What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 04 - Chương Kết - Từ Sự Cố Bất Ngờ...

Ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày bọn Yuuki trở về.

"...Phù, vậy là xong."

Thu dọn xong hành lý trong phòng, Yuuki một mình lẩm bẩm.

Dù nói vậy chứ đồ cậu mang theo vốn chỉ có vài cuốn sách tham khảo cùng quần áo và vật dụng cá nhân tối thiểu. Kotori đã chuẩn bị xong xuôi và xuống nhà trước rồi.

"Vậy... đi thôi."

Yuuki đứng dậy, mang theo túi hành lý ít ỏi của mình và bước ra hành lang.

Rồi cậu dừng lại trước cửa phòng của em trai ở phía đối diện.

Vốn dĩ hai anh em không phải kiểu người sẽ nói gì với nhau trong những lúc thế này, nhưng hôm nay cậu nghĩ mình nên chào một tiếng trước khi về.

Cốc, cốc, cậu gõ cửa phòng em trai.

"...Yuuto, có trong đó không?"

Không có tiếng trả lời. Cậu gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không có hồi âm.

Khi cậu từ từ mở cửa, trong phòng không có Yuuto.

Căn phòng của em trai vẫn quen thuộc như mọi khi, nhưng có một điểm đã thay đổi rõ rệt.

Vài món đồ tập luyện và một bình lắc protein đã được đặt ở đó.

Yuuki bước vào phòng và nhặt quả tạ sắt đặt trên sàn lên.

"Ồ, dùng loại nặng phết nhỉ."

Chắc là cậu nhóc đã mượn của Oosaka.

Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng đây là minh chứng cho sự nỗ lực của em trai cậu.

Cảm thấy vui mừng, Yuuki bất giác mỉm cười.

"Hửm?"

Bất chợt, mắt cậu dừng lại ở một chồng giấy tờ không được sắp xếp gọn gàng trên bàn.

"Đây là..."

Trên những tờ giấy có chia khung và vẽ hình.

"Ra là Yuuto cũng vẽ manga à."

Dù cảm thấy hơi có lỗi, cậu lại tò mò về nội dung bên trong.

Yuuki gom những tờ giấy vương vãi lại, sắp xếp chúng theo đúng thứ tự rồi cẩn thận đọc từng trang một.

"...Hê, cái này..."

Cậu đọc được một lúc thì.

"...Ể? Anh hai vẫn còn ở đây à?"

Người em trai có vẻ vừa từ ngoài về đang đứng ở cửa phòng.

Nhìn cậu nhóc có chút mồ hôi, chắc là vừa đi tập thể dục về. Việc đó trở thành thói quen là một điều tốt.

"Khoan, anh hai, cái đó..."

"Hửm? À, xin lỗi vì đã tự ý xem nhé."

"Em không phiền đâu nhưng mà..."

Yuuto lúng túng nói, trông có vẻ vừa xấu hổ vừa hờn dỗi.

Yuuki cẩn thận đặt lại chồng giấy lên bàn rồi bước ra khỏi phòng.

"Thế nhé, anh về đây."

"Vâng, anh đi nhé."

"À, với cả,"

"Chuyện gì ạ?"

"Manga... hay đấy chứ, em có tài mà phải không?"

"..."

Yuuto kinh ngạc chớp mắt, nhìn luân phiên giữa bản thảo và khuôn mặt cậu.

"Gặp lại sau."

Yuuki quay lưng lại với Yuuto rồi đi xuống cầu thang.

Ở cửa ra vào ngay dưới chân cầu thang, Kotori và mẹ Asako đang nói chuyện vui vẻ.

"Xin lỗi đã để hai người phải chờ."

Khi Yuuki lên tiếng, mẹ Asako và Kotori cùng nhìn về phía cậu.

"...Vậy nhé, Kotori-chan. Bất cứ lúc nào cũng chào mừng cháu đến chơi."

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác Asako."

"Yuusuke nữa, phải trân trọng Kotori-chan đấy nhé."

"Vâng, mẹ không nói thì con cũng sẽ làm vậy."

"Tốt lắm."

Mẹ Asako nói với vẻ hài lòng.

Yuuki cũng mang giày vào, bước ra khỏi cửa và nói với Kotori.

"...Vậy, chúng ta về thôi."

"Vâng."

Kotori mỉm cười đáp lại.

"...Mà này, lúc nãy em nói chuyện gì với mẹ anh thế?"

Trên chuyến tàu chòng chành trở về, trong lúc cả hai đang ăn hộp cơm bento mẹ Asako chuẩn bị, Yuuki hỏi Kotori.

Kotori suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười có phần tinh quái.

