Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 06 - Chương 2

Himekoji Akihito, anh ấy không chỉ được yêu mến một chiều đâu.

Ký túc xá Học viện St. Liliana.

Niềm tự hào của tòa kiến trúc đã bảy mươi năm tuổi này, có lẽ, chính là phòng tắm.

Vòi nước và ống dẫn đều làm từ đồng thau lấp lánh sắc vàng óng. Gạch lát sàn và tường được trang trí hoa cỏ bằng màu xanh lưu ly, tạo nên một không gian thật trang nhã, thanh lịch. Đến cả bồn tắm cũng là một kiệt tác ghép từ đá cẩm thạch tráng lệ, dù ít nhiều có hao mòn theo năm tháng nhưng vẫn không hề mất đi vẻ uy nghi.

Trên hết, phòng tắm này rất rộng.

Thời xưa, nơi đây từng là chỗ để hàng chục nữ sinh thanh tẩy cơ thể, nên quy mô phải nói là rộng rãi chẳng kém một tiệm tắm công cộng cỡ nhỏ.

Thế nhưng, một phòng tắm rộng lớn như vậy mà chỉ dùng một mình thì quả là cô quạnh, và trên hết, nếu mỗi người dùng riêng thì chi phí điện nước cùng các khoản khác sẽ rất cao.

Vì lẽ đó, ở ký túc xá này, việc tất cả các cô gái (ngoại trừ Himekoji Akihito) cùng nhau đi tắm là chuyện không hề hiếm. Và trong một không gian chỉ dành cho nữ giới, không có sự hiện diện của anh chàng trai duy nhất đó, thì thường xuyên diễn ra những cảnh tượng mà Akihito hoàn toàn không hề hay biết, chẳng một chút ngần ngại hay kiêng dè.

Và nhân tiện, đây chính là câu chuyện về những cảnh tượng ấy.

“Himekoji Akihito đúng là thằng khốn nạn!”

Một ngày nọ, trong phòng tắm của ký túc xá học viện.

Người mở lời trước tiên là hội trưởng hội học sinh, Nikaido Arashi.

“Tớ đã tán tỉnh thằng cha đó không chỉ một lần, bảo rằng hãy làm nhân tình của tớ đi, vậy mà đến giờ nó vẫn không hề rung động chút nào. Không biết đến bao giờ cái thằng cha đó mới chịu lên giường với tớ một đêm đây chứ? Thật là!”

“...Không ngờ vừa mở miệng ra là đã nói chuyện gì đâu không à.”

Người lên tiếng với vẻ mặt chán nản là Himekoji Akiko, đang ngâm mình trong bồn cạnh Arashi.

“Có phải ngâm nước nóng lâu quá nên đầu óc chị bị chập mạch rồi không? Chuyện hội trưởng mê trai suốt cả năm thì tôi cũng đành chịu, nhưng ít ra thì cũng xin chị đừng có “hưng phấn” bừa bãi như vậy. Mọi người đang thảnh thơi tắm táp như thế này, mong chị biết ý một chút chứ.”

“Ha, nói vậy sao được chứ. Cái chuyện ‘hưng phấn’ bừa bãi đó chính là ‘thương hiệu’ của tớ mà.”

“Xin chị đừng có tự hào khoe khoang việc mình chỉ có ý thức xã hội ngang với động vật hoang dã như thế.”

“Nhưng mà, nếu cứ giấu giếm bản chất thật của mình mà làm ra vẻ thanh cao, thì tớ sẽ mất đi chính mình mất. Mỗi người đều có một cách sống phù hợp riêng, mà không sống đúng với nó thì làm sao mà hạnh phúc được chứ.”

“Chị nói thì có vẻ có lý đấy, nhưng mà hội trưởng lúc nào cũng toàn nói mấy lời bậy bạ, và chúng tôi thì phải miễn cưỡng nghe nó, điều đó đâu có thay đổi gì đâu.”

“Ài, nhưng mà, không có người phụ nữ nào lại dễ tính như tớ đâu mà.”

Arashi thở dài, phớt lờ lời than phiền của Akiko.

“Tớ đâu có bảo phải yêu nhau hay cưới hỏi gì đâu. Tớ đã nói rõ ràng là chỉ cần mối quan hệ thể xác thôi, vậy mà cái thằng cha đó cứ vờ như không nghe gì hết vậy.”

“Chuyện đó đương nhiên thôi mà.”

Akiko nheo mắt,

“Ai đời lại thích thú mà tự chui vào miệng hội trưởng, người được mệnh danh là “kẻ săn mồi” chứ? Anh trai tôi không hề có xu hướng khổ dâm, cũng không có ý định tự tử đâu. Hội trưởng tự đánh giá bản thân quá cao rồi đấy.”

“Nhưng mà, dù gu có khác nhau đi nữa thì rõ ràng tớ vẫn là một cô gái tốt mà.”

Arashi không chịu lùi bước, trái lại còn nghiêng người về phía trước, nói:

“Chuyện đó quá rõ ràng qua việc tớ có đến hàng chục nhân tình trước đây rồi. Một người phụ nữ quyến rũ như tớ đã tiếp cận nó nhiều lần như vậy mà nó vẫn không hề phản ứng gì, thế thì chẳng phải là một thằng đàn ông có vấn đề hay sao?”

“Lý do thì đơn giản thôi mà.”

Cô bé hừ mũi,

“Anh trai không thèm để mắt đến hội trưởng hay bất kỳ người phụ nữ nào khác là vì đã có tôi, người em gái đã được hứa hẹn cho tương lai rồi. Tôi và anh trai đang trong một mối quan hệ ngọt ngào, đến mức đã xác định sẽ trở thành vợ chồng trong vài năm tới, nên việc anh ấy không để mắt đến người phụ nữ nào khác là điều hiển nhiên. À tiện thể nói luôn, về lễ cưới thì tôi nghĩ sẽ tổ chức một buổi nhỏ nhắn, ấm cúng và mang tính thủ công càng nhiều càng tốt. Tất nhiên đó là chuyện sẽ quyết định sau khi bàn bạc với anh trai, nhưng nếu được thì tôi muốn tổ chức ở một nhà thờ nước ngoài, chỉ mời khoảng mười người thân, một đám cưới giản dị nhưng ấm áp. Còn về váy cưới thì…”

“Chuyện này không phải chỉ của riêng tớ đâu đấy chứ?”

Arashi đảo mắt nhìn khắp phòng tắm, bỏ mặc Akiko vẫn đang huyên thuyên với vẻ mặt phấn khởi.

Ba người còn lại trong phòng tắm là Nasuhara Anastasia, Sawatari Ginbei Haruomi và Takanomiya Arisa.

Họ tạm dừng việc tắm rửa theo cách riêng của mình, quay sang nhìn cô hội trưởng đang thao thao bất tuyệt.

“Himekoji Akihito mới chỉ mười sáu tuổi, vẫn còn hơi sớm để trở nên ‘khô héo’ như một vị sư đã giác ngộ. Mà thực ra, đã là đàn ông thì việc học hỏi một chút về ‘trò chơi tình ái’ cũng là một phần của quá trình trưởng thành đấy… Các cậu nghĩ sao?”

“Ài, tôi không thể đưa ra phán đoán được đâu.”

Người đáp lại là phó hội trưởng Nasuhara Anastasia.

