Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 2 - Chương 4: Trong hành lý của mẹ có Sổ tay Người chịu trách nhiệm vệ sinh an toàn thực phẩm, không thấy bằng cấp Đầu bếp.

Ngày thứ ba. Hôm nay, vẫn như mọi khi, cả nhóm, gồm cả Mamako, lại cùng nhau đến trường.

"Trời ạ... cứ tự nhiên đi theo thế này... rồi còn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh nữa chứ..."

"Chẳng phải là vẫn ổn cho đến khi tiết học bắt đầu sao? Mẹ cũng đã được thầy cô cho phép dự giờ rồi mà... Nhưng, thôi được rồi... nếu Maa-kun thật sự không muốn, vậy mẹ sẽ quay về quán trọ vậy."

"Và rồi Mamako, bị con trai từ chối, sẽ cô đơn một mình trong phòng, cả ngày cúi gằm mặt với vẻ buồn bã... vì đứa con lạnh lùng mà sinh bệnh trong lòng... hức hức..."

"Này, Wise! Đừng có nói mấy lời đó! Cô đúng là đồ xấu tính! Cái đồ xấu tính!"

"Con nghĩ Mama mà buồn thì không tốt đâu ạ! Đáng thương lắm!"

"Ừ ừ. Porta là một đứa trẻ ngoan. Một đứa trẻ tốt bụng. Ta sẽ chấp nhận ý kiến của Porta, và cho phép mẫu thân đồng hành."

"Này Masato! Cách cậu đối xử với tôi và Porta khác nhau một trời một vực đấy nhé!"

"Xét về sự khác biệt trong nhân cách thì đương nhiên rồi."

Cứ thế, trong không khí thường ngày, cả bọn vừa trò chuyện rôm rả vừa chờ tiết học bắt đầu.

Bỗng nhiên, một nam sinh vội vã chạy đến chỗ Mamako. "Mamako-san! Xin cô một chút thời gian ạ!" Khuôn mặt cậu ta cứ như được tạo từ ký tự ASCII, nên chẳng ai biết cậu ta là ai, nhưng rõ ràng là cậu ta đang mang vẻ mặt quyết tâm chết bỏ.

Nam sinh đó cúi đầu trước Mamako, đưa tay ra, rồi hét lên bằng tất cả sức lực: "Mamako-san! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã quyết định rồi! Làm ơn! ...Xin cô hãy làm bạn gái em!"

Một lời tỏ tình đột ngột và khó tin đã được thốt ra.

Mamako bình thản trả lời, nở một nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn em. Cô rất vui vì tấm lòng đó. ...Nhưng, cô xin lỗi. Cô là mẹ của Maa-kun, nên cô không thể là bạn gái của em được. Thật lòng xin lỗi em nhé."

"V-vậy sao ạ... Hức..." Nam sinh đó vừa lau đi những giọt nước mắt tuôn trào bằng tay áo, vừa chạy đi mất.

Porta nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt kinh ngạc, còn Wise thì chăm chú ghi chép.

"Đây là người thứ sáu tỏ tình rồi! Mama-san thật đỉnh!"

"Vâng, thêm một người bị từ chối. Nếu tính cả những lời tỏ tình qua thư thì đây là người thứ mười ba rồi... Có vẻ vụ việc ngày hôm qua đã khiến cô ấy trở thành đề tài bàn tán, độ nổi tiếng tăng vùn vụt... Mà này, Masato? Cậu thấy sao về sự nổi tiếng vượt bậc của Mamako-san, với tư cách là con trai của cô ấy?"

"Chỉ muốn chết đi cho xong. Chỉ vậy thôi."

Cảnh tượng mẹ mình được mấy đứa con trai đồng trang lứa liên tục tỏ tình thế này, ai mà muốn nhìn cơ chứ. Masato quay mặt đi, tỏ rõ thái độ không hề quan tâm. Bỗng, anh lướt mắt nhìn về một phía, và thấy bóng dáng hai mẹ con nữ trị liệu. Hai người họ cố tình chọn chỗ ngồi xa bọn Masato...

"..." *Rắc!*

Ngay khi Masato vừa nhìn sang, mẹ của Medi đã trừng mắt nhìn về phía họ một cách dữ dội. Ánh mắt ấy thật sự kinh khủng. "Ư..." Anh vội vàng lảng đi chỗ khác, như thể mình chẳng nhìn gì cả.

"Ư ư... Cảm thấy như bị nhắm bắn ghê gớm..."

"Đương nhiên rồi. Cậu đã ngăn Medi trở thành số một còn gì. Hơn nữa, cái bà cô đó hình như còn có ý định đối đầu với Mamako-san nữa. ...Thật sự là quá liều lĩnh. Làm sao mà bà ta thắng được Mamako-san chứ. Mamako-san mới là số một trong bảng xếp hạng 'Bà mẹ' mà."

"Wise-chan, nói vậy là sai rồi."

Mamako hiếm khi lớn tiếng, nhưng lần này lại nói một câu với giọng điệu nghiêm khắc.

"Mẹ thì chẳng có số một hay số hai gì cả. Người mẹ tốt nhất chính là mẹ của mình. Ai cũng yêu mẹ mình nhất. Wise-chan cũng vậy mà, đúng không?"

"À, ừm thì... mẹ của tôi đúng là bó tay thật... nhưng mà, dù sao thì bà ấy vẫn là mẹ của tôi... có lẽ là có một phần nào đó đúng như vậy."

"Đúng không nào? Porta-chan cũng vậy mà, phải không?"

"Dạ... ừm... c-con cũng nghĩ mẹ của mình... là nhất ạ."

Có lẽ vì muốn giữ ý với Mamako, Porta trả lời hơi ngập ngừng.

"Và Maa-kun thì đương nhiên yêu mẹ nhất rồi. Đúng không?"

"Không, hoàn toàn không. Chẳng nghĩ chút nào."

Khi Masato đáp lại lạnh lùng như vậy, Mamako buồn bã cúi gằm mặt xuống và bắt đầu niệm "ma thuật suy nhược tinh thần". "...Một trong những lời nói cay độc nhất mà mình từng nghe..." "Khoan đã?! Đừng có làm thế?!" Cứ mỗi lần bị làm thế này, Dũng sĩ con lại bị dày vò bởi sự hối hận kinh khủng. Không thể phòng thủ. Tim gan như bị cào xé!

Thôi, bỏ qua màn kịch rẻ tiền đó đi. Nghe Mamako nói xong, Masato bỗng nảy ra một ý nghĩ: "(...Liệu Medi cũng như vậy sao?)" Phải chăng vì đó là người mẹ mà cô bé yêu thương nhất, nên dù bị đối xử tệ bạc thế nào, cô bé vẫn tin tưởng và đi theo? Dù trong lòng có lẽ đang nảy sinh những cảm xúc đen tối, nhưng vì đó là mẹ, nên cô bé vẫn có thể bình thản ở bên cạnh như vậy sao? Masato nhìn Medi ngồi ngoan ngoãn cạnh người mẹ bạo chúa của mình, và dù biết là nhiều chuyện, anh vẫn không ngừng suy nghĩ.

Rồi, chẳng mấy chốc, thầy Gottsui xuất hiện trong lớp học. "Thế thì Maa-kun. Mẹ sẽ ngồi phía sau và nhìn con cho tử tế nhé." "Vâng vâng." Mamako di chuyển đến hàng ghế dành cho khách dự giờ. Mẹ của Medi cũng đến đó, nhưng bà ngồi cách Mamako một khoảng khá xa. Tiết sinh hoạt buổi sáng bắt đầu.

"Ừm! Mọi người đã có mặt đông đủ! Vậy thì tôi sẽ thông báo buổi sáng đây!" Thầy Gottsui đứng trên bục giảng, quay lưng về phía bảng đen, dùng ngón tay thô to kẹp lấy một viên phấn mỏng.

**【HỘI TRƯỜNG】**

Thầy viết dòng chữ đó.

"Hôm nay là Hội trường! Nào, hãy cùng nhau bùng nổ nào!"

"Yayy! Hội trường rồi! ...Khoan đãááááá!"

"Hử? Có chuyện gì thế, Dũng sĩ Masato. Sao lại làm trò phản ứng lố bịch như vậy?"

"Không, vô lý quá đi chứ! Tự nhiên đùng một cái tổ chức Hội trường, nói thế thì quá là vô lý rồi! Hội trường là phải...!"

"Là phải thành lập ban tổ chức, quyết định các tiết mục, chuẩn bị, vân vân, phải theo từng bước một. Bình thường thì là vậy. ...Thế nhưng. Hội trường sắp tới đây không chỉ là một trò vui lễ hội thông thường, mà ta muốn các trò hiểu rằng đây là một bài kiểm tra để đánh giá ý chí của học sinh."

"Bài kiểm tra đánh giá ý chí...?"

"Là xem các trò có thể tham gia nhiệt tình đến mức nào đối với các sự kiện được triển khai đột xuất. Thái độ đó sẽ là đối tượng đánh giá, và điểm số sẽ được trao... À, nói cách khác thì..."

"À... Tóm lại là, khuyến khích thái độ ngoan ngoãn, siêng năng hoàn thành các sự kiện theo ý đồ của ban quản lý phải không? Ra vậy, đó đúng là một giáo trình quan trọng trong trò chơi này."

"Ừm. Nếu sự kiện không đủ sôi nổi, thì đừng nói đến việc thu hút người chơi mới, ngay cả người chơi hiện tại và cả những người chơi kỳ cựu cũng sẽ chán nản mà lũ lượt bỏ game. Thành công hay thất bại của sự kiện ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của trò chơi. Vì thế giới này, đừng có càm ràm mà hãy nhiệt tình lên. ...Vậy thì tôi sẽ thông báo những điều cần thiết. Chú ý lên bảng."

Thầy Gottsui, người muốn bảo vệ thế giới mình đang tồn tại, viết lên bảng:

**HƯỚNG DẪN HỘI TRƯỜNG HỌC VIỆN JOKO ACADEMIA**

* Ngày tổ chức: Hôm nay.

* Thời gian: Suốt buổi sáng và buổi chiều, kèm theo tiệc đêm.

* Học sinh có thể tham gia cá nhân hoặc theo nhóm, tiết mục tự do. Mọi thứ đều được chấp nhận.

"Nguyên liệu cần thiết sẽ được cung cấp từ tiệm tạp hóa của học viện. Trong trường hợp cần dựng các công trình lớn như gian hàng hay sân khấu, hãy nộp đơn đăng ký tại đó. Học viện sẽ hỗ trợ. Tuy nhiên, dữ liệu công trình có sẵn là có hạn. Kể cả vị trí lắp đặt cũng sẽ là ai nhanh tay hơn thì được, nên hành động nhanh chóng chính là chìa khóa chiến thắng. Thông báo đến đây là hết."

Thầy Gottsui nói thêm một câu "Đừng có lười biếng đó nhé!" rồi rời khỏi lớp học...

"...À, phải rồi. Ngày mai còn có một sự kiện đặc biệt nữa đang chờ đợi, nên cứ mong chờ đi nhé."

Thêm một câu nữa, thầy Gottsui lại rời đi... Không, thầy lại quay lại.

"À ôi không được không được. Còn một thông báo quan trọng nữa. ...Đã là Hội trường rồi, nên hai vị phụ huynh cũng xin mời nhiệt tình tham gia nhé. Chắc chắn sẽ là những kỷ niệm đẹp với con cái của quý vị. Vậy nhé."

"Hả!? Này, thầy Gottsui!? Thầy nói cái gì thế... Ấy, đợi đã!" Dù Masato cố gắng phản đối hết sức, thầy Gottsui vẫn bỏ chạy như thể trốn thoát. Cái lão già khốn kiếp!

Tiết sinh hoạt buổi sáng kết thúc tại đây. Lớp học lập tức trở nên ồn ào. Các học sinh đồng loạt đứng dậy, bàn bạc về việc lập nhóm với bạn bè thân thiết, thảo luận về các tiết mục, và vội vã hành động. Thời gian cho phép chỉ có một tiếng. Chẳng trách họ phải vội.

"Đến Hội trường mà cũng có mẹ đi kèm nữa chứ... Rốt cuộc là cái quái gì thế này... Cuộc sống học đường của mình là cái gì vậy chứ..."

