Ngày thứ hai ở học viện.
"Thôi, đi đây nhé!"
Masato gọi vọng vào quán trọ, nơi cả nhóm đặt làm điểm dừng chân, rồi thong thả bước đi. Cậu ta cứ thế bước nhanh, nhanh thoăn thoắt, rồi tăng tốc vùn vụt như đang đi thi chạy bộ…
"Này Masato! Đợi đã chứ! Cậu nhanh quá đi mất!"
"Anh Masato, chờ em với! Em cũng muốn đi cùng!"
Nghe tiếng gọi, Masato đành miễn cưỡng giảm tốc độ. Nhẹ nhàng quay đầu lại, cậu thấy Wise và Porta đang hớt hải chạy theo. Chỉ có hai người thôi. Tạm thời thì vẫn ổn chứ nhỉ?
Dù sao thì Porta cậu ấy vẫn muốn đợi, còn Wise thì cũng chẳng sao. Thế là Masato nhập bọn với hai người.
"Hừm. Tự tiện đi một mình như thế. Cậu chẳng có chút tinh thần hợp tác nào cả à?"
"Cái gọi là tinh thần hợp tác ấy à, chỉ là cái xiềng xích mà thôi. Mấy người lớn làm sao mà hiểu được."
"Hả, cậu nói cái gì vậy? Chẳng hiểu gì sất. …Mà đợi đã, mẹ Mamako còn chưa tới mà."
"Em cũng thấy, mình nên đợi mẹ Mamako thì hơn…"
"Hai cậu dừng lại! Làm ơn đừng nói thêm gì nữa!"
Vì sao Masato lại vội vã rời khỏi quán trọ một mình? Lý do nằm ở chỗ đó.
Chuyện mẹ Mamako sẽ đi dự giờ cả ngày vốn đã chẳng thể tránh khỏi. Dù việc đó cũng giúp ích được cho Masato và cả nhóm rất nhiều, nên đành phải mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua thôi… Nhưng cái vụ đi học chung thì khác, hoàn toàn khác hẳn!
Người nên cùng cậu sánh bước tới trường, phải là một người khác cơ.
*(Đây không phải là lúc mẹ ra mặt… Người nên xuất hiện ở đây, phải là nữ chính của mình chứ!)*
Kiểu như trên đường tới trường, tình cờ gặp nhau, tiện thể tán gẫu vài câu rồi sánh vai cùng đi. Phải là một thiên thần phù hợp với cảnh tượng như thế chứ.
Đó là ai ư? Còn phải nói sao, quá rõ ràng rồi!
Masato lòng thầm mong được tái ngộ với người định mệnh, cứ thế sải bước nhanh trên con đường lớn dẫn tới học viện.
Cứ thế, khi cậu vừa rẽ tới đoạn giao nhau với một con hẻm nhỏ. Từ con hẻm ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ngủ nướng thì làm sao mà khá lên được chứ! Medhi! Nhanh lên con! Con phải là số một trong mọi thứ! Cả việc đi học đúng giờ con cũng phải đứng đầu chứ!"
"Vâng, thưa mẹ! Vậy con đi trước đây ạ!"
Đó là giọng của mẹ Medhi và Medhi. Tiến tới chỗ đường giao nhau, liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên đúng như cậu nghĩ. Nữ chính của Masato đang chạy tới.
*(A ha ha ha ha ha! Cảm ơn vận mệnh!)*
Tới rồi! Tới rồi! Tới rồi! Cơ hội tái ngộ đây rồi! Masato nhanh chóng chỉnh đốn tư thế, chuẩn bị cho màn gặp gỡ "tình cờ". Cậu sẽ "tình cờ" gặp lại nàng trong tư thế sẵn sàng nhất. Đến rồi đây!
Medhi đang chạy về phía cậu, đầu cúi gằm, chẳng hề nhìn đường…
"…Mở miệng ra là nhất với chả nhất… Hừm… Mẹ độc đoán phiền phức quá đi mất…"
Hử?
Medhi vừa lẩm bẩm cái gì đó? Kiểu như 'hừm' hay 'phiền phức quá' à?
Không, không không không không. Tuyệt đối không thể nào nữ chính của Masato lại thốt ra những lời lẽ "bẩn thỉu" như vậy được. Không đâu, không đâu. Chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi. Phải rồi, là nghe nhầm thôi.
Hơn hết, là cái tình cảnh này đây.
*(…Hừm! Chẳng lẽ nào, chuyện này là, là thế đó sao!)*
Giờ đi học. Một cô gái xinh đẹp đang chạy tới mà chẳng hề nhìn đường. Với ngần ấy điều kiện, thì còn gì để bàn cãi nữa. Đúng vậy. Tình huống này, chỉ có thể là như thế mà thôi.
Medhi, vốn sở hữu một "phần" khá đầy đặn ở trước ngực.
Va vào nhau, rồi thì *bùm chíu*!
Tuy nhiên, đó là trong trường hợp họ va vào nhau.
Masato đã sớm nhận ra nguy cơ va chạm. Vậy thì, cậu hoàn toàn có thể gọi Medhi lại để ngăn cô bé, qua đó tránh khỏi cảnh "bùm chíu!". Hoàn toàn nằm trong khả năng.
Thế nhưng… liệu có ổn không đây?
"Tất nhiên là ổn chứ. Không bị thương là trên hết. …Này, phải vậy không?"
Masato ngước nhìn bầu trời mà hỏi. Cậu hỏi cả trời xanh, nguồn gốc của Thanh Kiếm Thánh Firumament, thanh kiếm yêu quý của cậu. Với lời thỉnh cầu của dũng sĩ được trời chọn, bầu trời chắc chắn sẽ hồi đáp.
Đáng lẽ phải hồi đáp chứ, nhưng…
"Ơ kìa, lạ thật, sao chẳng thấy hồi âm gì cả vậy nhỉ, rốt cuộc là sao đây, ừm."
Vậy thì, cứ chờ thêm một lát xem sao. Dù không phải đang mong chờ một cú "bùm chíu!" trong mơ hay cảm động gì đâu, nhưng tốt nhất vẫn nên đợi lời hồi đáp từ một thế lực vĩ đại nào đó, nên cứ tiếp tục chờ thôi. …Mà lỡ có va vào nhau thì cũng đành chịu vậy…
Đúng lúc ấy.
"…Hử?"
Dưới chân Masato bắt đầu rung nhẹ. Sự rung chuyển cực kỳ cục bộ này, khác hẳn động đất, "Chẳng lẽ là [Răng Nanh Của Mẹ]!? Ngay lúc này sao!?" Đúng là như vậy.
Ngay trước khi Masato và Medhi va vào nhau, một ngọn tháp đất nhọn hoắt từ dưới đất vọt lên với tốc độ kinh hoàng. Đó là một kỹ năng của tình yêu, có thể tìm ra vị trí của con trai và ngắt ngang mọi tình huống đang diễn ra ở đó.
Vì đây là trong thị trấn nên "chiếc răng nanh" này có phần nhỏ hơn, nhưng bất chợt xuất hiện ngay trước mặt thì cũng chịu không nổi.
"Ối! Nguy hiểm thật!"
Dù không bị đánh trúng trực tiếp, nhưng Masato vẫn bị lực đẩy khiến cậu lảo đảo. Cậu suýt ngã ngửa ra sau, nhưng vội vàng xoay người lại để tránh bị ngã.
Và, *bùm chíu*! Cậu va phải… à không, là mặt cậu va phải…
"Ư hứ hứ. Cuối cùng cũng đuổi kịp con rồi. Ma-kun, mẹ tóm được con rồi nha."
Đó là "cái đó" của mẹ cậu, to lớn, mềm mại và thơm tho.
"Không phải! Không phải vậy! Không phải chỗ này!"
"Không phải chỗ này ư? Ừm, vậy là…?"
"A, à, không, không có gì cả đâu ạ."
Đáng lẽ ra phải là cú "bùm chíu!" với Medhi mới phải… nhưng làm sao cậu dám nói ra điều đó… À, có một ngọn tháp đất đây rồi. Tốt, cứ đấm nó thôi. May mà có thứ để đấm.
Vừa lúc đó, từ phía sau ngọn tháp đất đầy vết đấm chi chít, Medhi nhẹ nhàng ló mặt ra. Một Medhi xinh đẹp, thuần khiết, đúng chuẩn hình mẫu thiếu nữ mơ ước.
"…À, Masato-kun. Và mọi người nữa. Chào buổi sáng ạ."
"A, à, Medhi. Chào cậu. Tự dưng lại ra nông nỗi này, cậu có bị thương không…?"
"Medhi! Con đứng đờ ra đấy làm gì! Nhanh tới học viện ngay!"
Masato vừa định mở lời thì một giọng nói nghiêm khắc đã vang tới. Medhi, bị ra lệnh một cách nghiêm khắc, thoáng hiện lên vẻ bất mãn trên gương mặt, nhưng rồi vẫn vâng lời chạy về phía học viện.
Cậu muốn gọi cô bé lại, nhưng nếu vậy thì người bị mắng sẽ là Medhi. Thôi đành tiễn vậy.
Masato cùng Wise và Porta, những người đã tập trung lại bên cạnh cậu, chuẩn bị nghênh đón "trùm cuối".
"Ồ chào mọi người. Chào buổi sáng. Các con chào hỏi đàng hoàng được chứ?"
"Dạ được ạ. Chào buổi sáng ạ."
"Chào buổi sááááng!"
"Em cũng biết chào ạ! Chào buổi sáng ạ! Thế này được chưa ạ!"
Masato và cả nhóm đối mặt với mẹ Medhi, người mà không hiểu sao hôm nay lại trang điểm đậm hơn hôm qua. Dù không đến mức là cảm giác thù địch rõ rệt, nhưng họ vẫn lộ ra tâm trạng không mấy chào đón.
Trong khi đó, mẹ Mamako vẫn như thường lệ. Bà nở nụ cười tươi chào hỏi.
"Tình cờ thật đấy, lại gặp nhau ở đây. Mẹ Medhi cũng có dự định dự giờ sao?"
"Phải đó. Hình như mẹ Mamako cũng vậy nhỉ. …Vậy thì, tôi có một điều cần nói rõ ràng đây… Mẹ Mamako."
"Vâng, gì thế ạ?"
Mẹ Medhi lườm nguýt mẹ Mamako một cái sắc lẹm.
"Phía bên này, tôi đã chuẩn bị đủ mọi loại trang phục, từ đồng phục thủy thủ cho đến những bộ cánh khác! Tôi sẽ không để cô độc chiếm sân khấu đâu! Chiến thắng sẽ thuộc về chúng tôi! Sẽ không như ngày hôm qua nữa đâu!"
Bà ta nói bằng một giọng đầy uy lực, rồi nhanh chóng quay bước đi.
Mẹ Mamako, người vừa bị dội cho một gáo nước đầy tinh thần chiến đấu đơn phương, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cứ thế ngơ ngác đứng đó.
