Ngày hôm sau.
Hôm đó là đêm Giáng Sinh.
Trên TV hay ngoài phố, những cặp đôi và các gia đình đang tận hưởng đêm thánh mà chẳng màng đến sự đông đúc. Dù là một vùng quê xa rời cuộc chiến thương mại mùa Giáng Sinh, nhưng phần nhiều những người trẻ ở đây vẫn tận hưởng ngày lễ này.
Và giữa lúc đó.
Cậu em trai của nhà Yuuki, Yuuto, vẫn chơi game trong phòng mình như mọi khi.
Tuy nhiên, có một điều khác với thường lệ.
Ấy là có một cô gái đang đến chơi phòng của Yuuto. Hơn nữa, đó còn là một cô gái lớn tuổi hơn mà gọi là mỹ nhân cũng không hề quá lời.
Chàng trai Yuuki Yuuto. Dù là một hikikomori nhưng cậu vẫn là một người biết hành động khi cần.
……Tôi cũng muốn nói vậy lắm, nhưng thực tế thì câu chuyện chẳng có chút hơi hướng lãng mạn nào cả.
"Thậtttt không thể tin nổi!! Cả tên Yuuki đó lẫn con nhỏ đó, dám coi thường mình thế này!!"
"……Oosaka-san, chị có thể bớt cái trò cố tình đến phòng tôi chỉ để than thở được không?"
Phải, cô gái đến phòng cậu chính là Oosaka Naoko.
"Chị từ chối. Một tên hikikomori như cậu được ở chung phòng với mỹ nữ như chị là diễm phúc lắm rồi, biết điều đi."
"……Chắc chị cũng chẳng có người bạn nào để mà than thở nhỉ."
"Hửm? Cậu vừa nói gì à?"
"Dạ không, không có gì đâu ạ, vâng."
Dù sao nói gì cũng vô ích thôi.
Vốn dĩ nhà họ ở gần nhau, nên Oosaka thường đến nhà để tìm cách bắt chuyện với Yuuki nhưng lại quá nhát gan và chẳng nói được mấy lời. Thay vào đó, Yuuto lại là người lắng nghe cô, và chẳng biết từ lúc nào mối quan hệ của họ đã trở thành như vậy.
Mà thôi, về phía Yuuto thì cậu cũng chỉ vừa chơi game vừa nghe bằng một tay nên cũng không phiền lắm, nhưng cậu thực sự mong cô đừng lần nào đến cũng than thở hơn một tiếng đồng hồ.
Riêng hôm nay, có lẽ vì bất mãn dồn nén quá nhiều mà cô đã than thở liên tục hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Ngược lại, tôi còn thấy khâm phục vì cô có thể nghĩ ra lắm chuyện để nói đến thế.
"Mà nói mới nhớ, Yuuki và con nhỏ đó không có ở nhà nhỉ?"
"À, hai người họ đã vui vẻ nắm tay nhau đi ra ngoài trước khi Oosaka-san đến rồi. Anh trai tôi bảo sẽ dẫn Kotori-san đi tham quan quanh đây."
"Cái gì chứ!! Chẳng lẽ là hẹn hò Giáng Sinh!?"
"Chẳng cần ‘chẳng lẽ’ đâu, rõ ràng là hẹn hò Giáng Sinh còn gì."
"Bực mình quá!! Khoe khoang cái gì chứ, khốn kiếp!! Thế này chẳng phải biến tớ thành một kẻ thua cuộc, chỉ biết ngồi than thở hàng giờ với một tên hikikomori u ám trong đêm Giáng Sinh hay sao!!"
"Không, thì, nhìn một cách khách quan thì tôi thấy Oosaka-san đúng là một kẻ thua cuộc xuất sắc mà…… Mà này, đánh giá của chị về tôi có tệ quá không vậy?"
Thì đúng là, ừm, cũng không sai nhưng mà……
"Bực quá!! Bực quá!! Bực quá!! Mà tại sao lại phải ăn mừng Giáng Sinh ở Nhật chứ!! Lại chẳng phải tín đồ Thiên Chúa giáo. Đừng có để mấy cái quảng cáo của doanh nghiệp dắt mũi nữa, đồ ngốc, đồ ngốc."
"……Chị tuôn ra được mấy câu thoại chuẩn sách giáo khoa của kẻ thua cuộc như thế hay thật đấy."
"……Phù."
Có lẽ đã bình tĩnh lại sau khi trút giận một hồi, Oosaka thở ra một hơi.
"Rốt cuộc thì, hệ thống bị lỗi ở đâu mà một siêu mỹ少女 như thế lại đi hẹn hò với tên đó cơ chứ……"
"Ừm, về điểm đó thì tôi cũng rất ngạc nhiên."
Yuuto nhớ lại khoảnh khắc được Kotori xoa đầu ngày hôm qua.
Vừa ấm áp, vừa mềm mại, lại còn thoang thoảng một mùi hương dễ chịu.
"Kotori-san, chị ấy thật sự rất xinh đẹp, và là một người tốt……"
"……"
"Gì vậy?"
Oosaka đang nhìn cậu chằm chằm.
"……Gì đây, cậu phải lòng con nhỏ đó rồi à?"
"Ể!?"
Bị Oosaka nói vậy, tim cậu bất giác "giật thót" một cái.
"L-Làm gì có chuyện đó…… cũng có…… nhưng mà……"
Cậu đã có thể nói ra suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn hơn dự kiến.
Ừ, đúng vậy.
Vì cứ mỗi lần chạm mặt, tim cậu lại đập nhanh hơn, và cậu lại muốn chạm vào mái tóc xinh đẹp hay cơ thể mềm mại ấy. Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ, đầu óc cậu lúc nào cũng nghĩ về Kotori.
Mà đúng hơn, một thằng hikikomori như cậu, được một mỹ nhân như thế đối xử dịu dàng, không thích mới là lạ.
"Ừm…… nói thẳng ra thì, tôi nghĩ là mình thích chị ấy lắm."
"……Vậy à."
Oosaka không chế nhạo hay cười cợt, cô chỉ hơi nheo mắt lại và nói vậy.
"Nhưng chị ấy là bạn gái của anh trai mình mà…… Không được đâu……"
Phải, thật đáng tiếc, người mà cậu thích lại chính là bạn gái của anh trai mình.
Mối tình này đã kết thúc ngay cả trước khi nó kịp bắt đầu.
"Ừ nhỉ……"
Oosaka nói với vẻ đồng cảm, nhưng rồi.
Cô đột ngột dừng lại.
"……Hử? Khoan đã, đây chẳng phải là cơ hội sao?"
"Ể, cơ hội?"
"Yuuto!!"
"A, vâng, vâng."
Cô đột nhiên nắm lấy hai vai cậu bằng cả hai tay, nhìn thẳng vào mặt cậu.
Thật tình, vì không quen với con gái nên cậu vô cùng bối rối.
"Nghe cho rõ đây, Yuuki Yuuto. Chẳng có chuyện không được vì cô ấy là bạn gái của anh trai cậu đâu!! Chỉ là tên đó tình cờ ngỏ lời trước một chút thôi. Cậu cũng phải có quyền chứ!!"
"C-Chuyện đó…… nghe chị nói thì có lẽ cũng đúng."
"Nghe đây Yuuki Yuuto. Đừng trốn chạy khỏi cảm xúc đó. Hãy đối mặt thẳng thắn, hãy lao thẳng về phía trước. Tình yêu chỉ cần có động lực là sẽ ổn thôi."
"……Vậy sao?"
"Hay là cậu định từ bỏ? Giống như việc học, thể thao hay trường lớp từ trước đến nay, cậu cũng sẽ từ bỏ cả cảm xúc đó sao? À à, ra là cái thứ tình cảm đó cũng chỉ đến mức thực ra thế nào cũng được thôi nhỉ."
