Mười ngày sau.
"Hộc... hộc... hộc..."
Yuuto guồng chân lên những bậc thang của ngôi đền.
"...Hự, á!!"
Cậu chinh phục bậc thang cuối cùng.
Người đang đợi ở nơi cậu vừa leo tới chính là Oosaka.
"Đây là lần đầu tiên cậu leo một mạch hết cầu thang mà không phải đi bộ đấy nhỉ. Với lại... giờ đã kết thúc được vào giờ này rồi."
Oosaka vừa nói vừa nhìn lên bầu trời xa xăm.
Mặt trời lúc này đang chuẩn bị lặn.
Nếu xét đến việc ngày đầu tiên phải đến tối mịt mới xong, thì đây là một sự tiến bộ quá đủ rồi.
"Chà, vậy là cậu đã có đủ thể lực tối thiểu để chiến đấu rồi. Sao hả? Cảm giác khi có thể thấy được sự trưởng thành của bản thân một cách khách quan là thế nào?"
"..."
"Hửm?"
"Ọe e e e e e e e e!!"
Yuuto nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong bụng ra đất.
"Oái."
Oosaka nhíu mày.
(...Chết tiệt, đúng là cái gì cực hình vẫn cứ là cực hình.)
Đúng là cơ thể đã quen dần và cậu cũng cảm thấy thể lực đã tăng lên, nhưng chuyện đó không thay đổi được việc lần nào cậu cũng như sắp chết.
"Mà thôi, biết chạy ra chỗ đất để nôn là khá lắm rồi. Chứ nôn trên thềm đá thì dọn mệt xác."
Oosaka vừa nói vừa lấy cát phủ lên bãi nôn của Yuuto.
"...Cuối cùng cũng đến ngày kia rồi nhỉ."
"Ừ."
Nhà Yuuki sẽ trở về sau ba ngày nữa.
Vậy nên, trận đấu sẽ diễn ra vào ngày kia.
"Ngày mai không tập luyện gì hết, nghỉ ngơi cho kỹ vào."
Oosaka nói vậy.
"A, vậy sao. Tớ cứ tưởng cậu sẽ nói là dù có là ngày trước trận đấu cũng không quan tâm chứ."
"Ngốc à. Tớ có nói là không cần nghỉ ngơi đâu. Nhưng mà vẫn sẽ tập bài kỹ thuật kia đấy. Nghỉ hoàn toàn sẽ khiến cơ thể bị ì, không tốt đâu."
"..."
"Gì thế, im lặng nhìn tôi chằm chằm. Không lẽ cậu yêu tôi rồi à? Xin lỗi nhé. Tôi chỉ có ý định hẹn hò với người ngang hàng với mình thôi."
"...Không, không phải thế."
Chẳng hiểu sao cậu còn chưa tỏ tình đã bị từ chối.
"Cảm ơn cậu đã dành kỳ nghỉ đông quý giá để giúp tớ..."
Yuuto nói vậy rồi thành thật cúi đầu.
"Gì thế, tự nhiên nghiêm túc. Ghê quá đi."
"Tớ biết Oosaka-san bận rộn thế nào mà. Nào là câu lạc bộ, nào là học hành, rồi cả hoạt động của hội học sinh nữa. Giữa bộn bề như vậy mà cậu vẫn dành thời gian cho một đứa như tớ. Tớ biết ơn vì điều đó lắm. Cho nên... cảm ơn cậu..."
Rồi cậu lại một lần nữa cúi đầu thật sâu.
"..."
Oosaka trông có vẻ ngạc nhiên, mắt tròn xoe nhìn Yuuto một lúc, rồi...
"...Hừm. Chà, cậu hiểu là tốt rồi."
Cô vẫn khoanh tay ra vẻ bề trên như thường lệ mà nói.
"Với lại..."
Oosaka giơ ngón tay về phía này và nói.
"Cái kiểu nói 'đứa như tớ' ấy, cấm nhé. Chắc là từ trước đến giờ cậu toàn bị người khác nói là đồ ngốc nghếch, đồ vô dụng, đồ tầm thường chứ gì."
"Mà người đứng đầu trong số đó là Oosaka-san đấy."
"Đó là sự thật khách quan từ góc nhìn của người khác!! Nhưng mà... bản thân cậu nghĩ như vậy là không được."
Oosaka bước lại gần Yuuto, dùng nắm đấm thúc nhẹ vào ngực cậu.
"Chỉ riêng cậu thôi, phải luôn tâm niệm rằng 'mình là một thằng cừ khôi'. Cậu đã cố gắng bao nhiêu, đã trưởng thành hơn bản thân của ngày hôm qua bao nhiêu, thì cậu có quyền nghĩ như vậy."
"..."
"Nào, được rồi, giãn cơ thôi."
"..."
"Sao cứ đứng đực ra đó thế?"
"Oosaka-san này."
"Gì?"
"Cậu thực sự là một cô gái tuyệt vời đấy."
"C-Cái gì thế đột ngột vậy."
"Không, ừm, thật đấy. Tớ thật lòng nghĩ vậy."
"...H-Hừm. Thế à. Thôi mấy chuyện đó không quan trọng, mau dang chân ngồi xuống đi."
Oosaka nói vậy, khuôn mặt có hơi ửng đỏ, nhưng Yuuto nghĩ chắc đó chỉ là do cậu tưởng tượng thôi.
◇
Và rồi ngày quyết chiến đã đến.
"Chà, không ngờ là Yuuto lại rủ anh chơi bóng chày lần nữa đấy."
Dù là từ sáng sớm, Yuuki vẫn nói những lời như vậy với vẻ mặt vui mừng như mọi khi.
"Anh đã định rủ cả Kotori nữa, nhưng hình như hôm nay con bé có hẹn đi đâu đó với mẹ rồi. À, em biết không? Con bé Kotori trông vậy thôi chứ ném bóng giỏi lắm đấy."