"Ơ, ừm… Này Ma-kun? Vừa nãy là sao vậy con?"
"Mấy chuyện như vậy cứ kệ đi… là điều con muốn nói đấy… nhưng mà, chắc là không được rồi. Vì chúng ta mới là người bị nhắm tới mà."
Hôm nay chắc chắn mẹ Medhi cũng sẽ tràn đầy nhiệt huyết "quá đáng" để hỗ trợ con gái mình. Và Masato cùng cả nhóm sẽ vì thế mà vô cớ chịu họa. Vậy thì, làm sao bây giờ?
Masato gọi Wise và Porta lại gần, tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
"Ờm, như mọi người vừa thấy đấy, tiết học hôm nay cũng được dự báo là sẽ hỗn loạn lắm. Chúng ta cần phải có biện pháp đối phó khẩn cấp!"
"Cái gì? Cậu nói gì vậy. Biện pháp đối phó đã có sẵn rồi còn gì."
"Vâng! Chỉ cần mẹ Mamako có mặt, mọi hành động của mẹ Medhi sẽ bị chặn đứng hết! Chúng ta có thể an tâm học hành rồi!"
"Đúng là Porta nói có lý thật đấy… Nhưng mà, hãy nhớ lại xem. Mẹ đã quá "nhiệt" khiến toàn bộ điểm lẽ ra chúng ta phải kiếm được đều chảy về tay mẹ hết. Cái này thì làm sao mà vui nổi chứ?"
"…À… Phải rồi…"
Đúng vậy. Các tiết học sau khi mẹ Mamako tham gia đều biến thành "sân khấu riêng" của mẹ, và điểm số thì bị "cuỗm" đi sạch bách. Đây là một sự thật không thể chối cãi. …Ánh sáng quá mạnh đôi khi cũng trở thành độc dược.
"Thế nên, trên hết, chúng ta phải tự mình vùng lên thôi. …Tiết học hôm nay, hãy quyết tâm hết sức!"
"Được thôi. Cứ để đấy mà xem."
"Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức! Cố gắng thật, thật nhiều luôn ạ!" *Phừng phừng khí thế!*
Dù Porta đang tràn đầy khí thế rất đáng yêu, nhưng đây không phải lúc để cưng nựng.
Công tắc "quyết tâm" của Masato và cả nhóm đã bật "cạch", không, phải là "rắc!!!" một tiếng rõ to, khiến họ tỏa ra một vầng hào quang quyết tâm có thể nhìn thấy được, rồi cùng nhau tiến về phía học viện.
Họ sẽ làm được, không làm không được!
Mang theo nhiệt huyết phi thường, họ lao vào thử thách của tiết học ngày hôm nay!
"Ờm, hôm qua thì chủ yếu là nội dung dành cho các lớp chiến đấu, nhưng tiết học sắp tới sẽ tập trung vào các lớp sản xuất. Đối với những người thuộc lớp chiến đấu thì có lẽ hơi khó một chút, nhưng cứ mạnh dạn lên nhé!"
"KHOAN ĐÃAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Masato và Wise đồng loạt nhấc ghế lên, sẵn sàng ném. Mục tiêu là thầy giáo Gorotsui. "Ối giời ơi!? Đây là trường cấp ba côn đồ nào vậy!?" Mà thôi, trường nào thì cũng mặc kệ đi.
Dù sao thì, cứ bình tĩnh đã.
Nơi Masato và cả nhóm được tập trung không phải là phòng học, mà là Phòng Khoa học Ẩm thực. Đúng như cái tên "tạp nham" của nó, đây là căn phòng vừa là bếp, vừa là phòng thí nghiệm khoa học, đồng thời cũng là phòng hóa. Trên những chiếc bàn mà học sinh đang ngồi, dụng cụ nấu ăn và thiết bị thí nghiệm được bày la liệt.
Tiện thể nói luôn, phía sau phòng học có khu vực dành cho phụ huynh dự giờ, và tất nhiên, mẹ Mamako cùng mẹ Medhi đang ở đó.
Cả hai người đều đang mặc đồng phục thủy thủ.
Tạm gác mấy "chất gây nổ" đó sang một bên.
Thầy Gorotsui, tuy hơi run trước ánh mắt dữ tợn của Masato và Wise, vẫn cố gắng hết sức để giải thích bài học.
"Ờ, ừm… dù sao thì, đây là tiết học liên quan đến sản xuất. Về việc chế tạo vật phẩm, thầy muốn chúng ta sẽ thực hành trực tiếp để tìm hiểu về hiệu quả của nó."
"Này thầy ơi, em nói cái này được không ạ—"
"Tụi em là dân chiến đấu mà—thì làm sao mà chế tạo vật phẩm được chứ—"
"Ừm, ừm. Bị phàn nàn với giọng điệu khó chịu như vậy thì cũng nằm trong dự đoán của thầy thôi. Nhưng cứ yên tâm đi. Phòng Khoa học Ẩm thực này được trang bị đặc biệt để trải nghiệm việc chế tạo vật phẩm. Bất kể là nghề nghiệp gì thì cũng có thể thực hiện công việc sản xuất tại đây."
"Ơ, thật sao ạ?"
"Trời ơi, sao thầy không nói sớm hơn đi!"
"Khà khà khà. Nhanh chóng vui vẻ trở lại rồi nhỉ. Dễ dãi… À không, học trò dễ bảo như vậy là tốt rồi. …Vậy thì…"
Thầy Gorotsui, với nụ cười đã trở lại trên môi, búng tay một cái.
Lập tức, một vòng tròn ma thuật hiện ra trên bục giảng, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đủ loại nguyên liệu nấu ăn "bùm" một tiếng rồi xuất hiện. Nào là thịt, cá, rau, củ quả, bột mì, gia vị… chất đống.
"Đề bài chế tác sẽ là "món ăn". Thế này thì cả những người thuộc lớp chiến đấu cũng dễ hình dung cách làm hơn. Dụng cụ đặt trên mỗi bàn đều có hiệu quả tăng tỷ lệ thành công, vậy nên hãy tận dụng chúng và thử làm nhé. Điểm số sẽ dựa vào tỷ lệ thành công và độ hiếm. Đó là những tiêu chí để đánh giá. Nào, bắt đầu!"
Nhận được hiệu lệnh, các học sinh bắt đầu hành động. Họ lục lọi các nguyên liệu chất đống trên bục giảng, mang về bàn của mình và bắt tay vào việc chế tạo vật phẩm.
Masato và cả nhóm cũng nhanh chóng bắt đầu.
"Tuy đây là lần đầu tiên, nhưng… chắc không phải lo lắng đâu nhỉ."
"Phải rồi. Bọn mình có Porta mà. …Vậy thì, làm mẫu cho bọn tớ xem nhé."
"Vâng! Cứ giao cho em ạ! Em sẽ làm thử trước!"
Porta cho một quả trứng vào một cái cốc đong phù hợp, rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Vật phẩm tốt sẽ ra chứ? Vật phẩm tốt sẽ ra! Vật phẩm… ra rồi!"
Từ trong cốc đong, ánh sáng tràn ra, rồi khi chói mắt biến mất, một quả trứng nghi ngút khói hiện ra.
Porta đã chế tác ra [Trứng Luộc Thành Công Vĩ Đại Dễ Bóc Vỏ].
"Ồ! Thành công dễ dàng vậy à. Đúng là Porta thầy giáo có khác."
"Dạ, dạ… ngại quá ạ!"
"Vậy thì, tớ cũng thử làm xem sao. Trứng luộc thì dễ ợt ấy mà."
Wise cũng bắt chước Porta, cho trứng vào cốc đong rồi lẩm bẩm.
「Làm ra thứ xịn sò à? Đương nhiên là làm được rồi! Vì tớ là người làm mà! Và thế là, trứng luộc… xong rồi!」
Kỹ năng sáng tạo vật phẩm của Wise được kích hoạt. Ánh sáng tuôn trào, rồi lắng xuống.
Trong chiếc cốc thủy tinh, một thứ gì đó xanh xanh, tím tím, nâu đỏ, lại còn nhão nhoẹt xuất hiện.
Wise đã tạo ra 【Vật thể X】.
「Ơ khoan!? Sao lại thế!? Cái quái gì đây!? Mà hình như… hôi quá vậy!?」
「Ưm... ừm... ờ thì... cái này... là thất bại của việc sáng tạo vật phẩm rồi ạ.」
「Bwahahaha! Mày chuyên về khoản đó hả trời! Thế thì, đến lượt tao nhé! Mấy câu thần chú dễ thương khó nói quá nên tao bỏ qua nhé... Trứng luộc, xong rồi! ... Khoan, ủa?」
Trong chiếc cốc thủy tinh Masato đang cầm, những mảnh trứng nổ tung xuất hiện.
Masato đã tạo ra 【Thành quả của việc cố gắng luộc trứng bằng lò vi sóng】.
「À thì... dù không đến mức không ăn được nhưng mà... Masato-san, thất bại rồi ạ.」
「Cô này, không có chút kiến thức phổ thông nào sao? Làm càn quá rồi đấy.」
「Không phải! Đây chỉ là kết quả của kỹ năng sáng tạo vật phẩm thôi! Chuyện cho trứng sống vào lò vi sóng sẽ nổ tung thì tôi vẫn biết rõ chứ! ...Trời ơi! Rốt cuộc thì, không phải nghề sản xuất thì kỹ năng sáng tạo vật phẩm không thể thành công được đâu! Mấy đứa khác cũng...」
Chắc chắn cũng không làm được. Đúng lúc cậu ta định nói thế thì...
「Ồ! Làm tốt lắm, Dược Sư Medi! Tỉ lệ thành công tuyệt vời! Thưởng 10 điểm!」
Lời tán dương của thầy Gotsui vang lên.
Trên bàn của Medi, người đang được tán dương, đủ loại món trứng thành công xếp thành hàng dài: trứng ốp la, trứng cuộn, cơm trứng omelet.
Nghề của Medi là Dược Sư, được đăng ký là một nghề chiến đấu. Vậy mà lại có tỉ lệ thành công áp đảo như thế. Masato chỉ biết trố mắt kinh ngạc.
「Ồ! Đúng là Medi có khác! Đó mới xứng là nữ chính của ta! Em còn muốn khiến tôi phải bứt rứt đến bao giờ nữa mới chịu đây!」
Đúng lúc đó, Wise bình tĩnh lên tiếng.
「Khoan đã. ...Masato, nhìn kia kìa.」
「Hử? Kia là...」
Theo lời Wise, Masato quay đầu nhìn về phía cuối lớp học thì thấy Medi-mama đang ở đó.
Đó là Mẹ số 2 đang mặc đồng phục thủy thủ.
Vì nhìn mà không chuẩn bị tinh thần gì cả nên cậu hối hận vô cùng, nhưng đành cố chịu đựng một chút.
Medi-mama nhẹ nhàng vuốt ve cây trượng. Có vẻ như bà đang kích hoạt một loại hiệu ứng hỗ trợ nào đó.
