Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 4 - Chương 5: Càng Hấp Dẫn, Càng Nguy Hiểm.

Đây là đội giải cứu trẻ con.

"Được rồi, đi thôi nào! Cứ theo sau mấy chị! Ở cạnh mấy chị là an toàn tuyệt đối nhé!"

"Tuy chị Wis hơi 'tệ' một tí, nhưng chị đây là người chị rất tốt bụng và đáng tin cậy nha. Có chị ở đây thì cứ yên tâm đi!"

"Medi! Lúc này thì phải hợp tác thật lòng chứ! Cái tính 'hắc ám' của cô cất đi một tí đi!"

Wis và Medi dẫn theo hơn mười đứa trẻ, tìm đường thoát khỏi di tích. Thế nhưng, vì dẫn theo mấy đứa trẻ nhỏ nên tốc độ di chuyển không thể nhanh được. Dù lòng nóng như lửa đốt, họ vẫn phải kiềm chế, kiên nhẫn đi theo từng bước chân của lũ trẻ.

Và rồi, đúng lúc đó, một lũ xương khô xuất hiện ở cuối hành lang. Giờ phải làm sao đây?

"Chị Wis! Được không ạ?!"

"Được thôi! Cứ giao cho tớ!"

Wis triệu hồi quyển sách phép thuật trên tay, lập tức vọt ra phía trước.

"Giờ mà được dùng phép thuật đàng hoàng, mấy con tép riu này thì nhắm mắt cũng xử lý được...!"

"Wis đã bị phong ấn phép thuật." (thì thầm)

"Cái... cái gì...? Haizz, chịu thôi, không làm được rồi..." (rầu rĩ)

"Ôi chị Wis ơi là chị Wis. Vừa nãy em đùa thôi mà. Chị đừng có tin thật chứ."

"MEDIII! Cái lúc này mà cô còn đùa giỡn hả?! Thật là hết nói nổi! ...Spara la Magia per Mirare... Thanh tẩy! Lại nữa! Thanh tẩy!"

Phép thuật liên tục của Wis được kích hoạt. Ánh sáng thanh tẩy phép thuật xuyên thẳng hành lang với sức mạnh nhân đôi. Lũ xương khô bị ánh sáng bao phủ, trong chớp mắt đã tan biến. Cả đám bị cưỡng chế thăng thiên gọn lẹ.

Đã tiêu diệt bầy quái vật!

"Hứ hứ. Đây mới là thực lực của tớ đó nha. Mấy đứa cứ thoải mái khen 'Chị Wis tuyệt vời quá!' 'Chị Wis đúng là pháp sư mỹ nữ vạn người mê!' đi, không cần ngại đâu!"

Wis, người vừa có màn thể hiện xuất sắc, đáng lẽ phải được lũ trẻ tung hô thì...

"Hu huuuu! Ma xuất hiện kìa! Sợ quá đi mất!"

"Mẹ ơiii! Mẹ ơiiii! Oa oa oa oa!"

"Khoan đã, sao mấy đứa nhỏ lại khóc rống lên thế này?!"

"K-không sao đâu ạ! Ma quỷ đi hết rồi mà! ...Chị Wis! Đây mới là lúc quan trọng nè! Trận chiến của chúng ta bắt đầu từ bây giờ!"

"Đ-được rồi! Để tớ lo!"

Lũ trẻ vẫn khóc không ngừng. Giờ phải làm sao đây?

Chiêu của Wis.

"Ơ, ơ... Nào nào~, chị là chị thỏ đây nha, Pyoong! Đừng khóc nữa nha, Pyoong! Mình cùng chơi vui vẻ nha, Pyoong!" *Nhảy nhảy!*

Wis, dù vẫn còn ở cái tuổi thấy mấy trò này là ngượng chín mặt, nhưng đã vứt bỏ hết sĩ diện, dùng chất giọng và hành động đáng yêu nhất trong lịch sử bản thân để gọi lũ trẻ!

Lũ trẻ đang khóc bỗng nhiên im bặt, rồi chằm chằm nhìn Wis.

"Hu huuu! Mấy chị đang cố đối phó qua loa với bọn con!"

"Rõ ràng là đang gượng ép mà! Oa oa oa oa!"

"Mấy đứa ranh con này mà tinh ranh gớm! Cái từ 'đối phó' đấy mấy đứa học từ khi nào thế hả?!"

"Thật là hết nói nổi, xem ra chị Wis không ổn rồi... Được rồi. Chuyện này cứ để em lo."

Chiêu của Medi.

"Các em ơi, đừng khóc nữa nhé. Có chị Medi ở đây rồi mà. Chị là một người chị thật hiền lành, luôn đặt các em lên hàng đầu đó nha." *Cười tươi*

Medi nở một nụ cười y như Đức Mẹ Đồng Trinh!

Lũ trẻ đang khóc bỗng im bặt, rồi chằm chằm nhìn Medi.

"Hu huuu! Tụi con thấy có cái gì đó đáng sợ không tả nổi!"

"Rõ ràng là trong lòng đang nghĩ chuyện khác mà! Oa oa oa oa!"

"Không phải vậy đâu ạ?! Em đâu có nghĩ gì khác đâu ạ?! Em là người chị thẳng thắn, không hề có ý đồ gì đâu mà?!"

"Mấy đứa nhỏ này quả nhiên tinh mắt, nhìn thấu được cái bụng đen của Medi trong nháy mắt luôn. ...Mà thôi, cứ thế này thì không xong rồi... Thế thì phải dùng sức mạnh thôi!"

Wis, chấp nhận dùng đến vũ lực, định giải quyết bằng phép thuật thì...!

Nhưng trước đó, lũ trẻ đang khóc đã 'tấn công'.

"Nấc, nấc... À, chị ơi. Nè, con muốn đi tè."

"Hả? Đi tè? Cái đó là... À, à, muốn đi vệ sinh hả... Tự nhiên nói vậy làm khó chị quá..."

"Con cũng muốn đi vệ sinh!"

"Cả em nữa sao?... K-khoan đã... Hay là cứ quay lại phòng giải quyết tạm... Không, nhà vệ sinh ở sòng bạc có lẽ gần hơn..."

"Con muốn ăn vặt! Hu hu huuu!"

"Dù có muốn ăn vặt thì cũng...! Đ-đợi một chút đã! Ưu tiên nhà vệ sinh trước đã...!"

"A! Đằng kia có cái gì cử động kìa! Để con đi xem!"

"K-k-khoan đã mấy đứa?! Không được tự ý đi đâu một mình đâu đó?!"

Cứ hễ định vội vã đuổi theo thì lại nghe "Con buồn tè quá!" "Khoan đã?!" "À, à, vậy thì chỗ nào tiện là được!" rồi phải loay hoay giúp lũ trẻ giải quyết. Đang lúc đó thì chúng lại hỏi dồn dập "Chị ơi, đồ ăn vặt đâu ạ?" "Đồ ăn vặt đợi chút đã nha!" mà chẳng thèm quan tâm đến tình hình. Rồi lại "A! Có gì đó bên kia kìa!" "Bên kia cũng có nữa kìa!" "Mấy đứa không được đi đâu đó!" cứ thế chạy loạn xạ khắp nơi.

Kết quả của chuỗi tấn công "ngây thơ" liên tục của lũ trẻ là...

Hai người: "...Đúng là... không thể chịu nổi lũ trẻ con này nữa rồi..."

Wis và Medi kiệt sức ngã lăn ra.

GAME OVER... Sau đó, không ai còn thấy bóng dáng của hai người nữa...

Tất nhiên là nói đùa thôi.

"Đ-được rồi, dù sao thì! Lên trên đó có nhà vệ sinh, có đồ ăn vặt, còn có rất nhiều thứ để chơi nữa! Nên bây giờ mấy đứa làm ơn nghe lời mấy chị đi mà!"

"Sắp tới nơi rồi nên làm ơn đi mà. Chịu khó một chút đi. Nếu không mấy chị sẽ khóc thật đó. Thôi tha cho mấy chị đi mà."

Cả lũ: "Ưm, biết rồi~. Thôi thì hết cách rồi, tụi con tha cho mấy chị đó nha~."

"Khụ... Bị lũ ranh con này ra oai... Cái đám nhóc này..."

"Vậy thì, các em nắm tay nhau đi nhé. Tuyệt đối không được buông tay ra đâu đó."

Wis dẫn đầu, Medi đi cuối cùng, lũ trẻ nối đuôi nhau ở giữa như một đoàn tàu. "Chuyến tàu Thỏ con" bắt đầu lăn bánh. "Đi thôi nào~. Xình xịch..." "Thỏ con kêu 'Pyoong Pyoong' đó chị?" "Đúng rồi, 'Pyoong Pyoong' mà~." "Khụ... Pyo, Pyoong Pyoong!" Cứ thế, hai người phải vừa tiến về phía trước, vừa bị ép phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, mặc cho quãng đường dài đến đâu.

