Trường tư thục Saikou Gakuen – nơi Ryuunosuke đang theo học – có khuôn viên được chia thành ba toà nhà chính:
Một toà dành cho học sinh trung học cơ sở, một toà dành cho lớp 10 và 11 và một toà riêng biệt dành cho lớp 12, nơi cũng đặt thư viện và phòng âm nhạc.
Chúng lần lượt được gọi là khu trung học, khu cao I – II, và khu cao III.
Việc lớp 12 có một khu riêng được cho là cách nhà trường hỗ trợ học sinh tập trung ôn thi đại học.
Vì lý do đó, học sinh các lớp dưới hầu như không có dịp đặt chân đến khu cao III.
Tuy nhiên hôm nay, Ryuunosuke lại đang đứng ở đó.
Cậu được giáo viên môn ngữ văn nhờ trả lại một tập tài liệu mượn từ thư viện, nên mới đến khu vực mà cậu hiếm khi lui tới này.
“Phù…”
Việc trả tài liệu thực ra chỉ mất chưa đầy năm phút.
Thư viện quản lý bằng hệ thống máy tính, nên nếu biết cách thao tác thì xong ngay.
Dù thế, bầu không khí xa lạ tại khu cao III – nơi toàn học sinh lớp 12 đang chăm chú học hành – khiến cậu cảm thấy lạc lõng như cá ngừ lạc vào đàn cá ngừ đại dương.
Vì thế, cậu nhanh chóng quay người, định rảo bước về lại khu cao I – II.
…Nhưng đúng lúc ấy, một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Ngay cả khi ở cách xa hàng trăm mét, cậu cũng không thể nhầm lẫn dáng người nhỏ bé ấy.
Một cô gái thấp hơn đầu so với các bạn cùng lớp, đang tươi cười sánh bước bên bạn, là…
“Tiền bối.”
“Ơ?”
Khi cậu gọi, chị quay đầu như một chú thú nhỏ đang cảnh giác, nhìn quanh một lúc rồi mới nhận ra cậu.
“Ơ kìa, Icchimura đó hả! Sao em lại ở chỗ này thế?”
Chị tươi cười rạng rỡ rồi vui vẻ chạy lại gần.
“Em có việc ở thư viện. Tình cờ nhìn thấy chị nên muốn chào hỏi.”
“Ra vậy à? Hừm hừm, lễ phép quá chừng. Tốt, rất tốt.”
Vừa nói, chị vừa gật đầu hài lòng, rồi xoa đầu Ryuunosuke nhè nhẹ.
Vì chênh lệch chiều cao, chị có vẻ khó với tới, nên Ryuunosuke hơi cúi người xuống để chị dễ dàng hơn.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu bắt đầu cảm nhận được ánh nhìn từ xung quanh.
“…?”
Cậu đảo mắt nhìn quanh – thì ra những học sinh khác đang nhìn hai người đầy ngạc nhiên, thậm chí còn thì thầm to nhỏ:
“Ai thế nhỉ? Sao lại thân thiết với ‘Nàng tiên cá của phòng phát thanh’ vậy?”
“Sao lại được xoa đầu kiểu đó? Ghen tị quá…”
“Năm hai à? Sao họ thân thế không biết…”
Phải rồi…
Vì quen tiếp xúc với chị trong phòng phát thanh – nơi khá riêng tư – nên Ryuunosuke thường quên mất rằng tiền bối là một người nổi tiếng.
Dù nhỏ nhắn, nhưng chị vừa xinh đẹp, thông minh lại có tài ăn nói, nổi bật đến mức được cả nam lẫn nữ trong trường mến mộ, với biệt danh là “Nàng tiên cá của phòng phát thanh”.
Khi cậu đang nhìn lại sự nổi tiếng đó một cách thầm lặng…
“Ê, Karin, ai vậy? Cậu con trai đó là ai thế?” – bạn nữ đi cùng chị hỏi với vẻ hiếu kỳ.