Cô vừa nhẹ nhàng gội mái tóc vàng óng của mình vừa nói:

“Himekoji Akihito — Akki quả thật là một chàng trai đoan chính, và có vẻ như cậu ấy dựng lên một bức tường phòng thủ rất kiên cố với phụ nữ. Nhưng nếu mượn lời của hội trưởng, cậu ấy mới chỉ mười sáu tuổi, nên việc có một chút gì đó chưa được hoàn hảo thì cũng không cần phải than thở quá lên. Thay vì cứ chăm chăm lo lắng những chi tiết nhỏ nhặt, chúng ta nên nhìn xa hơn một chút, kiểu như ‘nhìn rừng hơn nhìn cây’ ấy — đó là lời nói ‘đạo lý’ của tôi.”

“Thế còn ‘tâm sự’ thì sao?”

“Những lời than vãn của hội trưởng tôi đâu có cần phải bận tâm, muốn giải thích thế nào thì tùy cô thôi.”

“Khặc khặc khặc. Cậu lúc nào cũng đanh đá như vậy ha.”

“Nói chung thì theo tôi thấy, vấn đề của Akki nằm ở một khía cạnh khác cơ.”

“Ồ? Vậy thì nói cho tớ nghe xem nào. Cái vấn đề của Himekoji Akihito mà cậu nghĩ là gì.”

“Vấn đề của Akki, đó chính là…”

Anastasia ngẩng đầu nhìn lên trần nhà với ánh mắt xa xăm,

“...Sự thiếu ý thức về hài kịch. Chỉ có vậy thôi.”

“Hả?”

“Đúng là khi tôi nói mấy câu đùa, cậu ấy sẽ đáp lại một cách phù hợp, điểm đó tôi cho cậu ấy đạt. Nhưng theo tôi thấy, khả năng của cậu ấy không phải là *tsukkomi* (người đốp chát) mà là *boke* (người gây cười) cơ. Thế mà cậu ấy chẳng bao giờ nói một câu đùa nào, thậm chí nếu tôi không chủ động khơi gợi chuyện gì thì cậu ấy cũng chẳng chịu nói ra điều gì thú vị. Đối với một diễn viên hài thì đây là một điểm chí mạng. Nếu muốn cùng tôi vươn tới đỉnh cao của ngành hài kịch, thì cái chí hướng thấp kém như vậy sẽ không ổn đâu.”

“...Nói gì thì nói, đây đúng là một bình luận vượt xa cả tớ về mức độ đánh giá chủ quan và thành kiến đấy chứ.”

Arashi nheo mắt nhìn phó hội trưởng, nói:

“Thế nhưng, dù sao đi nữa, cậu cũng đồng ý rằng thằng cha đó là một kẻ nghiêm túc và cứng nhắc, đúng không?”

“Đúng vậy. Đại khái là vậy đó.”

“Ừm, được thôi. Vậy bây giờ đến lượt người khác. …Này Gin-Gin, cậu có nghe chuyện nãy giờ không?”

“À, có nghe.”

Kế toán hội học sinh Sawatari Ginbei Haruomi vừa cọ xát cơ thể bằng miếng bọt biển vừa lười biếng đáp:

“Có nghe, nhưng mà đây toàn là chuyện cũ rích thôi. Bởi vì tôi quen Akihito lâu hơn các cậu nhiều. Những gì hội trưởng hay Nasuhara-kun than thở, tôi đã nhận ra và thấm thía từ nhiều năm trước rồi.”

“Ồ ồ. Chuyện đó thì đúng là vậy thật.”

Arashi gật đầu lia lịa,

“Vậy thì kể tớ nghe cho đã đi nào. Gin-Gin bị Himekoji Akihito làm cho phát ngấy chỗ nào thế?”

“Ha ha ha. Kể ra thì không biết bao nhiêu cho hết đâu.”

Ginbei cười khô khan,

“Không biết bao nhiêu cho hết, nhưng nếu buộc phải kể ra một điều thì… đó chính là cái thói thiếu ‘tình bạn sâu sắc’. Chỉ có thế thôi.”

“Ồ ồ. Hóa ra là vậy à.”

“Như tôi đã nói từ lâu, tôi xem Akihito như người bạn thân nhất của mình.”

Ginbei thở dài,

“Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm, từng cùng chung sức vì một mục tiêu, đôi khi ý kiến bất đồng mà trở thành đối địch. Cãi nhau nảy lửa cũng không phải một hay hai lần. Thế nhưng chúng tôi vẫn không hề chia tay, vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết cho đến bây giờ, nên ai nhìn vào cũng phải công nhận chúng tôi là bạn thân cả thôi.”

“Ừm ừm. Chắc là vậy thật đó.”

“Vậy mà Akihito lại quá coi thường tôi, người đáng lẽ là bạn thân nhất của cậu ấy. Nói cụ thể hơn thì cậu ấy có quá nhiều chuyện cần nói mà lại không chịu nói ra. Có thể cậu ấy coi trọng cái triết lý ‘đàn ông là phải im lặng’ chăng, nhưng dù vậy thì cũng có quá nhiều bí mật đi. Chuyện cậu ấy chuyển đến Học viện St. Liliana mà không hề nói với tôi chính là ví dụ điển hình nhất. Ôi, nhớ lại là tôi lại thấy bực mình rồi… Nói chung là cái thói bí mật của tên đó thật là khó chấp nhận. Huống hồ còn giữ bí mật với cả tôi, một người bạn thân như thế này, thì đây quả là một hành động phản bội không thể tha thứ!”

“À ra vậy. Từ góc nhìn của Gin-Gin thì đúng là như thế thật nhỉ.”

Arashi cười tủm tỉm vuốt cằm,

“Nhưng Gin-Gin này. Tớ hiểu là Himekoji Akihito có nhiều bí mật, và đúng là có những lúc không biết thằng cha đó đang nghĩ gì trong bụng thật. Chuyện thằng cha đó không ‘nghĩa hiệp’ với cậu, người bạn thân nhất, thì cũng đúng thôi. Nhưng mà, chỉ vì thế mà cậu cứ hờn dỗi tức giận như vậy, thì theo tớ nghĩ, liệu đó có phải là một người bạn thân tốt không?”

“Hừ! Chuyện đó không thể nghe xuôi tai được! Ý chị là gì?”

“Chuyện là, tớ nghĩ đâu có quy định nào bắt buộc bạn thân là phải kể hết mọi chuyện với nhau đâu. Có rất nhiều kiểu quan hệ bạn bè mà không cần phải như thế, và thậm chí việc thấu hiểu những điều đối phương không muốn nói, rồi cố tình tránh chạm vào nó, đó cũng là một kiểu tình bạn đó chứ?”

“Hừm… Hội trưởng đôi khi lại nói mấy câu đúng đến khó chịu…”

“Vả lại, ngay cả cậu cũng đâu có kể hết mọi chuyện cho Himekoji Akihito đâu đúng không? Ví dụ như cậu đã bao giờ truyền đạt hết cảm xúc của mình cho thằng cha đó chưa?”

“Cái, cái đó và chuyện này là hai vấn đề khác nhau mà! Nếu chị còn định truy hỏi nữa, thì tôi sẽ dùng quyền giữ im lặng đấy!”

“Khặc khặc, thôi được rồi. Tớ hiểu quan điểm của Gin-Gin là Himekoji Akihito có quá nhiều bí mật, và tớ cũng không có ý kiến phản đối gì về chuyện đó đâu.”

