nay, anh hai phải chịu lép vế trước em thôi.”
“Ứm…”
“À mà, như anh đã thấy ở lượt này, đừng quên là trong trò chơi này, tay em và tay anh sẽ hợp pháp chạm vào nhau đó. Bình thường anh hai cứ lạnh nhạt dù em có cố gắng tiếp cận thế nào, nhưng trong trò chơi này thì anh lại chủ động chạm vào tay em… Đối với em, đây hoàn toàn là một chiến thắng lớn, thậm thật ra thì thắng thua của trò chơi chẳng còn quan trọng nữa. Ư phu phu, với mưu kế thần sầu quỷ quyệt này của em, đến Gia Cát Lượng Khổng Minh cũng phải chạy trối chết thôi. Em thấy tài năng của mình thật đáng sợ!”
Akiko ưỡn ngực ra vẻ đắc thắng.
Đúng thật, xét theo ý đó thì tôi có lẽ đã hoàn toàn thua cuộc rồi.
Nhưng tôi cũng không phải hạng xoàng, từng là người đã lấn át đối thủ trong môn thi đấu này và duy trì vị trí số một thế giới. Dù thực chiến đã để mất thế chủ động, thậm chí có thể đã thua trước khi bắt đầu trận đấu, nhưng không vì thế mà tôi dễ dàng chịu thua được. …Mà nói thật thì chỉ có hai người chơi thôi, và đối thủ duy nhất cũng chỉ có Akiko mà thôi.
“Mà này Akiko. Nãy giờ em cứ khoe khoang chiến thắng, và đúng là hiện tại em đang có lợi thế. Nhưng em không quên là trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ. Cuộc chiến thực sự còn ở phía trước mà!”
Vâng, một lần nữa xin lỗi vì đã dài dòng, nhưng chúng tôi mới chỉ hoàn thành giai đoạn đầu của lượt đầu tiên. Giai đoạn karuta đã kết thúc, và bây giờ chúng tôi sẽ chuyển sang giai đoạn oogiri (đố vui).
Loài cá tôi chạm trượt và Akiko đã chọn thành công là “cá chim trắng”.
Đây là một loài cá cao cấp phổ biến ở miền Tây Nhật Bản nhưng hầu như không thấy ở Kanto. Là loài cá thịt trắng ngon có thể kho, nướng, hoặc ăn sống đều được, tôi thường ăn khi còn sống ở Kyoto. Với hình dáng ngộ nghĩnh giống cá mặt trời thu nhỏ, đây là một trong những loài cá yêu thích của tôi.
Ngược lại, với Akiko, người đã sống ở Kanto từ nhỏ, chắc hẳn đây là một loài cá không mấy quen thuộc… Chắc em ấy đã dự đoán được đây là món tôi yêu thích nên đã cố tình chặn mất lựa chọn này của tôi. Đúng là như lời em ấy tự hào rằng không ngừng luyện tập hình dung, sự khéo léo trong thi đấu của em ấy thật đáng kinh ngạc.
Giờ thì, Akiko sẽ thuyết trình về loài cá này như thế nào đây? Chúng ta hãy cùng lắng nghe.
“Anh hai cũng biết đó, cá chim trắng là một loài cá rất ngon ạ.”
Đó là cách cô em gái bắt đầu.
“Với hương vị thanh đạm nhưng đậm đà béo ngậy, không hề có mùi tanh khó chịu, lại ít xương dăm nên rất dễ ăn, cũng không khó chế biến. Tuy hiếm thấy ở Kanto nhưng đây là một trong những nguyên liệu mà em rất muốn phổ biến đến các gia đình bình thường đó ạ.”
“Ồ, ừ. Đúng vậy.”
À ra là bắt đầu bằng phần giới thiệu khá an toàn. Đây là một diễn biến có thể nói là “chính đạo” trong môn thi đấu này.
“À mà, có nhiều thuyết về nguồn gốc tên gọi của cá chim trắng, và có một thuyết như thế này ạ.”
“Ồ. Em kể anh nghe xem nào.”
“Cá ngừ, loại mà chúng ta thường ăn sống hoặc làm tataki, ngày xưa rất khó tìm thấy ở vùng nội địa. Ngay cả ở Kyoto, trung tâm của Nhật Bản cho đến thời Minh Trị, cá ngừ cũng rất hiếm. Nhưng dù vậy, người ta vẫn muốn bằng mọi cách ăn thử sashimi cá ngừ tươi, và người ta đã chọn cá chim trắng đó ạ. Vì cá chim trắng không như cá ngừ, có thể đánh bắt được ở biển nội địa Seto, nên có thể vận chuyển đến Kyoto khi còn tươi ngon.”
“Ồ, ồ.”
