Hồi 1
Chuyện diễn ra ngày hôm qua.
Sau khi Yaya phóng ra khỏi phòng bệnh, cô đã gặp một cô gái đơn độc trong rừng.
Cô gái tự gọi mình là Alice Bernstein—
“Giờ thì, làm ơn nín khóc đi nào. Em thật là một con búp bê đáng yêu đấy.”
Alice nhẹ nhàng và ân cần lau má cô bằng chiếc khăn tay.
Yaya bối rối trước hành động của cô nhưng vẫn để Alice tiếp tục lau đi nước mắt.
Alice mỉm cười dịu dàng. Mái tóc bạc của cô lấp lánh rực rỡ, đường nét hoàn hảo như một con búp bê tinh xảo. Khi Yaya nghĩ rằng một người như cô ấy là con người, điều đó khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi.
Alice nhìn chằm chằm vào Yaya, rồi gật đầu như thể đã nhìn thấu cô.
“Chị hiểu rồi. Em đang yêu Raishin Akabane.”
“—!”
“Không có gì lạ khi chị biết hết. Hai người cứ gây náo loạn khắp khuôn viên trường và nó rất là bắt mắt.”
Cô cười nhẹ rồi nhìn Yaya với ánh mắt thương hại.
“… Thật bi thảm. Em là một con búp bê và cậu ấy là con người.”
Yaya lại bắt đầu sụt sịt và vội vàng quay mặt đi.
Cúi người qua vai cô ấy, Alice đưa mặt mình lại gần Yaya và thì thầm vào tai cô.
“Hơn nữa, em còn đang khiến cậu ấy không cần đến em nữa.”
“—Đ-điều đó không đúng!”
“Nhưng em yếu ớt, không phải sao?”
“Yaya… yếu…?”
“Tại sao cậu ấy luôn bị thương? Tại sao cậu ấy phải chiến đấu một cách liều lĩnh như thế?”
“—”
“Ba chị em em đều nổi tiếng ngay cả ở Châu Âu. Tuyết, mặt trăng, hoa— Ba automaton được cài đặt ba loại mạch ma thuật khác nhau. Và nói đến con búp bê của tuyết—”
Lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng nặng nề như một chiếc búa khổng lồ.
“Cô ấy có thể tiêu diệt kẻ thù mà không khiến cậu ấy phải bị dính một vết xước nào, hay là chị nhầm?”
“Nếu là chị ấy…”
Yaya không thể so sánh với khả năng kiểm soát khu vực và thống trị không gian của Irori.
Nếu cô ấy ở đó trong vụ Cannibal Candy—
Irori sẽ đông cứng dạng lỏng của Cannibal Candy và đập tan nó thành từng mảnh một cách dễ dàng.
Nếu cô ấy ở đó trong thời gian họ thâm nhập vào D-Works—
Irori sẽ nghiền nát những thanh kiếm ngắn và vô hiệu hóa mạch phản lực.
Raishin sẽ có thể chiến đấu với Loki mà không bị tổn hại.
“Nếu em thực sự nghĩ cho cậu ấy, em nên rời xa cậu ấy.”
Nó giống như một cú đánh vào hộp sọ của cô.
Những giọt nước mắt lớn bắt đầu hình thành và rơi khỏi khuôn mặt cô.
“Aaa, chị xin lỗi. Chị làm tổn thương em rồi, nhỉ?”
Alice lại bắt đầu lau mặt Yaya bằng khăn tay.
“Đừng khóc. Chị nghĩ vẫn có cách để em có thể có ích cho cậu ấy.”
“…?”
“Có một giải pháp tốt cho tất cả những điều này. Nó rất, rất tốt. Nó sẽ cho phép Raishin sử dụng con búp bê của tuyết, giúp em không bị Karyuusai mắng, và trên hết—”
Cô thì thầm một cách ngọt ngào.
“Em có thể trở thành con người.”
Đôi mắt của Yaya mở to và cô vô tình quay lại đối mặt với Alice.
Alice đột nhiên rời đi, nói thẳng thừng.
“Có vẻ như có ai đó đang đến. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này vào lúc khác.”
“Đ-đợi đã!”
“Không được. Nhưng em cũng nên nhớ kỹ điều này. Nếu em thực sự cảm thấy như những gì em hiện đang cảm thấy, thì điều tốt nhất nên làm bây giờ là nói lời tạm biệt với cậu ta.”
“Nói lời tạm biệt…”
“Sẽ chỉ một thời gian ngắn thôi. Nếu em có thể chịu đựng được trong chốc lát đó, thì cả hai người sẽ đạt được hạnh phúc.”
Mái tóc bạc tung bay trong gió, Alice quay gót bước đi.
“Hãy suy nghĩ kỹ nhé, cô búp bê bé nhỏ dễ thương của chị.”
Với nụ cười xinh đẹp, cô bước ra khỏi khu rừng.
Yaya đứng đó chết lặng, nhìn những sợi bạc dài của cô ta biến mất.
Cuối cùng, tiếng thở hổn hển của bầy Garm có thể được nghe thấy từ xa.
Hồi 2
Phá tấm cửa sổ vỡ nát hơn nữa, Raishin bị đá văng lên không trung.
Cùng với những mảnh thủy tinh, cậu lao thẳng xuống mặt đất, nơi mà cách rất xa chỗ cậu vừa ở—
Thế nhưng, trước khi cậu đập xuống đất, có thứ gì đó đập vào lưng cậu.
Có tiếng răng rắc, sau đó là tiếng đổ vỡ. Kính— không, đó là băng!
Tiếng răng rắc tiếp tục khi cậu đâm xuyên qua hết lớp băng này đến lớp băng khác. Raishin bắt đầu bình tĩnh lại. Tốc độ rơi của cậu đang giảm dần. Những lớp băng đang khiến cậu giảm tốc!
Cuối cùng, Raishin đáp xuống đất nhẹ nhàng như thể được bọc trong bông gòn.
Băng vỡ thành từng mảnh nhỏ, bao bọc bầu không khí xung quanh trong không khí lạnh.
“Anh ổn chứ, Raishin?!”
Nhảy bật ra khỏi cành cây, ai đó nhẹ nhàng bay tới trong không trung. Mái tóc bạc của cô ấy nhuốm một chút màu xanh lam khi nó bay trong không khí, và khi cô ấy đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, Raishin chắc chắn rằng Irori đã đến.
“Irori! Xin lỗi vì những rắc rối! Cảm ơn vì đã đến!”
“Em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chuyện đó sẽ để sau. Kẻ thù đang đến gần!”
