What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 04 - Chương 1 Bạn Thời Thơ Ấu Của Yuuki

Trước hiên nhà Yuuki, một cô gái đang khoanh tay, sừng sững như một vị thần hộ pháp.

"Hừ, cái tên Yuuki đó, về quê mà cũng không thèm báo cho MÌNH một tiếng."

Cô gái khoác một chiếc áo lông sành điệu bên ngoài bộ đồng phục này tên là Oosaka Naoko. Cô mười bảy tuổi, đang theo học tại trường Trung học Phổ thông Fujido, ngôi trường duy nhất trong vùng. Với chiều cao 170cm, cô sở hữu một thân hình săn chắc được tôi luyện qua thể thao, một làn da rám nắng, và mái tóc dài quá thắt lưng được buộc gọn gàng sau gáy. Đôi mắt toát lên vẻ mạnh mẽ, nhưng đường nét khuôn mặt lại vô cùng thanh tú và được trang điểm kỹ lưỡng. Hoàn toàn có thể gọi là một mỹ nhân.

Vậy tại sao một người như Oosaka, vào ngày hôm nay, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông quý giá sau lễ bế giảng, lại đến nhà của Yuuki…?

(Hehehe, cuối cùng thì thời khắc này cũng đã đến.)

Oosaka tủm tỉm cười một mình trước cửa.

Sở dĩ như vậy, là bởi Oosaka thích Yuuki.

Và dĩ nhiên, là tình cảm nam nữ.

(Nghĩ lại thì, suốt ba năm cấp hai… mình đã quá chú tâm vào điền kinh, hoàn toàn không có chút tự tin nào của một người con gái nên chẳng thể tỏ tình được…)

Hồi cấp hai, Oosaka để tóc tém siêu ngắn do cha cô cắt đại cho, cách nói chuyện thì y như con trai, toàn "…nhỉ.". Đương nhiên, nếu có thời gian trang điểm thì cô đã dành nó để tập các bài rèn luyện thân thể rồi. Có lẽ cũng nhờ vậy mà thời cấp hai cô đã vào được giải điền kinh toàn quốc, nhưng ngay khi tốt nghiệp, cô cho rằng cái lý do "không dám tỏ tình vì thiếu tự tin của một người con gái" nghe thật thảm hại làm sao. Cái cảm giác không muốn mãi là một kẻ thua cuộc cứ sôi sục trong lòng cô.

Thế nên Oosaka đã quyết tâm mài giũa sự nữ tính của mình.

Oosaka Naoko, một khi đã quyết là sẽ làm tới cùng.

Hiện tại, dù vẫn còn phảng phất ấn tượng về một cô gái thể thao, nhưng mái tóc dài màu hạt dẻ được chăm sóc kỹ lưỡng, lớp trang điểm tự nhiên đã được luyện tập thành thục, cùng với cách nói chuyện và cử chỉ học hỏi từ những cô gái khác, tuy vẫn còn chút thô kệch và vẻ mạnh mẽ không thể che giấu, nhưng rõ ràng đã ra dáng một cô gái. Mà thôi, trong thời đại này, có lẽ không nên phân biệt rạch ròi nam tính hay nữ tính, nhưng dù sao đi nữa, chính Oosaka đã nghĩ rằng "mình đang thua cuộc", nên đành chịu vậy.

Và rồi một năm trôi qua… có lẽ nhờ nỗ lực, hiện tại Oosaka rất được yêu thích ở trường. Đương nhiên rồi. Cô đã có thể tự tin khẳng định mình là mỹ nhân số một của trường. Thậm chí mới vừa rồi, sau lễ bế giảng, một cậu bạn cùng lớp đã tỏ tình và bị cô từ chối rằng, "Tớ nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu."

Thế nhưng, người con trai đã trở thành động lực để Oosaka mài giũa bản thân, lúc đó đã không còn ở quê nhà nữa.

(Mình đã cất công trở thành một cô gái quyến rũ như vậy, đằng ấy lại chuyển đến trường ở tỉnh khác…)

Chẳng phải là năng lực chiến đấu đã dày công nâng cấp lại không có đất dụng võ hay sao.

Đang nghĩ vậy thì hai ngày trước, cô nghe mẹ của Yuuki, bà Asako, vui vẻ nói oang oang với mẹ mình rằng "Con trai tôi ngày mốt về đấy."

Ra là vậy.

Cuối cùng, thời cơ đã đến.

…Thế nên, Oosaka Naoko mới đang đứng trước cửa nhà Yuuki như thế này.

"Nào, đi thôi."