Vừa cười vừa đổi hướng công kích,

“Takanomiya Arisa. Em nghĩ sao?”

“Hả?! À, Arisa ạ?”

Chắc không ngờ bị vạ lây, Arisa đang cẩn thận ủ tóc bằng kem dưỡng giật mình quay lại,

“Ừm, chuyện đó… Chuyện gì mà em nghĩ sao ạ, chị hội trưởng?”

“Chuyện gì thì làm gì có. Ở chung phòng tắm này, đừng nói với tớ là em không nghe gì nhé… Chắc em cũng có điều gì đó muốn nói với Himekoji Akihito chứ?”

“Dạ, đâu có, Arisa không có gì hết ạ… Arisa rất ngưỡng mộ anh trai Akihito, và mọi người có thể không công nhận, nhưng anh Akihito là hôn phu của Arisa mà… Với một người như vậy, thì không có gì để nói cả. Arisa chỉ muốn tin tưởng và đi theo anh ấy thôi ạ.”

“Gì mà, gì mà, trả lời kiểu sách vở vậy chứ. Đúng là những gì em nói đều đạt điểm tuyệt đối về mặt lễ nghi đấy, nhưng mà, là một câu trả lời cho những người bạn đồng cảnh ngộ thì đúng là không thể nào chấp nhận được, chỉ đáng điểm ‘đỏ’ thôi đấy! Dù có được nuôi dạy tốt đến mấy đi nữa, đã là người Nhật thì phải học cách đọc hiểu không khí một chút chứ.”

“Ừm, Arisa không hiểu lắm những gì chị hội trưởng nói ạ.”

“Vậy sao? Trên mặt em đâu có viết như thế đâu kìa.”

“!”

Thấy Arisa vội vàng ôm lấy hai má, Arashi “khặc khặc” cười nói:

“Thôi được rồi, đây là chuyện tâm sự riêng của chúng ta thôi. Ở đây không có kẻ thô lỗ nào đi kể lể ra ngoài đâu, và trong cuộc đời sắp tới, em sẽ cần rất nhiều những lúc cần ‘mở lòng’ đúng thời điểm và hoàn cảnh. Thế nào? Bây giờ nhân cơ hội này học thêm một chút về điều đó cũng đâu có tệ phải không?”

“Hừ…”

“Làm vậy thì em sẽ tiến thêm một bước thành ‘người phụ nữ trưởng thành’ đó, và điều đó cũng có nghĩa là, em sẽ gần hơn với việc trở thành một người phụ nữ xứng đáng với Himekoji Akihito đấy?”

“!?”

Mắt Arisa sáng bừng lên.

Sau khi “ừm ừm” như đang nghiền ngẫm lời của Arashi, cô bé nhíu chặt đôi lông mày,

“Arisa cũng có điều muốn nói với anh Akihito ạ!”

“Ồ ồ. Chuyện đó là chuyện gì vậy?”

“Arisa nghĩ anh Akihito đối xử với Arisa như một đứa trẻ quá!”

Cô bé phẫn nộ, thở dốc phì phì, lắc tung mái tóc như muốn bắn cả bọt ra ngoài,

“Anh ấy không những không công nhận Arisa là hôn thê, mà còn không coi Arisa là một đối tượng để yêu đương nữa. Đúng là Arisa mới mười hai tuổi, nên nếu bị gọi là trẻ con thì cũng không thể phản đối được, nhưng dù vậy thì việc đối xử như thể hoàn toàn không có Arisa trong mắt thì Arisa nghĩ là không đúng đâu ạ.”

“Ừm ừm. Chắc là vậy rồi.”

“Với lại, để trở thành cô dâu của anh Akihito, Arisa đã cố gắng luyện tập rất nhiều. Nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, may vá, Arisa nghĩ mình đều có thể làm thành thạo hết. Những lễ nghi khác nữa, Arisa cũng có thể làm tốt. Dù đi đến đâu, bị đưa đến nơi nào, Arisa cũng sẽ không bao giờ làm anh Akihito phải xấu hổ đâu ạ.”

“Đúng vậy, quả thật là vậy.”

“Hơn nữa, Arisa bây giờ vẫn còn là trẻ con, và, cơ thể cũng còn là trẻ con nữa, nhưng chuyện đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi ạ.”

“Ồ ồ? Bằng chứng là gì?”

“Bởi vì mẹ của Arisa có vóc dáng rất đẹp ạ.”

Nói đoạn, cô bé hiếm hoi ưỡn ngực lên,

“Mẹ Arisa rất cao, tay chân rất săn chắc, và hơn hết là ba vòng hoàn hảo ạ. Gần đây mẹ Arisa cứ nói là bà đã già yếu rồi, nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy đâu, bây giờ mẹ vẫn rất đẹp, đến mức có thể ra cả tập ảnh bikini ấy. Mẹ là người mẹ mà Arisa rất tự hào đấy ạ.”

“Ồ, thì ra là vậy, ghê gớm thật. Vậy thì em cũng thừa hưởng dòng máu của mẹ em chứ gì…”

“Vâng. Arisa được nhận xét là giống mẹ ạ. Thế nên, không lâu nữa đâu, Arisa nghĩ mình sẽ có vóc dáng đẹp như mẹ. Có lẽ, chỉ khoảng ba hay bốn năm nữa thôi, Arisa hy vọng mình có thể sánh bằng chị Akiko hay chị Anastasia, dù không bằng chị hội trưởng. Arisa đang rất mong chờ xem lúc đó anh Akihito sẽ có vẻ mặt thế nào.”

Arisa thở phì phò, cũng là một điều hiếm thấy ở cô bé, nhưng lại không nhận ra rằng trong số những người có mặt, chỉ có Ginbei là đang có vẻ mặt kỳ lạ. Ginbei vừa thở dài “Cứ tưởng chỉ có mình Arisa là đồng minh thôi chứ…” vừa đưa tay lên ôm lấy ngực phẳng của mình.

Arashi, người đã thu trọn dáng vẻ đó vào tầm mắt, cười ha hả,

“À, tớ hiểu rồi. Takanomiya Arisa, em cũng có đủ thứ chuyện hết nhỉ. Ừm, đúng vậy mà, em đúng là một cô bé ngoan, nhưng nếu bảo trong lòng chẳng chất chứa gì thì cũng không đúng. Không, như thế mới tốt. Nếu không có chút gì đó ‘con người’ như vậy, thì chúng ta, những người tiếp xúc với em, sẽ thấy mệt mỏi lắm.”

Arashi “ừm ừm” gật đầu, rồi lại nhìn khắp lượt những người đang có mặt.

“Như các cậu thấy đấy, tất cả những người tụ tập ở đây đều có những suy nghĩ riêng dành cho Himekoji Akihito, và đều có điều gì đó muốn nói với thằng cha đó. Đây cũng là một cái duyên, nhân tiện đây, sao chúng ta không cùng nhau ‘mở lòng’ những suy nghĩ đó nhỉ? …Nói tóm lại, tớ đang đề xuất một ‘đại hội nói xấu Himekoji Akihito’ để cùng nhau xả stress đấy. Các cậu thấy sao?”

—Vài phút sau.

