What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5637

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

346 768

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 872

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 2

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1976

Tập 01 - Chương mở đầu - Bạn Gái

Bỗng dưng, mình lại muốn có bạn gái.

Phải, mình muốn có bạn gái.

Chính xác là, mình phát thèm có một cô bạn gái.

Yuuki Yuusuke, một học sinh cao trung năm hai, chợt nảy ra suy nghĩ đó từ hai ngày trước.

Cho đến lúc đó, Yuuki gần như không hề có hứng thú gì với những mối quan hệ yêu đương. Hay nói đúng hơn, cậu chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đó. Mất cha từ hồi cấp hai, Yuuki vừa phải đi làm thêm để trang trải sinh hoạt phí, vừa phải duy trì thành tích top đầu khối để được miễn toàn bộ học phí và nhận trợ cấp tiền nhà với tư cách là một học sinh đặc cách.

Mỗi khi nghe bạn bè cùng lớp bàn tán "Cậu XX là idol của trường mình đấy" hay "Tiền bối YY đúng là hoàng tử", cậu chỉ biết vừa lẩm bẩm một mình rằng "Chúng nó rảnh rỗi thật đáng ghen tị" vừa vùi đầu vào sách tham khảo, để rồi sau giờ học lại là những chuỗi ngày vắt kiệt sức lực ở chỗ làm thêm.

Ấy vậy mà một Yuuki như thế, lại nảy ra ý nghĩ muốn có bạn gái, chính là vào cái khoảnh khắc cậu trở về nhà sau ca làm thêm tối muộn.

Như mọi khi, cậu bật đèn căn phòng tối om của khu tập thể, nhấn công tắc máy nước nóng, và ngay lúc vừa lột lớp màng bọc của hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi vừa nghĩ xem nên học môn nào trước khi đi ngủ.

"...Mình muốn có bạn gái."

Khi nhận ra, cậu đã buột miệng nói ra những lời như vậy.

Giật mình, cậu ngẫm lại những gì mình vừa thốt ra.

Mình muốn có bạn gái.

Mình vừa nói là mình muốn có bạn gái.

"À-ờm... Nghĩ lại thì cũng là chuyện đương nhiên thôi mà..."

Yuuki Yuusuke tuy có phần khắc kỷ hơn những người bạn cùng trang lứa, nhưng cậu vẫn là một thiếu niên mười bảy tuổi khỏe mạnh. Thử nghĩ mà xem, làm gì có chuyện một người bình thường lại không muốn có lấy một cô bạn gái chứ. Ai mà chẳng là con người.

"Toi rồi, mình... lại thèm có bạn gái mất rồi..."

Yuuki ôm đầu.

Nhưng mà, nói thì nói vậy, đây cũng không phải là chuyện có thể làm được ngay chỉ vì mình nghĩ đến.

Nghĩ vậy, ngày hôm đó cậu vẫn ăn uống, tắm rửa, học bài rồi đi ngủ như thường lệ, nhưng ngọn lửa của tuổi dậy thì một khi đã được nhen lên thì nhiệt lượng của nó chỉ ngày một tăng thêm.

Ngày hôm sau cũng thế, suốt cả ngày, những cuộc hẹn hò viển vông với một cô bạn gái chưa từng gặp mặt cứ quay cuồng trong đầu cậu, và cuối cùng, trong giờ toán hôm nay, cậu đã sáng tạo ra một công thức toán học không tài nào hiểu nổi:

2∫(sin x - sin 2x + sin 3x)dx + C(cos x - cos 2x)

= Mình muốn có bạn gái

Cậu nhận ra mình sắp tiêu thật rồi.

"Mình thèm có bạn gái đến phát điên rồi..."

Và thế là.

Hôm đó, sau khi kết thúc ca làm, Yuuki mua một hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi rồi rảo bước trên con đường quen thuộc.

Trời đang mưa. Vừa che ô, Yuuki vừa cố gắng học thuộc lòng môn Lịch sử Nhật Bản.

"Ieyasu, Hidetada, Iemitsu, Ietsuna, mình muốn có bạn gái... không phải. Ienobu, Ietsugu, Yoshimune, mình muốn có bạn gái... Aaa, chết tiệt!!"

Tên vị tướng quân đời thứ năm và thứ chín đã biến thành "Tokugawa Mình-muốn-có-bạn-gái" mất rồi. Cứ cái đà này, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày cậu viết "Mình muốn có bạn gái" vào ô họ tên trong bài kiểm tra mất thôi.

Sao mình lại ra nông nỗi này chứ...

