Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Về phía Đông của Rimarze là một ngọn đồi nhỏ, nơi có những tàn tích cũ nát, mục ruỗng. Vì vẫn còn lại nền đá lát gạch, trẻ con trong thị trấn thường đến đây chơi đùa. Bản thân Kyle cũng thường xuyên cùng bạn bè chơi trốn tìm ở đó.
Giờ đây, cậu đã lên đến phần trên của những tàn tích này, ngắm nhìn mặt trời lặn. Từ vị trí đó, cậu có thể nhìn bao quát toàn bộ thị trấn, khi nó được chiếu sáng bởi ánh nắng tuyệt đẹp. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi thị trấn bị phá hủy, cậu chưa từng được tận hưởng một khung cảnh bình yên đến vậy với những cảm xúc tĩnh lặng như thế này.
“Không ngờ mình lại có ngày được ngắm hoàng hôn từ đây lần nữa.” Kyle lẩm bẩm, mắt hướng về thị trấn đang nhuộm một màu đỏ rực. “…Chúa ơi, mình còn phải kìm nén bao nhiêu lần nữa mới thôi bật khóc đây.”
Nói đi thì cũng phải nói lại, với tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, Kyle tin rằng không ai có thể trách cậu được. Trong im lặng, cậu lấy ra ‘Trái tim Thần Long’ từ túi quần.
“Quay về quá khứ… hắn ta muốn làm lại điều gì…?” Kyle suy nghĩ về Ma Vương, kẻ muốn du hành thời gian. “Làm lại… ư…” Cậu thì thầm, nhìn vào vật phẩm ma thuật trong tay.
“Thì ra cậu trốn ở đây, tôi tìm cậu mãi.”
Nghe thấy giọng nói phía sau lưng, Kyle cuống quýt nhét ‘Trái tim Thần Long’ vào túi quần. Ngay cả không cần quay lại, cậu cũng biết giọng nói đó là của Lieze. Đồng thời, cậu còn cảm nhận được một chút khó chịu trong giọng cô, có lẽ liên quan đến sự cố sáng nay.
*Vừa tỉnh dậy đã ôm chầm lấy cô ấy, lại còn mân mê mông và áp hạ thân vào người cô ấy nữa chứ…*
“Tôi xin lỗi!” Ngay khi Kyle quay người lại, cậu lập tức quỳ rạp xuống đất.
Nhìn kiểu gì thì hành động vừa rồi của cậu cũng không khác gì một tội ác, và sẽ chẳng có gì lạ nếu cậu bị tống vào tù vì chuyện đó.
“…Có vẻ như cậu đã biết lỗi rồi.”
“Tôi gặp một giấc mơ kỳ lạ, lại còn đang ngơ ngơ sau khi tỉnh dậy, nên mới đi quá đà. Tôi thật sự xin lỗi.” Kyle thú nhận tội lỗi của mình trong khi dụi mặt xuống đất, cho đến khi cuối cùng nghe thấy tiếng thở dài từ Lieze.
“Trời đất ơi. Giá như hai tên ngốc các cậu đừng làm mấy trò ngu ngốc như vậy.”
“Hai…? À, Seran. Vậy là cậu ta cũng đi cầu xin sao?”
“Đúng vậy, cũng quỳ gối cầu xin y như cậu bây giờ. Hai người thật sự quá giống nhau.” Lieze nói với giọng điệu như đang càu nhàu, rồi ngồi xuống bên cạnh Kyle.
Cậu nâng người dậy, ngồi xuống, và cả hai cùng ngắm nhìn mặt trời lặn.
“Tôi thật sự không thích cái ý tưởng giống tên đó chút nào… Vậy, cô đã làm đồ ăn cho hắn ta chưa?”
“Thấy hắn ta thảm hại quá nên tôi không thể không làm… Mà, cậu có thật là đã ăn hết một mình không? Lượng thức ăn đó là dự định cho bốn người đấy.”
“Ừ, tự dưng thèm thôi. Đã gần một năm rồi tôi mới được ăn thứ gì đó ngon đến vậy.”
“Tôi cảm thấy mình mới làm thứ gì đó tương tự chưa đầy mười ngày trước… Dù sao đi nữa, bỏ Seran sang một bên, tôi thật sự không biết phải làm gì khi ngay cả Seraia-san cũng đến chỗ tôi với vẻ mặt ‘Làm ơn cho tôi ăn gì đó đi mà~’, cậu biết đấy.”
“…Tôi xin lỗi vì mẹ tôi lúc nào cũng gây phiền phức cho cô…” Kyle thành tâm xin lỗi.
“Tôi sẽ nấu ăn cho cậu cho đến khi chú Roel trở về, nên tốt nhất là cậu nên biết ơn đấy.”
“Ro…? ……À, cha tôi. Nhắc mới nhớ, hôm nay ông ấy không có nhà.” Kyle lẩm bẩm, cuối cùng cũng nhớ ra người cha vốn không mấy nổi bật của mình.
Cha của Kyle, Roel, là một thợ thủ công, chuyên về các món trang sức như nhẫn hay vòng cổ. Kỹ nghệ của ông khá nổi tiếng, nhưng những tác phẩm cá nhân của ông thường tốn rất nhiều thời gian, nên chỉ được một số ít người đặc biệt trọng vọng. Ông ít nói, chỉ mỉm cười lặng lẽ, quả thật chẳng mấy nổi bật. Vì cả Kyle và Seraia đều chẳng mấy tháo vát chuyện nhà, nên ông một tay lo liệu hầu hết mọi thứ, khiến ông trông giống một người đàn ông nội trợ hơn là một thợ thủ công. Thỉnh thoảng, ông lại ghé thăm kinh đô của đất nước này để giao hàng, có lẽ lần này cũng vậy.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
"...Anh thật sự quên mất cả cha mình sao?"
"Tất nhiên là không rồi, chỉ là anh lơ đãng một chút thôi. Nhưng, quan trọng hơn..."
Sau khi vội vã chuyển chủ đề về người cha, Kyle bắt đầu nói về cuộc sống hàng ngày bình dị mà anh chưa từng nghĩ sẽ có lại. Anh mỉm cười tự nhiên khi trò chuyện cùng cô bạn thanh mai trúc mã trước mặt mình, đạt được chính xác điều anh hằng khao khát suốt một năm qua.
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
"Sao em biết anh ở đây?"
"Em nhìn thấu mọi hành động của anh mà... Vậy, giấc mơ ban nãy của anh là gì?" Vì câu nói thản nhiên của Lieze, nụ cười trên môi Kyle cứng lại. "Anh có chết trong giấc mơ đó không?"
"Ừm... đại loại là vậy, phải."
"À, ra vậy, thảo nào anh lại hoảng sợ đến thế..." Giọng Lieze nghe có vẻ vui một cách kỳ lạ khi cô nói điều đó.
[IMAGE: ../Images/00010.jpg]
Nhìn khuôn mặt cô, Kyle nhớ lại ngày Lieze qua đời.
Một năm trước, hay nói đúng hơn là ba năm tính từ mốc thời gian hiện tại, ngôi làng này, vốn nằm ngay sát lãnh thổ của loài quỷ, đã trở thành mục tiêu đầu tiên trong Cuộc Đại Xâm Lược. Chắc hẳn bọn quỷ muốn phô trương sức mạnh chiến đấu của mình, khi chúng tàn phá ngôi làng này một cách triệt để, thiêu rụi đến không còn ngôi nhà nào đứng vững, và thảm sát tất cả cư dân. Quê hương mà Kyle đã gắn bó cả đời đã biến thành một địa ngục trần gian. Anh không thể nào quên được khung cảnh đó một lần nữa. Chưa kể đến Lieze—
Khi Kyle đến nơi, đã quá muộn rồi. Đến khi cô trao cho anh nụ cười cuối cùng, tất cả hơi ấm đã rời khỏi vòng tay Kyle. Dù anh có gọi tên cô bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn không bao giờ mở mắt ra lần nữa... Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó, tất cả máu trong người anh như sôi lên. Ngày hôm đó, anh đã thề sẽ đánh đổ kẻ thù, với sự báo thù là động lực chính để anh tiếp tục sống.
