Hồi 1
Học viện Máy móc Hoàng gia Walpurgis đang được chiếu sáng bởi ánh sáng nhợt nhạt của hoàng hôn.
Đằng sau khoa y, bên trong một lùm cây, bầu trời đang dần chuyển tối.
Với nửa chiếc áo choàng khoác trên vai, Loki bước vào trong. Con rối cơ khí Cherubim của cậu đi theo sau cậu, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình với ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt.
“Loki.”
Đứng dậy từ băng ghế, một cô gái với đôi chân trần chào đón cậu. Chiếc váy liền thân màu trắng của cô trông như một mặt trăng khác trên bầu trời. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió, nhất thời đung đưa.
Làn da trắng trẻo của cô ửng hồng, rạng rỡ như một bông hoa đang nở rộ.
“Cậu đã đến.”
“… Tôi là người đã hỏi liệu chúng ta có thể gặp lại nhau.”
“Có ổn không? Không phải cậu bị cấm rời khỏi phòng bệnh sao?”
“Đó không phải chuyện mà cô cần phải bận tâm.”
Cô gái đưa mắt nhìn xuống. Loki vội vã nói thêm.
“Cruel không phải là một người cứng đầu như thế đâu. Có nhiều cách để làm dịu anh ta lại.”
“… Cảm ơn. Loki thực sự tốt bụng.”
“Đừng lố bịch thế. Tôi chẳng phải là người tử tế gì đâu.”
“Mình xin lỗi…”
Cô lại đưa mắt nhìn xuống. Loki tặc lưỡi,
“Đừng chỉ đứng đó. Ngồi xuống đi.”
“Ừm…”
Cô hạ chiếc eo thon gọn của mình xuống băng ghế. Khi cô làm vậy, đôi vai cô khẽ run lên.
Loki cởi áo choàng của mình ra, choàng lên đầu cô.
“Loki…?”
“… Nhìn thấy cô run rẩy như vậy thật chướng mắt.”
“Tee hee… Đúng như mình nghĩ, Loki thật sự rất tốt bụng…”
Cô vùi mặt vào chiếc áo choàng và áp nó vào má mình.
“Nó ấm lắm…”
Ánh nhìn sắc bén thường có trong mắt Loki đã biến mất. Khi tự nhận ra điều đó, Loki cố ép nặn ra một ánh mắt nghiêm túc, và ngồi xuống cạnh cô một cách hơi quá thô bạo.
“… Tôi không biết tên cô.”
Cô gái giật mình, sau đó nở một nụ cười tự giễu.
“Mình là Fragarach Mark 5—”
“Đó không phải là tên dành cho con người.”
“Nhưng cậu đã nhận ra rồi mà phải không? Mình là một automaton…”
“Cô là con người.”
“…!”
“Nếu tôi chấp nhận cô là người máy, điều đó có nghĩa cả chị tôi và tôi cũng là người máy. … Chắc hẳn cô đã biết điều này rồi phải không? Chị em chúng tôi có một trái tim bằng máy móc.”
Cuối cùng, cô gái nhẹ nhàng thì thầm tên mình như thể nó là một bí mật nào đó.
“Sophia.”
“Sophia, hửm?”
“Còn tên thật của Loki thì sao?”
“Loki là được rồi.”
“Thật không công bằng.”
“Không phải không công bằng. Đây là một sự trừng phạt.”
“… Trừng phạt?”
“Chúng tôi quyết định tự gọi mình như vậy.”
Cô gái— Sophia gật đầu hiểu ý, rồi chìm vào im lặng.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ khoảng mười giây. Cuối cùng, cô quay sang cậu như thể đã thông suốt.
“Này, Loki. Cậu đã bao giờ nghĩ ‘Tôi muốn chết’…?”
“… Không. Tôi không cao quý đến thế. Tuy nhiên, nếu cô nói về việc tôi đã bao nhiêu lần nghĩ ‘Tôi không muốn chết’, tôi có thể nói với cô rằng tôi đã nghĩ như vậy vô vàn lần.”
“Cậu rất mạnh mẽ.”
“Tôi không—”
“Tôi chỉ là… quá mệt mỏi…”
Giọng cô nghẹn ngào. Liếc trộm cô, hơi thở của Loki đông cứng lại.
Thứ gì đó ươn ướt và sáng bóng đang chảy xuống má cô.
“Mình ghét… xung đột.”
“—”
“Mình ghét điều đó… Người người chết đi… Tất cả sự giết chóc đó…!”
Những giọt nước mắt của cô cứ thế rơi xuống từng giọt.
Đôi vai nhỏ nhắn của cô run lên như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau, cô tự ôm lấy mình.
Trong khoảnh khắc đó, Loki đưa tay về phía cô—
Nhưng dừng lại nửa chừng.
Cậu không biết phải làm gì thích hợp trong tình huống này.
Vừa cảm thấy khó chịu vì sự bất lực của mình, nhưng đồng thời cũng không biết phải làm gì, cậu đợi cho cô ngừng khóc.
Sau khi cô bình tĩnh lại, Sophia lau nước mắt và xin lỗi.
Cô ấy nhìn Loki một cách nghiêm túc khi nói.
“Cậu biết đấy… Thật ra mình có một yêu cầu dành cho Loki.”
“Một yêu cầu?”
“Mình—”
Cô nói với cậu yêu cầu của mình. Nghe nó, trong chốc lát, trái tim Loki như ngừng đập.
Hồi 2
Khoảnh khắc cậu hiểu được lời Shouko, trong một khắc, trái tim Raishin lỡ nhịp.
Cậu theo phản xạ quay về phía Irori. Nhưng Irori không nhìn vào mắt cậu.
Shouko cho tay vào tay áo, lôi ra một tấm bảng có kích thước gần bằng một chiếc gương cầm tay.
Những đường rãnh mỏng được khắc theo cả chiều dọc và chiều ngang, và những dòng chữ được khắc một cách tinh tế bằng mật mã trên đó. Chỉ với việc nhìn vào nó, cậu có thể cảm nhận được nguồn ma lực mà nó mang theo. Nó có hai ngọn đèn phát sáng như đom đóm ở bên trên.
“Tấm bảng này gần giống với Thành phố Máy móc. Ánh sáng này là Irori, và ánh sáng này là Komurasaki.”
“… Yaya đâu?”
“Mất rồi. Phản ứng của Yaya đã biến mất. Nói cách khác, em ấy chết rồi.”
Cô ấy đã nói gì cơ…!?