Một trong số ít những người bạn của cậu ở trường là một gã biến thái chính hiệu, nhưng chắc gã đó cũng không đến mức có bộ não nhuốm một màu hồng như thế này.

"Aizz, gay go thật rồi đây. Và, mình muốn có bạn gái."

Khi cậu vừa nói vừa ngước nhìn lên trời.

"Hửm? Cái gì kia?"

Vì trời tối và đang mưa nên không thể nhìn rõ, nhưng cậu có cảm giác như đã thấy một bóng người trên sân thượng của tòa nhà bỏ hoang bên kia đường.

"Không không, làm gì có chuyện đó."

Dù tự nhủ vậy, nhưng nếu có ai đó ở trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang vào giờ này và trong thời tiết thế này... thì mục đích của họ có lẽ chỉ có một mà thôi. Cậu bất giác nghĩ vậy.

"...Chậc."

Yuuki bắt đầu leo lên cầu thang của tòa nhà bỏ hoang.

"Uầy. Có người thật kìa."

Lên đến sân thượng, Yuuki lẩm bẩm.

Bên kia hàng rào cao ngang hông, một cô gái đang đứng đó. Hơn nữa, nhìn kỹ thì cô ấy đang mặc đồng phục của một trường nữ sinh danh tiếng gần đó. Cậu nhớ loáng thoáng đám bạn cùng lớp có nói rằng dải ruy băng màu đỏ là dành cho học sinh năm nhất.

Cậu có chút do dự, nhưng đã thấy đến nước này rồi mà làm như không thấy thì sẽ áy náy lương tâm lắm.

Ngay khi cậu nghĩ vậy và định cất tiếng gọi.

Cơ thể cô gái chao đảo.

"Cô định làm thật đấy à!!"

Yuuki ngay lập tức đạp mạnh chân xuống nền xi măng, lao đến chỗ cô gái và ôm chầm lấy cơ thể cô.

"Grààààààà!!"

Cậu dùng hết sức lực của cả hai cánh tay để kéo cô gái lại.

Có lẽ là nhờ hồi cấp hai từng tham gia câu lạc bộ thể thao, hoặc cũng có thể do cô gái ấy quá nhẹ, cơ thể cô đã vượt qua hàng rào và ngã nhào xuống nền xi măng trên sân thượng cùng với Yuuki.

"Hộc, hộc, hộc."

Lắng nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, Yuuki quay sang cô gái.

"Thiệt tình, cô đang làm cái quái gì vậy hả..."

Nghe những lời đó, cô gái ngẩng mặt lên.

Thịch, tim Yuuki lại nảy lên một nhịp nữa.

(Ngạc nhiên thật. Xinh điên đảo.)

Cô gái mang một vẻ đẹp hoàn hảo với ấn tượng về một nàng "Yamato Nadeshiko" khả ái. Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa và dịu dàng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, dù ướt sũng vì mưa, lại vô cùng óng ả. Cơ thể lúc nãy còn nằm trong vòng tay cậu tuy mảnh mai nhưng những chỗ cần có thì vẫn rất đầy đặn.

Dù vậy, bây giờ không phải là lúc cho những chuyện đó.

"Cô... định chết thật à?"

Khi Yuuki hỏi, cô gái giật nảy mình và cứng đờ tại chỗ.

Không một lời đáp. Nhưng cậu có thể thấy cô ấy đang vô cùng sợ hãi.

Một lúc sau, cô gái từ từ gật đầu.

Đúng là vậy rồi. Cô ấy đã hoàn toàn buông mình ra mà. Yuuki lẩm bẩm.

"Trong trường hợp này thì nên làm gì đây? À, cái đó? Gọi cho bố mẹ, hay là cảnh sát..."

Nói rồi, Yuuki rút điện thoại ra.

Cô gái vội níu lấy vạt áo sơ mi của cậu.

Rồi, cô im lặng lắc nhẹ đầu.

"Không, nhưng mà nói thế thì..."

Đối với Yuuki, cậu nghĩ rằng một cá nhân muốn làm gì với mạng sống của mình là tùy họ, nhưng việc có người chết ngay trước mắt thì quả thực không chỉ là chuyện áy náy lương tâm nữa rồi.

Tuy nhiên, cô gái, bằng một giọng nói nhỏ, thật nhỏ và yếu ớt như sắp tan biến.

"...Đừng... làm ơn, đừng làm thế..."

Cô ấy đã nói như vậy.

"Nói thế thì cũng..."

Yuuki cũng có lý do khiến cậu không thể cứ thế mà nói "À, vâng" rồi bỏ đi.

"Này, vết bầm đó, sao lại có vậy?"