Nghe những lời đó, Yuuto hiếm khi cảm thấy tức giận.
"……Không phải!!"
Yuuto bật dậy một cách mạnh mẽ.
Vốn dĩ Yuuto đã cao, lại thêm việc hiếm khi nổi giận nên có lẽ Oosaka đã sợ hãi, cô hơi giật mình.
"Tôi thực sự nghiêm túc thích Kotori-san, đó không phải là thứ tình cảm sao cũng được!!"
"……Hừm, vậy cậu định làm gì?"
"À, tôi sẽ làm tới cùng. Nhất định sẽ làm. Tôi sẽ giành lấy Kotori-san từ tay anh trai cho mà xem."
Yuuto nắm chặt tay và nói vậy.
"……Tốt lắm, cứ thế này mà hai đứa nó chia tay thì mình cũng có cơ hội."
"……Hửm? Chị vừa nói gì à?"
"K-Không có gì cả."
◇
Và rồi sáng hôm sau.
"Chính vì vậy, hãy đấu với em một trận, anh trai!!"
Yuuto gọi Yuuki ra sân bóng gần đó.
Môn thi đấu là bóng chày.
Luật chơi rất đơn giản, mỗi người sẽ lần lượt làm pitcher và batter ba lần, ai có số lần đánh trúng (hit) nhiều hơn sẽ thắng.
Đối với Yuuto, việc thách đấu người anh đó bằng bóng chày quả thực là một quyết định sinh tử.
Trong khi đó, về phía người anh trai.
"Chà, lâu lắm rồi mới chơi bóng chày với Yuuto nhỉ."
Anh vừa nói vừa mỉm cười vui vẻ trong lúc khởi động.
"Yuusuke-san và Yuuto-san cố lên nhé."
Kotori đang cổ vũ từ phía sau lưới chắn.
Hôm nay mái tóc đen của cô vẫn óng ả bay trong gió đông, trông thật đáng yêu và xinh xắn.
A, mình thích cô ấy. Quả nhiên là mình rất thích Kotori-san.
"Này, đấu thì được thôi nhưng không cần chấp điểm à? Anh có lợi thế quá mà."
Anh trai cậu nói những lời như vậy.
Yuuto cau mày, bước lại gần chỗ Yuuki.
"……Không cần đâu. Thay vào đó, nếu em thắng, có một thứ em muốn."
"Ồ, là gì thế? Nếu không phải thứ gì quá đắt đỏ thì được thôi."
Yuuto nói với người anh trai trông không có một chút mảy may nào nghĩ rằng mình sẽ thua.
"Vậy thì!! Nếu em thắng, hãy cho em Kotori-san!!"
Cậu tuyên bố bằng một giọng thật lớn.
"Ểể!?"
Kotori giật mình khi tên mình đột nhiên được nhắc đến.
"Ha ha ha!! Thế thì anh không thể thua được rồi."
Không biết là do anh không coi đó là thật hay vẫn không mảy may nghĩ mình sẽ thua, Yuuki cười lớn như vậy.
(Chậc, bị coi thường rồi… Phải thắng cho bằng được…)
"Được rồi, vậy bắt đầu thôi nào."
Yuuki nói rồi cầm gậy bước vào ô đánh bên phải.
"Trông cậy vào cậu nhé, Oosaka."
Người làm catcher chính là Oosaka.
Cô đã mặc đồ bảo hộ đầy đủ và sẵn sàng. Vốn dĩ là người giỏi thể thao toàn diện, nên tư thế của cô trông cũng khá ra dáng.
"……Ừm. Trông cậy vào cậu."
"Nào, bắt đầu trận đấu. Cứ ném đi."
Tư thế của Yuuki chỉ là đứng thẳng bình thường, đầu gậy hơi hướng về phía home plate.
"……Phù."
Yuuto đứng trên gò ném bóng.
(……Mình cũng đâu có thách đấu mà không có chút cơ hội thắng nào.)
Yuuto biết rằng sau khi cha qua đời, Yuuki đã hoàn toàn từ bỏ bóng chày.
Bóng chày, với bản chất là dùng một cây gậy tròn để đánh một quả bóng tròn đang bay với tốc độ cao, là một môn thể thao cực kỳ khó, đến mức tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ cần đánh trúng ba phần mười là đã được coi là hàng đầu. Hơn nữa, đây cũng là một môn thể thao có tính ngẫu nhiên rất cao, không hiếm những trường hợp nhắm mắt vung gậy lại vô tình trúng bóng, bóng lăn về phía trước và nảy một cách bất thường rồi thành một cú hit.
Vì vậy, với một luật đấu quyết định nhanh như ba lượt này, dù có chênh lệch thực lực thì vẫn có cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là "bóng của mình phải đi vào vùng strike".
Nếu ném toàn bóng ball và đối phương không vung gậy, họ sẽ 100% được đi bộ (walk) lên gôn. Việc ném bóng từ gò ném cách đó hơn 18m vào một vùng strike hẹp là rất khó nếu không phải người có kinh nghiệm.
Do đó, một người hoàn toàn nghiệp dư gần như không thể thắng dù với luật này.
Thế nhưng.
(Bây giờ, mình ném được rồi. Strike!!)
Phải, nhờ có Kotori hôm trước mà cậu đã nắm được bí quyết để ném vào vùng strike. Thêm vào đó, cơ thể cậu đã phát triển, cao lớn hơn, tay chân cũng dài ra, tốc độ ném bóng không thể so sánh với hồi nhỏ.
(Tới đây.)
Cậu vung tay thật rộng.
Di chuyển trọng tâm như thể đổ người về phía trước, cánh tay quấn quanh cơ thể.
……Ném!!
(……Tốt, một cú ném tốt!!)
Ngay khoảnh khắc thả bóng, Yuuto cảm nhận được một cảm giác chắc chắn.
Đúng như cảm giác đó, quả bóng được ném từ tay Yuuto xoáy một vòng đẹp mắt, bay thẳng vào chiếc găng của Oosaka đang đặt ở giữa, hơi thấp so với vùng strike──.
Choang!!
Một âm thanh kim loại chói tai vang lên.
"Ể!?"
Quả bóng bay như một viên đạn sang phía bên trái của Yuuto, và RẦM!!, nó đập thẳng vào hàng rào mà không hề chạm đất.
"Chà, từ lúc nào mà cú ném của Yuuto nhanh vậy? Anh định đánh kéo (pull hit) mà hơi vung gậy muộn mất rồi."
Yuuki nói với vẻ vô cùng vui mừng, như thể đang vui cho sự trưởng thành của em trai mình.
(……C-Cú đánh đẩy (push hit) mà là một đường bóng thẳng căng đập vào hàng rào…)
Dù sân bóng không rộng lắm và đang dùng gậy kim loại, nhưng đây không phải là điều bình thường có thể làm được. Hơn nữa lại ngay từ cú ném đầu tiên……
"A-Anh, chẳng phải anh đã không chơi bóng chày nhiều năm rồi sao……"
"Đúng vậy, nhưng anh làm công việc tay chân ở chỗ làm thêm mà. Này, cánh tay anh còn to hơn hồi chơi bóng chày nhiều đấy."
Anh vừa nói vừa xắn tay áo lên cho cậu xem. Quả thật, cánh tay đó nhìn từ xa cũng thấy rõ là rất to.
Không, thì đúng là sức mạnh cẳng tay rất quan trọng khi đánh bóng, nhưng dù vậy đi nữa.
"Quả nhiên, những việc đã làm đi làm lại nhiều lần thì không dễ gì quên được nhỉ."
Yuuki vừa xoay tròn cây gậy vừa lẩm bẩm với vẻ thấm thía.
"Được rồi, tạm thời dẫn trước một điểm. Đổi bên tấn công và phòng thủ nào."
