Tua ngược dòng thời gian một chút.
Kể từ khi Reina bắt đầu cuộc sống tại học viện, cuộc sống của Clarel cũng mở ra một chương mới tại thị trấn Eggbell.
Sau khi Reina rời tổ ấm, số người lui tới đền thờ giảm hẳn. Những ai từng đến để gặp cô giờ đã không còn xuất hiện nữa.
Dù vậy, người bị thương vẫn đến đều đặn, còn các tín đồ mộ đạo thì vẫn để lại cúng phẩm như thường lệ. Clarel không gặp khó khăn gì trong việc duy trì cuộc sống thường ngày.
Khối lượng công việc vừa phải—không quá bận cũng chẳng quá nhàn—giúp anh có một cuộc sống cân bằng, ổn định.
“Lại bị từ chối nữa rồi…”
Ấy vậy mà, trong những ngày tưởng chừng yên bình ấy, Clarel ngồi gục trên chiếc ghế bành trong phòng khách, đầu cúi gằm, tay cầm một bức thư.
Nó là một văn bản chính thức được gửi từ một gia đình quý tộc nào đó.
“Lại bị từ chối rồi… Mình đã làm gì sai chứ…?”
Nội dung lá thư là lời từ chối tham gia buổi xem mắt với Clarel.
Sau khi Reina rời đi, Clarel cảm thấy đã đến lúc anh nên nghĩ đến chuyện lập gia đình, liền nhờ gia tộc—hầu tước Burn—giới thiệu mai mối. Thật bất ngờ, phía nhà Burn cũng đã nhận được kha khá lời đề nghị kết hôn dành cho anh.
Có vẻ như… tin tức về Thánh Nữ mới đã lan truyền khắp kinh thành, và với vai trò người bảo hộ của cô, cái tên Clarel cũng dần được chú ý.
Những gia đình quý tộc mong muốn tạo quan hệ với Thánh Nữ bắt đầu tìm đến Clarel như một cầu nối.
‘Kết hôn chính trị thôi nhỉ… Nghĩ vậy chẳng khiến mình thấy vui chút nào.’
Anh không khỏi thở dài ngao ngán, nhưng… dù sao Clarel cũng là một quý tộc. Anh đã sắp bước sang tuổi 24.
Ở Nhật thì tuổi ấy vẫn còn thong thả, nhưng trong thế giới này, anh đã thuộc dạng “quá tuổi cập kê.”
Anh không có tư cách để mà kén chọn, thế nên đã đồng ý gặp mặt vài quý cô sẵn lòng chuyển đến Eggbell sống cùng anh.
“Và kết quả là… thất bại toàn tập. Rốt cuộc thì mình có vấn đề gì sao…?”
Clarel ném lá thư từ chối lên bàn, ôm đầu than thở.
Cứ hễ anh gửi thư phản hồi đồng ý gặp mặt, thì phía bên kia lại lập tức gửi thư xin lỗi.
Anh đã mua quần áo mới, đi cắt tóc, chuẩn bị mọi thứ cho buổi gặp, để rồi… bị cho leo cây.
“Nói chứ… chẳng phải chính họ là người ngỏ lời trước à? Thế mà đến sát giờ lại quay ra bảo ‘xin lỗi’ là sao chứ…?”
Lý do hủy hẹn thì muôn hình vạn trạng: người yêu từng mất tích vì đắm tàu đột ngột trở về, tiểu thư quý tộc bỏ trốn theo tình yêu đích thực với dân thường, hoặc không thể từ bỏ ước mơ trở thành giáo viên…
Vị tiểu thư cuối cùng thậm chí còn viết thư khẳng định rằng mình đã mơ thấy một thiên thần… đầu gấu nhồi bông cơ bắp, và bảo: “Cưới hắn là cô sẽ hối hận đấy. Hãy theo đuổi ước mơ của mình đi.”
Dù có muốn từ chối, ít ra cũng nên viện cớ hợp lý hơn một chút chứ? Anh bắt đầu tự hỏi liệu họ có đang cố tình trêu chọc anh không rồi.
“Kuma kuma.”
“Ồ… Kuma, cậu đang an ủi tôi sao?”
Trong lúc Clarel đang đắm chìm trong tuyệt vọng, bạn cùng nhà của anh—một con gấu nhồi bông—đập nhẹ vào vai anh, rồi đưa cho anh một tách trà như thể nói, “Uống cái này đi.”
“Hmm… Cứ bị từ chối liên tiếp thế này khiến người ta mất hết tự tin. Chẳng lẽ tôi có khuyết điểm nghiêm trọng nào đó khiến người ta không muốn lấy?”
“Kumaa, kuma kuma.”
“Cậu bảo không có à? Ừ thì, đàn ông và phụ nữ đúng là nghĩ khác nhau thật. Mà tôi còn chẳng biết cậu có phải đực rựa không nữa cơ.”
Nghĩ lại thì… kiếp trước anh cũng chết trong cảnh độc thân. Đúng là từng là con nghiện công việc chẳng có thời gian nghĩ đến yêu đương, nhưng biết đâu bản thân lại có khuyết điểm nào đó mà chính anh cũng chẳng nhận ra.
“Kumaa.”
“Ừm… Cũng đúng. Không cần phải vội lấy vợ làm gì. Từ từ rồi tính.”
Kết hôn đâu phải con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc. Vội vã gặp gỡ rồi cưới nhầm một người kỳ quặc thì còn tệ hơn nhiều.
Nghĩ rằng có thể một ngày nào đó sẽ gặp được người định mệnh, sống cuộc đời độc thân tự tại như một quý tộc cũng đâu tệ. Clarel tự nhủ như vậy, nửa như an ủi, nửa như trốn tránh hiện thực.