Wise vừa suy nghĩ kỹ lưỡng vừa lẩm bẩm.
「Tớ nghĩ rằng... Con bé đó, mặt cứ làm ra vẻ ngây thơ vậy thôi chứ, thực ra có khi nó cũng tạo ra Vật thể X rồi ấy chứ? Chẳng qua là dùng ma pháp ảo ảnh của bà cô để che mắt thôi. Tớ cứ có cảm giác như thế nào ấy.」
「Này này này. Khoan đã. Đừng có nói lung tung nữa chứ.」
「Tớ không nói lung tung đâu nhé. Làm gì có ma pháp nào giúp tăng tỉ lệ thành công của việc sáng tạo vật phẩm đâu, mà mấy đứa có nghề ma pháp khác cũng đang nghi ngờ nó kìa, nên tớ nghĩ chắc chắn là thế rồi.」
Đúng như lời Wise nói, nhiều học sinh đang nhìn Medi với ánh mắt nghi ngờ. Chỉ có thầy Gotsui là đang tán dương, còn xung quanh thì im lặng quan sát. Cứ có cảm giác một bầu không khí khá lạnh nhạt.
Không, dù nói vậy, cho dù tình hình có là như thế đi chăng nữa, thì với tư cách là Masato, cậu vẫn muốn tin tưởng vào thực lực của Medi nhưng mà...
「Um, xin phép ạ! Thay vì quan tâm người khác thế nào, cháu nghĩ chúng ta nên tự mình cố gắng ạ! Cháu nghĩ điều đó mới quan trọng ạ!」
Đột nhiên Potta lên tiếng. Ừm. Hoàn toàn đúng như vậy. Đúng như lời của cô bé chăm chỉ, ngây thơ ấy nói. 「...Wise」「Ừm. Tớ hiểu rồi.」 Wise mím môi lại. Ngừng nói về Medi nữa.
「Chúng ta cũng phải tìm cách làm ra món ăn thành công thôi nhỉ... Làm thế nào để làm ra nó ngon lành đây... Nói đến nấu ăn thì mẹ mình cũng tạm ổn đấy, nhưng mà đây là sáng tạo vật phẩm nên hỏi mẹ cũng chẳng ích gì... Mà khoan, ủa? Mẹ đâu rồi?」
Trên hàng ghế dành cho người tham quan không thấy bóng dáng Mẹ số 1 trong bộ đồng phục thủy thủ. Mamako đi đâu rồi...
「Maa-kun ơi! Mẹ ở đây nè!」
Một tiếng gọi vang lên. Masato nhìn về phía đó thì thấy.
Mamako, không biết từ đâu mang đến, đã mặc thêm một chiếc tạp dề bên ngoài bộ đồng phục thủy thủ, và đang chiếm dụng một cái bàn để làm gì đó.
Đặt rau củ lên thớt, băm "tóc tóc" bằng dao. Rồi đổ "ào" vào nồi, bắc lên bếp lò dùng nhiên liệu ngọc, và cứ thế đun sôi sùng sục.
Ừm. Đang nấu ăn thật.
「Khoan, mẹ! Mẹ đang làm cái quái gì vậy!?」
「Gì chứ, nấu ăn mà con? Mẹ xem mọi người làm tự nhiên cũng muốn làm thử. Hỏi thầy giáo thì thầy bảo được thôi nên mẹ làm luôn.」
「Mẹ lại tự ý làm mấy chuyện đó nữa rồi...!」
「À, đúng rồi con. Này Maa-kun. Con nếm thử một chút nhé? Không biết đã đúng hương vị nhà mình chưa nhỉ.」
Mamako rót nước dùng ra một chiếc đĩa nhỏ, rồi cứ thế thúc giục Masato nếm thử.
「Khoan, dừng lại đi mẹ! Mà trông nó nóng hổi thế kia! Khói bốc nghi ngút luôn!」
「À, đúng rồi Maa-kun bị rát lưỡi mà nhỉ. Thế thì phải làm nguội cẩn thận đã.」 Phù phù.
「Này!? Mẹ không cần làm mấy trò đó đâu!?」
「Ừm, vẫn còn hơi nóng một chút nhỉ.」 Phù phù.
「Thôi đủ rồi!? Mọi người đang nhìn kìa!?...Trời ơi, con hiểu rồi mà! Con nếm thử đây! Nếm thử là được chứ gì!」
Đành chịu thôi, Masato đành uống một hơi cạn sạch thứ nước dùng mẹ vừa "phù phù" làm nguội thì...
Masato được nhận hiệu ứng tăng tỉ lệ thành công của kỹ năng sáng tạo vật phẩm. Vì mẹ đã "phù phù" hai lần nên hiệu ứng còn tăng gấp đôi.
「...Hả?」
「Ố là la. Không biết mẹ lại vô tình kích hoạt năng lực đặc biệt nào nữa rồi nhỉ.」
「Không không không không! Ngay cả như thế thì cũng quá vô lý rồi! Quá sức vô lý luôn... Nhưng mà, tiện quá! Wise! Potta!」
「Mặc dù rất muốn trêu Masato về chuyện cuồng mẹ, nhưng bây giờ ưu tiên là kiếm điểm đã nhỉ! Mamako-san, "phù phù" cho tớ một chén!」
「Xin mẹ "phù phù" cho cháu nữa ạ!」
「Được rồi con. Thế thì...」 Phù phù. Phù phù.
Wise và Potta cũng nhận lấy chén nước dùng được mẹ "phù phù", và uống cạn một hơi. Cả hai cũng được nhận hiệu ứng tăng tỉ lệ thành công.
Thế này thì được rồi!
「Tiến lên một lượt luôn nào! Mang hết nguyên liệu muốn chế biến thành món ngon đến đây!」
「Cứ thế quẳng bừa vào dụng cụ có hiệu ứng tăng tỉ lệ thành công! Rồi thì!」
「Tụng niệm nào!... Sẽ làm ra đồ tốt chứ? Sẽ làm ra đồ tốt! Đồ tốt... Xong rồi!」
Kỹ năng sáng tạo vật phẩm kích hoạt. Những nguyên liệu bị quẳng bừa vào cốc thủy tinh, nồi, hay bát bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi thì...
Trên bàn, một miếng bít tết siêu dày ngập tràn nước thịt, một thuyền sashimi khổng lồ theo mùa, và một chiếc bánh cưới cao hai mét xuất hiện.
Thầy Gotsui, người vừa đến xem xét tình hình, đang trợn tròn mắt kinh ngạc.
「Ôi chao! Không ngờ các em lại có thể tạo ra những thứ tuyệt vời đến thế này! Ừm, ta thực sự khâm phục! Dũng sĩ Masato, Hiền giả Wise, Thương nhân du hành Potta, ba người các em sẽ được đặc biệt thưởng 20 điểm!」
「「「Yeayyyy!」」」
Kiếm được một đống điểm! Vui sướng khôn tả!
Masato và những người bạn nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Các học sinh xung quanh, và cả Medi nữa, đều mỉm cười vỗ tay. Có vẻ như họ thực lòng chúc mừng. Quả nhiên cô ấy là một nữ chính tuyệt vời.
Chỉ có điều, Medi-mama thì...
「...Đáng ghét làm sao... Phải làm gì với bọn chúng đây nhỉ...」
Với ánh mắt rõ ràng tràn đầy địch ý, bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Masato cùng những người bạn, và cả Mamako.
Mặc dù không cần phải nói rõ, nhưng bà ta vẫn đang mặc đồng phục thủy thủ.
***
Giờ học thực hành sản xuất kết thúc, đến giờ nghỉ trưa.
Masato và mọi người tập trung ở sân trong đầy nắng, ngồi trên tấm bạt dã ngoại để ăn trưa.
「Cậu có thấy vẻ mặt của bà cô đó không? Trông tức tối kinh khủng luôn nhỉ. Tớ thì thấy vui sướng cực kỳ luôn đó.」
「Mày đúng là có tính cách tệ thật đấy... Nhưng mà, nói thật thì tao cũng có chút sảng khoái đấy.」
「Vâng! Cháu cũng nghĩ 'Thấy chưa!'」
「Ai cũng cố gắng mà. Vậy nên đạt được thành tích tốt thì vui phải biết chứ.」
「Ừm. Chúng ta đã cố gắng. Rất rất cố gắng. ...Cố gắng thì là cố gắng rồi... nhưng có lẽ hơi cố gắng quá sức thì phải.」
Masato khẽ thở dài, rồi nhìn bữa trưa của mọi người.
Thực đơn gồm có: cơm hộp đặc biệt của Mamako, món hầm đặc biệt của Mamako, thêm cả bít tết siêu dày, thuyền sashimi đầy ắp, và tráng miệng là chiếc bánh cưới cao hai mét nữa.
Lượng thức ăn này... Và lượng calo này nữa...「Thôi rồi, ăn hết nổi không đây?」「Phải ăn thôi chứ sao!」「Cháu sẽ cố gắng ạ!」「Đừng cố quá nhé con.」Dù sao thì, mọi người cũng vươn đũa ra, cần mẫn chiến đấu.
Dũng sĩ, Mẹ của Dũng sĩ, Hiền giả, Thương nhân du hành. Bốn người bạn đồng hành cùng nhau hợp sức, tham gia vào trận chiến đưa những miếng bít tết và sashimi đã được cắt ra, cùng với cơm hộp, vào miệng.
「(Hừm... Chúng ta đang làm cái quái gì trong game này vậy nhỉ?)」
Masato cứ thế nghĩ mãi.
Đúng lúc đó.
「Ồ, bữa trưa này trông thịnh soạn quá nhỉ.」
Nhìn về phía giọng nói quen thuộc đó, Masato thấy một người phụ nữ trong bộ tu phục. Là Shylase.
「Ố, Shylase-san. Nếu không phiền, cô dùng bữa cùng chúng tôi không?」
「Ồ, được sao ạ? Nếu đã vậy thì tôi xin phép nhập tiệc cùng... À mà, trước tiên hãy giải quyết việc chính đã. Mamako-san, cô có thể dành chút thời gian không? Mời cô sang đây ạ.」
「Vâng? Có chuyện gì thế ạ?」
Người vừa mời khách thì lại được mời ngược lại, Mamako đứng dậy và đi về phía Shylase thì...
Shylase bình tĩnh, nhẹ nhàng dang rộng vòng tay, và dịu dàng ôm lấy Mamako.
Masato phun ra. Cậu ta không thể không phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài.