"……À, ừ."
Yuuto nhận lấy cây gậy từ Yuuki, và đưa cho anh găng tay cùng quả bóng.
(……Phải rồi. Lẽ ra mình phải biết chứ.)
Vừa bước vào ô đánh, Yuuto mới muộn màng nhớ ra.
(Đúng là anh ấy đã không chơi bóng chày chút nào trong mấy năm qua. Nhưng… trước đó, anh ấy đã chơi bóng chày trong một khoảng thời gian dài hơn thế gấp nhiều lần.)
Thậm chí, chẳng phải chính Yuuto mới là người đã chứng kiến điều đó ở cự ly gần nhất hay sao.
Trong lúc cậu chơi game, trong lúc cậu trăn trở vớ vẩn vì một chuyện không suôn sẻ, Yuuki đã không ngừng vung gậy và ném bóng cùng cha.
Vì vậy, dù cho có sa sút so với ngày xưa.
"Nào, tới đây, Yuuto."
Yuuki vào tư thế ném bóng một cách tự nhiên.
Và rồi.
"Oa!!"
Vút!!
Cùng với một âm thanh xé gió, một quả bóng lao tới với tốc độ kinh hoàng, ngay sát rìa vùng strike cao phía trong.
Vì bóng đi quá nhanh, Oosaka không bắt được, găng tay của cô bật ra và quả bóng cắm vào lưới chắn kêu một tiếng "loảng xoảng".
"Cú vừa rồi vừa sát vạch strike nhỉ? Chà, ném vào chỗ tốt ghê. Một strike!!"
Yuuki vẫn nói với vẻ thích thú.
……Phải rồi.
Yuuki của bây giờ có lẽ đã sa sút hơn so với ngày xưa.
Nhưng…… dù vậy……
(Dù vậy…… anh ấy vẫn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với mình…)
◇
"……Hộc, hộc, hộc."
Yuuto đang nằm ngửa ra trên sân bóng.
Hơi thở của cậu thật khó khăn.
Cậu đã cố làm gì đó, nhưng chẳng thể làm được gì.
Trận đấu ba lượt tất nhiên là Yuuki thắng.
Yuuto đã xin tái đấu và họ đã chơi tổng cộng năm trận ba lượt như vậy, nhưng cậu hoàn toàn không có cửa.
Gậy của Yuuto không thể sượt qua được bóng của Yuuki.
Còn bóng của Yuuto thì đều bị Yuuki đánh trả. Thỉnh thoảng cũng có những cú đánh hụt, đó có thể là bằng chứng cho thấy Yuuki đã sa sút.
Nhưng thôi, nếu không thể sượt qua được một quả bóng nào của Yuuki thì cũng vô nghĩa.
Tình trạng của Yuuto bây giờ là vung gậy một cách mù quáng vào quả bóng cuối cùng của Yuuki, quay một vòng rồi ngã lăn ra một cách thảm hại.
"Ồ, cú vung gậy đẹp lắm!! Quyết đoán ghê."
Yuuki vui vẻ khen ngợi cú vung gậy hụt của Yuuto.
Và hơi thở của anh không hề rối loạn.
Yuuki lại gần và nhìn xuống mặt cậu.
"Chà, lâu lắm mới chơi lại đúng là vui thật. Có muốn chơi nữa không?"
"……"
"Yuuto?"
"……Thôi. Đủ rồi."
"Vậy à. Mà, thật sự rất vui đấy. Nếu Yuuto muốn thì lúc nào đó lại chơi nhé."
Yuuki nói rồi rời khỏi sân.
"À… Yuuto-san. Anh có sao không ạ? Có bị thương không?"
Kotori lo lắng hỏi từ bên ngoài hàng rào.
"……Tôi không sao. Chỉ là hơi mệt thôi."
"Vậy ạ. Thế thì tốt quá rồi."
Kotori nói rồi đi theo sau Yuuki, hai người họ sánh bước bên nhau một cách thân thiết và rời khỏi sân.
"……"
Yuuto bị bỏ lại, nằm ngửa nhìn lên trời.
"……Thảm hại thật."
Oosaka, sau khi đã tháo mặt nạ bảo hộ, nhìn xuống cậu.
"Mà tôi cũng không ngờ cậu lại đi thách đấu tên Yuuki đó bằng bóng chày. Đúng là liều lĩnh quá rồi."
"……Ừ. Thật ra tôi biết mà."
Yuuto nói trong khi vẫn nằm ngửa.
"Tôi chẳng có điểm nào thắng được anh trai cả…… Chẳng có lý do gì để Kotori-san thích tôi hơn anh ấy cả……"
"Chà, đúng là không sai một chút nào."
Oosaka khẳng định một cách không chút nể nang.
"Vậy…… cậu định làm gì?"
"……Làm gì ư, tôi có làm được gì đâu."
"Cậu không thấy cay cú à?"
"Cũng không…… Thật ra ngay từ đầu tôi đã biết rồi……"
Oosaka nhíu mày nói.
"Cái gì vậy…… Cậu đúng là một kẻ thua cuộc thực sự. Mà không, người xúi giục là tôiか…… Xin lỗi nhé."
Nói rồi Oosaka cũng bỏ đi.
"……"
Yuuto một mình còn lại, lại nhìn lên trời.
Mới lúc nãy trời còn quang đãng mà giờ đã bắt đầu có chút mây.
Nhiệt độ cũng thấp, có lẽ hôm nay tuyết sẽ rơi.
◇
Tiếng điện tử của trò chơi trên điện thoại cứ bíp bíp vang lên trong phòng.
Đêm. Ngoài trời tuyết đang rơi.
Một Giáng sinh trắng tuyệt đẹp.
Giữa khung cảnh đó, trong căn phòng thiếu sáng, Yuuto nằm trên nệm và chơi game.
Cậu không chơi vì game vui. Cậu chỉ làm vậy để không phải suy nghĩ về nhiều thứ, một cách để trốn chạy thực tại.
Chuyện không thể thắng được anh trai, chuyện không được người mình thích đáp lại, chuyện mình chẳng có tài cán gì, chuyện không thể đến trường, chuyện nếu cứ thế này thì sẽ chẳng có một tương lai tốt đẹp nào chờ đợi, và cả cơn đau cơ như quỷ ám do vận động hôm qua và hôm nay……
Tất cả, tất cả, cậu đều không cần phải suy nghĩ đến.
(……Giá như mình có thể cứ thế này, mãi mãi.)
Và thế là, tiếng chạm vào màn hình game cứ vang lên.
Chỉ vang lên mà thôi.
Cứ thế này là được rồi. Cứ thế này. Cứ thế này mãi mãi.
Nhưng, cậu chợt nhìn thấy chiếc máy chơi game console đặt trước màn hình và nhớ ra.
(À, phải rồi, mình còn thua cả Kotori-san trong game nữa mà.)
"……Ư."
Ngay khi nghĩ đến đó, cậu cảm thấy chán ghét việc chơi game và đóng ứng dụng lại.
Cậu ném chiếc điện thoại xuống và nằm ngửa ra trên nệm.
Trước mắt cậu là trần nhà đã cũ và sợi dây đèn treo lủng lẳng từ đó.
Chỉ có vậy, một khung cảnh quen thuộc không có gì thú vị.
"……"
Thay cho tiếng chạm màn hình lúc nãy, chỉ còn tiếng tích tắc khe khẽ của chiếc đồng hồ báo thức vang vọng.
Yuuto chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Dù Yuuto không làm gì cả, chiếc đồng hồ vẫn kêu tích tắc và thời gian vẫn tiến về phía trước.
Bỏ lại cậu ở phía sau, thời gian trôi đi một cách tàn nhẫn.
Và cả tương lai sau này nữa.
……Và rồi.
"……Cay đắng quá."