[IMAGE: ../Images/00011.jpg]
"C-Có chuyện gì vậy? Sao anh lại tái mét thế kia?" Nhờ giọng nói đầy lo lắng của Lieze, Kyle trở về với hiện tại.
"Không... Không có... gì đâu."
"Anh đổ mồ hôi đầm đìa kìa."
"Anh chỉ hơi choáng váng một chút thôi, không sao đâu."
"Nếu anh đã nói vậy..." Rõ ràng Lieze không hề bị thuyết phục bởi cái cớ mơ hồ của Kyle.
[IMAGE: ../Images/00012.jpg]
Nói đúng ra, Lieze đã rất sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô thấy một biểu cảm như vậy trên khuôn mặt Kyle. Đó không phải là giận dữ, buồn bã, thất vọng, hay bất cứ điều gì tương tự, mà là một bóng tối xa lạ không thể diễn tả bằng lời. Vì biểu cảm này, cô cảm thấy như mình đột nhiên chẳng còn biết gì về Kyle nữa, và điều này khiến cô khiếp sợ đến tận đáy lòng.
Cùng lúc đó, Kyle vẫn còn bàng hoàng trước phép màu đã mở ra trước mắt anh, và thực tại bình yên mà anh đang tận hưởng.
Bây giờ thì bình yên thật... Nhưng, sự bình yên đó sẽ kết thúc trong ba năm nữa. Chỉ có mình mình biết chuyện đó, nếu mình không làm gì, thì chuyện cũ sẽ lặp lại... và mình sẽ buộc phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nữa...
[IMAGE: ../Images/00013.jpg]
"Làm sao mà..."
"C-Có chuyện gì vậy?"
Khi Kyle bất chợt đứng bật dậy, Lieze lo lắng dõi theo cậu, nhưng cậu không đáp lời, mà lại nhìn về phía mặt trời lặn. Cứ đà này, cậu sẽ lại mất tất cả: gia đình, quê hương, thế giới này, và cả người bạn thanh mai trúc mã đang đứng trước mặt. Nhận ra điều đó, Kyle nghiến chặt răng đến mức tưởng chừng chúng có thể vỡ vụn.
“Mình sẽ thay đổi nó…”
Suốt một năm qua, cậu luôn bị dày vò bởi hối tiếc, mải miết tưởng tượng xem mọi chuyện sẽ ra sao nếu cậu hành động khác đi. Giữa lúc tuyệt vọng, có người đã nói một câu: Mọi chuyện xảy ra thế này đều là do số mệnh, là thứ không thể chống lại. Nghe những lời ấy, Kyle đã từng nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận vận mệnh.
“Vậy thì, mình sẽ thay đổi luôn cả vận mệnh.”
Giờ đây, như một phép màu, cậu đã quay trở về quá khứ. Cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Mình sẽ thay đổi số phận của thế giới này, biến nó trở nên tốt đẹp hơn.” Cậu siết chặt tay thành nắm đấm đến mức bật máu, trừng mắt nhìn về phía chân trời – chính là hướng của lãnh thổ loài quỷ.
“Mình nhất định… sẽ làm được! Bất kể phải dùng cách gì đi chăng nữa!”
Kyle một lần nữa hạ quyết tâm, giống hệt cái ngày cậu mất đi Lieze một năm về trước. Tuy nhiên, quyết tâm trả thù của cậu giờ đây đã biến thành quyết tâm bảo vệ những người thân yêu.
Cùng lúc đó, Lieze trân trối nhìn Kyle, người bất ngờ bật dậy khỏi chỗ ngồi mà gào lên những lời kỳ lạ về phía mặt trời lặn.
Hả? Gì cơ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ấy điên thật rồi sao?
Kyle cứ luyên thuyên về số phận không thể đảo ngược, rồi chuyện cứu thế giới này nọ. Mặc dù là bạn thanh mai trúc mã, đáng lẽ ra cô phải là người hiểu cậu nhất, vậy mà giờ đây Lieze cảm thấy như cậu đã bỏ lại cô phía sau, hướng tới một nơi mà cô chẳng thể nào với tới.
Lieze sợ hãi, nhưng lần này vì một lý do khác hẳn lúc trước, khi cô chợt nhận ra một điều quan trọng.
“K-Khoan đã, có phải là tại vì sáng nay mình đánh cậu ấy mạnh quá không…?” Mặt cô tái mét. “M-M-M-Mình phải làm sao đây… Mình phải làm thế nào… H-Hay là cứ đấm cậu ấy thêm một phát nữa, biết đâu mọi chuyện sẽ ổn?”
Kyle, đang rực cháy bởi nhiệt huyết và quyết tâm, hoàn toàn không hề hay biết rằng Lieze đang đứng phía sau mình, cũng nắm chặt tay thành nắm đấm với cảm xúc mạnh mẽ không kém.
***
“Hay là mình đã nói thế, nhưng rốt cuộc thì phải làm sao đây nhỉ?”
Hai ngày sau khi hạ quyết tâm trên ngọn đồi ấy, Kyle ngồi trước bàn học vào sáng sớm, ôm đầu trong tuyệt vọng. Mặc dù đã quyết định cứu thế giới, nhưng đầu óc cậu chẳng thể nghĩ ra được bất kỳ kế hoạch khả thi nào để đạt được điều đó.
Đầu tiên, cậu nghĩ đến việc công khai mọi chuyện. Về việc cậu đến từ tương lai bốn năm sau, và rằng loài quỷ sẽ tấn công trong ba năm nữa.
“…Không đời nào họ tin mình. Nếu mình không ở trong tình cảnh này, có lẽ mình cũng sẽ cười phá lên trước một câu chuyện như vậy.”
Suy nghĩ một cách lý trí, những gì Kyle trải qua đáng lẽ ra không thể xảy ra. Việc những người khác không tin cậu đã là một cái kết may mắn rồi, vì cậu có thể bị cô lập, bị coi là kẻ điên, hoặc bị bắt giữ với giả định là gián điệp của loài quỷ nhằm gây hoang mang trong hàng ngũ nhân loại, rồi bị xử tử. Và ngay cả khi một số ít người tin cậu, chừng đó cũng không đủ để thay đổi số phận.
Nếu cậu không thể cảnh báo và đoàn kết toàn bộ nhân loại, cơ hội chiến thắng sẽ rất mong manh. Lý do cho sự hủy diệt hoàn toàn dưới tay loài quỷ đối với Kyle là rất rõ ràng.
“…Phản ứng ban đầu của chúng ta thật tệ hại. Chúng ta hoàn toàn bị bất ngờ, thậm chí còn không thể tập hợp được lực lượng quân sự.”
Dù có dốc hết toàn lực cũng khó lòng giành chiến thắng, nhưng chí ít họ cũng có được thế trận tốt hơn nhiều so với hiện tại. Nếu có một phương pháp giúp loài người có sự chuẩn bị tốt cho cuộc Đại Xâm Lược sắp tới, họ sẽ giảm thiểu đáng kể tổn thất.
