Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 4

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 2 - Nữ Vương Tiên Giới và Triệu Kẻ Địch - Chương 11: Chương 2.1

Một sứ giả đến từ ma giới. Đó là chuyến viếng thăm của Elfiena, người tự xưng là Nữ hoàng tộc Tiên. Thông báo đó tức thì lan đi như một luồng sét giật, tạo nên cơn chấn động lớn đến tai chính phủ Nhật Bản, đơn vị đang quản lý không gian sống Tokyo.

Thủ tướng Kinugasa Yoshinori, người đã và đang gồng gánh đất nước đang hấp hối này kể từ sự kiện <Đêm Walpurgis>, lập tức ra lệnh bịt miệng mọi thông tin liên quan đến vụ việc. Sau đó, ông thông qua Onjouji Kai, chỉ thị cho Tiểu đội huấn luyện số 101 phải dẫn Elfiena đến Học viện Ma thuật Tân Tokyo mà không để cô ta tiếp xúc với bất kỳ ai.

[IMAGE: ../Images/..]

Và rồi, chưa đầy một giờ sau, chính Kinugasa đã vội vã lao đến Học viện Ma thuật Tân Tokyo.

[IMAGE: ../Images/..]

Những người đón tiếp Kinugasa, kẻ vừa nhảy vọt ra khỏi chiếc xe công vụ như thể bỏ lại một chiếc xe đã đâm sầm, là hai người: Onjouji Kai và Kamishiro Homura.

“Đến mà vội vàng quá, làm hỏng cả bộ lễ phục may đo rồi đấy.”

“Ha, haha, tôi đúng là đang hoảng loạn thật. ...Dù sao thì đây không phải là một ác thần, mà là một con quỷ đến đề nghị đàm phán chính trị, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thế giới.”

Đó là điều mà cả thế giới đã lầm tưởng: ác thần và ma quỷ là hai khái niệm khác nhau.

[IMAGE: ../Images/..]

Dù vẻ ngoài đáng sợ, vượt xa sự hiểu biết của con người, của cả hai đều có nhiều điểm tương đồng, nhưng nếu miêu tả sự tồn tại của ác thần bằng tiếng Nhật, từ thích hợp nhất chính là [người ngoài hành tinh]. Chúng đã sống trên thế giới này từ rất lâu trước loài người, những thực thể cai trị mặt phẳng này. Dù bản thân chúng không phải từ Trái Đất, nhưng hầu hết chúng đều có nguồn gốc từ một nơi nào đó tận cùng thiên hà.

Vì vậy, dù có đáng sợ đến mấy, cuối cùng chúng vẫn là những thực thể thuộc về thế giới này.

[IMAGE: ../Images/..]

Tuy nhiên, ma quỷ lại khác.

Chúng là những kẻ xâm lược vượt không gian từ một chiều không gian song song liền kề được gọi là ma giới, nguồn gốc của chúng không phải từ thế giới này. Nói cách khác, chúng coi thế giới này chẳng khác gì một món ăn ngon để nuốt chửng một cách tham lam.

—Khoảng cách giữa ma quỷ và ác thần nằm ở điểm này.

Một thế kỷ trước, <Hỗn Loạn Đang Bò Tới> tự xưng là <Người Đàn Ông Bóng Tối> đã liên lạc với đại diện của nhân loại, vốn đã bị Baphomet hủy diệt, đó là pháp sư Aleister Crowley. Lý do hắn giao lại <Liber Legis> cũng phần lớn bắt nguồn từ điểm này. Đối với những kẻ được tôn vinh là [thần] ngự trị trên lãnh thổ này với tư cách là những kẻ thống trị cổ xưa, tình trạng hiện tại khi những kẻ ngoại lai tùy tiện bước chân vào thế giới của chúng rồi hành xử như thể chúng là chủ nhân là điều không mấy dễ chịu.

Đúng vậy. ...Đối với các ác thần, trên thực tế chúng có một lý do méo mó rằng [chỉ có chúng mới được quyền đùa giỡn với nhân loại], nhưng dù vậy, mặc dù không hoàn hảo, chúng vẫn có lý do để hợp tác với nhân loại.

