Vol 1 - Chương 5: Thánh Nữ tại học viện

Được Đại Đền Thờ ở Thủ đô Hoàng gia tiếp đón, Reina được một gia đình quý tộc cấp cao nhận nuôi và theo học tại Học viện Hoàng gia, cơ sở giáo dục lớn nhất vương quốc.

Người giám hộ và cũng là cha mẹ nuôi của cô, Gia tộc Công tước Laurel, gia đình đã sinh ra vị Thánh Nữ trước đó.

Reina giờ đây sẽ mang tên “Reina Laurel,” nhưng tương tác của cô với gia đình công tước chỉ giới hạn trong một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Nơi ở thực sự của cô là Đại Đền Thờ.

Được thông báo trước về sự xuất hiện của Thánh Nữ, giới tăng lữ tại Đại Đền Thờ hiện đang ấp ủ nhiều mưu đồ trong lòng.

“Hẹ hẹ hẹ… Cuối cùng cũng đã tìm ra được Thánh Nữ! Ta sẽ tận dụng cô ta triệt để để củng cố quyền lực và của cải của mình!”

“Ôi trời, một Thánh Nữ xuất thân thường dân? Không thể chấp nhận được! Ta sẽ lấy lý do giáo dục để bắt nạt đến khi cô ta điên dại!”

“Nếu có thể tẩy não Thánh Nữ và khiến cô ta vâng lời ta, quyền lực của ta sẽ vươn cao tận trời… Ta sẽ thao túng cô ta theo ý muốn của mình!”

Đại Đền Thờ, nơi đầy những kẻ mưu hèn kế bẩn, những kẻ tìm cách lợi dụng Thánh Nữ cho những ham muốn ích kỷ của riêng chúng.

Tuy nhiên… khi thực sự gặp Thánh Nữ Reina, chúng chỉ biết câm lặng.

“Rất vui được gặp các vị. Tôi là Reina Laurel. Tôi mong được hợp tác với các vị.”

“““…………!?”””

Bước xuống từ cỗ xe là một cô gái xinh đẹp lộng lẫy. Vầng hào quang tỏa sáng rạng rỡ như quyền năng của thần phía sau cô, đã thế còn có một vài thánh linh bay lượn xung quanh như thể đang bảo vệ cô vậy.

Chỉ một cái liếc nhìn, họ đã bị choáng ngợp bởi sự thánh thiện của cô. Cô quả thực là một Thánh Nữ. Dù có phải là thường dân hay không cũng không quan trọng – cô là sự tồn tại kỳ diệu, tách biệt với mọi thứ xung quanh.

‘Chậc… Khoan, mình có thể tận dụng vẻ đẹp của cô ta để cắn hết tiền quyên góp của các tín đồ mà!’

Một giám mục trong Đại Đền Thờ đã mưu tính như vậy.

Tuy nhiên… Reina quay sang vị giám mục với nụ cười dịu dàng.

“Thưa Giám mục, con hy vọng sẽ nhận được sự hướng dẫn của ngài trong thời gian tới.”

“Ưm…!”

Bị Reina nhìn chằm chằm khiến ông ta cảm thấy như những điều đen tối nhất trong lòng mình bị phơi ra vậy.

Một cảm giác tội lỗi len lỏi dâng trào trong ông ta, cứ như ông ta đang phạm phải một tội ác kinh hoàng, biến ông ta thành kẻ phản diện tồi tệ nhất trong lịch sử.

‘K-Không… Nếu mình dùng cô ta để kiếm tiền, cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra! Mình chắc chắn sẽ bị kéo xuống đáy địa ngục và chịu đựng sự hành hạ vĩnh cửu!’

Vị giám mục, từ lâu đã lạm dụng vị thế của mình để thực hiện những hành vi sai trái như biển thủ, bỗng cảm thấy xấu hổ về hành động của mình.

Ông ta thề sẽ trả lại số tiền đã đánh cắp và sống một cuộc đời lương thiện từ nay về sau.

“Con Thánh Nữ xuất thân thường dân kia! Ta sẽ dạy thứ thấp kém như mày nên người nên liệu mà chuẩn bị tinh thần đi!”

Một nữ tu sĩ lớn tuổi, được chọn làm gia sư cho Reina, nói bằng giọng gay gắt như để củng cố bản thân.

“Đầu tiên, giải hết chỗ bài này! Chỉ cần sai một lỗi, mày sẽ bị quật roi!”

“Vâng… xong rồi ạ.”

“Hả! Mày không giải quyết được mấy bài đơn giản đó á… Khoan, đã xong rồi sao!?”

Được Clarel giáo dục kỹ lưỡng, Reina dễ dàng giải quyết các bài tập được đưa ra.

“Công thức mà cô viết có hai lỗi ạ. Xin hãy cẩn thận hơn.”

“Ư-Ưm…!”

Nữ gia sư gục đầu bất lực.

Học vấn của Reina thì khỏi phải nói. Phong thái của cô thực sự hoàn hảo, và khả năng sử dụng thánh thuật của cô thì đố ai sánh được.

Gia sư không còn gì để dạy. Mọi nỗ lực tìm bới lỗi và trừng phạt Reina đều bị các thánh linh xung quanh cô cản trở.

Có lần gia sư bị vấp ngã khi đang đi lại, hay đang đâu thì bị nước đổ lên đầu, hoặc đơn giản là xui xẻo một cách khó hiểu, cuối cùng cô ta đã phải cầu xin Reina tha thứ và thú nhận tội lỗi của mình.

“Khặc khặc… Ta chưa bao giờ tưởng tượng một Thánh Nữ xuất thân thường dân lại là một cô gái xinh đẹp đến vậy! Với liều thuốc này, ta sẽ biến cô ta thành của mình và biến cô ta thành công cụ—ÁAAAAAAAAAA!”

“Meo!” “Gâu gâu!”

Một linh mục với dã tâm đen tối không hiểu vì sao bị tấn công tới mức thương nặng. Ma túy được tìm thấy trong phòng ông ta, dẫn đến việc ông ta bị đuổi khỏi Đại Đền Thờ và bị trục xuất khỏi Kinh đô Hoàng gia.

Trong cốt truyện gốc, Reina sẽ bị lạm dụng và ngược đãi tại Đại Đền Thờ, nhưng không ai có thể áp bức Thánh Nữ Reina hiện đã hoàn toàn thức tỉnh.

“Kể từ khi Thánh Nữ đến, mọi thứ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.”

“Hầu hết các linh mục độc ác đã bỏ việc cả rồi, bình yên thật chứ.”

Những người cố gắng lợi dụng hoặc áp bức Reina phần lớn đã rời Đại Đền Thờ, và các linh mục và nữ tu sĩ trẻ đều yêu mến cô.

Với việc Đại Đền Thờ đứng về phía cô và ảnh hưởng ngày càng tăng, cuối cùng ngày Reina nhập học viện cũng đến.

~*~

Mặc bộ đồng phục, Reina lên cỗ xe ngựa do Đại Đền Thờ chuẩn bị và hướng đến học viện.

Đi qua một con đường đầy những bông hoa nở rộ giống như hoa anh đào, cô đến Học viện Hoàng gia, nơi câu chuyện của ‘Phía xa, nơi cầu vồng lấp lánh’ diễn ra.

Tại đây, vô vàn xe ngựa đưa đón học sinh đỗ lại, những đứa trẻ quý tộc xuống xe và đi về phía tòa nhà trường học.

“Vậy ra đây là học viện mà Clarel-sama đã theo học sao…!”

Cỗ xe của Reina dừng lại trước cổng trường, cô bước xuống với sự giúp đỡ của người đánh xe.

Trong tích tắc, không khí ở cổng trường thay đổi. Các học sinh đang đi đến trường há hốc mồm, bị cuốn hút bởi cô gái bước ra từ cỗ xe mang phù hiệu của đền thờ.

“…Đáng yêu quá.”

Một nam sinh lẩm bẩm, lời nói của cậu vô tình thốt ra, nhưng lại khớp hoàn hảo với cảm giác của tất cả những người có mặt ở đó.

Hành động đơn giản chỉ là bước ra khỏi cỗ xe của cô quá đỗi thanh lịch, như thể một sứ giả thần thánh giáng trần vậy đấy.

Vẻ đẹp của cô khiến ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ – câu nói dường như được tạo ra chỉ dành cho riêng cô.

“…”

Reina bước về phía tòa nhà trường học, không hề nao núng trước dòng ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào cô.

Mái tóc trắng bạc của cô bay trong gió như dải lụa mịn, những bước đi duyên dáng như thể lướt nhẹ trên mặt đất, không tiếng động.

“Tìm thấy nàng rồi… định mệnh của ta…!”

Hầu hết các học sinh ở cổng vào đều bị mê hoặc bởi sự hiện diện của Reina, quá rụt rè để tiếp cận cô và chỉ đứng đó sững sờ.

Giữa họ, một chàng trai trẻ bước tới và xuất hiện trước Reina.

Tóc vàng mắt xanh. Một thanh niên lịch lãm, phong thái hoàng tử quỳ một gối và cúi chào lịch sự với Reina.

“Ôi thiếu nữ xinh đẹp, liệu ta có vinh dự được biết tên nàng không?”

“Ưm… anh là ai vậy?”

“Xin lỗi vì đã chậm trễ. Ta là Eric Seincle, thái tử của vương quốc này.”

Eric Seincle. Thái tử của Vương quốc Seincle và là một trong những mục tiêu hẹn hò trong ‘Phía xa, nơi cầu vồng lấp lánh’.

Đẹp trai sáng ngời, ra dáng quý ông, một anh hùng điển hình đã hoàn toàn thuần thục phong thái của một hoàng tử.

Là người thừa kế ngai vàng, anh là một thanh niên hoàn hảo, trẻ đẹp, được ban phước cả về ngoại hình lẫn của cải.

“Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết. Nàng chính là Thánh Nữ mới được phát hiện…”

Eric vươn tay phải về phía Reina, vẻ mặt mê mẩn.