Đôi mắt nheo của cô ấy hẹp hơn của Yaya, và hiện chúng đang căng ra để rà soát bầu trời.
“Vậy là cậu đã trang bị sẵn con tuyết rồi. Khá cứng rắn đấy, Mister Akabane.”
Shin mang một sự ngưỡng mộ trong giọng nói của mình khi hắn ta tiếp đất một cách êm ái từ trên không.
Nhấn vào vùng bị đá, Raishin hỏi với một hơi thở nặng nề.
“… Ta chỉ hỏi chơi thôi, nhưng mà bây giờ ngươi định đấu với ta luôn à?”
“Cậu vừa suýt bị giết chết đấy, và giờ cậu vẫn muốn hỏi điều đó sao?”
Shin nhìn Raishin một lúc lâu và kĩ, rồi đột nhiên bật cười như thể tìm thấy điều gì đó hài hước.
“Tôi có thể xuất sắc trong việc làm quản gia của gia đình Bernstein, nhưng tôi sẽ không nói rằng tôi hoàn toàn hoàn hảo. Nếu phải nêu ra một khuyết điểm, thì đó chính là tính nóng nảy của tôi.”
“Ngươi đã thành công trong việc cướp Yaya đi, chắc hẳn ta không còn ích lợi gì cho ngươi nữa đâu nhỉ?”
“… Có vẻ như cậu không biết giá trị của chính mình thì phải. Cậu biết việc có được một Akabane còn sống có giá trị như thế nào không?”
“Vậy là ngươi cũng định cướp ta luôn? Đó có phải lý lẽ của một tên trộm không?”
“Không, đó là lý lẽ của một hiệp sĩ.”
“Hả—”
“Việc cậu rơi vào tay bọn tôi chỉ là thứ yếu. Mục tiêu thực sự của tôi là loại bỏ cậu. Tôi tin rằng cậu đã nói điều gì đó trước đó, ‘Mình có thể làm chúng mất cảnh giác bằng cách này’? Nói một cách đơn giản, chỉ với những lời đó thôi, cậu đã cho tôi lý do để lo lắng và cung cấp đủ điều kiện mà tôi cần để loại bỏ cậu—”
Hắn ta giải phóng sát khí mạnh đến mức gần như có thể đánh trúng Raishin về mặt thể chất.
Với sự gia tăng ma lực đột ngột, một cơn gió dữ dội ập đến xung quanh họ.
Irori chuẩn bị tinh thần, đứng trước Raishin để bảo vệ cậu.
“— Cô nguy hiểm.”
Shin thẳng thắn nói.
“Ngay cả trong lần đối đầu cuối cùng của chúng ta, cô gần như đã dồn cô chủ của tôi— người mà có bản tính thối nát và vặn vẹo đến mức thích đánh lừa người khác hơn là ăn ba bữa một ngày— vào chân tường. Nếu chúng tôi ở trong những điều kiện hơi khác một chút thôi, đó thậm chí đã có thể là sự mất mát của cô chủ tôi.”
“Và vì lý do đó mà ngươi muốn làm ta biến mất?”
“Cho dù cô có nguy hiểm đến đâu, cô sẽ không thể gây hại cho cô chủ của tôi nếu cô không thể làm gì.”
“Không phải ngươi có hơi vội vàng sao? Nếu học viện phát hiện ra ngươi tấn công ta, cô chủ quý giá của ngươi sẽ bị mất quyền tham gia Bữa tiệc đêm, không phải sao?”
“Mối bận tâm của cậu là không cần thiết. Tôi đang hành động theo ý muốn của riêng mình. Một khi trái tim của Eve của tôi được tháo rời và nhật ký được kiểm tra, họ sẽ phát hiện ra rằng tôi đã hành động mà không có ma lực của bất kỳ ai điều khiển— nó sẽ được tiết lộ như thể một automaton đã nổi điên.”
Raishin nhìn chằm chằm Shin, chết lặng.
Vẻ mặt của hắn ta cho thấy hắn không hề nói đùa. Shin đang rất nghiêm túc.
“Ta bị sốc đấy… Nếu ngươi phải giải quyết bằng cách bị tách ra, điều đó có nghĩa là ngươi thực sự yêu mến cô ta nhỉ. Nó có thể không có nhiều ý nghĩa khi nó đến từ ta, nhưng ngươi điên thật đấy. Làm sao một kẻ có đầu óc thối nát như cô chủ ngươi lại có thể quan trọng đến thế—”
Ngay lập tức, Shin tỏ ra tức giận.
Đó là một sự bùng nổ gia tốc. Đạt tốc độ tối đa trong tức khắc, hắn ta lao tới Raishin.
Hắn tung ra một cước dữ dội từ phía trước. Nếu nó trúng Raishin, chắc chắn nó sẽ làm gãy xương sống của cậu— nhưng Irori đã chiếm vào vị trí phía trước Raishin.
Lấp lánh dưới ánh chiều tà, một bức tường băng dày cộm xuất hiện, chặn đứng cú đá của Shin.
Lớp băng dày đặc khủng khiếp, trông rất bền bỉ và cứng rắn. Một cú đá đủ sức thổi bay ngay cả Sigmund đã bị dừng lại ngay lập tức!
Thêm nữa, sẽ mất một khoảng thời gian nhỏ để phá vỡ hoàn toàn bức tường băng.
“Raishin! Ma lực của anh, làm ơn!
Đẩy Raishin ra sau, cô ấy hét lên. Raishin ngay lập tức hiểu ý cô, truyền ma lực của mình.
Cậu không hiểu cơ chế của mạch ma thuật Himokagami. Vì vậy, cậu đã nhường lại quyền kiểm soát cho Irori. Ngay cả khi vậy, cũng không hề có vấn đề gì khi mạch ma thuật của Irori kích hoạt.
Đập tan bức tường băng, Shin lao đến. Những mảnh băng bay về phía hắn đáp lại.
Các mảnh băng bắt đầu đông lại và dài ra, tạo thành những hình nón sắc nhọn tấn công Shin từ cả tám hướng.
Chúng giống như những ngọn thương được làm từ băng. Vô số ngọn giáo lao tới Shin.
Tất nhiên là chúng đã không đâm xuyên qua cơ thể hắn. Tuy nhiên, đợt tấn công dữ dội giống như một cơn mưa đạn. Phải chịu đựng đòn tấn công không ngừng nghỉ, ma lực của Shin giảm đi rõ rệt.
Với tốc độ này, ma lực của hắn sẽ cạn kiệt!
