Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 05 - Chương 2

22 tháng 5 (8 giờ tối) (Phòng ăn kiêm phòng họp)

Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô quản lý mới nhậm chức.

Thôi thì, về chuyện sau buổi ra mắt của Arisa, tôi đã bị "hội chị em" chất vấn đến mức nào, xin phép không bình luận thêm. Ba cái miệng dẻo quẹo kết hợp ăn ý để "chĩa mũi dùi" vào tôi khi đó, nói là hỏi cung hay khiển trách thì không đúng, mà gần như là một trận tra khảo tập thể. Cứ hễ cố nhớ lại chi tiết là tim tôi đập thình thịch, hại não lắm. Mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho.

Nói tóm lại thì, sự có mặt của Takanomiya Arisa đã cơ bản được các thành viên hội học sinh chấp nhận.

Lý do cho điều này hoàn toàn là bởi tính cách đáng mến của Arisa, và cả sự "mong manh" của cái gọi là "hôn ước" nữa.

Rằng chuyện kết hôn chỉ là một sắp đặt đơn phương từ phía nhà Takanomiya, và tôi thà làm nạn nhân của những toan tính đó; rằng Arisa chấp nhận hôn ước là vì bị bố mẹ cô bé, ông Reiichiro và bà Kyoko, lôi kéo... Quan điểm của tôi như vậy, nói chung, đã được chấp nhận.

Dưới đây là tóm tắt phản ứng của các thành viên trong ký túc xá.

"À, ban đầu thì tôi chả thấy có vấn đề gì sất!"

Đó là quan điểm của Chủ tịch Hội học sinh, Nikaido Arashi.

"Thế mà, như mọi người đã biết đấy, chính tôi là người 'săn đón' Takanomiya Arisa về đây mà. Về tuổi tác thì đúng là có hơi chút vấn đề thật, nhưng ngoài ra thì mọi kỹ năng đều hoàn hảo. Tôi đã đánh giá như thế đấy, thậm chí còn đích thân cúi đầu mời về cơ. Bởi vì gia thế lẫn nhân cách đều xuất sắc, là nhân tài được các tập đoàn lớn và trường đại học danh giá săn đón mà... Thế nên, nếu để một người như cô bé làm công việc với đồng lương ít ỏi như hạt vừng thế này, thì đúng là chúng ta còn bày đặt ra yêu cầu nữa thì thật là quá đáng. Nào, cậu không nghĩ vậy sao? Himenokoji Akihito?"

"Dạ đúng thế ạ. Tôi hoàn toàn đồng ý."

"Thấy chưa?"

"Nhưng mà theo tôi nghĩ nhé, nếu đã hiểu rõ là nhân tài như vậy, thì đáng lẽ ra không nên tuyển Arisa ngay từ đầu chứ ạ?"

"Nói linh tinh gì thế! Nikaido Arashi này đời nào lại bỏ lỡ cơ hội chiêu mộ nhân tài xuất chúng chứ? Hơn nữa, lần này là tình huống đúng kiểu 'cá nằm trên thớt', bỏ qua là có lỗi với trời đất đấy!"

"À..."

"Dù sao đi nữa, tôi có trách nhiệm mời Takanomiya Arisa về đây. Tôi mong cô bé qua những trải nghiệm ở đây có thể thu thập được thứ gì đó hữu ích cho cuộc đời về sau. Chà, mà những người sống trong ký túc xá của chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu. Chỉ riêng việc tạo dựng các mối quan hệ cũng đủ giá trị rồi. Tôi tin rằng cuộc sống ở đây sẽ không bao giờ là phí hoài đối với Takanomiya Arisa đâu."

"Cô bé là một thiên thần giáng trần. Không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào đâu."

Người đưa ra tuyên bố đó là Phó Chủ tịch tóc vàng, Nasuhara Anastasia, người đặc biệt mê đồ dễ thương.

"Có lẽ đây không chỉ là một điều trọng đại, mà còn là sự kiện có tác động lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Takanomiya Arisa... Chúng ta phải cảm ơn Chúa đã ban cho thế gian này một cô gái như cô bé!"

"À..."

"Ánh mắt đó, đôi môi đó, cặp má mềm mại dường như chỉ chờ được ôm. Đôi tay và đôi chân dài mảnh mai nhưng đầy tiềm năng, vòng eo thon gọn đáng yêu như mời gọi một cái ôm, cặp mông tròn căng mướt... Ôi chao, tôi nên bắt đầu kể về những điểm tốt của cô bé từ đâu đây? Không, không đúng. Việc cô bé xuất sắc từ đầu đến chân vốn là điều hiển nhiên, và kể ra từng chi tiết thì chỉ là vô nghĩa. Bởi vì từ ngọn tóc đến gót chân, cô bé đều hoàn hảo. Dù có nỗ lực tìm kiếm đến đổ máu mắt thì cũng không thể tìm ra một khuyết điểm nào. Cô bé thực sự là một sự tồn tại không tì vết!"

"...Nghe có vẻ là ca ngợi tột độ nhỉ. Mà nói đúng hơn, cô đã thành tín đồ rồi thì phải, hoàn toàn là tín đồ."

"Đúng vậy. Tôi có thể nói rằng tôi đã trở thành nô lệ cho sự đáng yêu của cô bé rồi!"

Với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt Nasuhara-san lấp lánh và cô gật đầu lia lịa.

Phải nói là, phản ứng của cô ấy hoàn toàn khác so với lần tôi phát hiện cô ấy thích đồ dễ thương và búp bê trước đây. Có vẻ như cô ấy đã cố gắng giấu sở thích đó khỏi người khác... Chắc hẳn Arisa đã "đánh trúng tim đen" đến mức mọi chuyện đó đều bay biến khỏi đầu cô ấy rồi.

"Về chuyện hôn ước này nọ, thì đó cũng là chuyện thường tình thôi."

Nasuhara-san nói tiếp,

"Cô bé xuất thân từ một gia đình danh giá lâu đời, đúng không? Ở những gia đình như thế, chuyện con gái lấy chồng thường bị cha mẹ tự ý nhúng tay vào, nói ra nói vào đủ thứ. Nếu cứ để tâm thì bao nhiêu cho đủ."

"Ừm. Mà đúng là như vậy thật."

Quả thực, đối với tôi, người đang bị cuốn vào chuyện hôn ước này, thì đó là một điều hoàn toàn dễ hiểu.

"Hơn nữa, tôi cũng đã từng trải qua chuyện đó rồi."

"Trải nghiệm? Tức là trải nghiệm suýt bị ép cưới người mình không quen sao?"

"Đúng vậy."

Cô ấy gật đầu và nói,

"Cha mẹ tôi cũng thường xuyên gợi chuyện đó ra, rồi tự mình hào hứng lên là tôi đã bị hứa hôn này nọ."

"Ồ, vậy sao. Cô cũng gặp chuyện như vậy à?"

"Đúng, không phải một lần mà là rất nhiều lần. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao những người đó lại muốn kiểm soát cuộc đời người khác theo ý mình chứ... Phải chăng họ không tin tưởng chính con gái ruột của mình? Hay vì đứng ở vị trí cao trong một tập đoàn lớn mà bị mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh?"

"Ài... Ai mà biết được nhỉ."

Điều chắc chắn có thể nói là Nasuhara-san đang rất ngao ngán với những chuyện như vậy. Cô ấy đã từng ám chỉ rằng mình đang trong thời kỳ nổi loạn, thì ra là có lý do này đây.

"Thôi, chuyện cá nhân của tôi tạm gác lại. Dù sao thì việc Takanomiya Arisa là người mà tôi phải hết lòng chào đón và chiêu đãi thì đó là sự thật không thể chối cãi. Về điểm này, cứ yên tâm đi nhé."

"Vậy sao. Ừm, được nói vậy thì tôi cũng nhẹ nhõm."

"Ôi... Mà sao cô bé lại đáng yêu đến thế nhỉ. 'Thương đến mức đặt vào mắt cũng không đau' đúng là nói về cô bé. Số một trong danh sách người tôi muốn đặt cạnh gối mỗi đêm, đứng đầu bảng xếp hạng người tôi muốn biến thành búp bê để trưng bày, và là người đứng đầu danh sách những cô gái tôi muốn ôm ấp đi khắp nơi. Đúng vậy, tôi có thể làm bất cứ điều gì vì cô bé... Dù cho đôi tay này có nhuốm đầy máu đỏ, và phải đi ngược lại mọi luật pháp và đạo đức."

"À ha ha... Mà phải rồi, cái gì cũng vừa phải thôi nhé?"

Có lẽ việc đảm bảo an toàn cho Arisa còn quan trọng hơn là việc cô bé có được chấp nhận hay không, và việc tôi có bị lôi ra làm bia đỡ đạn vì những hiểu lầm kỳ lạ hay không... Tôi cảnh giác nghĩ thầm, nhìn đôi mắt Nasuhara-san đang phát ra thứ ánh sáng nguy hiểm.

"Tôi thấy cô bé được đấy. Đến giờ thì hoàn toàn không có vấn đề gì."

Người đã "đóng dấu bảo đảm" đó là người bạn thân chịu trách nhiệm mọi công việc nhà trong ký túc xá, Saruwatari Ginbee Haruomi.

"Không vấn đề gì, mà nói đúng hơn, phải gọi là xuất sắc thì mới đúng. Haiz, tôi hoàn toàn bái phục. Thành thật mà nói, lúc đầu tôi không tin lời chủ tịch lắm... Nhưng những lời giới thiệu về cô bé hoàn toàn không hề cường điệu chút nào, y hệt sự thật. Thật sự là tôi rất cảm phục."

"...Có ghê gớm đến thế sao? Arisa ấy?"

"Ghê gớm chứ. Ở tuổi đó mà làm được đến mức ấy thì quả là kinh ngạc. Cứ như một người vợ chuyên nghiệp đã làm việc nhà nhiều năm vậy."

"Vậy sao. Nghe vậy tôi cũng phổng mũi đấy. Tôi xem Arisa như em gái của mình mà, nên là vui lắm."

"Ừm. Tôi cũng thấy tuyệt vời khi được làm việc cùng những nhân tài xuất chúng. Bị những người vô dụng kéo chân thì thật là khó chịu, nhưng được hợp tác ăn ý với một người như Arisa-kun để làm những công việc đòi hỏi trình độ cao, đó thậm chí còn là niềm vui tột độ."

Nói vậy, Ginbee hôm nay đặc biệt vui vẻ.

Là con nhà buôn, đối với cô ấy, nhân tài và các mối quan hệ luôn là những thứ khơi gợi sự quan tâm lớn nhất. Việc được sống cùng Arisa và công nhận tài năng của cô bé chắc hẳn là một "món hời" lớn đối với Ginbee.

Trên thực tế, Ginbee, với vai trò trưởng ban nội trợ của ký túc xá, là người có cơ hội tiếp xúc với Arisa nhiều nhất, và cũng là người hiểu rõ về Arisa sớm nhất. Chắc chắn cô ấy hiểu rõ sự thẳng thắn, cần cù và chân thành của Arisa hơn bất kỳ ai.

"Về chuyện hôn ước nữa,"

Ginbee nói thêm,

"Chà, đó là chuyện thường thấy khi còn nhỏ thôi mà. Ai cũng có lúc bồng bột như Arisa-kun... cái gọi là 'hành động nông nổi của tuổi trẻ' ấy mà. Dù bây giờ cô bé có vẻ thật lòng muốn cưới Akihito, nhưng với tư cách là tiền bối hơn bốn tuổi, tôi sẽ không soi mói chuyện đó."