Thế nhưng, vào lúc này, mọi hy vọng đều trở nên vô vọng. Vấn đề lớn nhất là loài người – chủng tộc đông đảo nhất – lại không thể đoàn kết. Những cuộc tranh giành lãnh thổ giữa các quốc gia, sự chênh lệch kinh tế, các vấn đề tôn giáo... cứ thế tiếp diễn không hồi kết. Ngay cả những cuộc đụng độ nhỏ lẻ cũng xảy ra rải rác, và nếu không có kẻ thù chung là lũ quỷ, có lẽ một cuộc chiến tranh quy mô lớn đã nổ ra từ lâu rồi. Chưa kể đến những mâu thuẫn giữa loài người với các chủng tộc hình người khác như tiên tộc và người lùn. Tập hợp tất cả bọn họ lại quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
“…Nếu có thể, tôi đã muốn bọn quỷ hung hăng hơn một chút. Ít nhất thì như vậy, loài người sẽ luôn duy trì cảnh giác.”
Nếu toàn thể nhân loại nhận ra mình có một kẻ thù chung cần phải đối mặt, có lẽ họ đã tự nguyện liên kết lại với nhau hơn nhiều. Bỏ qua tiên tộc với tuổi thọ nghìn năm, đã ba trăm năm trôi qua, nhiều thế hệ loài người đã thay đổi. Những thế hệ sau này không hề biết đến mối đe dọa từ bọn quỷ, mặc dù chúng được biết đến là kẻ thù đáng sợ nhất của nhân loại.
Phương pháp tiếp theo mà Kyle nghĩ ra là lập tức đột nhập vào lãnh địa của loài quỷ, và tiêu diệt Ma Vương sẽ đăng cơ trong ba năm tới. Vì cuộc Đại Xâm Lược là một quyết định của vị Ma Vương đó, tương lai mà Kyle đã trải qua sẽ không xảy ra nếu con quỷ đó không thể lên nắm quyền.
“Nhưng, điều đó chắc chắn là bất khả thi.”
Đầu tiên, Kyle hầu như không biết gì về Ma Vương. Tất cả những gì anh có thể nhớ chỉ là hình dáng khi hai bên đối đầu, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Ngay cả tên của Ma Vương cũng là một bí ẩn đối với Kyle. Với thông tin hạn chế như vậy, việc xông vào lãnh địa quỷ chẳng khác nào tự sát. Chưa kể, hầu như không có thông tin gì về loài quỷ lọt đến tai loài người, nên không có lựa chọn nào để một con người có thể gây ra sự can thiệp trong lãnh địa của chúng.
Thêm vào đó, ngay cả khi Kyle dùng hết vận may cả đời mình, và tình cờ bắt gặp Ma Vương một cách ngẫu nhiên, thì việc đánh bại hắn lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Vào thời điểm họ tiến vào lâu đài của Ma Vương, Kyle có hơn một trăm đồng minh đi cùng. Họ đều là những chiến binh mạnh mẽ, thế nhưng chỉ vỏn vẹn chưa đến mười người thực sự sống sót đến được căn phòng của Ma Vương. Và, người duy nhất còn đứng vững ở cuối cùng chỉ là chính Kyle.
Trên thực tế, Kyle tự cho mình là may mắn khi đã làm được điều đó. Đó là một chiến thắng trong gang tấc, và chắc chắn sẽ không thể tái hiện lại lần nữa. Sau khi đi đến kết luận này, Kyle thở dài, gục đầu xuống bàn.
“Rốt cuộc, tự mình chống lại cuộc Đại Xâm Lược đó là không thể… Nhưng, vậy thì tôi nên làm gì đây?”
Trong lúc bối rối, Kyle cầm lấy cuốn sổ tay trên bàn.
“Tất cả những gì mình có… chắc là trí nhớ tốt mà thôi.”
Sức mạnh lớn nhất của Kyle chính là kiến thức về những gì sắp xảy ra. Anh đã dành thời gian ghi lại mọi thứ đã xảy ra trong bốn năm mà anh đã trải qua. Dĩ nhiên, không phải là anh đã ghi chép từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng vẫn đủ để lấp đầy toàn bộ cuốn sổ tay này. Anh đã mất cả ngày hôm trước và đau mỏi cả tay để viết.
Vì Kyle chẳng biết chính xác thứ gì sẽ hữu ích, anh bèn ghi chép lại đủ thứ: tình hình các quốc gia, các loại ma pháp tấn công của loài quỷ, thời tiết từng ngày cụ thể, và cả những món ăn ngon anh từng nếm qua. Anh nghĩ mình có thể tận dụng những thông tin này theo một cách nào đó.
Một thứ khác cũng sẽ hữu ích, đó chính là sức mạnh của bản thân Kyle. Trong trận chiến với Ma Vương, Kyle từng là kiếm sĩ ma pháp cấp cao nhất trong toàn bộ nhân loại, nhưng… anh cảm nhận được mình đã đánh mất phần lớn kỹ năng.
“Dù sao thì mình cũng cần xác nhận điều đó… Chưa kể đến trạng thái cơ thể của mình nữa…”
Chuyện này sẽ giúp thay đổi không khí đáng kể, Kyle lẩm bẩm, ánh mắt anh lướt qua thanh kiếm đang dựng dựa vào tường.
“À, chào buổi sáng, Kyle. Thật tuyệt là hôm nay con đã dậy sớm mà không cần mẹ gọi.”
Cảm thấy đói bụng, Kyle đi thẳng vào bếp, và được Lieze chào đón. Hôm nay cô ấy lại đang chuẩn bị bữa sáng.
“Khoong Khoong Khyle-xanh.” Seraia nở nụ cười, nhét thêm thức ăn vào miệng.
“Chào buổi sáng hai mẹ con. Mẹ ơi, có lẽ mẹ nên ngừng nói khi đang nhồm nhoàm thức ăn đi ạ? Với lại, mẹ dính mứt đầy má kìa.” Kyle nở một nụ cười mệt mỏi.
“Thôi nào, mau ăn đi kẻo nguội.” Lieze kéo một chiếc ghế ra, mời Kyle ngồi xuống.
“Cảm ơn… Mà này, Lieze, không phải mẹ đối xử với con lạ lùng hơn hẳn từ hôm qua sao?”
Kyle đã dành phần lớn ngày hôm trước trong phòng mình để làm việc, nhưng Lieze vẫn định kỳ ghé qua hỏi anh có muốn uống gì không, hoặc có cần giúp đỡ gì không. Đương nhiên, Kyle không hề thấy phiền, nhưng cô ấy dường như đang cố gắng tỏ ra ân cần hơn bình thường, giống như một đứa trẻ muốn xin gì đó từ cha mẹ, hoặc quan tâm đến một người bệnh.
“Đâu có. À, để mẹ cắt bánh mì cho con, nó hơi cứng và to đấy. Không khéo lại mắc kẹt trong cổ họng thì sao.” Lieze nói, vừa làm bánh mì, trông cô chẳng khác nào một người chăm sóc.
Chắc hẳn cô ấy vẫn bận tâm về cái ngày mà Kyle đột nhiên bất tỉnh sau khi xác định quyết tâm của mình. Khi anh tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở nhà thờ địa phương của Đại Nữ Thần Đất Mẹ, và được chữa trị bằng ma pháp hồi phục.
“Vậy, Kyle-chan, con định cứ nhốt mình trong phòng nữa à? Như thế không tốt cho sức khỏe đâu con biết không?”
“Không, con sẽ ra ngoài sau bữa này. Muốn luyện kiếm một chút.” Kyle hơi khó chịu khi nghe chính miệng mẹ mình nói những lời này, nhưng anh nuốt lời phàn nàn xuống.