“À, ừm, Icchimura là…”
“Lớp 11 à? Hiếm lắm nha, thấy Karin nói chuyện thoải mái với con trai như vậy. Không lẽ là…?"
Cô bạn kia vừa nói vừa mỉm cười đầy ẩn ý, thì…
“K-không phải đâu! Icchimura chỉ là đàn em trong CLB thôi mà!!” – tiền bối vội vàng đính chính.
“Đàn em CLB hả? Aww~ tiếc ghê. —Ơ, nhưng chẳng phải là cái người Karin thường kể với tụi này…”
“Uwaa, uwaa! Mai!! Thôi bỏ đi nha!! Đừng nói nữa!!”
Chị vội vã vung tay như thể cố gắng ngăn chặn dòng thông tin tiếp theo.
…Liệu điều đó có tính là một cú "out" không nhỉ?
Ryuunosuke không làm gì đặc biệt, cũng không rõ chị đang ngượng vì điều gì. Nhưng nếu chị đỏ mặt vì mình… có lẽ nên tính là một điểm cũng được?
Khi cậu còn đang đắn đo, cô bạn kia quay sang nói chuyện:
“À, xin chào. Chúng ta lần đầu gặp nhỉ? Mình là Tougazaki Mai, bạn cùng lớp của Karin.”
“Em là Ichimura Ryuunosuke, rất vui được gặp chị.”
“Wow, học sinh lớp 11 mà lễ phép quá chừng. Ấn tượng đấy.”
Mai – người bạn của tiền bối – che miệng cười, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tò mò.
“Thế… rốt cuộc cậu với Karin là mối quan hệ gì? Người yêu? Hôn phu? Bạn trai? —Ghê nha Karin, dám ra tay với đàn em~”
“Ba cái đó cũng là một mà!? Với lại, chị nói rồi còn gì, chỉ là đàn em trong CLB thôi mà!!
Đừng để tâm nha, Icchimura! Mai lúc nào cũng toàn nói mấy chuyện kỳ cục vậy đó…”
“Ể~, nhưng mà tớ thấy cũng không sai hoàn toàn đâu nha~”
“Là sai hoàn toàn đó!! Sai tới mức như… từ Trái Đất đến hành tinh Iscandar còn gần hơn!!”
Cả hai tiếp tục cãi nhau nho nhỏ với bầu không khí rất thân thiết.
Ryuunosuke có thể cảm nhận được rằng họ rất thân nhau – giống như cậu với Hino vậy.
Tuy nhiên, có một điều cậu thấy hơi lạ.
Giọng nói của tiền bối… hôm nay rất khác.
Không phải giọng nói ngọt ngào như tiếng chuông ngân khi nói chuyện riêng,
mà là giọng nghiêm túc – rõ ràng, sắc nét – giống như lúc chị phát thanh hoặc đọc truyện trên loa trường.
(…Lúc không ở trong phòng phát thanh, tiền bối lúc nào cũng dùng kiểu giọng “chuyên nghiệp” này…)
Trong khi cậu còn đang thắc mắc, tiền bối bất chợt nhìn cậu như sực nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, hôm nay chị có việc ủy ban sau giờ học, nên có thể đến trễ buổi CLB.
Còn có một bạn trong CLB kịch nói là cần mượn thiết bị phòng phát thanh, có thể ghé qua lúc đó.
Nếu em có mặt thì giúp chị tiếp bạn ấy được không?”
“Dạ, vâng. Em hiểu rồi.”
“Cảm ơn em nha. Vậy gặp lại sau giờ học nhé.”
“Bye byee, đàn em dễ thương~” – Mai cười hóm hỉnh vẫy tay chào.
Rồi cả hai rời đi.
Ryuunosuke ở lại, trong lòng có chút gì đó… mơ hồ và lạ lùng chưa gọi tên được.
Giờ tan học.
Ngay khi buổi học kết thúc, Ryuunosuke liền trực chỉ đến phòng phát thanh.
Vì đã được tiền bối nhờ một việc, với cậu, chuyện đó quan trọng hơn tất cả.