“Xin hãy cho ta nghe tên nàng từ đôi môi mềm mại như hoa hồng kia. Và… liệu ta có vinh dự được hộ tống một Thánh Nữ xinh đẹp và thuần khiết như vậy không?”

Những cử chỉ có hơi cường điệu, nhưng được thực hiện bởi một vị hoàng tử đầy nét thanh tú như vậy, chúng lại mang đến cảm giác tự nhiên kỳ lạ. Những người chứng kiến đều hình dung ra cùng một cảnh: Reina nắm tay Eric và cùng nhau bước đi.

Họ chắc chắn rằng đây là khởi đầu của một câu chuyện – khúc dạo đầu cho câu chuyện tình yêu giữa hoàng tử và Thánh Nữ.

“Thần xin phải từ chối rồi ạ.”

Nhưng… với một nụ cười thanh lịch, Reina từ chối thẳng thừng.

Cắt đứt mọi hy vọng bằng những lời kiên quyết của mình, cô nhanh nhẹn bước về phía tòa nhà trường học.

“Hả……?”

Eric cứng người, không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Sau một khoảnh khắc sững sờ im lặng, anh vội vàng gọi Reina đang rời đi.

“K-Khoan đã! Làm ơn, chờ một chút!”

“Vâng?”

“T-Ta đã làm gì sai sao!? Nàng không cần phải lạnh lùng gạt bỏ ta như vậy…!”

“Với tất cả sự tôn trọng, ngài là Hoàng tử Eric, đúng không ạ?”

“Đ-Đúng là ta đã nói vậy…”

“Vậy thì ngài chắc chắn đã có vị hôn thê. Ngài không nghĩ việc tiếp cận một người phụ nữ khác và ngỏ ý hộ tống cô ấy là bất lịch sự sao?”

Eric quả thật đã đính hôn – với Carrot Laurel, con gái hợp pháp của Gia tộc Công tước Laurel, trên danh nghĩa là chị gái của Reina.

Trong trò chơi, Carrot là một nhân vật cản trở trong route Eric.

Cô ta là kẻ phản diện khinh miệt và lạm dụng Reina vì xuất thân thường dân, nhưng ở thế giới này, họ chỉ mới gặp nhau thoáng qua nên những sự việc như vậy chưa từng xảy ra.

“Ư-Ưm, cũng đúng, nhưng…”

“Điều đó là thiếu tôn trọng đối với vị hôn thê của ngài và đối với thần nữa, vì về cơ bản ngài đang yêu cầu thần làm tình nhân của ngài. Thần có sai ở đâu không ạ?”

“K-Không, nàng không sai, nhưng… vấn đề đó đâu có lớn đến vậy…”

Mặt Eric giật giật khi Reina bình tĩnh đưa ra lời phân tích quá chính xác với nụ cười trên môi.

Nụ cười thuần khiết, không tì vết và lý lẽ không thể chối cãi của cô rõ ràng đã khiến anh mất đi động lực.

“Người đã nuôi dưỡng thần dạy thần không bao giờ được đi lệch khỏi con đường đức hạnh. Gian dối là hoàn toàn không thể chấp nhận được… Vậy thì, thần xin phép ạ.”

Dù đối mặt với hoàng gia, Reina không hề tỏ ra sợ hãi và kiên quyết từ chối Eric. Với một cái cúi đầu, cô rời khỏi hiện trường mà không chút lưu luyến.

Nếu Reina chọn route Eric, Carrot Laurel sẽ rơi vào bóng tối vì ghen tuông, hồi sinh một ác thần bị phong ấn.

Điều này sẽ gây ra thiệt hại thảm khốc cho Kinh đô Hoàng gia, nhưng bằng cách từ chối Eric, Reina đã vô tình ngăn chặn một tương lai bi thảm.

“Ah…”

Thái tử đáng thương chỉ có thể nhìn bóng Reina khuất dần, đứng như một bức tượng, không thể đuổi theo cô.

“Hoàng tử Eric trông vậy mà lăng nhăng nhỉ? Từ giờ mình nên tránh xa anh ta thôi.”

Nghiền nát flag lãng mạn một cách không thương tiếc, Reina tiếp tục đi về phía tòa nhà trường học.

Tuy nhiên… lần lượt, nhiều chàng trai đẹp trai khác đứng chặn đường cô.

“Vậy cô là Thánh Nữ được đồn đại sao? Đi chơi với tôi nhé?” - Ikemen thô lỗ, hống hách.

“Cô là tiểu thư Reina, người được chọn làm Thánh Nữ, đúng không? Cô có muốn đi đến lớp cùng tôi không?” - Ikemen học thức với cặp kính sáng bóng.

“Nè, chị gái là Thánh Nữ nhỉ? Chơi với em đi?” - Shota ikemen nhỏ nhắn, như một con vật nhỏ.

Các mục tiêu hẹn hò của game lần lượt xuất hiện trước mặt Reina, mỗi người sử dụng đặc điểm riêng của mình để tiếp cận hoặc thậm chí cố gắng chạm vào cô.

Đối mặt với đa dạng ikemen như vậy, Reina đáp lại bằng nụ cười Thánh Nữ rạng rỡ.

“Tôi không có hứng thú với việc trở nên gần gũi một người đàn ông ra lệnh cho tôi hẹn hò ngay lần đầu gặp mặt. Xin hãy học lại cách cư xử rồi hãy thử lại nhé.”

Cô nhanh chóng ‘hạ gục’ tên ikemen hống hách.

“Trông anh như đang mưu toan gì đó vậy, điều đó thật đáng lo ngại, nên xin khiếu ạ. Và cả gọi tên riêng của một quý cô ngay lần đầu gặp mặt có hơi không phải phép đúng không?”

Tên ikemen học thức cũng bị cô knock out bằng logic.

“Cậu cũng là tân học sinh phải không? Đừng gọi tôi là chị gái khi chúng ta cùng tuổi. Và việc cố gắng ôm một người phụ nữ mà không được phép là hành vi quấy rối trắng trợn. Tôi sẽ báo cáo cậu với ủy ban kỷ luật.”

Khéo léo tránh được nỗ lực ôm của shota ikemen, cô giao anh ta cho ủy ban kỷ luật.

Trong trò chơi, đây là những nhân vật mà bạn sẽ tăng cấp độ tình cảm để cuối cùng trở thành người yêu.

Nhưng… Reina không có ý định theo đuổi họ. Khi cô đến khuôn viên trường, khuôn mặt của họ đã mờ dần trong ký ức cô, hầu như không còn đọng lại.

“Clarel-sama… Con sẽ học hành ở đây thật chăm chỉ và trở về với ngài, trở thành một người mà ngài có thể tự hào!”

Tâm trí của Reina chỉ hướng về Clarel.

Không hề để tâm đến các mục tiêu hẹn hò, cô tự tin bước vào tòa nhà trường học.

~*~

Sau khi kiên quyết từ chối các mục tiêu hẹn hò ngay trong ngày đầu tiên, cuộc sống học đường của Reina sau đó diễn ra một cách suôn sẻ đáng ngạc nhiên.

“Chào buổi sáng, Reina-sama.”

“Chào buổi sáng, Reina-sama.”

“Chào buổi sáng. Trời hôm nay cũng đẹp quá nhỉ?”

Chào hỏi bạn bè với nụ cười thanh lịch, vẻ mặt rạng rỡ của Reina thực sự là của một sứ giả thần thánh giáng trần. Sức hút của cô mê hoặc mọi người, khiến họ say đắm.

“Reina-sama hôm nay vẫn xinh đẹp như mọi khi…”

“Đúng là Thánh Nữ… Thật vinh dự khi được học cùng học viện với cô ấy.”

Một nữ sinh, được Reina đáp lại lời chào, đỏ mặt và thở dài mơ màng.

Vẻ đẹp của Reina vượt qua giới tính và tuổi tác, hấp dẫn bất cứ ai. Các nữ quý tộc tại học viện tuy tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng không ai cảm thấy ghen tị với Reina cả.

“Cậu nghe tin gì chưa? Mackenzie-senpai năm ba đã rủ Reina-sama đi chơi và bị từ chối đó.”

“Ôi trời, lại một người nữa sao? Người thứ ba chỉ trong tháng này rồi đấy nhỉ?”

“Reina-sama… đã từ chối rất nhiều đàn ông, bao gồm cả Điện hạ Thái tử rồi. Liệu cô ấy có ai đặc biệt trong lòng không nhỉ?”

“Dù sao cũng là Thánh Nữ mà. Cô ấy phải tận tâm với đức tin và các vị thần.”

“Tôi nghe nói có vài người, ghen tị với vẻ đẹp và sự nổi tiếng của Reina-sama, đã gọi cô ấy ra phía sau tòa nhà trường học… nhưng nhìn thấy cô ấy là họ nín bặt luôn.”

Một nhóm con gái đã gọi Reina ra phía sau tòa nhà trường học, định buộc tội cô “đùa giỡn với trái tim đàn ông.”

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Reina, họ bị choáng ngợp bởi hào quang thuần khiết và thần thánh của cô, liền nuốt lại những lời lăng mạ.

“Không chỉ xinh đẹp mà học vấn cũng xuất sắc nữa… Thực sự là một đứa trẻ được nữ thần yêu mến mà!”

Các nữ sinh rôm rả bàn tán về Reina.

Không như trong trò chơi, không ai khinh miệt hay áp bức Reina vì cô là thường dân cả.

Vẻ đẹp áp đảo và hào quang Thánh Nữ đã xóa tan mọi định kiến về xuất thân của cô.

“Ha… Reina, nàng thật đẹp…”

Trong khi đó, một người đàn ông thở dài từ bóng cây bụi trong sân trường.

Ẩn mình ở đó suốt ba mươi phút qua, dõi theo Reina đến trường, là hình dáng hoàng tử với mái tóc vàng bóng mượt – không ai khác chính là Thái tử Eric Seincle.

Eric đã bị Reina từ chối khi anh ngỏ ý hộ tống cô trong ngày đầu tiên ở học viện.

