Hồi 1
Raishin nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đen, bước từng bước một khi cậu tiến đến gần.
Bị bất ngờ, cô lùi lại, hét vào mặt cậu.
“Đừng tới gần hơn nữa!”
“Đừng nói thế chứ. Dù sao thì tôi đã cố tình đến tận đây mà. Cô cũng cố tình cho tôi thấy mặt vì muốn nói chuyện với tôi không phải sao—”
Cậu mỉm cười.
“Alice Bernstein.”
“Raishin, anh đang nói gì vậy? Yaya không hiểu…”
“Diễn xuất của cô thực sự rất đỉnh. Tuy nhiên, dù cô có diễn tốt đến mấy thì nó cũng vô dụng. Tôi đã nói dối trước đó. Yaegasumi của Komurasaki vẫn còn hiệu lực.”
“—”
“Cô thấy đấy, Yaegasumi có thể nhắm đến mục đích cụ thể. Bán kính tàng hình và ai có thể hoặc không thể nhìn xuyên qua nó có thể được kiểm soát. Tôi đã yêu cầu Komurasaki nhắm vào Yaya. Nói cách khác— Yaya thật sẽ không thể nhìn thấy tôi.”
Vì cô ấy vẫn có thể cảm nhận được Raishin nên điều đó có nghĩa cô ấy không phải là Yaya.
Cô gái tóc đen bắt đầu khúc khích cười.
“… Tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể được sử dụng như thế.”
Tia lửa rải rác, ảo ảnh biến mất, bên dưới lộ ra khuôn mặt của một thiếu niên.
Đó là người thừa kế của gia đình Granville, chủ tịch ủy ban điều hành Cedric.
“Nếu cậu đã có một mánh khóe như vậy, tại sao cậu vẫn chấp nhận lời mời của tôi?”
“Tôi muốn nói chuyện với Yaya thật.”
“Đó là tất cả? Cậu thực sự không coi trọng mạng sống của mình nhỉ.”
“Tôi coi trọng mạng sống của tôi. Tuy nhiên, tôi đoán nếu tôi lặng lẽ đi theo, cô sẽ không giết tôi.”
“Ồ? Tại sao?”
“Người quản gia của cô đã nói với tôi. Có giá trị khi bắt sống thành viên cuối cùng của nhà Akabane— Để tạo ra thần.”
Một vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt của Cedric.
Im lặng bao trùm khi cả hai cố gắng đọc ý định của nhau. Căng thẳng bắt đầu dâng cao, không khí trở nên ngột ngạt.
Có tiếng bước chân thô ráp của ai đó vang lên. Shin đã quay lại với một bộ ấm trà.
Cedric cười, mời Raishin ngồi vào bàn tròn.
“Hãy dùng trà nào. Tôi đang muốn có một cuộc trò chuyện vui vẻ và lâu dài với cậu.”
“Tôi sẽ cân nhắc nếu cô bỏ khuôn mặt đó xuống và cho tôi thấy vẻ đẹp thực sự của mình, thế nào?”
“Hoho, cậu đúng là sát gái đấy. Tôi đoán những tin đồn về việc cậu là Lothario cuối cùng là sự thật nhỉ?
“Tất cả đều sai sự thật, được chưa? Danh tiếng của tôi đã bị tổn hại vì tất cả những tin đồn đó đó, cô biết không?”
“Vậy thì, khuôn mặt này đơn giản là không hợp khẩu vị của cậu?”
“Đó không phải là khuôn mặt thật của cô.”
“… Tôi không biết khuôn mặt thật của mình là cái nào nữa rồi. Không một ai biết.”
Một cái bóng lướt qua khuôn mặt cô khi cô mỉm cười. Mặc dù cô ấy nói rằng đó không phải là vấn đề quan trọng nhưng vẻ ngoài của Cedric đã nhường chỗ cho người đẹp tóc bạc.
Ngồi xuống bàn, cô vẫy tay chào cậu.
Raishin hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu trái tim đang đập nhanh của mình.
Cậu lo lắng cho Charl và Frey.
Rosenberg không có ở đây. Có lẽ bây giờ hắn ta đang trên đường đến chỗ Frey. Trong khi cậu ở đây để giải trí cho cô gái này, có khả năng cả Frey và Charl đều có thể đã bị đánh bại.
Tuy nhiên, cậu không thể từ chối lời mời của Alice. Tùy thuộc vào diễn biến cuộc trò chuyện của họ, có khả năng cậu sẽ có thể đến gần hơn với danh tính thực sự của kẻ thù. Điều đó cũng có thể có nghĩa là cậu sẽ có thể thực sự giải cứu được Charl và Henri hoàn toàn.
Vì thế, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống. Alice nở một nụ cười rạng rỡ với cậu.
“Thật vinh dự. Tôi rất vui vì cậu cảm thấy như vậy.”
“Đó chỉ là vì sự thỏa hiệp của cô.”
“Vậy thì hãy coi đây là một phần thưởng bổ sung. Tôi sẽ kể cho cậu nghe điều gì đó thú vị. Nó liên quan đến cậu chủ trẻ của gia đình Granville— cậu ấy đã đi rồi. Đi khỏi trái đất này.”
“Cái gì? Nhưng Cedric bị phát hiện đang bị quản thúc tại gia…”
“Làm sao cậu biết đó là hàng thật?”
Thích thú với phản ứng của Raishin, Alice trêu chọc dừng lại giữa chừng. Chờ Shin rót cho mình một tách trà đen, cô nhấp một ngụm trước khi tiếp tục.
“Trong khi tôi là Alice Bernstein, đồng thời tôi cũng là Cedric Granville. Tôi đã là cả hai kể từ khi Alice nhập học vào học viện này.”
“… Suốt khoảng thời gian đó?”
“Nó thật sự phiền phức lắm đó. Tôi đã phải học theo chương trình giảng dạy của cả hai người. Tôi cũng phải điểm danh gấp đôi, và đống bài thi thực sự là một rắc rối. Ngay cả khi đó, vẫn có rất nhiều người nghi ngờ trong học viện. Một số giáo sư đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.”
Cười toe toét, cô tiếp tục nói một cách vui vẻ.
“Nên tôi viện cớ rằng Alice… là một người ốm yếu. Nhờ đó mà tôi đã có thể tham gia rất nhiều bài kiểm tra dưới dạng kiểm tra bù. Với việc Shin đang giả dạng làm quản gia của gia đình Granville, anh ta không thể để bị nhìn thấy đang tiếp xúc trực tiếp với Alice—”
“Cô nói Cedric đã chết? Vậy tại sao lại cần kẻ mạo danh?”