“À mà, cá chim trắng, viết bằng Hán tự là ‘真名鰹’ (Managatsuo). Có một thuyết cho rằng người Kyoto đã đặt tên như vậy với ý nghĩa ‘cá chim trắng mới là cá ngừ thật sự’. Đúng là một câu chuyện rất ‘kiểu Kyoto’ phải không ạ. Dù sự thật thì chưa được xác minh đâu.”
“Hừm, lại có cả câu chuyện đó nữa sao…”
Tôi thành thật cảm thán. Vừa cảm thán việc cô bé có thể kể rành mạch những câu chuyện nhỏ như vậy, lại còn cảm thán nếu câu chuyện này là bịa đặt thì cũng là một câu chuyện khá hay. Có lẽ, tôi chỉ còn cách ngả mũ bái phục vì đã bị cô bé “làm một vố” ngoạn mục như vậy.
“Anh hai thấy sao ạ? Bài thuyết trình của em thế nào?”
“Ừ, rất tuyệt. Trôi chảy, dễ hiểu, lại còn rất thuyết phục nữa. Thành thật mà nói thì anh cảm thấy mình bị chơi một vố rồi đấy.”
“Mừmừ phu phu, được anh hai khen em vui quá. Vậy giờ đến lượt anh hai thuyết trình, mình tiếp tục không ạ?”
“Thôi. Lượt này anh thua rồi.”
Tôi cười khổ, lắc đầu.
Trang sách vừa mở… ngoài cá chim trắng ra thì còn bốn lựa chọn khác là cá mè đen, cá bơn, cá nhám voi, và cá sứt môi. Chỉ có cá mè đen và cá bơn là tôi còn biết chút ít, còn lại đều là những loài cá chưa từng thấy cũng chưa từng nghe. Nếu vậy thì bài thuyết trình chỉ có thể nghiêng về hướng bịa đặt, nhưng nếu ngay từ lượt đầu tiên đã đi theo hướng đó, thì phạm vi diễn biến sau này sẽ bị thu hẹp lại. Tôi không muốn chọn cách đó một chút nào.
“Mừmừ phu phu. Vậy là, em đã có một khởi đầu may mắn đó ạ.”
“Đúng vậy. Akiko giỏi thật đấy.”
“Ư phu. Khen em nhiều hơn nữa đi ạ ♪”
Cô em gái phồng mũi, mặt tỏ vẻ đắc thắng.
Mà thôi, mục đích chính của buổi này là chiều em gái mà, nên theo nghĩa đó thì có thể nói là một khởi đầu tuyệt vời. Dù vậy, tôi cũng không có ý định chơi theo kiểu "nhường". Có lẽ đã đến lúc tăng tốc một chút rồi.
“Thôi được rồi, vậy đến lượt tiếp theo nhé. Sẵn sàng chưa em?”
“Đương nhiên rồi ạ. Em lúc nào cũng sẵn sàng!”
“Được rồi, vậy thì – Ready?”
“I’m ready!”
Akiko gật đầu, chờ đợi nhịp thở của cả hai hòa vào nhau.
“…GO!”
Đồng thời với việc trang sách được mở ra, hai bàn tay lao đi nhanh đến mức mắt thường không kịp nhìn thấy.
*Bish!*
*Pashin!*
“Gets! Lần này em cũng nhanh hơn rồi ạ!”
“Mừmừ…”
Đối tượng tôi và Akiko chọn lại trùng nhau, và một lần nữa, tốc độ của Akiko lại nhỉnh hơn một chút. Khốn kiếp, lại chậm hai lần liên tiếp sao… Tuy đây là một kiểu diễn biến thường thấy trong môn thi đấu này, nhưng mà đúng là không vui chút nào.
“Vậy thì, em xin phép bắt đầu bài thuyết trình của mình ạ.”
Loài cá Akiko đã chọn là “cá bò hòm”.
Đây là một loài cá thịt trắng cao cấp, có thể chế biến theo nhiều cách khác nhau. Là một loài cá khá phổ biến trong ẩm thực Pháp và Ý, nhưng… không biết Akiko sẽ “chế biến” loài cá này thế nào đây?
“Cá bò hòm là một loài cá rất ngon, được đánh bắt ở hầu hết các vùng của Nhật Bản. Mùa vụ của nó là vào mùa đông, nhưng trừ mùa sinh sản vào mùa xuân ra thì ăn lúc nào cũng ngon ạ.”
Cô bé bắt đầu từ những điều cơ bản như vậy.
“Điểm thú vị của loài cá này chính là hình dáng và tập tính sinh sống của nó. Nó là loài cá sống đáy, thường bám vào bãi cát dưới đáy biển để sinh sống… Loài cá này, lạ thay, còn có thể đi bộ được nữa cơ!”
“Ồ, thật sao?”
“Vây ngực của nó tiến hóa giống như chân côn trùng vậy, nó cứ thế ‘túc tắc’ đi lại trên đáy cát để tìm kiếm thức ăn. Màu sắc cơ thể của nó là đỏ, điểm xuyết một chút xanh lam và xanh lá cây, rất đẹp mắt… Nhưng hình dung cảnh nó đi bộ trên đáy cát để tìm thức ăn thì nghe cũng buồn cười thật.”
