Sau khi kỳ thi giữa kỳ khép lại và kỳ nghỉ kết thúc, nhờ sự chung tay góp sức của đông đảo học sinh trong trường – dù động cơ có phần không trong sáng – công tác chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa cũng bắt đầu được tiến hành một cách suôn sẻ.
Sự kiện chính, do Ban Chấp hành Lễ hội Văn hóa chủ trì vào ngày diễn ra, cũng đã được quyết định là 「Thử Thách Xếp Hạng Dân Đảo」, và việc chuẩn bị trang phục hóa trang cũng đã hoàn tất.
Dù việc trang trí tòa nhà trường tốn nhiều thời gian, nhưng đa số học sinh đều chủ động hợp tác, và thật đáng mừng là cũng có lớp tự giác lên kế hoạch cho các tiết mục biểu diễn.
Vì là vùng nông thôn mà người ta nói chỉ có mỗi chuyện yêu đương để làm, nên thời gian thì thừa thãi đến mức mục rữa.
Nếu những học sinh tràn đầy nhiệt huyết và thời gian này dốc hết sức mình, có lẽ việc rút ngắn đáng kể thời gian dự kiến cũng là điều hoàn toàn có thể.
「Nếu nguyện vọng yêu đương có thể chuyển hóa thành sức mạnh, thì con người lại có thể làm việc hăng say đến thế này sao. Chuyện này ở thành phố đúng là không thể tưởng tượng nổi」
Thế nhưng, động lực thúc đẩy họ không chỉ là câu chuyện truyền thuyết bịa đặt mà tôi đã dựng lên.
Đúng vậy. Bước sang tháng Sáu, cuối cùng thì khóa thực tập sư phạm của Momoka-nee-san cũng đã bắt đầu.
「Thầy giáo mới kia, là chị của Izumi-san thật sao?」
「Xinh đẹp dã man. Mà này, lần tới tao đến nhà mày chơi được không?」
「Ngày nào không có chị tao thì được」
Ngay từ ngày đầu tiên đi làm, một cô gái sinh viên đại học chính hiệu với thân hình bốc lửa, đầu đội kính râm màu, phóng xe phân khối lớn đến trường một cách sảng khoái, thì làm sao mà đám nam sinh thôn quê khao khát chuyện yêu đương lại không mê mẩn cho được.
──Thế nhưng.
Người bị gọi ra sau trường lại là tôi, chứ không phải chị gái.
「Izumi. Momoka-san nghĩ gì về tớ vậy nhỉ?」
Sao mà tao biết được.
「Cậu có thể kể cho tớ về sở thích của Momoka-sensei không?」
Sao mà tao kể được.
「Này Izumi, ở nhà Momoka-chan thường mặc đồ gì?」
Sao mà tao trả lời được.
Chủ yếu là đồ hở hang như áo ba lỗ hay quần short, nhưng đó là bí mật của riêng tao, với lại, dù là giáo sinh nhưng cũng phải gọi là sensei chứ, 「-chan」 nghe thân mật quá rồi, có tin tao đấm cho một trận không hả.
Cứ như vậy đấy, có lẽ vì không đủ gan để tấn công dồn dập một người phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp, nên đám con trai đã định hạ gục tôi trước khi hạ gục tướng.
Tất nhiên, tôi không dễ bị hạ gục. Tấm khiên bảo vệ chị gái tôi không dễ bị phá vỡ đâu. Tôi mạnh lắm.
Kết quả là, kỷ lục Guinness về số lần bị đám con trai gọi ra sau trường vẫn liên tục được phá vỡ. Dù Tomochika, người tự hào có khuôn mặt đẹp trai nhất trường, có cố gắng đến mấy cũng không thể phá được kỷ lục của tôi, khoảng cách quá lớn. Tôi mạnh lắm. Nhưng sức mạnh thế này thật vô nghĩa.
「Izumi-kun lại bị mấy bạn nam tỏ tình kìa!」
「Izumi-kun đúng là hot boy mà!」
「Đừng làm công chúa khóc nha!」
Tiếng hò reo của các cô gái cũng vang lên ngày càng nhiều. Vô nghĩa.
À mà thôi, bỏ qua báo cáo tình hình bi đát gần đây của tôi, vì Momoka-nee-san xinh đẹp bất ngờ xuất hiện ở trường và cũng nhiệt tình giúp đỡ chuẩn bị lễ hội văn hóa, nên các học sinh khác cũng trở nên hợp tác hơn.
Đám con trai thì khỏi phải nói, ngay cả trong mắt đám con gái, sinh viên đại học thành phố cũng có vẻ rất ngầu, nên chị ấy rất được yêu thích. Chị tôi nổi tiếng khiến tôi cũng nở mày nở mặt.
Cứ thế, công tác chuẩn bị diễn ra suôn sẻ đến mức tôi nhận ra rõ ràng học sinh quan tâm đến sự kiện Lễ hội Văn hóa chưa từng có và huyền thoại tình yêu thành hiện thực đến nhường nào.
Hơn nữa, vùng nông thôn thì chật hẹp. Tin đồn về việc tổ chức Lễ hội Văn hóa nhanh chóng lan khắp đảo, và được bàn tán ở khắp mọi nơi. Đến mức không còn người dân đảo nào không biết đến sự kiện này, và tiếng hỏi mua vé vào cửa vang lên từ khắp nơi. Việc thu hút cả người lớn chứ không chỉ giới trẻ cũng là một điểm cộng.
Cảm giác như một làn gió mới đã thổi qua hòn đảo này, nơi mà cuộc sống thường ngày vốn dĩ bình thường, tẻ nhạt và đơn điệu cứ thế tiếp diễn. Và làn gió ấy, giờ đây đã lan rộng khắp hòn đảo.
「Công việc đã đến hồi kết, chỉ còn khâu hoàn thiện nữa thôi!」
Ngay trước Lễ hội Văn hóa, rất nhiều học sinh vẫn ở lại trường, thậm chí từ bỏ buổi chiều nghỉ học. Nếu là người đi làm thì đây là việc tự nguyện làm thêm vài tiếng, chỉ có thể nói là máu làm việc đến chết rất đáng nể, nhưng giới trẻ thì khác. Thời gian họ phung phí cho tuổi thanh xuân không cần tiền làm thêm.
Tôi, người đã biến phòng học của mình thành trụ sở Ban Chấp hành Lễ hội Văn hóa, cũng là một trong số đó.
Không, nói thật lòng thì tôi muốn giao phó những rắc rối cho người khác và sống một cuộc đời an nhàn tự tại cơ.
Nhưng đây cũng là việc đã lỡ dở rồi. Dù tôi đến hòn đảo này như bị đày ải, nhưng một khi đã quyết làm thì tôi cũng không phải không có ý chí muốn làm đến cùng vì ngôi trường này, và rộng hơn là vì hòn đảo này.
