Tiếng hô tập luyện khẽ khàng vọng khắp sân sau của quán trọ.
"Hự! Ha! Chà! Grao!"
Dưới ánh bình minh, Thánh Kiếm Filament từ trên trời tỏa sáng rực rỡ, đầy sức sống. Bản thân Masato, trong lúc vung kiếm tập luyện, cũng cảm nhận được nguồn năng lượng sảng khoái của buổi sớm đang dồi dào chảy trong mình.
"Hừm!... Được rồi, chắc đến đây là ổn."
Kết thúc buổi tập luyện sáng sớm bằng một nhát vung kiếm dồn hết sức lực.
"Sáng sớm đã dậy sớm tập luyện thế này... Mình đúng là người hùng quá mức rồi. Thật sự quá mức! Còn hùng đến cỡ nào nữa đây chứ. Hề hề."
Vừa sung sướng tự khen mình, Masato nghĩ đến việc tiếp theo là xử lý mồ hôi. Cậu tra kiếm vào vỏ, bước vào quán trọ, rồi đi thẳng dọc hành lang đến phòng tắm.
"Cơ thể mình ghê thật! Tay được rèn luyện miệt mài thế này cơ mà. Cơ bắp khủng khiếp thật. Hề hề."
Trong phòng thay đồ, cậu cởi quần áo, ngắm nghía bắp tay, rồi cởi nốt đồ lót, vẫn ngắm nghía bắp tay, sau đó bước vào phòng tắm rộng rãi, lại ngắm nghía bắp tay lần nữa, đến khi cảm thấy thỏa mãn. Thêm một lần nữa say sưa ngắm bắp tay, cậu bắt đầu gội đầu. Dùng dầu gội xoa xoa bóp bóp mái tóc...
"Hửm?"
Masato bỗng nhận ra. Phía sau lưng mình, có hơi thở của ai đó...?
Ngay sau đó, một vật gì đó cực kỳ mềm mại "phũn phũn" ấn vào lưng Masato. "Ơ, gì vậy!?" Kẻ lạ mặt đè lên từ phía sau còn tiếp tục xoa bóp mạnh tay trên đầu Masato.
Cả cảm giác ở lưng lẫn cảm giác đầu đang được gội đều rất quen thuộc. Chắc chắn đây là "kiểu gội đầu mẹ làm" rồi. Đang gội đầu nên không mở mắt ra nhìn được, nhưng cảm giác này thì không thể sai đi đâu được. Bởi vì, người dám làm thế với Masato thì có tìm khắp mọi thế giới cũng chỉ có một mà thôi!
"Này, mẹ! Mẹ đang làm gì đấy hả!"
Masato theo phản xạ hét lên. Ngay lúc đó...
"Làm gì á? Mẹ mang khăn đến cho con đây. Gần đến giờ ăn sáng rồi nên con lên sớm nhé."
Tiếng Mamako hiền từ vọng lại từ phía phòng thay đồ.
Không phải từ phía sau.
"Ơ?... Ờ thì... ơ?"
Trước tiên, Masato vội vã dội nước lên đầu, xả sạch bọt xà phòng. Rồi quay người lại.
"...............Ơ?"
Chẳng có ai cả.
"Vừa nãy rõ ràng mình nghĩ là mẹ... Nhưng mẹ lại ở phía phòng thay đồ... Vậy ai là người đã gội đầu cho mình chứ?... Cảm giác rất thật nên chắc không phải ma đâu... Ưm..."
Ra khỏi phòng tắm, Masato lập tức đi kiểm tra.
Masato và mọi người đang ở tại khu nhà trọ dành cho các bà mẹ và người thân đủ điều kiện tham gia vòng chung kết. Dù chỉ sang trọng ở mức độ họa tiết trên tường khá tinh tế, nhưng so với những quán trọ họ thường thuê, nơi này đã là một cơ sở vật chất đủ tiện nghi và xa hoa rồi.
Và đây là phòng của các cô gái. Masato gõ cửa một tiếng, rồi hé cửa nhìn vào trong.
"...Khò khò... khụt khịt..."
Wise đang ngủ với một tư thế kỳ lạ như đang nhảy múa, đáng tiếc đến mức để lộ cả bụng và quần lót.
"...Khì... khì..." *chọc chọc*
Medhi thì đang ngủ rất say, thỉnh thoảng lại dùng gậy chọc chọc trêu Wise.
"Mơ màng... Con sẽ... cổ vũ cho mẹ... ngáy khò..."
Porta cũng đang cố gắng làm gì đó ngay cả trong mơ.
Cả ba cô gái đều đang ngủ say tít thò lò.
"Theo trực giác của mình thì Medhi có khả năng nhất..."
Nhưng Medhi đang ngủ say như chết. Chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy cô bé đã gội đầu cho Masato, rồi nhanh chóng quay về giả vờ ngủ cả.
Còn Porta và Wise thì, về mặt kích thước, hoàn toàn không thể.
"Vậy thì là sao đây? Vẫn là mẹ sao?... Ưm... Khó hiểu quá."
"Kiểu gội đầu mẹ làm" đó là tàn ảnh của Mamako sao? Hay là phân thân? Hay là nhân bản? Cái nào cũng khó tin cả... Tốt nhất là cứ hỏi thẳng người trong cuộc sẽ nhanh hơn.
"Mẹ thì... sáng nào cũng phải chuẩn bị bữa sáng trước tiên rồi. Đi xem sao."
Quán trọ này là một cơ sở tư nhân được ban tổ chức thuê lại. Tuy nhiên, không có nhân viên phục vụ. Vì vậy, việc nấu nướng, giặt giũ... đều phải tự lo liệu. Ý đồ là, những người mẹ tham gia vòng chung kết đều là chuyên gia nội trợ, nên cứ coi đây là màn khởi động nhẹ nhàng đi.
"Nói cho cùng thì, mẹ dù ở quán trọ nào cũng tự mình nấu ăn, giặt giũ cả thôi... Bảo là tham gia giải đấu gì chứ, vẫn y như mọi khi."
Ra khỏi phòng, cậu đi dọc hành lang, được mùi đồ ăn sáng dẫn lối. Tiếng "cạch cạch, cạch cạch" quen thuộc vang lên, chắc là mẹ đang thái dưa muối. Mùi súp miso thơm lừng, nhẹ nhàng bay tới, kích thích dạ dày đang đói meo.
Mọi thứ đều như thường lệ. Mẹ cậu đang ở đó.
Masato bước vào phòng ăn, chọn một chỗ ngồi và cất tiếng gọi.
"Này mẹ ơi. Con muốn hỏi chút chuyện."
Ngay lập tức, Mamako đang nấu ăn trong bếp trả lời...
"Ồ. Thì ra tôi có con trai đấy à. Lần đầu tôi biết đấy. Hì hì."
"...Hả?"
Không phải. Không phải giọng nói quen thuộc đó. Dù sự dịu dàng vẫn toát ra như của Mamako, nhưng tông giọng thì hoàn toàn khác, chẳng giống Mamako chút nào.
"Ơ, kia?... Không phải mẹ à?"
Masato vô thức nhìn về phía bếp.
Một người phụ nữ đang mặc bộ trang phục màu xanh lá cây non, trông như thợ săn. Tóc cô ấy dài, màu vàng óng... Hai bên đầu, có đôi tai nhọn hoắt dựng đứng.
"Ách... Chẳng... chẳng lẽ... là Yêu tinh!?"
"Đúng vậy. Tôi là Yêu tinh."
Người phụ nữ quay lại. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dài và hẹp, và tất nhiên, đôi tai nhọn đặc trưng. Đối phương là một nữ Yêu tinh.
Masato còn đang ngỡ ngàng trước sự việc bất ngờ thì các cô gái đã bước vào phòng ăn.
"Oáp~... Này Masato, sáng sớm đã làm ồn ào gì thế... ơ, kia!? Ai vậy!?"
"Là một Yêu tinh, đúng không ạ..."
"Ờ thì... ch... chào buổi sáng ạ!"
"Chào buổi sáng nhé. Sau Masato-kun thì Wise-chan, Medhi-chan và Porta-chan cũng dậy rồi nhỉ. Vậy thì tôi phải nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng thôi."
Nữ Yêu tinh mỉm cười hiền hậu, thoăn thoắt tiếp tục công việc bếp núc. Cô ấy có vẻ hơi bận, nên Masato vẫn đang phân vân không biết có nên bắt chuyện không.
"À... Tôi biết cô đang bận, hơi ngại nhưng..."
"Có chuyện gì thế? À, đúng rồi nhỉ. Chúng ta chưa chào hỏi nhau. ...Tôi là Sharire. Là một người mẹ của tộc Yêu tinh. Rất vui được làm quen nhé."
"Là cô Sharire ạ. Rất vui được làm quen."
"Là một người mẹ tộc Yêu tinh, lại ở quán trọ này, chẳng lẽ..."
"Là người tham gia vòng chung kết của Hội Thi Mẹ Đảm Nhất Thiên Hạ ạ?"
"Phải đó. Tôi đứng thứ hai vòng loại, chỉ thua Mamako một bước thôi."
"Tuyệt vời quá! Là đối thủ của Mama ạ!"
"Vậy thì, cô Sharire, tại sao cô lại ở đây? Cô cũng biết bọn cháu à..."
"Tôi cũng ở trọ tại đây mà. Chuyện của các cháu, tôi nghe Mamako kể. Vừa mới gặp và nói chuyện một lúc... Thấy không còn nhiều thời gian nên chúng tôi đã quyết định chia sẻ việc nhà với nhau..."
Sharire, người đang nấu ăn trôi chảy, bỗng dừng tay.
"Ưm, có lẽ lượng nguyên liệu không đủ rồi."
"À, vậy để cháu đi mua thêm gì nhé?"
"Ôi, cháu muốn giúp đỡ sao? Cảm ơn nhé. ...Nhưng không sao đâu. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho những trường hợp như thế này rồi."
Sharire thò tay vào túi áo choàng, lấy ra mấy gói giấy nhỏ.
"Đây là vật bất ly thân của một người mẹ tộc Yêu tinh. Là tinh chất thực phẩm đấy. Cách dùng thì... thế này."
Đầu tiên là gói giấy có vẽ hình nấm. Mở gói ra, cô lấy một nhúm bột bên trong, rắc "roạt roạt" lên thớt... Thế là từ trên thớt, những cây nấm thơm ngon cứ thế "nhú nhú" mọc lên!
Tiếp theo là gói giấy có hình hạt đậu. Cô lấy một ít bột, "phát phát" rắc lên bức tường đất trong bếp... Từ bức tường, mầm cây đâm ra, thân cây vươn dài, hoa nở, và những hạt đậu Hà Lan cứ thế kết trái!
"Đấy, cứ như thế đấy. Một người mẹ tộc Yêu tinh có thể đảm bảo nguyên liệu mọi lúc mọi nơi."
"Oa oa! Trồng nguyên liệu ngay trong bếp rồi thu hoạch, nấu ăn liền luôn ư, đỉnh quá đi chứ!"
"Đây chính là thực lực của người đứng thứ hai vòng loại... Năng lực nấu nướng kinh khủng thật..."
"Tuyệt vời quá ạ! Con ngạc nhiên lắm luôn!"
"Quả thật, đây là một năng lực đáng kinh ngạc..."
"Vậy thì, để Masato-kun và mọi người có thể ăn no bụng, tôi sẽ trồng thêm thật nhiều nhé."
Sharire mở hết các gói giấy còn lại, rắc bột lên sàn nhà và các cột trụ. Ngay lập tức, đủ loại nấm và đậu mọc lên, biến căn bếp thành một kho báu thực phẩm tự nhiên.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Masato nghĩ.
"(Đúng là tuyệt thật đấy... Nhưng dọn dẹp chắc tốn thời gian lắm đây.)"
Vừa ngắm nhìn căn bếp bị cây cối chiếm lĩnh, Masato vừa cố kìm nén không nói ra những lời thừa thãi.
Mamako, người phụ trách giặt giũ, cũng đã nhập hội, và đã đến giờ ăn sáng.
Trên bàn ăn bày biện đủ món: cơm đậu, súp miso nấm, khoai tây hầm, dưa muối thanh đạm... Tất cả đều là những món ăn lành mạnh, sử dụng dồi dào nguyên liệu tự nhiên mà tộc Yêu tinh tự hào.
Trên bàn, có mẹ Yêu tinh, Mamako, Porta. Đối diện là Wise, Masato, Medhi.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, cùng nhau "Itadakimasu" (chúc ngon miệng).
"Đây là lần đầu tiên mình ăn món Yêu tinh, không biết sẽ thế nào nhỉ. Khá là mong chờ đấy."
"Hy vọng hợp khẩu vị của mọi người..."
"Vị giác của tôi được Mamako rèn luyện rồi đấy. Nên việc đánh giá sẽ rất khắt khe đấy nhé. Vậy thì... xin mời bát súp miso trước! Itadakimasu!"
Đến lượt Wise, người từng huênh hoang rằng súp miso chính là nguồn bổ sung MP của mình, bắt đầu thưởng thức. Dưới ánh mắt căng thẳng của Sharire, Wise húp một ngụm "xì xụp".
"Ưm, cái này... ngon tuyệt luôn!"
Đánh giá: Đạt!
"Có vẻ dùng nước dùng khác với của Mamako, nhưng cái này ngon thật đấy!"
"Tôi dùng rong biển mọc trên núi chứ không phải rong biển dưới biển để làm nước dùng. Ở làng Yêu tinh thì đây là món phổ biến, nhưng với người tộc khác thì chắc là hiếm thấy nhỉ."
"Ồ ồ. Vậy thì tôi cũng thử một miếng... Hừm. Ngon thật đấy. Ngon một cách thẳng thắn luôn."
