Vì không có ý định yêu đương, nên tôi đã quyết định hẹn hò với cô bạn gái ngồi cạnh mình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Tạm ngưng)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

54 80

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

23 131

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

406 2933

Vì không có ý định yêu đương, nên tôi đã quyết định hẹn hò với cô bạn gái ngồi cạnh mình - Chương 6: Cô bạn cùng bàn vừa xa vừa gần

Sau khi chia tay Chikato, người bạn đã tự ý tách đoàn, tôi và Himuro-jou liền đi thẳng đến nhà thi đấu.

Các màn biểu diễn của từng câu lạc bộ đã kết thúc khá thành công, và cuối cùng, đã đến lúc cho sự kiện chính.

Sự kiện được tổ chức là Cuộc kiểm tra xếp hạng cư dân đảo, do một cuộc khảo sát quyết định. Và công việc của tôi là người dẫn chương trình. Tôi đã chỉ đạo Himuro-jou, người đang phụ trách vai trò nhân viên, để mời một vài người thách đấu được chọn làm khách mời từ những người tham dự lên sân khấu rồi.

Trong số đó, có cả bóng dáng của một con bé hư hỏng đã bẻ cong vận mệnh bằng sức mạnh của đám tùy tùng nịnh bợ.

「A, Rintaro-kun đó. Nhẹ tay với em nha~」

「Dù là khách mời nhưng mày cũng biết rõ mọi chuyện rồi, đã tham gia sự kiện thì phải biết cách khuấy động không khí chứ. Với lại, đừng có dùng mấy lời lẽ khiến con trai hiểu lầm khi đưa mic lại gần nhé.」

「Nếu trả lời sai là biến mất đúng không? Háo hức ghê.」

「Mấy cái trên TV là nhờ kỹ xảo CG đó, ngoài đời thật thì dù trả lời sai cũng không biến mất đâu. Cuối cùng thì chỉ bị mời ra ngoài thôi. Mà thật sự mày muốn biến mất đến vậy à…?」

「Arina muốn được một người đàn ông lớn tuổi hơn đánh bại~♥」

「Tao nhất định sẽ đánh bại mày.」

Trước Arina đang khiêu khích, tôi hùng hồn tuyên bố.

Đúng vậy, nói không ngoa thì sân khấu lớn này chính là do tôi chuẩn bị để cho Amagase Arina biết tay!

── Ấy, không không. Sai rồi, sai rồi.

Mục đích ban đầu là để quảng bá rằng trường chúng tôi là một nơi thú vị cho các em học sinh cấp hai mà Arina đã dẫn đến với tư cách khán giả. Suýt nữa thì tôi quên mất.

Cầu mong, nếu một hay hai em học sinh cấp hai ở đây nộp đơn đăng ký nhập học thì tôi có thể tự hào mà nói rằng lễ hội văn hóa lần này, được tổ chức nhằm tránh nguy cơ đóng cửa trường, đã thành công vang dội.

Nhưng mà, tôi vẫn muốn đánh bại Amagase Arina!

Một vài khách mời, bao gồm cả Arina, đã ngồi vào những chiếc ghế được chuẩn bị sẵn trên sân khấu. Tôi nhanh chóng bật nguồn mic của người dẫn chương trình.

『Vậy thì chúng ta xin phép bắt đầu, Cuộc kiểm tra xếp hạng cư dân đảo. Ở đây, quý vị sẽ so sánh các đặc sản được làm trên đảo với những món đồ được nhập từ thành phố về, và đoán xem đâu là đặc sản của đảo.』

「Ơ~? Thế là phải chọn cái dở hơn á~?」

Vừa mới bắt đầu, cái miệng độc địa của Arina đã phát huy tác dụng.

Bởi vì đối với cô ta, thành phố mới là nơi ưu việt, còn hòn đảo hẻo lánh ở vùng quê thì nhàm chán và vô vị.

『À thì, đây là Cuộc kiểm tra xếp hạng cư dân đảo mà. Nếu xứng đáng là cư dân đảo hạng nhất thì sẽ không nhầm lẫn mà chọn được đặc sản của đảo. Hơn nữa, đâu có nghĩa là chúng ta thua kém thành phố đâu.』

Thật ra trong lòng tôi cũng chẳng nghĩ thế. Thành phố thì mạnh rồi.

Nhưng mà, nghe lời biện minh này, tiếng đồng tình 「Đúng vậy! Đúng vậy!」 đã vang lên từ phía khán giả.

『Mỗi khi chọn sai, cứ một câu hỏi, dép đi trong nhà và ghế mà quý vị khách mời đang dùng sẽ bị xuống cấp một bậc. Và nếu sai bốn câu, quý vị sẽ bị loại ngay lập tức. Với danh nghĩa không có giá trị để xuất hiện, quý vị sẽ bị mời ra khỏi hội trường. Dĩ nhiên là chỉ bị mời ra ngoài thôi.』

Có vẻ nhiều khán giả biết chương trình gốc, nên khán phòng đã sớm tràn ngập tiếng cười.

Những chiếc ghế mà Arina và mọi người đang ngồi là ghế đắt tiền được nhân viên tự tiện mượn từ phòng hiệu trưởng và phòng tiếp khách, còn dép đi trong nhà cũng là loại đặc biệt được chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Cả hai đều có thể gọi là chỗ ngồi và vật dụng đi chân xứng đáng với cư dân đảo hạng nhất.

Chúng sẽ dần dần bị hạ cấp cùng với danh xưng, từ ghế sang trọng và dép cao cấp xuống ghế lớp học và dép đi trong nhà dành cho cư dân đảo hạng hai, ghế xếp và dép mỏng dính dành cho hạng ba, và cuối cùng là chỉ còn một cái hộp gỗ cùng tất rách dành cho hạng tư. Và khi trả lời sai câu thứ tư thì sẽ bị loại.

『Vậy thì, xin mời quý vị khán giả hãy nín thở theo dõi xem các vị khách mời có thể giữ vững vị trí cư dân đảo hạng nhất hay không! Ngay bây giờ, chủ đề của câu hỏi đầu tiên là cây cảnh!』

Theo hiệu lệnh của tôi, Himuro-jou đang đợi ở phía sau mang ra hai chậu cây cảnh.

Trên mỗi bàn đặt cây cảnh đều có ký hiệu A và B.

Trên bàn A là một chậu cây cảnh nhỏ xinh, đáng yêu trong một chiếc chậu trang nhã, còn trên bàn B là một chậu cây cảnh cổ kính, nhìn qua đã thấy rất kiểu cách.

『Trong số này, một chậu được làm trên hòn đảo này, còn chậu kia được nhập từ thành phố về. Các vị thí sinh vui lòng giơ thẻ A hoặc B có sẵn trên bàn để trả lời. Dĩ nhiên là xin đừng để các thí sinh khác nhìn thấy.』

Arina là người đầu tiên đứng dậy, đi đến gần để xác nhận hai chậu cây cảnh A và B. Các khách mời khác cũng đứng dậy theo sau.

Sau một hồi do dự, một nửa số người đã giơ thẻ A, nửa còn lại giơ thẻ B.

Nhưng riêng Arina thì không hề do dự chút nào, cô ta đã chọn chậu cây cảnh A.