Oosaka bấm chuông cửa.

Tiếng "bính boong" đặc trưng của loại chuông cũ, tuy vang xa nhưng hơi chói tai, ngân lên.

Từ trong nhà vọng ra tiếng bước chân lộc cộc trên hành lang.

(Tiếng bước chân này… không phải của cô Asako…)

Tiếng bước chân của Asako thì lạch bạch hơn, còn người kia thì đi chậm rãi hơn một chút.

Vậy thì… có lẽ theo phương pháp loại trừ, đó là của Yuuki, người chắc hẳn đã về rồi.

Cạch.

Tiếng mở khóa vang lên.

Nào, hãy nhìn cho rõ đây. Yuuki Yuusuke.

Dáng vẻ đã lên một tầm cao mới của người con gái mà thời cấp hai, mày đã chẳng thèm để mắt… hay đúng hơn là còn chẳng nhận thức là một cô gái.

Và nếu may mắn, cứ bối rối rồi rụt rè ngỏ lời hẹn hò đi.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Và rồi.

"Ừm, chào bạn."

Từ bên trong, một mỹ nhân tóc đen dài với vẻ đẹp trong sáng đến phi thực xuất hiện.

"Hả!?"

Oosaka mở to mắt đến mức tưởng như tròng mắt sắp rớt ra ngoài vì sự việc đột ngột.

"Kotori à. Ở nhà thì ít ra những lúc thế này cứ để anh ra mở cửa cho."

Người vừa nói vừa bước ra từ phía sau chính là đối tượng cô đang chờ, Yuuki Yuusuke.

"A, em xin lỗi Yuuki-san. Tại thành thói quen rồi ạ. Nếu không tự mình ra mở cửa em cứ thấy không yên tâm."

"Anh cũng quen giao cho Kotori nên phản ứng chậm mất. Ở bên kia thỉnh thoảng anh cũng nên tự ra mở cửa nhỉ."

Hơn nữa, siêu mỹ nhân này và Yuuki đang nói chuyện với nhau một cách thân mật.

Linh cảm của một người con gái trong Oosaka Naoko mách bảo một điềm chẳng lành.

"Yo, lâu rồi không gặp, Oosaka."

Yuuki chào cô một cách suồng sã, Oosaka bèn hỏi.

"Ừm… Yuusuke, cô bé này là?"

"À, ừm thì."

Yuuki hơi ngượng ngùng gãi đầu.

"Là bạn gái tớ."

"Em là Shimizu Kotori ạ. Rất mong được chị giúp đỡ."

Vừa nói, Kotori vừa cúi đầu chào một cách duyên dáng và tự nhiên, ngay cả trong mắt một người con gái như Oosaka.

"…"

Oosaka chết trân một lúc, miệng há hốc ra một cách ngây ngô, chẳng có lấy một chút dễ thương nào.

Yuuki và Oosaka có thể gọi là bạn thời thơ ấu.

Nói vậy chứ, chỉ vì nhà gần và học chung trường tiểu học, cấp hai, chứ không phải là hay nói chuyện hay chơi đùa cùng nhau, nên gọi là "thân" thì cũng hơi gượng ép, nhưng tóm lại là chỗ quen biết cũ.

Nếu hỏi Oosaka có để ý đến Yuuki ngay từ đầu không, thì hoàn toàn không.

Vốn dĩ Oosaka là một cô gái hiếu thắng và có lòng tự tôn cao. Dù là học tập hay thể thao, nếu không phải là hạng nhất thì cô sẽ không chịu. Vì thế, cô luôn bận rộn nỗ lực để vượt qua người khác, chẳng có thời gian để tâm đến chuyện yêu đương. Thậm chí cô còn khinh thường những đứa bạn cùng lớp chẳng có thú vui nào khác ngoài mấy chuyện tình cảm vớ vẩn đặc trưng của vùng quê hẻo lánh.

Thế nên, lý do cô bắt đầu để ý đến Yuuki chính là thái độ tập luyện bóng chày đến mức quyết liệt của cậu.

Học sinh ở trường của Oosaka và Yuuki đa phần đều có tư tưởng "cứ sống vật vờ rồi vào một trường cấp ba có điểm đầu vào thấp, năm nào cũng suýt soát không đủ chỉ tiêu ở địa phương là được." Oosaka ghét cay ghét đắng cái thái độ bạc nhược đó. Bọn chúng là lũ khỉ nhà quê lười biếng đội lốt người, bị coi cùng đẳng cấp với chúng cũng đủ khiến cô phát cáu.