Bọn Masato cũng muốn hăng hái bắt tay vào hành động... nhưng Masato thì đang ôm đầu rên rỉ. Đúng là vậy rồi.

"Cậu rốt cuộc là số phận đã định thế rồi còn gì. ...Mà nói thẳng ra, có thời gian mà lảm nhảm thì mau nghĩ xem làm tiết mục gì đi. Hết giờ rồi đấy."

"Đúng rồi đó... À, phải rồi Maa-kun. Hay là mình mở một gian hàng ăn uống nhỉ? Mẹ tự tin lắm đấy, về khoản nấu ăn thì mẹ có chút tài lẻ đó."

"Ồ, ý hay đấy chứ. Tôi đồng ý."

"Con cũng đồng ý ạ! Con muốn mở cửa hàng cùng Mama-san!"

"...Mẹ cứ tự nhiên gia nhập vào vòng tròn, rồi còn phát huy cả tài lãnh đạo nữa chứ... Cái quái gì thế này... Thật sự là cái quái gì thế này..."

Khi Masato đang ôm đầu vò tóc rên rỉ vì khổ sở.

"Cho tôi hỏi một chút." Mẹ của Medi bỗng dưng lên tiếng. Bà dẫn Medi đến chỗ bọn Masato.

"Tôi vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, hình như các vị định mở gian hàng phải không. Vậy thì..."

Mẹ của Medi thẳng thừng chỉ ngón tay về phía Mamako.

"Để xem ai sẽ đạt được thành tích lớn hơn... Chúng ta hãy thi đấu doanh thu giữa các cửa hàng!"

"Hả?... Ờm... Vâng ạ...?" Mamako vô thức trả lời, và một trận chiến giữa các bà mẹ đã bùng nổ! Mamako vẫn có vẻ chưa hiểu rõ lắm, nhưng mẹ của Medi thì đã bừng bừng khí thế!

Thế là, lũ trẻ con trọng yếu thì bị bỏ mặc...

"...Hừ... đúng là cái bà mẹ độc ác này phiền phức thật..." Masato đã nghe rõ Medi lẩm bẩm với vẻ mặt tối sầm như vậy. Mẹ của Medi thì quá ư là lấn át, dễ khiến người ta bị cuốn theo bà ta, nhưng điều đáng lo ngại nhất lại là bà ta lại hét lên "Chúng ta sẽ thắng mà! Gừ gừ gừ!" À, đúng là mẹ của Medi vẫn ồn ào. Phải làm sao với người này đây. Quá phiền phức.

Những cửa hàng cần bố trí quy mô lớn sẽ được học viện hỗ trợ. Tuy nhiên, chỉ giới hạn một số loại và ai nhanh tay thì được. Thế nên bọn họ cần phải vội vã, nhưng lại bị bà cô ồn ào kia làm vướng bận, mất thời gian, khiến việc nộp đơn bị chậm trễ. Kết quả là, thứ mà nhóm Masato nhận được là một cửa hàng được thiết kế như quán cơm bình dân ở một thị trấn hoang vắng.

"Nói ngắn gọn thì... trông cứ như một quán đã đóng cửa vậy."

"Nó vẫn hoạt động đấy, nhưng kiểu như chẳng có khách nào đến cả, đúng không?"

"Ưm... là, một cửa hàng hơi cũ ạ!"

"Một cửa hàng nhỏ nhắn, có không khí yên bình nhỉ."

Cách nói thì đa dạng, nhưng thẳng thắn mà nói, nó rất tồi tàn. Một cửa hàng hoang phế toát lên vẻ bi thảm.

Mở cửa hàng như thế này thì buồn thảm quá... Nhưng khoan đã. Cũng không phải là toàn điều tệ. Bản thân tòa nhà thì đáng tiếc, nhưng ít ra thì vị trí lại rất tốt. Cửa hàng của bọn Masato được đặt dọc theo con đường chính từ cổng trường dẫn vào khu giảng đường. Đây là nơi mà bất cứ ai đến học viện cũng phải đi qua. Tức là họ đã được cấp một vị trí đắc địa với tỷ lệ thu hút khách hàng cao. Đáng lẽ phải vui mừng... Không, có lẽ cũng không hẳn. Môi trường xung quanh cửa hàng không tốt.

"Ôi chao chao. Quả là một cửa hàng tồi tàn hết sức nhỉ. Thật đáng thương." Kẻ vừa ném cho họ tràng cười khó chịu đó chính là mẹ của Medi, chủ cửa hàng đối diện bên kia đường. Bà ta dắt theo Medi đến xem xét tình hình. Cửa hàng bên kia đường là một quán cà phê quá đỗi sang chảnh, trông như thể ở giữa trung tâm thành phố. Nó sở hữu vẻ ngoài quá mức tinh tế, với kiến trúc được thiết kế theo phong cách mỹ thuật công nghiệp, kết hợp hài hòa màu sắc tự nhiên của cây cảnh, và thậm chí còn có một sân hiên gỗ tràn ngập ánh nắng nữa chứ.

"Khụ... Cái quái gì thế này, khoảng cách khác biệt quá mức..."

"Ư phư phư phư. Có vẻ trận đấu này đã định trước thắng thua ngay từ khi chưa bắt đầu rồi nhỉ. Xin mời các vị cứ việc đứng há mồm mà nhìn khách hàng lũ lượt kéo đến cửa hàng chúng tôi nhé. Ư phư phư phư phư phư!"

Nói xong những lời mình muốn, mẹ của Medi nhanh chóng quay về cửa hàng của mình.

Khi mẹ của Medi vừa quay lưng lại với Masato, Medi liền khẽ khàng tiến đến. Cô bé cúi đầu vẻ hối lỗi.

"Masato-kun, em xin lỗi. Mẹ em đã nói lời vô lễ..."

"Ơ, à, không. Medi không cần phải xin lỗi đâu. Đừng bận tâm."

"Không cần bận tâm gì nữa đâu, vậy thì..." Masato định nói lời tạm biệt, nhưng.

Khoan đã. Nhắc mới nhớ, Masato có một điều hơi bận lòng.

"À... này Medi."

"Vâng? Có chuyện gì ạ?"

Chuyện là hôm qua, sau giờ học bơi, con thấy hình như đã chứng kiến cảnh Medi ở ngoài… hơi… giống kiểu phát cuồng lên ấy… Chuyện đó là…

Masato e dè hỏi.

Medi giật mình trong khoảnh khắc, khẽ nhếch mép, nhưng rồi cô bé đáng yêu nghiêng đầu ngây thơ hỏi: "Dạ? Chuyện gì vậy ạ? Con không hiểu lắm."

Với vẻ mặt như thể thật sự không hiểu mình vừa bị nói gì, cô bé nói: "Vậy thì con đi đây. Con xin phép." "Ơ, à..." Medi vội vàng bỏ đi mất.

Chẳng lẽ, cô ấy chạy trốn? Cảm giác là thế... mà thôi, chuyện này cũng ngại ngùng, khó nói thẳng với nhau, tạm thời cứ gác chuyện của Medi sang một bên vậy. Mặc dù vẫn tò mò kinh khủng. Tạm thời cứ để đó đã.

Hơn cả điều đó, là việc chuẩn bị cho gian hàng của họ.

Masato thay đổi tâm trạng, nhìn chằm chằm vào gian hàng tệ hại không thể cứu vãn của mình.

"Nào, bên này phải làm sao đây..."

"Có làm được gì nữa đâu, chúng ta chỉ có thể kinh doanh trong cái quán rách nát này thôi chứ. Đã quyết rồi thì còn cách nào khác ngoài làm đâu."

"Vâng! Chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức để kinh doanh quán thôi! Quán cũ hay gì đó không quan trọng! Điều quan trọng nhất, con nghĩ, là tấm lòng hiếu khách!"

"Pota nói đúng đó. Điều quan trọng là tấm lòng hiếu khách. ...Vậy nên, Ma-kun này."

"À, đúng vậy. Dù sao thì, cũng chỉ còn cách làm thôi. ...Tất cả chúng ta cùng nhau."

Tất cả chúng ta cùng nhau.

Chỉ một câu nói đó, tâm trạng đang chìm sâu xuống đáy vực bỗng chốc vươn lên...

(...Tất nhiên là bao gồm cả mẹ...) Vừa nghĩ vậy, tâm trạng đã lập tức xìu xuống mất rồi. Thôi thì đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Hãy tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc.

Bắt đầu chuẩn bị khai trương thôi. Masato và mọi người tạm thời đi vào trong quán.

Cũng như vẻ ngoài, bên trong quán cũng tệ hại không kém. Những chiếc bàn ghế rẻ tiền được đặt khắp nơi, phía sau quầy là một căn bếp lộn xộn, bẩn thỉu. Toàn bộ không gian quán thì lờ mờ, u ám và ảm đạm. Bắt đầu từ đây.

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy chia nhau ra để làm việc. Về phần các món ăn sẽ phục vụ tại quán, con giao hết cho mẹ, người giỏi nấu ăn. Mẹ cứ lo liệu nhé."

"Mẹ biết rồi. Cứ để mẹ lo."

"Tiếp theo, Pota, con phụ trách làm các vật dụng cần thiết. Như chén đĩa và nhiều thứ khác dùng trong quán. Cứ tùy con."

"Vâng! Cứ giao cho con ạ!"

"Cuối cùng, tôi và Wise sẽ dọn dẹp quán. Dù là một cái quán cũ kỹ, vô vọng, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ đã."

"Vâng vâng. Tôi cũng đoán vậy. Việc vặt quá đi mất, nhưng thôi, đành phải làm vậy... Mặc dù có dọn dẹp đến mấy, tôi cũng thấy chẳng ăn thua gì đâu..."

"Ừm, đúng là thế thật... Tôi cũng muốn làm cách nào đó để thay đổi không khí của quán. Ít nhất thì cũng mong nó sáng sủa hơn một chút thì tốt biết mấy..."

Khi Masato đang suy nghĩ, nhìn ngắm không gian quán ngột ngạt này, liệu có cách nào hay ho không, thì...

"À, đúng rồi. Kiểu này thì sao nhỉ?" Mamako bỗng nhiên lên tiếng.

Mamako, có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Wise-chan, cho mẹ hỏi chút nhé?" "Ưm? Gì ạ?" Bà khẽ thì thầm vào tai Wise. (Lẩm bẩm lẩm bẩm).

Thế rồi, Wise triệu hồi một cuốn sách ma thuật vào tay, rồi bắt đầu niệm chú.

"...Spara la Magia per Mirare... Bộc Phá Cầu! Thêm nữa! Bộc Phá Cầu!"

Ma thuật liên hoàn của Wise được kích hoạt. Hai quả cầu bùng nổ được tạo ra.

Chúng lao thẳng vào bức tường của quán, và ĐOÀNGGGGGG! Bức tường bị thổi bay sạch sẽ.

Chà, thật thoáng đãng. Có thể nhìn rõ con đường bên ngoài... đợi đã.

"Khoan!? Wise, cô làm cái quái gì vậy!?"

"Gì cơ? Tôi chỉ làm theo yêu cầu của Mamako-san thôi mà?"

"Theo yêu cầu cái gì chứ... Này mẹ! Mẹ đang nghĩ gì vậy hả!?"

"Thế này thì ánh sáng từ bên ngoài sẽ chiếu vào, quán sẽ sáng sủa hơn, và cũng thoáng khí nữa chứ?"

"Đúng là vậy thật... nhưng mà! Ôi trời ơi! Gây ra chuyện ầm ĩ rồi kìa! Bên trong quán bị nhìn thấy hết từ bên ngoài rồi!"

Trước gian hàng của Masato và mọi người, rất nhiều học sinh đang tụ tập. Tiếng nổ lớn vang vọng mà. Tất nhiên là họ sẽ đến xem rồi. Bị nhìn chằm chằm vào bên trong quán, cảm giác như thể đang bị biến thành trò mua vui vậy...

Và đúng lúc đó, Mamako lại tiếp tục.

"À, đúng rồi. Mẹ lại nghĩ ra điều gì đó rồi."

"Thôi đủ rồi. Dừng lại đi. Con xin mẹ, đừng làm gì nữa cả."

"Đừng nói vậy chứ. Con nghe mẹ nói một chút thôi được không? ...Nghe này... (Lẩm bẩm lẩm bẩm)..."