Một lời nói như vậy bất giác thốt ra từ miệng Yuuto.
◇
Ký ức đầu tiên mà cậu nhớ được là lúc sáu tuổi.
Đó là ngày Yuuto cuối cùng cũng bắt đầu chơi bóng chày một cách nghiêm túc.
Dưới sự theo dõi của mẹ, cậu tập luyện cùng cha. Anh trai cũng ở đó.
"Trước hết cứ ném hết sức đi, Yuuto!!"
Nghe giọng nói lớn của cha, cậu ném bóng vào tường.
Sau một lúc ném, cậu bắt đầu mệt và thở dốc, nhưng người cha này tất nhiên sẽ không dung thứ chỉ vì thế.
"Nữa đi, nữa đi. Dù sao thì số lượng là quan trọng nhất. Nào, ném đi. Cứ ném liên tục đi!!"
"……Hộc, hộc."
Hơi thở trở nên khó khăn.
Nhưng cậu vẫn tiếp tục ném.
Và rồi……
Chuyện đó xảy ra đột ngột.
Ngực cậu bắt đầu đau như bị bóp nghẹt.
"Ực."
Yuuto khuỵu xuống tại chỗ.
Cha mẹ vội vàng chạy đến.
Cậu được xe cứu thương đưa đi. Ở bệnh viện, người ta phát hiện ra cậu mắc bệnh tim bẩm sinh.
Kể từ đó, thái độ của gia đình đối với Yuuto đã thay đổi.
"Yuusuke!! Đi tập thôi!!"
Cha dắt anh trai đi tập.
"Gì thế ông già khốn kiếp. Con đang xem TV mà……"
Anh trai vừa nói vừa chuẩn bị một cách miễn cưỡng.
"……Bố ơi."
"Hử? À…… Yuuto à. Cái đó, con đừng gắng sức quá nhé."
"……Vâng."
"Này!! Chuẩn bị đến bao giờ nữa hả Yuusuke!!"
"Con đang buộc dây giày!! Bố đừng có hét lên như thế!!"
"……"
Yuuto tiễn hai người họ đi tập trong khi họ đang cãi nhau.
Vận động là điều không thể với mình. Mà thôi, dù sao thì vận động cũng chẳng có ích gì cho tương lai.
Cậu đã nghĩ vậy, nhưng.
"Dưới trung bình……"
Thành tích bài kiểm tra đầu tiên ở trường cấp hai của cậu đếm từ dưới lên thì nhanh hơn hẳn.
"Chà, mình chẳng học gì cả nên chỉ được điểm trung bình thôi."
Cậu nghe thấy giọng nói của một người bạn cùng lớp.
"……Mà, dù sao cũng khá hơn anh trai mình."
Thành tích của người anh trai chỉ biết chơi bóng chày thật thảm hại. Thua cả người như thế thì tệ thật.
……Thế nhưng.
"Ể? Anh trai được học bổng loại B của trường tư thục á?"
Vào năm hai cấp hai, sau khi cha qua đời và từ bỏ bóng chày để bắt đầu học, anh trai cậu đã đạt được thành tích như một người hoàn toàn khác.
"À, thì chắc là vì anh học nhiều nhất mà."
Anh trai cậu nói những lời đó một cách thản nhiên.
"……Bất công quá, anh trai."
Giờ thể dục ngày hôm sau.
"Nào, bắt đầu tính giờ đây."
Đó là một buổi học tính giờ chạy marathon.
"Yuuki, em ghi lại thời gian nhé."
"……Vâng."
Đương nhiên, Yuuto có bệnh nên được miễn.
Từ lúc nhập học đã luôn như vậy.
Khi tiếng còi của giáo viên vang lên, các bạn cùng lớp bắt đầu chạy.
Họ chạy một cách nhẹ nhàng, đôi khi còn vừa chạy vừa cười đùa.
"Ự……!!"
"A, Yuuki!! Em làm gì vậy!!"
Yuuto đã bất giác chạy đi.
Cậu lao vào đường chạy của các bạn, vung tay, nhấc chân và chạy.
(Xem này, mình ổn mà.)
"……Mình, chạy được."
Ngực cậu bắt đầu đau nhói.
"……Ực."
Cậu ngã quỵ xuống đất.
Thầy giáo thể dục vội vàng chạy đến.
"Yuuki!! Em đang làm chuyện liều lĩnh gì vậy hả!! Này, ai đó đi gọi giáo viên phòng y tế đến đây!!"
(……À.)
Yuuto vừa ôm ngực vừa co quắp trên mặt đất và nghĩ.
(Hóa ra…… mình là một người như vậy…)
Và rồi Yuuto, đã không còn đến trường nữa.
Cậu tắt đèn trong phòng, ngày ngày chỉ chơi game.
Như vậy là được rồi.
Nhắm mắt lại, bịt tai lại, cứ mãi ở trong căn phòng chật hẹp này… thì sẽ không phải chịu tổn thương.
◇
"…Aaa."
Những giọt lệ lăn dài trên má Yuuto khi cậu ngước nhìn lên trần nhà.
"Chết tiệt… Thảm hại quá… Khó coi quá đi…"
Cậu dùng tay áo quệt ngang nước mắt.
"Cay chứ… Aaa, cay thật đấy… Thua toàn tập, bất lực không làm được gì, làm sao mà không cay cho được…"
Càng lau, một dòng cảm xúc nóng hổi lại càng trào ra từ sâu trong đáy mắt. Yuuto cứ thế nức nở một lúc lâu.
Cậu khóc, khóc mãi, khóc đến sưng cả mắt.
Sau khi đã mệt lả và nước mắt cũng khô cạn, cậu mới nhặt chiếc điện thoại vừa ném phịch lúc nãy, gửi một tin nhắn cho Oosaka.
◇
Sáng hôm sau.
"…Rốt cuộc là sao? Gọi cái thân này ra đây vào giờ này, lại còn là sáng sớm tinh mơ trong kỳ nghỉ đông quý giá nữa chứ?"
Yuuto đã hẹn Oosaka ra một sân bóng cách nhà không xa. Vốn ghét buổi sáng, Oosaka tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhưng lúc này, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến chuyện đó.
"Em muốn… thắng anh trai."
Yuuto chỉ nói đúng một câu như vậy.
"Hừm."
Oosaka tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Nhưng hôm qua cậu đã thấm thía sự chênh lệch sức mạnh rồi chứ?"
"Vâng, vì thế em cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Chỉ là em không biết phải làm thế nào, nên muốn nhờ chị Oosaka chỉ dạy."
"…Chí khí thì đáng khen đấy, nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần để tôi huấn luyện rồi chứ?"
"Em biết. Thậm chí, phải là chị Oosaka, một người nghiêm khắc không kém gì anh trai, thì mới được. Nếu không thì chẳng thể nào thắng nổi."
"Sẽ khắc nghiệt lắm đấy nhé? Với lại, Yuusuke còn chưa đầy hai tuần nữa là về rồi, đúng không? Dù có tập cũng chưa chắc thắng được đâu."
"Dù vậy!!"
Yuuto hiếm hoi cao giọng.
"Em chán ngấy việc kết thúc mà chẳng làm được gì rồi, em cũng muốn tin vào bản thân mình dù chỉ một chút thôi!!"
"…Vậy sao."
Oosaka nhắm mắt gật đầu như đã bị thuyết phục.
"Hiểu rồi. Tim của cậu, không sao nữa rồi nhỉ?"
"Vâng. Em nghe nói ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Lúc chơi bóng chày hôm trước cũng không sao cả."
"Hầy… Hết cách với cậu thật."
Oosaka thở dài một hơi rồi nói.
"Đích thân tôi sẽ rèn luyện cho cậu. Cứ vui mừng đến phát khóc đi!!"
Oosaka khoanh tay, tuyên bố với vẻ đầy bề trên.