"Ngon lắm ạ! Ăn với cơm đậu rất hợp luôn!"
"Quả không hổ danh là người tham gia vòng chung kết, tài nghệ thật xuất chúng... Thế là đột nhiên xuất hiện một đối thủ đáng gờm rồi."
"À, phải rồi. Đúng thế nhỉ. Tuy đang chia sẻ việc nhà, thân thiết với nhau như vậy... nhưng mẹ và cô Sharire có thể sẽ đối đầu trong tương lai đấy nhỉ."
Vừa lẩm bẩm, Masato vừa thầm kích hoạt kỹ năng "Tình Con". Cậu muốn xác nhận lại và đo lường thực lực của đối phương.
Nhìn sang ghế đối diện... Cơ thể của Mamako và Sharire đều phát ra ánh sáng màu hoa cẩm chướng. Màu sắc đó là biểu tượng của người mẹ. Trước mắt thì, cả hai đều xác nhận là mẹ.
"(Cả hai đều có lượng ánh sáng tương đương nhau nhỉ...)"
Mức độ sáng là thước đo để đánh giá thực lực của một người mẹ. Vậy thì sao đây? Trừ khi họ là một tộc có thể tự do điều chỉnh sức mạnh của người mẹ, còn không thì có thể phán đoán rằng thực lực của cả hai ngang nhau.
"Mẹ ơi. Cô Sharire là một đối thủ không thể xem thường đâu đấy."
"Phải rồi... Hì hì. Mẹ bắt đầu thấy hào hứng rồi đây!" *mỉm cười*
"Tôi cũng mong chờ lắm! Tôi sẽ không thua Mamako đâu!" *mỉm cười*
Hai người mẹ đều mỉm cười hiền lành. "Chẳng có chút khí thế chiến đấu nào cả." Tuyệt nhiên không thể mong đợi một trận chiến nảy lửa, máu trào thịt run nào trong bầu không khí này được.
Đúng lúc đó, Wise bỗng lên tiếng.
"À, đúng rồi. Con đang nghĩ, chúng ta ăn sáng một mình thế này có được không? Con của cô Sharire đâu rồi ạ?"
Trước câu hỏi vu vơ đó, Sharire mỉm cười có chút buồn bã.
"Cháu không cần lo đâu. Con tôi không đi cùng. ...Con tôi rời làng từ lâu rồi, giờ vẫn bặt vô âm tín."
"Ôi trời. Chuyện này tôi mới nghe đó. Lo lắng cho cô quá."
"Đáng lẽ trước khi con bé đi, tôi nên hỏi kỹ hơn... Giờ tôi chỉ biết nó đến thủ đô Vương quốc Casarn để làm đồng đội cho ai đó thôi..."
"Thủ đô Vương quốc Casarn à... Chỗ đó, hình như là..."
Đó là nơi đầu tiên Masato và Mamako đặt chân đến khi lạc vào thế giới game, cũng là nơi Wise và Porta trở thành đồng đội của họ. Một vùng đất đầy kỷ niệm.
Mà, nói đến đây thì.
"(Khoan đã?... Mình đã gặp một Yêu tinh ở đó mà...)"
Đúng vậy. Masato và Mamako đã từng gặp. Từng có một cô gái Yêu tinh đã đến đăng ký để trở thành đồng đội của Masato và mọi người. Tên cô bé là Sallyte. Tính theo tuổi con người thì là mười chín. Một nữ tu sĩ Yêu tinh thuộc kiểu người sùng đạo, coi việc cầu nguyện là lẽ sống, và nếu có thể thì Masato muốn từ chối không dây dưa gì đến. Đáng tiếc là, cô bé đã bị Mamako đánh trượt trong buổi "phỏng vấn làm con" của mẹ.
"...À... cô Sharire. Con của cô là người như thế nào ạ?"
"Để tôi nói xem nào... Dù là mẹ nói ra thì cũng hơi ngại, nhưng con bé là một đứa trẻ rất tốt. Trung thực, biết quan tâm đến người khác, và có thể nhanh chóng làm quen với bất kỳ ai. Là cô con gái mà tôi rất tự hào."
"Vậy ạ... Là người có thể nhanh chóng làm quen với bất kỳ ai à... Vậy thì, đúng là nhầm người rồi, hay nói đúng hơn là nhầm Yêu tinh rồi..."
"Nhân tiện, tên con bé là Sallyte. Quy đổi ra tuổi người thì nó đã mười chín rồi đấy."
"Phụt!" Makoto phun phụt cả bát súp miso ra. "Ma-kun, con có sao không!?" "À, ừm, con không sao." "Thế còn ta thì sao đây này!?" May mà Makoto kịp thời quay sang Wise mà phun, thế nên ngoài Wise ra thì chẳng ai bị vạ lây cả. May quá.
Vị hiền giả dính đầy súp miso đấm thùm thụp vào vai Makoto, nhưng giờ đâu phải lúc quan tâm chuyện đó!
"À, ừm, Sharle. Con gái cô hiện giờ, ví dụ như nghề nghiệp của nó, hay liệu nó có đang tham gia vào một giáo phái nào đó không, cô hoàn toàn không biết tí gì sao ạ?"
"Vì không liên lạc được nên tôi không thể nói chắc chắn, nhưng mà không sao đâu. Con bé là một đứa tử tế mà."
"V-vậy sao ạ..." Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, dường như Sharle không hề hay biết về tình hình hiện tại của con gái mình.
Nếu vậy thì, kẻ cần đặc biệt chú ý chính là... Mamako.
"(Nếu mẹ nhận ra và nói ra điều gì kỳ lạ, thì chết chắc!)"
Người đã đánh rớt con gái của Sharle trong buổi phỏng vấn chính là Mamako.
Dù tất nhiên có lý do riêng, nhưng đối với Sharle, người không biết chuyện gì, chắc chắn sẽ không vui chút nào. Cô ấy sẽ cảm thấy bất mãn, thậm chí có thể nổi giận nữa.
Ngay khi chuyện con bé bị đánh trượt bại lộ, Mamako và Sharle sẽ nảy sinh ân oán.
Cuộc đối đầu êm đẹp giữa hai bà mẹ có nguy cơ biến thành một thảm kịch máu chảy đầu rơi chăng?
Chuyện này, nhất định phải che giấu bằng mọi giá!
"Ma-kun, sao vậy con? Mặt con tái mét kìa? Con khó chịu chỗ nào à?"
"Không!? Không có gì!? Con hoàn toàn bình thường mà!?... À, ừm... Sharle! Mong con gái cô sớm được tìm thấy... Không, nếu tìm thấy ngay bây giờ thì gay go lắm... Hy vọng sẽ được tìm thấy sau khi giải đấu kết thúc thì tốt ạ!"
"Đúng vậy. Tôi cũng mong như thế. Nếu tôi tham gia giải đấu và chuyện đó được loan báo khắp thế giới, con bé có thể nhận ra mà quay về làng. Đó là lý do lớn nhất tôi tham gia giải đấu này đấy. Khà khà."
"Ôi, thế thì càng phải cố gắng hết sức mình rồi. Chúng ta cùng cố gắng nhé. Ưm hứm."
Hai bà mẹ thề cùng nhau thi đấu hết mình, rồi cùng nhau mỉm cười. Mamako dường như đã quên Sallyte rồi.
Tiện thể, Medhi khi ấy vẫn chưa là đồng đội thì khỏi bàn rồi, mà ngay cả Wise và Porta cũng chẳng hề nhận ra.
Chỉ riêng Makoto là dạ dày cứ quặn thắt lại.
"(Cầu mong mọi chuyện kết thúc êm đẹp, và sau đó mọi thứ vẫn cứ bình yên vô sự... Ông trời ơi! Xin người!)"
Trong lúc chắp tay thầm khấn và hết sức cầu nguyện.
Lẽ ra Makoto có chuyện muốn hỏi Mamako, nhưng chuyện đó đã bay biến sạch sẽ khỏi đầu cậu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi cho buổi sáng, cuối cùng cũng đến lúc khởi hành.
"Mọi người, có ai quên gì không nhỉ?"
"Chỉ có mẹ với mấy người mới cần kiểm tra thôi chứ. Bọn con chỉ đi xem trận đấu thôi mà..."
"À, đợi chút! Chúng ta là nhân viên tình nguyện đấy nhé!"
"Không được quên thẻ nhân viên đâu nhé. Cần có nó để lợi dụng thân phận mà kiếm một vị trí đắc địa hơn cả khu khán đài để xem. ...Cái thẻ nhân viên đó thì..."
"Không sao đâu ạ! Con đã giữ tất cả cho mọi người rồi ạ! Đây ạ!"
"Mamako, Makoto các con đều sẵn sàng rồi chứ. ...Và ta cũng thế."
Vác chiếc túi da màu xanh non lên vai, Sharle cũng đã chuẩn bị xong. Lên đường thôi.
"Được rồi. Vậy thì..."
"ĐI THÔI! Ô!"
"Cứ tưởng bị giành nói trước chứ. Mà hai người còn nói cùng lúc nữa chứ. Quả nhiên là mẹ có khác."
Với hai bà mẹ dẫn đầu, Makoto và mọi người bắt đầu di chuyển. Họ rời khỏi nhà trọ, đi thẳng đại lộ về phía địa điểm tổ chức.
Dù có thể sắp phải chiến đấu, Mamako và Sharle lại vô tư đến lạ. Họ cứ thế thoải mái vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ đủ thứ chuyện, hệt như những bà mẹ bạn bè thân thiết vậy.
Thế nhưng, Makoto và những người theo sau lại có vẻ mặt hơi cứng đờ.
"Trời ạ... Cả hai người họ vô tư quá thể đáng."
"Thật là sự thoải mái của kẻ mạnh có khác. Ghen tị thật. ...Nhưng mà, chúng ta thì..."
"Vì đã phát hiện ra hai kẻ trong Tứ Đại Thiên Vương của Libelle, chúng ta không thể lơ là được. Dù chúng đột nhập với vẻ ngoài ngớ ngẩn, nhưng chắc chắn đó là những kẻ địch đáng gờm."
"Con đã chuẩn bị rất nhiều vật phẩm hồi phục rồi ạ! Hãy cứ giao phó cho con!"
"Ngoài ra, con còn có chuyện cá nhân phải lo nữa... Đã thấy mệt mỏi lắm rồi đây."
Vừa búng búng nghịch ngợm chiếc thẻ nhân viên đang đeo trên cổ, Makoto vừa nhìn quanh.
Đại lộ đông nghịt người. Từ chủng tộc người, đến yêu tinh, thú nhân, người khổng lồ, tiên tộc, và cả người máy, đủ mọi chủng tộc giả tưởng đang nối đuôi nhau đổ về địa điểm tổ chức. Đa số họ chắc là khán giả. Nhân viên hướng dẫn đứng rải rác khắp nơi, giúp dòng người di chuyển thông suốt.
Rất nhiều người đang nhìn về phía Makoto và mọi người. Chà, đương nhiên thôi. Vì có Mamako, tuyển thủ số 1 được chú ý nhất giải đấu mà.
"(Còn ta, một dũng sĩ, lại chẳng mấy ai để ý... Ha ha...)"
Cố gắng không nghĩ tới những chuyện khiến mình muốn khóc.
Khi nhìn xung quanh, vì cứ liên tục chạm mắt với người khác nên Makoto đành hướng mắt về phía trước.
Đôi tai nhọn của Sharle hiện rõ mồn một.
"(Tai yêu tinh... Đúng là đẹp thật đấy... Không biết chạm vào sẽ thế nào nhỉ...)"
Cứ thế vừa nghĩ vừa ngẩn ngơ nhìn.
Không biết từ lúc nào, Sharle đã dừng lại và quay đầu nhìn.
"Makoto có vẻ để ý đến tai ta lắm phải không?"
"Hả? À, ừm... Vâng. Nói thật thì, con vô cùng tò mò ạ."
"Vậy sao. Thế thì chạm thử cũng được đấy."
"Thật sao ạ!?"
"Ừ, được thôi... Tuy nhiên, với điều kiện là Makoto sẽ trở thành con trai của ta nhé. Ưm hứm."
"Á á á!?" Người kinh ngạc thốt lên không phải Makoto mà là Mamako.
"Sharle!? Cô định biến Ma-kun thành con trai mình là sao cơ!?"
"Đúng như lời tôi nói đó. Bởi vì Makoto chịu giúp tôi nấu ăn, lại còn đến đây cổ vũ cho tôi trong giải đấu, đúng là một đứa trẻ ngoan tuyệt vời mà. ...Này Makoto, con có muốn làm con trai của tôi không?"
"C-con..."
"Này Ma-kun! Ma-kun! Ma-kun! Ma-kun! Mẹ muốn nói chuyện một chút!"
Trước khi Makoto kịp nói gì, Mamako đã nhào tới áp sát.
Cô ấy làm động tác vuốt tóc ra sau tai, và hết sức khoe tai mình ra.
"Nè! Ma-kun, thấy sao nào! Tai của mẹ này! Nè!" Thúc thúc!
"Thì sao chứ. Rốt cuộc là sao đây!?"
Khi bị người phiền phức kia cứ thế thúc thúc thúc thúc.
Wise và mọi người cất tiếng gọi với vẻ mặt ngán ngẩm.
"Này Makoto này. Con hiểu chuyện chút đi. Vì con được Sharle mời mọc nên Mamako đang ghen đấy."
"Hả? Ghen á? Cậu nói cái gì vậy?"
"Makoto là tên ngốc sao... Chuyện này nguy hiểm lắm đây... Mamako đang kích hoạt kỹ năng đặc biệt của người mẹ: [Ghen Tuông Của Mẹ] đấy. Đây là một đòn tích lũy. Khi một lượng ghen tuông nhất định tích tụ, một đòn tấn công kinh khủng sẽ được tung ra..."