Tất cả các thành viên nữ trong ký túc xá đã tắm rửa sạch sẽ và ngâm mình vào bồn tắm, sẵn sàng.

Arashi, trong vai trò chủ tọa, ho nhẹ một tiếng,

“Chà, cũng không cần phải quá nghiêm trọng đâu.”

Và nhún vai.

“Dù chúng ta là những đối thủ tranh giành một thứ, nhưng đồng thời cũng là những người bạn cùng sống dưới một mái nhà trong quãng thanh xuân duy nhất này. Là bạn bè với nhau, việc cùng nhau trêu chọc một đối tượng cũng đâu có tệ, nên tớ mới đưa ra đề xuất này. Chuyện này chỉ là ‘chuyện nội bộ’ thôi, không cần phải khách sáo gì cả. Chúng ta cũng đâu có bắt đầu một cuộc họp cứng nhắc gì đâu, cứ tự nhiên, thoải mái mà vui vẻ là được rồi…”

“Vâng! Vâng vâng vâng!”

“…Này Himekoji Akiko,” Arashi nói với vẻ mặt khó chịu, “tớ đang cố gắng nói mấy lời mở đầu cho ra hồn đấy. Đừng có chen ngang như thế chứ.”

“Tại vì lời của hội trưởng dài quá mà. Thường ngày thì chị cứ hào sảng một cách vô nghĩa, nhưng đôi khi lại trở nên kỳ lạ, kiểu như có cái thói quen thích chăm chút cho trình tự ấy. Tôi nghĩ mọi người đều muốn nhanh chóng đi vào vấn đề chính nên tôi mới cố tình giơ tay như vậy.”

“…Mặc dù em nói mấy lời ‘đạo lý’ như thế, nhưng thực tế có phải là em chỉ muốn nhanh chóng tám chuyện về anh trai càng sớm càng tốt thôi không?”

“Không cần thiết phải giải thích từng chút một bản chất thật của tôi đâu. Thay vì vậy, mau bắt đầu đi thôi. Nhanh lên, nhanh lên!”

“Được rồi, được rồi. Vậy thì Himekoji Akiko, nếu em có gì muốn nói về anh trai mình thì cứ nói đi.”

“Đã đợi câu này lâu rồi!”

Cô bé tươi cười rạng rỡ, với vẻ mặt như một đứa trẻ đang phân vân trước tiệm bánh kẹo,

“Ừm thì, tôi thấy anh trai thật sự quá đáng mà.”

“Ồ. Cụ thể là như thế nào?”

“Chị đã hỏi đúng chỗ rồi đấy. Cái điểm tệ của anh trai — đó không gì khác chính là việc anh trai tôi quá hoàn hảo.”

“Hả?”

“Đầu tiên, tôi nghĩ anh trai rất đẹp trai. Bản thân anh ấy thì cứ nói ‘hoàn toàn không phải vậy đâu’, và có người còn nói ‘tên đó gầy quá, không được đâu’, nhưng chắc chắn không phải thế đâu mà. Tôi thấy lông mày anh ấy rất đẹp, tóc anh ấy trông suôn mềm, nụ cười anh ấy luôn hiền hậu, trông có vẻ yếu ớt nhưng thực ra thân hình lại săn chắc. Đôi mắt anh ấy rất trong sáng, như một viên ngọc quý vậy, mũi anh ấy cũng đâu có tẹt đâu, tôi còn thích cả hình dáng tai anh ấy nữa. Mà đâu chỉ có vẻ ngoài, anh trai còn có một nội tâm rất tuyệt vời nữa. Anh ấy hiền lành nhưng lại rất kiên định, có một sự khoan dung như thể có thể chấp nhận mọi thứ, và luôn quan tâm đến tôi… Nói chung thì tôi luôn cảm thấy anh trai mình không được mọi người đánh giá đúng, và tôi luôn cảm thấy khó chịu vì điều đó, nhưng việc vẻ đẹp trai của anh ấy không được nhiều người biết đến thì lại làm giảm khả năng xuất hiện đối thủ cạnh tranh, nên đối với tôi thì đó vừa là chuyện tốt vừa là chuyện khó nói, kiểu như tôi đang mắc kẹt trong một tình huống khó xử vô cùng, nhưng mà cái cảm giác mơ hồ đó cũng là một phần hương vị tuyệt vời của tình yêu dành cho anh trai, nói tóm lại thì tôi muốn nói rằng, tôi là người duy nhất nhận ra sự tuyệt vời của anh trai, vậy nên tôi thật là người chiến thắng mà!”

“Được rồi. Vậy tiếp theo.”

Bỏ qua Akiko, người chỉ đang khoe khoang và chẳng hề đi vào trọng tâm,

“Vậy thì đến lượt phó hội trưởng vậy. Có chuyện gì không? Điều gì muốn nói không?”

“Tất nhiên là có.”

Anastasia hừ mũi, nói:

“Chuyện này, thực ra không phải là điểm xấu, mà là điều tôi nghĩ nên sửa đổi thì hơn.”

“Ồ, được thôi. Cứ nói đi.”

“Vấn đề của Akki, đó chính là… cậu ấy chẳng có sở thích đặc biệt nào cả.”

“À ~. Ra vậy.”

Arashi gật gù ra vẻ hiểu ra. Đây là lần đầu tiên cô phản ứng một cách thật lòng đồng ý kể từ đầu sự kiện này.

“Đúng là vậy nhỉ. Thằng cha đó có sở thích gì sao? Ít nhất thì tớ chưa từng thấy nó say mê thứ gì cả.”

“Ừm. Đúng vậy đó.”

Ginbei liền gật đầu,

“Tuy tôi là người quen Akihito đã lâu, nhưng chưa từng thấy cậu ấy mê mẩn sở thích nào cả. Dù là game, thể thao hay các lớp học thêm, cậu ấy đều hoàn thành khá tốt, và nếu có ai mời thì cậu ấy cũng sẽ tham gia, nhưng hiếm khi nào tự mình chủ động làm gì. Ngay cả tôi cũng không phải là người có nhiều sở thích gì cho cam, nhưng so với Akihito thì tôi vẫn là người thích thú giải trí hơn, như cờ Shogi hay trò xếp chữ crossword.”

“Hả, cờ Shogi với xếp chữ crossword à. Gin-Gin này, cậu đúng là có những sở thích ‘già cỗi’ đúng như vẻ ngoài của cậu vậy. Kiểu như buồn tẻ, hay là lỗi thời ấy.”

“Ồn ào quá, kệ tôi đi. Tôi không muốn bị nói như thế từ một hội trưởng có sở thích ‘tạo nhân tình’ đâu.”

“Khặc khặc, đúng là vậy thật mà. …À mà Takanomiya Arisa này.”

“Hả? À, vâng.”

“Em có biết sở thích của Himekoji Akihito là gì không? Em cũng quen thằng cha đó lâu không kém Gin-Gin mà, đúng không?”

“À, vâng, ừm…”

Arisa chìm cơ thể nhỏ bé của mình đến cổ vào bồn nước, suy nghĩ một lúc,

“Vâng, anh Akihito, theo như Arisa biết, thì anh ấy không có sở thích đặc biệt nào cả. Anh ấy thường chơi trò xúc xắc *Sugoroku* hay cầu lông *Hagoita* cùng Arisa, và những lúc đó anh ấy trông rất vui vẻ, nhưng Arisa nghĩ đó cũng chỉ là anh ấy chiều Arisa thôi ạ…”

“Ra vậy, ra vậy. Ngay cả trong mắt em thì thằng cha đó vẫn là người vô vị hả.”

