Hồi 1
“Trễ quá. Cái cô Yaya đó, cổ đang làm cái gì vậy chứ…”
Raishin lẩm bẩm một mình trong khi nhìn chăm chăm về phía hàng cây bên ngoài cửa sổ.
Đằng sau cậu, hai chị em Belew đang ngồi với một tâm trạng u ám. Nhất là Charl, sự u ám hiện rõ lên trên khuôn mặt cô nàng.
“Sau trông cô có vẻ chán nản vậy? Cũng đâu phải cô đã làm gì đâu, cô rồng.”
“Đó… là lỗi của tôi. Tôi đã làm tổn thương cô ấy.”
“Ah, đừng lo lắng về chuyện đó nữa. Frey cũng đang đi tìm cổ trong khi chúng ta ngồi đây nói chuyện mà.”
Đúng như lời cậu, Frey và những con automaton loại Garm của cô ấy đang bên ngoài tìm kiếm Yaya.
Khi Frey đề nghị muốn được đi tìm Yaya, cậu cảm thấy khá tội lỗi vì phải làm phiền cô, song vẫn chấp nhận lời đề nghị. Hiện cậu đang bị cấm rời khỏi phòng bệnh nên những con Garm đó tỏ ra thật sự hữu dụng.
Chợt cánh cửa phòng mở ra, và mọi người liền hướng ánh mắt về phía tiếng động.
Người đang bước vào không phải Frey, cũng không phải Yaya, mà là Loki.
Cậu ta để ý thấy ánh mắt của mọi người, thế nhưng cậu chỉ im lặng mà bước tiếp.
Loki lúc này trông khá lơ mơ. Sự khó chịu lúc nãy của cậu ta đã tan biến đi đâu mất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu tiên là Yaya, bây giờ là Loki, cứ như thể cả thế giới đang rối tung lên vậy.
Chiếc ghế phát ra những tiếng cọt kẹt khi Charl đứng dậy.
“…Tôi về đây. Henri, mình đi thôi.”
“Cô đang tính đi tìm Yaya à? Đừng lo về chuyện đó nữa, chắc có lẽ bây giờ Frey đã tìm thấy cổ—”
“Không phải vậy. Vì tôi là người đã đuổi cổ đi mất, nên sẽ thật không công bằng nếu tôi được ở đây.”
“Công bằng?”
“Sigmund. Chúng ta về ký túc xá thôi.”
Cùng với Sigmund, Charl rời khỏi phòng bệnh.
Henri cũng đi theo sau đó, chợt, cô rụt rè quay đầu về phía Raishin.
“Raishin, Um… Mình nghĩ cậu nên đối xử với Yaya tốt hơn.”
“X-xin lỗi, có lẽ mình nói hơi nhiều rồi!”
Nói xong, cô lập tức đuổi theo Charl.
Nhìn họ rời đi, Raishin tựa người vào tấm bệ cửa sổ, chìm trong suy tư.
Tới cuối cùng, ngay cả Henri cũng khiển trách cậu.
(…Cho dù cô ấy có nói vậy, mình phải làm thế nào chứ?)
Để một người như Raishin, một người mà không hề có chút hứng thú gì với tình yêu, đó thật là một vấn đề nan giải.
Cậu biết tình cảm của Yaya, và đó chính là vấn đề. Cậu nên đối xử với cô như thế nào khi đã biết vậy? Cậu đã không đáp lại tình cảm của cô, và nếu cậu đối xử tốt với cô hơn cái cách cậu thường làm, nó sẽ thật thiếu chân thành nếu nó làm cô mơ tưởng.
Bên cạnh đó, những gì Yaya mong cậu làm là—
Tiếng thở dốc đã mang cậu trở lại.
Tiếng cỏ bị giẫm lên ngày một lớn hơn khi đàn chó chạy lại.
Đàn Garm đứng ngay ngắn thành một hàng với chiếc đuôi vẫy qua lại đầy tự hào. Từ đằng sau, Frey tiến đến với Yaya trên tay.
“Frey! Yaya!”
Raishin nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ. Mặc cho cơn đau thấu xương sườn cậu, cậu nhanh chóng chạy lại chỗ Yaya.
Yaya cúi đầu, như thể muốn thu mình lại. Hai góc mắt cô ươn ướt bởi những giọt nước mắt. Không suy nghĩ, cậu bắt đầu mắng cô. Thế nhưng ngay trước khi kịp nói điều gì, cậu đã ngăn bản thân mình lại và quyết định nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
“Yaya. Tôi đã lo lắm đó biết không?”
“… Em xin lỗi.”
“Cảm ơn nhé, Frey. Cậu giúp tôi nhiều rồi.”
Frey lắc đầu.
“Raishin… cũng đã giúp mình nhiều…”
“Đó là chuyện của quá khứ— khoan, giờ cậu phải đi rồi à? Ít nhất để tôi mời cậu tách trà.”
“Nhưng mà, còn Bữa tiệc đêm…”
“Ah, lỗi tôi. Đã trễ thế này rồi à. Tôi sẽ trả ơn cậu vào lúc khác.”
“Uu… Thế thì… lần sau, một buổi hẹn hò…”
Frey bồn chồn, rồi ngay sau đó cô trở nên hoảng loạn, cô bắt đầu nói năng lắp bắp mấy từ kì lạ như thể cô đang đọc thần chú triệu hồi quỷ. Rồi cô nhảy vù lên lưng Rabi và phóng đi với đàn chó theo sau.
Bất ngờ trước cảnh tượng vừa rồi, Raishin lên tiếng gọi theo khi cô chạy đi mất.
“Chúc may mắn nhé!”
“Mình sẽ cố hết sức—”
Cô vẫy tay về phía cậu. Cử chỉ đó khiến cô thoáng chốc mất thăng bằng và suýt ngã khỏi lưng Rabi.
Nhờ có con Great Dane đi sau lưng đỡ cho cô nên cô đã ổn định lại được. Raishin khúc khích cười trong khi nhìn theo Frey và đàn chó đến khi khuất tầm mắt.
Ngay lúc đó, chợt một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
“… Raishin? Có chuyện gì à anh?”
“Không có gì…”
Đó là cảm giác bị theo dõi. Có ai đó đang theo dõi cậu, và chắc chắn người đó không hề có ý đồ tốt.
Nhìn vào phòng bệnh, Loki đang phóng ánh nhìn sắc bén ra ngoài cửa sổ— nói cách khác, cậu ta cũng đang bị theo dõi. Có lẽ cậu ta cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
(Tên đó… cũng cảm thấy à?)
