Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 2 - Nữ Vương Tiên Giới và Triệu Kẻ Địch - Chương 9: Chương 1.8

Với sự xuất hiện của con hải quái mang hình dáng bạch tuộc khổng lồ – dù nó khác biệt hẳn với bạch tuộc thông thường – trong số mấy trăm xúc tu của nó, hàng chục chiếc đã vươn ra tấn công đám trẻ đang chơi trên bãi biển.

“Kyaaaaaaa!”

“Nó tới đây rồi―! Cứu chúng con với chị ơi―!”

Lũ trẻ la hét thất thanh, tứ tán chạy trốn.

Nhưng tốc độ của những chiếc xúc tu đang lao tới còn nhanh hơn nhiều, chúng không thể thoát thân.

Thế nhưng― đó là chỉ khi chúng chạm được vào bọn trẻ.

“Cứ để đó cho em!”

Để bảo vệ những đứa trẻ đang tháo chạy, Lily cùng cây thương trong tay đã chen vào giữa những chiếc xúc tu và bọn nhỏ.

Rồi nàng đối mặt với hàng chục chiếc xúc tu đang lao đến như một cơn sóng thần, giương thương thủ thế,

“<Thiên Sát Thích Thương Gae Bolg> ――–!!!!”

Nàng tung ra <Kỹ năng Anh hùng> từ anh linh đã khế ước và nhập vào mình.

Mũi thương mà nàng phóng đi về phía vô số xúc tu đang ập đến chỉ là một.

Thế nhưng, chỉ với một đòn duy nhất đó, toàn bộ hàng chục chiếc xúc tu đều bị xuyên thủng và xé nát.

Đó là một pháp kỹ thi triển đòn đâm xuyên lên tất cả kẻ địch phản chiếu trong tầm mắt chỉ với một cú tấn công.

Đó chính là Gae Bolg của anh linh mà Lily khế ước, thứ vũ khí được truyền thuyết kể rằng có thể xuyên thủng một đạo quân hùng mạnh chỉ bằng một nhát đâm―

Vị anh hùng của Ireland, <Thần tử> Cu Chulainn.

Tuy nhiên, dù tất cả xúc tu lao về phía lũ trẻ đã bị đánh bại,

“Khụ―! Nó quá lớn…!”

Tổn thương gây ra cho con hải quái khổng lồ Kraken vẫn chẳng đáng kể là bao.

Không, đúng hơn là, ngay lúc này, từ phần xúc tu bị xé nát, những mảng thịt trắng nhớp nháp trào ra sủi bọt, rồi mọc lên và trong nháy mắt đã tái tạo thành những chiếc xúc tu mới.

Cứ thế này thì chẳng có tiến triển gì cả.

Nàng không có cách nào để tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ hơn.

Đúng lúc đó, người lao lên chính là―

“Cứ để đó cho tôi!”

<Chiến binh xung kích> của trung đội 101, Ichinotani Chikori.

“<Vô song Cự lực>――!”

Chikori nhận được sự phù hộ từ anh linh mà mình khế ước, <Ác Tăng> Musashibou Benkei, khiến sức mạnh của một loài quỷ dữ tràn ngập trong cơ thể nhỏ bé và mảnh mai của cô.

Và rồi với sức bật siêu phàm của đôi chân, chỉ một bước cô đã nhảy vọt lên cao hơn đầu con Kraken khổng lồ, tới tận 100 mét giữa không trung, sau đó

“Megaton Punch―!”

Nương theo đà rơi và sức mạnh cánh tay của một loài quỷ, cô siết chặt nắm đấm, giáng thẳng xuống phần đầu dài của con Kraken.

Thế nhưng,

―*nhuột*

Khoảnh khắc nắm đấm của Chikori chạm vào cơ thể Kraken, nó đã trượt đi và đánh vào khoảng không.

“Hự!? Sao, sao mà nó cứ trơn tuồn tuột thế này――!?”

Lớp dịch thể nhớt dính bao phủ cơ thể Kraken đã hoàn toàn làm chệch hướng mọi lực tác động từ nắm đấm của Chikori.

Đòn tấn công của Chikori trượt mục tiêu một cách khó hiểu ngay trước mặt con Kraken khiến cô mất thăng bằng, rồi bị những xúc tu đang lao tới quấn lấy.

“Kyaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Chikori-san!?”

Những chiếc xúc tu đầy nhớt nhãi quấn chặt lấy cơ thể Chikori đang mặc bikini, chúng bò luồn lách qua những đường cong bốc lửa, nhấp nhô đầy quyến rũ trên cơ thể nhỏ nhắn của cô, để lại vệt chất nhầy cứ thế kéo dài ra *nunununu*.