Hừm, thì ra là vậy.
Đúng là những loài cá như họ cá bống, vốn giỏi bám vào đáy cát hay rạn đá hơn là bơi, thường có nhiều tập tính kỳ lạ, và cá bò hòm cũng thuộc loại đó. Tuy chỉ là một chút kiến thức nhỏ, nhưng tôi đã học được một điều hay ho.
“Em giỏi thật đấy Akiko. Tiếp nối trận đầu, em lại có một màn trình diễn tốt nữa.”
“Hehe, cảm ơn anh hai ạ. Vậy giờ đến lượt anh hai rồi…”
Nói đoạn, cô bé ngừng một nhịp, rồi thúc giục tôi trả lời. Chắc cô bé muốn hỏi “Anh có bỏ cuộc không?”, nhưng tôi không thể nào làm thế được. Mặc dù bắt đầu bằng cách bịa đặt là có vấn đề, nhưng hai lượt liên tiếp không có câu trả lời thì ảnh hưởng đến danh dự của một người anh trai mất.
“Hừm…”
Tôi chống cằm, mắt nhìn xuống trang sách bách khoa vừa mở.
Ngoài cá bò hòm đã bị Akiko giành mất, các lựa chọn khác là cá chim gai, cá chim gai gai, cá chuồn vàng, cá chim gai gai họng đỏ, cá bò hòm vây nhọn… nhìn ảnh thì rõ ràng là tất cả đều là họ hàng của cá bò hòm cả. Và với một người không phải là chuyên gia về cá như tôi, thì ngoài cá bò hòm ra, tất cả đều là những loài cá xa lạ. Nếu vậy thì việc thuyết trình một cách nghiêm túc như Akiko, lại còn hay hơn của em ấy, e rằng vô cùng khó.
“Nào. Anh hai tính sao đây ạ?”
“Ứm…”
“Anh bỏ cuộc à?”
“…Các loài cá họ bò hòm không chỉ quen thuộc ở Nhật Bản mà còn ở nhiều quốc gia khác trên thế giới nữa.”
Bất đắc dĩ, tôi phải phô diễn tất cả những gì mình biết về các loài cá họ bò hòm.
“Đặc biệt là ở khu vực châu Âu, nhất là Pháp, Ý, Tây Ban Nha, và cả Thổ Nhĩ Kỳ nữa, chúng đều được ăn rất nhiều. Điều đó có nghĩa là, đây là loài cá phổ biến ở hai trong ba nền ẩm thực lớn nhất thế giới, và đồng nghĩa với việc đây là một loài cá quan trọng trên phạm vi toàn cầu.”
“Hừm hừm, thì ra là vậy. Rồi sao nữa ạ?”
“…Ừm, nói tóm lại, vì là loài cá như vậy, nên tôi nghĩ các cửa hàng cá ở khu phố nên bày bán nhiều loài cá họ bò hòm hơn.”
“Thì ra là vậy, đúng là như thế thật ạ.”
Akiko gật đầu mạnh,
“À mà, em cũng đồng ý với anh hai, em cũng mong các cửa hàng sẽ bày bán nhiều loại cá họ bò hòm khác nữa. Hương vị chắc hẳn sẽ gần giống cá bò hòm, nhưng vì chúng nhỏ hơn và ít phổ biến hơn cá bò hòm nên ít khi xuất hiện trên bàn ăn gia đình. Nhưng ví dụ, khi làm món bouillabaisse thì cá nhỏ hơn lại phù hợp hơn để lấy nước dùng, nên em nghĩ vẫn có cách sử dụng chúng. Đây là điều mà chúng ta nên luôn ghi nhớ khi nghĩ về tài nguyên thủy sản và tình hình lương thực của Nhật Bản đó ạ.”
Nói đoạn, cô bé tranh luận với ánh mắt khá nghiêm túc.
Không chỉ giúp tôi khi tôi bí trong thuyết trình, mà còn đưa ra những bình luận như một nhà hải dương học… Có lẽ lượt này tôi cũng thua rồi.
“Ừ, anh chịu thua. Lần này Akiko thắng rồi. Giỏi thật đấy.”
“Hehe, cảm ơn anh hai ạ. Tất cả là nhờ luyện tập hình dung hàng ngày đó ạ.”
“Khoan đã, mừng rỡ sớm quá đấy em? Trận đấu vẫn còn dài mà, từ đây anh sẽ bắt đầu cuộc lội ngược dòng mãnh liệt đây.”
Mặc dù nói vậy, nhưng tình thế lại khá tệ. Với diễn biến từ đầu đến giờ, rõ ràng Akiko đã vượt trội tôi về mọi mặt. Chỉ chút ít thôi thì tôi không cảm thấy mình có thể xoay chuyển được tình thế bất lợi này. Tuy nhiên, với tư cách là một người anh, tôi không thể cứ mãi thua em gái dễ dàng như vậy được.
