Được rồi. Nói thật ra thì, tôi là một thằng có chút máu otaku, việc tôi bỏ lại thành phố tiện nghi để chuyển về vùng quê hẻo lánh bắt nguồn từ việc thi trượt cấp ba.
Lý do tôi chấp nhận ý tưởng chuyển đến một hòn đảo ở biển nội địa Seto của bà chị, người đã quen sống ở thành phố Kobe này, có ba điều.
Thứ nhất, kết quả thi trượt cấp ba đã để lại một vết sẹo trong lòng tôi.
Thứ hai, nhà của ông bà tôi (đã mất) ở trên hòn đảo đó.
Thứ ba, bố mẹ tôi làm nghề quảng bá ở nước ngoài, rất bận rộn, dự định là tôi và chị sẽ sống cùng nhau từ khi vào cấp ba, nhưng bà chị xinh đẹp của tôi nhất quyết muốn sống ở nhà ông bà.
Bỏ qua việc tôi có mắc hội chứng cuồng chị gái hay không, về cơ bản tôi không bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của chị. Nếu chị ấy muốn tận hưởng cuộc sống chậm rãi ở một vùng quê hẻo lánh, tôi cũng không ngại đi cùng.
Vốn dĩ chị tôi không phải là người dễ dãi đến mức em trai phải lo lắng, nhưng chị ấy vừa xinh đẹp, tốt bụng lại dịu dàng, nên được rất nhiều người theo đuổi.
Việc một người như chị ấy đến sống ở vùng quê, chẳng khác nào ném mồi ngon cho một lũ sói đói khát chỉ biết đến tình dục. Vậy thì tốt hơn là tôi nên ở bên cạnh làm chó giữ nhà.
Đây là chuyện nghiêm túc, không liên quan gì đến hội chứng cuồng chị gái. Gia đình là trên hết, đó là phương châm của anh em tôi.
Và tất nhiên, việc đồng ý đến sống ở đảo cũng là ý muốn của riêng tôi.
「Thật ra, em muốn tìm kiếm sự chữa lành và rời xa khỏi sự ồn ào của thành phố…」
── Cuối tháng Ba, kỳ nghỉ xuân sau khi tốt nghiệp cấp hai.
Tôi, trước khi nhập học cấp ba, một mình lên phà để vượt biển nội địa Seto.
Con tàu chậm rãi tiến về phía dưới cây cầu treo dài nhất thế giới, cầu Akashi Kaikyo. Điểm đến của con tàu chở tôi không phải là hòn đảo Awaji lớn như bạn thấy ở phía xa của cây cầu.
Mà là một hòn đảo nhỏ với dân số khoảng 25.000 người.
Tôi tra cứu trên điện thoại thì thấy── chỉ mất khoảng ba tiếng lái xe để đi một vòng quanh đảo, đối với tôi, người vừa mới sống ở thành phố, đây chẳng khác gì một vùng quê hẻo lánh ngột ngạt. Hơn nữa, địa chỉ của hòn đảo này là tỉnh Kagawa.
Gần đây, tỉnh này còn hô hào phong trào "không khuyến khích sử dụng phương tiện truyền thông", đòi bỏ hết ti vi, internet, game các kiểu, và đang thực sự thực hiện phong trào đó, tỉnh còn thông qua điều luật "chơi game một ngày một tiếng", chính là tỉnh Kagawa đó.
Trong tương lai, nếu đối thủ chơi game online là dân Kagawa thì chỉ cần nói "đối thủ là dân Kagawa đó, cứ bình tĩnh mà chơi thôi" là chiến thuật này sẽ có tác dụng ngay, còn nếu dân Kagawa mà vô địch eSports thì sẽ bị coi là "thằng đó chơi gian, vi phạm điều luật rồi" và bị đối xử còn tệ hơn cả mấy thằng cheat.
Bỏ qua những tai tiếng đó, đối với tôi, Kagawa chỉ là một tỉnh lạc hậu nổi tiếng về mì Udon.
Và nơi tôi sắp đến còn là vùng biên cương của biên cương trong tỉnh Kagawa đó.
『Thua trận trong cuộc chiến thi cử mà bị đày ra đảo, đúng là mạt vận của một vị tướng bại trận thời chiến quốc』
Một tin nhắn vô tâm như vậy từ một bạn cùng lớp thời cấp hai, người cũng muốn thi vào trường cấp ba đó, đã được gửi đến điện thoại của tôi. Tất nhiên, thằng cha này đã đậu vào trường mình muốn. Nếu không thì nó đã không thèm gửi cái bình luận này rồi. Khuyến khích đọc xong rồi lơ luôn.
「Đày ra đảo à… Nói hay đấy. Mình chỉ là vô tình quyết định sống cuộc sống chậm rãi thôi mà, không biết quyết định này có thực sự đúng đắn không nữa」
Vừa ngắm điện thoại, tôi vừa quyết định ăn thử món mì Udon đặc sản của đảo ở khu ăn uống trên phà.
Mì Udon của đảo. Điểm đặc biệt là trên mì có bánh gạo nướng *Senbei*.
… Ủa gì vậy? Sao tự nhiên cho bánh gạo lên mì?
Tôi dùng đũa gắp ba miếng bánh gạo chiên đang nằm trên tô mì lên, ngâm vào nước súp nóng hổi rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Bánh gạo thì ngon đấy, nhưng làm topping cho mì thì đúng là một ý tưởng mới lạ. Chắc là cấm chơi game nên mới nảy ra cái ý tưởng này à? Não game với não mì Udon cũng có khác gì nhau đâu.
「Thôi kệ, dù sao đến nơi cũng còn lâu, xem anime trên điện thoại giết thời gian vậy」
Dù biết là mình làm vậy không hay ho gì, nhưng tôi vẫn vừa húp mì vừa cầm điện thoại lên.