Wis và Medi cả người lẫn tâm trí đều kiệt quệ.

"Haizz... Chăm sóc trẻ con đúng là mệt rã rời... Thà đi đánh quái còn sướng hơn nhiều."

"Đúng vậy ạ... Các bà mẹ có con nhỏ chắc ngày nào cũng phải làm thế này nhỉ... Không biết mẹ của em có phải vất vả như vậy không nữa..."

"Đúng thế. Mẹ của tớ đúng là một người chẳng ra gì, ấy vậy mà hồi tớ còn bé xíu, bà ấy vẫn chăm sóc tớ tử tế... Tự nhiên thấy... có chút gì đó đáng kính... Khoan đã... Cái gì kia?"

Họ phát hiện một bóng người phía trước. Cứ tưởng lại là quái vật thì...

Người đứng đó là một ông lão mặc đồ đen. Phó quản lý sòng bạc.

"Chị Wis, chị Medi, hai chị vất vả rồi. Xem ra hai chị đã giải cứu lũ trẻ thành công. Thật xuất sắc."

"Cảm ơn đã đến đón nha. Với tụi này thì chuyện này là dĩ nhiên rồi."

"Tất cả là nhờ thông tin mà Phó quản lý đã cung cấp. Xin cảm ơn ông rất nhiều."

"Không không, phải là bên tôi cảm ơn hai vị mới đúng chứ. Vậy thì, mời hai vị để lũ trẻ lại đây cho chúng tôi. ...Mọi người, làm ơn."

Khi Phó quản lý gọi về phía sau, vài cô gái thỏ tai dài liền chạy đến, tiếp nhận và bảo vệ lũ trẻ. "Chào các chị nhaaa!" "Lần sau mình lại chơi nữa nha!" "Ưm, ừm..." "Nếu có cơ hội thì... lại..." Dù không nói "đã quá chán rồi", nhưng trên mặt cả hai đều lộ rõ điều đó.

"Ồ ồ. Xem ra việc trông trẻ quá sức với hai vị rồi."

"Ừm, thì... đại loại là, chuyện này vẫn còn quá sớm với tụi này ạ."

"Đ-đúng vậy ạ. Với chúng em, chuyện này vẫn còn xa lắm..."

"Nếu vậy thì tôi khuyên hai vị nên học hỏi ngay từ bây giờ đó. Hãy coi đây là một nhiệm vụ để hai vị học hỏi về thiên chức làm mẹ, nếu có cơ hội, tôi rất mong hai vị sẽ nhiệt tình tham gia đó."

"Oe oe... Nhiệm vụ nuôi trẻ con thì xin tha cho em đi màaaa..."

"Chuyện vất vả liên quan đến mẹ thì có mỗi Ma-kun là đủ rồi ạ. Bọn em xin kiếu." *Dứt khoát*

"À mà, hai vị đừng nói vậy chứ. Tôi không nghĩ đó là một lời đề nghị tệ đâu? ...Thôi được rồi, gác chuyện đó sang một bên đã, trước mắt chúng ta phải giải quyết sự cố đang diễn ra ở đây đã."

"Ưm. Đúng rồi. Chính xác."

"Đúng vậy ạ. Trước tiên, hãy làm những gì cần làm."

Họ giao lũ trẻ lại cho Phó quản lý và những người khác. Vậy là nhiệm vụ giải cứu đã hoàn thành.

Nhiệm vụ tiếp theo của Wis và Medi là hỗ trợ Maziko và Shirase đang ở đấu trường. Cả hai gật đầu đồng ý, rồi chạy thẳng đến đấu trường...

Thế nhưng, trước khi đi, Phó quản lý đã gọi họ lại.

"À xin lỗi. Tôi biết hai vị đang vội, nhưng cho phép tôi xin một lát được không? Có một việc tôi vừa quên nói với hai vị khi nãy."

"Vâng vâng? Có chuyện gì vậy ạ?"

"Thật ra, đấu trường ở phía dưới này có một chức năng rất độc đáo."

"Chức năng độc đáo là sao ạ...?"

"Đó là một tính năng hứa hẹn một màn kết đầy bất ngờ, nơi hai vị có thể khiến cô bé tên Solea không kịp trở tay, và dùng chính những hành động xấu xa của cô ta để giành chiến thắng. ...Nói tóm lại thì..."

Còn tính năng đó là gì, thì cứ phải dùng rồi mới biết được.

Đây là đội đoạt lại Alzare.

Tuy gọi là đội, nhưng hiện tại chỉ có một mình Ma-kun.

"Được giao phó sứ mệnh quan trọng, ta đơn độc dấn thân vào cuộc chiến... Hừm... Giờ đây ta chính là dũng sĩ!"

Tuy chỉ có một mình, nhưng Ma-kun lại vui vẻ lạ thường. Tinh thần phấn chấn không ngừng.

Cầm tấm bản đồ Medi đưa, Ma-kun cắm đầu chạy trong hành lang.

Lũ xương khô lại xuất hiện, chặn đường cậu ta.

"Ka ka ka... Hỡi kẻ sống... Hãy cùng bọn ta, lang thang nơi đây vĩnh viễn đi..."

"Ngươi đang nói chuyện với ta đó hả?! Không phải ai khác, mà chính là ta, chỉ nhằm vào một mình ta mà nói với vẻ thù địch đó hả?! Không sai chứ hả?!"

"Hả? À, à, đúng vậy. Giờ thì hãy sợ hãi đi..."

"Khụ~ Quào! Không phải mẹ, không phải ai khác, mà chính là ta được nhắm mục tiêu một cách đàng hoàng! Cảm động quá đi mất! Yippieee!"

"Ơ? Sao nó vui mừng đến mức này?"

Nghĩ lại thì, hình như cậu ta hiếm khi nào gặp phải tình huống như thế này. Người luôn dẫn đầu lúc nào cũng là Maziko. Ngay cả Tứ Thiên Vương của kẻ địch cũng chỉ nhắm vào Maziko mà thôi, còn Ma-kun, dù là dũng sĩ, lại chẳng hề lọt vào mắt bọn chúng. Cậu ta đã sống những ngày tháng như vậy đó.

(Nhưng chỉ lần này thì khác... Ta, chính ta mới là nhân vật chính không thể nghi ngờ!)

Điều đó khiến cậu ta quá đỗi vui sướng.

"Oa oa oa oa! Chúc mừng! Đao chém khai phá bản thểeeeeeeee!"

"Hi hiiiii!?"

Tên chiêu thức là ngẫu hứng nghĩ ra, khá là tùy tiện, nhưng thôi kệ đi.

Ma-kun vừa rơi lệ cảm động, vừa chém hết lũ xương khô này đến lũ xương khô khác. Thánh kiếm Firmanento mà Ma-kun đang cầm là vũ khí hiệu quả với kẻ địch trên không, về cơ bản thì không hợp với kẻ địch dưới đất cho lắm.

Nhưng giờ thì mấy cái đó không quan trọng. Thanh kiếm tràn đầy sức mạnh tích cực của niềm vui, hiệu quả cực kỳ với quái vật Undead tồn tại bằng sức mạnh tiêu cực! Nhờ thế mà niềm vui được nhân đôi!

"Nữa đi! Tới nữa đi! Nữa nữa nữa nữa!" *Thở dốc!*

"Người gì thế này!? Sợ quá!?"

"Cho ta chiến đấu nữa đi! Đây chính là sân khấu tỏa sáng của taaaaa!"

Ma-kun không thương tiếc đá bay những con xương khô đang run rẩy bần bật, rồi "Bên kia cũng có kìa!" "Tới đâyyyy!?" cứ thế thẳng tay hạ gục cả những con ma đang định lén lút biến mất để trốn chạy. Happy Genocide.

"Vui quá! Mọi thứ đều vui! Vui đến nỗi không thể tả! Sống đến giờ phút này đúng là không uổng phí màaaaa!"

"Nếu phải trải qua nỗi sợ hãi thế này, thà đừng chết mà biến thành quái vật có phải hơn khônggggg!"

Ngay cả những con quái vật giả vờ không thấy để bỏ trốn cũng bị Ma-kun tóm gọn, cứ thế đánh cho tơi tả. Cậu ta chẳng thèm liếc mắt tới đống đá quý chất cao như núi, chỉ một lòng thẳng tiến.

Đi được một lúc thì.

"Úi chà chà... Khụ... Ta tìm thấy một cánh cửa trông cực kỳ khả nghi rồi đây!"

Ở cuối hành lang là một cánh cửa đá. Nó được chạm khắc rất tinh xảo, dường như muốn nói rằng đây là một nơi vô cùng quan trọng. Xem bản đồ thì thấy, nơi cất giấu Alzare chính xác là ở đây. Không thể nhầm được.

"Haizzz, đã đến điểm cuối rồi sao... Ước gì được đi đi lại lại con đường này khoảng chục lần nữa... Nhưng thôi, phải giải quyết xong việc rồi nhanh chóng đến đấu trường nữa chứ."