Mamako kéo tay Masato, khom người xuống, và khẽ thì thầm vào tai cậu.

Masato, sau khi nghe ý tưởng đó,

".......................Hả?"

Cậu đứng hình, chỉ có thể thốt ra được mỗi thế.

Thật sự là, dù có cố gắng đến mấy, thật lòng mà nói, với tư cách là một đứa con ruột, cậu hoàn toàn không biết phải nói gì.

Lễ hội học đường sắp bắt đầu rồi. Không còn thời gian để thong thả suy nghĩ nữa.

Tiếng thông báo từ bộ phận truyền thông vang vọng khắp học viện.

『Bây giờ, Lễ hội Học đường Joko Academia lần thứ nhất xin được bắt đầu.』

Đó là tín hiệu khai mạc, và cũng là tín hiệu báo hiệu một cuộc chiến bắt đầu.

Nghe thấy thông báo, Medimama mỉm cười với vẻ mặt tràn đầy tự mãn.

"...Bắt đầu rồi."

Tại phòng riêng của chủ quán, nằm trên tầng hai của một quán cà phê sang trọng.

Medimama, ngả sâu vào chiếc ghế sofa, thong thả chăm sóc móng tay, ung dung tận hưởng thời gian. Thật thong dong tự tại.

Đương nhiên rồi. Mọi việc cần làm đều đã hoàn tất. Không có gì sai sót.

"Không gian quán tuyệt vời. Vị trí địa lý cũng lý tưởng. Các món tráng miệng và đồ uống phục vụ tại quán đều là hàng cao cấp nhất được bán ở các cửa hàng chuyên dụng trong thành phố. ...Và hơn hết... con gái đáng yêu nhất trong số các học sinh, cũng là gương mặt đại diện của quán, lại đích thân làm phục vụ, vậy thì chẳng có lý do gì để thua cả."

Đúng vậy. Không có thua cuộc nào cả. Chỉ có chiến thắng mà thôi. Đây là một trận chiến đã biết trước phần thắng. ...Tuy có hơi thiếu chút thú vị, nhưng tâm trạng vẫn tuyệt vời nhất.

"Nào. Đến lúc đi xem tình hình rồi. Với tư cách là chủ quán, chắc cũng cần phải ra chào hỏi khách hàng nữa. Ưfufu. Nếu được tung hô quá mức thì biết làm sao đây nhỉ?"

Lễ hội học đường vừa mới bắt đầu, nhưng chắc chắn quán đã chật kín khách và đang rất bận rộn rồi. Chắc chắn là như vậy. Chỉ mong là còn chỗ để đi lại... Vừa nghĩ vậy, Medimama bước xuống tầng dưới.

Và rồi, bà chứng kiến.

"...Hả?"

Bên trong quán, tất cả các bàn đều trống rỗng. Những chiếc bàn ghế sang trọng và xa xỉ vẫn được sắp xếp ngay ngắn ở đó, nhưng không một ai ngồi. "Hả? Hả? Hả?" Nhìn đi nhìn lại đến mấy lần, số lượng khách vẫn là 0.

"K, cái này là..."

Trước cảnh tượng quá đỗi bất ngờ đó, bà cảm thấy choáng váng, suýt ngã quỵ, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Dù muốn hét ầm lên hỏi xem rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng bà cũng cố gắng kìm nén.

"Đ, đúng vậy... Mới chỉ bắt đầu thôi mà... Có lẽ mình đã vội vàng quá rồi chăng?"

Đúng. Chính là như vậy. Bà đã đến kiểm tra quá sớm. Lễ hội chỉ vừa mới khai mạc, khách hàng chắc chắn vẫn chưa kịp đến đây. Chắc chắn là vậy.

Medimama tự nhủ với bản thân, rồi ngồi xuống một chiếc bàn trống. Không phải vì không có khách mà bà tự làm khách giả... hay gì đó đâu. Chỉ là bà muốn quan sát tình hình một chút thôi.

Đúng lúc đó, cánh cửa quán mở ra. Vị khách đầu tiên đáng ghi nhớ đã đến rồi! Medimama bật dậy nhưng... không phải.

"Con vừa về ạ."

Người bước vào quán là Medi trong bộ đồng phục phục vụ. Chắc chắn là cô bé đẹp nhất dù có so sánh với ai đi nữa, gương mặt đại diện của quán được trang điểm lộng lẫy nhất, đáng yêu trở về, và lịch sự cúi chào quán.

Medi chợt nhận ra sự hiện diện của Medimama.

"À, mẹ. Mẹ ở đây ạ?"

"Ư, ừm. Mẹ đến xem tình hình một chút thôi... Con đã đi đâu vậy?"

"Con đã đến xem tình hình quán của Masato-kun và mọi người ạ."

"Ồ, vậy sao... Dường như vẫn chưa có nhiều người tập trung ở học viện, mà dù có khách đến thì họ cũng sẽ không đến đó đâu, có gì đáng để xem chứ..."

"Không, không phải vậy đâu ạ. Tuy vẫn còn sớm, nhưng quán của họ dường như đang rất đông khách ạ."

"...Hả?" Medi vừa nói gì cơ? Nếu Medimama không nghe lầm thì cô bé vừa nói 'rất đông khách' phải không?

Không, không không không không không. Không thể nào. Không đời nào. Không được phép có chuyện đó. Nhưng nếu đó là sự thật thì sao...?

"Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ! Chuyện đó, làm sao mà có thể...!" Medimama hoảng hốt đứng dậy, lao ra khỏi quán. "Cái gì!?" Rồi bà chứng kiến.

Phía bên kia đường... trước quán ăn mang tên "Lưng Mẹ" đang treo biển, một đám đông khoảng trăm người đang tụ tập, tạo nên cảnh tượng náo nhiệt.

Masato và Wise đang bận rộn sắp xếp khách hàng. Họ đang rất vất vả.

"Xin lỗi! Xin đừng tụ tập trước cửa quán nữa, hãy xếp thành một hàng! Xin mọi người đấy!"

"Ai không nghe lời sẽ bị Mamako-san mắng đó... À mà thế thì lại thành phần thưởng mất... Tóm lại là cứ xếp hàng đi! Dọn trống khu vực trước quán! Vì việc nhìn thấy bên trong quán từ đường phố cũng là một trong những điểm đặc biệt của quán này!"

Khi hai người họ kêu gọi, đám đông đang tụ tập bắt đầu ngoan ngoãn xếp hàng. Đúng là những NPC được lập trình tốt. Quả đúng là sản phẩm của Nhật Bản. Khi được tạo ra bởi một dân tộc có thói quen xếp hàng thì sẽ như thế này đây.

Thế là, từ đường phố có thể nhìn thấy rõ bên trong quán.

Quán ăn "Lưng Mẹ" có cấu trúc xuyên thấu với toàn bộ bức tường hướng ra đường đã bị phá bỏ.

Bố trí chỗ ngồi bên trong quán, giống hệt như một lớp học, tất cả khách hàng đều ngồi quay mặt về cùng một hướng, và đã kín chỗ rồi.

Phía trước tầm mắt của khách hàng là căn bếp, và Mamako đang ở đó.

Vừa thái rau lách cách trên thớt, vừa kiểm tra nồi đang đun trên bếp.

Hình bóng lưng của người mẹ siêng năng nấu ăn, mà ai cũng từng ngắm nhìn khi còn bé, đang hiện hữu ở đó.

Người mẹ chợt quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng và cất tiếng gọi.

"Mẹ sẽ chuẩn bị ngay, nên các con hãy ngoan ngoãn chờ thêm một chút nữa nhé."

Khi được nói như vậy, đương nhiên rồi...

"Vâng! Chúng con đợi ạ!"

Các vị khách đã đồng thanh đáp lời với giọng đầy phấn khởi. Tuổi thật không quan trọng. Tất cả khách hàng đều là trẻ con. Là trẻ con, thì câu trả lời không phải là "Vâng" mà phải là "Ưm!" đầy năng lượng. Hơn nữa, phải kéo dài âm cuối của câu. Đây cũng là một quy tắc bất di bất dịch.

Hơn nữa, nếu có thể kéo dài và biến đổi những âm tiết cuối câu một cách đáng yêu như "Chờ ạa~a" thì mới là một đứa trẻ thực thụ.

Với sự ghé thăm của rất nhiều "đứa trẻ lớn", quán ăn theo concept mẹ - "Lưng Mẹ" đang vô cùng thành công.

Quá bận rộn đến mức, Masato và Wise đều hơi kiệt sức.

"Haizz... Tự dưng lại thành ra thế này rồi..."

"Đ, đúng vậy... Tôi cứ nghĩ đàn ông thì ai mà chẳng là 'mẫu hệ' hết cả... Ai ngờ họ lại "đắm đuối" đến mức này... Thật không thể tin nổi..."

"Vậy là ý tưởng của mẹ đã trúng lớn rồi sao... Chậc... Một mặt thì vui vì quán đông khách, nhưng mặt khác lại thấy không sao chấp nhận được..."

"À, có lẽ thế thật nhỉ. Nếu Mamako-san trở thành mẹ của tất cả mọi người, thì chắc cậu, với tư cách con trai, sẽ không hài lòng đâu nhỉ. Chắc là sẽ ghen tị lắm nhỉ? Phì phì."

"Không phải! Không phải kiểu đó!"

"Khụ khụ khụ. Nói thế này thế nọ chứ thật ra thì..."

"Ơ, Masato-san, Wise-san! Sau khi sắp xếp hàng xong, hai người có thể giúp con bên này được không ạ! Một mình con đang luống cuống hết cả rồi!" (Luống cuống luống cuống!)

"Ối! Gương mặt đại diện của quán chúng ta đang luống cuống kìa. Chúng ta phải đi giúp thôi."

Đây không phải lúc để bận tâm đến mấy lời trêu chọc của Wise nữa. Bên trong quán, Pota đang một mình loay hoay với công việc phục vụ. Masato vội vã chạy vào giúp đỡ.

Cậu chuẩn bị nước lạnh, đặt lên khay, rồi thoăn thoắt đi phân phát. "Bên này vẫn chưa có nước đâu ạ!" "À, vâng! Con mang ra ngay đây ạ!" "Có thể cho thêm nước không ạ?" "Vâng! Con đến ngay đây ạ!" Tiếng gọi từ khắp mọi nơi vang lên.

Ngoài ra còn có cả việc bưng bê đồ ăn đã hoàn thành. "Đây, món Omurice đặc biệt của mẹ đây. Cứ lo liệu nhé." "Vâng! ...Ưm, món Omurice này là của bàn nào ấy nhỉ..." "Này, nhanh lên đi! Cơm của mẹ sẽ nguội mất!" "V, vâng! Con mang ra ngay đây ạ! ...Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu!" "Không! Không phải! Đây không phải món của tôi!" "Ế!? X, x, xin lỗi quý khách!"

Ôi trời ơi, bận rộn đến mức chóng mặt luôn rồi. Mà đã cố gắng hết sức rồi lại còn bị mắng nữa. Cái quái gì thế này. Muốn khóc quá đi mất.

Dù muốn cầu cứu, thì Mamako cũng chỉ có thể tập trung vào việc nấu ăn, Pota và Wise cũng đang bận rộn luống cuống y như Masato, chứ đừng nói đến việc hỗ trợ người khác. Thiếu nhân lực quá...

Đúng lúc đó.

"À, đúng rồi. Mẹ lại nghĩ ra một ý hay rồi."

"Ối giời, lại nữa rồi. Lần này thì gì đây..."

"Ưfufu. Cứ để mẹ lo."

Màmako quay sang khách nói.

"Ở đây có bé ngoan nào muốn giúp mẹ một tay không? Nếu được, mẹ sẽ mừng lắm đấy!"

Bận nên cứ thế mà sai vặt khách à? "Mẹ ơi!" Làm vậy có được không chứ? Đúng là yêu sách quá đáng mà... Cậu cứ nghĩ thế.

"A, con giúp! Con giúp mẹ!"

"Khoan đã! Con mới là người giúp mẹ! Con bê đũa cho!"

"Ưfufu. Các con ngoan quá. Cảm ơn nhé."

Bọn trẻ hăng hái ra mặt, muốn giúp đến nơi đến chốn.

"C, con cũng muốn giúp! Con sẽ bưng đồ ăn! ...Ôi, Dũng sĩ Masato. Có thể cho ta mượn cái khay đó không?"