"Ừm, vậy sao. Được nói vậy tôi cũng nhẹ nhõm."

"Ngay từ đầu thì hôn ước giữa Akihito và Arisa-kun cũng chỉ là lý thuyết suông thôi mà. Cô bé còn chưa đến tuổi kết hôn, lại còn chuyện kết hôn với người do cha mẹ sắp đặt thời buổi này thì... đúng là lạc hậu hết sức, là một hành động ngang ngược đến mức có thể bị các tổ chức nhân quyền kiện đấy. Cậu không nghĩ vậy sao?"

"Mà đúng là vậy thật, nói chung là thế."

"Và đây là điều quan trọng nhất... Akihito không coi Arisa-kun là đối tượng như vậy, đúng không?"

"Ừ, đúng vậy. Chắc chắn là đúng vậy."

"Nếu lỡ mà cậu coi Arisa-kun là đối tượng như vậy... thì cậu sẽ bị coi là một kẻ ấu dâm, và mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Khi đó, tất cả chúng tôi, bắt đầu từ tôi và hội học sinh, sẽ đoàn kết lại, xây dựng một chương trình để 'cải thiện' sở thích ấu dâm của cậu, và túc trực 24/24 để 'chỉnh sửa' tinh thần của cậu đấy. Tôi nghĩ là rất may mắn vì chuyện đó đã không xảy ra, đối với bất kỳ ai sống trong ký túc xá này."

"À ha ha..."

Thật sự là tha cho tôi đi mà.

Cứ dùng từ "cải thiện" để che đậy thôi chứ, thực chất chắc sẽ là một hình thức tra tấn đấy chứ.

"Tiện thể hỏi chút nhé Akihito."

"Hửm? Gì thế?"

"Về việc cậu không phải là một 'lolicon' thì tôi nghĩ đến đây là khá rõ ràng rồi... Nhưng không kể đến ngoại hình hay tuổi tác tinh thần, có khi nào cậu lại thích những cô gái có vóc dáng hơi trẻ con hơn không?"

"? Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"À, không có ý gì đâu. Chỉ là thuận theo mạch nói chuyện thôi, thể hiện sự tò mò, chỉ là ngẫu hứng muốn hỏi thử thôi mà. Cậu có bị cuốn hút bởi những cô gái có sự phát triển chậm hơn một chút so với những cô gái có dáng chuẩn người mẫu không?"

"Hmm. Chắc là không có chuyện đó đâu."

"Ồ, vậy sao... Vậy thì thật tiếc, không phải, ý tôi là, à thì ra là vậy, Akihito có sở thích rất bình thường về phụ nữ đấy nhỉ."

"Mà nói thật thì, như vậy chẳng phải dễ bị coi là 'lolicon' sao? Nếu sở thích của tôi đi chệch hướng đó thì. Thà có sở thích bình thường còn hơn bị mọi người hiểu lầm rồi bị 'chỉnh sửa' đó."

"Ừm, đúng. Vậy là còn có cách nghĩ như thế nữa sao. ...Mà đúng là vậy thật nhỉ, thà Akihito có sở thích đàng hoàng còn hơn là có sở thích bất thường. Không, nhưng tôi thì lại muốn thế này hơn..."

"Ginbee?"

"K, không, không có gì. Tóm lại, tôi nhắc lại lần nữa, tôi chào đón Arisa-kun. Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ như vậy lại kiên cường ra ngoài làm công, thì việc giúp đỡ cô bé là điều hiển nhiên của người lớn. Trực tiếp giúp đỡ Arisa-kun trong ký túc xá có vẻ là vai trò của tôi, vậy cứ yên tâm mà giao phó cho tôi đi."

"Ừm, thì tôi cũng cảm ơn về điểm đó nhưng mà..."

"Có thắc mắc gì à?"

"Không phải thắc mắc mà là, từ nãy đến giờ cậu cứ thể hiện thái quá không? Kiểu như cậu là người lớn hơn Arisa ấy."

"Đừng có mà đổ oan cho tôi. Tôi tuyệt nhiên không vui sướng khi có một cô bé chậm phát triển hơn mình làm đồng đội, cũng không hề cảm thấy có chút ưu việt nào về điều đó. Nếu cứ nghi ngờ những điều không có như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải gặp tôi ở tòa án đấy. ...Thôi được rồi chứ? Nhìn vậy thôi chứ tôi bận lắm, sắp tới tôi còn phải dạy cho Arisa-kun công thức bí truyền nữa."

—Thế đấy, sự xuất hiện của Takanomiya Arisa nhìn chung đã được các thành viên hội học sinh chấp nhận.

Mặc dù có sự hỗ trợ thầm lặng từ tôi và Chủ tịch, nhưng điều này hoàn toàn là nhờ vào nhân cách tốt đẹp của Arisa. Arisa, với phong thái cực kỳ lễ phép từ đầu đến cuối, luôn được lòng những người lớn tuổi và hiếm khi gây mất lòng trừ phi có chuyện gì đó thật đặc biệt.

Thế nhưng, như lẽ thường ở đời, vẫn luôn có ngoại lệ.

"Em hoàn toàn không chấp nhận đâu ạ."

Chỉ có một mình cô em gái bất trị, Himenokoji Akiko, vẫn không chịu chấp nhận sự có mặt của Arisa.

"Là người của nhà Takanomiya, lại còn cả gan tự xưng là em gái của anh trai, thậm chí còn mạo nhận là hôn thê của anh trai... Ngay cả một người được gọi là Akiko Bồ Tát như em cũng không thể làm ngơ trước sự tồn tại nguy hiểm như vậy!"

Trong phòng ăn kiêm phòng họp của ký túc xá.

Akiko, người mà tôi gọi đến để bàn bạc về chuyện của Arisa, lại tỏ ra phản ứng khác thường và không hề nghe lời.

"Mà đúng hơn, em còn nghĩ Arisa-chan nên thu dọn hành lý về nhà ngay lập tức thì hơn. Có lẽ như vậy sẽ dẫn đến một kết quả hạnh phúc hơn cho tất cả mọi người."

"Này, nói linh tinh gì thế. Bây giờ mà đuổi Arisa về thì làm sao mà được chứ."

"Tại sao ạ?"

"Tại sao á, thì đó là... Bởi vì con bé đã cố gắng rất nhiều mà? Với tư cách quản lý ký túc xá của chúng ta, Arisa đã nấu ăn, dọn dẹp khắp nơi, và còn làm rất nhiều việc vặt khác nữa... Mới đến đây một tuần thôi nhưng đã làm được khá nhiều rồi, và dường như cũng dần quen việc hơn."

"Em công nhận cô bé có năng lực. Nhưng dù là công việc gì đi nữa, cũng không phải là việc mà chỉ có Arisa-chan mới làm được. Thậm chí, em hoàn toàn có thể làm tất cả thay cho cô bé."

"Không, không. Ngay từ đầu Arisa được gọi đến là để chúng ta không phải chịu gánh nặng như vậy mà. Nếu sa thải Arisa mà gánh nặng của tôi và em lại tăng lên, thì đó mới chính là việc làm sai trái đấy."

"Trên đời có câu 'đại sự trước tiểu sự' mà. So với việc gánh nặng tăng thêm một chút, thì tác hại của việc có một kẻ nguy hiểm như Arisa-chan ở đây còn lớn hơn nhiều."

"Chỉ có mình em mới nghĩ con bé nguy hiểm thôi. Hơn nữa, tôi cũng có vị thế của mình chứ. Cha mẹ của Arisa cũng đã liên lạc và nói 'xin hãy chiếu cố cho', vậy mà chưa đầy một tuần thì..."

"Em cũng có vị thế của em chứ. Nhờ Arisa-chan đến mà 'vị trí em gái' – đặc điểm độc nhất vô nhị của em – đã bị lung lay. Vốn dĩ đã có bao nhiêu đối thủ đáng gờm như Nasuhara-san, Chủ tịch, Ginbee-san chen chúc rồi, vị thế của em càng ngày càng suy yếu... Tình cảnh thế này thì sự tồn tại của em sẽ bị đặt dấu hỏi mất."

"Không phải vậy đâu. Em là em gái ruột duy nhất của anh, và người mà anh yêu thương nhất trên đời cũng là em. Việc em nghĩ đến vị thế này nọ thì thật là vô lý. Himenokoji Akiko mới là độc nhất và số một, em đừng quên điều đó nhé!"

"Thật, thật sao ạ?"

"Tất nhiên là thật. Anh không nói dối đâu."

"...E he he. Anh trai đúng là, em biết từ lâu rồi rằng em là người anh thương nhất trên đời mà. Từ giờ trở đi, xin hãy mãi mãi yêu thương Akiko nhé... Khoan! Này anh trai, đừng hòng lừa gạt em bằng những lời ngọt ngào đó! Chuyện này với chuyện kia là khác nhau, bây giờ chúng ta phải bàn về Arisa-chan! Nguy hiểm thật, em suýt chút nữa là bị anh trai dụ dỗ hỏi han mà lạc đề rồi!"

"Không, anh đâu có ý định dụ dỗ gì đâu..."

"Không cần ngụy biện. Ngay từ đầu, ký túc xá này đáng lẽ ra phải là tổ ấm tình yêu của riêng hai anh em mình, thế mà không biết từ lúc nào lại có những người ngoài chiếm đóng, đó mới là nguồn gốc của mọi sai lầm. Nhân tiện, không chỉ Arisa-chan, mà tất cả những người khác cũng nên rời khỏi ký túc xá thì mới phải lẽ chứ?"

"Lẽ gì mà chả có. Mà nói đúng hơn, chẳng phải ý kiến của em mới đang đi chệch hướng sao?"

Tôi thở dài và nói,

"Tóm lại, Arisa sẽ ở lại đây. Ít nhất là không thể sa thải con bé trong vòng một tuần hay đại loại thế. Còn phải giữ thể diện cho Chủ tịch và các thành viên hội đồng quản trị đã đưa con bé về đây nữa."

"Thể diện gì thì cứ cho mấy con chó gặm đi ạ. Mà nói đúng hơn, em gái như em cũng có thể diện chứ, thể diện của em đã bị chà đạp hết rồi còn gì? Anh trai chỉ lo giữ thể diện cho người khác, không coi trọng thể diện của em sao?"

"Mà nói thật thì em nghĩ xem. Một cô bé mười hai tuổi đang cố gắng hòa nhập với ký túc xá này bằng tất cả sức lực của mình. Đuổi con bé đi thì có đáng thương không, xét về mặt căn bản?"

"Điểm đó không đáng để xem xét. Bởi vì em cũng đáng thương không kém. Mà đúng hơn, em đang thắc mắc là, anh trai nghĩ em gái ruột và em gái không chung huyết thống, ai quan trọng hơn? Từ nãy đến giờ anh chỉ quan tâm đến Arisa-chan, cứ làm ngơ em gái ruột đáng yêu như em thôi."

"Thôi đi, đừng tranh cãi vô ích như vậy nữa. Anh yêu Akiko nhất trên đời, nhưng anh cũng rất quý Arisa, nên từ nãy đến giờ anh vẫn đang cố gắng tìm cách dung hòa mà. ...Mà nói chứ, 'em gái ruột' là gì thế? Lần đầu anh nghe thấy từ này đấy."