Nhưng Yuuki Yuusuke thì khác hẳn bọn họ.

Cậu không tham gia câu lạc bộ nào nên ở trường ít khi thấy mặt, nhưng cô đã nhiều lần thấy cậu tự luyện tập ở sân bóng gần nhà với đội bóng câu lạc bộ hoặc với cha mình. Và thái độ luyện tập của cậu thì… đúng là khiến người ta phải khiếp sợ. Dáng vẻ miệt mài ném bóng và vung gậy không ngừng nghỉ đến mức khiến người xem phải rùng mình, ngay cả Oosaka cũng phải hổ thẹn tự hỏi "liệu mình đã cố gắng nghiêm túc đến mức đó chưa?".

Oosaka cảm thấy một sự đồng cảm với Yuuki.

À, người con trai này cùng loại với mình.

Không sống vật vờ, mà sống hết mình trong từng khoảnh khắc.

Và có một lần, Yuuki đã tham gia thi đấu với tư cách là người trợ giúp cho đội bóng chày của trường. Khi lần đầu tiên thấy Yuuki thi đấu, cảm xúc đó đã biến thành tình yêu. Dáng vẻ cậu dùng thực lực áp đảo để hạ gục hết cầu thủ đội bạn này đến cầu thủ khác thật sự rất ngầu. Dáng vẻ cậu cởi mũ, dùng tay áo lau mồ hôi thật chói lóa.

Về học tập thì phải nói thẳng là dù ở trong một trường cấp hai công lập nhà quê có học lực thấp, điểm số của cậu vẫn lẹt đẹt dưới đáy, và cậu cũng không biết cách cư xử như hoàng tử để làm vui lòng các cô gái, nên chẳng được bạn nữ nào yêu thích, nhưng đối với Oosaka, đó lại là một điểm cộng.

Chỉ có mình mới hiểu được giá trị của cậu ta.

Hay đúng hơn, chỉ cần mình hiểu là đủ rồi.

Mà, có lẽ chính vì suy nghĩ an toàn đó mà cuối cùng cô đã không thể tỏ tình cho đến tận lúc tốt nghiệp…

Dù vậy, cậu ta chắc không phải là kiểu người sẽ thay đổi chỉ vì lên cấp ba và thay đổi môi trường đâu. Chắc chắn ở trường cấp ba, cậu ta cũng sẽ chỉ quan tâm đến mục tiêu của mình và một mình âm thầm nỗ lực thôi.

(…Mình đã nghĩ như vậy, thế mà.)

Hiện tại, Oosaka đang ngồi trong phòng khách nhà Yuuki, cùng với Yuuki và cô bạn gái tên Kotori của cậu ta, cả ba đang ngồi trong chiếc bàn sưởi kotatsu.

"Yuuki-san cũng ăn không ạ?"

Kotori vừa bóc vỏ quýt một cách khéo léo vừa hỏi Yuuki.

"Cảm ơn em. Vậy cho anh một múi nhé."

"Vâng, mời anh."

Nói rồi, Kotori lấy một múi quýt đưa đến miệng Yuuki.

"Ừm… Ngon quá. Cảm ơn em."

"Dạ không có gì… A, ngọt và ngon quá nhỉ. Cái này là của nhà Yuuki-san ạ?"

"Ừ. Là mẹ anh trồng cho vui đấy."

"…"

Oosaka im lặng, nụ cười cứng đờ trên môi co giật.

Cái gì thế này. Tại sao mình lại phải chứng kiến cảnh "đút cho nhau ăn" đầy tự nhiên của một cặp tình nhân chứ…?

"Hửm? Sao thế Oosaka. Mặt cậu cứ như nhìn thấy vật gì kỳ lạ vậy."

"Yuuki… cậu có bạn gái rồi nhỉ."

"Ừ, đúng vậy."

"Tớ cứ nghĩ cậu hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện đó cơ."

"À thì, nói sao nhỉ, kiểu như là yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy."

Người bạn thời thơ ấu vừa nói vừa hơi đỏ mặt, nhưng lại cười toe toét trông có vẻ hạnh phúc.

Uwa, ngứa mắt quá…

Bị người mình vừa mới thất tình khoe khoang tình cảm ngay trước mặt, đúng là một sự sỉ nhục không gì bằng.

Oosaka cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện dù lông mày cứ giật giật.

"Yuuki-san ấy ạ, anh ấy đã nói lời yêu ngay trong ngày gặp đầu tiên đấy ạ. Em đã bất ngờ lắm."

"Hả?"

Oosaka bất giác thốt lên.