Bỏ qua những sự sửa đổi, Loki cũng là một trong những Promised Children. Mối tương quan giữa cậu ta và ma thuật cao một cách tự nhiên. Và độ nhạy cảm của cậu đối với ma thuật cũng gấp đôi một người bình thường. Cậu ta chỉ có thể bằng hoặc hơn Raishin chứ không thể thua khi nói đến độ nhạy với ma thuật.
Nếu cả hai đều cảm thấy, vậy thì chắc chắn đó không phải là do cậu tưởng tượng.
Có cái gì đó khả nghi ở đây. Một cảm giác bồn chồn khó tả xâm chiếm cơ thể cậu.
“Quay vào trong đi, Second Last! Hay cậu muốn bị thông nhiệt kế vô đít?!”
Một giọng nói vang lên từ bên trong phòng bệnh.
Cặp kính đen đeo trên khuôn mặt, Bác sĩ Cruel đang trừng mắt nhìn cậu với bộ dạng trông như một con chó điên.
Có vẻ như anh ta đến đây để kiểm tra tình trạng của hai người. Nắm lấy tay Yaya, Raishin đi vào trong phòng bệnh.
Hồi 2
Một cặp ống nhòm đang quan sát Raishin đi vào trong phòng.
Chủ nhân của cặp ống nhòm đó đang ở khoa luật, nơi cách khá xa khoa y. Cho dù Raishin hay tụi Garm có nhạy bén tới mức nào đi chăng nữa, bọn họ chắc chắn không thể cảm nhận được được sự hiện diện của chúng… hoặc chi ít, đó là những gì chúng nghĩ.
Bên trong căn phòng được dùng cho việc luyện tập kỹ năng tranh luận, là gần 30 cái bóng đen.
Ba nữ sinh, và mười một nam sinh.
Số còn lại là những tồn tại dị thường. Với áo giáp thép và một chiếc tạp dề vải đeo phía trên. Hình dạng một cây thánh giá đen được khắc trên lớp vải, và một bức phù điêu hoa hồng được khắc trên áo giáp. Chiếc mũ giáp trùm kín mặt toát ra vẻ rắn rỏi và nghiêm nghị. Đó là một thiết kế lỗi thời khiến chúng trông chẳng khác gì quân thập tự chinh thời trung cổ.
Số lượng automaton nhiều bằng với số học sinh.
Tên nam sinh đang làm nhiệm vụ theo dõi khẽ cười lên.
“Dựa vào cử động miệng của chúng, tôi có thể đại khái biết được nội dung cuộc trò chuyện.”
Từ từ hạ thấp cặp ống nhòm trên tay, tên đó quay người lại. Hắn có một vẻ ngoài khá thấp yếu, với một khuôn mặt lưỡng tính.
“Không có dấu hiệu nào là Second Last và Sword Emperor sẽ rời khỏi đó. Có vẻ như Surround Roar sẽ tham dự Bữa tiệc đêm một mình.”
Sau khi nói vậy, hắn đặt câu hỏi trong khi nhìn về phía sâu trong căn phòng.
“Mệnh lệnh là gì, Herr?”
Tất cả những thành viên còn lại cũng đồng thời hướng sự chú ý về phía đó.
Ở chính giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn. Ở đầu đối diện của chiếc bàn tròn là một chiếc ghế bành tuyệt đẹp.
Người đang ngồi trên chiếc ghế bành đó tỏa ra một bầu không khí khiến chiếc ghế bành trông chẳng khác gì ngai vua.
Mái tóc cậu ta màu mật ong để xõa xuống, cùng với những đường nét cân đối và góc cạnh. Sắc đẹp của cậu như thể những cánh hoa hồng sắp nở rộ, song một sự thô bạo và nguy hiểm có thể được cảm thấy trong sự hiện diện của cậu ta.
“… Thật vô tâm làm sao, Sword Emperor.”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm của cậu ta, cậu ta nhìn quanh căn phòng.
“Hãy chờ đến lúc Surround Roar tiến vào sân đấu, rồi áp đảo cô ta.”
“Có thực sự là ổn không, Rosenberg?”
“Ổn không? Thực sự ổn không?”
Hai cô nữ sinh bay tới từ hai bên, cười khúc khích trong khi nói.
Cả hai đều để tóc búi cao sang một bên. Khuôn mặt của hai người giống nhau y đúc, chiều cao của họ cũng tương đương; hai người khi đứng kế bên nhau tạo ra một sự đối xứng thật hoàn hảo. Họ chắc hẳn là một cặp chị em song sinh.
Người học sinh được gọi là Rosenberg đẩy hai chị em ra trong sự bực bội,
“Người sẽ nhận nhiệm vụ lần này… Neun— Ta giao lại cho ngươi.”
“Jawohl, Herr. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ trở thành mồi nhử có phải không?”
Đặt cặp ống nhòm của mình xuống, người được gọi là Neun phát ra một giọng cười nữ tính.
“Cho dù đã được lắp mạch Fragarach, đây vẫn chỉ là những mẫu cũ. Hãy đảm bảo rằng ngươi sẽ lùa được Hundefräulein theo đúng yêu cầu.”
“… Để đó cho tôi. Tôi sẽ lùa được đến Dreizehn.”
Những người khác gật đầu.
Rosenberg nhấc cằm mình lên khỏi tay, và đứng dậy.
“Giờ thì, hãy để trận đấu được bắt đầu. Vì Tổ quốc của chúng ta— Ruhm den Kreuzrittern!”
““Ruhm den Kreuzrittern!””
Đồng thanh cách nghiêm nghị, những người đó đọc câu khẩu hiệu, với ý nghĩa ‘Vinh quang cho quân thập tự chinh’.
Bầu không khí được tạo ra lúc này làm cho họ trông chẳng khác gì những hiệp sĩ thuộc thời đại trước.
Thế nhưng, giữa một nhóm người đang đồng thanh hô vang, lại có một cá nhân không tham gia vào.
Đó là automaton đứng ngay phía sau Rosenberg.
So với những automaton khác, nó trông nhỏ hơn nhiều. Mang trên tay chiếc khiên to bằng cả tấm thân mình, nó chỉ đứng đó, lặng lẽ không nói gì.
Không một ai để ý đến nó.
Đeo trên mình một biểu cảm cứng đờ, vô cảm, đám học sinh dõng dạc bước ra khỏi căn phòng.
Hồi 3
Lúc này là sáu giờ rưỡi. Ba mươi phút đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu Bữa tiệc đêm.
Mặt trời vẫn đang tỏa nắng mạnh mẽ trên bầu trời phía tây, chiếu rọi toàn khu vực.