"'Em gái ruột' thì ý nghĩa y như cái tên của nó thôi ạ. Là em gái thật sự, không phải đồ giả. Đây là từ mà Akiko vừa tạo ra để nói rằng vợ chính thức của anh trai vẫn là em, còn Arisa-chan chỉ là tình nhân hay bồ nhí mà thôi. Em tự thấy rất tâm đắc nên muốn phổ biến rộng rãi nó. Sau này hy vọng nó sẽ được đưa vào Kojien hay Daijirin nữa."

"Một từ siêu địa phương như vậy thì anh không nghĩ nó có thể có tính phổ biến cao đến mức được đưa vào từ điển đâu... Mà nói chứ, đừng có cái kiểu nói chuyện như thể anh và em đã kết hôn rồi nữa."

"Thôi, nói tóm lại là!"

Phớt lờ lời tôi phàn nàn, Akiko trừng mắt nhìn tôi và nói,

"Em là một cô em gái rộng lượng, nên sẽ chấp nhận một chút ngoại tình. Có người tình thì, ừm, là phong thái của đàn ông mà, em cũng không phải là không thể hiểu được. Nhưng tuyệt đối đừng quên rằng đối tác vĩnh cửu của anh trai vẫn là em. Mọi chuyện đều phải xoay quanh điểm đó, và việc chào đón một cô bé tự nhận là hôn thê của anh trai thì về cơ bản là điều không thể."

Cô bé lớn tiếng nói vậy.

...Haizz, gay go rồi đây.

Mà đúng là, khi Arisa trở thành quản lý, Akiko là người trực tiếp và cụ thể phải đối mặt với mối đe dọa. Không biết từ bao giờ mà đã hình thành cái cục diện tranh giành "vị trí em gái" rồi. Tôi thật sự muốn tìm cách nào đó để Akiko và Arisa thân thiết với nhau, nhưng...

"—À, ừm..."

Một giọng nói cất lên.

Quay lại nhìn thì thấy Arisa không biết từ lúc nào đã đứng đó, vẻ mặt lo lắng nhìn chúng tôi. Có vẻ như cô bé đã vô tình có mặt và nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Akiko.

"...À, ừm. Arisa, có phải đến ký túc xá này là không tốt không ạ? Chị Akiko có ghét Arisa không...?"

"Không không. Không có chuyện đó đâu."

Tôi vội vàng an ủi Arisa đang buồn biu bều.

"Akiko thì, kiểu như, tính cách hơi nhút nhát và hay mắc cỡ ấy mà. Nên dù rất vui vì có thêm Arisa làm thành viên mới, nhưng lại không biết cách đối xử với Arisa thế nào, nên mới vô tình khó tính với Arisa như vậy. Đúng không? Đúng không Akiko?"

"...Em thì đâu có nhút nhát gì đâu, mà em cũng đã tự mình suy nghĩ cách đối xử với Arisa-chan rồi mà..."

"Thấy chưa? Nhút nhát đó chứ gì?"

Tôi cố tình diễn giải theo hướng có lợi cho mình những lời lẩm bẩm than phiền của Akiko, và tiếp tục câu chuyện một cách cưỡng chế.

"Nên là Arisa đừng quá để ý đến chị Akiko nhé. Chị ấy đâu có ghét Arisa đâu, rồi sớm muộn gì cũng sẽ thân thiết thôi mà. Nhé?"

"Thật... thật sao ạ?"

"Thật chứ. Đương nhiên rồi. Trong ký túc xá này đâu có ai ghét Arisa đâu. Đúng không? Đúng không Akiko?"

"...À, thì đúng thế. Em vẫn nghĩ Arisa-chan về nhà là tốt nhất, nhưng mà không ghét thì đúng là không ghét thật."

"Ừ ừ, đúng rồi đó. Thế nên Arisa cứ yên tâm nhé. Em cứ thoải mái làm việc ở đây. Mọi người sẽ giúp đỡ em, và Akiko cũng sẽ sớm chấp nhận em thôi. Nhé?"

"...Vâng."

Arisa gật đầu rũ rượi, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cô bé dường như vẫn chưa được xua tan.

"À, chị Akiko."

Tưởng thế nào, Arisa lại rụt rè dò xét thái độ của Akiko.

"À, ừm. Arisa, thì là..."

"...Gì thế?"

"À, chị Akiko, chị không thích làm bạn với Arisa sao ạ...?"

"Hừm, đúng thế. Có lẽ không thể nói là đối tượng mà tôi muốn kết bạn. Vì Arisa-chan được anh trai coi như em gái, lại còn tự nhận là hôn thê của anh trai nữa chứ. Đối với tôi, người là em gái duy nhất của anh trai, và là người đã được hứa hẹn tương lai, sự hiện diện của cô là một mối đe dọa rất lớn, điều đó không thể phủ nhận được."

"À, nhưng mà. Arisa muốn làm bạn. Với chị Akiko. Muốn thân thiết, muốn đi mua sắm cùng nhau, muốn uống trà cùng nhau... À, còn muốn hai người cùng làm bánh kẹo rồi cho anh Akihito ăn nữa. Arisa cũng muốn làm những chuyện như thế. Như vậy thì chắc anh Akihito cũng sẽ vui lắm."

"Hừm. Đó là ý muốn của Arisa-chan, không phải chuyện của tôi. Tôi không có nghĩa vụ gì phải làm bạn với cô cả."

"Ôi ôi..."

"Gì thế? Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi. Mà nói thẳng ra thì câu trả lời của tôi cũng không thay đổi đâu."

"Hức hức..."

"Hừm. Dù cô có làm mặt như thế cũng vô ích thôi. Ý chí của tôi còn cứng rắn hơn cả kim cương nữa."

"...................... hức hức." (Arisa ngước nhìn Akiko với đôi mắt đẫm lệ)

"Đúng là một đứa trẻ không biết nghe lời mà. Không hiểu là tôi đang nói không được sao?"

"......................" (Arisa vẫn nhìn Akiko, nước mắt chực trào ra)

"Khụ... Đúng là một đứa trẻ dai dẳng. Không được là không được. Hãy hiểu cho."

"......................" (Arisa hít nước mũi sụt sịt, nhưng vẫn nhìn Akiko)

"Cho nên, tôi đã nói là không được mà...!"

"......................" (Arisa vẫn nhìn chằm chằm Akiko)

"...Khụ."

"......................" (Arisa nước mắt đã sắp chảy ra khóe mắt)

"...Khó xử quá!"

Akiko cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ôm đầu quằn quại.

"Ôi trời ơi anh trai! Này anh trai!?"

"Gì thế?"

"Con bé này là cái gì thế! Anh làm gì đi chứ!"

"Không, bảo làm gì thì làm gì bây giờ... Cụ thể là làm gì?"

"Anh làm gì đó với sự đáng yêu của con bé đi chứ!"

Akiko đỏ mặt và nói,

"Đây chẳng phải là gian lận sao! Quá đáng quá! Bị đòi hỏi một cách nhỏ bé như thế này, làm sao mà đối xử lạnh nhạt được chứ!"

...Hừm.

Xem ra thế này thì. Cái mặt đỏ bừng của em gái không phải vì tức giận, mà là vì đã bị sự đáng yêu của Arisa "đánh gục".

Đúng như vậy. Sự dễ thương không thể chối cãi mà Arisa tỏa ra, trong nhiều trường hợp, phát huy một sức mạnh tàn bạo. Cũng như Tôn Ngộ Không không thể cãi lời Đường Tăng, những nạn nhân bị "tấn công" bởi điều này không còn cách nào khác ngoài việc khuất phục. Lý do Arisa được một số người gọi là "vũ khí tối thượng của Takanomiya" chính là đây. Chuyện cô bé nổi tiếng khi còn trẻ, so với sức quyến rũ ma mị này, không đáng để bàn cãi.

"Thôi, đành chịu thôi. Bây giờ thì em không làm được đâu Akiko."

"Không làm được cái gì!?"

"Là chống lại sức hấp dẫn của Arisa ấy mà. Kiểu như, cái này của Arisa là một chiêu thức không thể phòng ngự, hơn nữa còn là tự nhiên mà có nữa. Chẳng có cách nào đối phó được đâu. Nếu nhất định muốn đối phó, thì chỉ có cách là quen dần như anh thôi."

"Vậy làm sao để quen được ạ!?"

"Dễ thôi. Chống lại sức hấp dẫn của Arisa, rồi khuất phục. Cứ lặp đi lặp lại điều đó hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác. Như vậy thì sớm muộn gì em cũng sẽ chịu đựng được sức hấp dẫn của Arisa thôi — nhưng cũng chỉ ở một mức độ nào đó thôi."

"Không phải cái kiểu triết lý tinh thần kiểu quân đội đó! Có cách nào khác không ạ!?"

"Không có. Anh, người có kinh nghiệm, đảm bảo cho em."

"Grừ..."

"Mà thôi, anh khuyên em nên bỏ cuộc thì hơn. Bỏ cuộc và làm bạn với Arisa là con đường để sống tích cực hơn. Đừng bận tâm chuyện vị trí em gái hay hôn ước gì cả, hãy mở lòng hơn một chút... nhé?"

"Không phải 'nhé'! Cả hai chuyện đó đều là vấn đề sống còn đối với em mà! Em đang bị chất vấn rằng em có còn là chính mình nữa không! Em không thể dễ dàng mà 'vâng' một cái rồi lui bước đâu!"

Hét lên như một con quái vật, Akiko một lần nữa trừng mắt nhìn tôi và nói,

"Tóm lại là em không chấp nhận đâu! Sự tồn tại của Arisa-chan đe dọa vị trí của em, em nhất quyết không thể chấp nhận được!"

"Thế thì gay rồi... Anh đã cố gắng hết lời như vậy mà cũng không được sao?"

"Không được đâu ạ! Chuyện này thì dù là lời của anh trai yêu quý em cũng không thể nghe theo được!"

Cô bé phụng phịu quay mặt đi, rồi sau đó nở một nụ cười ranh mãnh,

"Hơn nữa, em không quên đâu nhé? Arisa-chan có một thời gian thử việc trước khi chính thức trở thành quản lý ở đây, đúng không?"

Chậc. Nó còn nhớ kỹ thế à.

Điều kiện đó ban đầu do Ginbee đưa ra, và vì Ginbee đã hoàn toàn chấp nhận Arisa rồi, tôi nghĩ là mọi chuyện cứ thế sẽ êm xuôi thôi.

"Để trở thành quản lý tại ký túc xá lâu đời của Học viện Thánh Liliana, cô bé cần phải vượt qua một bài kiểm tra nghiêm ngặt. Arisa-chan mới đến đây một tuần, có thể nói là đang trong giai đoạn tạm thời... Để được chính thức tuyển dụng, cô bé còn phải trải qua một chặng đường gian nan lắm. Đúng không anh trai?"

"Đúng không gì mà đúng! Ký túc xá của chúng ta từ bao giờ lại trở thành một nơi có rào cản cao như vậy?"

"Vì đó là người mà chúng ta sẽ cùng sống chung trong một khoảng thời gian không hề ngắn, nên việc kiểm tra nghiêm ngặt đến mức đó là điều đương nhiên. Mà nói đúng hơn, anh không nghĩ rằng việc cho một cô bé mười hai tuổi đi làm từ bây giờ đã là sai rồi sao?"