Cậu trở thành người nồng nhiệt như vậy từ bao giờ thế!?

"Khoan đã, Kotori, chuyện đó…"

"Kể một chút cũng có sao đâu ạ. Em đã rất vui đấy ạ. Vui đến mức cả đời này không thể quên được… em đã vui lắm."

"…Vậy à. Mà, nếu thế thì tốt rồi. Anh cũng đã rất vui khi Kotori đồng ý ngay lập tức."

"Vậy ạ…"

"Ừ…"

"…"

"…"

Yuuki và Kotori lại đỏ mặt nhìn nhau rồi im lặng.

Một đường gân xanh nổi lên trên thái dương của Oosaka.

"…Tớ về đây."

Oosaka nói rồi đứng dậy.

Yuuki ngạc nhiên nói.

"Ể, về rồi à? Cậu cứ ở lại chơi thêm chút nữa đi."

"Ồn ào quá!! Tớ đã nói là về thì là về!!"

Oosaka hét lên.

"…Vậy à."

Có lẽ Yuuki đã hiểu ra tâm trạng của cô không tốt, nên không giữ lại nữa.

"Tớ có làm cậu khó chịu không? Nếu vậy thì xin lỗi nhé."

Bình thường thì vô tâm, nhưng những lúc thế này lại nhạy bén, cũng thật đáng ghét.

"Vậy, trước khi về tớ nói một câu được không? Vì tớ quên chưa nói."

"Gì nữa?"

"Cậu lên cấp ba xinh ra nhiều đấy. Tớ đã rất ngạc nhiên."

"…"

Oosaka không nói gì, cầm một quả quýt trên bàn sưởi.

"Này!!"

Cô dùng hết sức ném thẳng vào mặt Yuuki.

"Oái!!"

"Được khen vào lúc này chỉ tổ làm tớ tức thêm thôi!!"

"Vô lý!?"

"Hừ!!"

Rồi, cô rời khỏi phòng khách, đi ra cửa, xỏ giày và rời khỏi nhà Yuuki.

"A~ tức chết đi được!! Tức quá tức quá tức quá."

Oosaka vừa đi những bước dài sải rộng trên con đường phủ tuyết mỏng vừa lẩm bẩm.

"Sao mình lại hơi vui mừng cơ chứ, tức chết đi được!!"

Đêm hôm đó.

"Nào, hôm nay Kotori-chan đã đến chơi, chúng ta sẽ ăn một bữa lẩu thịnh soạn nhé!!"

Một chiếc nồi lớn được đặt uỵch lên bàn sưởi nhà Yuuki.

"Dù Kotori không đến thì nhà mình cũng toàn ăn lẩu mà mẹ."

Trái với bà mẹ Asako đang cao hứng một cách thừa thãi, Yuuki có vẻ hơi chán nản. Món ăn của Asako nói hay thì là hào phóng, nói dở thì là qua loa đại khái. Về cơ bản, chúng được hoàn thành qua các công đoạn đơn giản: "cho nhiều nguyên liệu vào" -> "cho một loại gia vị vào" -> "nấu hoặc nướng". Dĩ nhiên bản thân chúng cũng ngon, nhưng từ nhỏ cậu đã quen với việc ăn lẩu cả tuần liền, nên cảm giác đặc biệt cũng phai nhạt đi nhiều. Yuuki tự phân tích rằng, có lẽ thói quen ăn uống qua loa của cậu trước khi Kotori đến cũng có liên quan đến chuyện này.

"Ôi dào, con nói gì vậy. Hôm nay có cả thịt lợn hẳn hoi nhé, đừng có coi thường túi tiền eo hẹp của nhà chúng ta."

"Cái đó thì con thấm thía rồi ạ."

"Không thích thì khỏi ăn. Thịt không phải hàng giảm giá mẹ sẽ ăn hết."

Asako chu môi, ôm đĩa thức ăn đầy ắp vào lòng.

"Con có nói là không thích đâu."

"Thôi nào, Yuusuke-san và cả cô Asako nữa, hai người đừng như vậy nữa, chúng ta cùng ăn vui vẻ đi ạ."

Kotori vừa nói vừa bước vào phòng khách. Trên tay cô là những chiếc đĩa nhỏ để chia thức ăn mang từ bếp ra.

"Cảm ơn con nhé, Kotori-chan. Đúng là một cô bé ngoan quá đi."

"Dạ không, chỉ là… được tiếp đãi không em cứ thấy không quen ạ."

Kotori ngượng ngùng đáp lại lời khen.

"…Này, con có cần giúp không?"