Hầu hết các bạn trong lớp đã tình nguyện hỗ trợ dưới sự chỉ huy của tôi, và từ lớp bên cạnh, nhiều học sinh, đứng đầu là Himuro-jou, cũng đã đến giúp đỡ.
「Bạn nào rảnh tay thì chia nhau ra bắt đầu dán bản sao tư liệu văn hóa của đảo đi!」
「Dự kiến trưng bày ở phòng nào?」
「Là học sinh năm hai nên ở tầng trên. Đi cùng nhau đi!」
「Việc dán trưng bày thì để các bạn nữ lo, các bạn nam khỏe mạnh thì đi giúp cổng vào đi!」
「Được rồi! Bọn tao ra cổng trường đây! Sơn ở đằng kia phải không?」
「Có sơn nhưng thiếu cọ để quét」
「Nếu thiếu đồ dùng gì thì tiện thể đi mua luôn」
Các bạn nữ tập hợp tài liệu, cầm băng dính và hộp đinh ghim trên tay, vừa cười nói rôm rả vừa đi ra hành lang. Tất nhiên, đám con trai cũng bận rộn không kém.
Nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, trên sân vận động rộng lớn đã có nhiều gian hàng bắt đầu được dựng lên.
Một nửa sân vận động dự kiến sẽ là khu vực ăn uống với các gian hàng mô phỏng, và đây là những người chuyên nghiệp đã quen thuộc với các lễ hội địa phương, nên họ làm việc nhanh nhẹn hơn học sinh rất nhiều.
「Chúng mình cũng muốn làm bánh pancake bán thử」
「Năm sau làm đi. Nếu trường bị đóng cửa thì hết đường rồi còn gì」
「Đúng rồi! Vì thế, chúng mình phải làm cho Lễ hội Văn hóa thật sôi động!」
Dù đang bận rộn chuẩn bị, sự quan tâm của học sinh đã bắt đầu hướng đến cả năm sau.
Lý do rất đơn giản: Vì bây giờ họ đang vui. Có vẻ như tôi đã lây truyền một niềm vui mới cho những chàng trai, cô gái vốn chỉ biết đến chuyện yêu đương này.
「Ai đó làm ơn đi xem cổng vào còn bao lâu nữa thì hoàn thành được không? Nếu không lắp ráp xong trước tối thì bên giáo viên sẽ cằn nhằn đấy」
「Được thôi. Cứ để đấy cho tớ」
Người đầu tiên đáp lại chỉ thị của tôi là Himuro-jou.
Cô ấy nhanh chóng rời khỏi lớp học với sự ăn ý tuyệt vời, đuổi theo đám con trai đang đi giúp làm cổng.
Kể từ lần hai đứa đi ăn bánh ngọt ở Ashiya hôm trước, tôi và cô ấy đã có mối quan hệ đủ để giao tiếp khá suôn sẻ. Dù vẫn bị lườm nguýt.
Tuy nhiên, cũng chẳng có sự kiện gì to tát, sau khi đến Kobe, chúng tôi chỉ đi thăm các tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhiều nhất có thể, và cũng không có chuyện lỡ chuyến bay về như với Tomochika, rồi phải cho cô gái ở lại nhà mình mà không xin phép.
「Ơ? Mà hình như không thấy Tomochika đâu nhỉ?」
Tôi nhớ sau buổi sinh hoạt lớp ban ngày, cô ấy đã ăn bánh mì yakisoba mặc kệ đám bạn cùng lớp đang tất bật làm việc, nhưng giờ thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Dạo gần đây, Tomochika thường về nhà sớm, có lẽ vì phải giúp đỡ công việc kinh doanh tiệm sách của gia đình. Việc tần suất nói chuyện giữa tôi và cô ấy giảm đi là điều khó tránh khỏi, khi tôi bị buộc phải ở lại chuẩn bị Lễ hội Văn hóa.
「Này. Có ai biết Tomochika giờ đang làm gì không? Đi mua sắm, trưng bày trang trí, hay về nhà giúp việc rồi?」
Vì tò mò, tôi hỏi những người bạn cùng lớp xung quanh.
Nhưng tất cả đều phản ứng chậm chạp. Có vẻ như không ai trong lớp biết Tomochika đang ở đâu.
「Izumin là bạn trai mà cũng không biết sao?」
Thế rồi, một cô gái trông có vẻ sành điệu tiến đến với vẻ mặt ngán ngẩm.
Bỏ qua cái tên Izumin thì, bề ngoài tôi cũng là bạn trai của Tomochika. Bị nói vậy thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
「Tao đã nói đừng làm công chúa khóc rồi mà?」
「Hả? Tao làm khóc hả?」
「À, không làm khóc, nhưng mà, kiểu như hiểu biết kém ấy, công chúa từ xưa đã không thích hoạt động tập thể rồi」
「…Hả?」
「Thì là, mấy việc làm chung với tập thể hay hợp tác làm một cái gì đó, từ hồi cấp hai công chúa đã không thích rồi ấy. Bình thường thì vô tư nên nhiều đứa không biết đâu」
Một cô gái cùng lớp theo phong cách gyaru đã nói ra điều bất ngờ.
Trước mặt tôi, cô ấy luôn làm những chuyện kỳ quặc nên tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về một người theo chủ nghĩa cá nhân như vậy.
Tuy nhiên, quả thật, nếu để ý thì tôi hiếm khi thấy Tomochika làm việc gì đó cùng với các bạn khác trong lớp. Ngay cả trong thời gian bận rộn chuẩn bị Lễ hội Văn hóa này.
Nghĩ lại, khi có Himuro-jou, cô ấy cũng ít nói, và ngay cả với đàn em Arina, cô ấy cũng ít khi nói chuyện sâu sắc nếu không phải là một đối một.
Những lúc như vậy, cô ấy thường chỉ dùng 「Ừm」, 「Không」 và 「Ưm…」 để đối phó. Khẳng định, phủ định, và câu trả lời mơ hồ. Chỉ dùng luân phiên mấy từ đó.
Đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng.
「…………Tôi đi bỏ dở công việc một lát để tìm Tomochika đây」
Lúc bận rộn thế này mà mình đang nghĩ cái quái gì không biết…
Dù vậy, ngay khoảnh khắc này, tôi không thể ngồi yên được nữa.
「Được thôi. Lễ hội Văn hóa quan trọng nhưng người yêu là ưu tiên hàng đầu mà. Đi đi nha!」
Đúng là với suy nghĩ chuyện tình cảm là ưu tiên hàng đầu, cô gái đó đã vui vẻ đồng ý cho tôi bỏ trốn. Tôi thầm xin lỗi cô ấy và các bạn cùng lớp khác vì đã nhìn họ bằng ánh mắt định kiến bấy lâu nay, rồi cảm ơn và rời khỏi lớp.