‘Reina đã từ chối lời đề nghị của mình dù biết mình là thái tử. Có lẽ nàng ấy có thể nhìn thấy con người thật của mình, không chỉ vì danh xưng…’

Với tư cách là thái tử và là vị vua tương lai, không ai đối xử với anh thực sự bình đẳng.

Ngay cả vị hôn thê của anh, công nương Carrot Laurel, cũng tôn trọng giữ khoảng cách trong các tương tác của họ.

Anh không có gì phàn nàn về Carrot. Tuy nhiên… so với vẻ đẹp thuần khiết và sự cao quý của Reina, cô ấy thực sự kém xa.

“Ôi, Reina… Sao nàng lại… Reina?”

‘Giá như nàng là Carrot, ta có thể ở bên nàng mãi mãi.’

Eric thở dài nặng nề, cảm thấy một cơn đau nhói, bóp chặt lồng ngực.

“…Được rồi, quyết vậy nhé. Ngày mai, chúng ta sẽ hành động.”

“…Thật sự phải làm chuyện này sao? Hỏng một cái là đi luôn đấy.”

“…?”

Cách đó không xa dưới bóng cây, những lời thì thầm của một vài nam sinh lọt vào tai Eric. Họ dường như không nhận ra sự hiện diện của anh, tiếp tục bàn với nhau.

“Dù sao chúng ta cũng chỉ là những quý tộc sa sút. Dù có tốt nghiệp học viện này, chúng ta vẫn sẽ phải sống cuộc đời tầm thường mãi mãi thôi.”

“Nếu có thể có được Thánh Nữ, đó chắc chắn sẽ là một bước ngoặt. Tiền bạc, quyền lực – tất cả sẽ là của chúng ta!”

‘Thánh Nữ…? Liệu chúng có đang âm mưu gì với Reina!?’

Eric suýt thì hét lên nhưng cố gắng kìm nén giọng mình.

“Chúng ta sẽ tấn công Thánh Nữ và cướp đi trinh tiết của cô ta. Biết cô ta tốt bụng thế nào rồi, một khi đã chiếm được lần đầu của cô ta, cô ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài vâng lời chúng ta cả.”

“Hừ, chỉ nghĩ đến việc có được thân thể đó đã khiến tôi chảy nước miếng rồi.”

“Chết tiệt! Được rồi, làm đi… Không sao đâu, tôi đã lấy được thuốc từ cửa hàng mờ ám ở con hẻm phía sau rồi! Với thứ này, ngay cả người phụ nữ đức hạnh nhất cũng sẽ phải rạng chân ra thôi!”

‘Chúng đang lên kế hoạch tấn công Reina… Tấn công Thánh Nữ, một người phụ nữ như vậy – thật là những tên khốn đáng khinh!’

Tâm trí Eric bùng cháy vì giận dữ.

Anh muốn lao ra khỏi bóng tối và đánh cho những kẻ âm mưu hèn hạ đó một trận.

Nhưng đúng lúc định hành động, anh chợt dừng lại.

‘Chờ đã… Nếu lợi dụng những tên này, có lẽ mình có thể thu hút được sự chú ý của Reina?’

Nếu anh bắt quả tang chúng đang tấn công Reina và cứu cô…

Chắc chắn, điều đó sẽ làm tan chảy bức tường băng giá xung quanh trái tim bướng bỉnh của Reina.

‘Đúng vậy… Không phải mình là người xúi giục chúng. Mình không làm gì sai cả.’

Eric có ý định tốt. Anh không có kế hoạch dàn dựng hành động vụ lợi cho mình.

Nhưng… đây đơn thuần chỉ là bắt quả tang chúng khi đang hành động và đảm bảo những tên côn đồ phải đối mặt với công lý, vậy nên hiện giờ anh có thể bỏ qua.

‘Mình sẽ bảo vệ Reina… Đúng vậy, nhỉ?’

Nhắm mắt làm ngơ trước những kẻ phản diện trước mặt, Eric khuất phục trước cám dỗ của quỷ dữ.

Ngày hôm sau, Reina được gọi tới phía sau tòa nhà trường học bằng một bức thư.

Đến điểm hẹn và không tìm thấy dấu hiệu của người gửi, Reina thở dài.

“Ha… Phiền phức thật đấy…”

Cuộc sống ở học viện thật tươi mới và thú vị, tràn ngập những điều để học hỏi và tận hưởng.

Kết bạn với những người cùng tuổi là một niềm vui. Chia sẻ đồ ngọt trong buổi trà chiều trong khi thảo luận về những bài thơ hoặc tiểu thuyết yêu thích đã trở thành một niềm vui mới đối với Reina.

Nhưng… cô không thích việc liên tục bị đàn ông ve vãn hoặc nhận thư tình cho lắm.

Hồi còn ở Eggbell, cô cũng có những người tới cầu hôn, nhưng với Clarel và người dân thị trấn theo dõi, nó chưa bao giờ căng thẳng đến mức này.

“Thật vô ích… Trong lòng mình chỉ có Clarel-sama thôi…”

Dù có bao nhiêu người đàn ông tiếp cận cô, trái tim Reina vẫn không hề lay động.

Trái tim cô đã thuộc về một người.

Học viện có những người đàn ông địa vị cao hơn, ngoại hình đẹp hơn và giàu có hơn Clarel, nhưng không ai có thể lấp đầy trái tim cô như anh.

“Hôm nay lại phải từ chối đối phương rồi… Thật tệ mà.”

Bức thư gọi Reina không có tên người gửi, nhưng quyết định từ chối của cô thì có sẵn rồi. Nghĩ đến những nỗ lực vô ích của bên kia sắp tới, vẻ mặt cô tối sầm lại.

“…Hả?”

Đột nhiên, một thứ gì đó được ném xuống chân Reina. Một vật chứa cỡ lòng bàn tay lăn trên mặt đất – một chai thủy tinh có nhãn đen, nắp mở, làm đổ một chất lỏng màu hồng lên đất.

“Kyaa!?”

Ngay sau đó, làn hơi màu hồng cuộn lên không trung, bao trùm lấy cơ thể Reina.

“A…!”

Bao quanh bởi màn sương hồng, Reina đổ sụp xuống đất như một con rối bị cắt dây.

“Ngon! Thành công rồi!”

“Được rồi! Bắt lấy Thánh Nữ!”

Vài nam sinh từ những bụi cây gần đó xuất hiện, reo hò chiến thắng.

Đó là một loại thuốc mua từ một thương gia mờ ám ở con hẻm phía sau – hỗn hợp thuốc kích dục và thuốc an thần.

Ngay cả một Thánh Nữ, một khi tiếp xúc với thứ này, cũng sẽ trở nên mê man, không thể kháng cự, và biến thành một người phụ nữ phóng đãng, chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào.

“Thánh Nữ dễ bắt thật đấy! Chúng ta sẽ cho tất cả những kẻ đã chế nhạo chúng ta là quý tộc sa sút thấy!”

“Này, để tôi làm trước, thỏa thuận từ trước rồi mà!”

“Chúng ta sẽ chia sẻ cô ta đúng không? Ha ha, được chơi gái hạng sang rồi!”

Với những nụ cười tục tĩu, những tên đó bò lại gần Reina.

Bàn tay của chúng run rẩy háo hức, vươn tới cô gái xinh đẹp giờ đây đang nằm bất lực như con cá nằm trên thớt.

“Dừng lại!”

Ngay trước khi bàn tay của chúng có thể chạm vào Reina, một giọng nói đàn ông vang vọng khắp phía sau tòa nhà trường học.

Xuất hiện với một phong thái dũng mãnh là hoàng tử tóc vàng – Eric Seincle, người đã nghe lén âm mưu của chúng và đã chờ đợi ở hiện trường.

“Cái—!?”

“T-Tại sao Hoàng tử Eric lại ở đây!?”

Những tên lưu manh hoảng sợ trước sự xuất hiện bất ngờ của thái tử.

“Đủ rồi! Ta sẽ không để các ngươi chạm vào cô ấy dù chỉ một ngón tay!”

“Chậc… Nếu đã đến nước này…!”

“Phải, làm thôi!”

Thông thường, họ sẽ không dám giơ nắm đấm chống lại thái tử.

Nhưng, chuột bị mèo dồn rồi cũng cắn, họ đã thất bại từ lúc kết hoạch bị phát hiện rồi nên đành lấn tới.

“Nếu có thể biến Thánh Nữ thành của mình là được rồi! Ai quan tâm thái tử vĩ đại đến mức nào chứ!”

“Hoàng tộc hay không, tôi không quan tâm! Đánh hắn ta!”

“Chậc… Những kẻ ngu ngốc! Ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học!”

Eric lao vào những người đàn ông đang xông về phía anh.

Được huấn luyện tự vệ như một phần của giáo dục hoàng gia, Eric vượt trội hơn hẳn những tên côn đồ này. Anh nhanh chóng hạ gục từng tên một.

“Gần xong rồi… Cố lên, Reina!”

Chiến thắng đã nằm trong tầm tay, nhưng đột nhiên, một tia sáng chói lóa xé toạc phía sau tòa nhà trường học.

“““““Hả…?”””””

Eric và những người đàn ông quay về phía nguồn sáng. Mặc dù cường độ chói lóa, ánh sáng ấy lại kỳ lạ dịu nhẹ, không làm bỏng mắt họ – một hiện tượng đặc biệt.

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời… Đúng thật là vô vọng.”

Giọng nói đó là của Reina, người đáng lẽ đã bất tỉnh vì thuốc.

Bao trùm trong một cột sáng bay vút lên, Reina lơ lửng trong không trung, váy đồng phục của cô bay phấp phới.

“Th-Thánh Nữ…”

Một trong những tên đàn ông đã lên kế hoạch làm ô uế cô lẩm bẩm, kinh ngạc trước hình dáng siêu phàm của cô.

Chúng đã định làm ô uế thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng giờ đây, lần đầu tiên, chúng thực sự nhận ra rằng Reina là Thánh Nữ. Nhận ra chúng đã dám chạm vào một thực thể không thể chạm tới, mặt chúng dần trở nên tái mét.

