Hội Mẫu Đạo Thiên Hạ, ngày thứ hai. Hôm nay trời vẫn nắng đẹp như ban phát phước lành.
Nắng vàng chan hòa trải khắp sân trọ từ sáng sớm. Đúng là ngày đẹp trời để giặt giũ phơi phóng.
"Vậy thì mình phơi đồ thôi. …Makoto-kun. Cháu lùi ra một chút được không?"
"À, vâng ạ."
Mẹ Elf Sharil gieo một hạt giống nhỏ xuống đất. Chẳng mấy chốc, một cái cây cao lêu nghêu, thân vươn dài, cành mọc ra hình móc treo quần áo, đã mọc lên.
"Ối chà… hình thù lạ đời thật… Cái này là cái gì thế ạ?"
"Là cây để phơi quần áo đó. Cháu thấy lần đầu phải không?"
"Đúng là lần đầu cháu thấy luôn. …Đến cả cái sào phơi đồ cũng tự mình trồng để dùng sao… Mẹ Elf đỉnh thật… Khoan đã, ơ? Cái cây này, nó đang di chuyển phải không ạ?"
"Đúng thế, nó di chuyển được mà. Làng Elf ở sâu trong rừng, nơi có nắng chiếu rọi thì có hạn nên… phải như thế này."
Khi quần áo được phơi lên, nào là áo sơ mi của Makoto, nào là đồ lót nữ không biết của ai, thì cái cây móc treo ấy bắt đầu nhúc nhích bước đi bằng những cái rễ của nó, tự động di chuyển đến nơi có nắng đẹp. "Thấy chưa, tiện lợi lắm phải không?" "Đúng là vậy thật." Thật sự thì, ai mà chẳng muốn có một cái cây như thế này trong nhà chứ.
Nhưng mà, đâu phải lúc để đứng đó mà trầm trồ ngắm nghía.
"Này này Makoto-kun! Cháu qua đây giúp một tay với!"
"À, vâng ạ! Cháu biết rồi!"
Người vừa gọi là mẹ Thú nhân Gaako. Bà vác theo một đống chăn đệm cuộn tròn đi tới. "Chỗ phơi thì…" "Ở đây được rồi. Hừm!" Mẹ Thú nhân Gaako giáng một cú đấm xuống đất, mặt đất liền nứt toác, một tảng đá ngầm nhô lên.
"Nào, phơi chăn thôi! Hôm nay trời đẹp thế này, chăn sẽ phơi phồng mềm mại cho xem!"
"À, vâng ạ… Đục nát cả đá ngầm dưới đất để làm chỗ phơi chăn… Mẹ Thú nhân đúng là không phải dạng vừa đâu…"
"À phải rồi. Không biết Nympha-san có ở gần đây không nhỉ? Đã mất công giặt giũ, phơi phóng chăn màn thế này, nếu có thể thì tôi muốn mượn sức cô ấy một chút…"
"Có ai gọi tôi đó à?" (Vừa nói vừa) lấp ló.
"Ối chà!? Lại chui vào túi áo cháu nữa rồi!?"
Mẹ Tiên Nympha thò mặt ra từ túi áo ngực của Makoto, rồi khẽ khàng vẫy đôi cánh bướm bay vút lên. Bà chui tọt vào đống quần áo đang phơi, lồm cồm bò loanh quanh. Rồi lại lăn lóc trên đống chăn màn. "…Mẹ đang làm gì thế ạ?" "Cháu cứ ngửi thử là biết thôi." Makoto ngửi thử đống quần áo mà mẹ Tiên Nympha vừa lăn lộn. Tuyệt vời thay!
"Ôi chà! Thơm phức luôn! Mùi nước xả vải cao cấp đây mà!"
"Nếu có mẹ Tiên thì quần áo cũng như căn phòng đều sẽ ngập tràn hương hoa. Chẳng cần đến sáp thơm làm gì."
"Ngày nào cũng thật sang chảnh! Mẹ Tiên đúng là nhất!"
"Cảm ơn cháu. Nghe con trai nói vậy, dù là lời nịnh nọt mẹ cũng vui lòng."
"Đâu, đâu có, cháu đâu có nịnh… Ơ… Khoan đã? Cháu tự động được nhận làm con trai từ khi nào thế này?"
Mẹ Tiên Nympha làm xong việc thì nhẹ nhàng đậu lên đầu Makoto nghỉ ngơi. "À mà, con trai gì chứ…" Bà bình thản thổi bong bóng xà phòng, vẻ mặt thật ngầu.
Dù sao thì, công việc cũng đã xong xuôi.
Một người con trai và ba người mẹ đứng cạnh nhau, ngắm nhìn quần áo và chăn màn đung đưa trong gió.
"À vâng, các mẹ đã vất vả rồi ạ."
"Nhờ có Makoto-kun giúp đỡ mà xong nhanh quá. Cảm ơn cháu nhé."
"Dạ đâu có, cháu chẳng giúp được gì mấy đâu ạ… Chỉ là cháu bị choáng ngợp bởi sự "bá đạo" của các mẹ dị tộc thôi ạ."
"Đừng có khiêm tốn thế chứ! Dậy sớm giúp mẹ thế này là giỏi lắm rồi! Đáng khen lắm!"
"Không phải ai cũng làm được đâu. Makoto thật sự là một đứa trẻ ngoan. Tuyệt vời!"
"D-dạ cảm ơn… Thật ra thì, cháu cũng có một chút lý do riêng ạ. Haha."
Việc dậy sớm giúp đỡ này, Makoto làm một việc hiếm thấy như vậy là có lý do…
Đúng lúc ấy, bên trong quán trọ. Một khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra.
"Aishhh! Làm ơn đi mà! Xin các con đó, mau thay đồ đi! Nha! Thay đồ đi nào!"
"Không chịu đâu!" "Không mặc đồ đâu!" "Chị ấy mặc quần lót màu hồng!"
"Các con cứ bay nhảy lung tung thế này, mấy cô chị được giao trông trẻ cũng chẳng thay đồ được! Thế nên, trước hết chúng ta cùng thay đồ nào! Nha!"
"Chị này mặc quần lót trắng!" "Quần lót!" "Quần… ót… ực."
"Ối chà!? Bé người cá bị khô rồi kìa! Mau bế bé ra bồn rửa mặt cho tắm nước đi!"
"Quần lót của chị Pota có hình con thỏ kìa!" "Dễ thương quá!" "Dễ thương quá!"
Kết quả của việc mẹ Thú nhân Gaako sáng sớm đã "đột kích" một trận, gom hết đồ giặt đi một lèo là: lũ trẻ Thú nhân, trẻ người cá, trẻ tiên đều trần truồng chạy lông nhông khắp hành lang. Cùng lúc đó, Wise, Medi và Pota cũng bị lột sạch đồ ngủ, chỉ còn lại nội y, không kịp mặc đồ mà phải chạy theo đuổi bắt.
Trong cái không gian hỗn loạn thế này, làm gì có chuyện Makoto ở yên được. Khó lắm, khó lắm.
Không được nhìn thấy cảnh các cô gái trong đồ lót… Cái lý do mang tính "gentleman" đó cũng có, nhưng thật ra, tình cảnh của Makoto lúc này là: cậu tuyệt đối không muốn bị cuốn vào mớ hỗn độn đó, nên vội vã chạy trốn, vô tình đi ra sân thì bắt gặp cảnh các mẹ đang phơi đồ.
Nhưng mà, bí mật nhé.
Quay lại khu vực phơi đồ ngoài sân.
Makoto lại bắt chuyện với các mẹ dị tộc.
"Nhưng tối qua cháu bất ngờ thật đấy. Mẹ Gaako và mọi người đột ngột xuất hiện rồi bảo 'Từ hôm nay tụi ta ở đây nhé!' làm cháu giật mình luôn."
"Chuyện đó thì cháu bỏ qua cho tụi ta nhé. …Tụi ta thua trận nên bị đuổi khỏi quán trọ đang ở… nhưng mà, cứ thế quay về làng thì cảm thấy tiếc nuối thế nào ấy, phải không?"
"Ít nhất thì cũng muốn xem hết giải đấu đã. Nghĩ vậy nên đang tìm quán trọ thì tình cờ gặp được một người tên Shirase, là thành viên ban tổ chức giải đấu…"
"À, vâng. Ra là người đó sắp xếp. Vậy thì có gì lạ đâu."
"Hình như còn mấy người nữa cũng đến quán trọ này thì phải… Kìa, bên kia nữa."
Mẹ Elf Sharil chỉ tay về phía góc tòa nhà quán trọ. Ở đó, một người phụ nữ trung niên trông quen quen đang cầm bình tưới nước, quan sát mọi thứ.
"Kia, hình như là… Kato-san, mẹ của võ sư phải không ạ?"
"V-vâng! Đúng vậy! Chào buổi sáng ạ!"
Nghe tiếng gọi, mẹ Võ sư Kato liền dứt khoát chạy lại gần. Bà đưa bình tưới nước cho Makoto.
"Ma-Makoto-kun! Nếu cháu không phiền, bây giờ chúng ta luyện tập một chút được không ạ!"
"Ể? Luyện tập? …Bằng cái bình tưới nước này ạ?"
"Vâng! Môn võ thuật tôi dạy ở nhà, trước hết là rèn luyện cơ thể trong lúc làm việc nhà… Nếu là Makoto-kun, cháu nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ! Xin hãy thử xem!"
"Cháu có thể trở nên mạnh mẽ ư!? Vâng ạ! Xin hãy chỉ giáo cho cháu!"
Bị những lời nói không thể bỏ qua cuốn hút, Makoto bắt đầu luyện tập.
Đứng trước bồn hoa trong vườn, cậu dang rộng chân bằng vai, hạ thấp hông, rồi vươn tay ra phía trước. Giữ chặt bình tưới đầy nước, từ từ, đổ xuống.
"Khự… Tay với chân mỏi rã rời, nhưng… chắc thế này là được…"
"Tốt lắm. Cháu có tố chất đấy."
"Thật ư ạ!? Ôi chà, thật ra cháu cũng có cảm giác như vậy đó chứ."
"Makoto-kun có tố chất đó… Thật sự tôi nghĩ bụng giá mà Makoto-kun lấy con gái tôi, trở thành con trai tôi, rồi kế thừa võ đường thì tốt biết mấy… Tôi nghĩ vậy đấy."
"Cháu có tố chất đến mức đó cơ ạ! Hết chịu nổi luôn! Ahaha!"
Nếu thế thì có khi mình thử nghiêm túc theo đuổi nghiệp võ sĩ xem sao nhỉ, Makoto thầm nghĩ. Đúng lúc đó.
"Khoan đã nào!"
Bắt đầu từ mẹ Thú nhân Gaako, các mẹ vẫn luôn tươi cười nhìn Makoto bỗng nhiên sầm mặt lại, xúm xít vây lấy cậu.
"Nếu đã nói đến chuyện đó thì tụi ta không thể đứng yên mà nhìn được rồi."
"Đúng thế. Đâu phải chỉ có cô Kato là muốn Makoto-kun làm con trai đâu."
"Không biết mọi người có biết Makoto đã là con trai của tôi rồi không nhỉ?"
"Ơ, ừm, cái… Các mẹ?"
Bất thình lình, tiếng chuông hiệu lệnh cuộc chiến tranh giành Makoto-kun vang lên! KENG!
"Dù sao thì, mẹ Elf với đôi tai nhọn hoắt vẫn là nhất nhỉ?" *tai vẫy vẫy*
"Này Makoto-kun! Là cái đuôi này! Cái đuôi mà cháu yêu thích đấy!" *lông xù*
"Makoto. Mẹ đây, người mẹ luôn ở bên cạnh con mọi lúc mọi nơi, tiện lợi biết bao." *cựa quậy*
"L-làm con trai của một người mẹ được rèn luyện kỹ càng đi mà!" *cơ bắp cuồn cuộn*
"Cái gì thế này! Cái gì thế này! Đây đúng là một viễn cảnh tuyệt vời khi được nhiều cô gái vây lấy tán tỉnh, nhưng đối tượng lại toàn là các mẹ, rốt cuộc thì đây là cái quái gì vậy!?"
Người mẹ với đôi tai mang đậm nét truyền thống và quý phái. Người mẹ với chiếc đuôi lông xù. Người mẹ luôn thường trực trong túi áo ngực. Người mẹ với bắp tay cuồn cuộn cứng như đá. Bị phô bày đủ loại "điểm bán hàng," bị cám dỗ, bị nói lời đường mật mời làm con trai, thì… thì hết nói rồi!
Mẹ Đất không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Hả? Đất đang rung chuyển sao? Cái rung động nhẹ dưới chân này là… chẳng lẽ!?"
Kỹ năng đặc biệt của các bà mẹ, có thể xác định vị trí của con trai mình, và không cần hỏi han gì mà ngắt ngang mọi chuyện đang diễn ra. Đó chính là [Nanh Vuốt Của Mẹ].
Khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất giữa Makoto và các bà mẹ đột nhiên vọt lên "Ối chà!?" tạo thành một ngọn tháp đất nhọn hoắt chia cắt hai bên. …Và người làm điều đó, tất nhiên là…
"A, Ma-kun! Con ở đó à! Mẹ của Ma-kun đến đây ngay đây!"