Và rồi, tôi tìm thấy Tomochika mất tích sau hai mươi phút rời trường.
Tôi đang đạp xe đến tiệm sách Tomochika thì tình cờ phát hiện ra cô ấy trên đường.
Nói về việc cô ấy đã trốn chuẩn bị Lễ hội Văn hóa mà đi đâu thì──
Cô ấy đang đu xích đu trong công viên.
Đúng vậy. Chính là công viên mà tôi từng gặp Tomochika ở khu nhà leo núi hình hộp.
「Tomochika, mày đã lớn thế này rồi mà sao còn đu xích đu?」
So với một nữ sinh cấp ba trèo lên nhà leo núi hình hộp, thì một nữ sinh cấp ba chỉ miệt mài đu xích đu có lẽ vẫn chưa phải là điều quá lạ.
Tuy nhiên, xét về cảnh quan công viên thì vẫn có vẻ lạc lõng.
「Ơ? Izumi-kun?」
Tôi đi đến cạnh xích đu và gọi, lúc đó Tomochika mới nhận ra tôi. Không biết cô ấy đã đu miệt mài đến mức nào.
「Sao Izumi-kun lại ở công viên? Giờ cậu phải đang làm việc ở trường chứ?」
「À. Thực ra tôi có thể dùng thuật phân thân」
「F-Phếch!?」
Đó là một câu nói đùa ngớ ngẩn mà tôi nói ra với ý định trêu chọc, nhưng Tomochika đã thực sự giật mình trong giây lát.
Đúng là cô gái ngây thơ mà.
「Tất nhiên là nói dối rồi. Lý do thật sự giống như cậu thôi. Tức là trốn việc」
Nghe tôi nói vậy, Tomochika, người có vẻ đang mong đợi thuật phân thân, bĩu môi.
「Ơ~. Tomochika đâu có trốn việc đâu? Chỉ là định đi mua đồ ăn vặt mang đến, tiện thể ghé qua một chút thôi mà」
Sau đó, Tomochika nhẹ nhàng mỉm cười một cách tự nhiên. Tất nhiên, đây chỉ là cách cô ấy cười để che giấu thôi. Vì xung quanh chẳng thấy đồ ăn vặt nào cả.
「Thế không phải trốn việc thì là gì?」
Nói rồi, tôi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Tomochika.
「Ở quê thì chuyện này bình thường mà. Thời gian trôi qua chậm rãi, nên những việc ở thành phố trông như trốn việc thì ở đảo này lại bình thường thôi」
Con nhỏ này đang định lừa tôi bằng vẻ mặt xinh đẹp đây mà.
「…Thôi được rồi, nếu cậu nói không phải trốn việc thì cứ thế đi. Nhưng tôi là trốn việc chính hiệu đấy. Gần đây làm việc liên tục mệt quá, nên tôi sẽ bỏ hết về nhà chơi」
「Ơ~. Izumi-kun, làm thế thì có lỗi với mọi người ở trường đang ở lại làm việc lắm đó~」
Mày nói ai hả.
「Dạo gần đây cũng ít khi chơi với Tomochika nhỉ」
「…Ừm」
Tomochika từ từ giảm tốc độ xích đu.
「Nhưng mà, Tomochika không bận tâm lắm đâu. Vì nghĩ rằng sau khi Lễ hội Văn hóa kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi」
Xoẹt xoẹt xoẹt, giày của Tomochika cào vào cát để hãm phanh. Tomochika rất thích những đôi giày thể thao khá dễ thương, nhưng có lẽ vì thường xuyên chơi ở công viên nên chúng dính đầy đất.
「Cậu không hứng thú lắm với Lễ hội Văn hóa à?」
「Ưm~, không rõ nữa. Vì chưa từng thấy bao giờ」
「Tôi có nghe phong phanh là cậu không giỏi hoạt động tập thể lắm thì phải?」
「Ưm~, cái đó cũng không rõ nữa. Nhưng mà──」
Dừng xích đu, Tomochika nhìn thẳng vào mặt tôi.
「Tomochika nghĩ rằng, những gì Tomochika muốn làm, và những gì mọi người muốn làm, không nhất thiết phải giống nhau. Chuyện yêu đương cũng vậy, những chuyện khác cũng vậy. Tomochika nghĩ mọi người cứ làm những gì mọi người muốn là tốt nhất, còn Tomochika thì muốn làm những gì mà Tomochika thấy hay ho」
Cô bạn gái không có ý định yêu đương đã nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Không phải là dùng vẻ mặt xinh đẹp để lấp liếm, mà là vẻ mặt thực sự nghiêm túc.
「Hồi tiểu học, khi Tomochika định trèo lên khu nhà leo núi hình hộp ở công viên này, bố mẹ, bạn bè, rồi cả các cô chú hàng xóm nữa, đều nói là con gái thì nguy hiểm lắm. Được mọi người lo lắng thì vui thật, nhưng không phải vậy」
À mà, tưởng tượng Tomochika hồi tiểu học thì chắc còn hiền lành hơn bây giờ nhiều. Một cô bé 「bông xốp」 như vậy mà chơi ở khu vui chơi thì không phải là không có nguy hiểm.
Nếu là tôi, tôi đã tự hào trèo lên khu nhà leo núi hình hộp ngay trước mặt bọn họ, kiểu như 「Thấy chưa, tao làm được mà」. Tôi hồi tiểu học mạnh mẽ đến thế đấy. Giờ thì yếu ớt đến mức không còn thấy bóng dáng đó nữa.
「Cứ làm những gì cậu muốn thôi, có gì đâu」
「Izumi-kun có phải là làm công tác chuẩn bị Lễ hội Văn hóa mà các thầy cô giáo bảo là vì cậu muốn làm không?」
「Đó là phương tiện thôi. Mục đích thì khác. Đơn giản là tôi không muốn ngôi trường này, nơi tôi vừa mới bắt đầu quen thuộc, bị đóng cửa, và bị đuổi khỏi trường, rồi khỏi hòn đảo này mà thôi」
Thực ra, ở thành phố tôi vẫn sống đúng là tôi thôi.
Và cũng chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt với hòn đảo này cả.
Chỉ là── việc môi trường hiện tại mà tôi tự nguyện đặt mình vào lại biến mất vì những lý do không phải do ý muốn của tôi, thì thật khó mà chấp nhận được.
Nếu hỏi làm xong rồi hối hận hay không làm rồi hối hận thì cái nào tốt hơn, tôi thuộc phe chọn cái trước.