「Mất sóng…」
Tuy là đang ở trên biển, nhưng tôi cứ nghĩ là đang ở đất liền rồi chứ, xem ra tôi đã quá lạc quan rồi. Suốt chặng đường, tôi bị ép phải "không sử dụng phương tiện truyền thông" bất kể có điều luật hay không. Chuyến phà từ Kobe đến đảo mất tận ba tiếng rưỡi đồng hồ cơ mà.
Giá vé cũng không hề rẻ, ngày thường thì học sinh cấp ba mất khoảng 1800 yên. Còn ngày nghỉ thì tận 2500 yên. Tất nhiên, bây giờ tôi không phải tự bỏ tiền túi ra đi. Tiền của bố mẹ cả đấy. Nhưng nếu sử dụng cho mục đích cá nhân thì học sinh không thể thường xuyên móc tiền tiêu vặt ra trả được.
「Không biết đến bao giờ mình mới có thể quay lại Kobe nữa đây」
Vừa luyến tiếc thành phố, tôi vừa ăn hết tô mì Udon của đảo với một mức độ hài lòng nhất định, rồi hướng mắt nhìn ra khung cảnh biển từ cửa sổ tàu.
Biển nội địa Seto rất êm đềm.
Khác với ngoài đại dương, sóng lớn không nổi lên, tàu hầu như không bị lắc lư. Đến mức mà mấy cái sinh vật gọi là dân lướt sóng cũng không thèm sinh sống ở đây, chắc là sóng yên biển lặng lắm đây. Chuyến đi thuyền kéo dài ba tiếng rưỡi đồng hồ thoải mái và không lo bị say sóng là một điều đáng mừng.
Ở phía xa của biển, tuy vẫn chưa thấy bóng dáng của hòn đảo mục tiêu, nhưng có thể nhìn thấy đảo Awaji và Shikoku. Chắc là nhờ trời đẹp.
Tuy không có đường chân trời bao la bát ngát, nhưng ngược lại, việc được bao quanh bởi các hòn đảo khiến tôi cảm thấy đây không phải là tận cùng của thế giới, và có một chút an tâm mơ hồ.
… Mà thôi, dù sao cũng mất sóng rồi.
Đành cắm sạc điện thoại vào ổ cắm trên tàu vậy.
Tôi lôi cuốn light novel giết thời gian ra khỏi túi đeo vai, và quyết định tận hưởng khoảng thời gian đọc sách tao nhã trên tàu.
Và rồi một lúc sau──
『Xin thông báo đến quý khách. Tàu sắp cập bến. Khi tàu cập bến có thể sẽ có một chút va chạm, vì vậy để phòng tránh nguy hiểm, xin quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ cho đến khi tàu dừng hẳn』
Tiếng thông báo trên tàu vang lên, tôi dừng tay lật trang sách.
Nhận ra thì thấy khung cảnh đảo đã hiện ra trước mắt qua cửa sổ.
「Ooooh」
Những họa tiết loang lổ của hoa anh đào và cây ô liu tô điểm cho sườn núi của hòn đảo. Màu sắc tương phản với màu xanh của biển nhảy vào tầm mắt.
Và khi nhìn thấy khung cảnh đó, tôi chợt nhớ ra.
「… Mình đã trở về rồi」
Lần cuối tôi về quê là từ hồi chuyển nhà hồi tiểu học. Sau khi lo xong tang lễ cho ông bà, suốt bảy năm qua, tôi chưa từng quay lại đây một lần nào.
Tôi đã trải qua thời thơ ấu của mình trên hòn đảo này.
Lúc đó, bố mẹ tôi cũng nhận một công việc lớn ở nước ngoài, nên tôi và chị đã được gửi đến sống với ông bà.
Tôi đã quen với cuộc sống ở thành phố, và ký ức về những ngày đó đã trở nên mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ như in việc mình đã từng học ở trường tiểu học trên đảo, dù chỉ là vài năm.
「Sống thong thả ở đây cũng không tệ nhỉ」
Chỉ trong khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn quên đi khung cảnh xám xịt quen thuộc của thành phố.
Bởi vì phong cảnh trù phú của bầu trời, biển cả, hoa anh đào và cây ô liu có sức quyến rũ đến vậy.
Nhưng sự quyến rũ đó có tiếp tục sau khi tôi xuống tàu hay không thì tiếc là không.
Quả thực hòn đảo này rất quyến rũ, nhưng đó là khi bạn không nghĩ đến việc mình sẽ sống ở đây.
Khu vực xung quanh bến cảng vẫn còn tàm tạm, nhưng khi ra khỏi đó thì lại là một vùng quê hẻo lánh đến mức tôi phải thở dài ngao ngán.
Một thị trấn quê mùa thanh bình, nhưng chắc chắn là không có gì vui vẻ, một vùng quê hẻo lánh.
Không, phải nói là một ngôi làng thì đúng hơn. Mà có lẽ là một khu dân cư thì đúng hơn.
Nhìn quanh thì không thấy cửa hàng tiện lợi nào, máy bán hàng tự động hay đèn giao thông cũng không thấy đâu luôn.
Đương nhiên là không có tòa nhà cao tầng nào cả, và đương nhiên là không có đường ray vì không có tàu điện. Đường cao tốc cũng không có luôn. Trừ đường dành cho xe hơi ra thì hầu như tất cả các con đường đều là đường đất chưa được trải nhựa.
Càng rời xa khu vực bến cảng, phong cảnh vốn đã quê mùa lại càng trở nên thanh bình hơn với tốc độ chóng mặt. Nói là mang đậm chất thơ thì nghe hay đấy, nhưng thực chất là chẳng có gì cả.
「Không thể nào mà nói được câu "Ở đây không có gì, nhưng lại có tất cả" luôn đấy」
Nhưng mà, cảm giác bầu trời rộng lớn hơn thì cũng không tệ lắm. Chỉ vậy thôi.
「Ừm, nhà của ông bà mình đi từ đây kiểu gì nhỉ? Hồi đó mình nhớ là được chở bằng xe từ cảng về mà…」
Để xác nhận điểm đến, tôi mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại──
「Ủa?」
Tôi lục lọi túi quần, nhưng thứ đáng lẽ phải ở đó lại không thấy đâu.
