“――-“
Trong khi miên man theo dòng ký ức chẳng mấy tốt đẹp, ý thức của Homura dần thoát ra khỏi giấc ngủ sâu.
Khi sắp tỉnh giấc, cậu nghe thấy tiếng sóng biển rì rào và những giọng nói non nớt, cao vút của lũ trẻ đang nô đùa vui vẻ.
Đôi mắt trĩu nặng từ từ hé mở, đập vào mắt cậu là bầu trời xanh ngắt của mùa hè và bóng mát của chiếc ô che nắng cắt ngang tầm nhìn.
Và rồi—
“Ồ. Anh dậy rồi à?”
Đó là đôi mắt của cô gái tóc đen đang cúi nhìn cậu, Onjouji Shiori.
“……”
Khi Homura nghiêng đầu sang một bên, cảnh tượng hiện ra là một bãi cát trắng mịn. Xung quanh đó, những đứa trẻ tầm tuổi tiểu học đang mặc đồ bơi, nô đùa rộn ràng, và cả bóng dáng của Ichinotani Chikori trong bộ đồ bơi, đang hòa mình vào lũ trẻ với vẻ mặt đầy phấn khởi.
Nhìn cảnh đó, Homura chợt nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình.
Sau khi cậu đánh bại con quỷ cấp Ma Vương Typhon—kẻ đã biến chín mươi phần trăm thế giới thành tro bụi—do bị Chính phủ Liên hợp Thế giới, những kẻ lo sợ sức mạnh quá đỗi của cậu, gán cho những tội danh hoàn toàn bịa đặt rằng cậu là “kẻ phản bội âm mưu thống trị nhân loại bằng cách mượn sức mạnh của tà thần”, cậu đã bị trục xuất khỏi xã hội. Thế nhưng—
(Giờ mới nhớ, mình đã trở thành học sinh rồi nhỉ…)
Vào thời điểm mùa xuân vừa kết thúc, chớm hè, theo lệnh của người bạn cũ và cũng là cựu cấp trên của cậu, Onjouji Kai, cậu đã phải trở về Nhật Bản, quê nhà xưa, để nhập học vào một học viện.
Hơn nữa, Homura, một Đại Pháp Sư từng chế ngự cả thần linh, vốn dẳng cần gì đến những thứ giáo dục này nữa.
Việc nhập học chẳng qua chỉ là vỏ bọc để che mắt thế giới.
Mục đích thực sự của việc cậu được triệu hồi về đây là do yêu cầu hợp tác trực tiếp từ Thủ tướng đương nhiệm của Nhật Bản, Kinugasa Yoshinori.
Cái gọi là “Kế hoạch Một Năm” đang được thúc đẩy bởi “Ngũ Đại Lãnh đạo”—hội đồng lãnh đạo được thành lập bởi những kẻ nắm giữ quyền lực ngay cả trong Chính phủ Liên hợp Thế giới, bao gồm năm đại diện: Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, Đế quốc Anh, Liên minh Trung Hoa, Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết, và Giáo hội Thánh Đạo—tổ chức tôn giáo lịch sử hiện đang nắm giữ phần lớn trái tim con người. Để ngăn chặn kế hoạch sáp nhập các quốc gia này, Kinugasa mong muốn mượn sức mạnh của Homura.
Về vấn đề này, mặc dù Homura không nói rõ ràng rằng cậu sẽ hợp tác, nhưng trong suốt một năm cho đến khi “Kế hoạch Một Năm” được thực hiện, cậu sẽ tiếp tục ở lại Nhật Bản như một thế lực răn đe chống lại Ngũ Đại Lãnh đạo và chấp nhận rằng trong trường hợp xấu nhất, cậu sẽ trở thành chỗ dựa của họ.
Về cơ bản, Homura không có ý định dính líu vào xung đột giữa đồng loại, nhưng Nhật Bản cũng là nơi cậu sinh ra.
Trên hết, cũng là bởi vì cậu đã để Ngũ Đại Lãnh đạo trở nên ngông cuồng từ quyền uy mà họ có được do mối quan hệ quyền lực giả tạo giữa cậu và họ, nơi mà cậu, với tư cách là Người Sách Động Tà Thần, bị ràng buộc bởi Aureole để không gây ra nỗi kinh hoàng vô nghĩa cho những người sợ hãi Người Sách Động Tà Thần.