Dáng vẻ hối hận vì thất bại thì đáng xấu hổ, nhưng cái dáng vẻ của chính mình cứ lải nhải 「Giá như hồi đó mình làm…」 suốt phần đời còn lại thì còn đáng xấu hổ hơn thất bại rất nhiều.
「Ưm~. Trường bị đóng cửa thì đúng là buồn thật nhưng…」
「Với lại, Tomochika không biết đâu, nhưng Lễ hội Văn hóa cũng vui theo kiểu của nó đấy. Hồi cấp hai tôi thích Lễ hội Văn hóa nhất trong các sự kiện ở trường」
「Thật sao?」
「Chuyện này nếu không trải nghiệm thì không thể biết được. Không phải là muốn quẩy tưng bừng như điên, mà chỉ cần một mình tách khỏi sự ồn ào, thảnh thơi ngẩn ngơ thôi cũng đã có cảm giác khác lạ rồi」
Tôi bước xuống xích đu, đưa tay về phía Tomochika đang ngước nhìn tôi với vẻ mặt tò mò.
「Làm hay không làm cũng được. Tôi sẽ biến Lễ hội Văn hóa thành nơi mà cả người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc đều có thể tận hưởng. Tôi sẽ lại cho cậu thấy một khung cảnh chưa từng thấy」
Tôi vừa nói vậy, vừa nhớ lại chuyện đưa Tomochika đến Kobe.
Còn về Tomochika──
Tôi không biết ký ức mà cô ấy đang nhớ lại có giống với tôi hay không.
Chỉ là, cô ấy trông thực sự ngạc nhiên, và theo phản xạ đã nắm lấy tay tôi.
「──Đây là lần thứ ba」
「Hả? Lần thứ ba? Là cái gì?」
「Izumi-kun biết mà Tomochika thì không, khung cảnh đó, tớ sẽ được cậu cho xem」
Nói rồi, Tomochika cười một cách hồn nhiên.
Không, lần thứ ba là sao nhỉ. Chẳng lẽ là cái đầu người bị rơi xuống hố khi tôi và Tomochika giả làm cặp đôi? Chà, cảnh tượng như thế thì đúng là hiếm khi thấy thật.
「À~. Tôi định cứ thế về nhà trốn việc mà」
Thôi kệ đi.
Dù khóc, dù cười, dù trốn việc, dù mê mẩn, thì một khi đội ngũ giáo viên đã quyết định, Lễ hội Văn hóa trái mùa này vẫn sẽ được tổ chức.
Tinh thần là có thì cứ làm thôi.
Sau đó, chúng tôi trở về lớp với một lượng lớn đồ ăn vặt trên tay, và được các bạn cùng lớp chào đón nồng nhiệt. Không phải vì họ trọng tình bạn, mà là vì tất cả đều đói meo.
À mà, cô bạn gyaru mà tôi đã giao việc trong lúc tôi vắng mặt thì đã hoàn toàn bật khóc vì vô số vụ việc cần xử lý liên tiếp. Thấy cô ấy đáng thương quá, không thể coi là cái giá phải trả vì đã xúi giục tôi được, nên lần này tôi đã xin lỗi bằng lời chứ không chỉ trong lòng nữa.
Tomochika, có lẽ vì vẫn không giỏi làm việc chung với người khác, nên sau khi ăn hết đồ ăn vặt tự mua nhanh hơn bất kỳ ai, cô ấy đã lững thững đi tìm việc có thể tự làm một mình.
Tự do thật.
Sau này tôi nghe nói, trong hai ngày còn lại trước khi Lễ hội Văn hóa diễn ra, Tomochika đã vẽ tranh phấn lên tất cả các bảng đen trong trường. Một mình cô ấy đã hoàn thành công việc mà bình thường chỉ vẽ một bức tranh trên toàn bộ bảng đen cũng mất vài tiếng, cho tất cả các phòng học.
Việc cô ấy có năng khiếu vẽ cũng bất ngờ, nhưng chẳng lẽ cô ấy mới là người có thể dùng thuật phân thân sao?
Tấm bảng đen cuối cùng để trang trí cho kiệt tác của Tomochika là bảng đen của lớp chúng tôi. Công việc vẽ tranh kết thúc vào sáng ngày Lễ hội Văn hóa, chỉ hai mươi phút trước khi khai mạc.
Tất nhiên, các công đoạn khác cũng được hoàn thành kịp thời nhờ sức lực của toàn thể học sinh, và các gian hàng mô phỏng do nhà cung cấp đảm nhiệm cũng đã khai trương suôn sẻ.
Nói cách khác──
Dù có nhiều khúc mắc, cuối cùng thì Lễ hội Văn hóa của trường cấp ba Hokuto cũng được tổ chức.
「Ưm~… Hòn đảo của mình, sao lại có nhiều người thế này…」
Sáng sớm, Tomochika thốt lên một câu nói tương tự như câu nói nào đó ngày trước, với vẻ mặt ngạc nhiên.
Ánh mắt cô ấy, người vừa hoàn thành bức họa cuối cùng trên bảng đen và thở phào nhẹ nhõm, đang hướng ra ngoài qua cửa sổ lớp học.
Ở đó là cảnh tượng dòng người xếp hàng dài trước cổng vào. Họ đến từ khắp hòn đảo, đủ mọi lứa tuổi, nhưng đặc biệt đông là học sinh cấp hai.
Chắc hẳn đâu đó cũng có bóng dáng Arina, người đã mời gọi họ đến.
Tuy nhiên, lúc này tôi không có thời gian để tìm Arina.
「Trang phục hóa trang đã đủ chưa? Trừ mấy đứa trong câu lạc bộ ra thì tất cả phải mặc vào đấy!」
Tiếng ồn ào trong lớp học trước giờ mở cửa lớn đến mức tiếng tôi cất lên cũng chẳng ai nghe thấy.
Không, phải nói là cả trường đang ồn ào mới đúng. Không chỉ trong lớp học, mà từ hành lang cũng liên tục vọng đến những tiếng nói bận rộn, và cả trường đều trong không khí tương tự.
Toàn thể học sinh đều đang háo hức chờ đợi Lễ hội Văn hóa sắp bắt đầu.
Lúc đó, một tiếng 「pashap」 vang lên.
Tôi dễ dàng nhận ra ai đó đã chụp ảnh bằng điện thoại, nhưng thật bất ngờ, người bấm máy lại là Tomochika.
