Hồi 1
Đó là một buổi sáng sớm. Bóng tối của màn đêm đã bắt đầu tan biến, và những chú chim đang hót líu lo.
Bình minh đã đến gần. Chưa thể chợp mắt lấy một chút, ấy vậy mà giờ đã là thời điểm này trong ngày.
Raishin quyết định hành động. Để lại Frey và Loki, cậu rời khỏi căn phòng bệnh.
Bước đi trong vội vàng, cậu đến nơi hành lang vắng vẻ, cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình khi với lấy chiếc điện thoại.
“Xin chào… Ai đấy…?”
Có lẽ vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, bởi người nhấc máy là một Irori trông vẫn còn đang ngái ngủ.
“Anh xin lỗi vì đã gọi sớm thế này, nhưng hãy nối máy cho anh với Shouko nhé!”
“Ể… Raishin?”
“Yaya không quay lại! Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra—”
“Không quay lại…? Vậy nói cách khác…”
“Anh không biết cổ ở đâu cả! Giờ thì hãy nhanh để anh nói chuyện với Shouko!”
“Bình tĩnh Raishin! B-bình tĩnh nào! Đầu tiên chúng ta phải gọi cho Shouko để nói với cô ấy!”
“Yup. Và, cả em cũng cần phải bình tĩnh lại nữa.”
Raishin nghe thấy nhiều âm thanh đổ vỡ khác nhau ở đầu dây bên kia, giống như ai đó đã vấp phải mấy thứ gì đó.
Một lúc sau, giọng nói của Shouko có thể được nghe thấy.
“Lại gặp khó khăn nữa à, nhóc?”
“Em xin lỗi… Nhưng lần này thì hơi khác một chút.”
“Ta nghe rồi. Yaya mất tích à?”
“… Đó là lỗi của em. Hôm qua cô ấy cư xử rất kỳ lạ. em đã nên—”
“Nhóc có thể tự trách mình sau. Bọn ta cũng sẽ đi tìm em ấy—”
Vào lúc đó, Raishin nghe thấy “Cô chủ!” từ đằng xa.
Có gì đó đã xảy ra. Lòng bàn tay Raishin đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng điệu của Shouko lại vô cảm.
“Vài chuyện phiền phức đã xảy ra. Ta phải đi đây.”
“Ể!? Chờ đã!”
“Đừng có trẻ con.”
Một lời từ chối thẳng thừng. Có lẽ cô vẫn còn giận vì lần trước cậu đã làm trái lệnh cô.
“Quay trở lại giường đi, nhóc. Ta sẽ liên lạc với nhóc sau vào buổi tối.”
Cuộc trò chuyện một chiều kết thúc. Raishin chìm trong nỗi bất an khi đặt lại ống nghe.
Cậu không thể ngồi yên. Chống lại sự thôi thúc muốn chạy ra ngoài, cậu dừng lại để suy nghĩ.
Tìm kiếm một cách thiếu suy nghĩ sẽ không thể mang Yaya về lại với cậu.
Trước hết, cô ấy đã đi đâu chứ? Có phải cậu đã làm tổn thương cô ấy theo cách nào đó?
Hoặc, có ai đó— đã bắt cóc cô ấy!?
Yaya là một con rối hàng đầu được tạo ra dưới thương hiệu Karyuusai. Giá trị của cô ấy, năng lực của cô ấy, đã được nhiều người xung quanh biết đến, và có rất nhiều học sinh trong học viện được các cường quốc trên thế giới bảo trợ. Liệu rằng đã có quốc gia nào đó xúi giục học sinh của họ cướp cô ấy đi không?
Nhưng học viện sẽ không tha thứ cho điều đó. Ngay từ đầu, sức mạnh của Yaya khiến việc bắt cóc cô bằng vũ lực là điều không thể.
(Học viện— Đúng rồi, liệu mình có thể khiếu nại lên học viện để giải quyết vụ trộm này không?)
… Không. Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy việc thảo luận chuyện này với hiệu trưởng sẽ là… một ý tưởng tồi.
(Mình cần một người mà mình có thể tin tưởng— Giáo sư Kimberly!)
Cậu đưa ra một quyết định nhanh chóng. Vội vã chạy đến khoa Vật lý Máy móc, cậu va chạm với một ai đó trên đường.
Có một tiếng rên dễ thương nhẹ vang lên. Mái tóc bạc mượt mà va vào ngực Raishin.
“Chào buổi sáng, Raishin.”
Xoa mũi, một cô nữ sinh mỉm cười rạng rỡ với cậu.
Cô ấy có nhiều nét đẹp. Một cô gái xinh xắn với đôi mắt hai mí và chiếc mũi cao. Đôi mắt cô lung linh như ngọc lục bảo, mái tóc dài màu bạc tung bay như tà áo choàng, lấp lánh trong làn gió thổi nhẹ.
Bản năng của Raishin hét lên bảo cậu phải cảnh giác.
Cô ấy đẹp. Nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy. Ngay cả với sự nhạy bén của cậu!
“… Cô là ai?”
“Thật thất vọng. Cậu chẳng nhớ chút nào về tôi sao? Mặc dù chúng ta học cùng lớp.”
“… Xin lỗi. Tôi không có cơ hội để làm quen với mọi người.”
Như một thói quen, Raishin không có thời gian để quan tâm đến những học sinh khác.
Và hiện tại, cậu cũng không có thời gian để đứng đây tám nhảm.
Raishin lùi lại trông khi vẫn duy trì cảnh giác, tạo khoảng cách giữa cậu và cô gái. Cô tiếp tục, không hề nản lòng.
“Tôi không thấy automaton của cậu ở gần đây. Có phải cậu đang đi tìm cô ấy không?”
“Tên cô ấy là Yaya.”
“Thứ lỗi cho tôi. Vậy cậu có biết con rố— Yaya của cậu đã biến đi đâu không.”
“Không. Vì vậy bây giờ tôi không có thời gian để nói chuyện với cô.”
“Nhưng tôi thì biết đó.”
Mức độ cảnh giác của cậu tăng vọt.
“Ở đâu!? Làm sao cô biết!? Cô là ai!?”
“Bình tĩnh đi nào. Tôi không hoàn toàn chắc chắn… nhưng vừa nãy tôi đang đi dạo bên bờ hồ thì nhìn thấy một cô gái mặc kimono, nên tôi nghĩ đó có thể là cổ.”
Đó là một lời nói dối. Trực giác của cậu đang gào thét lớn đến mức cậu có thể nghe được. Cô ta đang nói dối!
Cô gái này là ai? Có phải cô ta… là người đã lợi dụng Charl khi trước?
Điều này thật nguy hiểm. Raishin hiện không có cộng sự của mình ở bên. Và cậu đang bị thương nặng.
Nhưng— Đó cũng là một cơ hội cực kỳ tốt.
Nếu cô ta là người giật dây, thì cậu sẽ có thể tiến đến sự thật nhanh hơn.
Raishin đấu tranh với bản năng của mình, liều lĩnh trả lời cô gái.
“Dẫn đường.”