“Đó là bởi vì tôi đã bị lộ diện. Nhà Kingsforts— Nói cách khác, nước Anh—“
Kingsfort. Lại là cái tên đó. Cứ như thể họ được gắn kết bởi số mệnh vậy.
“Nếu cậu còn nhớ sự việc trước đó, nó đã được tiết lộ rằng chúng tôi đang kiểm soát gia đình Granville. Vì vậy, Kingsforts như một Kingsforts, họ đã chuẩn bị một kẻ mạo danh thay thế. Cuối cùng, nếu phải chứng minh ai là người thật thì sẽ quá rắc rối, nên chúng tôi quyết định bỏ đi chiếc mặt nạ Cedric.”
Nghe tất cả những điều đó, Raishin trở nên bối rối.
Không có cái nào hợp lí cả. Mục đích của việc làm tất cả những điều đó là gì? Mục tiêu của chúng là gì? Trên thực tế, nói về những mục tiêu không xác định, cậu cũng chẳng biết mục tiêu của Kingforts là gì.
“Cái gì đang xảy ra ở đây vậy? Trong trường hợp đó, tại sao cô lại phải kéo Charl vào tất cả những chuyện này…?”
“Để tôi giải thích từng ý một nhé. Thứ nhất, Granvilles là một trong những gia tộc quyền lực nhất nước Anh, ngang hàng với Kingsforts. Đã có lúc họ là đối thủ chính trị, nhưng giờ họ đang hướng tới cùng một mục tiêu. Thậm chí có thể nói bây giờ họ là đồng minh thân thiết.”
“Vậy là Cedric có liên quan đến vụ Cannibal Candy…?”
“Một suy luận tốt. Đúng, cậu ta là đồng phạm. Dù sao thì cậu ta cũng là chủ tịch ủy ban điều hành. Với việc ban kỷ luật và trưởng ban chấp hành cùng làm việc thì có thể làm được rất nhiều việc phải không?”
“Thật kinh tởm.”
“Với tư cách là Cedric Granville, tôi đã hỗ trợ Felix được nửa chặng đường.”
“Nhưng cô không phải là Cedric thật.”
“Đúng, tôi là con sói đội lốt cừu. Trong khi giả vờ giúp đỡ, mục đích cuối cùng là gây bất hòa giữa Kingsfort, Granville và ban giám đốc học viện.”
“Bất hòa… với học viện?”
“Cậu biết không? Kingsforts đã liên lạc với hiệu trưởng, cố gắng thu phục ông ta. Hợp tác nghiên cứu về thứ đó là điều họ đang thực hiện để phát triển tình bạn này.”
Alice đột nhiên nheo mắt lại, nói với cậu như thể cô đang đố cậu một câu đố.
“Tuy nhiên, có một số người không muốn thấy học viện và nước Anh hòa hợp với nhau. Một số người ở bên ngoài thế giới.”
“… Đế quốc Đức.”
“Chính xác!”
Cô cười vui vẻ. Alice đặt chiếc cốc của mình xuống và chắp hai tay lại khi tựa cằm vào chúng.
“Đó là một cơ hội tốt để gây ra sự chia rẽ giữa học viện và nước Anh. Nếu người đứng đầu trẻ tuổi của Granville phá vỡ hiệp ước bí mật của họ và vạch trần thứ đó, nó sẽ khiến mọi người và mọi thứ rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cảm thấy rằng Kingsfort và Granville đang hành động kỳ lạ, điều đó sẽ gieo mầm mống bất hòa giữa học viện và nước Anh.”
“… Cái thứ mà cô liên tục nhắc đến là thứ gì vậy?”
Alice cười tinh nghịch và hỏi cậu một câu hỏi khác thay vì câu trả lời.
“Cậu có biết điều cấm kỵ lớn nhất đối với một pháp sư là gì không?”
“Tạo ra một Bandoll?”
“Không. Đó là tạo ra một con người.”
“—!”
“Điều đó giống như bước vào địa phận của thần vậy. Rõ ràng Vatican sẽ không để yên cho những chuyện như thế này. Tuy nhiên, pháp sư là những người bị ám ảnh bởi ảo tưởng về sự tiến bộ. Cậu không thể làm họ ngưng nghiên cứu để tìm sự thật. Nó thực sự khá rắc rối.”
Đúng vậy. Bronson, người đứng đầu D-Works, người đã nhúng tay vào Loki và Frey, đã nói điều gì đó tương tự.
Nhân loại nhất định phải từ chối sự trì trệ và thụt lùi, và tiến về phía trước nhân danh sự tiến bộ—
Với tư cách là pháp sư, họ có nghĩa vụ phải đóng góp vào sự tiến bộ đó.
Sự thật là, sự tò mò của con người là không có giới hạn.
Đó là lý do tại sao nền văn minh nhân loại lại rất giàu mạnh. So với một trăm năm trước, mức sống đã nhảy vọt. Đường sắt, động cơ hơi nước, Machinart , tất cả đều được phát minh để cải thiện cuộc sống con người.
“Anh, Đức, đất nước của cậu, học viện, pháp sư, tất cả mọi người đều nhất trí hợp tác để tạo ra con người. Mọi người đều muốn có được lợi thế trước những người còn lại và đạt được những kỹ năng của thần thánh.”
“Vô lý. Tại sao họ lại…”
“Lãng mạn, Raishin. Đàn ông là những kẻ mơ mộng.”
Giọng cô ấy mang vẻ xu nịnh. Cô nở một nụ cười thật quyến rũ và xiêu lòng.
“Tôi có nên nói bằng những thuật ngữ thực tế hơn không? Con người làm bằng máy móc là thứ vũ khí vượt trội hơn nhiều so với một người lính bình thường. Cậu đã thấy khả năng chiến đấu của Shin rồi nhỉ?”
“… Đúng là vậy.”
“Và đó là điểm phân biệt họ với Bandolls. Machine Doll có thể sử dụng automaton.”
Nói cách khác, họ có thể trở thành pháp sư.
Trong trường hợp đó, họ thực sự sẽ—
“Đúng, họ sẽ là một automaton đồng thời là một con người thực sự. Nếu có hai Machine Doll, chúng sẽ có thể sử dụng lẫn nhau. Cậu có nhận ra tầm quan trọng của điều đó không?”
“Không…”
“Điều đó có nghĩa là Thuyết Hoạt Động Ma Thuật Bất Hòa có thể được khắc phục.”
“—!”