Gạt bỏ sự cám dỗ, Ma-kun đặt tay lên cánh cửa. "...Nếu không mở ra thì mình quay lại cũng được nhỉ?" Thế nhưng cánh cửa lại dễ dàng mở ra. Thật đáng tiếc.

Bên trong là một đại sảnh rộng lớn. Căn phòng bằng đá trơ trọi, bên trong xếp đầy những cây nến vàng cổ kính.

Khi Ma-kun bước vào, từng ngọn lửa lần lượt được thắp sáng... và bóng dáng của một vị vua ở trung tâm đại sảnh dần hiện rõ.

「Hô hô… Ngươi dám một mình đến đây sao… Chỉ riêng lòng dũng cảm này, ta sẽ ban cho ngươi lời khen ngợi。」

Dưới ánh đèn chập chờn, một Hiệp sĩ xương vàng trong bộ giáp vàng rực hiện ra.

「…Vậy ra, ngài là người canh giữ căn phòng này, đúng chứ?」

「Đúng vậy. Ta là kẻ bảo hộ thứ được cất giấu trong căn phòng này, một báu vật mang tên Alazare.」

「Tuyệt. Vậy là không nhầm chỗ rồi. …Thế thì, bắt đầu thôi nhỉ?」

「Ừm. Cứ dốc hết sức mà khiêu chiến với ta. Hỡi dũng sĩ trẻ tuổi.」

Hiệp sĩ xương vàng cầm khiên ở tay trái, giương kiếm ở tay phải, hoàn thành nghi lễ của một hiệp sĩ, sẵn sàng chiến đấu.

Masato cũng giương kiếm, nhưng… mũi kiếm lại đang run rẩy.

「Sao vậy? Ngươi khiếp sợ rồi sao, hỡi thiếu niên?」

「K-không, không phải thế đâu.」

「Nếu vậy, tại sao ngươi lại run rẩy như thế…」

「Đương nhiên là vì vui mừng rồi! Vui quá đến phát khóc đây này!」

「Ể?」

「Tôi á, tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi! Được chính mình đại náo, được người ta gọi là dũng sĩ trẻ tuổi, rồi còn được một đấu một với kẻ như ông nữa! Thật sự luôn, đây chính là cuộc phiêu lưu mà tôi hằng mong ước! Vì thế nên vui quá đến mức… hức!」

Nước mắt tuôn trào, làm cậu không nhìn rõ đường. Nước mũi cũng không ngừng chảy. Tất cả cứ thế tuôn ra.

「C-có thể khóc đến mức đó sao… Ngươi chắc hẳn đã trải qua rất nhiều khó khăn rồi nhỉ.」

「Đúng vậy đó! Chuyện này á, nghe cũng khóc, kể cũng khóc luôn đó!」

「Thế ư… Hừm… Nghe ngươi kể cũng không phải là không được…」

「Vậy thì nghe đi này! Dù sao cũng đến nước này rồi thì tôi kể hết!」

「Ừm. Ta sẽ nghe… Sau khi ngươi chết đi, và trở thành thuộc hạ của ta!」

Lời thì thầm lặng lẽ vừa dứt, trong chớp mắt, Hiệp sĩ xương vàng đã rút ngắn khoảng cách trong một hơi. Thanh kiếm cũ kỹ vung xuống.

Một đòn chí mạng muốn chém cậu ta làm đôi từ đỉnh đầu,「Khụ!」Masato giương Filma-ment lên đỡ, rồi nương theo đó, lướt mũi kiếm sang một bên để hóa giải. Cậu ta cố gắng tránh được và giữ khoảng cách.

「Nguy hiểm thật!… Ông đúng là không biết nương tay gì cả!」

「Đây là một trận đấu. Sao có thể nương tay được chứ?」

「Đúng chứ! Tôi còn rất hoan nghênh kiểu đó đó!」

Gầm lên như thể muốn xua đi cái lạnh buốt vừa cảm nhận, lần này đến lượt Masato phản công. Bị đánh thì phải đánh trả.

Masato xông thẳng về phía Hiệp sĩ xương vàng, giả vờ tấn công trực diện rồi lại lướt sang trái phải để chém.「Hừm!」Đòn chém ngang của cậu bị chiếc khiên cản lại.

Thêm một đòn nữa. Với đà kiếm bị bật ra, cậu xoay người lại, định chém ngang từ phía đối diện…

「Tốc độ xoay người của ngươi chậm quá!」

「Cái gì…!?」

Hiệp sĩ xương vàng bất ngờ đẩy khiên tới.

Chiếc khiên phát ra một luồng sáng kỳ lạ. Đây là…

「(Chậc! Không biết là cái gì, nhưng nếu đỡ trực diện thì gay go rồi!)」

Masato lập tức dừng tấn công, đưa tay trái ra.

Cậu định triển khai tường phòng thủ để đỡ… nhưng vừa khiên và tường phòng thủ va chạm, tay trái của Masato bị bật ra đau điếng.

「Gừ!? Vai của mình…!」

「Đừng lo. Cảm giác đau đớn sẽ sớm biến mất… Ngay bây giờ thôi!」

「Bị giết chết rồi chẳng còn cảm giác gì thì tôi xin kiếu! Hừm!」

Masato đỡ cú chém từ dưới lên nhắm vào cổ họng bằng một cú chém từ trên xuống đầy uy lực.

Cậu lùi xa khỏi Hiệp sĩ xương vàng, tạo một khoảng cách rộng hơn.

「(Gay go rồi… Tay trái tê liệt không động đậy được…)」

Đòn đánh bằng khiên vừa rồi chắc chắn có hiệu ứng choáng, làm cản trở hành động. Dù tránh được đòn trực diện, nhưng cậu vẫn không thể phòng thủ hoàn toàn.

Cậu ta chỉ có thể cầm kiếm bằng tay phải, còn tay trái thì buông thõng. Khả năng phòng thủ của Masato đã bị phong tỏa.

Dù vẻ mặt cậu vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mồ hôi thì tự động tuôn ra như tắm.

「(Chết tiệt! Hiệu ứng choáng sẽ hồi phục theo thời gian! Phải cố gắng trụ vững cho đến lúc đó!)」

Masato lê bước lùi lại, âm thầm nới rộng khoảng cách, cố gắng kéo dài thời gian.

Nhưng không có thời gian cho việc đó.

「Trận đấu đã định! Chuẩn bị đi! SAAAAYAAAAA!」

「Khoan, nhanh thế!?」

Hiệp sĩ xương vàng đã ở ngay trước mặt Masato. Một đòn chí mạng vung xuống. Masato, vì đang bận kéo dài thời gian, không kịp dùng kiếm để đỡ, và cứ thế…

Ngay lúc đó, thanh kiếm đáng lẽ phải xé toạc Masato từ vai xuống, bỗng nhiên dừng khựng lại.

「Ếh…?」

Tại sao nó lại dừng, cậu không hiểu. Không thể đọc được gì từ khuôn mặt xương khô của đối thủ.

Đây là cơ hội ngàn vàng.

Dốc toàn bộ sức lực, Masato vung kiếm lên, liều mạng vung mạnh xuống.

「ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!」

Một đòn của Thánh kiếm Filma-ment dũng mãnh lao tới.

Thanh kiếm trong suốt chém đứt thanh kiếm cũ kỹ mà đối thủ cố gắng đỡ một cách bất ngờ, rồi với đà đó, cắt bay đầu của Hiệp sĩ xương vàng.

「Khặc!… Hộc! Hộc!… Tuyệt vời!!!」

Trút hết hơi thở và nỗi sợ hãi chất chứa trong cơ thể, Masato cất tiếng reo hò chiến thắng.

Bên cạnh cậu, đầu của Hiệp sĩ xương vàng đang lăn lóc trên đất.

「Ôi chao, bị chặt đầu rồi sao.」

「Uầy!? Vẫn nói được à!? …K-không lẽ lại hồi sinh hay sao…?」

「Hãy yên tâm. Kẻ bại trận như ta sẽ sớm tan biến… Hỡi thiếu niên thắng cuộc. Ngươi cứ việc thu lấy Alazare.」

「Vậy à… Tôi hiểu rồi.」

Trận chiến đã kết thúc. Masato tra Filma-ment vào vỏ, rồi tiến về phía cuối đại sảnh.

Ở đó có một bệ thờ được làm như một bàn thờ, và một chiếc rương kho báu nhỏ được đặt trên đó.

Đề phòng bẫy, cậu cẩn thận mở ra, bên trong có một cuốn sách.

「Đây là Alazare ư…?」

Không có tựa đề. Cậu ta thử mở cuốn sách ra, thấy dày đặc các ký tự số và chữ cái bán rộng.「À à, đúng là cái này rồi.」Alazare là một chương trình cài đặt NPC bị trích xuất trái phép từ game và tự ý biến thành vật phẩm. Chắc chắn là vậy.