"Con cứ ngồi yên đi, lỡ làm vỡ đĩa thì tốn tiền mua lại lắm đấy."

"Ừm, không sao đâu ạ Yuusuke-san. Ba người lại thành ra khó di chuyển hơn ạ."

"…Anh thật vô dụng."

Yuuki là một kẻ mù việc nhà. Đặc biệt là nấu ăn, trừ mì ly ra, cứ vài lần nấu món khác là y như rằng cậu sẽ làm vỡ một cái đĩa.

"Nào, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Asako nói.

(Hửm?)

Lúc đó Yuuki mới nhận ra.

"Này, Yuuto đâu ạ?"

"Dạo này nó không muốn ăn cùng nhà mình nữa."

Kotori tò mò hỏi.

"Lúc nãy em có nghe nhắc đến tên, Yuuto-san là ai vậy ạ?"

"À, là em trai anh."

"Ể, Yuuki-san có em trai ạ?"

Kotori ngạc nhiên thốt lên.

"Ủa? Anh chưa kể à? Tên nó là Yuuki Yuuto, nhỏ hơn anh hai tuổi, đang học năm ba cấp hai."

Yuuki đứng dậy.

"Nó ở trong phòng phải không ạ? Con lên chào hỏi rồi gọi nó luôn."

"A, em cũng đi với. Em vẫn chưa chào hỏi em ấy."

Yuuki và Kotori đi lên cầu thang gỗ ngay gần lối vào. Chiếc cầu thang dốc đứng, không hề có một chút dấu vết nào của quan điểm thiết kế không rào cản đặc trưng của những ngôi nhà cũ, nhưng vì chỉ việc leo lên thôi cũng tốn khá nhiều sức lực nên biết đâu lại tốt cho việc chống lão hóa.

Lên cầu thang, căn phòng phía trong cùng, bên tay phải là phòng của Yuuki. Căn phòng đối diện là phòng của em trai cậu, Yuuto.

Cốc, cốc.

Cậu gõ nhẹ cửa.

"Ê, Yuuto. Anh về rồi đây."

Yuuki gọi nhưng không có tiếng trả lời.

"Ngủ rồi à, anh vào nhé?"

Gọi mà không thấy đáp lại, Yuuki bèn mở cửa.

Phòng tối om. Trong đó, ánh sáng lập lòe từ màn hình điện thoại thông minh là thứ duy nhất le lói. Ánh sáng đó chiếu rọi một cậu bé đang cuộn tròn trong chăn, vừa nằm vừa lướt điện thoại. Vì trời tối nên không nhìn rõ mặt, nhưng đây chính là em trai của Yuuki, Yuuki Yuuto.

"Gì vậy. Thức thì trả lời một tiếng có được không?"

Yuuki nói vậy, Yuuto từ từ quay lại nhìn.

"…"

Sau một hồi im lặng.

"…Anh về rồi à."

Cậu chỉ nói một câu như vậy.

"Ừ, may mắn được nghỉ dài ngày. Anh định ở đây đến hết kỳ nghỉ đông."

"…Vậy à."

Rồi ánh mắt của Yuuto chuyển sang Kotori.

"A, ừm, chị là Shimizu Kotori. Chị đang… hẹn hò với anh Yuusuke."

Kotori nói rồi cúi đầu chào.

"Anh… có bạn gái rồi à."

"Ừ, thì cũng算是."

"Vậy à… mà, sao cũng được."

Yuuto chỉ nói vậy rồi lại dán mắt vào màn hình điện thoại và lướt tiếp.

"Cơm tối xong rồi đấy. Lẩu có cả thịt lợn, hiếm có lắm đấy."

"Bây giờ em không đói lắm…"

"Vậy à… Thôi, anh để phần đấy. Đói thì xuống ăn nhé."

Yuuki chỉ nói vậy rồi đóng cửa lại.

Cậu thở phào một hơi trước cửa.

"Vẫn như mọi khi à…"

"Em trai anh trông không được khỏe ạ."

"Yuuto ấy, nó không đến trường."

"Ể, vậy ạ?"

Kotori ngạc nhiên thốt lên. Thời nay chuyện không đến trường cũng không phải hiếm, nhưng nghĩ lại thì Kotori, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến vậy cũng không nghỉ học, và trong thời gian ở nhà Yuuki không ra ngoài, cô vẫn chăm chỉ học bài. Có lẽ vì tính cách quá nghiêm túc nên cô không thể hình dung được việc không đến trường là như thế nào.