Vậy thì, rốt cuộc tôi nên dùng cách nào để đảo ngược cán cân lực lượng hiện tại đây?
“Được rồi. Vậy mình sang lượt tiếp theo nhé.”
“Vâng ạ! Akiko lúc nào cũng sẵn sàng rồi!”
Dù cô em gái đang hăng hái, thở phì phò, nhưng bước tiến như vũ bão của cô bé sẽ dừng lại tại đây. Ở lượt này, cô bé sẽ phải nếm mùi sức mạnh tiềm tàng của một người đàn ông như tôi.
“Được rồi, vậy thì – Are you Ready?”
“I’m ready!”
Akiko gật đầu, tôi gật lại, và chúng tôi xác nhận ánh mắt của cả hai đều đổ dồn vào tay tôi.
Và rồi, chờ đợi nhịp thở của cả hai hòa vào nhau,
“À. Mà này Akiko.”
“Vâng? Chuyện gì thế ạ?”
“Anh yêu em.”
“Hahaha!?”
Akiko hét lên một tiếng kỳ lạ rồi ngả người ra sau.
Đương nhiên, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đó.
“—GO!”
Đồng thời với tiếng hiệu lệnh, tôi mở trang sách, và gần như không chần chừ, tôi đập mạnh tay xuống trang giấy!
*Bashi!*
Âm thanh sảng khoái nhất trong trận đấu này vang lên, và tôi nhếch khóe môi lên một chút với sự tự tin rằng mình đã chiến thắng.
Sáu loại cá hiện ra trên trang sách đôi: cá chép vây xanh, cá chép vây dài, cá thu Nhật, cá thu Nhật đốm, cá bống bùn, và cá cháo.
Chắc không cần phải nói, trong số này, tôi đã chọn “cá bống bùn”. Đây là loài cá mà ai cũng từng nghe tên ít nhất một lần… Việc thuyết trình về nó không quá khó. Mặc dù như em đã biết, cá bống bùn là một loài cá thuộc họ cá bống sống ở các bãi bùn lầy như biển Ariake. Chắc em cũng thường thấy chúng trên TV nên ai cũng có thể hình dung được, nhưng chúng lại nằm trong danh sách các loài có nguy cơ tuyệt chủng của Bộ Môi trường—
“Khoan đã! Anh hai, khoan đã ạ!”
“Hửm? Có chuyện gì thế Akiko?”
“Chuyện gì mà chuyện gì ạ!”
Akiko mặt đỏ bừng, nhíu mày, giận dỗi nói:
“Em nghĩ như vậy là hèn hạ đó ạ!”
“Hèn hạ? Chuyện gì thế em?”
“Chuyện gì mà chuyện gì, cái kiểu mà, tự dưng anh hai lại nói yêu em hay gì đó… Đang giữa trận đấu mà tự dưng lại thì thầm những lời như vậy chứ…!”
“Có vấn đề gì đâu chứ? Akiko em chẳng phải lúc nào cũng đòi anh nói ‘Anh yêu em’ mọi lúc mọi nơi đó sao?”
“Thì đúng là vậy ạ! Nhưng nói bất ngờ vào lúc thế này, chẳng phải hơi gian lận sao?! Mà anh hai cũng biết mà, em yếu lòng trước những đòn bất ngờ như vậy!”
“Được rồi được rồi, em nói vậy thì anh cũng chịu thôi.”
Tôi nhún vai,
“Là anh tự dưng muốn chiều theo yêu cầu của em gái thôi, vào khoảnh khắc căng thẳng nhất. Có câu ‘Sắt nóng phải rèn ngay’, và ‘Quyết định ngay khi nảy ra ý nghĩ’ mà, anh nghĩ nên nói ra ngay lúc đó là tốt nhất. Cảm xúc cũng giống như cá vậy, tươi mới là điều quan trọng nhất.”
“Thì đúng là như thế thật ạ!…”
“Mà thôi, anh thấy cái dáng vẻ tức giận bối rối của em cũng dễ thương đấy. Ừ, đúng là anh chỉ có em thôi. Anh yêu em Akiko.”
“Hanyanya!?”
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô em gái lại càng đỏ thẫm hơn, cô bé ngửa người ra sau như muốn ngã ngửa.
Ừm, có vẻ hiệu quả tức thì thật. Có vẻ tình cảm quan tâm đến người thân duy nhất trên đời đã được truyền tải một cách trọn vẹn, và tôi cũng rất hài lòng.
Mà thôi, cái việc lỡ lời nói ra giữa lúc tranh tài như vậy cũng coi như là một “lộc trời ban” vậy. Lạ lùng thay, vì lời nói của tôi mà Akiko có vẻ rất hoang mang… Quy tắc thép trong thế giới đối kháng là phải tàn nhẫn. Vậy nên, trước khi Akiko hết hoang mang, tôi sẽ cố gắng giành càng nhiều chiến thắng càng tốt.