"...Em biết mà."
Yuuto khẽ nói.
"Hôm nay cũng áp dụng luật như lần trước, mỗi bên ba lượt tấn công và phòng thủ là được chứ?"
"Hơi khác một chút."
Người trả lời câu hỏi của Yuuki không phải Yuuto, mà là Oosaka, người hôm nay cũng đóng vai trò bắt bóng.
"Lần này chúng ta sẽ dùng gậy gỗ. Chứ gậy kim loại thì bên tấn công có lợi quá."
"...Hửm? Chẳng phải cả hai bên đều dễ đánh hơn thì cũng như nhau sao? Mà thôi cũng được."
Yuuki nói vậy rồi đổi sang cây gậy gỗ mà Oosaka mang đến và bước vào khu vực đánh bóng.
"Vậy thì, play ball nhé."
Oosaka đeo mặt nạ vào và vào tư thế bắt bóng.
Yuuto cũng đặt chân lên tấm ném.
"..."
Oosaka đang nhìn cậu qua lớp mặt nạ.
Ánh mắt đó như đang nói "Cho anh ta thấy đi".
(...Ừ, phải rồi, mình sẽ cho anh ấy thấy.)
Yuuto vung tay ra sau thật rộng.
Rồi nhấc một chân lên.
Dù nhấc một chân lên, cơ thể Yuuto vẫn không hề chao đảo. Mười ngày trước, chỉ đến giai đoạn này thôi cậu đã loạng choạng, nhưng bây giờ phần thân dưới của cậu đã trụ vững.
Và rồi, cậu chuyển trọng tâm một cách mượt mà, dùng vòng xoay của phần cơ cốt lõi đã được rèn giũa đến tàn khốc trong mười ngày qua để ném bóng đi.
"...!!"
Quả bóng rời tay Yuuto, mang theo độ xoáy và uy lực gấp đôi lần trước, găm thẳng vào chiếc găng của Oosaka.
Đường bóng đi thẳng vào giữa và hơi cao. Nếu chỉ nhìn vào đường bóng thì đây là một quả bóng tuyệt hảo, dễ dàng đánh đi xa nhất.
"..."
Thế nhưng Yuuki đã không thể vung gậy.
"Ngạc nhiên thật đấy Yuuto... Bóng khác hẳn so với lần trước."
"Làm anh ngạc nhiên được là em mãn nguyện rồi."
Yuuto nói vậy rồi cười toe toét.
"One strike."
Oosaka vừa nói vừa ném bóng trả lại cho Yuuto.
Yuuto vừa cào phẳng mặt đất ở gò ném, vừa dùng găng tay bắt lấy quả bóng đó.
(...Tốt, đúng như tính toán.)
Chiến thuật đã bàn trước với Oosaka đang phát huy tác dụng một cách hoàn hảo.
(Anh trai vẫn còn ấn tượng về quả bóng lần trước.)
Đúng là bóng của Yuuto đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Điều đó không sai, nhưng nếu hỏi liệu cậu có đang ném một quả bóng cực nhanh không thì không phải vậy. Cùng lắm nó chỉ nhỉnh hơn một chút so với bóng ở mức tốc độ trung bình trong các trung tâm tập đánh bóng chày thôi.
Nói tóm lại, đây không phải là quả bóng mà Yuuki không thể đánh được.
Tuy nhiên, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn, Yuuki sẽ không thể đánh trúng.
Bởi vì mười hai ngày trước, Yuuki đã đánh đi đánh lại những quả bóng "chưa hề được tăng tốc" của Yuuto. Anh đã nhiều lần canh thời gian theo tư thế và quỹ đạo bóng của Yuuto để vung gậy. Quỹ đạo của quả bóng đó hẳn đã in sâu vào mắt và não của Yuuki.
Chính vì vậy, Yuuki không thể đánh được.
Quả bóng hiện tại của Yuuto tuy khó có thể gọi là cú ném siêu tốc, nhưng cũng không chậm đến mức có thể đánh trúng nếu vung gậy theo cùng thời điểm với quả bóng trước đây của cậu.
Dù vậy, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu là Yuuki thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ bắt kịp được thời điểm.
"...Cho nên."
Yuuto không ngừng lại mà lập tức vung tay ra sau.
(Không cho anh ấy thời gian suy nghĩ nhiều nhất có thể!!)
Ném.
Lần này đường bóng cũng đi vào ngay khu vực giữa, một vị trí rất dễ đánh.
Tuy nhiên.
"...Ối."
Yuuki chỉ hơi nhúc nhích cây gậy rồi không vung nữa.
"Two strikes!!"
Oosaka nói vậy rồi lại ném bóng cho Yuuto.
Thời điểm hoàn toàn không khớp.
(...Tốt.)
Yuuto lại không ngừng lại mà lập tức vào động tác ném bóng.
"!!"
Yuuki vội vàng vào thế.
Quả bóng thứ ba của Yuuto đi vào sát rìa trong.
Yuuto vẫn chưa có khả năng kiểm soát để nhắm vào các đường bóng, nên về cơ bản lần nào cậu cũng định ném vào giữa.
Việc nó đi vào một đường bóng đẹp sát rìa trong chỉ là tình cờ.
Nhưng, đó là một sự tình cờ tốt nhất.
Đường bóng trong cần nhiều thời gian hơn để đưa phần lõi của gậy đến so với đường bóng ngoài.
Hơn nữa, lần này Yuuki đã vào thế muộn do khoảng cách ném bóng ngắn.
Thêm vào đó, khi anh vẫn chưa bắt kịp thời điểm của bóng của Yuuto, thì lần này xem như đã thắng chắc.
Thế nhưng.
Vút!!
Cơ thể Yuuki xoay một vòng sắc lẹm.
"!?"