"Ơ, à, vâng. Xin mời... khoan... Thầy Khổng Lồ!?"

Một thành viên quen mặt xuất hiện. Đám "cháu muốn giúp mẹ" xúm xít lại giành hết công việc phục vụ.

Masato và đồng đội không còn việc gì để làm. Ba người họ chỉ còn biết đứng chết trân, nhìn chằm chằm vào đám trẻ đông đúc kia.

"...Này Masato. Cậu biết tớ đang nghĩ gì không?"

"À, cũng đoán được phần nào. Nhưng đừng nói thẳng ra. Dù sao thì, họ cũng là khách hàng."

"C, cháu, cháu thấy mọi người thật tuyệt vời! Chỉ vậy thôi ạ!"

Đúng như Porta nói. Thẳng thắn mà nói, họ quyết định *không nghĩ* rằng "mấy đứa này thật đáng ghét".

Chỉ là, họ thấy thật tuyệt vời. Masato và những người khác nghĩ vậy.

***

Bên ngoài quán cơm định suất "Bóng lưng mẹ". Có người đang lén nhìn vào trong quán.

Là Medimama. Bên cạnh bà còn có Medi.

"Khụ...! Cái quái gì thế này! Rốt cuộc là sao chứ! Tại sao lại đông khách đến thế này!"

"À, thưa mẫu thân. Mọi người xung quanh đang nhìn đó ạ, người đừng nhìn trộm một cách ngang nhiên như thế..."

"Im lặng chút đi! Sẽ bị phát hiện mất!"

Hất hủi Medi đang lo lắng, Medimama tức tối cắn móng tay. Chuyện này thực sự không vui chút nào.

Medimama lặng lẽ ngước nhìn quán của mình. Nơi đó không một bóng khách, vẫn vắng tanh như chùa Bà Đanh. Cảnh tượng đáng buồn đến phát khóc.

Sự khác biệt là quá rõ ràng. Cứ thế này thì thất bại là điều không thể tránh khỏi. ...Để làm được điều gì đó...

"...À, đúng rồi. Ta có cách hay rồi."

Medimama nở một nụ cười nham hiểm và nắm chặt cây gậy.

***

Chuyện xảy ra bất ngờ.

"Á! Cái quái gì thế này!?"

Một tiếng la thất thanh vang lên trong quán ăn đang nhộn nhịp bởi Màmako mẹ và đám "cháu muốn giúp mẹ". "Gì thế? Có chuyện gì vậy?" Là một nhân viên, Masato nhanh chóng chạy tới.

Trước mặt một vị khách nam, có một vật thể X màu trà-xanh-tím sền sệt, nhão nhoét được đặt trên bàn.

"Á... Cái gì thế này..."

"Đó là câu tôi muốn hỏi ông đấy! Tôi định ăn thì tự nhiên ra cái thứ này! Quán này cho khách ăn cái thứ này à!?... Thôi xong, cái này tôi phải kiện. Phải bồi thường thiệt hại cho tôi. Nếu không thì làm sao mà chấp nhận được chứ, chuyện nhỏ thôi mà, đúng không?"

"Ơ, ừm, cái đó..."

"Với lại, ông trả tôi một ít tiền ngay bây giờ cũng được đấy? Tôi có thể lan truyền chuyện này ra đấy? Nếu bị như thế thì ông có phiền không? Hả?"

Thằng cha khách hàng kia từ một "cậu bé ngoan" bỗng chốc biến thành kẻ gây rối. Làm sao bây giờ!

Đúng lúc đó, Màmako nghe thấy tiếng ồn, hớt hải từ trong bếp chạy ra. Cô lao đến trước mặt gã khách hàng đang làm ầm ĩ, cuống quýt cúi đầu lia lịa.

"Ôi, thật đáng ngại! Thật lòng xin lỗi quý khách! Tôi vô cùng thất lễ!"

Màmako liên tục cúi đầu. Cúi đầu hết lần này đến lần khác, cúi đầu một cách sốt sắng.

Đồng thời, đôi gò bồng đảo ngoại cỡ của cô cũng nhấp nhô, dao động không ngừng. "Ôi... k, kinh thật..." Mắt của gã khách hàng đang càu nhàu bỗng dán chặt vào đó...

Một vị khách khác gần đó chợt lẩm bẩm.

"Ơ, chẳng lẽ đây là một loại hình dịch vụ ư? Cứ gặp phải món ăn thất bại thì Màmako mẹ sẽ nhấp nhô trước mặt mình à?"

"Màn 'nhấp nhô' của mẹ... Quả là một cảnh giới mới! Tinh thần khai phá của ta đang sục sôi! Ôi chao, đúng là 'hàng ngon' có khác!"

"Người đi tiên phong trong ngành này phải là tôi! Vì 'món ăn thất bại', cho tôi thêm một đĩa nữa!"

Những vị khách xung quanh tự ý suy diễn, tự ý nói ra những điều kỳ lạ.

Gã khách hàng gây rối, người đang tắm trong ánh mắt ngưỡng mộ, bỗng nói:

"C, con, thực ra con không giận nhiều đâu! Ừ! Con chẳng giận chút nào đâu!"

Hắn lại trở thành "cậu bé ngoan". Nắm chặt thìa, hắn mỉm cười rạng rỡ, há miệng ăn ngon lành vật thể X. "Ôi, ngon quá! Dù nhìn thì gớm ghiếc thật đấy, nhưng hương vị thì siêu ngon!" Có vẻ như vấn đề chỉ ở *nhan sắc* của món ăn, và cả *đầu óc* của gã đàn ông nữa.

Quán ăn nhất thời ồn ào bỗng chốc trở lại không khí ban đầu, nhộn nhịp vui vẻ với Màmako nấu ăn và đám "cháu muốn giúp mẹ" giúp việc. Nhờ có "đám trẻ" luôn nhắm đến "cú sốc" mà doanh thu cứ thế tăng vọt. Kinh doanh đại phát!

Masato thở phào nhẹ nhõm, quay về chỗ Wise và những người khác đang thản nhiên ngồi ăn.

"Masato, vất vả rồi nhé."

"Chào anh, Masato-san!"

"À, ừm. Nói vậy thôi chứ, tôi cũng chỉ bị mắng thôi, cuối cùng thì mẹ cũng tự xoay sở được hết... Hơn nữa..."

"Đúng vậy. Chuyện vừa rồi chính là một màn phá hoại."

"Cháu nghĩ là bà ta đã dùng phép thuật để thay đổi vẻ ngoài của món ăn! Cháu không thể tha thứ!"

"Đúng thế. ...Hay là nói thẳng một câu với bà ta nhỉ?"

Để ngăn chặn tình hình leo thang, tốt hơn hết là nên giải quyết sớm. Nén lại ý muốn nghỉ ngơi, Masato bước ra khỏi quán.

***

Và rồi. Trước cửa quán.

"Grừ grừ grừ! C, thế này thì chỉ còn nước cuối cùng thôi! Medi!"

"Vâng, thưa mẫu thân."

"Con thay đồ bơi ngay đi! Mặc đồ bơi xông vào quán Màmako đó, rồi nhảy múa sexy trước mặt khách! Nhanh lên!"

"Vâng, con hiểu... khoan đã!? Tại sao lại phải làm vậy ạ!?"

"Ta sẽ dùng bộ đồ bơi của con làm mồi nhử, kéo khách bên đó về quán của ta! Bộ đồ bơi đẹp nhất của con chắc chắn sẽ câu được khách! Nếu con nhất quyết muốn, ta còn cho phép con M-khai chân!"

"Con có bao giờ xin phép chuyện đó đâu ạ!?"

"Ôi dào! Đừng có cãi nữa mà làm theo lời ta! Đây là mệnh lệnh!"

"K, không thể nào..."

Medimama đang bùng cháy với ý chí cạnh tranh, ép buộc Medi làm những điều quá đáng.

Dù là để chiến thắng, việc cho phép con gái M-khai chân thật là một chuyện vô cùng quá đáng. Vô cùng quá đáng. ...Nếu hỏi có muốn nhìn không thì thật khó trả lời, nhưng... tóm lại là phải ngăn lại.

Dù biết là bất khả thi, nhưng để không đổ thêm dầu vào lửa, Masato nhẹ nhàng cất tiếng.

"À, xin lỗi quý khách. Xin quý khách vui lòng không làm ồn trước cửa quán ạ."

"Hả!? Tôi đâu có làm ồn đến mức đó!? Đừng có kiếm cớ..."

Medimama định cắn xé như một con chó hoang ngoài đường, nhưng...

Khi nhận ra đối phương là Masato, Medimama ngay lập tức thay đổi thái độ. Bà ta chỉnh trang lại y phục một cách vô nghĩa, giả vờ bình thản. Quả là lòng tự trọng cao ngút.

"Ô, chào Masato-kun. Chào cậu. Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây."

"Cứ thấy như đây là điều tất yếu ấy ạ, nhưng vâng, chào bà."

"Vậy sao? Cậu có chuyện gì à?"

"Vâng, cũng đúng. Nhưng mà... ừm..."

Khi đối mặt trực tiếp, thật khó để đưa ra lời phàn nàn. Dù biết mình có lý, nhưng vẫn rất khó nói. Masato tự nhiên lại muốn thôi.

Từ trong quán, Wise thúc giục: "Này, nói đi chứ!" Còn Porta thì thuần túy cổ vũ: "Masato-san! Cố lên nhé!"

Hơn nữa, Medi đang nhìn chằm chằm vào Masato với ánh mắt cầu cứu.

Đây đúng là một cuộc chiến không thể lùi bước. Vì vậy, Masato nói.

"...À, Medimama-san. Chúng ta dừng lại được không ạ?"

"Dừng lại cái gì?"

"Tất cả ạ. Việc cạnh tranh, và việc bắt Medi phải làm những điều quá đáng vì chuyện đó, cháu muốn bà dừng lại tất cả những chuyện đó. Xin bà."

Masato cúi đầu khẩn khoản. Anh cầu xin một cách nhiệt thành, nghiêm túc và đầy thành ý nhưng...

"Không đời nào."

Medimama dứt khoát từ chối.

"Cuộc chiến không phải trò đùa đâu. Một khi đã bắt đầu, thì đương nhiên phải chiến đấu hết mình cho đến khi phân định thắng bại rõ ràng chứ? Việc bỏ cuộc giữa chừng là không thể chấp nhận. Không phân định rõ ràng ai hơn ai thì chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Cháu nghĩ đã quá rõ rồi còn gì... Chỉ cần nhìn lượng khách ra vào là biết ngay..."

"Việc cửa hàng nào đông khách hay không không thể quyết định thắng bại của cuộc thi! Cái đó... à, đó là vấn đề của cửa hàng thôi! Không liên quan gì đến bản thân chúng ta! Tuyệt nhiên không liên quan!"

"Chính bà tự nói là cạnh tranh doanh thu mà..."

"Im đi! ...Tóm lại! Chúng ta nên đối đầu trực diện hơn! Hãy để nhiều người đánh giá một cách công bằng, và chiến đấu sòng phẳng bằng một thứ gì đó có thể phân định thắng bại rõ ràng! Như thế sẽ tốt hơn!"

"Hảaa..."

Đã được đánh giá quá đủ rồi còn gì. Hơn nữa, ai lại nói chuyện "sòng phẳng" chứ. Masato đã ngán đến tận cổ, không nói nên lời.

Đúng lúc đó.

"Ban tổ chức Lễ hội trường đây! Chúng tôi đang tổ chức cuộc thi Hoa khôi và tìm kiếm thí sinh tham gia! Tự ứng cử hay được đề cử đều được, xin hãy hợp tác!"

Một học sinh vừa đi vừa rao quanh. Đúng là "vịt trời tự sa lưới"! "Này cậu kia!" "Hảa!?" Medimama mắt đỏ ngầu, tóm lấy ngay lập tức.

"Cậu nói là đang tổ chức cuộc thi Hoa khôi, chuyện đó là thật sao!?" Gừ gừ gừ!

"Dạ, vâng! Cuộc thi Hoa khôi đang diễn ra ạ! Chúng tôi đang tìm kiếm thí sinh! Dù là để quảng bá cho tiết mục của mình cũng được, xin hãy tham gia ạ!"