Tuy nhiên, —ma quỷ lại không hề có lý do đó.

Lẽ ra không thể tồn tại một lý do nào như vậy.

[IMAGE: ../Images/..]

Nhưng trong dịp này, lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, một con quỷ đến từ ma giới lại tìm cách tiếp xúc chính trị.

Trong lòng Kinugasa, người phải đối mặt với tình huống này với tư cách là đại diện của một quốc gia, tràn ngập sự sốc và sốt ruột, xen lẫn cả sự bối rối.

Thật tình, ông hoàn toàn không hiểu phải đối xử với đối phương như thế nào.

[IMAGE: ../Images/..]

Đối phương có vẻ nói rằng họ muốn thành lập một liên minh, nhưng liệu đó có phải là sự thật?

Ngay từ đầu, liệu lời giới thiệu là nữ hoàng của [Tộc Tiên] có đáng tin?

—Hay đúng hơn, chẳng phải giết chết cô ta ngay bây giờ tốt hơn sao…?

Nhiều suy nghĩ cứ thế luẩn quẩn trong đầu Kinugasa, nhưng bởi đây là một chuyện chưa từng có tiền lệ, anh chẳng thể nào tìm ra phương án tối ưu nhất.

(Chết tiệt, cứ nghĩ quá nhiều là cái tật xấu của mình mà, Kinugasa Yoshinori.)

Kinugasa tự mắng bộ não đang mải miết suy tính của mình.

Cố gắng giải quyết một vấn đề chưa từng có tiền lệ bằng chính kinh nghiệm của bản thân ngay từ đầu đã là một sai lầm rồi.

(Trước hết là cái danh xưng Nữ hoàng tộc Tiên của cô ta, chắc là không giả đâu nhỉ? Nếu không phải thật, thì việc cô ta đến thế giới loài người sẽ chỉ là một hành động ngu ngốc, vô nghĩa, tự chuốc lấy cái chết mà thôi.)

Đúng vậy, chẳng ai lại làm chuyện ngu xuẩn như thế.

Nếu cô ta thật sự là một nữ hoàng, thì gác lại mọi chuyện có thể xảy ra, anh trước hết phải gặp mặt cô ta để họ có thể bắt đầu đàm phán.

Sau khi đưa ra quyết định rõ ràng đó, Kinugasa liền hỏi Onjouji:

"...Vậy, con quỷ tự xưng là nữ hoàng tộc Tiên đó hiện đang ở đâu?"

"Hình như trước khi vượt qua Ma giới đến Nhân giới, cô ta đã bị một con kraken nuốt chửng và mắc kẹt trong bụng nó suốt một thời gian. Cô ta nói muốn chỉnh trang lại y phục trước khi đàm phán, nên tôi đã cho cô ta mượn phòng tắm của học viện. Vì thế chúng ta cần thêm một chút thời gian trước cuộc họp."

"Thật, thật là..."

Thật sự như một con người, Kinugasa thốt lên một cách thành thật.

Anh thậm chí còn không nghĩ rằng loài quỷ cũng có văn hóa tắm rửa.

Hơn nữa, việc muốn chỉnh trang lại diện mạo trước một cuộc đàm phán có nghĩa là...

(Biết đâu, có lẽ đây là một kẻ bất ngờ có thể nói chuyện được chăng...?)

Kinugasa thầm ấp ủ một chút hy vọng trong lòng từ điểm chung bất ngờ với loài người này, nhưng ngay lúc đó.

Cánh cửa sau của chiếc xe công vụ mà Kinugasa đang ngồi,

"Hừ! Ngươi nói một con quỷ thô tục đang cố chỉnh trang lại quần áo ư?"

Cùng với một tiếng chế giễu khàn khàn, cánh cửa mở bật ra với lực mạnh như thể bị đạp.

Và rồi một người đàn ông thân hình vạm vỡ như gấu bước ra từ cánh cửa xe công vụ bị đạp tung.