“— Hoặc, nó có thể có nghĩa là ma lực của em ấy đã bị phong ấn. Nói cách khác, em ấy đã rơi vào tay ai đó. Chức năng của em ấy đã dừng lại, và em ấy đang bị giữ ở trong tình trạng đó.”
“Trong trường hợp đó, điều đó có nghĩa là em ấy còn sống.”
“Nó với cái chết là một. Không thể đưa em ấy trở lại. Đó là lý do tại sao nhóc nên từ bỏ em ấy. Thay vào đó, nhóc sẽ sử dụng Irori—”
“Làm sao mà chị có thể mong em chấp nhận cái điều đó được hả!?”
“Ta có thể. Nhìn kĩ đi.”
Cùng lúc cô nói, Shouko giải phóng ma lực.
Sạc mạch ma thuật của Irori, đôi mắt của Irori bắt đầu tỏa sáng với ánh bạc, không khí, gió, bầu không khí xung quanh họ bị đóng băng theo đúng nghĩa đen.
Một cột băng lớn hình thành ngay cạnh Raishin, kích thước và chiều cao của nó ngang bằng tháp đồng hồ.
Hơi nước trong không khí đã bị đóng băng ngay lập tức. Cùng với sự lạnh lẽo, nó mang lại cảm giác ớn lạnh của cái chết. Đôi chân của những học sinh đi ngang qua nhũn ra, họ hoảng sợ hét lên.
Với một cái búng tay, cây cột tan vỡ. Có một âm thanh tanh tách bí ẩn khi cây cột tan rã thành làn sương của băng giá, tan chảy trong làn gió ấm áp.
“Đây là mạch Himokagami. Sức mạnh tấn công của Irori vượt trội hơn nhiều so với Yaya—”
“Em không nói về chuyện đó!”
Raishin đứng dậy, tiến lại gần Shouko một cách dữ dội đủ để thu hút sự chú ý của cô.
“Nếu em ấy còn sống, tại sao chị lại không cứu em ấy!? Nếu em ấy bị cướp đi, tại sao chị lại không làm gì để giành lại em ấy!? Nếu như chị không muốn, vậy thì em sẽ đi tìm em ấy—”
Cậu cố gắng quay gót, nhưng rồi cậu lại nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ. Đôi chân cậu không cử động. Chúng thậm chí không chịu nhúc nhích!
Nhìn xuống, cậu thấy đôi giày của mình đã đông cứng, dính chặt vào đất đá của vỉa hè.
Không thể cử động, Shouko tát cậu.
Sức mạnh của cô ấy thật không thể tin được. Lớp băng quanh chân cậu vỡ ra và Raishin ngã nhào xuống vỉa hè.
“Hãy nghe đến cuối nhé, nhóc con.”
Lời nói của cô thật lạnh lùng. Nhìn vào mắt cô, cậu có thể nhìn thấy sát ý trong mắt Shouko.
“Sáng nay, có một vị khách ghé tới. Việc họ lựa chọn cách liên hệ trực tiếp thực sự là khá táo bạo đấy, để mà nói thêm.”
Raishin nghĩ lại cuộc điện thoại sáng nay. Ở đầu bên kia, đã có chuyện gì đó xảy ra.
Từ những lời của Shouko, khi cô ấy nói ‘khách’, có lẽ cô ấy muốn nói đến kẻ thù—
“Nhóc nghĩ vị khách đó đã nói gì?”
Shouko cười giễu cợt khi cô hỏi một cách khoa trương, rồi tiếp tục.
“Chúng tôi mong muốn mối quan hệ hữu nghị giữa hai quốc gia. Tuy nhiên, chúng tôi không thể bỏ qua những hành vi vu khống, bôi nhọ tên tuổi đất nước. Chúng tôi thực sự mong các vị hãy cân nhắc cẩn thận— tóm lại, nếu các vị buộc tội sai chúng tôi về bất cứ thứ gì, nó sẽ dẫn đến chiến tranh.”
“Buộc tội sai? Nhưng chúng ta vẫn chưa nói gì cả…”
“Chính xác, chúng đã tuyên bố trong khi chúng ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Nói tóm lại, chúng đã chặn trước chúng ta.”
Bằng cách yêu cầu họ không thực hiện bất kỳ biện pháp gì, nó không khác gì một lời cảnh báo kêu gọi đầu hàng.
“Cơ quan tình báo đã điều tra vụ việc. Kẻ cầm đầu là thành viên của một gia đình quý tộc người Đức, Rosenberg. Nếu nhóc hành xử liều lĩnh, thì ta có thể nói chắc chắn với nhóc rằng nó cuối cùng sẽ dẫn đến chiến tranh.”
Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Raishin.
Cậu cảm thấy tình hình còn hơn những gì cậu tưởng rất nhiều. Đó không còn là vấn đề của riêng cậu nữa.
“Nhưng chúng ta không thể bỏ qua vấn đề này được! Yaya vẫn đang nằm trong tay chúng…”
“Mạch ma thuật và cấu trúc của Yaya không đơn giản. Việc tháo dỡ em ấy sẽ mất vài năm. Việc nhân rộng cơ chế bên trong sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa. Ngay cả khi chúng có thể tạo ra một bản sao đầy đủ của Yaya, thì cũng sẽ mất rất lâu nữa để cô ta có thể thực sự được triển khai chiến đấu. Hơn nữa, nếu chúng ta tham chiến, trên thực tế, quân đội Nhật Bản không hề gặp bất lợi—”
“Em không quan tâm đến điều đó!”
Raishin đập vào mặt đá của vỉa hè, nhìn chằm chằm vào Shouko, người có khuôn mặt điềm tĩnh.
“Chị đang bảo em đứng nhìn Yaya chết à…!?”
“Đó là điều mà quân đội đã quyết định.”
“Ngay cả vậy!”
“Chủ nhân của nhóc là ai vậy, nhóc con?”
Raishin im lặng. Shouko tiếp tục áp lực cậu,
“Nhóc đã không tuân theo mệnh lệnh của ta vô số lần rồi, nhóc con. Nhóc thậm chí còn nói dối ta một lần.”
Raishin siết chặt nắm tay. Cậu không thể cãi lại điều đó.
“Nhóc vẫn chưa đạt được điều gì cả. Nhóc có muốn quay lại Nhật Bản và sống cuộc sống cay đắng như trước đây không?”
“…”
“Trong trường hợp đó, nhóc sẽ bị… xử lý vì nhóc biết bí mật quân sự.”
“…”
“Nhóc có nhớ vụ cá cược của chúng ta không? Ta có thể lấy mạng nhóc ngay bây giờ, nếu nhóc muốn?”
“… Chị có thực sự nghĩ rằng em sẽ từ bỏ Yaya để cứu lấy mạng sống của mình?”