『Xin hỏi, tại sao cô lại nghĩ là A?』

Tôi đưa mic về phía miệng Arina.

「Arina chẳng hứng thú gì với mấy cái cây cảnh già cỗi đâu, nhưng mà A thì nhỏ nhỏ đáng yêu.」

『Nhỏ nhắn, đáng yêu, lại còn có thiết kế trang nhã… vậy thì không phải là cây cảnh được làm ở thành phố phát triển sao?』

「Nhưng đây là cây cảnh ô liu đúng không? Hòn đảo này có rất nhiều ô liu nên em nghĩ là sản phẩm của đảo đó.」

『…Chính xác.』

Đúng như lời Arina nói, A là cây cảnh được làm từ cây giống ở vườn ô liu địa phương.

Câu hỏi đầu tiên là chiến thắng của con ranh con đã nhìn thấu bản chất của cây cảnh mà không bị vẻ bề ngoài đánh lừa.

Kết quả là, những thí sinh chọn B bị giáng xuống cư dân đảo hạng hai, bị tước ghế sang trọng và phải ngồi ghế học sinh, dép đi trong nhà cũng bị đổi thành loại rẻ tiền. Arina vẫn giữ nguyên hạng nhất.

『Vậy thì chúng ta cùng đến với câu hỏi thứ hai nào!』

Và cứ thế, Cuộc kiểm tra xếp hạng tiếp tục với câu hỏi thứ hai, thứ ba.

Càng về sau, các khách mời càng trả lời sai nhiều hơn, từ hạng hai xuống hạng ba, từ hạng ba xuống hạng tư.

Đến khi số câu hỏi đạt đến câu thứ mười, tất cả mọi người trừ Arina đều đã bị giáng từ hạng tư và bị loại vì không có giá trị để xuất hiện.

Tuy nhiên, chỉ riêng Amagase Arina thì──

「Được hạng nhất cư dân đảo á, Arina không vui lắm đâu…」

Giờ đây vẫn ngự trị trên chiếc ghế của hiệu trưởng với tư cách là cư dân đảo hạng nhất. Mười câu hỏi vừa qua, cô ta không hề trả lời sai một câu nào, cứ như thể là dàn xếp vậy.

Đám học sinh cấp hai được cho là tùy tùng của Arina, đang chiếm hàng ghế đầu tiên, reo hò và cổ vũ nhiệt tình trước chuỗi chiến thắng liên tiếp của cô ta. Những khán giả khác cũng phấn khích khi thấy cô nữ sinh cấp hai này dễ dàng vượt qua vô số câu hỏi khó nhằn với vẻ mặt tự tin.

『Sai một câu đi chứ, đồ quỷ!』

「Arina là người phụ nữ biết phân biệt mà~♥」

Tất cả mười câu hỏi mà tôi đã chọn lọc kỹ càng để đánh bại Arina, đều bị người phụ nữ biết phân biệt này trả lời một cách dễ dàng. Chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng.

『Xin quý vị chờ đợi, dù khóc hay cười thì đây cũng là câu hỏi cuối cùng! Câu hỏi này không chỉ có A và B, mà còn bao gồm cả C, tổng cộng là ba lựa chọn!』

Tôi đã hết câu hỏi dự trữ rồi. Thật ra tôi muốn cô ta thua hoàn toàn và bị loại vì không có giá trị để xuất hiện, nhưng trong tình huống này, bị giáng xuống cư dân đảo hạng hai cũng được. Dù sao thì cũng muốn đánh bại cô ta một lần. Chỉ có tinh thần chiến đấu đó mới đang nâng đỡ tôi lúc này.

『Chủ đề cuối cùng, không vòng vo nữa, chính là bánh kem!』

「Ơ? Bánh kem á? Hoan hô!」

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Arina, vốn đang bắt đầu thấy chán, bỗng thay đổi. Đáng yêu ghê.

「Arina chẳng hứng thú gì với danh xưng cư dân đảo hạng nhất đâu, nhưng mà được ăn bánh kem thành phố thì vui quá.」

『Vẻ mặt đầy tự tin đó. Chắc chắn không sai chứ?』

「Làm sao mà sai được. Nếu sai, Arina chấp nhận bị loại ngay lập tức luôn~♥」

『Được thôi.』

Trước Arina đang nở nụ cười tự tin, tôi gật đầu thật mạnh.

Nếu Arina chọn sai, không chỉ bị giáng xuống hạng hai mà còn bị loại ngay lập tức, đây sẽ là một chiến thắng lật ngược tình thế.

Theo cái vẫy tay đầy khí thế của tôi, Himuro-jou, như thể đã chờ đợi sẵn, mang bánh kem đến ba bàn A, B, C. Tất cả đều là bánh nướng.

『Một chiếc là bánh kem đã được đặt từ một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng ở Ashiya, Kobe mấy hôm trước. Hàng được gửi đến cách đây hai ngày, và vì là bánh nướng nên hạn sử dụng cũng không thành vấn đề.』

Chỉ nghe lời giải thích đó thôi, Arina đã nở một nụ cười rạng rỡ đầy thơ ngây.

『Tiếp theo là bánh kem mua ở cửa hàng tiện lợi. Và cuối cùng là bánh kem mới ra lò, vừa được thêm vào thực đơn của quán cà phê địa phương. Vậy thì, mời quý vị dùng thử.』

Theo hiệu lệnh đó, Arina, người đang ngồi vắt vẻo như một nữ hoàng trên chiếc ghế của hiệu trưởng, nhẹ nhàng bước đi như nhảy múa về phía những chiếc bánh kem.

「Ưm~. Rồi, A là của cửa hàng tiện lợi.」

Vừa ăn một miếng, Arina đã mất hứng thú với chiếc bánh A.

「Rẻ tiền nên ăn một miếng là biết ngay. Vị ngọt đơn điệu, không cảm nhận được chiều sâu hay sự hòa quyện của hương vị. Thôi thôi, súc miệng súc miệng.」

Thậm chí, cô ta còn dùng nước có sẵn để làm mới vị giác trong miệng.

Tôi rất muốn bẻ gãy cái tính hợm hĩnh này, nhưng đúng như Arina nói, A là bánh kem mua ở cửa hàng tiện lợi. Con ranh con này là chuyên gia ẩm thực trong truyện tranh ẩm thực hay gì vậy?

「Rồi, tiếp theo là B.」

Lấy lại tinh thần, Arina bắt đầu nếm thử chiếc bánh tiếp theo.

Đó là một chiếc bánh trái cây đầy ắp óc chó, nho khô và vỏ cam, với hương rượu rum thoang thoảng từ trái cây khô ngâm rượu, kích thích vị giác.

「Chụt. Ưm~~~, vị của người lớn! Arina thích cái này!」

Chiếc bánh A trước đó, Arina chỉ ăn một miếng rồi bỏ dở, nhưng lần này cô ta không ngừng tay mà tiếp tục dùng nĩa.

『Đã đến lúc thử món bánh C còn lại trên đĩa…』

「Không cần đâu, không cần. Chắc chắn B là bánh của Ashiya.」

『Cái…』

Không thèm nhìn đến chiếc bánh C, Arina vẫn tiếp tục nhồm nhoàm chiếc bánh B với vẻ mặt mãn nguyện.