“Vâng. Ba và mẹ của Arisa cũng nói rằng anh ấy nên có thêm một chút sở thích. Arisa cũng nghĩ có lẽ anh Akihito nên tìm thứ gì đó để mình đam mê hơn.”

“Ừm ừm. Ngay cả em cũng nghĩ vậy thì chứng tỏ sự vô vị của Himekoji Akihito đúng là ‘trầm trọng’ rồi.”

“À, nhưng mà, Arisa không nghĩ việc không có sở thích là điều xấu đâu ạ. Không có sở thích thì có thể dành thời gian cho việc học hành hay công việc nhiều hơn, cũng không lãng phí tiền bạc nữa.”

“Không không, không cần phải bao che như thế đâu. Nếu xét đến mục đích của buổi này, thì việc cố ý ‘giữ kẽ’ còn là điều ‘quê mùa’ hơn đấy.”

“À, ừm. Vậy sao ạ?”

“Hả? Nhưng Arisa-chan nói tôi hiểu mà. Chẳng phải tốt sao, anh trai không có sở thích gì rõ ràng cũng được. Dù không có sở thích thì anh trai…”

“Ài, thôi đi Himekoji Akiko. Ý kiến của em thì tớ biết rồi.”

Với vẻ mặt như thể ‘không cần hỏi cũng biết’,

“Không, nhưng mà đúng là như vậy. Tớ vẫn luôn nghĩ thằng cha đó thiếu cái gì đó, nhưng việc không có sở thích nào đáng để tự hào thì chính là một trong số đó. Đã sinh ra làm đàn ông, thì ngoài công việc ra, phải có cái gì đó để mà say mê chứ.”

“Đồng quan điểm đó.” Anastasia gật đầu, “Chỉ khi dốc sức làm một điều gì đó đến mức quên cả thân mình, mới có thể gọi là một người đàn ông trưởng thành.”

“Dù tôi nghĩ mọi chuyện đều nên có chừng mực,” Ginbei tiếp lời, “nhưng tôi vẫn nghĩ. Ví dụ, một người đàn ông mê mẩn những sở thích trẻ con, tuy đôi khi khiến người ngoài nhìn vào hơi chán nản, nhưng lại có một chút gì đó đáng yêu, đúng không?”

“Anh trai là một người rất nghiêm túc,” Arisa mở đầu, “kiểu như không có hứng thú với việc vui chơi lắm, hay nói đúng hơn là không có văn hóa hưởng thụ cuộc sống ấy. Arisa cũng không giỏi việc vui chơi lắm, nhưng ngay cả trong mắt Arisa thì anh ấy cũng nên học cách giải trí nhiều hơn một chút.”

Vân vân và vân vân, những lời đồng tình cứ thế nối tiếp nhau.

Hình ảnh Himekoji Akihito = Vô vị = Không tốt, đến đây có thể nói là đã được thiết lập rõ ràng.

“Nhưng mà, cái sự kém thú vị mà Himekoji Akihito đôi khi thể hiện ra, có phải là có liên quan đến việc thằng cha đó vô vị không nhỉ?”

“Tất nhiên là có liên quan chứ. Người ta nói nghệ thuật là thứ bồi đắp cho cuộc đời, và ngay cả một người đàn ông không biết tận hưởng cuộc sống thì chuyện vươn tới đỉnh cao của ngành hài kịch đúng là chuyện nực cười.”

“Dù gác chuyện ngành hài kịch sang một bên, thì rõ ràng là cuộc sống cần có sự cân bằng. ‘Vui chơi lành mạnh, học tập chăm chỉ’ là câu nói đã được truyền từ xưa đến nay.”

“Chơi quá nhiều cũng không tốt, nhưng chơi quá ít cũng không tốt. Nếu không có thời gian nghỉ ngơi hợp lý, thì sẽ cảm thấy ngột ngạt lắm.”

“Ừm ừm, đúng là vậy nhỉ. Đúng là việc ‘xả stress’ rất quan trọng mà.”

“Xin chị đừng có nhân lúc lộn xộn mà nói ra mấy lời như vậy chứ. Arisa-san đang có vẻ mặt không hiểu chị đang nói gì kìa.”

“Đúng là như vậy đó, hội trưởng lúc nào cũng không thể lơ là một chút nào. Chỉ cần lơ đi một chút là chị ấy lại lái chuyện sang hướng đó ngay.”

“…Hừm? Có vẻ như Gin-Gin đang nói với vẻ mặt đắc ý như vậy thì chắc là cậu đã hiểu chính xác ý nghĩa của từ ‘xả stress’ rồi. Vậy cậu có thể giải thích cho tôi biết ‘xả stress’ nghĩa là gì không?”

“Ơ, khoan, Nasuhara-kun định nói gì vậy. Chuyện đó chẳng phải là hèn hạ sao?”

“Đâu có hèn hạ gì đâu. Tôi chỉ là thuận theo dòng chảy, và nói hùa theo câu chuyện của hội trưởng một cách tùy tiện thôi, chứ hoàn toàn không hiểu ‘xả stress’ là gì cả. Tôi đoán đó là một từ hơi nhạy cảm, nhưng ngoài ra thì không hiểu gì cả… Nào, hãy nói cho tôi biết đi Gin-Gin. ‘Xả stress’ rốt cuộc có nghĩa là gì?”

“S-s-s-sát-xử đó! Tôi kiên quyết từ chối trả lời!”

“À, nếu được thì Arisa cũng muốn được biết ạ. Arisa hiểu đó chắc chắn là một từ ngữ trong thế giới người lớn, nhưng ngoài ra thì không hiểu gì cả… Arisa muốn nhân cơ hội này bước một bước lên bậc thang người lớn. Xin nhờ chị Ginbei ạ.”

“Khoan, đến cả Arisa-kun cũng… Không, không được đâu! Dòng chảy này không tốt chút nào! Còn quá sớm cho Arisa-kun!”

Rầm rĩ ồn ào.

Tiếng kêu la vang vọng.

Bữa tiệc với chủ đề “nói xấu Himekoji Akihito” làm mồi nhắm, cộng thêm sự thoải mái vì chỉ có các cô gái trong phòng, đã nhanh chóng trở nên sôi nổi một cách đáng kể.

“À, tiện thể nhắc đến Akihito thì…”

Ginbei thấy tình thế bất lợi, liền nhanh chóng đổi chủ đề.

“Tôi nghĩ, tuy thằng cha đó có vô số điểm không tốt, nhưng trong số đó có một điểm tệ đến mức không ai sánh bằng. Các cậu có đoán được đó là gì không?”

“Ồ Gin-Gin. Cậu đang định trốn tránh sao?”

“Đ-đồ ngốc, tôi đâu có trốn tránh hay lẩn trốn gì đâu.”

“Chị Ginbei thật tệ. Đừng trốn nữa mà hãy nói cho Arisa biết ý nghĩa của ‘xả stress’ đi. Arisa muốn ‘xả stress’ cho anh Akihito ngay lập tức ạ.”

“Này Arisa-kun?! Dù cho có biết nghĩa của từ đó đi chăng nữa, thì em cũng tuyệt đối không được làm thế với Akihito đâu đấy!”