"Vậy thì, cửa hàng chúng tôi sẽ cử Medi tham gia! ...Quán của Masato-kun cũng cử người ra đi! Đây sẽ là cuộc đối đầu trực diện giữa các 'linh vật' của hai cửa hàng!"

"Khoan đã! Sao lại tự ý quyết định như thế được chứ...!"

Masato định ngăn lại, thì lúc đó...

"Được thôi. Để ta thử xem sao. Đối đầu giữa các 'linh vật'... Đúng như ý ta!"

Nói gì thì nói, không nói một lời, Wise bất ngờ xuất hiện.

Chuyện Wise là linh vật của quán, chuyện đó chẳng có cơ sở gì trên đời này cả.

Nhưng dù sao thì, bản thân cô ấy có vẻ rất quyết tâm.

***

Tại sân khấu đặc biệt được dựng lên ở sân trường. Cuộc thi Hoa khôi chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình là một học sinh, tự tin cầm mic, tuyên bố rõ ràng trước đông đảo khán giả.

"Xin lỗi vì đã để quý vị chờ đợi! Ngay bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu sự kiện tâm điểm của Lễ hội trường, cuộc thi Hoa khôi! Xin mời quý vị vỗ tay!"

"Woah, hay lắm!" "Nhanh lên đi!" "Đừng có ông ra nữa mà cho gái ra đi!" Tiếng reo hò ầm ĩ. Mức độ chú ý của khán giả đã đạt đến mức đáng kinh ngạc.

Masato, cùng với Porta và Medimama, chờ đợi ở hàng ghế đầu dành cho khán giả.

"Wise mà chết thảm ở đây thì tội nghiệp lắm nhỉ..."

"K, không đời nào! Chắc chắn giải nhất sẽ là Wise-san!"

"Ồ ồ, con nói gì thế. Chắc chắn là Medi mới đúng chứ. Ưfufu."

Dù Medimama tỏ vẻ tự tin, Masato cũng đoán trước được kết quả. Thôi thì, hãy cầu nguyện cho Wise vậy. ...Wise ơi, ít nhất hãy yên nghỉ... dù biết là khó.

***

Nào.

"Đầu tiên, tôi xin giải thích về phương pháp tổng hợp điểm của cuộc thi này. Cuộc thi Hoa khôi này không dựa trên điểm số của ban giám khảo hay phiếu bầu, mà thứ hạng sẽ được quyết định bằng độ lớn của tiếng cổ vũ từ quý vị khán giả. ...Chắc hẳn sẽ có người nghĩ rằng 'Quyết định bằng tiếng cổ vũ thì chẳng phải quá mơ hồ sao?' ...Nhưng xin quý vị đừng lo lắng! Độ lớn của tiếng cổ vũ sẽ được tổng hợp chính xác bằng máy chuyên dụng! Xin mời quý vị xem đây!"

Nghe hiệu lệnh, một học sinh phụ trách đẩy xe từ cánh gà sân khấu ra.

Trên xe là một tấm bảng khổng lồ có ghi chữ 【Máy Đo Tiếng Cổ Vũ】.

"Âm lượng đo được sẽ được hiển thị bằng số điện tử trên tấm bảng này! Đơn vị là decibel, và con số đó chính là điểm của thí sinh! ...Độ lớn của tiếng cổ vũ chính là điểm số... điều đó có nghĩa là... đúng vậy! Ngay cả khi chỉ có một người ủng hộ, nhưng nếu người đó cổ vũ nhiệt tình, thì vẫn có thể giúp người mình yêu thích giành chiến thắng! Thật là một hệ thống tuyệt vời!"

Độ lớn của tiếng cổ vũ là điểm số. Đó có thể là một ý tưởng hay. Tốt hơn nhiều so với việc để ban giám khảo tự ý quyết định.

Nhưng mặt khác, nếu không ủng hộ thí sinh, sẽ chẳng ai cất tiếng. Khi đó, thí sinh sẽ phải đứng đơn độc giữa một không gian tĩnh lặng, trước ánh mắt của đám đông khán giả. ...Tuy không tiện nói tên ai, nhưng đúng là đáng thương thật.

Cứ thế này, cuộc thi sẽ bắt đầu.

Vâng, vậy thì không để quý vị chờ lâu, xin được giới thiệu những bóng hồng xinh đẹp đã ghi danh! Đầu tiên là thí sinh số 1... cô Medi, vị trị liệu sư! Xin mời!

"Dạ! Mong mọi người ủng hộ ạ!"

Đáp lại với giọng hơi căng thẳng, Medi liền vọt ra từ cánh gà sân khấu.

Medi diện trang phục bồi bàn. Nàng ôm chặt cuốn menu trước bộ ngực đẫy đà, xuất hiện trong dáng vẻ chiếc váy xòe bồng bềnh bay phấp phới. Ngay từ khoảnh khắc ấy, khán giả đã bắt đầu xôn xao bàn tán.

Vừa đứng thẳng thớm tại vị trí trung tâm, Medi định cúi chào trước cột micro thì vì quá luống cuống, nàng đập cộc một tiếng vào trán.

"Ái... X, xin lỗi ạ!... Ôi... xấu hổ chết mất..."

Medi đỏ bừng cả hai tai, lấy cuốn menu che khuất mặt. Ngay lập tức.

"Ôi chao, đáng yêu quá điiiiiiiiiiii!"

Khán giả phát cuồng vì đáng yêu, bắt đầu huyên náo một cách rầm rộ. Không khí đã nóng hơn bao giờ hết.

Tiếng reo hò ấy lập tức được đo đạc. Con số hiển thị trên bảng điều khiển là 90 decibel.

Âm lượng này tương đương với tiếng xe ủi đất đang hoạt động ở khoảng cách năm mét. Là mức âm lượng chói tai đến mức khó lòng chịu đựng.

"Ồ hô hô! Đây đúng là một điểm số cao bất ngờ! Trị liệu sư Medi, quá được yêu thích rồi!"

"D, dạ! Em xin cảm ơn ạ! À thì... em đang kinh doanh một quán cà phê nhỏ ở phố chính! Nếu được thì xin mời mọi người ghé thăm! Em sẽ rất vui được đón tiếp ạ! Vậy thì em xin phép ạ!"

Medi lúc này đã xấu hổ đến mức không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Nàng vội vàng nói lời chào và thông báo, rồi hấp tấp lùi về phía sau sân khấu... ai ngờ lại còn vấp ngã giữa chừng. Thấy cảnh đó, khán giả lại càng được thể mà hò reo vang dội hơn.

Ở một góc, người mẹ đang nhìn cô con gái nhỏ của mình chìm trong tiếng reo hò vang dội, tỏ ra vô cùng hân hoan. "Medi, con làm tốt lắm! Tuyệt vời quá đi mất! Chắc chắn con sẽ thắng!" Dù xem ra bà đã đinh ninh phần thắng nằm trong tay.

Học sinh chủ trì chương trình vẫn đầy phấn khích tiếp tục dẫn dắt.

"Một cô bồi bàn đáng yêu dù có chút hậu đậu, phải không nào! Xin cảm ơn! Vậy thì, hãy cùng tận hưởng đà sôi động này nhé! Thí sinh số 2, xin mời lên sân khấu!"

"Xin chào mọi người! Là lớp trưởng thứ hai đây! Vì là học sinh NPC nên không có tên riêng đâu ạ! Nhưng mà các bạn khác cũng đều như vậy cả nên em cũng không để ý lắm đâu ạ!"

Mở đầu là vị lớp trưởng đã khiến khán giả cười ồ với màn tự giễu, các thí sinh khác lần lượt được giới thiệu.

Tất cả đều là học sinh NPC và khuôn mặt chỉ được tạo ra một cách sơ sài bằng mã ASCII, nên việc đánh giá liệu có dễ thương hay không đã là một vấn đề rồi... Dù sao thì, tổng cộng cũng có khoảng bảy người.

Các thí sinh NPC đạt được từ 50 decibel (tương đương tiếng quạt thông gió từ khoảng cách một mét) đến khoảng 70 decibel (tương đương tiếng ve kêu từ khoảng cách hai mét), và cũng khá được hưởng ứng.

Và thế là, cuối cùng, sau bao chờ đợi, kẻ này đã xuất hiện.

"Nào, không khí đang nóng dần lên rồi! Hãy cùng tiếp tục với đà này nào! Thí sinh số 9 là người này... Hiền giả Wise! Xin mời!"

"Hừm hừm! Đã đến lượt ta, ứng cử viên số một cho ngôi vị quán quân rồi!"

Đến rồi đây. Kẻ chuyên gây "thảm họa" lại đến để gây "thảm họa". Masato khẽ chắp tay, lặng lẽ nhìn.

Wise xuất hiện trong bộ trang phục thường ngày nhưng lại khoác thêm chiếc tạp dề. Rồi còn vừa nhảy chân sáo vừa tiến đến vị trí trung tâm.

Và rồi, khi định cúi chào trước cột micro thì lại đập cộc một tiếng vào trán.

"Ái da. À, xin lỗi. Tôi có hơi hậu đậu chút xíu ấy mà. He he." và lẩm bẩm mấy lời như vậy.

Kết quả là.

"Hà... (tiếng thở dài đồng loạt)"

Khán giả đồng loạt thở dài.

Con số đo được là 20 decibel. Là âm lượng tương đương tiếng lá cây khẽ chạm vào nhau. Tổng thể thì cảnh tượng thê thảm là vậy.

Chỉ có một người duy nhất, "Oa! Chị Wise!" Pocha đang hết sức hò reo cổ vũ nhưng Masato đã nhẹ nhàng ngăn cô bé lại. Thứ như vậy, ngược lại còn khiến người ta thêm đau khổ.

Với Masato, người đang đau lòng khôn xiết khi thấy bạn mình bị vậy, mẹ Medi ghé sát tai thì thầm với vẻ rất vui vẻ.

"Thế này thì thắng thua đã rõ mười mươi rồi nhỉ. Ưm hừm!"

"Vâng. Đúng vậy. Hoàn toàn không thể phủ nhận điều đó."

Ít nhất thì thất bại của Wise là điều không còn nghi ngờ gì nữa. Cả hội trường thi hoa khôi giờ đây lại yên tĩnh đến lạ.

Chỉ có trên sân khấu là vẫn còn xôn xao.

"Hả!? Phản ứng này là cái quái gì vậy! Khác hẳn lúc Medi xuất hiện chứ! Mấy người, thích cái kiểu hậu đậu này lắm mà phải không!? Đúng không chứ!? Vậy thì hãy cổ vũ nhiệt tình hơn nữa đi chứ...!"

"Xin cảm ơn Hiền giả Wise. Xin mời xuống sân khấu."

"Khoan đã! Người dẫn chương trình lại chán nản thế!? Hơn nữa là cách nói chuyện kia nữa!"

Wise bị đẩy ra rìa ngoài cùng hàng các thí sinh đang đứng xếp hàng ở phía sau sân khấu.

Dù rất muốn lấy lại tinh thần để tiếp tục dẫn chương trình nhưng...

"À thì... vậy thì để "rửa mắt" cho quý vị, tôi rất muốn giới thiệu thí sinh tiếp theo nhưng... cuộc thi hoa khôi năm nay chỉ có tổng cộng chín thí sinh này mà thôi... nên đến đây là kết thúc rồi ạ..."

Khi học sinh chủ trì chương trình nói với vẻ áy náy, ngay lập tức tiếng la ó phản đối vang lên khắp nơi. "Này, đùa giỡn gì vậy!?" "Không thể kết thúc trong tâm trạng thế này được!" "Kết thúc mà lại xẹp lép thế này thì làm sao chấp nhận nổi!" Sự bất mãn bùng nổ tột độ. Có lẽ vì cảm giác khó chịu, nếu cứ thế này thì e rằng còn có thể xảy ra bạo động nữa.

Vừa cố gắng hết sức để dập tắt sự ồn ào đó, học sinh chủ trì chương trình vừa gọi với giọng như van nài.

"Đúng vậy ạ! Đúng như lời quý vị khán giả đã nói! Không thể kết thúc như thế này được đâu ạ! Vì vậy... chúng tôi xin được mở vòng đăng ký dành cho những thí sinh muốn tham gia ngẫu hứng! Không phân biệt tự giới thiệu hay được giới thiệu! Xin mời quý vị cứ tự nhiên bước lên sân khấu! Xin hãy giúp đỡ ạ!"