"Thôi nào, chuyện đó thì nhà Takanomiya cũng đã đồng ý rồi, hội đồng quản trị Liliana cũng đã chấp thuận rồi mà... Mà nói chứ, em đừng nói với anh, sao em không nói trực tiếp với Arisa? Từ nãy đến giờ em cứ nhìn anh mà nói chuyện không à?"

"Vì nếu nói thẳng mặt thì em sẽ thua sự đáng yêu của cô bé mất, trái tim em sẽ tan chảy mất!"

Cô em gái tôi lớn tiếng nói ra điều gần như là lời thú nhận thất bại,

"Tóm lại là, đừng hòng nghĩ rằng em sẽ dễ dàng chấp nhận đâu nhé! Khi em còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, em sẽ không cho phép cô bé tiếp cận anh trai dễ dàng như vậy đâu!"

Nói xong, cô bé gần như chạy trốn khỏi phòng ăn kiêm phòng họp, để lại lời thách thức.

"À... Xin lỗi nhé, Arisa."

Tôi vừa cười khổ vừa xoa đầu Arisa.

"Con bé ấy mà, thì cũng giống như một con mèo chưa thuần vậy. Rồi nó sẽ quen dần và sẽ thân thiết hơn với Arisa thôi. Cứ chịu khó một chút nhé, anh xin em với tư cách là anh trai của con bé."

"Không sao đâu ạ."

Arisa mỉm cười kiên cường nói,

"Arisa yêu chị Akiko mà. Nên Arisa sẽ đợi. Sẽ đợi, và sẽ cố gắng hơn nữa để chị Akiko yêu quý Arisa. Nên không sao đâu ạ."

Và cứ thế, cô bé nói những lời càng lúc càng kiên cường.

Đó là lý do.

Cuộc sống tại ký túc xá với sự xuất hiện của Takanomiya Arisa đã khởi đầu đầy biến động.

Trái ngược với việc Nasuhara-san, Ginbee và Chủ tịch ngày càng thân thiết với Arisa, Akiko vẫn kiên quyết giữ khoảng cách với cô bé.

Tất nhiên, tôi hiểu được cảm xúc của Akiko.

Khác với ba người kia, Akiko là người phải đối mặt với mối đe dọa thực tế khi Arisa xuất hiện, nên việc cô bé có phản ứng từ chối là điều hiển nhiên. Việc chấp nhận một "nhân tố lạ" như Arisa cần một chút thời gian, điều này không thể làm khác được. Hơn nữa, Akiko vốn là một cô bé có tinh thần hợp tác, và Arisa thì khỏi phải nói. Mối quan hệ hơi gượng gạo hiện tại rồi cũng sẽ được thời gian hóa giải.

Chỉ có một điều tôi lo lắng là liệu sự cứng rắn của Akiko có khiến Arisa nản lòng hay không... Nhưng về điểm này, dường như nỗi lo đó sẽ kết thúc trong sự vô ích.

Bởi vì, thật kỳ lạ, trong số các thành viên hội học sinh, người mà Arisa quấn quýt nhất lại không ai khác chính là Akiko.

Ví dụ thứ nhất:

"Chị Akiko, chị Akiko."

"...Gì thế Arisa-chan. Bây giờ chị đang bận."

"Chị Ginbee đã dạy Arisa, nên hai người đã cùng nhau làm bánh quy. Chị có thể nếm thử được không ạ?"

"...Không phải chỉ là nếm thử thôi sao, cô bé có thể nhờ người khác mà. Nhờ Nasuhara-san thì cô ấy sẽ mừng đến phát khóc cho xem."

"Arisa cũng sẽ nhờ chị Anastasia nếm thử sau ạ. Nhưng đầu tiên, Arisa muốn chị Akiko ăn thử trước ạ."

"...Bây giờ chị đang ăn kiêng. Hơn nữa chị cũng không đói lắm. Để lần sau đi nhé."

"Chị, chị đừng nói vậy mà. Xin chị ạ. Dù chỉ một cái, dù chỉ nửa cái cũng được ạ."

"...Thôi được rồi, đã nói đến mức đó thì một miếng thôi."

"A, cảm ơn chị ạ! ...Thế nào ạ? Chị có thấy hợp khẩu vị không ạ?"

"Ừm, cũng được đấy chứ. Tất nhiên, không cần nói cũng biết bánh do chị làm ngon hơn."

"Chị Akiko cũng có thể làm bánh quy sao ạ?"

"Đương nhiên rồi. Không chỉ bánh quy, hầu hết các loại bánh kẹo chị đều tự tin làm được. Tiếc là không được khéo như Ginbee-san đâu..."

"À, ừm, vậy thì, lần tới, chị có muốn cùng Arisa làm bánh kẹo không ạ? Rồi hai người cùng cho anh Akihito ăn, như thế thì sao ạ?"

"Không thích."

"Chị, chị đừng nói vậy mà! Xin chị ạ, xin chị đấy ạ!"

"...Thôi được rồi, đã nói đến mức đó thì nếu có dịp, mà chị có hứng, và nếu có phép màu xảy ra, chị cũng không phải là không thể xem xét đâu."

"Vâng, cảm ơn chị ạ! Lúc đó nhờ chị nhé, chị Akiko!"

Ví dụ thứ hai:

"Chị Akiko, chị Akiko."

"...Gì thế, sao không biết chán vậy. Chị lúc nào cũng bận."

"Vâng, ừm. Chị có hay đọc sách không ạ?"

"Đọc sách? Ừm, cũng có một chút... Có chuyện gì không?"

"Vâng. Nếu có cuốn sách nào chị giới thiệu, Arisa cũng muốn đọc thử ạ. Có cuốn sách nào hay không ạ?"

"Hừm. Tiếc là không có cuốn sách nào dành cho cô bé cả. Hãy hỏi người khác đi."

"À, ừm, thật ra thì cái gì cũng được ạ. Có gì, có gì không ạ?"

"Tiếc là không có. Sách mà chị thích đọc là sách dành cho người lớn. Một đứa trẻ như Arisa-chan thì dù đọc cũng chẳng hiểu gì đâu. Giới thiệu chỉ phí công."

"Vậy sao..." (Arisa rũ mắt buồn bã)

"Hừ, hừm. Dù cô bé có làm mặt như thế cũng vô ích thôi. Đã nói không giới thiệu là không giới thiệu. Hãy từ bỏ đi."

"À nhưng Arisa, đã nghe anh Akihito nói ạ."

"Nói? Nói gì thế?"

"Vâng. Chị Akiko là một fan cuồng của thầy Shindo Koichiro."

"!"

"Arisa cũng biết một chút về thầy Shindo. Tuy mới ra mắt nhưng gần đây đang rất nổi tiếng, viết những câu chuyện rất đặc sắc—nhưng nghe nói là một người không thích xuất hiện trước công chúng—"

"Đúng vậy! Nhưng chính vì thế mà tuyệt vời chứ!"

"Thật, thật sao ạ...?"

"Đúng vậy! Shindo Koichiro chính là một trong những tài năng đại diện cho văn đàn hiện nay! Lối viết trẻ trung của anh ấy vẫn còn đang trong quá trình phát triển, vẫn còn chỗ để cải thiện, nhưng sự tươi mới của nhiệt huyết tuôn trào qua từng dòng chữ đã cho thấy quá đủ những nét tinh hoa của một nhà văn vĩ đại trong tương lai! Tôi tin chắc anh ấy là nhân tài độc nhất vô nhị có thể mở ra một luồng gió mới cho văn đàn đang đình trệ này!"

"Thật, thật tuyệt vời ạ." (Arisa mắt tròn xoe nhìn Akiko đang thở phì phò)

"Đúng vậy, thật tuyệt vời! Arisa-chan, có mắt nhìn ra thầy Shindo thì cũng khá có tiềm năng đấy chứ."

"...E he he. Cảm ơn chị ạ!"

"Đối với tôi, tất cả các tác phẩm của thầy Shindo đều là kiệt tác... Đặc biệt là tác phẩm đầu tay của anh ấy, 'Câu chuyện tình yêu bị cấm đoán' thì tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần rồi. Chắc chắn đó là cuốn sách tôi đọc đi đọc lại nhiều nhất trong đời, và có thể nói là kinh thánh của tôi. Trong tương lai gần, thầy Shindo chắc chắn sẽ đoạt giải Akutagawa hoặc Naoki, thậm chí có thể nhắm đến giải Nobel Văn học... Tóm lại, tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhà văn đó!"

"Oa, thầy Shindo là người tài giỏi đến thế sao. ...À, vậy thì chị Akiko, chị có thể cho Arisa mượn cuốn sách đó không ạ? Arisa rất muốn đọc thử một lần ạ."

"Hừm hừm, dễ thôi mà. Tôi sẽ cho Arisa-chan mượn tất cả các tác phẩm của thầy Shindo luôn, để Arisa-chan cũng trở thành tín đồ cùng với tôi—Không phải màáááááááá!"

"Ơ kìa!?"

"Ôi trời, không biết từ lúc nào mà tôi lại nói chuyện thân thiết với cô bé này... Này Arisa-chan?"

"Dạ, vâng."

"Hỏi dò như vậy là hèn hạ đó nhé? Lợi dụng cái tật xấu của tôi là hay quên mình khi nói đến thầy Shindo, mà lại điều khiển tôi như thế này. Arisa-chan là một đứa bé rất hư đó."

"Chị, chị xin lỗi... Em không có ý đó mà..." (Arisa mắt đẫm lệ)

"Hừ, lại giở cái vẻ mặt hèn hạ đó ra... Thôi được rồi, lần này đặc biệt đấy nhé!? Ta sẽ cho mượn cuốn sách ta thích, ráng mà nghiền ngẫm đi! Đã mất công cho mượn rồi thì nhớ viết bài cảm nhận nộp lại đó!"

"Vâng, vâng ạ! Cảm ơn chị Akiko!"

Ví dụ thứ ba.

"Chị ơi, chị Akiko."

"… Em đúng là không biết chán nhỉ. Ta bận tối mắt tối mũi suốt hai mươi bốn tiếng một ngày, có chuyện gì nữa đây?"

"Ưm, em xin lỗi… Nhưng mà, em có chuyện muốn nhờ chị Akiko ạ."

"Nhờ vả gì chứ. Cho em năm giây thôi đấy, nói nhanh lên."

"Vâng, là… Chị có ảnh của anh hai không ạ?"

"Ảnh á? Thì... không phải là không có. Dù gì đó cũng là ảnh của anh hai yêu quý của ta mà."

"Chị có ảnh hồi nhỏ của anh hai không ạ?"

"Có chứ, thậm chí ảnh hồi nhỏ còn nhiều hơn ấy chứ. Tại từ khi ta với anh hai sống chung đến giờ cũng chưa lâu lắm mà. Ảnh mới thì dĩ nhiên là số lượng có hạn rồi."

"Vậy... nếu được ạ. Chị cho em xem..."

"Miễn."

"!? "

"Ảnh của anh hai mà ta có là bảo vật của riêng ta, là bộ sưu tập bất khả xâm phạm. Đâu thể dễ dàng cho ai xem được."

"Không được ạ...?"

"Không được. Huống chi người tự xưng là vị hôn thê của anh hai, kẻ thù không đội trời chung của ta như em, ta càng không có nghĩa vụ phải cho xem dù chỉ là một sợi lông mi."

"Thật sự, thật sự là không được ạ...?"