"Này Medhi. Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa được không? Làm gì có kỹ năng như vậy chứ."
"Con không nghĩ vậy đâu! Bởi vì đó là mẹ mà!"
"Ưm... Đ-đúng là, nếu nghĩ đến việc mẹ là mẹ, thì cũng không phải là không thể xảy ra, có lẽ vậy... Nhưng mà..."
"Nè Ma-kun! Tai của mẹ này! Thấy sao nào! Nè, thấy sao nào!" Thúc thúc!
"Ôi thôi! Phiền phức quá! Cái đó thì...!"
Đúng lúc Makoto định gào lên "Mặc kệ đi!"
"Đứng ở đó là Daikou Mamako phải không! Ta tìm thấy rồi!"
Ai đó đã gào lên trước. Là giọng một người phụ nữ. Hay là giọng của một bà mẹ nhỉ?
Trên mái những tòa nhà cao tầng dọc đại lộ, một bóng người chạy với tốc độ kinh hồn bạt vía, rồi "Úi chà!" – nhảy vọt lên với sức bật phi thường, sau đó hạ cánh phịch một cái trước mặt Makoto và mọi người.
Đối phương trông không khác gì một phụ nữ trung niên của loài người.
Nhưng trên đầu lại là đôi tai dựng đứng. Trên mông là chiếc đuôi bông xù. Nhìn có vẻ là người thú hệ chó.
Hơn nữa, cô ta còn mang theo tổng cộng năm đứa trẻ nhỏ bằng đai địu, ba đứa sau lưng, hai đứa trước bụng.
"Độ cao này mà nhảy xuống, bình thường chỉ có nước què quặt thôi, vậy mà cô lại nhảy xuống dễ dàng như vậy... Cô là...?"
"Ta là một bà mẹ thú nhân! Và nữa...!"
Khi bà mẹ thú nhân định nói tiếp, lũ trẻ đã bắt đầu ồn ào nhao nhao: "Hoan hô!", "Bay kìa!", "Tuyệt quá!", "Làm lại lần nữa đi!", "Làm đi!" Chúng vẫy vẫy cái đuôi nhỏ bé dữ dội, trông cũng ồn ào không kém.
"Thôi nào, để lát nhé. Mẹ phải đi chào hỏi một chút đã... Mấy cô gái đang đeo thẻ nhân viên ở đằng kia. Mấy cô là nhân viên phải không? Giữ mấy đứa trẻ nhà tôi một lát được không?"
"Hả?" Hai đứa trẻ bị tống cho Wise đang đứng ngây người: "Ơ kìa!?" Hai đứa cho Medhi: "Tự dưng vậy!?" Một đứa cho Porta: "Ôi ôi!?" Mấy đứa trẻ thú nhân cứ thế bị tống cho họ mà chẳng cần hỏi ý kiến.
"Phù. Thế là xong. ...Được rồi, vậy thì, cho tôi xin được chào hỏi chút nhé!"
Một lần nữa, bà mẹ thú nhân nhìn chằm chằm vào Mamako... Đúng lúc đó.
"Ôi, Daikou Mamako kìa! Tôi cũng nên chào hỏi một chút nhỉ!"
Từ một góc đại lộ, một cột nước phun lên, một quả cầu nước khổng lồ bay lên mạnh mẽ... rồi trúng ngay Makoto. "Ch-chết rồi!?" Nhưng bất ngờ là nó mềm mại nên cậu không sao.
Quả cầu nước lớn đến mức không ôm xuể, trong đó có hình dáng một sinh vật huyền ảo. Nửa trên là phụ nữ loài người, nửa dưới là cá... Bụng cô ta còn treo một cái túi lớn chứa đầy con.
"Vị này, con nghĩ chắc không phải là... nàng tiên cá cá trứng... Không thể nào là như thế được đúng không ạ! A ha ha ha...!"
"Không, đúng vậy đấy. Tôi là nàng tiên cá cá trứng, và là một bà mẹ có con."
"Thật sao ạ... Cá trứng có con sao..."
"À, cô nhân viên áo đỏ ở đằng kia. Vừa hay. Chỉ cần trong lúc tôi nói chuyện với Daikou Mamako thôi, cô có thể giữ con tôi giúp được không?"
"Ơ!? Tôi á!? Đợi chút!? Tôi đâu phải người trông trẻ! Thậm chí, tôi còn ghét cái việc đó, hay đúng hơn là đã quá ngán rồi... Kh... ôi không..."
Wise đang bị lũ trẻ thú nhân bám víu, lại có thêm một đứa trẻ tiên cá được thêm vào. "Cá cá!" "Nhảy tanh tách luôn!" Wise đang bị cái đuôi nhỏ bé của nó quật tới tấp, trông hơi buồn cười.
Và rồi.
"Thật là thất lễ quá đi. Suýt nữa thì bị đè bẹp rồi."
Từ túi áo ngực của Makoto, một người tí hon đội mũ hoa lồm cồm bò ra. "Ơ!? Sao lại ở đây!? Từ khi nào vậy!?" Đó là một cô tiên nữ với kích thước bằng lòng bàn tay, có đôi cánh bướm mọc sau lưng. Và cô ta cũng đang có con.
"Mẹ sẽ đi chào hỏi đối thủ đây. Con hãy ngoan ngoãn ở chỗ người trông trẻ nhé."
"Vâng! Mẹ đi nhé!"
"Người trông trẻ á... Hả!? Tôi á!?"
Đứa trẻ tiên tộc bé bằng ngón tay trỏ ngồi chễm chệ trên đầu Medhi, thế là xong.
Hơn nữa.
"Hoan hô! Có Daikou Mamako kìa! Các bà mẹ chúng ta hãy chào hỏi nhau nào!"
Cùng với tiếng đất rung chuyển, một cặp mẹ con khổng lồ vừa nhảy chân sáo vừa chạy tới. Đó là bà mẹ khổng lồ cao năm mét, dẫn theo cô con gái khổng lồ cao ba mét. Không hiểu sao bà mẹ trông cứ như một vườn hoa di động vậy.
"Mẹ đi chào hỏi đây nhé! Con hãy chơi thân với cô nhân viên kia nhé!"
"Con biết rồi. Con sẽ chơi với chị nhỏ."
"Ôi ôi ôi!? Chị nhỏ là tôi sao!?"
Porta cao khoảng một trăm ba mươi xen-ti-mét lại trông nom cô gái khổng lồ cao ba mét. "Chơi đi!" "V-vâng! Con, con sẽ chơi!" Dù vậy, Porta vẫn cố gắng hết sức mình, thật đáng khen.
Nói đúng hơn, mọi thứ đã trở nên một cảnh tượng hỗn loạn. Rối tinh rối mù.
"Hết người này đến người khác... Úi!? Lại có ai đó đến nữa sao!?"
Vẫn còn đến. Vẫn còn đến nữa kìa.
Trên bầu trời, một vòng tròn ma thuật thần thánh hiện ra, một thiên thần bế con từ từ hạ xuống.
Từ bóng tối giữa các tòa nhà, một làn khói đen phun trào, một con quỷ với trang phục gợi cảm hở hang đến mức tối đa xuất hiện.
Từ nơi xa xôi, một con rồng ập tới. Trên đầu nó là hình dáng một bà mẹ người rồng và đứa con của cô ta.
Bùm một tiếng, khói bỗng bốc lên gần đó, và một cặp mẹ con ninja xuất hiện.
Phải làm sao đây...
"Đối thủ chắc chắn là những bà mẹ tham gia vòng chung kết rồi nhỉ... Ai cũng muốn chào hỏi mẹ mình cả... Nếu vậy thì!"
Mamako nhanh chóng chào hỏi để dàn xếp tình hình. Đúng rồi!
"Mẹ! Để dẹp loạn cái sự ồn ào này, mẹ hãy chào hỏi mọi người...!"
"Nè Ma-kun! Tai của mẹ này! Nhìn kỹ đi! Con có thể chạm vào đấy!" Thúc thúc!
"Mẹ vẫn còn nói cái đó à!? Giờ nào phải lúc chứ!?"
Hoàn toàn không để mắt đến những bà mẹ khác, Mamako vẫn cứ ghen tuông không ngừng nghỉ.
Tạm thời, phải giải quyết bà mẹ ghen tuông này đã. Thế là.
Makoto véo dái tai của Mamako và bóp bóp thử.
"Nè, Ma-kun. Thấy sao?"
"À ừm, được rồi. Mẹ khéo tay thật đấy. Đúng là tai mẹ rồi." Phúng phính.
"Đúng rồi. Đây chính là đôi tai của mẹ Ma-kun đấy. Đừng có quên nha?"
"Rồi rồi, con biết rồi. Giờ mẹ mãn nguyện rồi chứ gì. Mẹ đi trước đi. Lẹ lên!"
"Ôi giời, Ma-kun này... Con chẳng hiểu lòng mẹ gì cả... Thôi cũng đành chịu vậy. Giờ mẹ phải ra trận đấu rồi."
Dù vẫn còn chút bất mãn, nhưng Mamako nhanh chóng gạt bỏ sang một bên rồi vội vã chạy đi. Nơi cô đến là lối đi riêng dành cho các thí sinh, nằm ở phía sau khu vực thi đấu chính. Đó chính là nơi cuộc chiến sắp diễn ra, và cũng là nơi những người mẹ đã "tấn công" cô trên đường đang chờ sẵn... Mamako vội vàng chạy đến, trên tay ôm theo một đống quà bánh.
"Xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu nhé. Vậy thì trước tiên... cho tôi xin phép phát quà cảm ơn cho những ai đã gửi thư nhé. Đây là món bánh do Ma-kun, con trai tôi tìm thấy đấy, ngon lắm luôn."
"Ôi trời, cô khách sáo quá... Khoan đã... Rõ ràng tôi gửi thư thách đấu mà?"
"Dù là gì đi nữa, đã nhận được gì thì phải đáp lễ... Đó là phép tắc giao tiếp xã giao. Với một người mẹ thì điều đó là lẽ đương nhiên thôi."
"Hơn nữa, lại còn khéo léo khoe rằng đây là thành quả của con trai mình... Quả nhiên là một người mẹ không chê vào đâu được."
"Đúng là vừa vào đã bị 'lật kèo' rồi. Nhưng tôi sẽ không thua trong trận đấu đâu. Fufufu."
Các bà mẹ đủ loại đang tụ tập lại, tay cầm quà bánh và trò chuyện rôm rả... nhưng Masato thì chẳng còn chút hứng thú nào với bên đó nữa. Cậu ta khịt mũi một cái rồi quay ngoắt mặt đi.
"Cái nơi mà các bà mẹ tụ tập ấy, đúng là ma giới đối với lũ trẻ con mà. Mà đã dính vào thì chỉ có khổ thôi."
Cứ những lúc thế này, phải tận dụng tối đa lợi thế của một đứa trẻ. Đó là tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Nào. Tinh thần phấn chấn trở lại.
"Mấy bà mẹ đã vào sân rồi. Giờ chỉ còn đợi trận đấu bắt đầu thôi... Còn chúng ta thì sao đây ta... Ước gì được ngồi thư giãn ở khu khán giả, nhưng mà mình là nhân viên tình nguyện mà... Về công việc sắp tới của chúng ta, ai đó có thể giải thích... à không, nếu có người báo trước cho thì tốt quá."
Masato vừa nói đùa như vậy thì...
"À, ra vậy. Cậu đang tìm tôi đây mà."
"Ối!"
Bên cạnh Masato, một người tự xưng là nữ tu sĩ bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện. "Từ bao giờ thế!?" "Tôi nhẹ nhàng lẻn đến từ phía sau để cậu không nhận ra thôi." Shirase đó, chuyên làm những trò phiền phức như vậy một cách tỉnh bơ.
"Vậy thì, vào thẳng vấn đề nhé, Masato-kun, tôi có một việc muốn nhờ cậu. Nhân tiện đây, tôi đang giữ chức vụ Ủy viên Ban tổ chức giải đấu, một vị trí rất quan trọng, còn Masato-kun chỉ là một nhân viên bình thường thôi, nên cậu không có quyền từ chối mệnh lệnh của tôi đâu."
"Cảm ơn vì đã 'khủng bố quyền lực' nhé. ...Rồi, có chuyện gì vậy?"
"Masato-kun hãy đi cùng tôi đến khu vực thi đấu chính. Lễ khai mạc sẽ diễn ra ngay sau đây, nên cậu sẽ tham gia buổi lễ đó."
"Giúp đỡ lễ khai mạc ạ?... Đằng nào cũng là việc hậu cần thôi mà, nếu chỉ có vậy thì... Được rồi. Tôi hiểu rồi. Vậy thì đi thôi nhỉ?"
Masato nhanh chóng cất bước đi... thì.
"Ma-sa-toooooo! Cậu làm ơn đủ rồi đấy!"
Từ đâu đó, giọng Wise vang lên đầy oán trách.
Chắc là ảo giác thôi? Ảo giác thật mà. Phải không nhỉ? Đúng rồi. Masato lại tiếp tục cất bước...
"Được lắm, chết đi. ...Spala La Magia..."
"Khoan!? Đừng có dùng phép thuật để trừng phạt chứ!? Bình tĩnh nào!?"
Masato vội vàng quay đầu lại, thì thấy... Wise đang bế xốc một đứa trẻ người thú đang quậy tưng bừng dưới nách, mặt mày thì cau có **cực kỳ khó chịu**. Kế bên là Medhi, một tay ôm đứa trẻ người cá đang nhảy nhót lia lịa, trên đầu thì đứa trẻ tiên đang giật bung chiếc cài tóc ra chơi đùa, mặt mày thì **cực kỳ vô cảm**. Đằng sau hai người đó là Porta. Cô bé khẽ cười gượng gạo, đang được một cô bé khổng lồ ôm ấp như búp bê, nói đúng hơn là đang bị cô bé đó trông nom.