Ngay khi học sinh chủ trì chương trình vừa dứt lời kêu gọi.

"Ôi chao, vậy thì, cho phép tôi làm phiền một chút nhé?"

Người đáp lại không ai khác, chính là Mamako.

Vừa nhận ra, Masato lập tức cúi gằm mặt xuống. ...Với tư cách một người con, cậu chỉ có linh cảm chẳng lành...

Mamako mặc tạp dề, cầm một chiếc nồi bằng cả hai tay, bình thản bước lên sân khấu từ cầu thang bên cạnh, rồi chầm chậm tiến về phía Wise.

"À, ủa? Cô Mamako?... Có chuyện gì thế ạ?"

"Thì là thế này, quán thiếu bếp nên không thể hâm nóng món súp miso. Vậy nên cô muốn nhờ Wise-chan dùng phép thuật lửa giúp. Con thấy được không?"

"À, ừm, vâng. Chuyện đó thì đơn giản thôi nhưng mà... Mà khoan đã, nếu cô Mamako đến đây thì quán sẽ thế nào...?"

"Chuyện đó con không cần lo đâu. Cô Shirasu, người vừa ghé qua xem tình hình, đã tạm thời nhận trông nom giúp rồi. Cô Shirasu cũng là một người mẹ nên chắc chắn sẽ ổn thôi nhỉ."

Nữ tu sĩ với gương mặt lạnh tanh đứng trong bếp với chiếc tạp dề, rồi chợt quay người lại.

"“Sắp có đồ ăn rồi, tôi xin thông báooooo! (Vì tôi là Shirasu, nên tôi phải thông báoooo mà!)” Nếu cô ấy nói như vậy thì...

"Không, như vậy thì bầu không khí trong quán sẽ đóng băng mất thôi! Vì quá lo lắng cho tình hình kinh doanh nên tôi phải nhanh lên thôi!"

Wise nhanh chóng niệm chú, khiến ngọn lửa bùng lên trong tay. "Cảm ơn con. Mừng quá." Mamako đặt nồi lên ngọn lửa và đợi một lát.

Món súp miso đã nóng hổi, gần như sôi.

"Được chưa? Thế này đã được chưa?"

"Ừm. Cảm ơn con. Giúp ích cho cô rất nhiều. Vậy thì... À, có cái micro ở đây đúng lúc quá nhỉ. Tiện thể vậy thì cô quảng cáo quán luôn nhé?"

Mamako cầm bát súp miso nóng hổi đứng trước cột micro và cất tiếng gọi.

"Mọi người ơi! Súp miso xong rồi nè! Nhưng mà nóng lắm, để mẹ thổi "phù phù" cho nha! Mọi người đến ăn nhé!"

Và rồi.

"Uwoooooo! Ôi chao! Cô gái nội trợ đảm đang, đáng yêu quá điiiiii!"

Khán giả một lượt hùng hổ reo hò. Tiếng cổ vũ long trời lở đất.

Thực tế thì cô ấy đã qua cái tuổi để được gọi là 'cô gái' hay 'đáng yêu' rồi, nhưng vì khuôn mặt quá đỗi trẻ trung nên ai cũng đinh ninh Mamako là học sinh của học viện này.

Con số hiển thị trên bảng điều khiển, thật đáng kinh ngạc, là 120 decibel. Âm lượng này tương đương với tiếng động cơ phản lực ở cự ly gần. Là mức độ có thể gây tổn thương thính giác.

Sau khi xác nhận kết quả, học sinh chủ trì chương trình nhiệt tình tuyên bố.

"Ôi chao! Đã quyết định rồi! Ngay tại đây, chúng tôi xin được tuyên bố... Người chiến thắng là... cô Mamako! Xin chúc mừng!"

"À, ủa?"

dbb8ca5b-c171-4d6e-bd76-4c60fd842952.jpg

Người chiến thắng cuộc thi hoa khôi đã được xác định là Mamako.

Khoan đã, người đó là đã có chồng rồi mà, mặc dù hoàn toàn có thể phản đối nhưng...

Vì diễn biến quá đỗi đột ngột và áp đảo, mẹ Medi và Masato đều trợn trắng mắt, ngẩn ngơ giống hệt nhau.

Và thế là, lễ hội học đường đã khép lại trong sự thành công rực rỡ...

Khi đó đã là hoàng hôn. Địa điểm là trước cổng học viện.

Tại nơi có đông đúc học sinh tan học ra về sau lễ hội.

"Ôi không... Ôi khônggg khônggg khônggg nữa! Cái này rốt cuộc là cái gì thế này!? Đừng có đùa giỡn nữa!"

Mẹ Medi, đang nổi cơn thịnh nộ, đập cây trượng trên tay xuống nền đất. Viên đá quý vỡ vụn, cây trượng cũng gãy làm đôi.

Mặc dù là trang bị "hack" dành riêng cho các bà mẹ nhưng không ngờ lại yếu ớt đến vậy, hay là do cơn giận dữ đã tạo nên... Dù là gì đi nữa, cơn cuồng loạn của mẹ Medi vẫn không hề dừng lại.

"Không thể nào chấp nhận được! Chuyện này, hoàn toàn không thể!... Dù làm gì cũng không thể thắng nổi... Làm gì có chuyện đùa cợt nào như thế này chứ!?"

"Mẹ ơi! Xin mẹ hãy bình tĩnh lại! Xin mẹ...!"

"Im ngay!"

"Á...!?"

Medi cố gắng kiềm chế người mẹ đang nổi loạn nhưng lại bị tóm chặt lấy tay và bị mẹ Medi kéo mạnh lại gần. Nàng bị trừng mắt nhìn chằm chằm một cách dữ dội.

"M, mẹ...?"

"Phải rồi... Đúng thế... Medi. Nói cho cùng, nguyên nhân là do con không thể giành được vị trí số một một cách đàng hoàng phải không? Đúng thế. Nếu con cứ thắng một cách "thuận nước", thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi! Vậy mà tại sao chứ!?"

"Chuyện đó... em xin lỗi vì đã có kết quả học tập không như ý trong giờ học..."

"Xin lỗi suông thì có nghĩa lý gì chứ!? Con tính sao đây!? Này, con tính làm gì đây hả!? Này Medi, con tính làm gì với cái cục diện này đây hả!?"

"M, mẹ hỏi con phải làm gì thì... con cũng không biết phải làm gì..."

"Tự mình gây ra chuyện này mà lại không biết phải làm gì sao!? Đó là cái thá gì chứ!? Ôi không! Con bé này! Thật là một đứa trẻ vô dụng! Chắc cần phải phạt con một trận chứ nhỉ!?"

Mẹ Medi bỗng chốc nóng bừng, giơ tay lên. Định dùng lòng bàn tay tát vào má Medi!

Tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

"Khoan đã nào. Ai mới là người mất mặt ở đây chứ?"

Masato lập tức vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay mẹ Medi, ngăn lại.

Đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Masato. Nhưng cậu không hề nao núng. Tuyệt đối không lùi bước trong tình huống này.

Ngược lại, Masato mới chính là người đang muốn bùng nổ vì phẫn nộ nhưng cậu cố gắng kiềm chế, giữ bình tĩnh, nhìn thẳng lại mẹ Medi. Thật bình tĩnh.

"Xin mẹ hãy, đừng làm những chuyện như thế này nữa."

"Đừng có chen mồm vào đây! Đây là chuyện riêng của mẹ con chúng tôi! Không liên quan gì đến cậu phải không!?"

"Sao lại không liên quan chứ. Chúng tôi cũng đã bị cuốn vào quá nhiều rồi còn gì. Thôi đủ rồi. Bình tĩnh lại một chút đi. ...Đang bị nhìn chằm chằm ghê lắm đó."

"Bị nhìn cái gì...!"

Xung quanh đó, có cả núi học sinh đang đứng lại trên đường về nhà. Wise, Pocha, và cả Mamako nữa, cũng đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt đầy lo lắng.

Có lẽ ánh mắt của Mamako là có tác dụng nhất. Chắc bà ta không muốn để lộ thêm bộ dạng mất mặt nào nữa. Mẹ Medi dần dịu lại đôi chút, hất tay Masato ra rồi quay lưng đi.

Tạm thời thì mọi chuyện đã lắng xuống. Nhưng từ đây thì tính sao đây?

Masato khẽ đưa mắt nhìn các bạn. Nhưng cả Wise lẫn Pocha thì hiển nhiên là, Mamako cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ biết trố mắt nhìn lại mà thôi...

Đúng lúc ấy.

"(...Hử?)"

Masato chợt cảm thấy một luồng hàn khí lạnh buốt sống lưng. Cậu cảm thấy có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang ở gần mình. Nguồn khí tức ấy là... ngay bên cạnh.

Khi cậu liếc mắt nhìn sang.

"......Tao sẽ giết chết mày......"

À, có thứ gì đó. Là thứ gì đó được bao bọc bởi một luồng khí tức đen tối. Với đôi mắt vô cùng tàn tạ, nó trừng trừng nhìn vào sau gáy mẹ Medi, cùng với cây trượng trên tay đang được giơ cao ngất trời...

Là Medi. Cô bé đang muốn "táng" cho mẹ Medi một trận.

"Kh, khoannnnn đã!? Dừng lại! Dừng lạiiiiiiiiii!"

Masato lập tức khóa tay Dark Medi từ phía sau, ghì chặt cô bé lại. Dù cậu cũng hiểu cảm giác muốn "táng" cho cô bé một phát nhưng như vậy thì không được rồi. Chuyện đó thực sự không thể đùa được đâu.

Và rồi.

"Á! M, Masato-kun?"

Medi, người chợt quay đầu lại, đã mang vẻ mặt bình thường như mọi khi. Luồng sức mạnh tăm tối của một khoảnh khắc trước đã biến đâu mất tăm rồi. Ở đó là một mỹ thiếu nữ xinh đẹp đến mức cậu phải ngửa người ra sau vì khuôn mặt nàng quá gần.

4add1251-abe2-479e-9329-4dcc846ce953.jpg

"À thì, có chuyện gì sao ạ?"

"Có chuyện chứ sao! Không phải tôi mà là Medi đó! Thật sự đáng sợ đến mức không biết phải nói sao!"

Con á?… Con đâu có nhớ mình làm gì đâu ạ…" Medi với gương mặt đẹp không tì vết, ngây thơ nghiêng nghiêng cái đầu. Làm gì có chuyện không tự ý thức được chứ… Rõ ràng là cô bé đang giả vờ ngây thơ một cách toàn tâm toàn ý. Phải làm sao với con bé này đây? Dù biết là chẳng thể làm gì được.

Dù sao thì, cứ ôm chặt cứng, giữ sát người cô bé như thế không ổn chút nào. Chẳng có lợi gì cho sức khỏe tinh thần của Masato. Dù lo lắng không biết thả ra có thật sự an toàn không, cậu vẫn từ từ buông tay.

Vừa dứt một việc, thì một vị khách phiền phức không kém đã bắt đầu rục rịch. Ôi chao, đúng là bận túi bụi mà.

"Làm ồn cái gì vậy chứ? Ồn ào lộn xộn cả lên… Haizz…" Mẹ của Medi dường như đã lấy lại được bình tĩnh đáng kể, nhưng vẫn cần phải hết sức cảnh giác. Masato khẽ khàng che chở Medi ra phía sau lưng mình. Cậu đứng chắn giữa hai người, quyết không để bất cứ ai động đến ai.

Mẹ của Medi liếc nhìn bộ dạng của Masato một cái, rồi lại thở dài thườn thượt.

"…Ta sẽ không động tay động chân nữa đâu."

"Xin lỗi, nhưng con không thể tin được. Giờ thì cả hai người con đều không tin."

"Cả hai?… Con đang nói cái gì vậy chứ… Thôi được rồi. Con cứ đưa Medi đi đi. Medi cũng sẽ thoải mái hơn nếu…"

"Không ạ. Con muốn đi cùng mẹ."

Medi thoát khỏi sự che chở của Masato, khẽ khàng đứng cạnh mẹ mình. Mẹ của Medi nhìn cô bé với vẻ mặt thực sự bất ngờ.

"…Con ổn chứ?"

"Vâng. Con muốn ở cùng mẹ. Nếu mẹ cho phép."

