Vol 1 - Chương 4: Thánh nữ rời tổ

Giải quyết êm đẹp cặp cha mẹ tệ hại kia, thấm thoát đã năm năm trôi qua. 

Clarel nay đã hai mươi ba tuổi, còn Reina mười lăm.

Trong quãng thời gian ấy, rắc rối vẫn thường xuyên ập đến Clarel và Reina, nhưng nhờ sự bảo vệ của Thánh Nữ, họ đã có thể vượt qua một cách dễ dàng.

Reina lớn lên khỏe mạnh và giờ đây cô đã trở thành một thiếu nữ tuyệt đẹp. Việc học tập và rèn luyện nghi thức của cô cũng tiến triển thuận lợi. Về thánh thuật, cô đã vượt xa Clarel từ lâu, thậm chí giờ đây cô còn có được khả năng điều khiển các thánh linh.

Với khả năng hiện tại của Reina, có lẽ cô có thể đánh bại kẻ dịch từ giai đoạn giữa đến cuối của trò chơi.

Và năm sau, cô sẽ gia nhập học viện ở thủ đô… nhưng giờ cô đã trưởng thành, sẽ không phải đối mặt với bất kỳ sự bắt nạt nào ở học viện hay Đại Đền Thờ nữa. Có khi còn bật lại dễ dàng được ấy chứ.

Clarel đã giáo dục Reina để cô không bao giờ bị áp bức… nhưng dường như cô đã trưởng thành vượt xa mong đợi của anh. Lẽ ra cô phải trưởng thành bằng cách vượt qua những thử thách với các mục tiêu hẹn hò, nhưng có vẻ như anh đã làm hơi quá rồi.

“Clarel-sama, có chuyện gì vậy ạ?”

“…Không, không có gì đâu, Reina.”

Trong bếp ăn của đền thờ, Clarel lắc đầu khi Reina tò mò hỏi.

Cuối tầm mắt của Clarel, Reina, mặc một chiếc tạp dề, đang khuấy nồi.

Mái tóc bạc óng ả của Reina dài đến thắt lưng, thật sự cô đã có vóc dáng của một người phụ nữ trưởng thành. Vẻ đẹp đó được mài giũa sánh ngang – à không, vượt xa nữ chính của trò chơi.

Clarel cũng đã thay đổi. Có lẽ nhờ bên cạnh Reina, khả năng thánh thuật của anh cũng đã cải thiện đáng kể. Thậm chí giờ đây anh còn có thể sử dụng thánh thuật cấp cao mà trước đó dù có nằm mơ anh cũng không niệm được.

‘Với thánh thuật như vậy, có lẽ mình có thể sống phần đời còn lại trong xa hoa… nhưng liệu mình đã thực sự trao cho Reina những thứ đủ để xứng đáng với tất cả những gì con bé đã làm cho mình chưa nhỉ?’

Gần đây, những suy nghĩ như vậy cứ mãi ám ảnh trong tâm trí Clarel.

Liệu anh đã thực sự làm tốt vai trò là một người cha? Chẳng phải còn nhiều người cha khác trên thế giới đáng ngưỡng mộ hơn anh nhiều sao?

Nghe cứ như là trầm cảm sau sinh vậy đấy. Năm tới, Reina sẽ theo học học viện ở thủ đô. Với sự chia ly đang đến gần từng bước, anh dần mất đi sự tự tin với tư cách là người giám hộ của cô bé.

“Đây, món hầm đã sẵn sàng… Ngài chắc chắn không sao chứ ạ? Trông không giống vậy chút nào đâu.”

Reina đặt món ăn lên bàn và nhìn vào mặt Clarel.

“K-Không… Không có gì đâu, thật mà.”

“Thật không ạ? Để con kiểm tra một chút…”

“Ưm…!?”

Reina nhẹ nhàng áp trán cô bé vào trán Clarel.

Ở khoảng cách gần như vậy… gần đến nỗi hai người gần như là hôn, anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kinh ngạc của cô bé.

“R-Reina…”

“Hừm… Hơi ấm một chút, nhưng có vẻ như không phải bị ốm. Có phải do thời tiết thay đổi ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài không ạ?”

“T-Ta ổn mà!”

“A…”

Clarel vội vàng đẩy Reina ra.

Reina cất một tiếng hơi thất vọng nhưng rồi nhanh chóng đưa ngón trỏ lên môi, nở một nụ cười tinh quái.

“Chúng ta ăn tối, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm nhé. Tối nay con sẽ kỳ lưng cho ngài, được không ạ?”

“K-Không, ừm… Ta đã nói trước đó rồi, ở tuổi này, tắm cùng nhau có hơi…”

“Chẳng phải Clarel-sama luôn nói ‘Tôi là người cha, là tấm gương sáng của Reina’ sao? Thế thì việc con gái kì lưng cho cha mình để thể hiện lòng hiếu thảo đâu có gì là lạ đúng không ạ?”

“V-Vậy sao?”

“Vâng, đúng ạ. Hay là… Clarel-sama, ngài đang bắt đầu coi con như một người phụ nữ rồi sao?”