Yuuto mở to mắt.
Cây gậy gỗ xoay tròn như quấn lấy cơ thể Yuuki, và đầu gậy đã bắt được quả bóng ở rìa trong.
Bốp!!
Tiếng gậy gỗ đập vào quả bóng chày mềm vang lên.
"A—!!"
Giọng nói vang lên đầy tiếc nuối đó là.
"Chết. Vung gậy chậm mất rồi."
Là giọng của Yuuki.
Yuuki nhìn lên trời.
Ở đó là quả bóng được đánh thẳng lên trên.
Oosaka bắt được quả bóng đó một cách dễ dàng.
"Rồi, one out."
Dù bắt được bóng bổng là out rồi, nhưng Oosaka vẫn cố tình chạm vào người Yuuki.
"Rồi rồi. Anh biết rồi mà. A— chết tiệt, bị lừa rồi, nhưng mà..."
Yuuki nói vậy rồi bước ra khỏi khu vực đánh bóng và đi về phía này.
Yuuto thầm thấy lạnh gáy.
(...Nguy hiểm thật.)
Nếu không phải là cây gậy gỗ nặng hơn gậy kim loại, không khéo cậu đã bị đánh một cú home run rồi.
(...Kỳ lạ.)
Và Yuuto cảm thấy có một điều gì đó không đúng.
"Mà này, anh thực sự ngạc nhiên đấy Yuuto. Chẳng lẽ cho đến hôm nay em đã luyện tập à?"
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Yuuki đã đến trước mặt.
"...À, vâng."
"Vậy à."
Yuuki nói với vẻ thấm thía.
"Thế này thì không thể lơ là được rồi. Được rồi, đổi bên tấn công và phòng thủ."
Yuuki nói vậy rồi đưa cây gậy gỗ cho Yuuto.
"..."
Yuuto im lặng nhận lấy cây gậy, và đưa lại bóng cùng găng tay cho Yuuki.
Cậu thử vung thử cây gậy vừa nhận.
Vụt!! Vụt!!
Tiếng xé gió vang lên.
"Ồ, cú vung gậy cũng nhanh hơn nhiều rồi đấy chứ."
Yuuki nói với vẻ thán phục.
Đó là điều đương nhiên vì cậu đã vung gậy mỗi ngày giữa các bài tập.
(...Đúng là gậy gỗ, nặng hơn gậy kim loại.)
Yuuto cảm nhận sức nặng truyền đến tay và nghĩ vậy.
Nếu thế, thì cú đánh vừa rồi đúng là lạ thật.
(Tại sao, anh trai lại có thể đánh trúng quả bóng ở rìa trong đó?)
Với chuyển động của anh trai mà cậu thấy mười hai ngày trước, thì không thể nào kịp với quả bóng ở sát rìa trong đó bằng cây gậy này và với thời điểm đó được.
Rõ ràng là độ sắc bén trong chuyển động của anh đã tăng lên.
"Yosh, tới đây—"
Khi Yuuto bước vào khu vực đánh bóng, Yuuki bắt đầu vào động tác ném.
Và rồi.
Bụp!!
Cậu có cảm giác như nghe thấy tiếng bóng được bật ra từ những ngón tay.
Quả bóng được ném ra, xoáy tít một cách đẹp đến mê hồn, đi thẳng vào rìa khu vực strike ở phía ngoài và thấp.
Bốp!!
Nó lao vào găng tạo ra một tiếng động.
"...!!"
Yuuto hoàn toàn không thể phản ứng.
Và mồ hôi lạnh túa ra trước sự thật đáng kinh ngạc.
(N-Nhanh hơn...)
"Ha ha ha!! Sao, ngạc nhiên chưa?"
Yuuki cười vui vẻ.
"Thật ra những lúc rảnh không có việc làm thêm, giữa những lúc học bài anh cũng có luyện tập một chút đấy. Tự nhiên thấy nhớ lại."
"...ự."
Phải rồi.
Đúng vậy.
Anh trai, Yuuki Yuusuke, là một người nỗ lực như hơi thở.
Chắc chắn là anh nói "một chút" thôi chứ đã luyện tập rất chăm chỉ rồi.
"...Chết tiệt, rảnh rỗi thì lười biếng một chút đi chứ, đồ biến thái..."
Nhưng nghĩ lại thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ vì mình đang cố gắng, không có nghĩa là đối thủ sẽ cứ dậm chân tại chỗ.
"Nào, quả thứ hai đây—"
Yuuki lại vào động tác ném.
"Khึ!! Tới đi!!"
Dù vậy, cậu không thể chùn bước.
Đúng là Yuuki cũng đã luyện tập, nhưng ít nhất trong mười ngày qua, chắc chắn là mình đã nỗ lực nhiều hơn.
Nhưng mà.
"ực!!"
Quả bóng của Yuuki lại lao vào góc ngoài thấp với độ chính xác và quỹ đạo hoàn hảo như lúc nãy.
Yuuto cũng không thể vung gậy.
(Khả năng kiểm soát gì thế này...)
Góc ngoài thấp được coi là đường bóng khó đánh nhất vì gậy phải rời xa cơ thể. Hơn nữa, vì nó cũng xa mặt nên việc phán đoán strike hay ball cũng khó.
Vậy mà anh lại ném vào đó những cú thẳng căng đầy chính xác như một cỗ máy.
Tốc độ bóng tự nó đã nhanh, và đối với một người nghiệp dư như Yuuto thì đã ở mức xin tha, nhưng nó cũng không phải là một cú ném siêu tốc vượt quá 150km/h.
Nhưng, khả năng kiểm soát này... thứ mà anh đã cùng cha xây dựng nên từ khi còn nhỏ, là một thứ ở đẳng cấp mà ngay cả tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp cũng hiếm có.
Yuuki nhận lại quả bóng được Oosaka ném trả, và lại vào động tác ném.