“… hoặc đó là người ta nghĩ vậy. Ít nhất, có hy vọng rằng sẽ có sự ảnh hưởng hiệp nhất hoặc sự cộng hưởng nào đó giữa các phép thuật. Từ đó các mạch mới có thể được phát triển, các chiến thuật mới cho các trận chiến được tạo ra. Những vấn đề mà pháp sư chưa giải quyết được có thể được giải quyết ngay lập tức. Đó sẽ là vụ nổ lớn của Machinart. Một thời kỳ Phục hưng thứ hai. Rõ ràng điều này sẽ gây ra sự điên cuồng trong giới pháp sư.”
Chỉ tay vào Raishin, Alice tràn đầy tự tin khi tiếp tục.
“Tôi sẽ nói điều này. Quốc gia nào có thể tạo ra một Machine Doll hoàn chỉnh sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh thế giới tiếp theo, và sẽ thống trị thế giới trong nhiều thiên niên kỷ tới.”
Đầu óc quay cuồng, Raishin tạm thời không nói nên lời.
Nó không chỉ là về việc tạo ra một con người nhân tạo.
Việc phát minh ra Machine Doll còn có ý nghĩa lớn hơn thế nhiều.
Alice tiếp tục nói như thể đó là vấn đề của người khác.
“Sự tiến triển của Đức khá đáng chú ý. Nếu ban giám đốc được cho thấy kết quả tiến triển của họ, họ sẽ bị lung lay. Sau đó, họ sẽ có xu hướng hợp tác với Đức hơn, cắt đứt mối quan hệ của học viện với Anh, thay vào đó liên kết với Đức… toàn bộ kịch bản là như vậy.”
“Không thể nào. Đức— Các người đã nhắm vào mạng sống của hiệu trưởng. Không đời nào hiệu trưởng lại đồng ý hợp tác với những người đã cố ám sát ông ta…”
“Ông ta sẽ làm như vậy. Edward Rutherford là mẫu người như thế. Miễn là ông ta nhìn thấy giá trị của thứ gì đó, ông ta không phải là loại người để cảm xúc cá nhân xen vào.”
“… Cô khá hiểu biết đấy.”
“Ôi trời, có lẽ tôi đã nói quá nhiều.”
Một nụ cười đầy ý nghĩa hiện lên trên môi cô khi Alice đưa chiếc tách trở lại trên môi.
Raishin cười giễu cợt.
“Và sau đó? Tôi thực sự cảm động vì cô đã cảm thấy sẽ tốt hơn khi chia sẻ ý kiến của mình với tôi một cách thiếu thận trọng, nhưng cô có chắc là tiết lộ nhiều như vậy với tôi là ổn không? Nói cho cô biết, tôi là gián điệp của quân đội Nhật Bản đấy, cô biết chứ?”
“Tôi đã biết điều đó.”
“… Cô đang có ý định gì vậy?”
“Cậu thấy đấy, đối với tôi, khi có thứ gì đó mà tôi muốn, tôi phải có được nó bằng mọi giá.”
Alice trèo lên bàn, đưa mặt lại gần đủ cho một nụ hôn.
Chuyển động của cô ấy rất tự nhiên, không tiếng chuông báo động nào vang lên trong đầu Raishin.
Tuy nhiên, nhờ có sự căng thẳng trong Shin, cậu cuối cùng cũng nhận ra sự thiếu sót trong khả năng cảm nhận nguy hiểm của mình.
Một mùi hương ngọt ngào tràn ngập phổi cậu, và Raishin theo phản xạ nín thở. Cậu có cảm giác như nếu hít phải bầu không khí đó thêm vài giây nữa, cậu sẽ hoàn toàn bị mê hoặc bởi cô.
Nhìn thẳng vào mắt cậu từ khoảng cách gần bằng không, Alice nói.
“Trở thành của tôi, Raishin.”
“… Gì chứ?”
“Tôi đang nói là tôi muốn cậu.”
— Đây có phải vì sự thèm khát dòng máu Akabane không?
Shouko cũng muốn mạng sống của cậu để sử dụng làm nguyên liệu cho phép thuật.
“Không. Không phải thế đâu.”
Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Alice vừa cười vừa lắc đầu.
“Tôi muốn mọi thứ về cậu. Sức mạnh của cậu như một chiến binh. Tài năng của cậu trong nghệ thuật ma thuật. Cơ thể của cậu cho nguyên liệu. Cậu với tư cách một người đàn ông. Cuối cùng, cả trái tim của cậu.”
Raishin hít một hơi thật sâu.
“Tôi từ chối.”
“Ồ, tôi chưa đủ hấp dẫn sao? Nếu cậu trở thành của tôi, cậu có thể thắng được Magnus—”
“Tôi sẽ rời đi với bạn bè của mình, và mang Yaya theo cùng.”
Alice bật cười. Trong khi làm như vậy, cô ấy lấy ra một quả cầu pha lê.
“Đây, nhìn xem. Đồng đội của cậu đang trong tình trạng này này.”
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong quả cầu pha lê, Raishin đứng hình.
Hồi 2
“Lustre Saber!”
Cưỡi Sigmund, người có kích thước bằng một con ngựa, Charl đang bay trên không trung. Trong khi di chuyển với tốc độ cao, cô đang nạp ma lực của mình, kích hoạt mạch ma thuật Gram.
Cùng với âm thanh xé vải, lưỡi kiếm ánh sáng vươn dài ra.
Lưỡi kiếm ánh sáng quét theo chuyển động sắc bén về phía hai tên hiệp sĩ. Tuy nhiên, các hiệp sĩ ngay lập tức quay lại đối mặt với chúng, bắt chéo giáo.
Ánh sáng bị phản lại, sượt qua vai Sigmund. Nó suýt cắt phải Charl.
Sigmund giảm tốc độ, cố gắng giữ lấy tư thế khi tiếp đất một cách không vững vàng.
Chị em nhà Weizsäcker nhảy cẫng lên thích thú.
“Ông ta rơi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Bây giờ đến lượt chúng ta à?”
“Phải, phải!”
Tiếp thu được ý định của họ, hai tên hiệp sĩ di chuyển.
Tăng tốc một cách choáng ngợp. Đạt tốc độ tối đa ngay tức khắc, chúng di chuyển đồng loạt hoàn hảo khi chia trái và phải, lướt trên mặt nước, tấn công từ cả hai phía.
Nếu cô ấy phòng thủ một phía, ngọn giáo từ phía còn lại sẽ đâm lấy cô!
Charl truyền ma lực vào Sigmund, buộc ông phải nhảy lên như một chàng cao bồi đang kéo dây cương ngựa.
Cô bay lên không trung. Tuy nhiên, rõ ràng chỉ nhiêu đó thôi là chưa đủ để thoát khỏi chúng.
Thay đổi vector của mình ngay tắp lự, các hiệp sĩ đuổi theo cô.