Giữa đám đông học sinh đang sôi nổi tụ tập, mái tóc vàng rực rỡ của T-Rex Charl nổi bật hơn hẳn.
Với Sigmund nằm yên vị trên chiếc mũ, cô vênh vang cất bước.
Đám học sinh liền tự động tránh ra hai bên tạo đường đi cho cô. Thế nhưng phải nói rằng, cái nhìn của đám đông dành cho Charl đã không còn sự thù địch như trước.
Trong khi cảm thấy khá lạ lẫm và đôi chút xấu hổ, cô mua một chiếc bánh nhân thịt và chia đôi nó với Sigmund.
So với vài ngày trước, số lượng học sinh tập trung tại đây đã tăng lên đáng kể.
Lí do cũng khá dễ hiểu. Đó là bởi cuối cùng cũng đã có một trận đấu khác được diễn ra sau một khoảng thời gian bị đình trệ.
Đứng trên sân hiện tại là một người giữ găng.
Dù nhìn cậu ta chẳng khác gì một đứa nhóc 12-13 tuổi, nhưng chắc chắn không thể nào đó là tuổi thật của cậu. Khuôn mặt ái nam ái nữ của cậu trông thật dễ mến. Và đương nhiên, Charl biết danh tính cậu ta.
“Người nắm giữ chiếc ghế thứ 86, Walter— Một học sinh năm tư đến từ Ý.”
“Hmph. Dù đã năm tư, cậu ta lại có một thứ hạng khá thấp nhỉ.”
“Nói cách khác, hắn ta chỉ là một tên yếu nhớt.”
“Charl, dưới góc nhìn của cô, những trận đấu của những người có thứ hạng từ 50 trở xuống chỉ đơn thuần là vòng sơ loại phải không?”
“Đó là do sự khác nhau trong quá trình lựa chọn thí sinh.”
Có tổng cộng 100 suất tham dự Bữa tiệc đêm. Và thứ tự lựa chọn cho các suất này được lựa chọn dựa trên điểm thi.
Điểm chuẩn sẽ được tính bằng cách lấy điểm trung bình của toàn bộ các môn đã học, vì vậy đối với một học sinh năm tư, họ sẽ được đánh giá dựa trên cái nhìn toản cảnh trong cả bốn năm học của họ.
Để so sánh, năm nhất sẽ tương đối dễ dàng… nhờ vào cách tính điểm này. Chỉ cần họ làm tốt vài bài kiểm tra đầu tiên, họ sẽ có đủ điều kiện để tham dự Bữa tiệc đêm.
Nói cách khác, khả năng chiến đấu không hề được xét đến.
Vì thế, trong tổng số 100 người tham dự, chỉ tầm một nửa— từ hạng 49 trở lên là có sự xem xét dựa trên khả năng chiến đấu. Và tất nhiên, Magnus chính là người đứng đầu.
Ở chiều ngược lại, những ai có thứ hạng từ 50 trở xuống thường sẽ thiếu kinh nghiệm chinh chiến và chỉ được xem như tấm bia đỡ đạn. Do đó để mà Charl và Loki được xếp vào Rounds , dù rằng hai người chỉ mới năm hai, thật sự là ấn tượng.
Qua đó nếu một người sở hữu kỹ năng chiến đấu tốt, thứ hạng của người đó sẽ không dưới 50. Hoặc chi ít, lẽ ra nó phải là vậy…
Charl hướng ánh mắt đến automaton của Walter.
Cho đến ngày hôm qua, Walter vẫn sử dụng một con golem dạng khổng lồ.
Thế nhưng, con rối bên cạnh cậu hiện tại— lại là một hiệp sĩ mặc giáp toàn thân dạng người.
Đây là con át chủ bài của cậu ta cho Bữa tiệc đêm?
Không ít người cũng sử dụng chiến thuật này. Song, để mà không ngửa bài mà vẫn qua được đợt tuyển chọn nghiêm ngặt…
(Có lẽ nào cậu ta mạnh một cách lố bịch không…?)
Vào lúc đó, cả khán phòng bắt đầu xôn xao phấn khích khi thông báo về đối thủ đã xuất hiện. — Cuối cùng, cô ấy cũng đã đến. Cô đã quyết định không bỏ trốn, mà đứng lên chiến đấu!
Cùng năm con Garm theo sau, cô nữ sinh với mái tóc trắng ngọc trai tiến đến sàn đấu.
Với vóc dáng nổi bật của mình, cô đang cưỡi trên lưng chú sói có bộ lông màu đen tuyền.
Thừa nhận Frey, Walter mỉm cười.
“Vậy, cuối cùng cô đã đến, Signoria Frey.”
Frey rời khỏi lưng Rabi, cô bước vào trong sân đấu.
“Uu… Rabi, Riveria, Ruby, Revina, Robin. Lên.”
Đáp lại bằng tiếng sủa. Không chờ được ra lệnh, đàn chó bắt đầu tản ra.
Kẻ thù duy chỉ có một. Chẳng có lí do gì mà lại không tận dụng ưu thế số đông của mình. Đàn chó chạy dọc theo những cây cột đá được dựng xếp thành hàng, bắt đầu vây lấy kẻ thù.
Đây cũng là chiến thuật cô đã sử dụng để đạt được những chiến thắng liên tiếp cho đến giờ, đội hình vòng vây.
Mái tóc trắng màu ngọc trai của cô bắt đầu bay lơ lửng lên không trung khi cô phóng ra luồng ma lực. Đàn Garm nhận ma lực từ Frey— chúng bắt đầu tru lên.
Tiếng kêu của chúng biến thành những viên đạn gió, khoét vỡ mặt đất khi chúng lao về phía kẻ địch.
Walter nở một nụ cười toe toét trong khi đặt tay lên vai hiệp sĩ.
Ngay lập tức, tên hiệp sĩ bay thẳng lên trời.
Như thể một tín hiệu, những cái bóng đen từ đầu ập vào trong sân.
Có bốn người. Chúng bay một cách nhẹ nhàng, lả lướt trong không trung— Là automaton!?
Trên vai mỗi chiếc bóng đều có một học sinh.
Hiện diện cùng chủ nhân của mình là những hiệp sĩ mặc giáp toàn thân.
Bọn chúng có thiết kế giống hệt automaton của Walter, ngay cả năng lực cũng tương tự.
“Frey! Đây là một cuộc phục kích!”
Charl theo bản năng hét lên, thế nhưng đám hiệp sĩ đã bắt đầu di chuyển.
Để các chủ nhân của mình xuống, năm tên hiệp sĩ mỗi tên nhắm vào một con Garm.