"Masato. Cậu đã hoàn toàn phớt lờ tụi này, những người đang khổ sở thế này đúng không?"
"Nếu tùy tiện nhúng tay vào, mình cũng có nguy cơ bị cuốn vào... Cậu đã nghĩ như vậy rồi bỏ trốn khỏi việc trông trẻ, đúng không? Cậu đã bỏ rơi đồng đội, đúng không?"
"Ơ, ừm... Em, em cũng muốn được giúp một chút..."
"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi chỉ nghĩ đến việc bảo vệ bản thân thôi, thật sự xin lỗi mọi người!"
Đúng là có kẻ tồi tệ thật.
"Tôi đây này! Thật sự mà nói, thật sự là thật sự không thể trông trẻ được nữa rồi! Giờ không phải lúc xin lỗi, mau gọi người khác đến đây đi! Ngay lập tức! Không thì tôi dùng ma thuật liên tục cho cậu chết hai nghìn lần bây giờ!? Xìiii!"
"Nếu cậu thật sự muốn xin lỗi chúng tôi, Masato-kun, thì hãy có trách nhiệm cải thiện tình hình này càng sớm càng tốt đi. ...Nếu yêu cầu này không được đáp ứng, tôi không biết mình sẽ làm gì Masato-kun đâu. Ít nhất thì, những gì Masato-kun có thể tưởng tượng ra, tôi sẽ làm hết." Rầmmmm...
"Masato-san... làm ơn... cứu chúng em với..." Thút thít.
"Ô, ồ! Được rồi! Cứ để đó cho tôi! Nhất định tôi sẽ cứu tất cả mọi người! ...Mà này, cô Shirase, vị Ủy viên Ban tổ chức có quyền quyết định!"
"Hừm... Bọn trẻ có vẻ quấn quýt các cô đấy nhỉ, với lại đây cũng là một cơ hội tốt để học hỏi về tình mẫu tử... Vậy nên, Wise-san, Medhi-san, và Porta-san, ba người cứ tiếp tục làm nhiệm vụ trông trẻ nhé."
"Cáiiiiiiiiiii gìíííííí!?"
Đúng là có người còn tệ hơn cả mình.
Chẳng kịp phản bác quyết định, lễ khai mạc đã bắt đầu.
Ấy khoan.
"Quyết định của cô Shirase thì chịu rồi... Đâu phải lỗi của mình... Làm ơn, hiểu cho tôi đi mà... Tôi thật sự muốn cứu đồng đội mình mà... Tin tôi đi chứ..."
Vừa biện minh, Masato vừa giải quyết nhu cầu cá nhân rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh dành cho nhân viên. Khi đó, ngay hành lang có một người.
"Hửm? A, mẹ sao?"
Khoảnh khắc vừa thấy, cậu ta đã tự nhiên gọi như vậy.
Người đứng đó là một phụ nữ mặc chiếc váy liền màu đen. Dáng người cô ta hệt như Mamako. Biểu cảm có vẻ u ám lạ thường, nhưng khuôn mặt cũng y đúc Mamako. Nhưng lại là một người khác.
"A, xin lỗi! Không phải thế! ...Ơ, ừm... Đây là nơi chỉ có vận động viên và nhân viên mới được vào... Không lẽ cô là thí sinh tham gia trận chung kết ạ?"
Cậu ta vội vàng sửa lời rồi hỏi.
"..."
Người phụ nữ mặc váy đen vẫn im lặng, nhẹ nhàng đưa tay lên. Chạm vào tóc Masato, khẽ chỉnh lại kiểu tóc cho cậu, rồi không nói một lời nào mà bỏ đi.
"Gì, gì thế nhỉ?... Mà nói đúng hơn thì, sao mà giống mẹ mình thế không biết..."
Cậu ta vẫn đứng ngây người ra đó, nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ... "Chết rồi! Lễ khai mạc sắp bắt đầu!" Có những việc cần ưu tiên hơn. Suy nghĩ để sau vậy.
Khu vực thi đấu chính của Giải đấu Mẫu Đạo Thiên Hạ. Đó là chiến trường của những người mẹ được chọn. Khán đài bao quanh bốn phía, ở giữa là một sân khấu hình vuông được lát sàn gỗ, mô phỏng không gian sinh hoạt của một gia đình bình thường. Hơn nữa, giữa khán đài và sân khấu còn có một khu vực vui chơi dành cho trẻ em, nơi các bé có thể thoải mái chạy nhảy. Các bà mẹ thi đấu trên sân khấu có thể quan sát con cái bất cứ lúc nào. Tiếng cổ vũ của các bé cũng sẽ đến được với mẹ. Đúng là một thiết kế thân thiện với cả phụ huynh lẫn trẻ nhỏ. Đặc biệt hơn nữa là luôn có người trông trẻ túc trực, nên càng thêm yên tâm.
Còn người trông trẻ thì, khỏi phải nói rồi, chính là ba cô nàng vẫn đang bị lũ trẻ quấn lấy không rời.
"Khốn nạn! Cái chỗ này đúng là chỗ xem trận đấu gần nhất và tuyệt vời nhất, nhưng sao lại bực mình thế chứ!"
"Nhưng mà, chúng ta đang phải trông con nhà người ta giữa bao nhiêu con mắt nhìn vào... Liệu có được phép có một cuộc chiến khắc nghiệt đến vậy không đây..."
"Á òa òa... Khách khứa đang chú ý đến tụi em kìa..."
Đây là giải đấu của các bà mẹ. Hầu hết khán giả đều là các bà mẹ. Những ánh mắt nghiêm khắc không ngừng dõi theo ba người Wise, Medhi, Porta. Trận chiến của các cô gái đã thực sự bắt đầu.
Và tại khu vực bình luận viên, được bố trí ngay khán đài, là Masato và Shirase.
"...Này, cô Shirase. Sao tôi lại ở đây vậy?"
"Để cậu giúp đỡ lễ khai mạc. Tiện thể bình luận và tường thuật trực tiếp luôn."
"Đó là việc 'tiện thể' thôi ư!? Đâu phải, đúng không!?"
Khi Masato dốc toàn lực phản đối, Shirase cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu. Cứ nhìn chằm chằm mãi... Shirase tỉnh bơ bật công tắc micro.
"Kính thưa quý vị khán giả, xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi. Lễ khai mạc sẽ chính thức bắt đầu ngay bây giờ."
"Gìiiiiiiiii!? Cô ta cứ thế thản nhiên bắt đầu luôn sao!?"
"Tiếp theo là phần chào sân của các thí sinh. Xin mời quý vị vỗ tay chào đón."
Tiếng kèn hiệu vang vọng khắp nơi, từng thí sinh lần lượt bước vào sân khấu từ cổng xuất hiện. Người đầu tiên xuất hiện chính là Mamako.
"Ôi trời, đông khách quá... A! Ma-kun kìa! Con trai đang cổ vũ mẹ từ khu vực bình luận viên đúng không! Ma-kun ơi! Ma-kun ơi!" Hú re!
Mamako liên tục vẫy tay về phía Masato. Cô cứ nhún nhảy tưng bừng, đến nỗi bộ ngực đồ sộ của bà mẹ cũng rung lắc dữ dội. Bùng bính.
"Này! Đừng có nhận ra tôi nhanh thế chứ! Đừng có hưng phấn quá! Đừng có liên tục gọi tên con trai mẹ như thế!"
"Nhân tiện đây, micro đặt trước mặt Masato-kun cũng đang bật đấy nhé..."
"Áaaaaa!?"
Tiếng hét của con trai đã khiến cả hội trường bật cười, càng làm cho những tiếng cổ vũ dành cho Mamako thêm hăng say. "Mamako-san!" "Chúng tôi đặt hết hy vọng vào cô!" "Con trai cô cũng cố lên!" "Tôi không cần được cổ vũ đâuuu!?" Con trai bị công khai đến mức này, đúng là muốn chết vì xấu hổ.
"Thôi tôi chịu rồi... Dừng lại đi mà... Để yên cho tôi đi..."
"Giờ không phải lúc mà cậu cứ vật vã thế đâu. Nào Masato-kun, trước tiên hãy bình luận đi. Chỉ là một công việc đơn giản, đọc bản nháp có sẵn trong tay thôi... à không, đây là sứ mệnh của một dũng sĩ."
"Mẹ thì đứng trên sân khấu, còn con, dũng sĩ đây, thì lại phải bình luận ở khu vực bình luận viên, là sao chứ... Hức... Thôi được rồi, dù sao thì con cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình!"
Masato mắt rưng rưng nhìn bản nháp rồi bắt đầu phát sóng vào toàn bộ hội trường.
"Ờ... vâng, vậy là Giải đấu Mẫu Đạo Thiên Hạ đã chính thức bắt đầu. Trận chung kết sẽ diễn ra ngay bây giờ, theo thể thức đấu loại trực tiếp, với sự tham gia của mười sáu bà mẹ tài giỏi, tất cả đều sẽ chiến đấu để giành lấy ngôi vị tối cao của người mẹ."
"Nội dung thi đấu sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm ngay trước trận. Ngoài các công việc nhà phổ biến như nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, đôi khi sẽ có cả các trận chiến đấu nữa."
"Giờ thì xin giới thiệu các thí sinh. Thứ tự xuất hiện sẽ dựa trên kết quả vòng loại được tổ chức vào hôm qua. Đầu tiên là vị này. Người đã vượt qua vòng loại với vị trí số một chính là..."
"Mẹ của Ma-kun đâyyyy! Mẹ sẽ cố gắng hết sức nhaaaa!" Hú re hú re!
"Đã bảo rồi mà! Đừng có hưng phấn quá chứ!? Bình tĩnh lại chút đi!?"
"Mamako-san là người nổi tiếng rồi, nên chắc không cần giới thiệu đặc biệt đâu nhỉ. ...Vậy thì Masato-kun, mời cậu giới thiệu người tiếp theo. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nên làm nhanh lên nhé."
"Ý cô là 'nhanh lên' đúng không ạ! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm nhanh đây!"
Tiếp theo Mamako, các thí sinh khác lần lượt bước lên sân khấu. Giới thiệu một lượt luôn nào.
"Hạng hai vòng loại! Đến từ khu rừng thần bí ở vùng đất phía Tây xa xôi, một người mẹ tộc Elf được mệnh danh là Hiền nhân của Rừng! Cô Sharilire!"
"Sức mạnh của một người mẹ tộc Elf, mà ai cũng biết đến, nhưng lại ít người hay... Tôi sẽ cho mọi người thấy hết. Ưfufu."
Một người mẹ tiêu biểu cho thế giới giả tưởng, với đôi tai nhọn, mái tóc vàng và màu xanh non là đặc trưng.
"Hạng ba vòng loại! Lửa nấu nướng, nước giặt giũ, đất dọn dẹp, gió mua sắm... Bốn nguyên tố tối cao cai quản việc nhà đã hội tụ, một người mẹ tộc Tinh Linh! Cô Aetheria!"
"Mọi người, cùng tiến lên nào!" "Rõ!" "Chính là lúc này!" "Tinh Linh Hợp Thể Tứ Tầng!"
Bốn thể năng lượng tập hợp lại, hiện thân thành một dáng vẻ xinh đẹp tựa nữ thần, một người mẹ đầy ảo diệu.
"Hạng tư vòng loại! Mang trong mình thân thể cứng nhắc, lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa trái tim ấm áp, dịu dàng của người mẹ, không phải con cưng của công nghệ vượt trội mà là... mẹ cưng của công nghệ! Một người mẹ Người máy! Cô Mecate!"
"Hệ thống Mẹ, trạng thái hoàn hảo. Bắt đầu nhiệm vụ của người mẹ."
Một người mẹ vừa quyến rũ vừa mang dáng vẻ cơ khí xuất hiện, theo sau là vô số "bit" bay lượn có khả năng cơ động cao.
"Hạng năm vòng loại! Tự do bay lượn theo gió, bất chợt nhận ra đã ở ngay bên cạnh! Đừng coi thường dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy! Một người mẹ tộc Yêu tinh, cô Nympha!"
"Thắng thua là chuyện hên xui. Giống như mấy đứa trẻ con chẳng thể đoán trước được ấy mà. Cứ vui vẻ hết mình đi."
Một người mẹ nhỏ bé, sành điệu và lạnh lùng, đội chiếc mũ hoa che kín mặt, và thổi bong bóng xà phòng bằng chiếc tẩu thuốc ngậm trong miệng.
"Hạng sáu vòng loại! Sức mạnh cánh tay khi ôm con của cô ấy tự tin không ai sánh bằng! Một người mẹ tộc Thú nhân, bộc lộ bản năng mẫu tính mà "quẩy" tưng bừng! Cô Gako!"
"Bất cứ công việc nhà nào, cứ việc đến đây! Người mẹ số một thế giới này, chính là tôi đây! Gào rú!"
Một bà mẹ chó má gan dạ thuộc tộc Thú nhân, vung vẩy chiếc đuôi lông xù của mình một cách mạnh mẽ và hoành tráng.
Hạng 7 vòng sơ loại! Mẹ là người thầm lặng đỡ đần gia đình... chính là một ninja! Người mẹ thuộc tộc người, giấu trái tim hiền mẫu dưới lưỡi đao sắc bén! Kunoichiko-san!
"Hôm nay ta sẽ quên đi việc ẩn mình, dốc sức trên sàn đấu lớn này! Nin-nin!"