Shin từ bỏ cuộc tấn công, thay đổi hướng đột ngột và rút lui.
“—!?”
Phía sau hắn, một làn sương băng đang ở đó chờ đợi.
Nó lấp lánh như bụi kim cương. Hắn ta lao thẳng vào trong sương mù. Khoảnh khắc tiếp theo, hơi nước trong không khí đóng băng ngay lập tức, bao phủ Shin trong một lớp sương trắng.
Chuyển động của hắn bây giờ đã trở nên chậm chạp. Cơ thể hắn ta đang dừng lại ở cấp độ phân tử.
“Nghe đây, con rối Đức. Ngươi đã ở trong vòng tròn mùa đông của ta rồi.”
Bao phủ trong một lớp không khí lạnh buốt, Irori nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Chết trong ngục của ta— Shimokuguri.”
Với một tiếng nổ đột ngột và sắc bén, cơ thể Shin ngay lập tức bị đóng băng.
Trông như miếng trái cây nhúng trong thạch, hắn ta bị khóa chặt trong khối băng.
Đòn chốt hạ… là những gì Raishin nghĩ, nhưng kẻ thù là một tên đáng gờm, nên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bật ra khỏi khối băng, Shin bay ra ngoài.
Hắn ta miễn cưỡng kéo bàn tay và bàn chân đông cứng của mình ra, khiến nhiều phần da của hắn bị rách và rơi ra ngoài. Máu tươi nhuộm khối băng một màu đỏ thẫm. Tuy nhiên, Shin không hề nao núng. Vừa vặn bám vào sự sống và hy vọng, hắn rút lui hết tốc lực.
Cất mình lên trên không, hắn ta phóng về phía khu rừng. Một loại màn khói nào đó hình thành phía sau hắn ta, khiến tầm nhìn của Raishin trở nên kém đi.
— Có vẻ như có ai đó đang sử dụng ảo thuật.
Việc không thể nhìn thấy mục tiêu khiến họ rơi vào thế khó. Irori bỏ cuộc, quay lại đối mặt với Raishin.
“Em xin lỗi, Raishin. Em đã để hắn ta trốn thoát.”
Raishin im lặng quan sát từ đầu đến cuối.
Thật là một sức mạnh đáng sợ! Bộ đôi Raishin và Charl— hay đúng hơn là cả bốn người bọn họ đã gặp bao nhiêu khó khăn khi chống lại Shin, và Irori đã một tay buộc hắn phải rút lui.
“Irori… anh… Cảm ơn. Em đã giúp rất nhi—”
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!?”
Bị Irori mắng bất ngờ, Raishin xấu hổ im lặng.
“Sao anh có thể lẻn ra khỏi phòng bệnh mà không nói gì với người hỗ trợ của mình vậy?! Đặt thêm niềm tin vào em đi chứ!”
“… Anh xin lỗi. Nhưng em đã sai một điều.”
“Sai…”
“Em không phải là cộng sự của anh. Em là của Shouko.”
“—”
“Vì vậy, anh phải rời đi để giành lại của mình.”
“Đừng có lố bịch thế! Anh có thể làm gì với cái cơ thể trong tình trạng đó!?”
Irori đã hét nhiều đến mức mặt cô tái xanh lại khi tiến đến chỗ Raishin.
Tuy nhiên, Raishin vẫn kiên định đến phút cuối cùng.
“Em đã gây thương tích cho Shin— Có nghĩa là bây giờ là cơ hội của chúng ta. Anh sẽ lẻn vào căn cứ của chúng và đưa Yaya về.”
“Ý anh là đối đầu với chúng sao!? Em sẽ không cho phép anh! Điều đó có nghĩa là bắt đầu một cuộc chiến tranh—”
“Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Anh không có ý định gây rắc rối cho Shouko.”
Họ đang tranh cãi trên những bình diện khác nhau.
Irori nhận ra rằng tranh cãi về điều này sẽ chỉ lãng phí thời gian một cách vô ích. Thở dài, cô lạnh lùng nói.
“… Anh đang nói rằng anh sẽ vẫn tiếp tục dù thế nào đi chăng nữa?”
“Ừm.”
“Vậy thì, em sẽ hoàn thành vai trò của mình với tư cách là cộng sự của Shouko.”
Mái tóc bạc của Irori bay lên không trung, xòe ra thành hình quạt.
“Ngay cả khi điều đó có nghĩa là đưa anh vào trong băng.”
Irori bắt đầu tỏa ra một nguồn ma lực khủng khiếp cùng với sát khí, sức mạnh của cô khiến vết thương của Raishin nhức lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, phép thuật của Irori được kích hoạt, trói chân tay của Raishin vào trong chuỗi băng.
Hồi 3
Ánh sáng từ ngọn đèn nhấp nháy mơ hồ trong căn phòng tối nơi Yaya đang ở.
Cô đang ôm đầu gối, cuộn tròn trên chiếc giường êm ái.
Không có cửa sổ, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng đây vẫn là một căn phòng khá thoải mái.
Có một chiếc bàn nhỏ đặt ở chân giường. Những tấm thảm thêu được treo trên những bức tường đá. Bản thân căn phòng có kích thước khoảng hai mươi tấm tatami và tất cả đều được dành riêng cho Yaya sử dụng.
Tách trà đen Yaya để trên bàn đã nguội từ lâu.
Yaya tự hỏi mình một câu hỏi. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ khi cô đến đây?
Cô đã mất hết nhận thức về thời gian. Ôm lấy đầu gối, cô ấn chúng vào trán mình.
Đến đây có thực sự là điều tốt nhất không?
Cô tự hỏi liệu mình có còn cảm thấy lo lắng cho Raishin hay không.
Cô lắc đầu thật mạnh, xua tan vô số nghi ngờ trong đầu.
(Đây là… Tất cả là vì lợi ích của Raishin…)
Vì lợi ích của Raishin, vì lợi ích của Raishin, cô lặp đi lặp lại với chính mình như một câu thần chú khi nước mắt rơi xuống trên mặt.
Sự vắng mặt của Yaya sẽ có lợi cho Raishin— đây là sự thật phũ phàng.
Ngay khi tiếng nức nở sắp thoát ra khỏi miệng cô, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Em cảm thấy thế nào rồi, búp bê của mặt trăng?”
Không đợi cô trả lời, cô gái tóc bạc bước vào.
Alice Bernstein. Bề ngoài cô là con gái của một Nam tước người Mỹ, nhưng sự thật, cái tên Bernstein— nó là hậu duệ của giới quý tộc Đức.