Một cuộc chiến năm đấu năm. Nhưng điểm khác biệt ở đây là— Frey sẽ không thể nào phản ứng kịp với mỗi con.
Mang trong mình khả năng điều khiển được nhiều automaton cùng lúc— dù rằng đó là điểm mạnh của Frey, song cũng chính là điểm yếu của cô. Việc phải điều khiển nhiều automaton cùng lúc đồng nghĩa với việc sự tập trung của cô sẽ bị phân tán. Vì vậy sẽ rất khó để kiểm soát chúng.
Mặt khác, đối thủ của cô chỉ cần dành toàn lực để điều khiển 1 automaton duy nhất. Hơn nữa, bọn chúng đã tung đòn tấn công bất ngờ đến một Frey chưa có biện pháp đối phó. Với tình hình hiện tại, lợi thế đã không còn nghiêng về phía Frey nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, Frey một lần nữa kích hoạt mạch Sonic.
Đàn Garm tru lên, bắn ra một viên đạn âm thanh nhắm đến năm con hiệp sĩ.
(Hay quá!)
Cô ấy đã thành công căn chỉnh để khiến cho những người khiển rối nằm trên đường đạn. Nếu con rối tránh đòn, người khiển rối sẽ bị thương nghiêm trọng.
Và đúng như dự đoán, đám hiệp sĩ đã không né. Bọn chúng bất đắc dĩ đã trở thành những tấm khiên cho chủ nhân của mình.
Những viên đạn âm thanh bắn trúng mục tiêu. Một cơn trấn động vang dội được tạo ra do sóng xung kích làm cho cả mặt đất rung chuyển.
Ấy thế mà, bọn hiệp sĩ lại không nhúc nhích lấy một li.
(Bọn chúng… chịu được đòn đánh đó á?)
Gần như không một vết xước. Những tia sáng lấp lánh của ma lực lơ lửng trong không khí. Và khi cô nhận ra rằng nguồn ma lực đó không phải đến từ Frey, đầu gối Charl bắt đầu run rẩy.
Một lượng ma lực khủng khiếp nhấn chìm sàn đấu. Phản ứng trước tình huống đó, Sigmund dang đôi cánh mình ra che chắn.
(Thứ này… hoàn toàn không bình thường chút nào!)
Sợi dây liên kết ma lực giữa người khiển rối và automaton là cực kì dày đặc.
Sự gia tăng ma lực đó thật áp đảo. Nó lớn đến mức trong một khoảnh khắc, Charl đã tưởng rằng chính con rối là thứ đang giải phóng ma lực.
… Hoặc thực chất đúng là như vậy?
Charl liếc nhìn những người khiển rối. Lục lọi trong trí nhớ của mình, cô cố nhớ ra danh tính của bọn họ.
“Kẻ đang đứng bên phải là Ahmad— năm ba đến từ Ấn Độ. Kia là Rosso đến từ Ý và Schiller đến từ Pháp. Những người còn lại là học sinh năm tư.”
“Nguồn gốc của bọn chúng đều khác nhau. Nhưng quan trọng nhất là automaton của chúng lại có cùng kiểu mẫu.”
“Quả thật! Sao tôi lại không nhận ra điều này sớm hơn chứ? Thật quá thiếu tự nhiên!”
Từng người trong số chúng đều là những học sinh năm trên…
Trên hết, mỗi automaton mà bọn chúng sử dụng lại đều có cùng mẫu mã.
(Đúng như mình nghĩ, đám người này cùng là một nhóm!)
Trong khi Charl chìm vào suy nghĩ, trận đấu vẫn đang được diễn ra.
Sau khi hứng đỡ loạt đạn âm thanh, bọn hiệp sĩ đồng loạt di chuyển.
Chúng biến mất! Không, không phải— bọn chúng chỉ là quá nhanh!
Chuyển động của chúng bác bỏ quán tính. Đạt tới vận tốc tối đa mà chẳng cần gia tốc, chúng phóng đến từng mục tiêu của mình.
Vì đã vừa giải phóng ma lực lúc nãy, Frey hiện tại chỉ biết trơ mắt nhìn mà không làm được gì.
Trận đấu đã kết thúc trong thoáng chốc. Cả năm con Garm đều bị chém vào người hoặc chân, tận dụng điều này, đám hiệp sĩ ghìm bọn sói xuống đất.
Tên hiệp sĩ của Walter giẫm lên Rabi, kề thanh kiếm của hắn vào cổ cậu.
“Rabi—!”
“Đứng lại, nhé.”
Frey vội vã chạy tới mà không suy nghĩ, còn Walter thì nở một nụ cười trong khi yêu cầu cô dừng lại.
Mũi thanh kiếm đâm vào cổ Rabi khiến cậu cẩu rên lên đau đớn.
“Thành thật thì, tấn công trực diện cũng được thôi, nhưng mà sức mạnh tiềm ẩn của cô quá nguy hiểm.”
Walter có lẽ đang ám chỉ cái đêm diễn ra trận đấu giữa Loki và Frey— Khi mà Rabi hóa lớn và nổi điên.
“Niềm tin cá nhân của tôi chính là nên loại bỏ càng nhiều các biến không chắc chắn ra khỏi phương trình càng tốt, vì vậy bọn tôi đã đi đến kế hoạch này. Tôi nghe nói rằng cô xem mấy con chó này như gia đình của mình nhỉ. Nếu những tin đồn đó là đúng, thì chắc là cô coi trọng mạng sống của mấy con chó này lắm đúng không nhỉ?”
Trưng ra nụ cười thiên thần, hắn nói ra những lời của một tên ác quỷ.
“Hãy ngoan ngoãn giao găng tay của cô cho bọn tôi.”
Frey nhìn về phía Gabi, rồi về phía những con Garm khác.
Một sư im lặng bao trùm cả khán phòng.
Sau khi thể hiện cơn thịnh nộ và sức mạnh của mình như vậy, Surround Roar sẽ bỏ cuộc một cách dễ dàng vậy thôi á?
Khán giả chỉ nín thở theo dõi, Frey cởi bỏ chiếc găng tay, rồi đưa nó về phía Walter.
Walter cười, và khi hắn với tay ra để lấy chiếc găng—
Một cái bóng đen bất chợt bay nhảy giữa không trung.
Sắc như tia chớp điện, nó lao thẳng vào giữa sàn đấu. Cái bóng đó tách ra làm hai giữa không trung tấn công hai tên hiệp sĩ.
Với chuyển động đồng bộ nhau một cách hoàn hảo, hai tên hiệp sĩ bị thổi bay.
Trước khi đám đông có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một thứ gì đó chém đến từ hướng ngược lại.