◇
"Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn… Nào, nhanh lên!! Hét to lên và tăng tốc độ vào!!"
"Hộc… M-một, hai, ba… bốn…"
Cứ thế, buổi tập với Oosaka ngay lập tức bắt đầu. Nội dung là vừa phải đếm nhịp vừa phải chạy theo tốc độ của Oosaka.
Tuy nhiên, việc này quả thực là một cực hình.
"Là con trai mà không theo kịp tôi thì làm ăn được gì!!"
"Hộc, hộc… Dù chị… có nói vậy thì…"
"Nào, đừng có lười biếng đếm nhịp!! Vừa chạy vừa hét to rất tốt cho việc tăng cường chức năng tim phổi đấy."
"V-vâng… Một, hai… b-ba… bốn!!"
Vốn dĩ, dù đúng là con trai có thể chất trung bình cao hơn, nhưng Oosaka lại là một vận động viên điền kinh cấp quốc gia. Trong khi đó, bên này lại là một hikikomori thiếu vận động. Chỉ theo kịp thôi đã là cố hết sức rồi. Có cảm giác như chỉ cần hét to một tiếng là bữa sáng sẽ trào cả ra ngoài.
"Nào!! Hét to nữa lên!! To đến mức có thể vang đến phía bên kia ngọn núi ấy!!"
Oosaka, người ban đầu tỏ ra bất mãn, lại trở nên cực kỳ hăng hái khi buổi tập bắt đầu.
◇
"…Rồi, kết thúc."
Ngay trước khi ý thức của Yuuto sắp bay đi mất, Oosaka cuối cùng cũng dừng lại.
"…Hộc, hộc, khụ, khụ."
Vừa dừng lại, Yuuto liền khuỵu gối xuống tại chỗ. Cậu đã quên mất mình đã chạy bao nhiêu vòng từ giữa chừng, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu chạy nhiều đến thế.
"Ch-chết mất. Ngày mai cũng phải làm cái này sao…?"
"Ừ. Cái này sẽ tập mỗi ngày."
"Hí…"
Một tiếng kêu như tiếng thét phát ra từ miệng Yuuto.
"Nhưng… cũng phải thôi. Nếu không làm được đến mức này, thì còn nói chuyện gì được nữa…"
Đối thủ của cậu là ông anh đó cơ mà.
"Ừm, không thể than vãn được…"
"Biết điều đấy chứ. Ánh mắt khá lắm đấy, Yuuto."
"Chị Oosaka…"
Nghĩ lại thì, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu được Oosaka khen.
…Cái cảm giác này, cũng không tệ nhỉ.
Được rồi, ngày mai cũng cố gắng nào.
Ngay khi Yuuto đang nghĩ vậy.
"Rồi, khởi động thế là đủ, giờ mới vào bài tập chính đây."
Oosaka nói một câu như thế.
"…Hả?"
"…Hử? Sao lại làm cái mặt ngớ ngẩn ra thế?"
"Ơ, không, ý em là khởi động…"
"Thì là làm nóng đó. Khởi động. Cơ thể ấm lên rồi chứ?"
"Đâu chỉ ấm lên, em có cảm giác như bị đốt cháy hết rồi… Ể, đây chưa phải là hết sao!?"
"Hả!? Cậu ngốc à?"
Oosaka nói với vẻ chán nản từ tận đáy lòng.
"Làm sao có thể kết thúc chỉ với một lượng bài tập cỏn con như trò trẻ con thế này được."
"Chỉ với 'trò trẻ con' đó mà đầu gối em đã run lẩy bẩy rồi đây…"
"Run lẩy bẩy nhưng vẫn còn đứng được mà. Tức là vẫn còn dư sức chán."
"…Lạy Chúa."
Dù không phải là tín đồ, cậu vẫn bất giác cầu nguyện với con của Ngài.
"Vốn dĩ, mấy bài tập tăng cường thể chất ấy, phải dồn ép đến mức không đứng nổi nữa mới là bắt đầu. Hiểu rồi thì mau đứng dậy đi!! Trước tiên là rèn luyện thân trên. Nào, gập bụng hai trăm cái."
"Số lần có gì đó sai sai thì phải!?"
"Khi nào quen rồi thì lên năm trăm cái."
"Hảaa!?"
Tiếng hét vô nghĩa của Yuuto vang vọng giữa bầu trời mùa đông.
◇
Và thế là, một buổi huấn luyện đúng nghĩa địa ngục đã bắt đầu.
Các bài tập như gập bụng, gập lưng, squat mỗi loại hàng trăm lần (tất nhiên cậu không thể làm liên tục được, nên cuối cùng phải thực hiện từng cái một trong trạng thái gần như kiệt sức). Di chuyển đến bờ sông, cậu phải ném những hòn đá lớn theo nhiều tư thế và nhiều hướng khác nhau. Việc này cũng lặp lại hàng trăm lần.
Đến thời điểm này, cậu đã suýt ngất đi vài lần, nhưng tất nhiên Oosaka không hề nương tay. Dù mất bao nhiêu tiếng, dù phải nghỉ giữa chừng để làm từng cái một, cô vẫn bắt cậu phải hoàn thành đến cùng. Dù bắt đầu từ sáng sớm, nhưng khi xong xuôi mọi thứ thì mặt trời đã sắp lặn.
Thật là biết ơn đến chảy nước mắt. Làm ơn hãy thỏa hiệp thêm một chút đi mà.
Rồi, họ lại di chuyển đến một ngôi đền có cầu thang dài. Trước khi trở thành hikikomori, cậu thường thấy các học sinh trong câu lạc bộ thể thao chạy lên xuống cầu thang để luyện tập. Dĩ nhiên, Oosaka cũng đưa Yuuto đến đây để tập luyện.
"Nào, vung tay nhịp nhàng hơn nữa!!"
Yuuto đang phải leo lên bậc thang đá dài này chỉ bằng tay. Chân cậu bị quấn chặt bởi một sợi dây cao su mà Oosaka mang theo.
"Sai rồi… Tuyệt đối là sai cách sử dụng cầu thang rồi…!!"
"Yên tâm đi. Kết thúc sẽ có phần chạy nước rút lên cầu thang đàng hoàng."
"Tôi không muốn biết!! Cái thông tin đáng ghét đó!!"
Và, đúng như dự đoán, chưa leo được nửa đường.
"…Hết nổi rồi, tay không cử động được nữa."
Cánh tay cậu run lên bần bật rồi dừng lại. Dù thân hình mảnh khảnh và cơ thể nhẹ cân, nhưng Yuuto hiện tại làm sao có đủ sức để nâng cả người chỉ bằng sức tay.
Tuy nhiên, Oosaka vẫn không hề dung thứ.
"Vậy thì cứ nghỉ ở đó, khi nào cử động được thì leo tiếp. Dù chỉ là từng bậc một cũng được. Tôi không cho phép thỏa hiệp đâu. Hãy hoàn thành nó. Việc hoàn thành không chỉ giúp cơ thể mà cả trái tim cũng có thêm sức mạnh. Với một kẻ nhát gan như cậu thì điều đó cũng quan trọng không kém đâu."
"Chết tiệtttttttttttttttttttttttttttttt!! Đồ đàn bà não cơ bắpppppppppppppppppppppppppp!!"
"Ai là não cơ bắp hả!! Đồ hikikomori âm u chết tiệt kia."
Bốp, Oosaka không ngần ngại đá vào Yuuto đang leo cầu thang.
"A bô ba!?"
Dĩ nhiên, Yuuto làm gì còn sức để chống đỡ, cậu ngã nhào một cách thảm hại.
"Tôi đây đứng nhất khối trong kỳ thi cuối kỳ đấy nhé!! Cậu khá hơn một chút rồi hẵng nói chuyện nhé, đồ bét bảng."