『Không không, để đảm bảo công bằng, ít nhất cũng phải ăn thử hết tất cả chứ.』

「Không chịu đâu~. Arina bây giờ đang hạnh phúc lắm. Bánh này sang trọng, ăn rất đã, cảm giác như là một chiếc bánh bông lan trái cây kinh điển vậy. Không muốn để thêm vị gì khác lên lưỡi nữa.」

『Vậy thì, câu trả lời là C được không? Thật sự chứ?』

「Phụ nữ không nói hai lời. Nếu A là của cửa hàng tiện lợi và B là của Ashiya, thì loại trừ ra C là đáp án đúng.」

『Nhưng đừng nói thế chứ, thử một miếng thôi…』

「Dai dẳng quá đi. Không cần mà! Nếu Arina nói không có giá trị để ăn thì là không có giá trị để ăn đó!」

『Vậy mà… công sức tôi đã đặt về cho Arina…』

── Cố tình nói vậy.

Tôi liếc nhìn chiếc bánh C, nở một nụ cười ranh mãnh.

「Khoan, khoan đã!」

Khoảnh khắc đó, Arina thốt lên. Vừa mới nói không nói hai lời, nhưng lời còn chưa ráo, cô ta đã lên tiếng ngăn cản.

『Nhưng mày vừa nói là không có giá trị để ăn mà?』

「Nói thì nói rồi, nhưng mà, phản ứng của Rintaro-kun rõ ràng là đáng ngờ!」

『Nhưng mà, nếu chỉ ăn một miếng rồi bỏ đi như bánh A thì phí lắm đó.』

Trước lời nói đầy vẻ trân trọng của tôi, Arina run rẩy.

Khác với những câu hỏi trước, cô ta chưa thực sự nếm thử bánh C, nên sự lo lắng 「biết đâu」 đang lớn dần trong Arina dưới sự khích bác của tôi.

「Được thôi.」

Trong lúc đó, Himuro-jou, người đang theo dõi tình hình, lên tiếng.

「Nếu không nếm thử để so sánh thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì.」

Ánh mắt cô ấy ẩn chứa một quyết tâm mạnh mẽ.

Himuro-jou tự mình cắt bánh C, chia ra đĩa riêng cho Arina.

『Thôi được rồi. Vậy thì, chỉ một miếng thôi nhé. Đó là điều kiện nhượng bộ.』

「Hứ. Một miếng thì một miếng. Một miếng là đủ để em tự tin vào câu trả lời của mình rồi.」

Có lẽ Arina vẫn đang nghĩ B là bánh của Ashiya và C là bánh do Himuro-jou làm.

Cô ta chỉ muốn ăn một miếng để xua đi một chút lo lắng đang cảm thấy.

Từ đây trở đi, để đánh lừa cô ta, miếng bánh đó cần một sức mạnh áp đảo.

「Cái này cũng ngon á!?」

Và, Arina không khỏi kinh ngạc. Hương vị vượt xa tưởng tượng của cô ta.

Bánh C, cũng là bánh bông lan trái cây như B, nhưng không có nhiều loại trái cây khô như bên kia.

Chỉ có vỏ chanh ngâm rượu ngoại được trộn vào trong cốt bánh. Bề mặt được trang trí bằng những lát chanh ngào đường, một cách làm đơn giản.

Nhưng chính vì đơn giản, nên không thể lừa dối vị giác được.

Nếu nó ngon thì chắc chắn tay nghề của người làm bánh phải rất tốt.

── Liệu vùng quê có thứ gì không thua kém thành phố hay không, tôi cũng không rõ.

Nhưng tay nghề của Himuro-jou thì chắc chắn là thật.

Điều quan trọng là tài năng làm bánh của cô ấy… và sự kiên trì của Himuro Yuki, liệu có thể chiến thắng vị giác của Amagase Arina hay không!

『Vậy thì Amagase Arina-san. Tôi xin hỏi lại, cô nghĩ đâu là bánh kem của quán cà phê trên đảo?』

Tôi cẩn trọng hỏi lại đáp án đúng.

Nhưng Arina không thể trả lời ngay lập tức. Đối với cô ta, cả bánh B và C đều ngon. Vị ngon sang trọng và đậm đà của B, hay vị ngon đơn giản nhưng tinh tế của C, cô ta không thể chọn và không thể trả lời ngay.

Nếu bình tĩnh nếm thử để so sánh, vị giác của Amagase Arina có lẽ đã tìm ra đáp án đúng.

Nhưng Arina đã tin rằng bánh B là của tiệm bánh ngọt Ashiya, và đã ăn ngấu nghiến nhiều miếng. Trong khi đó, bánh C chỉ được ăn một miếng duy nhất.

Đến thời điểm đó, dù cùng ngon, nhưng sự trân trọng đối với hương vị đã có sự khác biệt.

「B thì… giờ nghĩ lại, có lẽ là suy nghĩ nghiệp dư rằng cứ nhét nhiều loại trái cây vào là ngon… Nhưng C cũng, cảm thấy quá thanh đạm để nghĩ là bánh của một tiệm nổi tiếng… Cái nào đây ta…」

Sự tự tin ban nãy đã biến đi đâu mất. Nửa tin nửa ngờ dẫn đến nghi ngờ hoang mang, làm cho khả năng phán đoán của Arina bị cùn đi. Điều khiến Arina bối rối nhất chắc chắn là sự thật rằng một chiếc bánh do cô phục vụ của quán cà phê ở một hòn đảo quê mùa làm lại đang đứng trên sàn đấu.

「Bánh của quán cà phê đó, vị bình thường thôi nhưng em luôn ăn. Tại vì không có lựa chọn nào khác mà, nhưng mà, quán đó đâu có làm ra được vị như thế này đâu chứ…!」

『Vậy, câu trả lời là gì?』

「Câu trả lời là…」

Arina đắn đo suy nghĩ, rồi giơ thẻ B lên.

「B là bánh của đảo. Đến cuối cùng em vẫn phân vân giữa C và B, nhưng vì cái trang trí chanh ngào đường của C dễ thương nên em nghĩ C là bánh của Ashiya, cả về hương vị lẫn gu thẩm mỹ.」

『Rất tiếc. Đáp án đúng là C.』

「…………Cái gì, nói dối á!?」

Trước Arina đang ngập ngừng đưa ra câu trả lời, tôi không vòng vo mà công bố đáp án đúng.

Đáp án đúng là C. Tức là Arina đã trả lời sai.

「Vừa nãy rõ ràng bảo là đặt bánh C về cho Arina mà!」

「À thì tôi đã nói thế. Là tôi đã cố tình đặt từ cái quán cà phê đó về cho mày mà?」

「Ư ư, bị lừa rồi…」

Trước lần trả lời sai đầu tiên của người đã trả lời đúng tất cả các câu trước đó, từ phía khán giả đang nín thở theo dõi cũng vang lên tiếng kinh ngạc và xôn xao vọng đến tận sân khấu.

Trong lúc đó, Himuro-jou tiến lên một bước, giật mic từ tay tôi.