“Ôi chao, đã khá lâu rồi con không múa kiếm phải không, Kyle-chan?”
“Phải rồi, mẹ không ngờ đấy. Có chuyện gì sao con?”
Cả Lieze và Seraia đều nhìn Kyle với vẻ nghi ngờ.
“Chỉ là muốn thay đổi không khí một chút thôi, con đoán vậy.” Kyle cắn một miếng bánh mì, rồi suy nghĩ.
À đúng rồi, khoảng thời gian này mình đã bỏ bê luyện kiếm mà.
Di chuyển đến ngọn đồi nằm ở vùng ngoại ô ngôi làng, Kyle đứng giữa đống đổ nát, toàn tâm toàn ý tập trung vào những nhát kiếm của mình. Anh không chỉ vung kiếm lia lịa, mà đôi khi còn thực hiện một nhát chém giả, thậm chí phát ra sát khí thật sự – hay đúng hơn là anh đã hành động như thế, tránh một đòn tấn công sắp tới, chỉ để chặn một đòn theo sau.
Không một bóng người nào xung quanh Kyle. Tuy nhiên, anh có thể nhìn rõ một kẻ thù, người đang chém về phía anh không chút khoan nhượng. Đây là một loại ma pháp huấn luyện anh học được từ sư phụ, được gọi là Kẻ Thù Huyễn Ảnh. Bằng cách sử dụng ma pháp thôi miên lên chính mình, bạn có thể chiến đấu với một ảo ảnh của kẻ thù mà bạn từng đối mặt. Đương nhiên, dù chỉ là một ảo ảnh, nó không chỉ đứng yên cho bạn chém, mà thực sự né tránh và phản công.
Nếu nắm rõ bản chất thật sự của ảo ảnh do mình tạo ra, đó sẽ là một phương pháp luyện tập đối kháng tuyệt vời, và những người sở hữu lượng ma lực dồi dào sẽ càng tận dụng được tối đa hiệu quả. Thông thường, việc nắm bắt thông tin đối thủ quá ít ỏi khiến người ta khó lòng tạo ra một ảo ảnh chân thực, nhưng nhờ trí nhớ của Kyle, cậu thường có thể làm được điều này chỉ sau một lần giao chiến với kẻ thù. Và hiện tại, ảo ảnh mà Kyle đang đối đầu không ai khác chính là kẻ thù mạnh nhất của cậu—Ma Vương.
“Không ổn rồi, cứ mười giây là mình bị hạ gục, chưa kể có lúc còn chết liên tục mấy lần.”
Sau một hồi giao đấu ngắn ngủi, Kyle đột ngột dừng hẳn, thở hổn hển. Cùng lúc đó, ảo ảnh Ma Vương cũng biến mất. Khi Kyle thực sự chiến đấu với Ma Vương, cậu phần nào vẫn có thể trụ vững, nhưng với tình trạng hiện tại, cậu chẳng thấy chút cơ hội chiến thắng nào. Thậm chí, nếu đây là một trận chiến thực sự, cậu đã phải chết vô số lần rồi. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Ma Vương bỗng dưng mạnh lên một cách thần kỳ, mà là Kyle đã trở nên yếu đi.
Ba ngày trước (theo nhận thức của Kyle), cậu sẽ không thở dốc đến vậy, đừng nói là cần nghỉ ngơi, nhưng lúc này, cánh tay và cơ thể cậu thậm chí còn không thể theo kịp những chuyển động mà cậu đã quen thuộc trong tâm trí mình. Cậu thiếu hụt thể lực và sức bền cơ bản. Kinh nghiệm chiến đấu và kỹ thuật vẫn như xưa, nhưng thể chất đã suy yếu—hay đúng hơn là trở lại trạng thái bình thường, điều này có lẽ sẽ khiến cậu đau nhức khắp người vào ngày hôm sau.
Nghĩ lại, khi Kyle trải qua giai đoạn này lần đầu tiên, cậu đã sống những ngày tháng lười biếng, không luyện kiếm kỹ hay học phép thuật. Sau này, Kyle đã hối hận vì đã lãng phí khoảng thời gian quý báu ấy.
“Vậy thì… [Sức mạnh], [Tăng tốc]!”
Kyle niệm chú cường hóa cơ bắp và phép thuật tăng tốc lên bản thân. Là một kiếm sĩ phép thuật, hai kỹ năng này là những điều cơ bản nhất để tự cường hóa. Bằng cách để ma lực trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn và nhanh hơn, khả năng thể chất của bạn sẽ tăng lên nhanh chóng. Tuy nhiên—
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hiệu quả hơn trước nhiều.”
Kyle cảm thấy một lượng ma lực lớn hơn đang chảy trong cơ thể mình, và chỉ cần cử động nhẹ một chút, cậu đã cảm nhận được hiệu quả tăng lên đáng kể so với trước.
Để sử dụng loại Phép thuật Ngôn ngữ Cổ xưa này, bạn cần ma lực và kỹ năng kiểm soát phép thuật. Càng có nhiều ma lực, phép thuật của bạn sẽ càng mạnh mẽ, hiệu quả hơn, và thậm chí còn tăng số lần bạn có thể sử dụng chúng.
Kiểm soát phép thuật nghĩa là hiểu được logic đằng sau phép thuật và khả năng hình dung nó. Bạn càng thành thạo điều này, bạn càng có thể sử dụng nhiều loại phép thuật khác nhau cùng lúc, và bạn có thể kích hoạt phép thuật mà không cần niệm chú, như Kyle vừa làm.
Đối với phép thuật tấn công, bạn có thể kiểm soát phạm vi ảnh hưởng, để nhiều kẻ thù và một khu vực rộng lớn hơn bị ảnh hưởng bởi nó, và thậm chí thu nhỏ nó lại để tăng hiệu quả. Đồng thời, bằng cách kiểm soát lượng ma lực bạn sử dụng cho phép thuật, bạn có thể tiết kiệm ma lực cho những lần sử dụng khác sau này trong trận chiến.
Thêm vào đó, những quy tắc này cũng áp dụng cho Phép thuật Thánh và Phép thuật Tinh linh, vì khả năng kiểm soát phép thuật này tương đương với niềm tin mạnh mẽ hơn vào các vị thần và tình bạn với các tinh linh. Vì chúng có những điểm cơ bản tương tự khi sử dụng phép thuật, nếu bạn nâng cao tổng thứ hạng kiểm soát phép thuật của mình, bạn sẽ có thể sử dụng các phép thuật cấp cao hơn. Về cơ bản, nếu bạn thiếu ma lực, bạn không thể ‘sử dụng’ phép thuật, và nếu bạn thiếu kiểm soát phép thuật, bạn không thể ‘điều chỉnh’ phép thuật.
Nếu không dùng được ma pháp thì hầu như chẳng có bất lợi nào đáng kể, nhưng nếu không thể điều khiển và điều tiết ma lực của mình, một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến phép thuật bùng nổ ngay trước mặt, ma pháp lửa biến bạn thành một cây đuốc sống, còn ma pháp băng thì đóng băng toàn thân bạn. Qua quá trình rèn luyện kỹ lưỡng, bạn có thể tăng cường mana và khả năng kiểm soát ma pháp. Tuy nhiên, vì tổng lượng mana bẩm sinh đã được định sẵn, nên việc nâng cao nó thực sự khó khăn hơn nhiều. Trên thực tế, Kyle ở thế giới trước đây chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng ma pháp cấp cao nhờ lượng mana của mình.
“Giờ đây, ta cảm giác mình thậm chí có thể sử dụng ma pháp cấp tối thượng.”