Tất nhiên, cậu không có ý định chết. Vẫn còn những vấn đề mà cậu cần tới cái mạng này.
“Điều đó đúng. Dùng mạng sống của nhóc làm con tin để chống lại nhóc sẽ là vô ích. Vậy nên thay vào đó ta sẽ hỏi nhóc điều này. Nhóc có hiểu hết ý nghĩa của việc “bắt đầu chiến tranh” không, nhóc con?”
Raishin cau mày. Ý cô ấy là gì?
“Nhóc đã bao giờ nghe đến cụm từ “thùng đựng thuốc súng của Châu Âu” chưa?”
“… Bán đảo Balkan?”
Cậu đã từng nghe cái gì đó tương tự như thế trong giờ học lịch sử của mình. Tuy nhiên, cậu không có kiến thức chuyên sâu về chủ đề này.
“Đó là nơi mà những người có quốc tịch khác nhau cùng chung sống với nhau. Và mỗi người trong số họ đều mong muốn có một quốc gia cho riêng mình. Đó là thuốc súng.”
Raishin im lặng chờ Shouko nói tiếp. Irori có vẻ cũng bối rối, căng tai lắng nghe.
“Có một sự căng thẳng rất bất ổn giữa Áo và Serbia về tranh chấp lãnh thổ. Chống lưng cho Áo là Đức, còn Nga là bên kiểm soát Serbia từ phía đằng sau hậu trường.”
“… Vậy đây là cuộc chiến ủy nhiệm giữa các nước lớn hơn à?”
“Rất có thể là vậy, lần này Nga là bên sẽ nhượng bộ. Giữa cuộc chiến tranh Nga-Nhật và cuộc cách mạng dân sự, đế chế Nga đang trên bờ vực sụp đổ. Nhưng—”
Cô ấy đột nhiên chỉ ngón tay dài và đẹp vào ngực Raishin.
“Đó là nơi nhóc bước vào, nhóc con. Nhật Bản là đồng minh của Anh. Nếu có thông tin rằng automaton của một đồng minh— chứa đựng bí mật quốc gia— đã bị đánh cắp, nhóc nghĩ nước Anh sẽ làm gì?”
“Thì… Để giữ thể diện, họ sẽ phải gây áp lực buộc Đức phải trao trả lại nó…”
“Đúng thế. Hơn nữa, tùy vào hoàn cảnh mà họ thậm chí có thể có những màn dàn dựng bí mật cho những bí mật đó. Và hiển nhiên, Đức đương nhiên sẽ từ chối yêu cầu như vậy vì lý do về lòng kiêu hãnh. Nếu tranh chấp giữa Đức và Anh được công khai, thì Nga sẽ không còn sợ Đức nữa. Nhóc có thể yên tâm rằng Serbia và Áo sẽ chìm trong chiến tranh… Và nếu điều đó xảy ra, tất cả các nước láng giềng sẽ bị cuốn vào đó.”
Ngọn lửa chiến tranh sẽ lan rộng khắp thế giới.
Nó sẽ ở một quy mô mà thế giới chưa từng thấy trước đây. Toàn bộ các nước châu Âu sẽ chìm trong xung đột!
“Thứ như automaton của một học sinh chuyển trường chỉ là một tia lửa nhỏ, nhưng chỉ riêng tia lửa nhỏ đó thôi cũng đủ để kích nổ thùng thuốc súng. Ta không có hứng thú nhìn thế giới cháy rụi… Nhưng nhóc có quyết tâm bóp cò và bắt đầu một cuộc chiến tranh thế giới không, nhóc con?”
Raishin cắn môi.
Không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng cậu.
(Mình… mình đúng là một thằng nhóc ngây thơ!)
Cậu chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cậu đã không hề xem xét đến bức tranh toàn cảnh.
Đó không còn là vấn đề mà Raishin có thể hy vọng giải quyết bằng cách vô tư vứt bỏ mạng sống của mình nữa.
Thế giới, và Yaya.
Nếu cả hai đều được đặt trên một cán cân, nó sẽ lệch hẳn về một hướng.
“Nếu nhóc đã hiểu, thì hãy kiềm chế một chút. Irori, ta giao thằng nhóc đó cho em.”
“Vâng, cô chủ.”
Để phần còn lại cho Irori, Shouko quay người và nhanh chóng rời đi.
Hồi 3
Với Irori đi cùng, Raishin quay trở lại khoa y.
Cruel trông như ngọn núi lửa phun trào, những lời khiển trách bay như đạn súng máy. Nhưng khi anh thấy Raishin không phản ứng với bất kỳ lời mắng mỏ nào của mình,
“… Đủ rồi. Quay lại giường rồi hồi phục sức khỏe đi!”
Quăng ra những lời đó, anh đuổi Raishin đi.
Rời khỏi phòng y tế, cậu bước vào phòng bệnh.
Nó hoàn toàn trống rỗng. Không thấy bóng dáng của Loki đâu. Cherubim và Frey cũng không có ở đó.
Chợt, cậu nhận thấy có một chiếc phong bì nằm trên giường mình.
Xé nó ra, cậu lấy nội dung bên trong ra và đọc.
“Raishin? Nó là gì vậy? Một bức thư…?”
“Nó là một bức thư tình.”
“Ể!? R-Raishin không ngờ lại là một người sát gái đến vậy!”
Irori bối rối. Mặc dù sở hữu một thân hình mảnh mai, xinh đẹp, cùng với một bầu không khí trưởng thành xung quanh, cô ấy hoàn toàn không biết gì khi nói đến chủ đề tình yêu. Raishin gấp lá thư lại và cho vào túi.
“Em biết đấy, với việc hiện tại em đang ở đây, ai đang bảo vệ cho Shouko vậy?”
“Đừng lo lắng về Shouko. Quân đội đã cử người khác đến bảo vệ cô ấy.”
– Cậu cảm thấy bất an.
Ngay từ đầu, nếu xét và so sánh về sức mạnh với Irori, thì dù cho họ có cử ai đến cũng vẫn sẽ khiến cậu cảm thấy bất an.
“À, nhân tiện Raishin…”
“Gì vậy? Sao trông em bồn chồn vậy?”
“Có thực sự ổn không khi để em thực hiện “nhiệm vụ về đêm” ở một nơi có nhiều người xung quanh như thế này?”
“Em không cần! Hay nói đúng hơn là, đừng!”
“Nhưng Yaya nói em ấy phục vụ anh mỗi tối—”
“Đó chỉ là những gì em ấy nói thôi! Không có chuyện gì xảy ra cả!”