Mấy lời phàn nàn kiểu như "ít nhất cũng phải làm thành chữ tượng hình chứ" hay "ít nhất cũng phải để ý đến bối cảnh thế giới một chút chứ" thì Masato để dành sau.

Dù sao thì, mục tiêu đã hoàn thành.

「Mình làm được rồi… Bằng sức của mình… Chỉ bằng sức của riêng mình, mình đã làm được rồi… À đúng rồi. Ngay cả mình cũng có thể làm được nếu mình quyết tâm! Mình đúng là siêu cấp siêu siêu siêu cấp tuyệt vời mà!」

Vì không có đồng đội ở bên cạnh. Vì chỉ có thể nói những điều này khi không ai nghe thấy.

Masato hoàn toàn đắc ý, nói ra những điều mà bình thường cậu không thể nói…「Trẻ con quá nhỉ.」「Vẫn còn ở đó à!?」Bị Hiệp sĩ xương vàng nghe thấy, Masato xấu hổ đến muốn độn thổ.

Masato định bỏ chạy khỏi chỗ đó… nhưng trước khi đi.

「…Này, tôi hỏi một câu được không? Khoảnh khắc đó, tại sao ông lại dừng kiếm? Có lý do gì không?」

Nếu Hiệp sĩ xương vàng không dừng tay, thì người bị đánh bại đã là Masato rồi. Đối thủ chắc chắn đã có thể giành chiến thắng.

Khi cậu đưa ra câu hỏi, chiếc đầu lâu đang chuẩn bị tan biến ấy nói.

「…Đó là về chiếc áo sơ mi mà thiếu niên đang mặc.」

「Áo sơ mi của tôi ư?… Là cái tôi đã mua cùng mẹ trong chuyến đi mua sắm đó… Có chuyện gì với nó sao?」

「Là quà tặng từ mẫu thân ngươi ư… Thì ra là vậy… Khoảnh khắc đó, từ chiếc áo sơ mi ấy, một ý niệm mãnh liệt, một sức mạnh bảo vệ con mình đã tỏa ra… Đòn đánh của ta đã bị hóa giải.」

Chiếc áo sơ mi của Masato đã được ban tặng khả năng vô hiệu hóa mọi đòn tấn công một lần duy nhất, nhờ Kỹ năng đặc biệt [Chế tác Tình yêu của Mẹ] của mẹ cậu.

Đó là kết quả của việc Mamako đã ôm chặt và gửi gắm điều ước khi mua chiếc áo.

「Trong mắt thiếu niên không thấy gì ư? Chà, cũng đành thôi. Người ta nói rằng “Lòng cha mẹ, con cái không hay biết”… Ngươi nên cảm ơn mẫu thân ngươi đấy.」

Nói xong những lời đó, Hiệp sĩ xương vàng tan biến hoàn toàn.

「…Này… Cuối cùng thì, cũng là nhờ mẹ ư…?」

Masato, với tầm nhìn mờ đi vì nước mắt tuôn không ngớt, đứng chôn chân tại chỗ một lúc.

Masato rời khỏi đại sảnh, vội vã tiến về đấu trường. Đoạn đường đi rất thuận lợi. Cậu đã biết đường đi, và quái vật cũng「Người đáng sợ đến kìa!?」sợ hãi Masato mà bỏ chạy.

Chỉ có điều, bản thân Masato thì đang khá đau lòng.

「Dù sao thì, việc thu thập Alazare đã hoàn tất! Wise và Medi chắc cũng đã quay lại sau khi đưa bọn trẻ đi rồi nhỉ! Nhưng ở đó, mình, chính mình sẽ là người lao đến trước… Lần sau, lần này nữa, mình nhất định sẽ làm được điều gì đó bằng chính sức lực của bản thân! Điều gì đó! Hức!」

Vừa lau nước mắt, Masato vừa chạy xuyên qua hành lang.

Chẳng bao lâu, một cánh cổng vòm quen thuộc hiện ra. Phía trước là sân khấu của đấu trường.

c39221f5-ccba-4d60-bfbe-7ef0c9887e0c.jpg

Masato rút Filma-ment ra, tận dụng gió sau lưng mà xông thẳng tới.

「Cầu xin đấy! Làm ơn! Xin hãy cho con một cơ hội để thể hiện tài năng của mình!… Mà, ủa? Có gì đó là lạ… Gió… Ôi chao!?」

Bất ngờ, cậu cảm thấy cơ thể như đang bay lên, Masato vội vàng dừng lại. …Cậu tưởng đó là gió xuôi, nhưng dường như cậu đang bị hút về phía cổng.

Nhìn về phía trước, một cơn lốc xoáy đang hình thành quanh sân khấu. Rất nhiều viên đá cỡ bằng mảnh vụn đang bị cuốn lên…

Không, không phải. Dường như chính những mảnh đá vụn đó tự bay lượn và tạo ra cơn lốc.

「Này! Đây là cái quái gì vậy! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy!… Khụ, có ai ở quanh đây không! Pochita! Shirase-san!… Mẹ ơi!」

「A! Là giọng của Masato-san! Masato-san đã đến rồi!」

「Giọng đó là của Pochita! Ở đâu… À, kia rồi! Cả Shirase-san nữa!」

Cách xa cơn lốc, một cỗ quan tài đang đứng thẳng, và Pochita đang co ro sau nó.

Masato vội vàng chạy tới.

「Dù sao thì Pochita an toàn rồi chứ! May quá!」

「Vâng! Em ổn ạ! Shirase-san tuy đã chết rồi, nhưng bây giờ vẫn đang bảo vệ em như thế này đây!」

「Đúng rồi ha, vì đã chết rồi nên mọi đòn tấn công đều vô hiệu! Thật sự cảm ơn Shirase-san!」

Bóng lưng của cỗ quan tài dường như đang tự hào thầm nhủ 「Không có gì」. Trông có vẻ rất hài lòng. Vậy thì cứ để Shirase tiếp tục bảo vệ Pochita vậy.

Masato cũng nhân tiện nấp cùng, rồi một lần nữa xác nhận tình hình.

Trung tâm đấu trường là một cơn lốc. Các bà mẹ trên khán đài đang túm tụm lại, cố gắng chống chọi với gió. Đó là một cảnh tượng hỗn loạn dữ dội, như thể vừa bị thảm họa trực tiếp tấn công.

「Vậy, cơn lốc đó rốt cuộc là cái gì?… Mà, mẹ đâu rồi?」

「Đó, đó là…!」

「Về chuyện đó thì~, để ta nói cho nghe nhé~?」

Giữa cơn bão, một giọng nói thảnh thơi, kéo dài vang lên.

Là Solera. Cô ta bay lơ lửng theo gió, cưỡi trên một cuốn sách ma thuật khổng lồ cỡ chiếc chiếu tatami.

「Nên giải thích từ đâu đây nhỉ~. À thì này~, ừm thì này~」

「Nói cho mạch lạc đi! Rõ ràng, và ngắn gọn thôi!」

「À thì nói đơn giản là~, bây giờ ta và Mamako-san đang chiến đấu đó~. Mamako-san nói với ta là~, muốn giảng đạo lý cho ta~, nhưng điều đó phiền phức quá~, nên ta quyết định đánh bại bà ta luôn rồi~」

「Rồi rồi, thế thì sao nữa!」

「Rồi này rồi này~. Nếu ta thắng~, thì Mamako-san~, và cả các bà mẹ đang ngồi trên khán đài~, tất cả~ mọi người sẽ phải từ bỏ vai trò làm mẹ đó~. Cứ chờ xem nhé~」

「Từ bỏ vai trò làm mẹ ư? Nói cái quái gì vậy!… Nhưng mà, một trận đấu như vậy, mẹ thắng thì sẽ là happy ending thôi! Tôi đã thấy kết thúc rồi!」

「Ưm~, chưa chắc đâu nhé~. Ta muốn ngươi nhìn kỹ hơn về phía sân khấu~. …Này, này~, Mamako-san dường như đang rất vất vả đó~?」

「Này này, không thể nào đâu. Mẹ mà gặp khó khăn ư, làm gì có chuyện đó…」

Masato căng mắt, nhìn chằm chằm vào sân khấu ở trung tâm cơn lốc.

Hình bóng của Mamako đứng trên sân khấu mờ nhạt hiện ra. Bà ấy trang bị hai thanh thánh kiếm, dường như đang vung kiếm liên tục tại chỗ…

Nhưng cơn lốc xung quanh không hề có bất kỳ sự thay đổi nào.

「Ô, lạ thật… Nếu mẹ đang tấn công, thì lẽ ra phải có gì đó xảy ra chứ… Không thể phá vỡ cơn lốc sao?」

「Đúng vậy~. Mamako-san dường như không thể phá hủy cơn lốc nhỉ~. Sao lại thế nhỉ~. …Bí mật đó~… chính là cái này đây~!」

Solera lấy ra một mảnh đá vụn từ trong túi và ném nhẹ nhàng tới Masato.