Hồi 2
Ánh ban mai sảng khoái chiếu rọi trên những bức tường trắng.
Đó là một buổi sáng sớm ở ký túc xá Gryphon. Hầu như tất cả các học sinh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
“Đồ ngốc… ngươi thực sự là đồ ngốc…!”
Trên chiếc giường đôi, Charl đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ.
“Đồ ngốc… ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu ngươi… Aaahn… Ta đã nói là đừng mà… <3”
Trái ngược với lời nói của cô, Charl đang ôm chặt chiếc gối, rồi cô đột ngột mở mắt.
Trong thoáng chốc, cô ngái ngủ. Rồi đột nhiên, mặt cô đỏ lên khủng khiếp.
Co rúm người lại vì xấu hổ, cô bắt đầu đập cái gối một cách tàn bạo. Sigmund đang nằm dưới chân gối của cô, bị đánh thức, ông ngáp dài.
Bên cạnh cô, Henri vừa ngồi dậy vừa dụi mắt.
“Chị…? Có chuyện gì vậy ạ?”
“K-k-không có gì đâu! Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường!”
“Cháu không cần phải lo lắng đâu, Henri. Charl chỉ là vừa có một giấc mơ đáng xấu hổ.”
“I i-i-im lặng đi Sigmund! Tôi sẽ đổi bữa trưa của ông thành vỏ trứng!”
Thấy Henri cười khúc khích, Charl có chút hạnh phúc.
Tên của Henri đã bị xóa khỏi danh sách nhập học của trường, nhưng nhờ sự can thiệp của giáo sư Kimberly, em ấy đã được cho phép tiếp tục sống trong ký túc xá Gryphon.
Cô không ngờ ngày mà cả hai chị em có thể thức dậy cùng nhau lại đến sớm như vậy…
Đúng lúc đó, có tiếng thứ gì đó gõ vào cửa sổ phòng cô.
Cô tự hỏi liệu có phải có chú chim nào đó đậu trên bậu cửa sổ nhà cô hay không, nhưng khi cô nhìn qua cửa sổ— tim cô lỡ nhịp.
Mở cửa sổ, chú Raishin thò mặt vào.
Giấc mơ vừa rồi hiện lên trong tâm trí cô và đầu cô bắt đầu sôi lên.
“Yo, Charl. Cô dậy sớm thế.”
“N-n-ngươi đang làm gì vậy hả cái tên vô lể! Sao ngươi dám chui vào phòng nữ mà không xin phép!?”
Người cộng sự của cậu chắc chắn sẽ không để cậu yên trước một chuyện táo bạo như thế này— hoặc đó là cô nghĩ vậy.
“… Có chuyện gì với cô ấy à? Thật lạ khi thấy ngươi đi một mình. Ngươi cần gì hả?”
“À ừ, thực ra thì— tôi đến để mời cô đi hẹn hò.”
“Ngươi bị ngu à!?”
Cô hét lại vào mặt cậu. Tất nhiên, mặt cô ấy đã đỏ bừng từ mang tay cho đến tận cổ.
“D-d-dù sao thì đi xuống dưới đợi ta chút! Đi ra ngoài, tên hổn láo! Biến thái!”
Raishin cười khúc khích, liếc nhìn qua Henri và Sigmund trước khi nhảy khỏi bậu cửa sổ.
Cậu ta nhảy lên cành cây đối diện cửa sổ phòng cô trước khi trượt xuống. Cứ như thể cậu ta là một con khỉ vậy.
Charl vội vàng cởi bỏ bộ đồ ngủ của mình, thay đồ nhanh nhất có thể.
“Chị? Vừa rồi, Raishin…?”
“Henri. Em cũng thay đồ đi. Nhanh lên và đến chỗ giáo sư Kimberly ngay lập tức.”
“Ể…?”
“Hãy đến thẳng văn phòng của cô ấy. Đừng đi đường vòng. Bất kể em có gặp ai, đừng đi theo. Đi thẳng tới văn phòng. Rõ chứ?”
“V-vâng…”
Henri bối rối, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời chị gái. Rửa mặt xong, cô thay bộ váy tạp dề.
Đợi Sigmund đáp lên chiếc mũ, Charl cùng Henri rời khỏi phòng.
Họ hướng tới lối vào. Bà quản lí vẫn chưa có ở đó. Đi ngang qua phòng an ninh, họ ra ngoài. Sau khi đảm bảo rằng Henri đang đi về hướng khoa Vật lý Máy móc, cô trở vào lại ký túc xá bằng cửa sau và đi đến vị trí bên dưới cửa sổ phòng mình.
Đúng theo lời cô, Raishin đang đợi ở đó.
“Vậy, ngươi muốn gì?”
Raishin nhanh chóng mất đi vẻ vui vẻ trước đó, mặt cậu nghiêm lại.
“Sự thật là… Yaya đã mất tích. Tôi xin lỗi, nhưng cô có thể cùng tôi đi tìm cô ấy được không?”
Charl khịt mũi cười nhẹ.
“…Charl?”
“Vì ngươi đã cố gắng lết đến tận đây—”
Cái cây phía sau cậu bỗng phát ra âm thanh, rung lắc. Những cành cây rung chuyển và những chiếc lá xào xạc. Gió à… Không. Chính ma lực của Charl đã gây ra sự xáo động!
“Ta sẽ trả lại ngươi chuyện lúc trước!”
Cô giải phóng ma lực của mình. Sigmund bao phủ trong bóng tối vô định, kích thước ông ngày một lớn hơn. Tuy nhiên, khi bước ra từ trong bóng tối, ông không phải là một con rồng khổng lồ mà thay vào đó, kích thước của ông chỉ gần bằng một con ngựa.
Cơ bắp ông trở nên săn chắc với vẻ ngoài góc cạnh như một chú chim săn mồi.
“Này… Đợi đã, Charl! Cô làm gì—”
“Lustre Saber!”
Cô không buồn trả lời. Hàm Sigmund mở ra. Một luồng ánh sáng thẳng tắp tuôn trào.
Nó phóng như một ngôi sao chổi, nhắm đến Raishin.
Raishin nhẹ nhàng nhảy lùi lại với tốc độ không phải của một người bình thường. Cậu ta thực hiện một cú nhảy lộn ngược, di chuyển né khỏi đường đạn. Tuy nhiên, tia sáng của Sigmund vẫn đuổi theo cậu.
Nó thực sự trông như một lưỡi kiếm ánh sáng. Không thể tránh được, cậu không còn cách nào khác ngoài việc dùng tay đập vỡ nó. Da của cậu bị cháy và bong tróc. Thế nhưng, dưới lớp da bị rách, bàn tay của cậu kì lạ thay lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào!
Raishin tiếp đất với một tiếng uỵch. Một làn hơi nóng tỏa ra xung quanh cơ thể cậu, khiến khuôn mặt cậu trở nên mơ hồ.
“Hừm. Thôi đủ rồi, Cho ta thấy bộ dạng thật sự của ngươi đi. Nhìn cái bản mặt đó khó chịu lắm đấy.”