『Vì sắp đến kỳ nghỉ hè nên tôi muốn làm một chiếc bánh kem thanh mát, sảng khoái, chua ngọt, phù hợp để ăn vào mùa hè. Chỉ đơn giản là vậy thôi.』

Có lẽ chính vì muốn các bạn trẻ trên đảo ghé thăm quán cà phê trong suốt kỳ nghỉ hè dài sắp tới, không chỉ riêng Arina trước mặt, mà cô ấy đã làm ra chiếc bánh kem chanh đó. Và sự tiến bộ trong hương vị là thành quả của việc cô ấy đã cùng tôi đi thưởng thức các tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở Ashiya.

Không phải vùng quê đã thắng thành phố. Mà là niềm tin và sự kiên trì của Himuro-jou đã thắng.

『Vì vậy, mong quý vị tiếp tục ủng hộ cửa hàng của chúng tôi trong thời gian tới.』

Lời quảng cáo khéo léo đó đã khiến khán giả bất giác vỗ tay.

Và thế là, danh xưng cư dân đảo hạng nhất mà Arina đã cố gắng giữ vững, cùng với chiếc ghế hiệu trưởng và dép cao cấp, đều bị tịch thu.

「…Chị phục vụ ơi, em xin lỗi chuyện hôm trước, cho em ăn thêm miếng bánh đó được không ạ?」

「Được thôi. Dĩ nhiên là được. Chị làm ra là để em ăn mà.」

Trước Arina đang ngượng ngùng cầu xin, Himuro-jou khẽ mỉm cười, định cắt thêm bánh tự làm.

「Không được. Đã hứa là một miếng thôi mà.」

Nhưng tôi không để yên.

Tôi chen vào giữa hai người, thản nhiên lườm con ranh con.

「Ê~~~!?」

「Vậy thì hãy thừa nhận đi. Rằng hòn đảo này không phải là nơi bỏ đi! Và rằng mày đã thua tao!」

「Thua~♥ Thua thì được~♥ Arina thua, em thua rồi~♥ Vậy nên cho em phần còn lại đi, đừng có keo kiệt chứ~♥」

Cuối cùng──

Đáng lẽ tôi đã thắng ngược dòng và Arina sẽ bị loại vì không có giá trị để xuất hiện, nhưng hình ảnh cô ta đang thay phiên ăn hai chiếc bánh B và C với vẻ mặt hạnh phúc quá đỗi đáng yêu, nếu tôi mà bắt cô ta rời khỏi sân khấu, e rằng khán giả đang mê mẩn Arina sẽ hóa thành đám đông bạo loạn mất.

Thế nên, sau khi Cuộc kiểm tra xếp hạng cư dân đảo kết thúc thành công tốt đẹp, một hội theo dõi giờ ăn vặt của Amagase Arina đã tiếp tục diễn ra trong một khoảng thời gian.

Dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng nhờ Arina mà sự kiện đã trở nên sôi động là điều không thể phủ nhận. Dù là diễn tập ngay lập tức nhưng phản ứng của khách tham quan rất nhiệt tình. Công sức chuẩn bị cũng đáng.

Sau sự kiện, tôi quyết định quay lại lớp học để thay đồ.

Đã đến lúc tôi cũng muốn chơi một chút, và ánh mắt của mấy nam sinh thỉnh thoảng liếc nhìn khiến tôi sợ. Tôi cảm thấy cái bên trong váy của mình đang run rẩy dữ dội.

Hơn nữa, không thể thay đồ dưới sự giám sát của cả đám đông, nên tôi đành phải chui vào buồng vệ sinh nam để thay đồ. Nhưng khi tôi bước vào nhà vệ sinh trong bộ đồ phục vụ, mấy nam sinh với vẻ mặt sợ hãi đã bám theo đến tận trước cửa buồng. Thật sự đáng sợ mà.

Ở hành lang trước nhà vệ sinh, Himuro-jou đã đợi sẵn.

「Cô đợi tôi à?」

「Đúng vậy.」

Cô ấy lạnh lùng xác nhận. Ơ, hơi vui một chút.

「Tôi muốn anh trả lại bộ đồ phục vụ nhanh lên. Muốn gửi đi giặt khô trước khi mùi hôi bám vào.」

「Thôi nào, cậu mau đi tìm Tomochika-san đi。」

「Hả?」

「Cô bé là bạn gái cậu mà, đúng không? Lễ hội văn hóa có một lần thôi, hai đứa cùng đi chơi đi? Trong lúc đó, tôi sẽ ở lại trụ sở ban tổ chức chờ cho.」

Lại nữa, cô ấy rút lại lời nói trước đó. Chắc là vẫn có chút dịu dàng mà, phải không?

Bị tôi nhìn chằm chằm, Himuro-jou ngượng ngùng né tránh ánh mắt.

「Đừng có nhìn tôi. Thật khó chịu.」

Cử chỉ thì đáng yêu thật, nhưng lời nói thô lỗ lại làm trái tim tôi tổn thương sâu sắc… à không. Dù sao tôi cũng đã biết cô bé không phải là người xấu, nên có bị mắng cũng chẳng bận tâm nữa. Nói cách khác, tôi đã mạnh mẽ hơn chăng?

「Cho nên, cứ quay mặt đi chỗ khác mà nghe đây.」

Cô ấy chỉ tay về một hướng không đâu vào đâu, nên tôi đành nghe theo lời đó. Tôi lần theo ngón tay, rời mắt khỏi Himuro-jou đang tỏ vẻ ngượng ngùng một cách kỳ lạ.

「Dù sao thì, tôi cũng muốn cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà trường học này—cái hòn đảo này—đã có một luồng gió mới thổi đến. Nếu cậu đã thích hòn đảo này, thì ở lại đây sống thêm lần nữa cũng đâu có sao. Chắc chắn cô bé cũng sẽ vui lắm đó.」

Bị khen một cách nghiêm túc ngoài dự kiến, tôi vội vàng quay lại nhìn, nhưng tiếc là không được chiêm ngưỡng khoảnh khắc hiếm hoi Himuro-jou nói lời cảm ơn.

「Tomochika sẽ vui ư?」

「Phải. Ngay cả trong mắt tôi, Tomochika-san khi ở bên cậu trông rất vui vẻ. Không phải là bình thường cô bé buồn tẻ gì đâu, nhưng lúc nào cũng như nhìn về nơi xa xăm… đúng rồi, trông có vẻ hơi gò bó.」

Gò bó? Cái con bé ngốc nghếch đó ư?

「Tôi nghĩ hai cậu ở bên nhau rất hợp. Từ trước đến nay.」

Lúc ra về, Himuro-jou bất ngờ nở một nụ cười dịu dàng, nhưng cũng ẩn chứa chút buồn bã.

「Cho nên, đối với Tomochika-san, cậu không được làm bất cứ điều gì khiến cô bé tổn thương đâu đấy?」

Nói rồi, cô ấy sải bước đi mất.

Cảm giác như vừa nghe được điều gì đó vương vấn trong lòng, tôi định đuổi theo bóng lưng cô ấy, nhưng lại thất bại.

Ngược lại, tôi bị ai đó từ phía sau lao vào.

「Rintarou-kun, sao thế ạ?」

Quay đầu nhìn lại phía sau, chủ nhân của cú va chạm chính là Arina. Nhìn thế này, con bé đúng là một đứa nhóc dễ thương, khiến tôi muốn trêu chọc nó.