“R-Reina…”

Eric cũng choáng váng, khuôn mặt sốc hoàn toàn.

Anh đã lên kế hoạch xuất hiện như một anh hùng và cứu Reina. cô đáng lẽ phải đỏ mặt và trao cho anh một nụ cười ngọt ngào, tan chảy vì lòng biết ơn.

‘Nhưng… cảnh tượng này là gì vậy…!’

Trước mặt anh là Thánh Nữ, tỏa sáng và lơ lửng trong không trung.

Cô không cần được cứu. Là Thánh Nữ, cô là một thực thể được trời cao bảo vệ.

“Có vẻ như tất cả các ngươi đều cần bị trừng phạt.”

Reina lẩm bẩm, giơ tay phải lên trước nhóm người đang ngơ ngác.

“Ôi Nữ Thần vĩ đại, xin hãy ban cho con sức mạnh vĩ đại của Người. Hãy cử một chiến binh dũng mãnh để đánh bại quân đoàn quỷ… Mon Ange!”

Được bao bọc trong ánh sáng, Reina nhấc tay phải lên.

Từ cột sáng vươn tới thiên đường, một thứ gì đó hạ xuống, như thể dùng ánh sáng làm cầu thang – một thực thể có đôi cánh trắng.

Thật thiêng liêng và cao cả…

“Kuma!”

“““““Một con gấu!?”””””

Đó là một con gấu. Được trang trí bằng đôi cánh trắng và khoác bộ giáp lộng lẫy.

Đầu của nó là đầu của một con gấu nhồi bông, thân hình nó là của một chiến binh cường tráng, có cánh.

Một thiên thần đầu gấu hài hước, kỳ dị song lại kỳ diệu xuất hiện, đứng bảo vệ trước Reina.

“M-Một con gấu?”

“Không, một thiên thần?”

“Một thiên thần gấu?”

“Tôi chưa bao giờ thấy thiên thần trước đây, nhưng họ trông như vậy sao…?”

Những tên côn đồ và Eric lên tiếng bối rối. Dù vừa là kẻ thù cách đây ít phút lại đều hoang mang khi thiên thần, được bao phủ trong ánh mắt bối rối của chúng, giơ tay phải lên.

“Kuma kuma!”

Trong tay phải của thiên thần là một thanh kiếm bạc, đầu kiếm kêu những tiếng lách tách với tia sét trắng.

”Ban cho những kẻ ngu ngốc dám làm ô uế một người phụ nữ, sự phán xét của Nữ Thần…!”

Reina trừng mắt nhìn những người đàn ông và tuyên bố, thúc đẩy một tia sét mạnh mẽ bắn ra từ thanh kiếm của thiên thần.

“Sét Thánh!”

Đây là phép thuật tấn công mà Reina có được ở giai đoạn giữa trò chơi.

Nó triệu hồi một thiên thần hộ mệnh để đánh kẻ thù của Nữ Thần – cụ thể là quái vật – bằng tia sét.

Nhược điểm của nó là kém hiệu quả hơn đối với kẻ thù không phải quỷ, chẳng hạn như các nhân vật người không có bản chất xấu xa.

“““““AAAAAHHHHHHH!”””””

Tuy nhiên, thứ này lại tỏ ra rất hữu hiệu trước những kẻ dám có ý định làm ô uế phụ nữ.

Bị tia sét từ thiên thần gấu đánh trúng, những tên đàn ông cháy đen và đổ gục.

“Phù… Mình đã làm được đúng như Clarel-sama đã dạy.”

Reina gật đầu hài lòng, nhìn miệng hố hình thành phía sau tòa nhà trường học và những tên đàn ông cháy xém, bốc khói.

‘Nghe kỹ nhé. Nếu bất cứ ai cố gắng làm hại con, hãy đánh trả không thương tiếc. Con người đôi khi có thể tàn nhẫn hơn quái vật rất nhiều. Con không cần phải thể hiện lòng trắc ẩn chỉ vì họ là con người! Cứ thẳng tay, không phải lo!’

Đây là một trong những bài học mà Clarel đã truyền đạt trong năm năm cô được giáo dục.

Trong trò chơi, có vài sự kiện khi phản diện cản bước Reina, và sự do dự của cô khi tấn công chúng thường dẫn đến việc cô bị thương hoặc những người vô tội bị làm hại.

Để ngăn Reina phải chịu đựng những điều đó trong thế giới này, Clarel đã cố tình dạy cô rằng việc đánh bại con người để tự vệ là điều chấp nhận được.

“Ưm…”

“Ôi, đau quá…”

Bằng cách nào đó, những tên đàn ông bị sét của thiên thần đánh trúng vẫn còn sống.

Hình phạt thần thánh đều bình đẳng. Vì chúng chỉ mới cố gắng thực hiện tội ác, mạng sống của chúng đã được tha.

“Kuma.”

Thật ra trong trò chơi, thiên thần không có đầu gấu. Hình dạng của nó hiện tại chỉ là phỏng theo trí tưởng tượng của Reina.

“Ưm… Chuyện… chuyện gì đã xảy ra với mình vậy…?”

“Ồ, ngài ở đó sao, Hoàng tử Eric…… À.”

Phát hiện Eric nằm vật vã giữa những kẻ côn đồ, Reina lộ vẻ mặt lúng túng.

Trong lúc tức giận, cô đã lỡ đánh trúng anh cùng với những người khác. Dù Eric không phải là kẻ chủ mưu trực tiếp, anh đã biết về kế hoạch và không can thiệp cho đến phút cuối cùng, khiến anh trở thành mục tiêu luôn.

May mắn thay, Eric chỉ bị thương nhẹ. Không như những tên khác, anh không bị cháy xém – chỉ còn lại mái tóc xoăn tít kiểu afro.

“Ưm… Ở đây hơi lộn xộn nhỉ, Điện hạ! Thần sẽ đi gọi giúp đỡ, vậy nên xin ngài hãy đợi ở đây!”

Reina lảng tránh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Bỏ qua việc vô tình tấn công thái tử, cô chạy trốn khỏi phía sau tòa nhà trường học.

“Reina…”

Nhìn bóng cô khuất dần, Eric ôm ngực.

Trái tim anh không ngừng đập nhanh. Nghĩ đến Reina luôn khiến lồng ngực anh đau nhói, nhưng giờ đây, một cảm xúc mới, choáng ngợp trào dâng trong anh.

“Cứ như thể mình bị sét đánh trúng vậy… Đây có phải là tình yêu đích thực không…?”

Anh quả thật đã bị sét đánh trúng, nhưng với một nửa ký ức đã mất, Eric thậm chí còn không nhận ra tại sao tóc mình lại biến thành kiểu afro.

Do đó, Reina đã thành công đẩy lùi những kẻ côn đồ nhắm vào trinh tiết của cô, nhưng đổi lại, Thái tử Eric lại càng lún sâu hơn vào vũng lầy tình yêu.

~*~

“Này, có thật là Thánh Nữ suýt bị tấn công không?”

“Hình như vậy. Sau giờ học hôm qua, cậu không thấy cột sáng kỳ lạ bốc lên từ học viện sao?”

“Tôi không thấy, nhưng… tôi nghe nói Thánh Nữ đã triệu hồi một thiên thần để đánh bại những kẻ tấn công.”

“Hả? Tôi nghe nói không phải thiên thần mà là một con gấu.”

“Sao lại là gấu!?”

“Ai quan tâm chuyện đó chứ? Mấy kẻ dám tấn công Thánh Nữ bị đuổi học rồi.”

“Ơn trời… nhẹ nhõm quá, may mà Reina-sama an toàn…”

“Thật sự… Không thể tha thứ cho bất cứ ai dám làm hại một nhân vật thánh thiện như vậy.”

“À này… Cậu có để ý thấy ngoại hình của thái tử không? Sao anh ta lại để tóc afro vậy?”

Các học sinh ở học viện không ngừng bàn tán về Reina.

Có những người khen ngợi Reina khi cô có thể triệu hồi thiên thần để tấn công kẻ xấu… nhưng cũng có vài lời qua lại về sự thay đổi bí ẩn của thái tử.

“Chậc… Đúng là một người phụ nữ chẳng đáng yêu tẹo nào.”

Nghe thấy những tin đồn như vậy, một chàng trai tóc đỏ cao lớn tặc lưỡi lớn tiếng.

Tên anh ta là Vincent Flame, một trong những mục tiêu hẹn hò và là một học sinh năm trên đầy hoang dã, hống hách.

Hơn Reina một tuổi, anh ta là con trai của đội trưởng hiệp sĩ và là kiếm sĩ mạnh nhất học viện.

“Thánh Nữ gì chứ. Chỉ là một cô gái tự mãn với khuôn mặt xinh đẹp thôi.”

Dậm chân trên hành lang học viện, Vincent cáu kỉnh buông lời.

Khi Reina mới nhập học, Vincent đã tiếp cận cô, nhưng bị từ chối ngay lập tức.

Kể từ đó, anh ta đã chế nhạo cô là “người phụ nữ không đáng yêu” trong khi bí mật theo dõi mọi hành động của cô.

“Dù vậy… cô ấy suýt bị tấn công, hả…”

Vừa đi vừa nghe lén những tin đồn, Vincent cau mày.

Ý nghĩ Reina bị nhắm đến ở một nơi mà anh không có mặt cứ lởn vởn trong đầu anh một cách khó hiểu.

Anh không nên quan tâm đến cô chút nào. cô chỉ là một Thánh Nữ cao ngạo, một “người phụ nữ không đáng yêu” thượng đẳng.

Vậy mà… anh không thể ngừng nghĩ về cô. Anh thậm chí còn cảm thấy muốn chạy đến lớp năm nhất và xác nhận sự an toàn của cô bằng chính mắt mình.

‘Cô ấy không là gì của mình cả. Thật vô ích khi dính líu đến một người phụ nữ không đáng yêu như cô ấy…’

Nó ngứa ngáy. Nó làm anh khó chịu. Nếu anh có mặt tại hiện trường vụ tấn công, anh sẽ đánh cho tất cả những tên côn đồ đó nhừ tử.