“Nhưng cô chủ cũng nói nếu những người trẻ như Raishin không được giải phóng hạt giống của mình, họ sẽ rơi vào trầm cảm—”
“Cả Shouko nữa!? Chị ấy đã dạy dỗ em cái gì vậy!?”
Nhìn thấy Raishin phủ nhận quyết liệt, Irori cười khúc khích.
“Em đùa thôi. Là một trò đùa thôi, Raishin.”
Đặt tay lên miệng, cô cười một cách tao nhã. Raishin cảm thấy đau ngực mà cậu không thể làm gì được.
“… Đừng lạm dụng nó, Irori.”
“Anh vừa nói gì cơ, Raishin?”
Cô mỉm cười với cậu. Irori có lẽ đã giả vờ như không nghe thấy câu cuối của cậu.
Nên Raishin cũng giả vờ như cậu chưa từng nói điều đó.
“Xin lỗi. Em pha chút trà được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Irori mỉm cười gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.
Khi cô đóng cửa lại, sự thật là có một tia sáng thiếu tự nhiên lấp lánh nơi khóe mắt cô đã không thể thoát khỏi sự chú ý của Raishin.
Mặc dù Yaya coi cô ấy là một mối phiền toái nhưng Irori lại yêu mến Yaya rất nhiều. Tính hay nói nhiều bất thường của Irori có lẽ cũng xuất phát từ việc cô ấy lo lắng đến phát ốm cho Yaya.
Cậu chỉ có thể thắc mắc cô ấy đã cảm thấy thế nào, khi được yêu cầu từ bỏ Yaya.
Sự bất lực của cậu biến thành sự tức giận, Raishin nắm chặt tay. Đúng lúc đó, có tiếng gõ lên kính, như thể có ai đó đã đợi Irori rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Irori quay lại với một ấm trà đen.
“… Raishin?”
Trong phòng đã không còn một ai.
Gió lùa vào qua khung cửa sổ đang mở, khiến tấm rèm trắng phấp phới theo làn gió.
Hồi 4
Dẫn đầu bởi Sigmund, Raishin đi ra con đường chính.
Nó nhộn nhịp với nhiều hoạt động khác nhau. Đường phố đầy rẫy những học sinh đang hướng tới sân đấu. Vì trận chiến ngày hôm qua mới là trận chiến đúng nghĩa đầu tiên sau một khoảng thời gian dài nên họ cũng đang rất trông chờ vào trận chiến tối nay.
Bên đường, Charl đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường, với vẻ mặt gắt gỏng.
Không có Sigmund ở bên cạnh, cô ấy trông rất bất an khi liên tục liếc nhìn xung quanh.
“Cảm ơn vì đã đến, Charl.”
Nghe thấy giọng nói của Raishin, vẻ mặt Charl dịu lại, sau đó cô kiêu ngạo quay đầu qua.
“Ta tình cờ nghe được vài điều về Kreuzritter, nên ta đã đi tới tận đây chỉ để nói cho ngươi biết đấy. Hãy biết ơn đi, và lắng tai lên nghe một cách thật tôn kính.”
“À vâng, tôi thật sự biết ơn cô. Tôi khiêm tốn cầu xin cô hãy nói cho tôi biết.”
“N…n-ngươi thành thật như vậy trông thật đáng sợ. Thật đáng lo ngại và kinh tởm.”
Charl mặt đỏ bừng chửi bới cậu. Sau đó cô ho và làm một động tác hắng giọng hoành tráng.
“Người tham gia tối nay là ghế thứ 74, và ta đã kiểm tra toàn bộ những cá nhân tham gia Bữa tiệc đêm tối nay cho đến vị trí đó. Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha, Ấn Độ— các quốc gia nơi những người tham dự đó đến từ đều tứ tung hết cả.”
“Nhưng chúng đến từ Đức mà, phải không? Quốc tịch của chúng đều là giả à?”
“Không, tất cả đều là thật. Nói dối về điều gì đó như thế sẽ khiến chúng bị đuổi học.”
Giống như Henri, người có giấy tờ giả mạo nên đã bị cho thôi học.
“Mặc dù thoạt nhìn chúng trông giống như những người ngẫu nhiên trộn lẫn với nhau, nhưng tất cả bọn chúng đều có điểm chung, bên cạnh automaton của chúng. Tất cả bọn chúng đều vào được học viện thông qua cái gọi là học bổng Lawrence.”
“Học bổng… Vậy là chúng đang tự chi trả tiền học phí à?”
“Chúng đang trả tiền thông qua học bổng. Học bổng Lawrence có nguồn gốc từ London. Nó thu thập sự quyên góp từ công chúng và trả học phí cho những học sinh có năng khiếu.”
“Đó là một cách khá vòng vo để làm điều đó. Vậy? Tôi cho rằng những người quyên góp đến từ Đức?”
“Kreuzritter thậm chí không thèm che giấu sự thật. Chúng tự hào công bố điều đó, trông là vậy. Trên thực tế, bằng cách cho công chúng biết rằng chúng đang tài trợ cho một số học sinh, đó cũng có thể là một phương pháp để gây áp lực lên những người tham gia Bữa tiệc đêm khác.”
Theo giả thuyết, nếu Loki, Frey và Raishin bỏ cuộc tối nay.
Điều đó có nghĩa là sẽ chỉ còn lại Kreuzritter trên sân. Mọi người tham gia trong tương lai sẽ phải thách thức chúng một mình.
Giải pháp thay thế duy nhất là tập hợp các đồng minh giống như chúng…
“Nhân tiện, tại sao chúng lại tự đặt mình vào thứ hạng thấp như vậy?”
“Ta bị sốc đấy, đồ ngốc. Ta có thể nghĩ ra ngay ba lí do. Thứ nhất, việc thao túng kết quả rất dễ dàng. Những nỗ lực của chúng sẽ vô nghĩa nếu chúng không được nhóm lại với nhau. Để được sắp xếp liên tiếp nhau ở thứ hạng thấp sẽ dễ hơn nhiều so với được sắp xếp liên tiếp nhau ở thứ hạng cao hơn.”
“Tôi hiểu rồi. Còn lí do thứ hai?”
“Tình trạng của Bữa tiệc đêm vẫn đang thay đổi. Nếu có một đội nhóm khác được hình thành trước chúng, nó sẽ khiến toàn bộ tình hình trở nên rất phức tạp.”
“Nghe có vẻ hợp lý. Và thứ ba?”
“Chúng có thể thách thức bảy mươi người riêng lẻ. Ngươi hiểu không?”
Charl mím môi lại, hạ thấp giọng để những người khác không thể nghe thấy.