Né tránh được những cú đâm của những ngọn giáo trong gang tấc, một trận không chiến cam go diễn ra. Sau nhiều lần cố gắng né tránh, cô phạm một sai lầm nhỏ và bên sườn Sigmund bị cắt một phần, máu chảy khắp nơi.
Ngọn giáo đâm vào thành bể bơi, khiến một vết nứt hình mạng nhện xuất hiện tại điểm va chạm.
Bức tường đá dày đã bị nghiền nát và một lỗ hổng mở ra.
Ngọn giáo đủ mạnh để nghiền nát bức tường! Trong khi bị sốc trước thông tin này, Charl vẫn tiếp tục né tránh. Sự thay đổi liên tục về tốc độ của kẻ thù có cảm giác như chúng chỉ đang đùa giỡn với cô, thế mà Charl chỉ có thể vừa đủ bám trụ.
(Đây là giá trị… của kinh nghiệm!)
Nếu cô không trải qua trận chiến với Shin, cô có thể đã bị tiêu diệt ngay trong đòn tấn công đầu tiên của chúng.
Ngay khi cô né một cú vung lớn, hai tên hiệp sĩ tách ra trong giây lát. Đây là cơ hội của cô!
“Lustre Cannon!”
Vụ nổ nhắm vào một tên hiệp sĩ đơn độc. Dòng ánh sáng quét qua nó—
(— Nó đã chặn được vụ nổ!?)
Chùm tia sáng dừng lại ở đầu ngọn giáo. Nó không di chuyển một inch nào!
Trong khi hấp thụ đống ánh sáng, tên hiệp sĩ còn lại gia nhập trở lại với tên đầu tiên.
Khi chúng bắt chéo ngọn giáo của mình, Lustre Cannon bắn ra. Từ phía chúng, đến phía cô.
Ngay trước khi luồng ánh sáng nuốt chửng Charl, Sigmund đã hạ độ cao để bảo vệ cô. Ánh sáng trúng vào cánh của ông, xé nát hoàn toàn một phần ở phần đế.
Với tiếng gầm như một con hổ, lần này, Sigmund đã ngã xuống mãi mãi.
Hồi 3
Nhát chém từ thanh trọng kiếm nhắm vào lưng Frey.
Vào lúc đó, có thứ gì đó đâm vào Frey từ đằng sau.
Con Great Dane đã tóm lấy cô, đẩy cô về phía trước.
Lộn một vòng, Frey đã an toàn. Thế nhưng—
Thanh trọng kiếm dễ dàng cắt xuyên qua lớp giáp trên lưng, chém vào thịt con chó.
“Ruby!”
Khuôn mặt cô phủ đầy máu từ chú chó yêu quý của mình, Frey rơi vào trạng thái kích động.
Trong cơn choáng váng, con Great Dane bằng cách nào đó đã đứng dậy được. Đòn tấn công không sâu. Bởi vì hắn ta không có ý định giết Frey nên vết chém rất nông.
“Đó không phải một hành động được điều khiển bởi cô. Thật trung thành làm sao, di chuyển để bảo vệ chính chủ nhân của mình.”
Schneider nói với giọng ngưỡng mộ. Mặc dù trong giọng điệu của hắn ta có thiện chí… nhưng khi cô nhìn thẳng vào mắt hắn, Frey đã tê liệt vì sợ hãi.
Schneider là người đã đánh bại Loki trong tức khắc.
Tên hiệp sĩ của hắn ta đang đứng sẵn sàng với thanh trọng kiếm, chờ mệnh lệnh tiếp theo. Thanh trọng kiếm đã cắt xuyên qua lưỡi kiếm của Cherubim một cách dễ dàng. Không cần phải nói cũng biết nó có thể dễ dàng chia bọn Garm ra làm đôi.
Chỉ vừa nãy, hắn đã biến mất và xuất hiện trở lại sau lưng cô trong giây lát. Tốc độ đó ngang ngửa với Shin. Đó có lẽ là do họ đã được cài đặt cùng một mạch ma thuật nhỉ? Nhưng không thể chỉ có thế— cô có thể cảm nhận được rằng tên hiệp sĩ của hắn ta có sức tấn công mạnh hơn. Suy cho cùng, Shin chưa bao giờ có thể làm gãy lưỡi kiếm của Cherubim!
Trong khi run rẩy, Frey lấy hết can đảm.
“Uu… Các em!”
Theo lệnh của Frey, các loại Garm tập hợp lại, nạp ma lực.
Đầu tiên, cô nhắm vào tên hiệp sĩ của Schneider— và tất cả bọn nó hú lên.
Tiếng hú của chúng biến thành những viên đạn âm thanh, xé toạc sàn đá khi chúng di chuyển, lao về phía tên hiệp sĩ. Được nửa đường, chúng kết hợp thành một, tăng sức công phá khi tiếp tục lao về phía trước.
Tên hiệp sĩ của Rosenberg lao vào. Sử dụng tấm khiên tháp của mình, nó chặn đứng viên đạn siêu âm. Nếu chỉ là một tấm khiên thép, nó đã dễ dàng bị phá vỡ—
Nhưng chiếc khiên thậm chí còn không có một vết xước, như cô đã nghi ngờ. Dẫu sao thì, buổi chiều nay nó đã có thể chống chọi trước lưỡi kiếm của Cherubim và thậm chí còn làm cong nó. Một sức phòng thủ như thế còn vượt trội hơn cả Shin.
Tấm khiên tháp đã chắn tầm nhìn của Frey, khiến cô mất dấu tên hiệp sĩ của Schneider.
“Thật bất cẩn.”
Rosenberg thở dài thương hại. Ngay lúc đó, tên hiệp sĩ của Schneider xuất hiện ngay phía sau Rabi.
Không cho Frey có thời gian hét lên, thanh trọng kiếm vung thẳng xuống Rabi.
Rabi bị đánh bay, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Nó gần như đã tắt thở. Lưỡi nó thè ra, thở hổn hển.
Cảnh tượng máu chảy lan rộng ra khiến trái tim Frey hóa thành băng, làm tê liệt suy nghĩ của cô.
Nhìn thấy Frey chìm vào tuyệt vọng trước mặt mình, Schneider mở miệng.
“Mệnh lệnh của ngài, Herr?”
Rosenberg thận trọng quan sát xung quanh trước khi đưa ra nhận định thận trọng của mình.
“Đầu tiên hãy loại bỏ ý chí phản kháng của cô ta. Giết một trong số chúng đi.”
“Jawohl.”
“Rabi! Không… Dừng lại!”