Raishin nở một nụ cười kỳ quặc. Khoảnh khắc tiếp theo, tia lửa bắn ra khi hình dáng của cậu ta hoàn toàn vỡ vụn. Những mảnh tóc, quần áo và da của cậu ta rơi ra, để lộ một con người hoàn toàn khác bên dưới.
Người đó cao hơn Raishin, và mảnh khảnh hơn. Mái tóc của hắn được vuốt ngược ra sau, và đằng sau cặp kính râm, hắn có một ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm.
Đó là người đàn ông tự gọi mình là Machine Doll— Shin!
“Chà, thật thú vị. Làm sao cô biết? Mặc dù tôi không hoàn toàn hoàn hảo, nhưng tôi vẫn đã làm khá tốt mà nhỉ, nếu phải tự đánh giá.”
“Tên đó có thể đần độn, vô cảm, không thể hiểu được trái tim phụ nữ dù chỉ một chút, và là một tên ngốc vô phương cứu chữa— nhưng cậu ta chắc chắn không phải là kiểu con trai ngỏ lời mời ta mà không thèm chào Henri một tiếng.”
“Ra vậy. Đúng như mong đợi từ Don Juan đến từ phương Đông. Cậu ta đã hoàn toàn quyến rũ được cả hai chị em. Một cuộc sandwich chị em.
“… Là cái gì vậy?”
Shin vuốt tóc mái ra sau, nhìn Sigmund với ánh mắt sắc bén.
“… Ngoại hình của ông đã thay đổi một chút kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ.”
“Không chỉ vẻ ngoài của ông ấy đâu. Lustre Saber!”
Theo lệnh của Charl, Sigmund bắn ra một luồng ánh sáng khác.
Đó là lưỡi kiếm ánh sáng nén. Shin nhảy lên không trung và cố gắng chạy trốn— nhưng không thể thoát khỏi!
Mặc dù nó mạnh như Lustre Cannon nhưng đổi lại việc sức mạnh bị mất đi, nó sẽ tăng thời gian sử dụng. Lưỡi kiếm không biến mất, tiếp tục đuổi theo Shin.
Shin từ bỏ việc trốn chạy, và giống như trước đó, dùng tay không đánh bật ánh sáng đi.
Với khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, hắn ta nhảy lên giữa không trung.
Đạt tốc độ tối đa trong tức khắc, hắn lao tới Sigmund, nhắm một cú đá sắc bén vào ông.
Sigmund bước nhẹ sang một bên, né cú đá.
Shin bị sốc. Cú đá của hắn ta đã không trúng mục tiêu!
Phấn khích, hắn lại tăng tốc, nhưng ngay lúc đó, Sigmund đã quay đầu về phía Shin.
“Lustre Flare!”
Một cơn mưa ánh sáng giáng xuống. Vô số tia sáng phân tán từ phía ông, rơi xuống người hắn ta.
Ngay cả với tốc độ cực nhanh của hắn, sức lan tỏa của loạt đạn khiến hắn ta không thể trốn thoát. Bị tia sáng bắn chúng, quần áo của hắn thủng lỗ chỗ. Có vẻ như hắn đã sử dụng một số biện pháp đối phó vì ma lực của hắn ta đã giảm đi rất nhiều.
“… Làm tốt lắm. Như thể bây giờ cô là một con người khác vậy.”
“Hừm. Ngươi nghĩ ta sẽ cứ tiếp tục thua cuộc à?”
Xem xét đánh giá nguyên nhân thất bại của mình, cô đã tinh chỉnh chiến thuật.
Kết quả là một cách sử dụng hoàn toàn mới của mạch ma thuật Gram.
Đánh đổi sức bền lấy sự nhanh nhẹn, cô đã nhận ra rằng không nên cứ liều lĩnh tăng cường kích thước của Sigmund.
Tất cả là vì mục đích đánh bại Shin và bảo vệ Henri!
“… Tôi hiểu rồi. Có vẻ như tỷ lệ đã thay đổi. Tôi có thể xuất sắc trong việc làm quản gia của gia đình Bernstein, nhưng tôi không thích nỗ lực. Tôi sẽ không chiến đấu trong một trận chiến mà cơ hội chiến thắng chỉ có một nửa.”
Phủi sạch cát khỏi bộ đồ của mình, hắn ta bay lên không trung.
“Ta sẽ không để ngươi thoát!”
Charl trèo lên lưng Sigmund, bay đi.
Hồi 3
“Đây Loki… Uống sữa của em đi.”
“Tôi tự làm được.”
“Đây, chị bóc trứng cho em ăn này.”
“Dừng lại. Đừng đối xử tôi như con nít nữa!”
Đó là buổi sáng trong phòng bệnh. Loki đang ăn sáng và Frey đang chăm sóc cho cậu.
Dù bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Frey vẫn vui vẻ. Cô hài lòng vì mình đang làm những việc mà một người chị đúng nghĩa nên làm. Mặt khác, Loki khó ở cắn miếng bánh mì của cậu, trưng ra bộ mặt gắt gỏng.
Bên cạnh họ, một thanh kiếm khổng lồ đang dựa vào tường— Cherubim đang nhìn họ với vẻ thích thú rõ ràng, trong khi năm chú chó đang quan sát họ trong tư thế ngồi.
Nụ cười rạng rỡ, khung cảnh yên bình. Tất cả những điều đó nhanh chóng tan vỡ.
“Mấy cậu!”
Raishin xông vào phòng bệnh.
Cậu ta bị thương à? Khuôn mặt cậu lúc này đang méo mó, ôm lấy hai bên hông.
Frey ngạc nhiên và cố gắng đứng dậy, nhưng cô đã giẫm phải khăn quàng cổ của chính mình và ngã nhào ra.
“Uu… Raishin, có chuyện gì vậy?”
“Hừm… Ta đang thắc mắc tại sao sáng nay ta lại không thấy ngươi.”
Raishin trông như cậu đang gượng ép mình vì kiệt sức.
“Yaya, cô ấy— Automaton của tôi mất tích rồi!”
Ngay lập tức, sự căng thẳng lan khắp người Loki và Frey.
“Tôi không thể tự mình tìm thấy cô ấy. Xin hãy, giúp tôi!”
Frey và Loki trao đổi ánh mắt, gật đầu với nhau.
Loki đặt chiếc khay với bữa sáng đang ăn dở của mình qua một bên, đứng dậy.
“Ta hiểu rồi. Cherubim, đi thôi.”
[I’m ready] (tôi đã sẵn sàng)
Cherubim bay ra khỏi bức tường, lơ lửng giữa không trung.
Quay trong không khí một vòng, lưỡi kiếm của nó được bao bọc trong ngọn lửa và lao tới Raishin!
Một tiếng kêu trầm đục vang lên như thể có thứ gì đó bảo vệ Raishin.
Đó là một thứ khá dày– một tấm khiên. Một tấm khiên tháp khổng lồ bay ra từ phía sau Raishin, chặn đứng hoàn toàn sức mạnh hủy diệt của Cherubim.
Người mang tấm khiên là một automaton cỡ nhỏ.