Bùm! Một làn khói phụt lên, mẹ Kunoichiko hiện ra. Đúng là một người mẹ siêu cuồng vai diễn, nhất quyết không chịu rời bỏ thân phận ninja của mình.
Hạng 8 vòng sơ loại! Với sức quyến rũ không ai cưỡng lại được, liệu cô ấy có thể nắm trọn chức vô địch trong tay?! Người mẹ thuộc tộc Ác Quỷ, một succubus mà có lẽ cần phải dán nhãn R (18+) mất thôi! Inbi-san!
"Đừng ngại ngùng nhé, các bé. Cùng cô mẹ quyến rũ này, làm chút chuyện vui vẻ nào. Ưm~ hứm~"
Mẹ Inbi, một người mẹ công khai "khoe hàng", liên tục hớp hồn người xem với bộ trang phục táo bạo, hở hang đến mức chẳng khác gì đồ lót!
Và đó, mới chỉ là một nửa thôi đấy.
Mahito khẽ thở dài, rồi nhấp một ngụm nước Shirase kín đáo đưa cho.
(Còn tận tám người nữa… Quả là mệt mỏi thật… Mà khoan đã…)
Tiếp theo, từ cổng ra sân khấu là một người khoác áo choàng trùm kín, màu bạc.
"À ừm… Hạng 9 vòng sơ loại! Bí ẩn, nghe thì có vẻ hay ho đấy, nhưng tóm lại, đây là một người mẹ thuộc tộc người, nhìn thẳng mặt thì thấy rõ mười mươi là đáng nghi vô cùng! Solente-san!"
"K-k-không có đâu! Con người ta có đáng nghi gì đâu chớ!?"
"Bà đây là một người mẹ bình thường thôi, sao cứ phải giải thích đi giải thích lại mới chịu hiểu thế hả?!"
Khi Mahito “phiêu” theo cảm hứng mà giới thiệu, người mẹ đáng nghi kia giật mình run rẩy, còn hai người bên trong thì cố gắng hết sức để đính chính.
Ít nhất, có vẻ họ chưa có ý định gây rối gì ngay lúc này. "Mahito-kun, nhanh lên nào," Shirase giục giã, thế là cậu tiếp tục giới thiệu.
"Hạng 10 vòng sơ loại! Giáng trần từ cõi trời cao cùng con nhỏ, một sự hiện diện tựa như lời sấm truyền! Người mẹ tộc Thiên Sứ cao quý, được khắc họa trong cả tranh vẽ! Mamaliel-san!"
"Tôi thì vẫn hay vừa dỗ con ngủ trưa, vừa nằm ườn ăn bánh gạo lắm… Nhưng thôi, cứ ưu tiên hình tượng là được, đúng không?"
Một người mẹ vừa thần thái trang nghiêm, lại vừa mang vẻ phóng khoáng, khá thân thiện.
"Hạng 11 vòng sơ loại! Từng được ca tụng không biết bao nhiêu lần trong truyện cổ tích và truyền thuyết! Liệu lần này cô ấy có tạo nên một huyền thoại mới?! Người mẹ tộc Người Cá với bộ vảy xanh biếc lấp lánh, đẹp tựa ngọc quý! Nakasao-san!"
"Giờ đây, ngay tại đây, truyền thuyết về nàng tiên cá có con sẽ ra đời! Xin quý vị hãy cùng chờ xem!"
Chủng loại là cá trứng. Đây là một người mẹ thuộc hệ Nước, di chuyển trên cạn bằng cách cưỡi trên một quả cầu nước ma thuật.
"Hạng 12 vòng sơ loại! Thành ngữ bốn chữ yêu thích là 'Mãn Hán Toàn Tịch'! Người mẹ tộc Long Nhân, còn là một huấn luyện viên chuyên về các đòn tấn công phun hơi thở! Samohan-san!"
"Dù không phải con của rồng, cố gắng là có thể phun ra lửa nha! Ăn thử món Tứ Xuyên của ta đi!"
Phụt một tiếng! Từ miệng phun ra lửa cháy rực, đây chính là bà mẹ Trung Hoa với sừng và đuôi rồng.
"Hạng 13 vòng sơ loại! Một nhân vật phi thường từ 'cánh đồng hoa', đã vui vẻ sống sót qua cuộc chiến tận thế Ragnarok! Liệu cô ấy có 'nhún nhảy' mà vượt qua cả trận chiến này?! Người mẹ tộc Cự Nhân! Kaidee-san!"
"Mẹ bự đâyyy! Mọi người cổ vũ cho mẹ nhaaaa! Ahahaha!"
Với thân hình đồ sộ, cứ nhún nhảy là lại gây ra động đất. Đúng là một người mẹ siêu to khổng lồ!
Chỉ còn ba người nữa thôi. Cứu tinh đã tới rồi!
"Hạng 14 vòng sơ loại! Nhìn qua thì cứ tưởng là một người mẹ có chút nhút nhát! Nhưng mà lột đồ ra thì cứ gọi là bá đạo! Người mẹ tộc người, đã đạt đến cảnh giới võ thuật kiểu mẫu người mẹ! Katou-san!"
"Dạ, x-xin chào. Ừm… vì, vì các con… tôi, tôi sẽ cố gắng hết mình ạ!"
Trang phục thì bình thường thôi, nhưng cứ cởi ra là lộ ngay cơ bụng sáu múi săn chắc, đúng là một người mẹ võ sư!
Còn hai người nữa!
"Hạng 15 vòng sơ loại! Dòng máu danh giá đã có mặt tại đây! Khẽ khàng tiến đến bên bạn, khoe ra hàm răng trắng bóng sáng ngời, người mẹ tộc Ma Cà Rồng! Kangoshi-san!"
"Sức khỏe là phải từ răng miệng trước tiên! Khi tôi giành chức vô địch, tôi sẽ biến việc đánh răng cùng con thành luật lệ của cả thế giới!"
Vì sợ bẩn răng nên không hút máu mấy, đây là người mẹ ma cà rồng mặc đồng phục y tá.
Giờ thì, người cuối cùng!
Tuyển thủ cuối cùng, người sẽ khép lại phần giới thiệu, đang chậm rãi bước ra từ cổng.
Một người mẹ mặc váy đen, với vẻ mặt u sầu.
(À… là người vừa nãy đây mà.)
Chắc chắn là người mà cậu vừa gặp trước nhà vệ sinh, người đã chạm vào tóc cậu. Giờ thì, giới thiệu thôi.
"Hạng 16 vòng sơ loại! Cuối cùng thì, một ngựa ô đã xuất hiện! Người mẹ tộc người này có thân thế và mọi thứ đều được bao phủ bởi màn sương bí ẩn! HAHAKO-san!"
"..."
Người ấy, trông rất giống Mamako, với đôi mắt trống rỗng, cứ nhìn chằm chằm vào Mahito…
Tóm lại, phần giới thiệu đã kết thúc.
Giải Vô Địch Người Mẹ Thế Giới sẽ được quyết định qua vòng đấu loại trực tiếp của mười sáu người này.
Những tràng reo hò vang dội từ khán giả gửi đến các bà mẹ đang đứng trên sân khấu. Mẹ nào cũng tràn đầy tự tin, vẫy tay đáp lại. Cả khán phòng như vỡ òa.
Trong khi đó, Mahito tắt mic, rồi đổ sập người xuống bàn cái “bịch”.
"Đây không phải là một công việc dễ dàng… Thực sự là kiệt sức rồi…"
"Xin lỗi vì phải làm phiền khi cậu đang mệt, nhưng xin hãy giúp một việc nữa. Hãy dùng năng lực chỉ riêng Mahito-kun có… cái kỹ năng nhận diện người mẹ đó, để xác nhận xem các thí sinh có thật sự là mẹ hay không."
"Xác nhận tư cách tham gia sao? Việc đó chỉ mình tôi làm được, nên tôi sẽ làm… À, đúng rồi. Về chuyện đó… cái cô Solente kia thì khỏi phải bàn rồi. Vì bên trong là Amante và Solera mà."
"Đúng là vậy. Chỉ nghe cách nói chuyện thôi là đã dễ dàng hiểu ra rồi."
"Thấy chưa. Vậy thì, vì an toàn, tạm thời cứ theo dõi tình hình đã… Tôi sẽ kiểm tra những người khác."
Mahito nhìn về phía các bà mẹ đang vẫy chào khán giả trên sân khấu. "A, Ma-kun đang nhìn kìa! Mẹ ở đây nè!" Ngay khi cậu vừa nhìn đến, có người đã lập tức nhận ra và bắt đầu la ầm lên, nhưng cậu cố gắng phớt lờ đi.
(Kỹ năng đặc biệt bi ai mà mình đã lĩnh ngộ… "Tính Con Nít"… Kích hoạt!)
Đôi mắt Mahito lóe lên sức mạnh, và thế giới cậu nhìn thấy hiện ra một sự thay đổi rực rỡ.
Sân khấu tràn ngập ánh sáng màu hoa cẩm chướng. Những người mẹ có "cấp độ làm mẹ" cao đang tụ họp tại đây. Vốn dĩ, lượng ánh sáng khổng lồ tỏa ra từ cơ thể mỗi người là điều hiển nhiên, thế nhưng…
Có một người có vẻ bất thường.
Đầu tiên là Solente trong chiếc áo choàng trùm kín mặt. Sắc độ ánh sáng của cô ấy có chút kỳ lạ.
(Có vẻ như là nó đang phản chiếu ánh sáng xung quanh… Chiếc áo choàng bạc đó, chẳng lẽ làm từ vật liệu phản quang?)
Nếu không thì là kỹ năng phản chiếu của Amante. Dù sao đi nữa, cô ta đã bị loại ngay từ đầu rồi.
Ngoài ra, còn một người nữa.
(À… cả HAHAKO-san cũng không phát sáng…)
Người mẹ bí ẩn trông hơi giống Mamako kia, lại không hề phát ra chút ánh sáng nào. Vậy là sao?
Mahito đang suy tư trầm ngâm thì Shirase cất tiếng gọi.
"Mahito-kun, thế nào rồi?"
"Ừm… HAHAKO-san thì không có phản ứng gì ạ."
"Vậy sao… Hừm…"
Kỹ năng của Mahito không có phản ứng. Điều đó có nghĩa là cô ấy không phải là mẹ.
Vì không đủ tư cách tham dự, đáng lẽ phải bị loại, thế nhưng…
"Về HAHAKO-san, dù không có phản ứng cũng không sao. Cứ để cô ấy tiếp tục tham gia giải đấu."
"Ơ?… Được sao ạ?"
"Đây là cơ hội tốt để tìm hiểu về cô ấy. Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng thông qua các trận đấu."
"Điều tra cái gì cơ…?"
"Khi nào đến lúc có thể thông b-á-o, chúng tôi sẽ thông b-á-o cho cậu biết thôi. Giờ thì cứ nhẫn nại đi nhé. …Nếu nhẫn nại được, lát nữa tôi sẽ mua kẹo cho."
"Yeayyy! Vậy con sẽ nhẫn nại… Không phải! Đừng có trêu tôi chứ!"
"Vậy thì, nếu những người khác không có vấn đề gì, tôi xin phép kết thúc phần kiểm tra tư cách tham gia. Cậu thấy sao?"
"Những người còn lại thì đều có phản ứng bình thường cả, nên được thôi ạ!"
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu."
Mahito có chút mong đợi rằng Shirase sẽ tiết lộ điều gì đó, nhưng.
Shirase bật công tắc mic lên, rồi bắt đầu thông báo ngay.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm để xác định thứ tự các trận đấu. Xin hãy chuẩn bị bảng đấu và hộp bốc thăm… Các nhân viên ở khu vui chơi trẻ em, làm ơn giúp tôi được không?"
Dĩ nhiên, những người đang ở đó chính là ba cô bảo mẫu Wise, Medi và Pota. "Này, thế này là bóc lột sức lao động quá rồi đấy chứ?!" "Đúng là công ty đen…" "T-chúng tôi sẽ cố gắng ạ!" Họ đang chạy vòng quanh sân khấu để bắt đám trẻ con đang lăng xăng, nhưng giờ lại phải thêm việc.
Wise thì đã mặc kệ đám trẻ cứ tự ý trèo lên chân, lên lưng mình, cô ấy đang cầm hộp bốc thăm.
Medi thì cũng đang bị lũ trẻ quấn quýt không rời, cô ấy phụ trách việc kiểm tra quả bóng số mà các bà mẹ bốc được.
Pota thì được một đứa trẻ tộc Cự Nhân bế bổng lên, cô ấy đang ghi tên các bà mẹ vào bảng đấu được treo trên cao.
Nhờ công sức lao động đáng quý của ba người, bảng đấu đã hoàn tất. Vòng một sẽ diễn ra như sau:
* Trận 1: 【Mẹ Dũng Sĩ - Mamako】 VS 【Mẹ Thú Nhân - Gaako】
* Trận 2: 【Mẹ Người Cá - Nakasao】 VS 【Mẹ Ác Quỷ - Inbi】
* Trận 3: 【Mẹ Võ Sư - Katou】 VS 【Mẹ Người Máy - Mecate】
* Trận 4: 【Mẹ Long Nhân - Samohan】 VS 【Mẹ Tiên Tộc - Sharile】
* Trận 5: 【Mẹ Đáng Nghi - Solente】 VS 【Mẹ Ma Cà Rồng - Kangoshi】
* Trận 6: 【Mẹ Tiên Nữ - Nympha】 VS 【Mẹ Cự Nhân - Kaidee】
* Trận 7: 【Mẹ Bí Ẩn - HAHAKO】 VS 【Mẹ Tinh Linh - Etheria】
* Trận 8: 【Mẹ Thiên Sứ - Mamaliel】 VS 【Mẹ Ninja - Kunoichiko】
Các thí sinh đã trở về phòng chờ và bắt đầu chuẩn bị. Vì nội dung trận đấu sẽ được quyết định ngay trước giờ G, nên họ đang tỉ mỉ sắp xếp lại những vật dụng mang theo, nào là dụng cụ nấu ăn, đồ vệ sinh, đồ giặt giũ, thậm chí cả vũ khí, cốt là để sẵn sàng cho bất kỳ hình thức đối đầu nào.