Người đàn ông mặc một bộ vest trắng được tô điểm bằng những chiếc cúc vàng lấp lánh, khiến ông ta trông như đang tỏa sáng.

Người đàn ông to lớn với khối cơ bắp có thể cảm nhận được dù thân thể được bao bọc bởi bộ vest dày cộp ấy chính là...

"Một con quái vật mà dám hành xử như con người thì thật là quá đáng. Kéo nó trần truồng ngay lập tức và ném vào chuồng. Đó mới là nơi dành cho một con quỷ."

Tổng thư ký Liên Minh Cộng Hòa Trung Hoa・Wan Tairon.

Về bản chất, ông ta là một trong những trụ cột của <Ngũ Đại Lãnh Đạo> thống trị thế giới hiện tại, đồng thời cũng là một trong mười pháp sư cấp S duy nhất trên toàn thế giới.

Và rồi, thêm một người nữa theo sau thân hình khổng lồ đó, dáng vẻ của hắn hiện ra từ bên trong chiếc xe công vụ.

"Haha, thôi nào, Tổng thư ký Wan."

Một người đàn ông tầm thước mặc bộ vest xanh thẫm.

Hắn là một gã hào hoa với mái tóc vàng rực rỡ và hàm răng trắng sáng còn hơn cả mái tóc, đó chính là đặc điểm nổi bật của hắn.

"Ngoại hình của loài quỷ thực sự khó coi ngay cả trong những lúc tốt nhất. Mắt chúng ta sẽ thối rữa nếu không ít nhất để nó chỉnh trang lại y phục."

Hắn là Tổng thống Hoa Kỳ・Joseph Franklin, một quốc gia hùng mạnh từng nắm giữ vị trí có thể coi là quyền lực tối thượng trên Trái đất.

Homura lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn thấy hai người này.

"Này Thủ tướng. Ông đã dẫn đến một lũ rắc rối thực sự đấy."

Kinugasa cũng ở vị trí thực sự có thể hiểu được sự bức xúc đó của Homura.

Riêng chuyện làm cái gọi là ngoại giao với loài quỷ thôi cũng đủ để làm xấu đi vị thế của Nhật Bản rồi.

Chính Kinugasa cũng muốn giấu kín chuyện này khỏi họ và tự mình xử lý mọi chuyện sau cánh cửa đóng kín.

Thế nhưng, thời điểm lại quá tệ.

“Khi tôi nhận được thông báo, thì đúng lúc chúng tôi đang họp bàn về các quy định của <Kế Hoạch Một Năm>.”

Đó chỉ là vận xui. Hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Đặc biệt khi đối phương lại là <Ngũ Đại Thủ Lĩnh>, thì dù có là anh ta cũng không thể nào bỏ họp để tiếp nhận thông báo được.

Bọn họ kiêu ngạo cho rằng mình chính là người đặt ra trật tự cho thế giới mới này.

Và với cái trật tự đó, tuyệt đối không có chuyện bọn họ cho phép bất cứ điều gì bị che giấu.

“…Vả lại, chuyện Homura-san và các thành viên khác trong trung đội học viên 101 tiếp xúc với một thực thể hình người có vẻ là quỷ đã bị vệ tinh của một số quốc gia bắt được, nên… không thể giấu diếm được nữa rồi.”

“À… Giờ ngài nói mới để ý, đúng thật nhỉ.”

Homura chợt tỉnh ngộ sau lời giải thích thì thầm của Kinugasa.

Cậu đã quên mất rằng mình luôn bị vệ tinh giám sát.

“Chán thật. Hay là sắp tới mình giả vờ gây ra sự cố gì đó rồi bắn hạ hết chúng nó luôn đi.”

“X-xin hãy nhẹ nhàng một chút nếu có thể ạ…”

Kinugasa tái mặt thật sự trước câu nói đùa của Homura.

“Này, bọn bây. Hai thằng khốn chúng mày đang lẩm bẩm cái quái gì với nhau vậy hả? Hả?”

Một giọng nói thô lỗ, cục cằn cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Đó là Wan Tairon.

Tairon thô bạo túm lấy vai cả hai người, kéo họ ra rồi chen vào giữa.