"Em dai dẳng quá đấy. Có xin xỏ bao nhiêu lần đi nữa thì không được vẫn là không được. Nào, ta bận lắm, mau từ bỏ đi--"

"Em cũng có. Ảnh của anh hai ạ."

"--!"

"Ảnh anh hai từ khi đến nhà Takano, suốt sáu năm qua, đủ loại ảnh. Em có hết. Em giữ kỹ lắm ạ."

"............"

"Ảnh lúc tốt nghiệp tiểu học, ảnh lễ hội văn hóa trung học, ảnh hội thao cao trung. Có ảnh mặc đồng phục, có ảnh mặc yukata, có ảnh mặc lễ phục nữa. Ngoài ra còn nhiều lắm ạ."

"............"

"Vậy, nếu được... em với chị Akiko cùng nhau xem ảnh của nhau, rồi cùng nhau nói chuyện về anh Akito thì..."

"............"

"Chị? Chị Akiko?"

"… Có… ảnh anh hai mặc đồ bơi không…?"

"Dạ có."

"Hừm... đành chịu vậy thôi, đúng là 'cá nằm trên thớt'. Nếu giờ ta từ chối lời mời của Arisa thì thanh danh 'người yêu anh hai nhất trên đời' của ta sẽ bị tổn hại mất. Đứng trước báu vật như ảnh anh hai mặc đồ bơi, sao ta có thể quay mặt làm ngơ được chứ. Đành nuốt nước mắt vào trong, phải vào hang cọp thôi."

"Vậy, chị...?"

"Chờ ta năm phút. Ta đi lấy bộ sưu tập bí mật của ta."

"Vâng, vâng ạ! Cảm ơn chị Akiko!"

*

"… Anh làm gì đi chứ, anh hai ơi."

Thế là một tuần sau.

Akiko mặt mày bơ phờ đến phòng tôi cầu cứu.

"Arisa khó đối phó quá đi. Thật lòng thì em không ưa con bé… Anh nói giúp em một câu đi, như vậy có được không ạ?"

"Nói một câu là nói cái gì? Nói cụ thể là nói cái gì?"

Tôi nhún vai.

"Arisa chỉ là muốn làm bạn với em, nên mới hay lại gần thôi mà. Có làm gì xấu đâu."

"Không, không phải vậy. Em ấy có làm đó."

"Làm gì?"

"Vì em ấy hiền lành quá đó."

Em gái tôi vẻ mặt hậm hực.

"Người ta hiền lành như vậy thì khó mà lạnh lùng được. Arisa là kẻ thù của em, là nhân vật nguy hiểm cần phải loại trừ mà… Cứ thế này thì em sẽ mềm lòng mất, không thể ác với Arisa được nữa."

"Chuyện đó, trăm phần trăm không phải lỗi của Arisa rồi… Mà đúng ra thì, vị trí của em bị người ta ghen tị lắm đó biết không? Hễ có chuyện gì là Arisa lại ngưỡng mộ, cứ dính lấy như vịt con theo mẹ ấy. Natsuhara thì lúc nào cũng nghiến răng ghen tị đó thôi. Muốn chơi với Arisa lắm mà con bé cứ bám lấy Akiko, không thèm chơi với mình, bảo thế."

"Em không biết chuyện đó."

Akiko hếch mặt đi.

"Với em thì chuyện của em mới là quan trọng nhất. Nói chung là anh làm gì Arisa đi. Em xin anh đó, xin hết cả một đời luôn."

"Lời 'xin cả một đời' của em nhẹ hều à…"

"Nếu anh giúp em được thì em sẽ nhịn không hôn anh trong vòng một tuần."

"Nhịn cái gì chứ, anh có hôn em bao giờ đâu? Mà một tuần ngắn quá à."

"Nói chung là em xin anh đó anh hai. Nói chuyện với Arisa hoài em thấy mình như mẹ chồng ác độc, ghê tởm lắm."

"À, thì ra em cũng tự nhận thức được chuyện đó hả… Nhưng mà, nói đi nói lại thì chỉ cần em chơi thân với Arisa là xong chứ gì?"

"Không được. Chơi thân với Arisa là chuyện bất khả thi như việc em chọn không kết hôn với anh hai vậy."

"Ghét đến vậy luôn à…"

Ví von thì hơi quá, nhưng tôi hiểu rõ là em gái mình hoàn toàn không muốn hòa đồng với Arisa.

"Anh hiểu rồi. Anh thử nói chuyện với con bé xem sao."

Cứng đầu đến mức này thì không thể để thời gian tự giải quyết được. Việc làm cho Akiko và Arisa hòa thuận là ưu tiên hàng đầu của tôi, nếu có thể thì tôi muốn tìm ra manh mối để giải quyết.

Thế là sau khi Akiko về, tôi gõ cửa phòng Arisa.

"A, anh hai."

Vừa thấy mặt tôi là Arisa đã nở nụ cười tươi rói. Hớn hở, vui vẻ mời tôi vào.

Nhân tiện thì, do có người quản lý mới, tôi đã chuyển xuống phòng thường của ký túc xá, phòng sáu chiếu. Thay vào đó, Arisa vào ở phòng quản lý 2DK. Bản thân Arisa thì từ chối ở cái phòng có thể nói là VIP nhất ký túc xá này... Nhưng vì công việc vốn đã không được đãi ngộ tốt mà phòng ở lại còn tệ hơn nữa thì áy náy lắm, nên mới thành ra như vậy.

"Anh vào thẳng vấn đề luôn nhé, Arisa."

Tôi ngăn Arisa định pha trà, rồi kể hết mọi chuyện cho con bé nghe.

"Vậy ạ..."

Cô bé luôn cố gắng hết mình ấy bỗng chốc lộ vẻ buồn rười rượi.

"Em xin lỗi anh hai. Thì ra em làm phiền chị Akiko ạ..."

"Không không, em đừng bận tâm. Tại Akiko tệ thôi."

"Có khi nào chị ghét em không...?"

"Không, không có chuyện đó đâu. Con bé không ghét Arisa đâu. Chỉ là hơi lúng túng không biết đối xử với Arisa như thế nào thôi."

"Vậy ạ. May quá."

Arisa lập tức hưởng ứng lời tôi an ủi, biến vẻ mặt ủ rũ thành tươi cười.

Người ta mà hùa theo lời tôi nói trong tình huống này thì đúng là chưa hiểu rõ về Arisa rồi—thì phải.

Con bé khôn lắm, nó hiểu rõ người đối diện có cảm xúc gì với mình. Tức là Arisa cũng biết là Akiko không ác cảm với mình đến mức như con bé nói. Chính vì vậy mà dù bị từ chối bao nhiêu lần đi nữa thì con bé vẫn cố gắng giao tiếp, còn Akiko thì dù khó chịu nhưng vẫn không thể dứt khoát cắt đứt quan hệ được.

Nghĩ lại thì, tôi là một trong những người đầu tiên kinh ngạc trước sự tinh tường của Arisa.

Sáu năm trước, khi tôi và Akiko phải ở riêng, bắt đầu cuộc sống ở một nơi xa lạ tên là nhà Takano.

Trong lòng tôi sôi sục căm hờn vì bị chia cắt với em gái, nhưng bề ngoài thì tôi triệt để tuân theo kiểu "miệng dạ không đồng". Chỉ có Arisa là sớm nhận ra được điều đó.

Con bé nhận ra, lo lắng cho tôi, còn cố gắng hết sức giúp tôi hòa nhập vào nhà Takano, dù là vụng về.

Takano Arisa là một người như vậy, tôi vẫn luôn mang ơn sự quan tâm của con bé lúc đó. Vì vậy mà tôi không thể dứt khoát cắt ngang chuyện hôn ước do Reijirou-san và Kyouko-san tự ý vẽ ra được—ơ, lạc đề hơi xa rồi nhỉ.

Quay lại vấn đề chính.

Dù sao thì, Akiko và Arisa hiện tại không thể gọi là yêu thương nhau được.

Chừng nào Akiko còn chưa có vẻ gì là muốn đến gần thì có lẽ giải pháp tốt nhất là Arisa nên nhường nhịn một chút, anh thấy sao?

"Vậy ạ... Rốt cuộc thì em vẫn làm phiền chị Akiko."

"Không phải vậy đâu. Chỉ là, con bé vẫn chưa nắm được khoảng cách với Arisa thôi. Nên là, hãy từ từ đối xử với em gái anh thôi. Giống như pha cà phê ủ lạnh ấy, từ từ thôi."

"… Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ làm theo lời anh hai. Em sẽ suy nghĩ kỹ hơn về cách đối xử với chị Akiko."

Arisa tiếc nuối, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.

—Chà chà, hóa ra lại thành ra thế này.

Đáng lẽ ra người lớn tuổi hơn là Akiko mới phải thể hiện sự rộng lượng và đến gần chứ. Đằng này Arisa mới đến ký túc xá này, còn chưa quen việc nữa chứ.

Thế là sau đó, quan hệ giữa Akiko và Arisa tạm thời giữ một khoảng cách nhất định.

Natsuhara, người có thêm thời gian để cưng chiều Arisa, thì hậm hực hoan nghênh sự thay đổi này. Ginbee cũng vui mừng vì có thêm thời gian rảnh nhờ có người quản lý nhỏ nhắn nhưng đáng tin cậy, công việc vặt cũng trôi chảy hơn. Chủ tịch thì hài lòng nhìn họ, và chỉ có một mình Akiko là có vẻ hậm hực ở ngoài cuộc—

Mối quan hệ như trên được xây dựng, và ảnh hưởng do quả bom tên Takano Arisa gây ra tạm thời lắng xuống.

Dĩ nhiên, nói là lắng xuống cũng chỉ là cách diễn đạt cho tiện thôi. Thực tế thì tình hình căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là nổ tung, tôi biết rõ điều đó.

Tuy nhiên, việc ảnh hưởng do quả bom gây ra chỉ là một quả bom xịt thì có thể nói là một khởi đầu tốt cho tôi. Nếu tình hình ổn định như hiện tại, chỉ cần có thời gian thì có thể gỡ kíp nổ của quả bom Arisa và vô hiệu hóa nó hoàn toàn. Về ý đồ của Takano khi đưa con bé đến ký túc xá, hay những âm mưu mà chủ tịch có thể đang ấp ủ, chỉ cần có thời gian thì tôi sẽ có thể đối phó được.

Nói chung, điều tôi cần là câu giờ. Chỉ có vậy thôi.

Có lẽ tình hình hiện tại chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão, nhưng nếu tránh được cơn bão thì sự yên tĩnh sẽ kéo dài mãi mãi. Mong là mọi chuyện sẽ kết thúc suôn sẻ—đó là tấm chân tình của tôi.

Và rồi chuyện đó đã xảy ra. Một sự cố nhỏ đã nổ ra.

*

Vào một ngày nọ, tại ký túc xá, phòng ăn kiêm phòng họp.

Sáu thành viên, bao gồm cả Arisa, tề tựu đông đủ, giờ ăn tối.

"Chà, cơm tối hôm nay cũng công phu quá nhỉ."

Chủ tịch vừa tặc lưỡi khen ngợi món ăn, vừa cảm thán một cách hài lòng.

"Trước giờ cơm của ký túc xá mình đã ngon rồi, mà dạo này còn ngon hơn nữa. Ta thấy trình độ này đem ra mở nhà hàng ba sao lấy tiền được đấy chứ."

"Nói quá lời rồi đó bác."

Ginbee vừa cười gượng vừa đáp lời.

"Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý là dạo này cơm ngon hơn đó. Vốn dĩ việc nấu ăn ở đây là do tôi và Akiko-kun đảm nhiệm, dĩ nhiên là không thể dở được rồi. Nhưng mà, Arisa-kun lại còn giúp đỡ nữa chứ. Những công thức nấu ăn mới lạ truyền lại từ nhà Takano cũng được thêm vào, bàn ăn của chúng ta càng thêm phong phú. Đúng không Arisa-kun?"

"À, ừm. Dạ, vâng ạ."

Arisa bối rối vì bị gọi tên, nhưng vẫn ngượng ngùng mỉm cười một cách vui vẻ.

"Nếu em giúp được thì em vui lắm ạ. Em không biết là món ăn của nhà Takano có hợp khẩu vị mọi người không, nên em lo lắm. Nhưng mà có vẻ ổn rồi, em mừng quá. Nếu mọi người thích thì em sẽ giới thiệu thêm nhiều công thức nấu ăn khác nữa ạ. Em sẽ rất vui nếu mọi người thích hương vị đó."

"Đáng tin cậy quá đi."

Natsuhara lập tức hưởng ứng.

"Công thức nấu ăn của nhà Arisa-san, dĩ nhiên là hoan nghênh rồi. Sau này cứ thoải mái mà trổ tài, làm cho chúng ta được thưởng thức nhé."

"Vâng ạ. Em sẽ cố gắng hết mình, chị Anastasia!"

"Hay là không chỉ công thức nấu ăn mà còn nhiều thứ khác nữa đi. Ví dụ như phòng của Arisa-chan như thế nào chẳng hạn. Arisa-chan thích quần áo gì, hay mặc đồ lót gì chẳng hạn."

"Ể?"

"Nói thẳng ra thì, giới thiệu một cuốn sách hướng dẫn toàn diện về những điểm khiến Arisa-chan vui sướng là tuyệt nhất đó. Chỉ cần có nó thì lúc nào tôi cũng có thể làm cho Arisa-chan vui vẻ, có thể cưng chiều Arisa-chan tự do hơn nữa. Em thấy đúng không Arisa-chan?"

"Hả? À, thì... cái đó..."

"Này này Natsuhara-san. Arisa đang bối rối kìa."

Và, người có vai ở những lúc như thế này vẫn là tôi.

"Tôi vui vì Natsuhara thích Arisa, nhưng đừng quá đáng quá nhé. Dạo này Natsuhara hơi giống stalker rồi đó."

"Vô lễ. Nếu anh bảo tôi là tội phạm thì sau này anh sẽ bị kiện tội phỉ báng danh dự đấy nhé. Tôi chỉ là muốn ngắm nhìn thiên thần tên Arisa-san một cách trọn vẹn nhất, muốn quay lại cảnh tắm của Arisa, muốn hít hà quần áo Arisa mặc, muốn gửi một trăm cái mail tỏ tình với Arisa-san mỗi ngày thôi mà."

"Ừm. Chắc chắn là sẽ phải ra tòa rồi. Không phải tôi mà là cô."

…À thì.

Cảnh ăn tối của chúng tôi vẫn diễn ra như mọi khi như thế đó.

"Hừm. Mọi người tốt bụng quá nhỉ."

Giữa bầu không khí hòa thuận, có khoảng một người đang chu môi ra.

"Công thức nấu ăn mà Arisa-chan mang đến thì đúng là hoàn thiện cao, món ăn hôm nay mà Arisa-chan làm cũng không dở. Nhưng mà, hình như em ấy vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của ký túc xá này."

"Quy tắc gì?"

Tôi đáp lại.

"Món ăn ở ký túc xá này có quy định gì à? Trước giờ anh chưa thấy hay nghe nói gì hết á."

"Có."

Akiko khẳng định không chút do dự.

"Ví dụ như món canh nghêu và rau Mitsuba này chẳng hạn. Anh hai cảm thấy thế nào khi ăn nó?"

"Cảm thấy thế nào à... Anh thấy rất ngon mà? Nghêu vừa chín tới, mà nói chung là anh thấy người ta hầm nước dùng rất kỹ."

"Anh còn non lắm anh hai. Món canh này nên nêm muối đậm đà hơn một chút mới đúng. Arisa-chan tiếc là đã không nhìn ra điểm đó."

"Không, vị muối cũng không có vấn đề gì mà? Vừa đủ luôn á."

"Không không anh hai, anh sai rồi. Nên nêm muối đậm đà hơn mới đúng."

"… Em tự tin quá nhỉ, dựa vào đâu mà nói thế? Chính anh đây còn bảo là không vấn đề gì mà."

"He he, đó là vì..."

Em gái tôi ưỡn ngực tự hào.

"Anh hai chắc chắn đã từng nói thế."

"Nói gì?"

"Về mấy món canh như thế này thì anh thích nêm muối đậm đà hơn, anh hai chắc chắn đã từng phát ngôn như thế. Ừm, là chuyện cách đây mười một năm ba tháng trước thì phải."

"Anh, anh không nhớ… Mà anh có nói thế thật hả? Em đừng có nói xạo vì nghĩ là không ai nhớ nha?"

"Vô lễ. Em là 'Anh hai Sư phụ' thì làm gì có chuyện nói xạo chứ. Từ khi sinh ra đến giờ em chỉ có anh hai thôi, toàn bộ dữ liệu về anh hai đều được lưu trữ một cách thích hợp và cẩn thận trong đầu em. Độ chính xác của dữ liệu đó không có chỗ cho một sợi tóc nghi ngờ nào đâu."

Em gái tôi vừa thở phì phì vừa khẳng định.

Sao nhỉ, nếu là sự thật thì đúng là… Natsuhara mà là stalker thì dễ thương hơn nhiều á.

"Hiểu rồi chứ anh hai? Anh hai thích vị mặn hơn một chút, canh nghêu của Arisa-chan lại không chuyên để hợp khẩu vị anh hai, vẫn còn là món ăn non nớt. Anh hai là trưởng ký túc xá này, đồ ăn ở đây phải hợp với tiêu chuẩn của anh hai mới đúng… Arisa-chan đã lơ là việc đó, em muốn con bé phải kiểm điểm lại."

"Ủa, nhưng Arisa là quản lý ký túc xá, quyền hạn phải cao hơn anh chứ… Mà anh thích ăn nhạt bây giờ mà, vị canh này hoàn toàn không có vấn đề gì luôn á. Đúng ra là khơi lại sở thích hồi nhỏ mới là vấn đề đó chứ?"

"Dạ. Anh nói đúng đó ạ."

"Ơ, con bé nhận luôn à..."

"Thì đúng mà. Em chỉ là soi mói để kiếm cớ gây khó dễ cho Arisa-chan thôi."

"Đừng có ngang ngược như vậy chứ."

"Nói chung là!"

Em gái tôi đập tay xuống bàn một cái 'Bốp!', trừng mắt lên.

"Chỉ có người vợ gắn bó với anh hai bao năm nay mới nhận ra sở thích về vị giác mà ngay cả anh hai cũng không nhớ. Arisa-chan chỉ quen anh hai có sáu năm, còn chưa bằng một phần nhỏ của em… Tóm lại là những gì em muốn nói đó."

"Chuyên đi xoi mói mấy chuyện vặt vãnh đó hả…"

"Và anh hai nên thưởng cho em vì đã nhớ rõ về anh đến từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy."

"Ui chà. Lại nữa rồi. Akiko lại giở trò vô lý nữa rồi."

"Vậy thì, tối nay em được lẻn vào phòng anh không?"

"Đâu phải "vậy thì" đâu, em phi lý quá đó, lúc nào cũng vậy. "

"Nếu không cho em lẻn vào phòng thì tối nay em sẽ lén lút lẻn vào phòng anh, chui vào chăn của anh mà anh không hay biết."

"Ủa vậy không phải là lẻn vào phòng còn gì?"

"Vậy thì tối nay anh lẻn vào phòng em đi."

"Anh không hiểu sao trong tình huống này em còn đòi hỏi thêm nữa, khó hiểu quá đi?"

"Hứ, anh hai lúc nào cũng keo kiệt hết! Cứ bắt bẻ em từng tí một như vậy là anh phải cưới em ngay đó nha!?"

Em gái tôi không chỉ giở trò vô lý mà còn lộ rõ ham muốn nữa chứ.

Các thành viên hội học sinh thì nhìn chúng tôi bằng ánh mắt "Lại nữa hả", rồi mặc kệ luôn. Chắc là họ lười bắt bẻ rồi đó, nếu là tôi thì tôi cũng làm vậy thôi.

Thiệt tình, em gái tôi đúng là phiền phức.

Tính cạnh tranh với Arisa thì lộ rõ, mà cuồng anh thì không có điểm dừng nữa… Mà con bé đáng lẽ ra phải là một tiểu thư thanh cao dịu dàng đó chứ, ở trường St. Liliana. Giờ thì thành một con biến thái ra trò luôn, người làm anh như tôi chỉ có thêm gánh nặng thôi—

"A, a-anh Akito."

…Đang ngán ngẩm thì Arisa rụt rè giơ tay lên.

"Em luôn muốn hỏi chuyện này, là hơi đường đột một chút ạ."

"Ừm? Sao?"

"Dạ, là, có lẽ em đang hiểu lầm thôi, nên nếu em sai thì cho em xin lỗi ạ."

"Ai mà chẳng có lúc sai. Đừng ngại, cứ nói đi."

"Dạ, cảm ơn anh. À thì, là... tức là..."

Tôi khuyến khích, nhưng Arisa vẫn ngập ngừng. Một lát sau, con bé quyết tâm, hít một hơi thật sâu.

"Ừm thì, chị Akiko thích anh Akito lắm, có thể gọi là cuồng anh luôn, mà còn là cuồng anh kinh khủng nữa."

"Ừm, thì. Đúng là vậy mà."

"À, nhưng mà. Chị Akiko thích anh Akito là anh em ruột, là chuyện không nên làm đúng không ạ...?"

"............"

Tôi vô tình lỡ một nhịp.

Sao nhỉ.

Sao mà tự nhiên quá, nhưng cũng vì vậy mà thấy kỳ cục ghê.

Không, nhưng đúng mà.

Tôi quen rồi, các thành viên hội học sinh khác thì tuy ngán ngẩm và bắt bẻ dữ dội, nhưng ít nhiều gì cũng bắt đầu chấp nhận chuyện cuồng anh của em gái mình như một lẽ thường. Bằng chứng là các thành viên hội học sinh khác cũng đang ngơ ngác với vẻ mặt bị đánh úp nữa mà.

Ừm. Suy nghĩ kỹ thì đúng là vậy.

Phản ứng của Arisa mới là cảm giác phổ biến nhất. Từ khi đến ký túc xá này, có lẽ con bé luôn thấy kỳ lạ. Rõ ràng là Akiko toàn nói những lời không bình thường, mà chúng tôi vẫn thản nhiên chấp nhận, con bé hoang mang cũng phải.

"—Anh, anh hai?"

Khi tôi đang tự mình thuyết phục bản thân thì Arisa lo lắng ngước nhìn tôi.

"Em, em có nói gì sai không ạ? À, nếu vậy thì em xin lỗi, tại em vẫn chưa hiểu rõ về trường Liliana, về ký túc xá..."

"À không. Không không, không có gì đâu. Hay đúng hơn là em không sai gì hết, những gì Arisa nói là hoàn toàn đúng đó."