「Tomochika?」
「Ừm. Vì là cảnh tượng hiếm thấy nên tớ lỡ tay thôi」
「Đằng nào cũng chụp thì chụp luôn bức tranh bảng đen tự vẽ đi」
「Ơ~. Tớ vẽ ở nhiều phòng quá, giờ mà đi chụp từng bức thì mệt lắm」
Tomochika nhíu mày trước đề nghị của tôi, nhưng nhìn vào điện thoại của cô ấy, rồi nhớ ra điện thoại của mình vẫn chưa tìm thấy, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
「Tomochika. Tôi sẽ dạy cậu cách dùng SNS đơn giản, cậu tạo một tài khoản được không?」
「Ơ~?」
「Rồi sau đó, những hình ảnh chụp bằng điện thoại sau này, cậu làm thế này thế này…」
「Cậu nói nhiều thứ một lúc thế thì tớ không nhớ nổi đâu~」
Tomochika có vẻ bối rối vì chuyện đột ngột này, nhưng tôi đã làm xong phần đăng ký cơ bản rồi, nên sau đó chắc chỉ cần thao tác đơn giản là được.
Về việc chụp ảnh, dạo gần đây cô ấy cũng tự chụp khá nhiều thứ riêng tư, nên tôi không lo lắng.
「Đừng quên gắn thẻ #LễHộiVănHóaTrườngHokuto nhé」
「Rồi rồi, thôi được rồi」
May mắn thay, Tomochika đã vui vẻ đồng ý với đề nghị đột ngột của tôi mà không hề nhíu mày.
Và theo lời tôi, đầu tiên cô ấy chụp một bức bảng đen của lớp chúng tôi.
Tiếp đó, cô ấy chụp những bộ hóa trang của các bạn cùng lớp đang tràn ngập khắp phòng học.
「Izumin với công chúa cũng mau thay đồ đi. Sắp thiếu đồ rồi đó~」
Như lời cô gái gyaru hóa trang thành cương thi nói, các bạn cùng lớp đang mặc những bộ trang phục thuê Halloween mà tôi đã đặt từ chính quyền Takamatsu cho chị gái tôi trước đây.
Trong lớp học đã thấp thoáng bóng dáng của xác ướp, ma cà rồng, zombie, đứng sánh vai với các học sinh mặc đồ kiếm đạo, judo, tennis hay cổ vũ.
Tomochika được một bạn nữ đưa cho bộ trang phục phù thủy.
Chiếc mũ chóp nhọn lớn, áo choàng đen có gắn ruy băng, cây quyền trượng mảnh như gậy phép, là một bộ hóa trang phù thủy dễ thương nhưng rất chỉn chu.
「Trang phục của Izumi-kun thì sao đây?」
「À, tôi thì cứ mặc đồng phục học sinh cũng được mà?」
Ngay lúc tôi định chuồn đi một mình, thì.
「Tôi đã nghe hết rồi」
Bất ngờ, Himuro-jou trong trang phục hầu bàn xuất hiện từ lớp bên cạnh.
Cô ấy có vẻ đã mang đồng phục của tiệm mình ra để hóa trang. Tất nhiên, điều đó không sao cả. Không có vấn đề gì. Vấn đề là cô ấy đang cầm thêm một bộ đồng phục hầu bàn nữa trên tay.
Chiếc váy dài lịch sự gợi nhớ đến bộ đồ hầu gái, đúng là đồng phục của một quán cà phê, và Himuro-jou mặc thì chắc chắn là rất dễ thương.
「Không không không, sao cô lại mang bộ đồng phục đó đến trước mặt tôi làm gì?」
「Tại sao ư? Thì là──」
Himuro-jou vẫn với vẻ mặt lạnh tanh, tiến gần đến tôi, người không thể nhìn thẳng vào chiếc váy đang bay phấp phới trước mặt.
Nhìn ra phía sau, có rất nhiều bạn cùng lớp đang đứng chờ. Tất cả đều với vẻ mặt hớn hở vì Lễ hội Văn hóa, tiến đến gần như muốn chặn đường thoát của tôi.
「Vì bộ đồng phục hầu bàn này là của cậu」
Đúng như tôi nghĩ.
Nhưng mặc váy thì đó không phải hóa trang mà là giả gái rồi.
「Dừng lại! Đừng có kéo quần tôi thật chứ!」
Tôi ra sức phản đối, nhưng các bạn cùng lớp không hề lắng nghe.
「Đằng nào cũng giả gái rồi, hay là trang điểm luôn đi?」
「À, là anh em với Momoka-sensei mà, biết đâu lại hóa thành người khác được thì sao?」
「Trong bộ hóa trang có tóc giả mà, lấy cái đó ra đi」
Không chỉ bị bắt thay bộ đồ hầu bàn, tôi còn bị đám nữ sinh nghịch ngợm, đứng đầu là cô gái gyaru, trang điểm cho dưới sự tấn công dồn dập của họ.
「Tomochika! Cứu tao! Ngăn bọn này lại!」
「Pashap」
Tomochika vô tình chụp ảnh.
「Tao sẽ không lấy được vợ đâu!」
「Nhưng mà, giả gái có khi lại nam tính đấy chứ nhỉ?」
「Nam tính chỗ nào hả!」
「Ưm~. Vì con trai mới có thể giả gái được đúng không? Con gái thì không thể giả gái được, nên suy ra giả gái là hành động nam tính đấy」
Tôi tiếc nuối vì trong một khoảnh khắc đã bị thuyết phục bởi lời giải thích ngớ ngẩn đầy mưu mẹo của Tomochika, kiểu như 「À, nếu nói theo cách đó thì đúng là nam tính thật」.
Thế nhưng, ý tưởng ngược đời của Tomochika cũng vô nghĩa, vì trang phục hiện tại của tôi với chiếc váy dài thì dù nhìn từ đâu cũng không có chút nam tính nào. Tất nhiên cũng chẳng có chút nữ tính nào cả.
Tôi, một cô gái, ra đời.
「Giống Momoka-sensei dã man…」
「Tao, có khi lại thích được đấy…」
「Này Izumi. Lát nữa đi đốt lửa trại cùng không?」
Thế mà vài nam sinh lại rõ ràng thay đổi ánh mắt. Dừng lại đi. Chỉ có thể là không bao giờ thôi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Sợ hãi lắm đấy.
「Đừng có lại gần chứ!? Đã thế rồi mà còn bị cả đống con trai gọi ra sau trường là nỗi ám ảnh của tôi đấy!?」
「Nhưng mà hợp lắm đó, Izumi-chan」
Tomochika lại chụp ảnh 「pashap」. Đã bảo đừng gọi là Izumi-chan mà.
Tuy nhiên, việc cả lớp có không khí như thế này, một phần là vì tất cả đều đang mong chờ Lễ hội Văn hóa sắp bắt đầu, nhưng cũng có thể hiểu là tôi, người đã dẫn dắt mọi người với tư cách là thành viên ban chấp hành, cuối cùng cũng đã được ngôi trường thôn quê này chấp nhận.