Reina nhìn thẳng vào mắt Clarel, mỉm cười quyến rũ. Tại sao khuôn mặt cô bé bỗng nhiên lại có vẻ quyến rũ đến vậy?

“Đ-Đương nhiên, ta là cha và là người giám hộ của con mà…”

“…Con hiểu rồi.”

Nụ cười của Reina mờ nhạt, và cô bé bĩu môi như đang hờn dỗi.

“Nếu vậy thì, tắm cùng nhau cũng có sao đâu đúng không ạ? Và sau khi tắm, chúng ta sẽ ngủ chung giường! Chắc chắn rồi!”

“K-Không, cái đó…”

“Chúng ta là gia đình, vậy nên không có vấn đề gì đâu đúng không ạ?”

Vì lý do nào đó… Clarel có thể cảm nhận được cơn tức giận của Reina.

Bị dồn vào chân tường bởi những lời nói của cô bé, anh không còn cách nào nào khác.

“…Con sẽ không bỏ cuộc cho đến khi Clarel-sama đầu hàng đâu.”

Lời thì thầm cuối cùng của cô bé không thể lọt đến tai Clarel, hoà vào không khí rồi biến mất.

Dù cho bao nhiêu năm có trôi qua, một số điều vẫn không thay đổi, nhưng theo lẽ tự nhiên, có những thứ cũng thay đổi.

Chẳng hạn như môi trường xung quanh Clarel và Reina.

“Reina-san! Lấy anh nhé!”

“Thứ lỗi, tôi xin được từ chối.”

“Aaaaa…!”

Một chàng trai trẻ từ thị trấn nào đó, bị Reina từ chối một cách nhanh chóng với nụ cười trên môi, đổ gục xuống đất.

Người đàn ông quỳ sụp xuống sàn đền thờ, gằm mặt, nước mắt đổ như mưa.

“Reina-chan vẫn nổi tiếng như mọi khi nhỉ? Đây là người thứ năm trong tháng này rồi đúng không?”

“Ừ… Có cả mấy người từ tận thị trấn khác sang cũng phiền thật.”

Clarel đáp lại với một nụ cười gượng gạo trước lời của chủ cửa hàng quần áo sặc sỡ.

Hai người đang trò chuyện ở một góc đền thờ. Rottel-san cũng tham gia cùng.

“Với vẻ đẹp như thế thì cũng không bất ngờ lắm. Vóc dáng của con bé thật tuyệt mỹ, đấy là mới chỉ mười lăm tuổi thôi đó!”

“Con bé không thiếu người cầu hôn được đâu. Nếu Linh mục không ở đây, có lẽ một nửa đàn ông trong thị trấn này sẽ cầu hôn cô bé mất!”

“Sao tôi lại bị lôi vào chuyện này chứ? Là cha của con bé, tôi sẽ không phản đối trừ khi người đó thật sự tệ bạc hoặc đã đính hôn rồi thôi.”

““Haaaa…””

Hai người đồng thời thở dài, như thể họ đã lên kế hoạch từ trước vậy.

“Linh mục, sao ngài ngây thơ quá vậy? Ngài thật sự không nhận ra sao?”

“Cũng không trách được. Cậu ta chăm sóc con bé từ khi còn tấm bé mà.”

“Nhưng… Reina-chan từ lúc đó đã lộ rõ rồi mà? Đặc biệt là gần đây, con bé càng trắng trợn hơn… Có khi cứ thế đè anh ta ra luôn ấy chứ!”

Rottel-san và chủ cửa hàng quần áo đang có một cuộc trò chuyện khá đáng lo ngại.

“…Hai người có thể ngừng nói chuyện như thể tôi không có ở đây được không?”

Khi Clarel trừng mắt nhìn họ, chủ cửa hàng quần áo giơ cả hai tay đầu hàng.

“Đùa thôi mà! Quan trọng hơn… con bé nổi tiếng đến thế, ngài không thấy lo lắng sao? Không có rắc rối kỳ lạ nào sắp xảy ra chứ?”

Gần đây, Reina không thiếu người cầu hôn, cứ vài ba bữa lại có người đến ve vãn hoặc cầu hôn cô. Trong số đó có một số người có xu hướng theo dõi, không bỏ cuộc ngay cả sau khi bị từ chối.

“Tôi nghĩ chắc không sao đâu… Nhìn kìa.”

“Reina-san! Cuối cùng thì tôi cũng không thể bỏ cuộc được. Tôi yêu em…!”

Người đàn ông, sụp xuống gần như quỳ lạy, bật dậy như một con búp bê lò xo và lao tới. Hắn định ôm Reina từ phía sau khi cô bé đang quét sàn bằng chổi.

“Reina-chan!”

“Nguy hiểm!”

Nhìn thấy người đàn ông lao tới, Rottel-san và chủ cửa hàng quần áo kêu lên lo lắng.

“Kuma!” “Nyan!” “Gâu gâu!”

“Gugh…!?”