Vô cảm, lưỡi kiếm giết chóc giáng xuống một Rabi bất động—
Hồi 4
Hình bóng của Frey và Charl được phản chiếu trong quả cầu pha lê.
Cả hai đều đang gặp nguy hiểm. Bọn hiệp sĩ đã dồn họ vào một góc.
(Chết tiệt! Cái tên đó đang làm cái quái gì vậy…!?)
“Nếu cậu đang thắc mắc về Sword Emperor, thì cậu ta đây.”
Đoán được suy nghĩ của cậu, Alice thay đổi khung hình.
Loki đã ngã gục trên nền rừng. Phần lưng của cậu ta bị rạch và máu đang chảy ra.
Cảm giác như băng lạnh đang chạy dọc sống lưng Raishin. Loki đã bị đánh bại…!?
“Còn đây là một món ngon khác mà chắc cậu sẽ thích. Bốn người đã được phái đến nơi Karyuusai đang ở. Người dẫn đầu là Vier— Kẻ mạnh thứ tư.”
“— Bốn?”
“Họ cũng mang theo bốn con Maschinensoldat. Con rối tuyết đi cùng cậu vẫn chưa trở về. Nói cách khác, Karyuusai sẽ là của tôi. Cậu không còn nơi nào để quay về nữa.”
“Cô điên rồi sao?! Làm sao cô có thể sử dụng những học sinh để tiến hành một cuộc đột kích!?”
“Đừng lo lắng cho họ. Nếu việc đã có nhiều người lẻn được qua cánh cổng vô số lần bị vạch trần, học viện sẽ mất mặt vô cùng. Vì vậy, cho đến khi có được bằng chứng xác thực để chứng minh rằng có người đã đến và đi, họ sẽ không bao giờ thừa nhận hành động của học sinh. Chính vì họ là học sinh nên họ sẽ không bị trừng phạt, cậu không nghĩ vậy sao?”
Alice trông như đang tận hưởng niềm vui khi khoe khoang về chiến thắng sắp xảy đến của mình.
“Đồng đội của cậu đã bị đánh bại, và cậu không còn nơi nào để trở về. Tất cả những gì cậu đã nói đã trở thành những lời nói dối. Giờ thì, nếu cậu thực sự hiểu được tình hình, cậu nên là một đứa bé ngoan và trở thành của tôi.”
“Tôi từ chối.”
“… Chuyện đã tới mức này rồi mà cậu vẫn bướng bỉnh sao?”
“Gia tộc Akabane có thể là những kẻ hiếu chiến đẫm máu, nhưng— chúng tôi không phục vụ hai chủ nhân cùng một lúc.”
“Thật là, thật là … luật samurai khó khăn thật đấy.”
Alice quay trở lại chỗ ngồi của mình, và sau một hồi suy nghĩ, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ thử hỏi cơ thể của cậu.”
Ngay lập tức, Shin bắt đầu hành động.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc. Cơ thể đầy thương tích của Raishin không có đủ thời gian để phản ứng.
Cánh tay của hắn ta xoắn lên trên rồi xòe ra như cánh gà. Một sợi dây xích bay ra từ túi của Shin, quấn quanh chân Raishin như một con rắn, trói chặt cậu lại. Đó là thần giao cách cảm à, Raishin tự hỏi?
“… Cô đang làm cái gì vậy?”
“Một thứ gì đó thú vị. <3”
Cô ấy nói quá nhanh, vui vẻ biến mất dưới chiếc bàn tròn.
Cánh tay của Shin đang dồn một lực mạnh hơn so với bình thường. Có vẻ như hắn ta đang… tức giận?
Ngay khi Raishin vừa tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra, một cảm giác kỳ lạ tấn công vùng dưới của cậu.
“Cá—!?”
Điều đặc biệt nhất là đầu của Alice nhô lên từ giữa hai đầu gối.
Mái tóc bạc của cô xõa xuống đùi cậu, truyền đến một cảm giác trêu ngươi xuyên qua lớp vải quần. Mùi hương ngọt ngào có lẽ là từ nước hoa của cô. Khi cô sờ soạng đùi trong của cậu, cậu rùng mình khi một cảm giác dễ chịu bắt đầu tràn ngập thắt lưng cậu. Thật chậm rãi, những đầu ngón tay cô trườn tới một nơi nguy hiểm—
“N-Này! Dừng lại! Cô đang làm cái gì vậy!?”
Alice hơi nghiêng đầu, trong mắt lộ ra một tia mê hoặc.
“Cái gì, cậu hỏi… không phải đây là ngôn ngữ của những người yêu nhau sao?”
“Đừng có nói chuyện bằng cơ thể của cô! Trước tiên phải dùng lời nói trước chứ!”
“Cậu rất là bướng bỉnh, nên tôi nghĩ tôi sẽ phải dùng toàn lực để biến cậu thành của tôi.”
“Cô là Yaya à!? Dừng lại ngay, thứ đàn bà vô liêm sỉ!”
Với một tiếng cạch, Alice tháo thắt lưng của Raishin. Raishin trở nên bối rối.
Điều này thật tệ. Cứ đà này, nó sẽ trở nên tồi tệ theo nhiều cách.
“D-dừng lại… C-cô…!”
Ngay lúc đó, có một âm thanh nứt vỡ như thể không khí bị tách ra.
Ngay sau đó, mặt đất vang lên một tiếng động bí ẩn.
Một bầu không khí khủng khiếp bao trùm, khiến Raishin có cảm giác như nhiệt độ trong phòng đã giảm đi ít nhất ba độ.
“Alice… chị đang làm gì Raishin vậy…?”
Một giọng nói lạnh lùng có thể được nghe thấy. Đứng ở lối vào hội trường là nguồn gốc của cơn chấn động.
Vẻ mặt của Yaya giống như một hồn ma báo thù, đáng sợ đến nỗi có thể xua đuổi cả tà ma.
Alice thở dài. Cảm giác được hơi thở của cô trên da cậu khiến eo Raishin co giật mất kiểm soát.
“Thật là một đứa trẻ nghịch ngợm, Yaya. Không phải em đã hứa sẽ đợi trong phòng sao?”
“Nhưng…! Em có cảm giác như có ai đó sắp làm điều gì đó damdang với Raishin…!”
“… Thật là, thật là. Loại cảm biến nào được cài đặt trong Setsugetsuka vậy?”
Alice cười gượng, nhìn Raishin bằng ánh mắt thông cảm.
“Yaya!”
Raishin vùng vẫy chống lại sự kiềm chế của mình, nhưng tất nhiên Shin không hề nao núng trước điều này.
Dồn sức một cách liều lĩnh, vai của Raishin bắt đầu kêu cót két một cách đáng ngại.