「À, anh đang định đi tìm Tomochika một chút. Arina có thấy nó đâu không?」

「Hime-senpai ạ? Xin lỗi, em không thấy ạ.」

Con bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên nở một nụ cười tinh quái.

「À mà, Arina suýt nữa thì quên mất một chuyện đấy.」

Nói rồi, nó lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ túi quần.

「Cái này, là của bố Arina trên thuyền ấy. Lúc em đi đưa cơm hộp, thấy nó bị bỏ quên cắm sạc nên nhặt về đấy. Arina giỏi không?」

Chiếc điện thoại trên tay con bé.

Chắc chắn đó là chiếc điện thoại của tôi đã mất từ trước.

「Cái điện thoại đó là của anh mà!」

「Đúng rồi đó♥ Xin lỗi nhé Rintarou-kun. Arina lơ đễnh quá, đến tận hôm nay mới nhớ ra là đã nhặt được điện thoại♥」

「Mày nói dối trắng trợn! Mày nghĩ đã mấy tháng rồi hả!?」

Trước Arina chẳng hề tỏ vẻ hối lỗi, ngay cả tôi cũng phải gầm lên.

Thế nhưng, Arina chỉ nở nụ cười nhếch mép đầy tự mãn.

Bỗng, tôi nhìn xuống chiếc điện thoại của mình trong tay nó.

Tôi run rẩy—thực sự run rẩy, hỏi một câu.

「……………Mày, có xem bên trong không?」

「A haっ♥ Em đã tìm thấy một thư mục đầy ảnh ecchi đó♥」

──Khoảnh khắc đó, cô bé trước mặt tôi hóa thành ác quỷ.

Trong suốt mấy tháng qua, con ác quỷ này đã tự ý xâm phạm, xem xét từ trên xuống dưới khu vườn bí mật của tôi. Đúng là hành động của một con quỷ. Nói thật là tôi muốn chết quách đi cho rồi. Bị một đứa học sinh cấp hai quen biết phơi bày tính cách biến thái của mình thì tôi không thể chịu nổi.

「Tất nhiên là em đã xem hết cả rồi♥ Ôi trời, kích thích quá nên em không lấy chồng được mất thôi♥ Nhưng nếu không phải thế, thì em đã chẳng trêu Rintarou-kun nhiều như vậy đâu♥」

Cảm giác như mọi bí mật đều bị nhìn thấu mà tôi từng có trước đây.

Hóa ra đó không hề là ảo giác.

「Thua rồi…」

Dù đã lấy lại được chiếc điện thoại mong ước, trái tim tôi lại trống rỗng.

Đó là một thất bại hoàn toàn không thể cứu vãn. Tôi chắc chắn rằng từ nay về sau, sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được trước con quỷ nhỏ này. Một trận thua tan nát đến mức áp đảo.

Toàn thân tôi rã rời, bất giác quỳ gối xuống sàn.

「Nhưng Arina không có cấm ecchi đâu nên không bận tâm đâu ạ♥」

「Anh mới là người bận tâm đây này!?」

Như muốn an ủi tôi, kẻ đang suy sụp tận đáy lòng vì bị một cô bé nhỏ tuổi hơn phơi bày tính cách biến thái, con bé vỗ vỗ đầu tôi, vuốt ve kiểu "ngoan ngoan nào". Vui ghê. Mẹ bỉm sữa trẻ con à? Nhưng mà chỉ chừng này thì không đủ để phục hồi tổn thương tinh thần mà tôi đang gánh chịu lúc này.

「Vậy thì, Arina đi đây ạ.」

「Ừ…」

Một thằng đàn ông thảm hại, được một nữ sinh cấp hai động viên mà đứng dậy giữa lúc tuyệt vọng về cuộc đời, chính là tôi đây.

「Mong rằng sẽ có nhiều học sinh đăng ký nhập học nhé.」

「Vậy còn mày thì sao?」

「A ha ha~, kế hoạch của Arina thì lúc nào cũng là bí mật với tất cả mọi người hết.」

Nói đùa như vậy, Arina dùng ngón tay nhỏ xíu khẽ nhéo gấu áo tôi.

「Nhưng mà, nếu Rintarou-kun có lúc nào đó rời khỏi đảo, thì Arina cũng muốn được đi cùng. Vì ở bên Rintarou-kun lúc nào cũng có những điều mới mẻ, kích thích lắm!」

「Chuyện tương lai xa như vậy thì anh cũng chưa biết được…」

「Không cần biết. Cứ đưa Arina đi cùng đi. Em đã nhờ rồi đó nhé♥」

Chỉ nói vậy thôi, Arina quay trở lại với nhóm bạn cùng trường cấp hai của mình.

Thế là tôi bị nhờ vả rồi.

「Ngay cả anh cũng chưa nghĩ nhiều về tương lai của mình đâu. Chỉ là bây giờ anh cảm thấy thoải mái khi ở đây thôi…」

Tôi đã nghe Himuro-jou và Arina nói những điều hoàn toàn trái ngược nhau.

Ở lại đảo hay rời khỏi đảo, chuyện tương lai xa như vậy tôi vẫn chưa biết được.

「Nhưng mà, nếu ngày mai mà quyết định đóng cửa trường thì, anh cũng phải suy nghĩ về tương lai của mình ngay lập tức thôi…」

Dù lễ hội văn hóa thành công, dù số lượng học sinh đăng ký năm sau có tăng lên, thì khả năng đóng cửa trường cũng không phải là bằng không. Nói "ngày mai" có lẽ là một cách nói quá, nhưng tôi nghĩ mình có thể tiếp tục cuộc sống dễ chịu này, trên hòn đảo này, trong ngôi trường này, thêm một thời gian nữa.

Nếu gọi cảm xúc này là sự gắn bó, thì có lẽ đúng là như vậy.

Và hiện tại, người tôi cần tìm ra là Tomochika Himeno.

Vì tôi đã lôi kéo cô bé vào sự kiện lễ hội văn hóa này, nếu có thời gian để cùng nhau đi chơi, tôi muốn hợp tác hết sức để Tomochika có thể tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn.

Không biết từ lúc nào, cô bé đã trở thành một người bạn gái quan trọng đối với tôi.

「Thế nhưng, phải tìm bằng cách nào đây?」

Đáng tiếc là khắp các tòa nhà đều đông nghịt người, chiếc mũ phù thủy nổi bật kia vẫn chẳng thấy tăm hơi.

「Mãi mới lấy lại được chiếc điện thoại mong ước, vậy mà lại không thể liên lạc hẹn gặp Tomochika được thì…」

Muốn liên lạc cũng không được, vì chiếc điện thoại đã mất tích bấy lâu nay thì làm sao mà liên lạc được chứ.

Nói gì thì nói, tôi đã đánh mất chiếc điện thoại này trước khi quen Tomochika.

Khi Tomochika mua chiếc điện thoại của riêng mình ở Kobe, thì chiếc điện thoại của tôi đã không còn trong tay tôi nữa, mà đã bị Arina tự tiện sử dụng rồi.

「À, đúng rồi.」

Tôi quyết định dùng SNS để tìm kiếm bằng hashtag #LễHộiVănHóaTrườngHokutou.