「Phụt!?...Khụ khụ!...Khoan đã, Shylase-san!?」
「Thật ra, tôi cũng đã kết hôn và có con gái. Nghĩa là tình huống này, đối với Masato-kun mà nói, là mẹ của mình đang được một bà mẹ khác ôm lấy... Cậu có cảm tưởng gì không?」
「Vì não cháu đã ngừng hoạt động nên cháu không biết ạ!」
「À, phải rồi nhỉ. Bản thân tôi cũng chẳng biết phải "khoe" điều gì về tình huống này cả. Thôi vậy, đến đây là đủ. ...Mamako-san, cảm ơn cô.」
「À, vâng ạ. Tôi cũng không hiểu lắm nhưng mà, nếu giúp ích được thì tốt rồi ạ.」
Shylase buông Mamako ra khỏi vòng tay. Cả hai người cùng ngồi xuống tấm bạt dã ngoại.
Và rồi Shylase như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu ăn. Bắt đầu ngay bằng bánh cưới. Cứ thế tự do cắt ra và nhồm nhoàm.
Ăn ngon miệng thật, nhưng mà, về cơ bản cô ta vẫn là kiểu người như thế, nhưng mà khoan đã nào.
「...Ít nhất thì cũng giải thích đi chứ. Cái vừa rồi rốt cuộc là trò gì vậy?」
「Không có gì to tát đâu ạ. Tôi chỉ muốn đo kích thước một cách khái quát thôi mà.」
「Đo kích thước?」
「Vâng. ...Nói điều này trước mặt Wise-san thì hơi ngại nhưng mà...」
「Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói nữa! Nếu nói ra tôi sẽ lấy đĩa bít tết mà tát đấy!」
「Á á á á! Nóng lắm nên không được đâu!」
Nhân tiện, chiếc đĩa bít tết thì phẳng lì. Lép kẹp.
「Dù sao thì, vì liên quan đến kích thước như vậy, tôi muốn kiểm tra trước xem Mamako-san có thể mặc vừa hay không.」
「Hả? Mặc? Mặc là ý gì?... Chẳng, chẳng lẽ nào... Cô định bắt mẹ tôi mặc cái gì kỳ quái sao...」
Trong lòng Masato, còi báo động vang lên inh ỏi. Nhịp tim tăng vọt đến mức bất thường. Có vẻ như một chuyện khủng khiếp sắp xảy ra... Đặc biệt là một thảm họa đối với một đứa con trai như cậu... Cậu lo lắng đến mức gần như hóa điên.
Như thể đang tận hưởng vẻ mặt của Masato, Shylase khẽ mỉm cười.
「Tôi khuyên cậu nên ăn thật no để chuẩn bị cho buổi học chiều nay. Vì nếu không có đủ năng lượng, có lẽ cậu sẽ không trụ nổi đâu. Fufufu.」
「Buổi học chiều có liên quan gì sao!? Không trụ nổi tức là nói nó khắc nghiệt đúng không!? Là ý đó đúng không!? Xin hãy xác nhận là ý đó đi mà!?」
「Ồ, đã đến lúc nghỉ trưa kết thúc rồi nhỉ. Tôi phải quay lại điều tra lỗi trong học viện đây. Chào nhé. ...Fufufu...」
「Khoan, Shylase-san!? Shylase-saaaan!?」
Shylase không quay đầu lại, mà ôm chiếc bánh bỏ đi.
Và rồi, một chuyện gì đó đã xảy ra.
***
Chuông báo bắt đầu giờ học vang lên, buổi học chiều chính thức bắt đầu.
Địa điểm tập trung là bể bơi trong nhà. Trước một bể bơi lớn với các làn bơi 50 mét, các học sinh đã thay đồ bơi theo quy định của trường, hay còn gọi là đồ bơi học đường, đang xếp hàng ngay ngắn.
Nhưng chỉ riêng Masato, đang co quắp ở khu vực dành cho người đứng xem bên cạnh hồ bơi.
Nói thẳng ra thì, cậu đang rất chán nản. Vì cậu dễ dàng tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
「(...Là đồ bơi sao... Mà chắc chắn, đây là loại đồ bơi mà một người mẹ bình thường sẽ không bao giờ mặc...)」
Mamako chắc chắn sẽ đến. Đến lớp học bơi này. Lại còn trong bộ đồ bơi nữa chứ. Chuyện Shylase đo kích thước chính là vì lẽ đó.
Trong tất cả mọi chuyện, thì mẹ lại đến lớp học, trong bộ đồ bơi... Đây đúng là cực hình rồi.
「……Chắc trên đời này chẳng có dũng giả nào lại gặp phải vận mệnh nghiệt ngã như tôi đâu nhỉ... Dù có không vượt qua được, thì cả thế giới cũng sẽ thứ lỗi cho tôi thôi... Ngay cả Ma Vương cũng sẽ phải mủi lòng thương hại...」
Khổ thân rồi, giỏi lắm rồi, giờ thì nghỉ ngơi đi... Cứ ngỡ một Ma Vương vạm vỡ sẽ vỗ nhẹ vai tôi mà nói thế. Thật sự, tôi nghĩ mọi chuyện tệ đến mức đó cơ mà.
Nhưng đời không như mơ. Ngay cả khi chưa có gì xảy ra, tinh thần Masato đã hoàn toàn kiệt quệ. Thế mà đồng đội vẫn gọi giục cậu đứng dậy.
「Này Masato! Cậu làm cái quái gì thế hả! Mau mau vào hàng đi chứ!」
「Masato-san! Nếu không có vấn đề gì về sức khỏe thì cố lên nào! Cố gắng giành điểm nhé!」
Là Wise và Porta. Cả hai đều mặc đồ bơi học đường.
Wise thì... ừm, cũng chỉ hơi đầy đặn hơn cái đĩa bít tết một chút thôi. Còn Porta thì khỏi nói rồi, dễ thương vô điều kiện, đến cái túi đội trên đầu cũng dễ thương không tả nổi.
Thế nhưng... Dù Wise có thế nào thì cũng đành chịu, nhưng ngay cả khi được Porta cổ vũ, Masato vẫn chẳng có chút sức lực nào để đứng dậy...
Và rồi.
「À... Masato-kun, cậu có sao không?」
「Ể?... Ờm...」
Khẽ lên tiếng hỏi là Medhi. Cô bé mặc đồ bơi học đường đó trong veo và đẹp tựa thiên thần.
Cô bé khẽ cúi người xuống nhìn vào, và "kho báu" khá đồ sộ của cô ấy, cứ thế lắc lư "ta-wa-wan, ta-wa-wan" ngay trước mắt Masato.
Ừm. Thôi không nói gì nữa.
Nếu đã là đàn ông, chắc chắn sẽ có những lúc buộc phải đứng dậy, không thể không. À không, không phải theo nghĩa bậy bạ đâu nhé, tuyệt đối không phải đâu. Ý là có những lúc phải đứng lên vì một điều gì đó... Vì kho báu đang ở ngay đó mà.
「À, Masato-kun...?」
「À, ừ, không sao không sao! Tôi hoàn toàn ổn mà! Xin lỗi đã khiến cậu lo lắng!」
「Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi. Chúng ta cùng cố gắng cho tiết học nhé.」
Medhi nhẹ nhàng rời đi. Cùng với một cái lắc lư "ta-wa-wan".
「...Wise thì không được thế này rồi.」
「Cậu nhìn vào đâu mà nói thế hả?!」
Bàn chân bị giẫm đạp "rầm rập" đau điếng. Đau quá trời đau.
Dù sao đi nữa, không thể để nữ chính nhìn thấy bộ dạng thảm hại này, nên Masato bằng cách nào đó đã "hồi phục". Cậu hạ quyết tâm và nhập vào hàng ngũ học sinh.
Chẳng bao lâu sau, thầy Gồ Ghề kéo cái bảng trắng "kà rẹt kà rẹt" đi tới.
「Ừm, có vẻ như tất cả đã tập trung đầy đủ rồi nhỉ! Và tất cả đều mặc đồ bơi! Ừm, không chê vào đâu được! Tất nhiên thầy cũng đã chuẩn bị trang phục tươm tất rồi! Thế này đây!」
Với thái độ như thể muốn nói "Đồ bơi của đấng nam nhi từ xưa đến nay chính là khố!", thầy Gồ Ghề hiên ngang phô bày bộ dạng chỉ mặc độc một chiếc khố.
Nhưng mà nhìn chả có gì vui cả nên cứ bỏ qua đi.
「Ga-ha-ha! Có vẻ nhiều người đang quay mặt đi tránh nhìn, nhưng dù bị lạnh nhạt thầy cũng không sao đâu. Chỉ là, sau này lỡ có nghĩ lại thì thầy sẽ khóc đấy. ...Vậy thì tôi sẽ giải thích nội dung tiết học buổi chiều. Chú ý vào bảng trắng nào!」
Thầy Gồ Ghề, người có tinh thần yếu ớt như đậu phụ dù thân hình vạm vỡ, viết lên bảng.
Chủ đề của tiết học là 【Thực hành dưới nước】.
Nhiệm vụ cho những người thuộc nghề chiến đấu là tiêu diệt quái vật xuất hiện trong hồ bơi. Thứ hạng sẽ được quyết định dựa trên số lượng quái vật bị đánh bại và độ hiếm của chúng, những người đứng top sẽ được cộng điểm.
Nhiệm vụ cho những người thuộc nghề sản xuất là chế tạo vật phẩm bằng cách sử dụng nguyên liệu mà quái vật rơi ra. Thứ hạng sẽ được quyết định dựa trên số lượng vật phẩm chế tạo được và độ hiếm của thành phẩm.
Những người nghề chiến đấu sẽ tiêu diệt quái vật và thu thập nguyên liệu rơi ra. Những người nghề sản xuất sẽ nhận nguyên liệu đó để chế tạo vật phẩm, rồi chuyển giao cho những người nghề chiến đấu. Những người nghề chiến đấu sẽ sử dụng vật phẩm để nâng cao hiệu suất hơn nữa... Cứ như vậy, sự phối hợp giữa hai bên sẽ là chìa khóa để nâng cao thành tích.
「Cuối cùng, một điểm quan trọng nữa! Về những con quái vật xuất hiện, ai mà còn bận tâm đến việc chúng là quái vật nước ngọt hay nước mặn thì coi như thua! Hãy chấp nhận mọi thứ như vốn có đi! Rõ chưa!」
「「「「Vâng ạ!」」」」
Như một quy tắc bất thành văn, tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.
Kết thúc phần giải thích, thầy Gồ Ghề đột nhiên bắt đầu sốt ruột.
「Ờm, vậy thì, trước khi bắt đầu tiết học, thầy muốn giới thiệu một người. ...Nào các chàng trai! Đã sẵn sàng chưa! Người thầy muốn giới thiệu là...」
「Tất nhiên là tôi rồi!」
Cùng lúc đó, người xuất hiện với giọng nói đầy khí thế chính là mẹ của Medhi.
Với thân hình đẹp đẽ, cân đối và còn rất trẻ trung, cô ấy khoác lên mình bộ bikini vàng óng.
Mẹ Medhi đứng hiên ngang trước mặt học sinh, ưỡn ngực như thể muốn nói "Nào, cứ thoải mái mà khen ngợi đi!".
「Mẹ đẹp lắm ạ!」
Medhi vỗ tay hò reo.