Với một quỹ đạo thẳng, nó chém vào một tên hiệp sĩ.
Đó là một cây kiếm khổng lồ! Cây kiếm đó nghiền nát tên hiệp sĩ và giải thoát cho con Great Dane.
Cây kiếm biến hình thành dạng người— đồng thời phóng ra 8 thanh kiếm ngắn. Tốc độ bắn của nó nhanh như một khẩu súng máy tấn công một tên hiệp sĩ khác, khiến chúng buộc phải rút lui.
Cuối cùng Frey tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu truyền ma lực.
“Rabi!”
Với một tiếng hú, cậu cẩu bắn ra một viên đạn âm thanh, nhắm vào con hiệp sĩ của Walter.
Walter cũng phản xạ rất nhanh, hắn ta cho automaton của mình lui lại, tránh khỏi viên đạn.
Và như vậy, Rabi cũng đã được giải thoát. Toàn bộ những con Garm đều đã được tự do.
Cả khán phòng bắt đầu xôn xao trước những gì đang xảy ra. Và tại thời điểm má ánh mắt của bọn họ hướng về phía—
“Hè lố, hạng 100 đến rồi đây.”
“Thứ lỗi cho sự chậm trễ, tôi là hạng 99.”
Raishin, quấn đầy băng gạc, và Loki, tập tễnh chống nạng.
Mặc dù lẽ ra họ đang được miễn khỏi giải đấu do trấn thương, song họ lại đang ở đây, với vẻ mặt bình thản.
Không phải là tò mò, khinh thường hay mến mộ gì, nhưng những tiếng reo hò đã vang lên trong khán phòng.
(Cái tên ngốc đó! Cậu ta lại hành động liều lĩnh rồi…!)
Máu dồn lên não Charl. Nhưng đồng thời, cô cũng không ngăn được cảm giác ấm áp trong lồng ngực.
Cả hai người họ đều đang bị thương. Họ rõ ràng đang không ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Dù vậy, họ vẫn tới đây để giải nguy cho Frey khỏi thế khó…!
Trước một Charl đang xúc động, Raishin và Loki trao nhau những cái nhìn trìu mến.
“Đừng có mà bắt chước ta, tên ngốc!”
“Ngươi mới là kẻ đang bắt chước, thằng ngốc phương Đông!”
Họ cãi nhau.
“Người bị thương thì cứ quay về phòng bệnh mà ngủ đi! Đi mà kiếm mấy cô nữ sinh từ đội y tế về hát ru cho ngươi đi.”
“Ngươi mới là người phải quay về! Và không phải ngươi chỉ đang muốn tận dụng cái tình thế này để tán đỗ mấy em gái à.”
“Gì cơ?! Đừng có phun ra mấy cái thứ vô nghĩa, you supersonic idiot!” “Light-speed idiot!” “Warp-speed idiot!”
Hai người bọn họ giáp sát mặt nhau gần đến mức như muốn var.
Ngay lúc mà họ bắt đầu vận sức vào trong cơ thể, một cơn đau nhói chạy xuyên qua cơ thể hai người. Raishin ôm ngực, Loki thì ôm lấy hai bên hông, hai người khom xuống, rên lên trong đau đớn do vận sức đột ngột.
“… Hai cái tên đó đang làm cái quái gì vậy…?”
Giọng nói bất lực của Charl vang vọng khắp cánh đồng phủ ánh chạng vạng trong vô ích.
Hồi 4
Xương sườn cậu đau.
Tác động của cú hạ cánh đã gây ra những cơn đau dữ dội, và mạch của cậu đang đập nhanh hơn. Xương đòn của cậu, thứ vẫn đang trong quá trình hồi phục, gửi một tín hiệu nhắc nhở cậu rằng nó vẫn đang trong tình trạng khá tệ sau cú đá mà cậu vừa tung ra.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên cơ thể, cậu liếc nhìn xung quanh sân đấu.
Bên cạnh cậu, Loki cũng đang toát mồ lạnh. Có vẻ như tình trạng của cậu ta cũng chẳng khấm khá hơn Raishin là bao. Mặc dù chân của cậu ta đang ở trong tình trạng tệ hại, cậu ta vẫn quyết định nhảy khỏi người Cherubim khi đang bay giữa không trung. Nói thẳng ra thì cậu ta bị ngu.
Nhưng— họ đã đến kịp lúc.
Frey đã an toàn. Tụi Garm tuy có vài vết xước, nhưng nói chung là vẫn ổn.
Nhóm địch không đứng tụm lại với nhau, cũng chẳng tản ra. Chúng đang đứng cách nhau một khoảng vài mét. Trông có vẻ đây là đội hình chiến đấu của chúng. Chúng quả thật là một nhóm có kỷ luật.
Raishin có thể cảm nhận được nguồn ma lực to lớn lúc nãy.
Năm người này rất mạnh. Một cách lố bịch nếu xét theo thứ hạng của họ. Chưa kể đến automaton của chúng cũng thuộc top đầu.
Nhưng dù sao thì cũng không có gì phải sợ, vì Loki cũng là một người có năng lực vượt xa cấp bậc của cậu ta, và Yaya chính là automaton mạnh nhất thế giới.
“Ối chà, phục kích sao? Thật là lén lút~ Ta chẳng được nghe gì về việc điều này có thể xảy ra cả.”
Cậu thanh niên bê đê— Walter— bật cười vui vẻ.
Trái ngược với biểu cảm của mình, Walter đang thận trọng. Hắn không có ý định động thủ.
Một sự giằng co kéo dài khi cả hai bên chỉ đứng nhìn nhau chằm chằm. Không chịu được nữa, phá tan sự im lặng, Walter hét lên với những thành viên đã lùi lại phía sau.
“Chớ chùn bước! Đối thủ của chúng ta đã bị thương, và chúng ta có lợi thế về quân số!”
Nhờ những lời của Walter, các thành viên khác có vẻ đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Bay lên không trung với một tiếng woosh, chúng bắt đầu đổi vị trí cho nhau, thay đổi đội hình.
“… Này, Second Last.”
“Ừ.”
Raishin gật đầu trước lời lẩm bẩm của Loki. Chẳng cần phải nói hết câu, cả hai đều nhận ra những chuyển động—
Nó y hệt như của tên quản gia, Shin, người mà họ đã đối đầu lúc trước.
Nếu phải đoán, thì đám này có lẽ sở hữu mạch ma thuật tương tự— nếu không muốn nói là y hệt— như cái của tên Shin có!
Trong trường hợp đó… liệu rằng có đang tồn tại một con người ở phía sau lớp áo giáp kia, giống như Shin không?