Từ phía sau Makoto đang vô thức ngồi bệt xuống đất, Mamako tay cầm Thánh Kiếm Đất Tera di Madre lao đến với tốc độ tối đa. Vâng, đúng vậy. Người làm cái trò này không ai khác chính là bà ấy.
"K-khoan, mẹ! Sao tự dưng lại thế này! Mấy người khác hết hồn kìa…!"
"Đây chính là cái kỹ năng lo lắng của mẹ mà người ta đồn đại đó mà." *gật gù*
"Vì là mẹ mà. Không thể làm khác được đâu." *gật gù*
"Tiện lợi lắm khi không muốn con trai bị cướp mất." *gật gù*
"Cái giác quan cảm nhận khí tức cũng thật đáng nể." *gật gù*
Ai nấy đều là những bà mẹ xuất chúng cả. Họ đều chấp nhận một cách bình thường.
Trong khi đó.
"K-khoan, cái gì thế!? Chuyện gì vậy!?"
Từ cửa sổ phòng, mấy cô gái chỉ mặc nội y vội vàng thò người ra ngoài, la oai oái: "Trời ạ! Đừng làm hết hồn thế chứ!" "Không phải cháu khặc!?" Rồi ném gối vào Makoto. Thật là quá đáng!
Dù sao thì Mamako cũng đã đến nơi.
"Ma-kun, chào buổi sáng con yêu! Mẹ của Ma-kun đây!"
"Rồi rồi. Mẹ không cần phải nhấn mạnh là mẹ của con đâu. Con biết rồi mà. …Không phải Elf, cũng chẳng phải Thú nhân hay Tiên, cũng chẳng cơ bắp… Trừ việc trông mẹ trẻ bất thường ra thì, mẹ đúng là một người mẹ bình thường thôi."
"Mẹ biết rồi! Nếu Ma-kun muốn, mẹ sẽ trở thành một người mẹ đặc biệt, vừa là Elf, vừa là Thú nhân, vừa là Tiên, lại còn cơ bắp nữa! Cứ chờ mà xem!"
"Hả?"
Mamako bắt đầu giở trò gì đó. Bà nắm chặt tay, "Ưm ưm ưm~!", dồn toàn bộ sức lực vào người, rồi "Eyyy!" một tiếng, giải phóng sức mạnh. Và kìa!
Mamako vẫn y nguyên, chẳng có gì thay đổi cả.
"Hừm, lạ thật… Mẹ cứ nghĩ chỉ cần có tình yêu dành cho Ma-kun thì mẹ có thể làm được mọi thứ chứ… Mẹ buồn quá, hức hức."
"Không phải một người mẹ siêu nhân điên rồ đến mức đó, con lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều…"
"Ối chà chà, Mamako-san mất hết tinh thần rồi kìa. …Nhìn Mamako-san như vậy thì thật không đành lòng. Hay là chúng ta ra tay giúp đỡ nhỉ."
Không phải là tặng gia vị đâu nhé. Mà là không lợi dụng điểm yếu của đối thủ, ngược lại còn giúp họ thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
Mẹ Elf Sharil lấy ra từ trong túi áo một cái lọ nhỏ chứa thứ chất lỏng màu xanh lá mạ.
"Đây, ngạc nhiên chưa, là trà xanh chẳng có gì đặc biệt đâu." *cười tủm tỉm*
"À ra thế, vậy à, chắc chắn là không phải rồi."
"Ư hừm. Xin lỗi nhé. …Đây là bí dược của tộc Elf. Uống vào là có thể hóa thành Elf. Một loại thuốc an toàn được phân phát khắp nơi trên thế giới đó. À mà, bên làm ra nó là Phòng Phát triển Cộng đồng của làng mẹ đó."
"Phòng Phát triển Cộng đồng mà lại…"
"Làng Elf cũng đang bị suy thoái dân số… Thanh niên thì cứ rời làng hết… Chỗ nào cũng thiếu nhân lực… Để tăng cư dân, đây là một kế sách bất đắc dĩ…"
"Cháu không muốn nghe mấy chuyện đời thường xót xa thế đâu ạ. Cứ để nó là kỳ ảo đi mà."
"Đ-đúng vậy. Thôi, đừng nói chuyện u tối nữa. …Vậy thì, Mamako-san. Cô thử hóa thành Elf xem sao?"
"Đương nhiên rồi, tôi sẽ thử hóa thành Elf! Nếu Ma-kun vui thì tôi làm thôi!"
Mamako tu một hơi cạn sạch bí dược của tộc Elf.
Lập tức, toàn thân Mamako phát ra ánh sáng xanh lá mạ rực rỡ, đôi tai bà khẽ nhú ra dài và nhọn hoắt, màu tóc cũng chuyển sang màu vàng kim… Mamako đã hóa thành Elf!
"Ôi chà!? Mẹ thật sự biến thành Elf rồi sao!?"
"Ối chà chà, này này! …Ma-kun này, con thấy sao! Mẹ bây giờ thế nào hả con!"
"Thế nào á, thì là…!"
Mái tóc vàng kim, và hơn hết, là đôi tai nhọn hoắt kia. Chính là đôi tai thần thánh của một chủng tộc đặc biệt trong thế giới kỳ ảo mà Makoto yêu thích nhất!
Vậy mà người mẹ Elf Mamako lại cứ dứ dứ cái đôi tai đó ra khoe với cậu thì!
"Hừm… Rốt cuộc thì, đối phương vẫn là mẹ ruột của mình, nên chẳng có chút cảm xúc nào dâng lên cả."
"Cái gì chứ!?" *chấn động*
Dù sao thì mẹ vẫn là mẹ. Điều đó là bất di bất dịch. Đúng là bó tay rồi.
Kết thúc một buổi sáng nhộn nhịp, đoàn người hướng thẳng đến địa điểm thi đấu. Cũng như hôm qua, đại lộ đã chật ních người xem. Người dân thuộc đủ mọi chủng tộc xếp thành hàng dài, ồn ào náo nhiệt di chuyển.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Masato và nhóm của cậu, nhưng thôi, cũng đành chịu. Nổi bật là lẽ dĩ nhiên rồi. Thành phần của đoàn Masato quả thực không phải dạng vừa. Đứng đầu là Mamako – tuyển thủ được săn đón bậc nhất, tiếp đến là bà mẹ Tinh linh Shalile đã giành vé vào vòng hai, hay bà mẹ Thú nhân Gako từng đối đầu với Mamako ở vòng một... toàn những bà mẹ lừng lẫy danh tiếng.
Chưa hết, không ngờ Masato cũng gây chú ý không kém. Trên đầu Masato lơ lửng một vầng hào quang rực rỡ. Lưng mọc đôi cánh trắng muốt. Tay phải lửa, tay trái nước, còn chân thì mang trong mình sức mạnh của đất và gió. Mỗi bộ phận trên người cậu đều tỏa sáng như đèn trang trí, nổi bật đến mức muốn khóc thét.
"Quả không hổ danh Dũng giả được bầu chọn từ bầu trời. Vầng hào quang và đôi cánh thiên thần thật hợp với con."
"Có thể chứa đựng sức mạnh của tinh linh kìa!", "Thật kinh ngạc!", "Không sai vào đâu được!", "Masato-kun là Dũng giả!"
"Dù được khen thế này thì cháu cũng vui lắm, nhưng… liệu mấy cô có thể đừng làm thế nữa không ạ?"
"Con cứ tự nhiên đi chứ? Ban phát sức mạnh cho thiên thần là đặc quyền của Dũng giả mà… Hay là, con cứ dẫn ta về nhà trên Thiên Giới rồi ta nhận con làm con nuôi luôn nhé. Haha, đùa chút thôi!"
"Ngay tại đây!", "Chúng ta công nhận Masato-kun là con trai của tinh linh!", "Hãy ban tặng sức mạnh của chúng ta cho cậu bé!"
"Trông đúng kiểu Dũng giả thế này, thật ra cháu cũng thầm thấy vui lắm… nhưng mà, liệu mấy cô có thể đừng làm thế nữa không ạ?"
Đó là kết quả của việc bị bà mẹ Thiên Thần Mamaliel và bà mẹ Tinh Linh Etheria yêu thích một cách kỳ lạ trên đường đi. "Ma-kun?! Mẹ của Ma-kun ở đây cơ mà!?" Mamako cũng vội vã chạy đến quấn lấy, khiến cậu bé càng thêm khốn đốn. Thật hết sức mệt mỏi.
Với Masato, lúc này cậu chỉ muốn bỏ mặc tất cả mà chạy trốn cho xong… Thế nhưng, nghĩ đến những người bạn đang nỗ lực hết mình, cậu không thể làm thế được. Ai cũng đang cố gắng mà.
"Chị ơi, cái gì kia?", "Đi xem đi!", "Đi thôi!"
"Không được chạy lung tung! Nắm tay chặt vào nào! Nghe chưa!"
"Chị ơi, bế em!", "Bế em đi!", "Sẽ trèo lên đầu đó! Toát!"
"Khoan đã, sao các bé lại quấn lấy bọn chị thế này?! Kìa, mẹ của các bé đang ở đằng kia mà!? Các bé có thể sang bên đó được mà!?"
"Đi với mẹ!", "Đi thôi!", "Anh hai và tinh linh hợp thể!", "Ồ!"
"Ôi thôi! Các bé nhà võ sĩ! Các bé nhà thiên thần! Cả các bé nhà tinh linh nữa! Đừng đi mà! Masato-san sẽ càng thêm vất vả đó!"
Wise, Medy và Porta thì đang tất bật trông chừng bọn trẻ, thở hổn hển. Masato khẽ ngoảnh mặt đi, thầm nghĩ, "Mấy đứa bọn mày cũng vất vả thật…"
"(Đây chính là cuộc phiêu lưu của bọn mình ư… Bao giờ cái chế độ khó này mới chịu kết thúc đây…)"
Cuộc phiêu lưu có mẹ đi kèm quả thực quá khắc nghiệt. Điều đó cậu đã thấm thía đến tận xương tủy rồi. Thế nhưng, đáng sợ hơn cả là có thêm cả những gia đình khác đồng hành, mà cả cha mẹ lẫn con cái đều tự do tự tại, theo chủ nghĩa tự do phóng khoáng thì độ khó của cuộc phiêu lưu cứ thế tăng vọt không ngừng. Đến mức cậu chỉ muốn khóc nấc lên mà chẳng buồn bận tâm đến ánh mắt người khác.
"(Thần Game ơi… Con chỉ muốn có một cuộc phiêu lưu bình thường, chiến đấu với quái vật thôi mà…)"
Đó là tiếng lòng chân thật nhất, Masato khẽ thì thầm trong trái tim mình.
Cứ thế, sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng họ cũng đến được đích. Phía sau hậu trường, ngay lối vào dành cho vận động viên và nhân viên, Shirase đã đứng đợi sẵn.
"Ồ, mọi người đều đã có mặt đông đủ rồi đây. Đông người thật đấy nhỉ."
"Nhờ phúc đó mà cháu vất vả cũng ngập mặt đây ạ. Làm ơn mau có biện pháp giải cứu sớm đi. Giờ cháu thật sự không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi, làm ơn đấy."
"Ra vậy. Tôi vốn định trêu Masato-kun một chút cho vui tai đó, nhưng có vẻ nếu làm thế thì sẽ bị cậu ấy đấm cho một phát mất. Vậy thì tôi xin nhanh chóng dẫn lối cho mọi người."
Tuy có vẻ hơi thất vọng một chút, nhưng Shirase vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách chu đáo.
"Đầu tiên, Mamako-san, Shalile-san. Hai vị có trận đấu sắp tới, xin mời cứ thế đi vào khán đài và đến phòng chờ."
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì Ma-kun! Mẹ của Ma-kun đi đây nhé!"
"Rồi rồi, mẹ không cần phải khẳng định từng li từng tí thế đâu. Mẹ đi cẩn thận nhé."
"Này Masato-kun. Cậu không có lời nào với bà mẹ Tinh linh sao?"
"Shalile-san cũng cố gắng lên nhé! Cháu sẽ cổ vũ cô với tư cách người quen ạ!"
"Ấy ấy, bị từ chối rồi. Tiếc thật. Ưm, ưm."
Vừa khẽ khoe đôi tai của mình, Shalile vừa bước vào trong hội trường. Mamako cũng không chịu kém cạnh, định khoe tai ra thì Masato đã chặn họng: "Mẹ không cần phải ganh đua đâu!". Cứ thế tiễn nốt bà mẹ khó chiều này.
Giờ thì, tiếp theo là các bà mẹ đã bị loại ở vòng một.
"Đối với Gako-san, Nimfa-san, Kato-san, và cả Mamaliel-san cùng Etheria-san, với tư cách là những người từng tham gia vòng chính, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ ngồi đặc biệt. Xin mời các vị dẫn theo con em mình đến khu vực khán đài."
"Ôi, cả các bé nữa sao!?"
"Dẫn theo các bé luôn ạ!"
"Mình, mình nghe rõ rồi! Shirase-san quả thật đã nói thế!"
Người đầu tiên phản ứng ngay lập tức chính là Wise và nhóm của cô bé. Cứ như thể được cứu rỗi từ tận đáy lòng, họ rưng rưng nước mắt vì vui sướng… nhưng rồi.
Bà mẹ Thú nhân Gako bỗng nhiên lên tiếng.
"Dù được chuẩn bị chỗ ngồi ở khu khán đài thì cũng quý lắm… nhưng mà này, bọn trẻ nhà tôi vẫn còn bé quá, chắc không ngồi yên mà xem được đâu."