Nhưng… từ đâu ra, ba con thú nhồi bông – một con gấu, một con mèo và một con chó – xuất hiện và đánh gục người đàn ông.

Bọn chúng đánh vào đầu, bụng và háng cùng lúc, khiến hắn ngã lăn ra khỏi đền thờ.

“Đó là…”

“Vệ sĩ… của Reina đó.”

Clarel giải thích, nửa ngao ngán, nửa ấn tượng.

Những con thú nhồi bông được các thánh linh trú ngụ, bảo vệ Reina. Khả năng chiến đấu của chúng vượt xa những người lính bình thường, lại còn nhân lên mỗi khi Clarel mua cho cô bé một con mới.

“Cảm giác mình thậm chí không cần phải bảo vệ Reina nữa kì lạ thật… Có vẻ như thời gian con bé rời tổ cũng sắp đến rồi.”

“…Vậy, Linh mục, ngài đang định gửi Reina-chan đến thủ đô sao?”

“Đúng vậy, cũng sắp rồi.”

Clarel gật đầu thẳng thừng trước lời nhận xét của chủ cửa hàng quần áo.

“Tôi biết Reina rất quý trọng tôi như gia đình. Tôi biết con bé yêu cuộc sống nơi đây. Nhưng… con bé không thuộc về thị trấn nông thôn nhỏ bé như thế này. Con bé cần phải đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn.”

“…Ừm, tôi hiểu ý ngài mà.”

“Họ thường nói hãy để người con yêu quý của mình bước đi trên hành trình của chính nó mà…”

Chủ cửa hàng quần áo và Rottel-san trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý nhưng vẫn gật đầu đồng tình.

“Tôi hoàn toàn ủng hộ việc Reina-chan đến thủ đô. Và tôi nghĩ con bé nên khám phá thế giới này.”

“Dù sao thì, tôi có cảm giác con bé rồi sẽ quay trở lại thị trấn này thôi.”

“…………”

Liệu có có quay lại không? Ở thủ đô, Reina sẽ gặp vô số người. Thái tử, con trai đội trưởng kỵ sĩ, con trai tể tướng—những người đàn ông đẹp trai, xuất chúng sẽ vây quanh cô.

‘Mình không nghĩ Reina, một khi con bé đến thủ đô và nhận ra mình là Thánh Nữ, sẽ quay lại đây đâu…’

Anh sẽ cô đơn, nhưng anh không buồn.

Clarel tin rằng đó là con đường đúng đắn.

“Xin lỗi. Linh mục của đền thờ này có ở đây không ạ?”

Chìm trong suy nghĩ, Clarel bỗng bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Nhìn về phía giọng nói, anh thấy một quý ông lớn tuổi đội chiếc mũ lịch sự và mặc áo khoác đang đứng ở lối vào của đền thờ. Người đàn ông liếc nhìn đầy lo lắng vào “xác” của người cầu hôn (?) đang nằm ngửa bên ngoài.

“…Trông như một người cầu hôn khác vậy. Nhưng có vẻ người này là một nhân vật lớn mà chúng ta không thể từ chối được rồi.”

Clarel hơi cúi đầu chào hai người trước khi đi về phía quý ông.

“Tôi là Clarel Burn, linh mục. Cảm ơn ngài đã đến đây.”

Clarel đặt tay lên ngực và cúi đầu sâu chào quý ông.

“Dù vậy… Tôi không ngờ ngài lại đích thân đến đây, thưa Đức Hồng y.”

“Đây là vấn đề vô cùng quan trọng. Dù có là tận cùng của Trái Đất tôi cũng sẽ đến.”

Quý ông bỏ mũ, đáp lại lời chào của Clarel.

“Không cần giới thiệu, nhưng để đề phòng. Tôi là Dilette Horst, Hồng y phục vụ tại Đại Đền Thờ ở thủ đô. Tôi đến đây khi nghe tin có một Thánh Nữ được tìm thấy tại đền thờ này.”

Hồng y… người mang quyền lực cao nhất trong Đại Đền Thờ đã đích thân xuất hiện.

Mục đích của ông ta, tất nhiên, là đưa Reina, Thánh Nữ, đến thủ đô.

‘Vậy là, thời khắc chia ly đã đến…’

Clarel hơi cúi mặt và dẫn Hồng y đến phòng tiếp khách của đền thờ.

Khi Clarel đang hơi căng thẳng tiếp đón ông lão, Reina cất tiếng gọi anh.

“Clarel-sama, quý ông đó là ai vậy ạ?”

“Một vị khách từ thủ đô… Ta xin lỗi, con có thể xử lý việc trong nhà nguyện một chút được không?”

“Vâng ạ…?”

Reina tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“…Tôi cho rằng đó là Thánh Nữ. Quả thật là một người phụ nữ với vẻ đẹp rạng rỡ.”

Khi họ bước vào phòng tiếp khách, Hồng y hỏi, thăm dò.

“Không chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Sức mạnh thánh đó tỏa sáng như một vầng hào quang… Có vẻ không nghi ngờ gì nữa, cô ấy chính là Thánh Nữ.”