“Mục đích sau cùng của Bữa tiệc đêm không chỉ là để giành lấy Ngai vàng của Wiseman. Giống như những gì D-Works đã làm…”
“Thử nghiệm Machinart.”
“Mọi người đều đang nói về nó, ngươi biết đấy. Có một số lượng khá lớn các nguyên mẫu được nhập vào. Nói cách khác—”
“Bằng cách chiến đấu với những nguyên mẫu của các quốc gia khác, chúng có thể đánh cắp các kỹ thuật mới nhất của họ?”
“Chẳng có cách nào để thu thập thông tin tốt hơn là thực chiến cả. Bằng cách tham gia thực chiến, một người có thể dễ dàng nắm bắt được điểm mạnh và điểm yếu của đối thủ.”
Đó có phải là lý do cho số lượng người đông như vậy không!?
Có mười bốn người— cho dù đã mất đi năm, vẫn còn lại chín người. Khó có thể nói đó là một sự thất bại cho chúng.
Nếu chúng có thể trụ được đến cuối cùng, thì Wiseman bây giờ và những lần tiếp theo sẽ là—
Hơn nữa, chúng sẽ có thể điều tra Machinart của các quốc gia khác và nếu hoàn cảnh cho phép, chúng thậm chí có thể đánh cắp nó.
Đúng là một lũ xảo quyệt. Chưa kể đến lòng tham của chúng.
“Nó thật kinh tởm… Cảm ơn vì đã điều tra tất cả những điều đó giúp tôi.”
“Đ-đừng hiểu lầm. Ta đã nói với ngươi rằng đó chỉ là điều ta tình cờ nghe được. Thính giác của ngươi chắc cũng tệ như cái khuôn mặt của ngươi nhỉ. Trí nhớ của ngươi cũng tệ không kém. Ta là Charlotte của nhà Belew đấy. Làm sao có chuyện ta lại đi chịu mọi rắc rối vì lợi ích của ngươi kia chứ?”
“Charl đã đến tận ủy ban điều hành và yêu cầu tất cả các thông tin mà họ thu thập được.”
“I-i-im lặng đi Sigmund! Tôi sẽ đổi bữa trưa của ông từ thịt gà sang ấu trùng dế!”
Charl đỏ bừng mặt và quay đầu về hướng ngược lại.
“Đến cuối cùng thì ta có thể sẽ phải đối mặt với chúng. Giả sử chúng tiếp tục giành chiến thắng và tiến lên qua từng vòng đấu. Lẽ tự nhiên là ta sẽ phải lên kế hoạch đối phó nếu thời điểm đó đến. Hơn nữa… Chúng là những kẻ bắt cóc automaton của người khác, và automaton không phải chỉ là đồ vật.”
Trong mắt cô hiện lên một tia tức giận. Cũng giống như Frey và Garm của mình, Charl coi automaton như gia đình.
Cảm thấy một sự ấm áp đột ngột nơi lồng ngực mình, Raishin quay mặt đi.
“… Cảm ơn.”
“Q-q-q-quan trọng hơn, ngươi định làm gì thế!? Ngay cả với sức mạnh của ta, chúng ta vẫn không thể biết được chúng đã đưa cô ấy đi đâu. Chúng ta không còn quân bài nào để chơi cả.”
“Không, tôi biết họ ở đâu. Sự thật là, Frey vừa—”
Nói được nửa câu, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu cứng đờ ra, như thể có thứ gì đó vừa đâm vào cậu.
Mình đúng là một tên ngốc! Như Charl đã nói, mình thực sự là một tên ngốc không thể cứu chữa!
Nó đã trượt khỏi tâm trí cậu. Cậu đã hoàn toàn không nhận ra điều đó. Mọi kế hoạch của cậu đều không hề xét đến một yếu tố quan trọng tới như vậy.
Với việc Loki và Raishin phải nhập viện, họ được miễn tham gia nhưng—
“Frey định làm gì vậy?!”
Charl và Sigmund nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.
Frey không có lý do gì để được miễn khỏi trận đấu ngoại trừ cách bỏ cuộc. Nói cách khác, cô sẽ phải một mình đối mặt với cả chín người bọn chúng!
(Chúng ta có thể làm gì….!?)
Loki và mình có nên hỗ trợ cậu ấy không?
Không, đó sẽ là một kế hoạch tồi. Chúng có chín người. Ngay cả khi quân số của ta tăng lên, điều đó vẫn sẽ vô cùng bất lợi.
Hơn nữa, cậu nghĩ tới lúc buổi chiều. Loki đã bị đánh bại ngay lập tức. Cơ thể cậu ta đã bị đập mạnh và đang kiệt sức. Ngoài ra còn là về vấn đề liệu việc sửa chữa của Cherubim đã được hoàn tất…
Thêm nữa, Raishin không có cộng sự bên cạnh.
Mặc dù sức mạnh của Irori vượt trội hơn Yaya, cô ấy không có mối liên kết được rèn luyện qua quá trình luyện tập cùng nhau như Yaya và Raishin. Cậu cũng chưa bao giờ điều khiển mạch ma thuật của Irori trước đây.
Điều này giống như biểu diễn mà không diễn tập. Chưa kể, cơ thể của Raishin cũng bị đánh khá nặng.
Với những điều trên, chiến thắng của Kreuzritter gần như đã được đảm bảo…
“Cậu ấy nên bỏ cuộc.”
Charl không hề có chút do dự trong giọng nói.
“Thật đáng tiếc, nhưng đó là điều cậu ấy nên làm nếu không muốn đàn Garm của mình chết một cách bất lực ngoài kia.”
Garm của Frey được xây dựng dựa trên những con chó sống làm cốt lõi. Chúng không thể được sửa chữa như những automaton thông thường. Nếu như chúng bị tiêu diệt, thì đó là dấu chấm hết.
Cố gắng an ủi một Raishin u ám, Charl mang một giọng nói dịu dàng khác với mọi khi.
“Mục tiêu của chúng giống nhau, phải không? Chừng nào Loki vẫn còn đó, hy vọng của cả hai người họ vẫn chưa bị dập tắt. Một khi Loki bình phục hoàn toàn, ai có thể nói rằng cậu ta sẽ không có cơ hội chiến thắng? Vào thời điểm đó, Kreuzritter thậm chí có thể đã bị giảm số lượng.”
Đó là kịch bản tốt nhất.
“Ngoài ra, ngay cả đối với một người như Loki, việc phải chiến đấu với những người đó khi cậu ta vừa mới hồi phục vẫn là quá sức.”