Thứ đáng lẽ phải ở đó, tất nhiên là cái điện thoại rồi.
Tôi hốt hoảng lôi hết hành lý ra, tìm kiếm cái điện thoại đáng lẽ phải được cất ở đâu đó, nhưng tìm mãi mà không thấy đâu cả. Ủa, sao lại không có?
Kiểm tra lại thì thấy cả cục sạc cũng không có luôn. Lúc này tôi mới nhận ra.
「… Mình để quên trên ổ cắm điện trên tàu rồi!」
Tôi vội vàng định quay lại, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì chiếc phà đã chở tôi đến hòn đảo này đang rời bến cảng để hướng đến điểm đến tiếp theo trên biển nội địa Seto rồi.
Đương nhiên là không thể bơi theo kịp nên tôi đành bỏ cuộc. Vì mất điện thoại nên giờ tôi đã hoàn toàn "không sử dụng phương tiện truyền thông", chính thức gia nhập hội những người dân tỉnh Kagawa.
Và rồi tôi ngồi bệt xuống vệ đường ở vùng quê, giận dỗi.
Đối với một đứa trẻ thời nay bị "nghiện" điện thoại như tôi, việc không thể mở ứng dụng bản đồ là một đòn chí mạng.
Dù biết địa chỉ và mã bưu điện, nhưng lại không biết đường đi. Thật nực cười.
「Đùa nhau à, lạc đường ở một hòn đảo bé tí như này luôn hả…」
Tôi bắt đầu lê bước đi dựa vào trí nhớ.
Vì có ghi địa chỉ nên tôi định đến đồn cảnh sát để hỏi đường, nhưng cái đồn cảnh sát quan trọng thì lại không thấy đâu.
Sau khi lang thang khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng tìm được một khung cảnh quen thuộc, lúc đó tôi đã xúc động đến mức muốn khóc luôn ấy chứ.
Khung cảnh quen thuộc đó là một công viên với hàng cây anh đào nở rộ.
Các thiết bị vui chơi như cầu trượt hay xích đu vẫn còn nguyên vẹn như ngày xưa. Chỉ là có vẻ hơi cũ kỹ và hoen gỉ thôi.
「Hoài niệm quá, hồi tiểu học mình hay chơi với Yukki ở đây」
Vừa vô tình thốt ra biệt danh của người bạn thanh mai trúc mã thân thiết ngày xưa, tôi vừa tiến về phía cầu trượt.
Đương nhiên là ở cái tuổi này tôi không có hứng thú leo lên cầu trượt đâu.
Nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp. Vì tôi không nhớ nổi phải đi theo hướng nào từ công viên để về nhà nữa. Vì vậy, nếu leo lên chỗ cao thì tầm nhìn sẽ tốt hơn, và có lẽ ký ức thời thơ ấu sẽ ùa về và tôi sẽ biết phải đi đâu.
「Hồi tiểu học chỉ cần leo lên được trên cùng là đã khiến bạn bè cùng lớp ngưỡng mộ rồi, nhưng ở cái tuổi này thì dễ như ăn kẹo thôi」
Tôi không gặp khó khăn như ngày xưa, mà dễ dàng leo lên đỉnh cầu trượt. Thì đương nhiên rồi. Tháng sau tôi là học sinh cấp ba rồi đấy. Thậm chí việc tôi đang leo lên cầu trượt như thế này còn là một chuyện đáng xấu hổ ở cái tuổi này nữa kìa. Nhưng mà──
「Hửm?」
Cái khoảnh khắc đáng xấu hổ đó của tôi đã bị một cô gái đi ngang qua nhìn thấy.
Một cô gái đang há hốc mồm nhìn tôi, người đang vênh váo nhìn xung quanh từ trên đỉnh cầu trượt.
「À, không, cái này là」
Đối phương trạc tuổi tôi. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên ngay lập tức.
Không, tôi đâu có thích leo lên đâu chứ? Chỉ là không nhớ đường nên mới phải làm vậy thôi mà?
Nhưng những lời biện minh trong lòng tôi chắc chắn sẽ không đến được tai cô ấy, cô ấy vẫn đang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc khi tôi vẫn còn ngồi trên cầu trượt.
Ôi tôi ngầu quá đi.
Không ngờ vừa mới về quê đã bị người khác nhìn thấy cái khoảnh khắc ngầu lòi này. Tôi chỉ muốn quỳ xuống xin cô ấy quên đi cái cảnh tượng vừa rồi thôi.
Vốn dĩ tôi là kiểu người ghen tị với những chàng trai được các cô gái nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng. Tôi chưa từng trải nghiệm cái cảm giác được một cô gái dễ thương nhìn chằm chằm bao giờ, nếu có thì khả năng cao là tôi đã bị nhìn bằng ánh mắt kiểu "thằng kia biến thái vãi" rồi.
Được rồi, biện minh thôi.
Nhưng mà trong tình huống này mà bắt chuyện thì chẳng phải còn biến thái hơn cả biến thái à?
Nếu tôi là cô gái đó thì tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi ấy chứ?
── Và rồi, ngay lúc đó.
Không hiểu sao cô gái lại tiến lại gần chỗ tôi, và đặt tay lên thanh kim loại của cầu trượt.
「Ối chà」
Và cứ thế, cô ấy leo lên mà không hề khách sáo.
Lên đến cạnh tôi luôn.
「Ố!? Ố!? Ố!?」
Tôi đã phát ra một âm thanh kỳ lạ trước tình huống bất ngờ này.
Ủa gì vậy? Sao con nhỏ này lại ở cạnh mình?
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tôi đã phát ra một tiếng kêu hoàn toàn kỳ quái, và đương nhiên là tôi không thể đối phó với tình huống đột ngột này.
Chắc chắn là không ai có kinh nghiệm một cô gái xinh đẹp cùng tuổi đột nhiên leo lên cái cầu trượt mà mình đang chiếm giữ một mình cả.
