“Kamishiro Homura, nhất định phải trừ khử!”
Trong Tháp Orion, trung tâm đầu não của Chính phủ Liên hiệp Thế giới, nằm trong Cầu Sinh Mệnh Detroit.
[IMAGE: ../Images/..]
Trong phòng họp tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa tháp trắng xóa vươn tới trời xanh ấy, một trong năm vị đang vây quanh chiếc bàn tròn lên tiếng. Tổng Tư lệnh tối cao của Liên Xô, Gregorio Rasputin, tuyên bố:
“Sức mạnh mà người đó sở hữu đã vượt xa giới hạn cho phép của một cá nhân. Với chúng ta, những người lãnh đạo mới của thế giới, việc để tình hình này tiếp diễn là quá nguy hiểm.”
Những nhà lãnh đạo còn lại của thế giới đang tề tựu quanh bàn lắng nghe chăm chú:
Tổng thống Mỹ, Joseph Franklin,
Thủ tướng Anh, Leti Cline,
Tổng bí thư Liên minh Cộng hòa Trung Hoa, Vương Thái Long,[1]
Giáo hoàng của Giáo Hội Thánh Đạo, Innocentius XVII.
Họ là những thành viên chủ chốt của Chính phủ Liên hiệp Thế giới, được thành lập năm năm trước, và được gọi là Ngũ Đại Lãnh Đạo.
“Chúng tôi, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Liên Xô. Tên phản bội đó… không, cái tên Tà Thần Sứ đáng ghét ấy, vì lý do gì đó bỗng dưng hắn ta lại di chuyển từ Cầu Sinh Mệnh London đến Cầu Sinh Mệnh Tokyo. Chỉ vì vậy mà từ đêm qua chúng tôi đã rơi vào hỗn loạn. Ngay cả khi đã áp dụng Đại Phong Ấn lên hắn, sức mạnh cá nhân của tên nhóc đó vẫn sánh ngang với sức mạnh quân sự của cả một quốc gia. Việc tên nhóc đó đi dạo cũng chẳng khác gì một quốc gia điều động toàn bộ quân đội hành quân. Mỗi khi tên nhóc đó bước một bước, chúng tôi lại phải viết lại các hiệp ước phòng thủ và điều chỉnh lại vị trí quân đội. Tình huống này hoàn toàn không thể chấp nhận được!”
“Hắn ta đúng là một quả bom hạt nhân di động nhỉ. Kể cả thế thì MI6[2] đúng là thảm hại thật. Mặc dù suốt ba tháng qua Tà Thần Sứ đã ăn, ngủ, chơi ngay dưới mũi các ông mà các ông còn không cắt được đầu hắn ta khi hắn ngủ.”
“Chúng tôi, người Anh, sống và sử dụng đầu óc một cách tử tế. Xin cho cô biết, chúng tôi khác với Trung Quốc-san, kẻ đã nóng vội tấn công và lao lên mà không hề tham khảo ý kiến của các Đại Lãnh Đạo khác, để rồi cuối cùng bị Tà Thần Sứ tiêu diệt mất hai phần ba quân đội của mình.”
“Cô nói cái gì—”
“Xin hai vị bình tĩnh. Nếu Ngũ Đại Lãnh Đạo chúng ta cãi vã với nhau…”
“Đừng có tỏ vẻ người lớn, đồ dân Mỹ. Dù sao thì tất cả là lỗi của anh! Một năm trước Kamishiro Homura đang ở trong Cầu Sinh Mệnh Washington; nếu anh đã xử lý hắn ta đúng cách lúc đó thì quân đội của tôi đã không gặp phải số phận như—!”
“Đủ rồi.”
“ ” ”……! ” ”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng lại mang một khí chất nặng nề và sâu sắc không thể chối từ.
Chỉ một từ của Innocentius, và ba vị quân chủ đang mắng nhiếc nhau đều nuốt ngược lời lăng mạ vào bụng.
“Thưa Ngài…”
“Đúng như Franklin đã nói. Khi Ngũ Đại Lãnh Đạo chúng ta cãi vã, trăm hại không một lợi. Chúng ta không còn là những người cai trị các quốc gia đối lập nữa.
Năm năm trước, khi con quỷ cấp Ma Vương đầu tiên trong lịch sử, Typhon, xuất hiện, gần như toàn bộ các quốc gia tồn tại trên Trái Đất đều bị thiêu rụi thành tro tàn. Sau đó, Chính phủ Liên hiệp Thế giới hiện tại được thành lập bởi mười quốc gia còn sót lại. Họ hợp tác với nhau vì mục đích chống lại lũ quỷ đang xâm lấn từ thế giới khác trong một chiều không gian khác.