“Tên cô bé là Reina. Tôi đã chăm sóc cô bé tại đền thờ này trong năm năm qua.”

“Ồ? Năm năm sao…”

“Xin mời, ngài hãy ngồi trên ghế sofa. Tôi sẽ mang trà ngay…”

“Kuma!”

Cánh cửa phòng tiếp khách mở ra, và một con gấu bông xuất hiện.

Nó mang một cái khay trên hai bàn chân nhỏ, với tách trà và một đĩa bánh ngọt trên đó.

“Kuma!”

“…Xin lỗi đã làm phiền ngươi nhé.”

Clarel cầm lấy cái khay và đặt nó lên bàn phòng tiếp khách.

Con gấu hơi cúi đầu chào Hồng y rồi rời khỏi phòng.

“……Vừa rồi là cái gì vậy?”

“………………Thánh Nữ làm ra đấy ạ.”

Clarel miễn cưỡng nói ra, và Hồng y lẩm bẩm, “Tôi hiểu rồi…” với vẻ mặt của một người vừa nhìn thấy một con thú quý hiếm.

“Trong đền thờ có Thánh Nữ, những phép màu như thế này có xảy ra hàng ngày không?”

“Vâng, ừm…”

“Thật đáng ghen tị. Ước gì chúng tôi có thể đón cô ấy về Đại Đền Thờ sớm hơn…”

Ngồi trên ghế sofa, Hồng y đưa tách trà lên môi.

Là trà mới pha. Thật đáng sợ… nó có lẽ được pha bởi con gấu bông đó.

“…………”

Hồng y im lặng, không nói gì.

Sau vài phút im lặng khó xử, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.

“Vậy giờ… Linh mục Clarel Burn. Đầu tiên, cảm tạ ngài vì đã phát hiện và bảo vệ Thánh Nữ. Đại Đền Thờ chắc chắn sẽ có sự đền bù chính thức vào thời điểm thích hợp.”

“…Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Tuy nhiên… có vài điều chúng ta phải làm rõ trước.”

Hồng y đặt tách trà xuống bàn và nhìn chằm chằm vào Clarel bằng ánh mắt nghiêm nghị.

“Ngài có thực sự là một tôi tớ trung thành của Chúa? Hay… ngài là một tội nhân tồi tệ, như một kẻ trộm lấy thần thánh, lợi dụng sức mạnh của Thánh Nữ để trục lợi? Chúng ta cần phải làm rõ.”

“…………”

“Linh mục Clarel Burn. Ngài đã nhận nuôi Thánh Nữ vào đền thờ này năm năm trước, vậy tại sao đến tận bây giờ ngài mới thông báo?”

Tại sao Hồng y lại đến thị trấn này?

Tất nhiên, đó là vì Clarel đã gửi một bức thư báo cáo.

“Tùy thuộc vào câu trả lời của ngài, tôi có thể phải giam giữ ngài. Các Hiệp sĩ Đền Thờ đang chờ bên ngoài, vì vậy tôi khuyên ngài không nên chống cự vô ích.”

“…………”

“Bây giờ, hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Tại sao ngài lại giấu Thánh Nữ cho đến bây giờ?”

“…Đương nhiên rồi, thưa Đức Hồng y. Tôi sẽ giải thích.”

Clarel, cẩn thận không để sự căng thẳng lộ ra trong giọng nói, bắt đầu giải thích.

“Lý do tôi bảo vệ Thánh Nữ mà không báo cáo là… để đảm bảo con bé có thể lớn lên bình yên và khỏe mạnh, dù chỉ một chút thôi cũng được. Trong năm năm qua, tôi đã cung cấp cho con bé đầy đủ thức ăn, giáo dục và chăm sóc. Tôi cũng đã cho cô bé rèn luyện thánh thuật.”

“Tôi hiểu rồi… Ngài cho rằng đó là vì lợi ích của Thánh Nữ. Nhưng chẳng phải việc giáo dục cô ấy là điều nên được thực hiện tại Đại Đền Thờ sao?”

“…Xin thứ lỗi cho tôi khi nói ra điều này, nhưng ngài có thực sự tin rằng Thánh Nữ được Đại Đền Thờ đón nhận có thể lớn lên khỏe mạnh không?”

“…Ngài đang chỉ trích tôi, người phụ trách Đại Đền Thờ sao?”

Có lẽ cảm thấy bị xúc phạm, Hồng y cau mày sâu hơn.

Ông ta giận dữ – một sự hiện diện đáng sợ – nhưng Clarel vẫn tiếp tục mà không chùn bước.

“Thánh Nữ trước đây xuất thân từ gia đình một công tước. Người trước cô ấy, và người trước đó nữa, tất cả đều đến từ dòng dõi quý tộc. Nếu một Thánh Nữ xuất thân thường dân xuất hiện giữa họ, ngài nghĩ điều gì sẽ xảy ra? Ngài có thể đảm bảo rằng các linh mục của Đại Đền Thờ, dưới vỏ bọc ‘giáo dục’, sẽ không áp bức con bé không?”