Cả việc tập luyện lẫn việc sỉ vả, Oosaka thật sự không hề nương tay.
◇
Phần kết của buổi tập là chạy nước rút lên cầu thang hết sức.
"…Hộc hù, hộc hù."
Yuuto leo lên cầu thang trong tình trạng toàn thân bầm dập. Hơi thở của cậu đã không còn bình thường nữa. Cậu ì ạch leo từng bước một lên hết cầu thang, rồi im lặng ngã lăn ra đất.
"Hừm… Đây đâu phải là chạy nước rút, đây là đi bộ thì đúng hơn."
Oosaka, người đang đợi ở trên, nói với vẻ chán nản.
"…"
Yuuto không còn sức để phản ứng lại lời nói đó, cứ im lặng nằm dài trên mặt đất.
"Nào, nằm ườn ra đó đến bao giờ nữa. Giãn cơ nào."
"…Ựa."
Bị Oosaka kéo dậy, Yuuto phát ra một tiếng kêu như con ếch bị đè bẹp.
…Vậy là, xong rồi sao.
Cuối cùng cậu cũng có cảm giác thực tế. Dù sao đi nữa, đúng là địa ngục.
"Rồi, dạng chân ra. Tôi sẽ đẩy từ phía sau."
"Vâng… Á đù đù đù đù đù đù!!"
"Đừng có gồng một cách vô ích, thở ra từ từ!! Độ dẻo dai cũng quan trọng như sức mạnh cơ bắp vậy. Đặc biệt là cậu, một kẻ tự kỷ khiến cơ thể cứng đờ ra."
"Rách mất, rách mất!!"
"Chưa có ai nói thế mà rách thật cả."
"Quỷ à!!"
"Là mỹ少女 đó. Này, ở tư thế này chẳng phải đang được một mỹ少女 áp ngực vào lưng sao. Cậu nên vui vẻ hét lên kiểu『Tuyệt vời ông mặt trời!!』 rồi quên đi cơn đau đi chứ."
"Đừng có nói chuyện vô lý thế!! A da da da da da da da da da da da."
Và rồi, màn tra tấn mang tên giãn cơ sau vận động, nơi mọi khớp xương trong cơ thể bị kéo căng ra, cũng kết thúc, và buổi tập hôm nay mới thực sự chấm dứt.
…Chết mất… thế này thì chết mất.
Yuuto cuộn người trên nền đá và nghĩ như vậy. Cậu không thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay. Hơn nữa, dù bắt đầu từ sáng sớm mà giờ đã tối mịt rồi. Cậu thật sự đã tập luyện cả ngày trời.
"Ngày mai tôi có buổi tập của câu lạc bộ từ sáng. Cậu tự tập một mình đi."
"…Hả!! Mai cũng phải tập cái này á!?"
Yuuto vẫn nằm úp mặt xuống đất, cố gắng quay mặt về phía Oosaka.
"Dĩ nhiên rồi."
"Không được, không thể nào. Vốn dĩ, em nghe ở đâu đó nói rằng sau khi tập luyện mà không nghỉ ngơi đàng hoàng sẽ phản tác dụng đấy!!"
"Haiz, mấy kẻ nhát gan là thế đấy. Toàn giỏi thu thập những thông tin có lợi cho bản thân thôi."
Oosaka nhún vai ra chiều chán nản, rồi chuyển sang một giọng điệu nghiêm túc.
"…Cần phải tập quá sức. Một kẻ như cậu muốn mạnh lên trong một thời gian ngắn thì phải làm thế."
Oosaka vừa tự mình giãn cơ vừa tiếp tục nói.
"Cơ thể con người được tạo ra để thích nghi với môi trường hiện tại. Cơ thể cậu đã quen với việc sống một năm trời tự kỷ không vận động, trở thành một 'cơ thể lười biếng'. Vì vậy, ngược lại, phải khiến nó quen với môi trường khắc nghiệt. Phải cố tình làm những việc quá sức."
"…"
"Vậy mà nếu ngay từ ngày thứ hai đã dễ dãi thì cơ thể sẽ nghĩ rằng cứ là 'cơ thể lười biếng' cũng được, đúng không. Vì vậy, hãy dồn ép bản thân đi. Đến mức cơ thể phải nghĩ rằng nếu không trở thành một 'cơ thể chiến đấu' thì sẽ chết mất."
…Không ngờ chị ấy cũng suy nghĩ cẩn thận ghê.
Yuuto nghĩ vậy. Cậu từng có ấn tượng rằng Oosaka là kiểu người chỉ biết dùng sức, cho rằng "cứ cố gắng là được". Mà nghĩ lại thì, như lúc nãy khi leo cầu thang bằng tay chị ấy đã nói, chị ấy đứng nhất khối trong kỳ thi, nên không thể nào là người ngốc được.
"…Thôi, trời cũng tối hẳn rồi, tôi về đây."
Nói rồi, Oosaka định một mình rời khỏi ngôi đền.
"A, chờ một chút."
"Gì thế?"
Yuuto nói với theo bóng lưng cô.
"…Ch-cho em mượn vai. Em không đứng dậy nổi."
Đôi chân của Yuuto, hoàn toàn kiệt sức, chỉ run lên bần bật khi cố gắng đứng dậy.
"…"
Ánh mắt của Oosaka nhìn về phía này như đang nói "phiền phức thật".
Rồi Oosaka lục lọi trong bụi cây.
"A, đây rồi. Này."
Cô nhặt một cành cây to và dài rồi đưa cho Yuuto.
"Hả?"
"Dùng thay gậy được mà. Thôi nhé."
"Chờ, ể!!"
"Hãy vứt bỏ cái suy nghĩ rằng khi gặp khó khăn sẽ có ai đó tốt bụng giúp đỡ đi."
Nói xong, Oosaka nhanh chóng rời khỏi ngôi đền. Yuuto sững sờ nhìn theo bóng lưng đó.
Tuy nhiên, nếu cứ ở đây mãi thì sẽ bị cảm lạnh mất.
"…Ư ư, đồ quỷ, đồ ác ma."
Yuuto dùng cành cây để cố gắng đứng dậy, rồi lê bước về nhà với dáng đi như một chú nai con mới sinh.
◇
Về đến nhà một cách an toàn, Yuuto không muốn bị mẹ, anh Yuuki hay Kotori nhìn thấy bộ dạng tả tơi của mình, nên đã lén lút tắm vòi sen, ngâm mình trong bồn, rồi lấy đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trong bếp mang về phòng ăn.
Ăn xong, cậu liền ngã vật ra giường.
"…M-mệt quá. Thật sự."
Cậu thốt lên như vắt kiệt sức lực từ tận sâu trong cơ thể.
"Mà… mai lại phải làm cái đó nữa sao…"
Một cảm giác u uất khủng khiếp ập đến. Cậu miễn cưỡng đặt báo thức trên điện thoại vào cùng thời điểm sáng nay.
"Hà…"
Cậu thở dài, duỗi thẳng tay chân trên giường. Cậu cảm thấy cơ thể được nghỉ ngơi, như thể sự mệt mỏi đang tan chảy vào tấm đệm.
…Và rồi, cậu chìm vào một giấc ngủ sâu như bùn.
◇
"Đau quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Sáng hôm sau.
Yuuto tỉnh giấc trước cả khi chuông báo thức reo, vì cơn đau nhức cơ bắp.
Gay go rồi, thế này gay go thật rồi. Dĩ nhiên, sáng hôm qua và hôm kia cậu cũng bị đau cơ do vận động sau một thời gian dài, nhưng lần này ở một đẳng cấp khác hẳn. Từ đầu đến chân, toàn thân không sót một chỗ nào đều đau nhức.
"A, nhưng… hôm nay cũng phải tập luyện… á đù đù đù đù đù đù đù!!"