Ban đầu, việc phải rút lui tạm thời vì chấn thương là điều bất lợi. Những học sinh rút lui phải đối mặt với một khoảng trống cần vượt qua. Họ phải chiến đấu với những học sinh cấp cao hơn trong khi các giác quan của họ vẫn còn mờ mịt do không được mài dũa.
Loki ban đầu là thành viên của Rounds. Khi tính vào, thông thường sẽ không có học sinh nào có thứ hạng cao hơn cậu ta và vì vậy sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, Kreuzritter đã cố tình xếp mình ở cấp bậc thấp hơn trong khi che giấu sức mạnh thực sự của mình. Ngay cả khi cậu ta đã có sẵn nhiều kế hoạch, thì cuối cùng Kreuzritter vẫn là kẻ nắm giữ lợi thế.
Raishin nghiến răng suy nghĩ.
Frey rất có thể sẽ từ chối bỏ cuộc.
Đó là sự to lớn trong quyết tâm của cậu ấy. Cậu ấy chắc chắn sẽ dồn cả trái tim và tâm hồn mình vào đó.
Trong trường hợp đó, Loki sẽ mặc kệ những vết thương của mình và hỗ trợ cho Frey.
Loki sẽ không bao giờ bỏ rơi Frey. Cậu ta sẽ bảo vệ cô cho đến hơi thở cuối cùng. Trái tim của họ được trang bị một sức mạnh đặc biệt. Nếu bị đẩy đến bờ vực của cái chết, sức mạnh đó sẽ được giải phóng…
Automaton sẽ bị hỏng— hoặc người khiển rối sẽ chết trước. Hoặc giải pháp thay thế là cả hai đều sẽ cùng xảy ra.
(Chết tiệt! Mình không thể làm được gì sao…!?)
Frey và Loki là những người mà cuối cùng cậu sẽ phải đối đầu.
Nhưng khi cậu nghĩ đến nụ cười của Frey, hay những lần cậu và Loki tựa lưng nhau chiến đấu, hay cảnh tụi Garm vẫy chiếc đuôi của mình… Vì lý do nào đó, việc từ bỏ họ là điều mà cậu không thể tự mình làm được.
Cậu sẽ đưa Yaya trở về. Bằng mọi giá!
Raishin đã chỉ sử dụng Yaya như một công cụ để trả thù. Yaya đã mỉm cười trong khi cho cậu mượn sức mạnh của mình. Raishin biết cậu phải đáp lại những suy nghĩ và tình cảm mà cô đã dành cho cậu.
Cậu không thể bỏ rơi cả Frey và Yaya được.
Vậy cậu nên làm gì? Cậu có thể làm gì? Những gì cậu có thể làm…
Đúng lúc đó, một cái bóng đèn vụt tắt trong đầu cậu.
“…Haha…Ha…”
Charl giật mình ngạc nhiên, nhìn Raishin như thể cậu ta đang có điều gì đó đáng lo ngại.
“C-chuyện gì mà ngươi lại tự nhiên bật cười lên vậy? Ngươi đúng thật sự là kinh tởm nhỉ.”
“… Tôi đang suy nghĩ một số thứ.”
Sigmund nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mặt Raishin.
“Một giải pháp để gỡ rối vấn đề hiện tại?”
“Ừm. Một cách để lấy lại Yaya mà không khiến Frey phải bỏ cuộc.”
“Hửm? Ngươi thực sự có thể làm được một điều thuận tiện như vậy sao?”
Charl nhìn cậu chằm chằm với vẻ vừa tin tưởng vừa nghi ngờ. Tuy nhiên, Raishin chỉ đứng dậy khỏi băng ghế.
“Tôi có thể. Thời gian giới hạn là một tiếng trước nửa đêm— chúng ta vẫn còn hơn năm tiếng một chút.”
Để Frey có thể hoàn thành nghĩa vụ về thời gian, cô sẽ phải quay lại đấu trường trước mười một giờ. Nhìn theo cách khác, điều đó có nghĩa là miễn họ có thể giải quyết được tình hình trước thời điểm đó thì mọi việc sẽ ổn thỏa.
“Vậy thì, cậu định sẽ làm gì, Raishin?”
“Đơn giản thôi— Chúng ta chỉ cần đập tan bọn chúng.”
Cười đáp lại câu hỏi của Sigmund. Cậu đặt tay lên vai Charl.
“N-n-ngươi đang làm cái gì vậy hả, đồ biến thái.”
“Charl, Sigmund. Tôi biết rất rõ rằng tôi không có quyền đòi hỏi hai người điều này, nhưng— làm ơn. Hãy cho tôi mượn sức mạnh.”
Charl “Hừm!” một cái và quay đầu đi. Cô gạt tay Raishin ra và khoanh tay lại.
“Ngươi đúng là một tên ngốc không thể tin nổi. Vua của những tên ngốc. Ta đã nói điều này một lần rồi mà, nhỉ? Miễn là nó chỉ là một lần… Dù cho có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
“Charl… Điều đó có nghĩa là?”
“Nếu ngươi bảo ta đừng giúp, ta sẽ biến ngươi thành than bằng Lustre Cannon.”
“Cô là vị cứu tinh!”
Raishin ôm cô mà không suy nghĩ. Cô cảm thấy sự mềm mại qua bộ đồng phục, và sự mỏng manh như thể cô có thể làm gãy nó bất cứ lúc nào. Charl, bị ôm, một cách bất chợt, nhanh chóng rơi vào hoảng loạn.
“Ah— Không— Ngươi —Dừng lại! Đừng… Ah… Lustre Cannon!”
Hồi 5
“Vậy, cậu đang mong đợi tôi làm sẽ gì?”
Họ đang ở tầng cao nhất của khoa Vật lý. Đó là tầng dành riêng cho giáo viên.
Ở trong một căn phòng, văn phòng của Giáo sư Kimberly, một Raishin với khuôn mặt đen đúa, một Charl vẫn đang gắt gỏng, và Sigmund đều đang cầu xin sự giúp đỡ từ cô ấy.
Bên trong sạch sẽ và ngăn nắp. Bàn ăn đã được dọn dẹp, đồ dùng của cô cũng đã được sắp xếp ngay ngắn. Sàn nhà đã được cọ rửa. Trái với lần cậu đến chỗ cô trước đó, nó như thể một căn phòng hoàn toàn khác.
Người đã đưa trật tự đến với cái thế giới hỗn loạn đó— Henri trong bộ đồng phục hầu gái, đặt những tách trà đen trước Charl và Raishin. Cô ấy có kỹ năng mà Raishin chưa bao giờ nghĩ một quý tộc có thể sở hữu.