“…Không linh mục nào dám làm hại Thánh Nữ.”

“Ngài có thực sự tin điều đó không? Ngài có dám thề với Nữ Thần không?”

“…………”

Hồng y im lặng, vẻ mặt cay đắng. Sâu thẳm, ông ta dường như thừa nhận điều đó không phải là không thể.

Các linh mục phục vụ tại Đại Đền Thờ ở thủ đô phần lớn là người quý tộc, bị ám ảnh sâu sắc bởi quyền lực, địa vị và của cải. Nếu một cô gái thường dân bị ném vào giữa họ với tư cách là Thánh Nữ, khả năng cô bé bị ngược đãi vì ghen tị là điều rất có thể sẽ xảy ra.

“…Nếu cô ấy được một gia đình quý tộc hùng mạnh nhận nuôi trước khi vào Đại Đền Thờ, thì sẽ không có sự ngược đãi nào.”

“Kể cả như vậy thì, cũng không phải không có khả năng đó xảy ra. Những người bị ám ảnh bởi quyền lực đôi khi làm những việc mà bất cứ ai cũng sẽ cho là ngu ngốc… Thưa Đức Hồng y, ngài chắc hẳn đã chứng kiến những điều như vậy.”

“…………”

Sự im lặng là câu trả lời của ông ta.

Trên thực tế, Reina, được gửi đến thủ đô, sẽ được gia đình công tước Laurel nhận nuôi, chỉ để đối mặt với sự bắt nạt ở đó. Người mẹ và con gái trong gia đình, bị nỗi ghen tị nuốt chửng, sẽ đánh đập cô bé, rồi tuyên bố, ‘Con gái ta mới người xứng đáng làm Thánh Nữ!’ và ‘Sao có thể nào là một thường dân bẩn thỉu như mày được!’

“Quả thật, khả năng đó không phải bằng không. Nhưng… không, dù sao đi nữa…”

Lời nói của Hồng y thiếu đi sức mạnh ban đầu. Ông ta dường như đã bị thuyết phục bởi lập luận của Clarel.

Để khẳng định điều đó, Clarel giơ tay phải lên và tuyên bố.

“Linh mục Clarel Burn của Eggbell, thề với Nữ Thần: ‘Tôi không làm gì gây hại cho Thánh Nữ Reina. Tôi không có ý định lợi dụng con bé, và hành động của tôi hoàn toàn là để ưu tiên bảo vệ con bé.’”

“…………!”

Trước lời tuyên bố của Clarel, mắt Hồng y hơi mở to.

Đối với một linh mục, thề với Nữ Thần mang sức nặng vô cùng to lớn. Nếu một tôi tớ của Nữ Thần nói dối dưới danh nghĩa của Người, họ có thể phải đối mặt với sự trừng phạt của thần thánh, chẳng hạn như mất khả năng sử dụng thánh thuật.

“…Ngài đã đi xa đến thế. Vì lợi ích của Thánh Nữ.”

Hồng y thở dài đáp lại lời thề của Clarel… và cuối cùng, với giọng điệu miễn cưỡng, lên tiếng.

“…Được rồi. Tôi sẽ chấp nhận lời giải thích đó.”

“Vậy ngài đã hiểu rồi chứ?”

“Tôi hiểu ngài không có ý đồ xấu. Tuy nhiên… từ bây giờ, Thánh Nữ sẽ được Đại Đền Thờ bảo vệ. Nhiều khả năng, cô ấy sẽ theo học ở học viện thủ đô vào năm tới.”

Đó chính xác là điều Clarel hy vọng. Thế nên anh mới báo cáo cho Đại Đền Thờ.

“Vâng, xin hãy chăm sóc Thánh Nữ… vì Reina…!”

Hồng y nghiêm khắc, nhưng là một người tốt. Trong trò chơi, ông ta đã không nhận ra Reina bị gia sư bắt nạt… nhưng ông ta vẫn rất đáng tin cậy.

“Vậy thì, chúng tôi sẽ cử một cỗ xe từ Đại Đền Thờ đến đón cô ấy sớm thôi. Xin ngài hãy giải thích tình hình cho Thánh Nữ và bảo cô ấy chuẩn bị hành lý.”

“Đã hiểu… Tôi sẽ tự mình nói chuyện với Reina.”

“Vậy đi… Tôi xin phép rời đi.”

Với tiếng khịt mũi nhẹ, Hồng y đứng dậy, chỉnh lại mũ, và rời đi.

Ông ta cùng với các Hiệp sĩ Đền Thờ đang chờ bên ngoài và rời khỏi đền thờ.

‘Thời khắc chia ly thật sự đến rồi…’

Trong vài ngày tới, một cỗ xe từ Đại Đền Thờ ở thủ đô sẽ đến.

Reina sẽ đến thủ đô, theo học Học viện Hoàng gia, và gặp gỡ các mục tiêu hẹn hò.

Có lẽ… cô bé sẽ không bao giờ quay trở lại thị trấn này nữa.