"...!?"

Cô gái giật mình, vội ôm lấy vai.

Lúc nãy khi kéo cô ấy lên, một phần đồng phục đã bị xộc xệch, để lộ chiếc áo sơ mi bên trong.

Trời đang mưa.

Chiếc áo sơ mi dính chặt vào da, hơi xuyên thấu.

Đáng lẽ đây là một cảnh tượng có phần gợi cảm, nhưng có một thứ đập vào mắt khiến cậu không thể nghĩ đến chuyện đó.

Đó là những vết bầm và sẹo có thể nhìn thấy rõ ngay cả qua lớp áo sơ mi.

Yuuki từng chơi thể thao ngày xưa, nên chuyện bị thương hay có sẹo là cơm bữa.

Chính vì vậy cậu mới biết.

Những vết thương hằn rõ như thế này không thể tự nhiên mà có.

Trừ khi, đó là do một hành vi bạo lực có chủ đích. Hơn nữa, chúng lại chỉ xuất hiện ở những nơi được che bởi đồng phục. Không khó để tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.

"Thật sự... em không sao mà..."

Quả thực, việc phớt lờ lời khẩn cầu của một người với ánh mắt như thế này để giao cho cảnh sát cũng khiến lương tâm cậu cắn rứt.

(Nhưng mà, bỏ mặc cô ấy thì cũng...)

"...Haizz, được rồi."

Yuuki cất điện thoại đi. Trước hết cứ để cô ấy bình tĩnh lại đã.

"Tạm thời, đến nhà tôi đi."

"...Ể?"

Cô gái nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

"Thì, cứ như thế này cô sẽ bị cảm lạnh đấy?"

Vừa nói ra, cậu lại tự hỏi liệu một người vừa mới định chết có quan tâm đến chuyện bị cảm lạnh không.

Tiếng vòi sen vang vọng khắp căn hộ 1DK của Yuuki.

"Mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên mình đưa một cô gái về nhà đấy."

Yuuki ngồi khoanh chân trên giường trong phòng khách và lẩm bẩm một mình.

"...Vòi sen, cảm ơn cậu ạ."

Cô gái vừa định nhảy lầu trên sân thượng lúc nãy vừa dùng khăn lau mái tóc đen dài vừa bước vào phòng khách. Cô đang mặc bộ đồ thể thao mà Yuuki cho mượn. Do Yuuki khá cao nên bộ đồ trông thùng thình trên người cô.

Tuy nhiên, một cô gái vừa tắm xong vẫn có một sức hấp dẫn khiến người ta phải ngắm nhìn.

Cô gái im lặng đứng bất động một lúc.

A, ra là cô ấy không biết nên ngồi đâu. Yuuki nhận ra.

"Cô ngồi vào ghế đó đi."

Cậu chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, được đặt trước bàn học.

Cô gái cúi nhẹ đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế đó.

Từng cử chỉ của cô đều rất mực trang nhã và xinh đẹp, toát lên một cảm giác về sự giáo dục tốt.

"..."

"..."

Cô gái chỉ cúi đầu im lặng, và sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng.

Thấy cứ thế này cũng không ổn, Yuuki quyết định mở lời trước.

"Tôi là Yuuki Yuusuke. Còn cô?"

Khi Yuuki hỏi, cô gái giật mình rồi khẽ mở miệng.

"...Hatsushiro Kotori."

Cô gái, Hatsushiro, nói bằng một giọng khàn khàn như sắp tan biến.

"Hatsushiro à. Này, tại sao cô lại định làm chuyện đó vậy?"

"..."

Nghe câu hỏi đó, Hatsushiro nhắm nghiền mắt, cúi đầu và im lặng.

Vừa nói ra, cậu đã thấy mình lỡ lời. Chuyện đến mức phải từ bỏ mạng sống của mình chắc chắn là một vấn đề vô cùng nhạy cảm. Nhìn cái cách cô ấy sợ hãi và co rúm người lại mỗi khi Yuuki hỏi điều gì đó từ nãy đến giờ, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.

"À, xin lỗi nhé. Nếu không muốn trả lời thì cũng không cần đâu."

"...Vì em, không có."

"Hửm?"

"Em... không có... lý do để sống..."

Trong đôi mắt của Hatsushiro khi nói ra điều đó là một sự tăm tối lạnh lẽo và sâu không thấy đáy, đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.

A, gay go thật rồi đây. Nếu cứ để mặc thì cô ấy có thể lại đi nhảy lầu mất.