Sau đó, hắn tóm lấy cổ áo Homura ―

“Hai thằng ranh chúng mày, chẳng lẽ đang định làm cái trò gì đó hả? Hả?”

Treo bổng Homura bằng một tay, hắn kề sát mặt lại, đôi mắt nheo lại đầy đe dọa.

Cái vẻ thô lỗ đó hệt như một tên côn đồ vậy.

Nhưng, ―sức ép toát ra từ ánh mắt hắn thì lại khác một trời một vực so với những kẻ du côn tầm thường.

Trong đôi mắt vàng khè, đục ngầu và vẩn đục đó.

Cái ánh sáng mờ đục, trơn trượt đang lóe lên kia ― chính là [sự điên loạn].

Mười bảy năm trước, hắn từng là một bạo chúa đã khiến máu nhuộm khắp lục địa dưới danh nghĩa cách mạng để củng cố quyền lực của mình. Bởi vì hắn là một kẻ đã giết vô số người, nhiều hơn cả lũ ác ma bình thường cộng lại, nên hắn có thể tỏa ra áp lực áp đảo đó, thậm chí còn hơn cả một thứ vũ khí sắc bén.

Sức mạnh từ đôi mắt ấy thậm chí có thể khiến hầu hết mọi người phải câm nín.

Dù không phải là điều đáng được ca ngợi, nhưng người đàn ông này không thể nghi ngờ gì nữa, đang sở hữu một khí chất bá đạo của một [kẻ thống trị tối cao đã đạt đến cực điểm].

Nhưng ngay cả khí chất bá đạo đó,

“Đâu có định làm cái gì đâu mà.”

Trước mặt Kamishiro Homura, nó chỉ trở thành một con hổ giấy.

Homura không hề nao núng dù chỉ một chút trước ánh mắt của Tairon.

“Thay vào đó, đừng có dí cái bản mặt ông già thúi mồm đó gần tôi như thế.”

Cậu khẽ gạt cánh tay thô kệch như khúc gỗ đang siết chặt cổ áo mình ra.

Sự đối xử thờ ơ này khiến giọng Tairon run rẩy.

“Thằng khốn mày, chó bị xích thì đừng có mà làm bộ làm tịch ở đây. …Mấy hôm trước lão già lẩm cẩm Innocentius đã nuốt chửng lời khoác lác của mày và giải phóng <Hào Quang>, nhưng tao thì không bị lừa đâu. Nghĩ kỹ lại thì đó là chuyện không thể nào. Chỉ một ma lực của con người mà lại vượt qua ma lực của hành tinh này, đó chỉ là chuyện bịp bợm thôi.”

“Chẳng phải vậy sao. Mà ta nhớ hình như có kẻ đã sợ đến mức tè ra quần ấy chứ. Đôi mắt vàng hoe ấy cứ như sắp lồi ra ngoài ấy, lão biết không? Nhìn lão lúc đó cưng hết chỗ nói. Thử nhớ lại bộ mặt lúc đó của lão xem nào.”

“……”

Ánh mắt chế giễu cùng nụ cười cợt nhả của Homura khiến một đường gân xanh nổi phập phồng trên trán Tairon.

“Cái thằng nhóc mồm to thối tha này… Thế thì cứ chờ ta cắt đầu ngươi ra rồi hẵng nói chuyện nhé, cái thằng khốn!”

Tính khí của Tairon càng lúc càng bốc đồng, tương xứng với giọng nói lớn của lão.

Nhưng ngược lại, Homura lại hạ thấp giọng, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Vừa mới nghiền nát hơn nửa quân đội của lão xong mà lão đã lại giở trò này nữa rồi, đúng là lão già cố chấp nhỉ. Thôi đi. Đằng nào lão cũng thua, dù là với lão hay với ta thì đây cũng chỉ là phí hoài sinh mạng vô ích. Quan trọng hơn hết, bộ mặt của lão sẽ thảm hại vô cùng trước mặt đám thuộc hạ nếu cứ thế này đấy.”

“Ngươi…!”

Tairon nghiến răng ken két vì bực tức.