Trong tất cả những trận chiến trước đây của Kyle, anh chỉ dùng ma pháp như một công cụ hỗ trợ, chủ yếu để nâng cao thể chất và làm suy yếu kẻ địch. Đòn tấn công chính của anh chắc chắn là kiếm. Từ trước đến nay, Kyle luôn tập trung vào việc tự cường hóa bản thân thay vì sử dụng ma pháp tấn công, nhưng với lượng mana đã tăng lên, có lẽ anh có thể sử dụng một số ma pháp tấn công một cách hiệu quả.
“Không biết chuyện này xảy ra thế nào, nhưng… ta rất mừng vì mình có thêm nhiều lựa chọn.”
Tạm thời, Kyle quyết định coi đây là một phần thưởng, và tiếp tục luyện tập.
***
“Ối… có lẽ đây là giới hạn của mình rồi.”
Anh đã thử tập luyện nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh cường hóa tràn ngập cơ thể quá lớn khiến anh không thể kiểm soát nổi. Cảm thấy đau nhói trong cơ bắp, Kyle ôm chân, rên rỉ khi ngã xuống đất.
“Mana tăng lên, nhưng cơ thể hiện tại lại không chịu nổi, ha… Chắc mình cần phải làm quen dần dần.”
Việc cơ thể yếu đi hóa ra lại là một nhược điểm lớn hơn anh nghĩ ban đầu, và những chiêu kiếm của anh không thể đạt được như hình dung trong đầu. Hiện tại, thể chất, tài năng và ma pháp của anh đang mất cân bằng nghiêm trọng. Tuy nhiên, lượng mana đã tăng lên, nên nếu anh tiếp tục luyện tập như thế này, anh chắc chắn có thể trở nên mạnh hơn cả ba ngày trước.
“Mạnh hơn cả lúc đó sao…”
Một năm diễn ra Đại Xâm Lược, khi Kyle mất đi tất cả, là một cuộc chiến không ngừng nghỉ để thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nếu không chiến đấu, không chiến thắng, chắc chắn bạn sẽ bỏ mạng. Bằng mọi thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ trong kiếp sống đó, Kyle đã trở thành kiếm sĩ ma pháp mạnh nhất mà nhân loại có được. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho điều này là vô cùng lớn. Thông qua việc sử dụng ma pháp cường hóa cấm kỵ và thuốc bí truyền, anh liên tục đầu độc cơ thể, khiến nó rệu rã. Ngay cả khi anh sống sót sau trận chiến với Ma Vương, có lẽ anh cũng chỉ còn không quá mười năm tuổi thọ, và đây đã là một ước tính khá hào phóng.
“Mình sẽ mạnh lên theo một cách lành mạnh hơn… và sống phần đời còn lại trong yên bình sau khi mọi chuyện kết thúc!”
Thế là, mục tiêu cuối cùng của Kyle đã được định đoạt.
“Không biết cậu đang đặt mục tiêu cao ngất trời hay thấp đến nực cười nữa.”
Một giọng nói đột ngột vang lên đáp lại lời của Kyle, khiến anh giật mình bật dậy khỏi mặt đất. Anh không hề cảm thấy có bất kỳ sự hiện diện nào đang tiến đến gần mình. Chủ nhân của giọng nói là một người phụ nữ có làn da rám nắng khỏe mạnh, trông khoảng ba mươi tuổi. Cô mặc một bộ giáp nhẹ, cũ kỹ và đeo một thanh đại kiếm sau lưng. Cô sở hữu một vẻ đẹp nhất định, nhưng nếu bạn lơ là tiếp cận, bạn sẽ bị xé nát thành từng mảnh—ít nhất đó là ấn tượng mà cô ấy mang lại. Cô ấy trạc tuổi mẹ của Kyle, Seraia, nhưng lại toát ra vẻ trẻ trung theo một cách khác.
“S-Sư phụ!? Từ khi nào…”
Người phụ nữ tên là Leyla, vốn là một cựu đấu sĩ, không chỉ là người truyền thụ kiếm thuật cho Kyle mà còn là mẹ nuôi của Seran. Đấu sĩ là những chiến binh thượng đài, tranh tài cùng đồng loại, các giống loài khác, thậm chí là sinh vật phép thuật hay ma thú, cốt để làm vui lòng khán giả. Đổi lại vinh quang và những thành quả to lớn mà họ đạt được, họ phải chấp nhận hiểm nguy cực độ từ hệ thống này.
[IMAGE: ../Images/..]
Còn về Leyla, bà từng làm nên tên tuổi tại đấu trường lớn nhất lục địa, tọa lạc tại Luos – kinh đô của Đế quốc Galgan. Suốt năm năm liên tiếp, bà đã chiến thắng mọi cuộc đối đầu sinh tử với các đấu sĩ khác hay quái vật, trở thành một huyền thoại vang danh thiên hạ.
Sau khi giải nghệ mười năm trước, do những "hoàn cảnh phức tạp" như lời bà nói, Leyla đã tìm đến Seraia cầu giúp đỡ và chuyển về Rimarze sinh sống. Cũng vào khoảng thời gian đó, bà nhận nuôi Seran, một đứa trẻ mồ côi có liên quan đến người mà bà từng mang ơn — ít nhất là theo những gì Kyle đã nghe được. Bà có một thói quen khó bỏ là thích đi lang thang, đôi khi đột ngột biến mất khỏi thị trấn. Với bộ giáp lấm lem bụi bặm, xem ra bà vừa trở về không lâu.
[IMAGE: ../Images/..]
"S-Sư phụ nhìn con từ bao giờ vậy ạ?"
"Ta thấy con bị hạ gục chừng sáu lần thì phải? Quan trọng hơn là con đang đấu với loại quái vật gì vậy? Nếu đó là đối thủ thật, con e là không trụ nổi năm giây đâu."
"...Con đã cố gắng trụ được mười giây rồi mà."
Nghe những lời Leyla nói, hẳn là bà đã quan sát "kẻ địch ảo ảnh" của Kyle được một lúc lâu.
"Ta hiểu con muốn nâng cao trình độ, nhưng tập luyện với kẻ địch mà sự chênh lệch kỹ năng quá lớn như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả... Mà, con gặp tên đó khi nào vậy? Mấy chi tiết về nó đáng kinh ngạc thật đấy."
"...Con chỉ cố tưởng tượng ra kẻ địch mạnh nhất mình có thể nghĩ đến. Quan trọng hơn, Sư phụ, người sẽ chiến đấu với kẻ địch đó như thế nào ạ?"
[IMAGE: ../Images/..]
"Ta ư? Ừm... ít nhất thì ta sẽ phải chấp nhận hy sinh một cánh tay hoặc một cái chân. Sau đó, ta sẽ tung toàn bộ sức mạnh để tấn công... và nếu hắn vẫn còn đứng vững sau đó, thì đó sẽ là thất bại của ta."
"Con hiểu rồi... Chắc là phải vậy ạ."
Đó chính xác là phương pháp Kyle đã áp dụng khi đối mặt với Ma Vương thật. Có lẽ anh đã học được lối tư duy này từ người thầy của mình.
[IMAGE: ../Images/..]
"Hơn nữa, hiếm khi thấy con tập luyện mà không có ta ở đây. Ta luôn nghĩ thật phí hoài khi con sở hữu tài năng như vậy mà chẳng bao giờ chịu phát huy."