Kimberly nhấp một ngụm trà Henri rót cho cô.
“Cậu không nên mong đợi bất kì điều gì từ Nectar. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là quan sát.”
“Vậy bọn cô có thể làm được một điều đơn giản như quan sát, đúng không?”
“Ừ— Cậu đang có kế hoạch gì?”
“Một cái gì đó thú vị. Tuy nhiên, nếu có thể, tôi muốn có một số bảo hiểm.”
“Để tôi nói cho cậu biết, Nectar sẽ không thể ngăn chặn một cuộc chiến tranh nổ ra. Tổ chức chỉ quản lý khía cạnh đạo đức của pháp sư, nhưng khi nói đến chiến tranh, pháp sư chỉ đơn thuần là một vũ khí trong số đống vũ khí của một quốc gia. Hơn nữa, Father ủng hộ chính sách chỉ là người quan sát. Chúng tôi không tham gia vào các cuộc xung đột khốc liệt.”
Cô ấy mang một giọng điệu hoài nghi khi thẳng thắn nói với họ sự thật. Có vẻ như bản thân Kimberly đang gặp vấn đề với lập trường mà tổ chức ủng hộ.
“Nhưng cô muốn nhìn thấy sự thật, đúng chứ? Với cương vị là bên thứ ba có thẩm quyền.”
“Cậu không biết gì về chiến tranh cả. Một chút cũng không.”
Cô cười lạnh.
“Giả sử tôi ghi hình lại mớ hỗn độn mà các cậu sắp gây ra. Bất cứ ai nhìn thấy nó đều chỉ ra được sự vô tội của các cậu và tội lỗi của bên kia. Bây giờ các cậu nghĩ đối phương sẽ gọi cái đoạn ghi hình đó là gì?”
“… Tuyên truyền.”
“Đúng vậy. Từ xa xưa, chiến tranh đã luôn là về thao túng những tin đồn thành những lý do chính đáng.”
“Nhưng học viện nên có xu hướng tin vào Nectar chứ, đúng không? Đặc biệt là khi— con cáo già ranh mãnh đó chắc chắn sẽ tin vào điều đó.”
Cậu đang đề cập đến thầy hiệu trưởng, Edward Rutherford.
Một người đàn ông bí ẩn mà dường như luôn có những kế hoạch bí mật.
“Đúng là vậy… Nếu tổ chức đưa ra bằng chứng đáng tin cậy, học viện sẽ phải làm gì đó, khi mà các quốc gia trên toàn thế giới đều giao phó những gì tốt nhất của mình và học viện không được phép có bất kì liên kết với những kẻ ngoài vòng pháp luật.”
Không nói gì về những gì họ sẽ phải làm nếu Raishin có thể đưa ra bằng chứng về các hoạt động bất hợp pháp của Kreuzritter.
“Đúng rồi, chúng ta có thể dồn chúng vào chân tường bằng lời đe dọa trục xuất!”
Charl ngạc nhiên kêu lên. Raishin gật đầu.
“Một khi chúng ta làm điều đó, chúng sẽ không thể kiểm soát được một số Wiseman tiếp theo sẽ là ai, và chúng sẽ không thể đánh cắp bí mật của các quốc gia khác. Chúng ta sẽ nghiền nát mục tiêu của chúng, và chúng sẽ không còn lý do gì để tồn tại nữa.”
“Không thể tin được! Ngươi đúng là một tên đê tiện! Ngươi đúng là một tên biến thái đen tối! Ta cá là ngay cả phần bên dưới cơ thể ngươi cũng tỏa ra một ánh sáng đen tối!”
“Đừng nói những điều kì lạ như thế! Cô đúng ra là tiểu thư của một gia đình quý tộc mà phải không!?”
“Ể? Cây xúc xích của Raishin tỏa sáng ra ánh sáng đen tối?”
Henri kêu lên trong khi ôm chiếc khay trong mình.
Sự im lặng ngay lập tức bao trùm lấy căn phòng.
Tai Henri đỏ bừng khi cô chạy trốn vào góc phòng.
Kimberly tiếp tục nói như thể điều cuối cùng đó chưa từng xảy ra.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cắn câu. Giả sử mọi điều cậu nói đều đúng. Kế hoạch của cậu là gì?”
“Tôi sẽ lẻn vào pháo đài của kẻ thù.”
“—Cái gì?”
“Tất cả bọn chúng đều tập trung ở đâu đó trong khuôn viên học viện. Chúng đang chiếm đóng bất hợp pháp một khu vực, nơi mà chúng có lẽ đã sửa đổi để trở thành pháo đài của mình. Tôi sẽ lẻn vào, và đoạt lại Yaya.”
Với việc Raishin đang nổi trận lôi đình, Kreuzritter sẽ phải hoãn việc tham gia Bữa tiệc đêm, buộc phải bảo vệ căn cứ của mình. Với việc số lượng trên sân bị giảm đi, Frey sẽ có cơ hội sống sót cao hơn tối nay.
Đây là cách cậu lên kế hoạch để cứu cả Frey và Yaya.
Và quan trọng hơn, phương pháp này— có nghĩa là họ sẽ có thể sử dụng sức mạnh của Sigmund!
“Cậu nhận ra rằng bất kỳ hình thức đơn phương tấn công nào cũng sẽ khiến cậu trở thành kẻ thù của học viện, đúng không?”
“Tôi chỉ định đưa Yaya về thôi. Nếu cô ấy ở đó, giả thuyết của tôi sẽ được chứng minh.”
Và nếu cô ấy không ở đó? Chúng có thể giả vờ không biết gì, và giả thuyết của cậu sẽ không còn chỗ đứng.”
“Nếu điều đó xảy ra, tên tôi sẽ bị xóa khỏi sổ đăng ký của trường và mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Kimberly nheo mắt nhìn Raishin, trước khi thở dài.
“Tôi đã nói với cậu là tôi ghét những kẻ ngốc, nhỉ? Giả sử, để tranh luận, cậu tìm thấy Yaya, và có thể chứng minh tính xác thực của những tuyên bố của mình—cậu sẽ chiến đấu với cả chín người bọn chúng như thế nào? Cậu đã nghĩ về điều đó chưa, Second Last?”
“Tôi đã luôn kém môn toán. Tôi chẳng biết những con số có ý nghĩa gì cả.”
Pffft, cô ấy đột nhiên phun ra.
Cô ôm lấy mình và cười.
Raishin, Charl và Henri nhìn cô kinh ngạc. Họ có cảm giác như đây là lần đầu tiên họ thấy Kimberly cười vui vẻ như vậy.