"Khoảng một năm trước khi anh rời quê… lúc nó mới vào cấp hai thì phải. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì vì nó không chịu nói, nhưng nó đột nhiên không đến trường nữa. Anh cũng lo không biết nó có ổn không, nhưng mà… anh không muốn ép buộc nó."

"Yuuki-san đúng là vậy nhỉ. Lúc của em anh cũng đã chấp nhận mà không hỏi gì cả… Cô Asako nói sao ạ?"

"Mẹ anh thì bảo 'Không sao đâu. Tuổi trẻ thì cứ băn khoăn nhiều vào. Cùng lắm thì về nối nghiệp nông của nhà mình thôi' rồi cứ để mặc nó."

"…Đúng là phong cách của cô Asako thật ạ."

"Thì, anh nghĩ những chuyện thế này chỉ có thể đợi đến khi chính nó quyết tâm thôi. Anh chỉ mong nó sớm khỏe lại, để lại được cùng nhau chơi ném bóng như hồi nhỏ."

Yuuki nói rồi rời khỏi phòng Yuuto và đi xuống cầu thang.

Kotori bước theo sau Yuuki, nhưng vẫn ngoái lại nhìn một cái.

Dáng vẻ co ro một mình trong căn phòng tối tăm đó, bất giác khiến cô cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình của ngày xưa.

Cùng lúc đó.

"A~, tức quá đi!!"

Oosaka Naoko ôm con cá sấu nhồi bông (tên là Arigeita) trong phòng mình rồi nhảy lên giường.

Cô nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.

"Người con trai mà mình định dùng sức quyến rũ của bản thân để chinh phục khi gặp lại, đã có bạn gái."

Tóm lại là như vậy.

Hơn nữa, lại là một cô bạn gái siêu xinh đẹp và có vẻ siêu tốt tính.

Thôi thì, những chuyện thế này trên đời cũng thường xảy ra, và có lẽ các cô cậu thiếu niên sẽ trưởng thành hơn sau khi vượt qua những trải nghiệm cay đắng như vậy.

Thế nhưng.

"…Tại sao chứ. Tại sao chỉ có chuyện liên quan đến cậu ta là không suôn sẻ vậy."

Oosaka Naoko, từ trước đến nay, là một người thành công trong mọi việc nhờ vào tài năng trời phú và nỗ lực không ngừng nghỉ. Cả thể thao lẫn học tập, dù chỉ là ở trường cấp ba địa phương, cô vẫn luôn đứng đầu. Vẻ quyến rũ nữ tính hồi cấp hai hoàn toàn không có, cô cũng đã nỗ lực trong một năm để trở thành mỹ nhân số một của trường.

Chỉ cần cô mong muốn và nỗ lực, không có gì là không thể đạt được.

Thế mà, chỉ riêng chuyện tình yêu là không suôn sẻ.

Cơ hội thì có bao nhiêu cũng có, vậy mà cô đã bỏ lỡ hết.

"Mà, dù có nghĩ gì thì người ta cũng có bạn gái rồi, đành chịu thôi…"

Cô lẩm bẩm như vậy, nhưng.

(…Không, không phải.)

Một cảm giác dâng trào trong lòng cô. Cứ thế này mà bỏ cuộc sao?

Không.

Oosaka Naoko này, quyết không phải là một người phụ nữ yếu đuối như vậy!!

Chẳng qua chỉ là cái cô gái tên Kotori đó, một cô gái mà ngay cả phụ nữ cũng thấy dễ thương, đã hẹn hò với Yuuki trước một chút thôi mà. Làm gì có luật nào cấm người đến sau tiếp cận chứ!!

"…Phù. Được rồi!!"

Oosaka đứng dậy khỏi giường.

Sáng hôm sau.

Oosaka đi đến nhà Yuuki. Cô phát hiện Kotori đang một mình quét dọn sân vườn trước cửa, liền nhân cơ hội này mà bắt chuyện.

"Này, tôi có chuyện muốn nói. Cô đi theo tôi một chút được không?"

Nói rồi, cô dẫn Kotori đến một ngôi trường tiểu học cũ gần đó, giờ đã bị bỏ hoang.

Ở đây sẽ không bị ai để ý.

"Ừm, vậy chị có chuyện gì muốn nói ạ?"

Bạn gái của Yuuki… Kotori, hỏi với vẻ hơi bối rối.

Cử chỉ và giọng nói đó đều toát lên vẻ dễ thương một cách tự nhiên, khiến cô vô cùng tức giận.

"…Cô, sao sáng sớm tinh mơ thế này lại đi quét dọn vườn nhà người khác?"