Ngay cả không phải ở thôn quê, một người mới muốn hòa nhập vào một môi trường nào đó thì cũng phải đạt được một thành tựu nào đó, đó là tính xã giao của xã hội loài người. Dù sao thì việc ít nhiều được chấp nhận cũng có nghĩa là được công nhận, và tôi không cảm thấy tệ chút nào.
「Mà Himuro-san, cô có rảnh rỗi đến mức mang cái thứ vớ vẩn này đến đây không?」
「Gì chứ. Cô có thể ngừng gọi đồng phục quán cà phê của tôi là thứ vớ vẩn được không. Mẹ tôi đã thiết kế nó đấy」
Mẹ cô có gu thẩm mỹ tốt đấy. Trừ cái vấn đề là không ai nghĩ tôi sẽ mặc nó thôi!
「Quan trọng hơn đồng phục là phải chuẩn bị 「thứ đó」 để đánh bại Arina chứ」
「Yên tâm đi. Nó ở phòng thực hành nấu ăn. Sắp nướng xong rồi, để nguội một chút là đến lượt nó」
Đúng lúc đó, chuông reo, và khuôn mặt của tất cả mọi người trong lớp bừng sáng.
Dù tiếng chuông vẫn như mọi khi, nhưng riêng hôm nay, nó là tín hiệu bắt đầu Lễ hội Văn hóa.
Cuối cùng thì Lễ hội Văn hóa mà chúng tôi hằng mong chờ cũng đã khai mạc.
Vì vậy, cả lớp, không phân biệt nam nữ, đều hòa đồng và hò reo ồn ào.
「Có một điều tôi muốn nói trước」
Dù động lực lớn nhất là ý đồ riêng tư liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng đây là những lời tôi muốn gửi gắm đến các bạn cùng lớp mà tôi đã gặp gỡ khi đến hòn đảo này, những người đã theo tôi đến cùng và giúp đỡ tôi.
Có một điều tôi muốn nói hơn cả lời cảm ơn.
「Các cậu cũng hãy tận hưởng đi. Hết rồi」
Tự thấy mình hơi sến, nhưng tôi nhận lại được tràng pháo tay và tiếng reo hò vang dội, nên coi như thành công.
Lễ hội Văn hóa bắt đầu, các bạn cùng lớp đồng loạt đi chơi.
À mà, lớp tôi không có tiết mục gì đặc biệt, nên hôm nay họ cứ thoải mái chơi cả ngày cũng được. Miễn là còn chút sức lực để dọn dẹp sau này.
Tuy nhiên, tôi, với tư cách là thành viên ban chấp hành Lễ hội Văn hóa, không thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy.
Ngay lập tức, tôi nghe tin cổng vào đang tắc nghẽn, và đi đến kiểm tra.
Có vẻ như lượng khách tham quan vượt quá dự kiến, nên dù đã bố trí nhiều lối đi, một số con đường vẫn bị tắc.
「Arina muốn đi ăn crepe nhanh lên~」
Nguyên nhân là con nhỏ ranh mãnh kia.
Đám đông đang tụ tập quanh nhóm học sinh cấp hai do Amagase Arina dẫn đầu.
Vì cả nhóm đông đúc đều muốn đi theo hướng của Arina, nên họ không chịu phân tán theo dòng người. Mấy đứa bay tránh xa Arina nhà tao ra. Tản ra đi. Mấy đứa nghĩ lối đi trong khu vực sự kiện để làm gì hả.
「À, là Hime-senpai kìa. Người bên cạnh là ai~…?」
「Chào, cảm ơn Arina đã đến hôm nay. Mà này, ở đây sẽ cản trở người khác nên biến đi nhanh đi con nhỏ ranh mãnh」
Tôi truyền đạt thẳng thừng yêu cầu mà không hề vòng vo.
「Giọng nói đó chẳng lẽ là Rintarou-kun? Oa~, cậu có sở thích đó thật sao~?」
「Đừng có 「Oa~」 chứ. Tôi cũng không phải thích giả gái đâu」
「Nếu cậu nói khó nghe thì tớ sẽ dẫn mọi người về đó?」
「Xin lỗi, vì đang đông đúc nên nếu em nghe theo chỉ dẫn của anh thì sẽ rất tiện. Tiện thể, trước phòng giáo viên có phát tờ rơi tuyển sinh năm sau, em mang về đi」
「Tờ rơi tuyển sinh?」
「Vì lễ hội văn hóa được phục hồi là để tăng số lượng thí sinh muốn nhập học vào năm tới mà」
Vì vậy, tôi rất muốn Arina và nhóm của em ấy, những đối tượng chính, mang về. Để làm được điều đó, tôi không ngại thừa nhận thất bại và cúi đầu.
Trong lúc đó, Tomochika hướng chiếc điện thoại trên tay về phía đám học sinh cấp hai.
「Arina, nhìn đây này」
「A~, phù thủy nhỏ của Hime-senpai dễ thương quá. Arina cũng muốn mặc cái đó~♥」
Thế rồi, đám đông vây quanh bắt đầu tung hô 「Arina mặc gì cũng hợp hết」. Mấy đứa trẻ này có vẻ đã bị tẩy não hoàn toàn rồi.
「Em thì hợp với thứ gì đó giống quỷ hơn là phù thủy nhỏ, kiểu như succubus ấy」
Tôi sẵn sàng trả tiền để em ấy mặc. Nhưng chắc sẽ quá khích đến mức lễ hội văn hóa bị hủy ngay lập tức, nên không được. Đã thế rồi mà ngay cả lời nói và hành động cũng là hạng nguy hiểm cần xử lý rồi.
「Được thôi? Arina không ngại mấy cái gợi cảm đâu mà~♥」
Thấy chưa. Con nhỏ này dám coi thường đàn ông lớn tuổi… Thực ra tôi mới là người muốn coi thường em ấy đây?
「Mà này, cái chỗ đang tổ chức bốc thăm trúng thưởng kia là gì vậy?」
Arina chỉ vào hòm phiếu được đặt ở quầy tiếp tân tại lối vào trường.
Đó là hệ thống chọn ngẫu nhiên khách tham quan đã viết tên mình vào phiếu để tham gia sự kiện chính hôm nay được tổ chức tại nhà thi đấu.
「A, đó là 「Thử Thách Xếp Hạng Dân Đảo」 mà Rintarou-kun và mọi người đã nói trước đây à. Arina cũng muốn tham gia nên sẽ viết tên rồi bỏ phiếu」
Không cần tôi giải thích, em ấy đã dễ dàng hiểu ra. Arina thật sự rất nhanh trí và xuất sắc. Con nhỏ này… đúng là thông minh mà.