Sáng nay, tôi đã nhờ Tomochika, người đang chụp ảnh phong cảnh lễ hội văn hóa, đăng ảnh lên SNS. Mục đích tất nhiên là để quảng bá, nhưng cũng có thể Tomochika cảm thấy mình không đóng góp được gì cho lễ hội, nên tôi đã đề nghị đây là một cách giúp đỡ mà cô bé có thể tự do làm một mình.

Và tôi nghĩ rằng, nếu lần theo những bức ảnh đã được đăng, tôi có thể biết Tomochika đang ở đâu. Tôi thông minh thật.

Tôi nhanh chóng chạm vào màn hình điện thoại.

Nhân tiện, tôi không cài mật khẩu khóa màn hình vì thấy phiền phức khi nhập. Chính vì thế mà Arina đã xem trộm được bên trong, từ nay về sau tôi phải cài mật khẩu cẩn thận mới được.

Và rồi, màn hình chờ mà tôi đã lâu không thấy, đã bị đổi thành một bức ảnh tự sướng hơi ecchi của Arina.

「Cái con ranh con đóooooooooooooo!?」

Trò nghịch ngợm cũng phải có giới hạn chứ! Nếu mà bị người ta biết trong điện thoại của tôi có những bức ảnh lolita khiếm nhã như thế này của một nữ sinh cấp hai thì tôi sẽ bị xã hội tẩy chay mất!

Thế nhưng bây giờ, có điều cần ưu tiên hơn là xóa bức ảnh đó—một bức ảnh mà nếu nhìn kỹ có thể thấy cả phần gốc đùi và vùng bẹn, còn cao hơn cả đường cong đùi mà tôi từng thấy khi con bé vén váy lên trước đây. Cho nên bây giờ tôi sẽ để sau. Lát nữa tôi sẽ xóa mà, đừng nghi ngờ nhé?

「…Dù sao thì, tìm kiếm hashtag trên SNS đã.」

Ngay lập tức, các bức ảnh hiện ra.

Tất cả đều do Tomochika đăng tải.

Cảnh lớp học với những người bạn cùng lớp náo nhiệt. Bức tranh Tomochika vẽ trên bảng. Khách tham gia xếp hàng dài chờ vào cổng. Tôi bị bắt mặc đồ nữ. Tôi bị trang điểm. Tôi trống rỗng sau khi mọi thứ đã xong. Arina và các học sinh cấp hai. Bức ảnh cosplay đôi của tôi và chị gái. Món Kebab bất ngờ. Tôi bị bắt bê bánh và Himuro-jou tay không.

──Vẫn còn rất nhiều.

Những học sinh vui vẻ hóa trang diễu hành trên hành lang. Robot khổng lồ bằng bìa các tông đứng ở chiếu nghỉ cầu thang. Hàng loạt bóng bay phủ kín trần nhà lớp học. Hai đứa trẻ con kéo tà áo choàng phù thủy của Tomochika. Thầy hiệu trưởng trải chiếu trên hành lang, chơi cờ shogi ngoài trời. Linh vật địa phương đến chơi. Đám đông khán giả vây quanh xem thầy hiệu trưởng và linh vật chơi cờ.

Một bầu trời xanh đơn thuần chẳng liên quan gì đến lễ hội văn hóa. Những đám mây trôi. Quán mì udon giả. Quán oden bên cạnh. Hàng dài người dân trên đảo xếp hàng ở quán mì udon. Mì udon vừa luộc xong. Khách hàng tự tay nhào bột vì hết mì. Con mèo hoang gần đó vô tình lạc vào. Con mèo hoang chạy trốn vào nhà thi đấu. Và tôi, đang bắt Arina tuyên bố thua cuộc kiểu quấy rối tình dục trên sân khấu.

「…Cái gì thế này, không cần lo lắng cũng thấy nó tận hưởng hết mình rồi còn gì.」

Nếu Tomochika đã đi khắp trường, chụp lại những cảnh mà cô bé yêu thích──

Tất cả những bức ảnh đã được tải lên không gì khác chính là bằng chứng cho thấy cô bé Tomochika Himeno đang tận hưởng lễ hội văn hóa một cách trọn vẹn.

Và những bức ảnh vẫn tiếp tục được tải lên không ngừng.

Nếu theo dõi những bức ảnh mới nhất, tôi sẽ sớm gặp được Tomochika thôi.

Thế nhưng tôi lại vô thức muốn lần theo từng bước con đường lễ hội văn hóa mà Tomochika đã đi qua và tận hưởng, từ đầu.

Vừa tăng số lượt thích cho các bài đăng của Tomochika như một dấu mốc, tôi vừa đi vòng quanh lễ hội từng chút một. Cứ như thể đang thưởng thức những tiết mục lễ hội văn hóa mà Tomochika đã chuẩn bị vậy.

Tất nhiên, những gì tôi nhìn thấy bằng mắt mình lại là một khung cảnh khác. Với số lượng người đông đảo như vậy, mọi thứ thay đổi từng phút từng giây.

Con robot khổng lồ bằng bìa các tông đã chiến đấu với lũ trẻ địa phương và mang trên mình những vết sẹo vinh quang như một dũng sĩ lão luyện, còn số lượng bóng bay thì giảm đi vì khách tham quan mang về. Chiếc mũ và áo choàng phù thủy mà Tomochika hóa trang đã bị lũ trẻ con giật lấy và vứt lung tung, còn thầy hiệu trưởng thì hèn hạ chơi trò cầm cự, yêu cầu đấu lại sau thế cờ nghìn ngày với đối thủ mặc trang phục linh vật.

Tôi cũng dùng điện thoại của mình chụp lại những cảnh tượng đó, định bụng sau này sẽ cho Tomochika xem. Sau khi thu hồi bộ đồ phù thủy và mang về lớp, tôi ăn trưa muộn bằng món mì udon vừa luộc xong ở khu gian hàng ngoài sân vận động, không rõ ai đã tự tay nhào bột, rồi lại kiểm tra điện thoại.

「Cổng vào?」

Bức ảnh tiếp theo của Tomochika là cổng vào được trang trí công phu, một tác phẩm ấn tượng.

Và đó là bức ảnh chụp từ bên ngoài trường chứ không phải từ bên trong.

Sau đó, những bức ảnh chụp chính khung cảnh trường học đang náo nhiệt với lễ hội từ bên ngoài trường, cứ thế tăng lên không ngừng. Hơn nữa, chúng ngày càng trở thành những bức ảnh phong cảnh từ xa.

「Con bé Tomochika này, chắc chắn là đã ra khỏi trường rồi!」

Tự do quá thể. Thế mà lát nữa còn có lửa trại nữa chứ.

Tôi vội vàng chạy từ chỗ đó đến cổng trường để đuổi theo Tomochika.

May mắn là những dấu vết vẫn còn rõ ràng.

Tôi cứ chạy, chạy mãi, đuổi theo đứa con gái mà tôi chẳng thể bỏ mặc.

Ở cổng trường, khách tham quan vẫn tiếp tục tăng lên, và lác đác có bóng người đi qua cổng. Có lẽ có người đã xem bài đăng của Tomochika trên Internet nhờ tìm kiếm hashtag và cảm thấy hứng thú. Không thể nói là không có. Cái trò không dùng mạng xã hội thật là ngu ngốc.