‘Chết tiệt! Tại sao mình lại tức giận đến thế!? Tất cả, tất cả là lỗi của người phụ nữ kiêu ngạo đó!’

“CHẾT TIỆT!”

“Écc…”

Một nam sinh gần đó giật mình sợ hãi trước sự bùng nổ giận dữ của Vincent.

Khi Vincent trừng mắt nhìn, cậu trai nhỏ bé sợ hãi rụt rè chạy đi dọc hành lang.

“Chậc…”

Cơn giận của anh không hề giảm đi chút nào.

Đút cả hai tay vào túi quần, anh sải bước.

“Hả?”

Nhưng… từ đầu bên kia hành lang, một nữ sinh quen thuộc đang đến gần.

Mái tóc trắng bạch kim. Đôi mắt xanh ngọc bích. Làn da trắng như ngọc trai. Đó là Thánh Nữ Reina, một mỹ nhân vô song.

“…!”

Sự xuất hiện của cô như một đòn giáng thẳng vào tim Vincent vậy. Tuy suýt bị tấn công nhưng nhìn cô vẫn vẹn toàn.

Ôm lấy quyển sách giáo khoa trong tay, Reina đi cùng hai nữ sinh cùng lớp, trò chuyện vui vẻ.

“Nên là ấy, Reina-sama, em trai tớ đã…”

“Vậy sao? Có anh chị em nghe cực nhỉ.”

Đắm chìm trong cuộc trò chuyện, Reina vẫn chưa để ý đến Vincent.

Mặt Vincent méo mó, ôm ngực bằng tay phải.

‘Chết tiệt… Xuất hiện đột ngột như vậy! Làm sao mình nói chuyện với cô ấy đây… Mình vẫn chưa sẵn sàng mà…!’

Hoảng sợ, Vincent nhanh chóng lắc đầu, tự hỏi tại sao anh lại bối rối đến vậy.

‘Tại sao mình lại hoảng sợ chứ!? Có là gì của nhau đâu!’

Đúng vậy… họ không là gì cả.

Anh chỉ nói chuyện với Reina một lần khi cô nhập học. Không có lý do gì để run rẩy.

‘Nhưng chi ít cũng gọi là quen biết nhau mà, phải không? Phớt lờ cô ấy khi cả hai đi ngang qua nhau trên hành lang thì hơi trẻ con quá. Với tư cách là một đàn anh, chào hỏi một cách tự nhiên với đàn em thì đâu có gì là lạ, đúng chứ?’

Reina bước về phía anh, cách anh khoảng năm mét nữa sẽ đi ngang qua.

Với trái tim đập thình thịch như trống, Vincent tự trấn an mình và giơ tay phải về phía Reina.

“Y-Yo! Trông cô cũng khá năng động đấy nhỉ!”

“Nhưng mà, tớ hơi ghen tị đấy nhé. Hồi nhỏ, tớ luôn muốn có một em trai hoặc em gái.”

“…Hả?”

Dù đã lấy hết can đảm để gọi, Reina vẫn đi ngang qua mà không liếc nhìn, như thể anh không hề ở đó.

“Cái……?”

Không thể xử lý tình hình, Vincent đứng sững tại chỗ.

“Tôi sống ở một thị trấn tên là Eggbell, nhưng… tôi không có anh chị em. Tôi cũng không thân thiết lắm với cha mẹ nuôi của mình.”

“…!”

Nghe giọng Reina mờ dần khi cô bước đi, tâm trí Vincent cuối cùng cũng bắt kịp thực tế.

Nhận ra mình đã bị một đàn em phớt lờ, đầu anh ta nóng lên vì giận dữ.

“N-Này! Cô, dừng lại ngay!”

“À tiện thể, giáo viên tiết sau…”

“Tôi bảo dừng lại, chết tiệt!”

Tức giận, Vincent xông về phía lưng Reina với những bước dài, với tay nắm lấy cánh tay cô bé.

“Hả…?”

“…!?”

Reina khéo léo rút tay lại, né tránh cái nắm của Vincent.

“Xin lỗi, anh cần gì sao?”

“Cô… Nếu cô nghe thấy tôi, thì dừng lại đi chứ!”

“Cho dù anh có nói vậy… tôi không nhận ra là anh đang nói chuyện với tôi.”

Reina nheo mắt nghi ngờ, nhìn lên Vincent cao lớn từ phía dưới.

“Bị một đàn anh không quen biết gọi là ‘cô’ thì tôi không nghĩ là có người gọi tôi đâu, phải không? Nếu anh có việc gì với tôi, xin hãy gọi tôi bằng tên.”

“Đ-Đàn anh không quen biết…?”

“Hả? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau… đúng không?”

Reina nghiêng đầu tò mò.

Cô không giả vờ không biết – cô thực sự không nhận ra Vincent.

‘Cô thậm chí còn không biết tôi là ai… Cô đùa đấy à!’

Vincent cảm thấy như thể mình bị đánh một phát vào đầu vậy.

Đúng vậy, họ chỉ mới nói chuyện một lần, và anh thậm chí còn chưa giới thiệu bản thân.

Nhưng… anh lo cho sự an toàn của cô, và cô thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của anh.

“R-Reina-sama… Đó là Vincent Flame-senpai.”

“Anh ấy là con trai của đội trưởng hiệp sĩ, hơn chúng ta một tuổi. Anh ấy nổi tiếng là một kiếm sĩ bậc thầy đó.”

Các bạn cùng lớp của Reina xen vào giải thích.

Gật đầu trước lời nói của bạn bè với vẻ “Ồ, ra vậy,” Reina quay lại nhìn Vincent.

“Vậy ra anh là Flame-senpai? Rất vui được gặp anh, tôi là Reina Laurel… Vậy, anh có việc gì với tôi không?”

“…!”

Bị giới thiệu trang trọng như vậy, trán Vincent giật giật một gân máu.

Nghiến răng, anh gần như không thể kìm nén ý muốn hét vào mặt cô.

‘Bình tĩnh lại… lo lắng chỉ vì một cô gái thì thất bại lắm. Cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh…!’

“N-Này… Tôi nghe nói cô suýt bị mấy tên biến thái xâm hại gần đây phải không?”

“Đó chỉ là một nỗ lực cố gắng xâm hại thôi.”

Mắt Reina hơi nheo lại khi cô kiên quyết sửa lời anh.

Đối với một người phụ nữ, sự khác biệt giữa “bị xâm hại” và “cố gắng xâm hại” là rất đáng kể và không thể thương lượng.

“Thôi nào, quan trọng gì tiểu tiết! Cô gặp rắc rối là vì cô quá bất cẩn đúng chứ?”

“Vậy sao?”

“Ư-Ưm, ngay cả một cô gái không đáng yêu như cô thì cũng vẫn là đàn em của tôi. Nếu cô cầu xin, tôi có thể, cô biết đấy, đóng vai vệ sĩ cho cô từ giờ trở đi.”

“Ưm… Không, cảm ơn. Cảm ơn vì lòng tốt.”

“…Cái-?”

“Nếu chỉ có vậy, tôi xin phép. Tôi đang vội đến lớp học tiếp theo.”

Reina hơi cúi đầu, quay người và nhanh nhẹn bước đi.

Hai người bạn của cô liếc nhìn Vincent đầy lo lắng trước khi theo sau cô.

“N-Này, chờ đã!”

Mặt đỏ bừng, Vincent đuổi theo Reina đang rời đi.

“Tôi là kiếm sĩ mạnh nhất học viện, và tôi đang đề nghị bảo vệ cô! Thái độ gì thế hả!?”

“Thái độ hay không… Tôi không hiểu tại sao một đàn anh tôi hầu như không quen lại phải đi xa đến thế vì tôi.”

“Đừng có giỡn mặt với tôi! Này, dừng lại ngay!”

Bực mình vì những lời đáp trả không ngừng của Reina, Vincent túm lấy vai cô để buộc cô dừng lại.

“Ponpokorin!”

Nhưng ngay trước khi anh có thể, một bóng nhỏ vụt ra từ túi đồng phục của Reina.

Đó là một con thú nhồi bông cỡ lòng bàn tay, mô phỏng một loài động vật nước ngoài tên là “tanuki.”

Con thú nhồi bông tanuki nhanh nhẹn trèo lên cánh tay vươn ra của Vincent và tung một cú móc hàm vào cằm anh ta.

“Gueh……”

Một đòn bất ngờ.

Cú móc hàm làm rung chuyển não bộ khiến Vincent loạng choạng, mất thăng bằng.

“A, Senpai…!”

Reina thốt lên một tiếng kêu giật mình.

Vincent đổ sụp xuống sàn hành lang, bất tỉnh.

“…!?”

Vincent giật mình bật dậy, thấy mình bị bao quanh bởi những tấm rèm trắng.

“Đ-Đây là đâu… Không, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy…?”

“Ồ, cậu tỉnh rồi.”

Tấm rèm được kéo sang một bên, để lộ một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi mặc áo khoác trắng.

Một khuôn mặt quen thuộc – cô ấy là y tá học viện và là một giáo viên nữ.

“Nghe nói cậu ngất xỉu ở hành lang do thiếu máu. Không có vết thương nghiêm trọng, nhưng tôi đã dùng phép chữa trị để phòng hờ. Cậu thấy thế nào?”

“K-Không… Em khỏe lắm, nhưng…”

“Tốt rồi. Cậu có thể bị chấn thương đầu đấy, nên là nếu thấy gì lạ, hãy đến đền thờ. Giờ thì, cậu đi đi.”

Y tá phất tay xua anh đi một cách lạnh nhạt, thái độ cộc lốc của cô ấy khiến Vincent khó chịu. Nhưng hơn thế nữa, có một điều khác làm anh bận tâm.

‘Thiếu máu? Mình á, ngất xỉu vì thiếu máu?’

Thiếu máu là chuyện cuối cùng anh nghĩ có thể xảy đến với mình.