“Ê, Clarel! Có nhà không đấy?”
“Hmm…?”
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vọng từ phía điện thờ. Giọng nói quen thuộc vang lên từ phòng khách.
“Roywood à? Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Người xuất hiện là Roywood Bellen, bạn học cũ của Clarel.
Trong bộ đồ hiến binh anh ta đã vẫy tay chào một cách thoải mái. “Yo!”
“Tôi đang làm hướng dẫn viên tạm thời cho một người muốn gặp cậu tới đây.”
“Có người tìm tôi sao…? Là ai vậy?”
“…Là tôi.”
Một người phụ nữ bước ra từ sau lưng Roywood.
Tầm ngang tuổi với Clarel, mái tóc xõa sau lưng đỏ dài… là một khuôn mặt anh không thể nào quên.
“Cậu là… Erika?!”
“C-Chào, lâu quá không gặp ha, Clarel.”
Cô gái ấy là Erika Jamy, bạn học cũ từ thời học viện.
Con gái bá tước Jamy, cô từng học cùng khóa với Clarel.
“Sao vậy? Tự nhiên tới thị trấn hẻo lánh như này làm gì? Muốn gặp tôi thật à?”
Clarel chào đón người bạn cũ bằng một giọng điệu thân mật hiếm thấy.
“Đừng có mơ! Ai thèm đến cái xó xỉnh này tôi để gặp cậu chứ! Tôi đến vì công việc, công việc thôi!”
“Công việc à… À phải, cậu trở thành mạo hiểm giả rồi nhỉ?”
Dù là tiểu thư quý tộc, nhưng… Erika vẫn luôn thích vung kiếm từ thời còn đi học.
Sau khi tốt nghiệp, thay vì kết hôn chính trị, cô quyết định bỏ nhà đi làm mạo hiểm giả.
“Vẫn còn theo nghề à?”
“‘Còn’ là sao? Tất nhiên là còn rồi!”
Erika khoanh tay, phồng má lên giận dỗi.
“Tôi vừa được thăng lên hạng A đấy! Giờ tôi là mạo hiểm giả kỳ cựu rồi!”
Trong hệ thống xếp hạng mạo hiểm giả, có các bậc hạng từ A đến E với A là bậc cao nhất.
“Ghê thật đấy! Giờ chắc cậu là người nổi tiếng ở kinh thành rồi nhỉ?”
“Nổi tiếng á… Không ngờ cậu lại nói câu đó.”
“Hả? Ý cậu là gì?”
“Cậu là đề tài nóng bỏng ở thủ đô đấy. ‘Vị linh mục vĩ đại đã nuôi dạy Thánh Nữ’—người ta gọi cậu như vậy đó.”
“Gì cơ? Linh mục… vĩ đại…?”
“Thánh Nữ cứ nhắc đến cậu mãi thôi. ‘Tôi có được như ngày hôm nay đều là nhờ Clarel-sama.’ Người ta còn đang bàn chuyện đề cử cậu làm Thánh bảo trợ việc nuôi dạy trẻ ở Đại Thánh Đường kia kìa.”
“C-Cái gì cơ…?! Tôi chưa từng nghe đến chuyện đó…”
Anh chưa bao giờ tưởng tượng mọi chuyện sẽ đi xa đến thế.
‘Thánh bảo trợ’ là danh hiệu cao quý nhất dành cho linh mục có cống hiến đặc biệt. Một khi được phong lên, tên tuổi sẽ được lưu danh sử sách của điện thờ.
“Hồi xưa cậu còn nói kiểu ‘sống nhàn nhã nhờ tiền công đức ở nông thôn cũng được’ cơ mà. Vậy mà giờ thì… Tôi tò mò nên mới đến xem mặt. Thấy cậu vẫn giữ cái vẻ lười nhác cũ là tôi yên tâm rồi.”
“Haa… Ra là vậy…”
Lẩm bẩm như thể vừa tỉnh mộng… Clarel bỗng sực nhớ ra một điều.
“Khoan đã, nãy cậu nói có công việc gì đó cơ mà? Không phải đến để gặp tôi thôi đúng không…?”
“Chỉ là tiện đường ghé qua thôi! Đừng có soi mói từng chữ!”
Mặt Erika đỏ bừng, dậm chân thình thịch xuống sàn điện thờ.
“Này này, hai người tính nói chuyện đến bao giờ thế? Người ngoài kia bắt đầu sốt ruột rồi đó.”
Roywood xen ngang, hất cằm về phía cửa.
“Gì cơ? Còn người nữa à?”
“Ừ, mấy người trong tổ đội tôi ấy mà. Để tôi gọi họ vào.”
Erika bước ra ngoài rồi quay lại cùng hai cô gái khác.
“Để tôi giới thiệu, đây là thành viên tổ đội của tôi: Tina và Kitty.”
“Tôi là Tina. Pháp sư.”
“Kitty. Đạo chích.”
Một người tóc vàng dài mang gậy phép, người còn lại là cô bé nhỏ nhắn tóc nâu ngắn cầm dao găm—đều là những mạo hiểm giả thực thụ.
“Nghe danh cậu từ lâu rồi, Clarel-san… Nhất là mấy chuyện Erika-san kể lúc uống rượu, hay những lần cắm trại hồi còn đi học, hai người nằm chung lều…”
“Này, Tina! Đừng có nói mấy thứ không cần thiết!!”
Erika đỏ mặt mắng Tina—đang nói bằng giọng lém lỉnh cùng ánh nhìn tinh quái.
Trong khi đó, cô bé tên Kitty thì đang rảo quanh ngôi đền, chăm chú quan sát.
“Con bé kia đang làm gì thế?”
“Kitty, em đang làm gì vậy?”
“Hừm, chẳng thấy gì đáng giá cả.”
“Lần đầu đến nhà người khác mà đã táy máy tò mò thế à?!”
“Tiếc thật.”
Bị Erika mắng, Kitty đành quay lại.
“Ờm… đội cậu phong cách độc đáo thật. Mà toàn nữ không à?”
“Đúng thế. Chúng tôi là ‘Tiên Gươm’. Một tổ đội toàn nữ!”
Erika khoanh tay tuyên bố đầy kiêu hãnh.
Cả nhóm đúng là rất đặc biệt. Nghe nói những mạo hiểm giả mạnh mẽ thường có tính cách lập dị—có vẻ đúng vậy thật.
Tuy tính khí kỳ quái, nhưng hẳn họ rất giỏi. Đạt đến hạng A ở độ tuổi này đâu phải chuyện dễ.
Clarel thầm nghĩ, còn Tina thì đặt tay lên vai Erika.
“Erika-san, quan trọng hơn là… chuyện đó, cậu hỏi chưa?”
“Ugh… Cái đó thì…”
“Hỏi nhanh lên đi. Bọn này thật sự đang bí lắm rồi.”
“…………”
Dưới ánh mắt thúc giục của Tina, Erika quay sang Clarel với vẻ miễn cưỡng.
“…Sao thế?”
“……………………Cho bọn tôi ở nhờ đi.”
“Hả?”
“…Cho bọn tôi ở lại ngôi đền một thời gian.”
“……………………Cậu nói gì cơ?”
Clarel sững sờ khi thấy Erika—mặt đỏ bừng, mắt lảng tránh—bất ngờ đưa ra lời đề nghị.
Khi anh còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Tina nói chen vào:
“Bọn tôi có ghé qua quán trọ trong thị trấn, nhưng hết phòng rồi. Không còn chỗ nào ở cả. Nghĩ lại thì, Erika-san bảo có bạn sống ở điện thờ, nên tụi này mới tìm đến.”
“Hết phòng à… Chà, chuyện này cũng có thể xảy ra nhỉ?”
Đây là một thị trấn nhỏ. Không có nhiều nhà trọ cho lắm, và cũng không phải chưa từng gặp chuyện hết phòng.
“…Nếu mấy người không ngại ở cùng chỗ với một gã đàn ông thì… tôi không phiền đâu.”
Điện thờ có sẵn vài căn phòng dành cho tu sĩ tập sự hoặc khách hành hương.
Vẫn cần dọn dẹp đôi chút, nhưng vẫn đủ chỗ ở cho cả ba.
“Thành công rồi, Erika-san!”
“Yay.”
“Chúng tôi chẳng ‘làm gì’ cả! Đừng có hiểu lầm!”
Clarel nghiêng đầu khó hiểu khi ba cô gái bắt đầu cãi nhau vì lý do nào đó, còn Roywood đứng bên quan sát với nụ cười đầy thú vị: “Bọn họ thật là...”
“Kumaa…!”
Lén nhìn qua khe cửa… người còn lại trong ngôi đền, Kuma, phát ra tiếng kêu cảnh giác.
◇ ◇ ◇
Và thế là… cuộc sống chung với ba nữ mạo hiểm giả, bao gồm cả Erika, chính thức bắt đầu.
Ban ngày, họ rời khỏi thị trấn và tiến vào khu rừng gần đó.
Họ đang thực hiện nhiệm vụ, tìm kiếm một loài ma thú quý hiếm.
“Bọn tôi đang tìm một sinh vật hiếm gọi là Carbuncle.”
Khi được hỏi về nhiệm vụ, Erika giải thích như vậy.
Carbuncle là ma thú được cho là biểu tượng của sự may mắn. Nó trông giống một con thỏ, với viên đá quý màu đỏ trên trán được cho là có thể xua đuổi bệnh tật.
“Người ta thấy nó xuất hiện trong khu rừng gần đây, nhưng yêu cầu không phải là săn giết—mà là bắt sống. Có một tên nhà giàu muốn tặng cho cô con gái đang bệnh của mình một con vật may mắn và mang đến sức khỏe, nên Carbuncle là lựa chọn hoàn hảo.”
“Đó gần như là sinh vật huyền thoại rồi đấy nhỉ? Tìm được đâu có dễ… Lỡ đâu lại thành công cốc thì sao?”
“Có thể… nhưng bọn tôi đã nhận được một khoản tạm ứng kha khá rồi, nên thất bại cũng chẳng sao.”
Erika nhún vai và giang tay nói.
“Gần đây bọn tôi toàn nhận nhiệm vụ khó, cũng mệt mỏi lắm rồi… nên muốn ‘rời phố về quê’ thư giãn một chút. Và, nói rõ luôn nhé, không phải vì cậu sống ở thị trấn này đâu! Tôi hoàn toàn không lấy cớ đến đây để gặp cậu đâu đấy!”
“Rồi rồi… không cần hét lên đâu.”
Clarel thở dài, tiễn Erika đi.
Ba người của tổ đội “Tiên Kiếm” mỗi ngày đều vào rừng tìm kiếm, đến chiều tối lại quay về.
Họ ngủ và sinh hoạt trong khu nhà ở của đền, nhưng… sự hiện diện của họ không hề gây ra rắc rối nào kỳ lạ.
Không có mấy pha đụng mặt trong phòng tắm, không có vụ bước vào lúc người khác đang thay đồ, cũng không có mấy khoảnh khắc vô tình chạm tay nhau… Những tình huống kinh điển kiểu rom-com tuyệt nhiên không xảy ra.
“Kuma!”
Mỗi lần có vẻ sắp xảy ra chuyện “đáng ngờ”, con gấu bông Kuma luôn ra tay can thiệp.
Lúc thì nó chắn trước cửa phòng tắm hoặc phòng ngủ, lúc thì nó chui vào giữa Clarel và các cô gái… Tóm lại, nó luôn cản trở mọi tiếp xúc thân thể.
“Này, Clarel. Rảnh không?”
“Hm? Gì vậy?”
“Ư-Ừm… Cũng chẳng có gì, nhưng để cảm ơn vì cho bọn tôi ở nhờ, tôi định mời cậu ăn gì đó hay…”
“Kumaa, kumaa!”
“Hm? Gì thế Kuma? Muốn chơi à?”
Khi Erika, mặt đỏ như thường lệ, đang nói chuyện, Kuma liền nhảy lò cò, thu hút sự chú ý.
“Kumaa!”
“Ừ rồi rồi. Xin lỗi Erika, nếu không gấp lắm thì để nói sau nhé?”
“Ah…!”
Erika định nói gì đó nữa, nhưng Kuma đã kéo Clarel đi, làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Cô đỏ bừng mặt, có lẽ sắp nổi giận nữa rồi. Clarel thầm cảm ơn Kuma đã giúp mình thoát thân.
“Rồi… chơi gì đây ta?”
“Kuma kuma.”
Hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Kuma, Clarel vẫn thản nhiên.
Dù sống cùng phụ nữ, Clarel vẫn không vướng vào tình huống rom-com nào.
Dù sao thì, anh có một “vệ sĩ toàn năng” do chính Thánh Nữ tạo ra đang canh chừng mà.
◇ ◇ ◇
“Này, Clarel. Tôi ngại lắm, nhưng… cậu có thể giúp bọn tôi tìm Carbuncle không?”
“Hả? Sao đột nhiên lại nhờ tôi?”
Tuy nhiên… tình trạng bế tắc này cuối cùng cũng đến hồi kết.
Sáng ngày thứ bảy kể từ khi Erika đến đền, cô bất ngờ đề nghị như thế.
Trong căn phòng sinh hoạt phía sau đền. Chỉ có Clarel, Erika, và Kuma đang ngồi trong lòng Clarel để ‘quan sát’ Erika.
“Bọn tôi tìm thấy dấu vết của Carbuncle trong rừng, nhưng chưa tận mắt thấy con thật. Mà Carbuncle lại là thánh thú, người ta bảo nó sẽ tự đến gần tu sĩ. Cậu là linh mục mà, đúng không?”
“Thánh thú à… Nếu mà là Reina thì chắc nó tự nhảy vào lòng con bé luôn rồi…”
Nếu là Reina, con Carbuncle chắc chắn sẽ tự chạy tới gần.
‘Không biết giờ con bé đang làm gì ở thủ đô nhỉ?’ Tuy đã trao đổi vài bức thư qua lại, biết rằng cô vẫn ổn, nhưng… thỉnh thoảng Clarel vẫn không khỏi lo lắng vu vơ.
“…………”
“………… Nhìn gì mà nhìn?”
“Cậu toàn nói về Thánh Nữ thôi đấy.”
“…Thật sao? Tôi đâu có cố ý.”
“Thật đó. Dù cậu không để ý, nhưng cứ mở mồm là y như rằng nào thì là thứ con bé thích, rồi nào thì sở thích. Cứ như ông bố thích khoe con vậy.”
“Ừ… chắc đúng thế thật…”
Anh không phải không nhận ra. Dù ở một mình hay ở cạnh ba cô gái, trong đầu anh vẫn luôn nghĩ đến Reina.
‘Mình đúng là bao bọc con bé quá rồi… tưởng như đã sẵn sàng để con bé bước ra thế giới, nhưng xem ra chưa thể rồi đây.’
“Đi thay đổi không khí tí đi. Cậu giúp bọn tôi nhé, tôi sẽ đền đáp xứng đáng.”
“…Ừm, cũng được đấy.”
Khu rừng đó không có ma thú mạnh, nên coi như đi dã ngoại cũng không sao.
Nghĩ lại thì… đã năm năm kể từ khi anh được điều tới đây, vậy mà hiếm khi rời khỏi thị trấn. Vốn đã là người hướng nội, suốt kiếp trước anh cũng chỉ ngồi nhà cày game thôi.
“Được rồi, tôi sẽ giúp.”
“Cảm ơn! Giờ thì đi luôn nào.”
“Khoan, bây giờ luôn á?”
“Buổi sáng cậu rảnh mà? Sống chung một tuần là tôi biết hết đấy!”
Là một linh mục, Clarel phụ trách trị thương và cầu nguyện, nhưng ở ngôi đền này thì công việc thường bắt đầu từ chiều. Trừ khi có trường hợp cấp cứu, mà chuyện đó ở thị trấn yên bình này hiếm lắm.
“Rồi rồi… Đi thôi.”
“Kuma kuma.”
“…Còn dắt theo nó nữa à?”
Kuma bám lưng Clarel, thể hiện rõ nó cũng muốn đi cùng.
“Nó hữu dụng lắm đấy. Tin cậy được.”
Con gấu này từng cứu Reina khỏi một vụ bắt cóc, kỹ năng chiến đấu khá ổn. Dẫn nó theo cũng chẳng sao.
“Nó có khi còn hữu ích hơn tôi ấy chứ. Reina từng triệu hồi thánh linh nhập vào nó, nên có khi lại thu hút được Carbuncle cũng nên.”
“Lại nhắc đến Thánh Nữ nữa rồi… Thôi kệ, tùy cậu.”
Erika bĩu môi, vẻ mặt giận dỗi.
Cô lại nổi giận nữa, nhưng Clarel hoàn toàn không hiểu vì sao.
‘Nghĩ lại thì… hồi học viện cô ấy cũng khó đoán như vậy.’
Thường xuyên gây sự với anh vì mấy chuyện nhỏ nhặt, bất chợt nổi giận vô cớ.
Tưởng rằng không hợp nhau, anh đã cố giữ khoảng cách, vậy mà Erika cứ luôn tìm đến anh.
Mỗi lần ở cạnh nhau, cô ấy lại giận, bối rối, ngượng ngùng, mặt thay đổi đủ kiểu cảm xúc.
Một người con gái mà Clarel không tài nào hiểu được suy nghĩ. Đó chính là Erika trong suy nghĩ của Clarel.
‘Nhưng cổ cũng không phải người xấu… Cô ấy từng giúp mình lúc vật lộn với đống bài tập. Dù sau đó lại bắt mình đãi đồ ngọt…’
“…Gì vậy? Sao nhìn mặt tôi hoài thế?”
“À, không có gì. Chờ chút, tôi thay đồ cái.”
Clarel nhún vai rồi chuẩn bị để vào rừng.
Mặc bộ đồ thoải mái, Clarel cùng Erika và những thành viên còn lại của nhóm ‘Tiên Kiếm’ tiến vào khu rừng gần đó.
Khu rừng này không có ma thú đặc biệt mạnh, và dân làng Eggbell thường xuyên lui tới để săn bắn, kiếm củi hoặc hái thảo dược.
Vừa phát quang những cành cây chắn đường, Clarel vừa hỏi ba người còn lại:
“Trong rừng này thực sự có Carbuncle à? Tôi chưa từng nghe dân làng nhắc đến chuyện đó trước đây…”
Vì có mặt Tina và Kitty, Clarel đổi sang giọng nói lịch sự hơn thường lệ.
“Có một mạo hiểm giả ở thủ đô khẳng định từng thấy nó trong khu rừng này.”
“Lúc đầu bọn tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng khi điều tra thì lại phát hiện vài dấu vết.”
Tina đưa cho Clarel một vật được bọc trong khăn tay. Bên trong là vài sợi lông màu vàng óng.
“Đây là gì thế?”
“Bọn tôi nhặt được trong một lần tìm kiếm hôm trước. Nhất định là lông của Carbuncle. Loài đó có bộ lông vàng kim, trán gắn viên đá đỏ trông như hồng ngọc, hình dáng giống thỏ.”
“Bắt được nó thì phần thưởng lớn lắm đấy.”
Kitty cười tươi, đưa ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình tròn đầy ẩn ý.
Họ vừa trò chuyện vừa bước qua những cành cây gãy, men theo dấu vết.
Trên đường, họ có chạm trán vài con ma thú, nhưng tất cả đều nhát cáy và bỏ chạy ngay khi thấy bóng người.
Sau khoảng một giờ đi bộ, cả nhóm đến được trung tâm khu rừng — nơi ba người đã tìm thấy lông của Carbuncle vài hôm trước.
“Chúng ta chia ra tìm nhé? Tôi sẽ đi cùng Kitty, còn Erika-san thì đi với Clarel-san.”
“Đ-Đợi đã, sao tôi lại phải đi với Clarel?!”
“Clarel-san là linh mục, không chiến đấu được, nên ghép với người mạnh nhất là Erika-san là đẹp nhất rồi còn gì?”
“C-Cũng đúng, nhưng mà…”
“Dù khu rừng này không có ma thú mạnh, nhưng cũng không thể để người giúp đỡ tụi mình gặp nguy hiểm. Cậu hiểu mà, đúng không?”
“…Hiểu rồi.”
Bị Tina nói dồn, Erika miễn cưỡng gật đầu, lén liếc Clarel với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Được rồi, hẹn gặp lại tại chỗ này sau một tiếng nữa. À, bọn tôi sẽ mang theo nhóc này.”
“Kuma!?”
Tina bế bổng Kuma lên.
“Con này có thánh lực đúng không? Cho Clarel-sama đi riêng với con này thì hiệu quả tìm kiếm sẽ giảm mất.”
“Dễ thương thật.”
“Kumaa, kumaa!”
Kuma vùng vẫy, nhưng vẫn bị Kitty ôm chặt vào lòng.
Nếu nghiêm túc thì chắc nó thoát được, nhưng bị cô gái nhỏ nhắn ôm riết như thế, Kuma chẳng nỡ phản kháng.
“Hẹn gặp lại sau một tiếng nữa. Cố lên nhé, Erika-san.”
“Uuuu…”
Tina để lại câu nói đầy ẩn ý rồi tươi cười vẫy tay, biến mất vào rừng sâu.
Kitty ôm Kuma cũng đi mất, để lại Clarel và Erika đứng đó.
“…………”
“…………”
Bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ gượng gạo. Clarel không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng Erika thì lại căng thẳng thấy rõ.
“Ờ… Vậy, chúng ta tìm quanh đây nhé—”
“H-Hồi đó… mình cũng từng thám hiểm rừng chung với nhau mà, phải không? Ừm… trong tiết học của học viện ấy.”
Clarel vừa cúi xuống vạch bụi cây tìm kiếm thì Erika cất tiếng, vẻ mặt căng cứng.
“Hử? À, đợt đi tiêu diệt ma thú ấy hả?”
Clarel nhớ lại quá khứ, trả lời lời cô.
Hồi trong học viện dành cho quý tộc, có những tiết thực hành nơi học sinh được đưa vào rừng hay núi để tiêu diệt ma thú. Quý tộc với vai trò là người lãnh đạo bắt buộc phải có khả năng bảo vệ dân thường khỏi ma thú.
Dù Clarel hướng đến con đường linh mục, nhưng anh vẫn tham gia với vai trò người trị thương.
“Nghĩ lại thì suýt nữa là tiêu đời nhỉ? Bị tách khỏi nhóm do ma thú tấn công, rồi lạc đường… cuối cùng phải ngủ chung lều.”
“Ừ… Thức ăn cũng ít, nên phải chia nhau miếng thịt khô với phô mai.”
“Đúng rồi… Tôi bị trật mắt cá do con ma thú, còn cậu thì cạn sức, không dùng được thánh thuật để chữa. Cậu cõng tôi suốt quãng về mà…”
“Ha ha ha, đúng là hoài niệm thật đấy… Hửm?”
“…………”
Erika bất ngờ nắm lấy tay áo của Clarel.
“…Dù là linh mục không giỏi chiến đấu, cậu vẫn cố gắng bảo vệ tôi. Hồi đó trông cậu… ngầu lắm.”
“…Cảm ơn?”
Mặt Erika đỏ rực khi nói ra những lời ấy. Clarel cứ tưởng cô sẽ nổi nóng như mọi khi, nhưng trong ánh mắt long lanh và bờ môi run rẩy của cô là một biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây.
Từ trước đến giờ, cô luôn to tiếng hay giận dữ mỗi khi mở miệng, nhưng đây là lần đầu cô thật lòng thể hiện cảm xúc như vậy.
‘…Cô ấy, cũng đáng yêu phết đấy chứ nhỉ?’
Lần đầu tiên, Clarel cảm thấy Erika thật khác — không giống như cô bạn đồng môn ngày xưa mà anh xem là bạn. Kỳ lạ thật, tự nhiên cô lại đáng yêu đến thế…
“Ờm… Erika…?”
“T-Tôi là mạo hiểm giả, nhưng năm nay đã hai mươi tư rồi. Cũng phải bắt đầu thấy lo về tương lai chứ…”
“L-Lo…?”
“Cậu cũng thấy thế mà, đúng không, Clarel…?”
Erika nắm lấy cánh tay Clarel bằng cả hai tay, lại còn rút ngắn khoảng cách như thể đang cầu khẩn.
Sự trái ngược với vẻ thường ngày khiến gương mặt đỏ ửng của cô bỗng trở nên lạ kỳ dễ thương, cứ thế tiến sát đến gần Clarel…
“KUMAAAAAAA!”
Đúng lúc ấy, Kuma — chú gấu bông — lao vào giữa Clarel và Erika.
“Uoaaa!”
“Gì vậy—!”
“Kuma kuma! Kumaa!”
Clarel và Erika bật ra xa vì bất ngờ.
Kuma — lẽ ra đang đi với Tina và Kitty — giờ đây đang ôm một sinh vật nhỏ, giống thỏ.
“Kyuu.”
“Cái đó… là Carbuncle sao!?”
Hình dáng như thỏ, bộ lông vàng óng, viên ngọc đỏ trên trán — không thể nhầm lẫn, chính là Carbuncle mang lại may mắn.
Bị Kuma bắt được, Carbuncle không hề giãy giụa, ngoan ngoãn chớp mắt tròn xoe nhìn Clarel và Erika.
“Ôi không, Kuma-san!”
“Bọn mình sơ suất quá.”
Ngay sau đó, bụi cây rung lên, Tina và Kitty quay lại với vẻ mặt ngượng nghịu.
“Kuma tìm ra nó rồi hả… Erika, vậy là nhiệm vụ hoàn tất rồi nhé!”
“…………”
Clarel quay sang nhìn bạn mình, nhưng… Erika vẫn đứng yên bất động, vẻ mặt trống rỗng như búp bê không cảm xúc. Cô không nói gì. Biểu cảm dễ thương ban nãy dường như chỉ là ảo giác của anh.
◇ ◇ ◇
Sau khi bắt được Carbuncle, Clarel và ba thành viên của ‘Kiếm Tiên’ quay trở lại thị trấn Eggbell.
Dù bị bắt, Carbuncle vẫn chơi đùa tung tăng với Kuma, chẳng có vẻ gì là muốn chạy trốn. Chẳng cần dây trói hay lồng nhốt gì cả.
Vì lý do nào đó, suốt quãng đường về, Erika cứ ngẩn ngơ như mất hồn… Nhưng dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành một cách suôn sẻ.
“Ngài linh mục! Có chuyện gấp ạ!”
Rắc rối xảy ra ngay sau khi họ trở về đền thờ.
Khi mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi, một người dân lao vào với vẻ hốt hoảng.
“Có chuyện gì thế, Eddie-san?”
“Ông thợ rèn già gục rồi! Tình hình nguy cấp lắm! Ngài đến nhanh đi!”
“Ông Welly à…? Sao lại thế được!?”
Welly là một gương mặt quen thuộc, một ông lão thợ rèn từng chăm đến đền thờ lễ bái trước khi Reina đến thủ đô.
“Ổng cứ nói gì đó kiểu như ‘Nếu ta bệnh thì Reina-chan sẽ quay về!’ rồi ăn lấy ăn để cháo lúa mạch đến nỗi đổ bệnh luôn…”
“Ông ta bị ngốc à!?”
Clarel gào lên, quăng luôn cách nói chuyện lễ phép thường ngày.
Cậu biết ông thợ rèn già đó quý Reina tới cỡ nào, nhưng không ngờ lại đến mức liều lĩnh thế này. Ở tuổi đó rồi mà còn thần tượng một cô gái chưa tới hai mươi. Clarel đột nhiên muốn dạy lại lão già đó.
“Xin lỗi mọi người, chắc tôi sẽ về trễ đấy, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi!”
Clarel nói nhanh với Erika và nhóm của cô rồi vội vã rời khỏi đền thờ.
“Giờ thì… đến lúc dạy dỗ rồi.”
Ba cô gái còn lại ngồi lại quanh bàn ăn trong đền và tiễn mắt theo bóng Clarel.
Sau khi khẽ hắng giọng, Tina mở lời:
“Erika-san… Cuối cùng cậu vẫn không tỏ tình à?”
“…………Không phải tớ không muốn.”
Erika chu môi phụng phịu khi nghe Tina hỏi.
“Tớ đã cố gắng lắm rồi đó… nhưng lúc nào cũng bị phá đám vào đúng thời điểm quan trọng…”
“Yếu đuối thật.”
“Hèn nhát.”
Không chỉ Tina, cả Kitty cũng buông lời cay đắng.
“N-Nhưng mà…!”
“Nếu cậu thực sự muốn tỏ tình, thì dù có bị chen ngang cũng phải nói cho bằng được. Sâu thẳm trong lòng, chẳng phải cậu đang thở phào vì không phải thú nhận sao?”
“Uuu…”
Đúng tim đen. Erika vừa tiếc nuối vì không thể tỏ tình, vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải đối diện với nỗi sợ bị từ chối.
Dù bình thường luôn mạnh bạo, chẳng hề e dè chuyện gì, thế mà hễ dính đến Clarel là cô lại như biến thành người khác, cứ nhút nhát mãi không thôi.
Thật ra, Erika đã thích Clarel từ thời còn học viện. Một mối tình đơn phương khá rắc rối.
“Mà nói thật… sao hồi đi học cậu không tỏ tình luôn đi?”
“Thì… lúc đó tớ đang từ chối mấy cuộc hôn nhân cha sắp đặt, lại định theo nghề mạo hiểm giả nữa, nên nghĩ rằng chuyện tình cảm sẽ trở thành gánh nặng…”
“Rồi tại sao sau khi tốt nghiệp, suốt năm năm trời cậu không liên lạc gì với cậu ấy? Giờ thì cậu và gia đình đã làm lành rồi mà, đúng không?”
“V-Vì tớ muốn khẳng định vị thế của mình đã… kiểu như phải có thu nhập ổn định ấy…”
“Vậy còn lần này, khi đã gặp lại ở thị trấn này, sao cậu không hành động rõ ràng đi chứ? Nói gì đến chuyện tỏ tình…”
“C-Cái con gấu nhồi bông đó…!”
“Ừ thì con gấu đó đúng là hay phá bĩnh thật, nhưng nếu cậu thực sự nghiêm túc thì đâu thiếu cơ hội chứ?”
“U-Uuu…”
Erika gầm gừ như dã thú rồi quay mặt đi, lảng tránh ánh nhìn sắc bén của Tina.
Tina hoàn toàn bất lực trước vẻ đáng thương của cô bạn.
“Erika-san… cậu chỉ đang viện cớ để trốn tránh thôi đúng không?”
“Hèn nhát.”
“Hau…”
Bị những lời sắc như dao đâm thẳng vào tim, Erika chỉ biết cụp vai.
“N-Nhưng mà… nếu tỏ tình rồi bị từ chối, quan hệ của bọn tớ sẽ tan vỡ mất, rồi tớ còn không dám nhìn mặt cậu ấy nữa…”
“Cậu nói vậy sau khi đã bặt vô âm tín suốt năm năm á?”
“Hèn nhát.”
“N-Nhưng mà… mỗi lần gặp, tớ lại nổi cáu với cậu ấy, nên tớ cứ nghĩ chắc cậu ấy ghét tớ rồi…”
“Dù có không ghét thì cậu cũng chẳng tiến thêm bước nào cả!”
“Hèn nhát.”
“Au…”
Hết đường chối cãi, Erika lặng im, mắt ngân ngấn nước.
Tina thở dài ngao ngán, lắc đầu rồi nói:
“Clarel-san cũng tới tuổi nên chắc đang nghĩ đến chuyện hôn nhân. Biết đâu cậu ấy cũng có người để ý rồi. Cứ chần chừ nữa là bị người khác cướp mất đấy.”
Cô đã không tận dụng được lợi thế “bạn học cũ” rồi, lại còn để cho một đối thủ mạnh như Thánh Nữ xuất hiện… Thế mà vẫn không nhận ra mình đang dần thất thế thì đúng là mù quáng.
“Cậu có chịu để Clarel-san thành của người khác không?”
“Không… Tớ không muốn thế.”
“Vậy thì… cậu biết phải làm gì rồi đấy.”
“…………”
Bị Tina dồn đến chân tường, Erika cắn chặt môi rồi đứng phắt dậy.
“Được rồi… tớ sẽ cầu hôn Clarel!”
“Đúng rồi đấy! Tinh thần như thế mới đáng khen!”
“Năm sau! Tớ sẽ trau dồi nữ tính, nhận thật nhiều nhiệm vụ để tiết kiệm tiền làm đám cưới… Rồi sang năm, nhất định tớ sẽ tỏ tình và cầu hôn!”
“…………”
Mặt Tina co giật vì sốc trước màn quyết tâm đầy nhỏ mọn của cô bạn.
“Hèn nhát.”
Lời thì thầm của Kitty vang vọng khắp ngôi đền trống trải.
◇ ◇ ◇
Với việc bắt được Carbuncle, nhiệm vụ của “Tiên Kiếm” tại Eggbell đã hoàn tất. Ngày hôm sau, họ chuẩn bị lên đường trở lại thủ đô.
“Dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng cảm ơn cậu đã tiếp đón.”
“Ừm, lên đường cẩn thận nhé.”
Tại cổng thị trấn, Clarel tiễn Erika và nhóm của cô.
Dù chỉ là cuộc hội ngộ ngắn ngủi, nhưng anh vui vì được gặp lại bạn cũ.
‘Điều khiến mình nhẹ nhõm nhất… là biết rằng vẫn còn một người bạn đồng trang lứa, cũng độc thân như mình. Không phải mỗi mình là quý tộc độc thân.’
Cậu mỉm cười chua chát khi nghĩ đến điều chẳng bao giờ dám nói thẳng với Erika.
Đã năm năm kể từ khi tốt nghiệp rồi được điều về Eggbell làm linh mục. Trong thời gian đó, nhiều người quen cũ đã lần lượt kết hôn, khiến anh cũng cảm thấy sốt ruột. Có người còn mời anh đến dự lễ cưới, thậm chí là nhờ làm chủ hôn.
Trong hoàn cảnh đó, việc có một người bạn vẫn chưa kết hôn, chăm chỉ làm việc… đúng là khiến người ta nhẹ lòng.
‘Cả Roywood giờ cũng đang tính chuyện cưới bạn gái nữa kia mà… Gặp lại Erika lần này đúng là giúp mình bớt áp lực hẳn.’
“Được gặp lại cậu thật tốt, Erika. Hãy tiếp tục sống hết mình ở thủ đô nhé.”
“T-Tự nhiên nói mấy câu cảm động gì thế… N-Nghe mà nổi da gà.”
Dù Clarel chỉ đang nói thật lòng, mặt Erika lại đỏ bừng như cà chua.
Có vẻ anh lại lỡ làm cô nổi giận rồi. Biết đâu cô đã nhận ra mình bị xếp vào nhóm “bạn độc thân cùng hội” trong đầu Clarel.
“Haha, đùa thôi mà… À, đây là cơm hộp và đồ ăn cho Carbuncle. Tớ chuẩn bị rồi, mang theo nhé.”
“Chà, chu đáo ghê. Vậy tớ không khách sáo nhé.”
“Còn về tiền thưởng bắt Carbuncle thì…”
“Tớ sẽ lo chuyển đúng đắn. Dù sao cũng là công của con gấu kia mà.”
“Vậy thì ổn rồi.”
Nói xong, Clarel giơ tay chào.
“Vậy nhé, đi đường bình an.”
“Ừ… Hẹn gặp lại trong vòng một năm nữa. Nhớ chuẩn bị tinh thần đi!”
Erika để lại lời nhắn đầy ẩn ý rồi leo lên xe ngựa.
Tina và Kitty đã ngồi sẵn bên trong, thò đầu ra cửa sổ vẫy tay.
“Tạm biệt, linh mục.”
“Hẹn gặp lại.”
“Ừ, mong được gặp lại mọi người.”
Cỗ xe bắt đầu lăn bánh, vượt qua cổng thị trấn và rời đi.
Càng lúc càng xa… cho đến khi khuất hẳn sau ngọn đồi, không còn thấy đâu nữa.
“Vậy là… lại quay về cuộc sống một mình.”
“Kuma kuma!”
Như sợ bị quên lãng, Kuma bám lấy lưng Clarel, khẳng định sự tồn tại của mình.
“Rồi rồi, xin lỗi mà. Mà… nóng thật nhỉ?”
Bị Kuma bám lấy ngoài trời, anh mới thấy rõ mùa hè đang đến gần.
“Kỳ nghỉ hè của Học viện Hoàng gia cũng sắp bắt đầu rồi… Không biết Reina đang thế nào.”
Có lẽ cô bé sẽ bận rộn với các công việc thánh vụ ở Đại Thánh Đường, nhưng chắc cũng được nghỉ ngơi ít nhiều.
Clarel đã nhờ Hồng y Giám mục chăm sóc Reina, dặn rằng nếu bị bắt làm việc quá sức thì phải lên tiếng phản đối.
“Kuma, kuma kuma.”
“Không đâu… Con bé sẽ không quay về đâu. Nghỉ hè mà lại về một thị trấn quê mùa thế này à? Không đời nào con bé nghĩ đến chuyện đó đâu.”
Clarel cười khổ trước lời nói của Kuma.
Chắc giờ này Reina đang kết bạn ở học viện, xây dựng quan hệ với các mục tiêu chinh phục.
Nếu theo đúng cốt truyện game, kỳ nghỉ hè sẽ là lúc các sự kiện bắt đầu. Không có thời gian để quay về Eggbell đâu.
“Reina đang tận hưởng thanh xuân của mình. Còn quay về thị trấn này thì chắc là…”
‘Con nhất định sẽ quay về.’
“Uwaa!?”
Một tiếng thì thầm sát bên tai khiến anh giật nảy mình.
Clarel ôm lấy tai rồi quay ngoắt lại, nhưng… không thấy ai cả.
“C-Chắc là ảo giác thôi…”
‘Con nhất định sẽ quay về… nên đừng có ngoại tình đấy, nghe chưa?’
“…………”
Lại nữa. Giọng nói đó… rất giống giọng của cô bé.
“K-Không, chỉ là tưởng tượng thôi. Đúng thế.”
Không lẽ anh cũng mắc “hội chứng thiếu thánh nữ” đến mức sinh ảo giác rồi sao? Giờ thì anh đâu còn cười nổi ông thợ rèn nữa.
“Phải rồi… chỉ là tưởng tượng thôi. Đúng vậy.”
Clarel vừa dụi tai, vừa bước về đền thờ như thể muốn trốn khỏi hiện thực.
Ly: Đ phải hối hận vì anh tôi tệ, mà là hối hận vì cướp rể chị tôi thôi =))))))