“A, a… cái thứ nhớp nháp này đang bò khắp người mình… ân―”

“Cá, cá, cá, cậu đang làm gì mà phát ra thứ giọng kỳ quặc đó vậy―! Có cả lũ trẻ đang nhìn đó―!”

Sumika cất cao giọng với Chikori, người đang gây ra vấn đề theo một hướng không mong muốn, rồi cô triển khai hai khẩu súng lục là <Vũ khí đặc trưng> của mình để giúp Chikori.

Tuy nhiên trước khi Sumika có thể hành động―

“Chờ đã, Sumika.”

Homura đã dùng tay ngăn cô lại.

“Homura-san?”

“Để ta lo chuyện này. Một mình ta là đủ rồi.”

Nói rồi, Homura quay sang trừng mắt nhìn Alfaro – kẻ mà hắn vừa đối mặt ban nãy – bằng một ánh mắt sắc lạnh đong đầy sát khí.

“—Ngươi nữa, đừng nhúng tay vào. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta. Nếu ngươi còn muốn gây sự hơn nữa, đừng trách sao ta không đảm bảo được tính mạng cho ngươi!”

“Hô hô hô… Được thôi, vậy thì cứ thế mà làm.”

“???”

Sumika đứng bên cạnh lắng nghe màn đối đáp của hai người mà không thể nào hiểu nổi tình hình.

Cô bé chẳng hề hay biết hai người đang nói chuyện gì.

Nhưng Homura không hề có ý định giải thích, hắn cứ thế một mình bước tới.

Hai bàn tay hắn trống trơn.

Gió biển mặn không tốt cho cuốn ma đạo thư – thứ vũ khí của hắn, thế nên nó không theo Homura đến đây.

Tuy nhiên, đối thủ chỉ là một tên <Kỵ sĩ cấp cao>.

Dù không có ma đạo thư hay bất cứ thứ gì khác, dù không cần triệu hồi tà thần hay gì đó, —chỉ một sinh vật hộ mệnh nhỏ bé cũng đủ để giải quyết việc này.

“Hãy ăn ngấu nghiến. Hãy nuốt chửng tàn bạo.”

Homura dùng gót chân gõ lên cái bóng đen sì của mình in trên bãi cát trắng xóa.

Ngay lập tức, cái bóng đen vừa nãy còn nằm yên dưới chân Homura bắt đầu quằn quại. Với tốc độ kinh hoàng, nó vươn dài ra và lao thẳng về phía con kraken.

Và rồi, khi đang vươn dài, nó bắt đầu sủi lên những bọt đen sì.

Những bọt đen dần lớn hơn và dâng cao hơn, tựa như dung nham phun trào, một thứ chất lỏng sệt màu đen với ánh ngũ sắc lấp lánh bò ra từ cái bóng, chảy lênh láng trên mặt biển. Cứ thế, giống như dầu diesel rò rỉ từ một con tàu mắc cạn, mặt biển xanh ngắt bị vấy bẩn bởi thứ chất nhờn đen kịt bao vây con kraken.

Và rồi, cùng với một con sóng lớn hơn hẳn, vô số những thứ giống như cánh tay người từ dưới mặt biển ánh ngũ sắc nổi lên.

{GHI? GHI GHÌ GHÌ GHÌ? GHI GHÌ GHÌ GHÌ GHÌ GHÌ GHÌ!}

Những cánh tay gầy guộc trông như cành cây khô lũ lượt vây lấy con kraken.

Trông chúng hoàn toàn như cánh tay của người chết.

Vài trăm, không, vài ngàn cánh tay bám chặt lấy thân thể khổng lồ của con kraken như thể chúng đang đòi giúp đỡ.

Con kraken khua loạn xúc tu, vặn vẹo thân mình, cố gắng hất văng những cánh tay tử thi, nhưng

{GHI, GHI GHÌ GHÌ?!}

Nó không thể hất ra.

Mặc dù từng cánh tay riêng lẻ không có sức mạnh đáng kể, nhưng số lượng của chúng quá nhiều.

Hơn nữa, số lượng ấy vẫn đang tăng lên nhanh chóng, giờ đây đã có hàng vạn cánh tay đen kịt phủ ánh ngũ sắc bám chặt lấy con kraken.

Và rồi—

{TEKELI・LI! TEKELI・LI!}

Đột nhiên, những âm thanh kỳ lạ, the thé như vậy vang vọng.

Tiếng kêu như thể đang giễu cợt mọi thứ trên đời không ngừng vang lên từ đám chất nhờn đen.