Quả thứ ba.
"...Dù vậy, cũng phải cố gắng..."
Yuuto siết chặt cây gậy gỗ.
"Đây nhé."
Thứ được ném vào là một quả curve ball lỏng lẻo.
"!!"
Trong đầu Yuuto chỉ có fastball, nên đã không kịp nữa rồi.
Cậu vung gậy vào không khí một cách mạnh mẽ, sau đó quả bóng từ từ chui vào găng của Oosaka.
"Ha ha ha, trúng bẫy rồi nhé."
Yuuki nói từ trên gò ném với nụ cười như một đứa trẻ vừa thành công trong trò nghịch ngợm.
(...Quá khác biệt, từ vũ khí trong tay cho đến kinh nghiệm trận mạc.)
Trong mười ngày qua, Yuuto đã nỗ lực.
Chắc chắn nhờ đó mà cậu đã mạnh hơn và giỏi hơn.
Cậu chắc chắn đã nỗ lực nhiều hơn anh trai. Vì anh trai chỉ tập giữa những lúc học bài, còn Yuuto thì tập cả ngày.
Nhưng điều đó thì sao chứ.
Bởi vì, cái nỗ lực mà Yuuto dốc sức trong mười ngày qua, anh trai cậu đã thực hiện nó như một thói quen suốt gần mười năm có lẻ, từ khi còn biết nhận thức.
Cho nên, đó là điều hiển nhiên.
Sự chênh lệch về thực lực vẫn là một trời một vực.
◇
「Được rồi, được rồi, vẫn là 0-0 nhỉ.»
Trái ngược với vẻ suy sụp của Yuuto, Yuuki vẫn vui vẻ như không.
Hai người đổi gậy và găng cho nhau, công thủ lại một lần nữa hoán đổi.
Yuuki bước vào ô đánh bóng.
「Yosh, lần tới sẽ đánh trúng cho xem.»
Giọng anh có vẻ vui đùa nhẹ nhàng, nhưng tư thế lại hiên ngang và tràn đầy tự tin. Nhìn từ gò ném bóng, anh toát ra một khí chất “kiểu gì cũng sẽ đánh trúng”.
「…...」
Yuuto lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng của Yuuki.
(Aah, ghen tị thật đấy. Anh hai.)
Anh là một người luôn nỗ lực, tràn đầy tự tin, và sở hữu biết bao thứ.
(…...Thật sự thì hồi nhỏ, em đã từng ngây thơ tin rằng mình rồi cũng sẽ giỏi được như anh.)
Nhưng, anh trai lại khác với cậu.
Dù chung dòng máu, không có nghĩa là năng lực sẽ như nhau.
Dù lớn lên trong cùng một môi trường, không có nghĩa là sẽ trưởng thành theo cùng một cách.
Dù là anh em, nhưng anh trai đã đi trước hàng trăm, hàng vạn bước, xa đến mức không thể nhìn thấy.
Vậy nên ngay từ đầu, đây đã là một thử thách liều lĩnh.
Nhìn Yuuki đứng ở ô đánh bóng, cậu lại một lần nữa thấm thía điều đó.
「…...Em, với anh hai thì…...」
Sức lực rời khỏi cơ thể Yuuto, quả bóng cậu đang cầm rơi khỏi tay.
「A!」
Ngay khi Yuuto định nhặt quả bóng đó lên.
「Time!!」
Người hét lên là Oosaka, đang ở vị trí catcher.
「Hửm? Gì thế, xác nhận dấu hiệu à?」
Yuuki thả lỏng thế đứng và bước ra khỏi ô đánh bóng.
Trong lúc đó, Oosaka tháo mặt nạ bảo hộ ra và chậm rãi bước về phía này.
Oosaka nhặt quả bóng mà Yuuto vừa làm rơi lên.
「Đang giữa trận đấu mà cậu làm cái vẻ mặt não nề gì thế.»
Cô nói với cái giọng điệu ra vẻ bề trên như mọi khi.
「…...Xin lỗi chị.»
「Cậu xin lỗi vì cái gì?」
Oosaka nhún vai.
「Oosaka-san… anh hai quả nhiên là cừ thật nhỉ…...」
Trước lời nói của Yuuto, Oosaka…
「…...」
…lặng lẽ đặt quả bóng vừa nhặt vào găng tay của mình.
「Cố lên Yuuto. Cậu làm được mà.»
Nói đúng một câu như vậy, rồi cô quay trở lại phía chốt nhà.
「…...Vâng.»
Yuuto nhìn theo bóng lưng đó và thầm nghĩ.
(Đã bao lâu rồi nhỉ…... mình mới được ai đó nói ‘Cố lên’.)
Chắc hẳn Oosaka vẫn tin rằng mình có thể làm được.
「Gì chứ, thế này thì không thể để chị ấy thấy bộ dạng thảm hại được rồi.»
Đúng vậy.
Bây giờ mà lại đi sợ hãi chỉ vì đối thủ mạnh hơn tưởng tượng một chút thì còn ra làm sao nữa.
Thử thách này vốn dĩ đã biết là liều lĩnh ngay từ đầu. Dù vậy, cậu vẫn muốn thắng.
Chỉ cần chiến đấu đến cùng.
Đó là điều duy nhất mà Yuuki Yuuto của hiện tại có thể làm!!
(…...Con trai là phải có lòng tự trọng chứ.)
「Phùー!!」
Yuuto nhắm mắt và thở ra một hơi thật mạnh.
「…...Yosh.」
Cậu vực lại tinh thần và nhìn thẳng về phía catcher.
Oosaka khẽ gật đầu như thể muốn nói “Vậy mới được chứ”.
Rồi, cô giơ nhỏ hai ngón tay lên.
「…...!!」
Thấy vậy, Yuuto thoáng chút ngạc nhiên.