Một suy nghĩ ghê tởm. Bỏ đi mớ cảm xúc không cần thiết, Raishin nhẹ nhàng thì thầm vào tai Yaya.
“Đừng chủ quan. Mấy tên này có kinh nghiệm đấy.”
“Dạ!”
Yaya đáp lại. Những vệt nước mắt vẫn còn đó khiến cô lúc này trông khá khó coi, nhưng ít nhất thì giọng nói và thái độ của cô đã trở lại bình thường.
Về phía đối thủ, nhóm người này có vẻ được dựng nên trên cơ sở hợp tác chiến đấu theo nhóm.
Hiện tại có năm người. Tuy nhiên, cậu không thể loại trừ khả năng còn những tên khác đang ở đâu đó chờ thời cơ.
“Ngài muốn làm như thế nào đây, điện hạ? Hiện có năm người, nhưng không ngoại trừ khả năng có nhiều hơn con số đó, thậm chí có thể lên đến con số mười ba đó ngài biết không?”
“Nếu ngươi sợ thì ra chỗ khác ngồi coi đi.”
“Ai sợ!?”
“Hmph… Đó là lý do ngươi được gọi là Second Last.”
“Muốn đánh nhau hả thằng ngu!?”
“Ngươi mới là đồ ngu, cái tên đơn bào ngu ngốc. Kể cả khi chúng có nhiều người hơn đang chờ phục kích— Tất cả những gì chúng ta cần làm là không để chúng có cơ hội làm điều đó trong khi càn quét mấy tên này.”
“Và đó chính là lí do tại sao ngươi là tên đa bào đần độn. Chúng ta chỉ là một đội lập nên một cách vội vàng, trong khi chúng là một nhóm có kinh nghiệm phối hợp. Cho dù có nghĩ như thế nào thì rõ ràng chúng là bên có lợi thế.”
“Ngươi đúng là tên đa bào chết ngu ngốc đáng thất vọng. — Ngươi nghĩ ta là ai chứ?”
Quẳng đôi nạng của mình sang một bên, cậu đưa tay ra, ma lực tràn vào trong Cherubim.
Mạch ma thuật Jet được kích hoạt. Các bộ phận ở sau lưng Cherubim bắt đầu quay, và những thanh kiếm ngắn như gai nhọn được phóng ra. Bốn trong số những thanh kiếm tách ra, bay về bốn phía khác nhau.
Mục tiêu nhắm đến là bốn hiệp sĩ hai bên sườn.
Trong thoáng chốc, bọn hiệp sĩ bối rối không biết nên đỡ lấy hay tránh đi.
Cuối cùng, chúng quyết định né đòn. Có vẻ như bọn chúng đang cảnh giác trước sức tấn công của mạch Jet.
Thanh kiếm ngắn tức khắc đổi hướng, tiếp tục đuổi theo bọn hiệp sĩ.
Một màn mèo vờn chuột bắt đầu. Trước việc phải hoàn toàn tập trung né đòn, bốn con automaton hoàn toàn không có cơ hội để phản công.
Loki đã thành công khóa chân cả bốn đơn vị. Và cậu ta làm điều đó chỉ với bốn thanh kiếm.
Cherubim tổng cộng có tám thanh. Cho dù số lượng địch có tăng lên, cậu ta vẫn dư sức xử lý.
(Tên này đúng thật là quái vật mà…!)
Ma lực thật đáng sợ. Raishin tặc lưỡi trong khi Cherubim nhảy khỏi mặt đất. Sử dụng phản lực từ mạch Jet để bay trên không trung, nó hướng tới tên hiệp sĩ— Automaton của Walter.
Với song kiếm trên tay, nó tấn công con automaton đang dùng khiên chống đỡ của Walter— nhưng vô ích.
Chiếc khiên bị cắt dễ dàng như thể nó được làm từ cotton.
Con automaton khéo léo tránh được đòn đánh. Cherubim kiểm tra lại bản thân, rồi tiếp tục truy đuổi.
Chỉ như vậy, Loki đã dễ dàng phá tan đội hình năm hiệp sĩ của chúng.
Lúc này, Raishin đã hiểu được ý định của Loki.
(Trong khi bọn chúng đang tập trung vào tên đó… Mình hiểu rồi, thì ra là như vậy.)
Đột nhiên, cậu để ý thấy Frey đang run rẩy lo sợ phía sau.
Trong khi ôm chặt năm chú chó của mình, cô đang quan sát Loki chiến đấu với biểu cảm lo âu trên khuôn mặt.
“Đừng lo, Frey.”
Raishin bắt đầu nạp ma lực, trong khi cười nói với cô.
“Tôi qua một bên— Tôi không tài nào tưởng tượng ra được cảnh Loki sẽ thua.”
“Raishin…”
“Yaya, sẵn sàng chưa?”
Cậu kiểm tra người cộng sự của mình. Môi Yaya mím lại, lặng lẽ gật đầu.
Yaya và hai người bắt đầu vận lực, chờ đợi thời cơ.
Cuộc ẩu diễn ra chủ yếu ở giữa sân. Bất chợt, một con automaton nhảy ra. Thanh kiếm ngắn bay sượt qua cắt vào mũ giáp của nó, và để tránh phải nhận thêm sát thương, nó nhảy lùi về phía sau.
Đến lúc rồi!
“Suimei Shijuuhachishou!”
Yaya bùng nổ lao về phía trước. Chỉ trong tích tắc, Yaya đã tới chỗ con automaton và tung một cú đá vào lưng nó.
Đó là một cú đá chính xác. Một vết lõm rõ rệt in lên trên bộ giáp, nhưng chưa thể phá vỡ nó.
Sự va chạm của hai lực. Giữa đó tồn tại một sự kháng cự giống với của tên Shin, Tuy nhiên—
“Tenken!”
Thời điểm cậu thay đổi bản chất ma lực, một tiếng rắc phát ra khi mà cột sống của tên automaton bị đá gãy.
(— Có tác dụng rồi!)
Dù rằng chúng có mạch ma thuật giống với Shin, và người điều khiển chúng có nguồn ma lực lớn tương đương, nhưng năng lực chiến đấu của chúng chẳng thể so sánh được với hắn, đúng như những gì Raishin nghi ngờ.
Tên hiệp sĩ ngã quỵ xuống đất, một chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ trong chiếc mũ giáp. Một cơn buồn nôn chợt ập đến Raishin. Nhận thấy sơ hở lộ ra, một tên hiệp sĩ khác lao đến Yaya khi cô đang dìu Raishin.
Một chiếc rìu chiến lớn vung đến. Raishin vội truyền ma lực, lệnh cho Yaya phòng thủ.