Cách đây một thời gian, Leyla – người được mệnh danh là một trong số ít kiếm sĩ mạnh nhất thế giới – từng nói với Kyle rằng anh sở hữu "thiên phú trăm năm mới có một". Nhờ sự chỉ dạy của bà, Kyle nhận ra tài năng kiếm thuật của mình đã tiến bộ vượt bậc. Tuy nhiên, Kyle của thuở đó hiếm khi thể hiện sự động lực, nên anh thường bị bà coi là một đồ đệ vô dụng.
[IMAGE: ../Images/..]
"Sư phụ không dạy Seran nữa sao ạ?"
"Thằng bé đúng là con trai ta trên danh nghĩa, nên ta đành phải dạy thôi. Nếu không ép, nó còn chẳng thèm để ý đến ta."
Leyla thường than phiền về Kyle là đồ đệ vô dụng, còn Seran thì là đồ đệ tệ nhất.
[IMAGE: ../Images/..]
"Quan trọng hơn, con đã tiến bộ rất nhiều, Kyle."
Về mặt thể chất, thể trạng của Kyle không cải thiện đáng kể kể từ khi Leyla đi du lịch. Nhưng khi nói đến kỹ năng kiếm thuật thực sự của anh, nó như thể anh đã luyện tập hàng trăm năm, điều này khiến bà vô cùng bất ngờ. Tuy nhiên, điều thay đổi lớn nhất lại là trạng thái tinh thần tổng thể của Kyle. Trước đây, anh như một chú cún con lang thang trên thảo nguyên và ngủ quên giữa ban ngày, giờ đây anh đã lớn thành một chú sư tử con.
"Con thậm chí còn sử dụng phép thuật giỏi hơn, và cả khí chất quanh con cũng thay đổi... Có chuyện gì xảy ra sao?"
Kyle nhận thấy rằng việc bịa chuyện để qua mặt một người tinh tường như Leyla chỉ tổ phản tác dụng, nên khi giải thích, cậu ta đã hơi bóp méo sự thật một chút.
“Con chỉ là thay đổi suy nghĩ thôi. Vì vậy, con muốn tập trung nâng cao kiếm thuật và ma pháp.”
Dù cho kế hoạch tương lai của cậu ta là gì đi nữa, việc trở nên mạnh nhất có thể chắc chắn sẽ hữu ích về sau.
“…Con thay đổi thật rồi… thay đổi đến mức khiến ta phát ốm.” Leyla nói, vẻ mặt trông như sắp nôn ra.
“Người không thể vui mừng vì sự trưởng thành của đệ tử mình sao?”
“Cứ như thể con đã lớn vượt cả bốn, năm năm rồi... Thật sự chỉ là thay đổi suy nghĩ thôi ư? Không có lý do nào khác sao?”
“Không… Con chỉ muốn trở nên mạnh hơn, vậy thôi.” Kyle xác nhận quyết tâm của mình, nắm chặt thanh kiếm.
“…Con ăn phải thứ gì thối à? Hay là đập đầu vào đâu đó?”
“Người đừng có tỏ vẻ lo lắng như thế được không? Nói thật là nghe khó chịu lắm đấy!”
"Rốt cuộc thì thằng bé bị làm sao thế?"
“Không giống nó chút nào.”
Seran và Lieze đang ẩn mình trong bụi cây, cách vị trí của Kyle một quãng, theo dõi cuộc trò chuyện của hai người. Lieze tò mò không biết Kyle đi đâu nên đã theo sau, còn Seran thì nhập hội với cô bé giữa chừng. Cả hai đều không dám gọi Kyle, kẻ đang miệt mài luyện kiếm, mà thay vào đó chỉ đứng từ xa quan sát.
“Xem ra bà già của tôi cũng nhận ra sự thay đổi của Kyle rồi. Mà nói chứ, nó giỏi từ khi nào vậy?”
Đã lâu Seran không theo dõi Kyle luyện kiếm, nhưng anh ta không ngờ lại thấy sự khác biệt lớn đến thế.
“Có thể thay đổi nhiều đến vậy trong thời gian ngắn ư? …Nhưng mà, không giống như nó bị nhập hay gì cả, chắc chắn là Kyle tự mình làm được.”
Vì đã ở bên Kyle nhiều năm, Seran có thể nhận ra rằng đây là quyết tâm đến từ chính Kyle, nhưng anh ta vẫn cảm thấy một sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời.
“Kiểu như, bản chất của nó vẫn vậy… nhưng cứ như chúng ta chưa gặp nhau mấy năm rồi ấy nhỉ.”
Ban đầu, Lieze cho rằng đó là do cô bé đã đánh Kyle, nhưng giờ khi nhìn cậu ta, cô bé bắt đầu nghi ngờ điều đó.
“Không thể tưởng tượng được đây là cái thằng ba ngày trước còn cùng tôi đái vào ổ kiến, vừa đái vừa reo hò gọi đó là lụt lội.” Seran nhún vai.
“Hai đứa các người đúng là chẳng bao giờ làm được trò trống gì ra hồn cả.” Leyla bước về phía hai người, thở dài một cách khó tin.
“Yo, bà già, người cũng nhận ra rồi à?”
“Chào mừng cô về nhà, Leyla-san.”
“Cô về rồi, Lieze-chan. Cháu là người duy nhất chào hỏi cô đàng hoàng đấy.”
“Cô lại về sau khi suýt chết nữa à?”
“Không muốn nghe lời đó từ mày đâu, thằng con ngốc của tao. Mày ít nhất cũng tự lo cho bản thân chứ? Tốt nhất là mày đừng có làm phiền Lieze-chan, được chứ?”
“Cậu ấy ngày nào cũng đến xin ăn.” Lieze mách lẻo không chút do dự.
“Ít nhất cũng phải do dự một giây chứ, con ranh này!”
“Thôi được rồi, lát nữa ta sẽ nghe kỹ chuyện của mày… Quan trọng hơn, chuyện quái gì đã xảy ra với Kyle vậy?”
Cô đang đứng từ xa quan sát nó vì tò mò, đúng không? – Leyla nói thêm, Lieze và Seran gật đầu.
“Đ-Đúng vậy! Kyle trước đây lúc nào cũng có đôi mắt đờ đẫn như cá chết, nhưng giờ thì cứ như nó đã có mục tiêu trong đầu vậy… Tràn đầy động lực! Đến mức hơi khó chịu luôn!”
“Nhìn cái ước mơ tương lai của nó, là ăn chơi bằng tiền thừa kế của bố mẹ mà nó lúc nào cũng tự hào tuyên bố, sự thay đổi này thật sự kinh tởm, ôi trời.”
“Giờ thì ta thực sự hiểu hai đứa nghĩ gì về Kyle rồi… Vậy có nghĩa là, hai đứa không biết lý do tại sao nó lại đột nhiên thay đổi, nhỉ.” Dường như Leyla đã hy vọng hai người biết điều gì đó, nhưng hóa ra không phải.
“Ừm, hôm kia thái độ nó thay đổi. Chẳng biết có chuyện gì, mà cũng chẳng buồn hỏi. Dù gì nó cũng chẳng kể cho một đứa bạn như mình nghe đâu.”
“Hừm… một tên vô dụng như nó mà lại thay đổi tâm tính như vậy, chỉ có thể có một lý do duy nhất thôi…” Leyla khoanh tay, rồi vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau như thể vừa khám phá ra điều gì đó. “Hẳn là nó đã kiếm được bạn gái rồi.”
“Hảááá?!”
“!?”
Seran hét lên kinh ngạc, còn Lieze thì hoàn toàn bất động.
“Hoặc, có lẽ nó vừa tìm được đối tượng mà nó hứng thú thôi. Có khi nào nó biến thành một tên cuồng tình dục rồi không? Thằng ranh chết tiệt đó.”