"A, vậy ạ. May quá, em yên tâm rồi."

"Ừm ừm, đúng đúng. Arisa cứ yên tâm đi....... Chắc chắn là có những người khác không yên tâm về phát ngôn vừa rồi đâu nha?"

"Ư..."

Em gái tôi nhận được ánh mắt lườm nguýt của tôi, môi giật giật.

"Nè Akiko. Arisa nói vậy đó."

"...Em ấy nói gì cơ ạ?"

"Thích anh trai ruột của mình là chuyện không nên, bảo thế. Em nghĩ sao về chuyện đó?"

"Á á á. Em không nghe thấy gì hết ạ."

"Bịt tai cũng vô ích thôi. Em lớn hơn Arisa, là tiền bối mà, phải trả lời thắc mắc và câu hỏi của em ấy chứ? Lúc nào em cũng ra vẻ tiền bối, giờ phải ra dáng vào chứ."

"Ư..."

"Nào Akiko. Mau giải thích cho Arisa đi."

"…Hừ, hứ. Dù ai nói gì đi nữa thì suy nghĩ của em cũng không thay đổi đâu. Việc em yêu anh hai như một người đàn ông là chắc chắn và tuyệt đối hơn cả định luật bảo toàn khối lượng, không ai có quyền tước đoạt quyền đó của em…"

"A, chị Akiko."

Arisa dè dặt chen vào.

"Thích người có quan hệ huyết thống là chuyện không nên làm, đúng không ạ...?"

"Há!"

Akiko choáng váng vì bị nhân vật ngây thơ thuần khiết phản bác bằng lý lẽ chính đáng.

"Đi đến bất kỳ quốc gia nào trên thế giới thì chuyện đó cũng không được phép, về mặt pháp lý hay đạo đức cũng vậy."

"Ố!"

"Với lại, chị Akiko bảo là muốn kết hôn với anh Akito, nhưng nếu thật sự kết hôn, nếu thật sự có em bé thì sẽ rất phiền đó ạ."

"U!"

"Với lại, nếu chị Akiko cứ nói ra miệng chuyện mình thích anh Akito thì sẽ làm phiền nhiều người đó ạ. Gia đình, họ hàng, bạn bè ở trường… và trên hết là sẽ làm phiền anh Akito mà chị Akiko yêu quý nhất."

"Ọaaaa!"

Arisa e dè, nhưng lại chỉ trích trúng chỗ đau một cách chính xác.

Và Akiko thì không có cách phản bác, bị đánh tơi tả.

...Ừm, thì ra là vậy.

Tôi không ngờ em gái mình, người có ý chí thép và luôn kiên trì với việc cuồng anh mặc kệ người ngoài nói gì, lại có điểm yếu này. Có vẻ như đến cả Akiko cũng bất lực trước những lời chỉ trích nhỏ nhặt dưới hình thức một câu hỏi ngây ngô của trẻ con.

"A, anh hai… Anh hai ơi…"

"Ừm? Sao vậy Akiko?"

"G, Give up… Em đầu hàng, em giơ cờ trắng. Chuyện này hiệu quả hơn em nghĩ nhiều…"

"Ừm, đúng là vậy. Nhìn là anh biết."

"Dạ, đúng vậy ạ. Vậy nên anh bảo Arisa đừng bắt nạt chị nữa được không ạ…?"

"Ủa, bảo anh nói gì chứ. Arisa chỉ nói những điều rất chính đáng, sao lại coi như là bắt nạt chứ."

"Đ, đừng nói vậy mà. Em xin anh đó, xin cả một đời luôn."

"Không, xin lỗi nhưng anh không làm được. Dù thế nào thì cũng quá vô lý."

"Ư ư, không thể nào..."

Em gái tôi ủ rũ rũ vai xuống.

"—Nhưng mà!"

Vừa nghĩ vậy thì ngay lập tức.

Em nắm chặt tay, cất cao giọng.

"Nếu bỏ cuộc ở đây thì còn mặt mũi nào là em gái nữa! Từ đầu em đã biết con đường của mình là Shura, dù ai nói gì đi nữa thì em vẫn sẽ kiên định với tình yêu của mình! Ngay cả điều mình tin tưởng cũng không thể bảo vệ được thì sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa!"

Em gái tôi không hề nản lòng, tuyên bố sẽ tiếp tục băng băng trên con đường bất thường.

Haizz.

Tôi biết là vậy mà, em gái mình không dễ gì thay đổi niềm tin đâu. Dù ai nói gì, dù là sai đi nữa, Himenokouji Akiko vẫn luôn đi theo con đường của mình. Mà, đó cũng là điểm tốt của con bé—

"A, Arisa cũng không bỏ cuộc đâu ạ."

Đang lúc tôi tự mình thuyết phục bản thân thì có một giọng nói ngăn cản tôi.

"Em không thể khoanh tay đứng nhìn chị Akiko đi theo con đường sai trái được. Vì chị mà em không thể nhường bước."

Không sai vào đâu được, đó là giọng của Takano Arisa.

Chắc chắn là con bé đang nhìn Akiko bằng ánh mắt kiên định, đang khuyên can với giọng nói sẵn sàng chuốc lấy sự bất mãn.

Thật lòng mà nói, tôi bất ngờ trước chuyện này.

Sáu năm tôi quen biết Arisa, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé thể hiện ý kiến như thế này.

Arisa luôn khiêm tốn, coi trọng sự hài hòa, đôi khi điều đó biểu hiện như là thiếu tính chủ động… Tức là trước giờ chưa từng có chuyện con bé phản bác ý kiến của ai một cách rõ ràng như thế này.

"Chị Akiko đang cố gắng làm một chuyện không tốt. Nhưng em thích chị, nên em không thể im lặng làm ngơ được. Vì vậy mà em muốn đưa chị trở lại con đường chính đáng."

"Ồ…?"

Akiko lườm nguýt em gái đã phản bội mình.

"Dám gây sự với con đường Shura của ta… Chắc chắn là em đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"

"K, chuẩn bị tinh thần thì… không có. Nhưng em nghĩ là không được thì vẫn là không được. Chị ơi, em xin chị hãy quay lại con đường đúng đắn đi ạ."

"Không được. Em vừa bảo là sẽ đi theo con đường của mình còn gì. Khuyên nhủ vô ích thôi, em bỏ cuộc đi."

"Em sẽ không bỏ cuộc. Em muốn đưa chị trở lại thành người đàng hoàng. Vì chuyện đó thì em sẽ làm mọi thứ."

"Hứ, ngây thơ quá. Tình yêu của ta dành cho anh hai đã kéo dài mười sáu năm, dù pháp luật hay đạo đức nào cũng không thể làm tổn thương được. Quyết tâm của em rồi sẽ tan thành bọt biển thôi."

"Không có đâu ạ. Em tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc."

"Không, vô ích thôi, hoàn toàn phí công, uổng công vô ích. Bởi vì em yêu anh hai hơn bất kỳ ai trên thế giới, tất cả mọi giá trị đều vô nghĩa trước tình yêu đó. Tình yêu là tất cả, tình yêu là duy nhất… Hơn nữa sao? Arisa-chan vẫn còn trẻ con, chắc là em không thể hiểu được tình yêu của người lớn như ta đâu. Khì khì."

"K, không có chuyện đó. Em cũng… em cũng thích anh hai lắm. Em sẽ không thua chị."

"Hừm? Thật sự không thua ta à? Dù phải sống xa cách, dù mang gánh nặng là quan hệ huyết thống, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em cũng sẽ không thay đổi tình yêu của mình. Em thật sự nghĩ là mình có thể thắng được ta à? Em nghĩ vậy hả? Hì hì, thì ra là vậy đó. Khì khì."

"............"(← Mặt đỏ bừng, phồng má lên)

A a. Bắt đầu rồi.

Tôi đã lo là chuyện này sẽ xảy ra rồi… vốn dĩ Akiko không hề hiếu chiến, còn Arisa thì luôn ôn hòa. Vậy mà hai người họ cuối cùng cũng đến cái ngày định mệnh này.

Natsuhara-san, Ginbee, chủ tịch thì giữ thái độ bàng quan, không quan tâm.

Tôi cũng thấy nên xem tình hình trước đã, nên im lặng theo dõi. Chắc là đến lượt tôi xuất hiện sau thôi.

"Anh hai! Anh hai ơi!"

"Anh ơi! Anh Akito ơi!"

Lúc đó thì, có thể nói là vừa hay.

Akiko và Arisa thấy vô vọng thì cùng nhau gọi tôi.

"Tạm thời có thể coi là tình yêu dành cho anh hai của ta và Arisa-chan là ngang nhau. Em tự tin là mình yêu anh hai hơn bất kỳ ai đó."

"Không có đâu ạ. Em sẽ không thua chị."

"Tóm lại, tự chúng ta nói chuyện với nhau cũng không ra kết luận được, nên em muốn anh hai phân xử công bằng ạ."

"Haizz. Bảo anh làm gì?"

"Tình yêu của ai lớn hơn, ta hay Arisa-chan. Hoặc là anh hai yêu ai hơn, em hay Arisa-chan. Anh chọn đi."

...Ừm. Cái diễn biến này quen thuộc quá.

Đúng ra thì nên từ chối thẳng những cái diễn biến không thèm nghĩ đến hoàn cảnh của người khác như thế này mới phải. Mà dù có nói gì thì cũng vô ích thôi.

"Nào anh hai. Nhanh lên ạ. Nhanh lên ạ."

"Anh ơi. Em xin anh."

"Em chắc chắn tốt hơn Arisa rất nhiều mà, đúng không anh? Nhỉ?"

"Không phải đâu ạ. Anh hai nhất định sẽ chọn Arisa."

Không chỉ Akiko, đến cả Arisa cũng bỗng dưng đổi sắc mặt, cứ thế dồn ép tôi. Cứ như kiểu cái gì ấy nhỉ, cứ y hệt Mạc phủ Edo bị các cường quốc ép mở cửa đất nước bằng thủ đoạn thô bạo vậy, tôi đang có cảm giác đó đấy. Ước gì mấy đứa chịu suy nghĩ theo lẽ thường một chút... Một câu hỏi nhạy cảm thế này, trong hoàn cảnh này, làm sao mà tôi có thể trả lời cho được chứ.

Thôi được rồi, vậy là quyết định.

Chắc phải cho hai đứa này một trận dằn mặt nhẹ nhàng thôi. Mà phải là theo cách đau nhất đối với cả hai mới được.

"...Ài, thật là. Tôi thấy mình hạnh phúc ghê."

Tôi mỉm cười, đầu tiên nhìn Arisa:

"Nè Arisa."

"Dạ, dạ!"

"Arisa là một cô bé rất ngoan, nhỉ. Thật hiền thục, thông minh, mà lại còn rất đỗi dịu dàng nữa. Em ấy lúc nào cũng đặt người khác lên trên bản thân, không ngại ngần làm việc vì người khác. Vậy mà lại không hề bị ý kiến xung quanh cuốn theo, mà giữ vững được chính kiến của mình. Thật khó tìm được một đứa bé như Arisa, tìm khắp thế giới cũng chẳng có đâu."

"...À vâng."

Nhận được lời khen của tôi, Arisa ngượng ngùng cúi đầu xoắn xuýt.

"Rồi đến Akiko nữa."

"Dạ, dạ!"