“Vậy thì, lượt này coi như anh thắng nhé? Mình có thể sang lượt tiếp theo luôn không?”
“Khặc… Được rồi, lần này em nhường anh hai vậy. Nhưng từ lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu!”
Cô em gái tuyên bố với một ý chí chiến đấu mới, nhưng không dễ gì trấn an được sự hoang mang đó.
Sau đó, từ lượt thứ ba đến lượt thứ năm, tôi đã dễ dàng giành chiến thắng liên tiếp.
“Tốt tốt. Có lẽ anh cũng bắt đầu vào guồng rồi nhỉ~”
“Khặc! Thắng bằng thủ đoạn hèn hạ mà mặt vẫn tỉnh bơ!”
“Thủ đoạn hèn hạ? Hửm, em đang nói gì thế?”
“Và anh hai lại vờ như không biết gì, nhưng thôi được. Akiko vẫn rất yêu những điểm như vậy ở anh hai mà.”
Dù nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô em gái đã bình tĩnh lại khá nhiều.
Hừm, có vẻ em ấy đã lấy lại được bình tĩnh rồi. Mình cũng phải nghiêm túc lại thôi.
…Thế mà, sau đó, Akiko đã lấy lại phong độ và giành chiến thắng liên tiếp ba lượt. Nhanh chóng san bằng tỉ số.
“Mừmừ phu phu. Anh hai thấy sao ạ?”
“Ứng ứ…”
“Nếu phát huy được thực lực vốn có, thì đây là điều đương nhiên. Nào nào, mình tiến lên thôi, lượt tiếp theo nhờ anh hai đó ạ!”
Cô em gái liên tục giành chiến thắng, tinh thần tràn đầy, càng ngày càng hứng thú.
Hừm, gay go rồi.
Tốc độ tay nhanh nhạy, cùng với sự sắc sảo trong bài thuyết trình lưu loát như nước chảy, tất cả đều là mối đe dọa đáng sợ đối với tôi. Cứ tiếp tục đối đầu với nhịp độ này, việc thế trận diễn biến bất lợi cho tôi là điều tất yếu, và khi đó, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến danh dự của một người anh.
Vậy thì, tôi nên dùng chiến thuật nào để lật ngược tình thế bất lợi này đây?
“Nào anh hai! Mình sang lượt tiếp theo đi thôi!”
“Được được, đừng vội thế chứ. Thôi được rồi – Are you Ready?”
“I’m ready!”
Akiko gật đầu, tôi gật lại, và chúng tôi xác nhận ánh mắt của cả hai đều đổ dồn vào tay tôi.
Và rồi, chờ đợi nhịp thở của cả hai hòa vào nhau,
“À. Mà này Akiko.”
“Chuyện gì thế anh hai? Kế hoạch dùng lời nói để làm em hoang mang không còn hiệu quả đâu nhé? Em cũng đâu có ngốc, cùng một chiêu không thể lừa em lần thứ hai đ—”
“Tối nay anh ôm em ngủ được không?”
“Henenyami!?”
Akiko hét lên một tiếng kỳ lạ rồi ngả người ra sau.
Đương nhiên, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đó.
“—GO!”
Đồng thời với tiếng hiệu lệnh, tôi mở trang sách, và gần như không chần chừ, tôi đập mạnh tay xuống trang giấy!
*Bashi!*
Một âm thanh thật sảng khoái vang lên, và tôi nhếch khóe môi lên một chút với sự tự tin rằng mình đã chiến thắng.
Năm loại cá xuất hiện trên trang sách đôi: cá mú vạch, cá mú nhỏ, cá thu Nhật, cá hồng, và cá tráp biển. Vậy thì trong số này, tôi đã chọn…
“Khoan đã! Khoan đã anh hai!”
“Hửm? Có chuyện gì thế Akiko?”
“Chuyện gì mà chuyện gì ạ!”
Akiko mặt đỏ bừng, đập mạnh tay xuống bàn liên hồi,
“Không chỉ một lần mà đến hai lần rồi! Tại sao anh cứ làm những chuyện gian lận như vậy?!”
“Hừm hừm, không biết em đang nói gì cả. Anh chỉ là vừa nghĩ gì trong lòng thì nói ra ngay lúc đó thôi.”
“Cái kiểu biện hộ đó chỉ dùng được cho học sinh tiểu học thôi! Lần này em sẽ bắt anh phải nghiêm túc kiểm điểm đó?!”
“Không không, kiểm điểm là không đúng rồi chứ? Anh hoàn toàn tiến hành trò chơi theo đúng luật, nên không có lý do gì phải bị thúc giục kiểm điểm về chuyện đó cả. Nợ trong trò chơi thì phải trả bằng trò chơi, nếu có bất kỳ khiếu nại nào khác ngoài chuyện đó thì cứ để sau khi trò chơi kết thúc rồi nói.”