Ngày hôm nay, Hino cũng lại rủ cậu đi Ra●ndo Wan (trung tâm trò chơi, bowling, karaoke nổi tiếng).
Nhưng vì có việc đã hứa với tiền bối, cậu đành lịch sự từ chối.
“Giữa tớ và tiền bối, cậu chọn ai…?” – Hino còn giả vờ rơi nước mắt níu kéo cậu, nhưng Ryuunosuke lặng thinh bỏ đi không thương tiếc.
“…”
Cậu mở khóa, bước vào phòng phát thanh.
Bên trong không có ai cả.
Nếu nghĩ bình thường thì ít ra cũng phải có vài thành viên CLB đến sớm rồi chứ?
Thế nhưng, nơi đây lại yên tĩnh đến lạ.
…Cũng phải thôi.
Bởi vì hiện tại, “CLB phát thanh (tạm thời)” chỉ có đúng hai người – tiền bối và Ryuunosuke.
Tuy họ tự xưng là CLB và đảm nhận các buổi phát thanh trưa cũng như đọc lời giới thiệu trong các sự kiện, nhưng vì chưa đủ số lượng quy định nên vẫn chưa được công nhận là CLB chính thức.
Hiện tại, họ chỉ được xem như một hội nhóm sở thích (đồng câu hội) mà thôi.
“Một ngày nào đó, mình nhất định sẽ tuyển đủ người để được công nhận là CLB thật sự!”
Đó là điều tiền bối từng nói, với ánh mắt sáng rực và nhiệt huyết không giấu nổi.
“Tuyển thêm thành viên à…”
Ryuunosuke nhìn lên tấm băng rôn trên tường có dòng chữ lớn:
“Năm nay nhất định phải chiêu mộ được tân binh!!”
Nếu đó là mong ước của tiền bối, thì cậu thật lòng muốn giúp chị đạt được điều đó.
Cậu tưởng tượng ra cảnh chị nhảy cẫng lên vì vui mừng, giống như chú mèo “Nyanzemon” khi nhìn thấy cá khô.
Chỉ nghĩ đến nụ cười đó thôi… là cậu thấy đáng để cố gắng rồi.
…Tuy nhiên.
“…”
Nếu CLB có thêm thành viên, nghĩa là cậu sẽ không còn được ở cạnh tiền bối một cách riêng tư như trước nữa.
Thời gian tiếp xúc sẽ ít đi,
cơ hội làm tiền bối vui vẻ cũng sẽ thưa dần…
Đó là điều khiến Ryuunosuke vô cùng bối rối và giằng xé.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tiền bối được vui, đạt được mơ ước, và… nhảy múa như Nyanzemon.
Thế nhưng—
“…Không được nghĩ vậy.”
Cậu lắc mạnh đầu như chú chim uống nước, cố gạt bỏ những suy nghĩ ích kỷ.
Dù sao thì quy định tối thiểu để được công nhận là CLB chính thức là 5 thành viên.
Với tình hình hiện tại, chuyện đó vẫn còn khá xa – không phải điều cần lo ngay.
Cậu gật đầu như để chốt lại suy nghĩ, rồi bắt tay vào việc được giao.
Chuẩn bị thiết bị.
Cậu tìm đến góc chứa đồ trong phòng, lấy ra thùng carton có thiết bị bên trong, mang ra bàn.
Bên trong gồm: micro, loa nhỏ, các loại dây kết nối…
Khi cậu đang sắp xếp lại cho gọn gàng, thì—
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vâng, mời vào.”
Chắc là bạn cùng lớp của tiền bối – người chị đã nhờ cậu hỗ trợ thiết bị.
Cậu lên tiếng, và cánh cửa khẽ mở ra.
“……”
Người đứng sau cánh cửa là một nữ sinh cao ráo với vẻ ngoài thu hút đến mức gây choáng ngợp.
Tóc dài được chăm chút gọn gàng, thân hình cao hơn cả 170cm – trông chẳng khác nào người mẫu.