‘Sẽ cô đơn lắm đây… nhưng khoan hẵng ủy mị, có chuyện nãy mình cần phải làm đã.’

“Clarel-sama, vị khách đó đi rồi ạ?”

Reina đến gần Clarel khi anh quay lại sau khi tiễn Hồng y đi.

“Reina… Ta cần nói chuyện với con sau. Sau khi chúng ta đóng cửa đền thờ, hãy đến phòng ta nhé.”

“Vâng…?”

Từ bây giờ, Clarel sẽ cần phải giải thích cho Reina rằng cô bé là Thánh Nữ và thuyết phục cô bé đến thủ đô.

Dù họ đã sống cùng nhau năm năm, Reina vẫn không biết mình là Thánh Nữ.

Liệu Reina có đồng ý rời xa Clarel và đến thủ đô hay không?

Đêm đó, ngồi đối diện nhau trên bàn, Clarel mở lời với Reina.

“Con từ chối.”

Sau lời giải thích của anh, Reina tuyên bố với một nụ cười rạng rỡ.

Đúng như dự đoán, Clarel thở dài thườn thượt.

Thuyết phục Reina bướng bỉnh không phải là một nhiệm vụ dễ dàng… Khi Clarel đang vắt óc nghĩ cách thuyết phục cô bé, Reina đột nhiên lắc đầu.

“…Hay đúng hơn là con muốn nói vậy, nhưng con hiểu rồi. Con sẽ đến thủ đô.”

“Hả…?”

“Con sẽ đến Đại Đền Thờ… với tư cách là Thánh Nữ.”

Cô bé đồng ý dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến của anh.

Clarel chớp mắt, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa hơi hụt hẫng.

“…Con đồng ý khá dễ dàng nhỉ?”

“Không dễ chút nào đâu ạ! Con thật sự không muốn xa ngài đâu, Clarel-sama! Nhưng… con nghĩ rằng mọi thứ không thể cứ thế này mãi được.”

Reina nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Clarel-sama. Ngài là quý tộc, đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Về mặt lý, ta là thành viên của gia đình hầu tước Burn.”

Clarel không có quyền thừa kế, nhưng về mặt pháp lý, anh là thành viên của gia đình hầu tước.

“Quý tộc và thường dân không thể kết hôn… vì vậy con cần đạt được địa vị cao hơn.”

“……Hả?”

Reina lẩm bẩm điều gì đó. Những lời lẩm bẩm đó không thể lọt đến tai Clarel.

“Không… Ý con là, con không thể cứ mãi dựa dẫm vào Clarel-sama được. Để báo đáp ngài, con sẽ theo học học viện, trở thành một người đáng ngưỡng mộ, và quay trở lại.”

“…Báo đáp ta? Không cần thiết phải vậy đâu. Nếu có gì thì, ta đã nhận được từ con quá nhiều rồi.”

Cô bé đảm đương hơn một nửa công việc nhà, hòa thuận với người dân thị trấn, và việc sống cùng cô bé đã cải thiện đáng kể kỹ năng thánh thuật của Clarel. Đền thờ, được ban phước bởi sự bảo vệ của Thánh Nữ, đã được thanh tẩy hoàn toàn, đảm bảo một cuộc sống không bệnh tật hay tai họa cho người dân nơi đây.

“Dù chỉ mới năm năm, nhưng việc có thể nhận nuôi con, một Thánh Nữ, vào đền thờ này là niềm tự hào của ta. Từ bây giờ, hãy sống vì hạnh phúc của chính con nhé.”

“Hạnh phúc của chính con… Có thực sự ổn không ạ?”

Giọng Reina hạ thấp một chút khi cô bé hỏi nhẹ nhàng.

“Đúng vậy, tất nhiên rồi… Con có mọi quyền được hạnh phúc.”

Đã mất mẹ từ nhỏ và phải chịu đựng một cuộc sống khắc nghiệt dưới tay những bậc cha mẹ tàn độc,

Reina có quyền tìm thấy hạnh phúc hơn bất cứ ai… Clarel chắc chắn điều đó.

“Con có thể ưu tiên hạnh phúc của mình sao ạ? Hơn bất cứ điều gì khác… ngay cả là mong muốn của Clarel-sama? Ngài đã nói vậy, đúng không ạ!?”

“D-đúng vậy… Không sao đâu, nhưng…”

Tại sao một cảm giác ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng anh khi giọng điệu của Reina ngày càng trở nên mạnh mẽ như thế?

Dù nụ cười thuần khiết, ngây thơ đang nở trên khuôn mặt cô bé, tại sao nó lại đáng sợ đến vậy?

“Con hiểu rồi! Ngài hứa rồi đấy nhé!”

Reina vỗ tay vào nhau với tiếng “Bộp!” lớn.

“Theo mong muốn của Clarel-sama, con sẽ hành động với hạnh phúc của con là ưu tiên hàng đầu! Để bắt đầu… ngài có thể thưởng cho con vì đã rời quê hương và đến thủ đô không?”

“Phần thưởng… sao?”