Để so sánh sự bối rối và hoảng loạn của tôi trong khoảnh khắc này, thì nó giống như có ai đó đột nhiên xông vào nhà vệ sinh riêng của bạn vậy.
À không, cầu trượt đâu phải là không gian riêng tư của cá nhân đâu chứ.
Nhân tiện, cô gái đến bên cạnh tôi không mặc váy. Cô ấy mặc quần jean bó sát, đúng chuẩn phong cách quần dài. Tôi chỉ muốn nói thêm là cô ấy không hề trèo lên cầu trượt với một nửa thân dưới không được bảo vệ.
「Ừm… Sao cái cầu trượt này」
Và rồi cô gái đột nhiên bắt chuyện với tôi.
Về phía tôi, từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được tình hình nên không biết phải nói gì.
「Sao cái cầu trượt này lại có tên là cầu trượt nhỉ? Nó đâu có liên quan gì đến rừng rậm đâu?」
Vừa gõ nhẹ vào các thanh kim loại giao nhau một cách đầy thắc mắc, cô gái bên cạnh vừa ghé sát mặt lại gần như để nhìn vào mặt tôi.
Cô ấy xinh đẹp là điều không thể phủ nhận, nhưng biểu cảm của cô ấy có chút ngơ ngác.
Khuôn mặt thì đẹp đấy, nhưng cứ như vừa mới ngủ dậy còn ngái ngủ ấy.
「Cậu biết không?」
「… Không biết, nhưng nếu muốn biết nguồn gốc của cái tên thì cậu có thể tra trên mạng bằng điện thoại mà?」
「Tớ không có điện thoại」
Tôi cố gắng hết sức để trả lời, và nhận được câu trả lời như vậy.
Con nhỏ này là gì vậy? Sao mà tự nhiên dữ vậy?
Không giữ khoảng cách gì hết trơn? Con gái quê mùa là vậy hả?
「Tớ cũng không có」
Tôi vừa tự mình đề xuất mà giờ lại không thể tra mạng được vì tôi cũng vừa mới làm mất điện thoại xong.
Vì vậy, khi tôi nói vậy, cô ấy liền ủ rũ rũ vai xuống.
「Vậy là không tra được rồi ha? Uầy, thất vọng」
Cô ấy thất vọng vì tôi không có điện thoại. Lỗi của tôi cả đấy. Haizz.
Khoan đã nào.
Tại sao tôi lại phải bị một cô gái không quen biết thất vọng chứ?
「Tớ không biết chắc, nhưng mà cái chữ "gym" trong "jungle gym" chắc là chỉ mấy cái phòng tập thể hình ấy? Kiểu như dụng cụ thể dục dụng cụ ấy」
「À, thì ra không liên quan gì đến anh Gym ha」
Anh Gym là ai vậy trời.
Chắc cô ấy nghĩ là có một người tên Jungle Gym đặt tên cho nó à.
Trước sự ngây ngô của cô gái, tôi cảm thấy cái vẻ cảnh giác của mình thật ngu ngốc.
「Còn cái chữ "jungle"… Cái này cũng chỉ là liên tưởng thôi, nhưng mà một khi đã leo lên cầu trượt thì cứ leo lên mà vận động chứ không chịu xuống, cảm giác giống như mấy con khỉ chuyền từ cành cây này sang cành cây khác trong rừng rậm ấy?」
「Khỉ hả?」
Cô ấy nghiêng đầu trước câu trả lời đầy trí tưởng tượng của tôi.
Và rồi, với một dáng vẻ uyển chuyển như vận động viên thể dục dụng cụ trên xà đơn, cô ấy xoay nửa vòng người một cách điêu luyện, và thực hiện một màn trồng cây chuối hoàn hảo trên đỉnh cầu trượt.
「Kiểu này hả?」
Hai chân cô ấy duỗi thẳng lên trên, khuôn mặt lộn ngược của cô ấy hướng về phía tôi.
Mây trôi lững lờ trên bầu trời rộng lớn, những cánh hoa anh đào bay lượn trong gió, tiếng sóng vỗ rì rào từ xa vọng lại. Và cô gái xinh đẹp đang trồng cây chuối. Không, bối cảnh thì tuyệt vời đấy, nhưng bố cục thì sao đây?
À, tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa là cô ấy không mặc váy đâu nên mọi người cứ yên tâm nhé. Nếu không mặc quần thì tôi đã gặp phải một cảnh tượng kinh hoàng rồi.
「Thật sự rất tuyệt vời」
Tôi không kìm được mà vỗ tay.
「Cảm ơn. Ờm, ờm…」
Cô ấy nghiêng đầu một cách khéo léo trong tư thế trồng cây chuối, và khẽ nhíu mày.
「── Tên cậu là gì ấy nhỉ?」
Cô ấy vừa nói một cách nghi hoặc vừa lộn ngược đầu.
「Ủa, tôi đâu có giới thiệu đâu」
Tôi vô thức đáp lại.
「Vậy hả?」
「Đúng vậy! Tôi cũng đâu biết tên cậu đâu!」
「Ra là vậy à. Hèn gì tớ chưa nói cho Tomochika biết ha」
Nói rồi cô ấy dừng trồng cây chuối, xoay người lại và ngồi xuống cái ống bên cạnh tôi.
「À. Nhắc mới nhớ」
「Gì nữa?」
「Nhắc mới nhớ, sao cậu lại leo lên cầu trượt vậy?」
Thì ra là vậy. Mà cô ấy không giới thiệu tên luôn hả?
「Tomochika, tớ tò mò nên mới đến tận đây đó」
Tomochika có lẽ là tên của cô ấy, hoặc là biệt danh gì đó. Nghe có vẻ là họ, nhưng việc dùng họ của mình để xưng hô thì cũng khá là độc đáo.
Cô ấy cũng có tính cách hơi độc đáo nữa chứ.
「Thì cũng không có lý do sâu xa gì mà không thể nói ra cả」
「Cậu thích chỗ cao hả? Tomochika cũng thích chỗ cao lắm đó?」
So với việc thú thật là mình đang bị lạc đường… thì có lẽ việc nói ra là mình bị ngược lại với chứng sợ độ cao vẫn đỡ xấu hổ hơn, nên tôi quyết định trả lời thật lòng.