Ngay khoảnh khắc đó, những cánh tay đen đã tóm gọn con kraken bắt đầu biến đổi.

Từ bên trong những cánh tay đang nhỏ giọt chất nhờn, những con mắt người đỏ ngầu, đỏ rực như máu hiện ra.

Chúng ken đặc trên bề mặt của hàng vạn cánh tay.

Và rồi, vô số nhãn cầu đó đồng loạt trừng trừng nhìn con kraken một cách đáng sợ,

{TEKELI・LI! TEKELI・LI! TEKELI・LI! TEKELI・LI! TEKELI・LI! TEKELI・LI! TEKELI・LI TEKELI・LI TEKELI LI TEKELI・LI TEKELI LI TEKELI LI TEKETELI KELI・LI KE KE KE KE KE KE KELI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI LI!!!!!!!}

Cùng với những tiếng kêu hân hoan, tất cả những nhãn cầu đó biến đổi hình dạng thành những cái miệng đầy răng ố vàng, cắn xé con kraken.

{GHI GHÌ GHÌ GHÌ I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I I

Nó thả lỏng Chikori đang bị giam cầm rồi quằn quại điên cuồng.

Thế nhưng, những sợi dây trói buộc từ các cánh tay đen vẫn không thể bị xé toạc.

Hàng trăm ngàn cánh tay đen siết chặt lấy con Kraken, những cái miệng với hàm răng ố vàng san sát nhau há to khắp nơi trên thân chúng, cào cấu khi con Kraken còn sống, cắn xé và xé toạc nó ra từng mảnh, ngấu nghiến một cách tham lam đến tàn bạo.

Máu tươi vương vãi nhuộm đỏ cả mặt biển.

Thế nhưng, con quái vật vô định hình không để sót một giọt nào, nó vươn cái lưỡi dài kỳ lạ liếm láp liên tục trên mặt nước.

Cảnh tượng đó tiếp diễn gần một phút.

Chẳng mấy chốc, thân thể con Kraken thu nhỏ dần, như thể đang chìm vào một vũng lầy không đáy—, cuối cùng hình dáng của nó biến mất khỏi mặt biển, không, khỏi thế giới này.

{TEKELI・LI TEKELI・LI}

Đồng thời, chất nhầy vô định hình mang màu sắc cầu vồng lan rộng trên mặt biển cũng từ từ rút lên, nó trườn lên bờ như đang trượt đi và quay trở lại vào bóng của Homura.

Sumika, người đã chứng kiến từ đầu đến cuối, cuối cùng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đó là bởi vì cô bé đã nhận ra, cái con quái vật vô định hình, thứ đã bò ra từ trong bóng tối và nuốt chửng con Kraken không sót một miếng thịt hay một giọt máu nào, rốt cuộc là thứ gì.

Đó là một sự tồn tại được gọi là Shoggoth.

[IMAGE: ../Images/..]

Thay vì gọi nó là một sinh vật cổ đại, thì nó là một chủng tộc được tạo ra để phục vụ, nếu phải nói, nó là một linh thú.

Nhưng con linh thú này, nó là một con quái vật có lịch sử nổi dậy chống lại những sinh vật cổ đại đã sinh ra nó, vốn dĩ nó không phải là một sự tồn tại mà một con người bình thường có thể kiểm soát.

Tuy nhiên, Homura lại khác.

(Một người có thể khuất phục cả tà thần. Thứ như Shoggoth thì chẳng thấm vào đâu cả.)

Nhưng cô bé không hiểu.

Tại sao Homura… lại ra tay sát hại theo cách này?

Không, cô bé không hề có ý định đồng cảm với loài quỷ.

Ngay từ đầu, chúng là những kẻ xâm lược đã vượt sang thế giới này với ý đồ xấu xa. Chúng là những sinh vật cần phải bị tiêu diệt.

Tuy nhiên, Homura hẳn có rất nhiều cách thông minh hơn để làm việc này.

(Cách này, nếu hắn ta thay vào đó lại giết người một cách ghê rợn như thế này thì…)

“Á”

Lúc đó, Sumika chợt nhận ra.

Cô bé nhận ra, rồi nhìn quanh.

“Hì…!”

“Uaa, ueee…!”

Đoạn, đúng như cô bé tưởng tượng… sự [hoảng loạn] trước <Kẻ sử dụng Tà thần> vốn thân thiện hơn những câu chuyện mà lũ trẻ vẫn nghe cho đến tận bây giờ, lũ trẻ với đôi mắt giờ đây lộ rõ sự [kinh hoàng] hiển nhiên đang lùi xa khỏi Homura trong khi sắc mặt tái nhợt.

Không, đó vẫn là những đứa khá hơn.