「A, vậy tớ cũng vậy」
「Tớ cũng, tớ cũng」
「Nếu trúng thưởng thì cùng nhau tham gia nha」
Ngay khi Arina bỏ phiếu ghi tên mình vào hòm bốc thăm tại quầy đăng ký sự kiện, tất cả các học sinh cấp hai trong nhóm, không phân biệt nam nữ, đều đồng loạt làm theo.
「Nhưng mà~, không thể nào tất cả mọi người đều trúng thưởng được đúng không~?」
「Nếu Arina-chan không trúng mà tớ trúng, thì tớ sẽ thay cậu tham gia nha」
「Tớ cũng được. Nếu Arina không tham gia thì chẳng có ý nghĩa gì cả」
Ai nấy đều muốn thể hiện tốt trước mặt Arina hay sao, mà đồng lòng rằng nếu có chuyện gì thì sẽ cho Arina tham gia với tư cách đại diện. Sức mạnh tẩy não ngang ngửa giáo phái vậy. Số lượng người vây quanh đã vượt quá ba mươi người, với số phiếu tổ chức này, Arina chắc chắn sẽ trúng cử.
「Thật sao? Arina vui quá. Cảm ơn mọi người nha」
Ừm. Con nhỏ này đúng là tồn tại nguy hiểm nếu cứ để ở cái vùng quê hẻo lánh này.
Thuật thao túng lòng người đã đạt đến cấp độ sinh học nguy hiểm rồi. Nếu chỉ mê hoặc lòng đàn ông thì thiệt hại đã giảm một nửa rồi… Hay là cách ly em ấy trên một hòn đảo biệt lập mới là đúng đắn?
「Vậy nha, Rintarou-kun và Hime-senpai」
Arina hoàn tất công việc, rồi dẫn theo đoàn khách đông đảo như những tín đồ, đi theo lộ trình tôi chỉ dẫn đến khu vực gian hàng mô phỏng.
「Này Tomochika, Amagase Arina nên được xếp vào danh sách nhân vật nguy hiểm quan trọng nhất trên hòn đảo này」
「Ừm. Dễ thương là một tội lỗi mà」
Đúng là dễ thương, nhưng ở tuổi mười ba, nội dung bên trong đã vượt quá tầm dễ thương rồi.
「Đứa trẻ đáng sợ về sau…」
Cô giáo viên đang trực ở quầy tiếp tân cũng đồng ý với tôi.
「Khoan, giọng nói đó, chị sao?」
Người vừa thốt ra lời đó với vẻ mặt kinh ngạc là Momoka-nee-san.
Chị ấy tham gia lễ hội văn hóa với tư cách là nhân viên bên phía giáo viên, nhưng cũng hóa trang giống như nhiều học sinh đang học. Vì vậy, thoạt nhìn tôi không nhận ra ngay.
Chị ấy mặc bộ kimono của mẹ tìm thấy trong tủ quần áo, đeo tai cáo và đuôi lông xù, rồi cõng bộ xương người mẫu kích thước thật lấy từ phòng thí nghiệm khoa học ra.
Khái niệm có lẽ là nữ yêu hồ. Không chỉ hóa trang rất có tâm, mà còn kết hợp với tác động mạnh mẽ của bộ xương mẫu, cùng với vẻ đẹp trời phú của chị ấy, khiến từ nãy đến giờ chị ấy đã độc chiếm ánh nhìn của khách tham quan.
「…………Chẳng lẽ là Rin?」
Bên kia cũng không nhận ra bộ hóa trang của tôi.
Vừa nhìn thấy tôi trong bộ đồ hầu bàn, chị ấy đã tròn mắt ngạc nhiên.
「Rin, dễ thương quá…」
「Chị cũng vậy」
Có vẻ như chị Momoka-nee-san hoàn toàn không nghe thấy tiếng tôi, chị ấy chỉ run rẩy vì quá xúc động.
「Này, chị ơi?」
「Rin. Em chính là em gái của chị…」
「Tự nhiên nói mấy lời vô nghĩa gì thế hả? Này, khoan đã! Đừng có ôm tôi trước mặt công chúng chứ!」
Nữ yêu hồ và nữ hầu bàn giả gái. Người ngoài cuộc không biết chuyện nhìn vào thì chỉ thấy như hai chị em cosplay thôi. Tomochika ngay lập tức chụp ảnh 「pashap」 lần nữa.
「Xin lỗi~. Hai người chụp ảnh chung được không ạ?」
「Được thôi. Đổi lại, bạn có thể chụp giúp tôi một tấm không?」
Vì những khách tham quan lễ hội văn hóa nhìn thấy cảnh đó, ngay lập tức một buổi chụp ảnh đã bắt đầu. Vừa mới giải quyết xong lý do tắc nghẽn, giờ lại tắc nghẽn vì một lý do khác.
「Bố mẹ tớ nói tò mò Izumi-chan là người như thế nào, nên tớ sẽ dùng bức ảnh này nha」
Ngay cả lúc này Tomochika vẫn vô tư. Cứu tao với.
Sau đó, tôi được giải thoát khỏi buổi chụp ảnh, phải mất đến ba mươi phút.
「Thôi… cứ coi như mình đã hoàn thành vai trò của một tiếp viên đi…」
Đổi lại, hình ảnh tôi trong bộ đồ hầu bàn đã bị lưu lại trên rất nhiều điện thoại. Xin lỗi, tôi sắp khóc rồi đây.
「Ủy viên ban chấp hành, vất vả rồi nha~」
「Mặc bộ đồ gì thế kia, dễ thương quá~. Hợp với cậu lắm đó」
「Tớ vừa mua kebab ở đằng kia. Cậu có muốn ăn không?」
Khi tôi đi trên hành lang, các học sinh từ nhiều khối khác nhau, không phân biệt cùng lớp hay khóa trên, đều thân thiện bắt chuyện. Tất cả họ đều quen biết tôi nhân dịp lễ hội văn hóa được tổ chức, và trở nên thân thiết hơn trong quá trình chuẩn bị lễ hội.
「Nghĩ lại, đó là mấy tháng đầy sóng gió」
Chuyển đến đảo, bắt đầu cuộc sống mới, nhiều chuyện đã xảy ra. Lễ hội văn hóa kết thúc thì kỳ thi cuối kỳ sẽ đến ngay, xong kỳ thi đó là đến kỳ nghỉ hè.
「Kết quả thi giữa kỳ khá tệ… Phải gỡ lại ở kỳ cuối kỳ mới được…」
「Thật sao?」
「Thật đấy. Từ khi trở thành người yêu của cậu, bị đám con trai phát điên vì ghen tuông đuổi theo hàng ngày, rồi công tác chuẩn bị lễ hội văn hóa bắt đầu, làm gì có thời gian mà học」
Kết quả học tập của Tomochika hình như đứng top đầu trong khối. Dù chỉ có khoảng ba mươi người thì top đầu vẫn là top đầu.