「Không, tại tôi quên mất đường về nhà rồi…」
Nghe vậy, cô ấy trợn tròn mắt và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Cái phản ứng gì vậy trời.
「Thường thì leo lên cầu trượt cũng đâu có nhớ ra được đường về nhà đâu」
── Đúng vậy. Hoàn toàn chính xác.
Cái cầu trượt mà tôi nhớ là hồi bé mình thấy nó cao ơi là cao, nhưng khi leo lên ở cái tuổi này thì nó lại chẳng cao tí nào. Vậy nên việc có thể nhìn thấy phong cảnh từ xa trên cầu trượt là hoàn toàn không thể.
「Nhưng nếu cậu là kiểu con trai cứ leo lên cầu trượt là sẽ khỏi quên đồ thì tớ không nói gì nữa…」
「Cậu hiểu theo nghĩa đó luôn hả! Làm gì có ai như vậy chứ!」
Tôi không kìm được mà phản bác.
Nếu đầu óc tôi tệ đến mức đó thì tôi nên đến bệnh viện chứ không phải công viên.
「Ế, nhưng mà, Tomochika cứ leo lên cầu trượt là lại nhớ ra nhiều thứ lắm đó. Nhớ ra chuyện ngày xưa hay kỷ niệm thời thơ ấu ấy」
Nói xong câu đó như để cười nhạo cái nỗi lòng của tôi, cô ấy nhảy phóc xuống từ mép cầu trượt và đáp đất một cách nhẹ nhàng.
「Cậu biết địa chỉ không?」
「Hả? Chẳng lẽ cậu định dẫn đường cho tôi à?」
Tôi cũng vội vàng leo xuống khỏi cầu trượt trước lời nói bất ngờ của cô ấy.
Nếu bây giờ tôi không thể sử dụng ứng dụng bản đồ, thì việc được người dân địa phương dẫn đường là một điều vô cùng may mắn. Dù đã phải trải qua một chuyện xấu hổ, nhưng việc leo lên cầu trượt là một quyết định đúng đắn── tôi không muốn nói vậy, nhưng dù sao thì kết quả cũng tốt đẹp cả.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra lấy cái vali kéo mà mình đã để ở gần đó.
「Cái hành lý đó là cậu về quê hả? Hay là đi du lịch?」
Cô ấy vừa nghiêng đầu vừa hỏi. Vì là vali du lịch nên việc bị nhầm thành khách du lịch là điều đương nhiên, nhưng tôi bất ngờ khi cô ấy hỏi tôi về quê trước.
Chẳng lẽ một thằng nhóc thành thị từ trong ra ngoài như tôi lại trông giống người địa phương đến vậy sao? Không, dù tôi đã sống ở hòn đảo này vài năm, nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ rồi.
「Tôi chuyển đến đây vì thích thú thôi. Mà này, ở cái đảo này có khách du lịch đến không vậy?」
「À ừm, bên này thì vắng vẻ lắm. Bên kia đảo mới được du lịch hóa đó」
Cô gái vừa thong thả trả lời, tôi vừa đưa cho cô ấy tờ giấy ghi địa chỉ được gắn trên thẻ hành lý của vali. Tôi đã gắn nó vào để địa chỉ của chủ sở hữu sẽ được tìm thấy trong trường hợp vali bị mất.
「Cậu có biết địa chỉ này không?」
「Địa chỉ này… Nhà cậu cũng ở bên đảo vắng vẻ luôn ha」
Cô gái nói một cách hồn nhiên. Nếu được thì tôi cũng muốn sống ở bên đảo được du lịch hóa và nhộn nhịp hơn. Dù tôi không hy vọng gì nhiều.
「Ừm, đi bên này nè」
Cô gái dẫn đường cho tôi giữa những cánh hoa anh đào vẫn đang bay lượn.
Tôi vừa kéo vali vừa đi theo sau cô ấy.
「Tiếp theo là bên này」
Haizz, thật sự là tôi được cứu rồi. Tôi không ngờ rằng chỉ vì không thể sử dụng ứng dụng bản đồ mà tôi lại trở thành một thằng vô dụng đến vậy.
「À, tiếp theo là con đường kia」
Cô gái cứ thoăn thoắt đi từ con đường này sang con đường khác. Thật là đáng tin cậy. Đường đất ở vùng quê khó kéo vali hơn so với vỉa hè được trải bê tông, nhưng tôi vẫn cố gắng theo kịp cô ấy.
「Tiếp theo là bên đó」
Mà đúng hơn là, vấn đề không chỉ có vậy.
Tôi hoàn toàn không nhận ra bất kỳ con đường nào cả.
Những con đường mà cô gái đã dẫn tôi đi từ nãy đến giờ, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng tôi chưa từng đi qua bất kỳ con đường nào trong số đó khi còn bé.
「… À ừm, tôi hỏi đường mà nói thế này thì hơi kỳ, nhưng mà đường đi có đúng không vậy?」
「Ư ưm」
「… Nè」
「Đừng lo, tớ đâu có định dẫn cậu đến chỗ kỳ lạ nào đâu?」
Nói rồi, cô gái dừng chân.
Đương nhiên là một nơi mà tôi chưa từng thấy.
Trước mắt tôi là một cửa hàng sách, và có một tấm biển đề "Nhà sách Tomochika".
Haa. Tomochika của nhà sách Tomochika, chẳng lẽ cô ấy là người có liên quan đến cái tiệm sách này?
「Khoan đã, chẳng lẽ cậu dẫn khách đến tiệm của mình à?」
「Tớ đâu có làm vậy đâuー. Vì có mỗi tiệm nhà tớ trên đảo thôi nên tớ đâu có thiếu khách đến mức phải cố tình dẫn ai đó đến đâu」
「Nhưng mà sao tôi không nhận ra hầu hết khu vực này vậy? Nếu địa chỉ trong tờ giấy bị sai thì tôi sẽ xin lỗi, nhưng…」
「Không phải vậy, mà là chỗ đó」
Cô gái chỉ tay về phía tòa nhà đối diện cửa hàng sách với giọng điệu nhẹ nhàng.