“Em lại khóc nữa à? Em thật là một đứa trẻ hay khóc nhè đấy.”
Alice cười khúc khích, lau nước mắt cho Yaya bằng khăn tay. Giọng nói của cô ấy nghe như một cậu con trai, nhưng cử chỉ và cách cư xử lại rất nữ tính và tốt bụng.
Yaya để Alice tiếp tục việc cô ấy đang làm trong khi hỏi cô ấy bằng giọng khẩn khoản.
“Điều này có thực sự… giúp ích cho Raishin không?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng đối với em, điều này có vẻ cực kỳ tàn nhẫn.”
Alice cười khúc khích, lấy ra một quả cầu pha lê từ trong ngực.
“Đến đây, xem này.”
“… Raishin!”
Hình bóng của Raishin được hiển thị bên trong.
Và cậu ấy đang ở giữa một trận chiến!
“Một Shin xấc xược đã tấn công cậu ta một cách vội vàng. Nhưng không cần phải lo lắng. Nhìn xem—”
Cú đá sắc bén của Shin đâm vào bức tường băng, bức tường che chắn cho Raishin khỏi đòn tấn công của Shin.
Sau đó, mạch ma thuật của Irori trở nên sống động một cách dữ dội.
Sức tàn phá của nó thật áp đảo. Đưa khoảng không xung quanh vào tầm kiểm soát của mình trong tích tắc, Shin bị đóng băng trong nháy mắt và buộc phải rút lui.
Irori rất mạnh mẽ. Mạnh hơn Yaya rất nhiều.
“Em đã hiểu chưa? Chỉ có một người phù hợp nhất với cậu ấy thôi.”
“… Vâng… vâng.”
Yaya lấy tay che mặt và khóc nức nở.
Alice ngồi bên cạnh Yaya, thì thầm vào tai cô những lời an ủi.
“Đừng khóc. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Kỹ thuật của đất nước bọn chị sẽ biến em thành một con người và em sẽ có thể trở về bên cậu ấy. Lần này không phải với tư cách là một công cụ mà là một cô gái loài người.”
Với vẻ mặt chán nản, Yaya liên tục gật đầu.
Một vết nứt mở ra trên khuôn mặt của Alice khi cô mỉm cười.
“Em không thể rời khỏi khuôn viên học viện, và em không thể quay lại với Karyuusai. Nhưng bọn chị có thể giấu em ở đây. Và Raishin Akabane sẽ hợp lực với búp bê của tuyết để giành chiến thắng trong Bữa tiệc đêm.”
“Vâng…”
“Em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì đâu. Mặc dù bọn chị ra vẻ là kẻ thù, nhưng bọn chị không muốn phải đụng độ với con búp bê của tuyết. Bởi vì nếu làm vậy, bọn chị sẽ phải chịu thương vong nặng nề.”
“Vâng…”
“Bọn chị chỉ đang chờ cơ hội hợp tác với Raishin Akabane thôi. Mục tiêu của cậu ấy là Magnus, và miễn là cậu ấy không có ý định chiếm lấy ngai vàng của Wiseman, thì mục tiêu của đôi bên sẽ cùng có lợi. Suy cho cùng, cậu ấy là một người có tâm tình tốt bụng và không thích những cuộc chiến không cần thiết mà, phải không?”
“Vâng…”
Lúc này Yaya chỉ đang lặp lại một cách trống rỗng.
Ánh sáng trong đôi mắt đen của cô đã biến mất, và các chức năng quan trọng của cô đã giảm xuống đến mức chỉ còn đủ để tạo ra nước mắt.
Cô ấy đã trở thành một con búp bê theo đúng nghĩa đen. Alice nheo mắt hài lòng.
“Em có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây cho đến khi Bữa tiệc đêm kết thúc.”
“Vâng… cảm ơn chị rất nhiều.”
Alice ngồi bên cạnh Yaya, lau nước mắt cho cô trong khi tỏ ra không chút mệt mỏi với hành động đó, cho đến khi Yaya ngừng khóc.
Hồi 4
“Đưa anh vào trong băng…. Điều đó nghe chẳng hay ho chút nào.”
Raishin cười khúc khích, đập tan lớp sương giá bám quanh chân tay mình.
Đôi lông mày hẹp của Irori nhăn lại.
“Trong trường hợp đó, xin hãy kiềm chế đừng làm điều gì đó ngu ngốc!”
“Anh từ chối.”
Đôi mắt của Irori sáng lên. Tức khắc, hơi nước trong khí quyển đóng băng, tạo thành những cột băng trong không khí.
Một cột băng găm vào cánh tay của Raishin, khoét sâu vài centimetres vào da thịt cậu.
Một cơn đau nhói chạy khắp dây thần kinh của cậu, và máu bắt đầu chảy ra xung quanh đầu cột băng.
Khi cột băng xuyên qua Raishin, Irori lạnh lùng nói.
“Anh có muốn em đóng băng máu của anh không? Hay anh muốn mất một cánh tay như thế này?”
Cô có một sát ý lạnh lẽo. Hào quang của cô khiến không khí xung quanh cô rơi xuống dưới điểm đóng băng, khiến cô trông giống như Yuki-onna trong truyền thuyết.
Ra vẻ dũng cảm vượt qua nỗi đau, Raishin giả vờ cười nhạt.
“Được thôi, làm đi.”
“—”
“Lấy cánh tay anh, hay thậm chí là chân nếu em muốn.”
“—”
“Anh sẽ đến chỗ Yaya, ngay cả khi anh phải lết đến đó. Nếu em muốn cản anh, quên cái việc lấy tay hay chân đi— em phải lấy cái mạng của anh để ngăn anh đi.”
Nghiền nát tảng băng, cậu quay lưng lại với cô.
“Xin đừng đi, Raishin!”
Cảm xúc của cô sụp đổ. Bám lấy lưng cậu, Irori cầu xin cậu dừng lại.
“Làm ơn! Hãy nhân từ! Nếu bây giờ anh làm điều gì đó ngu ngốc…”
“Vậy là em đang bảo tôi từ bỏ Yaya?”
“Vâng!”
“Vậy tại sao em lại khóc?”
Irori bắt đầu.
Ngạc nhiên, cô chạm vào má mình và nhận ra rằng chúng ướt.
“Em… đã bảo hãy từ bỏ, phải không?!”
Cô kiên quyết giữ vững lấy lời nói của mình ngay cả khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Vì vậy… Raishin… Anh cũng nên từ bỏ…!”
“Anh từ chối.”