"Hả… nhưng, nhưng mà! Chuyện đó thì Gako-san cứ trông nom là được chứ gì!"
"Thì đúng là thế thật… nhưng mà, tôi cứ có cảm giác mình sẽ bị cuốn vào trận đấu mất thôi… Giá như có chỗ nào đó có thể để bọn trẻ tự do một chút thì tốt nhỉ…"
"Chắc chắn không có chỗ nào như thế đâu ạ?! Không, không có đâu! Tuyệt đối không có!"
"À, nhắc mới nhớ, quanh khu vực sân khấu có khu vui chơi trẻ em mà nhỉ…"
"Ừm, ừm… các, các bé nên ở cạnh mẹ thì hơn ạ!"
Trước tình hình mờ ám này, ba cô bé Wise, Medy, Porta đã kháng cự một cách vô cùng tuyệt vọng. Cực kỳ nghiêm túc. Không lùi một bước!
Liếc nhìn mấy cô bé đang cố chống cự, bà mẹ Thú nhân Gako… nở một nụ cười toe toét.
"Yên tâm đi. Tôi không có ý định đẩy bọn trẻ cho mấy đứa đâu. …Chuyện đơn giản thôi mà. Tôi cũng cứ đến khu vui chơi trẻ em mà xem là được ấy mà."
"Phải đó. Ở đó, vừa có thể để bọn trẻ tự do, vừa xem được trận đấu."
"Vâng! Cháu nghĩ đó là một ý hay tuyệt vời! Cháu cũng rất muốn làm như vậy ạ!"
Trước ý tưởng của bà mẹ Thú nhân Gako, bà mẹ Tiên tộc Nimfa và bà mẹ Võ sĩ Kato đã đồng tình. Bà mẹ Thiên Thần Mamaliel và bà mẹ Tinh Linh Etheria cũng liên tục gật đầu.
Nếu các bà mẹ đến khu vui chơi trẻ em, thì những người giữ trẻ sẽ được giải thoát khỏi công việc cực nhọc này. Wise, Medy và Porta đều mừng rỡ khôn xiết, không kìm được mà ôm chầm lấy bà mẹ Thú nhân Gako.
"Gako-san, cô vừa nói một điều quá tuyệt vời! Đúng là mẹ thật sự! Cho cháu gọi là mẹ Gako nhé!"
"Cháu cảm động quá! Cháu biết ơn cô nhiều lắm! Cháu cũng muốn được gọi Gako-san là mẹ!"
"Gako-san đúng là một bà mẹ tuyệt vời! Cháu rất kính trọng cô!"
"Cái gì chứ. Mấy đứa muốn làm con của tôi sao? À, được thôi chứ. Nhà tôi đã có năm đứa rồi, thêm một, hai hay ba đứa nữa thì cũng chẳng khác gì đâu. Hahahaha!"
Cứ bao nhiêu đứa cũng được! Bà mẹ thú nhân gan dạ ấy cười vang sảng khoái.
"Vậy thì, coi như cả ba đứa đều là con của tôi, cùng đi đến khu vui chơi trẻ em thôi nào."
"“Hả?” “Hả?” “Hả?”"
Ba cô bé ngơ ngác như chim bồ câu bị bắn đạn đậu, mặt hiện rõ vẻ khó hiểu ‘Sao vậy? Chuyện gì thế này?’
Bà mẹ Thú nhân Gako dùng sức mạnh phi thường của loài thú nhân, nhẹ nhàng ôm lấy ba cô gái đang ngơ ngác, rồi nhanh chóng bước đi. "Mẹ ơi!", "Bế con!", "Con nữa!" – Bọn trẻ nhà thú nhân ùa theo sau, các gia đình khác cũng lần lượt nối gót vào trong hội trường.
"Đến đó rồi thì cuối cùng kiểu gì cũng lại phải trông trẻ thôi… nhưng mà, mọi người cố lên nhé."
Masato chắp tay cầu nguyện rồi tiễn biệt họ.
Danh sách các trận đấu ở vòng hai như sau:
・Trận thứ nhất: 【Mẹ Dũng giả - Mamako】 VS 【Mẹ Ác quỷ - Invi】
・Trận thứ hai: 【Mẹ Người máy - Mechate】 VS 【Mẹ Tinh linh - Shalile】
・Trận thứ ba: 【Mẹ Đáng ngờ - Solente】 VS 【Mẹ Khổng lồ - Kaide】
・Trận thứ tư: 【Mẹ Bí ẩn - HAHAKO】 VS 【Mẹ Nhẫn giả - Kunoichiko】
Giải đấu với mười sáu người tham gia được tổ chức theo bốn vòng. Như vậy, đây đã là vòng tứ kết rồi. Thắng trận này sẽ vào bán kết. Thắng thêm nữa sẽ vào chung kết. Rồi vô địch. Từ ‘chiến thắng’ cứ lảng vảng trong đầu, khiến sự căng thẳng cứ thế dâng cao dù chẳng muốn.
Các bà mẹ tập trung trong phòng chờ dường như đang cố gắng hết sức tìm cách giải tỏa căng thẳng. Tuy nhiên, trừ Mamako ra.
"Này Shalile-san. Cô có chút thời gian không? Sáng nay tôi có rảnh nên đã thử nướng chút bánh quy. Cô dùng thử nhé?"
"Làm, làm bánh kẹo trước trận đấu sao… Thật là đáng sợ sự ung dung của cô. Tôi xin bái phục."
Mamako vẫn cứ như thường lệ, không chút thay đổi.
Có một bà mẹ đang đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó. Đó là Solente – bà mẹ đáng ngờ, người phụ nữ bí ẩn với chiếc áo choàng trùm kín mặt màu bạc. Hai người bên trong (chiếc áo choàng) đang thì thầm bàn bạc.
"Lần này phải làm cho tốt vào nhé~. Không được thất bại như hôm qua đâu~."
"Phải. Việc chúng ta quên mất phòng thủ tuyệt đối trước trạng thái bất thường là lỗi của chúng ta. …Lần này, chúng ta sẽ dùng phương pháp vật lý hơn, tước đoạt sự tự do của Daikou Mamako, rồi chúng ta sẽ tấn công cô ấy… Quả là một kế hoạch tuyệt vời mà đến cả chúng ta cũng phải tự hào…"
"Thôi được rồi~. Nói chuyện đến đây thôi~. Bắt đầu nào~."
Bà mẹ đáng ngờ Solente bắt đầu hành động. Chớp lấy khoảnh khắc bà mẹ Tinh linh Shalile rời đi để chuẩn bị đồ uống, cô ta nhanh nhẹn tiếp cận Mamako.
"Mamako-san~. Cô có rảnh chút không~?"
"Ồ. Cô là… Solente-san, phải không nhỉ. Cảm ơn vì trà ngon hôm qua nhé."
"Không có gì đâu ạ~. Thật tiếc vì kết quả không như mong đợi~. …Mà này~…"
Bà mẹ đáng ngờ Solente lấy ra một mặt dây chuyền từ trong áo choàng. Trên mặt dây chuyền khắc một ký hiệu giống như chữ ‘mẹ’ bị đảo ngược, một chiếc mặt dây chuyền của sự bất kính.
"Thật ra thì~, đây là món quà Masato-kun gửi cho Mamako-san đó~."
"Ma-kun, tặng cho tôi sao?!" Mamako ngay lập tức lao tới, mắt sáng rực.
"Oa, cô ấy phản ứng mạnh thật đó~! Cứ như thể lao về phía trước ấy nhỉ~!"
"Đương nhiên rồi! Vì đó là quà của Ma-kun mà!… Nhưng, sao cô lại…"
"Có vẻ cậu ấy quên đưa cho cô~. Nhưng Masato-kun có công việc phát sóng mà~? Cậu ấy bận nên không thể đến đây được~, nên đã nhờ tôi đưa hộ đó~."
"Ôi dào. Ma-kun ấy mà, cứ đưa trực tiếp cho tôi là được rồi… À mà, đúng rồi. Ma-kun nhút nhát mà, chắc là ngại đây mà. Ưm, ưm."
"Đúng vậy đó~, cứ hiểu thế là được rồi~. …Vậy thì~, đây ạ~."
"Ừm. Cảm ơn cô."
Mamako nhận lấy mặt dây chuyền, không một chút nghi ngờ mà đeo lên cổ. "Ồ? Cái ký hiệu này… hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải…" "Chắc cô nhầm thôi~. Tạm biệt nhé~." Bà mẹ đáng ngờ Solente nhanh chân rời khỏi đó.
Rút lui về hành lang trước phòng chờ, chiến dịch đã kết thúc.
"Ưm hứ hứ~. Thành công rồi nhỉ~."
"Phải. Daikou Mamako không hề nhận ra. …Chiếc mặt dây chuyền đó phong ấn một Tử Linh mà chúng ta đã bắt được, một khi giải phóng nó, Daikou Mamako sẽ bị khống chế ngay lập tức… Đương nhiên, chúng ta sẽ không nói cho cô ấy biết đâu."
"Chúng ta chỉ cần không nhầm lẫn thời điểm giải phóng nó thôi~. Ưm hứ hứ~."
"Vậy là đã hoàn tất việc cài cắm với Daikou Mamako. Còn lại… chúng ta cũng muốn sớm làm rõ xem bà mẹ nào là thực thể đặc biệt, không rõ thân phận kia nữa…"
"Tiếc là~, không có vẻ gì là có thể điều tra được lúc này nhỉ~… Rốt cuộc là ai đây~…"
Hai người bên trong bà mẹ đáng ngờ Solente nhìn vào phòng chờ đang căng thẳng ngột ngạt. Phía sau lưng họ, bà mẹ bí ẩn HAHAKO đang đứng đó, lẳng lặng quan sát, nhưng họ chẳng hề nhận ra.
Trận đấu sắp bắt đầu. Nhưng trước đó, một cuộc hỗn chiến ngoài lề đã nổ ra.
"Này Masato! Cậu lại bỏ mặc đồng đội của mình nữa rồi!" (Tiếng siết chặt)
"Này!? Đừng bóp cổ tôi nữa… ưm…!?"
"Thật đáng tiếc quá. Đến mức tôi không kìm được mà muốn giáo huấn cậu một trận." (Tiếng vặn vẹo)
"Khoan đã!? Đó là mông… Aaaaaa!?"
"Masato-san…" (Tiếng sụt sịt)
"Ối ối ối!? Porta sắp khóc rồi sao!? Đừng khóc mà! Không sao đâu! Mọi người cứ ở đây là được rồi!… Đúng không, Shirase-san!"
"Cậu Masato có thể nhận nhiệm vụ trông trẻ thay cho ba cô bé kia đó?"
"Không, làm ơn tha cho cháu." (Nói dứt khoát)
Mặc dù đã có lúc bị bà mẹ Thú nhân Gako lôi đi, nhưng Wise, Medy và Porta đã cố gắng hết sức để trốn thoát, và giờ đang được đón tiếp ở khu vực bình luận.
Chuẩn bị. Bật mic lên.
"Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu ngày thi đấu thứ hai của giải! Hãy cùng nhau bùng nổ nào!"
"Hôm nay sẽ diễn ra trận đấu vòng hai. Xin quý vị hãy cùng đón chờ những màn so tài nảy lửa của các bà mẹ!"
"Các mẹ ơi, cố lên nhé! Con cũng sẽ cổ vũ cho các mẹ ạ!"
"Ối chà, bị giành mất mic với việc rồi… Đúng là đồng đội tuyệt vời ghê!"
Cùng với lời thông báo của các cô gái, cả khán phòng bỗng chốc sôi động hẳn lên.
Đang lúc đó, từ khu vui chơi trẻ em, mấy tiếng gọi dễ thương bất chợt vang lên: "Chị ơi!", "Chị ơi!" "Ừ ừ, không cần phải để ý đâu nhé." Lũ trẻ tai vểnh lên, đuôi vẫy vẫy, cánh đập phành phạch, lũ lượt kéo đến trước bàn bình luận, nhưng bị khéo léo từ chối.
Chỗ đó là nơi tập trung các bà mẹ đã bị loại ở vòng một. Họ có vẻ đang mải mê buôn chuyện với nhau, và việc trông nom lũ trẻ thì được giao cho người có trách nhiệm.
Đến giờ rồi.
Masato nhẹ nhàng thu lại chiếc mic từ tay Wise và mọi người, rồi cất tiếng thông báo.
"Trận đấu đầu tiên! Xin mời các tuyển thủ vào vị trí! Đặc biệt, tuyển thủ Oosuki Mamako, xin cô hãy bình tĩnh tiến vào, đừng quá phấn khích! Nhớ là đừng quá phấn khích đấy!"
Anh chàng đã cẩn thận nhắc đi nhắc lại hai lần vì thấy điều đó rất quan trọng, thế mà…
"Ôi ôi, Ma-kun của mẹ đây mà. Gọi mẹ là 'Mẹ' như mọi khi cũng được mà! Đúng là thằng bé vẫn còn hay ngại ngùng nhỉ! Ưm ưm!"
Chỉ vì được con trai gọi tên, Mamako đã phấn khích tột độ. "Ma-kun ơi! Mẹ của Ma-kun, tuyển thủ Mamako đây rồi!" "Con đã bảo mẹ đừng làm thế mà!" Vừa nói, Mamako vừa nhảy tưng tưng, bộ ngực cứ thế nảy lên bần bật, rồi bước lên sân khấu.