Con nhỏ này trong lúc lấy tôi làm lá chắn thì lại âm thầm học bài. Quá đáng quá phải không? Tôi muốn khóc luôn.
「…Hai người đang làm gì ở đây vậy?」
Himuro-jou xuất hiện. Nhìn thì thấy, cô ấy đi theo dòng người trên hành lang trường, rồi lững thững đi đến tận phòng thực hành nấu ăn.
「A. Có mùi gì đó chua chua ngọt ngọt thơm ghê」
Đúng như Tomochika nói, hình như mùi hương đang kéo theo Himuro-jou.
「Vậy là, 「thứ đó」 đã hoàn thành rồi sao?」
「Ừm. Mà Amagase Arina có đến không?」
「Tôi đã xác nhận tận mắt rồi. Không cần tôi ra hiệu thì cô bé cũng tự bỏ phiếu vào hòm phiếu đăng ký khách mời, và có hơn ba mươi phiếu 「nịnh hót」 từ đám bạn, nên khả năng cao là sẽ vượt qua vòng bốc thăm thôi」
「Vậy sao. Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn rồi nhỉ, fufufu」
Tôi và Himuro-jou trao nhau nụ cười ẩn ý một cách ám muội như lão quan tham và phú ông Echigoya.
「Izumi-kun với Himuro-chan, dạo này thân nhau ghê nhỉ?」
「Không không, không thân đến mức đó đâu. Tính cách, sở thích, chuyện trò đều không hợp」
「Đúng vậy. Không thể nào. Cứ đối mặt là tôi lại cảm thấy ghê tởm về mặt sinh lý」
Khác với tôi định cho qua bằng một câu chuyện đùa, Himuro-jou có vẻ hơi quá tàn nhẫn thì phải. Tôi khóc luôn.
「Bây giờ chúng tôi chỉ hợp tác vì mục đích của cả hai trùng khớp thôi. Tôi mong cô đừng hiểu lầm nhé, Tomochika-san」
「Nhưng Tomochika thấy hai người ngày càng ăn ý hơn đó」
「Yên tâm đi. Sẽ không bao giờ có mối quan hệ khiến cô, với tư cách là bạn gái của cậu ấy, phải lo lắng đâu. Tôi hoàn toàn không có ý định chất vấn về gu thẩm mỹ hay sở thích đàn ông của Tomochika-san, nhưng tôi thì không thể nào được」
Đừng có nói trước mặt người ta chứ? Tôi khóc cạn nước mắt luôn đấy.
Himuro-jou đúng là có trái tim quá lạnh lùng. Tính cách khó chịu đến mức này thì đừng nói đến bạn trai, ngay cả bạn bè cũng không kết bạn được đâu. Hay là cô ấy chỉ khắc nghiệt với tôi thôi?
「Izumi-kun cũng có rất nhiều điểm tốt mà」
Thế rồi người bạn tâm giao của tôi nhẹ nhàng bênh vực.
「Giả sử như tôi phát hiện ra điểm tốt của cậu ấy như lời Tomochika-san nói, và tôi thay đổi cái nhìn về cậu ấy đi. Dù vậy, chắc chắn sẽ không có mối quan hệ nào hơn tình bạn đâu. Nên Tomochika-san, với tư cách là người đang hẹn hò, không cần phải lo lắng gì cả」
Đối với Tomochika, Himuro-jou cũng rất dịu dàng.
Thì ra, Himuro-jou nghĩ rằng Tomochika đang lo lắng bị cướp bạn trai sao. Nhưng đó là hiểu lầm và là sự lo lắng không cần thiết.
Dù gì thì tôi và Tomochika cũng chỉ là giả vờ yêu nhau mà thôi.
「À mà nhân tiện, đằng nào cũng đã đến đây rồi, cậu giúp tôi chuyển cái món đồ đó ở phòng nấu ăn đến nhà thi đấu được không? Những lúc cần việc nặng nhọc thế này tôi muốn thấy bản lĩnh đàn ông của cậu đấy.」
「Ừm, chuyện đó thì được.」
Theo mệnh lệnh, tôi quyết định đi vận chuyển món đồ của Himuro-jou.
Hiện tại, ở nhà thi đấu chắc hẳn các câu lạc bộ đang tổ chức trình diễn cho khách đến xem.
Nếu là một lễ hội văn hóa thông thường, câu lạc bộ kịch chắc sẽ biểu diễn một vở kịch nào đó, nhưng trường cấp ba Higashikita với số lượng học sinh ít ỏi thì không có đủ thành viên để dàn dựng một vở kịch quy mô lớn.
「Nếu trường có thể thoát khỏi cảnh bị đóng cửa, thì sang năm tôi muốn được xem kịch.」
Không cần phải là câu lạc bộ kịch, một tiết mục của lớp cũng được.
Đang cùng Tomochika và Himuro-jou vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh lễ hội văn hóa náo nhiệt, tôi bỗng vô thức mơ mộng về lễ hội văn hóa năm sau.
「Về chuyện đó, cậu có thể tự hào đấy.」
「Hả?」
「Cảnh tượng này đã không thể xảy ra nếu cậu không quay về đảo. Vì vậy, về điểm này, tôi cũng phải cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã quay trở lại đảo.」
Himuro-jou cool ngầu bỗng tỏ vẻ đáng yêu.
Không, thực ra không phải là tỏ vẻ đáng yêu hay tức giận gì cả, mà có lẽ chỉ là cô ấy thẳng thắn nói ra những gì mình nghĩ, giống như những lời lẽ gay gắt trước đó.
Theo một nghĩa nào đó, Himuro Yuki luôn là một cô gái chân thật.
「Không có gì.」
「Nhanh lên đi.」
Và, *tách* một tiếng.
Nhìn sang, tôi thấy Tomochika đang chụp ảnh chúng tôi đi cạnh nhau.
「Tomochika?」
「Ưm, không có gì.」
Mặc kệ tôi đang nghiêng đầu khó hiểu, Tomochika quay mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
「Chỉ là, có rất nhiều cảnh trường học mà Tomochika chưa từng biết đến ấy…」
「Nếu cậu thích thì cứ tự nhiên đi dạo đi. Mà tôi đã nói rồi mà, cậu cũng phải tận hưởng chứ.」
Tomochika nghiêng đầu một cách ngơ ngác qua màn hình điện thoại, sau đó nở một nụ cười tự nhiên, rạng rỡ trên gương mặt, rồi 「Ừm!」 một tiếng và gật đầu.