“Em sẽ đóng vai trò thay thế phục vụ anh! Em sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho phần của Yaya, vậy nên—”
“Nghe kĩ đây, Irori. Cộng sự của anh là automaton tốt nhất thế giới. Không có ai trên thế giới này có thể thay thế Yaya!”
Đôi mắt của Irori mở to, rồi vẻ mặt nghiêm nghị trên khuôn mặt cô dao động.
Nước mắt cô bắt đầu trào ra. Với ma lực của cô được giải phóng không kiểm soát, những giọt nước mắt biến thành băng trước khi chạm đất, rơi xuống như mưa đá.
“Yaya là công cụ anh sử dụng để trả thù. Bảo anh từ bỏ em ấy vì anh đã mất em ấy, hoặc vứt bỏ em ấy vì anh không thể sử dụng em ấy được nữa— Nếu anh thực sự coi em ấy như một công cụ thực sự, anh sẽ là loại ác quỷ tồi tệ nhất.”
“Irori này đã thấy được ý chí và tinh thần của anh rất đáng ngưỡng mộ… nhưng trong thế giới này, chỉ có tinh thần thôi… không thể tạo ra sự thay đổi trong tình huống vô vọng!”
Vai cô run rẩy, giọng Irori căng thẳng.
“Thậm chí lúc nãy… Nếu em không có mặt, anh chắc chắn đã bị giết mà không phải thắc mắc. Rơi từ độ cao đó đồng nghĩa với cái chết, hay em sai?”
“Nhưng em đã đến.”
“—”
“Đúng là chỉ có niềm tin thì sẽ chẳng làm được gì. Nhưng ngay cả vậy—”
Cậu cười và chỉ về phía sau cô.
“Chính niềm tin là thứ kéo những người khác lại với nhau, phải không?”
Quay về phía Raishin đã chỉ, Irori tròn mắt ngạc nhiên.
Xuất hiện từ trong bóng tối là năm con chó tự động.
Dẫn đầu đàn là một con chó sói, và có một nữ sinh với mái tóc ngọc trai cưỡi trên lưng nó.
Phía sau cô, đứng giữa lùm cây, một nam sinh đang tựa lưng vào một thân cây lớn.
Hai tay cậu ta khoanh lại và cậu ta mang một vẻ mặt ủ rũ. Bên cạnh cậu là một thanh kiếm to tướng.
Đột nhiên có tiếng cánh vỗ trên đầu. Nhìn lên, cô thấy một con rồng màu thép đang đáp xuống. Cưỡi rồng là một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Đó là ba người múa rối với automaton của họ.
Irori bị sốc và quay lại nhìn Raishin để xác nhận tình hình. Raishin quay sang Frey trước.
“Yo, Frey. Có lẽ nào, cậu cũng đi cùng?”
“Uu… Mình đã bàn bạc mọi chuyện với Loki và đã quyết định.”
Frey gật đầu xác nhận.
“Ngay cả đối với mình… đây là cách tốt nhất để ở lại Bữa tiệc đêm. Hợp tác với Yaya… hợp tác với Raishin là cách tốt nhất để chiến đấu chống lại Kreuzritter.”
Frey quay đầu sang một bên.
“Uu… Charl, cậu cũng đi à?”
“Nếu tôi để tên vua ngu ngốc này tự hành động thì chẳng khác nào để hắn chết bên đường.”
“Nói cách khác, cậu đang lo lắng cho Raishin…”
“K-k-không! Tôi chỉ đang bảo vệ kẻ yếu thôi! Đó là một phần của Nghĩa vụ Quý tộc!”
Phớt lờ Charl đang bối rối, Raishin gọi Loki.
“Loki. Ngươi có theo không?”
“Đừng hỏi những điều ngớ ngẩn, đồ ngốc… Frey đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi không phải sao?”
“Đừng cố gây chiến nữa đồ ngốc!? Chỉ cần thành thật và nói rằng ngươi đang giúp đỡ thôi!”
“Ngươi là đồ ngốc. Ai lại đi giúp đỡ cái thứ như ngươi, tên đạn súng ngu ngốc!”
“Im đi, tên đạn đại bác ngu ngốc!” “Biến đi, tên đạn xuyên giáp ngu ngốc!” “Tên tia laser ngu ngốc!”
“Im. Hết. Đi. Ngay! Cả hai người đều là đồ ngốc!”
Charl lao vào giữa, phá vỡ cuộc chiến. Raishin và Loki đều giật mình và quay đầu về hướng ngược nhau. Họ hành động y như những đứa trẻ. Sigmund thở dài, vừa bực tức vừa cam chịu.
Tuy nhiên— ngay cả khi họ cãi nhau như những đứa trẻ.
Ba người họ đã cho cậu mượn sức mạnh của họ.
Đó là lý do tại sao Raishin có thể mỉm cười quay lại nhìn Irori.
“Giờ em đã hiểu chưa, Irori? Có những người nhận ra hoàn cảnh của anh và sẵn sàng cùng anh thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi. Đó là lý do tại sao anh có thể nói với em ngay bây giờ—Em không thể ngăn cản được anh đâu.”
Môi Irori run run, không kìm được cảm xúc.
“Gọi Komurasaki tới đây. Và thêm nữa, anh còn có một việc quan trọng muốn nhờ em.”
“Một việc…?”
“Em sẽ có phần quan trọng nhất. Em sẽ trở thành trung tâm trong bước đi ngu ngốc không thể tưởng tượng nổi của anh.”
Irori lau nước mắt, chớp mắt như thể vừa nhìn thấy điều gì đó đáng tò mò.
Hồi 5
“Thật đấy, ngươi đã tạo ra một mớ hỗn độn tuyệt vời đấy, Shin.”
Họ đang ở trong một căn phòng lớn không có cửa sổ được chiếu sáng bởi ánh sáng của ma thuật.
Tấm vải đỏ tươi được treo trên tất cả các bức tường và một chiếc bàn tròn trông chắc chắn được đặt ở giữa phòng. Năm học sinh ngồi quanh bàn. Mỗi học sinh tương ứng đều có automaton đứng đằng sau mình.
Mỗi automaton đều được trang bị áo giáp từ đầu đến chân và tất cả đều mang theo vũ khí của riêng mình.
Đây trông giống như một cuộc họp chiến lược của quân thập tự chinh từ thời cổ đại.
Một người đàn ông ăn mặc như quản gia lê thân đến trước bàn.