Cậu định ngồi dậy, nhưng ngay lúc đó cơn đau chạy khắp toàn thân khiến cậu lăn lộn trên sàn.
…Ch-chết mất. Cứ cố cử động thế này có khi chết thật không?
Không được rồi. Thôi thì hôm nay nghỉ vậy. Dù sao hôm nay Oosaka cũng không có ở đây, tập một mình cũng không hiệu quả, vừa hay.
Nghĩ vậy, cậu lết người định quay lại giường.
Xoạch!!
Cửa phòng bỗng mở toang.
"Này, anh nghe thấy tiếng động lớn với tiếng hét, em có sao không!?"
Người chạy vào với vẻ hốt hoảng là anh trai cậu.
"A, không, em không sao đâu anh. Chỉ là hơi đau cơ thôi…"
"Thế à, ra vậy…"
Yuuki thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ hốt hoảng đó thật hiếm thấy, nhưng cậu cũng hiểu lý do tại sao anh mình lại như vậy.
Cha của họ, Yuujirou, đã đột ngột ngã quỵ khi đang làm nông và không bao giờ trở về nữa. Người đầu tiên phát hiện cha mình ngã xuống chính là Yuuki. Chắc hẳn, anh ấy đã nhớ lại chuyện lúc đó.
"Mà, đau cơ à. Vận động từ hai ngày trước mà hôm nay mới đau, cứ như ông già trung niên ấy nhỉ."
"…Vâng."
Cậu đã giữ bí mật việc tập luyện với Oosaka khỏi anh trai, cũng như những người khác trong gia đình.
"Cái đó, đừng có cố quá sức đấy."
Anh trai cậu nói bằng một giọng dịu dàng.
"…"
Nghe những lời đó, Yuuto thầm nghĩ.
…Đừng cố quá sức, sao.
Đó là câu nói cậu đã nghe rất nhiều từ khi phát hiện ra bệnh tim. Một câu nói đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
"…Anh trai này."
"Hử?"
"Anh là kiểu người hay cố quá sức, đúng không?"
"Ừm, cũng không phủ nhận được. Kotori cũng hay nói thế."
Yuuki vừa nói vừa gãi đầu.
"…Nhưng, anh nghĩ em không cần phải bắt chước anh đâu. Mỗi người đều có nhịp độ phù hợp với riêng mình mà."
Rồi Yuuki quay gót.
"Dù sao thì không có gì nghiêm trọng là tốt rồi. Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Anh để lại một câu "Làm phiền em rồi" rồi rời khỏi phòng.
"…Không cần bắt chước mình… nhịp độ phù hợp với mỗi người… sao."
Một mình, Yuuto lẩm bẩm lại những lời Yuuki vừa nói.
"Cái gì vậy chứ."
Cậu siết chặt nắm đấm.
"Bản thân thì cứ cố quá sức rồi ngày càng giỏi lên…"
Dĩ nhiên, cậu biết anh trai mình không hề có ý đó, mà chỉ là lo lắng cho cơ thể của cậu. Nhưng, việc những lời đó được thốt ra cũng đủ chứng tỏ rằng cậu bị coi là yếu đuối đến mức nào.
"…"
Yuuto chống tay lên đầu gối và đứng dậy. Các cơ bắp trên toàn thân kêu lên răng rắc.
"Gừ…"
Đau. Đau thật sự.
"…Con trai ấy, cũng có lòng tự trọng của mình đấy."
Và rồi, Yuuto lết cái cơ thể đang kêu cót két của mình đi chuẩn bị cho buổi tập.
◇
Cứ thế, Yuuto bắt đầu buổi tập một mình giữa cái lạnh của buổi sáng sớm mùa đông. Trong tin nhắn Oosaka gửi có ghi lại thực đơn các bài tập đã làm hôm qua.
"Hộc… hộc… M-một, hai, ba, bốn!!"
Cậu vừa chạy vừa hét. Tuy nhiên, vì toàn thân đau nhức, tốc độ của cậu chậm hơn không thể so sánh được với lúc chạy cùng Oosaka hôm qua. Yuuto đã cố gắng hết sức để di chuyển cơ thể, nhưng vô ích. Tốc độ của cậu chậm như đi bộ, đến mức một con rùa có chút khí thế cũng có thể vượt qua được.
…Aaa, đau quá, không cử động được… Chạy chậm thế này liệu có ý nghĩa gì không?
Suy nghĩ đó cứ quay cuồng trong đầu cậu. Và toàn thân thì đau nhức vì mỏi cơ. Thêm vào đó, vì hôm qua đã hét quá nhiều nên cổ họng cũng đau, việc hét lên thật khổ sở. Đau, khổ, đau, khổ.
Phải rồi. Hay là đi bộ luôn cho rồi… dù sao thì đây cũng chỉ là khởi động mà. Chạy nhẹ nhàng một chút chắc cũng…
Ngay khi cậu nghĩ vậy, ngừng hét và giảm tốc độ.
『Hử? À… Yuuto à. Cái đó, đừng có cố quá sức nhé.』
Vang lên từ sâu trong ký ức là lời nói của cha cậu.
『Yuuki!! Em đang làm cái trò điên rồ gì vậy!! Này, ai đó gọi giáo viên y tế đến đây!!』
Đây là lời của một giáo viên.
Và rồi.
『…Nhưng, anh nghĩ em không cần phải bắt chước anh đâu. Mỗi người đều có nhịp độ phù hợp với riêng mình mà.』
Đây là lời của anh trai cậu, nghe được hôm nay.
"…Đừng có mà."
Lời nói tuôn ra từ miệng Yuuto.
Thế rồi, cậu lại vung tay thật mạnh, hét lên thật to và bắt đầu chạy.
"Đừng có mà coi thường người khácccccccccccccccccccccccccc!! Lũ người các người, ai cũng như aiiiiiiiiiiiiiiiii!!"
Cứ thế, Yuuto tiếp tục chạy, gào lên những tiếng không thành lời.
"Tao đây cũng làm được màaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"
Dĩ nhiên là không hề giảm tốc độ.
Tiếng hét của Yuuto tiếp tục vang vọng giữa trời đông lạnh giá.
◇
Sau khi phần chạy bền khởi động kết thúc, tiếp theo là các bài tập thân trên như gập bụng và gập lưng. Chỉ tiêu vẫn là hàng trăm lần như hôm qua, nhưng dĩ nhiên, với cơ thể đau nhức và mệt mỏi hơn hôm qua, cậu không thể cử động được như vậy. Dù vậy, Yuuto vẫn hoàn thành từng cái một, dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa.
Phần ném đá sau đó, cậu cũng ném đủ hàng trăm lần dù phải nghỉ liên tục.
Và cậu đến được ngôi đền vào lúc trời đã tối mịt, còn muộn hơn cả hôm qua.
"…Hộc… hộc."
Ý thức đã mơ hồ. Dù vậy, Yuuto vẫn quấn dây cao su vào chân và bắt đầu leo lên cầu thang. Như một lẽ tất nhiên, cậu ngã quỵ sau khi chỉ leo được vài bậc.
"…Ư ư."
Dù vậy, cậu vẫn tiến lên. Bò lết từng bậc một. Cách di chuyển không còn chỉ là dùng tay nữa mà là dùng toàn bộ cơ thể trừ đôi chân bị trói, giống như một con sâu bướm, nhưng cậu vẫn tiến lên.
"Phải hoàn thành nó… Bằng mọi giá, bất kể thế nào…"
…Và rồi.
"…Khự, a!!"
Cuối cùng, Yuuto cũng đã leo hết cầu thang. Thành thật mà nói, cảm giác như cậu nhận ra mình đã leo xong rồi. Cậu không nhớ mình đã leo lên như thế nào ở đoạn giữa, có lẽ đã bất tỉnh.
"…Không trốn chạy nhỉ."