Vì vậy, Homura đã trở thành học sinh của Học viện Ma thuật Tân Tokyo, được phân vào trung đội thực tập 101, và hôm nay cũng vậy, cậu đang thực hiện nghĩa vụ của một thành viên trung đội thực tập.
Nhân tiện, nhiệm vụ hôm nay là hộ tống lớp học bơi tại biển của trại trẻ mồ côi bị ảnh hưởng bởi chiến tranh trong [Vùng sinh hoạt Tokyo] và đảm bảo an toàn cho các em nhỏ, một công việc thực sự phù hợp với một trung đội thực tập.
Kể từ <Walpurgis Night>, số lượng quỷ từ ma giới xâm lược nhân giới ngày càng tăng mạnh, khiến biển cả trở thành nơi khó đảm bảo an toàn như trước và việc có một pháp sư đi kèm là điều không thể thiếu.
Thế nhưng, nhiệm vụ này lại chẳng cách nào khiến Homura có hứng thú được.
Không phải là cậu ta không quan tâm đến trẻ con.
Chỉ là, tình huống phải chờ đợi một kẻ địch không biết có xuất hiện hay không lại là một hoàn cảnh mà tiềm năng của Homura không thể phát huy. Suy cho cùng, vì đơn vị ma lực mà cậu sở hữu quá lớn, cậu gần như hoàn toàn không nhạy cảm với ma lực của người khác một cách phi lý, năng lực dò tìm kẻ địch của cậu bằng không.
Bởi vậy, ở giai đoạn hiện tại Homura chẳng làm được gì cả.
Vì không có việc gì để làm, nên chẳng có cách nào khiến cậu có động lực.
Vì không có cách nào có động lực, cậu đành phó thác mọi trách nhiệm cho Shiori, người xuất sắc trong việc dò tìm kẻ địch, rồi lăn ra ngủ.
—Thế nhưng,
“…Tôi nhớ mình đâu có mượn đùi cậu đâu nhỉ, sao giờ lại gối đầu lên đùi cậu rồi?”
Đúng vậy. Trước đó, Homura chỉ nằm nghiêng trên tấm trải, cậu không hề nhớ mình đã mượn đùi Shiori.
Thế mà lúc này, đầu cậu lại đang đặt trên đùi Shiori, và cậu đang ngước nhìn cô gái.
Tại sao? Khi câu hỏi ấy được thành thật trả lời:
“Tôi nghĩ cậu sẽ không ngủ ngon được trên đất nên mới cho cậu mượn đùi. Cậu không có lấy một lời cảm ơn nào gửi tới người bạn thời thơ ấu chu đáo và tốt bụng này sao?”
Shiori nở một nụ cười hơi ranh mãnh khi nói những lời đó.
[IMAGE: .../Ultimate_Antihero_V2_018.png]
Cậu cảm thấy những lời như vậy không nên được nói ra từ chính miệng người đó, nhưng… quả thực giấc mơ cậu vừa thấy không hề dễ chịu. Mặc dù có trải tấm chiếu, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ rằng nền cát này khiến cậu khó ngủ và dẫn đến một kết quả tiêu cực.
Nếu có ai đó giúp đỡ mình, thì cậu nên nói lời cảm ơn.
“…Vậy sao. Cảm ơn nhé.”
“Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng đã rất vui khi được véo mũi hay bịt miệng cậu mà.”
“Nghĩ thế nào cũng thấy là lỗi của cái tên khốn nhà cậu nên tôi mới gặp ác mộng!”
Cậu hẳn là đã ngủ không ngon chút nào. Hèn chi lại gặp ác mộng.
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ xin lỗi như thế này. Nhưng cũng chẳng còn cách nào. Khi thấy cậu ngủ thoải mái như vậy, không hiểu sao tôi lại vô tình cảm thấy rất khó chịu.”
“Hả, đây là lời xin lỗi à? Hay là cậu đang gây sự đấy?”