「Đồn cảnh sát」
Đúng như lời cô ấy nói, đó là một đồn cảnh sát.
Ra là vậy.
… Rốt cuộc thì con nhỏ này cũng đâu có biết địa chỉ đâu!
Nhờ sự giúp đỡ quá ít ỏi của Tomochika (tạm thời) và sự tận tâm to lớn của các chú cảnh sát viên, cuối cùng tôi cũng đến được đích đến.
Khi nhìn thấy ngôi nhà gỗ mái ngói xám quen thuộc, một cảm giác an tâm trào dâng lấn át cả sự mệt mỏi.
Ngôi nhà thân thương của ông bà. Vẻ ngoài vẫn như ngày xưa.
「Ủa gì đây」
Nhưng vừa đến nơi, tôi đã tròn mắt trước cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.
Một đống rau củ quả lăn lóc xung quanh khu vực hộp thư trước hiên nhà?
Đương nhiên là không thể nhét cả đống rau củ quả vào hộp thư được, chúng chỉ được chất đống một cách bừa bãi dưới chân hộp thư thôi, nhưng số lượng của chúng thì không hề bình thường.
Nếu phải diễn tả bằng một từ thì giống như cống phẩm vậy.
「Ôi. Rin về rồi đấy à」
Một người đẹp đang cố gắng chất đống rau củ quả lên xe đẩy để mang vào nhà với vẻ mặt khó xử, vừa nhìn thấy bóng dáng tôi thì liền nở một nụ cười dịu dàng.
「Chị à, cái này là gì vậy」
「"Cái này là gì" là em hỏi chị mới đúng đấy. Chị rất biết ơn, nhưng mà thật sự là chị không biết tại sao lại thành ra thế này nữa」
Người đẹp này quá lộng lẫy so với cái vùng quê hẻo lánh này. Cô ấy là chị gái của tôi, tên là Izumi Momoka.
Tôi không hề mắc hội chứng cuồng chị gái, nhưng chị ấy có mái tóc dài óng ả, đôi mắt sắc sảo, vóc dáng cao ráo và cân đối, cử chỉ dịu dàng, và ngay cả khi bỏ qua sự thiên vị của người em trai thì chị ấy vẫn là một người đẹp siêu cấp vô địch.
Chị ấy là sinh viên đại học vẫn còn đang theo học ở Kobe, và người quyết định chuyển đến đảo, cũng như đưa tôi theo cùng là chị tôi.
「Đống rau củ quả này là do những người nông dân mà chị đến chào hỏi đã cho chị những thứ còn thừa đó. Vừa nãy có một bác còn chở cả xe tải từ khu dân cư bên cạnh đến nữa cơ…」
Có vẻ như đây thật sự là cống phẩm.
Vừa trẻ vừa xinh đẹp lại có vóc dáng nổi bật, thêm vào đó là gu thời trang mà hiếm khi thấy ở vùng quê và đôi chân quyến rũ, cùng với sự thân thiện của bản thân, chị tôi đã nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trong khu dân cư. Vùng quê thì lắm muỗi mà.
「Tại chị xinh đẹp quá đó thôi」
「Rin à, em dẻo miệng quá đấy」
「Chẳng phải tại có một cô gái trẻ đến khu dân cư nên ai cũng nhốn nháo cả lên hay sao」
「Chỉ là vì mọi người tốt bụng thôi mà. Với lại, hầu hết mọi người đều nhớ đến ông bà mình nữa. Em nghĩ là mọi người hào phóng hơn cũng là vì hoài niệm nữa」
Trái ngược với vẻ ngoài hào nhoáng của một nữ sinh viên đại học thời nay, chị Momoka mỉm cười dịu dàng. Chắc chắn là không có anh con trai nhà nông nào mà không đổ gục trước sự tương phản này đâu. Thậm chí có khi mấy ông bố nhà nông còn nài nỉ chị ấy về làm dâu ấy chứ. Bực mình thật.
「À! Đúng rồi, Yukki cũng đã cố tình đến chào hỏi chị đấy. Hihi, chị thấy rất hoài niệm」
Trong lúc tôi đang bực bội trong lòng, một cái tên quen thuộc đã lọt vào tai tôi.
「… Thôi bỏ đi, đừng nói về thằng đó nữa」
「Hai đứa thân nhau như vậy, hay là Rin tự mình đi chào hỏi cậu ấy đi?」
「Thì, từ từ rồi tính」
Chị Momoka chuyển nụ cười thành một nụ cười gượng gạo trước những lời lẽ ấp úng của tôi. Chắc chị ấy cũng biết đây là một chủ đề mà tôi không muốn đào sâu thêm.
「Chị hiểu rồi. Rin cứ để hành lý vào nhà trước, chào hỏi ông bà xong thì ra giúp chị mang rau củ quả vào nhà nhé?」
Chị Momoka cũng không truy hỏi thêm về chuyện của Yukki nữa.
Tôi tạm thời để lại đống rau ở đó, và bước vào khu đất của ngôi nhà ông bà sau bảy năm.
Đầu tiên là cái sân rộng quá trời. Nó rộng đến mức tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu trồng rau trong vườn để tận hưởng cuộc sống chậm rãi.
Ngôi nhà dân gian đã cũ kỹ, nhưng tuy nhỏ nhưng vẫn có hiên nhà, thoáng đãng và thông gió tốt. Kích thước của nó cũng quá rộng để hai người trẻ sống cùng nhau, chắc chắn là không thể có được diện tích đất như vậy ở thành phố. Đương nhiên là việc dọn dẹp cũng chưa được ai đụng tới.
Tuy vậy, có vẻ như chị tôi đã dọn dẹp bàn thờ Phật trước tiên rồi. Bây giờ nhang đang được đốt, và những làn khói mỏng đang缓缓 bốc lên. Đúng là một người tốt bụng. Chắc chắn là tổ tiên cũng hài lòng lắm đây.