Tiếp theo, đối thủ của cô ấy, Ác Ma Mẹ Invi, tiến vào.
"Ôi chà, cô ta khoe mẽ ghê nhỉ… Tự nhiên thấy hơi tức á… Hay là mình quyến rũ Masato-kun, biến cậu ấy thành con mình luôn đi. Ưm ưm."
Chiếc lưỡi liếm nhẹ quanh môi, một động tác đầy dâm đãng. Người mẹ ấy quả là một ác ma dâm dục.
Trên đầu cô ta là đôi sừng, sau lưng là đôi cánh dơi. Chiếc đuôi uốn lượn như roi da của nữ hoàng vắt qua mông. Với thân hình quyến rũ không hề thua kém Mamako, người mẹ này khoác lên mình bộ đồ bó sát kiểu SM.
Ác Ma Mẹ Invi xuất hiện với bộ dạng có thể nói là "phạm pháp", quay sang Masato mà "chụt" một cái, hôn gió. "Gì... gì thế này?!" Masato không khỏi đỏ bừng mặt, thấy hơi bực bội.
Ngay bên cạnh người mẹ "hư hỏng" kia, Mamako cũng liên tục "chụt chụt chụt chụt", tung ra đòn hôn gió tấn công, nhưng thôi, đừng bận tâm đến bên đó làm gì.
Hai tuyển thủ đã có mặt đầy đủ trên sân khấu.
"À ừm, vậy thì, chúng ta sẽ chuyển sang phần quyết định nội dung thi đấu. …Mời người phụ trách…"
"Vậy thì để em!" "Là Masato mà." "Đúng là Masato-kun rồi."
"Với cái kiểu bạo lực số đông thế này, tôi chính là người phụ trách rồi, vậy thì để tôi đi."
Masato nhảy phóc ra khỏi bàn bình luận, tay cầm hộp rút thăm rồi bước lên sân khấu.
Người bốc thăm để quyết định nội dung thi đấu sẽ là người có thứ hạng cao hơn trong vòng loại. Thế nên…
"Vậy thì, xin mời tuyển thủ Oosuki Mamako… Ơ?"
Đứng trước Mamako, Masato bỗng để ý thấy.
Mamako đang đeo một chiếc vòng cổ kỳ lạ. Đó là thứ mà Masato chưa từng thấy bao giờ. Trông nó chẳng hợp với cô ấy chút nào… Và cả cái ký hiệu bất thường khắc trên mặt dây chuyền nữa, thật đáng ngờ…
Thế nhưng.
"Thôi đi mà. Ma-kun đừng có mà gọi mẹ khách sáo thế chứ. Mẹ là mẹ của Ma-kun mà, cứ như mọi khi ấy…" *Đẩy đẩy*
"Này, gần quá rồi đấy! Con đang làm việc mà! Kệ đi, mẹ mau bốc thăm đi chứ!"
Khán giả thì đông, lại đang trong giờ làm việc. Thế nên có gì đáng bận tâm thì cũng đành bỏ qua hết.
Và kết quả bốc thăm là…
【Mua sắm + α】
Mua sắm ư, nhưng có vẻ không phải chỉ đơn thuần là mua sắm.
Các cô gái ở bàn bình luận lên tiếng.
"Này Shirase-san. Cái vụ 【Mua sắm + α】 này là sao vậy?"
"Sẽ phải tiêu một khoản tiền nhất định để mua các vật dụng thiết yếu trong cuộc sống. Tuy nhiên, việc mua được những món đồ rẻ mà chất lượng tốt là điều đương nhiên, hơn nữa, còn phải kiếm được thêm thứ gì đó khác nữa."
"Thứ gì đó khác nữa, là sao ạ…?"
"Chẳng lẽ là quà khuyến mãi sao ạ!"
"Đúng rồi. Tức là, vừa trả tiền mua hàng, vừa phải kiếm thêm được món quà đi kèm."
Là như vậy đấy.
"À mà, nội dung này sẽ không diễn ra trong khán phòng mà là ở khu phố mua sắm của thị trấn Miima, thế nên cần một người đi theo để bình luận trực tiếp…"
"Vậy thì để em!" "Masato!" "Là Masato-kun mà!"
"Tôi cũng nghĩ Masato-kun là người thích hợp nhất, vậy nên, xin hãy chuẩn bị nhé."
Thế là xong. "Khụ… Sao cứ mặc nhiên đùn đẩy việc cho mình thế nhỉ…" Masato tự nhủ, thôi thì cứ coi như mình đang được mọi người tin tưởng đi.
"À, phải rồi. Mẹ phải cảm ơn Ma-kun chứ nhỉ."
"Cảm ơn? Về chuyện gì ạ…?"
"Này này Masato-kun. Không phải lúc nói chuyện đâu. Đến nơi rồi kìa."
Kéo theo Mamako và Ác Ma Mẹ Invi, Masato đã đến khu phố mua sắm của thị trấn Miima.
Đúng là một khu phố mua sắm điển hình. Hai bên con đường hẹp là những cửa tiệm nhỏ bán thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt nối tiếp nhau. Nụ cười thân thiện của các nhân viên đứng trước cửa hàng tạo nên một không khí ấm cúng, đúng chất phong vị xưa cũ.
"Chỗ này rồi… À ừm, bàn bình luận, bàn bình luận. Nghe rõ không?"
『Nghe rõ mồn một luôn nha~』
『Trên sân khấu, một màn hình lớn đã hiện ra, chúng tôi cũng thấy được tình hình ở đó rồi ạ!』
"Ồ, ra là thế. …Chắc là một loại ma thuật đặc biệt nào đó…?"
『Không ạ. Chỉ là phát sóng trực tiếp bình thường thôi, giống như các trang web video ấy mà. Đây là thế giới game mà, muốn làm thì dễ ợt à.』
"Kể cả là vậy thì cứ coi nó là ma thuật đi chứ! Phải giữ gìn không khí chút chứ!"
『À tiện thể thì cũng có thể bình luận nữa đấy ạ.』
Bất chợt ngẩng đầu lên, dòng chữ chạy ngang từ phải sang trái. 【Masato-kun vừa nhìn vào ngực của Mamako-san đúng không nhỉ?】 "Là bình luận của Medhi à?! Không có đâu nhé! Chỉ là nó vô tình lọt vào tầm mắt thôi!" Thực ra, Masato đang mải nhìn chiếc vòng cổ của Mamako vì thấy nó đáng ngờ, nhưng từ giờ chắc anh nên cẩn thận hơn thì hơn.
Thôi được rồi. Cũng đã đến lúc.
"Khó xử ghê luôn ấy… Hai người đã sẵn sàng chưa?"
"Tất nhiên rồi! Mẹ sẵn sàng mà! Nếu có Ma-kun ở bên cạnh, mẹ sẽ càng cố gắng hơn nữa đó!"
"Tôi cũng sẵn sàng. Mua sắm là sở trường của tôi mà, không hề có cảm giác sẽ thua đâu. Ưm ưm."
Sau khi xác nhận cả hai đều mang theo giỏ mua sắm thân thiện với môi trường.
"Vậy thì, xin mời cả hai tuyển thủ vào vị trí, chuẩn bị… Mẹ… Mẹ ơi!"
Cùng với khẩu lệnh đầy ngượng ngùng ấy, cuộc so tài đã chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên di chuyển là Ác Ma Mẹ Invi. "Đi thôi nào, Masato-kun!" "Ối chà!?" Con ác ma dang rộng đôi cánh, nhấc bổng Masato lên rồi bay vút đi với tốc độ cực nhanh đến địa điểm.
Điểm đến là một cửa hàng rau củ quả. Một ông chú trung niên đang đứng trước quầy.
"Kính chào quý khá… Ối!? Aaa, cô… cô là!?"
"A haii, bác bán rau. Hôm qua phiền bác rồi nhé."
Ác Ma Mẹ Invi vừa đáp xuống, ông chú bán rau vội vàng cầm lấy một củ cải trắng. Ông ta còn trưng ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, tay lăm lăm vũ khí rau củ. Đúng là căng thẳng thật.
"Hình như ông ấy đang cảnh giác với cô thì phải…?"
"À, vòng một hôm qua của tôi cũng là thi đấu mua sắm đấy. Tôi đã được mua sắm ở khu phố này, và được hưởng rất rất nhiều dịch vụ ưu đãi đó. Ưm ưm."
"Hôm qua lỡ bị quyến rũ rồi! Nhưng hôm nay thì không thua đâu!"
Một trận phục thù giữa Ác Ma Mẹ Invi và ông chú bán rau củ đã nổ ra.
Dù không khí cứ như thể cô ta sẽ chẳng nhận được chút quà khuyến mãi nào, thậm chí còn bị đuổi đi ngay lập tức, thế nhưng Ác Ma Mẹ Invi vẫn thản nhiên bắt đầu mua sắm. Cô ta ngắm nhìn đủ loại rau củ bày bán trước cửa hàng…
Bất chợt, cô ta cầm lấy một quả mướp đắng (khổ qua).
"Ôi, được lắm chứ… To, cứng cáp, sần sùi… A ha, tuyệt vời quá đi… Em thấy mình sắp không chịu nổi rồi đó. Chụt!"
Cô ta vuốt ve bề mặt quả mướp đắng, rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn bằng đôi môi dâm đãng, vẻ mặt ngây ngất. "Không được rồi… Thấy cảnh này là không ổn rồi…" Masato nghĩ vậy, nhưng mắt vẫn cứ dán chặt vào đó không rời.
Ông chú bán rau củ đã cúi gập người từ lúc nào không hay.
"Tối… tối nay món ăn kèm cứ thế mà làm được rồi đúng không!? Thế thì trả tiền đi! Một trăm năm mươi tám Mam!"
"A haii, của bác đây… Á!"
Ác Ma Mẹ Invi vờ như vấp phải cái gì đó, rồi ngã nhào vào vòng tay của ông chú bán rau củ.
Rồi cô ta ghé sát vào. Bộ ngực căng tròn của người mẹ ác ma dâm đãng cứ thế đè chặt lên người ông ta, mềm mềm mại mại.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!? Cá… cái cảm giác nàyyyy!?"
"Ôi, xin lỗi bác nhé. Tôi hơi bị thiếu máu một chút."
"Thi… thiếu máu ư!? Th-thế thì cô phải nạp thêm dinh dưỡng vào chứ! Này đây! Cầm lấy cả cái này nữa! Cả cái này nữa đi!"
Củ cải trắng đang cầm trên tay, cùng với cà tím và dưa chuột ở gần đó, đều bị ông ta vứt vào giỏ mua sắm của Ác Ma Mẹ Invi.
"Ôi chà, nhiều thế này cơ à. Hôm nay bác lại phục vụ tận tình nữa rồi, c-á-m-ơ-n bác nhé." Chụt!
"Hí… hí… hí…!? ...Hà phù…"
Bị hôn vào tai, ông chú bán rau củ lập tức "knock-out".
Ác Ma Mẹ Invi đã mua một quả mướp đắng với giá 158 Mam. Ngoài ra, cô ta còn nhận được phần quà khuyến mãi gồm củ cải trắng, cà tím và dưa chuột, tổng cộng trị giá khoảng 500 Mam.
À mà, ở cửa hàng rau củ thì có cảnh: "Lão già kia! Lại tặng quà nhiều thế nữa à!" "Vợ ơi, anh xin lỗi!" Ông chú đang quỳ gối xin lỗi và bị vợ mắng cho té tát, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó.
Ác Ma Mẹ Invi liền quyến rũ dựa sát vào Masato đang còn ngây người ra.
"Đây chính là kỹ năng của Ác Ma Mẹ, 【Mua sắm Quyến Rũ】 đó. Thế nào?"
"Đú… đúng là… Chắc chắn là có gì đó không ổn rồi… nhưng mà, thôi thì, cũng đáng nể đấy ạ. Coi như là Invi-san dẫn trước một điểm nhé…"
"Thôi nào, không phải thế… Masato-kun, cậu thấy một người mẹ như thế này thì sao?"
Ác Ma Mẹ Invi ôm chặt lấy cánh tay Masato, mềm mềm mại mại. "Hự!?" Cảm giác "tuyệt vời" này không phải của mẹ ruột mình, mà là của một người mẹ khác!
Đúng lúc đó, mẹ ruột của anh chàng lao đến với tốc độ kinh hồn.
"Á! Là Ma-kun! Con ở đó à!"
"Ối trời!? Không phải vậy đâu ạ! Là hiểu lầm thôi!"
Masato lập tức thoát khỏi Ác Ma Mẹ Invi và "trình diễn" một cú dập đầu vái lạy tuyệt đẹp. "Hả! Mình đang làm cái quái gì thế này!" Chắc tại thấy ông chú bán rau củ cũng làm vậy, nên anh mới vô thức làm theo.
"À ừm, Mẹ ơ… à không, tuyển thủ Oosuki Mamako… Thôi bỏ đi, phiền phức quá, con cứ gọi là Mẹ như bình thường nhé."
"Tất nhiên rồi! Vì mẹ chính là mẹ của Ma-kun mà!"
"Invi-san đã mua hàng xong và còn kiếm được quà khuyến mãi rồi đấy. Mẹ tính sao đây?"
"Tất nhiên rồi, mẹ cũng sẽ cố gắng hết sức! Con cứ xem đây nhé!"