Cả hai tay hắn đều dính máu; chỉ riêng cảnh tượng đó thôi đã trông có vẻ đau đớn. Quá trình chữa lành đã được bắt đầu, nhưng những mảnh da lủng lẳng lộ ra phần thịt sống bên dưới khiến chúng trông rất kỳ dị.
Một trong những học sinh ngồi ở chiếc bàn tròn— cô gái xinh xắn tóc bạc Alice, tiếp tục nói với giọng trêu chọc.
“Ta biết ta đã bảo ngươi giả vờ thua, nhưng ta đâu có bảo ngươi để bị đả thương đến mức này.”
“Tôi xin lỗi vì vẻ ngoài đáng hổ thẹn của mình.”
“Ta đã phải tiêu tốn một lượng ma lực không cần thiết chỉ để cứu ngươi đấy, ngươi biết không. Mà, nhờ đó chúng ta đã nắm được mạch ma thuật của búp bê của tuyết— sức mạnh của Himokagami.”
Cô vui vẻ quay sang cậu học sinh nam ngồi sâu nhất trong phòng.
“Cậu cũng thấy nó phải không, Rosenberg? Có vẻ như đây sẽ là một bữa tiệc vui vẻ.”
“… Cô luôn như vậy. Thái độ bất cẩn đó cuối cùng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của chính cô.”
“Tôi mong chờ điều đó.”
“Này, Alice.”
Một nam sinh tóc đỏ— Schneider chen vào trước Rosenberg. Nghe thấy chủ nhân của mình bị gọi một cách thô lỗ như vậy, Shin tỏ ra tức giận, nhưng Schneider phớt lờ và tiếp tục nói.
“Không phải còn quá sớm để tuyên bố rằng cô đã thấy trước mọi thứ sao? Nếu chúng không thực hiện những nước đi theo đúng dự đoán của cô, thì những người hiện không có mặt ở đây đã bị đưa đi làm một việc ngu xuẩn.”
Hai cô gái ở hai bên Rosenberg cũng chen vào khi cười khúc khích.
“Không chỉ là việc ngu xuẩn của một kẻ ngốc, mà còn là cái chết của một kẻ ngốc!”
“Cái chết của một kẻ ngốc, cái chết của một kẻ ngốc!”
“Ruhe, Zwei und Drei.” (Im lặng, Hai và Ba)
Bắt hai cô gái đang phấn chấn giữ trật tự, Rosenberg quay sang Alice.
“Cô có chia sẽ mối lo ngại của Fünf luôn không?”
“Mà, tôi vẫn có thể tận hưởng nó dù thế nào, nên là…”
Schneider bắt đầu tỏa ra sát khí. Như để chặn tầm nhìn của hắn ta, Shin bước vào giữa hai người. Tuy nhiên, Alice nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Shin, đẩy hắn lùi lại.
“Không cần phải lo lắng đâu. Những dự đoán của tôi chưa bao giờ trật mục tiêu.”
“… Herr. Tôi cảm thấy mình phải nói gì đó trước trận chiến này.”
Schneider đứng dậy, nhìn Rosenberg bằng đôi mắt rực lửa.
“Tôi không thể thông suốt được tại sao đêm qua chúng ta lại để năm người bị loại. Đối xử với họ như những con tốt thí, và đuổi họ về quê hương? Và bây giờ, nếu ngài nói với tôi rằng chúng ta sẽ làm điều tương tự với những người khác—”
“Nếu vậy thì sao?”
Rosenberg nhìn chằm chằm lại Schneider với ánh mắt lạnh lùng.
Cả hai đều giải phóng ma lực, ánh mắt họ chạm nhau, tia lửa bay khắp nơi.
Không khí bắt đầu đặc lại vì căng thẳng. Đằng sau Rosenberg, tên hiệp sĩ nhỏ nâng chiếc khiên tháp của mình lên, và đằng sau Schneider, tên hiệp sĩ với thân hình mảnh khảnh đang nâng thanh trọng kiếm của mình.
Khi không khí vẫn còn căng thẳng, Rosenberg nói với chất giọng thống trị.
“Shin đằng kia— hắn ta là Mark 4 của Maschinensoldat đã hoàn thiện, và chúng ta có nguyên mẫu Mark 5— dùng cho thử nghiệm quân sự. Những gì Neun và những người khác có là Mark 3— những mẫu cũ chưa hoàn thiện.”
Hắn ta tiếp tục một cách tàn nhẫn bằng một giọng thờ ơ.
“Nếu chúng ta phải đánh giá tiềm năng quân sự của họ bằng một con số, thì họ sẽ bằng 1/5 sức mạnh của chúng ta— họ còn có tác dụng nào khác ngoài việc bị loại bỏ sao?”
“Tôi không nói về những con rối! Tôi đang nói về những người anh em của chúng ta!”
“Được rồi, thế là đủ rồi.”
Một giọng nói vui vẻ chẳng ăn khớp gì với cuộc trò chuyện sôi nổi đã cắt ngang một Schneider đầy nhiệt huyết.
“Nhìn nó theo cách này đi. Nếu thanh kiếm mạnh nhất và chiếc khiên mạnh nhất đấu tranh bằng lời nói với nhau, chẳng phải nó sẽ dẫn đến mâu thuẫn sao? Một cuộc cãi vã giữa những người yêu nhau là điều mà ngay cả một con chó cũng chẳng muốn nhúng tay vào— Tôi tin đó là một câu nói của người phương Đông.”
Nở một nụ cười xinh đẹp với cả hai người, Alice khiển trách bộ đôi.
“Fünf— Schneider. Mối lo ngại của cậu là hợp lí, nhưng vô căn cứ. Thứ nhất, bốn thành viên không có mặt ở đây không phải bị phái đi làm việc ngu xuẩn.”
Cô giơ quả cầu pha lê ra, ra hiệu cho cậu nhìn vào trong.
“A! Raishin đang tới đây!”
“Cậu ấy đang đến, cậu ấy đang đến! Và T-Rex, Sword Emperor và Surround Roar đang ở cùng cậu ấy!”
Cô gái số hai và ba đang rất phấn chấn. Đúng như họ đã nói, ngoài Raishin còn có một số hình bóng khác được phản chiếu trong quả cầu pha lê.
Đôi mắt của Rosenberg nheo lại rõ ràng.
“Ta thấy năm loại Garm… Nhưng có điều khó lý giải. Ta không thấy Cherubim của Sword Emperor, hay Sigmund của T-Rex.”
Một suy luận sắc bén. Cho dù hình ảnh bên trong quả cầu pha lê có thay đổi bao nhiêu lần đi nữa, tất cả những gì họ có thể thấy là Irori và Garm; các automaton khác không được tìm thấy ở đâu cả.”
