Thị trấn Bardles đã được giải cứu.
Con Ark Basilisk Cường Hóa, thứ đã chuốc lấy cơn thịnh nộ của Thánh nữ, bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế gian.
Thánh nữ Reina Laurel, người đã cứu lấy thị trấn, thì được người dân ca ngợi hết lời… dĩ nhiên, không chỉ một mình cô được tôn vinh.
Vị linh mục trẻ Clarel Burn, người lao tới thị trấn và không ngừng miệt mài làm việc để giảm thiểu thiệt hại, cũng nhận được lòng biết ơn và sự kính trọng từ rất nhiều người. Đúng với cái danh người nuôi dạy Thánh nữ, danh tiếng của anh vang xa khắp vương quốc, thậm chí lan tới cả những nơi anh chưa từng đặt chân.
“Ugh…?”
Clarel từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình.
‘Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?’ Anh chỉ nhớ lờ mờ việc bị cuốn vào vụ sập tường thành do con Ark Basilisk Cường Hoá lao vào, nhưng không tài nào nhớ được các tình tiết sau đó.
Trong cơn mơ hồ, chớp mắt liên hồi, một giọng nói vang lên bên cạnh giường.
“Ah… ngài tỉnh rồi! Clarel-sama!”
“Con là… Reina?”
Ngồi trên chiếc ghế cạnh giường là Reina. Cô siết chặt lấy tay phải của Clarel, gương mặt xúc động.
“R-Reina… đúng rồi, con quái vật nó…!”
Vừa thấy mặt Reina, ký ức anh ùa về như lũ.
Khi anh bị Ark Basilisk Cường Hoá dồn vào đường cùng, Reina đã tới cứu. Con quái vật vì tuyệt vọng mà gây ra vụ nổ, còn anh thì lấy thân mình che chắn cho cô và rồi ngất lịm đi.
“Con không sao chứ!? Có bị thương không!? Con quái vật đó thì sao…!?”
“Không sao rồi, Clarel-sama. Xin ngài bình tĩnh lại.”
“Ugh…?!”
Reina nhẹ nhàng ôm đầu Clarel vào lòng, khẽ vỗ về sau gáy anh như để trấn an.
Sự mềm mại áp vào gò má, cộng với hương thảo dược dìu dịu, khiến tâm trí Clarel dần tĩnh lại.
Nỗi bất an đang lấn át trong đầu cũng theo đó mà tiêu tan.
“Ổn cả rồi. Mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp. Nên… ngài cứ an tâm nghỉ ngơi đi ạ.”
“…Ta hiểu rồi. Vậy tức là… mọi thứ ổn cả rồi chứ?”
“Vâng, ổn cả rồi ạ.”
“Vậy thì tốt…”
Được bao bọc trong cảm giác dịu dàng như tình mẫu tử, đôi vai căng thẳng của Clarel cũng dần buông lỏng.
Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra với con quái vật… nhưng nếu Reina nói ổn thì chắc chắn là ổn rồi.
‘Có khi lại giống cốt truyện thông thường của mấy con game, một vị anh hùng xuất hiện để giải cứu tất cả sao? Không, mình lại nghĩ nhiều rồi. Không nên làm con bé lo lắng.’
“Cảm ơn con, ta đã bình tĩnh lại rồi.”
“A…”
Khi Clarel tách khỏi vòng tay cô, Reina phát ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Từ phía sau vai Reina, một hình bóng nhỏ nhô ra.
“Kuma!”
“Ồ, Kuma cũng bình an à…”
Chú gấu nhồi bông giơ cả hai tay lên như muốn khoe rằng mình không hề hấn gì.
“Còn thị trấn thì sao? Có bị tổn hại gì không?”
“Bức tường rào bảo vệ thị trấn đã sụp đổ, nhưng không ai thiệt mạng cả. Đội cận vệ và mấy mạo hiểm giả cũng vẫn ổn.”
“Ổn…? Họ không bị cuốn vào vụ nổ sao?”
Clarel nhớ tới Roywood và những người khác, họ mà không bị thương trong vụ nổ hay khi bức tường đổ sụp thì đúng là khó tin thật.
“Họ bị vùi dưới đống đổ nát, chính điều đó lại giúp ngăn được vụ nổ lan ra. Giờ thì họ đã được chữa lành bằng thánh thuật và đang tham gia tái thiết thị trấn rồi ạ.”
“May mắn… hay đúng hơn là trâu quá nhỉ…”
Dù sao thì Clarel cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là họ còn sống, anh không có gì để phàn nàn cả.