Nói thẳng ra, anh còn quá nhiều máu nóng chảy trong người ấy chứ.

‘Không… Không phải vậy. Mình chắc chắn đã bị thứ đó đánh trúng…!’

Đúng như mong đợi của kiếm sĩ mạnh nhất học viện.

Dù tinh thần còn non nớt ở nhiều mặt, nhưng tiềm năng chiến đấu của anh thuộc hàng tốt nhất trong câu chuyện.

Ngay cả khi bị hạ gục, anh vẫn khắc sâu hình ảnh kẻ tấn công vào tâm trí mình.

“Một con gấu mèo…!”

“Hả? Cậu chấn thương đầu à?”

“Không có gì… Nhưng cô đã bao giờ thấy một con búp bê lớn thế này tự di chuyển chưa?”

Vincent ra hiệu bằng ngón cái và ngón trỏ, cho biết kích thước khoảng mười centimet.

Y tá nhún vai, nhìn anh đầy thương hại.

“…Tôi sẽ viết cho cậu một giấy giới thiệu đến đền thờ. Chờ chút nhé.”

“Không phải thế! Em đang nói nghiêm túc mà!”

“Đó là vấn đề đấy. Không phải lo, tôi biết vài chuyên gia chuyên về lĩnh vực này.”

“Đừng có bắt đầu tỏ ra tốt bụng lúc này! Chết tiệt!”

Hét lên trong thất vọng, Vincent hình dung con “gấu mèo” bí ẩn trong tâm trí mình.

‘Thứ đó đã đánh trúng mình… Không thể tha thứ cho nó. Mình sẽ trả thù, bằng mọi giá!’

Với ánh mắt bừng lửa quyết tâm, Vincent nắm chặt tay.

Từ ngày hôm sau, Vincent bắt đầu đeo bám Reina.

“Này, cô! Lại đây một lát… Gufuh!”

“Để tôi nói! Con gấu mèo đó… Gahah!?”

“Đến đây đi, đồ khốn… Gohaa!?”

Bất cứ khi nào họ đi ngang qua nhau trên hành lang, anh lại cố gắng kéo cô đi đâu đó. Anh xông vào lớp học của cô, cố gắng kéo cô ra ngoài. Anh khăng khăng phải có một cuộc nói chuyện quan trọng một mình, nhưng đối với Reina, không đời nào cô lại ở một mình với một đàn anh thô lỗ mà cô hầu như không quen.

“…Anh có thể dừng lại được không? Anh hơi đáng sợ rồi đấy, Senpai.”

“Ponpokorin.”

Người bảo vệ nhỏ bé kêu lên từ túi của Reina.

Con thú nhồi bông nhỏ bé đó là một món quà khác từ Clarel, mô phỏng một loài động vật nước ngoài tên là “tanuki.”

Sau sự cố gần đây khiến cô suýt bị một vài nam sinh tấn công, Reina đã bắt đầu mang theo con thú nhồi bông nhỏ bên trong đầy linh hồn thánh, để nó trong túi.

Mỗi khi Vincent đến gần, con tanuki sẽ nhảy ra khỏi túi của Reina để đẩy lùi anh. Đôi khi nó đánh vào hàm anh, lúc khác thì vào bụng… và một lần, nó thậm chí còn đá vào háng anh, hạ gục anh bất tỉnh.

Tuy nhỏ nhắn, sức mạnh và tốc độ của nó thuộc hàng đầu.

Chỉ người bị tấn công dường như mới nhận thấy con tanuki, trong khi các học sinh và giáo viên xung quanh không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Đối với họ, có lẽ trông như Vincent tự mình ngất xỉu.

Kết quả là, những tin đồn đang lan truyền rằng Vincent có thể mắc một căn bệnh mãn tính nghiêm trọng.

“Đi đến đền thờ ư? Tôi không có thời gian cho việc kiểm tra sức khỏe! Tên khốn đó… Tôi nhất định sẽ đè bẹp nó!”

“Đè bẹp… Ý anh không phải là Thánh Nữ đâu đúng chứ!?”

“Thôi đi, Vincent! Tránh xa Reina ra đi!”

Không chỉ các giáo viên mà cả Thái tử Eric vừa đổi kiểu tóc cũng khiển trách Vincent vì cố gắng tiếp cận Reina.

Nhưng, bỏ qua những lời cảnh báo, Vincent vẫn tiếp tục xông vào Reina.

“Này, cô! Lại đây một lát!”

“…Lại là anh à, Flame-senpai?”

Bị gọi khi đang đi ngang qua sân trường, Reina quay lại với vẻ mặt bực bội.

Từng có những kẻ cầu hôn dai dẳng ở Eggbell, nhưng không ai dai dẳng như Vincent, người cứ trở lại mặc dù bị đánh gục hết lần này đến lần khác.

Reina không hề cảm thấy chút quyến rũ nam tính nào ở Vincent, nhưng cô cũng phải miễn cưỡng ấn tượng bởi tinh thần bất khuất và sự bền bỉ không ngừng nghỉ của anh ta.

“Anh có thể dừng lại được không? Anh có mối thù gì với tôi vậy?”

“Mối thù? Tôi không có… Tôi chỉ không thể tha thứ cho bất cứ ai coi thường tôi. Chỉ vậy thôi.”

“…Tôi không nhớ mình đã xúc phạm anh bao giờ.”

“Có lẽ không xúc phạm, nhưng cô thậm chí còn không nhìn vào tôi, đúng chứ!? Cô luôn nhìn tôi như thể tôi là một viên sỏi ven đường vậy!”

“Tôi không có ý đó… Tôi chỉ là không quan tâm thôi.”

“Thấy chưa, cô thậm chí còn không quan tâm đến tôi! Cô và tên khốn gấu mèo đó, ít nhất hãy tỏ ra có chút quan tâm đến tôi đi chứ!”

Vincent gào lên, gương mặt méo mó vì thất vọng.

Đối với Reina, thật khó hiểu tại sao anh ta lại tức giận với cô đến vậy.

Giống như Reina, Vincent là một người con ngoài giá thú và bị gia đình đối xử lạnh nhạt. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt của mình, anh không ngừng rèn luyện kiếm thuật, chứng tỏ giá trị bằng kỹ năng để thiết lập vị trí của mình.

Vì vậy, Vincent không thể chấp nhận việc bị phớt lờ hoặc đối xử coi thường.

“Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai chế giễu tôi…! Tôi sẽ khiến cô phải nuốt lời, bằng mọi giá!”

“Kyaaa…!”

Gầm lên, Vincent vươn tay về phía Reina.

Khi anh lao vào cô trong cơn giận dữ, Reina khẽ kêu lên một tiếng.

“Ponpokorin!”

Nhưng, đúng như dự đoán, anh không thể chạm vào cô.

Con thú nhồi bông tanuki ngay lập tức nhảy ra khỏi túi của Reina, tung một cú đá vào mặt Vincent để bảo vệ cô.

“Khụ…!”

Cú đá được tung ra với tốc độ chóng mặt, nhưng Vincent theo bản năng giơ tay phải lên đỡ.

“Whoa…!”

Tuy nhiên, anh không thể hấp thụ hoàn toàn lực tác động và ngã ngửa ra sau.

Đây là lần đầu tiên anh không ngất xỉu vì đòn tấn công của tanuki.

“A-Anh có sao không, Flame-senpai?”

“……Tao làm được rồi.”

“Hả?”

“Tao đỡ được rồi! Tao thực sự đỡ được rồi! Đòn tấn công của mày, đồ khốn gấu trúc!”

Vẫn còn nằm dưới đất, Vincent hét lên với nụ cười chiến thắng.

“Một đòn như bão táp, như sấm sét… Tao đã đỡ được một phần của nó! Tao đã mạnh hơn rồi, thấy chưa!”

“…………”

“Tao nhất định sẽ vượt qua mày! Cứ chờ đấy!”

“Ponpokorin.”

Chấp nhận lời thách thức của Vincent, con thú nhồi bông tanuki trong túi của Reina khẽ kêu lên một tiếng, như thể nó muốn nói, “Cứ thử đi.”

“…Gì vậy?”

Chứng kiến cảnh tượng anh hùng đầy khó hiểu, Reina bối rối, chỉ biết nhìn lên trời.

~*~

Hai tháng sau.

Mặc dù được Eric, Vincent và các mục tiêu hẹn hò khác trong trò chơi tiếp cận, Reina vẫn hoàn toàn không lay động, vươn lên mạnh mẽ trong cuộc sống học viện của mình.

“Reina-onee-chan! Chơi cùng nhau đi—au!”

Khi đang đi ngang qua sân học viện, một cậu bé nhỏ nhắn cố gắng ôm Reina một cách tùy tiện.

Dù về cơ bản là một mục tiêu hẹn hò, cậu bé ngay lập tức bị con thú nhồi bông tanuki can thiệp đánh trúng, lăn trên mặt đất và đâm vào đài phun nước.

“Trời ạ… Lại một ngày ồn ào nữa.”

Reina thậm chí còn không biết tên của cậu bé đang nổi lềnh bềnh bất tỉnh trong nước đài phun nước.

Cô mơ hồ nhớ lại cậu bé là bạn cùng lớp đã tiếp cận cô vài lần, nhưng chỉ có vậy thôi. Người đó không để lại ấn tượng lâu dài nào trong cô.

“Đúng như mình nghĩ, học sinh chỉ là trẻ con. Ước gì mình có thể pha trà từ chút bụi bẩn trong móng tay của Clarel-sama và bắt họ uống.”

Thở dài nhẹ nhàng, Reina bước đi trong sân.

Chỉ hành động thở dài một cách u buồn của cô cũng thanh lịch đến nỗi khiến các học sinh gần đó đỏ mặt.

Một nhà thơ nổi tiếng từng nói rằng thời gian xa cách nuôi dưỡng tình yêu, và Reina đang cảm nhận sâu sắc sự thật đó.

Ba tháng đã trôi qua kể từ khi cô rời Eggbell đến Kinh đô Hoàng gia.