Thế nhưng.
「Vâng. Xin cảm ơn. Bây giờ chúng ta quay lại vấn đề chính nhé.」
「Khoan, thầy ơi?! Khoan đã chứ! Các nam sinh đang ồn ào phấn khích muốn chết mà...!」
「「「「...Haizzz...」」」」
Tái mét cả mặt.
「Này, các em! Sao lại thở dài chứ?! Sao tự dưng lại trông tiều tụy thế kia?! Nhìn đây này! Là hình ảnh tôi mặc đồ bơi đó! Vui lắm chứ gì!? Nào, hãy ồn ào lên đi!」
「Ờm, xin mời mẹ Medhi xuống dưới. ...Nào các em! Lần này thì chắc chắn rồi!」
"Hãy mở to mắt ra mà nhìn!"
Người được giới thiệu, tất nhiên là vị này.
「Cảm ơn đã quan tâm. Tôi là Mamako, mẹ của Mah-kun. Mọi người hãy cố gắng nhé.」
Chính là Mamako.
Một bà mẹ mặc đồ bơi học đường.
Đúng vậy, một bà mẹ mặc đồ bơi học đường.
Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt tại đó đều không thể nào ngay lập tức định hình được, rốt cuộc thì nên hiểu cảnh tượng này như thế nào.
Dù sao thì, thứ to lớn thì vẫn cứ to lớn. Hơn nữa lại là Mamako nữa chứ.
「「「「Yesss! Mamako-san mặc đồ bơi học đường, chào mừng cô đến với chúng connnn!」」」」
Ngay lập tức, tiếng reo hò phấn khích của các nam sinh vang lên như sấm. Cứ mỗi khi hai quả "bom tấn" được "trang bị" trên ngực cô ấy rung rinh, là có thứ gì đó lại sục sôi trong lòng các chàng trai!
Bên ngoài cái không khí náo loạn đó, Masato đã nín thở, trút hết không khí trong phổi rồi nhảy thẳng xuống hồ bơi, định dán chặt vào đáy hồ suốt đời.
「(...Nếu chỉ là đồ bơi bình thường thì còn đỡ... Đằng này, lại còn là đồ bơi học đường nữa chứ...)」
Nếu bị cho nhìn thấy cái thứ đó, thì tôi, với tư cách là một người con, không, với tư cách là một con người, không, thậm chí là một sinh vật hữu cơ, tôi cũng chẳng còn cảm thấy mình có thể tiếp tục sống nổi.
Masato muốn hòa tan vào cái vật liệu lạ hoắc dưới đáy hồ bơi để kết thúc tất cả, thế nhưng lại bị Porta và Wise kéo lên với những tiếng "Masato-san!", "Cậu làm cái quái gì thế hả!", khiến cậu thấy buồn vô cùng.
Thầy Gồ Ghề thì lại cười gượng gạo.
「Ờm, giữ im lặng nào. Bình tĩnh đi. Đặc biệt là Dũng giả Masato, bình tĩnh lại, hít thở đi, và sống sót trên cạn đi!」
「Khụ... Shiraase-san... Cô dám làm chuyện này... Tôi sẽ không tha cho cô đâu...」
Một người mẹ trong bộ đồ bơi học đường, đối với một người con trai mà nói, chỉ có thể gói gọn trong một từ: tồi tệ nhất. Giống như bị đổ một loại kịch độc chỉ ảnh hưởng đến thị giác và não bộ vào mắt vậy. Đó là một nỗi đau khôn xiết khi bị ô nhiễm mà không thể chết được.
Với Masato, dù có cân nhắc một vài vấn đề thì hình ảnh mẹ Medhi mặc đồ bơi vẫn còn...
Không, cũng không hẳn. Một bà mẹ xuất hiện ở đây với bộ bikini vàng óng rồi "bùm" một tiếng... cũng hơi quá nhỉ...
「...Khụ khụ... Mẹ độc ác, đáng đời... Buồn cười ghê...」
「Ừm, thì đúng là. Cũng có phần nghĩ như thế thật... Khoan... Hả?」
Masato vô thức phản ứng lại, nhưng ai đã nói ra lời đó chứ?
Bất chợt quay đầu nhìn, người đang ở đó là thiên thần Medhi.
「Masato-kun, cậu có chuyện gì sao?」
「Ể? À, không, không có gì cả...」
Lời nói vừa nãy là của Medhi... Không không, làm gì có chuyện đó.
Cô bé là một thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo. Những từ ngữ thô tục như "đáng đời" hay "buồn cười ghê" làm sao cô bé có thể dùng được. Đâu phải Wise đâu mà!
「Khỉ thật... Này Wise. Đừng có nói mẹ độc ác gì đó nữa. Dù có là sự thật thì cũng là thiếu tôn trọng với Medhi chứ.」
「Hả? Chuyện gì thế?」
Wise ngơ ngác, nhưng cái kiểu lấp liếm lộ liễu đó... Thôi, chuyện bên này thì bỏ qua đi. Quan trọng hơn là.
Mẹ Medhi ngày càng nóng nảy và ồn ào.
「Cái gì thế này! Có phải rất kỳ lạ không ạ?! So với Mamako-san, có phải tôi đang bị đối xử một cách cẩu thả không ạ?! Này thầy ơi, rốt cuộc thầy có ý gì thì giải thích cho tôi nghe đi...!」
「Không không! Chỉ là cô đang tưởng tượng thôi! Tưởng tượng thôi mà! Hơn nữa, xin mời cô về chỗ ngồi dành cho phụ huynh! Nếu tiết học không thể diễn ra suôn sẻ, tôi e rằng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của con gái cô đấy, nên xin cô hãy cân nhắc!」
「Khụ... Cái này... Bị nói vậy thì đành chịu vậy! Đành lòng mà chấp nhận tình hình này vậy! Là đành lòng đấy nhé!」
Mẹ Medhi với bộ mặt quỷ Dạ Xoa, lạch bạch bước đi, rồi "rầm" một cái ngồi phịch xuống chiếc ghế dài đặt ở rìa hồ bơi.
「Mamako-san cũng vậy! Mời cô, mời cô ngồi cạnh tôi!」
「Vâng, vâng. Vậy tôi xin phép.」
「Hừ! ...Thì đúng là Mamako-san rất trẻ trung và xinh đẹp thật... Nhưng tôi cũng đâu đến nỗi nào chứ! Vậy mà! ...Uất ức không thể tả nổi...!」
Những lời càu nhàu của mẹ Medhi cứ thế tuôn ra không ngừng, nhưng có để ý cũng chẳng ích gì nên thôi cứ bỏ qua.
Tiết học bắt đầu.
Các học sinh, bao gồm cả Masato, tản ra quanh hồ bơi. Những người nghề chiến đấu nắm chặt vũ khí của mình, những người nghề sản xuất chuẩn bị cho việc chế tạo vật phẩm, chờ hiệu lệnh.
「Vậy thì, chuẩn bị, sẵn sàng, BẮT ĐẦU! ...Nếu tôi nói thế thì các em sẽ bắt đầu đấy nhé? Nói thế thôi. Ga-ha-ha.」
Tất cả học sinh đều nhắm thầy Gồ Ghề làm mục tiêu. Mức độ thù địch với thầy Gồ Ghề tăng vọt như diều gặp gió. Việc bị "đánh hội đồng" là không thể tránh khỏi.
「Khoan, xin lỗi nha?! Xin lỗi vì thầy là một người thầy tinh nghịch nha?!」
Tinh nghịch hay không thì đây không phải là vấn đề có thể tha thứ được.
「Vậy, vậy thì, làm lại nhé! Chuẩn bị... BẮT ĐẦU!」
Lần này thì thực sự bắt đầu. Các học sinh nghề chiến đấu đồng loạt lao xuống hồ bơi.
Trong hồ bơi xuất hiện rất nhiều quái vật. Cá kỳ dị, các loài thân mềm như bạch tuộc và mực, thậm chí cả tảo biển biết di chuyển nữa. Đủ loại quái vật hệ nước.
Đúng vậy. Toàn bộ đều là quái vật hệ nước.
「Thầy Gồ Ghề! Không có kẻ địch hệ không sao ạ!」
「À, không có đâu. Dù sao thì đây cũng là quái vật dưới nước mà. Chỉ có hệ nước thôi.」
「Tôi đã nghĩ là vậy rồi, chết tiệttttt!」
Masato, người chuyên về tấn công trên không, chắc chắn sẽ không thể phát huy tác dụng. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Masato cố gắng vực dậy tinh thần để tham gia chiến đấu.
Tuy nhiên, trước mắt cậu tránh lao thẳng xuống hồ bơi. Chỗ này không ổn. Khu vực gần rìa hồ bơi đã chật kín học sinh khác rồi.
Vậy thì mục tiêu là trung tâm hồ bơi.
「(Sẽ nhảy từ bục nhảy xuống, bơi một mạch, rồi chiếm lấy một khu săn quái tốt!)」
Cậu chạy vụt qua rìa hồ bơi (nơi không được phép chạy) và hướng tới bục nhảy.
Và, trên đường đi, có chỗ ngồi phụ huynh.
「Ôi, Mah-kun kìa! Mah-kuunn! Mẹ ở đây nè! Cố lên con!」
Bên cạnh mẹ Medhi với vẻ mặt chán chường, Mamako tươi cười vẫy tay.
Được mẹ mình trong bộ đồ bơi học đường tươi cười cổ vũ ư. Nôn ra máu là chuyện thường tình.
「...Khụ khụ...」
「Kìa!? Ma-Ma-Mah-kun!?」
Masato chỉ còn biết sụp đổ mà thôi...
Bất chấp Masato đang trong tình trạng đó, Wise đã nhảy từ bục nhảy xuống hồ bơi.
「Hừm hừm! Cậu cứ chết ở đó đi nhé! Tôi đi trước đây!」
「Ối! Đợi đã! Tôi là người nhìn thấy trước mà! Khỉ thật!」
Sát thương từ "mẹ đồ bơi học đường" rất nghiêm trọng, nhưng đây không phải lúc để chết.
Thêm một đối thủ nữa.
「Masato-kun! Tôi xin phép đi trước nhé!」
Là Medhi. Có vẻ như cô bé cũng nhắm vào trung tâm hồ bơi.
Medhi nhảy xuống hồ bơi với tư thế cực kỳ duyên dáng, rồi bơi kiểu tự do một cách đẹp mắt. Bất chấp áp lực nước tác động lên bộ ngực "hoành tráng" của mình, cô bé vẫn đạt tốc độ đáng kinh ngạc.
「Gì chứ, nhanh thế sao!?」
Cô bé dễ dàng vượt qua Wise, người vốn dĩ không bị áp lực nước.
Và Medhi đã sớm tiếp cận được quái vật cá kỳ dị, rồi dùng cây trượng hiện ra trong tay để...
Đánh đấm bằng vật lý!