Mặc áo giáp hiệp sĩ và có bề ngoài trông như quân thập tự chinh, nó có một chiếc tạp dề có khắc một cây thánh giá trên đó.
“… Có phải tôi hơi bất cẩn quá không nhỉ?”
Raishin vô cảm lẩm bẩm. Rõ ràng đây không phải là Raishin bình thường. Raishin không khát máu đến mức này. Tụi Garm bắt đầu gầm gừ, nhe nanh.
“Sao ngươi nhận ra vậy, Sword Emperor? Cú lừa này lẽ ra phải hoàn hảo.”
“Đồ ngu. Không đời nào cái tên đó lại nhờ ta giúp đỡ.”
“Ồ? Còn cô thì sao?”
“Uu… Raishin—”
Lông mày của Frey nhướn lên và khuôn mặt cô mang một sự tức giận.
“― sẽ không bao giờ gọi Yaya là ‘automaton của tôi’.”
“Tôi hiểu rồi… Có vẻ như hai người yêu mến cái tên phương Đông đó hơn tôi nghĩ.”
“Ai mến hắn cơ!?”
Máu sôi lên sùng sục, Loki vận truyền ma lực của mình. Thanh kiếm khổng lồ tái cấu trúc các bộ phận của nó, trở thành dạng giống con người. Ở dạng này, nó sử dụng lưỡi kiếm ở cả hai cánh tay chém đến tên giả mạo.
Tên hiệp sĩ sử dụng tấm khiên tháp của mình để chặn đòn. Tất nhiên, đó là kế hoạch của Loki. Kích hoạt mạch phản lực, cậu ta cố gắng làm tan chảy tấm chắn.
Đó là một cuộc đối chọi dữ dội. Luồng khí nóng thiêu đốt cả cánh cửa, lấp đầy bầu không khí xung quanh trong nhiệt lượng.
Tuy nhiên, cậu đã không thể cắt qua nó. Tấm khiên tháp đã chịu được sức nóng đó. Lưỡi kiếm của Cherubim bắt đầu biến dạng, lưỡi cắt bị hư hại.
Cuối cùng, hình bóng tên Raishin ẩn sau tấm khiên tháp tan biến.
Những tia lửa bắn ra khi hình dạng thật của hắn xuất hiện. Mái tóc màu mật ong xõa xuống, đó là một thanh niên đẹp trai với thân hình cân đối.
“Ngươi… Rosenberg!?”
“Sẽ thật bất tiện khi chiến đấu ở đây, Sword Emperor. Cho cả hai chúng ta. Vì vậy— thử đuổi theo ta xem nếu ngươi dám!”
Sau lời thách thức của Rosenberg, tên hiệp sĩ vung chiếc khiên tháp của mình lên trên.
Cherubim nhảy lùi lại, mở đường rút lui. Rosenberg bám vào vai tên hiệp sĩ, sức nặng của cậu ta dường như chẳng ảnh hưởng gì đến tên hiệp sĩ vì nó đã dễ dàng bay đi.
Phóng ngang qua Loki, chúng bỏ chạy qua tấm cửa sổ đang mở.
Loki nhảy ra khỏi giường, lay Frey vẫn còn đang ngơ ngác.
“… Có chuyện xảy ra với tên ngốc phương Đông đó rồi. Chúng ta đuổi theo thôi!”
Hồi 4
Theo sau cô gái tóc bạc, Raishin đang đi giữa những hàng cây.
Con đường, nếu có thể gọi là con đường, là một vệt dấu đáng ngờ được tạo ra bởi động vật. Lúc này cậu đang được bao bọc trong khu rừng nguyên sinh. Những con thằn lằn chạy dọc trên nền đất dày của mảnh rừng chưa được khai hoang, những chú chim bay lượn cùng đám côn trùng lúc nhúc.
“Cô có thực sự nhìn thấy Yaya quanh đây không?”
“Có.”
Cô nàng tóc bạc— Alice Bernstein cười nhẹ và gật đầu. Cô ta chắc chắn rất đáng ngờ. Hơn nữa, cô ta không hề cố gắng che giấu sự đáng ngờ của mình. Raishin hoàn toàn không thể đọc được cô ta.
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Yaya là ở quanh đây. Tôi nghĩ sẽ nhanh hơn nếu chúng ta chia nhau ra tìm cô ấy.”
“… Cô cũng sẽ giúp tôi tìm cổ à?”
“Tôi tin rằng nền văn hóa của các cậu có câu nói về việc một con tàu đã ra khơi sẽ không trở lại ? Vì tôi đã tới tận đây rồi, nên tôi cũng sẽ giúp.”
Cậu không thể cảm nhận được bất kỳ sự ác ý nào phát ra từ cô— điều mà chỉ khiến nụ cười của cô ta càng trở nên đáng sợ.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô ta có ý đồ xấu, thì Raishin cũng đã nằm sẵn bên trong chiếc bẫy của cô ta rồi. Bây giờ đã quá muộn để bắt đầu chống cự. Raishin đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, tách ra khỏi Alice và tiến sâu vào trong dọc theo dấu vết động vật.
Bỗng nhiên, hàng cây mở rộ, lộ ra một khoảng trống.
Yaya ở đó.
Cô quay lưng về phía cậu, và đang ngồi dưới gốc cây. Bộ kimono của cô rộng thùng thình để lộ ra đôi vai. Mái tóc cô xõa xuống trông như dòng nước chảy lên trên bề mặt. Một chú chim nhỏ đang đậu trên ngón tay cô, và trông như cô đang trò truyện với nó.
Sự hiện diện của Raishin khiến chú chim bay đi mất. Yaya quay lại, cuối cùng nhận ra cậu đang đứng ở đó.
“Raishin…!”
“Tôi đã tìm cô suốt đó, Yaya.”
“Đừng đến gần hơn nữa!”
Khuôn mặt của Yaya trông rất dữ tợn. Cô ấy đang giận à…? Không, không phải vậy. Yaya trông như đang chịu đựng, buộc bản thân phải làm điều gì đó mà cô không muốn khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Raishin.
Raishin cố gắng hết sức để trông dịu dàng nhất có thể, nở ra nụ cười đẹp nhất của cậu.
“Tôi mừng là cô không sao. Tôi đã khá lo đấy, cô biết chứ?”
“… Raishin chỉ lo lắng cho Yaya vì Yaya cần thiết cho Bữa tiệc đêm, đúng không?”
“KHÔNG. Đó là bởi vì cô là cộng sự của tôi. Lo lắng cho cộng sự của mình thì đâu cần phải có lí do chứ.”
Nghe những lời của cậu, vẻ mặt của Yaya sụp đổ. Đôi mắt đen của cô trở nên ươn ướt.
“Nhưng Yaya là automaton…”
“Tôi không quan tâm cô được sinh ra như thế nào. Đối với tôi, cô là con người không thể nhầm lẫn đi đâu được. Mấy người ngoài kia có thể nói tất cả những thứ ngu ngốc mà họ muốn, tôi sẽ phớt lờ họ.”