Mamako xách chiếc giỏ mua sắm trên tay, đi thẳng về phía cửa hàng rau củ quả.
Trở lại khán phòng.
"Trời ạ, Masato đang làm trò gì thế không biết… À, Porta ơi. Ăn bánh quy không?"
"Dạ có ạ! Con ăn ạ! Con cảm ơn ạ!"
"Shirase-san cũng dùng thử đi ạ. Đây là bánh quy do Mamako-san tự tay nướng đấy."
"Ồ hô. Là đồ Mamako-san tự làm sao. Vậy tôi xin phép dùng nhé."
Tạm gác lại mấy cô nàng bình luận viên đang nhâm nhi trà bánh thảnh thơi.
Trên màn hình lớn trên sân khấu, hình ảnh Mamako đang chạy như bay về phía cửa hàng rau củ quả được trình chiếu.
Đúng khoảnh khắc đó, Người Mẹ Đáng Ngờ Solente, đang theo dõi từ sau cánh cổng ra vào, bắt đầu hành động.
"Chính là lúc này! Mau kích hoạt con quỷ bị phong ấn trong chiếc vòng cổ đi!"
"Đã bảo đừng có nói ra từng li từng tí thế mà~! Đi thôi nào~!"
Người bí ẩn trong chiếc áo choàng trùm đầu, kẻ có thể điều khiển hàng triệu quái vật undead cùng lúc, đã kích hoạt năng lực của mình…
Đứng trước cửa hàng rau củ quả, Mamako bỗng nhiên gặp phải một dị biến.
"Ôi?… Ôi chà?"
Từ chiếc vòng cổ đeo trên cổ cô ấy, vô số xúc tu vươn ra, bò lổm ngổm khắp cơ thể Mamako.
Các xúc tu lột phăng chiếc tạp dề của Mamako, cởi bỏ áo giáp, tuột chiếc váy liền thân… Rồi còn vơ lấy cả áo ngực lẫn quần lót của cô ấy nữa…
Mấy món đồ trang bị được gập gọn gàng rồi đưa cho Masato. "Đây, của cậu đây."
"À, cảm ơn… À không! Chuyện quái gì thế này?!"
Trước tiên, Masato vội vàng nhét chiếc áo ngực và quần lót vừa được mẹ cởi ra, đang nằm trên cùng, vào trong chiếc váy. Quan trọng hơn là…
Các xúc tu bắt đầu xâm lấn. Chúng chỉ bao phủ chính xác những vị trí thực sự quan trọng trên cơ thể Mamako như ngực và bụng dưới, rồi thấm dần vào làn da mịn màng của cô ấy.
Hơn nữa, trên đầu cô ấy còn mọc ra những vật thể trông giống sừng, và sau lưng thì như thể sắp mọc ra cánh.
Cứ thế này thì Mamako có khi biến thành thứ gì đó mất…
Ác Ma Mẹ Invi, nãy giờ vẫn đang quan sát, lẩm bẩm.
"Đây là… một loại vong linh cướp đi tự do của đối phương, biến họ thành ác quỷ luôn. Nó là sản phẩm của quỷ dữ, được thả rông khắp nơi trên thế giới đấy. Tiện thể nói luôn, thứ này là do Sở Phát Triển Khu Vực của tòa thị chính tạo ra đó."
"Lại là Sở Phát Triển Khu Vực nữa sao!? Sao họ cứ tạo ra mấy thứ phiền phức thế này!?"
"Quỷ dữ cũng đang đối mặt với tình trạng ít con mà… nên họ phải tìm cách tăng thêm đồng loại…"
"Dù biết là bên đó cũng có nhiều cái khó khăn, nhưng có thể làm gì đó mà không gây rắc rối cho các chủng tộc khác không vậy hả!?"
Dù sao thì, lời của người tộc ác ma nói ra chắc chắn không sai chạy đi đâu được.
"Không thể nào... Vậy là mẹ biến thành ác ma sao?... M-mẹ!?"
"Ôi chao. Cái mặt dây chuyền quậy tưng bừng rồi này. Ngoan nào, ngoan nào. Nghe lời mẹ nhé~"
"Giờ này mà còn 'ngoan nào ngoan nào' cái gì!?"
Không. Quả nhiên hiệu quả thấy rõ ngay lập tức.
Giống như dỗ dành một đứa trẻ đang khóc thút thít, Ma-ma-ko nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mặt dây chuyền trên ngực.
Các xúc tu đột ngột ngừng bành trướng. Chúng hoàn toàn bất động như thể chìm vào giấc ngủ sâu, và hình dáng của Ma-ma-ko cũng bị cố định ở trạng thái hiện tại.
Thứ bao phủ lấy cơ thể cô không phải là quần áo. Đó là một hình vẽ trên cơ thể (body painting) khó có thể nhìn thẳng, với tỷ lệ da thịt trần trụi và họa tiết xúc tu là khoảng chín mươi tám trên hai.
Cặp sừng trên đầu và đôi cánh sau lưng mềm nhũn, uốn éo như cánh ve sầu đang lột xác.
Với dáng vẻ khó đỡ như vậy, mà Ác Ma Ma-ma-ko vẫn ở đó, nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ!
"Mẹ ơi... sao mẹ lại ra nông nỗi này..."
"Đây là... À, thì ra là vậy! Con muốn mẹ cũng phải khoác lên mình bộ trang phục táo bạo để tranh tài, không thua kém gì chị In-bi phải không!"
"Ơ? Bà ấy đang nói cái quái gì vậy?"
"Mẹ hơi xấu hổ chút, nhưng đây là món quà từ Ma-kun mà! Mẹ sẽ cố gắng hết sức với dáng vẻ này! Vậy thì mẹ đi đây!"
"Ể!? Món quà từ con là cái quái gì!? Hay nói đúng hơn, đợi đã! Nếu mẹ đi mua sắm với cái bộ dạng đó thì... á á!"
Ngăn lại đã muộn rồi. Ác Ma Ma-ma-ko đã bắt đầu xông tới.
Người chủ tiệm rau quả đối diện, vừa nhận ra sự xuất hiện của một ác ma mới, liền cảnh giác cao độ. "Để tôi lo cho!" "Được, được! Giao cho bà đấy!" Người ra nghênh đón chính là vợ ông chủ tiệm rau.
"Lần này, tôi là đối thủ của cô đấy! Tiến lên nào!"
"Ôi chao, một bắp cải mà có một trăm Ma-m ư. Rẻ quá trời luôn. Chắc tôi lấy một bắp quá."
"Được thôi! Một bắp cải đây!"
Một bắp cải được vèo một cái cho vào giỏ hàng, "Tính tiền nha", "Cảm ơn quý khách!". Một trăm Ma-m được leng keng đưa qua.
"Vậy thì, tôi xin phép nha." *cười tươi*
"Được thôi! Lần sau lại ghé nhé!" *cười tươi*
Ác Ma Ma-ma-ko và vợ ông chủ tiệm rau mỉm cười chào nhau rồi tạm biệt... "Khoan đã nào!?" Vợ ông chủ tiệm rau giữ Ác Ma Ma-ma-ko lại.
"Khoan đã! Cô không thèm đòi thêm đồ khuyến mãi, mà lại chỉ mua đúng một bắp cải là sao hả!?"
"Ôi chao, có gì lạ à?"
"Lạ chứ! Ngay từ đầu tôi đã nghe đây là một cuộc đấu xem ai lấy được nhiều đồ khuyến mãi hơn mà... Với lại!"
Ánh mắt của bà chủ tiệm chợt chuyển hướng sang Ma-sa-to.
"Cậu thanh niên đằng kia là con trai của cô đúng không? Cậu ta vừa gọi cô là 'Mẹ' mà phải không?"
"Vâng, đúng vậy! Đây là con trai của tôi, tên nó là Ma-kun!"
"Đừng giới thiệu con trai bằng cái bộ dạng ác ma gợi cảm đó chứ!?... Ờ, ừm... Chào bà. Tôi là con trai của bà ấy."
"Quả nhiên là vậy. ...Có thằng con trai đang tuổi ăn tuổi lớn thế này mà lại chỉ mua đúng một bắp cải... Tôi thấy không ổn đâu nha? Chắc chắn không đủ chất dinh dưỡng rồi. Cho nên!"
Vợ ông chủ tiệm rau lựa bừa cà rốt, khoai tây, cà chua và đủ loại rau củ đang bày bán trước cửa hàng, rồi vèo vèo ném vào giỏ hàng của Ác Ma Ma-ma-ko.
"Ôi chao, nhiều quá... Hơi nặng rồi đây."
"À, vậy để con xách cho. Mẹ đưa giỏ đây."
"Cảm ơn con. Vậy mẹ nhờ con nhé."
Ma-sa-to không hiểu sao lại cảm thấy nên làm vậy, nên đã nhận giỏ hàng từ Ma-ma-ko. Bên trong đầy ắp đồ, nặng trĩu tay.
Nhìn thoáng qua, số đồ khuyến mãi này có vẻ nhiều gấp đôi, thậm chí hơn cả số mà Ác Ma Mẹ In-bi đã nhận được.
"Vậy thì, tôi phải trả tiền chứ..."
"Cô nói cái gì vậy! Mấy thứ vừa rồi là rau củ tự nhảy vào vì chúng nó thích cô đấy thôi! Vì chúng nó thích nên mới làm vậy, tôi không có lý do gì để nhận tiền cả!"
"Ơ?... Nhưng mà..."
"Không sao đâu! ...Này cô ơi. Cô đừng coi thường các cửa hàng trong khu phố thương mại này nhé? Bọn tôi làm ăn là bằng cái tình người, chứ không phải chỉ vì tiền bạc đâu. Bọn tôi làm vậy vì yêu quý con người!... Khi thấy mẹ con cô đi mua sắm cùng nhau, đứa con trai lại thản nhiên xách đồ giùm mẹ... Nếu được chứng kiến cảnh tượng tốt đẹp như vậy... Này, mọi người!"
Vợ ông chủ tiệm rau cất tiếng gọi về phía sau lưng Ma-sa-to và Ma-ma-ko. Quay lại nhìn, họ thấy...
Một ông chú mặc tạp dề chống nước và đi ủng, một bà cô thoang thoảng mùi bánh khoai tây chiên, một ông lão cầm gói đồ ăn sẵn, và nhiều người khác nữa, tất cả cùng ùa đến.
"Đúng là đứa con hiếu thảo! Đây này, mang cá nhà tôi về mà ăn!" *xoẹt*
"Giúp mẹ thế này thì ngoan quá. Này, bánh khoai tây chiên đặc biệt của tiệm thịt đây!" *xoẹt*
"Con ngoan thì phải cho ăn đầy đủ mới lớn được! Này, đừng ngại ngần gì cả!" *xoẹt*
"Ể, khoan đ..."
Lượng thức ăn nhiều đến mức không còn nhét vừa giỏ hàng nữa, vẫn cứ vèo vèo vèo vèo được nhét vào.
Cuối cùng.
"Dù là bà mẹ với bộ dạng khủng khiếp thế này... thì cũng hãy cứ hòa thuận mãi mãi nhé."
Bà vợ ông chủ tiệm rau vỗ nhẹ vai Ma-sa-to, rồi quay vào trong tiệm. "Haizzz. Lại bày trò khuyến mãi tẹt ga rồi." "Không được à?" "Không. Tôi đâu có ghét cái kiểu đó của bà." Có vẻ tình cảm vợ chồng ông bà chủ tiệm rất tốt đẹp. Mong hai người mãi mãi hạnh phúc.
Và đây là kết quả.
Kết quả việc Ma-ma-ko mua một bắp cải với giá một trăm Ma-m.
Cô ấy đã nhận được ít nhất hơn hai ngàn Ma-m tiền đồ khuyến mãi, bao gồm khoai tây, cà rốt, cà chua, xà lách, cá (giống cá nục), bánh khoai tây chiên, và cả đồ hầm.
Trong khi đó, Ác Ma Mẹ In-bi chỉ nhận được khoảng năm trăm Ma-m đồ khuyến mãi. Điều này chắc chắn là chiến thắng của Ma-ma-ko... nhưng mà.
Ma-sa-to cau mày suy nghĩ, rồi liên lạc.
"A lô, chị Shi-ra-se. Chị nghe rõ không ạ?"
"Tôi nghe rõ, và tôi cũng đã chứng kiến toàn bộ tình hình rồi."
"Vậy thì dễ nói chuyện rồi. ...Chỉ vì mẹ con cháu đi mua sắm cùng nhau mà được nhận đồ khuyến mãi kiểu đó là không đúng phải không ạ?"
"Không vấn đề gì đâu. Bởi vì có con thì mới là mẹ mà."
"Không, nhưng mà... Cháu chỉ là người phụ trách tường thuật trực tiếp nên mới đi cùng thôi... Cháu nghĩ chị In-bi cũng sẽ không phục đâu ạ..."
"Ma-sa-to-kun. Không sao đâu."
Ác Ma Mẹ In-bi lên tiếng.
Người phụ nữ từng là một người mẹ thô tục, chuyên dụ dỗ và bóc lột, giờ đây mỉm cười với vẻ mặt thanh thản, như thể đã trút bỏ được gánh nặng.
"Trận đấu này, Ma-ma-ko-san thắng... không, là chiến thắng của hai mẹ con mấy đứa."
"...Được thật sao?"