“Ứm… Cái kiểu biện hộ nghe cũng thuyết phục đó mới đáng giận… Đúng là anh hai là người không từ thủ đoạn để chiến thắng mà! Mà thôi, anh hai nghiêm túc trong trận đấu với em gái như vậy, em cũng không ghét chút nào!”
Đó là một cô em gái không rõ là đang tức giận hay đang nũng nịu.
“Nói tóm lại!”
Lại một lần nữa đập mạnh tay xuống bàn, Akiko nói,
“Cấm nói những câu làm em hoang mang giữa trận đấu! Nếu không, trận đấu này sẽ quá có lợi cho anh hai mất!”
“Ế, lại đặt ra luật như vậy à? Vốn dĩ trò chơi này có cái hay là luật lệ đơn giản và thoải mái mà. Nếu cứ nói cái gì cũng không được thì anh nghĩ sẽ hơi gò bó đó.”
“Anh nghĩ là do ai mà em phải đưa ra những quy định như vậy chứ. Tóm lại, em đã nói là cấm thì là cấm. Anh hiểu chưa?”
“Thôi được rồi. Anh hiểu rồi, anh chấp nhận thêm luật mới.”
Dù miễn cưỡng chấp nhận, tôi vẫn tiếp tục trò chơi.
Sau đó, mặc kệ Akiko đang hoang mang không giấu được, tôi liên tục giành chiến thắng. Nhưng dần dần, Akiko đã lấy lại phong độ và lại vượt lên. Dù có một khoảng thời gian đôi bên giằng co không ngừng, nhưng sau đó thì sân chơi hoàn toàn thuộc về Akiko. Tôi liên tục thua, và lại rơi vào thế bất lợi.
“Phu phu phu. Anh hai thấy sao ạ? Chỉ cần không gian lận thì sẽ là như vậy đó ạ.”
“Gừ gừ…”
“Nào là tốc độ tay nhanh nhạy, nào là sự sắc sảo trong bài thuyết trình lưu loát, Akiko hôm nay đúng là đang ở trạng thái tốt nhất. Không ai có thể ngăn cản em được nữa rồi. Nếu bỏ cuộc thì nên là lúc này đó ạ.”
“Bỏ cuộc ư? Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, trận đấu vẫn còn dài, và hơn nữa, anh còn chưa nghiêm túc mà.”
Mặc dù đã hùng hồn tuyên bố như vậy, nhưng trận đấu đã sắp đến hồi gay cấn, và ngay từ đầu tôi đã cố gắng hết sức rồi, sự chênh lệch thực lực giữa tôi và em gái ở thời điểm hiện tại là rõ ràng. Nếu không sử dụng một chút "tiểu xảo" nào thì rất khó để lật ngược tình thế bất lợi.
Thế nhưng, chiến thuật thì thầm của tôi đã bị chặn mất rồi… Vậy thì, tiếp theo tôi nên sử dụng chiêu gì đây?
“Được rồi. Vậy mình sang lượt tiếp theo nhé.”
“Được thôi, sang đi ạ. Nhưng mà, nói đi nói lại thì, cấm nói những lời lạ lùng đúng lúc đó nhé? Chỉ được nói hiệu lệnh thôi.”
“Anh biết rồi mà. Anh sẽ giữ lời hứa mà.”
“Tốt lắm. Nếu anh hai chơi thật lịch thiệp thì Akiko sẽ không có gì phàn nàn đâu ạ.”
“Được rồi, vậy thì – Are you Ready?”
“I’m ready!”
Akiko gật đầu, tôi gật lại, và chúng tôi xác nhận ánh mắt của cả hai đều đổ dồn vào tay tôi.
Không khí căng thẳng bao trùm. Sự tập trung dâng cao.
Khoảnh khắc tiếp theo, dồn hết toàn tâm toàn ý chỉ để vượt qua đối thủ trong một phần trăm giây tích tắc, mắt tôi nhìn chằm chằm như thể muốn nhìn xuyên qua cuốn bách khoa thư đang đóng,
*Phù…*
Một hơi thở khẽ thoát ra từ miệng tôi, khi sự căng thẳng tột độ thả lỏng một chút.
Và không biết do duyên phận thế nào, đầu của hai anh em chúng tôi, vốn đang cúi gằm nhìn chăm chú vào cuốn bách khoa thư trong không gian hạn hẹp, đã ở khoảng cách gần đến mức có thể nói là gần như chạm vào nhau. Điều đó có nghĩa là, miệng của tôi tình cờ ở ngay sát tai của Akiko, và…
“Phù nyaaagya nyaa!?”
“—GO!”
Tiếng hét kỳ lạ và tiếng hiệu lệnh đồng loạt vang lên, gần như cùng lúc đó, tay phải của tôi nhanh như điện xẹt, đập mạnh xuống một điểm trên trang bách khoa thư vừa mở.