Yaya dụi mắt, nở một nụ cười nhẹ.
“Cảm ơn anh. Yaya… rất vui khi nghe được điều đó.”
“Tôi không cần lời cảm ơn của cô. Chúng ta mau quay về thôi, nào.”
“… Em không làm vậy được.”
“Yaya!”
“Em không thể!”
“Tại sao lại không!?”
Yaya tiếp tục trong khi nức nở.
“Bởi vì… Yaya… Yaya sẽ… khiến Raishin trở nên thiếu sót…!”
“Trở nên thiếu sót…?”
“Yaya—!”
Trước khi cô có thể nói tiếp, có tiếng vỗ tay của ai đó.
Một cái bóng không biết từ đâu xuất hiện.
Với mái tóc bạc mượt và nụ cười thích thú trên môi, không ai khác chính là Alice.
“Ôi, ôi. Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ. Ngay cả tôi cũng bị làm cho cảm động, và điều đó thật không giống tôi chút nào.”
Giọng điệu của cô ấy khác hẳn lúc trước. Có một bầu không khí khác ở cô, khiến cô dường như trở thành một người hoàn toàn khác.
Ánh mắt của cô ta là ánh mắt của một kẻ khao khát sự hủy diệt. Raishin nhớ lại cái nhìn ngập trong hư vô đó.
“Người múa rối yêu con rối của mình như một con người, nhưng con rối lại nghĩ rằng nó không đủ tốt với người múa rối và bỏ đi— Không bao giờ trong một triệu năm có ai có thể tìm được một tấm lưới giăng đầy những cảm xúc hỗn tạp như thế trong học viện.”
“… Vậy, cô thực sự là kẻ chủ mưu. Cô đã nói gì với em ấy?!”
“Không có gì, thực sự. Tôi chỉ cung cấp một số thông tin cho cổ.”
“Cung cấp thông tin…?”
“Chính xác là như vậy. Và giờ cô ấy sẽ không trở lại. Bởi vì cô ấy không còn đủ điều kiện để làm vậy nữa.”
Cô ta giơ tay lên. Như thể đó là một tín hiệu, khung cảnh xung quanh sụp đổ. Những thứ mà cậu nghĩ là cây cối biến thành những con người.
Lần lượt xuất hiện, chúng đều là học sinh. Thêm nữa, còn xuất hiện thêm những tên hiệp sĩ mặc áo giáp.
Với mỗi tên hiệp sĩ đi cùng, tất cả những học sinh đã xuất hiện đều đeo một đôi găng tay màu trắng.
“Ể…!?”
Yaya cũng rất ngạc nhiên. Có vẻ như cô cũng không biết gì về chuyện này.
Alice mỉm cười với một Yaya đang choáng váng.
“Cảm ơn vì đã làm mồi nhử nhé, Yaya. Nhờ có cô mà Raishin đã chỉ tập trung vào cô— khiến việc bao vây cậu ta dễ như trò trẻ con ấy.”
Raishin nhanh chóng đếm số lượng kẻ thù. Tính cả Alice thì có tám học sinh, nhưng có bảy automaton.
Cậu không nhận ra khuôn mặt của bất kỳ học sinh nào. Có lẽ họ đều là học sinh lớp trên. Có một cặp song sinh đang cười khúc khích. Có một thanh niên tóc đỏ với vẻ mặt chua chát. Có một thanh niên da nâu và một thanh niên trông giống như một vị linh mục…
Các hiệp sĩ đứng cách đều nhau, bao vây cậu hoàn toàn.
“Giờ thì, vì không có cách nào để cậu có thể trốn thoát,”
Đôi môi của Alice nhếch lên một cách thanh lịch nở ra một nụ cười xinh đẹp.
“Cậu có thể cân nhắc việc tham gia với chúng tôi không, Raishin?”
Hồi 5
Da thịt cậu bị tấn công bởi một cảm giác ngứa ran.
Nó được gây ra do sự bão hòa ma lực trong không khí xung quanh cậu; ý đồ tấn công của chúng.
Bộ não của Raishin hoạt động hết công suất, tìm cách trốn thoát.
Nếu cậu cưỡng ép kiểm soát Yaya, cậu… chắc chắn có thể bắt cô ấy chiến đấu.
Nhưng ngay cả khi làm như vậy, liệu cậu có thể chống lại số lượng đối thủ này không?
Cậu không biết mục tiêu của Alice là gì, nhưng hiện tại, tất cả những gì cậu có thể làm là làm theo ý muốn của cô ta…
Đúng lúc đó, từ bên trên xuất hiện một luồng ánh sáng lóe lên.
“Là Lustre Cannon!?”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Né tránh khỏi luồng ánh sáng, một ai đó đáp xuống— đó là Shin!
Đuổi theo Shin, Sigmund, với kích thước gần bằng một con ngựa, lao xuống.
Đó là một hình dáng mà cậu chưa từng thấy trước đây. Hình bóng của ông ấy trông cực kỳ nhanh nhẹn. Charl hiện đang ngồi giữa bốn cái cánh của ông.
“Ngươi là tên ngu ngốc tồi tệ nhất! Ngươi bị thiếu não à! Làm sao mà ngươi có thể không cảm nhận được nguy hiểm vậy cái tên động vật ăn cỏ!”
Cô hét vào mặt cậu. Không cho Raishin có cơ hội trả lời, Sigmund phóng ra một luồng ánh sáng khác.
Luồng ánh sáng quét qua khu vực xung quanh Raishin. Bọn hiệp sĩ liền nhảy ra để tránh nó.
“Tôi xin được gửi đến lời xin lỗi sâu sắc nhất, thưa quý cô. Tôi đã bị nhìn thấu một cách dễ dàng.”
Shin che chở cho Alice khỏi vụ nổ, nói chuyện với cô ấy một cách đầy tôn kính.
“Mister Akabane là một người đàn ông thẳng thắn và chân thành từ tận đáy lòng… Với tinh thần vặn vẹo như quý phu nhân của tôi, việc tái tạo một thứ như thế là không thể.”
“Được rồi, Shin. Ta sẽ làm sao đó để sau này ngươi sẽ không bao giờ có thể khóc hay cười được nữa.”
Đúng lúc đó, một con automaton cỡ nhỏ bay tới, với một mái tóc vàng bám trên nó.
Nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, Charl thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
“Rosa Adamant— Rosenberg!”
Không chút do dự, cậu đáp thẳng xuống bên cạnh Yaya, giữa các học sinh. Alice nói chuyện một cách tự nhiên với chàng trai trẻ đẹp và rắn rỏi ấy.
“Ồ, cậu cũng thất bại à, Rosenberg?”
“Lời xin lỗi của tôi. Chúng đã nhìn thấu tôi một cách dễ dàng.”
“Chà, chà… Second Last nổi tiếng hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tuy nhiên, ít nhất kế hoạch dụ cậu ta đến đây đã thành công.”
Đôi mắt cô chợt nheo lại. Một lúc sau, Raishin cảm nhận được ma lực từ một người khác. Nó có cảm giác quen thuộc, và nó phát ra từ phía sau cậu. Có ai đó đã đuổi theo Rosenberg.