Lúc này, điều anh cần làm chỉ là cảm ơn Reina vì đã cứu lấy thị trấn.
“Reina, nhờ con mà thị trấn được cứu. Cảm ơn con, thật lòng cảm ơn con.”
“Ôi, Clarel-sama, xin ngài đừng cúi đầu! Con mới là người luôn được ngài giúp đỡ. Với lại, con cũng có chuyện cần xin lỗi…”
“Xin lỗi? Về chuyện gì chứ?”
“…………Không có gì ạ.”
Khi Clarel nghiêng đầu hỏi, Reina đỏ bừng mặt rồi quay đi. Cô khẽ chạm tay lên môi, lắc lư người một cách thẹn thùng.
Thái độ đáng yêu bất thường ấy khiến Clarel thoáng bất an.
Chẳng lẽ… trong lúc anh bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp?
“À… Reina, con thực sự ổn chứ? Ổn thật chứ?”
“Vâng… con ổn mà.”
“Vậy thì ta tin con.”
Clarel tạm gác lại mớ câu hỏi đang quay cuồng trong đầu, chọn cách tin tưởng cô.
“Mà… đã là nghỉ hè rồi nhỉ? Giờ thị trấn đã an toàn, con sẽ quay lại thủ đô chứ?”
“Hả? Con không về đâu.”
“Sao cơ? Con không về á…?”
“Con quay lại Eggbell để nghỉ hè. Cùng với ngài đó, Clarel-sama!”
“…Hả?”
Clarel chớp mắt trước câu trả lời đầy bất ngờ.
“Quay lại Eggbell…? Đợi đã, con đã xin phép Đức Hồng Y chưa?”
“Rồi ạ. Ngài ấy còn tiễn con nữa đó, trông ngài ấy vui lắm.”
“Vui á…?”
“Ngài đừng lo… con không gây rắc rối gì cho Đại Thánh Đường đâu.”
Reina cười tươi rạng rỡ… nhưng lời cô nói lại mang sức nặng khó lường.
“Con đã hoàn tất mọi thánh vụ và bàn giao công việc đàng hoàng. Con không ra tay đánh ai hay gây chuyện gì lớn khi rời đi cả… À thì, cũng có vài chuyện xảy ra sau buổi gặp mặt với Đức Hồng Y, nhưng mấy chuyện đó là bất khả kháng nên không tính.”
“…………”
Gì thế này… Dù Reina vẫn nở nụ cười thánh thiện, Clarel như cảm thấy có thứ gì đó u tối đang toát ra từ cô.
Bị bầu không khí khác chất Thánh nữ này làm anh hoang mang, Clarel lắc đầu, xua đi suy nghĩ.
“…Chắc là do ta tưởng tượng thôi.”
‘Reina sao có thể toả ra sát khí được. Có lẽ đầu óc mình vẫn còn đang căng thẳng đây mà.’
“Thôi thì… quay lại Eggbell à. Ta hiểu rồi.”
Clarel chìm vào suy nghĩ trước sự thay đổi đột ngột so với cốt truyện gốc.
Trong kỳ nghỉ hè, lẽ ra Reina sẽ trải qua đủ loại sự kiện cùng các mục tiêu hẹn hò.
Đi biển, đốt lửa trại, tiệc nướng ngoài trời… Giữa khung cảnh tình cảm mùa hè, cô sẽ cứu bao người khỏi một đợt tấn công của quái vật hung hãn.
‘Vậy mà con bé bỏ qua tất cả để trở về Eggbell cùng mình sao? Thật luôn?’
Theo kịch bản, sau khi nhập học, cô sẽ phải lòng một trong những chàng trai đẹp mã. Anh cứ ngỡ cô sẽ không bao giờ quay lại Eggbell nữa… Có lẽ Clarel đã nhầm.
‘Hình như còn có sự kiện một thị trấn bị hủy diệt nếu Reina không có mặt nữa… Khoan, liệu chuyện này có ổn không vậy?’
“Trong kỳ nghỉ, mình lại cùng đi dạo phố nhé. Picnic hay đi chơi đâu đó cũng được luôn!”
Trong khi Clarel đang chìm trong lo lắng, Reina mỉm cười rạng rỡ, giọng nói tràn đầy hứng khởi. Anh không tài nào bảo cô quay lại thủ đô được.
“…………Thôi thì, đành vậy.”
Miễn là Reina hạnh phúc, cốt truyện trò chơi có ra sao thì anh cũng mặc kệ.
Clarel một lần nữa khẳng định quyết tâm bảo vệ nụ cười trước mặt và bắt đầu suy nghĩ về kỳ nghỉ hè sắp tới.