Giữa lúc các bà mẹ khác đang tất bật chuẩn bị, Mamako cũng không ngoại lệ.
"Quả nhiên, đây chính là chiếc tạp dề quyết định rồi. Chiếc tạp dề đặc biệt này do Ma-kun tặng, giờ chính là lúc để trang bị nó. Ưm hứm hứm."
Khoác chiếc tạp dề mà Mahito từng nhận được từ gacha học đường lên trên bộ trang phục thường ngày, Mamako đã sẵn sàng “chiến đấu”. Cô háo hức chờ đợi đến lượt mình.
Có người đang dõi theo Mamako như thế. Đó chính là người mẹ đáng nghi Solente.
Giữ khoảng cách, cô ta lén lút nhìn chằm chằm bằng bốn con mắt.
"Cuối cùng cũng đến vòng chính rồi ha~. Hơi run xíu đó nha~"
"Phải rồi. Nhưng cửa ải đầu tiên đã vượt qua rồi. …Khi các thí sinh được giới thiệu, đáng lẽ Mahito phải dùng kỹ năng nhận diện người mẹ. Nhưng chuyện đó nằm trong dự đoán của ta. Ta cũng biết cậu ta nhận diện bằng ánh sáng phát ra, nên đã dùng vật liệu phản quang để làm chiếc áo choàng trùm mặt…"
"Không cần phải giải thích tường tận từng li từng tí vậy đâu~. Hơn nữa~, mau đi lẹ đi chớ~"
"Rồi, biết rồi mà. …Ta đang băn khoăn liệu trong số các bà mẹ ở đây có tồn tại thực thể đặc biệt nào không, nhưng… trước hết, hãy giở trò với Mamako đã."
Người mẹ đáng nghi Solente nhanh chóng hành động.
Người phía dưới có vẻ không nhìn rõ đường phía trước, "Ôi, xin lỗi nha~" "…". Suýt chút nữa thì va phải người mẹ bí ẩn HAHAKO.
Người mẹ đáng nghi Solente tiến lại gần Mamako.
"À ừm~, cô có thể dành chút thời gian được không ạ~?"
"Ồ, có chuyện gì vậy? …Cô là…?"
"Cháu là Solente ạ~. Chắc chắn cô chưa từng gặp cháu ở đâu đâu ạ~, nên cô đừng bận tâm nhé~. Cháu là một người mẹ bình thường chẳng có gì đáng ngờ hết ạ~."
"Ồ, vậy sao… Cô cứ nghĩ là giọng quen, nhưng hóa ra không phải."
"Hoàn toàn, hoàn toàn khác ạ~?! Chỉ là trùng hợp thôi mà~, cô đừng có bận tâm chuyện đó tí nào hết nha~, không phải, không phải thế~!"
Người mẹ đáng nghi Solente cựa quậy, rồi lấy ra một cái lọ nhỏ chứa chất lỏng màu trà.
"Cháu tặng cái này cho cô Mamako nha~. Nãy cháu được người khác chia cho ít bánh kẹo nên~, đây là quà cảm ơn ạ~. Cháu mong cô uống ngay nha~"
"Quà cáp gì mà khách sáo thế. Cô đang khát nước nên nhận nhé."
Mamako, không mảy may nghi ngờ, nhận lấy cái lọ và uống một hơi.
Ngay khoảnh khắc đó, hai người bên trong chiếc áo choàng trùm mặt đã bí mật giơ tay ăn mừng hết sức. "Vậy thì~, cố gắng thi đấu nhé~" Người mẹ đáng nghi Solente nhanh chóng rời đi khỏi đó.
Và cứ thế, khi đã đủ khoảng cách với Mamako, họ lại giơ tay ăn mừng một lần nữa.
"Hừm hừm hừm~! Thành công rồi nha~!"
"Đúng là vậy. …Mà kể ra, cô ấy uống dễ dàng thật đấy…"
"Có lẽ cô ấy đang vui mừng vì món quà của Mahito-kun quá nên thế~. Nhưng mà~, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa đâu~. Uống vào rồi là xong rồi~"
"Hừ. Phải… đó là một loại độc tác dụng chậm. Một khi đã uống, nó sẽ từ từ bào mòn thể lực…"
"Khi cô ấy suy yếu đến cực độ, hai đứa mình sẽ cùng nhau tấn công luôn~! Hừm hừm hừm~!"
"Để đảm bảo, tôi sẽ nói rõ thế này. Chúng ta không hề sợ Mamako đâu. Thậm chí chiến đấu công bằng cũng có tự tin chiến thắng. Thế nhưng, đối đầu với Mamako khi cô ấy đang ở trạng thái hoàn hảo thì quả thật là quá sức, nói trắng ra là liều lĩnh, hay nói cách khác, tốt nhất là chỉ nên chiến đấu khi đã nắm chắc phần thắng trong tay…"
"Không cần phải giải thích tâm tư thật lòng của chúng ta đâu nha~. Amante, giờ thì im lặng đi~"
Cặp đôi Tứ Thiên Vương lừng lẫy tiếng hung bạo, nay lại trông thật hợp với cái dáng vẻ khúm núm đến lạ.
Các công tác chuẩn bị đã hoàn tất, cuộc thi bắt đầu.
“Nào, Makoto-kun. Cuối cùng cũng đến lúc rồi nhỉ.”
“Chẳng lẽ, tôi với chị Shirase vẫn sẽ tiếp tục bình luận từ đây sao…”
Nếu được thì tôi chỉ muốn nghỉ quách đi thôi.
Hướng mắt về khu vực trẻ em quanh sàn đấu, Makoto thấy Wise sắp sửa nổi cơn tam bành, Medi với đôi mắt giãn hết đồng tử, còn Porta thì buồn rười rượi, cả ba đứa đều đang im lặng nhìn chằm chằm vào cậu.
Nếu chỉ có mỗi Makoto bỏ trốn trong khi ba đứa kia đang cố sống cố chết trông trẻ, e rằng mối liên kết tình bạn và cả tính mạng của cậu đều sẽ tan tành mất.
“Vậy thì, Makoto-kun. Giờ cậu đã hiểu rõ tình cảnh của mình rồi chứ? Mời cậu.”
“Vâng ạ! Bình luận hay phân tích gì tôi cũng xin làm hết sức mình! Muôn năm công việc!… Kính thưa quý vị khán giả, xin lỗi vì đã để quý vị chờ đợi lâu! Giờ đây, chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu đầu tiên!”
Với kịch bản ướt đẫm nước mắt trong tay, Makoto bắt đầu thông báo. Cả khán phòng lập tức reo hò vang dội.
Hai đối thủ của trận đấu đầu tiên, Mamako và Garuko mẹ Thú nhân, đã bước lên sân khấu từ cổng xuất hiện.
“Vậy thì, Garuko-san, xin hãy chiếu cố nhé.” (Cười tủm tỉm)
“Cuối cùng thì giây phút này cũng đến rồi! Mamako-san, chuẩn bị tinh thần đi!” (Gầm gừ)
Cả hai đều tràn đầy ý chí chiến đấu. Một trận đấu nảy lửa đang chờ đợi phía trước.
Vậy thì ngay bây giờ, chúng ta sẽ quyết định nội dung chính của trận đấu.
“À ừm, vậy thì… tôi biết là quý cô đang bận rộn trông trẻ, nhưng xin lỗi vì đã làm phiền… Wise, phiền cô chuẩn bị hộp rút thăm cho trận đấu.”
“Được rồi được rồi! Cứ làm là được chứ gì! Aaa, Makoto ghét thật!”
“Sao lại nổi giận với tôi chứ!? Có phải tôi quyết định đâu chứ!?”
Tương tự như vòng rút thăm giải đấu, Wise, người đang bị lũ trẻ bám đầy người, đã chuẩn bị hộp rút thăm. “Mamako-san, mời chị!” “Vâng, cảm ơn.” Mamako, người có thứ hạng cao hơn trong vòng loại, đã rút một lá thăm.
Nội dung trận đấu mà Mamako rút được là…
[Dọn dẹp (Nguy hiểm Cực độ)]
Trận đấu đầu tiên là một cuộc đối đầu dọn dẹp cực kỳ nguy hiểm.
“À ừm, có vẻ như một nội dung khá… đặc biệt đã xuất hiện ngay từ đầu… Shirase-san, đây là loại cuộc thi gì vậy ạ?”
“Đây là cuộc thi mà các thí sinh phải dọn dẹp khu vực đã được chuẩn bị, đồng thời tìm ra những vật phẩm quan trọng và tránh những vật nguy hiểm. …Trước tiên, mời quý vị nhìn lên sàn đấu.”
Makoto cùng toàn thể khán giả đồng loạt hướng mắt nhìn lên.
Trên sàn đấu được lát bằng gỗ, một vòng tròn ma thuật nổi lên… rồi những món đồ nội thất đa dạng như bàn, ghế, giường, giá sách lần lượt được triệu hồi.
Những món đồ nội thất vừa xuất hiện được đặt đều xung quanh Mamako và Garuko mẹ Thú nhân.
“Ra vậy. Coi như là dọn dẹp một căn phòng. …Nhưng mà, nhìn qua thì tôi thấy đồ đạc nào cũng sạch sẽ cả mà…”
“Nhìn ngoài thì đúng là như vậy thật. …Thế nhưng…”
Trong mắt hai người mẹ đang đứng trên sàn đấu, những nơi cần dọn dẹp dường như đã được xác định rõ ràng.
“À, khe hẹp giữa hai cái kệ kia có bụi bám kìa… Ôi chao, cả dưới gầm giường, mãi tận phía trong cùng nữa. Cả mặt sau của giường nữa chứ.”
“Đây đúng là những chỗ mà dù đã nghĩ là dọn kỹ rồi nhưng vẫn lỡ bỏ sót mà! Ý là phải dọn sạch bong những chỗ đó sao! Thú vị đấy chứ!”
“Ưfufu. Đúng vậy. Đây chính là lúc các bà mẹ thể hiện tài năng của mình.”
Cả Mamako và Garuko mẹ Thú nhân đều tràn đầy ý chí chiến đấu. Hai người siết chặt dây tạp dề, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, dường như đã sẵn sàng bùng nổ.
Ngay lúc đó, Makoto chợt nhận ra.
“Ủa? Hay là mình nhầm… hình như mình từng thấy cách sắp xếp đồ đạc này ở đâu đó rồi thì phải…”
“À nhân tiện, căn phòng được chuẩn bị trên sàn đấu là bản sao của căn phòng trong ngôi nhà ở thế giới thực của một Dũng giả đang phiêu lưu cùng mẹ của mình.”
“…Hả?”
“Cuộc thi sắp tới là dọn dẹp phòng trẻ em. Khi dọn dẹp, các bà mẹ phải thu hồi những thứ mà con cái giấu không muốn cho cha mẹ thấy nhưng *buộc phải cho thấy*, đồng thời không được chạm vào những thứ mà con cái *không muốn* cha mẹ thấy. Đây là cuộc đấu thử thách kỹ năng của người mẹ. …Ngoài ra, những vật bị giấu cũng được tái tạo một cách chân thực.”
“Hả? Hả? Hả? Khoan đã khoan đã? Đợi một chút? Khoan đãaaaaaa!?”
“Đừng chờ đợi nữa, hãy bắt đầu thôi. …Chuẩn bị… Nào, các bà mẹ!”
Cùng với hiệu lệnh của Shirase, trận đấu chính thức bắt đầu.
Người hành động trước là Garuko mẹ Thú nhân. Đầu tiên là dọn dẹp.
“Khe hẹp hay những chỗ phức tạp thì khó dọn à? Phư phư! Đối với một người Thú nhân như ta, chuyện đó dễ như ăn kẹo! Bởi vì… ta có cái này đây!”
Đối mặt với khe hở đồ đạc, Garuko mẹ Thú nhân xoay người lại.
Cô ta thò chiếc đuôi rậm rạp mọc ra từ mông vào khe hở.
Sau đó, cô khẽ cựa quậy một chút rồi nhẹ nhàng rút ra.
“Ha ha! Thấy chưa! Bội thu rồi đây!”
Khe hở sạch bong không một hạt bụi! …Tuy nhiên, cái đuôi thì bám đầy bụi bẩn…
Đây chính là Kỹ năng Mẹ Thú nhân [Dọn dẹp BẰNG ĐUÔI] – một kỹ năng tận dụng đặc điểm thể chất của tộc Thú nhân!
Không, khoan đã.
“Nàyyyyy!? Cô làm cái quái gì thếeeee!?”
Makoto không kìm được, vươn người ra khỏi bàn bình luận, hết sức phản đối Garuko mẹ Thú nhân. Đúng vậy, cậu phải nói. Chỗ này là phải lên tiếng ngay.
“Sao thế Makoto-kun? Tự dưng làm sao vậy?”
“Sao mà không làm sao chứ… Chuyện đó, không được phép đâu!? Lại còn dùng cái đuôi rậm rạp đáng quý đó, biến nó thành công cụ dọn dẹp, tuyệt đối không thể chấp nhận được!?”
“Ồ, vậy sao?”