“Giờ thì chờ đã nào, Raishin. Đừng hấp tấp. Chúng ta hãy làm việc này một cách bình tĩnh hơn một chút, được không?”
“Để tôi nói chuyện với Yaya!”
“Tôi có thể hỏi cậu định thảo luận về vấn đề gì không?”
“… Việc tôi có trở thành của cô hay không, là điều tôi chỉ có thể quyết định sau khi nói chuyện với Yaya.”
Lời nói của Raishin đầy tuyệt vọng. Tuy nhiên, đôi mắt của Alice lấp lánh như thể cô đã nghe được điều gì đó thú vị.
“Để tôi cảnh báo trước cho cậu biết— Nếu cả hai người đi đến kết luận sai, nó sẽ dẫn đến chiến tranh, được chứ?
“Tôi có thể nói điều tương tự với cô. Cô có ý định khơi mào một cuộc chiến tranh sao? Cô thậm chí còn đi xa tới mức tấn công Shouko.”
“Tôi sẽ không đặc biệt quan tâm nếu mọi chuyện đi xa đến mức đó.”
“—!”
“Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định bắt đầu một cuộc chiến. Chỉ cần quân đội Nhật đồng ý giảng hòa và để mọi chuyện trôi qua thì sẽ không có vấn đề gì. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ khoản bồi thường và tôi chắc chắn rằng những kẻ nhút nhát trong lĩnh vực chính trị có thể xử lý được các cuộc đàm phán.”
Một nụ cười xinh đẹp hiện lên trên khuôn mặt cô và cô đặt một ngón tay lên ngực Raishin.
“Vì vậy, mọi thứ đều phụ thuộc vào cậu. Cậu sẽ tiếp tục đấu tranh đến cùng, hay…?”
Vì vậy, về cơ bản, cô ấy đang nói với cậu rằng cậu không chỉ đang vật lộn vô ích mà những ý định đằng sau chúng cũng vô ích.
Raishin đã vượt ngưỡng tức giận, đến mức cậu chỉ cảm thấy buồn cười.
Cố gắng nói dối người phụ nữ này sẽ là vô ích. Vì vậy, thay vào đó cậu quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi không có đủ can đảm để bóp cò khơi mào một cuộc chiến tranh thế giới.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“… Để tôi nói chuyện với Yaya.”
“Tốt thôi. Thả cậu ta ra, Shin.”
“Thưa cô chủ, cô không được phép trao tự do cho người đàn ông này!”
“Nhưng ta đã nói là ổn, ngươi không nghe sao?”
Có tiếng ầm ầm khi ngọn lửa ma lực bắt đầu bắn ra từ vai và mắt của Alice.
Raishin cảm thấy một sức mạnh áp đảo giống với khi cậu đối mặt với những Loki, Magnus và thầy hiệu trưởng.
Tóc gáy cậu dựng đứng cả lên. Cô gái này… Cô ta không phải người bình thường!
“Mọi chuyện bên phía Karyuusai giờ này có lẽ đã kết thúc, và đồng minh của cậu ta đã bị tiêu diệt. Ngay cả khi cậu ta có lấy lại được con búp bê của mặt trăng, cậu ta cũng chẳng thể làm gì được nữa.”
Vì lý do nào đó, Raishin nhận thấy có chút thất vọng trong giọng nói của cô khi ra nói điều đó.
“Và ngay cả khi cậu ta chọn chiến đấu, chúng ta chỉ cần đánh bại cậu ta. Hay ngươi đang nói rằng ngươi sẽ thua một con búp bê duy nhất, ngay cả khi có ta ở đây, Shin?”
“Không… Tôi…”
“Nghe đây, Shin. Có hai loại người trên thế giới. Những kẻ gây chiến để thỏa mãn lòng tham của mình, và những kẻ chỉ là những ‘con sâu không có xương sống’.”
Shin nghiến răng, trước khi thả Raishin ra một cách vô cùng miễn cưỡng.
Hắn chuyển sự tức giận của mình sang việc cắt đứt sợi dây xích đang trói Raishin bằng một cú đá tốc độ. Lực tạo ra gần như khiến mắt cá chân của cậu bị gãy, nhưng Raishin không hề tỏ ra bất bình, loạng choạng rời khỏi ghế.
Để lại Shin và Alice, lần này cậu bước tới chỗ Yaya thật.
Cô vẫn chưa thể thấy được cậu. Raishin nạp ma lực của mình, giải trừ Yaegasumi của Komurasaki.
Cuối cùng, đôi mắt của Yaya đã có thể nhìn thấy Raishin— và vào thời điểm đó.
“Raishin là đồ ngốc!”
Cô hét vào mặt cậu. Raishin khựng lại.
“Không chờ đã, bình tĩnh được chứ? Chuyện vừa rồi là hành động ích kỷ của người đàn bà vô liêm sỉ đó được chứ? Tôi hoàn toàn không có sự lựa chọn—”
“Sao anh lại tới đây…?”
Khẽ khịt mũi, những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi xuống trên khuôn mặt cô.
“Anh đã đến tận đây… Một mình! Và anh lại bị thương!”
Cô không còn lời nào nữa, Yaya bắt đầu khóc thét lên.
“… Tôi xin lỗi.”
Raishin kéo Yaya lại gần mình, ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô.
“Nhưng, tôi không thể từ bỏ cô—dù thế nào đi chăng nữa.”
“…!”
“Tại sao cô lại biến mất mà không nói một lời nào như thế?”
“Đó là bởi…!”
Yaya vùi mặt vào ngực Raishin, không kìm được cảm xúc khiến lời nói cứ thế tuôn ra.
“Chị Irori sẽ hữu ích hơn Yaya rất nhiều…”
“Điều đó không đúng. Cô là người cộng sự quan trọng của tôi.”
“Nhưng lý do mà vết thương của Raishin không lành là do lỗi của Yaya, đúng chứ?”
“Hả…?”
“Khi ở gần Raishin, Yaya sẽ hút đi sự sống của Raishin, đúng chứ?”
Raishin cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào trán.
Yaya vừa nói một điều gì đó đáng kinh ngạc. Có lẽ đó là một ý nghĩ mà Alice đã len lỏi vào tâm trí cô, nhưng ít nhất thì mọi chuyện cũng bắt đầu trở nên có lý.
Đó chắc chắn là sự thật. Vết thương của cậu đã lành chậm lại kể từ khi cậu đến đây.
“Khi chúng ta đến học viện, Shouko đã làm gì đó với Yaya, và đó là nguyên nhân gây ra chuyện này, đúng chứ…?!”