Một người bạn của cậu từng nói rằng: "Trên đời này có những kẻ suốt ngày dọa chết nhưng thực ra chẳng có ý định chết, chỉ là muốn được quan tâm thôi", nhưng cô gái này lại thuộc loại "chơi lớn", người đã thực sự buông mình lúc nãy.

Phải làm sao đây? Liệu có cách nào ngăn cô ấy lại không? Thật lòng mà nói, cậu thấy thật lãng phí nếu một cô gái trạc tuổi mình lại chết đi. Hơn nữa, cô ấy còn khá xinh đẹp nữa.

(Mà công nhận, cô bé này dễ thương thật.)

Dễ thương hơn nhiều so với các idol hay diễn viên trên TV. Có lẽ vì đang mải nghĩ như vậy, mà cậu đã buột miệng nói ra những lời này.

"Vậy thì, làm bạn gái của tôi đi."

"...?"

Hatsushiro nghiêng đầu thắc mắc.

"Hửm? Gì cơ?"

Yuuki nhớ lại những gì mình vừa nói.

Mình vừa nói gì với cô bé này vậy?

"A, không, chờ đã. Không phải vậy. Không phải vậy. Chuyện là, vì cô nói cô không có lý do để sống ấy mà. Nên là, bạn trai các thứ có thể trở thành lý do để sống, tôi nghĩ vậy. Vả lại, tôi cũng đang rất muốn có bạn gái. Hơn nữa, Hatsushiro lại hoàn toàn là gu của tôi... Aaa, mình đang nói cái quái gì thế này!!"

Yuuki đập đầu liên tục vào gối của mình.

"Không phải vậy đâu nhé!! Tôi đưa cô vào phòng mình không phải với ý đồ đó đâu!! Tuyệt đối không có!! Ít nhất là lúc đưa cô về thì không có!!"

"Lúc đưa về... thì không, ạ?"

"Vâng!! Xin lỗi!! Bây giờ thì có rồi!! Tại vì, cô dễ thương quá mà, đúng gu của tôi luôn. Tôi muốn có bạn gái mà."

Yuuki vùi mặt vào gối và nói bằng một giọng lí nhí.

"Được rồi. Cô cứ đi đi cũng được. Ở đây có một con 'quái vật ngoài hành tinh thèm bạn gái' đấy. Cô cảm thấy nguy hiểm cho bản thân phải không."

Yuuki buột miệng nói ra một sinh vật mà không rõ là yêu quái hay người ngoài hành tinh nữa. Cậu đang hoảng loạn quá mức rồi.

Tuy nhiên.

"...Phì."

Hatsushiro bật cười khe khẽ.

Vẻ đáng yêu của biểu cảm lần đầu tiên được thấy đó khiến nhịp tim của Yuuki tăng vọt.

Và rồi, Hatsushiro nhìn thẳng vào mặt Yuuki và nói một điều không thể ngờ tới.

"Được... ạ."

"...Ể? Gì cơ?"

Yuuki lại buột miệng nói một câu y hệt nhân vật chính trong một bộ rom-com sáo rỗng.

"...Em sẽ làm, bạn gái của cậu."

Yuuki, người tự mình đề nghị, lại không thể hiểu nổi tình hình và đứng hình tại chỗ.

"Đổi lại thì có hơi kỳ, nhưng em ở lại đây một thời gian có được không ạ?"

"Ể? À, ừm. Có vẻ cô cũng có lý do riêng. Bạn gái ở lại nhà một thời gian cũng không có gì lạ cả... mà khoan đã."

Yuuki hỏi.

"Ổn không vậy? Tôi và Hatsushiro chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà."

"...Vâng ạ. Em không có nơi nào khác để đi, cũng không có việc gì muốn làm, và Yuuki-san đã cứu em mà không ép buộc em làm này làm nọ, em nghĩ cậu là một người tốt. Hơn nữa..."

"Hơn nữa...?"

"...Chuyện đó, được cậu nói thẳng là 'dễ thương' hay 'đúng gu của tôi'... em đã rất... vui... ạ..."

Nói rồi, cô dùng cả hai tay che mặt. Dù che mặt nhưng đến cả tai cô cũng đã đỏ ửng lên.

Dễ thương quá đi mất, này.

"...Vì vậy, từ nay mong cậu giúp đỡ nhé... bạn trai của em."

"Ờ, ừm. Mong em cũng giúp đỡ nhé, bạn gái... của tôi."

Mặt Yuuki cũng đỏ bừng.

thuật ngữ chỉ hình mẫu người phụ nữ Nhật Bản lý tưởng, hội tụ các phẩm chất truyền thống như dịu dàng, đoan trang