Đôi tay gầy gò của cô chịu đựng cú vung tới… Nhưng vì không có đủ ma lực nên làn da cô bị cắt đứt ra.
Một bài kiểm tra sức mạnh.
Kongouriki của Yaya rất mạnh, song có vẻ đối thủ của cô cũng sở hữu một sức mạnh phi thường trong mình.
Sau khi tránh khỏi một trong những thanh kiếm ngắn của Cherubim, một con automaton khác lao tới. Có vẻ như nó định tấn công cô từ phía sau.
Với tốc độ này, cô sẽ bị mắc kẹt trong thế gọng kìm!
Tức khắc, với một tiếng gầm dữ dội, một thanh kiếm khổng lồ bay đến chém đôi tên hiệp sĩ cầm rìu chiến.
Một lượng lớn máu bắn ra. Giữa tiếng hét của những người khiển rối và đám đông khán giả, một cơn mưa máu đổ xuống người Yaya, nhuộm làn da trắng ngần của cô một màu đỏ thẫm.
“Hmph… Ngươi thật ngây thơ.”
Đằng sau Raishin, Loki lạnh lùng nói.
“Nếu ngươi không có gan chiến đấu, thì tránh sang một bên. Ngươi sẽ chỉ gây cản trở thôi.”
Cậu đã bị nhìn thấu chỉ trong một khắc mất bình tĩnh?
Thật đáng xấu hổ. Raishin nghiến răng trong sự khó chịu.
“Yaya, Suimei Sanjuurokushou!”
“Vâng!”
Yaya nhảy lên với một tốc độ chóng mặt. Tên hiệp sĩ áp sát cô từ đằng sau mất dấu cô nàng, trở nên bối rối.
Yaya xoay người trên đầu tên hiệp sĩ, thả gót chân xuống người tên đó. Tên automaton chỉ suýt soát chặn được cú đá của cô, nhưng cũng vì thế mà nó đã phải ngừng di chuyển.
Cherubim biến hình phóng tới khoảng hở lộ ra, nhanh như một cơn gió, chém đôi con automaton từ phần eo.
“… Hmph. Vẫn chiến đấu được à?”
“Đúng như ngươi nói, Loki. Ta đã ngây thơ. Nhưng ta chắc chắn sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Đến tận lúc này, Raishin mới xuống tay với con rối.
Không cần biết automaton của đối thủ lúc này có hình dáng giống con người đến mức nào, không có lí do nào để cậu chần chừ.
Chẳng bao giờ có gì tốt đẹp xảy ra từ sự chần chừ cả!
Đánh bay những thanh kiếm ngắn của Cherubim, hai tên automaton hiệp sĩ lao đến vung thanh kiếm về phía họ. Tuy nhiên, cả hai đòn đánh đều bị chặn lại dễ dàng bởi Yaya.
“Yaya! Tenken Sanjuurokushou!”
Cậu đưa ra mệnh lệnh tiếp theo. Tiếp tục đẩy lùi, cô đánh bay vũ khí của những tên automaton ra khỏi tay chúng.
Tiếp đến, cô tung ra một cú đá với toàn bộ sức lực vào phần thân hở.
Hai tiếng động trầm đục vang vọng. Hai tên hiệp sĩ bị đá bay ra hai phía trái phải.
Một bên, là Cherubim—
Bên còn lại, là Yaya đang phi đến.
Tiếp tục thế tấn công, họ bắt được mấy tên automaton ngay giữa không trung. Cherubim chém phăng đầu một con, Yaya khoét một lỗ lớn lên trên cơ thể con còn lại bằng chân mình.
“Đ-đừng chùn bước! Chúng ta vẫn có thể chịu được!”
Walter hét vào mặt tên hiệp sĩ của mình. Dù vậy, giọng nói của cậu nghe thật sáo rỗng.
Đã không còn là vấn đề chùn bước hay không chùn bước nữa.
Tình huống lúc này đã trở thành hai đấu một, trận chiến đã ngã ngũ.
Yaya và Cherubim lao đến tên hiệp sĩ của Walter, nhốt nó vào thế gọng kìm.
Walter chẳng biết nên né tránh ai.
Mà dù sao thì, dù hắn có tránh ai đi chăng nữa, thì cũng chỉ là vô nghĩa.
Cú đá của Yaya nghiền nát đầu, trong khi lưỡi kiếm của Cherubim chặt đứt tấm thân nó thành từng mảnh.
Quá dễ dàng, cả năm tên hiệp sĩ đều đã ngã xuống.
Mạch ma thuật của chúng vẫn tiếp tục tự kích hoạt. Chúng đang ở trong một tình trạng cực tệ, cơ thể của chúng đã tan thành từng mảnh— như một đống tro tàn—nằm rải rác khắp nơi.
Cả năm tên khiển rối đều không thể tin vào mắt mình. Chúng chỉ còn biết nhìn vào khung cảnh trải ra trước mắt bọng chúng.
Cả Yaya và Cherubim lúc này đang phủ trên mình một lớp máu dày, quay đầu nhìn về phía chúng.
Mặc dù họ không hề có ý định đe dọa năm người kia, nhưng chúng vẫn bất giác lùi lại một bước.
Tất nhiên, trốn thoát là điều không thể, nếu một người khiển rối có con rối của họ bị phá hỏng trên chiến trường và cố gắng bỏ chạy, các giám khảo sẽ tuyên bố xem như đó là bỏ cuộc.
Đôi vai của bọn chúng run lên trong xấu hổ khi chúng tháo bỏ chiếc găng trên tay và quăng xuống chân mình.
Khoảnh khắc đó, chiến thắng đã được xác định cho Raishin và những người đồng đội của cậu.
“Ghế thứ 86, 85, 84, 83 và 82— đã bị loại.”
Biết mình đã thua, năm người họ chán nản rời sân đấu. Nhìn họ rời đi, Raishin thở phào.
Trong khi vẫn duy trì cảnh giác, Yaya tiến tới lo lắng tiến tới chỗ cậu.
“Anh có sao không, Raishin?”
“Ừm… giờ thì.”
Cậu nhìn Loki và Frey. Frey giật mình ngạc nhiên, cứng đờ ra như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.
“Này hai người, giờ thì hai người muốn như thế nào đây?”
“Hmph… Ngươi muốn làm gì?”
“Để xem. Có khả năng bọn chúng vẫn đang cho người chờ phục kích— Nếu bây giờ mà phải chiếu đấu với cả hai thì, ta không muốn nghĩ về điều đó lắm.”
“Thật trùng hợp. Ta cũng không muốn chiếu đấu khi đang có thứ níu chân mình lại.”