“Vâng. Nếu con hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Nữ và tốt nghiệp học viện an toàn… ngài sẽ ban cho con một điều ước nhé, Clarel-sama?”

“Một điều ước… Chà, nếu là điều ta có thể làm, ta không ngại đâu…”

Sau một lúc suy nghĩ, Clarel gật đầu.

Nghĩ về việc sau khi tốt nghiệp trước cả khi nhập học có vẻ hơi sớm, nhưng với tư cách là cha của cô bé, tặng cho cô một món quà tốt nghiệp thì không thành vấn đề.

“Vâng! Ngài đã hứa rồi nhé!”

Reina khúc khích tinh quái, vỗ tay thích thú.

“…Toàn mấy cái ‘ngài đã hứa’ là sao vậy?”

“Không có gì đâu ạ… Con tuyệt đối sẽ không để ngài rút lại lời nói đâu, nên hãy chuẩn bị tinh thần nhé?”

“H-Hả…?”

Hào quang Thánh Nữ hoạt động mạnh mẽ, tỏa ra ánh sáng chói loà, lời tuyên bố của Reina khiến Clarel rùng mình.

Dù sao thì… với sự đồng ý của Reina, cô bé sẽ lên đường đến thủ đô.

Bức màn sắp sửa vén lên cho một trò chơi otome lấy bối cảnh học viện, với Reina là nhân vật chính.

~*~

Trong vài ngày tiếp theo, Clarel và Reina đã dành những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.

Họ đến thăm người dân thị trấn để bày tỏ lòng biết ơn, tham quan những nơi đầy kỷ niệm, hoặc dành cả ngày trong đền thờ chỉ trò chuyện.

Giữa lúc đó, đội hộ tống từ Đại Đền Thờ thủ đô đã đến.

Một cỗ xe ngựa trắng lộng lẫy, in phù hiệu của đền thờ, sang trọng đến mức có thể chở người của hoàng gia, dừng lại. Bước ra là Dilette Horst, Hồng y mà Clarel đã gặp vài ngày trước.

“Chúng tôi đến để hộ tống Thánh Nữ.”

Hồng y Dilette Horst quỳ xuống và cúi đầu cung kính.

Xung quanh cỗ xe, các Hiệp sĩ Đền Thờ đã xuống ngựa trắng cũng có mặt, cúi đầu chào Reina.

Ngoài ra, người dân thị trấn, những người đã được thông báo trước rằng Reina sẽ đến thủ đô với tư cách là Thánh Nữ, đã tụ tập, khăn tay ướt đẫm nước mắt khi họ tiễn cô bé đi.

“Xin hãy ngẩng đầu lên… Cảm ơn ngài từ thủ đô đã lặn lội đến đây.”

Mặc một chiếc áo choàng trắng tinh khôi, Reina nói bằng giọng điệu điềm tĩnh.

Đối mặt với đoàn tùy tùng hoành tráng của Hồng y và các Hiệp sĩ Đền Thờ, cô bé không hề tỏ ra sợ hãi.

Sự hiện diện trang nghiêm của cô bé thực sự là của một Thánh Nữ, hào quang thuần khiết của cô bé áp đảo những người xung quanh, gợi lên những tiếng thở dài kinh ngạc.

“Lời nói của ngài là vinh dự của chúng tôi, Thánh Nữ…”

Hồng y bắt đầu một lời chào trang trọng nhưng chợt dừng lại giữa chừng.

Ngước nhìn Reina… khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, như một nữ thần giáng trần.

Chiếc váy, được thiết kế bởi Oratorio, chủ cửa hàng quần áo, càng làm tôn lên vẻ đẹp huyền bí của cô bé.

“N-nữ thần…”

Quên mất lời chào của mình, Hồng y vô thức lẩm bẩm. Điều đó có thể bị coi là thô lỗ, nhưng Reina, không hề bối rối, vuốt vạt váy và quay người lại.

“Mọi người, cảm ơn rất nhiều vì tất cả mọi thứ.”

Giọng cô bé, như tiếng chuông phước lành ngân nga, nói với người dân thị trấn. Mọi ánh mắt trong khu vực đều đổ dồn về cô bé.

“Con đã có thể sống đến ngày hôm nay là nhờ lòng tốt của mọi người. Con sẽ không bao giờ quên sự hào phóng của mọi người.”

“Reina-chan… Cháu đã lớn thật tuyệt vời…”

“Hức, hức… Sao cháu lại nói những điều cảm động đến chảy nước mắt thế này…?”

Rottel-san rơm rớm nước mắt, tay cầm khăn tay, trong khi Oratorio vặn vẹo một cách đầy ‘kịch tính’.

“Cầu mong thị trấn yêu dấu này mãi mãi được ban phước…!”

Khi Reina giơ tay phải lên, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu rơi từ bầu trời xuống như tuyết.

Ánh sáng được hấp thụ vào con người, mặt đất và các tòa nhà, bao trùm thị trấn trong một phước lành ấm áp.

“Ồ…!”

“Một phép màu…!”

“Thật đẹp, thật tráng lệ…!”