Khuôn mặt sắc nét, dáng vẻ điềm tĩnh, có phần lạnh lùng.
Với khí chất ấy, cô ấy trông chín chắn hơn hẳn bạn bè cùng tuổi.
Thậm chí, với Ryuunosuke – người có một chị gái đang học đại học – thì nữ sinh này còn toát lên vẻ trưởng thành hơn cả chị mình.
Cậu hơi khựng lại một chút, rồi hỏi:
“À… chị là bạn cùng lớp với tiền bối Takato đúng không ạ?”
“……”
“Chị tới để lấy thiết bị đúng không? Em đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi. Không biết như thế đã ổn chưa?”
“……”
Không có hồi đáp.
Cô ấy chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Ryuunosuke.
“…À, em có thể giúp chị mang đi, nếu hơi nặng…”
“…………”
Vẫn là im lặng.
Không một lời đáp, không cả gật đầu.
(Có khi nào mình lỡ làm gì khiến người ta khó chịu không nhỉ…?)
Ryuunosuke vốn hay bị người ta nhận xét là mặt đáng sợ, khí chất áp lực, hay thậm chí trông như sát thủ nếu gặp lúc đi đường tối.
Nên cậu cũng không lạ gì những phản ứng kiểu này.
Cố nở nụ cười nhẹ, Ryuunosuke bước lên một bước.
“Chị kiểm tra thử xem thế này đã đủ chưa…”
Ngay lúc đó—
“…Hiếc!”
Cô gái bất giác bật ra tiếng thảng thốt, rồi giật mình lùi lại như bị đẩy ngược.
Phản ứng y như chú ngựa vằn đang đối diện với con sư tử đói ở thảo nguyên.
Và rồi—
Rầm.
Lưng cô đập vào chiếc kệ cạnh cửa.
Một thùng giấy đặt phía trên mất thăng bằng, lắc lư rồi đổ xuống đầu cô.
Ngay lập tức—
“…!”
Ryuunosuke bật người về phía trước.
Bịch! Rào rào rào!!
Giấy tờ và hộp rơi khắp nơi, một phần rơi lên lưng Ryuunosuke.
“……”
“Chị có sao không?”
“…Ể…”
Cô gái ngước nhìn, ánh mắt còn đầy bất ngờ.
Còn Ryuunosuke đang che chắn cho cô bằng cả cơ thể mình.
Cậu đã kịp lao tới và đỡ cú rơi, tránh cho cô bị thương.
“Xin lỗi chị, em không có ý làm chị sợ đâu…”
“……”
“Chị có bị thương không? Có đứng dậy được không?”
“……”
Cô khẽ gật đầu, mắt vẫn tránh ánh nhìn của cậu.
Nhưng khi cô cố gắng đứng lên thì—
“…ư…”
Cô rên nhẹ, rồi lại ngồi bệt xuống.
Cô đang ôm lấy mắt cá chân.
Ryuunosuke xin phép kiểm tra, kéo nhẹ tất xuống – thấy mắt cá sưng đỏ lên hẳn.
“Chị đau lắm hả?”
“………”
Chỉ vừa chạm nhẹ, cô đã thở gấp vì đau.
Đúng như cậu đoán – chắc là trẹo chân.
Ryuunosuke từng chơi bóng chày, nên rất quen với loại chấn thương này.
“Em đưa chị đến phòng y tế nhé. Phải chườm lạnh và cố định lại.”
“……”
Cô gái lặng lẽ gật đầu, rồi cố gắng đứng lên bằng cách nắm tay cậu.
Nhưng chỉ một bước thôi, cô lại “ư…” khẽ rên và ngồi phịch xuống lần nữa.
Rõ ràng, chị ấy không thể tự đi nổi.
Vậy thì…
“…Xin lỗi chị.”
“……Hả…!? Ơ… ế!?”
Không để cô kịp phản ứng, Ryuunosuke nhẹ nhàng bế cô lên trong vòng tay.