“Có vẻ như mạch ma thuật Yaegasumi đã che giấu hình bóng của chúng. Chúng định tấn công chúng ta từ một điểm mù, trông có vẻ là vậy.”
Alice cười khúc khích trong hạnh phúc.
“Không phải cậu hơi quá sợ hãi sao, Schneider?”
“… Không phải nó quá kỳ lạ sao? Nếu chúng đã làm biến mất những con rối của mình, tại sao chúng lại không làm biến mất bản thân mình luôn?”
“Họ có làm.”
“—?”
“Thị giác Đại bàng của tôi phản ứng với các sinh vật sống. Nó thậm chí còn có thể xuyên thấu ma thuật đến một mức độ nhất định. Đó là lý do tại sao mặc dù lẽ ra họ phải biến mất, họ lại hiện ra như thế này đây—”
Alice nhún nhẹ vai trước khi tiếp tục một cách vui vẻ.
“Một automaton có phản ứng yếu hơn một con người. Đó là lý do tại sao với tác dụng bổ sung của Yaegasumi, chúng không hiện ra. Các loại Garm về cơ bản là những con chó đã được sửa đổi nên chúng hiện ra. Còn về sự hiển thị của búp bê của tuyết— nó cho thấy cách xây dựng của cô ấy giống với các hiệp sĩ của chúng ta một cách bất ngờ, nhỉ?”
“… Được rồi, sao cũng được. Chúng có đánh hơi thấy chúng ta không?”
“Tôi không nghĩ là họ đã chú ý đến chúng ta. Chúng ta có nên gây bất ngờ bằng một cuộc tấn công?”
Alice quay lại nhìn Rosenberg.
Shin, Schneider và cặp song sinh cũng quay lại nhìn Rosenberg.
Rosenberg suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ đưa ra câu trả lời.
“Đó có thể là một phần kế hoạch của chúng. Tốt nhất là không nên làm bất kì điều gì bất cẩn trong giai đoạn này. Chúng ta sẽ chặn chúng theo kế hoạch.”
“Thật nhàm chán, Rosenberg. Cậu đúng là một con người nhu nhược.”
Đó là một phát biểu mang tính khiêu khích. Nhưng không có lời đáp lại. Alice cười nhẹ.
“Trong trường hợp đó, tất cả các cậu đều bị loại. Họ đang di chuyển theo đúng như tôi đã dự đoán— nên mỗi người trong số các cậu, hãy cứ thoải mái ngăn chặn họ theo cách riêng của mình nhé. Ngoài ra mọi người, hãy cố gắng hết sức để không bị thương nhé.”
Với mỗi hiệp sĩ đi cùng, Rosenberg và Schneider rời khỏi hội trường. Phía sau họ, cặp song sinh nhảy ra khỏi phòng, cùng với các hiệp sĩ theo sau.
Điều đó khiến Alice và Shin là những người duy nhất còn lại trong hội trường.
Hồi 6
Bóng tối đang bao trùm khu rừng, và ánh sáng của trời chiều đang yếu ớt chiếu qua đỉnh đầu của những cành cây.
Với mùa hè đang đến gần, ngày càng dài ra. Mặc dù vậy, xét về thời gian— Đã là hơn bảy giờ tối— mặt trời đã lặn về đằng tây dưới đường chân trời.
“Vậy, ở đây à?”
Xem qua tấm bản đồ dưới ánh sáng từ ngọn đèn, Raishin nhìn lên.
Trước mặt cậu là một bức tường cao. Phía bên kia là một tòa nhà nghiên cứu cũ. Nhìn qua những vết nứt trên tường, cậu có thể thấy nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu và giờ đây nó chỉ còn là một đống đổ nát phủ đầy rêu.
“Uu... Đây. Vòng ra phía sau.”
Với Frey dẫn đầu. Theo sau cô là Raishin, sau đó là Charl và Loki đi thành một hàng. Bước vào khu tàn tích từ lối vào phía sau, họ hướng tới lò đốt rác. Dừng lại trước nó, Raishin chọc chiếc đèn của mình vào, chiếu sáng bên trong nó.
Một tấm lưới sắt đã được lắp vào, có nghĩa rằng đây chắc hẳn phải là một lối vào nào đó.
Frey chỉ vào khu vực xung quanh lò đốt rác.
“Có rất nhiều dấu chân… ở đây. Mùi hương của Yaya cũng ở đây ”.
Cuộc tìm kiếm của các loại Garm đã dẫn họ đến địa điểm này.
Bức thư nằm trên giường của Raishin trước đó— là một tờ ghi chú đánh dấu vị trí này. Sau sự việc ban sáng, Frey đã tiến hành một cuộc điều tra riêng về vấn đề này.
“Cảm ơn, Frey. Chính là nhờ cậu mà chúng ta mới có thể tấn công chúng như thế này.”
“Uu… dù sao thì chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền mà.”
Frey gạt nó đi như thể chẳng phải chuyện gì to tát. Tuy vậy, khuôn mặt vô cảm thường ngày của cô lại có chút vui vẻ. Mặt khác, Charl lại trở nên hơi ủ rũ.
“Vậy thì sao, chúng ta phải bước vào một mê cung dưới lòng đất vào lúc này à? Chúng ta chẳng thể được biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm vậy đâu, đúng chứ?”
Nhìn chằm chằm vào tấm lưới sắt một cách thận trọng, Charl rùng mình một cách kỳ lạ. Có lẽ cô ấy đang sợ.
Frey suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu sang một bên.
“… Có ổn không nếu chúng ta lộ diện?”
“Ừ, tôi nghĩ chúng ta dù sao cũng đã bị lộ rồi— cậu đang định làm gì?”
“Cái này…”
Frey khiến bầy Garm xếp thành hàng trước lò đốt rác, sau đó huýt một tiếng sáo.
Bầy Garm bắt đầu đồng loạt hú lên.
Có vẻ như đó không chỉ là một tiếng hú đơn giản. Có ma lực đan xen vào âm thanh của chúng. Yaegasumi của Komurasaki mất tác dụng và các loại Garm mất khả năng tàng hình.
Frey nhắm mắt lại và đặt tay lên tai, tập trung cao độ.
Cô ấy làm điều này trong một vài phút. Lấy bản đồ từ tay Raishin, cô bắt đầu viết nguệch ngoạc những nét phức tạp lên đó. Có vẻ như cô ấy đang vẽ một bản phác thảo thô nào đó.