Frey mở to mắt khi nghe những lời từ Loki.
Ôm chặt đàn chó của mình, cô nhìn lên cậu em trai với đôi má ứng hồng.
“Loki… ý em là…?”
“… Hợp tác với chị là điều có lợi cho Bữa tiệc đêm.”
Níu chân cậu lại và có lợi là hai điều hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng Loki hoặc là không để ý hoặc là không quan tâm khi cậu nói thế với chị gái mình.
Nghe thấy lời tuyên bố của cậu, cả khán phòng bắt đầu xôn xao.
“Ê mày nghe gì không?!” “Sword Emperor lập đội với Frey kìa!” “Một tổ hợp chị em!?”
Chỉ riêng Sword Emperor đã đủ nguy hiểm, nếu có thêm năm con Garm phía sau hỗ trợ, không ngoa khi nói rằng sức mạnh của họ có thể so sánh với cả một đội quân.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Raishin cười khúc khích rồi thoái lui.
Loki và Frey cũng vậy. Họ rút lui về hai đầu đối diện của sân đấu.
Họ ngồi nhìn nhau hết một giờ đồng hồ.
Sau khi đã trôi qua đủ thời gian quy định, Bữa tiệc đêm chiều tối ngày hôm đó đã kết thúc khi gần trước tám giờ tối.
Loki và Frey rời đi trước.
Sau khi thấy hai người đã rời đi, Raishin cùng Yaya cũng rút lui.
Sau khi xác nhận cả ba người đều đã rời đấu trường, ủy ban điều hành tuyên bố kết thúc phiên ngày hôm nay.
Không ngoái đầu lại, Loki và Raishin về thẳng ký túc xá của mình.
Sau khi loạng choạng bước được tầm hai chục bước chân, Raishin đổ gục về phía trước, ngã sấp mặt mình xuống đất.
Dù rằng hầu hết những gì cậu làm trong trận chiến vừa rồi là làm trò— trình trạng cơ thể của cậu thật sự không phù hợp để ra sân chiến đấu một chút nào.
Hồi 5
Mở mắt ra một cách yếu ớt, cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nồng nặc mùi thuốc.
“Raishin! Anh tỉnh rồi à!?”
Khuôn mặt Yaya rơi vào tầm nhìn của cậu. Đôi mắt đen nhánh của cô đang ngấn lệ, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống trên khuôn mặt cô.
“Em mừng quá… Raishin…!”
“… Xin lỗi. Tôi lại làm cô lo lắng rồi.”
Cậu nhìn quanh. Những bức tường và trần nhà đều quen thuộc. Đúng như cậu nghĩ, hay đúng hơn là chắc chắn, cậu đang ở trong căn phòng bệnh nằm ở tầng một cạnh phòng khám.
Cậu lục lại mớ ký ức mơ hồ của mình. Nếu cậu nhớ không nhầm thì sau trận chiến—
Đúng vậy, cậu đã ngã quỵ.
Cậu đã đẩy cái cơ thể đang bị thương nghiêm trọng của mình đi quá giới hạn. Không thể chịu đựng được gánh nặng của việc truyền ma lực, cậu đã ngất đi.
Cậu cười nhăn nhó. Ngay cả khi cậu đã tự nhủ với mình, cậu vẫn chẳng rút ra được bài học gì cả.
Ngực cậu đau điếng, như thể vết thương của cậu đã hở ra lại. Nhìn xuống, cậu thấy những miếng băng gạc mới được quấn quanh ngực mình, đồng nghĩa với việc có lẽ Cruel đã chăm sóc cho cậu.
Bên cạnh cậu là Loki đang ngủ trong im lặng. Frey nằm dài bên cạnh cậu ta, mái tóc trắng ngọc trai của cổ trải dài ra trên giường.
Những giọt nước mắt lạnh ngắt từ đâu đó rơi xuống mặt cậu, khiến Raishin quay lại.
"Em xin lỗi... Raishin... Mặc dù... Mặc dù Yaya đã ở đó với anh...!"
Lông mày cô nhíu lại khi cô che mặt và khóc. Khiến Raishin bị sốc.
“Đừng khóc mà. Cô không làm gì sai cả. Đó là vì tôi đã cố ra vẻ ngầu lòi và thực hiện cú đá trên không đó. Không phải lỗi của cô đâu.”
“Không… Là vì Yaya…”
Yaya tỏ ra bướng bỉnh hơn bình thường. Cô ấy khịt mũi, ho rồi lại nấc cụt.
“… Cô đang cư xử hơi lạ đó. Chuyện gì đã xảy ra à?”
“Không… Không có gì xảy ra cả…!”
“Không đời nào có chuyện không có gì xảy ra. Không phải với cái bộ mặt cô đang làm bây giờ.”
Cậu đưa tay về phía cô mà không suy nghĩ. Ngay khi cậu chạm vào vai cô, Yaya bất giác giật mình và lùi khỏi cậu.
“Ah… Em x-xin lỗi.”
Yaya có vẻ ngạc nhiên về bản thân mình. Raishin cũng vậy. Bình thường Yaya sẽ tận dụng cơ hội để tiến lại gần cậu hơn, nhưng giờ cô lại run rẩy trước cái chạm của cậu.
Raishin vờ như không để ý.
"Cô là người đưa tôi đến đây à? Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?"
"Ah... Em không chắc nữa... Em s-sẽ đi xem thử."
Yaya đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài để không đánh thức Frey dậy.
Bước chân cô ấy dường như nặng nề và cứng hơn khi cô bước đi— hay đó chỉ là do cậu tưởng tượng?
Dừng lại ở khung cửa, cô quay lưng lại đối mặt với Raishin.
Vẻ đẹp của cô khiến cậu nín thở trong thoáng chốc.
Dáng người cô trông như một bông hoa thủy tiên mỏng manh đang nở rộ.
Yaya nhìn xuống, nở một nụ cười cô đơn với cậu.
“Tạm biệt, Raishin.”
“Hở—?”
Ngay sau đó là một sự thay đổi hoàn toàn khi cô ấy lại mỉm cười rạng rỡ như mọi khi.
“Em sẽ quay lại sau khi kiểm tra thời gian!”
“À… Ừ, được thôi.”
Cô ấy rời đi, tiếng bước chân nhạt dần theo khoảng cách.
Nhìn bóng dáng cô từ phía sau, cô trông vẫn giống như mọi khi.
Đêm đó, cứ như vậy, Yaya đã không quay trở lại.
Great Dane là giống chó Là bê đê đó Gauntlet Top 13 Gauntlet Không biết dịch sao nên để z lun