Yaya nghẹn ngào nức nở. Giống như cô ấy đang tự trách móc và nguyền rủa chính mình vì đã gây ra mọi chuyện.
Đúng vậy— Trong vụ việc với Cannibal Candy, Shouko đã làm gì đó với Yaya.
Đôi mắt của Yaya quay tròn và cô đổ gục. Sau đó, cơ thể Yaya bắt đầu có sự thay đổi kỳ lạ.
Có thứ gì đó xuất hiện mà Raishin chưa từng thấy trước đây trong hai năm cậu ở bên cạnh Yaya— Cái sừng trên trán cô.
Khi Yaya thoát khỏi sự kiềm chế của nhân viên bảo vệ, cũng là chiếc sừng đó đã xuất hiện.
Có vẻ như chị em Setsugetsuka vẫn còn nhiều bí mật ẩn giấu bên trong mà Raishin không hề biết.
“… Cô đang hút lấy sự sống của tôi cơ à?”
Raishin thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy Yaya ra khỏi ngực mình.
“Cô sai rồi!”
Đôi mắt của Yaya mở to khi cô nhìn chằm chằm vào Raishin.
“Cô đã cứu mạng tôi bao nhiêu lần rồi?”
“—”
“Người luôn bảo vệ tôi là cô, Yaya.”
Đã đến lúc đưa ra lời kêu gọi mạnh mẽ nhất của cậu. Raishin thầm cầu nguyện mong lời nói của cậu có thể đến được với cô.
“Tôi chỉ có một người cộng sự duy nhất, đó là cô. Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu cô hãy đừng bỏ rơi tôi lúc này.”
Ngay lúc đó, biểu cảm của Yaya sụp đổ.
Mặt cô nhăn lại và nước mắt lại bắt đầu chảy.
Cuối cùng, Yaya bắt đầu cười trong nước mắt, mỉm cười với cậu.
“Đừng bỏ rơi tôi… Raishin… Thật chẳng ngầu chút nào.”
“Tôi biết.”
Yaya đặt tay Raishin vào tay cô với một chút dè dặt.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vỗ tay nghe có vẻ gượng ép. Đó là Alice.
“Đúng như mong đợi từ một playboy. Đúng như lời đồn, cậu là chuyên gia thao túng trái tim phụ nữ.”
“Raishin… Những tin đồn đó…!”
“Ow! Bình tĩnh nào Yaya! Cô đang bóp nát tay tôi đấy!”
Cậu vội vàng buông ra. Khung cảnh cảm động đã bị phá hủy.
“Giờ thì cô cậu đã hôn và làm lành, tôi hy vọng cả hai sẽ tiếp tục hòa hợp với nhau vì sắp tới tôi sẽ cần cả hai cho tôi mượn sức mạnh đấy.”
Raishin cười giễu cợt.
“Tôi đã đưa được Yaya trở lại và cô nghĩ tôi vẫn sẽ làm theo lời cô?”
“Chà, rõ ràng là tôi sẽ phải xích cổ cậu lại. Vì cậu không ngoan ngoãn như Charlotte nên tôi sẽ phải chuẩn bị một chiếc vòng cổ đặc biệt cho cậu. Một cái mà nó sẽ kêu ‘BÙM!’ nếu cậu không tuân lệnh.”
“Tôi sẽ phải nói không với điều đó. Đã đến lúc chúng tôi phải rời đi rồi.”
“…Tôi có nghe nhầm không?”
Bầu không khí bắt đầu rạn nứt.
Ma lực mà Alice đang giải phóng đủ để làm rung chuyển không khí xung quanh cô. Sát ý của Shin lan tỏa khi hắn từ từ di chuyển đến trước mặt cô chủ của mình. Hắn ta cũng bắt đầu giải phóng một nguồn ma lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ma lực từ cặp đôi này thật sự áp đảo. Xương sườn và vai của Raishin bắt đầu đau nhức.
Shin một mình đã sở hữu một sức mạnh đáng gờm. Giờ đây với một người khiển rối như Alice ở đây, khả năng chiến đấu của hắn ta là không thể đo đếm được. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến Raishin rùng mình.
Tuy nhiên, cậu không hề nao núng.
“Nhiều người có thể sẽ bị cuốn vào vụ đào tẩu sang Đức này, nhưng tôi sẽ phải từ chối.”
“…Thật ngu ngốc làm sao. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi đây với sự ích kỷ đó sao?”
“Đoán xem. Yaya và tôi sẽ trở về. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải vượt qua mấy người.”
“Cậu có ý định khơi mào một cuộc chiến tranh sao?”
“Không.”
“Đồng đội của cậu sẽ bị tiêu diệt, cậu biết chứ?”
“Họ sẽ không.”
“Cậu định để Karyuusai chết sao?”
“Rõ ràng là không.”
“Vậy thì cậu là một thằng nhóc! Chỉ là một đứa con nít hoang tưởng thôi!”
“Không chỉ có vậy. Tôi còn nghe nói não của tôi được làm từ khí hiếm nữa cơ.”
Raishin nắm lấy tay Yaya, và dùng tay còn lại chỉ vào ngực Alice.
“Nhìn vào quả cầu pha lê của cô đi. Tất cả những gì cô vừa nói giờ đã trở thành lời nói dối.”
Một nụ cười yếu ớt nở trên môi Alice khi cô lặng lẽ lấy viên pha lê của mình ra và truyền ma lực vào đó.
Một giây sau, những gì được phản chiếu trong viên pha lê đã khiến sắc mặt Alice thay đổi.
Hồi 5
Cái thứ đâm sầm vào phòng Shouko là một tên hiệp sĩ trông giống automaton.
Có những cây thánh giá màu đen trên tấm vải trang trí nó đang mang. Mặc áo giáp, nó đang cầm một chiếc búa.
Khua vũ khí, tên hiệp sĩ vung cây búa xuống đỉnh đầu Shouko.
“Cô chủ!”
Cô gái mặc bộ kimono với màu sắc của mùa thu sợ hãi kêu lên.
Shouko thậm chí còn không thèm né đòn đánh đang tới.
Một âm thanh sắc bén phát ra. Cây búa trông như thể đã đập vào đầu Shouko— nhưng thực ra nó vẫn còn cách vài milimet. Có cái gì đó đã ngăn nó lại.
Thứ bảo vệ Shouko là một thứ ánh sáng đỏ hình lục giác. Đó là một tấm khiên chắn được tạo ra bởi ma thuật.
Khiên chắn chặn lại, làm chệch hướng rồi đẩy lùi cây búa của tên hiệp sĩ.
“Cô chủ! Cô ổn không!?”