“Nhưng mà, cậu đấy, ngay cả khi ngủ trông mặt cậu cũng thật xấu xí nhỉ?”
“Đúng như tôi nghĩ, cậu đang gây sự mà!”
Trong chớp mắt, Homura nhổm người dậy.
Sau đó, cậu hướng ánh mắt về phía Shiori và hỏi cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
“…Này. Kể từ khi chúng ta gặp lại, cậu có hơi gai góc với tôi thì phải?”
“Thế sao nhỉ? Hừm. Nói chuyện với cậu giống như thứ rác thải đọng lại ở rổ lọc bồn rửa chén vậy, chẳng đọng lại trong ký ức của tôi chút nào.”
“Vừa nãy những gì cậu nói với tôi thật là sắc nhọn—!”
Kể từ cuộc hội ngộ của Homura với Shiori sau năm năm, cách giao tiếp giữa Shiori và Homura luôn theo chiều hướng này.
Nhưng trong quá khứ thì không như vậy.
Homura và Shiori hòa hợp với nhau khá tốt.
Đó là trước khi Homura được gọi là <Kẻ Sĩ Dụng Tà Thần>. Cậu đã kết giao với Shiori từ khi còn thuộc đơn vị đặc biệt của một tổ chức lính đánh thuê tên là <Hiệp Sĩ Đoàn Không Biên Giới>, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc và bảo vệ mọi người khỏi mối đe dọa từ ma pháp và ác quỷ.
Và Shiori của ngày ấy thực sự gắn bó sâu sắc với Homura, còn hơn cả cô bé Chikori bây giờ.
―Không, phải gọi là sự phụ thuộc mới đúng.
Khi nghĩ về ngày đó, Homura thấy Shiori bây giờ cứ như một người khác vậy.
Thế nhưng, anh cũng không phải là không lờ mờ đoán được nguyên do cho sự thay đổi hoàn toàn ấy.
“…Quả nhiên là em vẫn còn giận tôi sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Chuyện tôi rời Nhật Bản mà không nói một lời nào.”
―Năm năm trước, sau khi anh tiêu diệt <Quỷ Vương Typhon>.
Như đã đề cập trước đó, sau khi Ma Vương bị tiêu diệt, Homura, người sở hữu sức mạnh vượt quá giới hạn của một cá nhân, đã bị <Chính phủ Liên minh Thế giới> bài xích và bí mật trục xuất khỏi xã hội loài người, thế nhưng…
…sự thật là, vẫn có một con đường để anh ở lại trong xã hội loài người.
Chắc chắn khi ấy, ngay cả cơ sở hạ tầng tối thiểu cũng bị phá hủy, phương tiện duy nhất còn sót lại để truyền tin hầu hết là mạng lưới của <Giáo hội Thánh đạo>. Vì thế, đại đa số con người hoàn toàn tin vào thông tin sai lệch mà giáo hội công bố rằng [Kamishiro Homura là một kẻ phản bội, đã mượn sức mạnh của tà thần để mưu đồ thống trị nhân loại].
Tuy nhiên, dù vậy, ở Nhật Bản, bắt đầu từ vị Thủ tướng đương nhiệm Kinugasa, có rất nhiều người biết rằng Homura không phải là một kẻ phản bội như <Chính phủ Liên minh Thế giới> đã nói.
Mặc dù sức mạnh anh sử dụng là tà ác, những người đó không hề nghi ngờ rằng linh hồn anh là cao quý.
Do đó, nếu dựa vào họ, Homura hoàn toàn có thể ở lại trong xã hội loài người.
Thực tế, bắt đầu từ Kinugasa và Onjouji Kai, những nhân vật tài ba đã vực dậy Nhật Bản sau khi các thế lực trước đây vì coi trọng mạng sống của mình mà bỏ rơi dân chúng, họ đã thể hiện động thái bảo vệ Homura.
Nhưng, chính Homura lại là người đã khước từ điều đó.
Anh từ chối thiện ý của họ, sau đó không hỏi ý kiến ai, thậm chí không một lời từ biệt, Homura chấp nhận biện pháp bất công từ <Chính phủ Liên minh Thế giới> và biến mất hoàn toàn khỏi Nhật Bản.