Chẳng bao lâu sau, hai người đó đã đến.
Frey đang cưỡi trên lưng Rabi với những con Garm khác theo sau, trong khi Loki đang đứng trên thanh kiếm lớn của cậu ta.
Frey ngạc nhiên khi nhìn thấy Raishin và Charl.
“Uu… Raishin… và Charl.”
“Nói chuyện để sau đi. Tập trung vào kẻ thù.”
Loki cộc lốc nói. Cậu ta nói đúng, họ không có thời gian để tám nhảm trong tình huống này.
Alice mỉm cười, gật đầu hài lòng.
“Về cơ bản, đây là bốn chọi chín. Chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng, phải không Rosenberg?”
“Đừng quá tự tin. Ngay cả khi chúng ta đưa cô vào phương trình, cơ hội chiến thắng cũng không quá tám lăm phần trăm.”
Raishin quay qua nhìn hắn ta.
Giọng điệu của hắn ta không hề bịp bợm hay cường điệu hay thể hiện sự can đảm.
Với sự xuất hiện của Loki và những người còn lại, vòng vây đã bị phá vỡ. Việc trốn thoát là có thể. Về sức chiến đấu, họ có Sigmund, Cherubim và năm con Garm.
Thành thật mà nói, đó là một đội hình khá mạnh về phe họ. Những người khiển rối thông thường sẽ không có cơ hội. Xét đến trận chiến đêm qua, khi Loki đã một tay trấn áp toàn bộ nhóm hiệp sĩ—
Tình huống xấu nhất hiện lên trong đầu cậu khi Raishin chuẩn bị tinh thần cho trận chiến.
Nếu những tên hiệp sĩ này ngang hàng với những tên hiệp sĩ tối qua, họ sẽ thắng.
Tuy nhiên điều gì sẽ xảy ra nếu— những tên hiệp sĩ này ngang hàng với Shin?
“… Các người là ai?”
Cậu không mong đợi một câu trả lời, nhưng Rosenberg đã thẳng thắn đáp lại.
“Bọn ta là Kreuzritter . Bọn ta là những người sẽ thống trị Bữa Tiệc Đêm này.”
“Heh… Đó quả là một tuyên bố ghê gớm mà ngươi vừa đưa ra đấy.”
Đúng như cậu nghĩ, tên này tràn đầy tự tin.
Phía sau hắn, những học sinh còn lại cũng đều giống vậy. Mặc dù họ đang đối đầu với Sword Emperor và T-Rex, nhưng tất cả bọn chúng đều không nghi ngờ việc mình đang chiếm thế thượng phong!
“… Sao cũng được, ta không quan tâm các người là ai. Thống trị Bữa tiệc đêm hay gì thì tùy. Tuy nhiên, tốt hơn hết là các ngươi trả Yaya lại cho ta.”
“Cô ấy không còn là của ngươi nữa.”
“Đừng có đùa với ta! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua điều đó á!? Yaya, quay lại đây!”
Tuy nhiên, Yaya đã quay mặt đi và điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Cô ấy trốn sau lưng Alice.
Raishin bị sốc. Rosenberg nói với vẻ tự tin đầy long trọng của một vị hoàng gia.
“Ta đã xem trận chiến của các ngươi vào tối hôm trước. Các ngươi đã bất cẩn khi bước vào chiến trường với những vết thương đó— nhưng màn trình diễn của các ngươi thật tuyệt vời. Chúng có thể là những con tốt thí, nhưng các ngươi vẫn tiêu diệt được cả năm con.”
“Những con tốt thí, cơ à?”
Loki phản ứng với câu nói cuối cùng đó.
“Đúng vậy, mấy tên rác rưởi tối qua sở hữu chưa đến một nửa sức mạnh tiềm tàng của đám này.”
Raishin không thể tin vào tai mình. Một nửa…?
— Một nửa!?
“Mỗi con rối ở đây đều là sản phẩm đã hoàn thiện. Đêm qua, mấy tên đó đã thí những con khiếm khuyết để giúp đánh giá sức mạnh của bọn này.”
Sản phẩm đã hoàn thiện. Cụm từ đó vang vọng trong đầu cậu, khiến Raishin lẩm bẩm mà không suy nghĩ,
“Trong trường hợp đó, tất cả bọn chúng đều giống Shin…”
Deus Machina— Machine Doll.
“Ở đất nước chúng tôi, chúng tôi gọi chúng là Maschinensoldat.”
Alice nói thêm vào. Charl và Frey thở hổn hển. Chúng là người Đức!
Tính cả Shin, có chín người trong số chúng. Và tất cả đều có người múa rối trong tay.
Chỉ một mình Shin đã cho họ một trận chiến khó khăn như vậy…!
“Thời gian trò chuyện đã kết thúc. Bắt lấy chúng thôi, Herr.”
Chàng trai với mái tóc đỏ rực nói một cách u ám.
“Đó là… Fliegende Pein, Schneider.”
Charl nhẹ nhàng cảnh báo họ. Loki không quan tâm nói,
“Schneider. Nếu ngươi muốn tắm trong máu đến thế— ”
Cậu ta đã không thể hoàn thành. Mái tóc đỏ dựng đứng, Schneider giải phóng ma lực của mình, tên hiệp sĩ của hắn ta vung thanh trọng kiếm xuống Cherubim.
Loki phản ứng ngay lập tức. Chuyển Cherubim sang dạng người, nó bắt chéo lưỡi kiếm bằng cả hai tay, chặn đòn tấn công của thanh trọng kiếm.
Hay đúng hơn là, nó đã thất bại. Thanh trọng kiếm cắt xuyên qua lưỡi kiếm của Cherubim, khiến phần bị gãy bay lên không trung. Tên hiệp sĩ đẩy Cherubim xuống đất, dẫm lên nó.
Nó nhắm mũi thanh trọng kiếm vào cổ Cherubim. Thanh kiếm cắt xuyên qua lớp áo giáp của Cherubim, cứa vào cổ. Một chất lỏng màu đen như dầu bắt đầu phun ra.
Lúc đó, mái tóc đỏ đã ở ngay trước mũi Loki.
Hắn đã thu hẹp khoảng cách giữa họ! Charl, Frey và Raishin không kịp phản ứng. Schneider đánh bay Loki, sau đó đè lên người cậu ta và vòng tay qua cổ Loki.
Trong mắt hắn có một tia sáng hung bạo. Với tốc độ này hắn ta sẽ nghiền nát khí quản của Loki—
“Lui xuống đi, Fünf.”
Automaton của Rosenberg nắm chặt vào cánh tay Schneider, ngăn hắn ta lại.
Các cơ trên cánh tay hắn bị bóp nát bởi cái nắm chặt khiến hắn rú lên trong đau đớn. Schneider miễn cưỡng buông ra, xoa xoa cánh tay khi làm vậy. Tên hiệp sĩ của hắn cũng thả Cherubim ra, tra thanh trọng kiếm vào bao.
Chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra từ đầu đến cuối, Raishin run rẩy.
Cậu ta đã bị đánh bại! Mặc dù bị thương—nhưng Loki đã thua!
Mái tóc bạc rung rinh, Alice nghiêng đầu.
“Tại sao cậu lại dừng lại? Dù sao thì cậu đã cố gắng hết sức để dụ cậu ta đến đây mà.”
“Chúng ta đang quá hào nhoáng. Chẳng bao lâu nữa, các nhân viên bảo vệ và ban điều hành sẽ chuyển sự chú ý của họ sang đây. Nếu chúng ta cho phép những người giám sát phát hiện ra chúng ta, thì đây sẽ không còn đơn giản chỉ là mối tư thù cá nhân nữa. Họ sẽ tìm hiểu về tổ chức của chúng ta. Vì vậy, chúng ta nên rút lui ngay bây giờ. Hơn nữa, giết các học sinh khác sẽ dẫn đến việc bị loại.”
“Điều đó có thực sự ổn không, Rosenberg?”
“Ổn không? Có thật sự ổn không?”
Những học sinh mà trông có vẻ là cặp song sinh bay về phía Rosenberg từ hai phía.
“Ja, Zwei und Drei . Ta đảm bảo với các ngươi nếu ta muốn chăm sóc chúng thì sẽ không phải là vấn đề gì to tát.”
“Cậu luôn quá thận trọng. Thật là tẻ nhạt, Rosenberg.”
Alice nhún vai và quay lại đối mặt với người của mình— Shin.
“Trong trường hợp đó chúng ta cũng sẽ rời đi, Shin. Chúng ta cũng phải giải quyết vấn đề về hình phạt của ngươi.”
“Như ý cô chủ.”
Chúng rút lui. Raishin bối rối hét lên “Đợi đã!” phía sau.
Nhưng tất nhiên chẳng có ai để ý đến cậu cả.
Biến mất như cái cách chúng xuất hiện, bóng dáng của chúng hòa vào khu rừng, tàn biến đi.
Đám hiệp sĩ, học sinh và Yaya.
“Yaya! Đừng đi, Yaya!”
Yaya mang vẻ mặt đau khổ khi quay lưng lại với cậu.
Raishin tuyệt vọng với tay về phía cô, nhưng thứ mà những ngón tay cậu lướt qua, chỉ là khoảng không trống rỗng.
Hồi 6
Khi Kreuzritter biến mất, sự im lặng lại bao trùm khu rừng một lần nữa.
“Loki… Em ổn chứ…?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Loki đẩy Frey ra rồi cộc lốc nói.
“… Tôi ổn.”
“Nhưng… có máu.”
Chỉ cần nhìn vào cậu ta, Raishin có thể biết rằng phần cổ và lưng của Loki đã bị tách rời.
Nhưng cậu ta đã không hề bị chém ở đó. Trong khi Raishin đang bối rối thì Loki trừng mắt nhìn Frey.
“Tôi đã nói là tôi rồi ổn mà. Đừng có làm ầm ĩ lên nữa!”
Rõ ràng là cậu ta đang bị kích động. Thất bại đáng xấu hổ đó khiến cậu đau lòng.
Raishin cũng bị kích động. Sự bực bội và khó chịu của cậu sắp đạt đến mức mà cậu chỉ muốn hét lên thật to.
Cậu đang trong tình trạng hỗn loạn. Đột nhiên có rất nhiều chuyện xảy ra, có vài người kỳ quái không biết từ đâu xuất hiện, và hiện tại sự hối hận cùng kinh ngạc trộn lẫn vào nhau, khiến đầu cậu choáng váng.
Cậu đã thất bại trong việc đưa Yaya trở lại. Mặc dù cô ấy đã ở ngay trước mặt cậu.
“Loki. Raishin. Đầu tiên hãy bình tĩnh lại đã.”
Giọng nói lạnh lùng cất lên không của ai khác chính là Sigmund.
“Đây là những gì tôi nghĩ— Cái nhóm kỳ lạ đó đang theo dõi tất cả các cậu. Đúng, tất cả. Tôi biết số mệnh của các cậu là phải chiếu đấu với nhau trong Bữa tiệc đêm, nhưng hiện tại các cậu có chung mối bận tâm. Không phải các cậu bây giờ nên hợp tác với nhau để giải quyết vấn đề cấp bách này sao?”
Logic của ông ấy rất rõ ràng. Không ai đưa ra ý kiến phản đối.
“Trong trường hợp đó, Raishin. Hãy nghe chuyện của cậu trước. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Yaya lại đi cùng với họ?
“Tôi… cũng không biết.”
Lắc đầu trong bối rối, Raishin bằng cách nào đó đã nói ra được lời của mình.
Hôm qua, hành vi của Yaya rất kỳ lạ.
Sau bữa tiệc đêm, khi cậu lấy lại được ý thức, cô đã khóc.
Đã đến giờ cho bài giảng buổi chiều, nhưng không ai rời đi. Frey chải lông cho những chú chó của cô trong khi Loki tiến hành sửa chữa khẩn cấp cái đầu của Cherubim khi họ nghe Raishin nói.
Sau khi đã nghe được đại khái, Charl là người đầu tiên đặt câu hỏi.
“Ý ngươi là, cái cô đó đã tự nguyện rời đi?”
“Ừm.”
“Thật tội nghiệp… Chắc chắn là do sự bất mãn của cổ đã dồn lại.”
Charl nhìn lên bầu trời với giọng điệu thương hại.
“Có lẽ cổ đã chán ngấy việc có một người cộng sự tồi tệ như ngươi.”
“Cô nói gì cơ!?”
“Hoặc có lẽ, cổ đã chán ngấy mấy cái yêu cầu biến thái…”
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Cô biết rất rõ Yaya và tôi chưa làm gì cả mà, phải không?!”
“Raishin… thật dâm đãng… đồ biến thái.”
“Cả cậu nữa!? Đừng có gán cho tôi mấy cái tên kỳ lạ!”
Sau khi Frey nói xen vào, có một khoảng lặng trước khi Raishin thở dài.
“Có lẽ tôi đã đồng ý hơi vội trước câu hỏi vừa nãy. Tôi biết tôi đã nói rằng cổ tự nguyện rời đi, nhưng thực ra nó có hơi khác một chút.”
Sigmund nghiêng đầu như một chú chim nhỏ.
“Vậy là bọn chúng ép buộc cô ấy?”
“Tôi không biết. Tôi không biết… tôi không nghĩ được. Tôi không thể tin rằng Yaya lại tự nguyện rời bỏ tôi.”
“Cậu có nghe thấy không, Frey? Cậu nghĩ cái sự tự tin đó đến từ đâu?”
“Uu… Raishin… Cậu quá tự tin rồi!”
“Hai người có chuyện gì vậy!? Mà khoan đã, từ khi nào mà hai người lại thân thiết thế!?”
Tất nhiên, hai cô gái thân thiết với nhau là điều tốt nên cậu cũng không bình luận gì thêm.
“Chết tiệt. Giá như tôi nhận ra sớm hơn…!”