(Mà, cũng phải thôi. Chỉ có cách làm thôi nhỉ.)
Yuuto vung tay ra sau thật rộng.
(Tới đây anh hai. Đây chính là bí sách để hạ gục anh!!)
◇
Tám ngày trước.
「Chắc cậu cũng hiểu rồi, nhưng nếu đấu một cách bình thường thì cơ hội thắng là rất mong manh.»
Oosaka đã gọi Yuuto ra sân tập của trường cấp ba cô đang theo học và nói vậy.
「…...Quả nhiên là vậy nhỉ.»
Yuuto vừa thở dài vừa nói.
Dù có tập luyện đến chết đi sống lại thế này, thì suy cho cùng cũng chỉ là công sức mài giũa trong mười ngày ngắn ngủi.
「Vậy nên, chúng ta sẽ tăng khả năng chiến thắng lên dù chỉ một chút. Đầu tiên là theo đề nghị của tôi, đổi gậy đang dùng từ kim loại sang gỗ.»
Oosaka lấy ra một cây gậy gỗ từ nhà kho chung của các câu lạc bộ thể thao.
「Tại sao lại đổi sang gậy gỗ ạ?」
「Là vì nếu dùng gậy kim loại thì việc chặn đứng tên Yuuki đó sẽ trở thành một game bất khả thi. Gậy kim loại không chỉ nhẹ mà phần tâm gậy còn rộng hơn gần gấp đôi đấy.»
「A, ra là vậy.»
Tâm gậy là nơi khi đánh trúng sẽ làm bóng bay đi xa nhất.
Gậy gỗ và gậy kim loại có độ lớn của tâm gậy hoàn toàn khác nhau.
「Không chỉ vậy, gậy kim loại dù có đánh trượt tâm thì cũng thường tạo ra những cú đánh mạnh như một cú hit. Dĩ nhiên, nếu cậu có thể ném ra những quả bóng mà cậu ta còn chẳng chạm gậy vào được thì không thành vấn đề… nhưng mà, chắc là không thể đâu. Trong mười ngày này mà cậu có thể ném được một quả khiến cái tên cực mạnh về cú thẳng đó phải vung gậy hụt thì không thể nào.»
「…...Quả nhiên là không được ạ?」
「Trước đây tôi có nghe nói, tên Yuuki đó từ hồi lớp hai tiểu học gần như ngày nào cũng đến trung tâm luyện đánh bóng để tập đánh quả bóng 150km/h từ vị trí đứng trước ô đánh hai bước đấy. Mà hình như phải lên đến các lớp lớn hơn thì mới đánh được.»
Ể, vẫn còn là học sinh tiểu học mà đã đánh được rồi sao.
Cậu bất giác buột miệng tsukkomi.
「Vậy nên, tôi sẽ bắt cậu ta dùng gậy gỗ. Một cây gậy gỗ mà dù có đánh trúng bóng cũng khó thành hit.»
「Ra là vậy…...」
「Với cái này, lượt đánh đầu tiên chắc sẽ xoay xở được nhờ sự chênh lệch tốc độ so với những cú ném trước đây của cậu.»
「Vấn đề là sau đó phải làm thế nào nhỉ.»
Oosaka gật đầu trước lời của Yuuto.
「Bí sách cho việc đó chính là đây.»
Oosaka cho cậu xem cách cô cầm quả bóng trên tay.
Cách cầm đó gần như giống hệt cách cầm một cú ném thẳng thông thường, nhưng có một chút khác biệt.
Khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón giữa đặt trên quả bóng có phần rộng hơn. Và cả hai ngón đều được đặt dọc theo đường chỉ của quả bóng.
「Đó là ‘ma cầu’ của thời hiện đại—cú ném ‘Two-seam’.」
「‘Two-seam’…...?」
Yuuto, người không rành về bóng chày, nghiêng đầu thắc mắc.
「Thì, nói một cách cực kỳ đơn giản là, nếu cậu ném hết sức với cách cầm hơi khác so với cú ném thẳng thông thường, quả bóng sẽ thay đổi quỹ đạo một chút. Thử xem nào.»
Yuuto nhận quả bóng từ Oosaka và đứng trước bức tường có thể dùng để ném bóng tập.
「…...Ừm, mở rộng ngón tay ra, đặt lên đường chỉ…...」
Cậu cầm bóng theo lời Oosaka, và vung tay thẳng như bình thường.
「A, bóng trượt rồi.»
Có lẽ do chưa quen với cách cầm, quả bóng bay lệch ra khá xa khỏi vùng strike.
Thế nhưng.
「Ồ, thật kìa!! Nó đã lượn và rơi xuống!!」
Quả bóng được ném ra chắc chắn đã thay đổi quỹ đạo, bay chéo xuống dưới về bên trái.
「…...Dù chỉ một chút xíu thôi.»
Đúng vậy, nó có thay đổi nhưng chỉ một chút mà thôi. Có lẽ chỉ lượn được vài centimet.
Và vì có thay đổi một chút, tốc độ bóng cũng chậm hơn một ít so với cú ném thẳng.
Thế này thì khó mà khiến Yuuki vung gậy hụt được. Thậm chí có khi thế này lại càng dễ đánh trúng gậy hơn thì sao?
「Chính điểm đó mới hay. Cái chỗ nó chỉ lượn một chút ấy. Khi đang định đánh bóng mà ngay trước đó nó lại lượn đi một tẹo, cậu nghĩ sẽ thế nào?」
「…...A, ra vậy. Sẽ bị lệch khỏi vị trí định đánh, khỏi tâm gậy.»
「Chính xác!! Thêm vào đó, nếu để cậu ta đánh bằng gậy gỗ có tâm gậy hẹp, khả năng đánh hỏng sẽ tăng lên đáng kể. Đằng nào thì cũng không thể khiến cậu ta vung gậy hụt, nên chúng ta hãy làm tăng khả năng mắc sai lầm của đối phương lên dù chỉ một chút.»