Đương nhiên, Homura có lý do để hành động như vậy.
Vì muốn bảo vệ một mình anh, Nhật Bản sẽ bị <Chính phủ Liên minh Thế giới>, tổ chức đang cố gắng thiết lập trật tự thế giới mới, để mắt tới. Chắc chắn điều đó sẽ không có lợi cho người dân sống trong đất nước này. Đó là sự thận trọng của Homura. Đó là sự cân nhắc của anh, khi biết rằng sức mạnh quá lớn của mình sẽ khiến mọi người run sợ chỉ vì anh tồn tại bên cạnh họ, anh sẽ chỉ trở thành một nỗi kinh hoàng. Đó là lý do xuất phát từ sự quan tâm của anh đến người khác.
Nhưng dù vậy… đối với những người đã cố gắng bảo vệ anh, những người đã thần tượng anh, không nghi ngờ gì nữa, quyết định tự mình gánh chịu mọi tổn thất của Homura là một điều khiến họ vô cùng bứt rứt.
Ở một góc độ nào đó, việc họ cảm thấy bị phản bội cũng không có gì là lạ.
Shiori, người từng thần tượng Homura vào thời điểm đó, cũng không ngoại lệ.
Và tình cảm càng sâu đậm bao nhiêu, khi biến thành hận thù lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
Có lẽ đó chính là nguồn cơn cho sự khắc nghiệt hiện tại của Shiori đối với anh.
Nghĩ vậy, khi Homura hỏi cô:
“…Nếu anh nói vậy, em có bù đắp cho anh không nhỉ?”
Shiori hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía chân trời, từ suy đoán mà Homura đã đưa ra.
Việc cô đáp lại như vậy khiến anh đoán rằng suy nghĩ của mình quả nhiên đã đúng.
Homura, người đã hiểu ra, gật đầu trước câu hỏi ngược của Shiori và đáp lời.
"Nếu trong khả năng của tôi."
Với Homura, không phải cậu không thấy việc mình đã làm là không thể tha thứ. Nếu có thể chuộc lỗi bằng một lời xin lỗi, cậu sẽ làm ngay. Bởi lẽ, cậu nghĩ rằng làm vậy cả hai bên sẽ cùng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhìn Homura gật đầu, Shiori "À, ra vậy" một tiếng ngắn gọn rồi nói,
"Vậy tôi tự hỏi, liệu cậu có chịu quỳ dogeza cho tôi không?"[2]
Cô đưa ra một yêu cầu như vậy.
Homura có chút ngỡ ngàng, đôi mắt mở to trước yêu cầu này.
"...Những gì cô yêu cầu quả là trực diện đến bất ngờ."
"Cậu không làm được à?"
"Không, nếu chỉ đơn giản như vậy thì được thôi, mà tôi còn nghĩ vì đây là Shiori nên cô sẽ đòi hỏi điều gì đó quái lạ hơn cơ."
Thực tế, yêu cầu này quá ư chính đáng đến mức khiến cậu bị sốc.
Nghe vậy, Shiori nhướng mày, lộ vẻ hờn dỗi.
"Lời lẽ thật thô lỗ. Dù tôi là một người phụ nữ tốt bụng đã dịu dàng cho cậu gối đầu khi ngủ mà."
(Tôi nghĩ một người tốt bụng sẽ không bịt hết đường thở của người đang ngủ đâu.)
"...Dù sao thì, nếu tôi quỳ dogeza, cô sẽ bỏ qua chuyện tôi tự ý biến mất đúng không?"
"Một người phụ nữ sẽ không nuốt lời mình nói."
Shiori gật đầu chắc nịch. Thấy vậy, Homura hạ quyết tâm.
"Được rồi. ...Dù sao thì, đến cả tôi cũng thấy việc mình làm là không thể tha thứ."
"Vậy thì xin chờ một chút. Tôi sẽ mượn một tấm sắt và một cái bếp từ quán nước trên bãi biển."
"Khoan đã. Cô mượn mấy thứ đó định làm gì?"