Tình cảm của cô dành cho Clarel không hề thuyên giảm chút nào – nếu không muốn nói là còn mạnh mẽ hơn.

‘Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi… và sau đó, là kỳ nghỉ hè. Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi…!’

Trong kỳ nghỉ hè, cô sẽ trở về Eggbell. Cô sẽ được gặp Clarel.

Hồng y giáo chủ và những người khác ở Đại Đền Thờ có thể phản đối, nhưng cô quyết tâm quay trở lại.

‘Mình muốn sớm được ôm Clarel-sama… tắm cùng nhau, ngủ chung giường, và hít thở mùi mồ hôi của Clarel-sama…!’

“Laurel-jou.”

“…Vâng?”

Bị gián đoạn giữa lúc mơ mộng, Reina cau mày nghi ngờ và quay lại.

“Cậu là… Rilays-san?”

Giọng nói phát ra từ một bạn học nam.

Với những đường nét thanh tú và cặp kính gọng bạc, đó là ikemen trí thức - Will Rilays, một mục tiêu hẹn hò khác.

“Chào buổi sáng. Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”

Mặc dù Reina không có hứng thú với đàn ông nào khác ngoài Clarel, cô ít nhất nhớ được khuôn mặt và tên các bạn cùng lớp. cô đáp lại một cách lịch sự.

“Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi. Tôi nghe nói cô là một ngôi sao học thuật, Laurel-jou. Cô chắc phải tự tin lắm, phải không?”

“Vâng… Tôi đã ôn tập kỹ cho các bài kiểm tra, chắc chắn rồi.”

“Nếu đã vậy… một cuộc thi thì sao? Hãy xem ai đạt điểm cao hơn trong kỳ thi cuối kỳ.”

Will đẩy gọng kính lên, làm tròng kính lóe sáng.

“Nếu tôi thua, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu. Cô nghĩ sao?”

“Dù cho anh có nói vậy… Tôi xin lỗi, nhưng tôi không hứng thú với những chuyện như vậy.”

“Ồ? Lẽ nào cô sợ thua cuộc sao? Là Thánh Nữ, cô phải là một hình mẫu cho mọi người, vì vậy nếu không tự tin hơn sẽ hơi rắc rối đấy.”

“Ngay cả khi nói vậy…”

Reina thực sự rất bối rối.

Cô đã nói chuyện với Will vài lần như bạn cùng lớp, nhưng họ không có mối quan hệ nào sâu sắc hơn.

Không có lý do gì để anh ta thách thức cô trong một cuộc thi hay để tồn tại bất kỳ sự cạnh tranh nào.

“Không sao đâu. Dù cho tôi có thắng, tôi cũng sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì từ cô, Laurel-jou. Đây chỉ là một cách vui vẻ để thúc đẩy bản thân cho kỳ thi thôi.”

“…Vậy sao? Vậy thì tùy cậu.”

“Rất tốt. Tôi mong chờ một cuộc chiến công bằng.”

Với một cái chớp kính khác và nụ cười mỉa mai, Will bước đi.

“Ưm… Reina-sama, cậu có sao không?”

Khi Will rời đi, một vài nữ sinh vội vàng chạy đến.

“Rilays-san có nói gì gay gắt với cô không?”

“Không… không có gì đặc biệt gay gắt đâu.”

“Hiểu rồi… Vậy thì nhẹ nhõm quá.”

Các cô gái thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của Reina.

“Nhưng… cậu ta hơi kỳ lạ nhỉ? Cậu ta là người như thế nào vậy?”

“Rilays-san là con trai của Thủ tướng. Cậu ta vô cùng chăm học và được cho là ứng cử viên cho chức Thủ tướng tiếp theo.”

“Hình như cậu ấy đã đậu kỳ thi công chức hoàng gia với điểm tuyệt đối khi còn là học sinh. Người ta nói cậu ấy sẽ phục vụ Hoàng thượng với tư cách là một quan chức ngay sau khi tốt nghiệp.”

“Tớ hiểu rồi… Vậy cũng khá tài năng đấy chứ.”

Reina gật đầu trầm ngâm trước lời giải thích của các cô gái.

“Nhưng… tính cách của cậu ta không thật sự tốt lắm.”

Một trong các cô gái nhăn mặt.

“Có lần, tớ nhờ cậu ta giảng chỗ không hiểu trong bài học, nhưng cậu ta lại nói những câu kiểu như, ‘Cô không thể giải được một bài như thế này sao?’ và ‘Tôi không có thời gian cho những người không theo kịp.’”

“Ồ, tớ hiểu rồi. Tớ từng thấy một cô gái khóc sau khi cậu ta nói điều gì đó tương tự với cô ấy.”

“Dù thông minh đến mấy, cái sự kiêu ngạo đó… Tốt nhất là nên tránh xa.”

“…Vậy sao?”

Reina thở dài, liếc nhìn về hướng Will vừa đi.

Có vẻ như cô đã thu hút sự chú ý của một người phiền phức.

‘Thật là… Sao lại có nhiều người như vậy xung quanh mình chứ? Ước gì có Clarel-sama ở đây, thế là đủ rồi…’

Dù bao nhiêu chàng trai cùng tuổi có tụ tập lại, họ cũng không thể sánh bằng Clarel.

Lắc đầu bực tức, Reina quay đi.

“Reina-sama, cậu có muốn học bài cho kỳ thi cùng nhau không?”

“Nghe hay đó. Đi thôi.”

Quay lưng lại với thực tế, Reina bước ra khỏi sân.

‘Thành công rồi… Giờ mình có thể đối mặt trực tiếp với Laurel-jou trong một cuộc cạnh tranh thực sự…!’

“Hẹ hẹ hẹ…”

Đi dọc hành lang trường học, Will phát ra một tiếng cười khúc khích.

Anh ta từ lâu đã muốn cạnh tranh với Reina về mặt học thuật.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Reina tại buổi lễ khai giảng, Will đã bị vẻ đẹp không tì vết của cô mê hoặc.

Tuy nhiên, ban đầu anh ta chỉ coi cô là một khuôn mặt xinh đẹp, được ban phước với vẻ đẹp siêu phàm nhờ ơn trời – một cô gái đơn thuần may mắn.

‘Nhưng… mình đã sai rồi. Laurel-jou không chỉ xinh đẹp – cô ấy còn hoàn hảo về mặt trí tuệ nữa…!’

Do học cùng lớp nên anh biết Reina đặc biệt thông minh và có thành tích cao.

Không chỉ trí nhớ tuyệt vời hay khả năng đạt điểm cao trong các bài kiểm tra. Trong các cuộc tranh luận, cô đưa ra các vấn đề với những góc nhìn đáng kinh ngạc, thể hiện rõ khoảng cách về năng lực so với những người xung quanh.

‘Mình đã luôn mong muốn điều đó… Một đối thủ có thể đứng ngang hàng với mình. Một người được chọn, có thể nhìn thế giới từ cùng một góc nhìn với mình…!’

Will Rilays là một thiên tài bẩm sinh, thông minh hơn hầu hết mọi người.

Anh ta không bao giờ quên bất cứ điều gì anh ta nhìn thấy, và anh ta có thể giải bất kỳ vấn đề nào trong thời gian bằng một nửa so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Ngay cả cha anh ta, Thủ tướng, cũng chỉ là “tốt hơn mức trung bình” trong mắt Will.

Đối với anh ta, mọi người xung quanh dường như đều là khỉ. Kết quả là, Will không có bạn bè, phải chịu đựng một cuộc sống cô độc, chất đầy trong bóng tối vô tận.

‘Nhưng… mình cuối cùng đã tìm thấy cô ấy. Bạn tâm giao của mình. Một người có trí óc vượt trội hơn những người khác…!’

Will chắc chắn. Reina là tri kỷ của anh ta, đứng trên cùng một bình diện cao cả như anh ta.

Cô ấy là người anh ta đã chờ đợi mười sáu năm để được gặp, người có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh ta.

‘Tôi đã biết rồi… Vậy thì cũng nhanh lên và nhận ra đi chứ! Rằng tôi, Will Rilays, là người định mệnh sẽ đứng bên cạnh cô…!’

Anh ta sẽ thắng kỳ thi cuối kỳ sắp tới chống lại Reina, bằng mọi giá.

Nếu anh ta làm được… chắc chắn Reina cũng sẽ thấy. Rằng Will Rilays là người ngang hàng với cô, một đối tác xứng đáng.

“Hẹ hẹ hẹ, hẹ hẹ hẹ!”

“Eww…”

“Ghê quá… Tên đó đang cười cái gì vậy…?”

Không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ hướng về mình, Will cười khoái trá.

Và thế là, ngày thi cuối kỳ đã đến.

Trong khi tất cả các học sinh đang làm bài thi, Will bừng bừng quyết tâm hơn bất cứ ai.

‘Bắt đầu thôi. Mình sẽ đánh bại Laurel-jou, bằng mọi giá…!’

Will điên cuồng điền vào phiếu trả lời của mình. Thông thường, anh ta vượt qua các bài kiểm tra một cách dễ dàng, nhưng đã lâu rồi anh ta mới cảm thấy hưng phấn đến vậy.

Trong khi khơi dậy tinh thần cạnh tranh của mình, anh ta không để nó lấn át mình. Anh ta cẩn thận tránh mắc lỗi, kiểm tra lại bài làm sau khi giải xong mỗi câu hỏi.

‘Câu hỏi này, câu hỏi kia… Tất cả đều yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt! Mỗi bài toán đều dễ ợt. Đảm bảo đúng một trăm phần trăm!’

Anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi, tỉ mỉ hơn bao giờ hết.

Anh ta đã học thuộc toàn bộ sách giáo khoa và thậm chí còn phân tích xu hướng ra đề của các giáo viên.

‘Hoàn hảo… Ngay cả khi Laurel-jou cũng đạt điểm tuyệt đối, đó sẽ là một trận hòa. Không đời nào mình thua được…!’

Will chắc chắn về chiến thắng của mình.