“Đúng vậy chứ! …Nghe đây? Đuôi là một món đồ xa xỉ đặc biệt đấy. Là thứ để ngắm nghía và thưởng thức, là thứ để khẽ chạm vào và cảm động, là thứ mà khi áp vào má và xoa xoa thì cảm giác như bay lên thiên đường vậy, một thứ vô cùng cao quý và…!”
“Nếu tiện lợi thì cứ dùng thôi. Đâu có mất đi đâu mà sợ.”
Cứ như thể đồ riêng bị dùng tùy tiện, khi than phiền thì lại bị đáp trả một cách tỉnh bơ rằng “đâu có mất mát gì đâu mà sợ.”
“Uwaaa! Uooaaaa! Mấy bà mẹ nàyyyyyy!”
Makoto không ngừng đập tay lên bàn bình luận, ra sức bày tỏ sự ấm ức tột độ, nhưng Garuko mẹ Thú nhân thì chẳng mảy may lay động, “Á ha ha. Khỏe mạnh gớm nhỉ.” Vì cô ta đã quen với những cơn giận của trẻ con rồi.
Garuko mẹ Thú nhân liên tục thò đuôi vào sau đồng hồ để bàn, dưới gầm giường, khắp mọi nơi, và nhanh chóng… không phải nhanh tay, mà là nhanh đuôi, dọn dẹp sạch sẽ.
“Chỗ nào phức tạp ta cũng cân tất! Đuôi của ta có thể cử động tự do mà! …Nào Mamako-san! Cô có thắng được màn dọn dẹp bằng đuôi này không nhỉ! Mà thôi, cô không có đuôi thì chắc là chịu rồi! Phư ha ha ha!”
Garuko mẹ Thú nhân đắc thắng, khiêu khích gọi.
Còn Mamako thì… “Ơ, ơ? …Có chuyện gì thế nhỉ… Tự dưng, người mình cứ thấy…”
Mamako hoàn toàn đứng im. Cô ôm bụng, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Solente mẹ đáng ngờ đang rình rập từ trong bóng tối cổng xuất hiện, khẽ cười tủm tỉm. Nhưng không ai nhận ra điều đó. Bởi vì mọi chuyện còn hơn thế nữa.
Ở trung tâm của sự chú ý, nơi Garuko mẹ Thú nhân, Makoto và Shirase, cả người trông trẻ lẫn người được trông trẻ, và toàn bộ khán giả đều đang sững sờ nhìn.
“…Ư… ưưư…”
Mamako cuối cùng cũng khuỵu gối xuống, rồi co ro lại tại chỗ. …Mamako đang rất đau đớn.
Khoảnh khắc đó, Makoto đã nhảy bổ ra khỏi bàn bình luận.
“N-này… Mẹ? …Này mẹ!? Mẹ làm sao thế!?”
“K-không sao đâu… Mẹ không sao… Mẹ ổn mà, con trai?”
“Không sao chỗ nào chứ! Trông mẹ đau đớn kinh khủng kìa!”
Cậu không hiểu. Hoàn toàn không hiểu gì cả. Đầu óc Makoto trắng bóc, cậu lao đến chỗ Mamako một cách vô thức, cảm giác như sắp khóc đến nơi, tuyệt vọng kêu gọi. Ngay lúc đó.
Một đôi tai tam giác đầy màu sắc, đỏ và xanh dương, bỗng chốc mọc phóc lên đầu Mamako.
Thêm nữa, “nhô nhô” một cái. Từ mông Mamako, hai chiếc đuôi rậm rạp cũng màu đỏ và xanh dương, trồi ra.
“…Hả?”
Mọc ra rồi. Dấu hiệu của kemonomimi đã mọc ra.
Mamako kemonomimi, với tai và hai chiếc đuôi vừa mọc ra, cựa mình đứng dậy.
“Ơ? Tự dưng người nhẹ hẳn đi. Chẳng biết là gì nữa… Thôi, giờ không phải lúc nhàn rỗi đâu nhỉ! Đang trong trận đấu mà, phải dọn dẹp thôi!”
“Dạ, ừm, mẹ ơi…?”
“Ma-kun, nhìn mẹ nhé! Mẹ sẽ cố gắng hết sức! …Vậy thì, dụng cụ dọn dẹp… Ơ? Ở đây có một cái đuôi trông có vẻ dùng để dọn khe hở được nè! Dùng nó thôi!”
Ngay lập tức nhận ra tính tiện dụng của chiếc đuôi, Mamako kemonomimi bắt đầu dọn dẹp.
Cô giơ chiếc đuôi có màu sắc giống với Thánh kiếm Đất mẹ về phía bên phải. Giơ chiếc đuôi có màu sắc giống với Thánh kiếm Biển cả mẹ về phía bên trái.
“Vậy thì… Nào!”
Đưa chiếc đuôi đỏ vào khe hẹp của đồ đạc, rồi nhanh chóng rút ra… Bụi bẩn biến mất, ôi chao, sạch sẽ làm sao! Đồng thời, chiếc đuôi xanh dương cũng lướt ngang dưới gầm giường. Bụi bẩn được quét sạch bong, sáng loáng!
Mamako kemonomimi không ngừng dọn dẹp. “Chỗ kia cũng có bụi kìa! Cả chỗ này nữa!” Khe hẹp, khe nhỏ, khe dưới, những chỗ phức tạp, cô dùng đuôi quét sạch tất cả các ngóc ngách.
“Ôi, dọn dẹp xong nhanh quá. …Nhưng đã mất công rồi thì, làm thêm một vòng nữa vậy!”
Một lượt dọn dẹp toàn diện đã xong, giờ lại còn dọn thêm hai lần nữa!
Khu vực dọn dẹp của Mamako đã được làm sạch hơn cả hoàn hảo!
“Thế này là được rồi. Ưfufu.”
“Khụ… Ngay cả mẹ cũng dùng đuôi làm dụng cụ dọn dẹp… đồ đáng ghét…”
“K-không thể nào… Dọn dẹp bằng hai chiếc đuôi… Dù có cố gắng thế nào đi nữa, ta cũng không thể làm được kỹ năng đó… Nhưng, chưa hết đâu! Trận đấu này không chỉ có dọn dẹp đâu nhé!”
Đúng vậy. Dọn dẹp chỉ là phần khởi động. Tránh những vật nguy hiểm và thu hồi những vật phẩm quan trọng trong phòng trẻ em mới là chìa khóa của trận đấu. Garuko mẹ Thú nhân chuyển đổi tâm trạng, bắt đầu di chuyển với tốc độ của loài thú.
Tiếng cổ vũ cũng trở nên hăng hái hơn.
“Chắc chắn là dưới gầm giường rồi! Chỗ đó nhất định có! Sẽ có thứ gì đó!”
“Kiểm tra giá sách đi! Chắc chắn có thứ gì đó ngụy trang thành sách bình thường!”
“Không có đâu! Chẳng có gì cả! Hai người ở ngoài rìa im lặng giùm tôi cái!?”
Để dập tắt tiếng nói của Wise và Medi ở khu vực trẻ em, Makoto đã “ra trận”. Nhưng đã quá muộn rồi.
Garuko mẹ Thú nhân đang nhìn chằm chằm vào một góc thảm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Ô. Chỗ này hơi nhô lên một chút nhỉ… Có nghĩa là có gì đó bên dưới… Nhưng không dày bằng cuốn tạp chí… Vậy thì, ta đi đây!”
“Á á!? Chỗ đó…!”
Một góc thảm được lật nhẹ lên. Và ở đó!
Có một tấm lót bàn hình cô gái xinh đẹp. Nó được làm bằng một kỹ thuật đặc biệt, chỉ cần thay đổi góc nhìn là quần áo sẽ biến mất, nhanh chóng lộ ra thân hình không mảnh vải che thân! Thật… gợi cảm!
Đây là vật mà cha mẹ không cần thiết phải biết đến sự tồn tại của nó, nên bị tính là lỗi.
“Trời ơi… Vừa phải giữ bí mật chuyện đã nhìn thấy, lại còn phải lo lắng liệu con mình có chỉ quan tâm đến các cô gái 2D hay không, đúng là vật phẩm nguy hiểm khiến người mẹ bất an mà…”
“Không, không phải đâu… Không phải như vậy đâu… Không phải tự tôi mua đâu, đó là phụ lục của tạp chí Dramaga… Xin hãy tin tôi… Làm ơn, tin tôi đi mà…”
Garuko mẹ Thú nhân thất vọng gục đầu xuống. Nhưng hơn thế nữa, Makoto thì lại sắp chết thật rồi vì cái câu “Tái tạo chân thực vãi chưởng…”
Nhưng đây không phải lúc để chết. Mamako kemonomimi cũng đã hành động.
“Ma-kun, con cứ yên tâm nhé! Mẹ biết rõ mà! Mẹ sẽ tuyệt đối không chạm vào cuốn bách khoa toàn thư trên giá sách đâu!”
“À! Nếu mẹ làm thế thì tốt quá… Khoan đã, hả? Đợi một chút?”
“Không sao đâu! Với đôi mắt của mẹ, mẹ sẽ chỉ tìm những thứ mẹ được phép xem thôi!”
“Này này này!? Mẹ định làm gì vậy!?”
Mamako kemonomimi tập trung cao độ, nheo mắt nhìn kỹ căn phòng được tái tạo.
Một kỹ năng đặc biệt của người mẹ dùng để khám phá phòng trẻ em [Mẹ Tìm kiếm] đã được kích hoạt! Dù Makoto rất muốn mẹ dừng lại, nhưng có lẽ tất cả các bà mẹ đều đã nắm vững kỹ năng này.
Cô nhìn kỹ, nhìn thật sâu, rồi “…Hừ! Chỗ đó rồi!” Mamako kemonomimi lao đến bàn, mở ngăn kéo và thò tay vào phía trong.
Thứ được kéo ra từ đó là… tờ thông báo về buổi họp phụ huynh ở trường.
Đây là thứ phải cho cha mẹ xem, nên tìm thấy là chính xác.
“Ôi chao, Ma-kun của mẹ. Chắc con lo cho mẹ quá nên mới vậy nhỉ. Vì Ma-kun, mẹ có thể đến trường bất cứ lúc nào chứ không riêng gì ngày họp phụ huynh đâu.”
“Vì mẹ là người như thế đó nên con mới không muốn cho mẹ xem! Lúc nào cũng đến sớm nhất! Với lại, khi mẹ đến, cả học sinh nam, học sinh nữ, thậm chí cả giáo viên cũng làm ầm ĩ lên như thể có ngôi sao Hollywood đến vậy! Con ghét điều đó!”
Mặc dù Makoto có lý do riêng để giấu diếm, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó.
Vậy là trận đấu đã có kết quả.
“Dọn dẹp bằng hai chiếc đuôi, lại còn hoàn thành việc tìm kiếm đồ vật một cách hoàn hảo nữa… Đúng là một người phi thường… Dù rất ấm ức, nhưng ta thua rồi!”
Mẹ Thú Nhân Garuko cúi gằm mặt xuống, cam tâm chấp nhận thất bại.
“Trận này, Mamako-san thắng. Chúc mừng!”
Khi Shirase từ bàn bình luận tuyên bố, tiếng kèn vang lên, khán giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Không chỉ chúc mừng Mamako tai thú chiến thắng, mà Mẹ Thú Nhân Garuko dù bại trận nhưng đã chiến đấu hết mình cũng nhận được tràng pháo tay không ngớt.
“Garuko-san, cảm ơn bà.”
“Tôi cũng vậy, được chiến đấu với cô thật tốt. Cảm ơn cô nhé.”
Hai người mẹ sau trận đấu bắt tay nhau. Cảnh tượng họ khen ngợi sự nỗ lực của nhau thật đẹp.
Thế nhưng, một thiếu niên lại không để câu chuyện đẹp ấy kết thúc êm đềm như vậy, giờ đây cậu ta mới bắt đầu hành động.
“Đủ rồi đấy nhé… Việc cái đuôi được đối xử thế nào thì cũng vậy thôi, nhưng quan trọng hơn là cách đối xử với TÔI!”
Masato đang định trút hết cơn giận, nhưng đúng lúc đó.
“Oái oái oái~! Khoan đã, khoan đã nào~! Rõ ràng tôi đã cho uống thuốc độc mà, sao lại thành ra thế này~?!”
“Hả!? À mà đúng rồi, đồ trang bị của Mamako Đại Hảo có chức năng hoàn toàn miễn nhiễm với trạng thái bất thường… Thế nhưng, sao tai và đuôi lại mọc ra đúng lúc như vậy chứ…”
“A~! À mà đúng rồi, cô ấy còn có kỹ năng loạn xì ngầu, có thể thay đổi tình huống theo ý mình nữa~!”
“Thật sao?! Vậy thì ra là vậy à?!”
Trước khi Masato kịp gào lên, ai đó đã hét to với giọng điệu giải thích đầy kịch tính. Nghe nói từ phía cổng ra vào… “Chết rồi! Rút thôi!” “Ối giời ơi~!?” Nhìn lại thì chẳng còn ai ở đó cả.
Trận đầu tiên của vòng một kết thúc.
Đồ đạc được triệu hồi cho cuộc thi dọn dẹp đáng lẽ ra phải được dọn đi nhanh chóng… nhưng.
Sân khấu đã bị chiếm đóng bởi một thế lực hồn nhiên.
“Sách truyện kìa!” “Chị ơi, đọc đi!” “Đọc đi~!” “Nhanh lên~!” “Đọc đi~!”
“Không phải lúc đọc sách truyện đâu nhé?! Phải xuống sân khấu chứ! Nào, nghe lời chị đi mà! Làm ơn đi mà!”
Bị năm đứa trẻ sinh đôi của tộc thú nhân làm cho đau đầu, Waizu, người trông trẻ, sắp khóc đến nơi.