“Uu… Bên trong trông như thế này.”
“Bên trong… Đợi đã, cậu có thể nhìn thấy bên trong á!?
Frey gật đầu. Raishin tặc lưỡi trong sự kinh ngạc.
“Thật phi thường. Cậu làm như thế nào vậy?”
“Sự phản lại của sóng âm… Đó là bởi vì mình được kết nối với mấy bé này…”
“Kết nối…? Có thể làm được điều gì đó giống vậy á?”
“Thật ngốc làm sao, ngươi thực sự không biết điều đó à?”
Charl thậm chí còn trở nên gắt gỏng hơn, nói với giọng hờn dỗi.
“Đối với hầu hết những người múa rối có năng lực, những việc như chia sẻ nhận thức với automaton dưới sự kiểm soát của họ về cơ bản là một việc dễ dàng. Chỉ là trong khoảng thời gian này, người khiển rối sẽ không có khả năng tự vệ.”
Đối với những người múa rối có năng lực, họ có thể chia sẻ một phần nhận thức với automaton của mình. Về cơ bản, nó là sự tiếp nối của những truyền thống cũ, nơi người chủ và vật triệu hồi của mình có chung một mối liên kết.
“Chà… Đó không phải là điều tôi có thể làm được. Cậu là một sự trợ giúp tuyệt vời đấy, Frey.”
“Ta đoán là tới cuối cùng ta cũng chỉ là đồ vô dụng thôi đúng không!? Hưm!”
Vì lý do nào đó Charl đang rơi nước mắt. Raishin đang bối rối trước hành vi của cô ấy thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
“Tám nhảm để sau đi. Dựa vào tấm bản đồ, sẽ có hai lối vào. Chúng ta sẽ vào từ lối đằng trước?”
Loki xem xét kỹ lưỡng bản đồ, nói với giọng sắc bén.
Mắt của Raishin cũng rơi vào tấm bản đồ. Bên trong tòa nhà trông phức tạp như một cái mê cung. Hơn nữa, có vẻ như lò đốt rác cũng là một lối vào khác.
“… Ngươi nói đúng. Có nguy cơ chúng sẽ lén đưa Yaya ra từ đằng sau. Chúng ta nên chia ra. Ta sẽ đi lối đằng trước. Loki, ta giao lối sau cho ngươi.”
“Đừng có ra lệnh cho ta. Ngươi nên đi lối sau đi, tên ngốc.”
“Đừng có cố gắng thể hiện hơn ta nữa đồ ngốc!”
“Uu… Đừng đánh nhau!”
“Theo cách tôi thấy thì— Frey nên đi lối sau.”
Sigmund, người đang nằm trên đầu Charl, lên tiếng.
Ý kiến của người lớn tuổi luôn có giá trị. Loki và Raishin đều ngừng tranh cãi, quay lại nhìn ông.
“Ý ông là gì, Sigmund?”
“Cô đã thấy khả năng cảm biến và phát hiện không gian của loài Garm rồi phải không? Chính xác là vì lý do đó—”
“À, tôi hiểu rồi. Chúng có thể dễ dàng phát giác nếu kẻ địch có ý định bỏ trốn, và cũng sẽ không lo bị phục kích. Sẽ tốt hơn nếu Frey canh gác lối vào phía sau.”
Charl nhanh chóng nắm bắt được ý định của Sigmund và diễn đạt chúng bằng lời nói. Raishin cũng gật đầu.
“Vậy trong trường hợp đó, Loki thực sự nên đi lối sau.”
“Đừng có tự ý quyết định mọi chuyện, đồ ngốc.”
“Trong trường hợp đó, anh bạn có đề xuất gì không, Loki thân mến?”
“Hừm. Nếu lúc này Surround Roar rời khỏi Bữa tiệc đêm, nó sẽ là bất lợi cho ta.”
“Vậy là anh bạn đi lối sau, đúng chưa!?”
“Đừng có sủa như một thằng ranh con nữa. Nếu phải nói, ta là một con người bao dung nhưng ta không có thời gian cho mấy thằng nhóc.”
“Tại sao ngươi…!”
Raishin bắt đầu run lên vì tức giận. Charl vội vàng xen vào, bồn chồn trong khi ho lên thật to và chậm rãi.
“T-t-trong trường hợp đó, ta sẽ vào từ phía trước. Bởi vì đó là lựa chọn duy nhất còn lại. K-không có động cơ nào khác đằng sau đâu nhé.”
Cô ấy nói đúng. Lối vào phía trước là sự kết hợp của Charl và Raishin. Raishin tự trấn tĩnh lại.
“Tôi trông cậy vào ông đấy, Sigmund.”
“Mm.”
“Ể? Nhưng… còn ta thì sao…?”
Trong khi nhìn Charl, người đột nhiên bình tĩnh lại, với vẻ nghi ngờ, Raishin quay sang Frey.
“Cẩn thận nhé, Frey. Cậu không thể giết thằng ngốc Loki đó ngay cả khi cậu cố gắng, nhưng nếu chúng ta mất cậu thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Uu… Cảm ơn cậu.”
“Ngươi đang gọi ai là thằng ngốc vậy, thằng ngốc. Ngươi mới là kẻ không thể chết ngay cả khi chúng cố gắng giết ngươi. Bộ não của ngươi chắc chắn được tạo nên từ khí hiếm.”
“Ngươi đang cố gây sự đánh nhau hả!? Não của ngươi được tạo nên từ thủy ngân! Não của ngươi được tạo nên từ kim loại nặng!”
“Không được đánh nhau!”
Frey can thiệp, Raishin và Loki đều tặc lưỡi. Dù sao thì, họ vẫn chia thành hai đội, và mỗi đội chuẩn bị tiến lên theo lộ trình tương ứng của mình.
“Đi thôi, Charl. Em đã rõ phải làm gì rồi chứ, Irori?”
Raishin gọi người đứng sau cậu ta.
Ẩn mình trong bóng tối, cô gái tóc bạc nãy giờ vẫn giữ im lặng gật đầu thẳng thắn.
“Trong trường hợp đó, đã đến lúc tấn công vào lâu đài của quân thập tự chinh.”
Raishin cười toe toét, đá xuống tấm lưới sắt.
"you bullet idiot!" "you cannonball idiot!””Get lost, you battleship shell idiot!””Laser beam idiot!" Hai khứa này có cái kiểu chửi nhau kỳ lạ quá Fünf trong tiếng Đức là số 5 Herr trong tiếng Đức là ngài Maschinensoldat là Machine Doll