「Chết tiệt, ngưng cập nhật rồi…」

Thế nhưng lúc đó, bài đăng của Tomochika bỗng nhiên dừng lại, và tôi không thể nắm bắt được dấu vết cô bé đang ở đâu.

Dù vậy, tôi vẫn cứ chạy, chạy, chạy.

Hơi thở bắt đầu gấp gáp, tôi tự hỏi tại sao mình lại bỏ lễ hội văn hóa mà chạy hết sức ở một nơi như thế này, nhưng vẫn cứ tìm kiếm bóng dáng Tomochika.

Vừa chạy, vừa tìm kiếm, tôi định cập nhật SNS một lần nữa, nhưng vì tay đổ mồ hôi nên ngón tay bị trượt, thao tác vuốt bị lỗi.

「Ơ?」

Nhìn vào màn hình hiện ra, tôi bất giác dừng bước.

Tôi thở hổn hển qua vai, một lần nữa xác nhận màn hình điện thoại.

Hiện ra là lịch sử cuộc gọi đến trong thời gian Arina tự tiện sử dụng điện thoại.

Trong đó, có tên Tomochika Himeno.

『──Vậy thì, anh đợi em ở công viên quen thuộc nhé.』

Tôi gọi vào số điện thoại đã lưu, và đúng là đã kết nối được với Tomochika.

『Nhưng mà, sao Izumi-kun lại dùng số của Arina vậy?』

『Chuyện đó anh sẽ giải thích sau.』

Arina đã làm được một việc tốt. Lần tới gặp lại, mày cứ liệu hồn, anh sẽ khao mày bánh ngọt, con nhóc.

Tomochika dường như đã di chuyển đến công viên từ lúc nào không hay, để tìm góc chụp đẹp nhất. Điện thoại bị ngắt ngay lập tức vì cô bé muốn quay lại chế độ camera. Mê chụp ảnh đến mức nào vậy chứ.

Trên bầu trời, mặt trời đã bắt đầu lặn, sắp đến hoàng hôn rồi.

「Dù sao thì, cái gì mà công viên quen thuộc chứ?」

Không biết từ lúc nào mà nó lại trở thành "quen thuộc" vậy. Đành chịu, tôi chạy đến công viên.

Hồi tiểu học, quả thật tôi thường xuyên chơi ở công viên đó.

Tôi của bây giờ thì yếu ớt, nhưng tôi của ngày xưa thì mạnh mẽ. Vì vậy tôi thường tự xưng là đại ca ở công viên. Tất nhiên tôi không thực sự là đại ca, nhưng trong lòng thì lúc nào cũng nghĩ mình là kẻ đứng đầu.

Thằng bạn thân Yukky thường xuyên trêu chọc tôi.

Người chơi cùng tôi nhiều nhất cũng là Yukky, nhưng vào ngày tôi chuyển nhà, nó đã thất hứa, không đến gặp tôi.

Tôi một mình, chỉ xin phép gia đình ở lại công viên cho đến khi thuyền khởi hành. Chắc chắn, tôi đã tin rằng Yukky sẽ đến. Nhưng nó đã không đến.

Tôi suy sụp trong công viên không một bóng người. Nghĩ lại, có lẽ ngày đó chính là khởi nguồn khiến tinh thần tôi trở nên yếu ớt. Cũng có thể là ngụy biện.

Khoan đã…? Hình như, thật sự không có ai đến công viên hôm đó sao?

Vì chỉ nghĩ đến việc Yukky không đến nên tôi chẳng để ý gì khác, nhưng nói đúng ra thì có thể có chú hàng xóm nào đó, hay chị dắt chó đi dạo ngang qua.

Và còn…

Đúng rồi.

Có một cô bé nhỏ tuổi, trạc tuổi tôi nữa.

『Cái khu leo trèo đó, làm sao mà anh leo lên được vậy?』

Để tìm Yukky mãi không thấy, tôi, một thằng nhóc nghịch ngợm, đã chiếm cứ đỉnh khu leo trèo để có thể nhìn xa hơn từ một nơi cao hơn một chút.

Chắc chắn có một cô bé tiểu học trông hiền lành, ngưỡng mộ nhìn tôi từ dưới lên.

『Dễ òm. Cứ nắm lấy thanh ngang. Leo lên. Cứ thế lặp lại thôi.』

『Em không hiểu.』

『Thôi, con gái thì còn sớm để chơi khu leo trèo mà.』

『Em không thích kiểu nói đó. Mọi người đều nói vậy, em không thích.』

Khi tôi nói lời khó nghe, cô bé suýt khóc.

Thế nhưng thực ra tôi mới là người muốn khóc vì Yukky không đến, nên tôi đã lỡ lời nói năng thô lỗ.

Vì vậy, tôi của ngày đó, với ý nghĩa xin lỗi, chắc chắn đã──

Đúng vậy, tôi đã đưa tay ra.

『Thôi được rồi. Anh sẽ chỉ cho em cách leo lên.』

『Vâng!』

Tôi nhớ cô bé đã nắm lấy tay tôi, người đã trượt xuống dưới khu leo trèo, với đôi mắt sáng rực. Thế nhưng cô bé lại khá vụng về và chậm chạp, mãi không leo lên được đến đỉnh khu leo trèo.

Dù vậy, tôi cũng cố gắng kéo cô bé từ trên xuống, hoặc đẩy mông cô bé từ dưới lên, và cuối cùng cũng đưa được cô bé lên đến đỉnh.

『──Lần đầu tiên em leo lên được đến đỉnh.』

Tất nhiên, cô bé vô cùng xúc động.

Vì nếu không có tôi, cô bé đã không thể leo lên được.

Cô bé mở to đôi mắt đẹp, say sưa ngắm nhìn khung cảnh từ đỉnh khu leo trèo mà lần đầu tiên cô bé được thấy.

Còn tôi, vẫn cứ bực bội vì Yukky không đến. Việc một cô bé xen vào món đồ chơi mà tôi đang độc chiếm, đối với cảm xúc của một thằng nhóc tiểu học, chắc hẳn cũng là một điều không vừa ý.

『Ngày mai, anh lại leo cùng em nữa nhé?』

『Không được đâu. Hôm nay anh chuyển nhà rồi.』

Vì vậy, tôi nhớ mình đã lạnh lùng từ chối lời đề nghị ngây thơ của cô bé.

Đúng là cái tính đó. Bảo sao mày không được gái theo.

Thế nhưng cô bé lại kiên cường nói rằng:

『Vậy thì, không phải ngày mai cũng được.』

──Và thế.

Dễ thương quá. Mà nghĩ bình thường thì, đó là một yêu cầu khó khăn đối với người sắp chuyển đi và không còn ở đây nữa.

Nhân tiện, tôi chỉ quan tâm đến bạn bè con trai, hồi tiểu học tôi thậm chí còn không nhớ mặt hay tên của các bạn gái trong lớp. Đúng là cái tính đó.

Thế mà, cô bé đó lại biết tên tôi.