"Đó là cần thiết để thể hiện sự chân thành của cậu mà, đúng không? Người xưa có câu. Nếu lòng hối hận thực sự tràn ngập, họ sẽ quỳ dogeza ngay cả khi phải làm trên tấm sắt đang nướng thịt và tan xương của mình."
"Tôi chưa đến mức hối hận đến thế đâu nhé!?"
Giọng Homura khàn đi vì những lời nhảm nhí.
Lập tức, ánh mắt Shiori trở nên lạnh lẽo,
"Vậy thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu."
Cô dứt khoát tuyên bố, gạt bỏ lời nói trước đó của mình.
Homura trừng mắt nhìn Shiori đang như vậy, ánh nhìn đầy trách móc.
"...Nếu cô đã thế này, vậy ngay từ đầu cô đã không định tha thứ cho tôi rồi sao?"
"Đúng vậy, tất nhiên. Hiển nhiên mà, đúng không?"
Trả lời không chút che giấu, Shiori vươn tay chạm vào má Homura. Sau đó, cô véo mạnh một cái, dùng sức kéo phần thân trên của Homura nằm xuống và đặt đầu cậu lên đùi mình một lần nữa.
Bị đối xử thô bạo đến mức cổ hơi đau, Homura lên tiếng phản đối "Cô đang làm cái quái gì vậy?" trong khi nhìn cô, nhưng—ngay lúc đó, lời phản đối của cậu đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.
Đôi mắt của Shiori đang nhìn xuống cậu, tràn ngập tình yêu đến mức tưởng chừng như sắp tràn ra.
"Cậu nghĩ tôi đã có cảm giác gì khi chờ đợi cho đến khi cậu trở về để lại được chạm vào cậu thế này? ...Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu mãi mãi, mãi mãi."
Vừa nhẹ nhàng vuốt ve má Homura, cô vừa thốt ra những lời khắc sâu một lời nguyền rủa bằng một giọng ngọt ngào như thể đang ngâm nga thơ tình.
Homura hiểu ra từ giọng điệu đó.
(Chết tiệt.)
Trước sự chân thành vượt quá mong đợi của mình, Homura khẽ thở dài.
Thà bị ghét còn hơn là thế này.
Nếu bị ghét, cậu sẽ xin lỗi. Nếu cô ấy giận, sẽ ổn thôi nếu cậu bù đắp.
Nhưng—Homura không có gì để đáp lại tình yêu không hề phai nhạt ngay cả sau năm năm trôi qua.
Sự tồn tại của Homura vốn đã bị e ngại vì sức mạnh quá đỗi khủng khiếp, nên cậu chẳng thể ở yên một chỗ được lâu. Dù là xét về mặt chính trị hay những vấn đề tình cảm nảy sinh trong lòng người dân. Bởi sớm muộn gì thì Homura cũng sẽ lại một mình rời khỏi Nhật Bản. Mỗi khi nghĩ về viễn cảnh chẳng mấy chốc sẽ tới ấy, lòng cậu lại trĩu nặng khôn nguôi.
“…Đàn bà mà thù dai là bị ghét đấy nhé.”
Homura lầm bầm, giọng hờn dỗi.
Trước lời ấy, Shiori khẽ nheo mắt lại, mỉm cười lặng lẽ:
“Em không phải là kiểu con gái dễ dãi mà yêu ai cũng có thể quên ngay được.”
“Hể, lại còn…”
[IMAGE: ../Images/..]
Khi hai người đang đùa giỡn thân thiết như những người bạn tâm giao, một giọng trách mắng bỗng cất lên:
“Aaa―! Homura-san, anh đang làm gì mà lại lười biếng như thế kia―”
[IMAGE: ../Images/..]
Quay mắt nhìn lại, người đứng đó là một cô gái tóc vàng mặc bộ đồng phục giống hệt Homura và Shiori― đó chính là **<Thủ lĩnh>** của Trung đội Học viên 101, nơi cả hai đang thuộc về.
[IMAGE: ../Images/..]
Một trong số mười Pháp sư hạng S duy nhất trên thế giới.
Hoshikawa Sumika, biệt hiệu **<Viên Đạn Ác Nghiệt>**, đang cầm một chiếc túi nhựa đầy ắp chai nước, lườm Homura với vẻ mặt nhăn nhó.