◇
(...Rốt cuộc thì, mình cũng không thể hoàn thiện nó.)
Yuuto vừa vào tư thế ném bóng vừa nghĩ vậy.
Cách cầm là ‘Two-seam’. Bí sách để hạ gục anh trai.
Thế nhưng, cho đến tận ngày thi đấu chính thức cậu vẫn chưa thể hoàn thiện nó.
Bản thân quả bóng có vẻ hợp với cách ném của Yuuto và tạo ra một đường cong khá tốt, nhưng vấn đề là nó hoàn toàn không đi vào vùng strike.
Vì vậy cậu đã bàn với Oosaka và cố gắng không sử dụng nó nếu có thể, nhưng.
(Mà, có lẽ đối thủ này không phải là người có thể thắng mà không chấp nhận rủi ro.)
Chân trước của Yuuto đặt xuống đất.
Tỷ lệ thành công trong lúc luyện tập là khoảng một trong mười quả.
Cậu sẽ tung ra quả bóng đó ngay bây giờ.
「Haa!!」
Cậu vung tay cùng với một tiếng hét đầy khí thế.
Quả bóng được ném đi vẽ một quỹ đạo giống hệt những cú ném thẳng trước đó.
(…...Được rồi!!)
Nó nhắm thẳng vào vị trí hơi cao hơn một chút so với trung tâm vùng strike.
Yuuki ở vị trí người đánh nhếch mép cười.
Một quả bóng chậm hơn một chút so với lúc trước, được ném ngay vào chỗ dễ đánh home run nhất.
Chắc anh ấy đã nghĩ rằng đây là một cú ném lỗi.
「Trúng mánh rồi!!」
Anh nói vậy và vung gậy hết sức, nhưng.
Một tiếng “cạch” hơi trầm vang lên.
「!?」
Quả bóng Yuuki đánh lăn một cách yếu ớt vào trong sân.
Nếu có người phòng thủ, đây sẽ là một cú đánh bị loại out thông thường.
「Yosh!!」
Yuuto giơ tay ăn mừng.
Cuối cùng cậu cũng đã loại được anh trai một cách đàng hoàng.
Oosaka đang làm catcher cũng khẽ siết chặt bàn tay không đeo găng.
「…...」
Yuuki im lặng nhìn chằm chằm vào cây gậy.
Yuuto bước về phía Yuuki, vừa chìa găng tay ra vừa nói.
「Nào, anh hai. Đổi bên công thủ thôi.»
◇
Cuộc đối đầu của hai anh em cuối cùng cũng bước vào hiệp sau.
Chỉ còn lại hai lượt tấn công của Yuuto và một lượt của Yuuki.
Yuuto vừa bước vào ô đánh bóng lần thứ hai vừa suy nghĩ.
(Lượt tấn công của anh hai chỉ còn một lần, có lẽ cú ‘Two-seam’ vừa rồi đã bị lộ tẩy, nhưng nếu chỉ một lượt đánh thì vẫn có đủ khả năng để chặn đứng.)
Dĩ nhiên, nếu nói là cao hay thấp thì khả năng đó thuộc về phía thấp.
Tuy nhiên, bóng chày là môn thể thao mà ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp hạng nhất cũng chỉ có tỷ lệ đánh trúng là ba phần mười. Dĩ nhiên cú ném của Yuuto không thể so sánh với của dân chuyên nghiệp, nên sẽ dễ bị đánh trúng hơn, nhưng vẫn có khả năng đánh hỏng.
「Vấn đề còn lại là, liệu mình có thể đánh trúng bóng của anh hai hay không.»
Dĩ nhiên, không chỉ trong việc ném bóng, cậu cũng đã chuẩn bị một bí sách để đối phó với anh trai trong cả việc đánh bóng.
Bởi vì cậu đã quyết định dùng gậy gỗ khó đánh hơn để hạn chế sức mạnh của anh trai. Đương nhiên, sự khó khăn đó cũng ảnh hưởng đến cả Yuuto.
Nếu cố gắng đánh một cách bình thường thì gần như là không thể.
Vậy nên, thắng bại sẽ được quyết định trong một cú ném.
Cú ném mà anh trai cậu giỏi nhất.
Nhắm vào cú ném thẳng ở góc trong tầm thấp, out-low.
Anh trai cậu thường ném quả bóng đó, tận dụng khả năng kiểm soát siêu chính xác không thua gì dân chuyên nghiệp.
Đúng là cú ném thẳng vào chỗ khó đánh nhất là một quả bóng phiền phức, nhưng nó có một điểm yếu.
Cú ném của Yuuki quá chính xác.
Vì được ném vào cùng một đường bay với khả năng kiểm soát hoàn hảo, nó sẽ đi qua cùng một điểm trên chốt nhà.
Nếu bảo là đánh home run thì không thể, nhưng trận đấu lần này chỉ cần một cú hit là đủ.
Vậy nên, chỉ cần hoàn toàn đoán bắt cú ném thẳng out-low và vung gậy vào đó là được.
Hơn nữa, Yuuto đã dành toàn bộ thời gian luyện tập đánh bóng của mình để đánh những quả out-low.
Tất cả là để đánh bại anh trai.
(…...Để làm được điều đó, mình cần thấy cú ném thẳng vào out-low một lần nữa, không, nếu được thì hai lần nữa. Để có thể nắm bắt được thời điểm và đường bay.)
Khi Yuuto đang nghĩ vậy thì.
「Này, Yuuto!!」
Từ phía gò ném bóng, anh trai cất tiếng gọi.
「Gì thế?」
「Ghê thật đấy… Anh đang bị dồn vào chân tường thật rồi này.»