Cậu bé từng nếm trải sự cô độc do tài năng vượt trội của mình đã tìm thấy một đối thủ ở Reina Laurel và lao vào kỳ thi với sự nghiêm túc chưa từng có.

Tất cả là để thể hiện sự xuất sắc của mình với Reina. Để chứng minh cho đối thủ thực sự đầu tiên của mình rằng anh ta là người ngang hàng với cô.

Và… vài ngày sau khi kỳ thi kết thúc, kết quả được dán trên hành lang.

________________________

Kết quả Kỳ thi cuối kỳ năm nhất

Hạng 1 Will Rilays 500 Điểm

Hạng 2 Reina Laurel 492 Điểm

________________________

Đối mặt với kết quả mong đợi, Will nắm chặt tay chiến thắng.

‘Mình đã thắng… Đó là chiến thắng của mình…!’

“Thật không thể tin được… Rilays-kun đạt điểm tuyệt đối!”

“Reina-sama vẫn tuyệt vời như mọi khi, nhưng… đúng như mong đợi của con trai Thủ tướng. Thật ấn tượng.”

“Người ta nói ngay cả Thủ tướng cũng kinh ngạc trước tài năng của cậu ấy. Cậu ấy là người duy nhất phù hợp để hỗ trợ triều đại của Hoàng tử Eric với tư cách là Thủ tướng tiếp theo…”

Các bạn cùng lớp xung quanh anh ta nói những lời thán phục và ngưỡng mộ về điểm tuyệt đối của Will.

‘Mình đã cho những kẻ tầm thường này thấy sự khác biệt về năng lực của chúng ta… Giờ thì, Laurel-jou ở đâu rồi…’

Quét mắt qua đám đông, Will phát hiện Reina cách đó không xa.

Giống như các học sinh khác, cô đang nhìn bảng xếp hạng kỳ thi được dán trên hành lang.

Khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Will cho rằng cô đang lặng lẽ vật lộn với thất bại của mình.

‘Vậy thì… Liệu mình, với tư cách là người chiến thắng, có nên nói vài lời không?’

Với nụ cười tự mãn, Will tiến đến gần Reina.

Anh ta sẽ khen ngợi Reina đứng thứ hai vì nỗ lực của cô, đổi lại là lời chúc của cô, và họ sẽ thề sẽ tiếp tục thúc đẩy nhau lên những tầm cao mới, bắt tay để khẳng định vị thế ngang hàng, xứng đáng đứng cạnh nhau.

“Hẹ hẹ hẹ…”

Ưỡn ngực, Will giơ tay phải về phía Reina.

“Này, Laurel-jo……”

“Reina-sama!”

“Guheh…!”

Ngay khi kịp mở miệng, ai đó đã đẩy anh ta sang một bên.

Cơ thể yếu ớt, không có cơ bắp của anh ta bị đẩy ra mép, suýt đâm vào tường.

“C-Cô… Cô là ai…!”

“Cảm ơn Reina-sama rất nhiều! Nhờ sự hướng dẫn của cậu mà mình đã lọt vào top hai mươi đó!”

“Mình cũng vậy, Reina-sama! Bây giờ mình sẽ không làm gia đình hổ thẹn nữa!”

“Mình đã rất lo lắng cha, một công chức, sẽ mắng mình vì xếp hạng thấp. Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Các cô gái cùng lớp vây quanh Reina, bày tỏ lòng biết ơn đối với cô.

“C-Cái gì… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Will chớp mắt bối rối nhìn cảnh tượng.

Câu trả lời đến từ các học sinh khác gần đó.

“Ồ, cậu không nghe nói à? Thánh Nữ đã hướng dẫn các bạn nữ trong lớp chúng ta đó.”

“Chắc hẳn cô ấy rất bận rộn với các nhiệm vụ ở đền thờ, nhưng vẫn dành thời gian để tổ chức các buổi học nhóm.”

“Thật tuyệt vời. Không chỉ học cho bản thân mà còn giúp đỡ người khác nữa sao? Tôi không bao giờ làm được điều đó.”

“Cái gì… cô vừa nói cái gì…?”

Will cảm thấy như thể mình bị đánh vào vào đầu vậy.

Trong khi anh ta đang miệt mài học tập để đánh bại Reina, cô lại đang dạy các bạn cùng lớp.

‘Cô ấy thậm chí còn không cố gắng đánh bại mình… Không, cô ấy không hề cạnh tranh ư…?’

“Reina-sama, đến buổi tiệc trà để cảm ơn cậu đã giúp bọn tớ học bài nhé!”

“Bọn tớ cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ. Nào, chúng ta tới sân thượng đi!”

“Ồ, vậy tớ sẽ nhận lời. Vì kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, chúng ta hãy tổ chức một buổi tiệc trà với mọi người nhé?”

Reina được bạn bè vây quanh.

Will đã nghĩ Reina có thể hiểu được sự cô độc khi là một thiên tài, sự trống rỗng ám ảnh anh ta.

Anh ta đã tin rằng cô cũng là một người cô độc, đứng ở đỉnh cao mà không có ai hiểu cô.

‘Nhưng… tại sao cô ấy lại có nhiều bạn bè xung quanh đến vậy?’

Will sững sờ.

Anh ta đã nghĩ Reina giống mình. Cô độc.

Đó là lý do tại sao anh ta tin rằng họ có thể là những người bình đẳng, lấp đầy sự cô đơn của nhau…

‘Chỉ có mình là người cô độc sao…?’

“Hôm nay thời tiết rất đẹp. Tớ chắc chắn đó sẽ là một buổi tiệc trà vui vẻ đó.”

Không thèm liếc nhìn Will, đang dựa vào tường, Reina rời đi cùng bạn bè.

Cô có lẽ đã hoàn toàn quên mất cái gọi là cuộc thi của họ.

“Mình sai rồi… Mình cô đơn vì mình chưa bao giờ cố gắng tiếp cận bất cứ ai.”

Sự cô độc của một thiên tài.

Will đã đắm chìm trong câu nói cao siêu đó, đẩy những người xung quanh ra.

Nếu anh ta mở lòng và chấp nhận người khác, có lẽ anh ta cũng có thể được bao quanh bởi những người như Reina.

“Laurel-jou…”

Nhìn bóng Reina khuất dần với vẻ mặt u buồn, Will cắn chặt môi.

~*~

Sau khi vượt qua kỳ thi cuối kỳ, Reina và bạn bè ngồi quanh một chiếc bàn tròn trên sân thượng, tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ.

“À này… kỳ nghỉ hè sắp đến rồi.”

“Reina-sama có kế hoạch đi đâu không?”

Các bạn của cô vừa nhấp trà vừa nhấm nháp bánh ngọt, hỏi về kế hoạch nghỉ hè của cô.

“Nếu cậu không có kế hoạch gì, sao không đến dinh thự của gia đình tớ đi? Đó là một khu nghỉ dưỡng mùa hè với biển và núi – hoàn hảo để tận hưởng mùa này đó.”

“Xin lỗi, nhưng tớ đã có kế hoạch cho mùa hè rồi.”

Cầm tách trà, Reina đáp lại một cách hối lỗi.

“Tớ định về nhà trong kỳ nghỉ. Trở về quê hương Eggbell.”

“Vậy sao… Vậy thì sẽ cô đơn lắm.”

“Nếu không quá phiền, cậu có thể hoãn kế hoạch của mình một chút được không? Tớ có vé xem một vở kịch nổi tiếng ở Kinh đô Hoàng gia…”

“Hmm… Tớ rất cảm kích lời đề nghị, nhưng tớ phải từ chối rồi. Tớ muốn trở về quê càng sớm càng tốt.”

“Ồ, cậu có lý do đặc biệt nào không?”

“…”

Trước câu hỏi tò mò của bạn mình, môi Reina cong lên thành một nụ cười hình lưỡi liềm.

Một nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh lẽo, cứ như sương giá giữa mùa đông.

Cảm xúc sâu sắc, mãnh liệt trong đó khiến cô gái quý tộc đang ngồi cùng cô rùng mình.

“R-Reina-sama…?”

“Gần đây… có vẻ như một vài con côn trùng đã vo ve quanh người thân yêu của tớ.”

“C-Côn trùng…?”

“Đúng vậy, côn trùng.”

Một nụ cười tuyệt đẹp nhưng đáng sợ, Reina bình tĩnh nói.

“Tớ đã đuổi chúng đi. Từ việc giúp tìm một người tình đã mất tích trong một vụ tai nạn thuyền, hỗ trợ một tình yêu cấm đoán do khác biệt tầng lớp xã hội đến việc đưa ra thánh chỉ trong giấc mơ để giúp ai đó theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng… gần đây lại có một con côn trùng khá lớn xuất hiện nên tớ cần quay trở lại nhanh. Tớ muốn quay lại, tớ muốn trở lại đó, tớ muốn về nhà đến độ không chịu được…!”

Reina đâm dĩa vào chiếc bánh với một tiếng kêu lớn.

Như thể đang đâm một lưỡi dao vào cơ thể của một kẻ thù bị ghét bỏ, đôi mắt cô lóe lên vẻ mãnh liệt đen tối của một nữ chính yandere.

“Hồng y giáo chủ có thể phản đối việc tớ trở về, nhưng… tớ sẽ quay trở lại bằng mọi giá. Bằng mọi giá.”

“““…”””

Gương mặt các bạn của cô cứng lại.

Chuyện gì đã xảy ra với vị Thánh Nữ thường ngày như hoa, như bướm vậy? Họ muốn biết, nhưng họ cảm thấy có điều gì đó tuyệt đối không nên tò mò.

“Ừ-ừm… cậu biết đấy…”

“M-Mùa hè đúng là có nhiều côn trùng… Phải cẩn thận…”

“Bọn tớ sẽ mong gặp lại cậu sau kỳ nghỉ…”

“Ừm. Mọi người cũng hãy tự chăm sóc bản thân nhé.”

“““Vâng…”””

Nhìn Reina trở lại với nụ cười dịu dàng thường ngày, các bạn cô thở phào nhẹ nhõm.