Trước tiên, Oosaka hỏi thử một câu như vậy.

Là do Asako nhờ sao? Hay là để lấy điểm với gia đình bạn trai?

Thế nhưng, Kotori.

"À, tại em có thói quen dậy sớm, không có việc gì làm nên thấy hơi rảnh tay, thế là em cứ quét dọn thôi ạ… em cũng không ghét việc dọn dẹp."

Kotori nói với vẻ như "em chẳng có sở thích gì nên hơi xấu hổ", không có vẻ gì là đang che giấu lòng mình.

"…Vậy à."

Cái cô gái này là sao vậy.

Kiểu như, không phải là quá hoàn hảo với tư cách một người con gái sao? Một mỹ nhân tốt tính như bảo vật quốc gia thế này lại tồn tại trên đời thật à?

Đúng là một sự tồn tại khó ưa.

Oosaka nghĩ vậy.

Những cử chỉ nữ tính mà mình phải vất vả mới học được, cô ta lại có một cách tự nhiên như không. Đã thế lại còn đang hẹn hò với người con trai mình nhắm tới nữa. Đây không phải là khó ưa thì là gì.

Oosaka nhếch mép cười, sải bước đến gần Kotori.

"Ừm, có chuyện gì vậy ạ…"

Cô dồn Kotori đang bối rối vào góc tường.

RẦM!!

Cô đập mạnh tay lên tường, ghé sát mặt vào nói.

"…Này, cô chia tay với Yuuki đi."

Kotori ngạc nhiên mở to mắt.

"Tôi ấy, đã nhắm cậu ta từ trước rồi. Tự dưng bị cô nẫng tay trên lúc tôi lơ là một chút thì phiền lắm đấy. Cậu ta chắc cũng sẽ vui hơn khi hẹn hò với một cô gái đẳng cấp, vui vẻ và ở top đầu chuỗi thức ăn như tôi, hơn là một cô gái u ám, giản dị như cô, đúng không?"

Giọng cô vốn đã trầm so với con gái, nhưng cô còn cố hạ giọng thấp hơn nữa để nói.

"…"

Kotori im lặng cúi gằm mặt.

Tóc mái che đi nên không thấy, nhưng chắc hẳn cô ấy đang rơm rớm nước mắt.

Cô tiếp tục tấn công.

"Này, đừng im lặng nữa, nói gì đi chứ?"

"…Nếu em nói không thì chị sẽ làm gì ạ?"

"Để xem nào. Có lẽ tôi sẽ cho cô nếm mùi đau đớn một chút nhỉ."

Oosaka nói rồi làm động tác giơ tay phải lên. Cô cũng tự thấy mình đang làm trò như nhân vật phản diện trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng lúc này không còn thời gian để lựa chọn phương pháp nữa. Cô không hề có ý định đánh thật, nhưng chỉ cần Kotori để tâm và mối quan hệ của hai người họ rạn nứt, thì cô sẽ có cơ hội chen vào.

Và Kotori vẫn cúi gằm mặt.

"…Em hiểu rồi."

Cô thì thầm.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tầm nhìn của Oosaka đột nhiên tối sầm lại.

"Hả!?"

Cô nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Vùng bụng cô đột nhiên cảm thấy lạnh buốt vì tiếp xúc với không khí mùa đông bên ngoài.

Nói cách khác, Kotori đã lật áo khoác của Oosaka lên che kín mặt để che khuất tầm nhìn của cô.

Hơn nữa.

Cô bị gạt chân một cách nhẹ nhàng.

Oosaka, đang hoảng loạn vì mất tầm nhìn đột ngột, hoàn toàn không thể chống cự, mất thăng bằng và ngã ngồi bệt xuống đất.

"…Khụ."

Oosaka kéo chiếc áo khoác đang che mặt xuống.

Lúc đó, cô gái tóc đen dài trông yếu đuối kia đã dùng một động tác mượt mà, nhặt khối bê tông đang dựng ở tường của sân trường lên bằng cả hai tay.

Rồi, cô nói với Oosaka đang ngồi bệt dưới đất.

"Em nghĩ bạo lực là không tốt. Trước hết chúng ta hãy giải quyết bằng lời nói được không ạ?"

"Vậy thì bỏ khối bê tông đó xuống đi chứ!?"

"Đây là để răn đe ạ… chỉ là một câu nói đùa thôi."

Kotori nói rồi đặt khối bê tông xuống đất.

"Vả lại, Oosaka-san có vẻ cũng không có ý định dùng bạo lực thật sự."

"Ể?"