Tuy nhiên, lão cũng không đến mức giơ tay vồ lấy Homura.

Không, lão không thể làm thế.

Một người không thể trở thành vua của một quốc gia chỉ bằng bạo lực.

Vận dụng mưu mẹo với sự xảo quyệt như một con cáo cũng là bản chất của người đàn ông này.

Chính vì vậy, dù tỏ vẻ hống hách nhưng lão sẽ không liều lĩnh mạo hiểm.

Homura cũng hiểu điều đó nên cậu càng thẳng tay chọc tức Tairon.

Cứ thế, Joseph, người không thể tiếp tục đứng nhìn hai người họ cãi cọ, đành thở dài một hơi.

“Một người trưởng thành mẫu mực sẽ không bị lời nói của trẻ con chọc giận. Xin hãy bình tĩnh, ngài Wan-kun. Chúng ta đến đây không phải để cãi vã kiểu này. Chúng tôi là đại diện của <Chính phủ Liên minh Thế giới>, vì vậy, với tư cách là tiếng nói chung của toàn nhân loại, chúng tôi đến đây để đối mặt với mối đe dọa mới.”

“…Chậc. Ngươi không cần nói ta cũng biết.”

Tairon miễn cưỡng nói, đồng thời thu lại thái độ hăm dọa của mình.

Tuy nhiên, trong lòng lão chắc hẳn đang thầm nhẹ nhõm.

Với tính cách của lão, khó mà thu lại lời đe dọa mà mình đã buông ra.

Lão hành động hung hăng. Đó là vì lão hiểu cách thể hiện uy thế áp đảo của mình.

Vì vậy, lão đang chờ đợi sự can thiệp của người thứ ba như một cơ hội để rút lại lời đe dọa.

…Thật là một tên tiểu nhân vừa hèn vừa xảo quyệt.

Sau khi liếc nhìn Tairon một cách chán nản từ tận đáy lòng, Homura nhìn Joseph ở phía sau và nói.

“Này, mấy lão già kia. Ta cũng sẽ có mặt trong cuộc thảo luận.”

Cả hai người họ đều mở to mắt ngạc nhiên trước câu nói đó.

“Hả!? Ngươi nói gì thế, cái thằng khốn?”

“Không cần thiết phải thế chứ? Ngươi không nghe con quỷ tự xưng là tiên nữ nói rằng nhiệm vụ của nó là [hình thành liên minh hữu nghị với nhân loại] hay sao? Đó là báo cáo mà Kinugasa-kun đã nhận được phải không? Vậy thì ngươi, người không hề có chút liên quan nào với [nhân loại], có mặt ở đó là không cần thiết—”

“Im đi.”

Nhưng Homura đã mạnh mẽ cắt ngang lời phản đối của hai người bằng một giọng nói sắc bén.

“ “—…!” ”

“Đây là quyết định mà ta tự đưa ra. Hai người không có quyền nói này nói nọ về chuyện đó.”

Ngay từ đầu, cậu đã chẳng hề tìm kiếm sự cho phép hay bất cứ điều gì.

Homura chỉ nói thẳng ra quyết định của mình, khiến hai người kia phải nghiến răng kèn kẹt trong bực tức.

Những người đàn ông đang đứng ở đỉnh cao quyền lực của quốc gia mình đều đã bó tay chịu trận.

Và rồi Homura chẳng buồn để ý đến họ nữa.

Cậu tự mình bước lên phía trước,

“Vậy thì, thưa quý vị, mời đi theo tôi. Tôi đã mở phòng chủ tịch hội đồng quản trị làm nơi hội nghị.”

Sau đó, giọng nói của Onjouji vang lên gọi ba vị khách.

Và cứ thế, ba người được dẫn vào trường từ cổng khách,

“Ấy, nghiêm cấm mang giày bẩn vào nhé. Dép đi trong nhà dành cho khách có ở đằng kia, mời hai vị thay vào.”

Đó là lời nhắc nhở vang lên ngay khi Tairon và Joseph còn đang định bước vào với nguyên đôi giày bẩn thỉu.