"GOSUN!" một phát. Con quái vật cá kỳ dị với phần đầu lõm tròn vo một cách đẹp đẽ đã bị hạ gục chỉ bằng một đòn. Nó nổi "phù" lên rồi hóa thành bụi mà biến mất.
「Khoan... Không phải dùng phép thuật mà là dùng đòn vật lý để kết liễu sao... Chẳng lẽ Medhi là "Pháp Sư Cận Chiến" à?」
「Vâng ạ! Em là hồi phục sư chuyên về tăng cường đả kích! Mẹ em đã khuyên em hãy lật đổ định kiến cho rằng hồi phục sư thì yếu đuối, để trở thành một tồn tại mạnh mẽ nhất!」
「Cái kiểu bồi dưỡng chuyên nghiệp thế này... Thật đáng khâm phục... Khoan, đây không phải lúc để nhàn nhã đứng nhìn!」
Masato cũng vội vã nhảy xuống hồ. Cậu rẽ nước, tiếp cận từ dưới nước rồi "Trước hết là một con!" Cậu chém đôi con bạch tuộc ở gần đó bằng một nhát kiếm.
Masato đã đánh bại con bạch tuộc. Cậu nhận được vật phẩm 【Chân bạch tuộc】. Đúng y chang chân bạch tuộc thật.
「Ồ, nguyên liệu sao! ...Này Porta! Cậu ở đâu! Nhờ cậu đấy!」
「Vâng! Em ở đây ạ! Hãy giao phó cho em!」
Masato "phóc" một cái ném nguyên liệu vừa kiếm được. Porta ở rìa hồ bơi bắt gọn. Ngay lập tức, cô bé bắt đầu chế tạo vật phẩm.
Porta nhẹ nhàng nắm chặt vật phẩm 【Chân bạch tuộc】, rồi đáng yêu ngân nga thần chú. Dù nhìn cảnh tượng khá "kinh dị", nhưng cô bé vẫn cứ đáng yêu ngân nga.
“Không biết có làm được món nào hay ho không nhỉ? Chắc chắn là làm được! Làm được rồi!”
Ánh sáng bừng lên trong lòng bàn tay Pouta, khi cậu khẽ mở ra, kìa! Bột takoyaki, trứng, nước, dầu ăn, bạch tuộc cắt khúc. Và cả một chiếc bếp nướng điện với đầy những khuôn tròn trũng xuống cũng hiện ra.
Pouta đã tạo ra [Bộ tiệc Takoyaki].
Dù biết cậu ấy đã dày công tạo ra, nhưng Makoto thì chỉ còn nước trợn trắng mắt.
“Cái, cái gì thế kia…”
“Đây là [Bộ tiệc Takoyaki] ạ! Có thể nướng ra những viên takoyaki giúp hồi phục trạng thái bất thường! Vì vậy, giờ tôi sẽ nướng ngay đây!”
“Ờ, ừ… Cẩn thận kẻo bỏng đấy…”
“Ồ, có vẻ vui đấy. Cho tôi tham gia cùng được không nhỉ? Nếu pha nước sốt chấm đặc thông thường ngoài chợ với nước chấm mì soba, bạn sẽ có một loại nước sốt ngon không kém gì nước sốt chuyên dụng đâu. Vị nước dùng có sẵn trong nước chấm mì soba sẽ làm tăng hương vị một cách tuyệt vời đó.”
“Ối giời. Lại thêm một người thừa thãi bị cuốn vào rồi.”
“Nào, nướng thôi! Tôi lật bánh siêu giỏi đấy nhé!”
“Chưa kể lại có thêm một người nữa tham gia.”
Mamako đang ở hàng ghế khán giả, và cả Wise nữa, cũng kéo đến. Thế là buổi hội chị em nướng takoyaki bên hồ bơi đã bắt đầu. Takoyaki, hồ bơi, với đồ bơi học sinh. Càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà nói gì thì nói, Wise không cần đi đánh quái sao? Makoto chợt tự hỏi.
“(À, có lẽ nào… cô ta đã bị phong ấn ma thuật rồi sao…)..”
Mà Makoto chẳng hề hay biết gì, có lẽ chuyện đó đã trở thành chuyện thường ngày rồi chăng… Nhìn cái dáng vẻ cô nàng cố gắng nhịn khóc đến tuyệt vọng, ra sức khuấy trộn nguyên liệu takoyaki… thật đáng thương vô cùng…
Nhưng mà thôi kệ đi. Vì đó là Wise mà.
“Đây là một cuộc so tài đấy nhé! Không phải tôi vô tình hay đại loại thế đâu nhé! Đừng nghĩ xấu về tôi nha!”
Mừng vì đối thủ bớt đi một người, Makoto thầm hoan nghênh.
Điều đáng quan tâm lúc này là tình hình của đối thủ còn lại, Medhi.
“Này Medhi! Bên đó trông cậu có vẻ rất hăng hái nhỉ!”
“Vâng! Vì tôi không thể thua được! Dù là cạnh tranh với Makoto-kun thì tôi cũng sẽ không nhân nhượng đâu!”
“Cái tinh thần máu lửa đó, tôi không ghét đâu! Cứ vậy mà đấu thôi!”
Theo đà hưng phấn, Makoto đã không thể nói ra câu “Tôi thích cậu!”, điều đó hơi tiếc một chút, nhưng hơn tất cả những điều đó.
Số lượng quái vật ở giữa hồ bơi đã giảm đi đáng kể. Chúng đã bị Medhi dọn dẹp sạch sẽ. Số lượng quái vật tiêu diệt chắc chắn đã bị bỏ xa một khoảng lớn rồi.
Gỡ gạc lại từ đây có vẻ hơi khó khăn… nhưng cậu không thể từ bỏ hy vọng mà phải tiếp tục cố gắng thôi.
“Chắc chắn có ở đâu đó! Kiểu cơ hội lật ngược tình thế chỉ trong một đòn! Hoặc loại có điểm thưởng đặc biệt gì đó… ừm…?”
Bất chợt, Makoto nhìn thấy.
Trong hồ bơi, có một cái bóng lớn. Thứ gì đó khổng lồ dài ngoằng, không thể so sánh với những con quái vật khác, đang uốn lượn bơi lội.
Đây chắc chắn là một kẻ thù đặc biệt rồi. Nếu không thì gay go rồi.
“Tuyệt vời! Tôi đang chờ đợi cái loại này đây mà! Chỉ có thể ra tay thôi!… Medhi! Xin lỗi nhé, con này tôi xin xơi!”
“Không, tôi sẽ không để cậu làm thế! Tôi sẽ hạ gục nó!”
Makoto bơi theo cái bóng. Medhi cũng tương tự bơi theo, hai người song song tạo thành một cuộc đua gay cấn.
Đúng lúc đó.
“Maa-kun! Đừng cố quá sức đấy con! Thứ hạng thì sao cũng được! Quan trọng hơn tất cả là con không bị thương!”
“Medhi! Con hiểu chứ! Bằng mọi giá phải là số một! Nếu không phải số một thì chẳng có ý nghĩa gì cả! Đặc biệt là không được thua Makoto-kun đâu đấy!”
Giọng hai người mẹ vang vọng. Một bên là tiếng nói mong con mình được an toàn. Một bên là tiếng nói đòi hỏi thành tích xuất sắc bằng mọi giá. Đó là tiếng gọi chứa đựng tình cảm của từng người mẹ.
Hai đứa trẻ được gọi tên thì.
“Ôi trời ơi! Bị nói như thế thì lại càng phải cố gắng hết sức chứ còn gì nữa! Trời ạ!”
Makoto tăng tốc hơn bao giờ hết.
Bởi vì đúng là như vậy. Nếu chỉ vì bị bảo không cần cố gắng mà lại buông xuôi, thì chẳng khác nào làm nũng theo lời Mamako vậy. Thứ đó không thể chấp nhận được. Cậu đâu phải đứa bám váy mẹ đâu.
Chỉ là, một chút thôi.
“(…Mình thật sự được mẹ trân trọng đến vậy sao).”
Cũng có một chút cảm giác như vậy. Cái cảm giác không tồi chút nào đó có lẽ đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu, có thể có hoặc không, nhưng thôi thì cứ vờ như không để ý.
Còn về phần Medhi, cô nàng lại chậm lại. Dần dần thụt lùi. Chuyện gì vậy nhỉ…
Rồi, bất chợt Medhi lẩm bẩm.
“Ôi trời ơi, số một với chả số một… Thật phiền phức… Ước gì chết quách đi cho rồi…”
“…Hả?”
Makoto đã nghe rõ mồn một lời lẩm bẩm đó. Đã lỡ nghe thấy rồi.
Medhi, cô gái vốn là một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ… lúc nào không hay đã biến thành một vẻ mặt ủ rũ, u ám. Ánh mắt cô tối sầm vì thất vọng với tất cả mọi thứ trên đời. Cô nàng cực kỳ bực bội, nghiến răng kèn kẹt.
“(Hả, cái gì thế này… Đây rốt cuộc là…?).”
Nghe nhầm ư? Nhìn nhầm ư? Không, đó là một sự thật không thể lay chuyển.
Ốc đảo trong tim Makoto, thiên thần mà cậu cuối cùng cũng tìm thấy, nữ chính của cuộc gặp gỡ định mệnh, dường như đang gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp…
Đúng lúc đó, cái bóng dưới nước đột nhiên trồi lên mạnh mẽ.
“Nhururururururururururururútt!”
Không rõ đó là tiếng kêu hay âm thanh gì.
Thứ xuất hiện là một con hải quỳ to bằng cây cổ thụ. Khổng lồ! Những xúc tu nhầy nhụa mọc lổm ngổm trên phần thân trên cứ uốn éo nhúc nhích trông thật ghê tởm. Chưa kể còn tanh tưởi nữa.
Ngay lập tức, con hải quỳ khổng lồ tấn công phủ đầu.
“Này!? Tấn công bất ngờ thế à!?”
“Hả?… Áááááá!?”
Vô số xúc tu vươn dài, mảnh mai, trút xuống Makoto và Medhi đang ngơ ngác ngước nhìn…!
Cứ tưởng vậy ai dè “…hả?”, đám xúc tu bỗng mềm nhũn đổi hướng, “hả?”, bay vút qua đầu Makoto và Medhi, “này, hướng đó là…” rồi cứ thế tuồn tuột vươn dài ra.
Đám xúc tu tấn công Mamako, người đang cổ vũ Makoto ở chỗ nướng takoyaki.
“Ô? Ôi ôi ôi!? Áá áá áá!?”
“Nà, này!? Sao mẹ lại thành mục tiêu chứ!?”
Lý do không rõ ràng… nhưng nếu cứ phải nói thì, có lẽ vì đó là một người mẹ chăng.
Trong lịch sử nhân loại, số lần người mẹ bị vây kín bởi xúc tu là cực kỳ ít. Chính vì vậy, con hải quỳ khổng lồ có lẽ đã nghĩ rằng.