"Khoan đã Medi! Nếu con ở riêng với mẹ con thì…!" Masato muốn nói "Bà sẽ đánh con bé đó!" nhưng lại không dám mở lời. Medi khẽ lắc đầu, "Ổn thôi ạ. Con hứa mà." Cô bé thì thầm. Nghĩa là bà ấy sẽ không đánh Medi nữa ư? Có ổn không đây? Độ tin cậy đến đâu thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

"Mẹ ơi. Con đi cùng mẹ được không ạ?"

"…Tùy con thôi. Quán trọ chúng ta ở đến hôm qua bị đuổi đi rồi, nghe nói là do có khách khác đặt phòng hay gì đó, nên giờ phải tìm quán mới. Chúng ta sẽ hơi gấp đó. Nếu con muốn đi với mẹ thì theo đây."

"Vâng, thưa mẹ."

Hai mẹ con nhà trị liệu sư rời đi. Người con gái khẽ khàng bước theo sau lưng mẹ mình.

Những lời nói được trao đổi một cách lặng lẽ.

"…Mẹ xin lỗi về mọi chuyện nhé."

"Không sao ạ. Mẹ đừng bận tâm. …Con biết mẹ luôn nghiêm khắc vì muốn tốt cho con mà. Con hiểu hết mà."

"Vậy sao… Medi là một đứa trẻ ngoan."

Medi mỉm cười. Mẹ của Medi ngượng nghịu, đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo cho có.

Dường như hai người đã hòa giải được với nhau một cách êm đẹp. Thế nhưng, Masato vẫn không khỏi bận lòng, ánh mắt không rời khỏi hai người đang khuất dần.

Đêm. Tại nhà tắm công cộng lớn của quán trọ.

"Haizz… Giờ phải làm sao đây ta…"

Đón giọt nước nhỏ tong tong từ trần nhà xuống bằng trán, Masato trầm ngâm. Cậu ngâm mình trong làn nước nóng thư giãn sau một ngày mệt mỏi ở lễ hội trường, vừa massage nhẹ nhàng tay chân vừa tiếp tục suy nghĩ. Cậu đang nghĩ gì ư? Dĩ nhiên rồi…

"Phù. Hơi nóng một chút, nhưng đúng là nước tốt. Quả nhiên tắm chung với con trai vẫn là tuyệt vời nhất."

Điều đầu tiên Masato thắc mắc, là tại sao Mamako lại ở ngay cạnh cậu. Liếc mắt sang bên cạnh, không sai vào đâu được, Mamako đang ở ngay sát Masato. Bà ấy đang tận hưởng việc tắm cùng con trai, với hai "đảo ngực" khổng lồ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Làn da hơi ửng hồng màu hoa anh đào.

Và rồi, còn nữa.

"Trời ạ… Sao lại thành ra thế này chứ… Thật là lạ lùng mà…"

"Hơi nóng một chút ạ, nhưng con không sao cả! Mọi người tắm cùng vui lắm ạ!"

Phía bên kia làn hơi nước, là Wise và Porta. Wise đang kích hoạt trạng thái cảnh giác cao độ nhất. Cô bé ngâm mình đến tận mũi trong nước, lầm bầm lẩm bẩm gì đó. …Masato cảm nhận được một sát khí kinh hoàng… Porta thì có vẻ đang tận hưởng buổi tắm rửa một cách thành thật. Cái túi quan trọng của cô bé được đặt trên đầu, luôn giữ bên mình không rời nửa bước. Đúng là một đứa bé ngoan.

Đúng lúc đó, trong đầu Masato bỗng vang lên một tiếng kèn hiệu! Danh hiệu 【Thánh Tắm Chung Cấp 1】 mà Masato âm thầm nắm giữ đã thăng cấp thành 【Thánh Tắm Chung Cấp 2】! Hoan hô!

Và rồi, Masato chính là người đầu tiên phải nghĩ cách giải quyết cái tình huống hỗn độn này.

"…Tại sao chứ… Sao lại thành ra thế này…"

"Không phải tại anh đường đường chính chính bước vào phòng tắm nữ sao? Đồ biến thái!"

"Không phải! Lúc tôi vào thì rõ ràng là tấm rèm phòng tắm nam mà! Hình như trong lúc tôi đang tắm thì đến giờ tắm của các chị em phụ nữ rồi!… Mà nói thật thì, tôi đang ở đây mà các người vẫn xông vào mới là lạ đó! Đồ dâm nữ!"

"Tôi đâu có định vào đâu! Nhưng mà hai người đó cứ!"

"Chẳng phải rất tốt sao, mọi người cùng tắm. Tuyệt vời mà?"

"Vâng ạ! Cả nhóm cùng tắm vui lắm ạ!"

"Cứ nói như vậy! Cứ như thể tôi mà từ chối thì không phải đồng đội nữa ấy, nên tôi đành phải vào thôi!"

Đó là lý do mà việc tắm chung này là có sự đồng thuận. An toàn… đúng không nhỉ?

Nào.

"Vậy thì, khi mọi người đã bình tĩnh lại, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp chiến lược thường lệ trong trạng thái trần truồng nào. Ô!"

"Khoan đã, cái này là thường lệ á!?"

"Trần truồng cả thể xác lẫn tâm hồn, không giấu giếm mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Đó là một điều quan trọng mà. …Thế nên, Ma-kun? Con có điều gì muốn nói với mọi người đúng không? Nhìn mặt Ma-kun là mẹ biết ngay mà. Vậy thì, chủ đề hôm nay là gì nào?"

"Dĩ nhiên rồi… Là chuyện của mẹ con Medi đó."

"「「「…À…」」」"

Ai nấy cũng đều hơi héo hon cả. Chẳng cần phải giải thích dài dòng làm gì. Ai cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng rắc rối đó và nắm rõ sự tình. Chỉ cần nghĩ lại thôi là đã đủ hiểu. Wise thở dài thườn thượt một cách ngao ngán.

"Tôi nghĩ mấy chuyện đó cứ kệ đi có được không?"

"Không thể mặc kệ được. Nếu cứ để vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn…"

"Có thể là vậy. Nhưng mà, cái bà cô đó thì cực kỳ loạn trí với cả người xung quanh lẫn con gái mình, chúng ta nói gì bà ta cũng sẽ chẳng nghe đâu. Medi thì vẫn ngoan ngoãn với bà cô đó. Thế thì làm sao mà giải quyết được chứ?"

"Không, nhưng mà… Tôi nghĩ mẹ của Medi không thể cứ như vậy được, mà Medi cũng có vẻ căng thẳng tột độ rồi. Cứ như thể bóng tối đã lớn quá mức rồi ấy…"

"Trị liệu sư mà là hệ bóng tối thì có gì xấu đâu nhỉ? Mấy phép thuật hút máu (Drain) hay hút mana (MP) thì đa phần đều là hệ bóng tối cả, nếu học mấy phép đó thì có khi lại hữu dụng bất ngờ ấy chứ?"

"Không phải ý tôi là vậy…"

"Cứ coi là vậy đi. …Mà nói thật thì, Masato này, tại sao cậu lại quan tâm đến hai người bên đó đến thế?"

"Chuyện này thì…"

Thật ra mà nói, Masato chẳng có lý do gì, chẳng có nghĩa vụ gì, và cũng chẳng có nhu cầu gì để phải bận tâm đến chuyện của mẹ con Medi đến thế. Tuy cậu là một Dũng Sĩ gánh vác sứ mệnh hàn gắn tình thân, nhưng cái sứ mệnh đó cũng chỉ là thứ bị ép buộc vào lúc tạo tài khoản mà thôi.

Thế nhưng, Masato vẫn nghĩ rằng.

"…Không thể bỏ mặc, không, tôi không muốn bỏ mặc họ. Bởi vì tôi không thể coi đó là chuyện của người ngoài được."

Trong mắt Masato, hình ảnh mẹ con Medi và hình ảnh mẹ con cậu cứ chồng lấn lên nhau. Đặc biệt là vị trí và cảm xúc của một đứa trẻ, cậu thấu hiểu một cách đau đớn. Việc tự do của một đứa trẻ bị hạn chế hay bị đàn áp bởi một người mẹ quá mức bạo loạn. Hay việc nung nấu ý nghĩ phản kháng với người mẹ như vậy. Tất cả đều là những điều mà cậu từng trải qua. Bởi vì cậu hiểu rõ nỗi khổ đó hơn bất cứ ai.

Dù đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng gặp được một nữ chính "chuẩn gu", thế mà lại thoáng thấy được phần đen tối của cô bé, cảm giác bị phản bội đến cực điểm khiến cậu không khỏi bứt rứt. Thế nhưng, dù vậy.

"Tôi muốn giúp đỡ họ. Thế nên, hãy giúp tôi một tay. Xin mọi người đấy."

Masato khẽ cúi đầu, nhờ cậy các đồng đội. Ngay sau đó. Những lời nói nhẹ nhàng của mẹ cậu lọt vào tai, êm ái vô cùng.

"Mẹ đồng ý. Nếu Ma-kun muốn giúp đỡ họ, vậy thì cứ làm đi. Mẹ cũng sẽ giúp một tay."

"Mẹ…"

Một người mẹ tuyệt vời, hiểu được tâm tư của con trai và nhẹ nhàng động viên cậu… là vậy đó.

"Hợp tác thì mẹ rất hoan nghênh, nhưng làm ơn đừng có can thiệp quá đà nhé."

"Ơ, ừm. Mẹ biết rồi."

Để giảm bớt gánh nặng cho con cái và cũng để nhắc nhở mẹ về vai trò của mình, cậu vẫn phải cẩn thận dặn dò.

Vừa nghiêm túc tiếp thu lời Masato dặn dò, Mamako vừa hỏi Wise.

"Chuyện là vậy đó, Wise-chan, nếu con không phiền thì hãy giúp Ma-kun một tay nhé. Con thấy sao?"

"Hợp tác à… Con vẫn còn khúc mắc không hiểu tại sao mình phải hợp tác vì cái tâm tư đen tối của Masato chứ…" Wise nhìn chằm chằm.

"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét như thế chứ! Không phải tâm tư đen tối gì hết! Lúc đầu thì có thể, nhưng giờ tôi chỉ đơn thuần là lo lắng cho Medi thôi!"

"Đơn thuần là, lo lắng, à… hừm…"

Wise nhìn chằm chằm vào Masato, suy nghĩ một lúc lâu… rồi thở dài như thể đã chấp nhận số phận.

"Được rồi, được rồi, con biết rồi mà. Con là một Hiền Giả, nên phải đóng vai bị một Dũng Sĩ ngu ngốc, biến thái, nhiệt huyết vô ích lôi kéo đúng không?"

"Dũng Sĩ của nhóm chúng ta đáng lẽ phải là một người thông minh, lịch lãm, đáng tin cậy và đẹp trai mà."

"Cứ nói đi. …Haizz… Nhưng mà, dù sao thì, con cũng đã làm hòa được với mẹ nhờ mấy chuyện bao đồng như thế này… Vậy thì, đến nước này rồi, đành phải chịu thôi vậy."

"Cảm ơn Wise-chan. …Vậy còn Porta-chan thì… Ơ?"

Khi Mamako vừa định cất tiếng gọi.

"Dạ, dạ… Con cũng sẽ… đi cùng… ạ…"

Porta toàn thân đỏ bừng, mắt quay vòng vòng, người thì lắc lư lảo đảo. Dù lắc lư đến vậy nhưng cái túi trên đầu cô bé vẫn không rơi. Giỏi thật… À mà không phải lúc nói vậy!

"Này Porta! Con có sao không!"

"Ôi chao! Porta-chan bị say nắng trong bồn tắm rồi!"

"Chết! Nguy rồi! Phải cho con bé nghỉ ngơi ngay!"

Mamako và Wise đứng dậy, vội vàng chạy đến đỡ Porta.

Rẽ nước "ùm quàng", hai cái mông… khoan đã, đâu phải lúc để nhìn chỗ đó!

Mamako bế Porta lên, cùng với Wise ra khỏi phòng tắm.

"Mẹ đưa Porta-chan đi nghỉ đây! Mẹ với Wise ra trước nhé!"

"Anh đừng có ra ngay đấy! Chờ bọn này mặc đồ xong, đi ra khỏi phòng thay đồ, rồi đếm đến hai mươi triệu hẵng ra! Mà nói thật thì, đừng có nhìn về phía này!"