“Ah, tôi hiểu. Tôi hiểu rồi. Cố gắng hết sức nhé, và biến những điều không thể thành có thể. Tôi sẽ là người hỗ trợ cho cậu.”
“Tôi nợ cô lần này!”
“Cậu đã mắc quá nhiều nợ rồi, tôi không nhìn thấy cách nào để cậu có thể trả hết đống nợ đó trong một vòng đời.”
Kimberly cười toe toét. Raishin nuốt nước bọt.
Đó là sự thật. Cậu luôn mắc nợ người khác. Rõ ràng nhất là Kimberly, nhưng cậu cũng mắc nợ cả Frey và Charl nữa.
Tuy nhiên, cậu phải giành lại Yaya bằng bất cứ giá nào. Nếu không, cậu ấy sẽ không bao giờ có thể đánh bại Tenzen— và cậu cũng mắc nợ Yaya rất nhiều.
Đột nhiên, có thứ gì đó đột ngột kéo cậu lại.
Có cảm giác như cậu đang bỏ qua một điều gì đó rất to lớn và quan trọng.
Raishin đứng dậy, hướng về phía cửa. Charl mang vẻ mặt nghiêm túc khi cô ngước lên nhìn cậu.
“… Ngươi đi à?”
“Chỉ đi vệ sinh thôi.”
“Cá—Ngươi— Ngươi là tên ngốc à!? Ngươi muốn chết không!?”
“Im đi! Đó là một phản ứng sinh học! Cô mong đợi tôi sẽ làm gì nếu tôi cảm thấy một sự thôi thúc giữa trận chiến!?”
“T-t-thôi nhanh lên và đi đi! Ta hy vọng nó bị bắt lại trong trận chiến lát nữa!”
“Cái gì!? Nếu nó mà bị bắt thì sẽ có một thảm kịch đẫm máu ở đó!”
Charl rên rỉ với nắm đấm giơ lên, đuổi cậu ra khỏi phòng. Raishin bước xuống dãy hành lang yên tĩnh.
Rửa mặt trong bồn rửa, cậu lau mồ hôi lạnh và làm mát đầu.
Ở một mình trong không gian yên tĩnh, cậu nhận ra một sơ suất nhỏ.
Hình ảnh cô gái tóc bạc, Alice Bernstein, hiện lên trong đầu.
Cô ta là người đã hóa trang thành Cedric Granville lần trước… phải không? Shin ở bên cạnh cô ta, và ngay cả sau khi cô ta đã có sự thay đổi mạnh mẽ về ngoại hình, lời nói và cảm xúc của cô ta vẫn y như những gì cậu nhớ.
Cô ta là một chiến lược gia khá giỏi.
Chẳng cần tự vấy bẩn tay mình, cô ta vẫn ép buộc được Charl cố gắng ám sát hiệu trưởng. Và hiện tại cô ta đang thao túng Yaya để tiếp cận Raishin. Trí tuệ của cô ta vượt trội hơn Raishin là điều không phải bàn cãi. Trong trường hợp đó…
Liệu cô ta đã đoán trước được việc Raishin sắp làm?
Trên thực tế—cô ta đã nhắm tới nó?
Có khả năng! Đây là một sơ suất!
Cậu không thể cứ tiến hành như thế này được. Cậu phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi cái bẫy mà kẻ thù có thể đã giăng sẵn từ trước.
Mục tiêu cuối cùng của Alice là gì? Bằng cách buộc Raishin tấn công pháo đài, cô ta mong muốn đạt được điều gì?
(— Đừng nói với mình là…)
Raishin giật nảy mình. Lúc này, cậu vừa nghĩ ra một con mồi cho chúng, người mà đang khá thiếu thốn và sẽ là một phần thưởng có giá trị…
Nhưng lòng tham của bọn chúng là không thể tin được! Không chỉ đánh cắp Yaya, thực sự chúng còn đang nhắm đến một thứ khác!
Tuy nói vậy, cậu vẫn không thể từ bỏ việc giành lại Yaya. Trận chiến này cũng được thiết kế để giúp Frey. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nó.
(Chết tiệt… Mình có thể làm được gì không…?)
Đang chìm trong suy nghĩ, một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu cậu.
Trong quá khứ, khi cậu vẫn còn ở võ đường, huấn luyện viên kiếm thuật của cậu, người mà rất yêu thích shogi đã nói với cậu điều này. Cậu không thể di chuyển theo cách kẻ thù nghĩ cậu sẽ di chuyển. Tuy nhiên, nếu có lúc cậu cảm thấy mình bị buộc phải rơi vào bẫy của kẻ thù—
“Nếu thời điểm đó đến, cậu hãy thực hiện một nước đi ngu ngốc đến không thể tưởng tượng nổi, và khiến cho kẻ thù bối rối.”
Raishin bắt đầu suy nghĩ. Một nước đi ngu ngốc đến không thể tưởng tượng được là gì?
“Này… mình đang không nghiêm túc đâu, nhỉ… mà, đúng là không còn nước đi nào khác có thể bị coi là ngu ngốc hơn được nữa.”
Cậu bắt đầu cười. Kế hoạch này tệ đến mức nó sẽ chỉ để lại cho cậu một con số không tròn trĩnh cho cơ hội chiến thắng.
Nhưng chính vì quá ngu ngốc nên có thể cậu sẽ… qua mặt được cô ta.
Raishin im lặng, kiểm tra cái kế hoạch tồi tệ đến khủng khiếp của mình.
“… Được rồi. Mình có thể làm chúng mất cảnh giác bằng cách này.”
“Thật ra là không, tôi sợ rằng nó cũng sẽ vô ích thôi.”
Nghe thấy một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, Raishin theo bản năng quay lại.
Im lặng che giấu sự hiện diện của mình, có ai đó đang đứng ngoài cửa sổ.
Có một ánh hào quang trên bầu trời. Nổi lên ở đó là một người đàn ông cao lớn với cặp kính màu— Shin.
Khoảnh khắc tiếp theo, Shin đá tấm cửa sổ, bay vào trong.
Với lực như búa bổ, chân hắn ta đá vào thân Raishin. Theo sau đó, hắn ta xoay người theo hình bán nguyệt. Cú đá vẫn duy trì quán tính, sút Raishin bay ra bên ngoài.
Powder keg of Europe, ai muốn biết thêm thì có thể lên wiki đọc, mà cơ bản thì nó giống như những gì sắp được nói bên dưới lun á Divine Works của ông tạo ra Frey với Loki "I hope it gets caught in your fly later", mình không hiểu ý là gì nên mình dịch z (chắc đang nói tới trym...) Cờ tướng của Nhật