"Được chứ. ...Mẹ con tôi cũng thân thiết với nhau mà... nhưng mà, tụi nó lại không chịu đi mua sắm cùng tôi. Chúng nó bảo 'đi với mẹ thì xấu hổ lắm'."
"À, thì ra là vậy. Nếu bị làm trò như thế ngay trước mặt thì xấu hổ thật."
"Thế mà Ma-sa-to-kun lại dễ dàng chấp nhận Ma-ma-ko-san trong hình dạng ác ma, thậm chí còn tự giới thiệu mình là con trai của cô ấy... Làm sao mà lại nuôi dạy được một đứa con hiếu thảo với mẹ như vậy chứ. Tôi hoàn toàn bại trận rồi."
"Con cũng đâu có muốn nói thế đâu chứ!? Thậm chí con còn cảm động với sự nhẫn nại của chính mình nữa là!?"
Ma-sa-to lau đi những giọt nước mắt vừa trào ra, rồi hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
Tóm lại, trận đấu đã phân định thắng bại.
Trận đấu [Mua sắm + α], diễn ra sát nút với giới hạn cho phép phát sóng, đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Ma-ma-ko. "Giờ là lúc tấn công... Hả!? Không bị khống chế sao!?" "Hửm?" "Kế hoạch thất bại rồi~! Rút lui nhanh chóng thôi~!" Dù có cảm giác như một thứ gì đó màu bạc cực kỳ nhanh nhẹn vừa lao tới rồi vụt đi mất, nhưng dù sao thì trận đấu cũng đã kết thúc.
Vừa trở lại khu vực thi đấu, chưa kịp nghỉ ngơi, trận đấu tiếp theo đã bắt đầu.
Ma-ma-ko trở lại hình dáng ban đầu, cùng Ác Ma Mẹ In-bi đi về phía khu vui chơi trẻ em. Cô chào hỏi các bà mẹ khác, vừa trò chuyện vui vẻ vừa để bọn trẻ tự do vui đùa.
Khi Ma-sa-to quay lại bàn bình luận, một túi bánh kẹo đã trống rỗng nằm chình ình trước mặt cậu.
"...Phần của tôi đâu?"
"Đã để các bạn chờ lâu rồi! Trận đấu xin được bắt đầu! Mời các tuyển thủ ra sân!"
"Này! Phần của tôi đâu! Đường để hồi phục năng lượng cho tôi đâu rồi!"
Với lời thông báo đầy năng lượng từ Wai-z (sau khi đã nạp đủ calo), trận đấu thứ hai bắt đầu.
Từ cổng ra vào, hai người mẹ xuất hiện.
Đầu tiên là Tiên Mẫu Sha-ri-re. Với vẻ mặt thanh tao đậm chất tinh linh, cô ấy trang nghiêm bước lên sân khấu.
Tiếp theo là Người Máy Mẹ Me-ca-te. Cô ấy xuất hiện, thân hình kim loại quyến rũ tỏa sáng lấp lánh, đi kèm với vô số các đơn vị bay tí hon.
Một người mẹ thuộc chủng tộc được mệnh danh là hiền giả của rừng xanh, và một người mẹ máy móc. Đây là cuộc đụng độ giữa hai người mẹ đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Trận đấu thứ hai vòng loại thứ hai đã trở thành cuộc đối đầu giữa hai người mẹ có tính cách đối lập. Thật sự rất thú vị."
"Đây là cuộc chiến giữa thiên nhiên và khoa học! Tôi thấy phấn khích quá!"
"Vậy thì Ma-sa-to-kun, chuẩn bị cho vòng bốc thăm đi."
"Tôi đúng là trở thành người chuyên lo việc vặt rồi ha... Thôi được, tôi sẽ làm."
Giao mic lại cho các cô gái, Ma-sa-to chuẩn bị hộp bốc thăm rồi tiến lên sân khấu.
Thứ hạng vòng loại, Tiên Mẫu Sha-ri-re đứng thứ hai, Người Máy Mẹ Me-ca-te đứng thứ tư. Do đó, Tiên Mẫu Sha-ri-re có quyền bốc thăm trước. "Vậy thì, chị Sha-ri-re." "Không biết sẽ ra cái gì nhỉ?" Trên tấm thẻ được nhẹ nhàng rút ra từ hộp bốc thăm viết rằng...
【Dọn dẹp (Cấp độ 99)】
Đây là cuộc đối đầu dọn dẹp ở cấp độ khó nhất. Dù vậy, Ma-sa-to hoàn toàn không hiểu gì cả nên.
"Này, bàn bình luận ơi. Giải thích dùm cái~"
"Được thôi~. ...Này chị Shi-ra-se. Đây là trận đấu kiểu gì vậy?"
"Nói tóm lại, đó là việc làm sạch không khí. ...Ngay cả không khí nhìn có vẻ sạch sẽ cũng chứa đủ thứ vật chất như virus cảm cúm hay phấn hoa. Đặc biệt, trẻ em có hệ miễn dịch yếu đối với những thứ đó, nên các gia đình có con nhỏ cần hết sức cẩn trọng."
"Ra vậy. Đây đúng là một trận đấu xứng đáng để thể hiện năng lực của một người mẹ."
"Trông khó thật đấy! Mong các tuyển thủ cố gắng!"
"Vậy thì, ngay bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu thải không khí cần làm sạch lên riêng khu vực sân khấu."
Từ các khe hở của sàn gỗ lát trên sân khấu, luồng không khí ô nhiễm và ứ đọng bắt đầu bốc lên. Không khí chứa đầy các chất ô nhiễm cùng với mùi nhà cửa quen thuộc tràn ngập khắp sân khấu.
Ngoài ra, nó đã được thiết kế để không tràn ra khu vực vui chơi trẻ em, nên ở đó vẫn an toàn.
"Vậy thì, bắt đầu nào!""Chuẩn bị!""Các mẹ, chiến!"
Cả hai bà mẹ tham gia thi đấu đều nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu. Tiên Mẫu Sha-ri-re dùng khăn tay màu xanh nõn chuối che miệng. Người Máy Mẹ Me-ca-te tự động đeo chiếc mặt nạ phòng độc bằng kim loại vào với tiếng "xoạch" dứt khoát.
"Cái này... ra vậy. Không thể để con mình hít thở thứ không khí như thế này được."
"Phải xử lý khẩn cấp thôi."
"Vậy thì, ra tay trước để giành chiến thắng. Mời cô trước."
Tiên Mẫu Sha-ri-re lấy ra một hạt cây giống quả sồi từ trong quần áo, rồi xoẹt một cái lăn nó ra xa một chút.
Không chần chừ, cô ấy bắt đầu niệm chú.
"Hỡi hạt cây của rừng mẹ... Nếu ngươi cũng là một người mẹ, chắc hẳn ngươi hiểu phải không... Ta muốn con ta được hít thở không khí trong lành mà lớn lên khỏe mạnh... Nếu ngươi hiểu được tâm nguyện này, xin hãy ban cho ta sức mạnh."
Lời cầu nguyện tràn đầy tình yêu thương đã được đáp lại.
Trong khoảnh khắc, hạt cây "tách" một tiếng rồi nứt ra, đâm rễ, nảy mầm... cứ thế mà lớn lên với tốc độ kinh hồn, thoáng chốc đã biến thành một cây cổ thụ to lớn. Đó là một cây lá rộng hùng vĩ cao hơn mười mét.
Trước sự việc bất ngờ này, khán giả dĩ nhiên là ngỡ ngàng, ngay cả Wai-z và những người ở bàn bình luận cũng chết sững. Chỉ có Shi-ra-se là vẫn bình thường như mọi khi.
"Kh-cái này... to quá trời ơi..."
"Nghe nói cây cối trong rừng Tinh Linh có khả năng thanh lọc cực kỳ mạnh mẽ. Có vẻ cô ấy đang tận dụng điều đó để làm sạch không khí. Đúng là một phương pháp dọn dẹp rất tinh linh."
Tán lá xanh tươi dày đặc hấp thụ không khí ứ đọng, rồi thải ra không khí trong lành. Xung quanh cây cổ thụ, không gian nhanh chóng trở nên trong sạch.
Hít thở một hơi thật sâu, Tiên Mẫu Sha-ri-re mỉm cười rạng rỡ.
"Đây chính là truyền thống của làng Tinh Linh, kỹ năng thanh lọc không khí của Tiên Mẫu: 【Hơi Thở Của Rừng Mẹ】. ...Chị Me-ca-te, chị thấy thế nào?"
"Vâng. Ngoài mùi hương của rừng, tôi còn có thể cảm nhận được các ion âm. Đây chắc chắn là thứ không khí cực kỳ trong lành, thường được gọi là không khí 'ngon'. Rất thích hợp cho việc nuôi dạy con cái."
"Đúng chứ, đúng chứ. Ư ư ư. Vậy là tôi thắng chắc rồi nhỉ?"
"Quả thật, tôi đánh giá đây là một tình huống khá khó khăn."
Ngước nhìn cây cổ thụ thần bí, Người Máy Mẹ Me-ca-te lộ vẻ mặt cứng rắn. Lẽ nào trận đấu đã an bài...? Đúng lúc đó.
Từ khu vui chơi trẻ em, Ma-sa-to ngước nhìn cây cổ thụ, rồi chợt nảy ra một suy nghĩ.
"À mà... to thế này thì làm sao mà cho vào nhà được nhỉ..."
"A" (đồng thanh)
Vừa thản nhiên lẩm bẩm, Tiên Mẫu Sha-ri-re, Người Máy Mẹ Me-ca-te, thậm chí cả khán giả, những người ở khu vui chơi trẻ em và cả Shi-ra-se đều ngơ ngác nhìn Ma-sa-to. "Ơ, ơ? Mình vừa nói gì lạ à...?" Không, cậu ấy chẳng nói gì lạ cả.
Đó là một hiệu quả ai ai cũng mong muốn, nhưng mà... việc mọc một cái cây đại thụ trong nhà để lọc không khí thì rõ ràng là bất khả thi rồi.
Vậy nên.
“Ơ, ơ... Thôi rồi! Thật là, lẽ ra cậu cứ im lặng thì tốt hơn, Makoto-kun à!”
“Cảm ơn sự hỗ trợ của Makoto-kun. ...Vậy thì, đây là đòn phản công của tôi.”
Bỏ mặc mẹ Elf Sharyl đang sốt ruột không yên, mẹ Android Mecate bắt đầu hành động.
“Mode: Air Cleanness!”
Những cánh quạt bay gắn vào lưng cô, tạo thành một chiếc quạt trông giống như một chiếc quạt gió siêu tiên tiến. Cánh quạt quay tít, hút hết luồng không khí tù đọng xung quanh.
Đứng ngoài quan sát, Makoto không khỏi dán mắt vào sân khấu.
“Ôi chao! Đây rồi! Cái khí chất của một trận chiến SF viễn tưởng cận kề đây mà! Cảm giác như sắp bắn ra cái gì đó thật khủng khiếp! Kiểu như tia laze, kết liễu gọn gàng trong một nốt nhạc chăng!?”
Chắc chắn là vậy rồi. Sắp bắn ra đó. Sẽ bắn ra cái gì đó siêu khủng. Một thứ gì đó cực mạnh sẽ xuất hiện!
Mẹ Android Mecate giật mạnh phần giáp ở hông cô! “Mở rồi! Từ chỗ đó!” Một cái lỗ hình vòi phun hiện ra, từ đó...
Thế rồi... một làn gió nhẹ nhàng, êm ái thoảng qua.
“Cái quái gì đây? Chỉ là thổi gió thôi ư!?”
“Con không chỉ có chức năng lọc không khí mà còn kiêm cả tạo ẩm, hút ẩm, điều hòa nhiệt độ nữa. Đây chính là thực lực của một người mẹ máy móc. Hệ thống Điều hòa Tối ưu của Mẹ, tên kỹ năng là [Mama-Con] ạ.”
Bộ lọc được trang bị bên trong cơ thể cô có hiệu suất cao, có thể giữ lại toàn bộ các chất gây ô nhiễm trong không khí. Lại còn có khả năng tự động vệ sinh nên không tốn công sức. Có thể liên tục cung cấp không khí trong lành mọi lúc.
Bản thân người mẹ đóng vai trò là hệ thống điều hòa nên không cần lo lắng về vị trí đặt.
Ngày nóng bức, chỉ cần chạy đến bên mẹ là có ngay hơi lạnh mát rượi. Ngày lạnh lẽo, cũng chỉ cần chạy đến bên mẹ là có ngay hơi ấm áp áp.
Chứng kiến những tính năng cao cấp đó, “Ôi trời, tôi thua rồi,” mẹ Elf Sharyl ôn tồn tuyên bố thất bại. Vậy là trận đấu đã có kết quả.
“Người chiến thắng trận đấu thứ hai đã được xác định là cô Mecate!”
Theo lời tuyên bố của Shirase, cả khán phòng sôi động hẳn lên. “Cả hai đều đỉnh quá!” “Cảm động thật sự!” Ngay cả những người mẹ ở khu vực trẻ em cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Còn Makoto thì sao.
“Rõ ràng là tạo ra cái khí chất như sắp tung ra chiêu thức hoành tráng lắm, mà cuối cùng lại là... cái máy điều hòa nhiệt độ ấy hả... Thật là lãng phí tài nguyên cơ khí quá thể...”