Không có thời điểm nào tốt hơn bây giờ để làm nên lịch sử.
“Nhururururu! Nhururuu!”
Đám xúc tu hoàn toàn không quan tâm đến cô bé thương nhân lữ hành đang hoảng loạn hay Hiền giả nữ sinh đang ăn takoyaki, chúng chỉ dai dẳng quấn chặt lấy cơ thể Mamako!
Những xúc tu nhầy nhụa quấn lấy cánh tay, chân, rồi đùi cô!
Vài đầu xúc tu tinh quái còn chui cả vào dưới bộ đồ bơi nữa chứ đồ khốn!
Á… Lộ, lộ rồi! Đồ bơi bị xê dịch, lộ ra phần không được phép lộ raaa!
“Áaaa! Mấy cái thứ nhớt nhát uốn éo khắp người con rồi! Cảm giác lạ lạ quá!… Này Maa-kun! Mẹ đang bị rất nhiều ‘gậy nhớt nhát’ tấn công rồi! Hááá áá!”
“Nàyyyyy!? Thôi đủ rồi đóooooo!?”
Chuyện này không ổn rồi. Tuyệt đối không ổn. Tình hình cũng như giọng nói của Mamako đều không ổn chút nào. Makoto vội vàng lao tới cứu viện nhưng…
“Khoan đã!”
Người đột nhiên hét lên là mẹ của Medhi.
Mẹ Medhi nhìn chằm chằm vào cơ thể con hải quỳ khổng lồ rồi quát lớn.
“Này cô kia, cô định làm gì thế hả!? Sao cứ nhắm vào mỗi cô Mamako chứ!… Nếu tìm một người mẹ xinh đẹp, thì ở đây cũng có đấy thôi! Tôi không tốt hơn cô Mamako sao!? Đúng không nào!”
Mẹ Medhi ưỡn ngực ra đầy tự tin, cứ ngỡ mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của đám xúc tu, nhưng.
Con hải quỳ khổng lồ, chẳng rõ mặt mũi ở đâu, nhìn chằm chằm vào mẹ Medhi một lúc rồi quay ngoắt mặt đi. “Cái gì!?” Có vẻ không hứng thú chút nào. Mamako lại rất được ưa chuộng và thắng áp đảo. …Với tư cách là con trai, Makoto chẳng biết nên bày ra vẻ mặt thế nào nữa.
Nghĩ ngợi linh tinh thế làm gì.
“Mama-san! Cái này ạ!”
“Cảm ơn con, Pouta-chan!… Với con quái vật xấu xa dám khiến mẹ nhớt nhát toàn thân bằng xúc tu, sẽ bị trừng phạt thật nặng!”
Mamako nhận Thánh kiếm Altura từ Pouta, giơ cao lên. Thánh kiếm của Đại dương Mẹ, hồi ứng lại cơn giận của người mẹ, phát động sức mạnh vĩ đại của nó.
Trong khoảnh khắc, nước trong hồ bơi cuộn xoáy lại và tập trung, nhấc bổng con hải quỳ khổng lồ lên ngay lập tức. Con quái vật khổng lồ bay lượn trên không một cách nhẹ nhàng… đến vị trí tấn công tuyệt vời nhất cho Makoto.
“Được rồi được rồi được rồi! Kẻ địch trên không cứ giao cho tôiiiiiiiiii!”
Makoto vung hết sức Thánh kiếm Firmament.
Luồng kiếm khí được phóng ra chắc chắn trúng mục tiêu, chặt đôi kẻ địch vô lễ chỉ bằng một nhát.
Buổi thực hành tại hồ bơi trong nhà kết thúc, thầy giáo cơ bắp công bố kết quả.
“Giờ tôi sẽ công bố thứ hạng! Hạng ba là chàng Hiệp sĩ số 3! Được tặng 5 điểm! Tiếp theo, hạng nhì là Dũ sư Medhi! Được tặng 10 điểm! Và người xứng đáng đứng vị trí số một là… Dũng sĩ Makoto! Được tặng 30 điểm! Chúc mừng! Cả lớp vỗ tay!”
“““Oa oa oa oa oa oa oa! Makoto-kun, TUYỆT VỜIIIIIIIIIIII!”””
“À, vâng, cảm ơn mọi người.”
Nhận được những lời tán thưởng từ các học sinh, Makoto cúi gập người đáp lại một cách khiêm tốn với mọi người xung quanh.
Makoto, dù số lượng quái vật hạ gục không bằng Medhi và các học sinh khác, nhưng đã nhận được điểm cao nhờ độ hiếm của kẻ địch đã hạ gục, giành được hạng nhất một cách thuyết phục khiến ai cũng phải tâm phục khẩu phục!
Xứng đáng với vị trí số một. Hơn nữa còn giành được số điểm lớn hằng mong ước. Số điểm mà nếu tích lũy qua việc thăng cấp thông thường thì phải rất vất vả mới có được, giờ đây Makoto đã thu về một cách dễ dàng!
Nhưng, trái ngược với sự hưng phấn của mọi người xung quanh, Makoto lại vô cùng bình tĩnh. Cậu không thể vui nổi.
Có một điều khiến cậu cứ bận lòng.
“(…Cái cảnh lúc nãy chắc là mình nhìn nhầm rồi nhỉ?)”
Điều bận lòng của Makoto tất nhiên là về Medhi. Cảnh tượng cậu lỡ nhìn thấy thoáng qua trong giờ học… khoảnh khắc Medhi u sầu phun ra lời lẽ thô tục cứ quanh quẩn trong đầu không dứt.
Cậu kín đáo nhìn về phía Medhi, thì thấy cô nàng lúc này vẫn là Medhi như thường ngày. Đúng là nữ chính của Makoto không sai, nở nụ cười tựa thiên thần, và hướng về cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ…
“Makoto-kun, chúc mừng cậu! Đòn đánh khi cậu hạ gục quái vật hiếm đó, thật sự cực kỳ ngầu! Khiến tôi không kìm được mà ngẩn ngơ ngắm nhìn!”
“Hả!? Cứ, cứ gì mà ngầu với chả ngẩn ngơ ngắm nhìn, cái, cái gì mà… À… ừm, cảm ơn.”
Bị nói như thế, có thứ gì đó từ sâu thẳm trong bụng cuồn cuộn dâng lên… nhưng vì cứ bận lòng nên cơn nhiệt huyết nhanh chóng nguội lạnh. Cậu không thể nào cảm thấy hưng phấn mà reo hò được.
Phải làm sao đây.
“(Cái lúc nãy là cái gì vậy nhỉ… Mình rất muốn hỏi Medhi nhưng mà…).”
Hỏi kiểu gì đây? Chắc chắn không thể thẳng thừng hỏi kiểu ‘Lúc nãy trông cậu như hỏng hóc rồi ấy nhỉ? Cái đó là cái gì vậy?’ được… Trong lúc Makoto đang nhăn mặt suy nghĩ.
“Maa-kun! Chúc mừng con!”
“Ôi mẹ ơi!?”
Ôi trời. Người chẳng hiểu gì về cảm xúc của con trai mình nhảy bổ vào, ôm chặt lấy đầu Makoto. Bà ấy còn thoải mái đè chặt bộ ngực mềm mại vào người cậu nữa chứ. Bộ ngực trần mặc đồ bơi mềm mại đến khó chịu!
“Ực, kho, khoan đã mẹ! Dừng lại đi mẹ! Mọi người đang nhìn đấy!”
“Một chút thì có sao đâu. Vì Maa-kun đã cố gắng mà. Lại còn giành được rất nhiều điểm nữa, thật là giỏi quá đi. Mẹ vui lắm!”
“Này chờ đã. Mẹ vẫn chưa hiểu gì về SP sao. Đừng có làm ầm ĩ lên khi còn chẳng hiểu gì cả chứ.”
“Đó là một yêu cầu bất khả thi. Vì mẹ là mẹ mà.”
“Không, con không hiểu cái nghĩa đó là gì.”
Dù không rõ mọi chuyện thế nào, nhưng cứ thấy con mình được khen thưởng là vui mừng khôn xiết. Đó chính là bản chất của một người mẹ. Thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Pouta cũng tiến đến, nhìn lên cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. Hầy. Có lẽ đây mới là phần thưởng lớn nhất.
“Makoto-san! Chúc mừng cậu!”
“Ồ, cảm ơn. Mà nói đến, Pouta cũng chúc mừng con nhé. Được hạng nhất ngành sản xuất và 30 điểm cơ mà.”
“Vâng ạ! Bản thân con vui mừng khôn xiết ạ!”
Hoan hô! Pouta giơ hai tay ăn mừng trông dễ thương không chịu nổi. “A ha!” “Hiu hiu!” Makoto nhấc bổng cô bé lên và tung cao để chúc mừng.
Và rồi, đây. Phải làm sao đây. Có lẽ không nên đề cập đến thì hơn.
Wise-san đang đứng chôn chân ở đó với vẻ mặt không vui…
“Hứ! Tôi đã ăn hết ba đĩa takoyaki rồi! Mỗi đĩa tám viên nên tức là hai mươi tư con bạch tuộc bị tiêu diệt! Tôi mới là người đứng đầu!”
“Hừm… Nếu tự nói ra mà không thấy buồn thì tùy cậu vậy.”
“Khụ… Tôi không có khóc đâu… Tôi không khóc mà…” Hức hức hức hức.
Wise đang cố gắng hết sức để ra vẻ mạnh mẽ, tốt nhất cứ để cô nàng yên. Đừng nhìn vào cô ấy nữa.
Mà nói gì thì nói, đây không phải lúc để bận tâm đến Wise. Quan trọng hơn là Medhi.
Makoto lại lần nữa tìm kiếm bóng dáng cô ấy thì…
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi là phải đứng nhất, vậy mà cái kết quả này là sao hả! Con phải biết xấu hổ đi chứ!”
Một tiếng gào thét đầy giận dữ vang lên, ngay sau đó là tiếng tát chát chúa.
Một người mẹ vừa tát vào má con gái, và cô con gái vẫn đứng như trời trồng chịu trận.
"Cái gì mà 'ngầu quá' chứ, lúc này mà còn nói mấy lời đó hả!? Con thua rồi đó!? Đã vậy lại còn đi khen người vừa đánh bại mình, con nghĩ cái gì trong đầu vậy hả!?"
"Dạ, nhưng mà, Ma-hi-tô thật sự rất mạnh, con thấy anh ấy rất đáng nể ạ..."
"Đừng có cãi lời mẹ! Câm miệng lại mà tự kiểm điểm đi!"
"Vâng, vâng, thưa mẹ... Con xin lỗi..."
"Ôi thôi rồi... tâm trạng mẹ tệ kinh khủng... haizz... thôi được rồi. Thôi được. Tan học con cứ tự tập luyện ở khu vực đó đi. Đây là mẹ ra lệnh vì muốn tốt cho con đó, nhớ chưa?"
"...Vâng... Con sẽ làm theo lời mẹ dặn..."