"Chị không biết sao? Người thật sự sẽ đánh người khác, ánh mắt của họ lạnh lẽo hơn nhiều."

Kotori vừa nói vừa nghiêng đầu.

"Ai mà biết được chứ!! Mà sao cô lại rành chuyện đó thế!?"

Đứa con gái này đáng sợ quá.

Cái thái độ kiểu "đây là chuyện thường tình mà?" là sao chứ!!

"Nhưng… câu trả lời của em sẽ không thay đổi đâu ạ."

Kotori nói với vẻ dịu dàng và khiêm tốn như thường lệ, nhưng chỉ có đôi mắt là nhìn thẳng vào Oosaka.

"Em tuyệt đối sẽ không chia tay Yuuki-san. Vì em yêu anh ấy."

Cô tuyên bố một cách dõng dạc.

"…!!"

Oosaka nghiến răng khi nhìn lại tình cảnh của mình và Kotori một cách khách quan.

Mình, người đã gọi cô ta ra sau sân trường để dọa dẫm, lại đang ngồi bệt dưới đất. Còn cô gái kia thì đang nhìn xuống mình và tuyên bố tình yêu với bạn trai một cách thẳng thắn.

Cái gì thế này. Thế này chẳng phải mình hoàn toàn là một kẻ thua cuộc sao.

A, tức quá đi!!

Không suôn sẻ gì cả!!

Cứ dính đến cậu ta là mọi chuyện đều hỏng bét!!

Và, cô gái này cũng là người khó ưa nhất trong số những người con gái mình từng gặp!!

"…Cô là cái quái gì vậy."

Oosaka hét lên trong cơn tức giận.

"Hai người là cái quái gì vậy!! Chẳng phải hai người hẹn hò ngay ngày đầu gặp mặt sao. Vậy mà cô dám nói yêu đương cái gì chứ!!"

"…Em nghĩ chị đã nhầm rồi, Oosaka-san."

Kotori từ từ lắc đầu.

Rồi, cô từ từ bước đến trước mặt Oosaka, cúi xuống để ngang tầm mắt với cô.

"Em nghĩ yêu một người không phải là vấn đề thời gian."

Giọng nói đó có một âm hưởng dịu dàng.

"Tình yêu không phải là thứ tự nhiên nảy sinh, mà em nghĩ đó là việc quyết định rằng ‘mình sẽ yêu người này’."

Dịu dàng, nhưng lại vô cùng quả quyết và rõ ràng.

"Vào ngày gặp Yuuki-san, em đã rất vui khi được cảm nhận sự dịu dàng và tình cảm của anh ấy. Vì vậy, em đã quyết định ‘mình sẽ yêu người này’. Chừng nào cảm xúc đó chưa phai nhạt, thì từ khoảnh khắc đó, tình yêu đã ở đó rồi."

Rồi, như thể đang nhẹ nhàng khuyên nhủ một người bạn đang lạc lối.

"Lúc nãy Oosaka-san có nói ‘hẹn hò với chị thì sẽ vui hơn’, nhưng tình yêu không phải là sự so sánh đâu ạ. Em nghĩ cách suy nghĩ đó sớm muộn cũng sẽ khiến chị đau khổ thôi."

Cô nói những lời như vậy.

"Dù cho có một người giàu có, học giỏi và đẹp trai hơn Yuuki-san xuất hiện, em cũng sẽ không quyết định yêu người đó. Em đã tự quyết định như vậy bằng ý chí của mình. Em tin rằng Yuuki-san cũng có cùng cảm xúc đó. Em nghĩ đó mới là ‘tình yêu’."

Và cuối cùng, cô nở một nụ cười rạng rỡ, trong sáng như thiên thần.

"Nhưng thật ra, khuôn mặt của Yuuki-san hoàn toàn là gu của em đấy ạ. Anh ấy ngầu lắm đúng không chị."

"…"

Oosaka ngồi bệt dưới đất, im bặt.

(Trời đất... đẳng cấp con người của mình và cô ta khác nhau một trời một vực!!)

Người con gái này có nhân cách quá phi thường.

Phải sống như thế nào mới có thể có một tinh thần chín chắn như vậy ở độ tuổi còn nhỏ hơn mình một tuổi chứ?

Một cảm giác thất bại ê chề giáng mạnh vào não cô.

"H-hu…"

"Hử?"

"Oa oa oa!!"

Oosaka bật khóc nức nở.

Như một đứa trẻ mẫu giáo.

"Ể!?"

Kotori ngạc nhiên.

Và rồi, Oosaka lết mình ra khỏi nơi đó.