“Theo tài liệu tôi đang có trong tay thì... cô Mecate đây vốn được sản xuất với mục đích là một vũ khí chiến đấu, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, cô ấy đã được cải tạo từ loại tấn công sang loại hỗ trợ đời sống. Nghe nói cô ấy đang nuôi dạy con cái thay cho những người bận rộn với công cuộc tái thiết, và sống rất hạnh phúc ạ.”
“Thế giới hòa bình thì là tốt nhất rồi! Chuyện đó thì đúng là đúng rồi... Khụ!”
Thế là Makoto, thất vọng vì những người chẳng hiểu gì về sự lãng mạn của các cậu trai trẻ, đấm thùm thụp xuống đất.
Cảm xúc vẫn còn nguyên, chưa kịp giải tỏa sự ấm ức thì trận đấu thứ ba đã bắt đầu.
“Thế thì Maa-kun, trận tiếp theo nhé.” Mamako bất ngờ thò đầu ra.
“À, ừm... Khoan đã, mẹ!? Từ lúc nào!?”
“Thấy mọi người ai nấy cũng vui vẻ với con cái nên mẹ cũng muốn ở cùng Maa-kun mà. ...Vậy thì, xin mời các đấu thủ vào sân! Mọi người hãy vỗ tay chào đón nào!”
“Lại còn tự ý làm bình luận viên nữa!?”
Đáp lại lời kêu gọi của Mamako, các đấu thủ cho trận tiếp theo dần xuất hiện từ cổng vào.
Đầu tiên là, Mẹ Khổng Lồ Kaidee.
“Thôi được! Cố gắng~ lên~ nào~!”
Người mẹ khổng lồ cao năm mét xuất hiện bằng cách vừa đi vừa nhún nhảy. Bộ ngực khổng lồ, lớn đến mức người lớn cũng không thể ôm xuể, rung lên bần bật, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Tiếp theo là, Mẹ Kì Lạ Solente.
“Chào buổi sáng~. Tôi là một người mẹ, hoàn toàn không có gì kì lạ đâu nha~.”
Đây là một đấu thủ cao hơn hai mét, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng trùm mặt màu bạc.
Dù có lớn hơn các người mẹ khác, nhưng khi đối đầu với mẹ Khổng Lồ Kaidee thì trông cô ấy lại nhỏ bé một cách đáng thương...
“(Nói thật thì, lỡ có bị dẫm phải mà bẹp dúm lại cũng được nữa là.)”
Makoto khá là thật lòng nghĩ vậy. Dù sao thì, người đó là kẻ thù mà.
Makoto đút tay vào túi, lấy ra chiếc mặt dây chuyền đã thu hồi được từ Mamako.
Trên mặt dây chuyền có một ký hiệu giống như chữ "Mẹ" bị đảo ngược.
“(Cuối cùng thì mình cũng nhớ ra... đây là ký hiệu của tổ chức phản loạn Libere!)”
Chiếc áo khoác mà những Amante và Solera bình thường mặc cũng có ký hiệu tương tự. Cậu đã từng thấy nó rồi. Chiếc mặt dây chuyền này là vật phẩm của kẻ địch.
Chúng đã lừa dối rằng đó là quà của Makoto, khiến Mamako đeo vào, rồi mẹ cậu bị quỷ hóa... Nhờ thế mà Makoto phải đi mua sắm cùng mẹ trong bộ dạng khó coi... Nhớ lại là lại thấy tức sôi máu rồi...
“Nào nào, Maa-kun. Không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ đâu. Chúng ta phải bốc thăm nội dung thi đấu chứ.”
“Hả?... À, ừ, đúng rồi...”
“Đây là công việc duy nhất được giao cho Makoto đấy. Cố gắng lên nhé~.”
“Phần bình luận và thuyết minh sẽ do cô Mamako và chúng tôi đảm nhận.”
“Makoto-san! Cố gắng bốc thăm nhé!”
“Chắc anh cũng đã biết rồi, về Solente-san thì...”
“Tạm thời cứ giám sát thôi, đúng không ạ?... Cô ấy hình như đã gây ra kha khá chuyện rồi ấy chứ... Thôi được rồi, tôi hiểu mà.”
Là lệnh từ cấp trên. Makoto miễn cưỡng chấp nhận, lại bị đẩy ra khỏi khu vực bình luận, ôm chiếc hộp bốc thăm lên sân khấu.
Thứ hạng của vòng loại là: Mẹ Khổng Lồ Kaidee hạng 13, Mẹ Kì Lạ Solente hạng 9. Vậy nên.
“...Mời Solente-san.”
“Vâng vâng~. Tôi bốc thăm đây~.”
Khi Makoto cực kỳ khó chịu đưa chiếc hộp bốc thăm ra, Mẹ Kì Lạ Solente lại hồn nhiên rút một lá thăm. Nội dung thi đấu là:
【Giặt DX】 (Giặt Đẹp Ưu Việt).
Chắc ý là giặt giũ thật sang chảnh đây mà. Với Makoto thì chịu, chẳng hiểu mô tê gì sất. Vô nghĩa.
Nhưng cậu cũng chẳng bận tâm.
“Thế thì, về chỗ thôi. Nội dung cụ thể chắc Shirase-san sẽ giải thích, còn mình thì thế là xong việc.”
Ôm chiếc hộp bốc thăm dưới nách, cậu lãnh đạm định rút lui... thì.
“Makoto-kun~, đợi chút đã nha~.”
Mẹ Kì Lạ Solente tóm lấy cổ áo khoác của Makoto.
“...Khoan đã, cô buông tôi ra đi.”
“Giặt DX là~, có phải cứ giặt thật khủng khiếp là được không ta~? Đúng vậy nhỉ~. Cứ cho là vậy đi~... Ha~!”
“Ái chà!?”
Makoto bị kéo mạnh, chiếc áo khoác bị lột phăng ra.
Mẹ Kì Lạ Solente còn đưa tay tới áo sơ mi của cậu.
“Khoan đã, cô làm gì vậy! Dừng lại đi! ...Ơ, ơ kìa?... Sao người mình yếu xìu, không chống cự được thế này... Chẳng lẽ!”
“He he he~. Cứ đứng yên đó nha~.”
Chắc là do kỹ năng suy yếu năng lực của Solera rồi. Makoto đành để mặc mình bị “Cứ vậy nhé~” “Ối!?” áo sơ mi bị lột ra. Cậu xấu hổ đứng trần nửa trên!
Chiếc áo sơ mi của Makoto, sau một hồi chạy tới chạy lui, quậy phá loạn xạ, đã thấm đẫm mồ hôi. ...Không thể nói là bẩn, nhưng...
“Đây là chiếc áo cần được giặt rồi~. Vậy thì~... ưm~... đây nhé~.”
Mẹ Kì Lạ Solente khẽ ngân nga, rồi vẫy chiếc áo hai ba cái.
“Tiếp theo là công đoạn sau nha~.”
“Làm giảm độ bám dính của vết bẩn, giũ sạch, sau đó là tạo hiệu ứng phản xạ...”
“Không cần phải giải thích từng li từng tí đâu~. Cứ im lặng mà làm việc đi~.”
Hình như có một người khác bên trong chiếc áo choàng trùm mặt đang lẩm bẩm gì đó, nhưng rồi “Được rồi đó,” “Vâng~, xong rồi~” công đoạn xử lý đã hoàn thành một cách nhanh chóng.
Mẹ Kì Lạ Solente kiêu hãnh giơ chiếc áo lên.
“Giặt xong rồi nhé~. Giờ thì kiểm tra đi nha~.”
“Kiểm tra thì cũng...”
“À~, đúng rồi ha~. Với Makoto-kun thì khó nhỉ~. ...Thế thì~, nếu là một người mẹ đủ khả năng thì~, chắc sẽ hiểu chứ~? Để xác nhận chút đi nào~.”
“Hả? Tôi á?”
Chiếc áo sơ mi của Makoto được ném gọn ghẽ vào lòng bàn tay khổng lồ của mẹ Khổng Lồ Kaidee.
Mẹ Khổng Lồ Kaidee nhìn chằm chằm vào chiếc áo, rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Cái này...! K-khoan đã, để tôi thử chút đã!”
Cô ấy lập tức dùng chiếc áo để lau chùi sàn sân khấu. “Á! Khoan đã!” Nếu làm vậy thì áo của Makoto sẽ bị bẩn... Không.
Chiếc áo bắn tung những vết bẩn bám trên bề mặt. Nó vẫn sạch tinh.
“Ơ? Sao lại...?”
“Cái áo này, nó đẩy lùi mọi vết bẩn, tuyệt đối không bao giờ bị dơ! Không bị dơ thì không cần giặt lại lần sau, vải vóc cũng không bị hư hại! Đây đúng là một màn giặt giũ hoàn hảo!”
“Đúng vậy đó~. He he he~. ...Vậy thì~, người mẹ khổng lồ đây~, định đối phó bằng cách giặt giũ như thế nào đây ta~?”
“Kh-không thể nào... Con chỉ có mỗi kỹ năng giặt một lượt đồ của ba mươi người bình thường thôi... Cố gắng cách mấy cũng không thắng được đâu! Huhuuhu!”
“Thế thì~, bên đó thua rồi~, tôi thắng nhé~. Vâng, cảm ơn nhé~. Làm tốt lắm~.”
Giật lấy chiếc áo từ tay mẹ Khổng Lồ Kaidee, Mẹ Kì Lạ Solente nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Dù chưa có tuyên bố chính thức, nhưng thắng bại đã quá rõ ràng.
Chứng kiến màn giặt giũ quá đỗi áp đảo đó, cả khán phòng im phăng phắc. Khán giả đương nhiên, ngay cả những người mẹ nổi tiếng cũng dường như không thốt nên lời.
Chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ Khổng Lồ Kaidee. “Mẹ ơi!” “Đừng khóc mà, mẹ.” Đứa con khổng lồ và Mamako chạy tới an ủi, nhưng nước mắt cô ấy vẫn tuôn như thác lũ.
Nhưng dù có khóc bao nhiêu, kết quả cũng không thay đổi.
Trận đấu thứ ba kết thúc với chiến thắng áp đảo của Mẹ Kì Lạ Solente...
...nhưng mà.
“...Ối! Không phải lúc để đờ đẫn nữa! Trả lại áo sơ mi cho tôi!”
Makoto vội vàng chạy tới. Cậu đuổi theo Mẹ Kì Lạ Solente.
Makoto chạy qua cổng vào, lao vào phòng chờ. Nhưng không thấy bóng dáng Mẹ Kì Lạ Solente đâu.
Thay vào đó là sự xuất hiện của Mẹ Bí Ẩn HAHACO. Bà ấy đang cầm chiếc áo sơ mi sạch tinh như mới, vẻ mặt thoáng buồn bã.
“À, ừm... cô ơi, cho tôi hỏi chút được không ạ? Chiếc áo đó, có khi nào là của tôi không ạ?”
Makoto rụt rè hỏi.
Mẹ Bí Ẩn HAHACO gật đầu, rồi chỉ vào thùng rác đặt ở góc phòng chờ.
“Thì ra là áo của tôi, và đã bị vứt đi rồi!? Khụ, mấy người đó! Tức chết mất!”
Phải làm sao đây! Bắt được họ là phải đánh cho một trận nhừ tử... Hay là mình sẽ bị đánh nhừ tử nhỉ... Trong lúc Makoto đang tức điên lên rồi lại tái mặt vì sợ.
Mẹ Bí Ẩn HAHACO mở chiếc áo ra và tiến lại gần. Bà ấy nắm lấy cánh tay Makoto, xỏ tay cậu vào ống tay áo, rồi mặc áo cho cậu.
“Khoan đã, ừm, tôi tự mặc được mà...”
Mẹ Bí Ẩn HAHACO lắc đầu, vẫn tiếp tục mặc áo cho cậu. Cài cúc áo, “Ối!?” rồi nhét vạt áo vào trong quần. Cuối cùng, bà ấy còn chỉnh lại cổ áo cho cậu nữa.
“À, ừm... c-cảm ơn ạ.”
Makoto với vẻ mặt gượng gạo, dù sao cũng cố gắng nói lời cảm ơn.
Mẹ Bí Ẩn HAHACO gật đầu thật sâu. Bà ấy trông rất hài lòng. Bà ấy khẽ lắc lư người sang trái sang phải, trông có vẻ vui vẻ.
“...!”
Đột nhiên, Mẹ Bí Ẩn HAHACO dường như chợt nghĩ ra điều gì đó. Bà ấy chạy đến chiếc ghế dài đặt sát tường, rồi ngồi xuống mép ghế.
Bà ấy vỗ vỗ lên đùi, mấy cái liền. Vỗ liên tục như mời gọi Makoto vậy.
“À, không thể nào đâu nhỉ... nhưng mà... có phải là mời... nằm gối đùi không ạ?”
“...” (gật đầu lia lịa)
Bà ấy gật đầu lia lịa đầy nhiệt tình. Hình như bà ấy muốn cho Makoto gối đùi. “À, dù rất cảm kích nhưng mà...” Khi Makoto định lịch sự từ chối, “...” Mẹ Bí Ẩn HAHACO liền buồn thiu, rồi rấm rứt khóc, ra vẻ muốn được Makoto thương hại. Rõ ràng bà ấy rất muốn Makoto gối đùi.
Phải làm sao đây.
Được người lạ gối đùi thì, nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra được...