Theo đúng kiểu "bế công chúa".
“Xin lỗi. Nhưng em sẽ đưa chị đến phòng y tế như thế này.”
“…………Éc…!?!!”
Cô gái gần như phát ra tiếng kêu vô thanh.
Và thế là, giữa cơn hỗn loạn trong lòng cô gái ấy, Ryuunosuke ôm cô trong tay và chạy nhanh về phía phòng y tế.
“Ừm, em bị trật chân rồi.”
Ngay khi vừa đến phòng y tế, bác sĩ trường – thầy Ryūzōji – chỉ cần liếc qua là lập tức chẩn đoán.
“Không nặng lắm đâu, thầy sẽ dán miếng chườm lạnh rồi cố định lại. Theo dõi vài ngày, nếu thấy đau thêm thì nên đến bệnh viện khám nhé.”
“Vâng, cảm ơn thầy ạ.”
“Không sao đâu, đó là công việc của tôi mà.”
Sau khi nhanh chóng xử lý vết thương, thầy vừa nói xong liền quay đi:
“Thế thì... tôi ra ngoài hút thuốc một lát.”
Nói rồi thầy… bỏ đi mất.
Ryuunosuke từng nghe nói rằng thầy Ryūzōji hiếm khi ở trong phòng y tế, và giờ thì tin đồn đó rõ ràng là đúng.
“……”
“……”
Giờ đây trong phòng y tế chỉ còn lại Ryuunosuke và nữ sinh kia.
Một khoảng lặng căng thẳng trôi qua.
Dựa vào thái độ lạnh nhạt lúc trước, cậu đoán là cô ấy vẫn còn thấy cậu đáng sợ.
Nếu vậy, có lẽ cậu không nên chủ động bắt chuyện thì hơn…
Khi cậu còn đang suy nghĩ cách cư xử, thì—bất ngờ, cô gái ấy lên tiếng trước.
“……………A………”
“Ể?”
“…A… cảm… cảm ơn… rất nhiều… vì đã… gi… giúp em…”
Giọng cô bé rất nhỏ, gần như thì thầm – như một cánh hoa rơi vào đêm yên tĩnh.
Nhưng giọng nói ấy, già dặn và trầm ấm, hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của cô – như một loài hoa nở về đêm, dịu dàng mà kiêu hãnh.
“V-Và… em… xin lỗi… mặc dù là người chủ động đến nhờ giúp… vậy mà lại không giải thích rõ ràng cho anh…”
“Không sao đâu. Chị không cần bận tâm.”
Có lẽ do vẻ ngoài của cậu khiến người ta thấy khó gần – chuyện này đã nhiều lần xảy ra trước đây.
Ryuunosuke luôn ý thức về vấn đề đó và cảm thấy cần phải thay đổi.
Nếu có người nên xin lỗi ở đây, thì là chính cậu mới đúng.
“Chân của chị… còn đau không?”
“Dạ… à, không… nhờ anh… mà em ổn rồi…”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nếu chuyện gì đó xảy ra với bạn của tiền bối, cậu sẽ không thể ngẩng mặt nhìn chị ấy được.
Thật may là không có gì nghiêm trọng.
Trong lúc Ryuunosuke đang nhẹ nhõm thì cô gái cất tiếng, dù vẫn còn ngập ngừng:
“A… nhưng mà…”
“Gì vậy?”
“…Cái… cái đó…”
Dáng vẻ lưỡng lự, như thể đang vật lộn với chính mình.
Cuối cùng, sau một hồi do dự, cô nhỏ giọng thì thầm: “…A-anh… không thấy… em nặng lắm sao…?”
“Ể?”
“V-Vì… anh đã phải… bế em như vậy, mang cả quãng đường đến tận đây… em…”
Cô cúi gằm mặt xuống, như thể đang xin lỗi từ tận đáy lòng.
ra là điều đó à…
“Không sao thật mà. Chị nhẹ lắm ấy chứ.”
Ryuunosuke nhìn thẳng vào mắt cô và trả lời.