「Con về rồi đây ạ. Ông bà ơi, từ giờ mong ông bà giúp đỡ con」
Tôi quỳ ngay ngắn trước bàn thờ Phật, và báo cáo với ông bà về việc mình đã đến nơi an toàn cùng với lời chào hỏi sau một thời gian dài, rồi kết thúc buổi cầu nguyện trong im lặng.
Ngày đầu tiên chuyển đến. Và thế là cuộc sống mới của tôi bắt đầu từ hôm nay.
Cuộc sống ở đảo chắc chắn sẽ bất tiện hơn nhiều so với ở thành phố, nhưng tôi cảm thấy mình có thể sống được.
── Ít nhất thì tôi đã nghĩ như vậy vào lúc này.
Đêm đó, tôi quây quần bên bàn ăn cùng với người chị yêu quý, tấm tắc khen ngợi vị ngọt của rau củ quả mà những người nông dân đã "cống nạp", thư giãn duỗi chân trong bồn tắm rộng rãi, và ngủ một giấc ngon lành vì đã đi bộ quá nhiều. Mọi chuyện đều tốt đẹp.
Ngày hôm sau, hai chị em tôi bắt đầu tổng vệ sinh trong vài ngày trước khi lễ khai giảng trường cấp ba bắt đầu, và tôi cảm thấy rất vui vì một cuộc sống mới đang bắt đầu. Cho đến đó thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Chỉ là, cái điện thoại vẫn không tìm thấy được. Tôi đã liên lạc với công ty phà và cả đồn cảnh sát, nhưng vẫn chưa ai báo là đã tìm thấy cả.
「Không phải vì là vùng quê nên mọi người mới thong thả quá vậy chứ? Thật là, mọi người không lo thông tin cá nhân bị rò rỉ hay sao?」
Tôi đã hết sức biết ơn cái máy tính cũ kỹ trong nhà ông bà, và tôi đã vái lạy bàn thờ Phật đến ngã ngửa, nhưng tiếc là tôi cần phải ký lại hợp đồng internet.
Vậy mà không có cửa hàng nào để ký hợp đồng internet trên đảo cả.
Hả? Vắng vẻ dữ vậy trời.
Tôi đã yêu cầu ký lại hợp đồng rồi, nhưng cần thời gian để người phụ trách đến từ bên ngoài đảo, và ngay cả sau khi nhập học cấp ba, máy tính vẫn chưa được kết nối internet. Nó vẫn còn cực kỳ cục bộ. Tôi cảm thấy có âm mưu của tỉnh Kagawa.
Thôi thì bản thân cái hòn đảo cô lập đã là một thứ cục bộ rồi. Nếu nghĩ đây là một phần của cuộc sống chậm rãi thanh bình, thì dù có bất tiện hơn một chút, tôi vẫn có thể chấp nhận được.
Cuộc sống yên bình, sóng gió êm đềm, thời gian trôi chậm rãi. Ở đây không có gì, nhưng lại có tất cả.
Tôi tự thấy mình đã ngụy biện một cách trừu tượng và ổn thỏa, nhưng cuộc sống này không hề tệ.
Điều mà tôi không thể chấp nhận chỉ có một.
Những bạn học cùng trường mà tôi dự định sẽ theo học trong ba năm tới. Tất cả bọn họ── chỉ quan tâm đến chuyện yêu đương trai gái, và chỉ biết mơ mộng về chuyện tình cảm lãng mạn.
Con trai 『Ước gì mình có bạn gái xinh xắn~』
Con gái 『Mình muốn có bạn trai ngầu lòi cơ~』
Nói vậy thì hơi thất lễ, nhưng đúng là vùng quê hẻo lánh chỉ có tình dục là thú vui.
Đối với tôi, người không có hứng thú với chuyện yêu đương, không gian này vô cùng lạc lõng.
Hồi cấp hai, ở một ngôi trường thành thị với vô vàn cơ sở giải trí, ai cũng có nhiều sở thích khác nhau. Dù có hứng thú với chuyện yêu đương thì cũng không chỉ hứng thú với mỗi chuyện đó. Cái này hơi tế nhị nhưng mọi người hiểu mà.
Bỏ qua việc mấy đứa trẻ đang tuổi lớn có bạn trai bạn gái hay không, tôi cũng là một thanh niên khỏe mạnh nên dù trong lòng có nghĩ "mấy cặp đôi kia nổ banh xác đi" thì tôi cũng
「Ừm. Khi bị tỏ tình, liệu có cách nào từ chối khéo léo để khỏi làm tổn thương cậu con trai ấy không nhỉ?」
「Theo tôi thấy thì, đây đúng là một nỗi lo xa xỉ rồi đấy?」
Với đôi mắt trong veo nhìn xa xăm đâu đó, Tomochika đặt chân lên bậu cửa sổ và lại định dùng cửa sổ để quay trở lại hành lang. Dù có mặc quần bảo hộ bên trong, nhưng cũng dễ lộ bên trong váy lắm chứ.
「Thôi ngay. Đừng có quay lại hành lang khi dép đi trong nhà còn dính đầy đất thế. Chìa khóa thì để tôi mang đi cho.」
「Thật hả? Cứu tinh đây rồi. Cảm ơn nhé, Izumi-kun.」
「Chỉ là tôi không muốn hành lang bị bẩn thôi. Đừng có hiểu lầm nhé.」
「Chu đáo thế này mà sao lại không có ai theo nhỉ…」
Cái lời nói phũ phàng đầy cảm thán đó thôi ngay đi. Tôi sẽ khóc mất.
Nhân tiện, tôi cứ nghĩ Tomochika sẽ về luôn, nhưng không ngờ cậu ấy lại đứng đợi đàng hoàng trước tủ giày cho đến khi tôi mang chìa khóa đến phòng giáo viên. Đúng là một kẻ rảnh rỗi.