Có những đứa trẻ bị ảnh hưởng nặng hơn, có đứa thì ngất xỉu hoặc nôn mửa.

Cô bé tên Hime, người trước đó đã che chắn cho Homura khỏi chị gái, cũng nằm trong số đó.

“Hô hô hô. Tất cả biểu cảm của các ngươi thật sự rất tuyệt vời.”

Và rồi, Alfaro vỗ tay reo mừng trước phản ứng của lũ trẻ.

“Bây giờ tất cả các ngươi thực sự đã hiểu đúng không? Các ngươi có thể nhận ra đúng không? Hành động tàn bạo và thủ đoạn xấu xa vừa rồi chính là bản chất thật của kẻ này, tên phù thủy tà ác đã bắt tay với quỷ dữ và phản bội nhân loại, con quỷ đội lốt người! Một kẻ được một sự tồn tại đáng sợ như vậy đi cùng, không đời nào hắn có thể là đồng minh của con người. Tất cả các ngươi nghe rõ không? Nỗi kinh hoàng đó, sự ghê tởm đó, nhất định đừng bao giờ quên, hãy ghi nhớ lấy. Sau cùng, nếu các ngươi làm thế, Chúa sẽ không bao giờ thất bại trong việc bảo vệ tất cả mọi người khỏi con quỷ này đâu.”

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng khuyên bảo cùng nụ cười hiền hòa trên gương mặt đó, bọn trẻ con, với cách hiểu riêng của mình, biết rằng chúng cần phải chọn đứng về phía nào.

Ai nấy đều đồng loạt gật đầu theo lời Alfaro nói, rồi tụm lại xung quanh ông. Cứ như thể đang tôn sùng, đang nương tựa vào vị thần của riêng mình vậy. Alfaro gật đầu hài lòng trước thái độ của lũ trẻ.

“Hoho. Vì các cháu bé đã thành tâm như vậy, ta sẽ bỏ qua lỗi lầm của cô Nagashima. …Nào các cháu. Hãy đi theo ta. Bữa ăn đã được chuẩn bị ở nhà trên bãi biển rồi. Có lẽ giờ đây các cháu không còn cảm thấy ngon miệng nữa vì tên đàn ông đó, nhưng nếu cứ ở gần hắn ta lâu hơn nữa thì tinh thần chúng ta cũng chẳng thể nào thư thái nổi đâu.”

Ông dẫn lũ trẻ rời khỏi bãi biển.

Về phần Homura, cậu vẫn đứng nguyên. Cậu thậm chí còn không tiễn họ. Cậu chỉ lặng im, dõi mắt về phía đường chân trời trải dài vô tận.

“…Cái vẻ mặt đó là sao vậy?”

Homura cằn nhằn với vẻ mặt nhăn nhó về phía Sumika, người đã nhìn chằm chằm vào cậu từ nãy đến giờ.

Ngược lại, Sumika lại,

“―Không có gì cả.”

Cô đã sớm hiểu được lý do cho hành động của Homura và ý nghĩa thực sự đằng sau cuộc nói chuyện của cậu với Alfaro. Nói tóm lại, đó là một sự thỏa hiệp. Homura sẽ không chấp nhận việc cô Nagashima bị tổn thương. Alfaro cũng không chấp nhận việc lũ trẻ không có ấn tượng xấu về Homura như thế.

Sự thỏa hiệp của cả hai bên, đại khái là như vậy.

―Cô không chỉ trích điều đó.

Sumika biết rằng Homura là một người như thế này, và hơn hết là vì cô hiểu rằng mình không có quyền gì để chỉ trích hành động của cậu. Bởi vì cô yếu đuối. Cô yếu đến mức không thể cùng Homura gánh vác những gánh nặng mà cậu đang mang. Cô thậm chí còn không có tư cách để can thiệp. Việc chỉ nói suông mà không có chút sức mạnh nào để xoay chuyển tình hình theo hướng tốt đẹp hơn phương pháp mà Homura đưa ra, đó chẳng khác nào sự ích kỷ.

Chính vì vậy, dù Sumika ghét cái cách sống của cậu, cô vẫn không phủ nhận nó, tuy nhiên―

“Xin anh đừng quên, vẫn có những người hiểu anh.”

Cô nói thẳng câu đó với cậu.

“Được được, tôi sẽ nhớ.”

Homura, như mọi khi, đáp lại lời Sumika bằng thái độ cộc lằn.

Nhưng, Sumika lại cảm thấy ánh mắt của cậu trìu mến hơn bình thường.

…Và rồi khi hai người đang trò chuyện như thế này,

“―Sumika.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.