Ở ngôi đền, Oosaka đang mặc chiếc áo gió của trường trung học. Mái tóc cô hơi ướt đẫm mồ hôi. Giờ này chắc chắn buổi tập của câu lạc bộ đã kết thúc từ lâu, có lẽ Oosaka cũng đã tự luyện tập đến tận giờ này.
"…Không trốn chạy… biết đâu em đã bỏ qua các bài tập giữa chừng thì sao?"
"Ngốc à. Chỉ cần nhìn vào mắt là biết cậu có làm nghiêm túc hay không. Đôi mắt của cậu bây giờ không còn vẻ tự ti nữa rồi, không giống như trước đây."
"…"
"Nói thật nhé, tôi cũng tự ý thức được là đã đưa ra một thực đơn tập luyện khá vô lý, nên đã nghĩ chín phần là cậu sẽ bỏ cuộc."
"…Haha, đừng có coi thường em thế chứ."
Yuuto vẫn nằm trên mặt đất, giơ ngón tay cái lên về phía Oosaka. Cậu tự thấy mình trông chẳng ngầu chút nào, nhưng bây giờ chỉ có phần cổ tay là cử động được. Mà không, thật sự là không cử động được nữa. Nếu Oosaka không đến, có lẽ cậu đã chết cóng ở đây rồi cũng nên. À không, có điện thoại thì nhờ ai đó đến đón là được…
"Ừ, tôi bắt đầu xem xét lại cậu rồi đấy."
"Bắt đầu… chứ chưa phải là đã xem xét lại sao…"
"Chuyện đó để sau khi cậu thắng được thằng nhóc Yuusuke đã… Nào."
Oosaka bước đến gần Yuuto và chìa tay ra.
"Cái bộ dạng đó, chắc là không cử động được thật rồi chứ gì? Không giống như giả vờ không cử động được như hôm qua đâu nhỉ. Siêu đại hạ giá, miễn cho cậu phần chạy nước rút cuối cùng. Giãn cơ nào."
Bàn tay Oosaka chìa ra. Có lẽ vì thường xuyên tập luyện nên có nhiều vết sẹo, nhưng đó vẫn là một bàn tay nhỏ nhắn và có vẻ mềm mại đúng chất con gái. Vẻ mặt nhìn về phía Yuuto, có lẽ là do cậu tưởng tượng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng hơn bình thường.
…Nhưng.
Yuuto không đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay đó. Thay vào đó, cậu chống tay xuống đất.
"…Haha, em đã nói rồi mà. Đừng có coi thường em."
Cứ thế, cậu gắng gượng đứng dậy với cơ thể đang run lên co giật. Oosaka tròn mắt ngạc nhiên. Biểu cảm đó, trông rất giống một cô gái bình thường, và từ góc nhìn của Yuuto, cậu thấy nó thật dễ thương.
"Gừ… Á…"
Đứng dậy được rồi, nhưng Yuuto lại ngay lập tức phải chống tay lên đầu gối. Thật sự là, chỉ đứng thôi cũng đã mệt lắm rồi.
…Nhưng.
"…Vậy thì, em đi chạy nước rút cuối cùng đây…"
"…Hừm."
Oosaka khẽ mỉm cười rồi im lặng gật đầu.
Đúng vậy, cô đã im lặng gật đầu.
Yuuto vịn vào lan can, ì ạch đi xuống hết cầu thang. Thành thật mà nói, chỉ việc này thôi đã là một công việc nặng nhọc khủng khiếp.
Và rồi, cậu quay lại.
"…Được rồi!!"
Cậu lao lên cầu thang!!
Yuuto dũng mãnh bước bước đầu tiên… nhưng.
"Ư gừ…"
Dĩ nhiên, cậu không thể cứ thế mà chạy lên được. Đôi chân ngay lập tức ngừng cử động.
Dù vậy….
"…Gừ, ôô"
Yuuto vẫn tiến lên. Từng bước, từng bước, như thể dẫm nát mặt đất.
Đau, khổ, khổ…
Thành thật mà nói, cậu hối hận ngay lập tức. Mình của vài giây trước, sao lại lên mặt bắt đầu chạy nước rút lên cầu thang làm gì cơ chứ. Cứ ngoan ngoãn đi giãn cơ luôn có phải tốt hơn không.
Ngay khi cậu nghĩ vậy, cảm giác đó lại đến. Cảm giác đau thắt ở ngực. Cơn đau khi trái tim gặp sự cố.
…A, không ổn rồi. Cơn đau này mà ập tới thì đúng là hết cách.
Suy nghĩ đó hoàn toàn chiếm lĩnh đầu óc cậu. Và cậu ngước lên như để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Và rồi.
"…"
Oosaka vẫn im lặng nhìn về phía này. Không thay đổi so với lúc nãy, chỉ im lặng.
…A, ừm.
Mình biết mà. Thật ra mình biết.
Cơn đau này… là do mình tưởng tượng ra. Bệnh tim đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi.
Cơn đau này có lẽ là do trái tim yếu đuối của mình. Muốn được thoải mái, không muốn cố gắng nữa, nếu đã làm đến mức này mà vẫn thua thì sao? Sẽ bị tổn thương đúng không?
Trái tim yếu đuối đó đang tạo ra một cơn đau không hề tồn tại.
Phải rồi… mình đã luôn…
Luôn dựa dẫm vào nó. Vào căn bệnh đã được chữa khỏi, căn bệnh không liên quan đến việc học thi, căn bệnh không liên quan đến việc không thể hòa hợp với bạn cùng lớp, căn bệnh không liên quan đến việc không muốn đến trường.
Thật ra chẳng liên quan gì cả. Vận động thì còn có thể, nhưng những chuyện khác không liên quan gì đến căn bệnh này.
Chỉ vì trái tim mình yếu đuối.
Chỉ vì mình tìm kiếm một lý do để không phải chịu đau đớn, không phải vất vả.
Mình chỉ đang lợi dụng căn bệnh tim một cách tiện lợi thôi.
Chính trái tim yếu đuối của mình!!
Nhưng, không còn quan trọng nữa. Vì nó đã được chữa khỏi rồi.
"…Aaa."
Oosaka, lúc nãy khi mình chuẩn bị cho lần chạy nước rút cuối cùng, đã im lặng tiễn mình đi. Không hề nói một lời nào như đừng cố quá sức…
…Vui thật đấy.
"Gừ, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"
Chân của Yuuto đạp mạnh vào bậc thang. Cảm giác ở tay chân đã hoàn toàn tê liệt, nhưng ngược lại, điều đó lại thuận lợi. Vì không đau nên có thể cử động hết sức.
Cậu chạy lên. Trái tim đau thắt lại. Cậu suýt nữa thì dừng lại.
…Đừng có nói dối nữa.
Mày đã được chữa khỏi rồi mà.
Đủ rồi.
Tao không muốn được mày bảo vệ nữa!!
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"
Cùng với tiếng hét, cậu đã chạy lên bậc thang cuối cùng. Cậu lại ngã xuống và lăn lộn trên nền đá của ngôi đền.
"Hộc… hộc… thế nào, cái này… em đã hoàn thành nó rồi…"
Và, Oosaka.
"Khá lắm, Yuuto. Tôi đã xem xét lại cậu một chút rồi đấy, thật đấy, chỉ một chút bằng đường kính nguyên tử thôi."
Nói rồi, cô mỉm cười và giơ ngón tay cái về phía này, giống như Yuuto đã làm lúc nãy.
"…Đúng là chỉ một chút thật."
"Nếu muốn được xem xét lại đàng hoàng thì hãy thắng đi."
"Đúng vậy… em sẽ thắng…"
Yuuto nói vậy, rồi cứ thế nằm ngửa nhìn lên bầu trời sao đêm tuyệt đẹp.