"Fufu... Đó là bí mật giữa những người con gái với nhau đấy ạ."

Cô ấy nói như vậy.

"Lúc với Oosaka em cũng nói thế còn gì... Mà thôi, sao cũng được."

Tự mình nhắc đến tên Oosaka, cậu lại nhớ về những chuyện đã xảy ra trong suốt chuyến về quê này.

"Mà công nhận, kỳ nghỉ đông này cảm giác dài thật đấy."

"Vậy ạ?"

"Ừm. Vì không có việc làm thêm, đã là nghỉ phép nên anh cũng cố tình giảm bớt lượng bài vở, thành ra có cảm giác một ngày dài một cách vô ích."

Cảm giác trọn vẹn của mỗi ngày cũng... sao nhỉ, có chút gì đó không thỏa mãn.

"Kỳ nghỉ đông năm ngoái ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết rồi mà nhỉ. Hay mình là một kẻ nghiện công việc thật rồi?"

"Fufu... Không phải tốt sao ạ? Em nghĩ một Yuuki-san như vậy rất tuyệt vời đấy chứ."

"...Kotori."

Thật lòng mà nói, cậu luôn nghĩ khía cạnh này của bản thân rất nhàm chán, nên khi được nói như vậy, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng.

Tay Yuuki bất giác đưa lên vuốt tóc Kotori.

"Cảm ơn em nhé... Kotori..."

"Yuuki-san..."

Sau khi đã tận hưởng thỏa thích cảm giác mềm mượt từ mái tóc của Kotori, đúng lúc cậu định rụt tay về thì.

"A."

Khuỷu tay của Yuuki va phải chai trà.

May mà bên trong không còn nhiều nên không có gì to tát, nhưng nước trà vẫn đổ lên quần áo cậu.

Kotori định lấy ngay khăn tay của mình ra nhưng.

"Không sao, không sao. Anh có của mình rồi."

Yuuki đã học theo Kotori và bắt đầu mang theo khăn tay dạo gần đây.

Hôm nay cậu cũng đã chuẩn bị sẵn trong túi chiếc áo khoác hay dùng.

Khi Yuuki cho tay vào túi áo có chứa khăn tay để lấy ra.

Ngoài chiếc khăn tay, cậu cảm thấy có một vật gì đó lạ lạ.

"Ể? Gì đây nhỉ?"

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Kotori tò mò hỏi.

Yuuki lấy vật đó ra khỏi túi.

Là một cái bao cao su.

"..."

"..."

Khoảnh khắc ấy, thời gian giữa hai người như ngừng lại.

Chỉ còn tiếng tàu lộc cộc chạy trên đường ray vang vọng.

(Ối giời ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi!? Đúng rồi, mình đã tạm thời nhét nó vào đây mààààààààààààà!?)

Phải, chính là thứ mà hôm trước cậu bị Oosaka ném cho rồi bị ép phải nhận lấy.

"..."

"..."

Một sự im lặng khó xử đến chết người bao trùm.

Mà khoan, phải giải thích chuyện này thế nào đây.

Bị bạn thuở nhỏ ép "Hãy hẹn hò với tôi rồi làm tì** với nhau đi!!", sau khi từ chối thì bị dúi cho cái này.

Kể y như sự thật thì sẽ thành ra thế, nhưng có vẻ sẽ gây ra hiểu lầm cực lớn.

"...Cái đó..."

Người phá vỡ sự im lặng là Kotori.

"Yuuki-san... anh... muốn làm chuyện đó ạ?"

"Hả? Không, cái đó..."

Bị hỏi đột ngột như vậy cậu cũng không biết phải trả lời sao, nhưng cậu không thể nói dối rằng "hoàn toàn không muốn".

"Nếu hỏi là có muốn hay không thì... chắc là có muốn..."

Vì anh cũng là con người mà.

"Vậy ạ... Em hiểu rồi..."

"Vậy sao... Hả?"

Cậu ngạc nhiên nhìn vào mặt Kotori.

"Em không sao đâu ạ."

Kotori dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Em... thật sự không sao đâu ạ."

"...Vậy sao."

"Vâng."

Quả nhiên là một ánh mắt nghiêm túc.

Nếu từ chối lúc này thì không phải là đàn ông.

"Được rồi, anh hiểu rồi. Chúng ta hãy làm đi."

"...Vâng."

Kotori nói với vẻ căng thẳng.

Đương nhiên, Yuuki cũng vậy.

Sau khoảnh khắc ấy, cả hai không nói với nhau thêm lời nào, cứ thế lặng lẽ trên chuyến tàu cho đến khi về đến nhà.