Tuy nhiên, so với phản ứng của Leyla, hai người bạn thanh mai trúc mã của Kyle lại không giữ được bình tĩnh.
“Mẹ kiếp! Tự mình có được những kỷ niệm tuyệt vời rồi bỏ rơi tôi ở đằng sau… Tôi sẽ không tha thứ cho nó đâu!” Seran chửi rủa, tay siết thành nắm đấm.
“Không phải cậu vừa mới gọi nó là bạn sao?”
“Có ngoại lệ chứ! Tôi không thể coi nó là bạn nếu nó “tốt nghiệp” trước tôi!”
Sự ghen tị của đàn ông đúng là đáng sợ, Leyla thầm nghĩ.
“Nhưng mà, không biết là ai nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi hoàn toàn chẳng có manh mối nào. Vì ứng cử viên lớn nhất mà tôi có thể nghĩ tới đang đứng cứng đờ bên cạnh tôi rồi, chắc chắn phải là một người khác… Tôi không định khoe khoang đâu, nhưng trong thị trấn này chẳng có cô gái nào mà có thể dành tình cảm tích cực cho tôi hoặc Kyle đâu.” Seran nói, đoạn liếc nhìn Lieze.
“Đó thật sự chẳng phải lời khoe khoang gì đâu.” Leyla thở dài.
“Mà cậu nói đúng đấy, đó sẽ là lý do hoàn hảo để nó thay đổi như vậy. Chết tiệt, là ai chứ…”
Lúc này, Lieze phá vỡ sự im lặng và cuối cùng cũng cử động trở lại. Seran định gọi cô lại, nhưng Leyla đã ngăn anh ta.
“…Nếu cậu còn quý mạng sống của mình, tốt nhất là đừng ngăn cản cô ấy.”
“Cái sát khí cô ấy toát ra không phải chuyện đùa đâu, đúng vậy…” Seran đổ mồ hôi như tắm, chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng Lieze khi cô tiến về phía Kyle.
“Thú nhận đi. Là ai?”
“Ư… ư… Cái-cái gì thế…? Mà tự nhiên cô làm cái quái gì vậy?!” Kyle ôm bụng quằn quại, ngước nhìn người bạn thanh mai trúc mã vừa tặng cho mình một cú đấm “thẳng vào ruột” với nụ cười tươi rói trên mặt.
“Đừng có giả ngây giả ngô! Ai! Cô đã động chạm đến ai rồi?!”
“B-Bình tĩnh đã nào, tôi có thể đoán sơ sơ ý cô, nhưng chắc chắn là hiểu lầm! Mà sao cô lại có thể nghĩ ra chuyện đó chứ?!”
“Chị Leyla và cả Seran đều nói nhất định phải là chuyện đó!”
“Nói bậy nói bạ, cái bà mẹ và thằng con nhà này. Hơn nữa, cô phải biết là cả tôi lẫn Seran đều chẳng được mấy cô gái khác trong thị trấn này ưa đâu!” Kyle cảm thấy một nhói buốt trong lồng ngực khi thừa nhận sự thật đáng buồn này.
Trong vài năm gần đây, Kyle nhận được khá nhiều sự chú ý từ những người cùng tuổi, nhưng đó là chuyện của lúc anh ta không còn là một kẻ thất bại thiếu động lực nữa.
“Đúng là trong thị trấn này không có cô gái nào nhìn cậu lấy một cái… vậy thì sao? Cưỡng ép? Tẩy não? Ma thuật? Hay thuốc phiện?”
“Cô thật sự nghĩ tôi tệ đến thế sao?! Tôi sẽ không phạm tội chỉ vì chuyện đó đâu!”
“Vậy thì… đừng nói với tôi là, cậu đã ép buộc Aria-chan đấy nhé?!”
Trong khu phố của họ có một cô bé tên Aria, cô bé này khá bám lấy Kyle, và được Lieze coi như em gái.
“Con bé mới ba tuổi! Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?!”
“Vậy thì… là Razelle-sama?!”
Lần này, cô ấy lại đi ngược cực đoan, đó là một bà lão sống trong thị trấn, người luôn chiều chuộng Kyle và những người khác.
“Giờ lại là bà già sao?! Bà ấy gần trăm tuổi rồi còn gì!? Trông tôi thảm hại đến mức đó sao?!”
“T-Tôi… tôi là ý là, trong thị trấn này không có cô gái nào khác chịu đựng được cậu!”
“Cô không cần phải nói đến mức đó! Chưa kể hồi đó, cô—”
Kyle nói đến đó thì mới kịp ngậm miệng lại khi đã quá muộn.
“Hồi đó? Tôi biết ngay mà! Là ai?!”
“Không, cô hiểu lầm rồi… Đ-Đừng bóp cổ tôi!”
“Cô là người đầu tiên của tôi,” là điều mà Kyle khó lòng nói ra lúc này.
"Em đã bình tâm lại chưa?"
"Dạ... rồi ạ."
"Em đã suy nghĩ lại hành động của mình chưa?"
"Em đã không kiềm chế được bản thân, em xin lỗi ạ." Lieze ngồi bệt xuống sàn, nhìn Kyle lí nhí nói.
Sau sự việc vừa rồi, Kyle suýt chút nữa đã ngất đi vì bị Lieze bóp cổ. Anh phải chật vật lắm mới trấn tĩnh được cô nàng, nhưng giờ vẫn còn thấy hoa mắt chóng mặt.
"Thôi được rồi, may mà em hiểu đây chỉ là hiểu lầm... Mà sao tự nhiên em lại nổi cơn điên lên như thế hả?"
Lieze cũng thường hay hiểu nhầm mọi chuyện rồi nổi nóng, nhưng lần này thì khác hẳn mọi khi. Nghe vậy, Lieze bĩu môi, dụi dụi đôi mắt hoe đỏ.
"Em... em chỉ là... không có em ở bên thì anh chẳng làm được gì cả... nên khi nghĩ anh tự nhiên có người khác... em... em thấy cô đơn, rồi bực bội nữa." Về sau giọng cô nhỏ dần.
Cô ấy ghen đến mức này ư...? Không, có lẽ từ trước đến nay mình chưa bao giờ nhận ra.
"Anh hiểu rồi, anh hết giận rồi, em vui lên đi." Kyle nhẹ nhàng xoa đầu Lieze, khiến cô khẽ ửng hồng.
"Vâng... nghĩ lại thì, làm gì có chuyện anh Kyle dám làm cái chuyện đó chứ. Đáng lẽ em phải biết điều này mới phải, em xin lỗi."
"Ít nhất thì em đừng có mắng anh lúc xin lỗi chứ, câu đó đau lòng lắm đấy."
"Anh nói gì cơ?"
"Thôi bỏ đi... Anh sẽ luyện tập thêm một chút rồi về, em đợi anh nhé. Anh muốn tập trung một lát."
"Em biết rồi. Em sẽ chuẩn bị bữa tối."
"Ừm... À, em nói hai tên ngốc kia nữa nhé." Kyle làu bàu, liếc nhìn vào bụi rậm nơi Seran và Leyla đang ẩn mình.
Khi Lieze bước về phía họ, Seran chẳng mấy chốc đã xuất hiện, cười toe toét vẫy tay với Kyle. Anh có chút bực mình với cái nụ cười nham nhở đó, nhưng nhanh chóng gạt bỏ để tập trung vào luyện tập.
Bữa tối hôm đó khá thịnh soạn, có lẽ là lời xin lỗi của Lieze.
"Anh về đúng lúc thật đấy."
"Đúng là như vậy."