“Khặc khặc, chọc ghẹo Gin-Gin cũng vui đấy, nhưng mà chặng đường còn dài lắm. Có vẻ cậu ấy sắp đưa ra một chủ đề mới, nên chúng ta cứ nghe thử xem sao. …Xin lỗi vì đã ngắt lời nhé Gin-Gin. Nào, tiếp tục đi.”

“…Khụ. Ừm, theo tôi nghĩ thì,”

Với khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, Ginbei cố gắng ổn định lại,

“Cái điểm đáng lo ngại của Akihito, đó chính xác là sự *ngây thơ* của cậu ấy. Các cậu thấy sao?”

“Ồ ~,” một tiếng reo hò không thành tiếng, nhưng cả phòng tắm ngay lập tức tràn ngập không khí đồng tình.

“Không phản đối. Hoàn toàn đúng vậy mà,” Arashi nói.

“Tuy hơi quen thuộc nhưng lại đi đúng vào trọng tâm,” Anastasia nói.

“Em rất hiểu. Hoàn toàn đồng ý ạ,” Arisa nói.

“Vậy sao? Em thấy có vẻ không đến nỗi tệ lắm,” Akiko vừa nghiêng đầu vừa nói, nhưng bị bỏ qua.

“Ừm. Có vẻ như ai cũng có cùng ý kiến rồi.”

Ginbei gật đầu mạnh,

“Sự lạc lõng của Himekoji Akihito phải nói là ngang tầm di sản thiên nhiên rồi. Thường ngày thì cậu ấy thông minh hơn mức bình thường, vậy mà tại sao lại có cảm giác như giác quan ở một số khía cạnh đặc biệt lại bị bào mòn hoàn toàn… Tôi từng nghe nói có những người có tài năng đặc biệt, hoạt động não bộ chỉ tập trung vào một lĩnh vực nhất định, còn các hoạt động trí tuệ khác thì dưới mức trung bình. Liệu thằng cha đó có phải thuộc loại đó không?”

“Đó là một cách giải thích quá thiện chí rồi, Gin-Gin. Akki chỉ đơn thuần là một kẻ *ù lì* mà thôi, không hơn không kém. Không, trong trường hợp này, tôi nghĩ nên gọi cậu ấy là một tên *ngốc nghếch* thì đúng hơn.”

“Tiếc quá, nhưng về điểm này thì Arisa hoàn toàn đồng ý. Arisa nghĩ anh ấy là một người tuyệt vời, và dù có một hai điểm yếu đi chăng nữa, thì sự tuyệt vời của anh ấy cũng không hề thay đổi. Nhưng mà, cái sự ngây thơ của anh ấy thì đúng là hơi quá đáng.”

“Thôi đành chịu thôi. Rốt cuộc thì, Himekoji Akihito chỉ quan tâm đến đúng một thứ mà thôi. Về mức độ *thiên lệch*, trên đời này chắc chẳng có thứ gì hơn được… Này, em cũng nghĩ vậy đúng không?”

“Hả? Sao chị lại nhìn tôi?”

Arashi nhún vai trước Akiko đang ngơ ngác,

“Dù sao đi nữa, dù biết là không có thuốc chữa cho tên ngốc nghếch đó, nhưng tớ vẫn muốn thằng cha đó làm gì đó hơn nữa. Có cách nào hay không?”

“Ai mà biết được. Tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”

“Arisa cũng bắt đầu nghĩ là hơi khó rồi ạ.”

“Nếu cả hai người đều bỏ cuộc thì chắc là hết cách rồi.”

“Chắc là chỉ có cách đối mặt nói thẳng thôi, rốt cuộc là vậy đó.”

“Nhưng nếu chỉ là chuyện nhỏ đến mức đó, thì chúng ta đâu cần phải tụ tập thở dài như thế này.”

“Anh ấy vừa ngây thơ vừa cố chấp ở những chỗ kỳ lạ mà.”

“Đúng là có lúc không chịu nghe lời người khác, thật đấy.”

“Không nghe lời người khác hả. Mà nói thật, nếu đến cả em cũng nói thế thì Himekoji Akihito đúng là phải suy nghĩ lại rồi đó.”

“Ồ, lời nói đó không thể bỏ qua được đâu hội trưởng. Chị có thể giải thích ý nghĩa của nó không?”

Rầm rĩ ồn ào.

Tiếng kêu la vang vọng.

Khi được đổ thêm nhiên liệu mới, buổi họp mặt thay vì bên giếng nước nay là trong phòng tắm, càng trở nên sôi nổi hơn.

“Ý nghĩa gì thì cũng thế thôi. Về khoản không nghe lời người khác, thì tớ nghĩ không ai vượt qua được Nasuhara Anastasia đâu.”

“Đèn nhà ai nấy rạng nhé. Ngay trước mắt đây thôi, chẳng phải có một ai đó tóc đỏ, về khoản không nghe lời người khác thì chẳng kém ai sau lưng, đó sao?”

“Này này, nói vậy thì không được đâu. Tớ đúng là có nhiều lúc cố ý không nghe lời người khác, nhưng không đến mức cố chấp hay cứng đầu đâu. Mà ngược lại, tớ là người rất lắng nghe người khác mà. Nếu không thì làm sao mà làm hội trưởng được chứ.”

“Hội trưởng Nikaido Arashi, người luôn tự coi mình là ‘duy ngã độc tôn’, mà nói như thế thì chẳng có tí sức thuyết phục nào cả. Có lần cô nên thu âm lại tất cả những câu mình nói trong một ngày, rồi nghe lại trước khi ngủ đi. Rồi khi nhìn lại bản thân như thế, cô sẽ tự kiểm điểm lại hành vi thường ngày của mình được một chút thôi.”

“Này cái đồ, cứ để cho ngươi tha hồ nói vậy sao. Chính ngươi đó…”

“Ôi, không được đánh nhau, không tốt đâu ạ.”

Arisa vội vàng xen vào giữa Arashi và Anastasia đang cãi vã.

“Bây giờ không phải lúc để làm mấy chuyện đó. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau nói thêm về anh Akihito đi ạ, đúng vậy đó.”

“Nhưng mà em này,” Arashi nheo mắt, “đang vui vẻ nói xấu Himekoji Akihito như thế này, mà em thì cứ khách sáo quá, hay nói đúng hơn là cứ thể hiện vẻ gương mẫu như thường lệ ấy. Như vậy thì chẳng có tí sức thuyết phục nào đâu.”

“Cũng có câu ‘việc nhỏ làm trước’ mà,” Anastasia cũng gật đầu, “nếu Arisa-san không làm gương trước, thì chúng tôi cũng không thể dừng cãi nhau được đâu. Ý tôi là, tôi muốn nghe Arisa-san nói xấu Akki đó.”

“Đúng là vậy đó. Không cần phải khách sáo gì đâu, cứ nói một tràng thật hoành tráng đi.”

“Ư, ôi…”

Không biết Arisa có nhận ra rằng cuộc tranh cãi giữa Arashi và Anastasia hóa ra là một cái bẫy để lôi cô bé vào ‘sân đấu’ nói xấu hay không. Arisa cứ đảo mắt lia lịa, trông có vẻ đang suy nghĩ đắn đo, nhưng,

“Ừm, ừm, điểm xấu của anh Akihito…”

Hay là vẫn chưa tìm ra, cô bé cứ quay vòng vòng, suy nghĩ mãi, cuối cùng với giọng rõ ràng là đang bối rối,

“Ừm, điểm xấu của anh ấy, không gì khác chính là việc khó mà biết được anh ấy đang nghĩ gì trong lòng! Arisa nghĩ vậy!”