“(HAHACO-san là ai nhỉ...?)”
Về chi tiết này, Shirase không hề thông báo một lời nào.
Lần tiếp xúc này, có lẽ là cơ hội để tìm hiểu về bà ấy chăng. Một cơ hội ngàn năm có một. Nếu vậy thì.
“Vậy thì, ừm, chỉ một chút thôi, tôi có thể làm phiền không ạ?”
“...!” (gật đầu lia lịa!)
Sự tò mò và khao khát khám phá đã chiến thắng sự xấu hổ. Makoto nằm xuống ghế dài, rồi nhẹ nhàng đặt đầu lên đùi của Mẹ Bí Ẩn HAHACO. Và cảm nhận được.
“(Ôi... gối đùi đây rồi...)”
Hơi cao một chút. Nhưng mềm mại, ấm áp, lại thoang thoảng mùi hương dễ chịu.
Hơn nữa, cái cảm giác an tâm và trên hết là sự thỏa mãn nó quá đỗi tuyệt vời. Hạnh phúc cứ từ từ thấm đẫm trực tiếp từ da đầu vào tận não vậy. Được vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc thì sự sung sướng như nhân đôi.
Vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức... Cái này...
Cái này... hoàn toàn y hệt kỹ năng làm mẹ [Gối Đùi của Mẹ] mà Mamako đang có!
“...Hả!?”
Makoto vội vàng bật dậy, nhìn chằm chằm vào đùi của Mẹ Bí Ẩn HAHACO.
Cái cảm giác ấy, không phải từ gối đùi của mẹ Mamako, mà là của một người mẹ xa lạ. Thế nhưng, hiệu quả mà Masato cảm nhận được lại thật sự là...
"Không lâu nữa, trận đấu thứ tư sẽ bắt đầu. Đại Hảo Chân Nhân, xin hãy trở về vị trí đã định. Kỹ năng tìm con của mẹ bạn có nguy cơ bùng nổ đó. Xin hãy quay lại ngay lập tức!"
Bất chợt, giọng của Shirase vang lên trong loa phát thanh. Thông báo cho biết kỹ năng [Nanh Của Mẹ] sắp sửa được kích hoạt.
"Ôi chao, phải về gấp thôi! Vậy thì, vậy thì... chuyện là thế nên xin phép cáo từ! Cảm ơn rất nhiều! Chúc các mẹ thi đấu tốt trong trận tiếp theo nhé!"
Masato quay lưng lại với Mẹ Bí Ẩn HAHAKO. Cậu chạy bán sống bán chết, như thể muốn thoát khỏi cái khí tức khó hiểu từ người mẹ kia vậy.
***
Trên võ đài, trận đấu thứ tư đang diễn ra.
Đối đầu với nhau là hai người phàm đã giành chiến thắng để tiến vào vòng này.
Đầu tiên, là một người mẹ mặc trang phục nổi bật, thoăn thoắt sử dụng nhẫn thuật. Đó là Nhẫn Giả Mẫu Kunoichi-ko.
"Không thể nào thua được! 'Mẹ là một ninja đấy nhé!' — ta chỉ vô tình nói vậy thôi, nhưng con ta lại hết lòng tin tưởng. Vậy nên, vì con, ta phải chiến thắng với tư cách là một ninja!"
Đối diện với cô là một người bí ẩn, vẫn giữ kín thân thế và cả dung mạo. Đó chính là Mẹ Bí Ẩn HAHAKO.
"..."
Nội dung trận đấu là [Dọn Dẹp (Độ Nguy Hiểm Cực Đại)]. Cũng y hệt trận đấu vòng một của Mamako.
Trên võ đài, lại một lần nữa, căn phòng của Masato ở thế giới thực đã được tái hiện. Điểm mấu chốt của trận đấu là vừa dọn dẹp, vừa tìm và thu hồi những thứ mà bố mẹ nên xem. Nếu chẳng may phát hiện ra thứ không nên thấy, lập tức bị loại.
Trận đấu đã sớm đi vào hồi gay cấn. Các cô gái ở đài bình luận cũng đang hăng hái cổ vũ.
"Nói rồi mà, chắc chắn ở trên giá sách! Chúng được ngụy trang cẩn thận để che giấu đó! Chắc chắn 100%!"
"Hãy nhắm vào mấy cuốn sách có tựa đề hàn lâm vô bổ ấy! Chắc chắn có ở đó!"
"Hừm hừm... ta có cảm giác như đối thủ cố tình để lộ mấy thứ "nguy hiểm" nhạy cảm thì phải... Vậy thì, ta sẽ đánh úp lại... Nam Mô Ba!"
Nhẫn Giả Mẫu Kunoichi-ko hạ quyết tâm, cầm lấy một cuốn bách khoa toàn thư cỡ lớn. Mở ra thì thấy...
Một tờ lịch vẽ toàn các cô gái xinh đẹp trong trang phục nội y đang kẹp ở giữa! "Á á á!?" "Hoan hôuuu!" "Tuyệt vời quá đi mất!" Nhẫn Giả Mẫu Kunoichi-ko thì ngỡ ngàng, còn các cô gái thì vỗ tay reo hò vang dội!
Cứ thế, đời tư của cậu cứ bị phơi bày ra hết cả... nhưng chủ nhân của căn phòng lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.
"('...Chuyện vừa nãy rốt cuộc là cái quái gì vậy?')"
Masato, người đang ngồi ở góc đài bình luận, vẫn dõi theo. Cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động của Mẹ Bí Ẩn HAHAKO.
"..."
Sau khi dọn dẹp xong, người ấy, cũng giống như Mamako ở trận vòng một, đã kích hoạt kỹ năng đặc biệt dùng để khám phá phòng trẻ em [Mẹ Tìm Kiếm], kiểm tra căn phòng một cách kỹ lưỡng...
Và rồi, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó. Cô ấy từ từ di chuyển, nhấc thùng rác lên, và bên dưới nó là...
Đó là bảng điểm bài kiểm tra ở trường! Trên bảng điểm có một ô để phụ huynh ký xác nhận. Đây là thứ bắt buộc phải cho bố mẹ xem, nên việc tìm thấy nó là hoàn toàn chính xác.
Phân thắng bại rồi.
"Đến đây là hết. Trận đấu thứ tư, phần thắng thuộc về Mẹ Bí Ẩn HAHAKO!" Khi Shirase ở đài bình luận tuyên bố, cả khán phòng bùng nổ trong tiếng reo hò vang dội đến mức tưởng chừng như vỡ tung.
Thế nhưng, Masato chẳng mảy may để tâm đến sự huyên náo đó, cậu cứ miệt mài suy nghĩ.
"('Ngoại hình giống y hệt, kỹ năng cũng y hệt của mẹ... Tại sao lại thế...')"
Mẹ Bí Ẩn HAHAKO quay mặt về phía Masato. Mamako thì ngẩng đầu nhìn lên từ khu vực dành cho trẻ em. Masato cứ thế luân phiên nhìn chằm chằm vào hai người họ, và tiếp tục suy nghĩ...
***
Sau khi kết thúc lịch trình ngày thứ hai của giải đấu, Masato trở về nơi lưu trú. Dù đã đến tối, những suy tư của cậu vẫn chưa dứt.
Đằng hành lang, hình như đang diễn ra một cuộc rượt đuổi kinh hoàng: "A, chị ơi!", "Chị đây rồi!", "Tìm thấy rồi sao!?", "Sao số người lại tăng lên thế kia!?", "Tăng thật ạ!"... Thế nhưng, những tiếng ồn ào đó cũng chẳng thể khiến cậu bận tâm.
Cậu chống khuỷu tay lên bàn ăn, miệt mài suy nghĩ.
"Kỹ năng của mình thì không hề phản ứng, vậy mà kỹ năng của mẹ... lại còn giống mẹ y hệt... Rốt cuộc là thế nào đây... Khốn kiếp! Không tài nào hiểu nổi!"
"Lúc như thế thì cứ ăn cơm trước đã! Biết đâu lại nảy ra ý hay đó!"
"À, có lẽ vậy thật... Vậy thì, xin phép dùng bữa."
Cậu dùng muỗng múc một miếng đậu phụ Ma Bà đỏ chót đặt trước mặt, rồi nuốt chửng một ngụm. "Ồ, ngon... ơ? ...Kk-cayyyyyyyy quá điiiiiiiii!?" Vì quá cay, Masato liền phụt lửa ra từ miệng "Phụt phụt phụt!"
"Ồ! Phun lửa đẹp quá nè! Masato có tố chất của đòn tấn công hệ hơi thở đó! Con hãy về làm con của mẹ, rồi đặt mục tiêu trở thành Dũng sĩ Rồng nhé!"
"Hả, Dũng sĩ Rồng á!? Cái gì thế nghe ngầu quá! ...Mà khoan, Samohan-san cũng đến nhà trọ của chúng ta từ lúc nào vậy chứ... Hơn nữa, cayyyyyyyyyyy quá điiiiiiiiii! Ui daaaaaaaa!"
Nhờ món ăn Tứ Xuyên siêu cay của Long Nhân Mẫu Samohan mà miệng cậu đang tê dại hết cả. Chắc chắn là bị cháy rồi.
Đúng lúc đó.
"Ố là la. Miệng của Masato đen kịt hết cả rồi này. Vậy thì, hãy cùng mẹ Ma Cà Rồng đánh răng thật vui vẻ nhé. Nào, há miệng ra con."
"Hả? Khoan đãáááááá!?"
Đứng sau lưng Masato một cách tự nhiên là Ma Cà Rồng Mẫu Kangoshi trong trang phục y tá. Cô ấy khiến Masato há miệng ra, rồi dùng bàn chải đánh răng đang cầm trên tay để đánh răng cho cậu.
"D-dừng lại!? Không, ư... ư...!"
"Con cứ tự nhiên đi. Thấy dễ chịu lắm đúng không? ...Nếu Masato trở thành con trai của mẹ, mẹ sẽ đánh răng cho con mỗi ngày, cả sáng, trưa, tối, cứ như thế này đó. Con thấy sao nào?"
Miệng, một cơ quan cảm giác đặc biệt, lại bị mẹ "sóc sóc" (chỉ âm thanh đánh răng) như vậy... Sao thế nhỉ... Cứ thấy là lạ, không ổn chút nào. Chuyện này tuyệt đối không được! "Đủ rồi ạ!" "Ôi, chạy mất rồi này." Masato liền khẩn cấp thoát thân.
***
Cậu rút lui khỏi phòng ăn, chạy trốn sang phòng khách. Nhưng ở đó cũng có một người mẹ.
Đó là Mamako. Cô ấy đang ngồi trên ghế sofa, gấp quần áo cho Masato. Thật tiện lợi.
"Ồ, Ma-kun. Nãy giờ có vẻ ồn ào quá, có chuyện gì vậy con?"
"Mẹ mải mê với quần áo của con đến mức không để ý đến tình hình 'bản thân' của con sao... Thôi được rồi. Cũng không có gì to tát, mẹ cứ tự nhiên đi."
Masato tạm thời ngồi xuống bên cạnh Mamako. Sau đó, cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào đùi của Mamako. Không phải theo nghĩa kỳ quặc gì đâu, mà là để điều tra đấy.
"Ố là la. Ma-kun muốn được gối đùi sao. Được thôi. Lại đây con."
"Đ-đâu có, đâu có phải con muốn đâu! Nhưng mà, nếu mẹ đã nói thế, thì đành chịu, cứ để mẹ gối đầu cho con vậy! Con sẽ nhân tiện xác nhận một chút!"
Masato liền ngả người về phía Mamako, "phịch" một tiếng, đầu cậu gác lên đùi cô.
"Xác nhận? Xác nhận cái gì vậy con?"
"Mẹ đừng bận tâm. Chuyện của con thôi."
"Ồ, tiếc quá. ...À, đúng rồi! Nhắc đến xác nhận mới nhớ!"
Mamako chợt giật mình, rồi săm soi chiếc áo sơ mi của Masato thật kỹ.
Chiếc áo sơ mi Masato đang mặc là sản phẩm giặt giũ hoàn hảo của Mẹ Đáng Ngờ Sorente. Mamako chỉ cần liếc mắt một cái là dường như đã cảm nhận được điều gì đó... Nhưng thôi, đối với Masato thì chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Hơn hết là...
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận gối đùi của chính mẹ ruột mình.
"('...Ừm. Đúng là gối đùi của mẹ rồi.')"
Sự mềm mại, hơi ấm, cảm giác an toàn và thỏa mãn. Một thứ hạnh phúc khó tả đang tràn ngập.
Không thể nào nhầm lẫn được. Chắc chắn không thể nhầm được. Đây chính là [Gối Đùi Của Mẹ].
Đồng thời, hình ảnh Mẹ Bí Ẩn HAHAKO lại hiện lên trong tâm trí cậu.
"('Giống nhau á, không chỉ dừng lại ở mức giống đâu. Nó giống y hệt, thật sự là cùng một kiểu gối đùi... Rốt cuộc là sao đây?')"
Ngước lên, cậu thấy khuôn mặt của Mamako. Nhưng bất chợt, khuôn mặt ấy lại hóa thành khuôn mặt của Mẹ Bí Ẩn HAHAKO.
Những câu hỏi không lời đáp cứ xoay vòng trong đầu cậu. Cùng với sự mệt mỏi của cả một ngày dài và hiệu quả của chiếc gối đùi, Masato cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.