Raishin vòng tay ôm đầu, tự đập vào thái dương.
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải nhanh lên. Nếu Yaya vắng mặt, ngươi sẽ không thể quay lại Bữa tiệc đêm.”
“Đó không phải là vấn đề ở đây!”
Cậu cất giọng mà không suy nghĩ.
“Không, xin lỗi. Tất nhiên Bữa tiệc đêm rất quan trọng. Đó là lý do tôi đến tận nước Anh xa xôi. Nhưng Yaya… tôi chỉ đang nghĩ chuyện gì có thể đã xảy ra với cô ấy…”
Charl và Frey cụp mắt xuống, rơi vào im lặng.
Yaya là automaton hạng nhất. Nếu cô rơi vào tay một cường quốc trên thế giới, chắc chắn cô sẽ bị mổ xẻ và tách ra thành từng mảnh.
Với một tiếng khịt mũi, Loki đứng dậy.
“Nếu đúng là như vậy, thì đó là vấn đề của ngươi. Ta đi đây. Nếu phải nói, ta là một con người bao dung nhưng ta không có ý định làm thân với kẻ khác.”
Nhặt lưỡi dao gãy, cậu ta nhẹ nhàng bước đi. Cậu đi theo những vệt dấu động vật. Cherubim đi theo sau cậu, đầu nó lắc lư từ bên này sang bên kia.
Lời nói của cậu ta rất lạnh lùng, nhưng Loki đã vội vàng rời đi— thậm chí không thèm dừng lại để lấy chiếc nạng— điều mà Raishin rất biết ơn. Nhưng cậu không nói ra thành tiếng mà thầm cảm ơn trong lòng.
“Charl, Frey. Cả hai cậu nên quay lại lớp học đi. Xin lỗi vì đã để hai người đi cùng tôi lâu như vậy.”
“Hừm. Đừng cố tỏ ra ngầu nữa, tên xấc xược phiền phức. ngươi thậm chí không thể tự đi lại trong tình trạng đó, phải không? Không còn cách nào khác nhỉ, ít nhất ta sẽ hộ tống ngươi đến phòng bệnh. Chúng ta có thể bay trên lưng Sigmund.”
“Không, không cần đâu.”
Charl sửng sốt, rồi giật mình.
“Ngươi… không có ý định đi tìm cổ đâu, nhỉ?!”
“Tôi biết chúng là học sinh. Điều đó có nghĩa là chúng sẽ phải giấu Yaya ở đâu đó trong khuôn viên trường.”
“Đợi đã! Ngươi có biết mình đang ở tình trạng như thế nào không—”
Sigmund kéo tóc Charl, thì thầm điều gì đó vào tai cô. Raishin không biết ông ấy đã nói gì, nhưng miệng Charl ngậm chặt lại và cô gắt gỏng quay lưng lại với cậu.
“Hưm. Được thôi! Cứ làm như ý ngươi muốn! Ta hy vọng ngươi ngã xuống và chết đi, rồi bị lũ chim nhai xác! Ta hy vọng những con sâu giòi trong đất ăn ngươi khi ngươi bị phân hủy và trở về với đất mẹ!”
Đôi vai cô run lên vì tức giận, rồi cô bỏ đi.
Frey có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào Raishin, cô không nói gì mà cưỡi lên Rabi, và rời đi.
Cuối cùng, Raishin là người duy nhất còn lại trong rừng.
Nửa ngày trôi qua.
Raishin đã không dự bất kỳ bài giảng nào của mình, mà lang thang không mục đích trong khu rừng nguyên sinh.
Một lần nữa, cậu chợt nhận ra khuôn viên học viện rộng lớn đến mức nào. Mồ hôi rơi trên mặt như sương rơi trên lá, cậu lưu lại đến khi trời tối. Cuối cùng, cậu đã chẳng đạt được kết quả gì.
Lòng bàn chân cậu nóng bừng. Cơn đau cuối cùng đã buộc cậu phải dừng lại, xương sườn và xương đòn của cậu đau đến mức tưởng như nó sắp gãy ra lần nữa. Cảm thấy khó khăn khi đi bộ, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại con đường chính.
Trông như một con thú hoang vừa vấp ngã, các học sinh khác giật mình trước vẻ ngoài của cậu chàng.
Cậu đã quen với những cái nhìn chằm chằm từ họ. Raishin đổ gục xuống một chiếc ghế dài, điều hòa lại nhịp thở.
Cậu đã lãng phí tất cả khoảng thời gian đó. Đó thật là một điều ngu ngốc để làm, ngay cả đối với cậu ta.
Những gì mà cậu đã nên làm là thu thập thông tin.
Nếu cậu tử tế nhờ vả Frey, liệu cô ấy có cho cậu mượn Garm của mình không?
Nhưng lúc nào cũng phụ thuộc vào cô ấy thì thật không tốt. Frey cũng bận rộn với Bữa tiệc đêm, việc học và hoạt động câu lạc bộ của cô ấy— và tất cả điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy có lẽ rất bận rộn.
(Yaya… Em đang ở chỗ quái nào vậy…?!)
Đột nhiên, mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi cậu.
“Ta rất ngạc nhiên khi thấy nhóc trong tình trạng đáng thương như này đấy, nhóc con.”
Lơ đãng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một vẻ đẹp mê hồn trước mặt.
Vẻ đẹp không thua kém những con rối mà cô tạo ra, và một thấu kính được lắp vào miếng bịt mắt mà cô đeo. Theo sau cô là một thiếu nữ tóc bạc.
“Shouko…Irori…”
Cậu cuối cùng cũng nhớ tới cuộc trò chuyện sáng nay.
“Ta đã không thể tin vào tai mình khi bọn họ nói với ta rằng con chó của quân đội đang không thể liên lạc được.”
“Xin lỗi vì điều đó. Nhưng thật tốt khi chị ở đây. Giúp em một tay. Yaya đã—”
Nói được nửa câu, cậu nhận thấy hành vi của Irori khá kỳ lạ.
Hàng mi dài của cô cụp xuống, cô nhìn xuống chân mình như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
“… Irori. Chuyện gì vậy?”
Không có phản hồi. Vai của Irori run lên không nói nên lời.
Thay cho Irori, Shouko nói với giọng nghiêm túc.
“Nghe kỹ đây, nhóc.”
“À… Ừm?”
“Từ bỏ Yaya đi. Từ giờ trở đi, nhóc sẽ sử dụng Irori.”
Không thể hiểu được những gì mình vừa nghe, Raishin nhìn chằm chằm vào Shouko với khuôn mặt chết lặng.
Tạm dịch: Threesome với 2 chị em Tower shield. Mình không tìm được từ tiếng việt nên mình dịch đại Ai biết câu này không chứ tui không biết =)) tui cũng tìm không thấy luôn, ai biết thì khia sáng tui zới Quân thập tự chinh Tiếng Đức, có nghĩa là "ngài" Tiếng đức, dịch ra là: "Ổn, Hai và Ba". dịch ra tiếng anh là "Yes, Two and Three"