Hồng y và các Hiệp sĩ Đền Thờ kêu lên kinh ngạc, trong khi người dân thị trấn nhìn chằm chằm vào những hạt sáng hòa vào cơ thể họ. Với phước lành của Thánh Nữ, thị trấn này sẽ thoát khỏi nạn đói hoặc dịch bệnh, được định trên con đường thịnh vượng.

“Và… Clarel-sama.”

“…Ừm.”

Reina ngước nhìn Clarel.

Cô thực sự đã trở nên thật đáng kinh ngạc. Khác xa với cô bé rách rưới mà anh gặp lần đầu.

“Con có được ngày hôm nay là nhờ có ngài. Cảm ơn ngài, vì tất cả mọi thứ.”

“…Đó là vinh dự của ta.”

“Ngài có thể quỳ xuống được không ạ?”

“…………”

Theo yêu cầu, Clarel quỳ một gối xuống.

Reina, với nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Clarel.

“Nguyện chúc phước lành của Nữ Thần đến với ngài.”

Sau đó… Reina áp môi lên trán Clarel.

Một tiếng “chụt” nhẹ vang lên, và sau vài giây, cô bé miễn cưỡng rời ra.

“……Con nhất định sẽ trở lại. Xin hãy đợi con.”

“…………Hãy tự chăm sóc bản thân. Cầu mong con cũng được ban phước.”

Trao đổi những lời chỉ họ mới nghe thấy, Reina và Clarel chia tay.

“Chúng ta khởi hành được chưa ạ?”

Cỗ xe chở Reina lăn bánh, theo sau là hàng chục Hiệp sĩ Đền Thờ trên lưng ngựa.

“…Tạm biệt, Reina.”

“Này, Clarel… Chuyện này có thực sự ổn không vậy?”

Khi Clarel nhìn cỗ xe rời đi, người bạn Roywood của anh đến gần.

“Anh có cô đơn không? Có ổn không khi gửi cô bé đến thủ đô như vậy?”

“…Cô đơn chứ, tất nhiên rồi. Nhưng cũng không thể tránh được, đúng không nào?”

Reina là Thánh Nữ. Sớm hay muộn gì, Đại Đền Thờ sẽ nhận ra và đến đón cô bé.

Clarel không thể cứ giữ Reina ở đền thờ thị trấn này vì sự ích kỷ của riêng mình, nghiền nát những khả năng vô hạn trong tương lai của cô bé.

“Là cha của cô bé không có nghĩa là chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Thế này là tốt nhất.”

Clarel nói, như thể tự thuyết phục bản thân. Roywood lặng lẽ vỗ vai người bạn mình.

Sau buổi tiễn đưa, Clarel trở về đền thờ quen thuộc.

Không có Reina, cảm giác nó yên tĩnh một cách kỳ lạ, như thể một khoảng trống rỗng đã mở ra vậy.

S’ống một mình từ hôm nay, hả… Mình cũng đến tuổi rồi, có lẽ đã cũng đến lúc tìm một người vợ thôi nhỉ?’

Clarel đang ở độ tuổi mà việc kết hôn là đáng cân nhắc. Không có Reina, anh sẽ rất cô đơn, vậy có lẽ đã đến lúc nghiêm túc tìm kiếm một người bạn đời.

Với một nụ cười gượng gạo, Clarel mở cửa trước và bước vào nhà nguyện.

“…Về rồi đây.”

“Kuma!”

“……………………Hả?”

Một tiếng đáp lại lời chào thường ngày của anh. Con gấu bông đang ngồi trên ghế nhà nguyện, giơ một bàn chân như muốn nói, “Chào.”

“Đ-Đợi đã… Cái gì!? Ngươi không đi theo sao!?”

“Kuma kuma. Kuma!”

Con gấu bông… hay đúng hơn là thánh linh bên trong nó, giải thích bằng ngôn ngữ cơ thể.

Nó được giao nhiệm vụ canh gác đền thờ – “căn cứ chính” của nó. Những con thú nhồi bông khác đã đi cùng Reina đến thủ đô để bảo vệ cô bé.

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi… Vậy là Reina đã để ngươi lại đây để bảo vệ đền thờ và chăm sóc ta, vì ta sẽ sống một mình sao?”

“Kuma kuma.”

“Cũng được thôi, nhưng… việc ta có thể giao tiếp với một con thú nhồi bông có hơi kỳ cục không!”

“Kumaa!”

Con gấu bông giơ cả hai bàn chân phản đối lời bình luận của Clarel.

Reina đã rời đi, nhưng… đó không hẳn là một cuộc sống cô đơn. Anh đã có một người bạn cùng nhà kỳ lạ để sống chung.

‘Một người đàn ông độc thân sống cùng một con thú nhồi bông… thế vẫn chẳng phải cô đơn hơn cả sống một mình sao? Hay chỉ mình mình mới cảm thấy vậy?’

Liệu có người phụ nữ nào chịu kết hôn với một người đàn ông như thế không?

Clarel, cố gắng kìm nén cơn đau đầu, suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình.