Đã ba tháng kể từ khi Reina đến học viện, và cuối cùng, kỳ nghỉ hè cũng bắt đầu.
Dù kỳ nghỉ kéo dài một tháng, nhưng với tư cách là Thánh nữ, Reina vẫn phải thực hiện nhiều thánh vụ như cầu nguyện, chữa trị cho người bị thương, và đặc biệt là truyền thánh lực vào đất đai, nhiệm vụ mà chỉ Thánh nữ mới có thể đảm đương được.
Vì vậy, cô không thể tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ như các học viên khác. Số ngày nghỉ thực sự của cô có lẽ chỉ vỏn vẹn khoảng một tuần.
“Vậy thì... trong tháng tới, tôi sẽ về quê, được chứ?”
“Mmm… Ừmm…”
Tại đại thánh đường ở thủ đô, trong văn phòng của Hồng y Dilette Horst, Reina thẳng thừng đưa ra ý định của mình.
Đối diện với Thánh nữ đang đứng đầy tự tin, Hồng y ngồi sau bàn làm việc khẽ rên rỉ.
“Thánh nữ-sama… chẳng lẽ người định nghỉ trọn cả tháng sao?”
“Vâng, đúng vậy, thưa Hồng y. Là kỳ nghỉ hè mà, đó là điều đương nhiên, phải không?”
“Có lẽ vậy… nhưng việc Thánh nữ vắng mặt một tháng sẽ gây ra rất nhiều vấn đề…”
“Lạ nhỉ. Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?”
Trước sự quanh co của Hồng y, Reina mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục:
“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ từ trước, bàn giao công việc đầy đủ, nộp tất cả các loại giấy tờ cần thiết. Tôi còn điều chế sẵn các lọ thuốc có thể truyền năng lực chữa trị để thay thế khi vắng mặt. Nên sẽ không thể có rắc rối lớn nào xảy ra khi tôi vắng mặt đâu.”
“N-Nhưng… nghĩa vụ của Thánh nữ đâu chỉ có vậy…”
Trách nhiệm quan trọng nhất của Thánh nữ là truyền sức mạnh thánh vào đất đai—sức mạnh từ lời cầu nguyện của Reina hòa vào đất, lan tỏa khắp vương quốc, giúp tăng năng suất mùa màng, giảm thiên tai và bệnh tật.
“Nếu là việc truyền thánh lực vào đất thì đâu nhất thiết phải làm ở thủ đô. Nơi khác cũng làm được mà... ví dụ như quê tôi, Eggbell chẳng hạn. Hồng y cũng biết điều đó mà.”
“Nggh… urgh…”
Reina cứ thế bẻ gãy từng lý lẽ của Hồng y một cách thản nhiên.
Trong ánh mắt cô không hề có chút dao động nào, chỉ có quyết tâm vững vàng.
Tại sao ư? Với Reina, việc về thăm Clarel vào kỳ nghỉ hè đã được định sẵn.
Bất kể ai nói gì, cô cũng không có ý định thay đổi kế hoạch.
“Tôi không nghĩ… Hồng y lại định lật lọng về kỳ nghỉ tôi đã chính thức xin và chuẩn bị kỹ lưỡng đâu nhỉ?”
“Ừ thì… cái đó…”
“Một người đáng kính như Hồng y sẽ không làm chuyện vô lý như vậy đâu đúng không? Nếu người phá vỡ thỏa thuận này… tôi không dám chắc mình sẽ làm gì đâu.”
“Mgh… Ggh…”
Tông giọng ấm áp của Reina đã hơi trầm xuống.
Khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười Thánh nữ, nhưng toàn thân lại tỏa ra áp lực giận dữ kinh người.
Lúc này, đến cả Hồng y cũng không thể phản đối thêm. Reina đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ, chính ông mới là người vô lý, còn mong muốn được nghỉ ngơi như một học viên là điều hoàn toàn chính đáng.
“…Được thôi. Xin người hãy tận hưởng kỳ nghỉ của mình.”
Hồng y buộc phải thở dài chấp thuận.
Thật ra ông vẫn mong Reina ở lại đại thánh đường trong kỳ nghỉ để tiếp xúc với những tín đồ luôn kính trọng Thánh nữ.
Rất nhiều quý tộc quyền thế đã đề nghị muốn gặp Thánh nữ, thậm chí sẵn sàng quyên góp số tiền khổng lồ.
‘Bọn họ chắc chắn sẽ phàn nàn. Có kẻ thậm chí còn đòi lại tiền quyên góp… Nhưng làm phật lòng Thánh nữ thì thật không đáng.’
“Người định về Eggbell trong kỳ nghỉ sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
Giọng Reina đang nghiêm túc bỗng trở nên vui vẻ, sáng bừng như nắng mai.
“Tôi mong gặp lại linh mục-sama lắm. Tôi đứng nhì khối trong kỳ thi cuối kỳ, chắc chắn sẽ được ngài ấy khen cho xem! ♪”
“Ra vậy… Cô có vẻ thích anh ấy lắm nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Reina rạng rỡ tuyên bố như một đóa hướng dương.
“Vì linh mục-sama, tôi có thể làm bất cứ điều gì… nên nếu ngài định sắp xếp mối hôn sự nào đó cho ngài ấy thì xin đừng làm vậy.”
“…”
Hồng y bỗng im bặt.
Kể từ khi danh tiếng Reina lan rộng với tư cách Thánh nữ, cha nuôi của cô—Clarel—cũng bắt đầu được chú ý. Nhiều tín đồ còn bày tỏ mong muốn được kết hôn với ông, và Hồng y từng được nhờ làm người môi giới.
“Gia tộc Burn Marquis… Vụ cầu hôn mà họ đưa ra, tôi đã dàn xếp lặng lẽ. Nhưng tôi không muốn dùng đến biện pháp mạnh nữa. Dù tôi vẫn còn nhẫn nhịn, mong ngài đừng gây thêm rắc rối không cần thiết.”
Reina vẫn mỉm cười, nhưng lời nói lại khiến Hồng y rùng mình.
“…Tôi sẽ làm theo ý Thánh nữ.”
Với gương mặt méo mó vì căng thẳng, Hồng y gật đầu, quyết định từ chối mọi lời cầu hôn dành cho Clarel.
“Được rồi, đã đến lúc về nhà! Tôi đến chỗ linh mục-sama đây!”
Reina vừa nhận được phép về quê liền nhảy chân sáo trong hành lang đại thánh đường. Nụ cười tỏa nắng của cô khiến các linh mục và nữ tu đang đi ngang phải đỏ mặt đứng hình.
“Đầu tiên là thu dọn hành lý, rồi đặt xe ngựa… Hay là bay về luôn nhỉ?”
Cô lẩm bẩm với vẻ thích thú khi tiến về phòng mình.
Dù nói như đùa, nhưng với một cô gái đang say đắm trong tình yêu như Reina, rất có thể cô sẽ làm thật luôn ấy chứ.
“Mình nên mang quà gì cho linh mục-sama đây nhỉ? Bánh ngọt chắc được đấy…”
“Ah… Reina!”
Đang mơ màng tưởng tượng cảnh tái ngộ với Clarel, một giọng nói hốt hoảng gọi cô lại.
Khi quay đầu, cô thấy một gương mặt quen thuộc.
Khuôn mặt như hoàng tử, khí chất thanh thoát, và… mái tóc xoăn vàng bồng bềnh như bông cải.
Là Eric Seincle, thái tử của vương quốc.
“Oh… Điện hạ. Ngài tìm tôi có việc gì sao?”
“May quá cô vẫn chưa đi…! Tôi nghe tin cô sẽ về Eggbell, lo quá nên đến tìm! May mà vẫn kịp…”
Eric thở hổn hển tiến đến chỗ Reina, mồ hôi ướt đẫm làm mái tóc bốc lên cả hơi nước.
“…Sao ngài phải vội đến vậy?”
“Thị trấn Bardles cạnh Eggbell đang bùng phát dịch bệnh! Quân đội đã phong tỏa đường đi để ngăn lây lan. Còn có tin quái vật lạ xuất hiện quanh đó… Nếu cô đã lên đường, có thể bị cuốn vào rồi. Mừng vì cô vẫn an toàn…”
“…!”
Trong khi Eric thở phào nhẹ nhõm, Reina như bị ai đó giáng một cú trời giáng.
‘Dịch bệnh… Quái vật… ở Bardles?’
Reina biết rõ thị trấn đó, nó nằm sát quê cô, Eggbell.
Cô từng cùng Clarel đến đó vài lần.
‘Thị trấn lân cận hỗn loạn, đường xá bị phong tỏa… Linh mục-sama có an toàn không!?’
Hai thị trấn thường hỗ trợ nhau khi hoạn nạn.
Ví dụ, khi một bên có người bị thương hoặc bệnh tật, bên kia sẽ cử người và tiếp tế thuốc men.
‘Nếu linh mục-sama đến Bardles viện trợ, ngài có thể đang gặp nguy hiểm…!’
Một viễn cảnh tồi tệ lóe lên trong đầu Reina.
Clarel có sự bảo hộ đặc biệt từ Thánh nữ và có chú gấu thánh linh bên cạnh, nên không dễ bị mắc bệnh.
Nhưng… nếu bị quái vật tấn công thì lại là chuyện khác. Nếu gặp quái quá mạnh, dù có gấu bảo vệ, cũng có thể lâm vào nguy kịch.
“Không ổn rồi… Mình phải đến Bardles ngay lập tức!”
Mặt Reina biến sắc, quay người lao đi.
Nhưng đường đi của cô bị mấy chàng trai chặn lại.
“Này, dừng lại! Cô muốn chết à!?”
“Xin hãy đợi đã, Laurel-jou! Nguy hiểm lắm!”
Chặn trước mặt cô là Vincent Flame và Will Rilays—đều là những gương mặt quen thuộc và mục tiêu chinh phục.
Đằng sau họ là Ryui Biscuit, đôi mắt ngân ngấn lệ.
“Reina-neechan, nguy hiểm lắm! Quanh thị trấn toàn quái vật đấy! Cung điện đang lập đội chinh phạt rồi, nên chị cứ bình tĩnh lại chút đi.”
Ryui ngước nhìn cô, van nài. Vincent và Will thì nét mặt nghiêm nghị, kiên quyết không để Reina qua.
“Mấy người…!”
“Họ nói đúng đấy, Reina.”
Eric đặt tay lên vai Reina đang hoảng loạn.
“Họ vẫn đang đánh giá tình hình. Trong vòng ba ngày nữa, một đội chinh phạt quái vật và đơn vị cứu trợ sẽ được thành lập. Nếu cô muốn, cô có thể tham gia cùng họ. Vì vậy, làm ơn, cho chúng tôi thêm một chút thời gian.”
Đó có lẽ là phản ứng rất nhanh. Việc chuẩn bị và xuất phát hỗ trợ Bardles trong vòng ba ngày quả thật rất đáng nể.
“Ba ngày…”
Nhưng nét lo âu vẫn không tan biến khỏi gương mặt Reina.
Tim cô đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh túa ra trán. Kể từ lúc nghe tin Eric nói, cảm giác khủng hoảng trong lồng ngực cô chỉ càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ là trực giác của Thánh nữ. Hoặc là thánh ngôn từ Nữ thần.
Một hình ảnh lóe lên trong tâm trí Reina—Clarel đang bị quái vật tấn công, lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Tôi xin lỗi… Dù mọi người có nói gì đi nữa, tôi vẫn phải đi…!”
“Reina…!”
Eric nhăn mặt đau đớn trước lời tuyên bố đầy quyết tâm của Reina.
“Không được… Tôi không thể để Thánh nữ, để cô, lao vào nguy hiểm như vậy.”
“Xin lỗi, nhưng tụi này sẽ không để cô đi đâu. Nếu cần thiết, bọn này sẽ dùng vũ lực ngăn lại!”
“Laurel-jou, xin hãy bình tĩnh lại…!”
“Reina-neechan… đừng đi mà…”
Bốn người họ đứng trước sau chặn lối đi, kiên quyết không để cô vượt qua.
Reina là Thánh nữ duy nhất, theo một nghĩa nào đó còn quan trọng hơn cả hoàng tộc.
Không có hộ vệ, tuyệt đối không thể để cô tới một thị trấn bị quái vật hoành hành và dịch bệnh bùng phát, lại còn trong tình trạng chưa chuẩn bị gì.
“Xin lỗi, với tư cách là Thái tử, tôi không thể để cô đi. Xin cô hãy suy nghĩ lại!”
“…………”
Reina khẽ thở dài, nhìn các mục tiêu hẹn hò đang chắn đường mình.
Cô hiểu họ nghĩ gì. Dù quan điểm khác nhau, nhưng họ không hề sai.
“Tôi xin lỗi, nhưng… thời gian là sinh mạng. Làm ơn hãy tránh đường.”
Dù vậy, Reina vẫn không thể lui bước. Dù cô không phải Thánh nữ, dù chỉ là một người bình thường không có sức mạnh gì, cô cũng sẽ không ngần ngại lao đến bên Clarel khi anh gặp nguy hiểm.
“Tụi này đã nói là không cho đi rồi! Đừng có hành động như đứa con nít bướng bỉnh nữa—GAAH!?”
Vincent cố túm lấy tay Reina, nhưng ngay khi chạm vào, toàn thân anh ta co giật dữ dội như bị điện giật.
“Vincent-senpa… GUH!?”
“Reina-neecha… HAU!?”
“Thánh lôi!”
Một tia chớp bắn ra từ tay Reina, đánh trúng Will và Ryui.
Ba mục tiêu chinh phục ngã gục xuống sàn, chỉ còn mỗi Eric đứng lại.
“R-Reina… Cô vừa làm cái gì vậy…!?”
“Tôi đã nói là ‘tránh ra.’ Tôi đã cảnh báo rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ dùng vũ lực.”
“……!?”
Thánh lực bùng nổ từ người Reina, như núi lửa phun trào.
Tóc cô bay múa, chẳng khác nào Medusa với mái tóc là những con rắn.
“Điện hạ Eric, từ giờ ngài sẽ không cản trở nữa, đúng chứ? Làm ơn, đừng để tôi phạm tội phản nghịch với hoàng tộc.”
“…Cái… gì…?”
Giọng nói Eric run rẩy. Đối mặt với Reina—như đang tỏa sáng với ánh sáng thiêng—anh không thể thốt nên lời.
‘Cô ấy… thực sự là con người như chúng ta sao…!?’
Nổi hết cả da gà. Thứ mà Eric cảm nhận được là sự kính sợ, một thứ cảm xúc pha trộn giữa sợ hãi và tôn kính, dành cho sinh vật siêu nhiên vượt xa con người, như thần linh hoặc ác quỷ.
“Xin phép.”
Reina lướt qua Eric đang đứng chết lặng, chạy dọc hành lang.
Eric chỉ có thể đứng bên các bạn mình đang gục ngã, trân trối nhìn bóng lưng Reina xa dần.
“Linh mục-sama… con đang đến đây. Xin hãy đợi con!”
Ra đến bên ngoài, Reina liền mọc đôi cánh thiên thần trên lưng và phóng lên trời.
◇ ◇ ◇
“Phù… Hôm nay lại là một ngày yên bình nữa nhỉ.”
Quay ngược thời gian một chút.
Tại thị trấn Eggbell, Clarel đang ung dung thưởng trà trong nhà nguyện của thánh đường.
Hôm nay người dân đến thánh đường khá ít nên anh có thể tận hưởng thời gian trà chiều thong thả.
Cuộc sống trước đây rất ồn ào, náo nhiệt khi anh còn sống chung với Erika và hai người bạn đồng hành của cô, nhưng dạo gần đây, ngày tháng trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng.
“Kuma kuma.”
“Ồ, xin lỗi nhé.”
Chú gấu bông mang đến cho anh một chiếc bánh quy. Anh cầm lấy một cái và cho vào miệng, hương vị bơ cùng mứt phúc bồn tử lan tỏa trong khoang miệng anh.
“Ừm, ngon thật. Hương vị giống hệt bánh Reina làm.”
“Kuma!”
“Ồ, cậu học cách làm từ Reina à? Giỏi thật đấy.”
Clarel không khỏi ngạc nhiên, không hiểu làm cách nào một chú gấu bông lại có thể nấu nướng với đôi bàn tay đầy bông như thế.
“Thôi thì, ngon là được.”
“Clarel! Clarel, chuyện gấp lắm!”
“Hử? Giọng ai vậy…?”
Cửa nguyện đường bị gõ mạnh liên hồi.
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Clarel đặt tách trà xuống và mở cửa.
“Chuyện gì vậy, Roywood? Sao hớt hải thế?”
Đứng trước cửa là người bạn thân của anh, viên cảnh binh Roywood.
Sắc mặt Roywood đầy căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Thảm họa rồi! Có tin báo dịch bệnh bùng phát ở thị trấn bên cạnh, rất nhiều người đã ngã bệnh!”
“Dịch bệnh ư…!?”
Clarel nín thở.
Thị trấn bên cạnh hẳn là Bardles. Quy mô tương đương Eggbell, anh nhớ ở đó chỉ có một linh mục già trụ trì thánh đường.
“Có một người đưa tin từ Bardles đến nhờ giúp đỡ. Tôi sẽ cùng người của mình mang theo thực phẩm, thuốc men và các nhu yếu phẩm, nhưng nếu cậu có thể…”
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay! Cho tôi ba phút!”
Không đợi nghe hết câu, Clarel lập tức hành động.
Giữa các thị trấn nhỏ, việc hỗ trợ lẫn nhau khi có chuyện là một quy tắc bất thành văn. Anh chạy vội về phòng, khoác áo, mở túi và bắt đầu chuẩn bị lên đường.
“Kuma!”
Khi Clarel đang thu dọn nhanh chóng, chú gấu bông chạy đến, bám chặt lấy lưng anh.
“Cậu cũng định đi sao?”
“Kuma!”
“Cảm ơn nhé. Có cậu đi cùng thì yên tâm hơn rồi!”
Chú gấu bông này có một thánh linh ngự bên trong, có thể sử dụng thánh thuật. Sức chiến đấu rất đáng gờm, có nó đi theo đúng là an tâm phần nào.
“Xin lỗi vì để cậu đợi. Đi thôi!”
“Ừ!”
Clarel gia nhập cùng Roywood, rời khỏi thánh đường.
Có vẻ như dân làng đã được thông báo từ trước, vì một chiếc xe chở đầy hàng tiếp tế đã sẵn sàng.
Xung quanh xe là các cảnh binh cưỡi ngựa.
“Có tin quái vật xuất hiện gần Bardles. Chúng tôi sẽ hộ tống các cậu, đừng lo.”
“…Hiểu rồi.”
Dịch bệnh và quái vật. Sự kết hợp đó khiến anh không khỏi lo lắng, nhưng không còn thời gian để chần chừ.
Clarel leo lên xe chở hàng tiếp tế. Cùng với Roywood và đội của anh, họ tiến về thị trấn lân cận.
“Hô… Thảm hơn mình tưởng…”
Sau nửa ngày di chuyển, Clarel đến Bardles, nhưng khung cảnh trước mắt còn tệ hơn anh hình dung. Người dân nằm la liệt khắp nơi. Một vài người đang chăm sóc cho những người thương nặng, nhưng bản thân họ trông cũng tái nhợt cả ra.
Thấy tình hình tồi tệ, sắc mặt Roywood cũng tái đi.
“Tệ thật… Không khí có vẻ lạ lắm, cậu có thấy không?”
“Không khí trong thị trấn bị ô nhiễm bởi ma khí… Là chuyện quái gì vậy…?”
Cả thị trấn bị bao phủ bởi một luồng tà khí, còn gọi là ma khí, có sắc tím nhàn nhạt. Đây rõ ràng là một hiện tượng bất thường.
“Chúng tôi chưa rõ nguyên nhân, nhưng tạm thời tôi sẽ cùng người của mình phân phát hàng tiếp tế.”
“Tôi sẽ đến thánh đường. Có lẽ người bệnh nặng được đưa đến đó.”
Chia tay Roywood, Clarel tiến về phía thánh đường duy nhất của Bardles.
Dọc đường, anh vừa đi vừa chữa trị cho những người bệnh. Nhờ đó, anh nhận ra đây không đơn giản là dịch bệnh thông thường.
Thông thường, thánh thuật ‘Tẩy Uế’ sẽ đủ để chữa khỏi các triệu chứng suy nhược. Nhưng khi anh dùng nó lên người dân, tình trạng chẳng cải thiện.
Loại pháp thuật có tác dụng lại là ‘Giải Độc’, vốn được dùng để trung hòa độc tố.
‘Có nghĩa là… người dân bị trúng độc sao…!?’
Có lẽ chính vì vậy mà không khí bị nhiễm độc. Một loại sương mang độc trôi lơ lửng trong không khí rồi được gió thổi tới, dần bào mòn sức khỏe người dân.
Đó hẳn là độc ma thuật – chất độc do quái vật tạo ra.
‘Quái vật phát tán độc trong không khí, khiến cả thị trấn nhiễm độc… Ký ức không tốt lắm lại ùa về rồi. Đã có một sự kiện như thế này xảy ra trong game…!’
Khi tận mắt chứng kiến khung cảnh, một giả thuyết dần hình thành trong đầu Clarel.
Anh đã hy vọng mình sai, nhưng đây đích thị là một trong các sự kiện trong game. Dù thời gian và địa điểm có khác, nhưng giờ anh đã chắc chắn.
“Mọi người vẫn ổn chứ!?”
Vừa lao vào Đại Thánh Đường, Clarel đã bắt gặp một cảnh tượng khủng khiếp.
Bên trong nguyện đường, vô số người bệnh nằm la liệt trên ghế và sàn.
Một linh mục tuổi đã ngoài bảy mươi đang một mình chăm sóc họ, nhưng bản thân ông cũng lộ rõ vẻ kiệt sức. Không phải vì trúng độc ma thuật, mà có lẽ là do cạn kiệt thánh lực vì đã sử dụng thánh thuật quá mức.
“Cậu… từ Eggbell đến sao…!?”
“Chuyện đó để sau đi. Giờ tôi sẽ hỗ trợ chữa trị trước!”
Chỉ nói vội một câu với vị linh mục lớn tuổi quen thuộc, Clarel lập tức bắt tay vào hành động.
Anh phân công những người còn có thể di chuyển buộc vải đỏ, vàng hoặc xanh lên tay bệnh nhân để phân loại theo mức độ nghiêm trọng. Đây là cách mô phỏng hệ thống "thẻ phân loại bệnh nhân" trong y tế Nhật Bản, giúp xác định thứ tự ưu tiên chữa trị rõ ràng hơn.
Chỉ một lúc sau khi Clarel bắt đầu, vị linh mục già đổ gục xuống sàn. Có lẽ ông đã gắng gượng quá lâu, và khi thấy có người đến tiếp viện, toàn bộ căng thẳng trong ông mới buông lỏng.
‘Nếu không nhờ chỗ thánh lực mà Reina ban cho, chắc giờ mình cũng cạn kiệt thánh lực rồi.’
Năm năm sống cùng Reina đã khiến thánh lực của Clarel tăng lên gấp mười lần.
Không chỉ vậy, anh còn học được thêm nhiều thánh thuật, đến mức có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua cả các giáo hoàng của Đại Thánh Đường.
“Kuma kuma!”
Chú gấu bông cũng đang ra sức hỗ trợ. Dù thân hình nhỏ bé, Kuma có sức mạnh đáng kinh ngạc, có thể khiêng bệnh nhân và thi triển thánh thuật để trị thương.
“Linh mục-sama! Chúng tôi đưa thêm bệnh nhân tới! Đã buộc vải màu rồi ạ!”
“Cảm ơn. Tiếp tục đưa họ tới nhé. À… mấy việc tôi dặn đã làm chưa?”
“Rồi ạ. Như anh dặn, chúng tôi đã phát thuốc giải cho lính tuần và các mạo hiểm giả để họ canh gác quanh thị trấn… nhưng tôi không hiểu là để làm gì.”
“Chỉ để đề phòng thôi… Hy vọng không cần đến.”
Clarel lại quay về chữa trị, ưu tiên các bệnh nhân nặng—chữa, chữa nữa, rồi lại chữa.
Những người đã khỏe thì rời khỏi Thánh Đường, còn bệnh nhân mới thì lại được đưa vào.
Anh quên cả thời gian, cứ tiếp tục chữa trị cho đến khi thánh lực gần như cạn kiệt. Cuối cùng, tình hình cũng bắt đầu ổn định.
“Giờ chỉ còn lại những người bị nhẹ thôi. Anh hãy nghỉ ngơi đi, Linh mục-sama.”
“Vậy à… Có vẻ như chúng ta đã vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất rồi.”
Clarel lau mồ hôi trên trán bằng cánh tay, thở ra một hơi nặng nề.
Chưa có báo cáo về ca tử vong nào. Dù vẫn có thể có trường hợp chưa kịp chuyển đến, nhưng anh đã làm tất cả những gì có thể. Những người có thể cứu, hẳn anh đều đã cứu được rồi.
“Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh ở đây, chắc chúng tôi chẳng biết xoay xở ra sao nữa…!”
Một chàng trai trẻ đã giúp đỡ trong quá trình chữa trị xúc động cảm ơn anh.
“Tôi nghe nói anh là người nuôi dưỡng Thánh nữ mới được phát hiện. Cô ấy nói về anh như một vị thánh, mà giờ tôi thấy không sai chút nào! Anh đúng là một vị thánh. Cảm ơn vì đã cứu lấy thị trấn của chúng tôi…!”
“Cậu nói quá rồi… Tôi không giỏi giang như thế đâu.”
Clarel mỉm cười khiêm tốn, từ chối lời tán dương.
Người thật sự phi thường là Reina, không phải anh. Được khen ngợi thái quá thế này chỉ khiến anh thêm ngứa ngáy.
‘Nếu không sống cùng Reina và được nhận phúc lành từ Nữ Thần qua con bé, tôi cũng chỉ là một linh mục quèn chẳng làm nổi gì đâu.’
Dẫu vậy, với vai trò của một nhân vật phụ, anh đã hoàn thành phần việc của mình và có thể ngẩng cao đầu.
‘Tuy nhiên… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.’
Nếu có thể, anh cũng muốn khép lại mọi thứ bằng một cái kết “mọi người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”, nhưng Clarel hiểu rõ hơn ai hết.
‘Loại độc ma thuật đang phát tán trong thị trấn… chỉ là phần mở đầu.’
Nếu đây đúng là sự kiện từng xuất hiện trong game như anh nghi ngờ, thì mối hiểm họa thật sự vẫn còn ở phía sau.
“Linh mục-sama! Linh mục-sama! Chuyện lớn rồi!”
Khi Clarel đang nghỉ trên ghế, một người dân hốt hoảng chạy vào.
“Chuyện gì vậy? Có thêm bệnh nhân nguy kịch sao!?”
“Haa… haa… Không, là quái vật xuất hiện ở phía Bắc thị trấn! Không phải một hai con đâu… rất nhiều luôn!”
“Cuối cùng thì cũng tới rồi…!”
Gương mặt Clarel cau lại, anh nghiến răng.
Anh đã lường trước được khả năng này. Có vẻ như điều tồi tệ nhất… đã thành sự thật.
Vội vã chạy tới tường phòng thủ phía Bắc, Clarel thấy Roywood đang đứng trên tường thành.
“Roywood!”
“Clarel… Cậu đến rồi à!”
Trên tường thành bảo vệ thị trấn, lực lượng canh gác và các mạo hiểm giả đã tụ tập đông đủ. Ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng, ánh mắt dán chặt về phía bên kia tường.
“…Ark Basilisk.”
Clarel rùng mình thốt lên.
Chúng trông giống thằn lằn, da phủ đầy vảy đỏ, đầu thon dài, miệng há rộng để lộ răng nanh sắc nhọn. Chúng bò bằng bốn chân chắc nịch.
Hình dáng gần giống như con cự đà, nhưng thân dài đến ba mét. Và không chỉ một hay hai con—hơn năm mươi con đang tràn về phía thị trấn như đàn lũ.
“Ark Basilisk… Cậu biết loài này à, Clarel!?”
“Đúng vậy. Đám quái đó là loài phun khí độc làm suy yếu con mồi trước khi tấn công.”
Clarel nhớ lại kiến thức từ trò chơi và giải thích cho Roywood.
“Dịch bệnh trong thị trấn là do chúng gây ra. Chúng đã liên tục phun khí độc từ hướng gió để làm suy yếu dân cư, chờ đến thời điểm thích hợp để tấn công.”
Và giờ, khi thời cơ đã chín muồi, chúng đang kéo đến thành đàn.
Đây là một sự kiện trong game. Bình thường thì nó diễn ra muộn hơn và không xảy ra tại Bardles.
‘Hiệu ứng cánh bướm sao... Có phải hành động của mình, hoặc của Reina, đã gián tiếp làm thay đổi diễn biến này…?’
“Cậu yêu cầu tiếp viện từ thủ đô chưa?”
“Chúng tôi đã gửi yêu cầu từ khi dịch bệnh bùng phát. Người dân thị trấn cũng từng trông thấy quái vật… nhưng không ngờ lại nhiều thế này.”
“…………”
Một bầy quái vật như vậy, lực lượng phòng thủ địa phương của Bardles hoàn toàn không thể chống cự. Dù có Clarel và Roywood đi nữa thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá thôi.
‘Thị trấn này cách xa thủ đô hơn địa điểm xảy ra sự kiện trong nguyên tác. Tiếp viện sẽ mất bao lâu để đến được? Liệu chúng ta có cầm cự nổi đến lúc đó không…?’
“Xem ra… tình hình tệ rồi đây.”
Nhìn xuống đám Ark Basilisk đang ùn ùn kéo đến, sắc mặt Clarel tái đi, mồ hôi lạnh tuôn ra từng giọt.
◇ ◇ ◇
“GYAA! GYAA!”
Lũ Ark Basilisk gào rống, lao vào tấn công.
Quân lính và mạo hiểm giả kết thành đội hình, đối đầu với lũ quái vật nanh dài lưỡi sắc.
“Bắn đi! Đừng để chúng áp sát!”
“Đưa thương binh đi! Đừng dừng lại!”
“Phía đông cũng bị tấn công! Tôi đến hỗ trợ!”
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Clarel đến Bardles. Thị trấn giờ đây chẳng khác gì một chiến trường thực sự.
Trước sự tấn công dồn dập của đám Ark Basilisk, lính gác và mạo hiểm giả hợp sức phòng thủ thị trấn.
Dù bị tấn công cả ngày lẫn đêm, họ vẫn trụ vững hơn mong đợi.
Yếu tố giúp xoay chuyển cục diện chính là Clarel.
Nhờ có thánh thuật của anh, thương tích và trúng độc đều được chữa trị kịp thời. Với việc đủ nhân lực từ lính gác, mạo hiểm giả và dân quân tình nguyện, họ vẫn còn khả năng đối đầu với quái vật.
Do không có vũ khí công thành, lũ Ark Basilisk chỉ chủ yếu trèo tường hoặc phun khí độc.
Những con trèo lên bị bắn hạ bằng cung tên, giáo mác hoặc pháp thuật. Những ai trúng khí độc đều được Clarel chữa trị kịp thời.
Nhờ đó, Bardles tạm thời vẫn giữ được phòng tuyến.
‘Tuy vậy… tình hình hiện tại không thể kéo dài mãi. Nếu không có viện binh, sớm muộn gì cũng thất thủ.’
“Ư… Xin lỗi, linh mục-sama…”
“Không sao. Nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc chữa trị cho thương binh, lo lắng trong lòng Clarel càng lúc càng nặng nề.
Dù hiện tại vẫn cầm cự được, nhưng lương thực và vũ khí đang dần cạn kiệt. Cuộc chiến liên miên khiến tinh thần mọi người kiệt quệ, và nếu cứ tiếp diễn thế này, kết cục sẽ là từ từ diệt vong.
‘Ba ngày rồi. Giờ này chắc thủ đô đã biết tin thị trấn bị tấn công. Nhưng để tập hợp lực lượng và khởi hành chắc chắn sẽ cần thêm thời gian…’
Nếu mọi việc diễn ra như trong game, Reina sẽ nằm trong đội tiếp viện.
Được gặp lại cô bé khiến anh rất mừng, nhưng tình hình này thì…
‘Bầy Ark Basilisk này đã quá kinh khủng rồi… Nhưng vẫn còn ‘nó’ nữa. Nếu con quái đó xuất hiện, e rằng cả Reina cũng…’
“Anh Clarel! Anh Roywood gọi anh đến ngay!”
“Hiểu rồi. Tôi đến ngay đây.”
Nghe tin từ một thuộc hạ của Roywood, Clarel rời hậu tuyến, tiến đến bức tường phòng thủ.
“Roywood!”
“Clarel… Nhìn kia!”
Vừa leo lên tường, chưa kịp chào hỏi, Roywood đã chỉ tay ra ngoài thị trấn.
Theo hướng tay anh, Clarel chứng kiến một cảnh tượng nghẹt thở.
“Đến rồi…!”
Một con quái vật khổng lồ hiện ra trước mắt.
Hình dạng nó giống lũ Ark Basilisk, nhưng toàn thân mang màu đỏ đen, to lớn gấp nhiều lần, đủ nuốt chửng cả một người trưởng thành.
Nếu ví bọn Ark Basilisk như cá sấu, thì con này chính là khủng long. To lớn, khí thế nó toả ra dữ dội. Đôi mắt vàng kim chiếu thẳng về phía họ, tỏa ra sát khí khủng khiếp.
“Ark Basilisk Cường Hóa… Thủ lĩnh của bầy.”
Cơn ác mộng đã trở thành sự thật.
Sự kiện tấn công của Ark Basilisk—và đây là con trùm xuất hiện ở cuối sự kiện.
Với hình thể khổng lồ và sức mạnh vượt trội, nó còn có thể phun ra khí độc chết người như mấy con nhỏ, là một con quái thực sự kinh hoàng.
“GÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
“……!”
Con quái gầm lên một tiếng rợn người. Không khí chấn động dữ dội, Clarel và Roywood đứng trên tường như bị trói chặt bởi thứ áp lực vô hình.
“GÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Và rồi… con quái bắt đầu lao đến. Nó nhắm thẳng vào tường thành với tốc độ đáng sợ.
“Nguy rồi… Chạy mau!”
Clarel hét lên, vừa kịp thoát khỏi trạng thái tê liệt, nhưng đã quá muộn.
Con quái dùng chính cái đầu khổng lồ húc vào tường, sức nặng và đà lao khiến bức tường vỡ tan thành từng mảnh.
“WAAAAAAAAAAAAH!?”
Clarel, Roywood và những lính canh, mạo hiểm giả trên tường đều bị kéo theo trận sụp đổ.
Phá vỡ bức tường gạch dày chỉ bằng một cú húc—sức mạnh ấy thật khủng khiếp.
“Kuma!”
Khi Clarel sắp bị chôn vùi dưới đống đổ nát, cơ thể anh bất ngờ bị kéo ra ngoài.
Chính chú gấu bông xuất hiện đúng lúc đã cứu anh.
“C-cảm ơn, Kuma… Cậu cứu tôi rồi.”
“Kuma kuma!”
“Nhưng… Roywood, và những người khác nữa…!”
Bạn anh và nhiều người từng chiến đấu trên tường giờ đã bị vùi trong đống gạch đá. Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi.
“GYAAAAAAAAAAAAAA!”
“Và… thú thật, chắc tôi cũng không toàn mạng được rồi.”
Trước mắt anh là con quái vật khổng lồ—Ark Basilisk Cường Hóa.
Nó nghiến răng ken két, đôi mắt lóe lên sát khí, nhắm thẳng vào Clarel.
Không chỉ có con này. Qua lỗ thủng trên tường, lũ Ark Basilisk khác cũng ùn ùn kéo vào.
“Thế là hết rồi sao…!?”
Trong tình huống này, chỉ có mình anh và gấu bông chắc chắn không thể chống lại thứ khổng lồ kia được.
Lần đầu tiên trong cuộc đời thứ hai, Clarel thực sự chuẩn bị tinh thần để chết.
“GÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
“GYAA! GYAA!”
“GYAAAAAAAAAAA!”
Bao quanh bởi tiếng gào thét của lũ quái, Clarel nhắm mắt lại.
Anh chỉ mong ít nhất có thể ra đi mà không đau đớn.
“Thánh Lôi!”
Nhưng… mong đợi đó chẳng bao giờ tới.
Thay vào đó là giọng nói quen thuộc, cao vút, vang dội và tiếng sét siêu thanh.
“Hả…?”
“Tạ ơn trời… ngài vẫn bình an, linh mục-sama!”
Khi mở mắt, Clarel thấy một thiên thần.
Một thiên thần với mái tóc bạc óng ánh, đôi mắt lục bảo sáng ngời, cùng đôi cánh trắng xòe rộng sau lưng.
“Reina…?”
Không… không phải thiên thần. Đó chính là Reina Laurel, cô gái trung tâm của thế giới này.
Bắt gặp ánh mắt của Clarel, Reina mỉm cười nhẹ nhõm thấy rõ.
“Con xin lỗi vì đến muộn… Nhưng con thật sự rất mừng khi thấy ngài vẫn an toàn, linh mục-sama.”
Cô lao tới ôm chầm lấy anh.
Chỉ lúc ấy, Clarel mới nhận ra—đứng cạnh cô là một thiên thần gấu cơ bắp, vung kiếm dũng mãnh, trong khi xác cháy đen của lũ quái vật rải rác khắp nơi.
Chẳng lẽ… chính Reina đã hạ gục tất cả những con quái đó? Ngay cả Ark Basilisk Cường Hóa cũng nằm bất động.
“Thật đáng kinh ngạc… Con đã mạnh đến mức này rồi sao…”
“Ehehe, con đã rất cố gắng vì ngài đấy, linh mục-sama. Nhớ khen con nhiều vào nhé!”
Khuôn mặt đỏ bừng, Reina nghiêng đầu tựa vào Clarel.
Dù vẫn còn ngẩn ngơ trước cả rổ thông tin mới, Clarel vẫn dịu dàng xoa đầu cô như mọi khi, cảm nhận được mái tóc mượt mà của cô lướt qua lòng bàn tay.
“Ấy, ừm…”
“Haa… Lâu lắm rồi mới được ngài xoa đầu như thế này, thưa linh mục-sama. Cả mùi hương của ngài nữa… hít hà.”
Reina bám chặt lấy Clarel rồi hít hít một cách đầy mãn nguyện.
Chắc chắn người anh bây giờ toàn mồ hôi và bụi bẩn do làm việc suốt mấy ngày liền, nên anh thực sự chỉ muốn cô ngừng lại vì xấu hổ thôi.
“Mà… Reina, sao con lại ở đây vậy?”
“Con nghe tin về thị trấn này từ Điện hạ Eric rồi bay tới.”
“Bay tới… Ý con là, bay thật hả?”
Không phải ẩn dụ. Cô thực sự đã bay đến đây.
Nghĩ lại thì… trong game, sau giai đoạn giữa truyện, Reina có thể sử dụng đôi cánh thiên thần để di chuyển tự do tới những thị trấn từng ghé qua.
‘Chẳng lẽ… mới đến đoạn đầu, mà con bé đã làm chủ thánh thuật ở giai đoạn giữa rồi sao?’
“Vậy à… Nhưng mà, Điện hạ Eric đâu? Không có ai đi cùng con sao?”
“À, vâng. Con tới một mình thôi.”
“Một mình thôi… khoan đã, con đi một mình thật hả?”
“Vâng!”
Reina đáp đầy hồn nhiên, khiến Clarel suýt ngã ngửa.
Lẽ ra cô phải đi cùng các mục tiêu chinh phục đã gia nhập tổ đội mới đúng… Cô thực sự đã đi một mình đến tận đây sao?
‘Vậy là con bé chưa phát triển quan hệ với các mục tiêu hẹn hò à? Dù là thời điểm đầu truyện, nếu theo đúng tiến độ, đến kỳ nghỉ hè thì Eric, Vincent, Will và Ryui hẳn phải gia nhập tổ đội rồi chứ… Vậy còn sự kiện đặc biệt mùa hè thì sao?’
“Ờm… Reina, ta có chuyện muốn hỏi—”
Lo lắng cho cuộc sống ở học viện của Reina, Clarel định mở lời.
Nhưng… anh không thể nói hết được.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Tiếng gầm lại xé toạc không gian.
Con quái vật bị thiêu cháy—Ark Basilisk Cường hóa—bất ngờ bật dậy, gào thét vang trời.
Kèm theo tiếng gầm của nó là một làn sương độc khổng lồ lan ra, nhuộm tím cả bầu không khí.
“Nó vẫn còn sống… Linh mục-sama, xin hãy lùi lại!”
Reina dang tay chắn trước Clarel.
“Con sẽ giải quyết nó thật nhanh để còn quay lại thời gian thân mật của chúng ta…”
“Không! Không phải thế đâu!”
Reina cùng chú gấu thiên thần chuẩn bị đối đầu với quái vật.
Nhưng… cô đã lầm. Cô không thể lao vào liều lĩnh được.
“GYA! GYA! GYAOOOOOOOOOOOOO!”
Con quái chập hai hàm răng lại, tạo ra tiếng động chói tai.
Tia lửa lóe lên giữa những chiếc răng như đá lửa, bắt lửa đám khí độc đang bay lơ lửng.
“Nó sắp nổ rồi… Nằm xuống!”
Tiếng hét của Clarel và vụ nổ đỏ rực xảy ra gần như cùng lúc.
Bộc độc. Kỹ năng tối thượng mà Ark Basilisk Cường hóa thi triển khi HP xuống dưới một nửa, giáng xuống họ một cách bất ngờ.
Ngọn lửa thiêu đốt cuồn cuộn bùng lên ở rìa thị trấn, nuốt chửng tất cả.
◇ ◇ ◇
Khói đen và tro bụi tràn ngập không trung.
Vụ nổ đã phá hủy các tòa nhà xung quanh, và lửa vẫn còn cháy rực khắp nơi.
“Hả…?”
Giữa cảnh hoang tàn, Reina từ từ đứng dậy.
Dù bị cuốn vào vụ nổ, thương tích của cô lại nhẹ đến bất ngờ.
“Linh mục-sama…!”
Và rồi cô lập tức hiểu ra lý do.
Clarel nằm đè lên người cô, bất tỉnh, cơ thể hoàn toàn che chắn cho cô.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Clarel đã dùng thân mình để bảo vệ cô—nhưng nửa lưng anh đã bị bỏng nặng đến cháy đen. Hơi thở yếu ớt, sinh mệnh chỉ còn như sợi chỉ mong manh.
“Linh mục-sama! Linh mục-sama!”
Reina cuống cuồng thi triển thánh thuật chữa trị. Ánh sáng trắng thấm vào thân thể Clarel, từ từ hàn gắn vết thương… nhưng chúng quá nghiêm trọng.
Ngay cả thánh thuật của Thánh nữ cũng không thể dễ dàng chữa lành những vết bỏng ấy.
Không chỉ Clarel bị thương. Chú gấu nhồi bông gần đó cũng đã ngã gục, còn gấu thiên thần mà Reina triệu hồi thì cháy xém và bất động.
“GYAAA…!”
Giữa cảnh tượng đó, chỉ có quái vật là vẫn còn sống, chúng hả hê, thè lưỡi liếm môi.
Dù đã bị thương, nó vẫn còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu.
Reina rất mạnh. Dù câu chuyện chỉ mới bắt đầu, cô đã sở hữu sức mạnh tương đương giai đoạn giữa game.
Nhưng… đối đầu với trùm cuối của giai đoạn sau như Ark Basilisk Cường hóa thì vẫn còn quá sớm.
Nếu có đồng đội như Eric hay Vincent bên cạnh, mọi chuyện có thể đã khác. Nhưng chiến đấu một mình là hành động quá liều lĩnh.
“GÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Con quái gầm lên và bắt đầu tiến về phía Reina.
Từng bước, từng bước, nó áp sát cô như lưỡi hái tử thần đang chờ sẵn.
“Linh mục-sama…”
Dù tình thế tuyệt vọng, Reina vẫn không hề hoảng loạn.
Trong mắt cô chỉ có Clarel. Mọi thứ khác đều mờ dần.
“Linh mục-sama… Ngài vẫn luôn là người bảo vệ con mà, đúng không?”
Vừa ôm cơ thể bất động của Clarel, cô vừa tiếp tục thi triển thánh thuật, tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh.
Từ lần đầu gặp gỡ, mọi chuyện đều như thế.
Anh cho cô ăn bánh táo.
Anh để cô tắm nước nóng.
Anh dùng thánh thuật chữa lành vết thương cho cô.
Anh ngủ cạnh cô.
Anh dạy cô học.
Anh cứu cô khỏi người cha bạo hành và cho cô sống tại nhà thờ.
Từ “ân nhân” không đủ để miêu tả.
Từ “yêu thương” cũng chưa thể diễn tả hết.
Cô đã gặp rất nhiều người đàn ông ở học viện, nhưng chỉ có Clarel là khiến tim cô loạn nhịp. Chỉ có anh là chạm đến tâm hồn và lấp đầy trái tim cô.
“Linh mục-sama… Em yêu anh. Em thực sự rất yêu anh.”
Những cảm xúc mà cô đã giấu kín trong lòng suốt bao lâu, giờ đây được thốt ra thành lời.
Và rồi… thì thầm một câu “xin lỗi” thật nhẹ, Reina đưa mặt lại gần Clarel.
“Nh…”
Và… cô đặt lên môi anh một nụ hôn.
Cô áp chặt môi mình vào môi anh—lạnh toát vì mất máu.
“GYA…?”
Con quái vật khựng lại. Nó giơ vuốt lên, chuẩn bị xé toạc hai người ra, nhưng rồi đứng sững như bị hóa đá.
Ngay cả một con quái vô tâm cũng không thể chen vào khoảnh khắc ấy.
Dù chẳng có kết giới nào được tạo ra, không gian ấy như trở thành một thánh địa bất khả xâm phạm, khiến quái vật không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nụ hôn của Clarel và Reina chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, mọi thứ đã thay đổi.
“!!”
“GYA!?”
Đột nhiên, cơ thể Reina phát sáng. Một cột sáng rực rỡ xuyên thẳng lên trời cao.
Trước giờ, cô vẫn thường phát sáng mỗi khi sử dụng thánh thuật, nhưng lần này khác hẳn. Ánh sáng ấy mãnh liệt đến chói mắt.
Con quái vật bị thứ ánh sáng đó làm cho hoảng loạn và nhảy lùi về sau.
“Hỡi linh hồn tội nghiệp bị Nữ Thần ruồng bỏ… Hãy van xin lòng thương xót đi.”
Từ trong luồng sáng, Reina bước ra.
Không… đó thật sự có phải là Reina nữa không?
Người con gái xuất hiện lúc này khoác lên thân hình mảnh mai của mình bộ giáp xanh, sau lưng là ba cặp cánh thiên thần rực rỡ.
Tay phải cầm một ngọn giáo còn cao hơn cả cô, tay trái đỡ lấy lưng Clarel, cô giống như một nữ chiến binh Valkyrie đang dẫn linh hồn người anh hùng gục ngã lên thiên giới.
Hình thái cuối cùng của Thánh nữ—Chế độ Valkyria.
Một siêu thánh kĩ mà Reina chỉ có thể thi triển trong trận chiến cuối cùng với Ma Vương trong game.
Thông thường, kỹ năng này chỉ được mở khóa khi phát triển mối quan hệ với các mục tiêu hẹn hò và đạt đến ngưỡng ‘tình cảm chân thành từ hai bên’. Nhưng Clarel và Reina—dù theo cách riêng của mỗi người—đều thật lòng yêu thương nhau, vậy nên điều kiện đó đã được thỏa mãn. Nụ hôn kia đã cưỡng chế đánh thức sức mạnh ấy.
“GYA…!”
Thấy Reina đã biến đổi, con quái vật gầm lên rồi lùi lại.
Thế nhưng, trong đôi mắt đỏ ngầu kia vẫn bùng cháy hận ý dày đặc. Nó không có ý định bỏ chạy.
“Ra là vậy… Thật đáng tiếc.”
Lời cầu xin tha thứ sau cùng bị từ chối, Reina khẽ lắc đầu.
Cô dang rộng đôi cánh trắng muốt, giơ cao ngọn giáo trong tay, rồi vô số thiên thần từ trời cao hạ xuống.
Những thiên thần đầu gấu bông, chó, mèo, tanuki, cáo, chuột, dê, bò, cừu, ngựa, chim shoebill… mọi loài gấu bông đều quy tụ lại, vây quanh con quái vật.
“GRYUUUUUUUUUUUUUUUUUU!”
Con quái gào thét trong hoảng sợ, nhưng đã quá muộn.
Khi Reina thức tỉnh thì số phận của nó đã được định đoạt. Dù có làm gì, kết cục cũng không thể thay đổi.
“Thần Phán!”
“!!”
Reina ném ngọn giáo về phía trước, và các thiên thần đồng loạt bắn ra cơn mưa mũi tên ánh sáng.
Bị trận mưa phán xét giáng xuống như ngày tận thế, con quái vật gào lên một tiếng tuyệt vọng vô thanh.
Bị trừng phạt bởi cơn thịnh nộ của Nữ Thần, nó tan biến hoàn toàn, hóa thành ánh sáng.
“Chúng ta làm được rồi… Linh mục-sama.”
“Nh…”
“Fufufufu…”
Reina áp mặt mình vào Clarel trong vòng tay, dịu dàng cọ má vào anh như mèo con làm nũng.
Sức mạnh hồi phục được khuếch đại nhờ trạng thái thức tỉnh đã chữa lành hoàn toàn những vết bỏng của Clarel.
Thế nhưng… do mất máu mà hôn mê, Clarel vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể nằm đó mặc cho Reina tha hồ cưng chiều.