Khi Masato theo phản xạ bắt lấy, nó lập tức bay vọt lên.「Ôi chao… Ái!?」Nó nhẹ nhàng húc vào cằm Masato rồi bay đi, hòa vào cơn lốc.

「Cái, cái quái gì vậy! Tự nhiên động đậy, còn tấn công mình nữa!」

「Tấn công một chút thì sao chứ~. Vì chúng là quái vật mà~. …Thực thể của chúng~, là những mảnh vụn đá cũ được sử dụng trong đấu trường này~, là loại undead được điều khiển bởi oán niệm của những người đã thua và kết thúc cuộc đời mình~… Ưm~… Tổng số lượng chúng tạo nên cơn lốc này~… chắc khoảng một triệu mảnh đó~.」

「Một triệu mảnh… v-vậy là, một triệu con quái vật…!?」

「Mà này này~, đòn tấn công của Mamako-san á~, là đòn tấn công diện rộng chia đều sát thương đó~. Thế thì sao nhỉ~? Giả sử một đòn có thể gây ra khoảng một triệu sát thương~, nhưng nếu có một triệu mục tiêu thì sao nhỉ~?」

Kẻ địch chỉ có một, lại bị tấn công hai lần, vậy tổng cộng chỉ gây ra được 2 sát thương mà thôi.

“Chậc! Thì ra là vậy!”

“Đúng vậy đó~. Hì hì~. Trận này coi như đã an bài rồi~.”

Mamako tự hào với hỏa lực áp đảo của mình, nhưng đối mặt với số lượng kẻ địch đông đảo thì lại ở thế bất lợi. Cô ấy không thể tiêu diệt hết được. Khoảnh khắc buông lỏng đòn tấn công, cô ấy có thể bị tấn công dồn dập và thua cuộc một cách bất ngờ. Tất cả các bà mẹ ở khán đài đều ôm đầu. Họ dường như đang run rẩy trước lời tuyên bố tệ hại nhất.

Solera nhìn cảnh tượng đó, hít thở đầy lồng ngực sự tuyệt vọng của các bà mẹ, rồi cười khoái trá từ tận đáy lòng.

Nhưng mà…

“Đừng có giỡn mặt! Vẫn chưa xong đâu! Vẫn chưa kết thúc!… Mẹ mà thua á, chuyện đó không thể xảy ra được! Dù gì đi nữa, đó là mẹ của con mà!”

Hét lên theo ý mình, Masato bắt đầu chạy.

“Ôi chà chà~? Định xông vào phá đám à~?… Ừm~… Thôi kệ đi~. Masato-kun có ra tay giúp sức thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu~. Cứ làm điều cậu thích đi~. Tớ chấp nhận cho cậu tham gia~.”

“Cảm ơn nhé! Việc cô đã coi thường tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận!”

Không phải là mạnh miệng. Masato có sự tự tin. Bởi vì con quái vật kẻ thù – Mảnh Cổ Đại – đang bay lượn trên không.

“Đây chính là lúc để tôi trổ tài! Kẻ địch trên không, cứ giao cho tớ loooooo!”

Thánh Kiếm Firmament, mang trong mình sức mạnh vĩ đại của bầu trời, giờ đây chính là lúc phát huy chân giá trị. Từ lưỡi kiếm trong suốt được vung lên hết sức, một làn sóng chém cực lớn được phóng ra. Tựa như một vầng trăng lưỡi liềm, một lưỡi chém cực lớn đủ sức xé toang cơn lốc bay thẳng tắp…

“Điiiiiii!”

Làn sóng chém trực diện trúng vào một trong số những Mảnh Cổ Đại đang bay lượn ở rìa ngoài cơn lốc! Đồng thời, làn sóng chém biến mất trong màn sương mù vèo một cái.

“…Hửm?”

Masato đã hạ gục một Mảnh Cổ Đại! Mảnh Cổ Đại với oán niệm đã được tẩy trừ, biến thành một mảnh chip đồ cổ, rơi “bộp” xuống tay Masato. Nhận được vật phẩm rơi ra!

Cái đó thì tốt rồi. Nhưng không phải vậy.

“À, phải rồi… Đòn tấn công của tôi, hình như là tấn công đơn mục tiêu thì phải.”

“Dù hiệu ứng có lớn đến mấy~, thì cũng chỉ trúng vào một mục tiêu thôi đúng không~. Tiếc quá nhỉ~. Xin chia buồn nhé~.”

“Khụ khụ khụ! V-vậy thì, tôi chỉ cần tấn công thêm chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần nữa là được chứ gì!? À được thôi! Tôi sẽ làm! Khốn kiếp thể loại nàyyyyyy!”

Chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần tấn công của Masato!

Năm phút trôi qua.

“…M-mệt mỏi quá…”

Hạ cánh tay đang run lẩy bẩy vì mệt mỏi xuống, Masato kiểm tra thành quả chiến đấu của mình. Những Mảnh Cổ Đại nằm rải rác dưới chân, chắc khoảng một trăm mảnh.

Bên trong cơn lốc, Mamako vẫn đang cố gắng chiến đấu. Cô ấy dường như đã nhận ra Masato, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, nhưng vẫn bận rộn tấn công. Vậy mà cậu ấy phải nhanh chóng làm gì đó.

“K-không đúng rồi… Mình vẫn chưa đến mức này… Mình không phải là đứa chỉ biết ỷ lại vào mẹ… Mình là một đứa trẻ có thể làm được nhiều hơn… là một đứa trẻ có thể làm được…”

“Thế mà nhìn cậu bây giờ~, lại kiệt sức đến nỗi muốn bỏ cuộc rồi đúng không~. Masato-kun~, cậu là một đứa trẻ không làm được gì cả nhỉ~.”

“C-cô nói cái gì vậy!? Nhìn kỹ đây! Tôi đã hạ hơn một trăm con rồi đó!”

“Cái đó thì đúng là vậy nhưng mà~, khoảng một trăm mảnh thì chẳng khác nào muối bỏ biển thôi~. Chẳng có ý nghĩa gì cả…”

“Chưa chắc đã là vậy đâu!”

“Một trăm mảnh là đủ rồi!”

Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai Masato.

“Hà… Đúng là… Hai đứa muộn rồi đó! Đã chơi bời ở đâu vậy hả!”

Cậu cảm thấy tiếc nuối khi phải thể hiện niềm vui ra mặt, nên cậu cộc cằn quát lên. Wise và Medhi từ cổng phụ chạy tới, rồi rụt vai ủ rũ trước mặt Masato. Đến đôi tai thỏ trên đầu cũng rũ xuống.

“Cái đó… cậu nghe này… mấy đứa trẻ con ấy…” (Wise nói, trông gầy rộc)

“Chúng tôi đã vất vả lắm đấy… Bọn trẻ con đúng là…” (Medhi nói, trông mệt mỏi rã rời)

“Ồ, ra vậy. Không phải chơi bời, mà là một trận tử chiến ở bên đó nhỉ. Hai cô vất vả rồi. …Mà thôi, để những chuyện cần nói lại sau đi! Bây giờ không phải lúc cho những chuyện đó!”

“Ừm. Có vẻ đúng là vậy. Cơn lốc cũng xuất hiện nữa chứ. Thật hoành tráng nhỉ~.”

“Mamako-san dường như đang chiến đấu bên trong. Tốt lắm. Cô ấy đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi.”

Wise và Medhi nhìn chăm chú vào tình hình trận chiến, dường như đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng lại có vẻ đang tận hưởng nó. Chắc là Solera không ưa thái độ của hai người họ. Cô ta trông khá bất mãn.

“Bực bội ghê~. Đừng có giả vờ ung dung nữa đi~. Với lại~, Wise-chan và Medhi-chan là nhân viên mà đúng không~? Mau quay về sòng bạc làm việc đi~.”

“Tiếc quá nhỉ~. Chúng tôi đã trả hết nợ rồi~. Giờ không còn là nhân viên sòng bạc nữa đâu~. …Với lại~…”

“Toàn bộ lũ trẻ bị cô giam lỏng~, chúng tôi đã giải cứu an toàn rồi đấy~.”

“Mừ! Lại đi làm mấy chuyện thừa thãi rồi~! Tôi giận lắm đó~!… Mà này~, cái kiểu nói chuyện đó là sao hả~! Đừng có giỡn nữa, nói chuyện nghiêm túc đi~!”

“Không, đó là vì khẩu khí của cô cũng y chang vậy đó.”

“Tôi đâu có nói chuyện ngốc nghếch như vậy đâu~. Quan trọng hơn là~…”

“Tôi biết rồi. Chúng tôi cũng không có ý định nói chuyện vui vẻ với cô đâu.”

“Không để mất thời gian nữa, chúng tôi xin giới thiệu một chức năng đặc biệt của đấu trường này.”

Medhi nhặt một mảnh Cổ Đại đang lăn dưới chân, búng ngón cái một cái “píp” để tung lên. Mảnh Cổ Đại bay lên rồi nhanh chóng tan biến thành màn sương.