“Ồ ồ…”

Lập tức, Arashi nheo mắt,

“Takanomiya Arisa, em giỏi thật đó. Không ngờ lại dám nói thẳng thừng chỗ đó ra.”

“Tôi cũng bất ngờ đó.”

Anastasia cũng hiếm hoi tròn mắt,

“Một điều mà ai cũng nghĩ nhưng hơi khó nói, mà em lại không hề ngần ngại chém thẳng thừng ra. Cô bé dễ thương mà đáng sợ quá…”

“Thật tình thì tôi cũng phải nhìn nhận lại Arisa-kun rồi,”

Ngay cả Ginbei cũng khoanh tay, trầm trồ thán phục.

“Cứ nghĩ dù có tài năng và thực lực đến mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, nên tôi đã hơi xem nhẹ em ấy… Tôi có cảm giác như được chính em ấy dạy cho một bài học rằng, những đứa trẻ ngây thơ trong sáng đôi khi lại là những kẻ tàn nhẫn nhất. Thật đúng là phải nghiêng mình kính nể.”

“Hả? Hả? Arisa đâu có ý định nói mấy lời quá đáng như thế đâu ạ.”

“Đúng là vậy đó. Cái thằng Himekoji Akihito đó, đúng là không thể nhìn thấu được tận đáy lòng mà.”

Arashi thở dài một cách cường điệu, bỏ qua lời phân trần của Arisa.

“Cậu ta hòa đồng, tốt bụng, và cũng là một người từng trải. Vốn dĩ phải là một nhân vật đáng yêu không chê vào đâu được, nhưng lại có cái gì đó không đơn giản chút nào.”

“Đúng là vậy đó,”

Anastasia nói.

“Hành động và nguyên tắc của cậu ấy lẽ ra phải rất dễ hiểu, nhưng lúc nào cũng có một phần nhỏ nào đó được che giấu. Nhìn thì có vẻ đang nói chuyện mở lòng, nhưng thực chất cậu ấy lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một ‘lòng dạ’ khác để lộ ra cho người khác thấy.”

“Cậu ta có một điểm bí ẩn, từ xưa đến nay đều như vậy,”

Ginbei nói.

“Thực tế, cậu ta cứ làm ra vẻ vô hại, rồi một ngày lại làm ra chuyện động trời, chuyện đó đã xảy ra không ít lần rồi. Tất nhiên tôi cũng hiểu chuyện đó nên luôn cố gắng cảnh giác, nhưng… dù hiểu vậy mà vẫn cứ lơ là. Hay đúng hơn là bị cậu ta làm cho lơ là thì đúng hơn? Chuyện cậu ta đón Akiko-kun về và chuyển đến Học viện St. Liliana là một ví dụ rõ ràng nhất. Dù cảnh giác đến mấy, tôi vẫn luôn bị cậu ta đi trước một bước.”

“Có thể, là thế này ạ.”

Arisa nói với vẻ mặt nghiêm trang hơn nữa,

“Có lúc em cũng tự hỏi, không biết có phải anh trai thường giấu những chuyện quan trọng vì anh ấy muốn giữ ý với mọi người xung quanh hay không. Dù thân thiết đến mấy, em nghĩ việc kể tuốt tuồn tuột mọi thứ chưa chắc đã là điều tốt. Hơn nữa, anh trai còn có vẻ đang ấp ủ những chuyện to tát không tiện nói ra. Nhưng dù biết thế, Arisa vẫn muốn anh ấy kể cho em nghe nhiều hơn những điều anh ấy đang nghĩ trong lòng.”

“Ừm…” Mọi người đều trầm ngâm, mặt mày đăm chiêu.

Không, chỉ có một người duy nhất.

Chỉ riêng Himekoji Akiko lại mang vẻ mặt ngơ ngác, trông như một đứa trẻ con lạc vào giữa đám người lớn đang bàn chuyện thế sự, nhưng rồi…

“…Hi hi hi.”

Bất chợt, vẻ mặt ấy trở nên tủm tỉm cười một cách vô tư, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều phải ngớ người ra.

“Cười cái gì đấy hả?”

Arashi trừng mắt trắng dã, nói:

“Chẳng phải cô cũng khổ sở không ít vì những điều khó hiểu ở Himekoji Akito đó sao? Dù sao thì cô là người thân cận anh ta nhất mà, thế nên người chịu ảnh hưởng nhiều nhất lẽ ra phải là cô chứ?”

“Đúng là như vậy thật…”

Akiko vẫn cười hềnh hệch như thường lệ, nói:

“Em cũng nghĩ đúng là anh trai giấu nhiều chuyện thật. Ví dụ như làm thế nào mà anh ấy lại giành được quyền độc lập của em và anh ấy khỏi hai người cứng nhắc như Takanomiya và Arisugawa? Hoặc là làm sao mà hai anh em có thể tự trang trải cuộc sống mà không cần sự giúp đỡ của ai? Những chuyện quan trọng như vậy mà anh ấy chẳng hề nói với cả em, đứa em gái duy nhất của anh ấy. Là em gái, em cũng lo lắng và bất an lắm chứ.”

“…Nếu thế thì sao cô lại cười?”

“Vì… anh trai như vậy cũng ngầu lắm chứ!”

Akiko uốn éo người, nói:

“Bề ngoài thì điềm đạm, tử tế, nhưng thực ra lại là một kẻ ngổ ngáo đến kinh ngạc, được cả thế giới ngầm kiêng nể – kiểu như vậy. Một kịch bản như thế đối với Akiko là hoàn toàn hoan nghênh ạ!”

“Ôi trời ơi. Nói thì hồn nhiên thế đấy, nhưng nếu thật sự là như vậy thì sao? Không thể nói là chuyện đó không thể xảy ra được đâu nhé? Không thể phủ nhận là thằng cha đó có những lúc làm người ta không tài nào hiểu nổi nó nghĩ gì, nhỡ đâu có khi thật sự là như vậy thì sao?”

“Kể cả là như thế đi nữa, thì cũng không sao cả!”

Với nụ cười hồn nhiên y hệt như những gì vừa nói, Akiko thản nhiên đáp.

“Kiểu gì thì kiểu, em cũng chỉ muốn được ở bên cạnh anh trai thôi! Anh trai là ai hay đến từ đâu, kể cả là ma quỷ hay người ngoài hành tinh cũng không quan trọng! Anh trai dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn là anh trai của em, và em dù có chuyện gì cũng vẫn là em, điều đó sẽ không thay đổi!”

“…À à, thôi được rồi. Tôi biết ngay là cô sẽ nói như vậy mà.”

Arashi nhẹ nhàng gạt đi, nói.

“Thôi được rồi, ý kiến của Himekoji Akiko gác sang một bên. Mấy cô có ý kiến gì khác không?”

“À mà nói mới nhớ. Lần trước tôi đã thấy Akki cứ mở vòi nước bồn rửa mặt rồi để nước chảy lênh láng mà chẳng thèm khóa lại, cứ thế quay về phòng đấy.”