"Anh thì lại cho rằng, không có cô bé nào xuất sắc như Akiko cả. Em ấy rất biết ý người khác, làm việc nhanh nhẹn, hoạt bát, mà hơn hết là có một sự tươi sáng trời phú, tuyệt đối không bao giờ khiến không khí trở nên u ám. Akiko có một sức mạnh đặc biệt, luôn có thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ ai. Anh có thể khẳng định luôn, em là một cô gái độc nhất vô nhị trên đời này, không ai có thể thay thế được."

"Nhiểu nhiểu. Ôi không không, đâu có đến mức đó đâu ạ."

Nghe tôi hết lời ca ngợi, Akiko lấy hai tay ôm má, tươi rói cả mặt mày.

"Thế nên, đối với anh, cả hai em đều là những sự tồn tại đặc biệt, bảo anh chọn một trong hai thì đó là chuyện không thể rồi. Cứ như kiểu hỏi xem cây thương mạnh nhất với chiếc khiên mạnh nhất thì cái nào mạnh hơn ấy."

"Nhưng mà anh hai, dù biết là vậy, xin anh hãy cứ chọn đi ạ!"

"Đúng như lời chị hai nói đó ạ. Em biết là rất khó, nhưng xin anh hãy..."

"Ừm, xin lỗi nhé. Dù là lời thỉnh cầu của hai đứa, anh rất muốn đáp ứng. Nhưng mà, có lẽ anh vẫn không làm được đâu. Bởi vì đối với anh, hai đứa là những cô em gái vô cùng, vô cùng quan trọng mà."

"Á Ố!?"

"Hự!?!"

"Tình yêu dành cho em gái thì phải công bằng, không được phân biệt đối xử. Akiko cũng như Arisa đều là những cô em gái đáng yêu của anh, chắc là hai đứa sẽ hiểu cho anh thôi, đúng không?"

"Ư... cái đó, nhưng mà, anh hai ơi..."

"Akiko. Anh ghét những đứa bé không nghe lời đâu đấy (Cười tủm tỉm)."

"Ư... gừ!"

"Cái đó, anh hai. Arisa không phải em gái của anh hai đâu ạ, mà là hôn phu của anh hai..."

"Arisa. Anh yêu Arisa nhất, bởi vì Arisa luôn ngoan ngoãn nghe lời anh trai. Arisa là bé ngoan, sẽ không khiến anh trai phải đau đầu, đúng không nào? (Cười tủm tỉm)."

"Há!"

Trước sự 'thuyết phục' của tôi, cô em gái ruột và cô bé cứ như em gái kia đều đồng loạt co rúm lại.

À thì, đúng là hơi gian xảo một chút, nhưng đành chịu thôi. Để nói cho lũ trẻ hiểu chuyện, đây là cách hiệu quả nhất rồi. Dù nói là trẻ con, nhưng Akiko thì đã lớn rồi, Arisa thì về mặt tinh thần cũng đã đủ trưởng thành, nên thật ra tôi mong tụi nó sẽ hành xử có chừng mực hơn một chút, thật đấy.

"Nói chung là. Đúng như dự đoán thôi mà."

Đến lúc này, hội trưởng người vẫn im lặng theo dõi từ đầu mới lên tiếng:

"Himekoji Akiko và Takanomiya Arisa. Nói trắng ra thì, người ngoài nhìn vào đã thấy rõ ràng từ đầu rồi mà, đúng không? Rằng Himekoji Akihito không hề coi hai cô nhóc các người là phụ nữ đâu. Thế nên chúng tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà xen vào can thiệp mấy trận cãi vã vặt vãnh đó cả... Bởi vì đối với Himekoji Akihito mà nói, từ ban đầu, hai cô nhóc các người nào có ở trong mắt cậu ta đâu. Haizzz, đúng là một trò hề, một trò hề mà thôi."

"Ôi không... sao lại thế..."

"Huhu... em buồn quá..."

Trước lời nhận xét của hội trưởng, Akiko và Arisa đồng loạt gục mặt xuống, thất vọng não nề.

Không ai nói gì, nhưng Nasuhara-san và Ginbe-e cũng có vẻ đồng tình với hội trưởng. Cứ như thể đã đoán trước được kết quả này từ lâu, họ vẫn bình thản tiếp tục ăn tối.

"...Haizz."

"...Phù."

Bị hiện thực phũ phàng vả vào mặt, hai cô bé với vệt nhăn dọc trên trán, đồng thanh thở dài thật sâu.

Một khoảng im lặng trôi qua, rồi:

"...Em có một điều nhận ra."

Akiko ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười yếu ớt nhìn Arisa.

"Trước giờ em cứ nghĩ Arisa là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm. Dù Arisa còn nhỏ, nhưng lại rất đáng yêu, lại còn ở bên anh hai lâu rồi nên rất hiểu anh hai nữa. Hơn nữa, dù anh hai chưa đồng ý, nhưng lại còn có cả chuyện đính ước nữa chứ."

"Chị Akiko...?"

"Khi mà nhiều yếu tố nguy hiểm như vậy hội tụ, em đã rất lo sợ, không chừng có khi em ấy sẽ thật sự kết hôn với anh hai mất. Nhưng mà, hóa ra thực tế không phải vậy, nhỉ. Đối với anh hai thì Arisa hoàn toàn nằm ngoài tầm ngắm của anh ấy rồi."

"...Vâng, đúng là như vậy ạ. Anh hai coi Arisa là trẻ con, còn là cô em gái kém nhiều tuổi nữa. Điều đó thì trước giờ Arisa cũng đã nhận ra không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà lần này thì lại cứ nghĩ là... sẽ khác cơ ạ."

"Em cũng vậy thôi."

"Ế?"

"Mỗi lần tiếp cận anh hai, em đều nghĩ 'lần này thì chắc chắn được', nhưng rồi anh hai vẫn lạnh nhạt như mọi khi... Em là người ở bên anh hai lâu hơn bất kỳ ai trên thế giới này, hiểu rõ anh hai nhất, đáng lẽ đó phải là một lợi thế lớn nhất, nhưng lại bị coi là vô nghĩa chỉ vì lí do là 'em gái'."

"............"

"Arisa. Em đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi. Hai chúng ta là những người giống nhau, cùng bị chèn ép, cùng nếm trải những cay đắng như nhau, nên đâu có lí do gì để phải cãi nhau đâu. Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, cải thiện hoàn cảnh hiện tại. Chúng ta nên vượt qua rào cản của việc là đối thủ vì anh hai, và hợp tác với nhau... em không nghĩ vậy sao?"

"Chị hai..."

Trước lời đề nghị của Akiko, đôi mắt Arisa sáng rực lên:

"Đương nhiên rồi ạ, đương nhiên em sẽ rất vui vẻ. Arisa muốn cùng với chị Akiko giúp đỡ, hợp tác với nhau, cùng nhau cố gắng. Kẻ thù hôm qua chính là bạn bè hôm nay!"

"Thế thì thỏa thuận thành công nhé. Vậy thì nhanh thôi, tối nay em có muốn qua phòng chị không? Chúng ta vừa ăn bánh kẹo vừa tăng thêm tình hữu nghị, rồi cùng bàn bạc về kế hoạch hợp tác sắp tới của chúng ta?"

"Vâng, em rất sẵn lòng ạ!"

*

...Và thế là, mọi chuyện đã diễn ra như vậy.

Vốn dĩ, cả hai đều có nhiều lí do để liên minh hơn là đối đầu, nên tôi cũng đã dự đoán trước kiểu gì rồi cũng sẽ thế này thôi. Dù vậy, việc mọi thứ diễn ra suôn sẻ và đúng như mong đợi đến mức này cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, Arisa đã được toàn thể thành viên ký túc xá chấp thuận trở thành quản lý mới của kí túc xá chúng tôi. Mặc dù sự xuất hiện của cô bé là một sự kiện bất ngờ như "sét đánh giữa trời quang", nhưng mọi chuyện lại diễn ra khá êm đẹp, không gây ra quá nhiều sóng gió, mà lại còn giúp giảm bớt gánh nặng công việc của tôi nữa chứ, ừm, có thể nói đây là một diễn biến rất đáng mừng đối với tôi.

Nhân tiện, tôi vẫn luôn thắc mắc một điều.

Tại sao Arisa lại thân thiết với Akiko đến vậy?

Về cơ bản, Arisa không phân biệt thích hay ghét, nói đúng hơn, em ấy có một năng khiếu đặc biệt là có thể tìm thấy điểm tốt ở bất kỳ ai, bất kể chủng tộc hay giới tính, và yêu mến người đó. Do vậy, em ấy cũng thân thiết và có phản ứng tích cực với hội trưởng phóng khoáng, Ginbe-e lạnh lùng, và Nasuhara-san mưu mẹo. Nhưng với Akiko, tôi lại có cảm giác em ấy thân thiết theo một cách mà lí do 'năng khiếu' thôi thì không giải thích nổi.

Có lần tôi nhân tiện hỏi thẳng Arisa về chuyện đó, em ấy trả lời:

"À, cái đó là vì ạ."

Arisa vui vẻ rạng rỡ cả khuôn mặt:

"Bởi vì, chỉ có một mình chị Akiko là công nhận Arisa thôi ạ. Chị hội trưởng, chị Ginbe-e, rồi cả chị Anastasia nữa đều không chịu công nhận, hoặc nói đúng hơn là 'đó là lời con nít nói thôi mà' nên chẳng ai chịu xem xét nghiêm túc ngay từ đầu... Thế nên, việc được chị Akiko để tâm đến, Arisa vui lắm, vui cực kỳ luôn ạ."

"À, ừm, xin lỗi, công nhận chuyện gì cơ?"

"Việc Arisa là hôn thê của anh hai Akihito, ạ."

"...Àaaa."

Tôi hiểu ra ngay chỉ với một câu nói đó, nhưng Arisa vẫn tiếp tục:

"Mấy người khác, vì Arisa là trẻ con, nên không chịu tiếp nhận nghiêm túc tình cảm của Arisa. Nhưng chỉ riêng chị Akiko là khác. Chị ấy đã công nhận sự nghiêm túc của Arisa, và đối xử với Arisa như một đối thủ cạnh tranh──"

Ra là thế.

Quả thật, phản ứng của Akiko đều dựa trên tiền đề rằng Arisa là hôn thê của tôi. Nếu không thì, Akiko đâu có lí do gì phải phản ứng thái quá với sự tồn tại của Arisa chứ. Chuyện là cứ mặc kệ như các thành viên khác trong hội học sinh là được rồi.

Đương nhiên là Akiko không hề có ý đó, tóm lại thì đó chỉ là hiểu lầm của Arisa thôi... nhưng cũng chẳng cần thiết phải chỉ ra điều đó. Sự thật này cứ để tôi giữ kín trong lòng, và cố gắng không để lộ ra ngoài là được.

Haizzz, nhưng mà, mới bắt đầu thôi mà đã phải đau đầu đến thế này rồi.

Arisa là ân nhân của tôi, cũng là một cô em gái đáng yêu, và hơn hết là đến đây để gánh vác phần việc mà tôi phải chịu trách nhiệm. Vốn dĩ mối quan hệ giữa mọi người đã phức tạp sẵn rồi, nay lại có thêm một yếu tố mới không biết sẽ đi đến đâu, khiến tôi lo sốt vó, không chừng chẳng mấy chốc sẽ phải bắt đầu dùng thuốc đau dạ dày thường xuyên mất thôi. Ưmm...