“…Cái khái niệm quốc gia đã là tàn tích của quá khứ. Chúng ta không phải là một liên minh. Chúng ta là chính bản thân thế giới này. Một chuyện như một thằng nhóc đơn độc di chuyển từ London đến Tokyo không đáng để bận tâm.”
“Thưa Ngài, đúng như Ngài nói.”
“…Hừm, tôi chẳng bận tâm chút nào ở đây cả.”
Joseph cung kính cúi đầu khi nghe Innocentius nói, trong khi Tairon cũng ngả người ra ghế, vẻ mặt vẫn còn đầy bực dọc.
Thấy mọi chuyện đã lắng xuống, Innocentius lại cất lời.
“Kẻ đó không đời nào có thể thay thế chúng ta. Lòng dân vẫn nằm trong tay Giáo hội Thánh Đạo. Vả lại, chẳng phải chúng ta đã phong ấn được sức mạnh của hắn rồi sao? Chừng nào Đại Phong Ấn vẫn còn đó, ngay cả hắn cũng không thể điều khiển sức mạnh của Thần Tà Ác thuần thục như năm năm trước được. Hắn ta đã bị đeo gông vào cổ rồi. Giờ đây, cùng lắm thì hắn cũng chỉ là một con chó giữ nhà để chúng ta tùy ý sử dụng mà thôi.”
“Vâng… vâng, đúng vậy.”
“Thủ tướng Cline. MI6 có thể tiếp tục giám sát được chứ?”
Đại Tổng Quản Gregorio, người nãy giờ chỉ im lặng quan sát từ khi đề cập đến chủ đề này, phá vỡ sự im lặng và hỏi Leti. Leti gật đầu đầy tự tin.
“Tất nhiên rồi. Hiện tại Kẻ Sử Dụng Thần Tà Ác đang trên chuyến bay thông thường giữa London và Nhật Bản. Phi công, phi công phụ và thậm chí cả hành khách trên máy bay đều đã được thay thế bằng nhân viên của MI6. Hoàn toàn không có khả năng chúng ta sẽ mất dấu hắn dù chỉ một chút—”
Cánh cửa phòng họp bật tung ra, như thể muốn thổi bay lời của Leti.
“X-xin thứ lỗi—! Thưa Thủ tướng Cline! Có một liên lạc khẩn cấp từ các đặc vụ đang theo dõi Kẻ Sử Dụng Thần Tà Ác!”
Người xông vào phòng là một Quan chức Anh của Chính phủ Liên hiệp Thế giới.
“Sau khi Kẻ Sử Dụng Thần Tà Ác nhận một cuộc gọi, ngay giữa chuyến bay, có vẻ như hắn đột nhiên, nh-nh-nhảy—”
“Gì, GÌ CƠ CHỨ!!!!”
“HẮN ĐÃ NHẢY KHỎI MÁY BAY—!”
Các thành viên ngồi quanh bàn tròn đều im lặng.
“Đừng nói là chúng đã mất dấu hắn đấy nhé—!?”
“Ưm, không may là… vâng. Hắn ta nhảy ra từ độ cao mười nghìn mét mà không hề thi triển Càn Quét Không Trung… không ai có thể lường trước được điều đó…!”
Họ đã mất dấu hắn.
Máu từ mặt tất cả mọi người trong phòng đều rút hết.
Và rồi, sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, căn phòng bùng lên thành một sự hỗn loạn.
“Mấy tên ngốc chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy—! Mau đuổi theo hắn ngay lập tức!”
“Không thể được! Ngay cả đối với các pháp sư có Càn Quét Không Trung, việc nhảy ra khỏi một chiếc máy bay đang bay với tốc độ cao cũng là tự sát! Họ không thể chống lại luồng không khí đâu!”
“Đúng vậy! Người thường không đời nào có thể làm một chuyện vô lý như vậy!”
“Chỉ cần sắp xếp lại cơ cấu giám sát. Tôi sẽ liên hệ với KGB. Huy động tất cả các vệ tinh quân sự. Tôi cần sự hợp tác của CIA.”
“Ô, tất nhiên rồi Gregorio! Không thể chấp nhận được việc mất dấu thằng bé đó dù chỉ một giây!
Dù sao thì Kamishiro Homura, ―cũng có sức mạnh để hủy diệt thế giới—!!!!”