Các lựa chọn lần này là bốn loại: cá ngừ albacore, cá ngừ sọc, cá thu Tây Ban Nha, và cá thu ngựa. Ừm, lần này có thể nói là một câu hỏi “dễ”. Cá ngừ albacore và cá thu Tây Ban Nha đều là những loại cá phổ biến, quen thuộc, nên chọn loại nào cũng có thể thuyết trình kha khá. Tôi chọn cá thu Tây Ban Nha, nhưng Akiko rất có thể sẽ chọn cá ngừ albacore còn lại, vậy nên tôi cần một bài thuyết trình có tính toán trước—
“Chờ, chờ, chờ đã anh hai!!!”
Akiko lên tiếng phản đối.
“Hửm? Có chuyện gì thế Akiko?”
“Chuyện gì mà chuyện gì ạ! Vừa nãy anh đã làm gì em?!”
“Ừm. Hơi thở của anh tình cờ phả vào tai Akiko thôi.”
“Tình cờ ư?! Rõ ràng là anh cố tình mà!”
“Này này Akiko, em nói vậy là không hay đâu nhé. Trong thế giới đối kháng, sự cố là chuyện bình thường, và những pha xử lý độc đáo, bất ngờ mà không ai tưởng tượng được cũng thường xuyên xảy ra mà. Một người chơi đẳng cấp phải là người luôn lường trước cả những điều đó để tiến hành trò chơi. Đúng không?”
“Ôi trời, anh hai lại nói những điều vừa nghe hiểu vừa không hiểu để bao biện cho hành động của mình rồi! Em đã nói là cấm những thủ đoạn hèn hạ như vậy mà!”
“Anh chỉ cấm những điều liên quan đến lời nói thôi mà. Hơn nữa, hơi thở của anh phả vào tai Akiko là tình cờ, việc em nói như thể anh cố tình làm vậy thật là làm anh thấy không vui chút nào đâu, ừ.”
“Gừ gừ… Anh hai vẫn cứ cố chấp nói là tình cờ sao. Mà thôi, em cũng không ghét cái kiểu anh hai cứ cố chấp như vậy đâu ạ!”
“Thật sao, cảm ơn em nhé, vậy thì không có vấn đề gì rồi. Vậy mình tiếp tục bài thuyết trình nhé—!”
“Đừng có mặt tỉnh bơ mà tiếp tục chứ! Chuyện này và chuyện kia là khác nhau đó! Bất kể là gì, tất cả những thủ đoạn hèn hạ đều phải cấm hết!”
“Có sao đâu chứ. Em cứ nói là hèn hạ, hèn hạ mãi, nhưng những gì anh làm chẳng phải là một phần thưởng đối với em sao? Mà nói đúng ra thì đó là điều em vẫn thường đòi hỏi ở anh mà? Vậy thì có vấn đề gì đâu chứ?”
Đúng là thế thật! Đúng y chang thế! Nhưng mà, những gì anh làm... ấy, chính là cái gọi là "quấy rối tình dục" đó chứ gì nữa! Em thấy quấy rối tình dục là điều chẳng hay ho gì hết!
Em mà nói ra thì có đáng tin gì đâu chứ. Mà thôi, vậy ván này coi như Akiko bỏ cuộc, anh thắng nhé? Mình sang ván tiếp theo được không?
Khừ khừ, cứ tưởng anh sẽ từ bỏ mấy cái trò hèn hạ đó chứ... Được thôi, nếu anh đã quyết vậy thì em sẽ kháng chiến đến cùng. Anh cứ tha hồ gian lận để thắng đi, còn em sẽ đường đường chính chính đánh bại anh!
***
Thế là, cuộc so tài cứ thế tiếp diễn mãi không ngừng nghỉ.
Về kết quả thì chắc chẳng cần nói cũng biết. Dù hai bên giằng co bất phân thắng bại một hồi, cuối cùng vẫn kết thúc bằng đại thắng lợi của anh. Người ta nói "để chiến thắng thì không từ thủ đoạn nào", anh chỉ là thuận theo cái luật tự nhiên đó, nên có thể nói đây là một kết quả hợp lý mà thôi. Ừm.
Khừ! Uất ức quá đi...!
Akiko gục mặt xuống quyển bách khoa thư, rấm rứt nói trong nước mắt:
Mà nói thật, anh cứ dùng hết chiêu này đến chiêu nọ là sao chứ... Nào là giả vờ đau bụng làm em lo sốt vó, nào là bịa chuyện có UFO bay ngoài cửa sổ để đánh lạc hướng em... Thật đấy, rốt cuộc anh còn giấu bao nhiêu chiêu trò hèn hạ trong người vậy? Đúng là anh chính là một bậc thầy của những thủ đoạn hèn hạ mà!
Chà, nhưng Akiko cứ thật thà mắc bẫy hết lần này đến lần khác thì Akiko cũng thật thà quá rồi.