“À, đúng là Akito hay có những chuyện như thế thật nhỉ. Dù là người cẩn thận vậy mà, một khi đã chìm đắm vào suy nghĩ là lại chẳng để ý gì đến xung quanh nữa.”

“Arisa cũng từng thấy những cảnh như vậy nhiều lần rồi. Có lúc tệ hơn nữa, vì mải suy nghĩ mà anh ấy vừa đi vừa đâm sầm vào cột nhà, vậy mà cứ giữ nguyên tư thế đâm vào cột rồi tiếp tục suy nghĩ một lúc lâu. Vài giây sau mới ‘Ối!’ một tiếng, rồi với vẻ mặt ngơ ngác đưa tay xoa trán…”

“Ha ha ha, tệ thật đấy. Tôi thì chưa thấy đến mức cực đoan như vậy bao giờ, nhưng mà có lần anh ta lại nhầm tương ớt với xì dầu để ăn natto, rồi cứ thế ăn mà chẳng hề hay biết. Thấy buồn cười quá nên tôi cứ kệ.”

“Akki có vẻ vụng về bất ngờ nhỉ.”

“Vậy mà anh ta lại có vẻ cứ tự đinh ninh mình là một người đàn ông chu đáo nữa chứ. Nhìn từ bên ngoài, thật khó mà kìm được tiếng cười khổ.”

“Đúng thế, đúng thế ạ. Anh Akito thì hay cằn nhằn người khác lắm, nhưng lại có phần thờ ơ với chính bản thân mình. Nói cách khác, em nghĩ điều này cũng liên quan đến sự… lơ đễnh mà chị vừa nói ban nãy đó.”

“Rốt cuộc thì có lẽ là ‘nhỏ nhặt mà bao trùm tất cả’ ấy nhỉ? Hình như mọi rắc rối của thằng cha đó đều xuất phát từ cùng một gốc rễ. …À, đúng rồi, nói đến Himekoji Akito thì lần trước…”

Và cứ thế, “hội nghị nói xấu” trong bồn tắm trở nên vô cùng sôi nổi. Thế nhưng, vì đang ngâm mình trong bồn nước nóng nên cũng chẳng thể tiếp tục lâu được.

“Haizzz… Em nghĩ mình sắp đến giới hạn rồi ạ.”

Trong số đó, Akiko, người vốn không chịu được nước nóng lắm, là người đầu tiên lên tiếng.

Với làn da trắng bóc nay đã đỏ ửng một màu hồng rực, cô lảo đảo bước ra khỏi bồn tắm, nói:

“Em xin phép ra trước nhé. Hơi bị say nước nóng rồi.”

“Ừ, cẩn thận đấy nhé. Đừng có lảo đảo rồi ngã sấp mặt ngoài hành lang đấy.”

“Vâng, không sao đâu ạ. Mọi người cũng cẩn thận nhé. …Ưm ưm, thế là nhân lúc mọi người còn đang ở trong bồn tắm, em sẽ lẻn vào phòng anh trai để hai đứa mình lén lút âu yếm nhau. Sau đó sẽ nhờ anh ấy sấy tóc ướt, rồi khi anh ấy vuốt tóc mình thì sẽ tạo được bầu không khí lãng mạn, và cứ thế làm một mạch đến đêm đầu tiên… Ưm ưm, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn chảy nước miếng rồi. Dù em nghĩ là chắc chắn sẽ bị từ chối thôi, nhưng thất bại cũng chẳng sao cả, ‘được ăn cả ngã về không’ mà. Vậy thì, đi thôi!”

Két, két, két.

Rầm!

Có lẽ do ảnh hưởng của việc say nước nóng mà Akiko lẩm bẩm những lời độc thoại không được minh mẫn cho lắm, rồi biến mất vào phòng thay đồ.

“…………”

“…………”

“…………”

“…………”

Để lại phía sau là sự im lặng của bốn người, cùng với tiếng nước nhỏ giọt từ bồn tắm.

“Con nhỏ đó, kiên định ghê…”

Đột nhiên,

Nikaido Arashi, người đã khơi mào câu chuyện, buông tiếng thở dài kèm theo lời lẩm bẩm.

Không có lời đáp lại tiếng lẩm bẩm ấy.

Không có lời đáp, nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm của bốn người đang ngồi cạnh nhau thì mọi thứ đã rõ như ban ngày. Lời lẩm bẩm của cô hội trưởng học sinh đã thay lời cho tâm trạng của tất cả mọi người có mặt ở đó một cách hoàn hảo.

“Đối với con bé đó, chắc đó cũng là lời nói xấu đấy.”

Một lúc sau, Anastasia nghiêm nghị mở lời, nói:

“Không phải là nó cố tỏ ra ngoan ngoãn hơn người, mà là từ tận đáy lòng nó thật sự nghĩ đó là lời nói xấu nên mới rắc rối như vậy. Những lời phàn nàn thật tâm lại biến thành lời khoe khoang ngọt ngào, không biết cái đầu của con bé đó được cấu tạo từ cái gì nữa.”

Lời lẩm bẩm đó cũng chẳng nhận được hồi đáp từ bất kỳ ai. Bởi vì đó là một sự thật thấm thía đến ghét đối với bốn người vừa mới bị phơi bày thực tế phũ phàng, không cần phải diễn đạt thành lời nữa.

“Phải thừa nhận thôi. Hiện tại thì Akiko-kun đang dẫn trước một bước rồi.”

Ginbeie thở hắt ra, nói:

“Việc cô bé và Akito là anh em vào lúc này không còn ý nghĩa gì nữa. Sự kiên định có lẽ là vô thức của cô bé là một mối đe dọa đối với chúng ta, đồng thời cũng có thể là một tấm gương tốt theo một nghĩa nào đó, chúng ta cần phải nhận thức được điều đó.”

“Nhưng mà, Arisa sẽ không thua đâu.”

Và lời nói thốt ra từ Arisa có lẽ chính là lời thay thế tốt nhất cho tâm trạng của bốn người còn lại ở đó.

“Chị Akiko đúng là một đối thủ đáng gờm, và là một người đáng để em kính trọng. Nhưng mà, em sẽ không thua đâu. Một ngày nào đó, nhất định một ngày nào đó…”

Mặc dù có những mức độ khác nhau, nhưng năm người ở đây đều là những người không ghét Himekoji Akito.

Tất cả họ đều công nhận Himekoji Akito là một người đàn ông, và cầu mong được có một mối quan hệ khăng khít với anh ấy.

Tình cảm đó không hề giả dối cũng chẳng chút dao động.

Tuy nhiên, nếu tình cảm không được đáp lại, mong ước không thành hiện thực, thì sự lo lắng cùng những lời than phiền cũng là lẽ thường tình của con người.

Nhưng đối với Himekoji Akiko, người vô thức bỏ qua cả những lẽ thường tình ấy, thì một sự nể sợ nào đó nảy sinh là điều đương nhiên. Và đồng thời, việc điều đó châm ngòi cho ý chí chiến đấu của các đối thủ cũng là một diễn biến tự nhiên.

Để chiến thắng được một “chất liệu tự nhiên” (thiên tài bẩm sinh), thì nỗ lực như “chất liệu tự nhiên” đó là không đủ.

Với sự thật ấy trong lòng, bốn người còn lại ngoài Akiko đã hạ quyết tâm mới.