Và đó hoàn toàn là sự thật.
So với việc chạy bộ bế ba chiếc lốp xe thời còn ở đội bóng chày, thì việc bế cô chẳng đáng gì cả.
“À…”
Cô gái ngạc nhiên, đưa tay che miệng.
“C-Cảm… cảm ơn anh…
T-Tại em… người cao như thế này nên… chưa từng được ai bế như vậy cả…
Ngược lại, em toàn bị trêu là ‘con nhỏ đô con’… từ nhỏ đến giờ…”
Đoạn cuối, giọng cô nhỏ dần, gần như tan vào không khí.
Ryuunosuke không biết rõ hoàn cảnh, nhưng cậu chỉ nghĩ đơn giản là: cô ấy có vóc dáng cân đối và khỏe mạnh.
Nên cậu nói thật lòng: “Không có chuyện đó đâu ạ.”
“…Hở…?”
“Không có tí mỡ thừa nào cả, bắp tay, đùi cũng săn chắc vừa phải… Chị có dáng người rất đẹp.
Thật lòng thì, trông chị không hề ‘to lớn’ đâu.”
“……C-Cái… cái đó…”
“Em nghĩ vóc dáng của Chị vừa đẹp, vừa quyến rũ, không có gì phải xấu hổ cả.”
“A-À, à, à…!!!”
Cô gái chớp mắt liên tục, hoảng loạn đến mức không biết để tay chân vào đâu.
Và rồi, đột nhiên…
“Hic…”
Một tiếng nấc nhỏ vang lên.
“A, x-xin lỗi… em… em bị… nấc rồi…”
“Em ổn chứ?”
“V-Vâng… h-hic… Tại em… mỗi lần căng thẳng là… lại bị nấc…”
“Ể?”
Phần cuối nói nhỏ quá, cậu nghe không rõ.
“A… hiyaa… k-không có gì ạ!
V-Vậy em xin phép… về trước… hic!”
Rồi vẫn còn nấc cụt, cô gái đứng dậy tập tễnh bỏ đi, gần như… chạy trốn.
Ryuunosuke chỉ biết lặng lẽ tiễn theo bóng lưng ấy.
Một lúc sau, trong đầu cậu vang lên một câu nói mơ hồ: “…One out.”
Không biết từ đâu vọng đến.
Nhưng có lẽ là tính thêm được một điểm – cho ngày hôm nay.
“Ủa, Icchimura đi đâu thế? À mà, nhìn tình hình thì... có chuyện gì à?”
Khi Ryuunosuke quay lại phòng phát thanh, tiền bối Karin đã có mặt – có vẻ như công việc bên ủy ban đã xong.
Chị đang nghiêng đầu, nhìn đống thiết bị được đặt trên bàn rồi lại nhìn mấy thùng giấy và giấy tờ rơi vãi dưới sàn, trông có vẻ khá bối rối.
“Xin lỗi chị. Có một sự cố nhỏ khiến bạn cùng lớp của chị bị thương…”
“Ể?”
“Bị trẹo nhẹ thôi ạ. Em đã đưa bạn ấy đến phòng y tế để xử lý vết thương.”
Khi Ryuunosuke nói vậy, tiền bối liền nhíu mày như không hiểu chuyện gì đang diễn ra:
“Bạn cùng lớp của chị bị thương…? Nhưng chị vừa nhận được tin là Nakajima-san bị kêu đi học bù đột xuất nên hôm nay không đến được mà…”
“Vậy… sao ạ?”
“Ừ. Chị còn đang thấy áy náy vì để em chờ công cốc…”
Khoan đã.
Nếu bạn cùng lớp của chị không đến… thì cô gái lúc nãy là ai?
Bây giờ nghĩ lại, Ryuunosuke vẫn chưa biết tên cô ấy.
Ngoài vài lời trao đổi ngắn ngủi trong phòng y tế, cả hai gần như chưa từng trò chuyện đúng nghĩa.