"Sao hai người lại ở đây?" Kyle phàn nàn khi thấy Leyla và Seran đã ngồi sẵn vào bàn ăn.
Anh vẫn còn bận tâm một chút về sự cố chiều nay, nhưng tạm thời nuốt cục tức đó xuống.
"Cần gì phải phàn nàn như thế. Con thỏ này là do ta săn được đấy."
"Ta cuối cùng cũng được về nhà rồi, cho ta ăn chút gì ngon lành đi chứ? Ăn ở nhà mà cứ phải nhìn cái thằng nhóc này thì chịu không nổi, mất cả ngon."
"Cậu Kyle, cứ ăn thoải mái vào nhé~"
Chưa kể, mẹ của Kyle, Seraia, cũng đã nhập hội, khiến Kyle lại thở dài thườn thượt. Anh vẫn chưa quen với một bữa tối ồn ào như thế này so với năm qua mà anh đã trải qua.
"Mẹ, Thầy, và cả hai người nữa, con có điều muốn hỏi ạ."
"Phập phồng phập phồng?"
"Mẹ ăn xong rồi hãy nói nhé." Kyle nhận ra có mắng cũng chẳng ăn thua, nhưng anh vẫn cứ mắng. "Con có hơi ngại khi hỏi mọi người, nhưng hiện tại con chẳng thể tin cậy ai khác được."
"Cái thái độ đó mà là thái độ khi đi hỏi người khác hả, nhưng thôi cứ nói đi?" Seran ngạo mạn cằn nhằn.
"Liệu có kiểu người nào có thể lên tiếng trong các hoàng tộc của loài người, đồng thời gây ảnh hưởng đến các quốc gia và liên minh khác, và hy vọng sự ảnh hưởng đó sẽ mang lại kết quả nào đó không?"
Hôm nay, Kyle nhận ra rằng trước đây anh đúng là có thể trở nên mạnh hơn, nhưng sức mạnh này cũng có giới hạn. Chỉ với sức mạnh thôi, anh sẽ không thể tránh được sự hủy diệt hoàn toàn như những gì anh từng trải qua. Để đạt được điều này, anh sẽ cần một lực lượng quân sự đủ để lấp đầy cả chân trời, nhưng điều đó chứng tỏ là bất khả thi.
Do đó, theo một hướng tiếp cận thực tế hơn, Kyle nghĩ đến việc trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong giới lãnh đạo của các quốc gia và chủng tộc khác nhau, để chuẩn bị ứng phó với cuộc tấn công sắp tới của ma tộc và có được phương án đối phó thỏa đáng khi thời khắc đó đến. Điều này hẳn sẽ giúp giảm thiểu đáng kể số thương vong và tổn thất, nhưng để thực hiện được kế hoạch này, Kyle cần phải đạt đến một vị trí mà anh ta có thể dẫn dắt toàn bộ các chủng tộc hình người.
“Có tiếng nói trong giới lãnh đạo, ư.” Leyla khoanh tay. “Nếu cậu muốn dùng quyết định của mình để gây ảnh hưởng đến các quốc gia khác, thì cậu phải trở thành vua của một cường quốc lớn.”
“Chắc là Hoàng đế của Đế quốc Galgan ấy nhỉ…” Seraia nói thêm.
“À, cái đó thì…” Kyle lẩm bẩm.
Đế quốc Galgan là một quốc gia theo chủ nghĩa quân phiệt, vẫn không ngừng bành trướng ngay cả đến bây giờ. Kyle nhớ rõ vị Hoàng đế trẻ tuổi kia, người thà chết chứ không chịu mất mặt.
“Nghe như cậu nói từ kinh nghiệm của mình ấy nhỉ?”
“Nghe tin đồn thôi.” Kyle đáp. “Còn gì khác không?”
“Chà… em nghĩ tầm ảnh hưởng của Trưởng tư tế giáo phái Nữ thần Đất Cairys cũng khá lớn đấy.” Leyla nhắc đến vị thần được con người tín ngưỡng nhiều nhất, cũng như người đứng đầu giáo phái đó.
“Có lẽ là Randolph-sama nếu ngài ấy vẫn còn sống?”
Còn Lieze, cô lại đề cập đến tên của vị anh hùng vĩ đại đã đánh bại Ma Vương trong cuộc đại chiến chống lại ma tộc ba trăm năm về trước.
“Đúng rồi, chứ đừng nói đến con người, ngay cả người lùn và tiên tộc cũng rất ca ngợi ngài ấy, nhỉ.” Seran đồng tình.
“Anh hùng, ư…”
Nghe đến từ anh hùng, hình như vị trí đó có thể giúp anh gây ảnh hưởng đến cả các quốc gia. Đồng thời, việc trở thành Hoàng đế hay Trưởng tư tế rõ ràng là bất khả thi trong ba năm tới. Xét theo đó, chỉ còn một khả năng duy nhất.
“Vậy thì… chắc là mình phải trở thành một anh hùng thôi.”
Anh sẽ không trở thành anh hùng sau khi cứu thế giới, mà thay vào đó, sẽ đặt mục tiêu trở thành một anh hùng để cứu thế giới. Logic có vẻ ngược đời, nhưng chẳng còn cách nào khác.
“Đây là lựa chọn duy nhất của mình, phải không.” Kyle đứng dậy – và lấy thêm phần ăn.
Bốn người còn lại có mặt ở đó nhìn bóng lưng Kyle, rồi lẩm bẩm với nhau.
“Này, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra khi em đi du hành, phải không?” Leyla hỏi.
“Em không nghĩ ra gì cả.” Lieze lắc đầu. “Bọn em đã nhờ một thầy trị liệu khám cho cậu ấy, và cũng dùng một ít ma pháp trị liệu nữa, nhưng họ không thấy có gì khác lạ so với trước đây.”
“Hmmmm… Nhắc mới nhớ, vài năm trước, cả Kyle-chan và Seran-chan đều nghĩ mình đặc biệt, là chiến binh được trời chọn hay gì đó đại loại vậy, đúng không? Có lẽ cậu ấy chỉ quay trở lại trạng thái đó thôi chăng?” Seraia nói khi chìm đắm trong ký ức, khiến Lieze và Leyla khúc khích cười.
“Đúng là như vậy đấy. Tất cả bạn bè của họ đều khá khó chịu vì chuyện đó.”
“Hồi đó, khi họ mạnh hơn một chút với kiếm thuật và ma pháp. Họ cứ nói là đã tìm thấy ma pháp hay kiếm kỹ của riêng mình… Em nghĩ họ chỉ dừng lại cái trò ngớ ngẩn đó sau khi Seraia và em đưa họ vào trạng thái cận kề cái chết đến mười lần.”
“Đừng nhắc lại chuyện đó, đó là một phần quá khứ đen tối của tôi… Nhưng, nếu anh ta thật sự đang trải qua giai đoạn đó, thì tôi muốn theo dõi anh ta. Đặc biệt là vì tôi muốn nhìn thấy phản ứng hối hận của anh ta một khi anh ta vượt qua được nó.” Seran nói với cách diễn đạt hơi kỳ quặc.
“Phải… miễn là cậu ấy đã bắt đầu tự mình nỗ lực, thì đó mới là điều quan trọng.”
“Vì là Kyle-chan nên chắc cậu ấy sẽ ổn thôi.”
“Mỗi khi cậu nói ‘ổn’ về chuyện gì đó, cậu chẳng bao giờ có cơ sở cho điều đó cả, Seraia… Nhưng, cậu nói đúng. Tôi cũng sẽ dõi theo cậu ấy.”
Nhóm bốn người nhìn Kyle đang lấy thêm phần ăn với ánh mắt ấm áp.