Khoảnh khắc tiếp theo, đấu trường tối sầm lại, và tiếng trống cuộn dồn dập vang lên từ đâu đó. Hơn nữa, một viên đá ma thuật phát ra ánh sáng như đèn sân khấu bay tới, bắt đầu bay vòng quanh trên đầu các bà mẹ ở khán đài. Nó bay lượn khắp đấu trường hình tròn.

“C-cái gì thế kia…?”

“Cứ nhìn thì sẽ rõ thôi. Tiện thể thì, bây giờ đang là lúc quay số đó.”

“Và người trúng giải đương nhiên là… Vâng, đúng như dự đoán.”

Viên đá ma thuật dừng lại cái “rụp”, chiếu sáng một người mẹ. Người mẹ bị chiếu sáng cũng ngó nghiêng khắp nơi, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Vâng, người mẹ kia đã trúng giải. Chúc mừng nhé~. Và thế là…”

“Kính mời quý vị khán giả, xin hãy hướng mắt về phía sân khấu.”

Theo sự hướng dẫn của hai cô nàng Thỏ phục vụ, Masato, Solera, Pochi đang trốn sau quan tài, và tất cả các bà mẹ ở khán đài đều tập trung chú ý vào sân khấu.

Bỗng nhiên, ánh sáng phát ra từ sân khấu. Ánh sáng bay xuyên qua cơn lốc, vẽ nên những dòng chữ.

【Tăng chỉ số! Đối tượng: Người Mẹ】

Đúng là vậy.

“À… Wise, Medhi, giải thích đi.”

“Vâng vâng~. Cứ giao cho em đi~. …Phó quản lý đã nói với em rằng, thực ra đấu trường này được trang bị chức năng quay số đó. Nó giống như một dịch vụ hay một cơ hội dành cho những người chiến đấu trong đấu trường vậy.” (Wise)

“Khi bạn tiêu diệt và sử dụng một Mảnh Cổ Đại xuất hiện trong đấu trường, chức năng quay số sẽ được kích hoạt, và một người sẽ được chọn ngẫu nhiên từ khán đài.” (Medhi)

“Và sau đó, hiệu ứng tăng cường năng lực sẽ được kích hoạt cho nghề nghiệp của người được chọn đó.” (Wise)

“Ví dụ, nếu một Kiếm sĩ đang chiến đấu trong đấu trường, và một Kiếm sĩ đang theo dõi ở khán đài được chọn, thì chỉ số của Kiếm sĩ đang chiến đấu sẽ tăng lên một lượng nhất định. Nếu một người thuộc nghề nghiệp khác được chọn, thì sẽ trượt và không có hiệu ứng nào xảy ra.” (Medhi)

Đó là toàn bộ lời giải thích về chức năng quay số đấu trường của các cô nàng Thỏ phục vụ.

Điều đó có nghĩa là…

“Tôi chưa từng nghe nói về chức năng như vậy bao giờ đâu~… Ư-ừm~… Những người ở khán đài~, là những bà mẹ tôi đã tập hợp~, và chỉ có các bà mẹ thôi~… Mamako-san ở trên sân khấu~, đương nhiên cũng là một bà mẹ~… V-v-vậy thì~!? Uwaaaaaah~!?”

Solera đang hoảng loạn tột độ, nhưng dù cô ta có làm gì thì cũng đã quá muộn rồi. Đây không còn là cấp độ “thiết lập quá dễ dàng” nữa. Họ sẽ quay mạnh vòng quay đấu trường với xác suất tăng cường Mamako lên tới một trăm phần trăm!

“Được thôi! Làm thôi nào!”

“Chúng ta sẽ quay vòng quay, quay cho tới khi nào quay không nổi nữa thì thôi!”

“Em sẽ lo việc kiềm chế Solera-san! Hai người cứ tập trung tiêu diệt Mảnh Cổ Đại!… Pochi-chan! Em có thể phụ trách việc thu thập và sử dụng mảnh chip được không!”

“Vâng! Cứ giao cho em!”

“Vậy thì, mọi người hãy hết mình…”

Đó là lúc Masato định ra hiệu lệnh.

“Xin lỗi! Xin hãy cho tôi giúp một tay!”

Một người mẹ cầm cây vợt ruồi lấp lánh chạy tới.

“Ưm, người mẹ này là… Hay đúng hơn, cái cây vợt ruồi chói mắt một cách bất thường đó là…?”

“Là mẹ của cửa hàng tạp hóa đó! Cô ấy đã nhận được sức mạnh từ Người Mẹ và cùng chúng tôi chiến đấu! Các bà mẹ khác cũng vậy!”

Theo lời thúc giục của Pochi, khi cậu nhìn về phía khán đài, các bà mẹ, mặc dù bị những cơn gió dữ dội cuốn đi, vẫn giơ những cây gậy phát tờ rơi sáng lấp lánh lên.

“Ồ, họ đầy khí thế thật. Mình cảm nhận được sức mạnh mẫu tính rõ ràng… Mà này, đó là gậy phát tờ rơi sao… Mình muốn nói là nếu đã biến đổi thì ít nhất cũng phải trông giống vũ khí thần thánh chứ… Thôi kệ đi! Vậy thì cứ như thể tất cả mọi người đều sẽ giúp đỡ vậy!”

“Khô khô khô khoan đã khoan đã khoan đã khoan đãááá~!? Làm ơn hãy đợi em thật sự đi màaaaa!?”

Đương nhiên, họ không đợi. Đội thu thập mảnh chip nhanh chóng bắt đầu cuộc đua tiêu diệt.

Đầu tiên là Masato và Wise.

“Bên cô là phép thuật nên có thể làm một lúc nhiều, nhưng bên tôi chỉ tấn công đơn mục tiêu thôi đó! Hãy để ý điểm đó đi! Cô có thể nể nang tôi một chút đó!”

“Từ chối!”

“Ôi không, cô nàng thỏ này! Thật là mạnh mẽ quá đi mất!”

“Masato đã thu thập được khoảng một trăm mảnh rồi nhỉ! Vậy thì, em sẽ nhanh chóng vượt qua cậu!… Spira Lamagia per Mirare… Đạn Phân Tán! Và nữa! Đạn Phân Tán!”

Phép thuật liên tục của Wise được kích hoạt. Những viên đạn ánh sáng chứa đựng sức mạnh trừ tà được phóng về phía cơn lốc chip. Với hơn ngàn viên đạn ánh sáng, cô ấy sẽ ngay lập tức vượt qua số lượng mà Masato đã thu thập được…!

“Dù sao thì em đã tăng số lượng đạn rồi! Với cái này, em sẽ chiến thắng áp đảo… Hả, cái gì thế này?”

Không. Dường như vì cô ấy tham lam mà phân tán quá nhiều, nên sức mạnh không đủ để hạ gục chúng trong một đòn. Những mảnh Cổ Đại trong tình trạng hấp hối bay lượn lờ rơi xuống trước mặt Masato. “Ôi, may mắn quá.” Cậu vỗ “bốp bốp” và hạ gục chúng. Thật dễ dàng. “Đó là con mồi của tôi!” Wise cũng cố gắng giẫm lên để kết liễu.

Nhưng, có những người đang làm tốt hơn rất nhiều so với hai người họ.

“Chúng ta không thể để thua lũ trẻ con được! Chúng ta cũng thế!”

“Cứ hình dung rằng mình đang tiêu diệt những loài côn trùng gây hại, chuyên tấn công gia đình và hù dọa trẻ con ấy!”

“Chúng tôi cũng là những người mẹ! Sức mạnh thật sự của một người mẹ, ngay tại đây, ngay lúc này!”

Ở khán đài, các bà mẹ đang tung hoành ngang dọc. Với vợt ruồi, với gậy phát tờ rơi, xoẹt! xoẹt! xoẹttt! họ cứ thế đánh rơi những mảnh Cổ Đại hết con này đến con khác. Thật sự quá đỗi kinh ngạc.

“…Các bà mẹ, đôi khi thật sự đáng sợ đấy chứ.”

“Cái cách họ đập côn trùng rồi ném đi thật sự rất mượt mà. Những chi tiết như vậy có chút gì đó gây ấn tượng thầm lặng. Thậm chí còn cảm thấy họ đáng tin cậy vô cùng. …Mà này, chúng ta càng không thể thua kém được đâu nhỉ!”

“Ôi không, đúng rồi! Nếu không thể hiện được sức mạnh của một Anh hùng, thì tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào!”

Masato và Wise, những người đã bị áp đảo, cũng lấy lại tinh thần và tiếp tục.

Bên cạnh cuộc cạnh tranh đó, một cuộc rượt đuổi sắp bắt đầu.

“Khụ khụ khụ~, m-m-mình phải làm sao đây~!... Tạm thời~, mình sẽ liên tục chồng chất các kỹ năng làm giảm năng lực~… Ôi~, vô dụng rồi~!? Mình đang điều khiển cả triệu con quái vật~, nên không còn dư sức cho những kỹ năng đó đâu~!”