「Để cảm ơn, tôi sẽ khao cậu cái gì đó.」
「Tôi có làm gì to tát đâu mà.」
「Thế thì không khao, nhưng đi ăn gì đó nhé?」
Cái cô nàng này đúng là tự do tự tại thật.
「Trừ mì Udon ra.」
「Ếch!」
Nghe tôi nói, Tomochika đứng hình.
À mà, xung quanh trường này chẳng có quán ăn gia đình nào mà học sinh cấp ba có thể tụ tập tán gẫu cả. Vì đây là vùng quê mà.
Thậm chí, trên đảo này chỉ có duy nhất một quán ăn gia đình. Và tất nhiên, nơi có quán ăn đó lại là khu du lịch phát triển ở phía bên kia đảo.
Thế nên, dù xa đất liền Shikoku, nhưng vì vẫn là dân Kagawa nên học sinh bọn tôi đương nhiên cứ thế mà tụ tập ở các quán Udon. Bình thường thì sau giờ học sẽ đi karaoke hay trung tâm game, nhưng mấy thứ đó chỉ có ở ngoài đảo thôi.
「Tôi chán Udon rồi.」
「Udon mà cũng có lúc chán sao?」
Tomochika hỏi lại với vẻ mặt kinh ngạc.
「Có Oden nữa đó.」
「Oden tôi cũng chán rồi.」
Không hiểu sao, các quán Udon ở Kagawa luôn có Oden bày bán như một món ăn kèm. Hơn nữa lại là tự phục vụ. Hành lá để cho vào Udon cũng phải tự tay nhổ ở vườn sau quán rồi thái. Đúng là Kagawa đến kinh ngạc. Lần đầu trải nghiệm tôi cũng bối rối lắm.
「Ưm…」
Chỉ vì Udon bị loại khỏi danh sách mà Tomochika đã phải vắt óc suy nghĩ.
「Tôi mới về đảo nên không biết, nhưng sau giờ học không có chỗ nào chơi bời hay đại loại thế à?」
「Công viên thì sao?」
「Tôi là học sinh cấp ba rồi, đâu có hứng thú chơi ở công viên nữa.」
「Nhưng mà, hồi tiểu học Tomochika cũng hay chơi ở công viên mà?」
Tomochika cứ nhìn trộm tôi một cách vô tư rồi lên tiếng.
Đôi mắt trong veo không chút tạp niệm. Con bé này đúng là có sức hút từ khuôn mặt quá mạnh.
Bị nhìn chằm chằm thế này tim tôi đập thình thịch mất. Tôi vốn dĩ là người nhút nhát mà?
「Mà thường thì, tụ tập ở nhà bạn bè chơi là phổ biến nhất nhỉ.」
Vì không có chỗ nào khác để chơi, nên nói là bất đắc dĩ cũng đúng.
Chính vì không có chỗ chơi, nên việc giới trẻ ở quê có khao khát có người yêu để mà quấn quýt bên nhau lan rộng như bệnh dịch cũng là điều dễ hiểu.
Với những người như Tomochika, liên tục bị người khác giới tỏ tình vì lý do đó, thì chắc hẳn là không thể chịu nổi.
「Xem TV hay chơi game gì đó.」
Tomochika nói vậy, nhưng trên đảo này không chỉ game mà cả chuyện TV cũng khá khó khăn.
Số kênh truyền hình mặt đất phát sóng, đáng tiếc là tôi cũng chẳng biết mấy. Thậm chí chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ít quá phải không?
Và trong số đó, không có kênh San TV quan trọng nhất.
San Television tự hào là kênh có số lượng chương trình anime phát sóng nhiều nhất trong khu vực Kansai, được nhiều otaku anime ở toàn bộ Hyogo và Osaka yêu thích.
Không giấu gì, tôi cũng đã gắn bó với kênh này một thời gian dài. Thậm chí không quá lời khi nói rằng tôi đã được San TV nuôi dưỡng từ khi rời đảo và bắt đầu sống ở Kobe bảy năm trước.
Phần lớn các chương trình anime mới của mùa xuân mà tôi mong đợi đều dự kiến phát sóng trên San TV ở Kansai.
Vậy mà ở Kagawa lại không xem được. Đúng là vùng hoang mạc anime.
Dù vậy, việc tôi có thể vực dậy được là nhờ vào truyền hình vệ tinh BS. Khi biết TV ở nhà có thể xem được BS, tôi lại một lần nữa quỳ lạy bàn thờ tổ tiên ông bà.
「Vậy thì, đến nhà Izumi-kun chơi đi.」
— Khi tôi đang mải mê nghĩ về San TV, thì câu nói của Tomochika bất ngờ lọt vào tai tôi.
「…Hả?」
Vừa rồi, cậu ấy nói nhà tôi à?
「Nhà Tomochika vẫn đang mở cửa hàng mà. Không chơi được nhỉ.」
TV thì ít kênh, máy tính thì không kết nối internet, game thì bị giới hạn một giờ mỗi ngày theo quy định, vậy mà tại sao một cô bạn học cùng lớp lại muốn đến nhà tôi chơi?
Không, thực ra, có một vấn đề lớn hơn thế.
「…Không phải chuyện đó, ơ, nhưng mà, tôi là con trai mà?」
「Ừm. Nhìn là biết.」
「Và cậu là con gái.」
「Ừm.」
Tomochika nở một nụ cười ngượng nghịu, không hẳn là mỉm cười mà cũng không hẳn là cười khổ, nhìn về phía tôi.
「Bình thường, con gái đâu có dễ dàng đến nhà bạn trai chơi như thế đâu?」
「Thì đành chịu thôi. Vì không có chỗ nào khác để chơi mà.」
Lời phản đối run rẩy của tôi bị Tomochika gạt phắt đi bằng một tiếng cười khẩy.
Có vẻ như tôi vẫn còn đánh giá sai sự gần gũi đặc trưng của vùng quê này.
Cứ thế, chỉ vài ngày sau khi cuộc sống học đường mới bắt đầu, cô bạn gái mà tôi mới chỉ nói chuyện kha khá đã nhanh chóng quyết định đến nhà tôi chơi.