『Izumi-chan.』

『Đừng có gọi là -chan. Mà sao cô biết tên tôi? Tôi đã nói với cô à?』

『Chúng ta học cùng lớp mà?』

『…Hả?』

『Với lại hôm nay, có đổi chỗ ngồi, và chúng ta ngồi cạnh nhau đó.』

Tôi và Yukky học ở hai khu vực khác nhau, nên học hai trường tiểu học khác nhau, nhưng tôi lại thường chơi với Yukky và bạn bè của nó sau giờ học.

Tôi chưa bao giờ để ý đến bạn gái trong lớp của mình, chứ đừng nói là người ngồi cạnh.

Hơn nữa, hôm đó tôi không đến trường vì chuyển nhà, nên tôi không hề biết có đổi chỗ ngồi, cũng không biết cô bé đó ngồi cạnh tôi.

Chắc chắn vì tôi chuyển nhà mà chỗ ngồi cạnh cô bé đã bị bỏ trống.

*Tách.*

Tôi đang mải mê hồi tưởng trong khi mệt nhoài vì chạy, thì tiếng màn trập bất ngờ kéo tôi trở lại hiện thực.

Ở lối vào công viên, Tomochika đang cầm điện thoại trên đỉnh khu leo trèo, đã chụp lại hình ảnh tôi đang thở hổn hển, kiệt sức.

「Hộc, hộc…, vừa rồi, đừng có, đăng lên mạng, nhé?」

Tôi không còn sức để nói to, nên lời phàn nàn của tôi chắc hẳn không đến được tai Tomochika.

Cô bé đứng vững trên đỉnh khu leo trèo với thể lực và khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời, rồi chỉnh điện thoại hướng về phía trường học.

「Tomochika, em đang làm gì vậy?」

「Ưm, em nghĩ từ đây có thể nhìn toàn cảnh trường học.」

Tomochika, như một chiếc ăng-ten, đứng trên đỉnh khu leo trèo, vươn cả hai tay ra, và bấm chụp mà không nhìn màn hình điện thoại.

「Nếu trên đảo cũng có một tòa nhà giống như đài quan sát mà Izumi-kun đã dẫn em đi, thì em có thể chụp hết vào khung hình rồi.」

「Dù vậy thì cũng không thể chụp từ trên khu leo trèo được đâu…」

「Vâng. Tiếc thật.」

Tôi nhìn lên từ dưới, và Tomochika nhìn xuống từ trên. Lúc đó, tôi chợt nhớ đến cô bé tiểu học không tên mà tôi vừa hồi tưởng.

「Này Tomochika, không lẽ trước đây em đã từng gặp anh ở công viên này rồi sao?」

「Ơ, có chứ? Hoa anh đào đẹp mà, đúng không?」

Toàn là chuyện gần đây mà.

Chắc chắn tôi không thể quên được chuyện đó.

「Lúc đó mà có điện thoại thì em đã chụp ảnh rồi.」

「Năm sau chụp cũng được mà.」

Tôi mệt mỏi không muốn đôi co nữa, nên loạng choạng dựa vào khu leo trèo. Ống kim loại lạnh lẽo thật dễ chịu trên cơ thể đang nóng bừng của tôi.

「Vậy, em có tận hưởng lễ hội văn hóa không?」

「Ưm. Không biết nữa?」

Mặc dù trước đó đã vui vẻ đăng ảnh lên mạng như thế, Tomochika lại nghiêng đầu với vẻ mặt tỉnh bơ.

Miệng nói vậy, nhưng nhìn là biết Tomochika đang rất vui. Cô bé không rời trường vì chán lễ hội, nên tôi cũng tạm yên tâm.

「Theo Tomochika thì, mặc dù có ghi trong sách hướng dẫn, nhưng em nghĩ nếu có nhiều tiết mục theo đơn vị lớp hơn thì sẽ tốt hơn.」

「Vì vội vàng chuẩn bị nên đành vậy thôi. Nếu muốn làm thì năm sau cứ làm.」

Đó là chuyện nếu năm sau trường vẫn còn tồn tại.

「Nhưng Tomochika cũng có tiết mục mà, đúng không?」

「Hả? Anh nói gì vậy?」

「Triển lãm ảnh của Tomochika Himeno.」

Nói rồi, tôi cho cô bé xem SNS của mình đang hiển thị những bức ảnh của Tomochika.

「À! Cái đó, là vì Izumi-kun muốn em làm nên em mới làm đó nha~!」

Tomochika khẽ phồng má, nhìn tôi với ánh mắt trách móc. Nhưng thực ra cô bé không hề giận. Đơn giản là cô bé cảm thấy ngượng ngùng khi những cảnh đẹp mà mình thích đã được chụp lại, và sự phấn khích của mình đã được lưu giữ lại một cách rõ ràng.

「Thôi thôi. Nào, chúng ta về thôi.」

「Sớm vậy sao?」

「Lửa trại sẽ bắt đầu trước khi mặt trời lặn mà.」

「Nếu nam nữ cùng đi xem lửa trại thì hình như, tình yêu của hai người sẽ trở nên vĩnh cửu, đúng không? Izumi-kun, anh không sao chứ?」

「Đó là chuyện bịa đặt do anh tạo ra mà!」

Tomochika mãi không chịu xuống, nên tôi đành phải leo lên.

Ở tuổi này, hai đứa cùng trốn lễ hội văn hóa, rồi cùng leo lên khu leo trèo. Thành thật mà nói, chính tôi cũng thấy mình thật kỳ cục.

「Không biết nữa? Em nghĩ cũng có thể chuyện bịa đặt trở thành hiện thực đó.」

Tomochika nhìn thẳng vào mặt tôi, người vừa đến bên cạnh, với đôi mắt trong veo, không để ai đoán được cô bé đang nghĩ gì.

Chuyện bịa đặt trở thành hiện thực.

Điều đó có nghĩa là, ví dụ, mối quan hệ của tôi và Tomochika, vốn dĩ là một cặp đôi giả, cũng có thể trở thành thật vào một ngày nào đó sao?

「──Dù không hề có ý định yêu đương gì đâu nhé.」

Khoảnh khắc đó, Tomochika đột nhiên áp sát mặt vào tôi, nhẹ nhàng đặt môi lên má tôi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi không hiểu mình vừa bị làm gì. Có hai điều tôi có thể nói: Tomochika hơi đỏ mặt, và trên má tôi vẫn còn cảm giác mềm mại.

「Vừa rồi…」

「Vâng. Ở phương Tây thì chào hỏi bạn bè là như thế đó.」

「Mày thành người phương Tây từ bao giờ vậy hả!?」

Hôn má đúng là một kiểu chào hỏi thật!

Bỏ mặc tôi đang bối rối vì sự việc đột ngột, Tomochika nhanh chóng nhảy xuống khỏi khu leo trèo và tiếp đất gọn gàng.

「Năm sau, chúng ta hãy cùng nhau đi chơi lễ hội văn hóa thật đàng hoàng nhé.」

Nói rồi, cô bé ngước nhìn tôi, nở một nụ cười ngượng nghịu tự nhiên như mọi khi.

「Lúc đó chúng ta vẫn là bạn bè, hay đã trở thành người yêu thật sự rồi, thì đó là chuyện tương lai nên Tomochika cũng không biết được đâu.」

Lúc đó, tôi bất giác──

Đã định dùng chiếc điện thoại trên tay để chụp lại nụ cười của cô bé.