“Vậy, cô có muốn hủy bỏ quyền điều khiển Mảnh Cổ Đại không?” (Medhi cười tươi)

“Không được đâu~! Mamako-san sẽ ra ngay lập tức đúng không~!… Về kỹ năng làm giảm năng lực~, và kỹ năng điều khiển Undead thì tôi là siêu hạng đó~, nhưng HP hay phòng thủ thì chẳng có gì đâu~! Tôi chỉ là một pháp sư bình thường thôi mà~! Trực tiếp chiến đấu là điều tuyệt đối không thể đâu~!”

“Vậy, chúng ta nên làm gì đây ạ?” (Medhi cười tươi)

“V-vậy thì~… Tôi cảm thấy mình phải chạy trốn khỏi Medhi-chan đang cười nhưng lại chẳng cười chút nào kiaaaa!”

Quyết định của Solera là đúng. Medhi, từ cơ thể được bao bọc trong bộ đồ high-leg, phun ra một luồng sức mạnh hắc ám, với nụ cười xinh đẹp không tì vết của một thiếu nữ, dần biến thành màu đen.

“Thực ra tôi đã tích tụ rất nhiều… Tôi không hề đòi hỏi sự hoàn hảo đâu nhé? Nhưng dù sao thì, những lời dạy của mẫu thân đã thấm sâu vào tôi… và tôi đã cảm thấy rất căng thẳng vì sự bê tha của bản thân kể từ khi đến sòng bạc…”

“V-vậy sao~!? X-x-x-xin lỗi nhé~! Tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến cô thua bằng kỹ năng của tôi~! Nhưng mà~, tôi đã trả hết nợ rồi~, vậy là ổn rồi đúng không~!?”

“Dù nợ đã được trả hết, thì sức mạnh u ám đang tràn ngập bên trong tôi cũng không biến mất đâu… À, có thứ gì để tôi đấm không nhỉ…? Có thứ gì thích hợp để đá không nhỉ…? Giá như có thứ gì đó để giải tỏa sự uất ức này…”

「Đ-đã thế thì mấy cái tường quanh đây thì sao nhỉ!? Trông có vẻ đá dễ lắm ý!」

「À, nó ở đằng kia kìa.」 Vừa nói, Medy vừa cười tươi.

「Mắt chạm nhau rồi!」

Solera trượt khỏi cuốn sách ma thuật khổng lồ đang cưỡi, chạy thục mạng nhưng vẫn giữ phong thái ung dung đặc trưng của mình. Thế nhưng, Medy vẫn kiên quyết đuổi theo sát nút, vừa vung gậy vừa đá chân không.

Và rồi.

「Ta đã gom đủ các mảnh chip cổ đại rồi! Pota, nhờ cậu đó!」

「Cứ giao cho mình! Mình dùng đây!… Liệu có trúng không? Chắc chắn trúng mà! Ấy!」

Pota tung các mảnh chip rồi quay vòng quay số sàn đấu.

Cả sàn đấu chìm vào bóng tối, buổi rút thăm bắt đầu. Viên đá ma thuật quay tít trên khán đài, rồi dừng lại dưới ánh đèn sân khấu là... 「Ồ, là mình đây mà.」 Dĩ nhiên, người được chọn chính là Mẹ.

【Tăng cường chỉ số! Đối tượng: Mẹ】

Không chỉ vậy.

「Pota! Bên này nữa!」

「Cứ giao cho mình! Liệu có trúng không? Chắc chắn trúng mà! Ấy!」

Lần tiếp theo dĩ nhiên cũng là... 「Ồ, lần này lại là mình à?」 Người trúng số vòng quay vẫn là Mẹ.

【Tăng cường chỉ số! Đối tượng: Mẹ】

Và rồi, cứ thế tiếp tục.

「Mẹ đã gom cả phần của khán giả rồi này! Nhờ cậu nhé!」

「Dĩ nhiên rồi ạ! Cháu sẽ không để công sức của các mẹ đổ sông đổ bể đâu ạ! Ấy!」

Pota tung hết đống chip được mang đến tới tấp, và cứ thế liên tục! 【Tăng cường chỉ số! Đối tượng: Mẹ】 Vẫn chưa hết! 【Tăng cường chỉ số! Đối tượng: Mẹ】 Lại nữa! 【Tăng cường chỉ số! Đối tượng: Mẹ】 Cứ thế tiếp tục!

Cứ thế, quá nhiều thông báo liên tục nhảy nhót loạn xạ trên màn hình... Thời khắc đã đến.

「Chợt!… Nó tới rồi!」

「Này Masato, cái gì tới cơ chứ?」

「Đó là đòn tấn công kinh hoàng của người kinh khủng nhà ta!… Wise! Medy! Mau rời khỏi sàn đấu đi! Pota thì mau trốn sau quan tài!」

Vì sao Masato lại nhận ra khí tức đó ư?

Có lẽ vì họ là mẹ con. Dù sao đi nữa, người nhà vẫn có thể hiểu nhau mà.

「Tất cả, nằm xuống!」

Ngay sau tiếng hô của Masato.

Cùng với vô số mảnh chip cổ đại, một cơn lốc xoáy bỗng chốc bành trướng rồi nổ tung.

Trên sàn đấu, nơi hàng triệu mảnh chip đang rơi như mưa, một người mẹ vô song đang đứng sừng sững. Dĩ nhiên, đó chính là người ấy.

「Phù… cũng coi như tạm ổn rồi nhỉ. May quá.」

Lau đi giọt mồ hôi trên trán, Mamako mỉm cười thật tươi.

Ngay lập tức, ánh mắt cô ấy khóa chặt lấy Masato. Quả đúng là người mẹ có thể nhận ra ngay vị trí của đứa con trai yêu quý.

「Ma-kun, con không sao chứ! Mọi người cũng vậy!」

「Ừ. Nhờ phúc mẹ.… Bên mẹ cũng vất vả rồi.」

「Đúng vậy. Mẹ mệt như lau dọn nhà cửa đêm giao thừa vậy. Phù.」

「Con vẫn chưa hiểu mức độ mệt mỏi của mẹ lắm đâu.」

「Nhưng mà nhìn mặt Ma-kun là mệt mỏi của mẹ bay biến hết luôn! Thêm mười ngôi nhà nữa mẹ cũng dọn được! Ư ư ư!」

「Con đã bảo là quy đổi theo số ngôi nhà thì con không hiểu mà… Haizz, thôi được rồi. Mà này... Sòng bạc của mẹ, cũng đến giờ đóng cửa rồi.」

Masato nhẹ nhàng liếc nhìn Medy. Dù đang hóa thân thành cô gái thỏ (Bóng tối), có vẻ Medy đã hiểu được ý của Masato.

Medy dồn ép, buộc Solera phải bước lên sàn đấu.

「Khò khè, khò khè!… D-dừng lại đi mà! Đừng đuổi nữa mà!… Ơ, ơ kìa!? Mamako-san ưưưư!?」

「Ừ, đúng vậy.… Solera-san. Chúng ta nói chuyện một chút được không?」

「Có gì mà phải nói chứ!? Tôi đâu có làm gì xấu đâu mà! Tôi chỉ tùy tiện thay đổi hành vi và suy nghĩ của các NPC là mẹ và trẻ con, vừa thử nghiệm xem họ sẽ phản ứng thế nào, vừa tập hợp họ ở đây để biến thành trò cười thôi mà!」

「Có tội rồi.」

「Ngoài ra thì~, tôi còn dùng kỹ năng giảm sức mạnh để~, đảm bảo khách của sòng bạc không bao giờ thắng được ấy mà~」

「Dù phó quản lý đã nói cho mẹ biết rồi, nhưng mà mẹ thật sự tức giận đó. Có tội.」

「Có tội rồi ạ. Hành động khó tha thứ.」…Rầm rầm rầm…

「À còn nữa thì~, ừm thì~, coi những người mắc nợ là phần thưởng ấy mà~」

「Đó là một việc vô cùng xấu xa!」

Theo phán quyết của bốn vị thẩm phán, tội danh đã được xác định.

Vậy thì, thi hành án thôi.