Cô gái mặc kimono bay tới bên cạnh Shouko.
Shouko gật đầu với cô gái, rồi quay sang Kimberly cười.
“Tôi tưởng cô chỉ xem thôi?”
“Không phải cô nên bày tỏ lòng biết ơn của mình hơn sao?”
Kimberly cười gượng khi tấm chắn biến mất.
“Tất cả những gì tôi có thể làm ở đây chỉ là đứng nhìn— nhưng rõ ràng là tôi cũng phải tự vệ.”
Một tên hiệp sĩ khác bay vào từ bên ngoài. Kimberly hoàn toàn bất động.
“Lộ diện đi, Zermalmer Schmidt.”
Cuối cùng, một bóng người đứng trên một trong những cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, ẩn đằng sau tên hiệp sĩ, lộ diện.
“Tôi rất ấn tượng khi cô biết đó là tôi, Giáo sư Kimberly.”
Đó là một thanh niên rám nắng. Mặc dù không mặc đồng phục nhưng cậu ta vẫn toát lên vẻ ngoài của một học sinh.
“Trò trẻ con. Ma lực của cậu có thể rất ấn tượng nếu xét về sản lượng tuyệt đối, nhưng ma lực khi được giải phóng ra thì lại có thói quen hỗn loạn. Có rất nhiều tiếng ồn trộn lẫn vào đó. Tôi tưởng tôi đã dạy cô cậu sửa chữa khuyết điểm đó.”
“Lời xin lỗi của tôi. Nhưng bất kể tôi có bộc lộ thói quen đó hay không, tôi vẫn là một người khiển rối vô song.”
“Tôi lúc này đang ở giữa cuộc thảo luận với Karyuusai. Không phải cậu có việc phải làm với Bữa tiệc đêm sao? Quay về đi.”
“Tôi e rằng tôi không thể làm được điều đó.”
“Cậu không thể?”
Nở một nụ cười vui vẻ, chàng trai nói với giọng kiêu ngạo.
“Bây giờ cô đã nhìn thấy mặt tôi, tôi e rằng tôi cũng phải loại bỏ cô.”
“Cậu có chắc là mình đủ khả năng không? Đến cuối cùng thì cậu đúng là một cậu học sinh tội nghiệp.”
Tên thiếu niên không trả lời mà lại cười lớn. Có vẻ như cậu ta tràn đầy sự tự tin.
Kimberly lắc đầu.
“Một tên ngốc có thể khoe khoang về thanh kiếm của mình bao nhiêu tùy thích. Chỉ vì cậu có một con dao sắc bén, cậu không nên nhầm lẫn nó với việc trở nên mạnh mẽ. Tôi không thích đưa ra hình phạt, nhưng có vẻ cậu đang rất cần một sự kỷ luật. Mang một automaton ra khỏi sân trường, nói chuyện với đội ngũ giảng viên với mức độ cao nhất của sự thiếu tôn trọng, và hơn nữa, giờ cậu đang bóng gió rằng cậu sẽ giết người.”
“Nếu không muốn bị giết thì hãy yên lặng đầu hàng. Mấy tên bảo vệ ở đây sẽ được chăm sóc sớm thôi. Dù sao thì tôi cũng là Vier của Kreuzritter - với Maschinensoldat ở bên cạnh. Một người như cô với không automaton bên cạnh thì chẳng có hy vọng chiến thắng.”
“Ồ? Trong trường hợp đó, Giáo sư”
Cho đến giờ, Shouko vẫn im lặng, nhưng lúc này cô lại xen vào với một nụ cười nhẹ.
“Tôi sẽ cho cô mượn đứa con của tôi ở đây.”
Shouko liếc nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái gật đầu, bước tới trước mặt Kimberly.
Kimberly cười toe toét, truyền một lượng lớn ma lực vào lưng cô gái.
“Xin chia buồn với cậu, Schmidt. Với điều này, cậu không còn hy vọng chiến thắng nữa đâu.”
Mặc dù mạch ma thuật của cô vẫn chưa được kích hoạt, nhưng một luồng không khí lạnh buốt vẫn toát ra từ cơ thể cô gái.
Đó là một lực mạnh đến nỗi dường như có thể ép khí ra khỏi phổi của dường như mọi thứ. Tên hiệp sĩ của Schmidt bị đẩy lùi vào tường, bản thân Schmidt cũng rơi khỏi cành cây mà cậu đang đứng.
Tên hiệp sĩ của cậu ta vội vàng nhảy ra đỡ lấy cậu, giữ chặt cậu ta lại khi cả hai cùng tiếp đất.
“Tụi bây! Tới đây!”
Schmidt hét lên. Trong giọng nói của cậu ta có chút thiếu kiên nhẫn. Có lẽ cậu ta đã cảm nhận được năng lực của đối thủ, và sự tự tin của cậu đã bị lung lay. Cậu không có đủ can đảm để đối mặt với chuyện này một mình.
Kimberly đặt tay lên lưng cô gái, tìm kiếm dòng chảy ma lực yếu ớt dùng để kích hoạt mạch.
"Ồ…? Cái này thật đẹp… Thật là một mạch tuyệt vời. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể hoàn toàn nắm bắt được cách hoạt động của nó sớm đâu. Tôi có thể để lại quyền điều khiển cho em được không?”
“Tất nhiên rồi, cô Kimberly.”
Vào thời điểm cuộc trao đổi này diễn ra, đồng bọn của Schmidt đã tập hợp lại.
Có một sinh viên trông giống như một linh mục lớn tuổi. Hai học sinh khác trông quen quen. Tất cả họ đều có hiệp sĩ đi cùng. Tổng cộng có tám bóng hình đứng bên dưới.
“Vậy thì đã đến lúc dạy cho những kẻ này một bài học về cách cư xử—”
Kimberly cười khúc khích, ngữ điệu của cô ấy biến mất theo từng từ ngữ.
“Irori, làm đi.”
Một dòng ma lực tuôn ra từ cơ thể cô gái khi Kimberly nói.
Mái tóc bạc băng giá của Irori lấp lánh khi một cơn gió lạnh dữ dội thổi ra từ cơ thể cô.
Cuộc thảm sát một chiều sắp sửa bắt đầu.
=============================================
Giấc mơ Argentina – Bồ Đào Nha bay ròi, sad.
Một người đàn ông ch*ch với nhiều cô gái "Máy móc và ma thuật", khoa học của sự kết hợp giữa một mạch ma thuật, automaton và người khiển rối. Có thể coi lại tập 1 chương 2 (người dịch cũ) nếu quên () Nhát cáy, đáy xã hội, chỉ đáng bò dưới chân người giỏi hơn