Nếu cô ấy không phải bạn cùng lớp của tiền bối… thì việc cô ấy xuất hiện cũng không có gì là lạ.
“Ừm… tuy chưa rõ mọi chuyện là gì, nhưng Icchimura chắc đã rất vất vả rồi nhỉ.
Xin lỗi vì đã giao việc rắc rối cho em nha.
Chị sẽ đền bù xứng đáng cho em sau! Hứa đấy!
À, đống thiết bị này để chị giao lại cho Nakajima-san sau nhé, đừng lo.
Mà này, cái dây nối này có vẻ sắp đứt rồi… Chắc phải mua dây mới thôi…”
Chị vừa nói vừa chăm chú nhìn đống thiết bị trên bàn, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“……”
Dù sao thì, chuyện cũng đã tạm ổn.
Việc cô gái đó là ai vẫn là một dấu hỏi,
nhưng nếu cô có việc cần đến phòng phát thanh…
chắc chắn Ryuunosuke sẽ gặp lại.
Cậu tự nhủ như vậy và tạm gác chuyện đó sang một bên.
Bởi vì lúc này… có một chuyện quan trọng hơn.
“Tiền bối, em có một thỉnh cầu… được không ạ?”
“Hửm?”
“Là…”
Hôm nay, cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thường nhật.
Ngoại trừ một "one out" mơ hồ chẳng rõ lý do,
cậu vẫn chưa khiến tiền bối vui lòng đến 3 lần, như mục tiêu mỗi ngày.
Vì vậy—
“Em có thể… bế tiền bối và đưa đến phòng y tế không ạ?”
“Cái gì!? Từ chối!!!”
“Không sao đâu. Tiền bối nhẹ lắm.”
“Cái đó nghe như đang chê chị nhỏ con, không có ‘đủ độ phồng’ đó biết không!?”
Chị "gầm gừ" như thú nhỏ đang xù lông, tỏ vẻ phản đối kịch liệt.
Lạ thật… cách này lúc nãy còn hiệu quả với cô gái kia mà…
“Không, thật sự thì em thấy… tiền bối có vóc dáng rất đẹp.
Cân đối, vừa vặn, nhìn hoài cũng không chán.”
“Q-Q-Quấy… quấy rối tình dục đó nha!?” Cái gì thế hả Icchimura!? Từ khi nào em nói mấy câu kiểu đó vậy hả!?”
“Tại vì vóc dáng của chị thực sự rất lý tưởng, tỉ lệ tuyệt vời…”
“Ơ, ý em là… chị có ‘dáng đẹp’? T-Thật hả…? C-Cũng đúng…
Thật ra, chị cũng có chút tự hào vì luôn giữ đúng ‘tỷ lệ vàng’ với chiều cao này đấy, hừm hừm…
Nhưng… khoan đã!! Không phải chuyện đó!”
Dù chị cố gắng bác bỏ, má vẫn đỏ bừng, miệng thì mím cười không giấu nổi.
Ryuunosuke siết chặt nắm tay trong lòng.
Đó chắc chắn là… “two out”.
“Không cần phải khiêm tốn đâu ạ. Em thật sự nghĩ cơ thể chị là một kiệt tác nghệ thuật, giống như tượng thần Vệ nữ Milo vậy đó.”
“T-Tượng… nghệ… thuật…!?”
“Vâng. Nếu có thể, em muốn giữ lại vóc dáng ấy trong một bảo tàng, để hậu thế còn có thể chiêm ngưỡng…”
“G-Gì cơ!? B-Bảo tàng!? Icchimura!?
Cách nghĩ của em giống… tội phạm trong phim Cr●minal Minds ấy!!”
“Nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của em…”
“K-Không phải cái gì nghĩ là được đâu!? Không hiểu nổi nữa rồi!!
Chị chịu thua! Meooow—!!”
Cuối cùng, tiền bối "miu" lên như một con mèo nhỏ bị quá tải cảm xúc.
Và sau đó…
Ryuunosuke tiếp tục khiến tiền bối vô cùng vui vẻ.