「Mẹ ơi. Nếu mẹ muốn giáo huấn thì con sẽ không ngăn cản, nhưng trước đó, nếu không cho cô ta một trận ra trò thì có vẻ sẽ chẳng giải quyết được gì đâu.」

「Ồ, vậy sao?… Hay là trước tiên cứ nghiêm khắc trách mắng đã nhỉ?」

Mamako giơ ngón trỏ thẳng lên…

「Ôi khôngggg!? K-k-khoan đã!? Nếu Mamako-san mà trách mắng thì~, đến cả Amante kia cũng bị xử đẹp rồi còn gì!?」

「À, đúng vậy. Hắn ta phản lại mọi đòn tấn công, sức mạnh thể chất cũng không phải dạng vừa đâu, vậy mà chỉ một đòn đã suýt biến mất rồi.」

「Không được không được không được không được! Tôi nhất định không chịu nổi đâu mà! Với lại tôi vốn là pháp sư, đâu có sức chịu đựng đâu chứ!? Hơn nữa Mamako-san bây giờ còn được tăng cường sức mạnh kinh khủng lắm rồi chứ!? Bắt nạt kẻ yếu là không tốt đâu mà!?」

「Đúng là vậy… nhưng mà, phải rồi… Solera-san có vẻ đang sợ hãi… Mà khiến người khác sợ hãi rồi bắt họ nghe lời thì đó là cách trách mắng sai lầm… Thế nên, tốt nhất là nên lắng nghe, để cô ấy có thể thực sự tiếp nhận lời mình nói, chúng ta nên kiên nhẫn khuyên bảo. Vậy nên…」

Mamako ngồi xuống trước mặt Solera, ngang tầm mắt cô ta.

「Nhé?」 Mamako mỉm cười thật tươi, dịu dàng nói 「Nhé?」.

Ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm nhận được sự thay đổi của thế giới.

Nơi đáng lẽ là một sàn đấu chết chóc, giờ đây giống như một thảo nguyên ngập tràn ánh nắng dịu êm. Gió nhẹ hiu hiu thổi qua, tiếng chim hót líu lo vang vọng, khí tức ấm áp bao trùm, hoàn hảo để trò chuyện.

Cái 「Nhé?」 ấy, chính là lời thỉnh cầu của Mamako. Để nguyện vọng ấy được thực hiện suôn sẻ, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng bị thay đổi – một thứ siêu mạnh mẽ thuộc hệ thống điều khiển không gian.

Bị ảnh hưởng bởi sức mạnh đó, 「Vậy thì tôi nghe đây.」「Nghe nè, nghe nè!」「Có chuyện gì vậy ạ?」「Cháu sẽ nghe mẹ nói!」 – dù Masato và những người khác không phải là đối tượng được nói chuyện, họ vẫn ngồi quanh Mamako và bắt đầu lắng nghe một cách vô cùng tự nhiên. Cả chiếc quan tài nữa.

f8306a7b-d86e-4678-8475-ddabc02c3e09.jpg

Thậm chí 「Chuyện gì vậy?」「Hãy kể cho nghe đi.」 – ngay cả lũ quái vật bất tử ở hành lang di tích cũng tự động kéo đến tụ tập.

Và rồi, ngay cả Solera, người vốn kiên quyết từ chối.

「Ố ồ~? Mọi người đều nghe sao~? À~, nếu vậy thì tôi cũng sẽ cùng nghe~… nghe chuyện của Mamako-san~… K-k-kh-không đời nào tôi ngheeeeeee!」

Cô ta dừng lại ngay khoảnh khắc suýt nữa thì gục ngã.

Solera liên tục húc đầu vào sàn đấu, cố gắng giữ vững ý thức và gào lên.

「Tôi là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Tổ chức Phản kháng Libelle đấy nhé! Thật ra thì suýt chết rồi đó~, nhưng tôi sẽ không khuất phục trước cái sức mạnh kỳ quặc của Mamako-san đâu!」

「Ôi chao, khó nghĩ quá nhỉ… Thế thì phải làm sao đây…」

「Chẳng cần làm gì cả! Thôi đủ rồi… À, đúng rồi!」

Solera nhặt một mảnh chip cổ đại đang lăn dưới chân.

「Này Mamako-san! Chúng ta đấu một trận đi! Tung mảnh chip này lên nhé~, nếu mặt ngửa thì Mamako-san thắng~, còn mặt sấp thì tôi thắng đó~! Nếu Mamako-san thắng thì tôi sẽ nghe chuyện của cô~!… Nhưng mà tôi có kỹ năng giảm sức mạnh mạnh nhất cơ mà~, nên chắc chắn tôi sẽ thắng thôi. Hì hì hì~」

Cơ thể Solera liên tục nhấp nháy. Có vẻ cô ta đang liên tục kích hoạt kỹ năng. Chắc là định giảm vận khí của Mamako để thắng ấy mà… Nhưng mà, hơn cả thế.

「Hả? Khoan đã. Đó là…」

「Không chờ đợi gì đâu! Đi nhé!」

Masato chợt sực tỉnh, định ngăn lại một cách tùy tiện, nhưng đã quá muộn.

Thứ Solera tung lên, vì là mảnh chip cổ đại,

nên vòng quay số sàn đấu đã được kích hoạt. 「Hả?」「Ôi trời, cô ta làm thật rồi.」 Ngay lập tức, buổi rút thăm bắt đầu. Tiếng trống dồn dập vang lên, viên đá ma thuật bay lượn vòng quanh trên đầu các bà mẹ…

Khoảnh khắc tiếp theo, viên đá ma thuật bay thẳng đến trên đầu Mamako và tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng vẽ ra một dòng chữ.

【JP】

Cái này là?

「Uhm~… Cô gái thỏ đang sững sờ kia~, giải thích đi chứ~」

「Cái này là!? Cái mà được truyền miệng bí mật…!?」

「Huyền thoại, Jackpot Mẹ ạ!」

「Khoan đã Medy. Rõ ràng là 【JP】 mà. Đó chỉ là Jackpot bình thường thôi mà. Đừng có tự ý thêm "mẹ" vào chứ!」

Solera đã trúng Jackpot huyền thoại! Một bản nhạc kèn hoành tráng vang lên, giải thưởng lớn nhất lịch sử sàn đấu đã được trao!

Các mảnh chip cổ đại nằm rải rác xung quanh đồng loạt bay lên, tất cả bỗng chốc biến thành những đồng tiền vàng 1 ounce, rơi như mưa xuống Solera!

「Yeahhh! Đây là phần thưởng của tôi mà, đúng không~!? Thắng lớn, kiếm bộn rồi~! Tất cả là của tôi~! Tôi sẽ nhận hết~… Khoaaan? Đồng tiền vàng này, hoa văn là…?」

Pọt một tiếng, trên đồng tiền vàng rơi vào tay Solera có khắc chữ 【So】. Đồng tiếp theo rơi xuống có chữ 【Le】. Tiếp theo là 【Ra】, rồi đến 【Sa】 và 【N】.

Tiếp đó lại là 【Đừng】【có】【chọc】【ghẹo】【mẹ】【nữa】【nhé】… cứ thế tiếp tục…

「C-cái này là~… Kh-kh-không thể nào~!? Phùaaahh!?」

Nhờ hiệu ứng của cái 「Nhé?」 ấy, những lời Mamako muốn gửi gắm đều được trao kèm theo trên các đồng tiền vàng.

Đồng tiền vàng 1 ounce có đường kính 30mm, nặng 31.1 gram. Có cả triệu đồng như vậy… những lời răn nặng hơn 30 tấn tổng cộng, rơi ùm xuống, và Solera bị chôn vùi trong chốc lát.

「Ôi chao, gay go rồi! Phải mau cứu cô ấy ra!」

「Không, cái này thì chịu rồi… Vì là tiền vàng mà… Chắc chắn là nát bét rồi…」

Mamako tái xanh mặt, hoảng hốt, nhưng đã quá muộn.

Masato nhẹ nhàng chắp tay, tạm biệt…

「Khoan đã! Vừa rồi, một thứ gì đó cực kỳ nhanh đã lướt vào dưới đống tiền vàng!」

Pota, với đôi mắt tinh tường, vội vã lên tiếng cảnh báo, ngay sau đó.

Như thể có một vụ nổ, núi tiền vàng đột ngột văng tung tóe.

Nơi tiền vàng vừa bị hất tung ra đó… Amante đang đứng, kẹp Solera dưới cánh tay.

「Đúng là kỹ năng phản đòn của tôi vẫn rất xuất sắc. Đặc biệt hiệu quả với các lực vật lý.」

「Hất tung cả núi tiền vàng thế kia thì cỡ nào chứ… Mà khoan đã, tên kia!」

「Nào. Dù thế này, cô ta cũng là một trong Tứ Đại Thiên Vương, nên tôi đành phải thu hồi vậy. Mặc dù nói là thay thế, nhưng về số tiền vàng, tôi sẽ tặng cho những dũng sĩ đã đánh bại Solera.… Mặc dù tôi có hơi bất mãn vì số tiền thưởng có vẻ cao hơn của tôi.」

Có vẻ cô ta hơi bận tâm về nội dung ghi trên tờ rơi sòng bạc, nhưng thôi bỏ qua.

Khiêng lại Solera, người vẫn còn nguyên vẹn nhưng đã ngất xỉu, lên vai, Amante lập tức chạy biến.

「À, may quá. Solera-san vẫn an toàn.」 Phù.

「Này mẹ! Đây không phải lúc để mẹ yên tâm đâu! Cô ta đã chạy thoát rồi kìa!」

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.

4812ea62-ba3e-444f-b8d9-496aeea02e1f.jpg