“Ôi chao~, bị thổi bay~ rồi~”
“Á á!? Con của yêu tinh bị gió cuốn đi đâu mất rồi…!”
“Giường kìa~! To ghê~! Hoan hô~! Hoan hô~… hự….” …*giật giật*…
“Aaaah!? Không được đâu nhé!? Nếu con của người cá nằm trên giường, sẽ bị hút hết nước mà khô héo mất đấy?!”
Đứa thì bay lơ lửng đó đây, đứa thì nằm bẹp dí. Medi đang bị quay như chong chóng vì tình hình quá khẩn cấp.
“Chị ơi. Chơi búp bê đi.”
“Ơ, ừm… mình sẽ đóng vai búp bê ư…”
Bị đứa trẻ khổng lồ nhấc bổng lên, rồi đặt cái “chụt” xuống ghế. Pota trông mặt cứ ngơ ra, chẳng biết phải làm sao nữa.
Lũ trẻ vẫn cứ tràn đầy năng lượng, chẳng chịu dừng. Thẳng thắn mà nói, cảnh sau trận đấu còn hỗn loạn hơn cả chiến trường.
Thế nhưng, trong khi những người trông trẻ đang vô cùng vất vả, thì khán giả lại vô cùng phấn khích. “Các chị ơi, cố lên!” “Đừng có thua nha!” Mọi người đều mỉm cười cổ vũ, dõi theo bóng dáng các cô gái đang “đánh vật” với lũ trẻ.
Đây quả là một giải đấu tuyệt vời, không để khán giả phải chán nản ngay cả trong thời gian nghỉ giữa các trận. “Thôi chịu hết nổi rồi~!” “Ai đó cứu tôi với! Cứu tôi với!” “Tự dưng thấy muốn khóc quá…” Quả là một giải đấu tuyệt vời.
Còn bây giờ.
Ở bàn bình luận lúc này, có Shirase, Mamako (với tai và đuôi đã biến mất), Masato, và cả Mẹ Thú Nhân Garuko. Đã đến giờ phỏng vấn.
“Chúng tôi muốn phỏng vấn hai người đã cống hiến một trận đấu tuyệt vời trong trận đầu tiên. …Trước tiên là Mamako-san. Chị đã giành được chiến thắng vang dội, vậy đâu là nguyên nhân dẫn đến chiến thắng này?”
“Đương nhiên rồi, đó là nhờ sự cổ vũ của Masa-kun. Masa-kun thật sự là một đứa trẻ hiếu thảo, lúc nào cũng tiếp thêm cho tôi rất nhiều sức mạnh. Ưm ưm.”
“Tôi đâu có kỹ năng buff nào như thế, với lại đáng lẽ tôi cũng chẳng cổ vũ ra hồn mà…”
“Không phải đâu! Cứ thấy Mamako-san có gì lạ là cuống cuồng chạy đến ngay! Chẳng phải là một đứa trẻ hiếu thảo, ngoan ngoãn sao!”
Mẹ Thú Nhân Garuko khẳng định chắc nịch, rồi vỗ bốp bốp vào lưng Masato. “Khoan đã, đau quá…” “Cứ tự nhiên đi! Á há há!” Một người mẹ hào sảng, chẳng màng gì đến lượng HP đang hao hụt của Masato. Thật là mãnh liệt!
“Đúng là sức mạnh của người mẹ phải có con cái mới phát huy được… Chắc đó là điểm mấu chốt của trận đấu này rồi… À, nếu vậy thì… nếu Masato-kun làm con của tôi, lần tới tôi có thể thắng rồi nhỉ… Được, vậy thì làm thế đi! Masato-kun, cậu làm con của tôi đi!”
“Khoan, sao đột ngột thế…”
“Có sao đâu. À đúng rồi, Masato-kun thích đuôi mà. Vậy thì… đây này.”
Trước mặt Masato, cái đuôi lông xù của Mẹ Thú Nhân Garuko lúc lắc lắc lư. Có vẻ như bà đã chăm sóc nó sau trận đấu, không một hạt bụi nào bám vào, đúng là cái đuôi lý tưởng để ôm ấp vuốt ve.
“Với mấy đứa trẻ tộc thú nhân trẻ tuổi thì, nếu lỡ chạm vào có khi sẽ bị la ‘Áaa!’ hoặc ‘Đồ biến thái!’ đấy, nhưng tôi thì là mẹ rồi. Không sao hết. Cứ thoải mái vuốt ve, ôm ấp bao lâu tùy thích.”
“Hả… Thật sao?”
“Thật đấy! Thật mà! Nào nào, thấy sao nào!”
Cái đuôi lông xù vẫy gọi Masato… Lại đây đi? Được mà? Được phép ôm ấp vuốt ve mà?… Cảm giác tuyệt vời nhất đang ở ngay trước mắt.
“(Ôi, chết rồi… Mình sắp thua trước sự cám dỗ của cái đuôi mất thôi…)”
Masato tự động vươn tay ra, định chạm vào cảm giác hạnh phúc tột đỉnh ấy… nhưng.
Bất ngờ, từ phía sau, vạt áo của cậu bị giật mạnh, kéo ý thức cậu trở về.
Quay lại thì.
“Masa-kun, con lại thế rồi! Mẹ giận dỗi đây!” *phồng má*!
Mamako phồng má, đang giận dỗi. Là ghen đấy. Masato bị mẹ khác lôi kéo nên Mamako đang ghen.
Kỹ năng đặc biệt [Mẹ ghen tuông] được kích hoạt, năng lượng đang dần tích tụ…
Nhưng đứa con trai ngờ nghệch ấy lại chẳng hề hay biết.
“Này mẹ. Thôi đi mà. Lớn từng này rồi mà còn phồng má giận dỗi, xin mẹ đấy, làm ơn đừng làm thế nữa!”
“Mẹ giận dỗi!” *Phồng má hết cỡ*!
“Sao mẹ càng ngày càng phồng ra thế! Cái quái gì vậy chứ! Thật tình, mẹ mình đúng là cái gì không biết nữa!”
“Đúng là một cặp mẹ con thân thiết nhỉ. Thật đáng ghen tị… Tôi lại càng muốn có Masato-kun làm con mình rồi đấy.”
“Ối chà. Masato-kun đúng là đắt khách nhỉ.”
“Hả!? Tôi đắt khách sao!? Nhưng sao lại thế nhỉ, tôi chẳng vui chút nào?!”
“Đến đây, chúng tôi xin kết thúc trận đầu tiên của vòng một, bao gồm cả phần phỏng vấn. Mamako-san, người đã chiến thắng, sẽ xuất hiện trong trận đầu tiên của vòng hai vào ngày mai, xin đừng bỏ lỡ!”
“Khoan đã Shirase-san! Đừng có lẳng lặng kết thúc thế chứ, làm ơn giải quyết mấy bà mẹ bên này đi!”
“Phải giải quyết bên này trước chứ! Làm ơn dẹp lũ trẻ đi!”
“Cứu tôi với! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Waizu-san sẽ làm bất cứ điều gì!”
“Ơ, ừm… nếu cứ thế này, chắc tôi sẽ bị thay đồ mất…”
Masato bị kẹp giữa mẹ ruột và các bà mẹ khác.
Waizu và những người trông trẻ trên sân khấu thì đang vật lộn, à mà phải nói là sống mái.
Cuộc chiến không biết khi nào mới kết thúc vẫn tiếp diễn, nhưng ít nhất thì ngày đầu tiên đã khép lại.
Mamako đã giành chiến thắng vang dội ở vòng một và tiến vào vòng hai.
Kết quả các trận đấu khác như sau:
・Trận thứ hai: × [Mẹ Người Cá – Nakasao] VS ○ [Mẹ Ác Quỷ – Inbi]
Thi mua sắm. Mẹ Người Cá Nakasao ban đầu chiếm ưu thế nhờ khả năng thẩm định tuyệt vời ở cửa hàng cá, nhưng Mẹ Ác Quỷ Inbi đã giành chiến thắng khi dùng mị lực của Succubus để mê hoặc nhân viên cửa hàng, ép giá đến mức thấp nhất.
“Truyền thuyết về người cá có con lại bị phá tan tành ở một nơi như thế này sao…”
“Sức hút của mẹ ác quỷ thì không ai cưỡng lại được rồi. Ưm ưm~”
・Trận thứ ba: × [Mẹ Võ Sư – Kato] VS ○ [Mẹ Người Máy – Mekate]
Thi may vá. Mẹ Võ Sư Kato đã khoe cơ bắp sẵn có, dùng tay không may vải jean cứng cáp, nhưng cuối cùng Mẹ Người Máy Mekate đã giành phần thắng khi trình diễn kỹ thuật may siêu tốc bằng cách sử dụng vô số bit bay lượn.
“Cơ bắp đang than thở… Nhưng đây là kết quả của sự nỗ lực mà, đành chịu thôi.”
“Năng lượng làm mẹ của cô đang ở mức cao. Với lòng tôn trọng, tôi đã đăng ký cô vào nhóm bạn bè các bà mẹ. Mong rằng chúng ta sẽ lại có dịp so tài.”
・Trận thứ tư: × [Mẹ Người Rồng – Samohan] VS ○ [Mẹ Tiên Tộc – Sharire]
“Sao thế nhỉ! Con của người rồng thích ăn cay lắm mà! Kết quả này thật kỳ lạ!”
“Ân huệ của rừng xanh ban tặng cho mọi chủng tộc đều công bằng. Là một yêu tinh sống cùng rừng, tôi cảm thấy tự hào.”
Thi nấu ăn. Mẹ Người Rồng Samohan đã trổ tài món Tứ Xuyên siêu cay sở trường. Hương vị thì không thể chê vào đâu được.
Thế nhưng, đáng tiếc là vì quá cay, trẻ con bình thường không ăn được, nên Mẹ Tiên Tộc Sharire, người đã trồng nấm ngay tại chỗ và chế biến, đã giành chiến thắng.
・Trận thứ năm: ○ [Mẹ Bí Ẩn – Sorente] VS × [Mẹ Ma Cà Rồng – Kangoshi]
Thi dọn dẹp. Mẹ Ma Cà Rồng Kangoshi có vẻ tự tin vào khả năng dọn dẹp của mình, nhưng không hiểu sao lại không thể phát huy sức mạnh như bình thường.
“Tôi là ma cà rồng mà, vậy mà lại không làm gì được… Thật là nói dối…”
“Ố là la~? Chỉ đến thế thôi sao~? Đúng là bà mẹ tệ hại mà~. Hừm hừm~”
Mẹ Bí Ẩn Sorente, vừa cười nhạo sự sa sút phong độ của đối thủ, vừa thong thả dọn dẹp, đã giành chiến thắng.
・Trận thứ sáu: × [Mẹ Tiên Tộc – Ninfa] VS ○ [Mẹ Người Khổng Lồ – Kaide]
“La la la~! Á há há~! Tự dưng thắng mất rồi~! Hoan hô~!”
Thi dắt chó đi dạo. Đúng là sự chênh lệch thể chất đã phân định thắng thua. Mẹ Người Khổng Lồ Kaide đã hoàn thành quãng đường di chuyển đủ để thú cưng hài lòng chỉ bằng vài bước nhảy nhẹ nhàng.
Trong khi đó, Mẹ Tiên Tộc Ninfa thì…
“À xin lỗi nhé. Gió đang gọi tôi. Không phải là tôi thua nên bỏ chạy đâu. Đừng hiểu lầm nhé.”
Bị cơn gió do đối thủ nhảy tạo ra thổi bay, rồi cứ thế biến mất tăm.
Hiện tại, vẫn đang trong quá trình tìm kiếm.
・Trận thứ bảy: ○ [Mẹ Bí Ẩn – HAHAKO] VS × [Mẹ Tinh Linh – Etheria]
“…”
“Thực tế mà nói, đó là trận đấu bốn chọi một vậy mà…” “Nguyên nhân thất bại là gì?” “Vận may bốc thăm.” “À ra thế…”
Thi tham gia họp phụ huynh. Cuộc họp phụ huynh cũng là nơi bầu ra các vị trí ban cán sự mà ai cũng ngại phải nhận. Mẹ Tinh Linh Etheria, một thực thể tập hợp sức mạnh của bốn nguyên tố, đã phải bỏ cuộc khi bị giao cho công việc của bốn vị trí ban cán sự.
Mẹ Bí Ẩn HAHAKO thì cứ im lặng với vẻ mặt u ám, nên bị mọi người né tránh và không ai dám gọi tên.
・Trận thứ tám: × [Mẹ Thiên Thần – Mamariel] VS ○ [Mẹ Ninja – Kunoichiko]
Thi đưa đón con. Mẹ Thiên Thần Mamariel ôm con, dùng cánh bay lượn trên trời, dễ dàng đáp xuống điểm kiểm tra đầu tiên. Thế nhưng, bà đã bị những người chứng kiến cảnh tượng “thiên thần giáng trần” tôn sùng mà giữ lại, và đành bỏ cuộc tại đó.
Mẹ Ninja Kunoichiko, người đã hoàn thành tất cả các điểm chỉ định bằng kỹ thuật chạy ninja, đã giành chiến thắng.
“Thua rồi nhưng cũng không sao. Về nhà chơi ném vòng thiên thần với con vậy.”
“Vừa là mẹ lại vừa là ninja! Đúng là sự kết hợp mạnh nhất rồi!… À, phải ẩn thân đã.”
Giải Đấu Thiên Hạ Mẫu Đạo Hội, vì các thí sinh đều là mẹ, nên để tạo điều kiện cho việc phơi đồ, mua sắm bữa tối, v.v., tất cả các hoạt động đã được hoàn thành trước ba giờ rưỡi chiều, kết thúc ngày đầu tiên.