Vẻ mặt và giọng điệu của anh lúc này không còn là của một người đang vui đùa với trẻ con nữa, mà đã chuyển sang một sự nghiêm túc thật sự.
「Yuuto này, em đã cố gắng lắm đúng không? Trong một thời gian ngắn như vậy mà cú ném đã tiến bộ đến thế. Cú ‘Two-seam’ vừa rồi cũng tốt lắm.»
Rồi, anh chìa bàn tay đang cầm bóng về phía cậu và nói.
「…...Vậy thì anh cũng, phải thực sự quyết đấu thôi nhỉ.»
Đôi mắt chứa đựng ý chí mạnh mẽ rằng anh sẽ không thua, nhìn thẳng vào cơ thể Yuuto.
「…...」
Nhìn anh trai như vậy, Yuuto.
(…...Hả?)
Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má cậu tự lúc nào.
「…...A, ra là vậy. Mình, từ trước đến nay…...」
Từ trước đến nay, cậu luôn muốn được anh trai nhìn bằng ánh mắt đó.
(Đúng vậy anh hai. Em, em đã…...)
Em đã muốn anh công nhận em là một đối thủ ngang hàng.
Không phải là một đứa em trai yếu đuối và đáng lo ngại, mà là công nhận em như một người đàn ông.
Và bây giờ, anh trai đang nhìn thẳng vào cậu như một đối thủ cần phải đánh bại.
...Aah, vui quá. Không có gì vui hơn thế này.
Yuuto vào tư thế cầm gậy.
「…...Tới đi.»
Cậu nhìn thẳng lại vào mắt anh trai.
「Nào tới đi!! Yuuki Yuusuke!!」
「Ừ. Anh sẽ chơi hết mình đây, Yuuki Yuuto.»
Yuuki vào tư thế ném bóng.
Và quả bóng được ném ra.
Bóc!!
Tiếng bóng găm vào góc ngoài tầm thấp.
Cả tốc độ, độ sắc bén, và trên hết là khí phách chứa đựng trong quả bóng đều ở một đẳng cấp khác so với trước đó.
(…...Đây là, thực lực của anh hai sao!!)
Đó đúng là quả bóng mà Yuuto đang nhắm đến, nhưng cú ném thẳng out-low của Yuuki khi đã tung hết sức thì lại là một thứ hoàn toàn khác.
Cậu không thể hình dung ra được việc có thể chạm gậy vào và đánh nó bay về phía trước.
「Thứ mà anh và bố nhắm đến, là một pitcher có thể khống chế đối thủ chỉ bằng độ sắc bén và khả năng kiểm soát của cú ném thẳng.»
Yuuki nhận lại bóng từ Oosaka, và một lần nữa vào tư thế ném.
「Vì vậy, khi anh nghiêm túc, anh gần như không dùng đến các cú ném biến hóa.»
Quả bóng lại được ném ra, không sai một li, vẫn vào góc out-low như lúc nãy.
「Ực!!」
Lần này Yuuto cũng không thể ra tay.
「Một tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp đã từng nói. ‘Một cú ném thẳng out-low thực sự sẽ không thể bị đánh trúng’. Anh cũng nghĩ vậy. Một cú ném thẳng vào góc ngoài tầm thấp được thực hiện bằng cách vung tay hết sức chứ không phải ném cho có lệ…...」
Cú ném thứ ba.
Cánh tay của Yuuki vung lên.
「Là ma cầu mạnh nhất.»
Cú ném thứ ba cũng là out-low.
Là quỹ đạo mà cậu đã thấy không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.
Tuy nhiên, uy lực và độ sắc bén của nó thật khủng khiếp. Là quả bóng mà chỉ một khoảnh khắc trước đã khiến cậu nghĩ rằng mình không thể nào đánh trúng.
(Nhưng, mình sẽ đánh!!)
Để thắng được Yuuki thì chỉ có cách này!! Vì mình đã chuẩn bị cho điều này mà!!
「Ooo!!」
Yuuto vung gậy hết sức.
Không phải là cậu đã nhìn và bắt được quả bóng một cách chính xác.
Nhưng có lẽ vì ngày nào cậu cũng luyện tập đánh vào cùng một đường bóng.
Đôi tay cậu đã tự nhiên chuyển động để bắt lấy quả bóng.
Gậy của Yuuto đã chạm vào bóng.
(…...Yosh!!)
Cảm giác chạm bóng chắc chắn truyền đến tay cậu.
Tuy nhiên.
「!?」
Bốp!!
Một cú sốc mạnh tấn công vào bàn tay đang cầm gậy của Yuuto.
「Ự!?」
Và rồi, quả bóng lăn một cách yếu ớt đến trước mặt catcher.
「Thấy chưa? Không đánh được đâu, phải không?」
Yuuki hiên ngang đứng trên gò ném bóng và nói vậy.
(…...Đau quá.)
Chỉ mới chạm gậy vào quả bóng đó một lần mà tay cậu đã đỏ ửng.
Hơn nữa, cơn đau còn nhói lên tận xương.
Yuuki quả nhiên là rất cừ. Một đối thủ đáng sợ.
Nhưng.
Yuuto siết chặt bàn tay đang đau, và nhìn thẳng vào Yuuki.
「Cú ném hay lắm, anh hai. Nhưng vẫn là 0-0 thôi.»
「Ừ. Thắng bại sẽ được quyết định ở hiệp cuối cùng nhỉ.»
Yuuto và Yuuki tiến lại gần nhau, trao gậy và găng cho đối phương.
(…...Thật tình thì, mình đã hết bài rồi.)
Yuuto vừa san phẳng gò ném bóng vừa nghĩ.
Những bí sách cả trong ném và đánh bóng mà cậu chuẩn bị để hạ gục Yuuki đều đã được tung ra hết.