Nghiêm giọng dặn dò Mê-đi, mẹ Mê-đi vẫn còn hừng hực lửa giận mà bỏ đi.
Mê-đi bị bỏ lại, đứng ngẩn người nhìn chằm chằm xuống đất một lúc, rồi bỗng nhiên lao vút đi. Cô bé vụt chạy ra ngoài qua cửa thoát hiểm.
Các học sinh đang tụ tập ở đó chỉ biết đứng hình không nói nên lời. Thầy Gotsui cũng vậy, hoàn toàn câm nín.
Ma-hi-tô cũng chỉ biết đứng sững như trời trồng...
"Này, đứng đực ra lúc này làm gì chứ! Tớ đi xem Mê-đi thế nào đây!"
"À, đợi đã Ma-hi-tô! Mẹ cũng đi!"
"Không, mẹ không cần theo đâu mà! Thật là!"
Dù rất muốn đẩy bà mẹ hay lo chuyện bao đồng này ra, nhưng không thể tốn thời gian vào chuyện đó được. Thôi kệ bà ấy, Ma-hi-tô chạy theo Mê-đi.
Mê-đi đã đi đâu? Không biết tung tích. Anh đã khởi động quá chậm.
Ma-hi-tô và Ma-ma-cô lao ra từ cửa thoát hiểm. "Con tìm bên phải!", Ma-ma-cô đáp lời: "Mẹ tìm bên trái nhé!", rồi hai người chia ra bắt đầu tìm kiếm.
Ma-hi-tô chạy vòng quanh tường ngoài của bể bơi trong nhà theo chiều kim đồng hồ một lúc, nhưng... vẫn không thấy bóng dáng Mê-đi đâu.
"Chết tiệt! Có vẻ không phải bên này rồi! Vậy chắc là bên mẹ rồi!"
Quay người lại, chạy ngược lại. Lần này theo bức tường ngoài chạy ngược chiều kim đồng hồ.
Ở đầu bên kia, có một vòng ba được bọc trong bộ đồ bơi học sinh... Khoan, đừng nhìn! Đó là vòng ba của mẹ Ma-ma-cô.
Ma-ma-cô đang khom người ở góc tòa nhà, lén lút nhìn trộm sang phía bên kia.
"Này mẹ. Mẹ đang làm gì vậy?"
"À, Ma-hi-tô. Con đến đúng lúc quá. ...Mẹ muốn con xem một chút..."
Ma-ma-cô với vẻ mặt khó tả, cô ấy nhường chỗ cho Ma-hi-tô.
Dù thấy thái độ ấy có vẻ kỳ lạ, nhưng Ma-hi-tô vẫn thử nhìn sang phía bên kia từ góc tòa nhà.
"(...Hửm?)"
Mê-đi đang ở đó. Không thể nhầm được, chính là Mê-đi. Đúng là đang ở đó, nhưng...
"...Aizzz... tức chết mất... cái đồ... cái đồ..."
Mê-đi cứ thế, liên tục 'cạch cạch', 'cạch cạch' đá vào tường tòa nhà. Kiểu đá như dẫm đạp, hay còn gọi là 'đá kiểu yakuza'.
Mình nhìn nhầm ư? Hay mắt bị lóa? Nhìn gà hóa cuốc chăng? Có thể là vậy, hay đúng hơn là Ma-hi-tô mong là vậy.
Lại nhìn một lần nữa, Mê-đi quả nhiên vẫn đang điên cuồng đá tường bằng kiểu đá yakuza. Với gương mặt cực kỳ u ám, miệng lẩm bẩm những tiếng 'cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch' không ngừng.
"Aizzz... mẹ độc ác, thật sự chỉ muốn cho bả bay màu..."
Lời nói ấy nghe quen quen. Hóa ra những tiếng lẩm bẩm đầy độc địa thỉnh thoảng Ma-hi-tô nghe thấy lại chính là của Mê-đi chứ ai.
Trên đời này, quả thực có những điều không nên biết. Chẳng hạn như sự thật hay mặt trái của thế giới, có rất nhiều thứ mà chỉ cần biết thôi cũng đủ nguy hiểm đến tính mạng.
Mặt tối của một mỹ thiếu nữ cũng chính là một dạng như vậy.
"(...Cái này là giả dối... Ai đó nói là giả dối đi màaa...)"
Cô gái mà anh tin là thiên thần ấy... đã sa ngã rồi...
Thật sự chỉ muốn móc mắt ra để coi như chưa từng thấy gì.
Nhưng cũng không thể bỏ mặc cô bé như thế này được... Hơn nữa, "Ma-hi-tô, cố lên nhé!" Toàn những lúc thế này Ma-ma-cô lại đẩy lưng, ý tứ kiểu "cứ đi trước đi." Thôi thôi, đành chịu vậy.
"À... khụ khụ! À, Mê-đi đang ở đâu đó nhỉ? Có phải ở đây không?"
Ma-hi-tô cất tiếng nói bằng giọng điệu cực kỳ tự nhiên, rồi chờ đợi đủ thời gian để Mê-đi kịp chuẩn bị tinh thần, sau đó mới cẩn trọng bước một bước.
Phía bên kia góc tường thì...
"...À, Ma-hi-tô. Cả Ma-ma-cô nữa."
Với vẻ mặt và thái độ thuần túy của một mỹ thiếu nữ, không chút gì bất thường, Mê-đi quay lại.
"Hai người làm gì ở đây vậy ạ? ...Có lẽ nào, đến tìm con ư?"
"Hả? À, ừm, đại khái là vậy."
"Vì lo cho Mê-đi con gái, nên mẹ đến xem con thế nào rồi."
"Vậy ạ... Con xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Nhưng con không sao đâu ạ. Mọi người xem này."
Nụ cười tràn ngập trên gương mặt Mê-đi. Trừ việc má hơi sưng một chút, cô bé thực sự trông bình thường như mọi khi.
Mặc dù mọi thứ đều như thường lệ... nhưng sự tồn tại của mặt tối thì không thể chối cãi được... Tuy vậy, đâu thể nào hỏi thẳng 'Em có bị sao không?' hay 'Em bị bệnh à?' được.
Trước mắt, Ma-hi-tô cứ thử nói chuyện bình thường xem sao.
"À này, cho tớ nói chuyện chút được không. ...Tớ hơi tò mò, mẹ của Mê-đi lúc nào cũng như vậy à?"
"Dạ. Mẹ con lúc nào cũng như vậy ạ."
"Lúc nào cũng nói 'Phải đứng đầu', rồi nếu không đứng đầu thì... tức giận mà đánh con sao?"
"Dạ. Đó chính là mẹ con."
Mê-đi bình thản gật đầu. Như thể không hề mảy may nghi ngờ về việc mẹ mình lại là người như vậy.
Khi Ma-hi-tô và Ma-ma-cô đang không nói nên lời, thì lần này, Mê-đi lại lên tiếng hỏi.
"Ma-hi-tô và Ma-ma-cô có nghĩ mẹ con là người tệ bạc không ạ?"
"À, ừm... nhân tiện đây tôi nói thẳng luôn, thật lòng mà nói, tôi nghĩ không chỉ là tệ đâu. Đó phải là loại tồi tệ nhất rồi đó."
"Ma-hi-tô! Con nói quá rồi đó!"
"Không, đó là sự thật mà. Đột nhiên tát người ta như vậy, không thể chấp nhận được đâu."
"Chuyện đó... mẹ cũng không tán thành việc đánh con đâu... nhưng mà..."
"Không sao đâu ạ. Những ai chứng kiến mẹ con đều nói mẹ con là người tệ bạc giống như Ma-hi-tô vậy. ...Nhưng mà..."
Mê-đi hơi nghẹn lời một chút, nhưng rồi lại mỉm cười và nói.
"Nhưng mà, không sao đâu ạ. Dù mọi người xung quanh nói gì con cũng không bận tâm. Như vậy là đủ rồi."
"Không, không ổn chút nào. Có gì mà được chứ?"
"Ừm, đúng vậy. Mẹ cũng nghĩ, có lẽ hơi không ổn chút nào."
"Không đâu ạ, không sao đâu. ...Mẹ không hề ghét con đâu. Mẹ nghiêm khắc là để nuôi dạy con nên người, trên hết là vì muốn tốt cho con thôi. Không hề có sai lầm nào ở đó cả. Con tin mẹ con."
Gương mặt khi cô bé nói rõ ràng điều đó vô cùng nghiêm túc. Không hề cảm thấy có sự dối trá.
"Vì vậy, mọi người không cần lo lắng gì cả. Con không sao đâu ạ. ...Con nghĩ mẹ con có thể gây phiền phức một chút, nhưng chúng ta cũng chỉ còn vài ngày ở cùng nhau thôi, xin mọi người hãy kiên nhẫn một chút. Dù lời lẽ của con có vẻ tùy tiện, nhưng xin mọi người hãy chấp nhận."
Mê-đi lịch sự đề nghị, lịch sự cúi đầu tạ lỗi. Rồi cô bé rời khỏi chỗ đó.
Ma-hi-tô và Ma-ma-cô không thể ngăn cản, chỉ còn biết đứng nhìn theo.
"...Này mẹ. Mẹ nghĩ sao?"
"Sao à... ừm... Mê-đi có vẻ rất yêu mến mẹ Mê-đi... nếu là bài phỏng vấn 'làm mẹ', mẹ chắc chắn sẽ cho điểm tuyệt đối..."
"Đúng là nếu chỉ xét điểm đó thì cũng ổn... nhưng mà..."
"Ừm, đúng vậy..."
Cả hai lặng lẽ nhìn về phía bức tường tòa nhà, ở đó vẫn còn lại dấu vết rõ ràng của những cú đá kiểu yakuza đầy mạnh mẽ.
Chắc chắn rằng, bên trong Mê-đi đang ẩn chứa một thứ cảm xúc cực kỳ khó chịu, hoàn toàn khác với tình cảm yêu mến mẹ mà cô bé vừa thể hiện.
"...Phải làm sao đây nhỉ?"
"...Phải làm sao đây nhỉ?"
Cả hai mẹ con cùng lúc thở dài.
Kết thúc chương trình học hôm nay, thành tích tổng kết được công bố.
Ma-hi-tô đạt được 50SP, Vai-zơ đạt 20SP, và Pô-ta cũng đạt 50SP.
Nếu tính một viên takoyaki là 1 điểm, thì Vai-zơ cũng đạt thành tích tốt ngang ngửa hai người kia. Nhưng hơn cả chuyện đó, người có lượng calo nạp vào cơ thể dẫn đầu tuyệt đối lại là Vai-zơ. Chuyện cô ấy tá hỏa vội vã tập gập bụng sau khi nhận ra điều đó lại là một câu chuyện khác.
Thành tích dĩ nhiên cũng đáng quan tâm, nhưng một nỗi lo hoàn toàn khác đã nảy sinh, đó chính là tất cả những gì diễn ra trong ngày thứ hai này.