Nói thẳng ra là những chiêu cuối toàn là trò lừa con nít thôi mà. Tính cách thật thà đôi khi cũng phiền phức thật chứ.
Dù sao thì, lần này anh thắng, vậy là được rồi chứ?
Khừ, đành chịu thôi. Dù sao thì, dù bằng cách nào, em thua anh một bước là thật rồi. You are winner!
Nói rồi, Akiko cầm tay anh giơ lên cao, chúc mừng chiến thắng của anh.
Bị chơi đủ trò bẩn thỉu, còn thua tơi tả đến vậy, nhưng trên mặt cô bé lại rạng rỡ lạ thường. Cứ như một cầu thủ Koshien vừa kết thúc trận đấu đỉnh cao đầy tinh thần thể thao vậy.
Ừm.
Đúng là em gái anh có khác.
Dù anh có làm đủ trò đến thế, em vẫn yêu anh. Em chẳng để lộ dù chỉ một chút ý định ghét bỏ anh. Anh thực sự nể phục em từ tận đáy lòng đấy.
Không, thật đấy.
Chính vì thế mà anh không thể ngừng yêu em, có thể làm bất cứ điều gì vì em, và trên thực tế, anh đã làm mọi thứ vì em. Kể cả những chuyện không tiện nói ra cho lắm, rất nhiều thứ.
Và trong tương lai, nếu có cơ hội tỉ thí như vậy, anh vẫn sẽ dốc hết sức mình, thậm chí dùng chút mánh khóe để giật lấy chiến thắng từ tay Akiko. Bởi vì anh nghĩ, việc tiếp tục là "người giỏi hơn em gái" cũng là một trong những hình mẫu "anh trai" đúng đắn, và chỉ có như vậy, anh mới có thể nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ em gái mình.
Chỉ khi là một người như thế, anh mới tin chắc rằng mình làm gì em gái cũng sẽ chấp nhận. Bởi lẽ, sự kính yêu và tôn trọng không phải là thứ mà chỉ cần là anh em thì nghiễm nhiên sẽ nhận được đâu.
Mà, nếu có thể, anh cũng muốn thắng mà không gian lận lắm chứ. Nhưng trong sáu năm xa cách, Akiko đã hoàn toàn trưởng thành thành một người tài giỏi bậc nhất, hay nói đúng hơn là anh không thể dễ dàng đối phó với em như ngày xưa nữa rồi. Cô bé đã thật thà, thật thà đến mức đáng nể mà làm theo lời dặn của anh: "Khi xa cách, phải ngoan nhé"... Bây giờ thì anh trai như anh lại đang phải vất vả hết mình để theo kịp trình độ của em gái. Có những lúc như vậy, anh lại thầm oán trách chút xíu sự hồn nhiên quá mức của cô bé...
À mà, anh hai!
Hả, gì vậy em? Nhờ có trận đấu căng thẳng vừa rồi mà anh hai hơi mệt rồi, nên nếu được thì cho anh nghỉ một lát—
Thật ra thì, em không chỉ mượn cuốn bách khoa thư về cá, mà còn mượn cả những cuốn sách này nữa đó!
Ơ?
Akiko mỉm cười rạng rỡ, rút ra một cuốn sách.
Tiêu đề trên bìa cuốn sách là "Bách khoa toàn thư món tráng miệng ai cũng có thể làm".
Thấy sao anh? Trông ngon lành lắm phải không? Bánh kem, bánh quy, macaron, su kem... có rất nhiều món tráng miệng được in kèm hình ảnh đẹp mắt và công thức luôn đó!
...Ừm, đúng là thế. Sau cá rồi đến đồ ngọt, Akiko đúng là một cô bé tham ăn mà.
Thế nên là vòng hai nào anh hai! Lần này là sở trường của em, nhất định em sẽ thắng đó!
Akiko hăng hái xắn tay áo, mặt tràn đầy quyết tâm.
Thôi thì khỏi nói cũng biết, bỏ chạy khỏi lời thách đấu của em gái thì đúng là không xứng làm anh trai. Dù mệt mỏi hay không có thời gian, anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Về phần mình, anh đã dùng hết sạch chiêu trò rồi, mà cũng chẳng am hiểu gì về đồ ngọt, chà chà, lần này phải làm sao để thắng em gái đây ta. Đúng là hoàn toàn không có kế hoạch gì luôn.
Được rồi. Chơi thôi.
Vâng, chiến nào!
Không có kế hoạch, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Anh vẫn chấp nhận cuộc đấu mà phần thắng thì mong manh, nhưng lại phải thắng, với vẻ mặt tự tin và điềm nhiên nhất có thể. Haizzz, thua thì làm sao bây giờ nhỉ? Hay là nghĩ trước vài lời bào chữa đi.
Và cứ thế, câu chuyện hôm nay là về việc anh em bọn anh vẫn hoạt động bình thường như mọi ngày.