Cú ‘Two-seam’ đã bị lộ, còn cú out-low thì nếu hỏi liệu có thể đánh trúng trong một lượt nữa không thì chắc là khó.
Nhưng, cậu sẽ không bỏ cuộc.
Cậu sẽ đối mặt đến cùng bằng tất cả những vũ khí mình có.
「…...Mắt nó trông được đấy chứ, cái thằng Yuuto.»
Yuuki bất chợt buột miệng nói vậy.
Rồi, khi bước vào ô đánh bóng.
「Này… cho anh hỏi một câu được không?」
Anh nói với cậu như thế.
「Gì thế?」
「Cái chuyện ‘nếu thắng sẽ có được Kotori’, em nói thật đấy à?」
「…...」
A, hình như mình có nói vậy thì phải.
Dù là người nói ra nhưng cậu lại nghĩ như thế.
「Mà, nếu em thắng thì tỏ tình với Kotori cũng được thôi… dù không tốt cho lắm.»
「…...Không, ừm. Chuyện đó thôi được rồi anh.»
Yuuto lắc đầu.
Việc cậu thích Kotori là thật. Thú thật, nếu có thể hẹn hò thì cậu cũng muốn.
Nhưng, bây giờ thì chỉ đơn giản là…
「Hơn cả việc đó… em muốn thắng anh hai trong trận đấu này.»
Chỉ vậy là đủ. Chỉ vậy thôi là điều cậu mong muốn hơn bất cứ thứ gì khác.
「Vậy sao…...」
Yuuki khẽ mỉm cười.
Đó không phải là nụ cười vui đùa như lúc trận đấu mới bắt đầu, mà là một nụ cười như đang nhấm nháp niềm vui sướng.
Và rồi.
「Anh cũng vậy… Trước khi từ bỏ bóng chày, anh đã từng nghĩ, không biết có ngày nào mình có thể có một trận đấu nghiêm túc như thế này với em không.»
「Anh hai…...」
「…...Thật sự, em đã trưởng thành rồi đấy, Yuuto.»
Yuuki vào tư thế cầm gậy.
「Yosh!! Tới đi!!」
「…...Ừ!!」
Yuuto vung tay ra sau thật rộng, và ném ra một quả bóng bằng tất cả sức lực của mình.
◇
「Thật sự rất vui. Lần sau lại đấu nữa nhé, Yuuto.»
Yuuki nói vậy và rời khỏi sân tập.
(...Mình thua rồi.)
Yuuto ngã ngửa ra trên sân, ngay tại ô đánh bóng.
Hiệp cuối cùng.
Yuuki đã đánh cú ‘Two-seam’ của Yuuto bay thẳng đến hàng rào, còn trong lượt ném của mình, anh đã loại Yuuto bằng ba cú strike out với ba quả ném thẳng vào góc out-low, một lối ném không hề có chút tiểu xảo nào.
Cuối cùng thì sự chênh lệch thực lực áp đảo đã quyết định tất cả.
Thế nhưng, dù vậy, Yuuto đã không hề nao núng mà đối mặt một cách trực diện.
Cậu đã không ném những cú ném mang tính trốn tránh, và trong lượt đánh bóng, cậu đều vung gậy hết sức.
Cậu đã dốc toàn bộ sức lực hiện có.
Điều đó cậu có thể khẳng định chắc chắn.
Yuuto từ từ ngồi dậy.
「…...Nhưng, cuối cùng vẫn thua.»
Thua là thua.
Cậu không hề muốn những thứ như giải nỗ lực hay giải khuyến khích.
Cậu đã muốn thắng.
Thật sự chỉ đơn giản là muốn thắng mà thôi.
「Ha ha, dù đã cố gắng… nhưng chẳng có gì thay đổi cả.»
Khi cậu vừa lẩm bẩm như vậy.
「Sai rồi.»
Một giọng nói vang lên từ phía trên.
Oosaka đã tháo bộ đồ bảo hộ của catcher và đứng ở đó.
Cô đứng khoanh tay với vẻ bề trên như mọi khi.
Thế nhưng lần này cô lại buông tay ra, và từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Yuuto.
「Thất bại sau khi đã dốc toàn lực không đơn thuần chỉ là một trận thua đâu. Đó là một ‘bước tiến’ cực kỳ, cực kỳ lớn đấy.»
Và rồi, một hơi ấm mềm mại bao bọc lấy cơ thể Yuuto.
Oosaka đã ôm lấy cậu.
Dù được rèn luyện, nhưng cơ thể cô vẫn có sự mềm mại của một cô gái, và một mùi hương dịu dàng pha lẫn chút mồ hôi của Oosaka thoảng qua.
「…...Cay không?」
「…...Vâng. Rất cay ạ.»
Giọng nói dịu dàng của Oosaka mà cậu chưa từng nghe thấy khiến khóe mắt cậu nóng lên.
「Vậy thì cậu sẽ ổn thôi. Chắc chắn cậu sẽ có thể tiếp tục cố gắng. Có thể tiến về phía trước. Từng bước từng bước một, và một ngày nào đó chắc chắn cậu sẽ trở thành một chàng trai không thua kém gì Yuusuke đâu.»
Bàn tay Oosaka dịu dàng xoa đầu cậu.
Cái gì thế này… sao chỉ những lúc thế này chị lại dịu dàng như vậy chứ.
「Trước mắt thì… cậu đã cố gắng lắm rồi đó, Yuuto. Tôi đã phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy.»
「…...Hức.」
Không thể chịu đựng được nữa.
Yuuto không thể kìm nén được những giọt nước mắt cay đắng đang tuôn trào.
Cậu nghĩ rằng việc mình khóc nức nở như thế này thật sự rất thảm hại.
Nhưng kỳ lạ thay.
Giọt lệ ấy lại sảng khoái hơn nhiều so với những giọt nước mắt cậu đã một mình rơi trong phòng mười hai ngày trước.