"V-vâng… Xin nghe lời cô ạ…"

Làm theo lời dặn, cậu tiễn họ đi, cố gắng không nhìn theo.

Và rồi, đây là lúc.

"…Và lần này, lại chẳng có hình phạt nào cả."

Dù chẳng mong đợi gì đâu. Tắm chung, nhìn thấy thân thể trần trụi, thế mà lại chẳng bị làm sao cả.

"Cảm ơn… như vậy có ổn không ta." Masato khẽ lẩm bẩm một mình.

"Một, hai, ba… bốn, nhân, năm triệu… hai mươi triệu."

Dù đếm khá nhanh, nhưng sau khi đếm đến hai mươi triệu, Masato bước ra khỏi bồn tắm. Số lượng cậu đếm chỉ là ước chừng, nhưng cậu đã xác nhận cẩn thận. Cả ba người có vẻ đã rời khỏi phòng thay đồ rồi. Chắc là ổn rồi. Chắc chắn ổn.

Thế nên, khi Masato vừa định mở cửa phòng thay đồ. Bên kia cánh cửa có tiếng động. Có vẻ như ai đó đã vào phòng thay đồ. Đây là phòng tắm duy nhất trong quán trọ. Và bây giờ là giờ tắm của phụ nữ. Vậy thì?

"(…Ơ? Chuyện này, căng rồi đây?)"

Không phải chỉ là căng đâu, mà là cực kỳ nguy hiểm. Nếu lỡ mà đụng mặt, thì chắc chắn bị kết tội là biến thái. Ít nhất thì cũng phải ra ngoài trước khi đối phương cởi đồ… Không, không, Masato cũng đang trần truồng mà. Hết đường rồi.

"(K-k-k-khoan đã, phải trốn đã!)"

Masato tạm thời dựng nắp bồn tắm vào tường, rồi trốn ra phía sau… mà này… trốn ở chỗ như thế này thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là kẻ nhìn trộm hay gì đó mất thôi. Nhưng mà hết cách rồi.

Cánh cửa mở ra, có người bước vào. Masato cố hết sức nín thở, nhắm chặt mắt cầu xin được tha thứ vì tuyệt đối không nhìn… Thế nhưng, cơ mí mắt của cậu hơi yếu, mắt cứ tự động mở ra… Đã mở rồi thì đành chịu, cậu chỉ hé mắt một chút, thật sự là chỉ một chút thôi, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ở đó, là một cô gái tóc dài. Ngực đầy đặn, eo thon gọn, tay chân mảnh mai, với thân hình quyến rũ không thể tả xiết…

"(Á… Medi!?)"

Không sai vào đâu được. Là Medi. Ở đó là một mỹ thiếu nữ đang trần như nhộng.

Medi khẽ bỏ chiếc khăn đang che phía trước cơ thể ra…

Rồi, cô bé dùng toàn lực, đập mạnh chiếc khăn xuống mặt nước. *Bishann!*

Medi nhặt chiếc khăn đang nổi trên mặt nước lên, rồi lại đập xuống. *Bishann!*

Cứ thế, cô bé liên tục nhặt lên rồi đập xuống. Dai dẳng, như thể đó là kẻ thù của cha mẹ mình, đập đi đập lại không ngừng.

Và rồi, cô bé bắt đầu phun ra lời lẽ cay độc.

"Hầy... thiệt là... Trước bữa tối thì tự giác luyện tập, sau bữa tối cũng tự giác luyện tập... Mẹ độc ác đáng ghét thật... Ước gì bà ta chết đi cho rồi..."

Những lời lẽ chua cay, độc địa cứ tuôn ra từ miệng của Meddy.

Hình như Meddy đang bị dồn nén rất nhiều áp lực, nên việc cô bé trở nên như vậy cũng có phần dễ hiểu...

Nhưng mà, cảnh một cô bé xinh đẹp trần truồng vung khăn với tư thế ném bóng tuyệt đẹp, thì dù nhìn ở góc độ nào cũng không thể chấp nhận được.

"…Hầy…"

Masato không khỏi thở dài một tiếng thật lớn. Rõ ràng là phải trốn đi mới đúng.

Đương nhiên là bị phát hiện rồi.

"Ể... Có, có ai đó ở đó sao!?"

"Á, hỏng rồi!"

Nếu nói như vậy thì hoàn toàn toi đời. Chẳng còn cách nào khác.

Masato đành phải cúi rạp người xuống, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nền phòng tắm, rồi từ từ bò ra ngoài.

"A... Ma, Masato-kun!? Sao Masato-kun lại ở đây!?"

"À, ờm, nếu giải thích ngắn gọn thì... ban đầu tôi ở trọ trong cái lữ quán này, trong lúc tắm thì đến giờ tắm của các quý cô, định ra ngoài thì Meddy đến, nên mới thành ra thế này ạ."

"Ra, ra là vậy... Chúng tôi mới đến đây để nhờ cậy từ hôm nay, nhưng mà... à, ừm..."

"Tôi không nhìn! Tôi không thấy gì hết! Thề là, tôi không thấy gì hết!" *Cúi rạp người*

"À, vâng, bây giờ thì có vẻ là không nhìn thật... nhưng chỉ một chút trước đó thôi thì..."

"Ư..."

Khoảnh khắc Meddy bộc phát sức mạnh hắc ám do stress, buông những lời độc địa, Masato đã nghe thấy rõ ràng, tiện thể còn nhìn thấy nữa chứ... phải trả lời thế nào đây...

Trong lúc Masato còn đang do dự không biết làm sao.

"Meddy? Con làm ầm ĩ chuyện gì vậy?"

Mẹ của Meddy bước vào phòng tắm. Dù không bằng Mamako, nhưng bà vẫn là một quý bà trẻ trung, quyến rũ, không hề che giấu thân hình gợi cảm của mình.

Ngay khi phát hiện ra Masato đang ở đó, bà liền nở một nụ cười tươi rói, nhưng trên mặt lại nổi đầy gân xanh. Không chỉ là tức giận bình thường nữa rồi.

"Ôi, Masato-kun. Chuyện này là sao đây?" *Răng rắc răng rắc răng rắc!*

"Ờ... Chuyện là thế nào thì tôi đã kể với Meddy rồi, xin hãy từ từ hỏi lại sau ạ. Thế nên... xin mời, cứ tự nhiên ạ."

"Ồ, vậy sao. Thật đáng khen. Vậy thì... đối với hành vi bất chính này, đích thân tôi sẽ ban cho một hình phạt thích đáng."

Mẹ Meddy cầm trên tay một cây trượng khác, không phải cây trượng đã bị đập nát trước đó, mà là một cây trượng được gắn một viên đá quý màu đen. Rồi bà bắt đầu niệm phép.

"... スパーラ・ラ・マジーア・ペル・ミラーレ... Thanh hóa!" ("... Supara ra majia peru mirare... Thanh hóa!")

Một vòng tròn ma pháp xuất hiện dưới chân Masato, một luồng ánh sáng lạnh lẽo phun trào lên.

"(... À, thì ra là vậy... có lẽ là vậy thật...)"

Được bao bọc trong sức mạnh tiêu diệt những kẻ tà ác, Masato chợt ngộ ra.

Sau khi gặp may mắn được nhìn thấy cảnh "ecchi", thì bị đánh bay bằng đủ mọi cách, khác với bạo lực đơn thuần. Cái gọi là "trừng phạt".

Những gã đàn ông nhận lấy sự trừng phạt đó, thường sẽ nói lời cảm ơn.

Nhưng lời cảm ơn đó, không phải là dành cho bản thân sự trừng phạt. Mà là cảm ơn vì đã ban cho một hình phạt tương xứng với tội lỗi trong lòng họ, cho phép họ chuộc tội.

Vậy nên.

"... Cảm ơn, ạ..."

Masato thốt lên với một tâm trạng thanh thản, thân thể và tâm hồn đều tan biến... đáng lẽ là như vậy.

"(... Ơ? Cái gì đây?)"

Masato lẽ ra đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn ở trong phòng tắm. Không phải nằm trong quan tài, mà là lơ lửng phía trên quan tài. Giống như một hồn ma vậy.

Từ khi bắt đầu trò chơi cho đến giờ, nhờ những liệu pháp liên tục mỗi đêm của Wise, mà số lần chết của Masato đã đạt đến một giá trị nhất định, kết quả là hình thái chết của Masato đã tiến hóa thành "vong linh lơ lửng". Xin chúc mừng!

"(Tuy có hạn chế hành động, nhưng khác với quan tài, có thể nhìn thấy xung quanh sao...)"

Nhưng mặt khác, có vẻ như Masato ở trạng thái vong linh lơ lửng không ai nhìn thấy được.

Mẹ Meddy và Meddy ở đó hoàn toàn không nhận ra trạng thái của Masato, vẫn đang ở đó với bộ dạng hớ hênh... Không phải nhìn trộm mà là đường đường chính chính nhìn được... trạng thái này quá hời rồi... à không, tôi không nhìn đâu! Thật đấy!

Mẹ Meddy nhìn cây trượng, hơi ngạc nhiên.

"Chà chà. Thật sự tiêu diệt luôn ư, hiệu quả hơn tôi nghĩ đấy... Chẳng lẽ sức mạnh thật sự của tôi đã được giải phóng rồi sao... Không biết ai đã gửi cái cây trượng "giải phóng" này cho tôi, nhưng nó rất tuyệt vời đấy. Ufufu."

"À, ờm, thưa mẹ. Phải nhanh chóng hồi sinh cho Masato-kun chứ ạ..."

"Mấy chuyện đó để sau đi. ... Meddy, lại đây. Ta sẽ dùng sức mạnh giải phóng này, để làm nổi bật sự quyến rũ của con hơn nữa."

"Hả?... L, làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ..."

"Đương nhiên là để hạ gục Masato-kun rồi."

"Hạ gục, ạ...?"

"Đúng vậy. Quyến rũ hắn, làm cho hắn mềm nhũn ra. ... Một khi con quyến rũ, ngỏ lời với hắn, Masato-kun sẽ dễ dàng phải lòng... rồi chỉ cần xúi giục hai người đối đầu trực tiếp... hắn sẽ không thể ra tay với người con yêu, và con chắc chắn sẽ chiến thắng. Sao? Kế hoạch hay chứ?"

"K, không thể nào! Như vậy là quá hèn hạ..."

"Không sao cả! Ta đã nói là được thì là được! Con chỉ cần im lặng và nghe theo ta! Ta sẽ ban sức mạnh của cây trượng cho con!"

Mẹ Meddy giơ cây trượng Apelt lên phía Meddy. Một luồng ánh sáng xám xịt phát ra từ viên đá quý màu đen được gắn trên cây trượng, rồi trút xuống cơ thể Meddy.

"Con phải thắng bằng mọi giá... con phải thắng, phải trở thành người giỏi nhất... và làm cho ta cảm thấy tuyệt vời nhất. Ufufufu."

Mẹ Meddy say sưa trong sự vui sướng, mỉm cười ngây ngất trong mơ màng.

Cô con gái nhìn chằm chằm vào người mẹ như vậy, vô cùng bối rối.

"... Làm mẹ vui vẻ nhất?... Nếu mẹ nói như vậy thì..."

Mọi thứ là vì ai, bỗng chốc trở nên khó hiểu.

"(Đúng thật. Cách nói đó không ổn chút nào... không thể chấp nhận được...)"

Bên cạnh Meddy đang lẩm bẩm một cách đau khổ, Masato trong hình dạng vong linh lơ lửng cũng đang bối rối.

Tổng thành tích.

Masato giành được 70 SP, Wise giành được 45 SP, Porta giành được 70 SP.

Cửa hàng mà các đồng đội hợp tác kinh doanh đã rất thành công. Để ca ngợi sự nhiệt tình đó, tất cả mọi người đều được tặng thưởng 20 điểm, và Wise còn được cộng thêm 5 điểm cho giải thưởng tham gia cuộc thi hoa khôi.

Chuyện là như vậy... nhưng có lẽ không phải lúc để nói về những chuyện đó nữa rồi.

Bóng tối trong trái tim cô gái ngày càng đậm đặc, và môi trường xung quanh cô gái cũng đang có những biến đổi dị thường.

cc40028f-534d-4b3f-b5d2-6a64cf903662.jpg